1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 197



      Ngày qua ngày trong lúc Đậu Đậu cùng Cầu Cầu chậm rãi cùng nhau lớn lên từng chút từng chút , bất tri bất giác Đậu Đậu cùng Cầu Cầu bốn tuổi rồi, Nhược Vi lại mang bầu lần thứ hai, tuy nhiên lần mang thai này lại thoải mái giống như lần mang thai Đậu Đậu cùng Cầu Cầu, đứa trong bụng đặc biệt rất biết cách làm khổ người khác.


      Bắt đầu từ tháng thứ hai mang thai, khẩu vị của Nhược Vi liền thay đổi đặc biệt tốt, thứ gì cũng ăn vô, chua hay cay đều cũng có bao nhiêu tác dụng, khiến Hiên Viên Hạo bị hù dọa đến thảm.


      Chỉ thích ăn trái cây, dù trái cây gì cũng thích ăn, cũng may vốn tại Liễu gia cũng trồng rất nhiều loại cây ăn quả, ngay cả vào mùa đông trong nhà ấm lớn cũng có thể cung cấp trái cây tười mới ra ngoài.


      Đứa trong bụng đến thời điểm tháng thứ sáu mới có gây chuyện nữa, thời điểm tháng thứ sáu, khẩu vị của Nhược Vi thay đổi tốt hơn rất nhiều, chính là trong chốc lát suy nghĩ muốn ăn cái này, rồi chốc lát sau lại suy nghĩ muốn ăn cái khác, nhưng mà Hiên Viên Hạo chỉ cần thân thể Nhược Vi có thể thoải mái, những cái khác đều là chuyện , mỗi ngày vui sướng cùng hài lòng tìm đồ ăn ngon cho Nhược Vi, cho Nhược Vi đỡ thèm.


      Năm nay cũng vừa vặn là thời điểm Thụy Ca cùng Đào Đào quyết định tham gia khảo thí, nếu như tính luôn cả chuyện của Thụy Ca cùng Đào Đào, còn có đứa bé trong bụng Nhược Vi năm nay ra đời, cũng coi là Tam Hỉ Lâm Môn rồi.


      Nhược Thủy thư viện cũng có vài thí sinh khác cùng đến Kinh Thành, Thụy Ca cùng Đào Đào cũng ở tại thư viện này mà tôi luyện nhiều năm như vậy, mặc kệ là phương diện học thức hay là thái độ phương diện làm người Nhược Vi đều rất yên tâm, Thụy Ca cùng Đào Đào Kinh Thành cũng đến nỗi biết cách ứng xử, huống chi, đến Kinh Thành, Thụy Ca cùng Đào Đào trực tiếp ở tại biệt viện của Liễu gia ở kinh thành, Nhược Vi lại càng cần lo lắng.


      Nháy mắt cũng gần đến tháng Ba, Thụy Ca cùng Đào Đào ngay lúc vừa qua tết Nguyên tiêu liền lên đường đến kinh thành, bây giờ là tuần giữa tháng hai rồi, cách ngày thi cũng có xa nữa.


      Lần này Thụy Ca cùng Đào Đào đến Kinh Thành mặc kệ có thi đậu hay , về sau cũng thi nữa, Thụy Ca cùng Đào Đào cũng nghĩ tới chuyện nhất định phải đậu mới được, cho nên khi đối mặt với chuyện này tâm trạng cũng rất tốt.


      Năm nay Thụy Ca cũng mười sáu tuổi rồi, Đào Đào cũng mười bốn tuổi, còn là những đứa bé cần có Nhược Vi ở bên cạnh bảo vệ nữa, con đường về sau bọn họ phải Nhược Vi chỉ có thể cho ý kiến chứ thể quyết định thay họ nữa, Nhược Vi bao giờ nghĩ tới chuyện muốn nắm trong tay cuộc sống của Thụy Ca cùng Đào Đào, cuộc đời của bọn họ nên để bọn họ tự nắm giữ trong tay của mình.


      Thụy Ca cũng đến tuổi có thể thành thân, có rất nhiều người ở ngoài sáng trong tối ngầm thăm dò hôn của Thụy Ca rồi, mặc kệ về sau Thụy Ca lấy người nào, cũng phải qua cửa ải của Nhược Vi.


      Nhược Vi ép buộc Thụy Ca cưới người mà mình thích, nhưng người cuối cùng Thụy Ca cưới cũng phải có được đồng ý của Nhược Vi, điểm này ngay lúc Thụy Ca cùng Đào Đào hiểu được những chuyện quan hệ giữa nam nữ Nhược Vi nhanh chóng với Thụy Ca cùng Đào Đào rồi, về sau Thụy Ca cùng Đào Đào cưới vợ, có thể bất luận gia cảnh, nhưng nương kia phải tự mình tán thành mới có thể vào cửa Liễu gia.


      Hơn nữa cũng nghiêm túc cảnh cáo Thụy Ca cùng Đào Đào, Liễu gia bất luận nam nữ, nam thể cưới vợ bé, nữ thể làm thiếp, cho nên, Thụy Ca cùng Đào Đào phải giữ mình trong sạch, sau này khi gặp được người mình thích nhất định phải quý trọng.


      Thụy Ca cùng Đào Đào cũng rất thành khẩn đồng ý với Nhược Vi, từ khi hiểu liền cẩn thủ ( cẩn trọng và tuân thủ) nam nữ hữu biệt, lén lút cùng nữ hài tử lui tới, thời điểm đối mặt với các nương cũng vẫn luôn rất bình thản, cho người có tâm thừa cơ lợi dụng.


      Đối với biểu của Thụy Ca cùng Đào Đào, Nhược Vi rất hài lòng, đối với việc này, Nhược Vi chỉ là đứng ở góc độ phái nữ mà chuyện, dù sao cái thế gian này rất nhiều quy tắc đối với phái nữ mà quá công bằng.


      Nhược Vi hy vọng đệ đệ của mình cũng là thành viên trong đó, chỉ hy vọng sau khi Thụy Ca cùng Đào Đào gặp được người mình thích, có thể quý trọng tốt.


      Sau khi Thụy Ca cùng Đào Đào Kinh Thành, mỗi ngày đều đưa tin trở về, mỗi ngày Nhược Vi cùng hai người đệ đệ trao đổi tin tức, nên cũng quá lo lắng cho cuộc sống của Thụy Ca cùng Đào Đào ở kinh thành.


      Có thể nhận được tin tức mỗi ngày nên cũng uổng phí mấy con chim bồ câu mà Nhược Vi nuôi mấy tháng trời ở trong gian, chim bồ câu này sau khi ở trong gian tràn đầy linh khí nuôi mấy tháng, chỉ có tốc độ biến hóa, hơn nữa trí lực cũng lên tăng, chẳng những có thể nghe hiểu tiếng người, thỉnh thoảng còn biết mấy chữ !


      Đứa trong bụng Nhược Vi là mang thai vào tháng Mười năm trước, năm nay thời điểm tháng tám đứa bé được sinh ra, bây giờ là tuần giữa tháng hai, đứa trong bụng cũng hơn bốn tháng rồi.


      Thời điểm Nhược Vi đổi qua mặc trang phục mùa xuân, bụng có thể nhìn khẽ phồng lên rồi, tại Nhược Vi vốn là mang thai lần thứ hai, có thể so với lần mang thai trước có kinh nghiệm hơn nhiều.


      Mấy năm này Lão thái thái cùng Lão thái gia căn bản đều ở tại Nhược Thủy Sơn Trang, trừ phi có chuyện quan trọng mới có thể trở về Kinh Thành chuyến, mấy năm này Nhược Thủy Sơn Trang nghiễm nhiên trở thành nơi ở chính thức của Lão thái thái cùng Lão thái gia.


      Thời điểm Nhược Vi mới vừa thành thân, cũng nghĩ rằng Lão thái thái cùng Lão thái gia thích chỗ này như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Lão thái thái cùng Lão thái gia có thể chịu ở lại Liễu gia thôn mấy năm liền.


      Ngày thi hội đến rất nhanh, ở nhà Nhược Vi biết dù có lo lắng cũng vô ích, nhưng cũng thể nào chút xíu lo lắng cũng có .


      Mấy ngày nay trước khi thi hội, Thụy Ca cùng Đào Đào vẫn viết thư về cho Nhược Vi như bình thường, giữa những hàng chữ Nhược Vi cũng phát có chỗ nào đúng, Nhược Vi tin tưởng, lấy học thức tại của Thụy Ca cùng Đào Đào cùng kinh nghiệm học tập từ trước đến nay hoàn toàn có thể thành công.


      Mỗi kỳ thi hội phải thi ba đợt, hơn nữa mỗi đợt cũng phải thi đến tận ba ngày, Nhược Vi ở nhà chờ cũng rất sốt ruột, cũng may tâm tính Nhược Vi vốn rất bình tĩnh.


      Vào ngày mười bảy tháng ba thi hội hoàn tất, sau khi Thụy Ca cùng Đào Đào ra khỏi trường thi liền trực tiếp trở về biệt viện, sau khi nghỉ ngơi tại biệt viện cho khỏe lại, mới truyền tin tức cho Nhược Vi, ra Nhược Vi sớm biết Thụy Ca cùng Đào Đào an toàn trở lại biệt viện, bởi vì bên người Thụy Ca cùng Đào Đào Nhược Vi đều có an bài người bảo vệ.


      Thụy Ca cùng Đào Đào sau khi thi hội xong, ở tại biệt viện nghỉ ngơi ngày, dù sao liên tục thi ba đợt, hơn nữa hoàn cảnh trường thi cũng rất bất tiện.


      Sau đó hai huynh đệ còn phải ở kinh thành chờ kết quả, cũng may là cần phải đợi lâu, kết quả của kỳ thi hội được công bố ra, Thụy Ca cùng Đào Đào đương nhiên là có danh bảng vàng, hơn nữa thứ hạng cũng kém, đều là nằm ở cách vị trí đứng đầu, vị trí của Thụy Ca cao hơn Đào Đào hai hạng.


      Nhược Thủy thư viện thành tích dĩ nhiên cũng rất tốt, rất nhiều người đều chờ đợi nhìn xem thành tích của Nhược Thủy thư viện! Dù sao kỳ thi lần trước Nhược Thủy thư viện cũng tạo ra được trận sóng gió lớn.


      Kết quả kỳ thi hội có, kế tiếp còn có thi đình, Thụy Ca cùng Đào Đào chờ sau khi thi đình kết thúc là có thể về nhà, Nhược Vi ở nhà nhưng rất nhớ Thụy Ca cùng Đào Đào, dù sao trong mấy năm này, đây vẫn là lần đầu tiên Thụy Ca cùng Đào Đào rời xa Nhược Vi khoản thời gian dài như vậy.


      Đến ngày thi đình, Thụy Ca cùng Đào Đào ở Kim Loan điện biểu biết tròn biết méo, nhưng cũng phải là người nằm trong Tiền Tam Giáp ( ba vị trí đứng đầu), Thụy Ca là người đứng đầu trong nhóm đứng thứ hai, đạt danh hiệu Đệ Nhất Danh trong Nhị Giáp, thành tích của Thụy Ca như vậy tốt hơn so với dự đoán rất nhiều, Đào Đào là người đứng đầu thứ hai trong bảng thứ năm, ban thưởng danh phận Tiến Sĩ.


      Vị ngồi bên kia sau khi biết Thụy Ca cùng Đào Đào là huynh đệ ruột, còn đặc biệt khen Thụy Ca cùng Đào Đào mấy câu, khi biết tỷ tỷ của Thụy Ca cùng Đào Đào là người thành lập Nhược Thủy thư viện vị phía kia liền cảm thấy hứng thú.


      Thụy Ca cùng Đào Đào cũng phải là tiểu tử ngây ngô, thời điểm đáp lời đều là lựa chọn từ ngữ, trước đó cũng cùng vị phía kia rồi, hai huynh đệ đều muốn hồi hương, về sau đều mong muốn được ở Nhược Thủy thư viện dạy học.


      Vị phía kia nghe lời của Thụy Ca cùng Đào Đào, lại thấy Thụy Ca cùng Đào Đào là tâm muốn về nhà vào Nhược Thủy thư viện dạy học, còn đặc biệt bang cho Nhược Thủy thư viện tấm biển đích thân ngự bút, coi như là bang cho Nhược Thủy thư viện cái vinh dự cực lớn rồi, danh tiếng của Nhược Thủy thư viện nhất định càng vang dội hơn nữa.


      Lần này học sinh ở Nhược Thủy thư viện tham gia khảo thí đều đỗ, hạng có nhiều có ít, Trạng Nguyên cùng Thám Hoa lần này đều là học sinh của Nhược Thủy thư viện.


      Hơn nữa thành tích của Thụy Ca cùng Đào Đào cũng rất tốt, Nhược Thủy thư viện muốn nổi tiếng cũng khó, lại có vị phía kia khích lệ rồi ngự ban cho tấm biển, Nhược Thủy thư viện sợ là sắp danh dương tứ hải rồi.


      Sau khi Thụy Ca cùng Đào Đào thi đình xong, liền ra roi thúc ngựa chạy về Liễu gia thôn, Thụy Ca cùng Đào Đào chưa từng rời xa Nhược Vi thời gian dài như vậy, hai huynh đệ đều rất nhớ tỷ tỷ, dĩ nhiên cũng rất nhớ hai đứa cháu ngoại nghịch ngợm nữa.


      Hơn nữa Nhược Vi tại lại có thai, hai huynh đệ cũng rất lo lắng cho Nhược Vi, tình cũng xong xuôi rồi, liền lập tức dọn dẹp hành lý chạy về nhà.


      Thời điểm Thụy Ca cùng Đào Đào chạy tới nhà, cả người cực kỳ mệt mỏi, Nhược Vi nhìn thấy bộ dáng của Thụy Ca cùng Đào Đào như vậy sợ hết hồn, còn tưởng rằng Thụy Ca cùng Đào Đào ở đường gặp phải phiền toái gì.


      Sau khi biết Thụy Ca cùng Đào Đào chỉ là quá mệt mỏi vội bảo Thụy Ca cùng Đào Đào về nghỉ ngơi, Nhược Vi vốn muốn xuống bếp làm cho Thụy Ca cùng Đào Đào mấy món ăn ngon, nhưng là phòng bếp có mấy mùi vị mà nàng chịu được.


      Thụy Ca cùng Đào Đào ngủ ngày đêm mới thấy khỏe lại, sau khi nghỉ ngơi thoải mái, tinh thần liền sáng láng trở lại, Nhược Vi thấy Thụy Ca cùng Đào Đào khôi phục trạng thái trước kia mới còn lo lắng nữa.


      Kết quả kỳ thi lần này mặc dù Nhược Vi sớm biết, thế nhưng tại thời điểm Thụy Ca cùng Đào Đào chính miệng cho Nhược Vi biết, Nhược Vi cũng là cao hứng muốn khóc.


      Nhiều năm như vậy, mình Nhược Vi lấy thân phận của tỷ tỷ, vừa làm cha vừa làm mẹ, tân tân khổ khổ đem Thụy Ca cùng Đào Đào nuôi lớn, lại đem hết toàn lực xây dựng nên phần gia nghiệp như tại, đưa Thụy Ca cùng Đào Đào học biết chữ, cái thúng người Nhược Vi nặng bao nhiêu cũng có thể thấy được.


      tại hai huynh đệ Thụy Ca cùng Đào Đào đều có tiền đồ, Nhược Vi vui mừng mà khóc, Thụy Ca cùng Đào Đào nhìn thấy Nhược Vi khóc, khóe mắt cũng đỏ hoe, hai huynh đệ biết Nhược Vi khóc đây là vì cái gì.


      Hôm nay mấy tỷ đệ tụ lại chỗ hồi tưởng đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, Nhược Vi khóc hồi lâu, sau khi phát tiết cảm xúc hồi, mới tỉ mỉ hỏi Thụy Ca cùng Đào Đào cuộc sống cụ thể ở kinh thành như thế nào, có gặp phải chuyện phiền toái gì .


      Cái người làm tỷ phu như Hiên Viên Hạo hầu ở bên cạnh Nhược Vi cũng quan tâm hỏi Thụy Ca cùng Đào Đào ít chuyện, biết Thụy Ca cùng Đào Đào ở kinh thành tất cả đều thuận lợi, hai vợ chồng mới yên lòng.


      Sau khi Đậu Đậu cùng Cầu Cầu biết hai Tiểu Cữu Cữu trở lại, ngày ngày quấn lấy Thụy Ca cùng Đào Đào, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu trong ngày thường ngoại trừ thích dây dưa với Nhược Vi, cái khác chính là thích nhất quấn lấy Thụy Ca cùng Đào Đào.


      Chủ yếu là Thụy Ca cùng Đào Đào đối với Đậu Đậu cùng Cầu Cầu rất có kiên nhẫn, thêm vào chuyện Đậu Đậu cùng Cầu Cầu lại là con của Nhược Vi, hai huynh đệ đối với Đậu Đậu cùng Cầu Cầu lại càng tốt hơn, thấy cái gì ăn ngon hay chuyện gì vui cũng nghĩ cách mang về cho Đậu Đậu cùng Cầu Cầu, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu làm sao có thể thích Tiểu Cữu Cữu tốt như Thụy Ca cùng Đào Đào được chứ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 198



      Đại kết cục


      Từ khi tin tức Thụy Ca và Đào Đào đậu tiến sĩ truyền tới trấn Vĩnh An về sau cánh cửa của Liễu gia sắp bị bà mai giẫm hư, từ bốn phương tám hướng mọi người đều tới Liễu gia cầu hôn.


      Lúc mới bắt đầu Nhược Vi còn có thể nhẫn nại chuyện với những bà mai kia hai ba câu, sau người càng tới càng nhiều, Nhược Vi dứt khoát để ý đến người ngoài vào Liễu gia trang, đối bên ngoài hôn của Thụy Ca và Đào Đào vội, lại còn phải đợi hai năm, huống chi tuổi của Thụy Ca và Đào Đào chờ hai năm hoàn toàn chờ được nổi, chính là ba năm bốn năm cũng chờ được nổi .


      Danh tiếng của thư viện Nhược Thủy so với hai năm trước hơn quả vang danh xa, kết quả thi hội sau khi truyền ra ngoài, ngoài sáng và trong tối hỏi thăm chuyện thư viện Nhược Thủy biết dùng người cũng càng ngày càng hơn nhiều.


      Lần này kết quả thi hội so với lần trước tốt hơn, lần trước thi hội thư viện Nhược Thủy thể nắm được Trạng Nguyên, lần này Trạng Nguyên và Thám Hoa đều là đệ tử của thư viện Nhược Thủy.


      Hơn nữa tấm biển ngự tứ cũng đưa đến thư viện, giờ đây thư viện Nhược Thủy cấp bậc lại lên tầng, vị trí ca ngợi cũng phải là ai cũng có thể được.


      Thành tích thư viện đạt được cộng thêm việc thừa nhận của các vị ở bên thư viện Nhược Thủy về sau chỉ cần phạm chuyện gì, có thể truyền đến thiên thu muôn đời.


      Thụy Ca và Đào Đào đều đỗ tiến sĩ, Nhược Vi nhất định tổ chức ăn mừng cho hai huynh đệ này, Liễu gia lại có nhiều năm có chuyện vui lớn, Thụy Ca và Đào Đào cùng nhau thi đậu tiến sĩ đối với Liễu gia mà là chuyện đại hỉ .


      Nhược Vi quyết định tổ chức bữa tiệc lớn cho hai huynh đệ ăn mừng, Thụy Ca và Đào Đào có thể thi đậu Tiến Sĩ đối với cả Liễu gia thôn mà đều là chuyện đại hỉ .


      Nhược Vi có thai, đối với chuyện tổ chức tiệc chỉ có thể nắm giữ đại cục, những chuyện khác cũng giao cho quản gia làm, dĩ nhiên bữa tiệc này nhất định là tổ chức ở Liễu gia, và dĩ nhiên là cùng với tiệc đầy tháng của Đậu Đậu và Cầu Cầu ý nghĩa giống nhau.


      Tiệc đầy tháng của Đậu Đậu và Cầu Cầu đối với Liễu gia và Hiên Viên gia mà cũng là chuyện vui lớn, nhà mẹ và nhà chồng Nhược Vi cũng có thể đãi yến tiệc, nhưng chuyện Thụy Ca và Đào Đào trúng cử đối với Liễu gia mà ý nghĩa cũng giống nhau, Hiên Viên gia cũng đều vì chuyện này vui mừng, dù sao hai nhà là thân gia, nhưng Thụy Ca và Đào Đào trúng cử đối với Liễu gia mà mới đặc biệt.


      Tiệc vào ngày kia, Nhược Vi chỉ xuất trong chốc lát, nhưng Nhược Vi lại vui mừng cả ngày, thôn dân trong Liễu gia thôn cũng thay Liễu gia vui mừng, đồng thời cũng vì Liễu gia cảm thấy kiêu ngạo, dù sao Liễu gia cũng là thành viên của Liễu gia thôn.


      Tiệc rượu của Thụy Ca và Đào Đào ngày này nhận được nhiều khen ngợi, còn gặp phải chút người muốn cùng Liễu gia thiết lập quan hệ, đều mang theo cảm xúc ước ao ghen tị, chỉ là tâm tính Thụy Ca và Đào Đào vẫn dao động.


      Từ nay về sau, Liễu gia còn là người quê mùa trong mắt những người quyền quý kia, mặc dù ở phương diện khác Liễu gia vừa mới nổi lên, nhưng Nhược Vi tin rằng ngày nào đó Liễu gia đứng vị trí cao hơn.


      Sau bữa tiệc rượu, Thụy Ca và Đào Đào bắt đầu chuẩn bị tiến vào thư viện dạy học sinh, mấy năm này, Thụy Ca và Đào Đào thường lưu lại ở thư viện, đối với cảnh vật ở thư viện cũng rất quen thuộc, đối với tình huống từng học sinh trong thư viện cũng rất hiểu .


      tại thư viện lại làm lớn ra gấp đôi, tòa núi xây thư viện tại cũng bị Nhược Vi tận dụng hợp lý, núi cảnh sắc cũng càng ngày càng mê người, giống như thư viện được xây ở thế ngoại đào nguyên .


      Nhược Vi kết hợp từng cảnh vật núi vẽ bản thiết kế, ở chân núi xây rất nhiều công trình có lợi cho thư viện, thư viện từng bước từng bước hoàn thiện cũng từng bước từng bước phát triển lên.


      Mấy năm này học sinh ra từ thư viện, mọi người đều gánh vác trách nhiệm đỉnh thiên lập địa, những học sinh này sau khi từ thư viện ra, nếu vào con đường làm quan chính là buôn bán hoặc làm những thứ khác. Từ Thụy đến Đào.


      Mặc kệ những học sinh này sau khi rời thư viện làm cái gì, cũng có bôi đen thư viện, mà là giành đến vinh dự cho thư viện.


      Lúc thư viện mới vừa thành lập phân ban, hơn nữa thư viện dạy những thứ chuẩn bị cho thi khoa cử, còn có rất nhiều kiến thức khác, học sinh ở thư viện Nhược Thủy học được đều có thể hưởng thụ cả đời.


      Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng học vỡ lòng rồi, tại hai tiểu tử này mỗi ngày đều muốn đến thư viện đọc sách, lúc ở thư viện Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng rất nghe lời thầy giáo.


      Mỗi ngày từ thư viện trở về đều ở cùng Nhược Vi, theo sau lưng Nhược Vi, ríu rít hỏi đứa trong bụng Nhược Vi khi nào mới ra ngoài cùng bọn họ chơi.


      Đậu Đậu và Cầu Cầu kể từ khi biết trong bụng Nhược Vi có tiểu bảo bảo liền thay đổi hiểu biết nhiều chuyện hơn, có cái gì tốt ăn xong thường nhớ chừa chút cho Nhược Vi là cho để cho đệ đệ muội muội trong bụng Nhược Vi ăn, luôn khiến Nhược Vi dở khóc dở cười.


      Trong nhà có trẻ cùng tuổi với Đậu Đậu và Cầu Cầu, Đậu Đậu và Cầu Cầu vẫn luôn là đứa nhất trong nhà, tại tốt rồi dễ dàng gì có đứa so với bọn tuổi hơn làm cho hai tiểu tử kia rất chờ mong!


      Ở thời điểm Nhược Vi nôn nghén, Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng rất lo lắng, còn thường sai người làm hỏi thăm có cái gì có thể ăn , hai tiểu tử kia còn tuổi cũng biết quan tâm mẫu thân làm cho Nhược Vi biết trong lòng ấm áp.


      Mặc dù Đậu Đậu và Cầu Cầu mới bốn tuổi, nhưng nhận biết rất nhiều chữ, Nhược Vi từ khi sinh Đậu Đậu và Cầu Cầu, tường trong phòng của Đậu Đậu và Cầu Cầu dán bức tranh, bình thường chơi đồ chơi trẻ em, đều là cùng chữ có liên quan, từ Đậu Đậu và Cầu Cầu bắt đầu tiếp xúc những thứ này.


      Ở trong thư viện, Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng là học sinh tuổi nhất, những học sinh khác tuổi nhất cũng là năm tuổi trở lên, hơn nữa Đậu Đậu và Cầu Cầu so với cùng lứa thông minh chút, cùng bạn cùng lứa tuổi chơi đùa nhiều, Đậu Đậu và Cầu Cầu bình thường đều thích chơi với bạn cùng lúa, ngược lại thích theo sau lưng hai cậu .


      Mặc dù tuổi của Đậu Đậu và Cầu Cầu còn , nhưng so bạn cùng lứa tuổi có chút trưởng thành chút, hơn nữa lúc Nhược Vi cùng Đậu Đậu và Cầu Cầu chung sống lấy thái độ ngang hàng đối đãi.


      Thời gian rất nhanh đến tháng tám, bụng Nhược Vi rất lớn, cũng sắp đến thời cơ chín muồi nghênh đón sinh mạng mới.


      Hiên Viên Hạo dịu dàng săn sóc hầu bên cạnh Nhược Vi, Nhược Vi an tâm dựa vào người đàn ông này, hai người thành thân cũng nhiều năm rồi, Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng bốn tuổi rồi nhưng tình cảm hai vợ chồng lại giống như trước kia, như keo như sơn, hận được thời khắc đều dính vào nhau.


      Sau khi thành thân, Nhược Vi cảm nhận được hạnh phúc và an tâm, tại lần mang thai thứ hai này vừa sắp đến ngày sinh, mặc dù có khẩn trương như lần đầu tiên nhưng Hiên Viên Hạo vẫn giống như như đối diện với cường địch, chuẩn bị mọi thứ, chỉ vì người đàn ông này cho phép thê tử của mình có chút xảy ra ngoài ý muốn.


      Nhược Vi luôn dịu dàng nhìn phu quân mình vì mình bận rộn, trong mắt tràn đầy nụ cười ấm áp, từ thân người nam nhân này làm cho Nhược Vi cảm nhận được cảm giác an toàn mãnh liệt.


      buổi sáng sớm giữa tháng tám, Nhược Thủy Sơn Trang truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, "Nhanh lên chút, mau gọi bà đỡ tới đây, thiếu phu nhân muốn sinh." Hiên Viên Hạo vội vàng chạy ra ngoài phòng quát to với nha hoàn. Sau đó nha hoàn của Nhược Thủy Sơn Trang liền hành động rất nhanh, người nấu nước nóng, người phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Nhược Vi, người chuẩn bị lúc sinh sản phải dùng những thứ gì đều hành động rất nhanh.


      "A! là đau, sao lần này lại đau như thế." Nhược Vi nằm ở giường thở hổn hển , bà đỡ sản đạo (đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài) vẫn chưa có mở ra hoàn toàn, còn phải đợi thêm chút nữa.


      Ngoài phòng chờ mọi người nghe tiếng kêu thê thảm của Nhược Vi trái tim cũng nhéo lên, Hiên Viên Hạo nghe được tiếng Nhược Vi kêu đau nhất thời sắc mặt trở nên trắng như tuyết.


      Cầu nguyện trong lòng Nhược Vi có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, trong miệng luôn lải nhải, "Về sau bao giờ sinh nữa, sinh nữa." Hiên Viên Hạo năng có mạch lạc.


      Đậu Đậu và Cầu Cầu mang vẻ mặt luống cuống nhìn người cha bình thường rất mạnh mẽ tới lui, lại nghe đến tiếng kêu đau đớn của mẫu thân trong nhà, sắc mặt hai huynh đệ cũng trở nên tốt lắm.


      Thụy Ca và Đào Đào cũng chờ ở bên ngoài, đây cũng phải là lần đầu tiên hai huynh đệ đợi tỷ tỷ sanh con, nhưng hai huynh đệ vẫn rất lo lắng tỷ tỷ có thể bị nguy hiểm hay , dù sao nữ nhân sanh con chính là qua Quỷ Môn quan.


      Lúc Nhược Vi sinh Đậu Đậu và Cầu Cầu, Nhược Vi cắn răng nhịn được có la ra tiếng, lần này Nhược Vi nhịn được, lần này còn đau hơn lần trước, hơn nữa Nhược Vi cũng nghĩ đến mọi người còn có thể lo lắng hơn so với lần trước, dù sao đều lúc sinh thai thứ hai thuận lợi chút, Nhược Vi cho là mọi người có lo lắng đến như vậy.


      Sau hai canh giờ, bên trong phòng sanh rốt cuộc truyền ra tiếng khóc của trẻ con, mọi người chờ ở phía ngoài mới buông lỏng xuống lo lắng trong lòng.


      Hiên Viên Hạo càng thêm kích động hôn mê bất tỉnh, "Đông" tiếng, thân hình Hiên Viên Hạo cao lớn té xuống làm mọi người sợ hết hồn, Đậu Đậu và Cầu Cầu càng thêm khóc đến đỏ cả vành mắt.


      Người làm luống cuống tay chân đỡ Hiên Viên Hạo về phòng nằm, vừa đúng trong nhà có đại phu nên bảo đại phu chẩn mạch, đại phu : "Tinh thần và thể lực quá tập trung, thần kinh căng thẳng nay đột nhiên thả lỏng xuống mới có thể té xỉu."


      Biết Hiên Viên Hạo bởi vì quá lo lắng lại đột nhiên buông lỏng xuống mới té xỉu nên mọi người mới yên tâm, mà bà đỡ cũng ôm đứa bé ra ngoài báo tin mừng: "Chúc mừng các vị chủ tử, thiếu phu nhân lại sinh thêm vị tiểu công tử."


      Lão thái thái cùng đám người chờ ở ngoài phòng sanh nghe được lại là bé trai, cũng rất vui mừng, thế hệ Hiên Viên gia mấy đời đều là nhất mạch đơn truyền, tại, đến đời này Hiên Viên gia có ba bé trai, phá vỡ mấy đời con .


      Lão thái thái sai nha hoàn bên cạnh thưởng cho bà đỡ, bà đỡ lặng lẽ ước chừng hà bao trong tay, trọng lượng trong hà bao chính là đủ nặng làm trong lòng bà đỡ vui mừng.


      Khi Nhược Vi tỉnh lại là buổi tối, đứa bé an tĩnh nằm ở bên cạnh mình, Nhược Vi dịu dàng cười tiếng, tiểu bảo bảo như cảm ứng được, khóe môi cũng có tia nho đường cong, Nhược Vi tin được nghĩ mình hoa mắt.


      bao lâu ngoài cửa có động tĩnh, vào là Hiên Viên Hạo sau lưng còn có hai cái đuôi theo, Đậu Đậu và Cầu Cầu mang vẻ mặt tò mò theo sau lưng Hiên Viên Hạo.


      Phụ tử ba người vào phòng sau đó phát Nhược Vi tỉnh rồi, Đậu Đậu và Cầu Cầu vội chạy đến trước giường, "Mẫu thân, có thấy khá hơn chút nào , còn đau nhức ." Đậu Đậu và Cầu Cầu nằm trước giường quan tâm hỏi.


      "Mẫu thân có việc gì, khiến Đậu Đậu và Cầu Cầu lo lắng." Nhược Vi nhu hòa cười tiếng, Đậu Đậu và Cầu Cầu sững sờ nhìn Nhược Vi, chỉ cảm thấy vừa rồi mẫu thân cười lên là đẹp.


      Hiên Viên Hạo thâm tình ngưng mắt nhìn gương mặt Nhược Vi có chút mệt mỏi, Nhược Vi cảm nhận được tầm mắt cực nóng của Hiên Viên Hạo, ngẩng đầu nhìn nhau lẳng lặng, từng tia tình ý chảy xuôi ở trong phòng làm cả phòng tràn ngập ấm áp.


      Đậu Đậu và Cầu Cầu nằm ở đầu giường nhìn tiểu bảo bảo trong tã lót ngủ say, tò mò đưa ngón tay chỉ vào gương mặt của tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo thoải mái nhíu mày cái làm Đậu Đậu và Cầu Cầu nhanh chóng thu hồi ngón tay của mình.


      Từng ngày trôi qua, bọn cũng từng ngày lớn lên, Nhược Thủy Sơn Trang mỗi ngày đều tràn đầy tiếng cười vui của Đậu Đậu và Cầu Cầu, sau lại ra đời tiểu theo đuôi hai vị ca ca u oán, tóm lại Nhược Thủy Sơn Trang mỗi ngày đều rất náo nhiệt.


      Thụy Ca và Đào Đào cũng lấy vợ sinh con, Nhược Vi giao phần lớn sản nghiệp trong nhà cho Thụy Ca và Đào Đào quản lý, bản thân mình nắm đại cục, rút ra thời gian mang theo bọn và Hiên Viên Hạo cùng nhau tuần tra sản nghiệp Liễu gia và Hiên Viên gia.


      Hai vợ chồng mang theo đứa bé du sơn ngoạn thủy đến mỗi nơi đều dừng chân đoạn thời gian, phần thời gian tuần tra sản nghiệp, thời gian khác ở nơi này du ngoạn.


      Người nhà khắp Đại Giang Nam Bắc, tìm hiểu đến phong tục tập quán dân tộc các nơi, ăn lần thiên hạ mỹ thực, dấu chân đạp khắp thiên hạ.


      Sau khi bọn trưởng thành, Hiên Viên Hạo và Nhược Vi giao mọi chuyện trong nhà cho bọn , hai vợ chồng chạy tới trấn , sống cuộc sống cư, từ đó màng việc đời.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 199



      Ngoại truyện





      Ta tên là Tiểu Đâu, mẫu thân ta rất thông minh, khi còn bé Đậu Đậu và Cầu Cầu thích dẫn ta chơi. Tiểu Đâu cũng thích Đậu Đậu và Cầu Cầu. Đậu Đậu và Cầu Cầu là ca ca của Tiểu Đâu nhưng lại mang Tiểu Đâu chơi, cho nên Tiểu Đâu thích Đậu Đậu và Cầu Cầu.


      Nhà của Tiểu Đâu rất lớn, gọi là Nhược Thủy Sơn Trang. Có rất nhiều người biết nhà của Tiểu Đâu, hơn nữa họ luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn Tiểu Đâu, luôn lôi kéo Tiểu Đâu làm cái này làm cái kia, còn thích Tiểu Đâu nhưng Tiểu Đâu thích nghe. Mẫu thân , những người đó đều phải lòng thích Tiểu Đâu, họ đều là muốn lợi dụng Tiểu Đâu , mẫu thân Tiểu Đâu nên tùy tiện tin tưởng người khác.


      Khi còn bé Tiểu Đâu hiểu mẫu thân gì, nhưng Tiểu Đâu thích mẫu thân nhất nên lời mẫu thân Tiểu Đâu nhất định nghe theo. Cho nên Tiểu Đâu thích mấy người kia.


      Sau khi Tiểu Đâu lớn lên hiểu được lời mẫu thân có đạo lý rất lớn. Mẫu thân lợi hại nhất, người Tiểu Đâu bội phục nhất chính là mẫu thân.


      Từ khi có thể nhớ được, Tiểu Đâu luôn thấy mẫu thân là người lợi hại nhất. Tất cả mọi người đều nghe lời mẫu thân , kể cả phụ thân, còn có hai Tiểu Cữu Cữu.


      Ngay cả hai tiểu cữu mẫu cũng rất nghe lời mẫu thân. Phụ thân khỏi phải , cả đời đều nghe theo lời mẫu thân .


      Trong trí nhớ của Tiểu Đâu, tình cảm của phụ mẫu vẫn rất tốt, hai người chưa từng cãi nhau. Mẫu thân đối với người nhà rất tốt, rất dịu dàng, nhưng mà đối với người ngoài luôn lạnh nhạt xa cách .


      Tiểu Đâu vẫn luôn cảm thấy mình là đứa bé hạnh phúc nhất, Đậu Đậu và Cầu Cầu mặc dù mang Tiểu Đâu chơi nhưng là có trò gì chơi đều mang về cho Tiểu Đâu chơi. Mặc dù Tiểu Đâu thích hai ca ca nhưng mà trong lòng vẫn luôn để ý tới hai người.


      Trong nhà có rất nhiều người, có Đậu Đậu, Cầu Cầu, Thái Gia Gia, thái nãi nãi, tổ phụ, tổ mẫu, hai Tiểu Cữu Cữu, phụ thân, mẫu thân, còn có rất nhiều rất nhiều người quen khác. Tất cả mọi người đều rất tốt với Tiểu Đâu, Tiểu Đâu cũng rất thích bọn họ.


      Tiểu Đâu thích ăn món mẫu thân làm nhất. Tiểu Đâu nhớ mỗi lần mình ngoan mẫu thân thưởng cho Tiểu Đâu rất nhiều món ngon, hơn nữa còn là những món Tiểu Đâu chưa từng ăn.


      Khi còn bé, Tiểu Đâu biết vì sao lại có nhiều người thích đến gần mình nhưng khi trưởng thành Tiểu Đâu biết. Đó là bởi vì thân phận của phụ thân và mẫu thân, khi đó Tiểu Đâu còn len lén đau lòng đấy!


      Sau đó mẫu thân với Tiểu Đâu, nam nhân chỉ có thể đổ máu chứ đổ lệ, thể vì chuyện này mà đau lòng, đáng giá.


      Tiểu Đâu đều ghi nhớ mỗi câu của mẫu thân. Sau khi Tiểu Đâu lớn lên, hiểu chuyện rồi, Tiểu Đâu ngẫm nghĩ lại lời mẫu thân và cảm thấy mẫu thân mình cơ trí.


      Hơn nữa, võ công của mẫu thân rất lợi hại. Trong nhà có ai là đối thủ của mẫu thân, mẫu thân chính là thần tượng của Tiểu Đâu.


      Sau này Tiểu Đâu còn biết mẫu thân rất có địa vị giang hồ càng thêm bội phục mẫu thân mình.


      Sau khi Tiểu Đâu lớn lên, mẫu thân mang theo Đậu Đậu và Cầu Cầu, còn có hai tiểu cữu cữu cùng báo thù cho Quái lão đầu báo thù, phá tan hang ổ Tinh Nguyệt lâu. Hinh tượng của mẫu thân trong mắt Tiểu Đâu càng ngàng càng lón.


      Mẫu thân gặp phải chuyện gì đều có thể giải quyết được. tóm lại là khi ở bên cạnh mẫu thân, Tiểu Đâu cảm thấy rất an toàn.


      Ở trong mắt Tiểu Đâu, mẫu thân lợi hại hơn rất nhiều so với phụ thân. Sau này khi Tiểu Đâu trưởng thành vẫn suy nghĩ như vậy phụ thân dù cho có lợi hại như thế nào cũng thoát khỏi được Ngũ Hành Sơn của mẫu thân.


      Hai


      Ta tên là Liễu Thụy, tên chữ là Tử Minh, nhủ danh Thụy Ca, cha mẹ, cùng tỷ tỷ và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau. Khi còn bé nhà rất nghèo, ăn đủ no mặc đủ ấm.


      Trước lúc năm tuổi nhà ta vẫn luôn là nhà nghèo nhất trong thôn. Khi đó còn có đại bá luôn bắt nạt nhà ta. Đến năm năm tuổi, nhà mới bắt đầu khá hơn được chút. Tất cả đều nhờ vào tỷ tỷ, tỷ tỷ là người gánh vác mọi việc trong nhà.


      Thụy Ca nhớ năm mình năm tuổi, tỷ tỷ bị bệnh nặng, thiếu chút nữa là còn đời. Lúc đó Thụy Ca bị dọa sợ, nếu như tỷ tỷ cũng theo phụ mẫu, vậy mình và đệ đệ phải làm như thế nào đây.


      Cũng may tỷ tỷ hết bệnh, cũng từ đó về sau, cuộc sống trong nhà khắm khá hơn. Tỷ tỷ rất thông minh, chỉ biết chữ, còn biết rất nhiều thứ khác.


      Khi tỷ tỷ có thời gian dạy ình và đệ đệ ít chữ. Sau đó trong nàh bắt đầu có chút tiền, rồi lần đầu tiên tỷ tỷ mua thịt về cho hai huynh đệ ăn mặc dù lúc đó phải là năm mới.


      Tỷ tỷ cũng mua cho ta và đệ đệ rất nhiều quần áo mới. Từ khi phụ mẫu mất, hai huynh đệ có quần áo mới để mặc.


      Dưới nổ lực của tỷ tỷ, nhà bắt đầu có tiền nhiều hơn. Tỷ tỷ đưa ta đến trường học, ta còn nhớ lúc đó mình rất vui, vì lúc đó điều mà ta muốn làm nhất là đọc sách.


      Ta nhớ lần đầu tiên tới trường tâm trạng rất lo lắng. Nhưng tỷ tỷ và đệ đệ cho ta thêm dũng khí, nên ta cũng sợ nữa.


      Tỷ tỷ luôn cho ta quá trưởng thành, được suy nghĩ tiêu cực. Ta biết tỷ tỷ lo lắng cho ta nhưng ta chỉ muốn làm cút chuyện cho tỷ tỷ đỡ mệt.


      Lúc học, ta cố gắng rất nhiều. Lão sư còn với tỷ tỷ là ta quá nghiêm khắc với bản thân.


      Sau đó nhà càng ngày càng giàu, tỷ tỷ mua nhà mới, ta vả đệ đệ rất vui. Ta còn nhớ lúc đó tỷ tỷ hỏi ta muốn căn phòng như thế nào. Lúc đó ta chỉ cần sợ mưa dột là được. Bây giờ nghĩ lại buồn cười.


      Bây giờ nhớ lại, ta vẫn cảm thấy nhớ khoản thời gian mấy tỷ đệ sống nương tựa lẫn nhau.


      Khi đó lúc nào tỷ tỷ cũng ở chung với chúng ta, ngủ chung cái chăn. Tỷ tỷ luôn nhớ giành phần chăn ấm nhất cho hai huynh đệ.


      Sau đó nhà càng lúc càng có tiền, nhưng tỷ tỷ lại càng ngày càng cực khổ. Ta luôn thấy tỷ tỷ làm đến tối khuya. Khi đó ta quyết định nhất định sau này phải làm nên chuyện, để sau này tỷ tỷ có thể đỡ mệt hơn.


      Khi nhà mới được xây xong tỷ tỷ cứu được lão nhân. Lúc đó ông ấy bị thương tất nặng, cũng là tỷ tỷ cứu ông mạng. Sau đó ông ấy vẫn sống trong nhà tỷ tỷ, đối xử với hai huynh đệ ta cũng rất tốt.


      Ông ấy hôn mê mất mấy ngày, còn chảy rất nhiều máu. Làm ta và đệ đệ rất sợ, nhưng mà tỷ tỷ lại sợ chút nào.


      Người kia sau khi tỉnh lại, cho tỷ tỷ biết ông ấy là Long Phách Thiên, tỷ tỷ vẫn luôn gọi ông là Quái lão đầu. Sau đó thời gian, ai cũng kêu ông như vậy.


      Tỷ tỷ và ông ấy luôn cãi vả nhau nhưng ta cảm thấy tỷ tỷ ghét người này. Nếu tỷ tỷ ném ông ta ra khỏi cửa rồi.


      Sau đó người này vẫn hề rời khỏi đây. Ta biết ông ta rất lợi hại, có võ công rất giỏi, còn có nhiều thứ khác. Tỷ tỷ bảo ông ấy dạy chúng ta học võ.


      Lúc mới bắt đầu ta có chút quen, với lại tập võ rất vất vả. Nhưng mấy tỷ đệ rất kiên trì, cho dù có mệt đến thế nào cũng ra miệng.


      Từ từ, mấy tỷ đệ quen dần, thân thể cũng càng lúc càng tốt hơn. Vóc sáng cũng cao hơn, khi xa cũng cảm thấy mệt.


      Lại thời gian sau, trong thôn có nhà nào giàu bằng nhà ta. Thái độ của người trong thôn cũng giống nhau, nịnh nọt có, ghen tỵ có.


      Mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm còn có thể ăn thịt gà, thịt vịt. Còn có, ngày nào cũng phải ăn điểm tâm.


      Trong nhà có xe ngựa, có rất nhiều bò, rất nhiều người làm, quần áo của ta và đệ đệ càng lúc càng đẹp. Người trong thôn càng lúc càng hâm mộ.


      Lúc lên trấn cũng cần bộ, có xe ngựa để . Hơn nữa trấn cũng có cửa hàng của nhà, bán rất nhiều đồ.


      Ta còn nhớ lần đầu tiên xa là tỷ tỷ và đệ đệ cùng đưa ta thi Hương ở thành Thanh Châu.


      Đó là lần đầu tiên ta xa nhà, khi đó trong nhà có rất nhiều tiền. Ở thành Thanh Châu cũng có sản nghiệp của Liễu gia, phòng ốc cũng rất đẹp nhưng ta vẫn thích nhà ở Liễu gia thôn vì đó mới là nhà chính thức.


      Ở thành Thanh Châu, tỷ tỷ mang ta và đệ đệ rất nhiều nơi, còn dã ngoại ở Cửu Hoa Sơn. Tỷ tỷ dạy cho ta rất nhiều đạo lý làm người, để ta quan sát cuộc sống cẩn thận hơn, cảm thụ cuộc sống nhiều hơn.


      Những điều tỷ tỷ dạy ta và đệ đệ đều có thể dùng được cả đời. Mặc dù ta và đệ đệ cha mẹ nhưng tỷ tỷ cho chúng ta tất cả, thậm chí còn nhiều hơn.


      Tỷ tỷ bỏ ra rất nhiều cho hai huynh đệ, cả đời này ta và đệ đệ cũng trả nổi. Cũng may tỷ tỷ gả ột tỷ phu tốt.


      Hơn nữa tỷ phu cũng đối với hai huynh đệ ta rất tốt. Người nhà của tỷ phu cũng đối với tỷ tỷ rất tốt.


      Chỉ cần tỷ tỷ hạnh phúc, ta và đệ đệ có thể yên tâm rồi. Ta hạ quyết tâm đời này cũng rời xa tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ rất đau lòng.


      Sau khi tỷ tỷ thành thân, tỷ áy xây Nhược Thủy thư viện. Tỷ tỷ từng hỏi ta sau này muốn làm gì, ta cho tỷ tỷ biết là muốn làm lão sư dạy học. Cho nên tỷ tỷ mới xây thư viện.


      Ta cũng muốn rời xa tủ tỷ cho nên khi thư viện được lập ra, ta rất vui mừng, đem toàn bộ tinh lực ném vào trong đó.


      Sau khi thi Tiến Sĩ với đệ đệ, hai huynh đệ phát ra là mình thích hợp với thư viện hơn. Từ đó về sau, hai huynh đệ vẫn luôn ở thư viện, cả đời cũng rời, đem thư viện phát dương quang đại, làm danh tiếng của Nhược Thủy thư viện càng ngày càng vang xa.


      HẾT

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :