1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Hiên Viên Hạo Tới Chơi (Ba)



      “Nếu về sau Hạo ca ca là hang xóm nhà chúng ta rồi, vậy hôm nay liền nể mặt ở nhà ta ăn bữa cơm !”


      “Vậy cung kính bằng tuân mệnh, Nhược Vi, tay nghề nấu nướng của muội rất tốt, ta đúng là hoài niệm!”


      “Món ăn gia đình, Hạo ca ca cùng Bao chưởng quỹ ngại là được!”


      tại thời gian cũng sớm, ta liền phòng bếp chuẩn bị, hai vị nếu mệt phòng khách nghỉ ngơi chút, mệt chung quanh chút cũng là có thể, nếu trong thôn xem chút kêu Thụy Ca cùng Đào Đào bồi các ngươi ! Bọn họ quen thuộc nơi này.”


      Nhược Vi muội muội ngại ta liền ở tại nhà muộn xem chung quanh chút, xem phòng ốc nhà muộn ngược lại sửa rất khác biệt!”


      “Có cái gì ngại, Đào Đào cùng Thụy Ca, hai em cùng với Hạo ca ca xem chung quanh nhà chút, các em cùng Hạo ca ca giới thiệu nhà chúng ta tốt nhé!” Siết chặt hai tiểu bánh bao!


      Được, Thụy Ca biết tỷ tỷ!”


      “Ta cũng biết , ta cũng biết ...” Đào Đào ở bên ồn ào lên, , ,


      “Được, vậy mang Bao chưởng quỹ cùng Hạo ca ca xem chút!”


      Mặc dù bây giờ còn có ít thứ có đặt mua được, nhưng cơ bản nhất cái gì cũng có, cho nên vẫn là có thể xem được, dù sao đây chính là trải qua tay người đại...


      Đào Đào cùng Thụy Ca dẫn hai người ra ngoài, Nhược Vi cũng phòng bếp chuẩn bị làm chuyện của mình.


      vườn rau xanh hái được mớ rau mới trở lại, đến lúc đó sẵn có món ăn mặn lại có thức ăn chay cũng tệ rồi, dù thế nào nữa bọn ăn toàn tổ yến vây cá ... Đồ tốt, để cho bọn họ nếm thử chút món ăn gia đình cũng là phen thể nghiệm tốt.


      Nhược Vi ở phòng bếp vội vàng nấu cơm, bên này Thụy Ca cùng Đào Đào cũng vui mừng mang theo người phía sau thăm lãnh địa của mình.


      Mà người phía sau theo hai tiểu bánh bao đối với nơi này cũng là tò mò, cùng hai đứa trẻ ngược lại câu được câu trò chuyện giết giờ.


      Trải qua trong khoảng thời gian ngắn chung đụng, quan hệ rất thân mật rồi, Đào Đào, Thụy Ca gọi rất thân mật, hai tiểu bánh bao cũng là vây quanh ca ca, gọi ca ca, Hiên Viên Hạo trái lại rất hưởng thụ cảm giác như thế, thực tế bình thường đối với người nào cũng có tính tình dễ chịu...


      “Đào Đào, nhà ngươi thế nào xây hai căn nhà a! Các ngươi mới ba người ở hết sao?”


      Đào Đào nghe được Hiên Viên Hạo hỏi giọng hoài nghi, lập tức mặt kiêu ngạo nhìn : “Dĩ nhiên ở hết, tỷ tỷ rồi, mùa đông ở cái nhà, mùa Hạ ở cái nhà, làm sao lại ở hết.” xong còn mặt khinh bỉ nhìn đối phương.


      Hiên Viên Hạo nhìn mình bị cái bánh bao nho nhìn khinh bỉ, trong lòng rất bất đắc dĩ a! Dở khóc dở cười...


      Bao chưởng quỹ ở bên nhìn lão bản của mình bị xem thường rồi, trong lòng gọi thẳng sảng khoái, cảnh tượng như vậy lại cực kỳ khó khăn thấy được, nhưng nghĩ đến thủ đoạn Đông gia mình, đó cũng là cẩn thận cực kỳ, dám biểu ra, chỉ dám ở trong lòng nho vui mừng chút... Thụy Ca cũng ở bên này cười trộm...


      Nhìn vẻ mặt Hiên Viên Hạo lung túng, Thụy Ca vẫn tương đối hiểu chuyện: “Ca ca, Thụy Ca mang mọi ngươi xem chút tỷ tỷ trang trí phòng của Thụy Ca ! Thụy ca rất ưa thích!” Hơi chút lấy le xong, dù sao cũng là tỷ tỷ mình thích nhất giúp trang trí phòng, hơn nữa quả cũng rất thích tỷ tỷ giúp mình bố trí phòng.


      Nghe thế Hiên Viên Hạo có chút ghen tỵ với thụy ca, cũng muốn Nhược Vi giúp bố trí phòng, nhưng trước mắt đến xem hi vọng lớn...


      Được rồi! Xem xem nàng giúp em trai mình bố trí phòng coi như là giúp bố trí tốt lắm, ai!Ng đàn ông này


      “Vậy tốt, để Thụy Ca dẫn chúng ta xem chút tốt lắm.” Thụy Ca ở trước mặt dẫn đường, Đào Đào ở bên ríu rít qua tỷ tỷ cũng giúp bố trí cái gì ...


      Mấy người hướng phòng của Thụy Ca cùng Đào Đào tới, tại Nhược Vi yên long Đào Đào ngủ mình, dù sao vẫn là đứa trẻ bốn tuổi, buổi tối ngủ đắt chăn tốt phiền toái.


      Vì vậy tạm thời Đào Đào cùng Thụy Ca còn ngủ ở trong phòng, chỉ là phòng của Đào Đào cũng có, Nhược Vi cũng ngại phiền toái trang trí cho Đào Đào xong, chuyện này khiến Đào Đào vui mừng hồi lâu.


      tại hai người ở đúng là căn phòng của Thụy Ca, Nhược Vi rất dụng tâm trang trí gian phòng cho hai người.


      vào phòng của Thụy Ca, có bàn đọc sách đại, vài cái ghế bành, giường của hai bánh bao rất lớn, có thể ngủ năm Đào Đào to bằng người, cho nên Đào Đào cùng Thụy Ca hai người ngủ, Nhược Vi mới lo lắng, chăn cũng là to, hình chữ nhật là Nhược Vi làm, cũng là có cảm giác đại gì đó...


      Tóm lại gian phòng này cảm giác đại rất mạnh, cho người khác thăm nhất định rung động...


      Nhìn phòng như vậy, Hiên Viên Hạo bây giờ là ghen tị hai bánh bao phát ra từ nội tâm, ai bảo người ta có tỷ tỷ vì bọn họ suy nghĩ như vậy chứ, còn là người nào đó của người trong lòng, cũng tiện đắc tội hai đứa trẻ ! Mình ở bên rối rắm ...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Hiên Viên Hạo Tới Chơi (Bốn)



      Sau hồi mang theo hai vị khách dạo chung quanh nhà mình chút, thời gian cũng còn sớm, hai cậu bé hồi cũng có chút mệt mỏi.


      Vừa đúng lúc Nhược Vi trong phòng bếp cũng làm cơm xong, ra gọi bọn họ vào ăn cơm !


      Bưng hết đồ ăn lên bàn, bình thường mấy tỷ đệ Nhược Vi cũng chỉ ở luôn bàn trong phòng bếp ăn cơm, hôm nay do có khách tới nên mới phải bày bàn cơm ở tiền sảnh, ra phòng bếp cũng rất lớn, đủ mấy người ăn cơm ở đây, nhưng dù sao người ta cũng là khách, chung cũng thể cho rằng người ta cùng giống mình.


      Dọn xong bát đũa, mời khách lên bàn, cầm tới bình rượu, mặc dù phải là danh tửu gì, nhưng cũng có phong vị riêng, chắc chắn bọn họ có muốn đoán cũng đoán ra được.


      “Mấy món ăn gia đình, Hạo ca ca cùng Bao chưởng quỹ ngàn vạn lần đừng ghét bỏ”. Nhược Vi tinh nghịch với bọn họ, ra đối với thủ nghệ của mình nàng vẫn rất có tự tin.


      bàn năm món mặn món canh, vẻ ngoài nhìn cực hấp dẫn, làm cho người ta thèm dãi, ít nhất cũng khiến mấy vị ngồi đây nổi lên mấy con trùng tham ăn trong bụng.


      Mặn chay phối hợp, ngay cả màu sắc đều rất đẹp mắt, mùi thơm xông vào mũi, Đào Đào nhịn được nửa rồi, ra bình thường trong nhà cũng có gì quy củ gì, nên bọn họ cũng có để ý gì nhiều.


      Bản thân Đào Đào vẫn chưa tự ăn được, nên đến lúc này vẫn còn phải để Nhược Vi đút cho .


      Hiên Viên Hạo cùng Bao chưởng quỹ nhìn thức ăn bàn, vẫn là rất bội phục Nhược Vi, dù sao nàng tuổi vẫn còn như vậy, lại làm được các món ăn có thể so với mấy đầu bếp chuyên nghiệp còn muốn giỏi hơn.


      Tốc độ nhanh bề ngoài lại hấp dẫn, quả có khi còn mỹ vị hơn nhiều.


      Nhược Vi phát món ăn mà Hiên Viên Hạo cùng Bao chưởng quỹ gắp nhiều nhất bàn lại là món lòng heo, ý tưởng chợt ra, dường như lại nghĩ ra được phương thức buôn bán nữa rồi, đây chẳng phải là buồn ngủ gặp chiếu manh còn gì, vừa đúng lúc gần đây cũng muốn kiếm chút tiền.


      Mà hai người bị Nhược Vi nhìn chăm chú, lúc này trong lòng cũng rất muốn, Nhược Vi làm món ăn ăn vô cùng ngon, ra cũng thể trách hai người bọn họ có loại cảm giác này, dùng suối nước bên trong gian mà nấu, dĩ nhiên là thể giống với những cái khác rồi, huống chi thủ nghệ của Nhược Vi vốn rất tốt.


      Hai người uống chút rượu, ăn món ăn mỹ vị, là rất hưởng thụ, trong lòng hận được mỗi ngày đều trôi qua như vậy, được bầu khí nhàn nhạt ấm áp này vây quanh bọn họ, hết sức hài hòa, giống như bọn họ trời sanh là người nhà.


      Ăn cơm xong, tất cả mọi người đều đến phòng khách, Nhược Vi dọn dẹp bát đũa xong, mấy người kia cũng đâu mất rồi.


      tại Hiên Viên Hạo lại càng thêm ghen tỵ với hai cậu bé, ghen tỵ bọn họ ngày ngày có thể cùng nàng ở chỗ, ngày ngày có thể ăn món ăn do nàng tự mình làm, vừa ước ao vừa ghen tị.


      Nhược Vi nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp, bởi vì tại nàng rất vội vả muốn chuyện làm ăn buốn bán, nàng gấp a.


      Lần nữa Nhược Vi rót Hoa Trà cho bọn họ, ra khắp nơi trong nhà Nhược Vi đều có mấu chốt buôn bán, nghiêm túc nhìn chút biết.


      “Nhược Vi, món ăn nàng làm ăn rất ngon”. tại người nào đó bởi vì ghen tỵ, tự động bỏ hai chữ ‘muội muội’ rồi, bởi cách hai người nào đó gọi cũng là hai chữ ‘tỷ tỷ’.


      “Món ăn cay bàn lúc nảy là món gì?”. Hiên Viên Hạo hỏi Nhược Vi, vẫn còn chưa thỏa mãn à!


      “Lòng heo”. Cũng biết là hỏi, Nhược Vi cười trộm ở trong lòng, cái bộ dáng này của Hiên Viên Hạo đúng là hiếm thấy! Cảm giác có chút giống Đại Nam Hài (ông cụ non), có khí thế của thương nhân lúc bình thường.


      “Cái gì! Lòng heo”. Bao chưởng quỹ nghe được thiếu chút nữa nhảy lên, dù sao lúc bình thường chỉ cần những người có tiền chút họ cũng ăn loại đồ này, kết quả hôm nay món bọn họ thích ăn nhất lại là cái này, bị đả kích à, ra bọn họ cũng câu nệ gì lắm, có thể làm ra được mùi ngon tới như vậy đúng là chỉ có mình Nhược Vi.


      “Bao chưởng quỹ, ăn ngon sao?” Trong lòng Nhược Vi tà ác hỏi Bao chưởng quỹ. ra tính cách của Nhược Vi ít nhiều cũng khác Hiên Viên Hạo là bao.


      “Ăn ngon, ăn ngon” Thấy lão bản bên kia dùng mắt trừng mình, liền nhanh chống trả lời, lão chỉ có chút kinh ngạc có được hay . cần phải đối với lão như vậy à!


      “Hạo ca ca, thức ăn hôm nay huynh cảm thấy như thế nào?” Ánh mặt thông minh của Nhược Vi nhìn Hiên Viên Hạo, nhìn đối phương mà trong lòng hồi hộp.


      “Rất ngon”. Hiên Viên Hạo rất nhanh phản ứng kịp hiểu được ý mà Nhược Vi muốn biểu đạt là cái gì, là rất ăn ý.


      Nhưng lại chịu vào thẳng chủ đề, thấy vậy Nhược Vi rất muốn đánh , chính là thích xem bộ dạng Nhược Vi biến đổi sắc mặt, đúng là sở thích tệ hại.


      Mỗi lần gặp trêu chọc Nhược Vi lại thấy thoải mái, người này đúng là đáng ăn đòn.


      “Tốt lắm, công thức nấu mấy món ăn này ta muốn. Đừng nóng giận”. Thấy Nhược Vi sắp tức giận, mới đùa nàng nữa.


      Như vậy mới đúng nha! Nghe được lời mình muốn nghe, Nhược Vi cũng để ý chuyện trêu mình nữa.


      Tiền mới là quan trọng nhất. Gương mặt nhắn, Đào Đào với Thụy Ca ngồi ở bên cạnh nàng mặt mày hiểu gì nhìn tỷ tỷ mình.


      “Cứ như vậy ”. Nhược Vi lại kiếm được món lời, lúc bọn họ Nhược Vi còn tặng bọn họ chút Trà Hoa!


      Mặt khác, Nhược Vi cũng hỏi thăm bọn họ chút chuyện tư thục, kết quả người ta lại thẳng thắng thỉnh riêng người tới thôn, xây trường tư thục, trước kia trong trường tư thục cũng chỉ có người đỗ tú tài dạy, trong thôn cũng chỉ có vài người con nhà giàu có theo học.


      thực tế, Hiên Viên Hạo chỉ là vì muốn Nhược Vi chỉ vì chút chuyện này mà làm khó mình, cho nên liền tự mình tìm cách giúp nàng, chỉ là Nhược Vi lại hề biết.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Rời



      tại người trong thôn cũng biết Túy Tiên lâu trợ giúp ở trong thôn của mình xây trường tư thục, đồng thời ở trong thôn cũng lưu truyền lời đồn, Nhược Vi câu được Ông Trùm giấu mặt của Túy Tiên lâu, là lão già lớn tuổi.


      Lời đồn như thế trong khoảng thời gian ngắn lan truyền khắp trong thôn xóm, Nhược Vi thường ra cửa, cho nên cũng có bị ảnh hưởng đến, mà Đào Đào cùng Thụy Ca hai ngày nay cũng bị Nhược Vi giữ ở trong nhà, dạy chữ cho bọn họ.


      Vì vậy nhà họ cũng bị cái lời đồn này ảnh hưởng đến, những người thích ra vào kia mãi vẫn thấy nhân vật chính xuất , cảm thấy có ý nghĩa, sau đó cũng thèm nữa, rồi tìm chuyện nhiều chuyện mới khác, mặc dù lúc đó chính bản thân Nhược Vi biết gì nhưng dưới tình huống như vậy lời đồn bất lợi tự động được hóa giải.


      Cứ như vậy, mấy tháng liền trôi qua, tại, Đào Đào cùng Thụy Ca biết rất nhiều chữ, chuyện ruộng vườn Nhược Vi cũng xử lý vô cùng thỏa đáng, nếu mà dùng câu để hình dung Nhược Vi bây giờ, đó chính là lên được phòng khách vào được phòng bếp, , ,


      Thu xếp chuyện ruộng đất cũng kém hơn so với người khác, được làm được, so với rất nhiều người có khi còn giỏi hơn, bất kỳ loại ngành nghề nào cũng đều tinh thông.


      Vừa có thể làm việc nặng cũng có thể làm việc tinh tế, có thể cầy cấy cũng có thể thiêu thùa may vá, làm cho người khác phải ghen tỵ. Được rồi! có lời nào để nữa cả.


      Trong mấy tháng này, căn nhà của Hiên Viên Hạo ở trong thôn cũng xây xong, so sánh với nhà Nhược Vi, về phương diện chi tiết rất nhiều thứ trong nhà cũng là mô phỏng theo nhà Nhược Vi mà làm, vì vậy trong khoảng thời gian này ngược lại hai người lại rất thường xuyên gặp mặt, chung sống với nhau giống như bằng hữu.


      Bây giờ chuyện mà Hiên Viên Hạo thích làm nhất biến thành mỗi ngày tới nhà Nhược Vi ăn chực, tin rằng về sau cũng đổi.


      Đến cả Bao chưởng quỹ cũng thích tới nhà Nhược Vi, về phần mục đích cần mọi người cũng đều biết, Bao chưởng quỹ có sở thích gì khác, chính là thích ăn. Điểm này có thể cùng sánh ngang hàng với Đào Đào rồi.


      tại người trong thôn cũng đều biết nhà Nhược Vi với lão bản Túy Tiên lâu quan hệ rất tốt, hơn nữa lão bản cũng phải là lão già lớn tuổi gì đó, khiến những người đó rất hâm mộ những cũng dám đắc tội nhà Nhược Vi, ngày trôi qua cũng sinh sống tạm ổn.


      Trường tư thục cũng làm xong, bên Hiên Viên Hạo việc xây nhà cũng hoàn tất, ngày hôm qua Hiên Viên Hạo tới cáo biệt, là có chuyện phải về nhà chuyến, nhà Hiên Viên Hạo cũng đều ở tại Kinh Thành, trong khoảng thời gian này cũng chưa có trở về lần nào, người trong nhà thúc giục rất nhiều lần rồi, lần này trốn tránh được nữa rồi, trong nhà đại thọ tổ mẫu.


      Trong khoảng thời gian này, khí giữa hai người có chút mập mờ, nhưng cũng gì với đối phương, vì vậy khi phải tách ra khoản thời gian hai người đều rất lưu luyến.


      Lúc Hiên Viên Hạo , hai người cũng lời ngon tiếng ngọt gì, cũng đến nổi sanh ly tử biệt gì, chỉ là có nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt, trong lòng có chút nỡ.


      Nhìn xe ngựa xa, cảm giác trong lòng trống trải, loại tâm tình này Nhược Vi chưa từng có, mà Hiên Viên Hạo ngồi ở trong xe ngựa cũng có cùng tâm tình như vậy, ngờ đối với Nhược Vi buông ra được nữa rồi, mới chia ly mà rất luyến tiếc rồi.


      Nhìn bộ dáng giống như muốn nhanh chống trở lại, như vậy mới có thể ngày ngày ở bên cạnh giai nhân.


      Mới cách xa Hiên Viên Hạo vừa được mấy ngày, Nhược Vi luôn thấy uể oải, có tinh thần gì, Đào Đào cùng Thụy Ca cũng cảm thấy rất quen, dù sao Hiên Viên Hạo đối với hai cậu bé luôn rất tốt, mỗi lần tới cũng đem cho bọn hộ ít thức ăn, hai người hoàn toàn bị Hiên Viên Hạo trong lúc vô tình mua chuộc mất rồi.


      Vị tiên sinh được mời đồng ý với Hiên Viên Hạo tới dạy tại trường tư thục vẫn còn chưa tới, vì vậy trong khoảng thời gian này vẫn như cũ là do Nhược Vi dạy Thụy Ca, lúc cho Nhược Vi biết, người được mời cũng sắp tới rồi, muốn để cho nàng phải lo lắng.


      tại địa vị nhà Nhược Vi khác thôn trưởng là mấy, chỉ là Nhược Vi cũng tính toán muốn làm ra chuyện gì, người phạm ta, ta phạm người, vẫn là giống như trước kia, gặp phải người quen cũng tỏ ra chào hỏi.


      Thái độ trước kia là gì, bây giờ cũng là thái độ y như vậy, chỉ là cũng có vài người vừa mắt, những người thích ghen tỵ cũng ở sau lưng Nhược Vi mà xấu, nhưng thái độ của Nhược Vi đối với những người này luôn luôn là mặc kệ.


      Cho nên Nhược Vi cũng vì những người này mà cảm thấy đau lòng, mỗi ngày đều trôi qua rất tự tại.


      Chương 31: Lão Đầu Kỳ Quái ()



      Hôm nay sáng tinh mơ Nhược Vi rời giường để rèn luyện thân thể, hai tiểu bánh bao theo phía sau hấp ta hấp tấp, đáng vô cùng, mấy tháng nay hiệu quả của việc tập luyện thể ràng, tại để cho Nhược Vi trấn , tuyệt đối thở hỗn hển nữa, cũng giống như trước kia chân có vết nước phồng.


      Hôm nay vừa đúng là họp chợ trấn , Nhược Vi tính trấn mua vài món đồ, mua ít gà về nuôi, nếu có chó con cũng được, nuôi trông nhà, như vậy tương đối an toàn, mình cũng yên tâm chút.


      sớm làm cơm ăn, bây giờ hai tiểu bánh bao so với mấy tháng trước cao lớn rồi, da dẻ cũng được Nhược Vi nuôi trắng sáng.


      tại người trong thôn rất quan tâm đến nhà Nhược Vi, chỉ là Nhược Vi cũng làm bộ làm tịch, vẫn là dùng thái độ trước đây, nhưng Nhược Vi thỉnh thoảng đưa chút đồ cho thôn trưởng và mấy vị tộc lão, cho nên cho dù có người ghen tỵ, cũng chỉ dám ở sau lưng hai câu. 『 ******************* 』


      Thu thập xong, mấy tỷ đệ thay đổi y phục ra cửa, ra cửa thôn chờ ngưu xa (xe trâu), tại có chút tiền, nhưng Nhược Vi cũng biết đạo lý tiền tài để ra ngoài, cho nên căn bản người trong thôn đều chỉ cho là tiền Nhược Vi dùng xây phòng ốc còn nhiêu, nếu biết trong tay Nhược Vi có tiền, sợ là sớm có ý xấu.


      Bình thường mấy tỷ đệ cũng thích ra cửa, lại là người thích khoe khoang, giống như có vài người vừa có chút tiền dư phải mua đồ tốt mặ lên người ra ngoài trượt vòng, hận thể cho toàn thế giới biết, Nhược Vi mua ình và đệ đệ vải vóc đều là vải bông ..., mặc lên người thoải mái, lại chói mắt.


      Cùng người trong thôn khác nhau cũng phải rất lớn, cho nên vẫn là giảm bớt lòng ghen tỵ của số người, luôn ở sau lưng phun hai tiếng, bất quá như thế, đó là người ta so đo với ngươi có được hay , , ,


      Luôn là có loại người hay bận tâm, nhìn nổi người sống tốt hơn so với mình.


      nhiều lắm đến trấn , lôi kéo hai bánh bao mua chút món đồ muốn mua gì đó, các quán cũng dừng lại chút, tại Nhược Vi tâm tính càng giống như đứa trẻ, có áp lực lớn như lúc mới tới, tâm tình cảnh thoải mái lên chút, khi đó ngày ngày ăn rau dại, chả trách tinh thần cũng thoải mái lên, tại tốt rồi, , ,


      hàng sách nhìn chút, chọn quyển Thiên Tự Văn, đến lúc đó trở về dạy Thuỵ Ca và Đào Đào, Thuỵ Ca chăm chỉ ham học, Đào Đào nghịch ngợm chút, nhưng mà bây giờ cầu của Nhược Vi đối với Đào Đào cũng nghiêm khắc, dù sao nó còn , trước hết để cho nó tập tốt thói quen hẵng .


      Mua này nọ xong hướng mọi người thương lượng đợi người địa phương tập họp, phần lớn mọi người đến, đợi tất cả mọi người tới, Liễu Lão Nhị nân ngưu tiên đánh xe đánh xe trở về.


      Đến cửa thôn mọi người xuống xe ai nấy tự về nhà mình, Nhược Vi trong tay xách theo đồ, hai tiểu bánh bao vẫn muốn giúp đỡ, liền chia những thứ nặng gì đó cho bọn cầm.


      Đến trước cửa nhà thế nhưng thấy người nằm ở cửa, dọa Nhược Vi giật mình, thận trọng tới người trước mắt, có động tĩnh, lại gần chút, cỗ mùi máu tươi truyền đến, phải là chết rồi chứ! Sợ hãi dùng ngón tay đưa về phía mũi của người đó xem còn hơi thở , cũng may, còn thở, chỉ cần có chết tốt rồi.


      Đào Đào và Thuỵ Ca cũng bị doạ cho sợ, chỉ là thấy dáng vẻ trấn định của tỷ tỷ vốn cũng có sợ như vậy, bây giờ trong mắt hai tiểu bánh bao này tỷ tỷ chính là vạn năng.


      Mở cửa đem đồ vật cất xong, cùng Thuỵ Ca đem người đó đỡ đến phòng khách, múc nước cho người nọ rửa sạch vết thương, vết thương người vẫn ít.


      Chỉ là Nhược Vi cũng dám mời đại phu, chỉ sợ bại lộ, đưa tới báo thù gì đó ... tốt, nàng cũng muốn cứu người còn đem mình nhà mình bồi vào, Nhược Vi nàng cái gì cũng chịu được, chính là thiệt thòi.


      Rửa mặt cho người nọ xong, dáng dấp tệ, nhìn diện mạo ở thời đại này cũng coi là lão nhân rồi, chắc khoảng năm mươi tuổi.


      Đến gian phòng của mình, lặng lẽ lắc mình vào gian, lấy nước suối bên trong ra ngoài, đút cho người nó uống, hy vọng có thể hữu dụng, bên trong gian còn có dược liệu, nhưng nàng dám khinh thường, dù sao bên trong dược liệu đều là giá trị ngàn vàng, thể tùy tiện bại lộ.


      Cầm thuốc trị vết đao trong nhà phòng bôi lên cho người nọ, Nhược Vi mệt mỏi rối tinh rối mù, dù sao thân thể này của Nhược Vi chỉ chưa tròn mười tuổi, mặc dù trong lòng số tuổi chính là lớn hơn.


      Bận bịu hồi lâu, thời gian cũng sớm, luống cuống tay chân làm bữa tối, lại xem lão già kia , Đào Đào và Thuỵ Ca cũng từ vừa mới bắt đầu sợ chuyển thành cảm thấy hứng thú.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Lão Đầu Kỳ Quái (Hai)



      Ban đêm người nọ lại phát sốt, bất qua sau khi uống sau nước bên trong gian cũng có cái gì đáng ngại, hơn nữa cũng đổ mồ hôi, người cũng còn sốt nữa rồi.


      Cứ như vậy Nhược Vi chăm sóc người nọ suốt đêm, thầm trong lòng lão đầu kỳ quái này ở đâu ra, là làm nàng mệt chết, đêm có nghỉ ngơi.


      Sáng sớm dậy sớm dùng thịt nạc ngày hôm qua mua về băm nhuyễn nấu cháo, đặc biệt là dùng nước suối trong gian nấu, có đổi nước bình thường, trong nhà dùng là có lúc đổi nước bên ngoài, nước đổi uống vào tốt cho thân thể hơn, cháo hâm nóng lò, chờ người kia tỉnh lại, mình cũng uống chút cháo, tối hôm qua Đào Đào và Thuỵ Ca cũng ngủ trễ đến giờ chưa dậy giường.


      Vốn định về phòng mình nằm nghỉ chút, ai ngờ ngủ hồi tỉnh lại còn sớm, vội vàng phòng khách nhìn lão đầu kỳ quái, người còn chưa tỉnh.


      Lại gọi Đào Đào và Thuỵ Ca rời giường, hai tiểu bánh bao mơ mơ màng màng bị Nhược Vi túm rời giường, bây giờ còn sớm, nếu rời giường cháo ăn ngon.


      Nhược Vi rất lâu có gọi bọn rời giường, trong khoảng thời gian này tới nay, đều là Thuỵ Ca đúng lúc tỉnh lại gọi Đào Đào rời giường, Nhược Vi nghĩ tới để cho bọn họ học tính độc lập từ cũng là chuyện tốt, cũng thế nào trông nom, như bây giờ, khiến người cảm thấy trong lòng ấm áp.


      Múc nước cho hai người rửa mặt xong, nhìn bộ dáng đáng của hai người, kiềm được hôn hai cái, Đào Đào cũng làm theo hôn trở lại, Thuỵ Ca còn hơi xấu hổ chút, đứa này để lòng mẹ thương con của trẻ đại xúc động muôn vàn.


      Hai huynh đệ mỗi người mỗi vẻ, cũng làm cho người ta thích cực kỳ, tại mỗi ngày trôi qua vô cùng tốt, ăn mặc gọn gàng sạch , dáng dấp tệ, mỗi lần trấn mọi người thấy đều khen, Nhược Vi đắc ý vô cùng.


      Cho Đào Đào và Thuỵ Ca ăn cháo xong, người kia còn vẫn chưa tỉnh lại, còn có thương tổn nào khác mà phát chứ! Có hay bị nội thương ... được, nếu như thực đúng như vậy gây phiền toái lớn.


      Dọn dẹp phòng bếp sau lại phòng khách nhìn chút, nàng cũng muốn chọc phải phiền toái gì, Đào Đào và Thuỵ Ca ăn cháo xong chạy phòng khách nhìn rồi.


      Mà lúc này người nằm giường tỉnh lại, chỉ thấy khó khăn mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh tất cả đều là xa lạ, cố gắng muốn ngồi dậy, tuy nhiên lại có hơi sức, lập tức liền gục xuống.


      Vừa đúng lúc này Đào Đào và Thuỵ Ca vào nhà, nhìn thấy người kia ngã xuống, nhìn thấy người tỷ tỷ cứu tỉnh, trong lòng Đào Đào và Thuỵ Ca rất vui vẻ .


      “Lão gia gia, ngươi tỉnh lại rồi à, còn có nơi nào thoải mái ? Ngày hôm qua ngài ngã ở ngoài cửa nhà ta, tỷ tỷ và ta đỡ ngài vào, tối ngày hôm qua ngài phát sốt, người lại có vết thương, tại tốt lên chút nào chưa?


      Long Phách Thiên ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ rất là vào trong nhà, đứng ở cửa nhìn mình.


      Nhớ được là mình là bị con nuôi của mình phản bội, bị người đuổi giết đến đây, có khí lực mới té xỉu ở cửa nhà người ta.


      ngờ người kia lại ác độc như vậy, ra tay tàn nhẫn với mình, còn tìm người đuổi giết mình, trong lòng liền hận được đem róc xương lóc thịt, nhưng hôm nay tình hình như vậy, cũng thể gấp trở về chỗ đó .


      Thở dài, ngờ đường đường là lâu chủ Tinh Nguyệt lâu cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy. “Lão gia gia, người làm sao vậy”, truyền tới bên tai thanh của đứa trẻ, “Thôi! Cứ như vậy !”


      có việc gì, lão gia gia tại sao, đa tạ nhà các ngươi cứu lão già này.”


      “Đào Đào, Thuỵ Ca, tỉnh chưa”, muốn hỏi chút gì, bên ngoài truyền đến thanh của , có phải là tỷ tỷ trong miệng hai đứa trẻ này cứu mình !


      “Tỷ tỷ, lão gia gia tỉnh, người mau vào xem chút!”


      Ngoài cửa tiến vào là tiểu nương mười mấy tuổi, chẳng lẽ là đây chính là tỷ tỷ mà hai tiểu tử này , nếu đúng như vậy tiểu nương này lá gan trái lại rất lớn.


      Ở Long Phách Thiên quan sát Nhược Vi đồng thời Nhược Vi cũng quan sát người mình cứu, thấy hai mắt khác hẳn có hồn, ánh mắt khí phách, thượng vị giả hơi thở mãnh liệt.


      Mà trong lòng Long Phách Thiên cũng cảm thấy tiểu nương này tệ, rất có gan dạ lại sáng suốt, có thể dưới ánh mắt của Long Phách Thiên mình có thể bình tỉnh ung dung như vậy được mấy người, huống chi là đứa trẻ còn như vậy.


      Cử chỉ hào phóng rộng lượng, so với những tiểu thư khuê tú mạnh mẽ hơn nhiều, nếu là tôn nữ của mình tốt quá.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Lão Đầu Kỳ Quái (Ba)



      Nhược Vi nghĩ thầm thân phận người này cũng tầm thường! Nhưng ngàn vạn đừng đừng gây phiền toái gì tốt.


      “Lão gia gia cảm thấy thân mình thế nào, có muốn hay mời đại phu tới xem, tối ngày hôm qua nhìn ngài chịu vết đao ta cũng vậy dám ra ngoài tìm người giúp tay, tại ngài tỉnh rồi, nếu như ngài cảm thấy có vấn đề ngài để ta mời người đại phu tới xem chút.”


      “Ý ở ngoài lời đúng là như vậy, ngày hôm qua sợ gây ra phiền toái nên mời đại phu, nếu ngươi cảm thấy ta gây phiền toái cho nhà ngươi phiền ngươi mời người đại phu tới xem chút.”


      có việc gì, cần làm phiền, có vấn đề gì lớn”, hiển nhiên Long Phách Thiên cũng hiểu đạo lý này, đồng thời cũng là lòng muốn ang đến tai nạn nào ột nhà cứu mình, dù sao người ta cũng tốt bụng cứu , cũng thể lấy ân báo oán được!


      “Cám ơn tiểu nương”, trong lòng Long Phách Thiên cảm thấy người nhà này là quái dị, còn như vậy mà quản , căn bản hướng song thân người ta có ở đây suy nghĩ, dù sao chỗ ở cũng phải là rất kém cỏi, nghĩ tới người làng quê có thể ở chỗ như thế, còn là bé nuôi gia đình .


      Trong ấn tượng của người làng quê đều là ở nhà tranh, nhìn người nhà này cứu mình gia cảnh chắc rất khá, chờ lúc biết hai con ngươi trừng lớn , sau khi ăn thức ăn Nhược Vi làm ở ỳ chỗ , điển hình Lão Ngoan Đồng.


      “Lão gia gia đói bụng ! Con có nấu cháo cho ngài để con bưng lại, Đào Đào và Thuỵ Ca ở nơi này trò chuyện với lão gia gia nha.”


      “Dạ, tỷ tỷ !” Thụy Ca hiểu chuyện trả lời, , ,


      Dặn dò xong đến phòng bếp múc cháo cho lão đầu, mà hai tiểu bánh bao ở trong phòng ríu rít giới thiệu về nhà mình.


      “Lão gia gia, ngài đói chưa, tỷ tỷ nấu cháo ăn rất ngon, uống xong người đói bụng”, Thuỵ Ca mang biểu cảm của tiểu đại nhân giới thiệu, đúng đó, đúng đó, Đào Đào cũng ở đây bên bày tỏ rất tán đồng thẳng gật đầu, “tỷ tỷ làm món gì Đào Đào cũng thích ăn.”


      Long Phách Thiên nhìn hai đứa trước mắt, suy nghĩ chút tình huống của mình, hồi thổn thức, mình tuổi lớn như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới phải lấy thê tử sinh con, bây giờ hai đứa trẻ trước mặt này ngược lại có chút hâm mộ, nhưng tình huống của mình cũng phải do chính mình, nếu lấy thê tử chỉ biết hại bọn họ, vì vậy nhiều năm như vậy vẫn luôn thân mình.


      Nghĩ đến đứa con nuôi duy nhất phản bội mình, Haiz! Thở dài,… “Lão gia gia, người làm sao vậy, tỷ tỷ thường xuyên than thở đối với thân thể tốt, lão gia gia nên than thở”, Thụy Ca mặt đồng tình nhìn lão nhân nằm giường, Đào Đào vẫn theo ở phía sau gật đầu như con gà con.


      Thấy hai đứa trẻ mang vẻ mặt đồng tình nhìn mình, Long Phách Thiên dở khóc dở cười, lúc nào giang hồ thanh danh hiển hách mình phải phiền đến hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa này để an ủi mình, nhưng mà cảm giác này trái lại rất tốt, mình sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên có cảm giác được.


      Lúc này Nhược Vi bưng cháo tiến vào, nhìn trong nhà mấy người này ngược lại chung đụng vui, Nhược Vi cảm thấy rất là kỳ quái, hôm nay lão nhân cùng đứa trẻ khác biệt?


      “Lão gia gia, ăn chào nào, có thể ngồi dậy ?” Nhược Vi nhìn người nằm giường hỏi.


      “Có thể”, Long Phách Thiên gian nan ngồi dậy, Thuỵ Ca hiểu chuyện đem gối đầu đặt ở sau lưng để Long Phách Thiên dựa vào, Nhược Vi đem cháo đưa cho Long Phách Thiên, nhìn hai tay run rẩy, Nhược Vi thấy chỉ sợ cầm chén nổi, tốt nhất mình đút cho ăn vậy, đây là phải lời đồn tài năng trong người nhiều vất vả !


      Long Phách Thiên nhìn trước mắt tiểu nương đút cháo ình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, rất lâu chưa từng có cảm giác gia đình, ra cuộc sống như thế tốt vô cùng, tại sao nhất định phải tranh giành danh lợi, hy vọng có thể ở lại nơi này.


      Có cơ hội báo đáp cả nhà bọn họ, bây giờ còn cho là cứu chính là cha mẹ của Nhược Vi !


      Trong nồi còn dư lại cháo Long Phách Thiên cũng ăn sạch, là Nhược Vi nấu cháo ăn rất ngon, hơn nữa hai ngày ăn, chút cháo này là chút lòng thành, nếu phải là bây giờ còn quen thuộc, còn muốn ăn thêm nữa! Đây chính là điển hình của được voi đòi tiên.


      Hoàn hảo Nhược Vi biết suy nghĩ trong lòng , bằng kết quả của nhất định rất thảm.


      Long Phách Thiên ăn cháo, trong bụng có cảm giác no, lại buồn ngủ rồi, Nhược Vi bảo Đào Đào và Thuỵ Ca ra ngoài, sau đó đắp chăn cho Long Phách Thiên rồi đóng cửa phòng ra ngoài làm.


      Trong mơ mơ màng màng Long Phách Thiên biết có người đắp chăn cho , khóe mắt đau xót, bao nhiêu năm qua ai đắp chăn ình, cảm giác như thế tốt.


      Nhược Vi dọn dẹp phòng bếp đến mảnh vườn nhìn rau mình trồng, nhổ cỏ, tưới nước, bận rộn đúng ngày.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :