1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150



      Ngày đó Liễu Vượng xin Quái lão đầu xem giùm ngày tốt để mời khách. Quái lão đầu tra sách thấy ba ngày sau là ngày tốt, Liễu Vượng vội vàng chạy về báo với tiểu thư nhà mình.


      Sau khi nghe Liễu Vượng qua, Nhược Vi giao hết mọi chuyện cho xử lý. Bây giờ phần lớn chuyện trong nhà nàng có hỏi tới, tất cả mọi chuyện đều do Liễu Vượng trông nom. Liễu Vượng ở Liễu gia nhiều năm, nên cũng hiểu được tâm ý của chủ nhân được mấy phần. Chuyện ta xử lý Nhược Vi rất hài lòng.


      Chuyện đãi khách lần này Nhược Vi rất yên tâm khi giao cho Liễu Vượng.


      Sau ba ngày, dưới Liễu gia trang đều bận tối mày tối mặt. Lần này, Nhược Vi tính mời hết người trong thôn. Kể từ khi nàng xuyên đến đây chuyện Thụy Ca đậu kì thi Hương là chuyện vui nhất.


      Khi Liễu gia trang được xây xong do chủ nhân còn quá nên cũng tổ chức tiệc tùng gì. Bây giờ nhân lúc Thụy Ca thi đậu, tổ chức buổi tiệc lớn được.


      Nhược Vi đem chuyện giao cho Liễu Vượng nhưng phải là hoàn toàn quan tâm đến. Mặc dù nàng muốn quá lộ liễu nhưng cũng muốn đệ đệ mình chịu thiệt.


      Ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng hôm đó mọi người dậy rất sớm, đổi trang phục mới, tinh thần hăng hái. Bộ dạng của Thụy Ca vẫn có chút bồng bột, điều này làm Nhược Vi hết sức hài lòng.


      Sau khi đám người Nhược Vi ăn điểm tâm được bao lâu người trong thôn lục đục kéo tới chúc mừng. Liễu Vượng ra ngoài đón khách, Thụy Ca bình tĩnh chơi cờ với Nhạc lão sư và Quái lão đầu!


      Nhược Vi cũng kêu Thụy Ca chào đón mấy người kia. Nàng sợ đệ ấy cảm thấy gò bó hơn nữa nàng cũng sợ rằng mấy người kia cũng muốn mượn danh Thụy Ca chứ có ai lòng tới chúc mừng đâu.


      Mấy ngày nay mọi người trong thôn toàn tám chuyện về Liễu gia.


      "Ai! ngờ phần lớn người của Liễu gia thôn hôm nay toàn nhờ vào Liễu gia mới có cơm ăn, mấy năm trước có ai ngờ tới chứ!" nam nhân gầy gò với mấy người ngồi cùng bàn.


      "Đúng vậy, ai ngờ chứ, mấy năm trước có đánh chết ta ta cũng tin.” người phụ họa theo.


      "Ai, mấy năm trước người của Liễu gia gặp chúng ta cũng phải cung kính kêu tiếng thúc thúc, bây giờ chắc được rồi. Đúng là sông có khúc người có lúc.” nam nhân khác càng thêm mạnh miệng .


      Cứ như vậy người tung kẻ hứng, khí thế ngất trời. Còn mấy phụ nhân hào hứng tham quan Liễu gia trang .


      Mấy người tới chúc mừng toàn đem biếu mấy thứ dân dã như nấm khô. Nhược Vi rất thích mấy thứ này.


      Buổi trưa chưởng quỹ của Túy Tiên lâu cũng mang lễ vật đến thăm hỏi, còn có mấy người ở thôn khác nàng chưa từng biết đến cũng tới chúc mừng.


      Mấy người làm của Liễu gia phục vụ chu đáo, tỉ mỉ cho những vị khách đến đây ăn điểm tâm và thưởng trà.


      Đợi đến quản gia Liễu Vượng cảm thấy mọi người đến đông đủ cũng tới giờ cơm trưa. hướng Nhược Vi xin chỉ thị rồi vội vàng sai người chuẩn bị bày cơm lên


      Bởi vì Liễu gia bày tiệc nên mấy người tới ăn uống khá nhiều.


      Vì trong nhà có chuyện vui nên nàng cũng sai Liễu Vượng đuổi bọn họ đây. Nàng dặn mọi người phải cẩn thận chút, đừng để xảy ra chuyện. Người làm trong nhà để răm rắp nghe theo.


      Mấy người tới ăn uống cũng dám gây . Họ nhìn thấy khí thế của mọi người trong Liễu gia làm sao còn dám giễu võ giương pai được chứ.


      Cũng có người ăn nho được nho xanh, lúc ăn điểm tâm bắt đầu xiên xỏ.


      "Mấy năm qua người nhà Liễu gia ăn sung mặc sướng, ông trời thèm ngó ngàng đến những kẻ đáng thương như chúng ta.” phụ nhân mập mạp thường ngày lười lao động làm ấy người xung quanh cảm thấy chán ghét mụ, hận thể cách xa mụ ra chút.


      Mặc dù là bày tiệc hai ngày nhưng ngày đầu tiên là ngày chính. Liễu Vượng sắp chỗ cho khách quen và họ hàng của tiểu thư ngồi cùng chỗ, dĩ nhiên là người ngoài ngồi chỗ khác.


      Trưởng thôn và mấy người cao tuổi ngồi chung chỗ.


      Người nhà Lưu thẩm Nhược Vi cho ngồi cách bàn trưởng thôn mấy bàn, phải biết là bàn đó toàn những người quy cũ. Nhược Vi biết người nhà Lưu thẩm cũng quen ứng phó với mấy người này nên cũng miễn cưỡng. Dĩ nhiên do quen thân với nhà Nhược Vi nên Lưu thẩm cũng bị mọi người trong thôn a dua, nịnh hót. Điều này làm Lưu thẩm rất mất tự nhiên nhưng lại có cách nào khác. Nhược Vi cũng chỉ là mời mấy ly rượu cho có lệ, cũng có ai dám gì. Thụy Ca theo Nhược Vi mời rượu, lời cảm ơn rồi khiêm tốn sau này còn phải cố gắng nhiều.


      Mọi người cười chúc mừng, hâm mộ có, ghen tỵ có, đủ mọi vẻ mặt. Nhược Vi thu hết vào trong mắt nhưng nàng vẫn bình tĩnh làm như thấy.


      Từ khi từ thành Thanh Châu về, Hiên Viên Hạo liền quay về kinh thành giải quyết công việc. Nhược Vi hy vọng mọi việc có thể giải quyết sớm, có như vậy nàng mới có thể sớm gặp mặt người . Hiên Viên Hạo mới mấy ngày mà Nhược Vi cảm thấy trống trải. Ngày xưa Hiên Viên Hạo cũng thỉnh thoảng xa nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy buồn như lúc này.


      Sau hai ngày, người nhà Liễu gia từ xuống dưới đều mệt mỏi. Cũng còn cách nào khác, người đến ngày thứ hai còn đông hơn ngày thứ nhất, làm mấy người trong phòng bếp mệt phờ.


      Ngày thứ hai người đến dự tiệc quá nhiều, có lẽ là do tiệc của Liễu gia quá lớn, thức ăn quá phong phú nên ai cũng chạy đến.


      Nhược Vi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Mặc dù nàng hề động tay vào nhưng cũng thể để ý tới. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến Thụy Ca.


      Buổi tiệc kết thúc rất vui vẻ, Nhược Vi hết sức hài lòng. Nàng cũng rộng rãi tăng thêm tháng lương cho người làm, mọi người đều vui mừng ngớt.


      Mặc dù chuyện trong nhà phần lớn nàng giao cho Liễu Vượng. Nhưng cũng có số việc nàng phải đích thân làm. Mọi người trong nhà đều biết chuyện trong cốc luôn do nàng giải quyết, trừ Quái lão đầu ra.


      Thụy Ca và Đào Đào có biết chút nhưng là do Nhược Vi muốn để cho hai người ấy biết.


      Liễu gia ngày nay có thể đại phú hộ nhưng đó chỉ là mặt nổi. Để tự bảo vệ mình vẫn cần phải chuẩn bị chút.


      Bây giờ Thụy Ca trúng cử, nếu sau này đệ ấy có làm quan ở đâu nàng cũng có thứ để chuẩn bị.


      Nàng vừa nghĩ tới sau này phải đối đầu với nhiều thứ liền cảm thấy buồn bực. Nàng thích giao thiệp với người khác, càng thích người khác nịnh bợ mình.


      Nhưng nàng tin tưởng mình có thể xử lý tốt, có đủ thực lực còn phiền não.


      Người nhà Nhạc lão sư cũng đến đây được thời gian. Nhược Vi phát mình cũng chưa chiếu cố tốt người nhà họ. Cũng may mấy người đó cũng để ý gì, nếu là người khác giận nàng rồi.


      Nhược Vi tính dẫn mọi người lên núi nướng thịt. Lâu rồi mọi người chơi, đến lúc đó mang theo ít rượu, trái cây và điểm tâm thêm chút gia vị, rồi kêu người làm rửa sạch mọi thứ đem nướng, đúng là tuyệt vời.


      Cảnh đẹp và khí trong lành ở núi nhất định làm người nhà Nhạc lão sư thích. Lúc trước có lần nàng có để ý thấy Nhạc lão sư rất thích, lần này coi như là hợp ý ông ấy rồi.


      Trong khoảng thời gian Nhạc phu nhân và Tiểu Tình ở lại Liễu gia trang, Nhược Vi quan sát thấy hai người này cũng ghét bỏ nông thôn quê mùa.


      Nhược Vi là người hành động mau lẹ. Sau khi có kế hoạch nàng liền kêu Xuân Phân mời Nhạc phu nhân đến để chuyện, Nhược Vi cũng theo. Từ khi đến đây Tiểu Tình rất thích quấn lấy Nhược Vi và nàng cũng thích vị tiểu nương này.


      Nhạc phu nhân vừa nghe Nhược Vi đến chuyện lên núi nướng thịt cảm thấy rất hứng thú. Bà hỏi Nhược Vi tới tấp, nhiệt tình này làm nàng chống đỡ nổi.


      Nhược Vi và Nhạc phu nhân chuyện xong xuôi liền giao phó cho bọn Xuân Phân chuẩn bị. Bốn người này còn giống trước kia chia làm hai phục vụ Nhược Vi mà cùng chụm lại thành khối.


      Tốc độ làm việc của Xuân Phân rất nhanh, bao lâu sau đồ đạc chuẩn bị xong. Nhược Vi muốn hài lòng cũng được.


      Vì Hiên Viên Hạo vẫn chưa trở lại nên mấy ngày nay Nhược Vi cảm thấy rất trống trải. Nhạc phu nhân nghe Xuân Phân chuẩn bị xong còn gấp gáp hơn cả nàng.


      Nhược Vi kêu Xuân Phân dặn mọi người ngày mai phải mặc đồ rộng rãi, mang vòng càng trang sức.


      Sáng hôm sau, Nhược Vi dậy sớm hơn mọi người, nàng còn đặc biệt xuống bếp chuẩn bị thức ăn ọi người. Từ khi từ thành Thanh Châu về, số lần Nhược Vi xuống bếp ít đến thảm thương.


      Quái lão đầu thường oán trách Nhược Vi, vừa uy hiếp vừa ăn vạ. Hiếm khi có được thời gian rãnh rổi như hôm nay nên nàng quyết định nấu mấy món.


      Nhược Vi chuẩn bị cháo thịt nạc, mấy món ăn, bánh bao hấp. Mùi thơm từ thức ăn tỏa ra làm ấy phụ nhân trong nhà bếp nuốt nước miếng ừng ực. Ai bảo tay nghề của Nhược Vi lại tốt như vậy chứ, toàn làm ra món sơn hào hải vị làm người ta thèm dãi .


      Sau khi làm bữa sáng xong, Nhược Vi phát ra mọi người vẫn chưa xuất . Nàng kêu Xuân Phân gọi mọi người, thuận tiện kêu người nhà Nhạc lão sư qua đây ăn sáng luôn.


      Nhược Vi an bài cho người nhà Nhạc lão sư ở chỗ có luôn phòng bếp , như vậy tiện hơn cho họ.


      Tối hôm qua Nhược Vi quên với Nhạc phu nhân sáng nay qua đây ăn sáng. Bây giờ nàng phải kêu người thông báo để tránh cho nhà người ta ăn sáng xong rồi.


      Chỉ lúc sau, Xuân Phân mời được người nhà Nhạc lão sư tới. Nhược Vi thấy dáng vẻ của bà ấy mệt mỏi khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Nhạc phu nhân có chút ngượng ngùng cho Nhược Vi biết là bởi vì biết ra ngoài nướng thịt nên quá hưng phấn đến nổi ngủ trễ cho nên sáng nay mới mệt mỏi như vậy.


      Lúc mọi người đến đông đủ bàn đầy thức ăn, mùi thơm bay ra khắp nơi. Quái lão đầu thấy có đồ ăn ngon hơi thất thần chút, lão ngờ mình ôm hận mấy ngày nay, hôm nay nha đầu này làm ình ăn.


      Trước đây Nhạc lão sư từng thử qua tay nghề của Nhược Vi nên lần này ông rất mong đợi vào bữa ăn này.


      Vì tay nghề của Nhược Vi quá giỏi nên mọi người ăn sạch láng. Điều này làm nàng rất vui, món mình làm ra được người ta đánh giá cao là chuyện rất đáng mừng.


      Ai cũng ăn no phình cả bụng, chỉ có mỗi Quái lão đầu là kêu ca no, thuận tiện dụ dỗ Nhược Vi nấu thêm bữa nữa. Tất cả mọi người đều dõi mắt chờ mong.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151



      Vì ăn quá no nên mọi người phải ngồi nghỉ chút, uống trà tiêu hóa rồi mới ra khỏi cửa.


      Lên núi nướng thịt Nên phải mang theo rất nhiều thứ. Chỉ là hôm qua nàng cho người chuẩn bị xong nên hôm nay cũng cần chuẩn bị gì nhiều.


      Hôm qua Nhược Vi thông báo ọi người là phải mặc đồ đơn giản chút nên ă cũng chọn đồ vừa thoải mái vừa đơn giản để mặc.


      Thụy Ca và Đào Đào mặc trang phục tập võ hàng ngày, gương mặt hưng phấn. Nhược Vi nghĩ chín phần là do nghe có thịt nướng ăn.


      Mấy năm nay Nhược Vi có tiền nên mua thêm mấy ngọn núi xung quanh ngọn núi cũ.


      Bây giờ mọi chuyện coi như vào quỹ đạo nhưng nàng cũng thể lơ là. Vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên lúc nào nàng cũng phải trong tư thế sẵn sàng để ứng phó với mọi chuyện.


      Ngọn núi hôm nay nướng thịt cũng là trong những ngọn núi Nhược Vi mua, phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi Nhược Vi vô tình phát ra.


      Nơi đó có thác nước, xung quanh thác nước có hoa cỏ bao quanh, bươm bướm bay khắp nơi, giống như là thế ngoại đào nguyên.


      Vì nhà Nhạc lão sư ít khi ra ngoài chơi nên dọc đường tinh thần của họ có chút kích động. Lần trước Nhạc lão sư có kích động như vậy, chỉ sợ là ông ta càng ngày càng trẻ hóa ra.


      Dọc theo đường , Tiểu Tình ríu rít hỏi hết cái này tới cái kia, hưng phấn thôi. Thụy Ca và Đào Đào cũng cảm thấy vui, đây chính là mục đích của Nhược Vi.


      Thời gian trôi qua nhanh, đến buổi trưa rồi. Chuyến này quả dễ dàng gì, có lẽ vì lâu đến đây nên cảnh đẹp trước mắt làm Nhược Vi quên mất cả hô hấp.


      Nơi này có thể gọi là sơn cốc , trong đó có rất nhiều loài hoa biết tên. biết tại sao ở nơi thế này lại có rất nhiều hoa, làm người ta ngạc nhiên.


      Lâu rồi Nhược Vi tới đây nên cảnh đẹp trước mắt nàng chưa bao giờ thấy qua. Thác nước hùng vĩ, hoa thơm cỏ lạ, bươm bướm bay khắp nơi, lúc lâu sau mọi người mới bình tĩnh lại được.


      " là đẹp, nha đầu Nhược Vi, chỗ này rất tuyệt vời, lần sau trở lại đây." Nhạc lão sư kích động với Nhược Vi.


      "Được, lúc nào Nhạc lão sư muốn đến cứ đến, nơi này cũng là sản nghiệp của Liễu gia trang." Mặc dù Nhược Vi thích chỗ này nhưng cũng kích động như Nhạc lão sư. Nhạc phu nhân cũng kích động kém, quả nhiên là vợ chồng!


      Quái lão đầu hề bị hoa hoa cỏ cỏ che mắt, ông sớm mang Thụy Ca và Đào Đào săn thú, để lát nữa nướng thịt ăn.


      Nhạc phu nhân và Nhạc lão sư dẫn Tiểu Tình tham quan xung quanh. Nhạc Vi phân phó ấy hộ vệ ra xa, còn nàng và bọn Xuân Phân chuẩn bị đồ để nướng thịt.


      Người săn thú vẫn chưa trở về nên chỉ có thể bày dụng cụ ra trước. Rau dưa nướng xong là có thể ăn nên hôm nay nàng mang theo rất nhiều. Nhược Vi kêu mấy người làm đem ra suối rửa sạch.


      Lúc mọi thứ được chuẩn bị xong trong rừng cũng truyền tới thanh của đám người săn thú.


      Xa xa nhìn tới thu hoạch tệ chút nào, trong tay mấy hộ vệ cùng cũng có kha khá con mồi. Hôm nay mấy hộ vệ theo cùng là nhóm người vừa huấn luyện xong, mấy người trong nhà đều biết họ từ đâu đến.


      Nhược Vi nhìn thấy con mồi trong tay họ rất hài lòng. Dù sao mấy người này cũng là để bảo vệ Liễu gia, có chút năng lực sao được. Đám hộ vệ trong tay Nhược Vi rất đông, nếu để người ta phát ra dẫn đến tình trạng khủng hoảng. Thực lực của đám người này cũng rất mạnh, thủ hạ của nàng là người có thể lấy địch mười, người nào cũng nguyện vì Liễu gia hy sinh.


      Thụy Ca vả Đào Đào cũng cầm theo con mồi theo phía sau, gương mặt tràn đầy hưng phấn. Đào Đào chỉ săn được con gà rừng và con thỏ hoang, Thụy Ca nhiều hơn chút.


      "Tỷ tỷ, đệ săn được thỏ hoang và gà rừng nè.” Đào Đào hưng phấn kêu to.


      "Ừ, tỷ thấy rồi, Đào Đào làm rất tốt.” Nhược Vi vui mừng .


      Con mồi trong tay Quái lão đầu là nhiều nhất, đúng là gừng càng già càng cay, đám hộ vệ nhìn lão bằng con mắt ngưỡng mộ.


      Người nhà Nhạc lão sư cũng quay lại rồi, họ thấy con mồi vui vẻ ra mặt. Hai mắt Nhạc phu nhân như tỏa sáng, làm cho người ta có chút rợn cả tóc gáy.


      "Nhược Vi tỷ tỷ, mấy thứ này chúng ta có thể ăn ?” Tiểu Tình hưng phấn hỏi.


      "Có thể, nướng cho Tiểu Tình ăn nha.” Nhược Vi rất kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của Tiểu Tình, nàng dịu dàng vuốt ve cái đầu của con bé.


      "Hay qua, Tiểu Tình thích ăn thịt nhất." Tiểu Tình vui mừng hoan hô.


      Quái lão đầu mang theo đám hộ vệ làm thịt con mồi, Nhược Vi vội vàng chuẩn bị lò than, chờ quái lão đầu mang con mồi về là có thể nướng. , Nhược Vi có chút nhớ mùi thịt nướng rồi.


      Nhạc phu nhân cũng theo tham gia náo nhiệt, giúp đỡ làm chút chuyện vụn vặt, tinh thần sáng láng, hề có dáng vẻ mệt mỏi của sáng nay.


      bao lâu sau con mồi được làm sạch , hơn nữa còn được cắt thành từng miếng, ướp gia vị thơm lừng.


      Lửa than ở dưới kêu đôm đốp chờ những miếng thịt tươi ngon roi rói.


      Mọi người vây quanh lò than, đám hộ vệ nha hoàn gia đinh cũng có chỗ của mình. Mọi người cần ai hầu hạ, tự mình nướng thịt ăn.


      Nếu để cho người khác nướng thịt ình ăn còn gì ngon nữa.


      lâu rồi Nhạc phu nhân ăn thịt nướng nên biết nướng thịt như thế nào. Bà học hỏi Nhược Vi, chẳng bao lâu sao tự mình làm được, làm cho Nhạc lão sư hâm mộ thôi.


      Đám người vừa vừa cười tự mình nướng thịt, thỉnh thoảng uống ngụm rượu. Nhược Vi và Nhạc phu nhân uống nước trái cây, thỉnh thoảng Nhược Vi cống hiến phần thịt mình nướng cho những người tay chân chậm chạp.


      Mùi thơm của thịt nướng bay khắp nơi, thỉnh thoảng còn có tiếng cười đùa trong cốc, làm cho người ngoài có chút tò mò biết là có chuyện gì xảy ra.


      Buổi tiệc thịt nướng kéo dài đến xế chiều mới kết thúc. Tất cả mọi người phồng bụng nằm cỏ, còn hình tượng gì. Nhược Vi lảm nhảm hôm nay ăn nhiều qua, béo lên làm thế nào đây, nên đứng dậy tới lui làm mọi người choáng váng cả mặt mày.


      Sau ngày hôm đó, Nhạc phu nhân cứ nhớ hoài món thịt nướng và cảnh đẹp nơi đó, lúc nào cũng với Nhược Vi là khi có cơ hội hãy lần nữa. Nhược Vi phát Nhạc phu nhân thú vị, có lúc giống như đứa bé.


      Vì chyện thịt nướng, Nhạc phu nhân vừa có thời gian là chạy tới tìm Nhược Vi chuyện. Nhược Vi cũng ghét ngược lại cảm thấy rất thú vị. Hai người chuyện với nhau nhiều có cảm giác thân thiên như là bạn bè.


      Bất tri bất giác, từ khi từ thành Thanh Châu về được hai tháng nhưng Hiên Viên Hạo vẫn chưa trở lại, biết là có xảy ra chuyện gì ? Nhược Vi có chút lo lắng, chẳng lẽ chuyện kia còn chưa giải quyết xong?


      Nhược Vi rất muốn đến kinh thành chuyến nhưng thể bỏ bê việc nhà. Mỗi ngày nàng lo lắng ăn ngon ngủ yên.


      hôm, Nhược Vi ngồi đọc sách trong thư phòng đột nhiên truyền đến trận tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng vội vàng của Xuân Phân.


      "Tiểu thư, việc lớn tốt rồi, việc lớn tốt rồi." Xuân Phân vội vàng chạy từ bên ngoài vào.


      "Chuyện gì?" Giọng của Nhược Vi có chút run rẩy, trong lòng nổi sóng mãnh liệt, phải lo lắng của nàng trở thành chứ? Mới nghĩ tới đó Nhược Vi run rẩy.


      "Tiểu thư, vừa rồi A Phúc tới đây công tử trở lại nhưng người nhà công tử cũng tới theo, A Phúc là vì tiểu thư mà tới." Xuân Phân có chút kích động với Nhược Vi.


      Nhược Vi hồi hộp nghe Xuân Phân xong, cuối cùng chân mềm nhũn ngồi ghế, nàng nghĩ thầm cũng còn may, chỉ cần phải là Hạo ca ca xảy ra chuyện chuyện gì cũng quan trọng.


      "Tiểu thư, người sao chớ!" Xuân Phân thấy sắc mặt tiểu thư có chút tái nhợt lo lắng hỏi.


      " có chuyện gì, có chuyện gì, ngươi ra ngoài , để cho ta suy nghĩ chút." Nhược Vi vô lực hướng Xuân Phân phất tay cái .


      "Dạ, tiểu thư." Mặc dù Xuân Phân rất lo lắng Nhược Vi nhưng là vẫn nghe lời ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, đứng ngoài cửa phòng nghe thấy động tĩnh gì mới xoay người rời .


      Còn Nhược Vi suy nghĩ: tốt, nàng có mất Hiên Viên Hạo. Nhược Vi vẫn luôn biết là mình quan tâm Hiên Viên Hạo đến mức nào. Mặc dù Nhược Vi luôn biết nàng thích Hiên Viên hạo, có thể nhưng là Nhược Vi có nghĩ tới lại sâu đậm đến mức này.


      May là trời cao thương nàng, để nàng mất người , bằng cuộc sống sau này nàng biết phải sống như thế nào.


      Nhược Vi nghĩ tới lời Xuân Phân có chút lo lắng. Nếu là trước hôm nay, nàng như vậy. Nhưng bây giờ nàng xác định được vị trí của Hiên Viên Hạo trong tim nàng có chút hồi hộp.


      Nhược Vi biết phải đối mặt như thế nào, nàng phải người ở đây, kie61o trước cũng chưa từng chi là gặp mặt nhà trai.


      Nếu người nhà của Hạo ca ca ghét nàng phải làm sao đây?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152



      Thời điểm Nhược Vi lo lắng các loại vấn đề cách Liễu gia trang xa, trong phủ Hiên Viên giờ phút này cũng rất náo nhiệt, bởi vì chủ nhân trở lại, hơn nữa cả trưởng bối của chủ tử cũng tới. Giờ phút này, người làm trong phủ khuân đồ từ xe ngựa xuống.


      Hai tháng có chủ tử trong phủ, giờ người làm qua lại liên tục làm cho trong phủ thêm tia nhân khí.


      Chỉ thấy trong phòng lúc này ngồi ba người, trừ chủ nhân tòa nhà là Hiên Viên Hạo, còn có nam nữ. Hai người kia chính là phụ thân Hiên Viên Kiệt cùng mẫu thân Cố Thanh Liên.


      Hai người Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên ngồi ở chủ vị, Hiên Viên Hạo tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, người làm dâng trà nước xong liền lui xuống. khí trong phòng lúc này cũng quá kỳ quái rồi, người làm chịu nổi.


      Hiên Viên Hạo trong đầu buồn bực uống nước trà, hề có chút nào chú ý tới ý tứ của hai người ngồi ở chủ vị kia, khiến Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên vô cùng bất đắc dĩ.


      Qua hồi lâu, chén trà cạn, mà Hiên Viên Hạo cũng hề có chút chủ động tự giác mở miệng, làm hai người đợi đến nỗi còn tính nhẫn nại nữa.


      "Hạo nhi, điều này cũng thể trách ta cùng mẹ ngươi. Nếu phải chính ngươi nhiều năm như vậy còn có giải quyết, đem nàng dâu cưới trở về, ta và mẹ ngươi cũng len lén theo." có cách nào, nhi tử lời nào, chỉ còn cách lão tử mở miệng trước, dù có mất mặt cũng là trong nhà thôi.


      "Hừ, chớ dễ nghe như vậy, phải là muốn chạy ra ngoài chơi sao? Lý do ngược lại đường hoàng ." Giọng Hiên Viên Hạo tốt chút nào.


      Hiên Viên Kiệt sớm biết nếu nhi tử biết mình cùng thê tử len lén cùng theo tới Liễu gia thôn nhất định tức giận, ngờ đường tức giận đến bây giờ vẫn chịu tha thứ. Ai! Chính mình làm cha là quá oan uổng rồi.


      "Hạo nhi, mẹ cùng cha ngươi cũng phải là cố ý, đừng nóng giận mà" Đôi mắt đẹp của Cố Thanh Liên làm bộ đáng thương nhìn con trai của mình, nghĩ tới lần này nhi tử lại tức giận như vậy, quả nhiên có nàng dâu liền quên mẹ, mà tại nàng dâu còn chưa có cưới được đó nha!


      " được, trừ phi… " Hiên Viên Hạo cố ý hết lời.


      "Trừ phi cái gì, Hạo nhi ngươi , chỉ cần cha mẹ có thể làm được nhất định đồng ý." Hai vợ chồng thấy giọng điệu nhi tử rốt cuộc buông xuống liền vội vàng , nhưng hai vợ chồng họ lại biết bản thân sớm bị con trai bảo bối của mình tính toán, đào hầm chờ bọn họ nhảy!


      "Uh, nhất định là hai người có thể làm được, đến lúc đó cũng thể giữ lời." Hiên Viên Hạo cố ý nghiêm mặt , ra trong lòng sớm vui vẻ, tại đúng là cha mẹ chính mình đưa tới cửa, đến lúc đó biết cũng nên trách .


      "Uh, cha mẹ lúc nào chuyện tính toán gì hết rồi." Hai vợ chồng khẳng định gật đầu . Hoàn hảo là nhi tử tại rốt cuộc có dấu hiệu buông lỏng, bằng nhiệm vụ mà lão tổ tông giao cũng thể hoàn thành.


      "Vậy tốt, đến lúc đó con cho cha mẹ là chuyện gì , hôm nay trước hết nghỉ ngơi tốt, chuyện khác ngày mai lại ." Hiên Viên Hạo thản nhiên , trong lòng suy nghĩ đem cha mẹ dàn xếp tốt, còn chính mình phải Liễu gia trang chuyến, chính mình rất lâu có nhìn thấy Nhược Vi rồi.


      "Uh, vậy nghe Hạo nhi, hôm nay nghỉ ngơi trước." Hai vợ chồng cũng rất ít xa nhà, lần này phải là vì chuyện của Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi, hai vợ chồng cũng chạy xa ra ngoài như vậy.


      Bây giờ đúng là cần nghỉ ngơi tốt, dọc theo đường ngồi xe ngựa tới đây, mặc dù phải rất lắc lư, nhưng vẫn là hơi mệt chút. Hai vợ chồng đến viện nghỉ ngơi, còn Hiên Viên Hạo cũng nhân cơ hội chạy tìm Nhược Vi rồi.


      Liễu gia trang, Nhược Vi vẫn ngồi ở thư phòng suy nghĩ vẫn vơ. Hiên Viên Hạo sớm hỏi ràng Nhược Vi bây giờ ở đâu, lại quen cửa quen nẻo nên liền tìm tới nơi.


      Nhược Vi ngồi ở đó nghĩ tới chuyện người nhà của Hiên Viên Hạo, hoàn toàn biết người mình lo lắng lâu đến bên cạnh mình rồi.


      Hiên Viên Hạo lặng lẽ vào thư phòng, thấy thường ngày lòng cảnh giác của Nhược Vi rất cao nhưng nay lại hoàn toàn có phản ứng, có chút bất đắc dĩ, nha đầu này tại sao có thể chú ý như vậy, ngộ nhỡ mình là người xấu sao…


      Tham lam mà ngắm nhìn dung nhan trước mắt, ở kinh thành hai tháng, mặc kệ làm chuyện gì, đầu óc luôn là thể khống chế mà nghĩ đến Nhược Vi, luôn nghĩ vào giờ phút này đối phương làm gì, có hay cũng giống như mình nghĩ tới, nhớ tới đối phương.


      Hai tháng thấy, Nhược Vi giống như trở nên xinh đẹp hơn chút, chỉ là giờ phút này lông mày nhíu lại, biết là gặp chuyện phiền lòng gì, khiến Hiên Viên Hạo hận thay thế Nhược Vi nhận hết những điều vui đó, thay thế Nhược Vi nhận phiền não, Nhược Vi chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.


      "Ai! Làm thế nào?" Nhược Vi thở dài, người tự thuyết tự thoại, khiến Hiên Viên Hạo đứng ở bên nhìn đau lòng muốn chết, Nhược Vi của nên có thời điểm vui.


      "Nhược Vi, ta rất nhớ nàng." Cuối cùng nhịn nổi nữa, Hiên Viên Hạo kéo cái ôm Nhược Vi chặt, giữa thân thể của hai người khe hở.


      "Hạo ca ca, Hạo ca ca, là chàng sao?" Nhược Vi đột nhiên bị người ôm lấy, sợ hết hồn, nhưng ngửi được mùi quen thuộc, kích động mà hỏi.


      "Là ta, là ta, Nhược Vi, ta trở về." Hiên Viên Hạo ôm chặt Nhược Vi , hận thể đem Nhược Vi khảm vào bên trong thân thể mình, như vậy cần tách ra.


      "Hạo ca ca, Hạo ca ca, Nhược Vi rất nhớ chàng, Nhược Vi rất nhớ chàng." Nước mắt Nhược Vi cầm được mà chảy xuống.


      "Ta cũng vậy, Nhược Vi, là nhớ , là nhớ nàng." Hiên Viên Hạo dùng trán của mình chạm vào trán của Nhược Vi, dịu dàng .


      "Hạo ca ca, ta chàng." Nhược Vi nghĩ tới cảm giác đau lòng khi mình cho rằng còn được gặp lại đối phương, nên liền dũng cảm tỏ tình.


      "Nhược Vi, lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa." Hiên Viên Hạo kích động nhìn Nhược Vi. Rốt cuộc chờ được, mình rốt cuộc đợi được đến khi Nhược Vi mình.


      "Hạo ca ca, ta chàng, ta chàng." Hai mắt thâm tình của Nhước Vi nhìn Hiên Viên Hạo .


      "Nhược Vi, Nhược Vi, ta nàng, ta cũng nàng." Hiên Viên Hạo dịu dàng thầm.


      Bốn mắt nhìn nhau, cũng đầy tràn thâm tình, hơi thở nóng rực dâng lên mặt đối phương. Dần dần, hai cái đầu càng đến gần, càng gần, biết là người nào hôn người nào trước, chỉ biết là, vào giờ phút này, hai người sớm hôn đến biết trời đất gì.


      Môi lưỡi triền miên, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, lưỡi to đuổi theo cái lưỡi thơm tho, cho đối phương phần nào cơ hội lùi bước, bất tri bất giác, hai người kiềm được mà lôi kéo áo người đối phương. Áo khoác của Nhược Vi bị ném đất, cái yếm xanh nhạt toát ra, để lộ da thịt trắng nõn mềm mại, khiến hô hấp của Hiên Viên Hạo càng thêm trở nên dồn dập.


      "Nhược Vi, Nhược Vi" Hiên Viên Hạo tự chủ kêu tên Nhược Vi, bàn tay khẽ xoa cảnh đẹp trước mắt, da thịt mềm nhẵn, khiến Hiên Viên Hạo thích buông tay. Bàn tay đưa vào trong cái yếm, khẽ xoa cái cao vút mê người kia, cách lớp vải vóc, Hiên Viên Hạo hôn lên quả hồng kia.


      "Uhm.. " Nhược Vi khống chế được mà ngân ra tiếng, làm cho động tác tay Hiên Viên Hạo càng thêm nhanh chóng.


      Bất tri bất giác cái yếm cản trở này cũng xuất đất, ở nơi cao vút mê người này cũng loang lổ những điểm đỏ, xương quai xanh thượng lại có những dấu vết đặc biệt mập mờ, dễ thấy.


      Khi bàn tay Hiên Viên Hạo đặt lên u cốc thần bí, nơi từ xưa tới nay chưa từng có ai vuốt ve qua: "Hạo ca ca, đừng, thể, bây giờ còn thể." Nhược Vi có chút hốt hoảng xô đẩy Hiên Viên Hạo, sống hai đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Mặc dù Nhược Vi bình thường bình tĩnh nhưng tại cũng có chút luống cuống.


      Hiên Viên Hạo vào thời điểm mấu chốt nhất bình tĩnh lại. Nhược Vi là nữ tữ tốt như vậy, chính mình tại sao có thể ở lúc này mà muốn nàng, Nhược Vi là bảo bối của mình, là bảo bối đáng giá nhất.


      "Nhược Vi, đừng sợ, Hạo ca ca như thế, đừng sợ." Hiên Viên Hạo chịu đựng mãnh liệt, dịu dàng an ủi Nhược Vi.


      "Ân" Nhược Vi nhu thuận tựa vào ngực Hiên Viên Hạo, bình phục hơi thở hổn hển của mình, còn kém chút xíu mình và Hạo ca ca có vợ chồng chi thực rồi.


      phải là nàng muốn giao mình cho Hạo ca ca, vốn có tư tưởng đại, nàng cũng có để ý chuyện này như vậy, nhưng Hạo ca ca lớn lên ở gia tộc, họ nhất định là để ý, vì tương lai của nàng cùng Hạo ca ca, nên thể đem thanh bạch tại của mình giao ra, bằng đến lúc đó .


      Hồi lâu, hai người mới từ từ trong kích tình trở lại bình thường. Nhược Vi xấu hổ từ mặt đất tìm y phục của mình mặc vào, đôi tay có chút run rẩy cột lại vạt áo.


      Hai người sửa sang xong quần áo, mới lẳng lặng ôm nhau ở chỗ, cảm thụ này khó được khắc.


      "Hạo ca ca, chuyện cũng xử lý tốt sao, có hay xảy ra chuyện gì." Nhược Vi lo lắng nhìn Hiên Viên Hạo.


      Hiên Viên Hạo nhìn vẻ mặt Nhược Vi, dĩ nhiên hiểu Nhược Vi lo lắng cái gì " có việc gì, chuyện xử lý tốt, Nhược Vi cần lo lắng." Hiên Viên Hạo ôm lấy người trong ngực , tâm tình kích động, hai tháng chia lìa để ình nếm hết nỗi khổ tương tư, nhưng rất nhanh tốt lắm, rất nhanh có thể ngày ngày nhìn thấy người trong ngực rồi.


      "Vậy tốt, Hạo ca ca lâu như vậy có tin tức truyền đến, Nhược Vi còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, Hạo ca ca về sau thể như vậy, Nhược Vi lo lắng." Nhược Vi nhớ tới thời gian lo lắng kia, cho dù bây giờ biết suy đoán của mình lúc trước là giả, sắc mặt vẫn còn có chút kém.


      "Uh, , về sau bao giờ khiến Nhược Vi lo lắng nữa."


      "Hạo ca ca, a Phúc sớm tới tìm người nhà của Hạo ca ca tới, này, này… " Nhược Vi có chút uốn éo hỏi, lúc này bộ dáng đặc biệt đáng .


      "Ha ha, Nhược Vi lúc nào trở nên xấu hổ như vậy, này cũng giống như Nhược Vi mà ta biết." Thấy bộ dáng Nhược Vi uốn éo đặc biệt đáng , Hiên Viên Hạo nhịn được bật cười.


      "Hạo ca ca, chàng xác định bây giờ muốn cùng ta hảo hảo chuyện." Dùng sức nhéo bên hông của người nào đó, Nhược Vi suy nghĩ chút nếu phải…vì cái gì mà chính mình biết xấu hổ, vì vậy trừng mắt liếc nhìn nam nhân cười kia, khi nào mình cũng có lúc ngượng ngùng như vậy.


      "Ta , ta , vậy ngươi phải cho ta phần thưởng gì chứ." Thấy Nhược Vi kịp phản ứng, Hiên Viên Hạo lại dám trêu chọc Nhược Vi, thể làm gì khác hơn là làm bộ dáng cầu xin khen thưởng.


      "Hừ, còn dám muốn thưởng" Nhược Vi quay đầu nhìn người nào đó.


      "Được, được, tiểu nhân sai, mọi chuyện nhất nhất theo lời ngài ." Hiên Viên Hạo vĩnh viễn cúi đầu trước người nào đó.


      "Vậy cũng sai biệt lắm…" Nghe những lời này, Nhược Vi kiêu ngạo xoay người lại, thoải mái tựa vào người của người kia, gương mặt lười biếng, khiến con sói xám lớn thiếu chút nữa lại muốn đem bé quàng khăn đỏ nuốt.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153



      "Con dâu xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng" Hiên Viên Hạo bên tai Nhược Vi rồi nhanh chóng rời .


      "Chàng, Hiên Viên Hạo, chàng… " Nhược Vi nghe xong lời Hiên Viên Hạo hai gò má trong nháy mắt nhiễm đỏ, biết là bị lời của Hiên Viên Hạo làm cho tức giận hay là vì lời của Hiên Viên Hạo mà thẹn thùng.


      Nhược Vi liếc nhìn bàn đọc sách, muốn tìm chút vật gì đập Hiên Viên Hạo cái, nhưng nhìn chung quanh lại có cái gì thuận mắt có thể ném.


      "Nhược Vi, ta đều là lời a" Hiên Viên Hạo nét mặt hài hước nhìn Nhược Vi, khó có được lúc nhìn bộ dáng hốt hoảng của Nhược Vi, trong lòng cảm thấy Nhược Vi lúc này là vô cùng dễ thương.


      "Hiên Viên hạo, chàng...chàng tức chết ta rồi, lại dám ta xấu xí." biết vì sao, vào giờ phút này Nhược Vi cảm thấy mình rất uất ức, nước mắt thể khống chế mà chảy xuống.


      "Nhược Vi, xin lỗi, xin lỗi, đều là ta sai lầm, nàng đừng khóc, có được hay , nàng đánh ta , đều là ta sai lầm." Hiên Viên Hạo ngờ mấy năm qua Nhược Vi chưa bao giờ khóc, nay lại bị mình làm khóc, đau lòng muốn chết, hận chết mình tại sao lại tùy tiện trêu chọc Nhược Vi.


      Hiên Viên Hạo luống cuống tay chân, cố gắng lau nước mắt cho Nhược Vi, nhưng nước mắt chảy ra ngược lại càng ngày càng nhiều, Hiên Viên Hạo gấp đến độ biết làm sao mới tốt.


      "Chàng khi dễ ta, chàng khi dễ ta." Nhược Vi uất ức tố cáo Hiên Viên Hạo "Hành vi phạm tội" .


      "Được, được, đều là ta sai lầm, ta là đại phôi đản, nên khi dễ Nhược Vi, ta xin lỗi có được hay , đừng tức giận hư mình." Hiên Viên Hạo đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của Nhược Vi.


      Hiên Viên Hạo biết tại sao đột nhiên Nhược Vi lại khóc, nhưng Hiên Viên Hạo biết Nhược Vi cũng phải là người cố tình gây , nhất định là mình cẩn thận thương tổn tới Nhược Vi, đều là lỗi của mình, vào giờ phút này trong lòng Hiên Viên Hạo hối hận thôi.


      "Hạo ca ca, ta… xin lỗi, Hạo ca ca, ta cũng biết ta làm sao lại khóc, nhưng ta khống chế được." Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo đau lòng nhìn mình, có chút ngượng ngùng, tại sao mình đột nhiên tựa như đứa bé lớn tiếng khóc. Điều này là mất thể diện.


      Liên tục mấy ngày lo lắng đề phòng, lo lắng Hiên Viên Hạo có thể hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại chợt thấy người mình lo lắng đứng ở trước mặt, nhưng vừa rồi lại bị người mà mình tâm tâm niệm niệm lo lắng trêu chọc, trong lòng cảm thấy trận uất ức, khống chế được nên khóc.


      ra khóc lên mới phải, như vậy tâm tình bị đè nén trong lòng mới có thể phát tán ra ngoài, đối với thân thể cũng tốt chút.


      " có việc gì, ta đều biết, khiến Nhược Vi lo lắng, đều là do Hạo ca ca tốt, về sau cũng như vậy nữa." Hiên Viên Hạo sớm phát Nhược Vi đè nén cảm xúc, cho nên mới phải lặp lặp lại nhiều lần trêu chọc Nhược Vi, chính là hi vọng Nhược Vi có thể đem tâm tình đè nén phát tán ra ngoài.


      Chọc Nhược Vi khóc cũng có nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Hiên Viên Hạo. Nhược Vi là này trước nay vẫn luôn kiên cường mà giờ….Nhìn thấy Nhược Vi khóc, Hiên Viên Hạo so với ai khác đều đau lòng hơn, hận thể thay thế Nhược Vi đau, có thể dốc hết tất cả chỉ vì tiếng cười của mỹ nhân.


      "Hạo ca ca, cám ơn chàng." Tiếng cám ơn này, tạ cho tới nay làm bạn, tạ đối với mình quan tâm, tạ vì mình bỏ ra, càng tạ cho tới nay đối với mình .


      "Nhược Vi vui vẻ là được rồi, Hạo ca ca vĩnh viễn ở sau lưng bồi bạn với Nhược Vi" Hiên Viên Hạo giọng ưng thuận lời thề của mình, tựa như thuận miệng ra câu , nhưng Nhược Vi lại biết những lời này là nặng ngàn cân, chính là làm bạn cùng mình mãi cho đến khi chết .


      Nhàn nhạt ấm áp quanh quẩn ở chung quanh hai người. Nếu có người thấy cảnh tượng trước mắt này nhất định , là quá xứng đôi rồi, quả chính là trời sinh đôi.


      Hồi lâu, hai người mới từ trong khí ấm áp trở lại bình thường. Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn Nhược Vi cái, liền : "Nhược Vi, lần này từ kinh thành tới là cha mẹ của ta, bọn họ chủ yếu là nghĩ đến xem nàng, muốn nhận thức với nàng chút. Dù sao chuyện của hai ta cũng phải là chuyện ngày hai ngày, đến lúc đó có thể rút ra chút thời gian để gặp mặt họ, được ?"


      Hiên Viên Hạo xong có chút thấp thỏm nhìn Nhược Vi, chỉ sợ Nhược Vi đồng ý. Nếu Nhược Vi đồng ý, Hiên Viên Hạo cũng miễn cưỡng Nhược Vi, chỉ là bên cha mẹ chắc phiền toái chút, mặc kệ như thế nào, nhất định thể để cho Nhược Vi chịu uất ức.


      Nhược Vi thấy trong mắt Hiên Viên Hạo đầy vẻ kiên định, biết người đàn ông này trong lòng nghĩ cái gì, làm lòng nàng cảm động đến rối tinh rối mù, người đàn ông này vĩnh viễn đặt mình ở vị thứ nhất, mình như thế nào lại để cho thất vọng.


      "Được, đến lúc đó ta phối hợp là được, bá phụ bá mẫu thích gì ghét gì, chàng đều phải với ta, nếu đến lúc đó phạm vào kiêng kỵ của bá phụ bá mẫu tốt." Nhược Vi tia do dự cũng có liền gật đầu đồng ý với Hiên Viên Hạo.


      " sao, Nhược Vi, nàng đồng ý sao?" Hiên Viên Hạo ngờ Nhược Vi đồng ý với mình, kích động vô cùng. Mặc dù nếu như Nhược Vi đồng ý mình cũng miễn cưỡng Nhược Vi, nhưng nội tâm vẫn hi vọng người mình có thể có được người nhà của mình công nhận.


      "Uh, bá phụ bá mẫu thích ta sao, bọn họ có thể hay chán ghét ta, có thể hay ghét bỏ thân phận của ta xứng với ngươi." Nhược Vi có chút bận tâm, thanh buồn buồn từ trong ngực Hiên Viên Hạo truyền đến.


      " đâu, Nhược Vi cần lo lắng, bọn họ rất dễ thân cận, đến lúc đó Nhược Vi biết, tin tưởng ta được ." Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn chăm chú Nhược Vi.


      "Uh, ta tin tưởng." Ánh mắt Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn mình, Nhược Vi lựa chọn tin tưởng người mình .


      "Ngày mai ta liền kêu A Phúc đem những thứ cha mẹ thích viết xuống rồi đưa tới cho nàng. ra ta cũng hiểu biết lắm, hàng năm ta cũng ở trong nhà, cha mẹ thích cái gì cũng làm sao biết, aiiii…!" Hiên Viên Hạo thở dài . Mặc dù bình thường thái độ Hiên Viên Hạo đối với cha mẹ xem ra tốt chút nào, đây chẳng qua là do biết làm sao biểu đạt mà thôi, ra vẫn rất quan tâm người nhà.


      "Vậy sau này chú ý nhiều hơn là được, đến lúc đó Hạo ca ca nhất định phải nhớ kỹ a, bá phụ bá mẫu trách ngươi!" Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo có chút tự trách liền vội vàng .


      "Được, đều nghe theo Nhược Vi." Hiên Viên Hạo sửng sốt chút, ngay sau đó vui vẻ đồng ý , đời này có thể gặp gỡ Nhược Vi là hạnh phúc lớn nhất của mình.


      Kế tiếp hai người liền ở trong thư phòng bàn luận xôn xao, cho đến giờ cơm tối, A Phúc tìm tới, là lão gia phu nhân tìm thiếu gia, hai người mới lưu luyến tách ra.


      Hiên Viên Hạo thấy A Phúc tìm đến mình mới phát thời gian còn sớm, cùng Nhược Vi tạm biệt rồi vội chạy trở về, đợi lát nữa trở về còn biết như thế nào!


      Sau khi Hiên Viên Hạo trở về, Nhược Vi mới yên tĩnh nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nghĩ tới lâu có thể phải cùng cha mẹ Hạo ca ca gặp mặt, Nhược Vi cũng có chút khẩn trương. Mặc kệ cha mẹ Hạo ca ca có thể hay ghét bỏ mình, Nhược Vi vẫn cảm thấy lo lắng.


      Mặc dù mình ở Vĩnh An trấn này coi như là đại hộ, nhưng so với thế gia lớn như Hiên Viên gia, căn bản mà tính là cái gì, người ta căn bản là nhìn khá, mặc dù mình còn có thực lực khác, nhưng cũng thể lấy ra. Thôi, bước tính bước , như thế nào nữa mình cũng buông tay.


      Hiên Viên Hạo vội vã chạy về nhà, lúc này Hiên Viên Kiệt cùng thê tử Cố Thanh Liên ngồi ở phòng ăn chờ Hiên Viên Hạo rồi, Hiên Viên Hạo nghe A Phúc cha mẹ chờ mình ở phòng ăn, liền gia tăng tốc độ chạy tới phòng ăn.


      "Cha, mẹ, đói bụng , A Phúc, gọi phòng bếp mau đem món ăn tới." Hiên Viên Hạo vào phòng ăn liền bình tĩnh tìm chỗ ngồi xuống, đối với ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu của Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên làm như thấy.


      "Hạo nhi, hơn nửa ngày nay những đâu rồi, ta và mẹ ngươi vừa tới nơi này cũng thấy người làm nhi tử như ngươi quan tâm a." Hiên Viên Kiệt chế nhạo nhìn con trai của mình.


      " đâu a, cha cùng mẹ phải nghỉ ngơi sao? Nhi tử tại sao có thể quấy rầy các người!" Hiên Viên Hạo nghiêm trang hồi đáp, biết đúng là tin tưởng lời giải thích của Hiên Viên Hạo, ai biểu người ta dối mà mặt vẫn nghiêm chỉnh như vậy a!


      Người làm rất nhanh đem thức ăn dọn đủ, Hiên Viên Kiệt còn muốn chế nhạo nhi tử thêm mấy câu, liền bị Hiên Viên Hạo cắt đứt "Ăn cơm, ăn cơm, cha mẹ mau nếm thử xem có thích hay ."


      "Những thứ này đều là những món ngày thường cha mẹ thích ăn, biết có hợp khẩu vị cha mẹ hay , phòng bếp chuẩn bị lâu, cha mẹ nếu là thích cứ , về sau kêu phòng bếp làm nhiều." Hiên Viên Hạo chia ra, thay Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên gắp những thứ bọn họ thích ăn.


      "Ăn ngon, ăn ngon! Hạo nhi cũng ăn." Hai vợ chồng hốc mắt ửng hồng nhìn đồ ăn lắp đầy cái bát. Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Hạo gắp thức ăn cho cha mẹ mình, thấy bộ dáng cảm động của cũng có chút cảm xúc, nếu phải hôm nay cùng Nhược Vi gặp mặt, mình chắc chắn làm ra cử chỉ ôn nhu như vậy.


      Thường ngày chính mình độc lai độc vãng quen, hơn nữa lại do cùng cha mẹ thân cận, mặc dù trong lòng vẫn là quan tâm bọn họ, nhưng cho tới nay cũng có biểu lộ qua, đây là lần đầu tiên mình vì cha mẹ chủ động làm chút gì, mặc dù là chuyện rất , nhưng là bọn họ cũng rất cảm động.


      Xem ra sau này, ở phương diện này mình cần chú ý nhiều hơn, chính mình cũng nên quan tâm người nhà nhiều hơn.


      "Uh, nhi tử theo cha mẹ khách khí." Hiên Viên Hạo đùa câu, khó được cùng cha mẹ của mình hài hước lần.


      "Được, khách khí là tốt rồi." Cố Thanh Liên mặt mày vui mừng, Hiên Viên Kiệt cũng là vẻ mặt tán đồng, gật đầu.


      nhà ba người ấm áp dùng qua cơm tối. Lúc ăn cơm, Hiên Viên Hạo đem tình huống của Nhược Vi ít nhiều để lộ ra chút cho cha mẹ mình, thấy hai người lộ ra vẻ mặt bất mãn gì, Hiên Viên Hạo lòng lo lắng mới hơi để xuống chút.


      Người làm đưa lên nước trà, thu thập bàn ăn liền thức thời lui xuống, dám đánh nhiễu chủ tử nhà.


      "Cha cùng mẹ tính toán ở nơi này bao lâu, có cái gì muốn địa phương nào chơi, cứ để nhi tử sớm an bài." Hiên Viên Hạo thử hỏi cha mẹ của mình.


      "Hạo nhi a! chuyện với cha mẹ cũng muốn như vậy sao?" Cố Thanh Liên vẻ mặt ai oán nhìn con trai của mình, ra trong lòng sớm vui vẻ rồi.


      "Mẹ, lời này là có ý gì, nhi tử hiểu." Hiên Viên Hạo kiên trì giả bộ ngu.


      "Hạo nhi a! Ngươi là vi nương hoài thai mười tháng sanh ra được, trong bụng ngươi tính toán gì vi nương cũng biết ." Cố Thanh Liên làm vẻ mặt ta cái gì cũng biết rồi, ngươi đừng nghĩ gạt ta.


      "Được rồi, mẹ, vậy ngươi hãy chút xem ta có tính toán gì." Hiên Viên Hạo có biện pháp đành phải thỏa hiệp, ai bảo người kia là mẹ của mình! có biện pháp a!


      "Hạo nhi phải là muốn biết cha mẹ có thể hay làm khó nương kia? là có nàng dâu quên mẹ, lão nhân đúng mà." Cố Thanh Liên hài hước nhìn con trai của mình .


      "Mẹ, cái gì có nàng dâu quên mẹ, bây giờ còn phải là con dâu." Hiên Viên Hạo đỏ mặt giải thích.


      "Ha ha ha, ha ha, phu nhân a, Hạo nhi đây là muốn cưới vợ sao, nghĩ tới tiểu tử này cũng có ngày này a!" Hiên Viên Kiệt thấy nhi tử rốt cuộc xấu hổ, làm vui mừng.


      "Còn phải sao, Hạo nhi cũng muốn cưới vợ rồi, vậy có phải hay chúng ta sắp làm gia gia nãi nãi rồi." Cố Thanh Liên vui mừng , hai vợ chồng hoàn toàn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của Hiên Viên Hạo.


      Hiên Viên Hạo nhìn cha mẹ với bộ dáng như kẻ dở hơi vô cùng bất đắc dĩ, người mình còn chưa cưới được, hai người bọn họ nghĩ đến chuyện làm gia gia nãi nãi rồi, cũng mất công họ suy nghĩ a.


      "Mẹ, người nghĩ gì vậy? Sao giúp con suy nghĩ chút làm thế nào để đem nàng dâu lấy về nhà !" Hiên Viên Hạo bất đắc dĩ vuốt ve cái trán, biết cha thế nào chịu được tính cách này của mẹ, hoàn hảo Nhược Vi của mình phải là cái dạng này, chờ mình cùng Nhược Vi thành thân xong, nhất định phải làm cho Nhược Vi cách mẹ xa chút, bằng ngộ nhỡ Nhược Vi bị mẹ dạy hư làm thế nào?


      "Ai! Được, Hạo nhi yên tâm, mẹ nhất định giúp ngươi giải quyết, đến lúc đó mẹ có tôn tử ôm." Cố Thanh Liên ngây ngất ảo tưởng tôn tử mập mạp vây ở bên cạnh mình ngọt ngào kêu bà nội.


      Hiên Viên Kiệt cũng bị lời của Cố Thanh Liên làm lay động tâm tư, nghĩ tới có tôn tử mập mạp gọi mình ông nội trong lòng liền vui sướng, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải nhanh lên chút khiến nhi tử đem nàng dâu cưới về.


      "Cha cùng mẹ chọn thời gian để gặp Nhược Vi ! Nhược Vi làm thức ăn ăn rất ngon đấy, chính là ngự trù cũng so được, đến lúc đó kêu Nhược Vi làm cho hai người mấy món ăn ngon, còn có rượu mà Nhược Vi nhưỡng cũng ngon kém, đến lúc đó kêu Nhược Vi tặng các người hai vò." Hiên Viên Hạo nghĩ tới tay nghề Nhược Vi còn kém có chảy nước miếng.


      Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên nghe Hiên Viên Hạo liếc mắt nhìn nhau. Đây chính là tiểu tử nhà mình đề nghị nha, vừa đúng là bọn họ đối với tiểu nương mà nhi tử mình mê đến thất điên bát đảo cảm thấy rất hứng thú, cũng vừa đúng biết làm sao mở miệng, tại nhi tử mình đề nghị, bọn họ làm sao chấp nhận


      "Được, xế chiều ngày mai ! Đến lúc đó gọi nhân gia nương tới nhà ăn cơm." Hiên Viên Kiệt nghĩ rồi ra.


      "Uh, biết, cha, ta kêu A Phúc thông báo cho Nhược Vi." Hiên Viên Hạo vui mừng đồng ý , nhìn dáng dấp cha mẹ ghét Nhược Vi, như vậy cũng tốt, bằng Nhược Vi rất lo lắng gặp cha mẹ.


      "Tiểu tử ngốc, gấp làm gì, sáng sớm ngày mai kêu A Phúc tiếng là được. Bây giờ còn sớm, kêu a Phúc , quấy rầy đến người ta nghỉ ngơi cũng hay. Hơn nữa nếu là bởi vì chuyện này, con người ta buổi tối ngủ ngon cũng tốt."


      "Uh, nhi tử nghe mẹ, cha cùng mẹ cũng sớm nghỉ ngơi chút, nhi tử tiễn các ngươi trúc uyển." Hiên Viên Hạo ngẫm lại chút thấy mình quả quá gấp, trễ như vậy còn kêu A Phúc , chừng Nhược Vi ngủ, nếu là quấy rầy đến giấc ngủ của Nhược Vi mình nhất định đau lòng. Hơn nữa nếu để cho Nhược Vi biết cha mẹ ngày mai muốn gặp nàng, Nhược Vi tối hôm nay chừng liền phải mất ngủ rồi.


      Nghĩ tới đây Hiên Viên Hạo nghĩ thầm, may nhờ mẹ kịp thời gọi mình lại, bằng Nhược Vi phải bị chính mình hại thảm rồi.


      Nghĩ thông suốt những thứ này, Hiên Viên Hạo cũng đem Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên đưa đến trúc uyển, còn mình và gã sai vặt cũng trở về phòng ngủ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 154



      Hôm sau, vào buổi sáng tinh mơ, cửa chính Liễu gia trang bị người gõ bùm bùm vang dội, đem ông lão Lưu còn trong giấc mộng đánh thức nhìn cửa, ông lão Lưu thấy sắc trời cũng sắp sáng rồi, vội mặc quần áo tử tế tới cửa chính, trong miệng còn la hét: "Ai vậy, sáng sớm tới nhà rồi."


      Người bên ngoài giống như có nghe được ông lão Lưu đáp lại, vẫn còn tiếp tục gõ cửa chính, ông lão Lưu có chút tức giận hướng cửa chính mà rống lên đôi câu: "Ai vậy, dùng sức gõ như vậy, làm hỏng cửa đó a!"


      Ông lão Lưu bước nhanh về phía cửa chính, mở ra cửa chính vừa nhìn thấy là a Phúc, ông lão Lưu định xem chút là ai đầu sỏ gây nên mà sáng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, vừa nhìn là a Phúc, cũng tiện làm cho người ta sắc mặt, chỉ là bộ mặt có chút cứng ngắc : " ra là a Phúc tiểu ca a, lão già còn tưởng rằng là người nào vội vã như vậy rồi, cửa chính cũng gõ muốn hư."


      "Ha ha, đây phải là có việc gấp sao! Lần sau mời ngài uống rượu, ngàn vạn đừng trách móc!" A Phúc cười mỉa cười tiếng, mình quả có chút quá gấp, nếu làm cho thiếu gia mất mặt cũng có thể xong.


      " có việc gì, là lão già lắm mồm." Ông lão Lưu cũng có chút xin lỗi cười cười, nếu phải là tiểu thư thiện tâm mình sớm chết rồi, thế nào bây giờ còn đối với người ta ra vẻ rồi, hành động như vậy thể được, ông lão Lưu nhớ lại hành động vừa rồi của mình, ra ông lão đáng này có chút tức giận khi rời giường mà thôi.


      "Nhược Vi tiểu thư còn chưa có tỉnh , thiếu gia cho ta tới đây để thông báo Nhược Vi tiểu thư chuyện, xế chiều hôm nay lão gia cùng phu nhân chúng ta muốn gặp Nhược Vi tiểu thư lần, thiếu gia để cho ta sớm chút tới đây thông báo với Nhược Vi tiểu thư." A Phúc hơi nhiệm vụ của mình.


      "Ai, được rồi, nhanh làm việc !" Ông lão Lưu lúc này tính tình dễ chịu thúc giục.


      "Ừ, vậy ta trước hết tìm Nhược Vi tiểu thư , lần sau mời ngài uống tốt." A Phúc thấy Lưu lão đầu có việc gì rồi, cũng gấp làm chuyện của mình.


      A Phúc cáo biệt ông lão Lưu bước nhanh hướng viện Nhược Vi ở chạy , dậy sớm đem tin tức cho Nhược Vi tiểu thư, để Nhược Vi tiểu thư sớm mà chuẩn bị.


      A Phúc ra rất nhanh đến bên ngoài viện, thấy Xuân Phân vừa đúng từ trong nhà ra, vội hướng Xuân Phân ra dấu, Xuân Phân vốn là người tập võ, động tĩnh của a Phúc ở đó sớm phát , bằng Xuân Phân mới từ trong nhà ra ngoài rồi, chỉ sợ có người quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.


      Xuân Phân đặc biệt đem a Phúc mang rời khỏi phòng Nhược Vi ở xa chút, "Được rồi, , chuyện gì." Xuân Phân tàn bạo nhìn a Phúc .


      "Cái gì, cha mẹ Hiên Viên công tử xế chiều hôm nay muốn gặp tiểu thư của chúng ta, đó phải là rất gấp lắm sao? Lão gia, phu nhân các ngươi ghét cái gì thích gì nhanh lên tỉ mỉ cho ta chút, ta nhớ lại cho tiểu thư." Xuân Phân nghe vội vàng hướng a Phúc .


      "Xuân Phân nương đừng nóng vội, ngươi muốn biết, đều ở trang giấy đây, thiếu gia tối ngày hôm qua tốn thời gian rất lâu mới viết ra." A Phúc hả hê từ trong ngực lấy ra tờ giấy vô cùng chỉnh tề ra ngoài đưa cho Xuân Phân.


      ", vậy là tốt quá, Hiên Viên công tử đối với tiểu thư nhà ta tốt." Xuân Phân rất vui mừng nhận lấy giấy trong tay a Phúc, mặt cầm như bảo bối.


      "Đó là đương nhiên, công tử nhà ta còn chưa có đối với người nào tốt như vậy đâu đấy!" Mặt A Phúc cùng có bộ dáng vẻ vang.


      "Tiểu thư nhà ta đối với Hiên Viên công tử cũng rất tốt, cũng phải là chỉ có công tử nhà ngươi đối tốt với tiểu thư nhà ta." Xuân Phân có chút vui mừng với a Phúc, nếu ai xấu tiểu thư chính là kẻ địch của Xuân Phân.


      "Đúng, đúng a Phúc ăn vụng về, Xuân Phân nương chớ để ý, a Phúc trở về trả lời cho công tử nhà ta, Xuân Phân nương cũng nhanh đem tình cho Nhược Vi tiểu thư." A Phúc ý thức được mình lời có chút thích đáng, vội xin lỗi chuẩn bị trở về, nếu là thiếu gia biết thể thiếu được muốn giáo huấn chính mình chút.


      "Ưh, được, ngươi trước trở về thôi, ta sớm chút cho tiểu thư nhà ta biết." Xuân Phân thấy a Phúc thành tâm thành ý xin lỗi cũng cùng so đo cái gì, dù sao tiểu thư ngày sau cũng muốn đến nhà Hiên Viên công tử , mình cũng thể gây ra phiền toái cho tiểu thư.


      Xuân Phân sau khi đưa a Phúc vội vào phòng tiểu thư, biết tiểu thư này tỉnh chưa, nghĩ tới những thứ này Xuân Phân khỏi tăng nhanh bước chân của mình.


      Còn chưa tới ngoài phòng, Xuân Phân nghe thấy bên trong nhà truyền đến thanh của tiểu thư nhà mình, trong lòng khỏi vui mừng, tiểu thư tỉnh vừa đúng, a Phúc chuyện vừa đúng cho tiểu thư, tiểu thư cũng chuẩn bị sớm cho tốt.


      Lúc này Nhược Vi ở trong phòng, ngày hôm qua dùng não quá độ Nhược Vi còn ngủ say, tứ đại nha hoàn cận thân đứng dậy rửa mặt xong rồi, chờ tiểu thư nhà mình tỉnh, thường ngày lúc này Nhược Vi sớm rời giường luyện võ rồi, nhưng hôm nay vẫn còn ngủ, mấy nha đầu đau lòng chủ tử trong khoảng thời gian này có nghỉ ngơi tốt, cũng có quấy rầy, làm việc đều là rón rén.


      "Tiểu thư, người tỉnh, nghỉ ngơi tốt có hay ." Xuân Phân bước nhanh vào khuê phòng tiểu thư nhà mình, vừa đúng nhìn thấy Hạ Chí chải đầu cho tiểu thư.


      " Ừ, tối hôm qua ngủ được vô cùng ngon, mấy người các ngươi ngược lại ăn ý, nội dung lời đều giống nhau." Nhược Vi tối hôm qua quả nghỉ ngơi rất tốt, bởi vì biết người mình lo lắng an toàn, cho nên có còn gánh nặng trong lòng nên ngủ rất say sưa, buổi sáng còn dậy trễ.


      "Tiểu thư, mới vừa rồi Hiên Viên công tử phái a Phúc tới đây cha mẹ của Hiên Viên công tử hi vọng xế chiều hôm nay cùng tiểu thư gặp mặt, đây là Hiên Viên công tử tối ngày hôm qua viết." Xuân Phân xong đưa lên trang giấy a Phúc đưa lấy ra.


      Nhược Vi sửng sốt chút mới từ trong tay Xuân Phân nhận lấy tờ giấy kia, nghĩ tới nhanh như vậy phải đối mặt cha mẹ của Hạo ca ca rồi, điều này cũng là quá nhanh chút.


      Nhược Vi mở ra giấy tay, phía rậm rạp chằng chịt viết rất nhiều chữ, nhìn dáng dấp Hạo ca ca chuẩn bị rất dụng tâm.


      " Ừ, ta biết rồi, các ngươi xuống trước , điểm tâm đưa tới nơi này, có việc gì chớ quấy rầy ta." Nhược Vi liên tục hạ loạt ra lệnh.


      "Dạ, tiểu thư." Xuân Phân mấy người an tĩnh lui xuống, tỉ mỉ vì Nhược Vi đóng lại cửa.


      Nhược Vi ở trong phòng sau khi nhìn kỹ tờ giấy Hiên Viên Hạo vì mình chuẩn bị, liền dùng qua điểm tâm rồi vì cha mẹ Hiên Viên hạo chuẩn bị quà tặng.


      Trong trong ngoài ngoài bận rộn hồi lâu mới chuẩn bị xong, còn tự mình ra tay chuẩn bị mấy thứ điểm tâm , từ trong gian lấy ra rượu ngon, thích hợp ẹ Hạo ca ca dùng làm đồ làm đẹp, còn có trà ngon gì, đều là đồ cha mẹ Hạo ca ca thích, Nhược Vi rất dụng tâm chuẩn bị những quà tặng này .


      Đến giờ hẹn trước, tắm rửa, khó được thay quần áo tốt trong tủ, Hạ Chí chải cho Nhược Vi cái đầu đẹp, đeo lên đồ trang sức, thân phong độ, thể kém hơn so với những đại gia tiểu thư kia.


      Mang theo Xuân Phân cùng Hạ Chí cầm lên những quà tặng chuẩn bị xong kia ngồi lên kiệu mềm hướng Hiên Viên phủ cách đó xa.


      bao lâu đến Hiên Viên phủ, Xuân Phân trước gõ cửa, bao lâu cửa chính ứng tiếng mà ra, thấy là khách chủ tử hôm nay gặp, vội mở ra cửa chính đem người đón vào, gã sai vặt khác vội mật báo.


      "Thiếu gia, thiếu gia, người đến, đến cửa lớn." Mới vừa rồi ở tại cửa ra vào chính là cái kia gã sai vặt lúc này thở hổn hển hướng Hiên Viên Hạo báo cáo.


      Hiên Viên Hạo lúc này thư phòng tìm chút đồ, nghe gã sai vặt vội đem sách trong tay để xuống hướng cửa lớn chạy tới, chuyện của Nhược Vi mới là quan trọng nhất.


      Nhược Vi mới từ kiệu mềm xuống tới, chỉ thấy Hiên Viên Hạo từ đàng xa vội vã tới đây rồi, Nhược Vi mím môi cười tiếng, trong lòng cảm động thôi, nhìn Hạo ca ca bộ dạng nhất định là vội vã vội vàng mà tới, khẳng định cực khổ.


      "Nhược Vi, nàng đến rồi, hôm nay xinh đẹp." xong lại tán thưởng nhìn Nhược Vi cái, hoàn toàn kiêng dè còn có những người khác ở bên.


      "Chẳng lẽ ta bình thường xinh đẹp" Nhược Vi trừng mắt liếc Hiên Viên Hạo vẫn còn nhìn mình cằm chằm.


      "Nhược Vi, ta đều là lời , chẳng qua Nhược Vi của ta mỗi ngày đều xinh đẹp, chỉ là hôm nay xinh đẹp là hoa lệ cao quý xinh đẹp, ngày thường đẹp mắt là phiêu dật mát mẻ tốt nhìn, Nhược Vi của ta thế nào đều rất đẹp." Hiên Viên Hạo nhìn xong nhịn được lại dương dương tự đắc chút, khiến Nhược Vi nhìn dở khóc dở cười, là Vương bà buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi, Hạo ca ca còn hăng say. giống như muốn.


      Nhưng mà hôm nay Nhược Vi quả đẹp mắt làm cho người ta dứt ra ánh mắt, trong ngày thường Nhược Vi thích ăn mặc, mặc quần áo cũng lấy thoải mái làm chủ, phần lớn cũng là vải bông làm y phục, mặc dù bình thường quả cũng rất đẹp mắt, nhưng cùng hôm nay đẹp phải giống nhau, hôm nay Nhược Vi tựa như hoàng hậu dạng, thân hơi thở cao quý, làm cho người ta kiềm hãm được muốn thần phục, trong ngày thường ,mặc dù khí thế Nhược Vi cũng rất cường đại, nhưng có lúc lại có loại giống người phàm mà cảm giác giống như Thần Tiên.


      Nhược Vi đồng ý nhìn Hiên Viên hạo cái, thấy Hiên Viên Hạo hướng mình lộ ra bộ bộ dáng đáng thương nhất thời liền mềm lòng.


      "Được rồi, mau dẫn ta thấy bá phụ bá mẫu ! Tới trễ nhưng thiếu lễ độ." Dưới trêu trọc của Hiên Viên Hạo, vốn rất hồi hộp Nhược Vi cũng thả lỏng chút, Hiên Viên Hạo thấy ở trong lòng thầm thở phào cái, còn phải khen cái nữa a!


      Hiên Viên Hạo dẫn Nhược Vi hướng trong phòng khách tới, hai người nghe tin tức chỉ sợ sớm ở trong phòng khách chờ.


      Dọc theo đường Hiên Viên Hạo tinh tế cùng Nhược Vi chút những việc Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh liên trong ngày thường thích, Hiên Viên Hạo nghĩ thầm lấy thông minh của Nhược Vi nhất định thời điểm hữu dụng.


      Xuân Phân cùng Hạ Chí theo phía sau hai người, thấy dáng vẻ Hiên Viên Vạo dịu dàng đối đãi Nhược Vi, trong lòng hai người cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Nhược Vi.


      bao lâu đến trước cửa phòng khách, Nhược Vi đứng ở cửa lớn nhìn lát, lấy dũng khí hướng Hiên Viên hạo gật đầu cái, Hiên Viên Hạo nhìn gã sai vặt ở cửa ý bảo vào thông báo.


      Trong phòng khách, Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên tới lúc, khi thời điểm gã sai vặt báo cáo Nhược Vi đến cửa lớn, hai người liền vội vội vàng vàng chạy tới phòng khách rồi.


      "Lão gia, phu nhân, thiếu gia cùng Nhược Vi tiểu thư đến ngoài cửa rồi." Cửa gã sai vặt đứng ở đầu dưới cung kính , chờ hai vị ngồi này ra lệnh.


      "Mau mời, mặt khác, Lục Phù ngươi đem trà ngon mang tới từ Kinh Thành đưa ra." Cố Thanh Liên hoàn toàn chưa cho Hiên Viên Kiệt cơ hội để phát huy liền xuống liên tiếp ra lệnh, Hiên Viên Kiệt thể làm gì khác hơn là cưng chìu nhìn tiểu thê tử của mình mấy chục năm vẫn như vậy.


      "Dạ, phu nhân." Lục Phù cũng chính là nha hoàn bên cạnh Cố Thanh Liên, an tĩnh lui xuống làm chuyện chủ tử giao.


      Gã sai vặt cũng ra ngoài truyền lời khiến Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi vào nhà, hai người mới vừa vào nhà, Nhược Vi liền cảm thấy hai đạo tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, Nhược Vi biết đây là cha mẹ của Hạo ca ca thẩm vấn coi mình, liền lạnh nhạt đứng ở nơi đó, tiêu chuẩn lấy lễ nghi của đại gia khuê tú hướng hai người hành đại lễ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :