1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Mừng Thọ (Hai)



      “Hiên Viên công tử, mừng huynh về”. Thượng Quan Tuyết hướng Hiên Viên Hạo chào hỏi.


      Thượng Quan Tuyết nhìn người thiếu niên tuấn dật trước mắt này, thích trong lòng so với trước kia còn mãnh liệt hơn, nghĩ tới đây khuôn mặt nhắn cầm được mà khí nóng bốc lên đỏ ửng, xấu hổ nhìn Hiên Viên Hạo, đáng tiếc dịu dàng của Hiên Viên Hạo vĩnh viễn chỉ thuộc về người duy nhất, đó chính là Nhược Vi, cái khuôn mặt với vẻ mặt đắm đuối đưa tình này của Thượng Quan Tuyết đối với Hiên Viên Hạo cũng chỉ hoàn toàn là mù quáng cần thiết, hoàn toàn để vào mắt.


      Mà đối với những người xung quanh cái cảnh tượng này cũng sớm nhìn thành quen rồi, cả Kinh Thành ai cũng đều biết chỉ riêng bản nhân Hiên Viên Hạo là biết Thượng Quan Tuyết đối với có tình cảm nam nữ mà thôi, những người khác ai mà biết.


      Thấy Hiên Viên Kiệt cùng Thượng Quan Hồng vẫn còn chuyện, Hiên Viên Hạo nhịn được nữa, những người trước mắt này là vô cùng om sòm, có người vừa đúng lúc chuẩn bị muốn tới đây chào hỏi , liền thẳng thừng xoay người rời , hoàn toàn chú ý khuôn mặt ngạc nhiên của người ở sau lưng.


      Chờ Hiên Viên Kiệt cùng Thượng Quan Hồng cuối cùng cũng kết thúc cuộc chuyện của bọn họ Hiên Viên Hạo cũng từ lâu rồi, Thượng Quan Tuyết đứng ở bên cạnh Thượng Quan phu nhân gương mặt u oán.


      Hiên Viên Kiệt thấy tình cảnh này cũng biết mình chuyện quá lâu, vốn nhi tử cũng vui, chính mình lại còn cùng người ta chuyện phiếm đến nổi đem nó quên luôn.


      thực tế, Hiên Viên Hạo cũng phải bởi vì nguyên nhân Hiên Viên Kiệt bỏ quên mình này mới bỏ , chỉ thích những người đó mà thôi, nên cho cùng cái ông tự trách hoàn toàn thuộc về tự luyến của bản thân mà thôi.


      Bên này Hiên Viên Hạo sau khi bỏ lại đến thư phòng, ngồi ở đó mà ngẩn người, hồi cau mày, hồi nhìn lại thấy vui vẻ, gã sai vặt đứng phục dịch ở bên hoàn toàn có biện pháp tiếp nhận được chuyện người thiếu gia mà mình phục vụ nhiều năm nay đột nhiên lại có vẻ mặt phong phú như vậy.


      Run run rẩy rẩy đứng ở bên, lặng lẽ nhìn cảm xúc thiếu gia nhà mình hồi lại hồi biến hóa. Hai chủ tớ cứ như vậy ngẩn người, nhìn người khác ngẩn người.


      “Thiếu gia, thiếu gia”. Bên ngoài truyền đến hồi tiếng bước chân dồn dập, ràng cho thấy là gấp chạy tới đây.


      Tiếng bước chân phía bên ngoài cắt đứt trầm tư của Hiên Viên Hạo, chân mày trong nháy mắt liền nhíu lại, gã sai vặt đứng ở bên nhìn thiếu gia nhà mình phía đầu lông mày hơi nhíu lại, sợ đến nổi hai chân run rẩy, thiếu gia nhà mình cũng phải là dễ trêu gì.


      “A Phúc ra xem chút chuyện gì xảy ra”. Hiên Viên Hạo mặt lạnh phân phó cho gã sai vặt đứng ở bên.


      “Dạ, thiếu gia”, A Phúc là gã sai vặt cận thân của Hiên Viên Hạo, phục vụ Hiên Viên Hạo chừng mười năm, hiểu biết đối với Hiên Viên Hạo tương đối nhiều, đối với tất cả những thói quen của đều rất ràng, Hiên Viên Hạo đối với phục vụ của vẫn tương đối hài lòng, mà người được ở bên cạnh Hiên Viên Hạo cũng coi như là "đại nhân" lời rất có cân lượng rồi.


      A Phúc mở cửa ra ngoài, nghiêm mặt, giờ đây hoàn toàn phải là cái gã sai vặt nhát như chuột ở trước mặt Hiên Viên Hạo nữa rồi, bất quá cũng phải lại, dưới khí thế của Hiên Viên Hạo người có gan đủ to đúng là rất ít, bởi vì Hiên Viên Hạo làm việc toàn bằng cảm giác của mình, cũng chỉ có Nhược Vi mới có phúc khí như vậy.


      “Chuyện gì, nhao nhao ầm ĩ, biết thiếu gia ở trong thư phòng nghỉ ngơi sao”.


      Gã sai vặt tới thông báo hối hận kịp rồi, vốn nhát gan, tại càng thêm sợ, thân thể run run lên, a Phúc nhìn thấy thế trong lòng rất muốn mắng trận, vừa rồi mình cũng đâu có làm gì đâu sao lại như thế chứ, sao mà lá gan như vậy.


      “Ai! A Phúc huynh đệ, người ta cũng giống như ngươi, có thể ở dưới tay thiếu gia sống là tốt”.


      “Cái đó, a, a, a Phúc”. Người hạ nhân bị dọa sợ đến nỗi lời cũng được, haiz! Đứa bé đáng thương, , ,


      “Chuyện gì, mau , câu cũng lắp ba lắp bắp”. Thuộc hạ Hiên Viên Hạo theo lâu rồi nên có vài phương diện giống y như Hiên Viên Hạo vậy. biết chuyện này là tốt hay là xấu nữa đây.


      “Lão gia sai ta tới đây mời thiếu gia qua đó, sắp mở tiệc rồi, muốn thiếu gia qua đó hổ trợ”


      Gã sai vặt đáng thương chẳng qua chỉ là vừa đúng lúc qua trước mặt Hiên Viên Kiệt, liền bị sai khiến tới nơi này mật báo, hối hận ruột muốn xanh mét rồi, làm sao lại xui xẻo như vậy chứ.


      “Uh, biết rồi, ngươi trở về trước ! Ta với thiếu gia”. Đối với gã sai vặt vị làm cho sợ khoát khoát tay.


      “Thiếu gia”. A Phúc vào thư phòng muốn với Hiên Viên Hạo.


      “Ta biết rồi, thôi!” Hiên Viên Hạo sớm nghe được từng tiếng rất ràng rồi.


      Đứng dậy ra ngoài, hôm nay Hiên Viên Hạo thân áo dài làm từ gấm vóc thượng hạng, đầu đội mũ ngọc, xem ra so với khi ở Liễu gia thôn nhiều hơn phần cao quý.


      A Phúc vội vàng theo ở phía sau, đóng cửa thư phòng, thiếu gia vốn ghét nhất người liên quan đụng vào đồ đạc của mình.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Trở Về Thôn



      Lại đến ngày đó Hiên Viên Hạo mang theo gã sai vặt cận thân tới chỗ yến khách, lúc nửa đường lại đụng phải Thượng Quan Tuyết, chỉ là Hiên Viên Hạo lại hoàn toàn chú ý tới mà thôi, trực tiếp lướt qua, khiến Thượng Quan Tuyết tức giận mà về nhà đại phát tính khí.


      Hiên Viên Hạo đến chỗ yến khách, tìm được phụ thân cùng người khác chuyện với nhau, bộ mặt kiên nhẫn hỏi có chuyện gì sao.


      Hiên Viên Kiệt thấy bên cạnh là bộ mặt kiên nhẫn của con trai nhìn mình, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ đến tôn nghiêm của người phụ thân như mình đâu mất rồi.


      Ngày mừng thọ đó rất là náo nhiệt, nhưng Hiên Viên Hạo chút cũng cảm nhận được khí này, mà lúc đó suy nghĩ trong đầu của tất cả đều chính là cái tiểu nương tiền kia ở Liễu gia thôn.


      Nguyên nhân bởi vì tính khí của Hiên Viên Hạo, nên mới đầu mỗi lần mọi người thấy sắc mặt của Hiên Viên Hạo tốt tất cả mọi người cũng chỉ xem đó như là tình huống bình thường hằng ngày, nhưng càng về sau, thấy tính khí Hiên Viên Hạo càng trở nên tốt hơn người trong nhà mới phát giác tình huống lần này so với bình thường giống như giống nhau.


      Trong khoảng thời gian Hiên Viên Hạo ở nhà này đem đám người trong nhà làm cho sợ , người làm càng cần , bản thân Hiên Viên Hạo là chủ tử của bọn , hơn nữa trong nhà hai vị lão nhân quyền uy nhất đối với tôn tử của mình cưng chiều đến tận xương tủy, cho nên trong mấy ngày tính khí Hiên Viên Hạo xấu nhất đó, người trong nhà luôn cảm thấy lo lắng, từ lão nhân, cho đến đứa trẻ con, mọi người ai cũng phải đường vòng mà tránh. Trong nhà chỉ có thể dùng từ náo loạn để mà hình dung thôi.


      Rốt cuộc, cũng đến ngày hai vị lão nhân gia quyền uy nhất cũng chịu để cho tôn tử của mình rời nhà, trong lòng toàn bộ những người trong phủ vui mừng đến nổi chỉ hận được bắn pháo hoa để mà ăn mừng, đám hạ nhân bọn họ rốt cuộc cũng có thể nhàng thở ra hơi, rốt cuộc cần giống như đánh trận nơm nớp lo sợ mà đường vòng nữa.


      Lần này Hiên Viên Hạo mang theo gã sai vặt cận thân a Phúc, a Phúc trong lòng rất vui mừng, cũng rất muốn cùng thiếu gia xem thế giới bên ngoài chút, thế này là có thể đạt được ước muốn của mình rồi, lúc biết thiếu gia nhà mình muốn dẫn cùng nhau xuất môn, kích động đến nỗi tối hôm đó đêm ngủ. Bởi vì trước kia mỗi lần thiếu gia cũng hề dẫn theo cái gã sai vặt cận thân là đây ra cửa, làm cả người rất buồn bực, mà ra bản thân a Phúc cũng rất khó lý giải được nguyên nhân lần này được dẫn .


      Cùng nhau trở về Vĩnh An trấn còn có Bao chưởng quỹ, Bao chưởng quỹ ban đầu cũng cùng đến Kinh Thành với Hiên Viên Hạo, ở những quán rượu khác của Hiên Viên gia tại kinh thành cũng học được rất nhiều thứ, lần này lại cùng nhau trở về. ( Liễu gia thôn là trong những thôn thuộc về Vĩnh An trấn )


      Khi Hiên Viên Hạo xuất phát ở Kinh Thành là tuần giữa tháng bảy rồi, dọc theo đường thời tiết nóng bức, khiến a Phúc sợ thôi, chỉ sợ thiếu gia nhà mình gặp phải nắng nóng như vậy mà trở nên khó chịu, cả ngày thận trọng hầu hạ, ra cũng bởi vì a Phúc chuyện gì cũng rất cẩn thận, Hiên Viên Hạo chê dài dòng, cho nên mỗi lần ra cửa đều dẫn theo, lần này đột nhiên mang theo , Hiên Viên Hạo tính toán để cho đến nhà mình ở Liễu gia thôn làm quản gia.


      Ngày hôm đó Nhược Vi mang theo hai cậu nhóc ở trong nhà làm chè đậu xanh ăn, Long Phách Thiên cũng biết lại mình lủi đến chỗ nào chơi.


      Buổi trưa cửa vào thôn có chiếc xe ngựa chậm rãi hướng nhà Nhược Vi tới, lúc này người nào đó ngồi bên trong xe giờ phút này trong lòng rất kích động, gặp lâu như vậy, biết Nhược Vi thế nào, nhưng với kể từ cái ngày rời khỏi Liễu gia thôn đó bắt đầu đối với nàng nhớ mãi quên.


      Mà Long Phách Thiên dạo ở cửa thôn vừa đúng lúc nhìn thấy có chiếc xe ngựa hướng chỗ nhà nha đầu Nhược Vi tới, lắc mình cái, vận dụng khinh công hướng nhà Nhược Vi bay .


      Long Phách Thiên về đến nhà trước xe ngựa bước, Nhược Vi ở trong phòng bếp làm chè đậu xanh thấy Quái lão đầu vội vội vàng vàng tới, còn tưởng rằng lại làm chuyện quái đản gì đó rồi.


      “Hey! Nha đầu Nhược Vi, có chiếc xe ngựa về hướng bên này, có biết là ai hay a!” Sau khi Nhược Vi năm lần bảy lượt uy hiếp Long Phách Thiên được gọi nhóc Nhược Vi nữa, mà đổi tên thành nha đầu Nhược Vi, vốn là muốn bỏ hai cái từ nha đầu kia luôn, nhưng cho dù Long Phách Thiên bị Nhược Vi trắng trợn uy hiếp, cách gọi của Quái lão đầu vẫn luôn cứ chịu đổi.


      Xe ngựa vào thôn, cũng rất nhiều người thấy được, trong đó cũng có người nhận ra được đây là xe ngựa mà lần trước nhóm người Hiên Viên Hạo rời ngồi.


      Nhìn dáng vẻ có lẽ hôm nay mọi người lại có chuyện nhiều chuyện mới để mà hàn huyên rồi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Trở Về 1



      Xe ngựa, nghĩ lại họ hàng trong nhà có hay có thể có xe ngựa, hơn nữa mình sớm cùng những người đó đoạn tuyệt quan hệ, cho họ hàng là thể nào. Vậy còn có ai .


      “Tỷ tỷ, có phải hay là đại ca ca bọn họ trở lại”, Thuỵ Ca nghĩ đến lần trước đại ca ca lúc bọn họ cũng là ngồi xe ngựa.


      Nhược Vi suy nghĩ chút, cũng có khả năng này, nghĩ đến có thể là Hiên Viên Hạo bọn họ trở lại, hai gò má lại có tiền đồ nhiễm đỏ, xoay người vỗ khuôn mặt bé của mình.


      Long Phách Thiên nhìn tình huống này cũng nhìn ra được chút ít gì đó, nhìn xem ra đại ca ca trong miệng Thuỵ Ca có chỗ nào đó giống.


      bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sân trong của nhà Nhược Vi, tường rào cao, căn bản mỗi ngày đều là lớn cửa đóng chặt .


      Nhược Vi và những người trong thôn cũng có tiếng chung, trước kia nhà Nhược Vi nghèo, người nào nguyện ý tìm Nhược Vi chơi, tại nhà Nhược Vi so người trong thôn đều khá hơn nhiều, những người đó lại dám kết thân, vì vậy bình thường cũng có người nào tới trong nhà, trừ thường ngày cùng nhà Lưu thẩm có lui tới.


      Nhược Vi lau tay, ra sân mở cửa, vừa mở cửa nhìn thấy quả nhiên là Hiên Viên Hạo bọn họ đứng ở ngoài cửa, nhìn có chút chật vật, gã sai vặt sau lưng Hiên Viên Hạo cầm tay đống hộp, tay người phu xe cũng ôm ít đồ vật, nhìn thấy Bao chưởng quỹ, xem bộ dáng là về nhà.


      Hiên Viên Hạo đứng ở ngoài cửa, nghe được tiếng bước chân bên trong hướng cửa mà đến, tim đập nhanh hơn, biết người tới có phải hay là người mà mình tâm tâm niệm niệm.


      Nghe được thanh hạ then cửa, biết từ lúc nào cửa mở ra, chỉ nhớ trong mắt mình chỉ có thấy được nữ tử vận quần áo màu vàng.


      Ánh mắt Hiên Viên Hạo nóng rực như vậy, Nhược Vi như thế nào có thể cảm nhận được chứ, trong đầu vốn là nghĩ đến , chỉ là mình thường cố ý xem mà thôi, lúc này đây thấy người trước mắt chân đứng ở trước mặt mình, trong lòng liền giống bị thứ gì đó quấy nhiễu, cảm thấy ngứa chút.


      nhìn gầy, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt có chút thâm đen, xem ra là đường chạy về chịu ít khổ. Phải bồi bổ chút mới được.


      Hiên Viên Hạo thấy giai nhân trước mắt, cảm giác phiền chán trong lòng dọc theo đường trong nháy mắt bình phục lại.


      Tầm mắt hai người liền quấn vào nhau, A Phúc đứng ở sau lưng Hiên Viên Hạo cuối cùng có mấy phần hiểu tại sao đường thiếu gia nôn nóng thế này rồi.


      Nhìn vóc người còn chưa nẩy nở, nghĩ tới thiếu gia nhà mình thích loại này.


      “Đại ca ca người về rồi à”, giọng trẻ con của Đào Đào vang lên ở bên tai, Nhược Vi ngượng ngùng cúi đầu.


      “Ừhm, về, Đào Đào có nhớ đại ca ca ?” Hiên Viên Hạo tiến lên phía trước ôm Đào Đào, Đào Đào vui mừng báo cáo với Hiên Viên Hạo trong khoảng thời gian có ở đây làm những gì.


      A Phúc thấy cảnh tượng trước mắt này thể tin được dụi dụi con mắt, đây là người làm cho toàn bộ người trong phủ khiếp sợ dám trút giận- thiếu gia sao, nhìn thiếu gia thường ngày lạnh lẽo tại vẻ mặt nhu hòa chuyện với đứa bé, A Phúc trợn to hai mắt nhìn, chỉ sợ là mình hoa mắt nhìn lầm rồi.


      “Hạo ca ca, vào trong nhà , bên ngoài mặt trời quá lớn, để cho người của huynh cũng tiến vào nghỉ ngơi chút !”


      “Được, Hiên Viên Hạo ôm Đào Đào dẫn đầu vào viện, A Phúc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia nhà mình dễ chuyện như vậy, rất nhiều năm về sau A Phúc nhìn về phía Nhược Vi trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.


      Phu xe cùng A Phúc theo vào viện, vào viện vừa nhìn, người nhà này cũng phải như những nông dân bình thường hay thấy, sân dọn dẹp rất sạch, bày biện cũng rất đẹp mắt.


      Trong sân phòng ốc thời điểm xây xong Nhược Vi tìm mầm cây ăn quả trồng, tại có chút trái cây chín, lục thụ thành ấm - sống lâu lên lão làng, trong lòng thấy sảng khoái.


      “Đại ca ca, người về”, mới vừa rồi Thuỵ Ca lấy chè đậu xanh ướp ở trong đầm nước, Nhược Vi đoán được có thể là Hiên Viên Hạo bọn họ trở lại, thời tiết quá nóng, bảo Thuỵ Ca lấy chè đậu xanh đưa cho bọn giải khát.


      “Ừhm, Thuỵ Ca cao lớn hơn rồi đấy!” Thấy trong tay Thuỵ Ca bưng đồ, Hiên Viên Hạo đặt Đào Đào xuống dưới đất đứng ngay ngắn, sờ đầu của Thuỵ Ca, thay Thuỵ Ca cầm đồ tay.


      A Phúc lại lần nữa trợn tròn mắt, chính mình hôm này mở mang tầm mắt, lần đầu tiên thấy thiếu gia đối xử tốt như vậy.


      Ôi chao! đúng là buôn bán lời rồi đây! Xem ra địa vị của người nhà này trong suy nghĩ của thiếu gia cũng thấp, vì thế trong lòng hạ quyết tâm về sau phải đối xử tốt với những người nhà này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Trở Về 2



      Mọi người vào phòng khách, bây giờ phòng khách khác rất nhiều so với lần đầu tiên Hiên Viên Hạo đến, Nhược Vi đặt đồ dùng lại trong nhà, các gian phòng Nhược Vi cũng bố trí xong, màn cửa sổ màu xanh nhạt làm cho người ta cảm giác nhàng thoải mái, cả phòng khách Nhược Vi bố trí toả ra cỗ cảm giác mát mẻ .


      Mọi người mới vừa ngồi xuống, Long Phách Thiên liền giống như gió chạy vào ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Hạo, làm mọi người trong phòng sợ hết hồn, vừa rồi trở lại cùng Nhược Vi nhìn thấy xe ngựa tới đây phải gian phòng của mình rồi, bây giờ lại chạy tới tham gia náo nhiệt.


      Đột nhiên Hiên Viên Hạo thấy bên cạnh lão nhân ngồi cạnh, thấy bộ dạng mấy người Nhược Vi mặt thấy nhưng thể trách, biết người này là bọn họ quan, vì vậy cũng có động tác gì thoả đáng, ngược lại làm cho A Phúc đứng ở sau lưng Hiên Viên Hạo sợ .


      Cặp mắt sác bén của Long Phách Thiên nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo, ngay cả người tính tình như Hiên Viên Hạo cũng có cảm giác là lạ khi bị Long Phách Thiên nhìn, A Phúc càng cần phải rồi, vẫn chưa có người nào dám dùng ánh mắt này quan sát thiếu gia nhà mình. Lão nhân gia này thế nhưng nhìn thiếu gia nhà mình như vậy, nhưng khi nhìn vẻ mặt thiếu gia có bất mãn, chỉ là sắc mặt nhìn hơi là lạ mà thôi.


      Hiên Viên Hạo cũng cảm thấy khí thế người bên cạnh rất cường đại, kỳ quái nhà Nhược Vi sao đột nhiên có người như vậy, có lẽ là người quen. Vừa nghĩ tới trong khoảng thời gian này mình có ở đây xảy ra chút chuyện mình biết, tâm tình cũng có chút buồn bực.


      Nhược Vi đem chè đậu xanh ướp đá chia làm mấy phần, A Phúc và Hiên Viên Hạo dẫn theo phu xe đều có phần, mấy người Hiên Viên Hạo đường chạy về, thời tiết lại nóng, ăn ngon, ngủ ngon, mang nước đều là nóng, lúc này có chén chè đậu xanh lạnh đặt ở trước mắt, quả thực là chuyện hạnh phúc sao tả.


      Hiên Viên Hạo thấy chè đậu xanh trong lòng cảm thấy ấm áp, nghĩ thầm Nhược Vi đối với mình tốt.


      Long Phách Thiên thấy tiểu tử này cũng tệ, xứng với nha đầu Nhược Vi, vì vậy ánh mắt cũng nhu hòa chút.


      Quái lão đầu, vị này là Hiên Viên Hạo, ông chủ Túy Tiên Lâu, Hạo ca ca, đây là Quái lão đầu, về sau vẫn ở nhà ta, Nhược Vi thay bọn họ giới thiệu.


      Hiên Viên Hạo nghe được Nhược Vi giới thiệu, khóe miệng giật giật, có chút biết nên phản ứng ra sao, mà Long Phách Thiên nghe được Nhược Vi giới thiệu như vậy, thiếu chút nữa liền từ băng ghế ngồi nhảy dựng lên mắng chửi người rồi, nhưng khi nhìn đến nét mặt như cười như của Nhược Vi nhìn mình, lại có chút xác định, chừng lại làm món ngon ình ăn rồi.


      thể làm gì khác hơn là nhịn cơn tức trong lòng, gương mặt miễn cưỡng, cũng thêm cái gì.


      Mà A Phúc nhìn đến bọn họ ở chung cảm thấy thú vị, người lớn tuổi như vậy thế nhưng nghe lời của tiểu nương, là ngạc nhiên. Về sau APhúc từ từ quen với tình huống này.


      Thấy hai người bởi vì chính mình giới thiệu sắc mặt thay đổi, bụng buồn cười dám cười, muốn giận dám giận, lúc này Nhược Vi cảm thấy rất hài lòng.


      Nhược Vi nhìn vẻ mặt Hiên Viên Hạo có chút mệt mỏi, bảo vào phòng khách nghỉ ngơi chút, cũng chuẩn bị cho APhúc và phu xe kia chỗ nghỉ.


      Sau khi đuổi mọi người nghỉ ngơi, cầm hộp quà Hiên Viên Hạo tặng ình trở về phòng, hộp rất nhiều, biết mang theo những thứ gì trở về.


      Đem đồ vật đặt bàn, mở từng cái ra xem.


      Phần lớn là chút đồ trang sức này nọ bất quá kiểu dáng rất đặc biệt, nhìn qua chỉ biết rất đắt tiền, Nhược Vi đối với những thứ này cùng tiền cũng cảm thấy rất hứng thú.


      Cho đến khi mở ra trong đó cái hộp lớn Nhược Vi vui mừng thiếu chút nữa cầm mấy thứ trong tay vứt xuống, bên trong là chứa đầy hạt giống, đều là bình thường hiếm thấy, lại hoàn toàn là vật mình cần nhất, nhớ là mình quả nhờ tìm giùm mình những hạt giống hiếm. ngờ còn nhớ . Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.


      Hưng phấn nhìn lại lần nữa, xác định tất cả đều là chân , mới đem cái hộp thận trọng đóng lại, bỏ vào trong gian, những thứ đồ trang sức kia giữ lại chút ở trong phòng, những thứ khác bỏ vào trong gian.


      Thấy những thứ đồ này, tâm tình Nhược Vi lúc này tốt vô cùng, quyết định tối hôm nay nhất định phải khao Hiên Viên Hạo bữa ngon, làm nhiều chút món thích ăn, tâm tình hôm nay của mình rất tốt, cũng làm cho Quái lão đầu và hai đệ đệ món họ thích ăn!

      Chương 43: Trở Về 3



      Sau khi Nhược Vi cất kỹ các đồ vật cực kỳ vui mừng đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn phải làm hôm nay, trường tư thục trong thôn trong năm ngày lên lớp nghỉ ngày, hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, vì vậy Nhược Vi vốn tính tối hôm nay làm bữa ăn ngon, xem ra vận số Hiên Viên Hạo rất tốt.


      Gần tối, ở trong phòng nghỉ ngơi mọi người lục tục dậy, Đào Đào và Thuỵ Ca cũng bị Nhược Vi dưỡng thành thói quen ngủ trưa, vì vậy cũng ngủ trưa, lúc này lão đầu kỳ quái ra ngoài bộ cũng trở về nhà rồi, Hiên Viên Hạo tới phòng bếp tìm Nhược Vi, những người khác bộ trong sân.


      bao lâu, thức ăn làm xong, hôm nay nhiều người, Nhược Vi làm thức ăn cũng rất nhiều, mọi người giúp đỡ bưng đồ ăn lên bàn, Hiên Viên Hạo lúc ở nhà Nhược Vi đoạn thời gian rất dài, sớm thành thói quen theo sau lưng Nhược Vi giúp làm ít chuyện.


      Đồng dạng A Phúc lần nữa nhìn trợn tròn mắt, ngờ thiếu gia bình thường ở nhà mười ngón tay đụng đến nước, ở chỗ này lại vào phòng bếp giúp tay, hôm nay ở nơi này bị rung động khá lớn.


      phải sắp xếp lại chút suy nghĩ của mình rồi.


      A Phúc và người phu xe kia ngồi vào bàn, chính bọn muốn, cho nên Nhược Vi chia cho bọn họ ít thức ăn để bọn họ dùng trong bàn ăn ở phòng bếp.


      Nhược Vi muốn giống những nhân vật nữ trong tiểu thuyết, cầu mọi người ngang hàng, chuyện này căn bản vốn là thể nào, ở thế giới này vốn chính là công bằng, tất cả đều chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình, mình cũng có ngón tay vàng, tất cả đều phải dựa vào cố gắng của chính mình, nhưng Nhược Vi cảm thấy cuộc sống như thế mới là điều mình muốn, nếu cái gì đều cần cố gắng mà có thể lấy được, vậy cuộc sống có ý nghĩa.


      Bàn cơm là bàn tròn , vì vậy cũng có chủ vị gì, mà Nhược Vi vốn để ý những thứ này, bình thường lúc ăn cơm mọi người cũng có thể gì đó, chưa từng có quy củ ăn cơm mà cho chuyện, người nhà tại sao phải dùng những quy cũ cứng rắn khoác lên người, chỉ cần hiểu đạo lý là tốt rồi .


      Lão đầu kỳ quái vọt bước ngồi vào trong khoảng thời gian này vẫn ngồi vị trí kia, Nhược Vi sớm quen diễn xuất của lão rồi, nếu ngày nào đó nhìn thấy lão thành thành mới thích ứng.


      Bưng hết đồ ăn lên bàn, mình ngồi vào chỗ, chín món ăn món canh, mỗi người thích ăn món nào đều có, chỉ là món Hiên Viên Hạo thích làm nhiều chút.


      Lúc ăn cơm, Thuỵ Ca và Đào Đào tất cả đều gắp cho Hiên Viên Hạo rất nhiều món ăn, mặc dù rớt rất nhiều ở bàn, Hiên Viên Hạo cũng ghét bỏ, bởi vì biết Nhược Vi quan tâm hai người đệ đệ này, tuy nhiên có đôi khi vẫn ăn dấm hai tiểu tử này.


      Long Phách Thiên thấy hai tiểu bánh bao bình thường đối với mình lại đối với tiểu tử thúi kia ân cần như vậy, cũng rất khó chịu, mặt xụ xuống, Nhược Vi ở bên nhìn rất muốn cười, lại sợ lão đầu này thẹn quá thành giận.


      thể làm gì khác hơn là mình gắp cho lão đầu kỳ quái này món ăn lão thích.


      bữa cơm ăn ấm áp vô cùng, mỗi người ăn đến bụng căng tròn, Hiên Viên Hạo cũng rất lâu ăn bữa cơm ngon ấm cúng như vậy, vì để sớm ngày gặp được người mình tâm tâm niệm niệm, dọc theo đường vội vã chạy về Liễu gia thôn, có đôi khi ăn lương khô.


      Nhược Vi rót trà lài tới cho bọn uống tiêu hoá, đây là truyền thống nhà Nhược Vi, người trong nhà cũng quen mỗi lần sau khi ăn xong uống ly trà. Long Phách Thiên vừa mới bắt đầu vẫn còn rất quen, bây giờ uống cảm thấy quen.


      Nhược Vi bận bịu làm xong những thứ này mới ngồi xuống uống trà.


      Hạo ca ca, cám ơn huynh mang những thứ này đến, Nhược Vi tươi cười cảm ơn Hiên Viên Hạo, chủ yếu là lần này mang những món đồ về đúng tâm ý mình.


      Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi thích mình vì nàng mang về đồ, trong lòng cũng hết sức vui mừng, chỉ cần Nhược Vi thích là tốt rồi.


      có việc gì, về sau Nhược Vi làm nhiều món ngon cho ta ăn là được rồi. Đây là tìm ình cơ hội.


      “Ừhm, về sau làm món ngon cho Hạo ca ca ăn”, Nhược Vi mở miệng đồng ý. Người ta vốn là giúp mình nhiều, hơn nữa lần này lại giúp lúc mình bận bịu, thế mà chỉ cầu làm món ngon cho ăn, vậy nhất định phải đồng ý.


      Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi hề nghĩ ngợi đồng ý mình, trong lòng ngọt như mật. Ôi, đứa này người ta đây là cảm thấy ngươi giúp chút đấy.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Biểu Ca Cùng Biểu Đệ ()



      Buổi tối hôm đó Hiên Viên Hạo mang theo a Phúc cùng phu xe trở về phòng của mình ở Liễu gia thôn, bên trong sớm bảo người sắp xếp xong, các loại đồ dùng đều có, trong sân an bài người giữ cửa...


      Sáng sớm ngày thứ hai, mấy chị em Nhược Vi cũng rời giường sớm như mọi ngày, Thụy Ca xem lại sách, Nhược Vi cùng Đào Đào luyện võ...


      Mới ăn qua điểm tâm bao lâu, Hiên Viên Hạo mang theo a Phúc lại đến cửa rồi, trong tay a Phúc mang theo cái hộp thức ăn , rất cung kính theo sau lưng Hiên Viên Hạo.


      Vào phòng a Phúc đem đồ vật để lại rồi trở về.


      Hiên Viên hạo theo sau lưng Nhược Vi trò chuyện câu được câu , Đào Đào ra ngoài tìm các bạn chơi, tại trong thôn người nào dám coi thường nhà Nhược Vi nữa, Đào Đào ra ngoài cũng cần giống như trước đây lo lắng chịu bắt nạt.


      tại Thụy Ca cùng Đào Đào mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ, cùng Nhược Vi lúc mới tới, bộ dáng hoàn toàn khác nhau.


      Đây cũng là điều Nhược Vi hy vọng nhất thấy, cho nên tại Nhược Vi mỗi ngày đều tràn đầy lực lượng, cả người xem ra tràn đầy sức sống.


      Quanh thân quanh quẩn có loại cảm giác nên lời, chung quy lại là khiến người bên cạnh muốn gần gũi.


      Hiên Viên Hạo thao thao bất tuyệt cùng Nhược Vi biểu đạt mình đối với chuyện trở lại kinh thành bất mãn thế nào, nếu là a Phúc ở đây, bị hù sợ, bởi vì lúc này Hiên Viên Hạo rất nhiều.


      Nhược Vi nghe được những lời này của Hiên Viên Hạo, biết mình làm như thế nào trả lời mới phải, Hiên Viên Hạo gương mặt cầu xin hiểu, nhưng người ta về nhà của mình liên quan gì tới nàng, muốn nàng thế nào nha... tìm đề tài bỏ qua...


      Buổi trưa, thời điểm Nhược Vi muốn nấu cơm, Thụy Ca trở lại, Nhược Vi nghi ngờ Thụy Ca hôm nay so trước kia trở về sớm hơn, Thụy Ca thầy giáo của mình muốn tới nhà.


      Đây phải là muốn ăn cơm trưa ở nhà mình a, nhìn dáng dấp còn phải chuẩn bị làm nhiều thức ăn, hỏi Thụy Ca thầy giáo thích ăn món gì, mình mới làm hợp ý, cũng là vì cho Thụy Ca ở trước mặt tiên sinh lưu cái ấn tượng tốt.


      Hiên Viên Hạo ở bên nhìn ghen tỵ được, bởi vì chính người trong long mình lại muốn lấy lòng người đàn ông khác, người đàn ông kia còn là biểu ca Cố Khải của mình.


      Cố Khải cơm còn chưa có ăn được bị Hiên Viên Hạo cho nhớ khoản, ra còn rất vô tội.


      Kế tiếp có thời gian Hiên Viên Hạo ở bên hết sức làm quấy rối, Nhược Vi biết phát cái thần kinh gì, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo, mới ổn định lại.


      Ở trong lòng đem Cố Khải nguyền rủa ngàn vạn lần, Cố Khải đường hắt hơi cái, nghĩ thầm người nào ở sau lưng xấu mình... phải là mấy đồ ranh con kia ! Ta phải là tương đối nghiêm chút a... lần sau bài tập lại tăng thêm nặng... đáng thương bọn học sinh thành cừu con gánh tội thay.


      Sau nửa canh giờ, Nhược Vi nghe được Thụy Ca ở bên ngoài gọi mình, tiếng người sắp tới, Nhược Vi rửa tay sạch ra ngoài nghênh đón người, sắc mặt Hiên Viên Hạo nhìn tốt theo ra ngoài.


      Đến cửa lớn xa xa nhìn thấy bóng người mặc quần áo màu xanh, nhìn dáng dấp cái đó chính là thầy giáo của Thụy Ca.


      Chờ người tới đến gần vừa nhìn, thầy giáo của Thụy Ca rất trẻ tuổi, dáng dấp khoảng hai mươi, thân quần áo màu xanh, kiêu căng, tóc chỉ buộc lại dây cột tóc, cả người thoạt nhìn rất phiêu dật.


      Nhược Vi quy củ hướng người tới hành lễ, Cố Khải ngẩng đầu nhìn đến Hiên Viên Hạo ở phía sau ra, ngờ biểu đệ của mình cũng ở đây, trong lòng là vui mừng.


      “Biểu đệ, ngươi cũng ở đây, là quá tốt.” Cố Khải vui mừng hướng Hiên Viện Hạo sau lưng Nhược Vi chào hỏi.


      Biểu đệ? Nhược Vi thấy thầy giáo của Thụy Ca hướng Hiên Viên Hạo chào hỏi.


      “Biểu ca!” Hiên Viên Hạo cứng rắn đáp tiếng, Nhược Vi xem chút cái này, nhìn lại chút cái đó, ngờ thầy giáo của Thụy Ca lại là thân thích với Hiên Viên Hạo.


      biết đây là chuyện tốt hay còn là chuyện xấu, nhưng mà trước mắt mà vẫn có lợi cho nhà mình.


      Đem thầy giáo Thụy Ca mời vào , Nhược Vi nhìn mặt Hiên Viên Hạo hề có chút nào vui mừng khi nhìn thấy người thân vui, biết là cái tình huống gì, nhưng mà bây giờ chủ yếu nhất là vội vàng đen thức ăn làm xong bưng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :