1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 167



      Hiên Viên Hạo đột nhiên xoay người, ôm Nhược Vi dùng lực lau phần lưng cho , trong nháy mắt, Nhược Vi bị Hiên Viên Hạo ôm vào trong thùng tắm. Nhược Vi nhìn y phục của mình, toàn thân cao thấp tất cả đều ướt đẫm, tức giận trợn mắt nhìn Hiên Viên Hạo : "Quần áo của ta đều ướt rồi, chàng có muốn hay ta giúp chàng chà lưng?"


      Hiên Viên Hạo cười tà : "Chuyện chà lưng đợi ngày mai , tại có chuyện quan trọng hơn, nếu y phục ướt cởi xuống !"


      Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi trợn to hai mắt, nhìn Hiên Viên Hạo muốn động thủ cởi quần áo của mình, Nhược Vi nhanh tay lẹ mắt nắm tay Hiên Viên Hạo, nhìn trong mắt có tia khác thường, ràng là dạng thanh tỉnh, Nhược Vi trợn to hai mắt "Chàng giả say?"


      Hiên Viên Hạo nghe Nhược Vi chất vấn, cười khẽ tiếng "Ta lại giả say, bọn tiểu tử thúi kia muốn đem phu quân của nàng vào chỗ chết, đến lúc đó phu nhân như nàng làm sao có thể tự động phòng mình được đây”


      Nghe lời Hiên Viên Hạo chút nào nghiêm chỉnh, Nhược Vi hờn dỗi tặng cho Hiên Viên Hạo ánh mắt như muốn giết người, nhưng ánh mắt này hề có tia lực sát thương nào, ngược lại còn có vẻ kiều mỵ hấp dẫn, cộng thêm lúc này xiêm áo của Nhược Vi ướt đẫm làm thân thể của nàng hiển lộ ra càng thêm linh lung hấp dẫn. Hiên Viên Hạo cảm giác được mình cũng nhịn nổi được nữa, lập tức chặn cái miệng đào nhắn của Nhược Vi, tay cũng bắt đầu ngừng nghỉ thoát y phục người Nhược Vi.


      Nhược Vi nhìn bộ dạng gấp gáp của Hiên Viên Hạo, nhất thời quẫn bách, muốn gì, nghĩ tới vừa mới hé miệng, Hiên Viên Hạo liền nhân cơ hội này đem đầu lưỡi của mình nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng của nàng, ngừng khuấy động, cùng đầu lưỡi của nàng nhảy múa, mà tay cũng nhàn rỗi, rất nhanh Nhược Vi cảm thấy y phục của mình cũng bị thoát ra rồi.


      Nhược Vi cảm thấy thân thể của cùng với bọc nước giống nhau, thân thể càng ngày càng trở nên nóng bỏng, vô cùng khó chịu, làm nàng nhịn được giật giật thân thể. Cái khẽ động này, khiến Hiên Viên Hạo, người vuốt ve thân thể trắng nõn giống như như tơ lụa của nàng dừng lại, nhìn khuôn mặt nhắn đỏ ửng của nàng, nhếch miệng cười tà, tay nắm lấy tay bé của nàng, thả vào địa phương kiên đình của .


      Xúc giác trong tay khiến nhiệt độ của Nhược Vi càng cao hơn. Đời trước dù chưa gả làm vợ người, nhưng mà ở tại thế kỷ hai mươi mốt, nàng làm sao có thể hiểu những thứ này, nhìn cặp mắt Hiên Viên Hạo đỏ ngầu giống như là con sói đói, Nhược Vi nhịn được run cầm cập chút.


      "Nhược Vi, nó muốn nàng." Hiên Viên Hạo miệng dán sát vào bên tai Nhược Vi, hà ra nóng bỏng, khiến Nhược Vi nhịn được run cái.


      Nghĩ tới kế tiếp phát sinh chuyện gì, Nhược Vi cũng muốn đêm động phòng hoa chúc của mình lại tiến hành trong thùng tắm a! Nhược Vi đáng thương nhìn Hiên Viên Hạo "Hạo ca ca, chúng ta giường có được hay ."


      Nghe được Nhược Vi cầu xin, Hiên Viên Hạo khẽ cười, cũng phản đối ý kiến của Nhược Vi, lần đầu tiên tại sao có thể tiến hành trong thùng tắm đây? Hiên Viên Hạo đem Nhược Vi từ trong thùng tắm ôm ra ngoài, cũng quản xiêm áo trong thùng tắm, dùng tấm vải đỏ được đặt bên đem người trong ngực bọc lại, sau đó ôm Nhược Vi bước nhanh qua bình phong, tới tân phòng của bọn họ, đem Nhược Vi nhàng thả vào giường.


      Nhược Vi nhắm mắt lại chặt, chỉ cảm thấy thân thể của nàng bị đặt ở chiếc giường mềm mại, còn đợi nàng phản ứng, Nhược Vi lại cảm thấy thân thể bị Hiên Viên Hạo nặng nề đè lên rồi.


      Hiên Viên Hạo nỡ đè hư người mình mến, lập tức dùng cánh tay của mình chống đỡ lấy thân thể, lẳng lặng quan sát người nằm ở dưới người . Thân thể tuyết trắng lộn non mềm cùng ga giường đỏ tươi tạo thành chênh lệch ràng, da thịt như tuyết lúc này như dính vào ánh nắng chiều, giống như trân châu tản ra nhàn nhạt ánh sáng màu hồng.


      Da thịt bóng loáng lại non mềm, mới vừa rồi trong nước vuốt ve, cảm giác lúc nãy vẫn còn khiến cho lòng Hiên Viên Hạo khẽ động. Khuôn mặt nhắn của Nhược Vi bởi vì xấu hổ mà ửng hồng, Nhược Vi lúc này mắt nhắm chặt, che lại tròng mắt linh động, lông mi rung động giống như bươm bướm bị kinh hách, nhìn tiếp xuống, chỉ thấy đôi đào tuyết trắng mềm mại cao vút run rẩy, khiến cho ánh lửa trong mắt Hiên Viên Hạo càng sâu hơn.


      Hiên Viên Hạo nhìn chăm chú người ở trong ngực, nhớ lại thời gian mình cùng Nhược Vi ở chung với nhau từng chút từng chút , từ lần gặp mặt đầu tiên, lúc Nhược Vi còn tuổi, gan lớn mang theo hai người đệ đệ tới quán rượu tìm mình chuyện làm ăn, mình lúc mới bắt đầu đối với Nhược Vi rất hiếu kỳ, muốn biết lá gan của Nhược Vi tại sao lớn như vậy.


      Càng về sau, Túy Tiên lâu bởi vì những món ăn của Nhược Vi mà buôn bán càng ngày càng tốt, hoàn toàn chèn ép đối thủ, mình chủ động tìm tới cửa muốn thu lợi từ người Nhược Vi, sau đó vượt qua tìm hiểu Nhược Vi, tim của mình cũng trong quá trình đó mà từ từ bị lạc đến nơi này, lạc đến người tiểu nha đầu so với mình hơn mấy tuổi. Đến bây giờ Hiên Viên Hạo cũng cảm thấy ánh mắt mình ngay lúc đó đúng là đặc biệt.


      Tất cả tất cả giống như mới xảy ra ngày hôm qua, mà hôm nay, cái hình dạng này rốt cuộc muốn thuộc về mình.


      Căng thẳng nhắm mắt lại, Nhược Vi cảm thấy Hiên Viên Hạo giờ phút này sao lại trầm mặc, nhưng từ tầm mắt nóng rực cùng hô hấp nặng nề của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi có thể cảm thấy nội tâm lúc này của Hiên Viên Hạo bình tĩnh. Nhược Vi muốn mở mắt xem Hiên Viên Hạo rốt cuộc muốn làm gì, cảm thấy đào mềm mại của mình bị ai đó ngậm, xúc giác nhạy cảm khiến Nhược Vi hít vào hơi, mà Hiên Viên Hạo tay cũng nhàn rỗi, cái tay nhàng xoa lấy chỗ mềm mại cao vút kia của Nhược Vi, cái tay khác lặng lẽ thăm dò vào giữa hai chân Nhược Vi . . . . .


      Nhược Vi cảm nhận được hành động của Hiên Viên Hạo, theo bản năng khép hai chân của mình lại, ngăn cản động tác của Hiên Viên Hạo, thấy động tác của Nhược Vi, Hiên Viên Hạo khẽ cười mấy tiếng, thanh trầm thấp mà có chứa từ tính : "Ha ha, Nhược Vi, buông lỏng, ngoan, mở chân ra."


      đời, Nhược Vi chưa ăn thịt heo nhưng cũng có xem qua heo chạy, internet, mấy cái video, tiểu thuyết gì đó, dù sao Nhược Vi cũng từng xem qua chút, dĩ nhiên biết đêm động phòng hoa chúc xảy ra chuyện gì, nên lúc này nàng cũng cần dè dặt, nghe được lời dịu dàng của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi thuận theo mở hai chân ra.


      Thấy Nhược Vi nghe lời, khóe miệng Hiên Viên Hạo ra nụ cười hài lòng, ngón tay thon dài thăm dò vào trong đó, lực độ vừa phải vuốt ve. Nhược Vi chỉ cảm thấy nơi bí mật từ từ tê dại, cảm giác trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, mà đôi môi của Hiên Viên Hạo cũng ngừng nghỉ, nhàng hôn đôi môi ngọt ngào của Nhược Vi, càng đốt thêm nhiều ngọn lửa người Nhược Vi, mà Nhược Vi cảm giác mình giờ phút này giống như bị gác ở lửa nướng, rất nóng, rất khó chịu, từ chỗ kín của mình ngừng xuất ra mật ngọt, khiến thân thể Nhược Vi mềm nhũn, như hóa thành vũng nước.


      Nhược Vi dĩ nhiên cảm thấy phía dưới của Hiên Viên Hạo biến hóa, thân thể chặt, nhìn thân thể Nhược Vi từ màu hồng nhạt biến thành con tôm hùm chín mọng, hô hấp của càng dồn dập hơn, vật cứng rắn giữa hai chân từ từ đến gần Nhược Vi.


      Khi Nhược Vi cảm thấy vật cứng rắn của Hiên Viên Hạo đến gần, nàng đột nhiên sợ rụt cái, khắc kia phải tới, khỏi sợ hãi đau nhức. Nhược Vi hiểu Hiên Viên Hạo kiên nhẫn chuẩn bị lâu như vậy, chính là vì có thể làm ình thích ứng tốt, hi vọng cho nàng buổi tối tốt đẹp.


      Cảm thấy Nhược Vi biến hóa, Hiên Viên Hạo dừng lại động tác của mình, nhìn hàm răng khẽ cắn môi hồng của Nhược Vi, bộ dáng khẩn trương sợ sệt, khiến Hiên Viên Hạo cầm được mà đau lòng, đôi môi nóng bỏng hôn lên đôi mắt Nhược Vi, dịu dàng ở bên tai nàng : "Nhược Vi, mở mắt nhìn ta được ?"


      Nghe được lời dịu dàng của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi mở ra ánh mắt mê người, lúc này ánh mắt nàng sáng ngời, mặt mày mênh mông dao động, chung quanh nhàn nhạt hơi nước, cực kỳ quyến rũ động lòng người.


      Xuyên qua ánh nến trong phòng, Nhược Vi nhìn Hiên Viên Hạo, chỉ thấy cưng chiều nhìn mình, tuấn lãng mặt hình như nhiều hơn bình thường, mắt sáng, giống như hắc diệu thạch. Nhìn bộ dáng này, Nhược Vi kìm lòng được mà ôm cổ Hiên Viên Hạo, thanh mềm mại mà kiều vang lên: "Hạo ca ca, ta chàng"


      Lòng Hiên Viên Hạo bình tĩnh như nước hồ thu, mà tiếng này của Nhược Vi nhất thời giống như cục đá, dâng lên từng tầng sóng. cũng nhịn được nữa, đem vật cứng giữa hai chân nhét vào giữa hai chân Nhược Vi, dịu dàng vuốt ve Nhược Vi, thân thể ưỡn lên, đem lấy kiên đĩnh của chính mình tiến vào.


      Tại lúc này, sắc mặt Nhược Vi trắng bệch, nước mắt chợt lộ ra ngoài "Đau. . . . . ."


      Thấy người phía dưới đau thành cái bộ dáng này, Hiên Viên Hạo dừng lại động tác của mình, nhàng an ủi người phía dưới, hôn lên ánh mắt, lỗ mũi, miệng, từ xuống dưới, an ủi, cho đến khi thân thể Nhược Vi thả lỏng ít, Hiên Viên Hạo mới dịu dàng : "Nhược Vi, ta bắt đầu, có thể ?"


      Nhược Vi mở mắt, nhìn thấy trán Hiên Viên Hạo toát ra mồ hôi, đáy mắt nhẫn dục vọng, lập tức đưa hai tay của mình ôm lấy bả vai Hiên Viên Hạo, nhàng ừ tiếng, bày tỏ nàng cho phép.


      Nghe được Nhược Vi đồng ý, Hiên Viên Hạo cũng khống chế dục vọng của mình được nữa, lập tức hành động, máu tươi của xử nữ xuống ở ga giường, tuyên thệ Nhược Vi từ thiếu nữ biến thành phụ nhân.


      Hiên Viên Hạo nhiệt tình thăm dò thân thể mê người của Nhược Vi, hai tay của Nhược Vi tự chủ được nắm sợi tóc của Hiên Viên Hạo, mà Hiên Viên Hạo ôm chặt eo nhắn của Nhược Vi, để cho thân thể nàng nghênh tiếp tần số của mình, để cho nàng ở dưới thân thể của mình nở rộ. Trong phòng tiếng thở kiều mỵ của cùng tiếng thở thô của nam tử đan vào chỗ…..


      Đợi đến lúc Nhược Vi tỉnh mới cảm thấy thân thể trận đau nhức, còn có bàn tay nhàng vuốt ve thân thể của nàng, đợi Nhược Vi lên tiếng kinh hô nghe được thanh cười khẽ của Hiên Viên Hạo: " tỉnh rồi hả ?"


      Nghe được tiếng cười của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi mới phản ứng được là nàng thành thân, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hiên Viên Hạo ôm thân thể của nàng, Nhược Vi đáng thương : "Hạo ca ca, là đau."


      Mấy chữ này lập tức khiến lòng của Hiên Viên Hạo mềm mại thành vũng nước, bóp chóp mũi Nhược Vi, mỉm cười : "Tiểu nha đầu có lương tâm, thế nhưng làm ta say."


      Nghe được tiếng cười mắng của Hiên Viên Hạo, sắc mặt của Nhược Vi nhất thời đỏ bừng lên. Người trước mắt này ràng chính là kẻ biết no bụng, ràng mình cầu xin tha thứ , cho biết là cần, lại vẫn ngừng nghỉ , cho đến lúc nàng chịu nổi mà bất tỉnh, người này vẫn còn tiếp tục cày cấy.


      Thấy ánh mắt Nhược Vi hàm oán, Hiên Viên Hạo nhíu mày, ngay sau đó hỏi "Nhược Vi cảm thấy vi phu phục vụ được khá?"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 168



      Nghe được lời trêu ghẹo của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi lần nữa tặng cho ánh mắt như dao, trong giọng hàm chứa mùi dấm : "Cái người kia, động tác thuần thục như thế, trước kia có phải từng có ít phụ nữ."


      Nghe được trong giọng của Nhược Vi có vị chua xót, Hiên Viên Hạo trầm thấp nở nụ cười, đầu đặt tại hõm vai Nhược Vi, sợi tóc ướt nhẹp khiến Nhược Vi thoải mái cau mày lại, mệt mỏi đưa cánh tay nâng lên, đẩy đầu cái Hiên Viên Hạo.


      Hiên Viên Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt như cười nhìn Nhược Vi, ngay sau đó : "Nhược Vi, vi phu có hay từng có người phụ nữ khác, tối hôm qua nàng phải ràng nhất sao? Xem ra ta phải cho nàng chút dạy dỗ mới được."


      "Ừm!" Nhược Vi ủy khuất đáp tiếng, "Hạo ca ca, rất đau, toàn thân cao thấp cũng có hơi sức, còn nhớp nhúa, cực kỳ khó chịu." Nhược Vi càng càng cảm giác mình uất ức, biết người trước mắt này tại sao có thể tại lần đầu tiên của mình lại muốn nàng nhiều lần, tại giữa hai chân đau cực kỳ, thân thể mềm nhũn, đến giơ tay lên hơi sức cũng có.


      Nghe được tiếng Nhược Vi cầu khẩn, Hiên Viên Hạo nghĩ tới đây còn là lần đầu tiên của này, chân mày cau lại, bỏ qua được ĩ vị nơi khóe miệng này, nhìn dáng vẻ nàng chu môi, Hiên Viên Hạo chỉ có thể thở dài hơi mà ra: " rất đau?"


      Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi nhớ tới tối hôm qua, lúc đầu Hiên Viên Hạo tiến vào thân thể mình khác thường khắc kia, hiểu đó là chứng cứ Hiên Viên Hạo vẫn vì mình thủ thân như ngọc, bị sợ đến rụt thân thể cái, nhìn trong mắt Hiên Viên Tạo tỏa ra tia lửa, còn có đặt tại giữa hai chân cái đó cứng rắn, nàng lập tức hiểu dạy dỗ trong miệng Hiên Viên Hạo là cái gì, vì vậy thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Hạo, trong giọng mang theo tiếng cầu khẩn mềm nhũn : "Hạo ca ca, thân thể ta là đau... ."


      Nghe được lời Nhược Vi khẳng định, Hiên Viên hạo hả hê cười.


      Hiên Viên Hạo biết có chừng có mực, đêm qua bị trong lòng mê hoặc, để ý Nhược Vi hả hê nguyện ý muốn lần lại lần, là người trong ngực quá mê người rồi, nhưng khi nhìn đến Nhược Vi hôm nay dưới ánh mắt xanh đen, cũng biết Nhược Vi tối hôm qua bị chính mình làm cho ngủ ngon.


      Nghe được lời Nhược Vi , Hiên Viên Hạo đem lấy chính mình đối với Nhược Vi ** đè lại, được, dù sao còn nhiều thời gian, sau này vẫn còn có thể từ từ thưởng thức nàng nữa, tại, trước hầu hạ chiều chuộng thiên hạ này rửa mặt chải đầu, mới ngủ giấc tốt.


      Sáng sớm, Nhược Vi ở trong ngực ấm áp của Hiên Viên Hạo tỉnh lại, nhàng bỗng nhúc nhích thân thể, "Ai", Nhược Vi hít vào hơi, cảm thấy thân thể mình giống như phải là của mình, cũng mau muốn rời ra từng mảnh .


      Tối qua Nhược Vi để cho Hiên Viên Hạo huyên náo dữ như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này, ai ngờ đến cái tên này quả cùng làm hòa thượng hơn hai mươi năm, nàng cầu xin tha thứ thế nào cũng thể khiến dừng lại


      Nhược Vi nhìn Hiên Viên Hạo bên cạnh nhắm chặt hai mắt, bất mãn bĩu môi, người này quả chính là cầm thú! Tối qua ràng muốn nàng nghỉ ngơi, ai ngờ đến thời điểm người này ôm nàng rửa sạch, lại ở trong thùng tắm lại muốn nàng biết bao nhiêu lần, vốn kháng cự Nhược Vi lại bị Hiên Viên Hạo mê hoặc mất cả phương hướng, dần dần say mê lên, đưa đến sáng sớm hôm nay, toàn thân cao thấp vừa mỏi vừa đau, tại nàng đều nghĩ tới rời khỏi giường, nhưng là buổi sáng muốn cho bố chồng, mẹ chồng cùng tổ phụ, tổ mẫu thỉnh an, nhìn lại chút sắc trời bên ngoài.


      Nhược Vi sốt ruột , lập tức đẩy cái Hiên Viên Hạo bên cạnh ngủ say, thanh khàn khàn : "Hạo ca ca, mau dậy thôi."


      Hiên Viên Hạo nghe được thanh của Nhược Vi, lập tức mở mắt, khi thấy người bên cạnh mặt ủy khuất nhìn mình Hiên Viên Hạo nhếch miệng lên nở nụ cười vẻ dịu dàng, "Phu nhân, Chào buổi sáng!"


      Nhược Vi biết lần thứ bao nhiêu tặng cho Hiên Viên hạo ánh mắt như dao có uy lực, ngay sau đó : "Sớm hơn rồi, mặt trời lúc này cũng phơi đến mông đít, mau rời giường!"


      Hiên Viên Hạo nghe được tiếng của Nhược Vi, tay gắt gao ôm chặt thân thể Nhược Vi, tay còn vuốt ve nàng bờ mông cong cong đàn hồi, ngay sau đó cười tà : "Phu nhân, xem ra tối hôm qua vi phu có cho nàng ăn no, thế nhưng hôm nay có thể tỉnh lại trước cả vi phu, xem ra vi phu tận lực được ah...!"


      Hiên Viên Hạo những những lời này, Nhược Vi bất nhã trợn trắng cả mắt.


      Cảm giác được Hiên Viên Hạo cử động, Nhược Vi đỏ bừng cả mặt, tên khốn kiếp này, mới sáng sớm liền muốn động dục, tay ngọc dưới chăn tìm nơi thịt mềm của Hiên Viên Hạo, dùng sức ngắt cái, ngay sau đó : "Cầm thú a! Sáng sớm muốn động dục, cút! Cẩn thận về sau bản tiểu thư phục vụ ngươi!" Động não chút này.


      Nghe được lời hung hãn như thế của Nhược Vi, Hiên Viên Hạo "Hì hì" tiếng bật cười, ngay sau đó : "Nhược Vi, chú ý hình tượng của nàng, còn nữa, cái gì bản tiểu thư? Hôm qua nàng gả cho bản thiếu gia ta, tại là phu nhân bản thiếu gia! Tốt lắm, hôm nay vi phu làm "Cầm thú", để cho nàng nghỉ ngơi cho khỏe chút, ngoan, tối hôm qua huyên náo nàng quá dữ dội, tại ngoan ngoãn ngủ cho ta!"


      "Còn ngủ, mau mau rời giường cho bố chồng, mẹ chồng còn có tổ phụ, tổ mẫu thỉnh an , nhanh lên chút rời giường, đừng làm cho tổ phụ tổ mẫu đối với ta ấn tượng đầu tiên tốt, đến lúc đó cũng tha cho chàng."


      Hiên Viên Hạo nghe lời của Nhược Vi, chân mày cau lại, lần nữa cảm thấy người trong ngực có oán khí, cười khan mấy tiếng, : "Được rồi! Chờ thỉnh an trở lại, chúng ta trở về lại ngủ bù."


      Ngoài phòng, nha hoàn nghe được động tĩnh bên trong phòng, Xuân Phân từ ngoài cửa giọng hỏi "Thiếu gia, phu nhân, dậy sao?"


      "Ừ, vào !" thanh Hiên Viên Hạo nhàn nhạt .


      Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân cùng Đông Chí vào phòng, Xuân Phân đem quần áo cho Hiên Viên Hạo, chuẩn bị cho mặc vào, còn có đến gần thân thể Hiên Viên Hạo, chỉ thấy khoát khoát tay, mặt thay đổi hướng về phía Xuân Phân : "Về sau cần gần ngươi phục vụ ta, hầu hạ phu nhân là đủ."


      Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Xuân Phân sửng sốt chút, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, mặt tươi cười sau đó đáp tiếng "Vâng", liền lên trước phục vụ Nhược Vi.


      Mặc xong xiêm áo, Nhược Vi ngồi ở trước bàn trang điểm, sau lưng Hạ Chí lập tức tiến lên vì Nhược Vi trang điểm ăn mặc, ba búi tóc đen bị uốn thành búi tóc Phi Tiên, trong khe hở mái tóc cắm vào trâm ngọc đỏ hồng, nữ trang rũ xuống, vài sợi tóc lượn quanh gáy, vòng eo bé, loại dáng vẻ thướt tha mềm mại như liễu, môi hồng như màu vốn có, như đào khéo léo đẹp đẽ, môi điểm chút son đỏ thắm, gương mặt sạch đánh chút phấn trang điểm, che giấu mệt mỏi đêm qua.


      muốn vì Nhược Vi vẽ mày, đột nhiên, thanh Hiên Viên Hạo truyền đến từ sau lưng, biết lúc nào mặc quần áo tử tế, hướng về phía Hạ Chí : "Ta làm!"


      Nghe được lời của Hiên Viên Hạo, Hạ Chí thức thời tránh ra, mà nha hoàn trong phòng trong mắt mỉm cười, chuẩn bị cho tốt chuyện của mình sau liền thối lui ra khỏi phòng, chỉ còn lại hai chủ tử ở bên trong phòng.


      Nhược Vi chớp chớp mắt, chỉ thấy Hiên Viên Hạo cầm bút vẽ, hướng về phía Nhược Vi cười cười, xương ngón tay ràng khơi lên chiếc cằm thon của nàng, bút kẻ lông mày trong tay đặt lên mày liễu cong cong của nàng, long nhấc bút hang mi tinh tế của nàng tô lại, động tác có vẻ có chút mới lạ, lại làm cho trong lòng Nhược Vi xông ra cỗ cảm giác ấm áp.


      Hiên Viên Hạo từ từ vuốt ve lông mi dài của Nhược Vi, , long mày Nhược Vi rất đẹp, nếu như dùng ngọn bút phác hoạ, đậm nhạt thích hợp, lông mày kẻ đen cong cong như vầng trăng khuyết, xác thực cần vẽ tiếp, chỉ thêm nét bút lại có phen ý vị khác.


      "Tốt lắm!" Vẽ nốt phần đuôi, Hiên Viên Hạo rốt cuộc đem lông mày vẽ xong, đôi tay nắm cả hai vai Nhược Vi, khẽ cúi người, nhìn trong kính cười nhàng, : "Như thế nào?"


      Gương đồng mặc dù mơ hồ lại có thể nhìn ra kiệt tác của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi thoả mãn mà gật gật đầu, tràn đầy thanh nụ cười : " tệ!"


      Hai người chuẩn bị xong những thứ này, sau đó khiến mấy người Xuân Phân, mang theo Nhược Vi ở nhà chuẩn bị nhận thân lễ ấy vị trưởng bối thỉnh an.


      Hôm nay Nhược Vi thân quần áo lụa mỏng đỏ hồng, dài sát đất, bên hông cài ngọc bội, cổ tay phải mang theo vòng tay Mã Não hồng tương ứng cùng quần áo.


      đường thỉnh an Hiên Viên Hạo giới thiệu cho Nhược Vi hiểu chút tình huống cơ bản của Hiên Viên phủ, chủ tử Hiên Viên phủ nhiều lắm, trừ hai vợ chồng vừa tân hôn chính là mấy vị trưởng bối, trong nhà chủ tử nhiều lắm, nhưng chuyện cũng ít, dù sao Hiên Viên gia ở kinh thành cũng được tính là có thân phận có bối cảnh so với người ta.


      Ở kinh thành có Tứ Đại Thế Gia, Hiên Viên gia chính là nhà trong đó, cùng Đông Phương gia trong Tứ Đại Thế gia quan hệ luôn luôn là Thủy Hỏa Bất Dung, cùng với hai đại thế gia khác là Mộ Dung thế gia cùng Thượng Quan thế gia quan hệ mặt nổi cũng coi là tương đối thân thiện, trong đó cùng Thượng Quan thế gia lui tới tương đối nhiều chút.


      Hiên Viên gia cùng Đông Phương gia hợp bắt đầu là từ tổ tông, tại hai bên mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng, Hiên Viên gia luôn luôn làm việc Quang Minh Lỗi Lạc, nhưng Đông Phương gia làm việc nhưng có chút hèn hạ vô sỉ, nô tài bên ngoài ỷ thế hiếp người, chủ tử trắng trợn cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng, lấn bá ruộng tốt, mở sòng bạc, dạo thanh lâu, Vô Ác Bất Tác ( có việc xấu nào làm).


      Con cháu Đông Phương gia cái so với quần áo lụa là, ở kinh thành danh tiếng sớm nát đến tồi tệ .


      Nhưng ngại vì Đông Phương gia đưa vào trong cung cái vị Thấm phi kia mấy năm gần đây rất được cưng chiều, rất nhiều người đối với con cháu Đông Phương gia làm chuyện khi nam bá nữ (bắt nạt ức hiếp) giận mà dám .


      Vốn là Thượng Quan gia muốn cùng Hiên Viên gia kết thân, đem Thượng Quan gia dòng chính nữ Thượng Quan Tuyết hứa gả cho Hiên Viên gia đứng sau gia chủ Hiên Viên Hạo, nhưng Hiên Viên gia cần kết thân để củng cố thực lực nhà mình, ở trong mắt gia tộc Hiên Viên, kết thân phải cách làm sáng suốt, cũng muốn giống như Quan Gia kết thân.


      Hiên Viên gia cự tuyệt Thượng Quan gia chính là Hiên Viên Hạo sớm đính hôn rồi, mặc dù Hiên Viên gia cũng muốn giống như Quan Gia đính hôn, nhưng Hiên Viên gia thể giữ lời, định con người ta phải chịu trách nhiệm, cho nên thể làm gì khác hơn là cảm tạ Thượng Quan gia đối với Hiên Viên Hạo ưu ái.


      Nhưng là vừa tiện cự tuyệt quá trực tiếp, sợ đả thương tình cảm hai nhà, vì vậy lần đó Hiên Viên Kiệt mới nhận được thư gửi từ kinh thành, khiến Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo nhanh lên chút đem hôn nhân định đoạt, Hiên Viên gia mới phải danh chánh ngôn thuận cự tuyệt chuyện Thượng Quan gia muốn kết thân.


      Thượng Quan gia cũng chỉ có thể giả bộ hào phóng có việc gì, hai đứa bé có duyên phận vân vân...


      Chỉ là Hiên Viên gia đối với Đông Phương gia cũng phải là sợ, Tứ Đại Thế Gia, nhà nào có chút phía sau đài, Đông Phương gia cũng dám ở ngoài sáng đem rất nhiều chuyện làm quá đáng, chỉ là Đông Phương gia thường vụng trộm phái nuôi ám sĩ ám sát những thứ người thấy ngứa mắt.


      Vì vậy, căn bản trừ Tứ Đại Thế Gia ở ngoài, ở kinh thành có bao nhiêu người dám trêu Đông Phương gia, trong cung cái vị kia tại lại được cưng chiều, rất nhiều người vụng trộm chờ vị kia được sủng ái, vào cái ngày đó trở lại bỏ đá xuống giếng, Đông Phương gia ngoài sáng và trong tối đắc tội với người cũng ít.


      Chỉ là người của Đông Phương gia tự tin qua đầu, biết làm người lưu đường ngày sau dễ chuyện đạo lý.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 169



      Chuyện Hiên Viên Hạo cưới Nhược Vi lần này bị Đông Phương gia lấy ra làm thành chuyện hài hước cười nhạo lâu, ánh mắt Hiên Viên gia càng ngày càng kém, cưới nương nhà quê về nhà, để xem về sau Hiên Viên gia ở kinh thành trước mặt mọi người ngẩng đầu lên làm người như thế nào, nhưng dù Đông Phương gia huyên náo lợi hại hơn nữa Hiên Viên gia cũng hoàn toàn quan tâm, khiến người của Đông Phương gia cảm thấy thú vị lúc này mới ngừng lại.


      Ngày hôm qua Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo Thành hôn, Hiên Viên gia vốn là muốn mời người của Đông Phương gia, chỉ sợ người của Đông Phương gia tới bữa tiệc vui gây chuyện, nhưng người của Đông Phương gia vẫn là da mặt dày mà tới cửa tặng lễ vật, sau đó lại mượn cơ hội lần nữa chế nhạo chuyện Hiên Viên Hạo cưới người nhà quê về nhà, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Hạo, cái nhà giàu quần là áo lượt này chịu nổi mà chạy trối chết.


      Ngày hôm qua gia chủ đương thời của Thượng Quan gia Thượng Quan Hồng cũng tới, nhưng sau khi nghe được người của Đông Phương thế gia cười nhạo chuyện Hiên Viên Hạo cưới người nhà quê sắc mặt liền thay đổi có chút tốt.


      Tiểu thư mềm mại thuộc dòng chính nữ của nhà mình cần, lại cưới nương nhà quê về khiến mọi người giễu cợt, Thượng Quan Hồng đối với cách làm của Hiên Viên gia có chút bất mãn, khuê nữ mà mình nuông chiều từ chẳng lẽ còn kém người nhà quê sao?


      Nhà Mộ Dung cũng phái hạ nhân thay gia chủ đến chúc mừng, gia tộc Hiên Viên ở thời của Hiên Viên Kiệt có vị nương được gả cho hoàng thất thành chánh phi của Thành vương phủ, Thành vương này là thúc thúc ruột của đương kim Thánh thượng, có tình cảm rất tốt với Thánh thượng.


      Vị Thành vương phi kia luận về bối phận chính là của Hiên Viên Hạo, nghe vị kia ở Thành vương phủ rất được Thành vương gia cưng chiều, lần này rất cho Hiên Viên gia mặt mũi mà tặng cho Hiên Viên Hạo phần lễ thành thân rất lớn.


      Trong phủ Hiên Viên bây giờ đều là do Hiên Viên Hạo quản tất cả chuyện buôn bán lớn trong nhà, hai người Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên chỉ ngồi trong nhà mà trấn giữ, làm người đại biểu cho gia tộc tham gia những kiện tiệc tùng gì đó mà thôi.


      Hai người Lão thái thái cùng Lão thái gia nhìn như là mặc kệ mọi chuyện, nhưng thực ra phải vậy, Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên muốn quyết định bất cứ chuyện gì vẫn phải tìm hai vị lão nhân gia mà thương lượng, với kinh nghiệm cùng với từng trải của lão thái thái cùng lão thái gia những vấn đề được quyết định thông qua suy tính của hai lão nhân gia so với bọn họ vẫn sâu xa hơn rất nhiều, những chỉ thấy được vẻ ngoài mặt của việc.


      Trực hệ khác của Hiên Viên gia cũng chỉ có huynh đệ bên dòng dõi của lão thái gia, ít phòng này số người so bên phía phòng Hiên Viên Hạo nhiều hơn chút.


      Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Vũ mà lần trước tham gia yến tiệc đính hôn của Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo, chính là những người thuộc các phòng này, đều là con trai trưởng.


      Bởi vì tổ phụ của Hiên Viên Hạo là trưởng tử Hiên Viên gia, nên cách khác lần này Nhược Vi gả vào đồng nghĩa thành dâu trường của phòng lớn nhất, ít phòng khác chỉ là chi thứ hai.


      Cho nên năm đó thời điểm tổ phụ Hiên Viên Hạo tách ra vẫn ở lại bên trong tổ trạch, còn chi thứ hai hoàn toàn phân ra sống mình.


      Hôm nay chính là lễ ra mắt nên tất cả người của chi thứ hai đều đến để diện kiến nàng dâu mới, huống chi tất cả mọi người đối với Nhược Vi nàng dâu mới cưới về này cảm thấy rất hứng thú.


      Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo chỉ mới vừa tới gần Vinh Thọ Đường, nghe thấy hồi tiếng cười đùa truyền tới từ bên trong, tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa xa xa nhìn thấy thiếu gia cùng thiếu nãi nãi tới tới bên này, vội vào bẩm báo.


      Chờ bẩm báo xong ra ngoài, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo vừa vặn tới cửa, tiểu nha đầu vội vén cửa rèm lên mới hai người vào trong.


      Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trước sau vào phòng, cảm thấy được tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung ở người của mình, có ánh mắt thân thiện cũng có ánh mắt thiện chí, Nhược Vi biến sắc cùng Hiên Viên Hạo đứng ở chỗ.


      Hiên Viên Hạo dịu dàng liếc nhìn Nhược Vi bên cạnh, liền hướng hai vị lão nhân gia ngồi ở vị trí chủ vị : "Tổ phụ tổ mẫu, con cùng cháu dâu tới thỉnh an ngài."


      Hai vị lão nhân gia vui mừng gật đầu cái, lại phân phó người làm đem cái đệm dùng để kính trà đưa tới, Nhược Vi thấy thế, rất cung kính tiến lên dập đầu với lão thái thái cùng lão thái gia, lấy nước trà từ trong tay Xuân Phân bưng qua đưa lên, : "Tổ phụ mời uống trà, cháu dâu thỉnh an ngài."


      Lão Thái Gia : "Tốt, về sau phải chăm sóc tốt phu quân của con, mọi lấy làm đầu." Sau đó lại đưa cho Nhược Vi hồng bao lớn, bên trong rất dày.


      Kính trà ngon cho lão thái gia xong, Nhược Vi lại từ trong tay Xuân Phân bưng qua ly trà khác đưa cho lão thái thái, hướng lão thái thái : "Tổ mẫu mời ngài dùng trà, cháu dâu thỉnh an ngài."


      Lão thái thái cũng là miệng đầy chữ tốt, nhấp miếng trà do Nhược Vi kính, dặn dò Nhược Vi mấy câu về sau phải chăm sóc tốt phu quân, cũng cho Nhược Vi hồng bao lớn.


      Tiếp đó Nhược Vi kính trà tân nương tử cho Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên, hai người đương nhiên là mặt đầy nụ cười uống trà, tất cả đều cho Nhược Vi hồng bao rất lớn, Cố Thanh Liên còn đem của hồi môn năm đó mình thích nhất chiếc vòng tay đưa cho Nhược Vi, có thể nhìn ra được Cố Thanh Liên đối với người con dâu Nhược Vi này quả rất thích.


      Sau đó Nhược Vi lại lần lượt kình trà ấy vị trưởng bối của chi thứ hai, cũng lấy được các hồng bao khá lớn, sau khi Nhược Vi kính trà hết cho những trưởng bối này, lại làm lễ ra mắt với những vị ngang hàng trong nhà phen. Xem ra cũng có bất kỳ sai sót gì.


      Người ở hai phòng từng nhìn thấy qua khuôn mặt của Nhược Vi cũng nhiều lắm, phòng lớn có phu thê Hiên Viên Kiệt gặp qua Nhược Vi trông như thế nào, chi thứ hai cũng chỉ có Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Vũ gặp qua Nhược Vi.


      Trước khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo chưa tới Vinh Thọ Đường, mọi người vẫn còn suy đoán Nhược Vi rốt cuộc là trông như thế nào, phu thê Hiên Viên Kiệt từng thấy, dĩ nhiên là tham dự loại đề tài này, nhưng cũng thể ngăn được lòng hiếu kỳ của người khác, cũng chỉ mặt kệ bọn họ giọng thảo luận chuyện Nhược Vi từ nơi thôn quê này.


      Trong khắc Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo bước vào nhà, hướng nhìn của tất cả mọi người đều tập trung ra hướng cửa, chỉ thấy đội kim đồng ngọc nữ đứng ở nơi đó, dù bọn họ nghị luận qua vô số lần cũng đoán qua vô số khả năng cũng thể hình dung ra được ở nông thôn kia lại là lạnh nhạt đứng ở đó, lông mày cong cong tựa lá liễu, hai mắt mọng nước tròn xeo, môi hồng như cánh sen, đóa sen như đọng lại má, làn da trắng mịn có thể so tài với tuyết, ngón tay trắng mịn thon dài như ngó sen, phong hoa tuyệt đại như vậy chính là tên nhà quê trong miệng mọi người đồn đoán làm cho người ta mất thể diện đó sao.


      Lòng của mọi người trong nháy mắt bị khí độ của Nhược Vi làm chấn động, nghĩ thầm chỗ nào nhìn ra là tên nhà quê chứ, bọn họ mới giống mấy tên nhà quê đó!


      Lại thấy Nhược Vi hành động nhàng thanh thoát như gió thổi mây bay, tư thái ưu nhã, khí thế đoan trang, giống như quý tộc trời sanh vậy, chút nào làm bộ.


      Sau khi Nhược Vi kính hết trà nhận biết tất cả mọi người, liền đưa lên các quà tặng mà mình chuẩn bị cho lễ ra mắt này, quà tặng cho lão thái thái cùng lão thái gia vẫn là y phục giày vớ do mình tự tay làm, phu thê Hiên Viên Kiệt cũng như thế, trưởng bối của chi thứ hai Nhược Vi cũng đưa đồng dạng đồ, quần áo lớn đều là Hiên Viên Hạo hỏi thăm tốt rồi cho Nhược Vi .


      Tiểu bối cùng thế hệ đều ở chi thứ hai, ở phòng lớn thế hệ của Hiên Viên Hạo chỉ có mình Hiên Viên Hạo, tiểu bối chờ Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo sáng lập, nhất hôm nay là con trai của Hiên Viên Phong ở chi thứ hai, mới hơn tuổi chút.


      Lớn nhất đương nhiên là Hiên Viên Phong rồi, Nhược Vi theo tình báo của Hiên Viên Hạo với mình, theo sở thích của từng người mà chuẩn bị quà tặng, mấy bé mới mấy tuổi Nhược Vi liền tự mình động thủ làm mấy con búp bê vải khả ái đưa cho bọn họ, còn có mấy cái Trường Mệnh Khóa tinh sảo.


      Mọi người nhận được quà tặng của Nhược Vi, thấy đều là những thứ mình thích, cũng rất cao hứng, lão thái thái cùng lão thái gia thấy chuyện diễn ra như vậy dĩ nhiên cũng là vẻ mặt tươi cười.


      Sau khi tất cả mọi người gặp qua tân nương tử, lão thái thái liền cho người làm truyền lệnh, buổi sáng mọi người đều vẫn chưa dùng qua điểm tâm, tại đều gặp qua tân nương tử rồi, bụng mọi người cũng đều đói.


      Điểm tâm rất nhanh được đưa lên, Nhược Vi biết bình thường ở nhưng gia đình gia thế nàng dâu ở trước mặt bà bà phải có quy củ, rất tự giác đứng ở sau lưng Cố Thanh Liên.


      Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi đứng ở đó, thể ngồi xuống ăn cơm cùng với mình, đột nhiên cảm thấy quy củ này làm người ta chán ghét, nhưng mà ở tại đường tới, Nhược Vi dặn dò Hiên Viên Hạo cho phép vì mình chuyện, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, tất cả những người khác đều làm như vậy.


      Lão thái thái thấy Nhược Vi rất tự nhiên mà đứng ở sau lưng Cố Thanh Liên, nụ cười ở đáy mắt càng sâu hơn, nghĩ thầm nương này đúng là rất được, kém chút nào so với những danh môn khuê tú kia, lễ nghi quy củ đều rất tốt, có khi so với mấy đại gia khuê tú chỉ biết làm bộ kia còn ưu tú hơn.


      Điểm tâm ở Hiên Viên phủ rất phong phú, bàn bày đầy các loại thức ăn, Nhược Vi đứng ở sau lưng Cố Thanh Liên nhìn đến hoa cả mắt, nghe mùi thơm từ thức ăn tản mát ra, Nhược Vi cảm giác mình có chút đói bụng, tối ngày hôm qua bị Hiên Viên Hạo ép khô rồi, buổi sáng hôm sau chút đồ vật cũng ăn, Nhược Vi nghĩ thầm lần sau nhất định phải ăn trước ít thứ rồi mới tới thỉnh an.


      Cố Thanh Liên thấy trong mắt Hiên Viên Hạo tràn đầy đau lòng đối với Nhược Vi, thầm nghĩ, tiểu tử ngốc này, điểm này cũng giống cha , nhớ năm đó lúc mình mới vừa gả vào phu quân cũng đau lòng nhìn mình như thế.


      "Được rồi, Nhược Vi qua ngồi cạnh Hạo nhi cùng nhau ăn cơm ! Nhà chúng ta cũng hà khắc như vậy, nhất định bắt con dâu ở trước mặt bà bà phải lập quy củ quy định gì, lão thái thái cũng luyến tiến tiểu bối phải chịu khổ, về sau dụng tâm hầu hạ là được rồi." Cố Thanh Liên hài hước nhìn vẻ mặt đau lòng của nhi tử.


      "Còn có về sau cũng cần ở trước mặt ta cùng lão thái thái lập cái quy củ gì, cứ nhìn Hạo nhi đau lòng mà nhìn con đứng như vậy, cũng dám để cho con lập quy củ." Cố Thanh Liên mặt hài hước nhìn Nhược Vi.


      Mặt của Nhược Vi nhất thời bạo hồng, hướng Hiên Viên Hạo trừng mắt liếc, ai biết lại bị mấy vị trưởng bối nhìn thấy, mấy vị trưởng bối cũng hài hước nhìn Nhược Vi, lão thái thái : "Vợ chồng son tình cảm tốt, vậy nhanh chóng mà sinh tằng tôn mập mạp cho hai ông bà già này ẩm bồng là vừa." Mặt của Nhược Vi càng đỏ hơn. .


      Chột dạ tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Hiên Viên Hạo chuẩn bị cho Nhược Vi chén tràn đầy thức ăn.


      Nhược Vi nhàng đá Hiên Viên Hạo cước, phát tiết bất mãn của mình, đều do Hạo ca ca, làm ình lúng túng như thế, hôm nay mất mặt chết mất.


      Nhược Vi trầm mặc ăn xong điểm tâm, trong lúc đó còn phải thỉnh thoảng đối mặt với mấy nụ cười kỳ quái của trưởng bối.


      Sau khi ở Vinh Thọ Đường dùng qua điểm tâm, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trở lại chỗ ở của mình Thẩm Trúc viên để nghĩ ngơi, Thẩm Trúc viên có phòng bếp riêng, mấy ngày nay Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trước tiên vẫn cùng trưởng bối cùng nhau dùng cơm, về sau trừ ăn tết tự mình ở phòng bếp trong Thẩm Trúc viên nấu cơm ăn, điểm này Nhược Vi vẫn là rất hài lòng.


      Ở trong nhà này, ít nhất trước mắt Nhược Vi phát lão thái thái cùng lão thái gia đều là rất dễ dàng chung sống, bố chồng mẹ chồng lại càng cần phải rồi, sớm quen biết, bố chồng mẹ chồng đối với mình lại rất thích, Nhược Vi cảm thấy cho dù ở đây có thể tự do như ở Liễu gia trang, nhưng Nhược Vi cảm thấy người nhà như vậy rất đáng giá ình lòng đối đãi, Nhược Vi nguyện ý ở kinh thành lâu chút bồi mấy vị trưởng bối ít thời gian rồi mới cùng Hiên Viên hạo trở về Liễu gia thôn.


      Người lớn tuổi, luôn muốn có người tâm trò chuyện với mình, huống chi cả ba thế hệ gần nhất của phòng lớn cũng chỉ có mình Hiên Viên Hạo, Nhược Vi cảm giác mình cùng Hiên Viên Hạo nên bồi các vị trưởng bối trong nhà nhiều chút, về sau nếu như có thể, để mấy vị trưởng bối cũng đến Liễu gia thôn cư ngụ, có chuyện quan trọng gì lại trở lại Kinh Thành là tốt nhất.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 170



      Rất nhanh, đến ngày dâu phải về nhà lại mặt, sáng sớm ngày hôm đó hai người Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo sớm rời giường, trước tiên đến Vinh Thọ Đường cùng Diên Hi Cư để thỉnh an các vị trưởng bối rồi mới trở về Tẩm Trúc Viên chuẩn bị chuyện về lại mặt.


      Lễ vật lại mặt là từ phía nhà chồng đưa ra, lễ vật chuẩn bị vô cùng phong phú, mặc dù phía nhà mẹ đẻ Nhược Vi tại chỉ có hai vị đệ đệ còn khá cũng có bất cứ người thân ruột thịt lớn tuổi nào còn lại, thế nhưng Nhược Vi lúc này đặc biệt rất khẩn trương muốn gặp được bọn họ.


      Ngồi lên xe ngựa về biệt viện của Liễu gia, trong xe ngựa, Hiên Viên Hạo đem Nhược Vi ôm chặt vào trong ngực, kể từ khi được ăn mặn, đem được Nhược Vi khối thịt mỹ vị này ăn vào trong miệng xong, Hiên Viên Hạo mỗi lần cùng Nhược Vi chung với nhau liền cầm được trong lòng ngứa ngáy, tối ngày hôm qua hai người dĩ nhiên là lại phen hô mưa gọi gió.


      Nhược Vi chỉ nhớ mình cuối cùng chịu nổi mà ngất , sau đó giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy Hiên Viên Hạo vẫn còn nằm ở người mình cày cấy.


      Nhược Vi nằm ở trong ngực Hiên Viên Hạo nghỉ ngơi dưỡng thần chút, thời điểm rời giường buổi sáng Nhược Vi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa chân mềm nhũn mà ngã xuống dưới giường.


      Đường phố kinh thành dĩ nhiên là thích hợp cho xe ngựa di chuyển, Nhược Vi đem thân thể tựa vào trong ngực Hiên Viên Hạo, rất nhanh lại ngủ thiếp , Hiên Viên Hạo áy náy nhìn đôi mắt có chút quần thâm xanh nhàn nhạt của Nhược Vi, đều do mình, vừa nhìn thấy Nhược Vi liền hóa thân thành sói đem Nhược Vi ăn sạch sành sanh.


      Nhưng ai bảo lực ảnh hưởng của Nhược Vi đối với mình lại lớn như vậy, Hiên Viên Hạo cảm giác được rất rằng chỉ cần mình gặp Nhược Vi, cái gì Nhược Vi cũng cần làm, mình rất nhanh chóng nộp khí giới đầu hàng.


      Rất nhanh, xe ngựa đến cửa lớn của biệt viện Liễu gia, gã sai vặt bên ngoài ngó dáo dác, xa xa nhìn thấy chiếc xe ngựa hướng biệt viện mà đến, gã sai vặt vội hướng vào trong mà hô lên. "Tiểu thư cùng gia về."


      "Tỉnh, Nhược Vi, đến biệt viện rồi." Hiên Viên Hạo giọng hướng Nhược Vi còn ngủ kêu gọi.


      "Uh, đến rồi! Hạo ca ca tóc của ta cùng với quần áo có rối loạn gì chứ!" Nhược Vi nghe đến biệt viện, lập tức tinh thần liền phấn chấn lên.


      " có loạn" qua câu rồi hôn chút lên đôi môi của Nhược Vi, lại kéo lọn tóc lạc hướng vắt qua sau tai Nhược Vi.


      Hai người xuống xe ngựa, phát Thụy Ca cùng Đào Đào còn có Quái lão đầu cùng người nhà Nhạc tiên sinh đứng ở cửa chờ hai người đến, Nhược Vi nhìn trước mắt những thể quen thuộc hơn được nữa, lệ nóng doanh tròng.


      "Tỷ tỷ, Thụy Ca ( Đào Đào ) rất nhớ tỷ, sao bây giờ tỷ tỷ mới trở về, Thụy Ca ( Đào Đào) chờ tỷ tỷ rất lâu rồi đó." Thụy Ca cùng Đào Đào thấy Nhược Vi liền chạy lên trước ôm Nhược Vi .


      "Tỷ tỷ cũng rất muốn gặp Thụy Ca cùng Đào Đào, hai ngày nay các đệ có nghe lời hay , có ngoan ngoãn ăn cơm ?" Nhược Vi ôm chặt lấy Thụy Ca cùng Đào Đào, cảm xúc có chút ổn định.


      "Tỷ tỷ, Thụy Ca ( Đào Đào) hai ngày nay đều rất nghe lời, cũng rất ngoan ngoãn ăn cơm."


      Hiên Viên Hạo thấy thê tử của mình bị người khác chiếm đoạt , mặc dù người nọ là Tiểu Cữu Tử ( em vợ) của mình! Nhưng tham muốn giữ lấy của Hiên Viên Hạo vô cùng mạnh mẽ nên liền làm bộ trong lúc lơ đãng xen vào giữa mấy tỷ đệ, đem Nhược Vi ôm vào trong lòng ngực mình.


      "Ngày mai Thụy Ca cùng Đào Đào có thể theo chúng ta cùng nhau trở về phủ, đừng đau lòng nữa, về sau ba tỷ đệ các nàng phải chia ra nữa, đứng ở bên ngoài này rất thích hợp, hay là trước tiên vào phủ ! Tất cả mọi người cũng gặp nhau rồi, có chuyện gì vào phòng lại ."


      "Uh, chúng ta vào trong !" Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo lời xin lỗi rồi cười cười, mình quả nên đứng ở trước mặt mọi người mà khóc, nếu như bị người bên phía đối địch của Hiên Viên gia nhìn thấy, tránh được liên lụy danh tiếng của Hiên Viên gia . .


      Sau đó lôi kéo hai người đệ đệ vào biệt viện, tòa nhà được mua dùng để làm biệt viện ở kinh thành cũng đặc biệt già, cũng là sau khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đính hôn mới đặt mua tòa nhà này.


      Vào phòng, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo dập đầu kính trà cho Quái lão đầu, mặc dù ngoài miệng Quái lão đầu muốn để Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo hành đại lễ như vậy, nhưng vui vẻ nơi khóe miệng vẫn che giấu được bán đứng lão, Nhược Vi thấy bộ dáng Quái lão đầu như vậy, trong lòng ê ẩm, cả đời Quái lão đầu, nửa đời trước bị chính nghĩa tử của mình phản bội, Nhược Vi ở trong lòng thề về sau nhất định phải phụng dưỡng Quái lão đầu tốt, khiến Quái lão đầu vui vẻ an hưởng tuổi già.


      Sau khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đính hôn liền cùng Quái lão đầu chính thức nhận thân, bây giờ Quái lão đầu coi như là trưởng bối danh chánh ngôn thuận của Liễu gia.


      Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo cảm thấy chuyện vợ chồng mới vừa thành thân dập đầu chào hỏi trưởng bối thấy đấy là việc nên làm.


      tại Nhược Vi cũng có ưa thích cùng Quái lão đầu đấu võ mồm như trước nữa, trước mặt Quái lão đầu trở nên ôn thuận hơn chút, khiến Quái lão đầu có thời gian dài quen được, luôn dùng ánh mắt là lạ nhìn Nhược Vi, khiến Nhược Vi dở khóc dở cười, người này là, có tiềm chất thích bị ngược đãi.


      Ở Liễu gia có quy định nam nữ thể cùng bàn ngồi ăn, người thân ở chung chỗ ăn bữa cơm mà lại còn có nhiều như vậy quy củ, Nhược Vi đặc biệt thích điểm này của cổ đại.


      Sau khi dập đầu kính trà cho Quái lão đầu xong, Thụy Ca cùng Đào Đào vây quanh Nhược Vi hỏi lung tung này kia, hỏi Nhược Vi ở Hiên Viên phủ có được ăn ngon , có bị khi dễ hay , tỷ phu đối với nàng tốt hay tốt vân vân, , , , , ,


      Nhược Vi nghe câu hỏi của hai tiểu tử kia, trong lòng ấm áp, đây chính là người thân máu mủ của mình, luôn lo lắng cho cuộc sống của mình có vui vẻ tốt đẹp hay , có người khi dễ người thân của mình hay , mặc dù bọn so với mình vẫn còn rất , nhưng Nhược Vi vẫn cảm thấy rất vui, vui mừng phát ra từ nội tâm.


      Có người ở nơi nào đó vẫn luôn nhớ tới mình như vậy, vẫn là chuyện làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc.


      Quái lão đầu cũng lôi kéo Hiên Viên Hạo hỏi rất nhiều về chuyện của Nhược Vi trong hai ngày nay ở Hiên Viên phủ, so với mấy câu hỏi của Thụy Ca và Đào Đào cũng khác biệt lắm, đều là lo lắng Nhược Vi bị uất ức gì ở Hiên Viên phủ.


      Hiên Viên Hạo biết Quái lão đầu đây là tâm quan tâm Nhược Vi, cũng rất kiên nhẫn đem chuyện hai ngày nay ở Hiên Viên phủ của Nhược Vi nhất nhất lại tỉ mỉ cho Quái lão đầu cùng hai tiểu tử kia nghe.


      Thời điểm ăn cơm buổi trưa người nhà vui vẻ, nhà Nhạc tiên sinh cũng cùng nhau tới dùng cơm, lần này Nhược Vi xuất giá, nhà Nhạc tiên sinh đều tới Kinh Thành đưa gả Nhược Vi, Nhược Vi rất cảm động.


      Vì vậy trong bữa tiệc Nhược Vi cùng Nhạc phu nhân hai người cũng đùa mấy câu chuyện phiếm, nhà Nhạc tiên sinh đối với nhà mình là tâm đối đãi, Nhược Vi có thể cảm thụ được, cũng vì vậy khi nhà Nhạc tiên sinh ở tại Liễu gia trang Nhược Vi đối với nhà Nhạc tiên sinh cũng là rất dụng tâm chăm sóc.


      Bây giờ Đào Đào theo Nhạc tiên sinh học tập thi từ ca phú, theo Quái lão đầu tập võ cường tráng thân thể, Nhược Vi dạy Đào Đào thế thái nhân tình.


      Nhạc tiên sinh đối với Đào Đào dốc ra rất lớn hơi sức để dạy dỗ, kể từ khi Nhạc tiên sinh phát Đào Đào ở phương diện này rất có thiên phú, Nhạc tiên sinh liền đem hết toàn lực ra mà truyền thụ tất cả các kiến thức cho Đào Đào, chỉ là năng lực tiếp nhận của Đào Đào quá mạnh mẽ, có lúc khiến Nhạc tiên sinh có chút bất đắc dĩ, lo lắng là đến bao lâu nữa mình thể dạy được gì nữa rồi.


      Bởi vì bắt đầu từ ngày mai Thụy Ca cùng Đào Đào phải theo Nhược Vi đến Hiên Viên phủ ở, sau khi ăn xong cơm trưa, Nhược Vi cho người đem hành lý của hai tiểu tử kia gì đó thu thập xong, sáng sớm ngày mai lúc cùng nhau mang .


      Bởi vì mới đến Kinh Thành mấy ngày, đồ đạc của hai huynh đệ cũng nhiều, mấy tiểu nha đầu rất nhanh thu thập tốt đồ đạc cần mang .


      Quái lão đầu cùng nhà Nhạc tiên sinh chắc là theo Nhược Vi cùng Hiên Viên phủ ở, mặc dù mấy vị trưởng bối trong nhà cũng phản đối, nhưng tính tình của Quái lão đầu vốn vậy thích bị hạn chế thích hợp với cuộc sống của thế gia đại tộc này.


      Ngày thứ hai, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo tại viện khác dùng qua điểm tâm sau, liền tính toán mang theo Thụy Ca cùng Đào Đào trở về Hiên Viên phủ, ngày hôm qua hành lý của hai tiểu tử đều thu thập tốt lắm, tại chỉ cần mang lên xe ngựa là được.


      Cửa biệt viện, mấy người làm khuân đồ lên xe ngựa, Thụy Ca cùng Đào Đào ngừng nhìn Quái lão đầu cùng nhà Nhạc tiên sinh, trong miệng qua: "Quái Gia Gia, Thụy Ca ( Đào Đào ) hai ngày nữa trở về thăm các ngươi."


      "Uh, biết rồi, hai tiểu tử thúi." Quái lão đầu trong mắt ràng có chút nỡ, nhưng vẫn cứ mạnh miệng , cũng may tất cả mọi người thành thói quen với cái phương thức mạnh miệng thực lòng này của Quái lão đầu nên cũng để bụng gì.


      "Thụy Ca, Đào Đào, các ngươi đến nhà tỷ phu của các ngươi phải nghe lời của tỷ tỷ, đừng gây ra cho tỷ tỷ của các ngươi phiền toái gì biết ?" Nhạc tiên sinh rất hòa ái dặn dò hai huynh đệ Hiên Viên phủ thể làm cho Nhược Vi thêm phiền toái.


      "Dạ, tiên sinh, Thụy Ca ( Đào Đào ) biết, làm cho tỷ tỷ thêm phiền toái." Hai huynh đệ ngoan ngoãn hồi đáp, hai huynh đệ chỉ muốn phải rời xa tỷ tỷ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.


      muốn đến đâu nhưng vẫn đến lúc phải chia tay, cũng may nhà Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu vẫn ở lại kinh thành, cho đến khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trở về Liễu gia thôn cùng nhau trở về, trở về Hiên Viên phủ, nếu nhớ đến Quái lão đầu bọn họ, có thể mời bọn họ tới trong phủ làm khách, hoặc bản thân mình cũng có thể tìm cơ hội trở về biệt viện gặp bọn họ lát.


      Mấy người lên xe ngựa, tâm tình Thụy Ca cùng Đào Đào hiển nhiên có chút tốt, Nhược Vi hiểu loại cảm giác này, sờ sờ đầu hai người đệ đệ, dám đem hai người đệ đệ ôm vào ngực mình, tối ngày hôm qua lúc ngủ, Hiên Viên Hạo đống lớn với Nhược Vi về chuyện Nhược Vi thể lại đem hai tiểu tử kia làm thành giống như con nít mấy tuổi, muốn ôm cứ ôm, người khác nhìn thấy truyền ra ngoài đối với thanh danh của Nhược Vi cùng hai tiểu tử kia tốt, cái chỗ Kinh Thành này, lời đồn có thể bức tử người.


      Nhược Vi biết nhưng lời Hiên Viên Hạo với mình đều là , tất cả đều là đúng, nhưng mà tại vẫn có chút quen được, quả , tại lúc bản thân mình lập gia đình nàng mới phát , tuổi của hai người đệ đệ ở thời đại này mà cũng còn nữa, để người ngoài thấy cảnh tượng thân mật của mấy tỷ đệ, mặc kệ có phải là chị em ruột hay , luôn có người có ý xấu tới làm ra mấy chuyện ngột ngạt .


      xe ngựa, Nhược Vi lại chuẩn bị tỉ mỉ cho Thụy Ca cùng Đào Đào lần nữa tính khí cùng sở thích của lão thái thái cùng lão thái gia, Nhược Vi tin tưởng đệ đệ mình ngoan như vậy tổ phụ tổ mẫu nhất định thích.


      đường mấy người về chuyện của Hiên Viên phủ, Hiên Viên Hạo lại cho hai tiểu tử kia chút chuyện lý thú phát sinh tại Hiên Viên phủ, rất nhanh, xe ngựa liền dừng ở cửa lớn Hiên Viên phủ.


      Người giữ cửa vừa nhìn, thấy là thiếu gia nhà mình cùng thiếu phu nhân trở lại, vội mở ra cửa chính nghênh đón.


      Trở lại Hiên Viên phủ, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trước tiên dẫn Thụy Ca cùng Đào Đào mình đến Tẩm Trúc viên, mấy người rửa mặt xong mới đem hai tiểu tử kia qua thỉnh an mấy vị trưởng bối.


      Thời điểm đến Vinh Thọ Đường, mấy vị trưởng bối ở đây chờ mấy cái tiểu bối này đến, sau khi Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi về đến nhà, liền lập tức có người đem tin tức bọn họ trở lại truyền đến Vinh Thọ Đường.


      Thụy Ca cùng Đào Đào theo sau lưng Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo vào Vinh Thọ Đường, người đầu tiên hai huynh đệ nhìn thấy chính là hai vị lão nhân gia ngồi ở vị trí chủ vị.


      Thấy hai vị lão nhân gia vẫn nhìn chằm chằm vào mình xem xét, hai huynh đệ thiếu chút nữa hoài nghi mặt mình có cái gì vật bẩn rồi.


      Cho đến khi hai vị lão nhân gia thấy dáng vẻ hai tiểu tử kia được tự nhiên, mới thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía khác, ra chỉ là khi lão thái thái cùng lão thái gia nhìn thấy hai tiểu tử kia, cảm thấy rằng có khi sau này tiểu tằng tôn của mình cũng có dáng dấp đáng như thế chừng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 171



      Phu thê Hiên Viên Kiệt vui mừng nhìn hai tiểu tử kia. Dù sao cũng lâu rồi hai người gặp hai tiểu bánh bao.


      "Thỉnh an tổ phụ tổ mẫu (Lão thái thái Lão Thái Gia ) và phụ thân, mẫu thân ( bá phụ bá mẫu )." Mọi người cùng tiến lên thỉnh an mấy vị trưởng bối.


      "Tổ phụ tổ mẫu, hai tiểu tử thúi này là đệ đệ của cháu dâu, sau này ở đây quấy rầy thời gian, mong tổ phụ tổ mẫu đừng chê bai bọn họ." Nhược Vi nũng nịu với lão thái thái.


      "Quỷ nha đầu, cái gì mà có phiền hay , trong phủ có nhiều phòng trống như vậy, để cũng uổng phí." Lão thái thái vui vẻ .


      "Hai người các ngươi, còn mau cám ơn." Nhược Vi trừng mắt nhìn Thụy Ca và Đào Đào.


      "Tạ lão phu nhân ưu ái." Thụy Ca và Đào Đào nghe lời khiến lão thái thái vui mừng thôi. Thụy Ca mười tuổi, Đào Đào chín tuổi, mấy năm qua được Nhược Vi bồi bổ nên da thịt trơn bóng. Mặc dù là có tập võ nhưng thân hình lại thô kệch.


      Lão thái thái được chiêm ngưỡng tiểu mỹ nam nên vui mừng thôi, hận thể đoạt lấy làm cháu của mình.


      "Được, được, được." Lão thái thái ba tiếng, sau đó kêu người hầu mang điểm tâm lên cho hai tiểu tử kia! Mặc dù lão thái gia gì nhưng người ngoài cũng nhìn ra được là ông rất thích hai đứa bé này.


      Nhược Vi thấy vậy rất yên lòng, dù sao hai đệ đệ cũng ở đây thời gian dài, nếu được mấy vị trưởng bối thích nàng cũng đỡ lo.


      Hai tiểu tử kia thu mua lòng người cũng ít.


      Về sau chỉ cần chọc phá người khác cuộc sống rất dễ chịu.


      Sau khi bồi mấy vị trưởng bối dùng cơm, Nhược Vi và Hiên Viên Hạo dẫn Thụy Ca, Đào Đào Trúc viên. Nơi này là chỗ ở mới của hai tiểu tử này.


      Quy tắc của Hiên Viên gia là phải thỉnh an trưởng bối vào buổi sáng, nếu bệnh thể được có thể sai người hầu thông báo tiếng.


      Nhược Vi lại cho là vậy, nàng cho rằng hiếu thuận là biểu ở cử chỉ sinh hoạt hằng ngày chứ phải chỉ dựa vào thỉnh an là đủ.


      Cũng thể người đến thỉnh an là người hiếu thuận. Nhiều người cho dù mưa gió gì cũng đến thỉnh an nhưng chuyện gì cũng tính toán. Còn nhiều người thường thỉnh an hễ có đồ gì tốt cũng đưa cho trưởng bối trong nhà, đây mới là hiếu thuận.


      Buổi tối, Thụy Ca và Đào Đào ngủ sớm. Nhược Vi và Hiên Viên Hạo nằm giường, nàng vùi đầu vào trong ngực Hiên Viên Hạo, còn tay của Hiên Viên Hạo khoác lên eo thon của Nhược Vi.


      Hai phu thê chuyện hồi rồi ngủ thiếp mất.


      Hôm sau, Nhược Vi thức dậy rất sớm, nàng nhìn người ngủ say bên cạnh. Nàng phát lâu rồi có quan sát kĩ nam nhân trước mặt.


      Nhược Vi khẽ xoa gương mặt lãng tử của Hiên Viên Hạo, mày rậm, sống mũi cao, đôi môi dày vừa phải, dáng người to lớn. Nhược Vi cảm thấy ông trời quá tốt với mình, ình phu quân tốt như vậy, về sau mình phải trân trọng cả đời, bao giờ rời xa.


      Nhược Vi len lén hôn lên môi Hiên Viên Hạo, lúc nàng chuẩn bị rời cánh tay ôm chặt lấy nàng.


      Nhược Vi đỏ bừng cả mặt, cái này gọi là có tật giật mình. Nhược Vi tự khi dễ mình, ràng là phu quân của mình, tại sao vẫn xấu hổ như thế.


      "Chàng thả ta ra, ta muốn rời giường." Nhược Vi giãy giụa muốn đứng dậy.


      "Ha ha, phu nhân xấu hổ đó sao? Cả người nàng từ xuống dưới chỗ nào mà ta chưa chạm qua chứ." Hiên Viên Hạo cười thổi khí nóng vào lỗ tai Nhược Vi, làm toàn thân nàng run rẩy cả lên.


      "Chàng... đừng quậy nữa. " Nhược Vi cảm thấy thân thể của mình là lạ, cà lăm .


      "Ai! Phu nhân, hai người chúng ta bây giờ cũng là vợ chồng rồi, thể là ta quậy được." Hiên Viên Hạo mập mờ nhìn Nhược Vi .


      "Ặc, chàng... tên khốn kiếp này." Nhược Vi bị Hiên Viên Hạo cứng họng, nàng dùng sức nhéo Hiên Viên Hạo cái.


      Hai người náo loạn hồi mới rời giường, Nhược Vi cho Thụy Ca và Đào Đào ăn điểm tâm rồi Vinh Thọ đường bồi lão thái thái và Lão Thái Gia. Sau đó thỉnh an cha mẹ chồng rồi mới trở về Trúc viên. Hai người tính dẫn Thụy Ca và Đào Đào tham quan nơi ở mới.


      Thụy Ca ở phía đông Trúc viên, Đào Đào ở phía tây Trúc Viên.


      Hai huynh đệ lần đầu tiên đến đây cũng tỏ ra sợ sệt. Dù sao được an bài ở đây chuyện rất tốt.


      Vừa có thời gian là hai huynh đệ liền thỉnh an mấy vị trưởng bối, làm ấy người đó có muốn thích cũng được.


      Nhược Vi và Hiên Viên Hạo ở đây năm, sau đó nàng về Liễu gia thôn. Nếu như mấy vị trưởng bối cũng về theo đúng là chuyện tốt, dù sao ba mẹ chồng của nàng cũng rất thích Liễu gia thôn.


      Sau khi Nhược Vi và Hiên Viên Hạo thành hôn được nửa tháng Hiên Viên gia nhận được thiệp mời của Thượng Quan gia, mời Cố Thanh Liên và Nhược Vi đến xem kịch. Nhược Vi có hứng thú với chuyện này nhưng dù sao nàng cũng phải giữ mặt mũi cho Hiên Viên Hạo.


      Nhược Vi và Cố Thanh Liên chuẩn bị trang phục phù hợp để đến buổi tiệc. Ngày đó, hai người dậy sớm để chuẩn bị, sau đó ngồi xe ngựa đến Thượng Quan gia.


      Lúc đến nơi, khách khứa đến khá đông, Thượng Quan phu nhân đứng ở cửa đón khách.


      Thượng Quan phu nhân mắt tinh nhìn thấy Cố Thanh Liên dẫn theo vội vàng chạy lại nghênh đón. Ở Kinh Thành ai biết công tử của Hiên Viên gia cưới thôn nữ làm vợ. Hôm nay Thượng Quan phu nhân mời Cố Thanh Liên và nàng dâu mới cưới đến đây chỉ sợ là có dụng ý khác.


      Mọi người nhin thấy phu nhân của Hiên Viên gia dẫn theo xuống xe chắc chắn ấy chỉ có thể là tân nương tử.


      Đợi đến lúc kia đến gần mắt mọi người như tỏa sáng. này mặc trang phục màu trắng ngà, bên hông đeo ngọc bội. Khi di chuyển, ngọc bội phát ra tiếng động rất trong trẻo.


      Đôi mắt sáng như sao, gò má trắng ngọc, vẻ đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt. Mọi người bị rung động hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.


      Thượng Quan phu nhân cũng sửng sốt hồi mới phản ứng kịp, "Ơ, đây là con dâu của tỷ tỷ sao? là xinh đẹp mà." Thượng Quan phu nhân chuyện cứ như là rất thân thiết với Cố Thanh Liên.


      Nhược Vi có chút bất mãn nhíu đầu lông mày, nàng phải cố lắm mới để lộ tâm trạng của mình. Lời nịnh hót của Thượng Quan phu nhân sao mà khó nghe đến thế.


      "Nhược Vi! Đây là Thượng Quan phu nhân, người mời hai mẫu tử chúng ta đến đây xem kịch." Cố Thanh Liên bình tĩnh .


      "Nhược Vi xin chào Thượng Quan phu nhân, Nhược Vi mới tới Kinh Thành, sau này vẫn cần phu nhân chăm sóc nhiều hơn!" Nhược Vi lễ phép .


      "Phu nhân gì chứ, kêu bá mẫu là được rồi. đứa bé ngoan, tỷ tỷ có phúc mới rước được nàng dâu như vậy." Vẻ mặt của Thượng Quan phu nhân rất giả dối .


      "Cám ơn bá mẫu, Nhược Vi xin hậu tạ." Nhược Vi cũng rất khôn khéo đáp lại.


      Sau khi tới phòng khách, Thượng Quan phu nhân mấy câu với Cố Thanh Liên rồi ra ngoài tiếp khách.


      Nhược Vi theo phía sau Cố Thanh Liên, thành công diễn vai trò nàng dâu mới cưới. Lúc cần ngượng ngùng ngượng ngùng, lúc nên hào phóng hào phóng.


      Khách khứa tới đây hôm nay chủ yếu là muốn nhìn xem Nhược Vi có bộ dạng như thế nào.


      Lúc xem kịch cũng hơn gì, đám phu nhân tiểu thư cứ len lén nhìn Nhược Vi. Còn nàng làm bộ như lơ đãng nhìn sang làm mấy người đó giật cả mình.


      Nhược Vi cảm thấy mình cứ như là con khỉ làm xiếc cho người ta xem. Nàng muốn hét lên: Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à? Thế nhưng nàng chỉ dám nghĩ trong lòng.


      Mọi người thấy tiểu thôn trong truyền thuyết lại xinh đẹp như vậy nhất thời bị kích. Có người muốn xem chuyện vui giờ này cười nổi. Còn có người tức đến nghẹn họng.


      Lại có người ganh tỵ với vẻ đẹp của Nhược Vi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :