1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Lão Đầu Kỳ Quái (Bốn)



      Buổi tối, vẫn là Nhược Vi giúp Long Phách Thiên ăn cơm, tại ông bị thương, biết nên kiêng ăn như thế nào, cho nên làm đều là món ăn thanh đạm.


      Long Phách Thiên càng cảm thấy mình muốn trôi qua cuộc sống như vậy, trong lúc nhất thời đem mình trước kia tất cả đều đẩy ngã.


      Đem nước nóng cho Long Phách Thiên lau mặt, rửa sạch vết thương, so với hôm qua muốn tốt rất nhiều rồi, sức lực cũng tệ lắm, nhìn ngủ mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.


      Đào Đào cùng Thụy Ca chơi ngày sớm mệt mỏi, về phòng trước nghỉ ngơi rồi, tới nửa đường lại xem bọn họ ngủ thế nào, nửa thân thể bé của Đào Đào lộ ra bên ngoài, đắp kín chăn cho hai đứa, mỗi người hôn cái, mới đứng dậy trở về phòng của mình.


      Thụy Ca giữa lúc mơ mơ màng màng thấy là tỷ tỷ vội tới đắp chăn ình và đệ đệ, trong lòng ngọt ngào, nằm mơ khóe miệng cũng mang theo nụ cười hạnh phúc...


      Tối hôm đó tất cả mọi người ngủ rất ngon, trong mộng cũng nằm mơ thấy vật mình cần tìm...


      Sáng sớm ngày hôm sau, Nhược Vi rời giường rất sớm, nghĩ đến tối ngày hôm qua nằm mơ thấy người khác, mặt đỏ lên, làm sao lại đột nhiên nằm mơ thấy đâu rồi, suy nghĩ chút Hiên Viên Hạo cũng hai tháng, nghĩ tới những chuyện này động tác tay lại chậm lại, biết lúc nào mới có thể trở lại...


      Thở dài, ai! Muốn những thứ này có hay đều được làm gì, vẫn là làm chuyện quan trọng...


      phòng bếp nấu nước ấm, đến lúc đó cho Quái lão đầu lau mặt, vết thương cũng nên gặp mặt nước lạnh, đến lúc đó bị lạnh tốt.


      Làm xong những thứ này, trời sáng rồi, lúc này Đào Đào cùng Thụy Ca rời giường, trường tư thục trong thôn, thôn trưởng mời người chọn ngày tốt, mùng sáu tháng sáu là ngày tốt lành, liền định tại ngày đó chính thức bắt đầu giảng bài, trong thôn rất nhiều đứa bé cũng ghi danh.


      Cùng như thường ngày, tỷ đệ mấy người ở trong sân chạy bước, rèn luyện thân thể, ở bên ngoài hít thở khí mới mẻ chút, mới phòng khách nhìn Quái lão đầu thế nào.


      Lúc này Long Phách Thiên sớm tỉnh, ông là người luyện võ, động tĩnh bên ngoài sớm nghe đến rất ràng, tỷ đệ mấy người đối thoại cũng sớm nghe tiếng ràng, nghe được Đào Đào để tỷ tỷ cho thêm cháo nấu ngày hôm qua, nhìn ngày hôm qua rất thích ăn cháo này, Long Phách Thiên cảm giác ấm áp...


      Nhưng mà khi tỷ đệ bọn họ trong lúc chuyện với nhau, nghe thấy chuyện bề nhà bọn họ, trong lòng càng thêm tò mò.


      Lúc này Nhược Vi mang theo hai Bánh bao vào nhà, mở cửa nhìn thấy Long Phách Thiên tỉnh rồi, Đào Đào vội chạy đến trước giường hỏi cái này hỏi cái kia.


      Đào Đào cũng biết thế nào, đặc biệt quan tâm Long Phách Thiên, thường ngày cũng còn thấy như người xa lạ mới quen vậy, Nhược Vi có chút ghen tỵ...


      Nhìn thấy Long Phách Thiên tinh thần tệ nằm ở giường, cũng yên tâm đỡ lo lắng, tinh thần tốt liền chứng minh khôi phục cũng tệ lắm.


      Long Phách Thiên nhìn thấy trong mắt mấy đứa bé này là lo lắng dành ình, trong lòng vui mừng, vui mừng phát ra từ nội tâm, biết có bao nhiêu năm có hạnh phúc qua như thế.


      “Lão gia gia, đói bụng sao? Đói bụng ta nấu cháo cho ngài.” Mặc dù Nhược Vi là người sợ phiền toái, nhưng nàng cũng còn là người thiện lương.


      “Bây giờ còn đói.” Chính là nhớ tới vòng chút, nhà cầu đều là Thụy Ca cùng Đào Đào giúp .


      “Bây giờ còn có thể xuống giường, lão gia gia chờ thân mình hơn hãy xuống giường.” Nhược Vi chắc là đồng ý.


      “Ai! Nghe tiểu nương.”


      “Lão gia gia ta tên là Nhược Vi, đây là hai người đệ đệ của ta, Đại đệ gọi Thụy Ca, tiểu đệ gọi Đào Đào, lão gia gia cũng xưng hô như vậy với chúng ta là được.” Nhược Vi nghe được xưng hô là tiểu nương mới nhớ tới dường như còn chưa có cho người ta tên của mình.


      “Được, ta liền cứ gọi như vậy được rồi, lão già ta họ Long, các ngươi liền kêu ta Long gia gia ! Đa tạ nhà các ngươi cứu ta lão già cái mạng, biết lúc nào ta có thể gặp cha mẹ các ngươi, ta cũng muốn cám ơn ơn cứu mạng tốt.”


      “Long gia gia, gia phụ, gia mẫu qua đời rồi, là ta cùng hai người đệ đệ chợ về phát ngài té xỉu ở cửa nhà ta, lúc này mới đỡ ngài vào.”


      Long Phách Thiên lúng túng, ngờ cứu mình chính là này ba đứa con nít, hơn nữa mình còn nhắc đến chuyện đau long của người ta, ai! mở bình ai mà biết trong bình có gì...


      “Nhược Vi, là xin lỗi, lão già ta đây...”


      có chuyện gì, Long gia gia.” Nhược Vi rất hiểu ông ta tại sao nghĩ như vậy, nên cũng trách ông ta rồi, như vậy Long Phách Thiên ngược lại càng thêm áy náy.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Thu Nhận ()



      Cứ như vậy, Long Phách Thiên được Nhược Vi chăm sóc, thân thể từ từ khá hơn, hơn nữa Nhược Vi mỗi ngày lặng lẽ đổi nước Linh Tuyền cho ông ta uống..., có mấy ngày là khỏe sai biệt lắm. ( phía dưới trong gian nước gọi chung là nước Linh Tuyền )


      Long Phách Thiên cảm thấy ở chỗ này tu dưỡng, trong khoảng thời gian này là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ông, mấy tiểu oa nhi chăm sóc mình hay cùng chăm sóc người thân của mình rất tận tâm, quan trọng nhất là đó làm thức ăn ăn quá ngon rồi, được rồi, Nhược Vi, xưng hô này vấn đề Nhược Vi cải chính nhiều lần, Long Phách Thiên liền thích gọi nàng là ...


      Mỗi lần thấy dáng vẻ rối rắn của Nhược Vi, Long Phách Thiên liền đặc biệt vui vẻ, Nhược Vi mỗi lần đều ông ta tệ hại hứng thú, sau đó thở phì phò gọi ông là Quái lão đầu, từ đó về sau cái này tên liền truyền ra ngoài, đưa đến hơn nhiều năm về sau tất cả mọi người biết ông tên là cái gì, chỉ nhớ cái tên Quái lão đầu này thôi.


      tại cái nhà này so với trước kia càng giống nhà hơn, so với trước kia hơi nhiều chút nhân khí, chỉ là trong đó rất lớn phần nguyên nhân là bởi vì Nhược Vi mỗi ngày cùng Long Phách Thiên bởi vì cách gọi mà tranh đấu...


      Hai người cũng làm biết mệt, cho nên Đào Đào cùng Thụy Ca bây giờ thấy nhưng thể trách rồi, thời điểm vừa mới bắt đầu thấy hai người có cái bộ dáng này còn rất lo lắng, về sau thấy hai huynh đệ có thể làm được là trực tiếp để mắt đến....


      Bởi vì nguyên nhân có Long Phách Thiên ở trong nhà, Nhược Vi lâu có vào trong gian xử lý bản than gì đó rồi, xem ra cái vẫn đề này cần giả quyết gấp chút.


      Mấy ngày này chung đụng, có tình cảm là thể nào, kiếp trước mình là nhi, chưa từng có thể nghiệm qua ấm áp của người nhà, xuyên qua cái chỗ này, mặc dù Đào Đào cùng Thụy Ca để cho nàng có người nhà, nhưng bọn họ cũng so với mình còn , khi bọn trước mặt mình vĩnh viễn đều cần kiên cường, mà Long Phách Thiên mặc dù mỗi ngày hi hi ha ha trêu chọc mình, tuy nhiên lại để ình rất có cảm giác an toàn...


      Giống như ông nội của mình vậy, cho nên, mặc kệ như thế nào, nếu như ông nguyện ý lưu lại, mình cũng đuổi ông ấy , đem ông làm thành người thân của mình chăm sóc là tốt rồi.


      Ưmh, cứ như vậy, có gì phải lo lắng rồi...


      Hôm nay, sau khi mọi người ăn sáng xong, Nhược Vi đem mấy người trong nhà cũng gọi đến phòng khách, mặc dù Đào Đào cùng Thụy Ca còn , nhưng là Nhược Vi coi bọn như những người trưởng thành để đối đãi, để cho bọn họ từ bồi dưỡng ý thức suy tính, có đôi khí ý tưởng của đứa trẻ cũng có tính xây dựng.


      Nhược Vi cho tới bây giờ cũng xem .


      Gì mà người, cũng vẫn dạy hai người đệ đệ thể xem bất luận kẻ nào, chỉ là cũng thể quá tự tin, Nhược Vi vẫn luôn bình ổn chờ thái độ dạy hai người đệ đệ, suy nghĩ vấn đề có lợi cho hai người này, mà rất nhiều kinh nghiệm thường thường đúng là như vậy từ từ tích lũy lên.


      Trông thấy tất cả mọi người tiến vào, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, Long Phách Thiên nhìn cái trận thế này, trong lòng cũng mơ hồ đoán được sợ là vì chuyện tình của mình, mình ở nơi này cũng đoạn thời gian rất dài, nên đem tình ra ràng rồi, hi vọng bọn họ nguyện ý giữ mình lại.


      Nhìn thấy Nhược Vi, muốn chống lên cái nhà này cũng cực khổ, nếu như mình có thể lưu lại cũng có thể giúp nàng giảm bớt cái gánh nặng, ít nhất lấy bản lĩnh của mình sợ người khác đến cửa bắt nạt... ai! Mình khi nào trả muốn suy tính những thứ đồ này rồi...


      “Quái lão đầu, thương thế của ông cũng khá, về sau có tính toán gì hay ?” Nhìn thấy tất cả mọi người nhìn mình, Nhược Vi đem lời muốn hỏi ra, dù sao giải quyết cái vấn đề này cũng là chuyện sớm hay muộn...


      Quả nhiên là chuyện này, Long Phách Thiên nghe được vấn đề Nhược Vi vừa mà mình cũng thầm nghĩ đến.


      “Cũng có những tính toán gì khác, ta tại cũng chỉ là người đơn, có nơi nào có thể rồi, cần tính toán gì.” Mặt đau lòng xong, dùng khổ nhục kế...


      Nhìn cái bộ dáng này của ông ta, Đào Đào cùng Thụy Ca, hai cái bánh bao lập tức tin, mặc dù còn nghe hiểu người đơn là có ý gì, nhưng chỗ để vẫn là nghe hiểu...


      “Tỷ tỷ!” Hai người có vẻ mặt cầu cạnh, ra trong lòng Nhược Vi sớm cười nghiêng ngửa, ngờ Quái lão đầu lớn tuổi như thế mà còn có mặt vẻ mặt như thế, là làm cho người ta chịu nổi, Đào Đào cùng Thụy Ca cũng quá dễ lừa gạt, được, phương diện này còn phải dậy dỗ bọn nó tốt.


      có tính toán là cái tính toán gì, ngươi phải ý kiến ra ! Nhà ta cũng nuôi người ăn ngồi rồi.”


      Long Phách Thiên nhìn vẻ mặt Nhược Vi như muốn bị đánh, lại thể làm gì, trong lòng tức giận nha!


      Nhược Vi nhìn ông ta thấy chính mình cũng có biện pháp trong lòng rất là hài lòng, trong khoảng thời gian này, mình bị ông ta khi dễ cũng ít, mặc dù mình trong lòng vui vẻ, nhưng cũng thể khiến người khi dễ mình ! Phải khi dễ trở về...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Thu Nhận (Hai)



      Chương đến nhà Nhược Vi nuôi người ăn ngồi rồi và mặt mày rất hài lòng, mà Long Phách Thiên thể làm gì.


      , ngươi cũng thể như vậy a!” Long Phách Thiên tiếp tục giả vờ đáng thương, nếu là giang hồ những người đó thấy cái bộ dạng này của Long Phách Thiên, ai cũng dám nghĩ ! Nhưng bây giờ người ta tại chơi vui vẻ!


      “Nếu là ông nghĩ muốn ở lại cũng được, chỉ là ông cũng thể ăn mà làm việc, ông phải cũng nghe ta, ta để cho ông làm gì, ông liền làm cái đó, bảo ông hướng đông ông thể tây, có được hay , được liền thôi.”


      Long Phách Thiên nghe đến mấy cái này cũng muốn giả bộ cũng nổi nữa, cái gì gọi là nàng hướng đông thể tây, nhưng nghĩ đến bản thân ăn nhờ ở đậu, ai... ta làm sao lại đáng thương như vậy rồi...


      “Được rồi!” Mặt miễn cưỡng trả lời... ra trong lòng vẫn rất là vui vẻ, tự mình biết bọn họ bạc đãi mình.


      Mấy ngày nay chung đụng, đối với bọn họ cũng hiểu biết mấy phần rồi, đều là rất thiện lương, nhất là hai đứa , lừa tốt nhất, đây chính là kinh nghiệm của ông.


      ra những thứ này tất cả mọi người lòng dạ biết , chỉ là cãi nhau mà thôi, như vậy cũng náo nhiệt chút...


      Cứ như vậy, Long Phách Thiên từ đó ở lại nhà Nhược Vi, mãi cho đến trăm năm về sau, hơn nhiều năm sau nhớ lại, Long Phách Thiên cũng cùng người bên cạnh , đây là quyết định ông làm chính xác nhất trong cuộc đời này.


      Hôm nay là mùng sáu tháng sáu, trường tư thục khai giảng, người trong thôn cũng sớm rời giường làm điểm tâm ăn rồi xem náo nhiệt, dù sao trong thôn chưa từng có trường tư thục làm chính quy như vậy, đây cũng là cái Đại Hỷ của cả thôn.


      nhà Nhược Vi cũng là sớm rời giường, sớm làm điểm tâm ăn, cả nhà cùng nhau đưa Thụy Ca lên trường.


      Đến trường tư thục, thấy tất cả mọi người mặc giống như hôm lễ mừng năm mới, chỉ là suy nghĩ chút cũng có thể hiểu, cũng là vì cho lưu cái ấn tượng tốt với tiên sinh dậy học.


      Tiên sinh dạy học này là người Hiên Viên Hạo làm chủ mời tới, Nhược Vi đến bây giờ cũng còn chưa từng thấy qua, chỉ là suy nghĩ chút mình cũng có mặt mũi lớn như vậy để được ưu tiên nhìn thấy người ta.


      ra đối phương cũng biết Nhược Vi, cũng bởi vì tò mò chính là nếu có thể đả động biểu đệ của mình mới đến đây dạy học.


      Tiên sinh dạy học tên là Cố Danh Khải, là biểu ca của Hiên Viên Hạo, bởi vì thích gò bó, cũng thường ở nhà lâu dài, lần này đáp ứng lời mời biểu đệ, rất lớn phần nguyên nhân là bởi vì tò mò.


      Nhược Vi cũng cho Thụy Ca đổi lại quần áo mới, chỉ hình thức mới mẻ độc đáo, hoàn hảo nhìn, lúc Thụy Ca xuất đưa tới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người bạn .


      Đào Đào vẫn lôi kéo tay Nhược Vi ngừng hỏi cái này hỏi cái kia, quả so với mười vạn câu hỏi vì sao còn nhiều hơn, biết Đào Đào cả ngày lẫn đêm thế nào suy tư nhiều việc như vậy.


      Lúc này nghe được có người giờ lành đến, tiếp liền nghe đến tiếng pháo nổ đùng đoàng, tất cả mọi người đều có vẻ mặt với biểu cảm vui sướng.


      ra người nơi này mặc dù nhiều chuyện chút, tham tiền chút, nhưng rất nhiều phương diện còn là rất thuần phác , bọn họ chỉ là muốn cuộc sống của mình trôi qua tốt, tham ăn no bụng, ăn mặc ấm mà thôi...


      Lúc này nhìn khí vui mừng của thôn dân, trong lòng cảm giác chán ghét giảm bớt rất nhiều, mặc dù rất nhiều chuyện nàng vẫn tán thành, nhưng ít nhất tại có chán ghét bọn họ như vậy nữa.


      Nhược Vi xem xong nghi thức, cũng chưa có nữa thuận tiện đến nhìn tiên sinh dậy học cho Thụy Ca, tại quá nhiều người, về sau cũng phải là thấy được... lắc đầu cái, lôi kéo Đào Đào, gọi Quái lão đầu về...


      Về đến nhà, để Đào Đào tự mình người chơi trước hồi, nàng muốn cùng Quái lão đầu thương lượng chuyện này, chuyện này nàng nghĩ lâu rồi, tại thời cơ rất hợp thích.


      “Quái lão đầu, ta với ông chuyện này, chuyện này ông đồng ý cũng phải đồng ý, đồng ý cũng phải đồng ý.” Mặt vô lại nhìn Long Phách Thiên


      Long Phách Thiên nghĩ thầm, vậy ngươi còn với ta làm cái gì?? có chút nào hiểu được kính già trẻ, hừ...


      Nhược Vi nhìn cái bộ dạng này của Long Phách Thiên, cũng biết lại muốn giả bộ đáng thương rồi: “Quái lão đầu, ông giờ rất tốt, từ sáng sớm ngày mai, ông bắt đầu phải dậy sớm dạy cho chúng ta công phu, buổi tối cũng muốn dạy, nghe được , dạy cũng cho ăn cơm.”


      Long Phách Thiên nghe được Nhược Vi phải chuyện là dạy bọn họ công phu, trong lòng kinh ngạc cực kỳ: “ngươi làm sao biết ta có công phu, nghĩ lão phu năm đó...”


      “Này, Quái lão đầu, đừng có biểu cảm nhớ lại năm đó, ông dạy còn chưa phải dạy, dạy tối nay gà xé cay ông cũng đừng nghĩ...”


      “Ai! , làm sao ngươi có thể như vậy, hừ, dạy dạy...” Mặt miễn cưỡng trở về phòng... trong lòng chính lúc này lại nghĩ đến gà xé cay !


      Nhược Vi cũng biết là ông ta giả bộ, tuyệt để ý ông ta như vậy, vui vẻ tìm Đào Đào, hôm nay vui mừng, thêm món ăn...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Tập Võ



      Hôm sau Nhược Vi rời giường từ rất sớm, nghĩ đến chuyện hôm nay có thể bắt đầu học võ công, trong lòng vui sướng vô cùng, nếu như có thể giống như trong tiểu thuyết viết có thể vượt nóc băng tường là tốt.


      Mới vừa lấy nước rửa mặt xong, Đào Đào cùng Thụy Ca cũng thức dậy, hôm nay ngược lại rất biết tự giác, sợ rằng tối qua người hưng phấn chỉ có mình mình.


      Ngoắc ngoắc tay hướng hai cậu bé gọi: “Đào Đào, Thụy Ca tới đây rửa mặt , rửa mặt xong còn phải học võ công nữa”.


      Rửa mặt cho hai cậu bé xong, Quái lão đầu cũng còn chưa có ra, nhất định là cố ý. “Đào Đào, Thụy Ca, gọi Quái lão đầu mau ra đây , bằng về sau làm món ăn ngon cho lão nữa.”


      “Dạ”. Nghe lời của tỷ tỷ hai cậu nhóc liền biết Quái Gia Gia lại sắp gặp tai họa rồi, vậy nên tranh thủ thời gian mà báo tin thôi. Cái cách gọi Quái Gia Gia này cũng là dưới tình huống hằng ngày Nhược Vi cứ thoải mái hô to gọi Quái lão đầu mà xuất từ đó. Dù sao hai cậu cũng cảm thấy rất hay.


      Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy khi đến phòng của Long Phách Thiên, là lão đứng đó quần áo được mặc tử tế rồi, chút lo lắng ngồi ở ghế bành, trong lòng suy nghĩ lý do tại sao lại có ai tới gọi mình.


      “Quái Gia Gia, Quái Gia Gia, gia gia rời giường chưa, ra ngoài nhanh lên, tỷ tỷ nếu gia gia nhanh lên chút làm món ăn ngon cho gia gia nữa kìa”.


      Long Phách Thiên ngồi ở đó mà ảo tưởng hình ảnh Nhược Vi tới cầu xin mình, đột nhiên nghe được giọng của Đào Đào gọi mình, nghe được những lời đó của Đào Đào, trong nháy mắt liền nhảy dựng lên, mở cửa chạy ra.


      Trong miệng lén chửi thầm, xấu, xấu, lại bắt nạt lão già họm hẹm như ta.


      Đào Đào cùng Thụy Ca theo sau lưng Long Phách Thiên, nghe Long Phách Thiên thầm đường, Thụy Ca nghĩ thầm Quái Gia Gia chỉ dám lặng lẽ mà thôi, cũng chẳng dám để cho tỷ tỷ nghe được.


      Mình nghĩ cũng nên thầm mà cho tỷ tỷ biết chút! Cậu bạn Thụy Ca của chúng ta cũng dần dần trở nên phúc hắc rồi.


      Còn bên kia Nhược Vi cũng đứng tại chỗ mà thúc giục. “Quái lão đầu, nhanh lên chút, nhanh lên chút, cẩn thận buổi sáng ta cho lão ăn cơm đó”


      Sau đó vừa thấy hình ảnh Quái Gia Gia giả bộ đáng thương, tại Thụy Ca cảm thấy nét mặt Quái Gia Gia khó nhìn, nếu lúc này mà Long Phách Thiên biết được ý nghĩ trong lòng của Thụy Ca chừng Thụy Ca nhất định gặp nạn.


      Quái lão đầu sờ soạng xương cốt của bọn họ, ba tỷ đệ đều là có thiên phú tệ, trong đó có Nhược Vi là tốt nhất, nếu phải nhìn thấy vẻ mặt thành của Quái lão đầu, Nhược Vi rất muốn hoài nghi Quái lão đầu có phải đùa với nàng hay .


      Long Phách Thiên cũng ngờ được thân thể Nhược Vi lại thích hợp luyện võ như vậy, lão tìm nhiều năm như vậy cũng tìm được truyền nhân thích hợp nào, bây giờ lại mòn giầy chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu.


      may là võ công của lão cả nam lẫn nữ đều thích hợp luyện, bằng phải lãng phí hạt giống luyện võ tốt rồi, lúc này lão hả hê thôi, bây giờ lão có thể quan mình chính đại mà khi dễ cái tên đồ đệ luôn làm lão tức giận muốn chết này. (Hắc hắc, để xem là lão, hay là đồ đệ lão bị khi dễ đây. Tác giả ở bên yếu ớt )


      Nhược Vi nhìn đến vẻ mặt hả hê kiềm được của lão, biết lão lại nghĩ cái gì nữa đây, haizz!


      Bởi vì cũng chưa có kỹ năng căn bản gì, cho nên trước tiên phải bắt đầu học đứng tấn, vừa học chính là nửa canh giờ, mấy tỷ đệ mệt vô cùng, chân mềm nhũng đứng thẳng mà muốn run.


      Bởi vì Đào Đào còn phải đến trường tư thục, nên Nhược Vi phải làm điểm tâm, ở trong lòng đem Long Phách Thiên nguyền rủa mấy trăm lần, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại hết cách với lão rồi.


      Cứ như vậy, lúc luyện võ Long Phách Thiên khiến Nhược Vi rất kinh ngạc, lúc ăn cơm ngược lại Nhược Vi lại khiến Long Phách Thiên kinh ngạc kém, ngày nào mà hai người cãi vả trong lòng cũng thoải mái, bây giờ trở thành tình cảnh cần phải trình diễn mỗi ngày trong nhà này rồi.


      tháng rất nhanh trôi qua, tại người trong thôn cũng quen chuyện trong nhà Nhược Vi có thêm người, lúc mới bắt đầu rất nhiều người ở sau lưng nghị luận ầm ĩ, tại mọi người cũng chán mà đổi sang thảo luận nhiều chuyện mới rồi.


      Hiên Viên Hạo cũng được đoạn thời gian rất dài rồi, Nhược Vi nhiều lần mơ thấy , lúc mới đầu còn rất mong đợi đến bây giờ bình thản rồi, Hiên Viên Hạo nếu về nữa liền thảm rồi.


      Trải qua tháng được Long Phách Thiên huấn luyện, tại thể chất mấy tỷ đệ vô cùng tệ, hơn nữa dưới tác dụng của Linh Tuyền Thủy, căn bản bị bệnh gì tìm tới được.


      Thụy Ca lại phải tới trường tư thục, cho nên khoản thời gian này buổi sáng cũng bắt phải luyện võ cùng bọn họ, lúc tối mới luyện cùng nhau.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Mừng Thọ ()



      Hình ảnh lại trở lại ngày kia khi Hiên Viên Hạo rời , Hiên Viên Hạo ngồi ở trong xe ngựa nhìn khoảng cách với Nhược Vi càng ngày càng xa, trong lòng vô cùng khó chịu, đây là lần đầu tiên có cái cảm xúc quyến luyến rời này, nhưng khống chế được tình cảm của mình, nghĩ đến khoản thời gian lâu như vậy được nhìn thấy Nhược Vi, tâm tình lại càng kém.


      Bao chưởng quỹ ngồi chung ở trong xe ngựa nhìn sắc mặt của Tiểu chủ nhân càng ngày càng đen, trái tim sợ run lên cái, lão vô cùng muốn ngồi ở ngoài xe ngựa, nhưng lão có cái lá gan đó a.


      Nhược Vi nương a. Ngươi hại ta thảm rồi, lần này Bao chưởng quỹ cùng Hiên Viên Hạo trở về, nghĩ đến nhiều ngày nữa cũng trôi qua như vậy, lại thấy mỗi ngày đều phải đối mặt tình huống như thế liền khiến đùi lão muốn mềm nhũn.


      Trong khí như vậy, rồi vừa khẩn trường vừa từ tốn mất hết 10 ngày mới về đến Kinh Thành, dọc theo quãng đường này số lần Bao chưởng quỹ bị làm cho hoảng sợ cao hơn rất nhiều so với tất cả tổng số từ trước đến nay rất nhiều, chỉ có thể ở trong lòng mà thầm rơi lệ. Lão trêu ai ghẹo ai à.


      Đến Kinh Thành sắc mặt của vị gia gia này rốt cuộc cũng tốt lên được chút, dù sao cũng là trở lại để chúc thọ, cũng thể vẫn cứ giữ cái bản mặt u như thế đưa cho người ta xem được.


      Bao chưởng quỹ theo sau lưng vị Tiểu Chủ Tử này nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể thở phào nhõm rồi. Dù sao lão cũng đâu có chê mạng của mình quá dài, vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.


      Ngày này cuối cùng cũng tới ngày sinh tổ mẫu Hiên Viên Hạo, rất nhiều khách tới nhà, dưới cầu biết bao nhiêu lần của mẫu thân Hiên Viên Hạo theo phụ thân cùng ra chào hỏi khách nhân, thấy tính toán, nịnh hót trong mắt những người kia, trong lòng liền đặc biệt phiền não, trong khoảng thời gian đợi ở trong nhà này, nhịn lâu mới có lên cơn.


      hy vọng thời gian trôi qua mau hơn chút nữa, lại có thể trở về Liễu gia thôn cùng ở chỗ với Nhược Vi rồi.


      Hiên Viên Kiệt nhìn nhi tử đứng bên vẻ mặt kiên nhẫn, tâm tình vô cùng thấp thỏm, chỉ sợ nhi tử lại bỏ của chạy lấy người , haiz! Đứa con trai này của cũng biết giống ai, chỉ cần kiên trì ai cũng nghe, những người làm trưởng bối như bọn họ đây đúng là có chút cảm giác thành tựu nào.


      Từ biểu khác hẳn với người thường, vừa mới sinh ra cũng giống như những đứa trẻ khác, cũng thích khóc, thích náo, để cho đầy ngập tình thương của người cha cũng có chỗ để mà phát huy, thê tử cũng thường cùng bản thân oán trách chuyện này.


      là trưởng tử trong nhà, đáng tiếc có thiên phú buôn bán, chỉ thích nghiên cứu những thứ văn thư kia, ngược lại nhi tử lại tài giỏi hơn mình rất nhiều, lúc chọn đồ vật đoán tương lai lại bắt lấy cái bàn tính, phụ mẫu vô cùng cao hứng, ra chính mình cũng rất vui mừng, dù sao mình thể đạt được kỳ vọng của phụ mẫu, lúc đó liền nghĩ nếu như con trai của mình có thể thay mình làm được cũng giống như nhau thôi.


      Hôm nay quả nhiên là như vậy, ở kinh thành cũng có người nào biết đại danh của nhi tử, có thể so với phụ thân như đây còn nổi danh hơn nhiều, lại Hiên Viên Kiệt cũng là tài tử rất có danh tiếng.


      Những tiểu thư đại gia khuê tú kia thấy nhi tử tựa như ong mật thấy hoa vậy, chạy theo như vịt, nhi tử vốn là rất ưa thích nữ nhân, giờ lại càng ngày càng ghét hơn rồi. Haiz, biết đến lúc nào nhi tử mới chịu cưới nàng dâu mang về đây ình nữa.


      Lúc này gã sai vặt tới, hành lễ với hai người, sau đó đến bên tai Hiên Viên Kiệt mấy câu sau liền .


      “Hạo nhi a! Người của Thượng Quan gia tới, con theo cha gặp chút!”


      Hiên Viên Hạo vô cùng kiên nhẫn mà theo, Hiên Viên Kiệt thấy nhi tử theo tới đây, lặng lẽ thở phào nhõm, haiz! Nào có phụ thân nào lại có uy nghiêm như vậy chứ. Trong nhà cũng có ai dám , vừa có người nào dám cái gì, cha mẹ liền lập tức nhảy ra ngăn trở, vài lần cảm thấy ở trong mắt cha mẹ cháu nội so với con trai còn quan trọng hơn.


      Đến cửa, xe ngựa của Thượng Quan gia đậu ở chỗ đó, người làm của Thượng Quan gia đỡ người xuống xe, gia chủ Thượng Quan gia Thượng Quan Hồng xuống xe đứng ở bên chờ đợi.


      Hiên Viên Kiệt vội tới nghênh đón. “Thượng Quan huynh lâu gặp, gần đây khỏe ?”


      Hiên Viên Hạo đứng ở bên nhìn hai người kia khách sáo khách khách chủ chủ hỏi thăm tới lui, lúc này thiếu nữ thướt tha tới trước mặt Hiên Viên Hạo, đây là nữ dòng chính (con chính thất) của Thượng Quan Hồng Thượng Quan Tuyết, là hòn ngọc quý tay Thượng Quan gia, từ thích Hiên Viên Hạo, chỉ cần có cơ hội liền thích theo sau lưng Hiên Viên Hạo.


      Hiên Viên Hạo thấy là Thượng Quan Tuyết, thái độ càng thêm kiên nhẫn, thấy cái từ hồi thích theo phía sau lưng của mình này, trong lòng lại càng nhớ tới Nhược Vi ở phương xa, trong lòng càng thêm xác định chỉ có Nhược Vi mới thích hợp với mình nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :