1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143: Thi Hương ()



      Ba năm lần, thi Hương diễn ra trong vòng hai ngày. Bên trong thành Thanh Châu tụ hợp rất nhiều sĩ tử, náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều.


      Nhà trọ và quán rượu trong thời gian này buôn bán rất tốt, dĩ nhiên là Nhược Vi thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.


      Người làm trong nhà vốn rất lo lắng vì Đại Thiếu Gia thi Hương nhưng họ lại thấy Đại Tiểu Thư nhà mình lại rất nhàn nhã nên cũng bình tĩnh rất nhiều.


      Vì vậy khí trong nhà cũng vẫn còn thoải mái. Hai ngày nay Nhược Vi cho Thụy Ca đụng đến sách vở, tạo thêm áp lực cho đệ đệ. Càng đến thời điểm mấu chốt càng phải giữ vững tinh thần.


      Nhược Vi còn kêu Đào Đào kéo Thụy Ca chơi, nên quá căng thẳng. Thụy Ca thấy tỷ tỷ hề lo lắng nên cũng bớt khẩn trương hơn, cả người tinh thần thoải mái hề giống người thi Hương.


      Điểm này làm Nhược Vi rất hài lòng, người của Liễu gia nên dùng tinh thần này để đối mặt với tương lai.


      Nếu như ngay cả chút áp lực này cũng vượt qua được thể làm gì hết.


      Trong khoảng thời gian này Nhạc lão sư cũng tìm mấy đề thi Hương mấy khóa trước của cùng chủ khảo, tận tâm tận lực giải đáp mọi thắc mắc của Thụy Ca. Dưới trợ giúp của Nhạc lão sư, Thụy Ca nắm chắc hơn được mấy phần.


      Nhược Vi xuống nhà bếp làm thức ăn ngon. Đừng là Thụy Ca vì cuộc thi Hương này mà gầy , thực tế là mập lên chút.


      Nhược Vi thấy tâm trạng của Thụy Ca rất tốt nên cũng yên tâm phần nào. Dù thế nào nữa Nhược Vi cũng lo lắng Thụy Ca tạo áp lực ình quá lớn nhưng may mà phải như thế.


      Lúc nào Đào Đào cũng theo phiền nhiễu Thụy Ca nên đệ ấy cũng có thời gian suy nghĩ nhiều.


      Khoảng thời gian này ở Thanh Châu, Nhược Vi phát nhiều mối làm ăn mới. Đồ vật để thí sinh thi Hương đem theo rất nhiều nhưng giỏ lại đủ chỗ, cho nên khi có thí sinh nào bị bệnh có thuốc để uống, thậm chí là có người chết ở trường thi. Nhược Vi và bốn người Xuân Phân nghiên cứu rất lâu, cuối cùng thiết kế ra sản phẩm rất hợp với thí sinh.


      Bọn họ sáng chế ra giỏ trúc, gọi là giỏ thí sinh. Bây giờ rất nổi tiếng ở thành Thanh Châu.


      Giỏ đó vừa có thể để bút viết vừa có thể để điểm tâm cho nên thí sinh cần lo lắng đói đến ngất xỉu.


      Giỏ thí sinh cũng có ba loại, vì những người có tiền đồng ý dùng chung thứ với người nghèo. Vì vậy Vi các cũng tạo ra ba loại giỏ khác nhau.


      Chỉ là giỏ rẻ tiền nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng cho thí sinh. Vật phẩm của Vi các toàn là hàng thượng phẩm, cho nên chỉ cần thân thể quá kém là có thể vượt qua thời gian ở trường thi.


      Cứ như vậy thí sinh có thể thoải mái hơn trong trường thi và Nhược Vi cũng có thể kiếm được khoản. Có thể là tiền đếm hết.


      Chương 144: Thi Hương (Hai)



      Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng ngày thi Hương cũng đến gần. Hôm đó dưới Liễu gia đều dậy rất sớm, tất cả chỉ vì Thụy Ca tham gia thi Hương. Nhược Vi dậy sớm tự mình xuống bếp làm thức ăn cho Thụy Ca, đều là những món bồi bổ thân thể. Thí sinh phải ở trong trường thi mấy ngày, may là Thụy Ca có tập võ nên Nhược Vi cũng quá lo lắng. Nàng chỉ dặn dò vào câu, Thụy Ca nên tạo áp lực ình, làm bài hết sức mình là được.


      Mọi người dùng xe ngựa đưa Thụy Ca đến trường thi, lúc đến nơi thí sinh tụ tập ngoài cổng trường thi. Nhược Vi thấy mấy thí sinh này mang theo giỏ thí sinh cảm thấy rất vui. Nàng nghĩ lần này đến Thanh Châu lại làm ra được món hàng quan trọng.


      Giỏ thí sinh Nhược Vi chuẩn bị cho Thụy Ca là thứ tốt nhất, giống với hàng bày bán trong tiệm.


      Hơn nữa y phục người Thụy Ca là do Nhược Vi đặc biệt tìm Thiên Tằm Tơ may thành. Y phục này đông ấm hạ mát, rất thích hợp để chống chọi lại với ánh nắng chói chang ở trường thi.


      "Thụy Ca, bình tĩnh mà làm bài thi, cần phải sợ, làm hết sức mình là được rồi, biết ?"


      "Vâng, đệ biết, tỷ tỷ cần lo lắng cho đệ, đệ tự tạo áp lực ình." Thụy Ca nghiêm túc trả lời. Trước khi thi tỷ tỷ hề tạo áp lực mà còn lo lắng cho , có được tỷ tỷ lo lắng cho như thế quả là có phúc.


      Mặc dù tỷ tỷ ình áp lực nhưng là mình cũng phải vì tỷ tỷ mà thi. Lần này được lần sau thi lại, chỉ có thi đậu tỷ tỷ mới còn lo lắng.


      "Ừ, vậy tốt."


      Lúc này cổng trường thi mở ra, có người bắt đầu tiến vào trường thi rồi, Nhược Vi đưa giỏ cho Thụy Ca, mọi thứ trong giỏ đều có hai cái để phòng trừ lỡ như có chuyện xảy ra. Tóm lại câu là Nhược Vi chuẩn bị rất đầy đủ.


      "Tỷ tỷ, đệ vào trước, tỷ cần phải lo lắng, đệ biết cách tự chăm sóc mình."


      "Ừ, tỷ tỷ tin tưởng đệ, vào thôi, tỷ tỷ muốn nhìn đệ vào rồi mới về."


      "Vâng, Đào Đào phải nghe lời tỷ tỷ, ca ca vào trước."


      "Vâng, Đào Đào biết, ca ca vào , phải biêt tự chăm sóc mình đó."


      Nhược Vi và Đào Đào nhìn chăm chú Thụy Ca vào trường thi rồi mới lên xe ngựa về nhà. Hôm nay tất cả mọi người đều dậy rất sớm, bây giờ có thể về nhà để nghỉ ngơi rồi.


      Nhưng mà khi ngồi xe tinh thần của Nhược Vi ngược lại rất tỉnh táo, điều này làm nàng bực bội thôi.


      Về nhà, Nhược Vi đuổi Đào Đào về phòng nghỉ ngơi. Còn mình vào thư phòng xem lại sổ sách. Cứ ba tháng là nàng kiểm tra lần, nàng sợ có người táy máy tay chân.


      Mặc dù mấy năm qua, những chưởng quỹ kia đều rất trung thành nhưng Nhược Vi vẫn hoàn toàn tin tưởng họ. Bởi mấy người này cũng có ký văn tự bán thân, khi phải là người nhà lúc bị phản bội chỉ có mình bị thua thiệt.


      Cho nên có số việc phòng ngừa vẫn hơn, Nhược Vi hi vọng những người mà mình tin tưởng có ngày phản bội mình.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 145: Thi Hương (Ba)



      Cuối cùng cũng đến ngày thứ ba, kỳ thi Hương sắp kết thúc. Hôm nay Nhược Vi dậy sớm làm chút điểm tâm dễ tiêu hóa cho Thụy Ca, chờ lúc Thụy Ca lên xe ngựa có thứ để ăn. Đào Đào hâm mộ thôi, cứ quấn lấy Nhược Vi đòi ăn.


      Xe ngựa chạy nhanh đến trước cửa trường thi, Nhược Vi vén màn xe thấy có rất nhiều người đợi bên ngoài. Mọi người đều cùng mục đích.


      Rốt cuộc, cánh của đóng kính cũng từ từ mở ra dưới ánh mắt mong đợi của mọi người. Ngay sau đó, đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài, Nhược Vi tìm tòi bóng dáng Thụy Ca trong đám người nhưng thấy đâu hết. Nhược Vi thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa lớn. Cuối cùng, Thụy Ca cũng xuất , bộ dạng có chút tiều tụy.


      Nhược Vi kêu Tiểu Mộc chạy nhanh qua gọi Thụy Ca lên xe. Bộ dạng của đệ ấy là cần nghỉ ngơi tốt. Tiểu Mộc tinh mắt phát ra Thụy Ca còn Thụy Ca lại phát ra đám người Nhược Vi, vẫn còn dáo dác tìm người nhà.


      "Đại thiếu gia, đại tiểu thư chờ người xe ngựa." Tiểu Mộc chạy tới trước mặt Thụy Ca .


      "Tiểu Mộc, mọi người tới rồi sao? Sao ta thấy ai hết?” Thụy Ca vui mừng .


      "Đại thiếu gia, đại tiểu thư ngồi đợi trong xe ngựa lâu rồi, là đại tiểu thư kêu nô tài chạy tới kêu thiếu gia." Tiểu Mộc xong chỉ chỉ chiếc xe ngựa.


      "Ừ, mau tới thôi!" Thụy Ca nhìn thấy xe ngựa của nhà mình dẫn đầu về phía đó.


      Nhược Vi ngồi ở trong xe ngựa nhìn Thụy Ca bước nhanh về phía này: "Tỷ tỷ, đệ thi xong rồi." Thụy Ca .


      "Ừ, đói bụng ? Ăn miếng điểm tâm lót dạ , đây là tỷ tỷ tự tay làm cho đệ đó, ngán đây, về nhà tỷ tỷ bồi bổ cho đệ, mới mấy ngày mà gầy ít." Nhược Vi đau lòng nhìn Thụy Ca.


      "Vâng, cám ơn tỷ tỷ.” Thụy Ca cảm động nhìn Nhược Vi nghĩ thầm: tỷ tỷ luôn đối xử tốt với mình và đệ đệ, sau này mình cũng phải chăm sóc cho tỷ tỷ, tỷ tỷ và đệ đệ là hai người quan trọng nhất với mình.


      Thụy Ca tiêu diệt hết điểm tâm rất nhanh, Nhược Vi nhìn là biết đệ ấy rất đói bụng: "Uống nước , mắc công bị sặc.” Nhược Vi đem Linh Tuyền Thủy cho Thụy Ca uống.


      Sau khi Thụy Ca uống Linh Tuyền Thủy cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Mấy ngày qua hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nếu nhờ tỷ tỷ chuẩn bị chu đáo sợ mình sớm bị say nắng té xỉu trong trường thi rồi.


      Ngày đầu tiên tương đối ổn nhưng ngày thứ hai khó khăn hơn nhiều. Có nhiều thí sinh vì sức cùng lực kiệt té xỉu mà bị đưa ra ngoài, may mắn là Thụy Ca ở trong số đó.


      Đặc biệt là mấy ngày qua chỉ có thể ở chỗ nên thân thể bị dính mùi nước tiểu khai ngấy rất khó ngửi. Nếu nhờ tỷ tỷ chuẩn bị nước hoa cho chắc chịu nổi.


      Còn có thức ăn nữa, nếu tỷ tỷ chuẩn bị đầy đủ thức ăn sớm chết đói. Thụy Ca chính mắt nhìn thấy mấy thí sinh vì chuẩn bị đủ thức ăn mà ngã bệnh bị khiêng ra ngoài.


      Chương 146: Trúng Cử



      Rốt cuộc ba đợt thi Hương cũng xong, Thụy Ca bị Nhược Vi cưỡng chế ở nhà mấy ngày để nghỉ ngơi tốt. Kết quả thi Hương như thế nào phải là điều Nhược Vi quan tâm nhất. Đệ đệ cực khổ nhiều ngày như vậy, trước kia vất vả mới nuôi được chút thịt mà giờ lại thấy nữa, tại có thời gian nên bồi bổ tốt. thực tế, Thụy Ca tại cũng có quá gầy, chỉ là dưới tình huống này, đối với người đặc biệt bao che người nhà như Nhược Vi nhất định là gầy.


      Đây cũng là loại biểu quan tâm người thân, huống chi Thụy Ca đúng là có gầy chút xíu. Thụy Ca luyện võ nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhu nhu nhược nhược được đây.


      Cũng chỉ do Nhược Vi quá quan tâm nên bị loạn mà thôi, bất quá người bị Nhược Vi quan tâm cũng rất hưởng thụ.


      Sau khi thi xong, Nhược Vi cầu Thụy Ca mỗi ngày đều mang theo gã sai vặt dạo thành Thanh Châu chút, còn đến cửa hàng nhà mình xem chút. Tóm lại, ngày trôi qua rất dễ dàng.


      Nhược Vi tính toán đợi Thụy Ca có kết quả thi Hương liền lên đường trở về Liễu gia trang. Ra ngoài cũng sắp nửa năm rồi, mặc kệ thành Thanh Châu phồn hoa như thế nào, Nhược Vi vẫn là tìm được lòng trung thành. Trong lòng rất muốn trở về Liễu gia trang, hoàn hảo là phải đợi thêm quá lâu.


      Cuối cùng tới ngày yết bảng. Sáng sớm tinh thần Nhược Vi sáng láng, tất cả mọi người cho là Nhược Vi muốn Thụy Ca có thể trúng cử. thực tế, Nhược Vi chỉ là muốn mau mau trở về Liễu gia trang nên mới vui mừng mà thôi.


      Đối với Nhược Vi mà , nếu Thụy Ca có thể trúng cử trong lòng người làm tỷ tỷ này cũng thay đệ đệ vui vẻ, nhưng nếu trúng, vậy cũng có gì, mình cũng phải là nuôi nổi hai người đệ đệ, về sau muốn thi lại lại . Những chuyện này thể quá đa tâm, vẫn là trở về Liễu gia trang tương đối quan trọng hơn.


      Nhược Vi hôm nay đến nơi yết bảng mà ở trong nhà ngồi chờ thôi. Trong nhà mấy chủ tử đều có tự mình nhìn, liền phái mấy người làm xem kết quả. Dưới dẫn dắt của Nhược Vi, người trong nhà đối với kiện này cũng tương đối lạnh nhạt.


      Nhược Vi ngồi ở phòng khách, bình tĩnh uống trà lài mang tới từ Liễu gia trang, trong lòng suy nghĩ chuyện trở về Liễu gia trang. Đột nhiên bên ngoài ồn ào trận, hấp dẫn lực chú ý của Nhược Vi.


      "Tiểu thư, tiểu thư, tin vui a, Thụy thiếu gia trúng cử rồi, bây giờ là Cử nhân rồi." Xuân Phân từ ngoài cửa thở hổn hển chạy vào.


      "? Là ai ? Có phải là những người phái mang tin tức về ?" Nhược Vi có chút kích động nắm tay Xuân Phân. Mặc dù thái độ của Nhược Vi đối với chuyện này rất bình tĩnh, nhưng đến lúc mấu chốt cũng rất kích động. Mặc kệ Nhược Vi chính mình nghĩ như thế nào, Thụy Ca thân là trưởng tử, trong lòng nhất định là muốn trúng cử.


      "Tiểu thư, là quan sai tới cửa báo tin vui, tiểu thư mau ra xem chút , còn phải khen thưởng những quan sai đến báo tin mừng nữa, nô tỳ lại đây chúc mừng tiểu thư thôi."Sắc mặt Xuân Phân vui mừng, là lòng chân ý vì tiểu thư nhà mình vui mừng.


      "Ừ, Xuân Phân ngươi đúng, ta ra xem chút, ngươi mời Thụy Ca tới phòng khách, kêu Thụy Ca ở đó chờ ta, để cho biết tin tức tốt này." Nhược Vi vui mừng đến cửa chính.


      "Dạ, tiểu thư." Xuân Phân nghe phân phó liền vội vội vàng vàng tìm Thụy Ca. Nhược Vi cùng đám người Thu Phân, Hạ Chí mang theo hà bao dùng để khen thưởng tới cửa đại môn. Lúc này cửa đại môn trong ngoài đều vây quanh rất nhiều người, bọn họ đều tới để nhìn náo nhiệt.


      Đúng là làm cho Nhược Vi kinh ngạc…Tốc độ tụ tập của những người này khỏi quá nhanh .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 147



      Chờ ở cửa đại môn báo lại tin vui, quan sai thấy chủ nhà ra, vội chỉnh chỉnh vẻ mặt, "Chúc mừng vị tiểu thư này rồi, lệnh đệ lần này thi Hương, thành tích tốt vô cùng, xếp hạng thứ ba, về sau nhất định tiền đồ vô lượng."


      "Đa tạ vị quan gia rồi, Hạ Chí.” Nhược Vi liếc mắt ra hiệu cho Hạ Chí.


      Hạ Chí ăn ý tiến lên, từ trong tay áo mặt lấy ra mấy hà bao chuyên môn dùng để khen thưởng đưa lên, "Mấy vị quan gia, tâm ý nho , bất thành kính ý, tiểu thư xin mấy vị quan gia cầm uống ly rượu."


      Nhược Vi ở phòng bếp bận rộn lâu, làm bàn ăn lớn những móm mọi người thích ăn, phòng bếp thỉnh thoảng truyền ra hồi hương thơm của thức ăn, khiến phần lớn người làm ngang qua liều mạng nuốt nước miếng.


      Buoiỉ tối ngày đó biết được Thụy Ca trúng cử, Nhạc tiên sinh qua muốn Liễu gia trang, muốn đem người nhà cũng dẫn , tại cũng ra roi thúc ngựa đưa thư trở về báo cho biết tình hình cụ thể, chắc hẳn người nhàNhạc tiên sinh cũng thu thập xong hành lý, Nhược Vi nghĩ tới nếu có thể vĩnh viễn đem Nhạc tiên sinh ở lại bên mình tốt, mà thực tế Nhạc tiên sinh lần này theo mọi người Liễu gia trang, sau đó liền định cư tại nơi này.


      Nhược Vi đứng dậy mở ra rút cái nút bình rượu, thay Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu rót rượu, nhất thời mùi rượu thơm xông vào mũi, làm cho người ta có loại cảm giác tâm thần sảng khoái, Quái lão đầu nghe thấy được mùi rượu, cặp mắt sáng lên, tựa như mèo nhìn thấy con chuột.


      Sau khi thu thập xong hành lý trở về Liễu gia trang, ngày thứ hai Nhược Vi liền cho người ta đem hành lý mang lên xe ngựa chuẩn bị lên đường trở về Liễu gia trang, nhà ở Thanh Châu Thành mang mấy người làm lanh lợi, Nhược Vi cũng còn để cho thêm người, như bây giờ liền rất tốt, nhiều người làm như vậy có chủ tử cần phục vụ cũng vô ích, chỉ biết dưỡng thành đống người lười.


      lại, tại sao những người làm này muốn Liễu gia trang, Liễu gia trang dù sao ở nông thôn, thế nhưng đoạn thời gian, người làm trong nhà đều có thể thấy rất ràng, Liễu gia trang mang tới người làm, chỉ biết chữ, còn có thể có các loại tay nghệ, lại biết chút công phu quyền cước, hơn nữa quan trọng nhất là chủ tử vừa hào phóng lại thích ở chung.


      Nhạc tiên sinh cùng phu nhân Từ thị tình cảm rất tốt, giúp nhau trong lúc hoạn nạn mấy chục năm, mặc dù hai người chỉ có con , nhưng cũng có vì vấn đề con cái mà cưới vợ bé, điểm này khiến Nhược Vi đối với Nhạc tiên sinh kính trọng tăng thêm mấy phần.


      "Nơi nào a, ta đây là lòng thành ý muốn mời Nhạc tiên sinh Liễu gia trang, hơn nữa, những thứ rượu ngon kia đều có thể là của ta đấy, lúc nào biến thành của ngươi." Nhược Vi chau chau mày nhìn Quái lão đầu.


      Ngày này, nên mua gì đó cũng mua sai biệt lắm, chỉ cần sắp xếp vào hôm là lo có chuyện gì lớn, tùy thời có thể chuẩn bị lên đường trở về Liễu gia trang.


      "Được, hai người các ngươi cũng đừng xướng họa rồi, có chủ ý gì ta còn có thể hiểu sao, lời của ta để đâu rồi, Vi nha đầu nếu là thành tâm muốn mời lão già ta Liễu gia trang, vậy phải đem rượu ngon món ngon chuẩn bị cho tốt, chỗ ở cũng đừng quên mất, ta chính là muốn mang theo người nhà ." Nhạc tiên sinh mặt chịu nổi Nhược Vi cùng Quái lão đầu biểu .


      Nhạc phu nhân có thời gian cũng tìm Nhược Vi tâm , hỏi chút tình huống Liễu gia trang, hỏi cho quen thuộc trước cũng tốt.


      Hơn nữa, thực tế Liễu gia trang quả so bên trong cái nơi phồn hoa đô hội này có biết bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn, ít nhất Nhược Vi chưa bao giờ lại cho rằng cái chỗ này so với ngôi nhà mình tự tay tạo dựng lại tốt hơn. Mấy quan sai nhận loại chuyện báo tin mừng này chính là muốn lấy chút tiền thưởng, tại có được thứ mình muốn, tự nhiên là những lời hay nhất, lấy tiền tựa như ý vị mà từ trong miệng bắn ra ngoài, Nhược Vi hôm nay vui mừng, để ý những người này khóc kể, cười theo mặt tiễn bước người báo tin mừng. phải là chuyền đạt theo sắp xếp.


      Đến phòng bếp, ma ma trong phòng bếp thấy đại tiểu thư tới, thấy nhưng thể trách rồi, thức thời thối lui khỏi phòng bếp, lưu lại nhóm ma ma canh lửa thường ngày, Nhược Vi thuần thục chuẩn bị nguyên liệu cần dung đến, rửa sạch, cắt gọn.


      Hiên Viên Hạo khiêm tốn ngồi ở đó, thỉnh thoảng dịu dàng liếc mắt nhìn người cẩn thận chăm sóc đệ đệ.


      Chỉ là từ phương diện khác xem ra Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu giao tình nồng hậu, vậy mình muốn xin Nhạc tiên sinh theo mình cùng nhau trở về Liễu gia trang, chuyện này cũng đến tám chín phần mười có thể xong rồi.


      Người nhà Nhạc tiên sinh cũng chạy tới, cũng chỉ có phu nhân cùng con Nhạc tiên sinh, mang theo phải quá nhiều hành lý chạy tới cùng mọi người hội hợp, con Nhạc tiên sinh so với Thụy Ca hơn chút, so với Đào Đào lớn hơn chút, là bé đơn thuần khả ái, chính là Nhược Vi thấy cũng sinh lòng mấy phần thích.


      vất vả chuyến xa nhà, tại phải về, dĩ nhiên thiếu được muốn đem chút đặc sản cùng vật kỷ niệm trở về, cũng tốt cho ngày sau nhớ lại, vì vậy mấy ngày nay Nhược Vi ở Thanh Châu Thành tất cả các cửa hàng lớn dạo lần, mua được khá nhiều đồ đặc sắc, chuẩn bị thùng đựng hàng mang về Liễu gia trang.


      Thụy Ca nhìn thấy Nhược Vi tiến vào, vội vàng đứng dậy tiến lên đón, "Tỷ tỷ, Xuân Phân ta trúng cử rồi, có phải vậy hay ." Thụy Ca mong đợi nhìn Nhược Vi.


      Lại Tiểu Tình nương biết thế nào nhìn thấy Nhược Vi liền thích ngay, luôn thích dính vào bên cạnh Nhược Vi, khiến Hiên Viên Hạo ghen ghét dứt.


      "Thụy Ca lần này thi Hương có thể được báo danh thế này, cũng phải cảm tạ Nhạc tiên sinh khoảng thời gian này chân thành hỗ trợ, lại giúp rất nhiều việc, Nhược Vi ở chỗ này kính Nhạc tiên sinh ly, cảm tạ Nhạc tiên sinh trong khoảng thời gian này trợ giúp, về sau nếu có cái gì Nhược Vi giúp được, Nhạc tiên sinh cứ việc , Nhược Vi nhất định hết sức, Nhược Vi trước cạn vì kính." Nhược Vi xong liền cầm lên ly rượu trước mặt uống hơi cạn sạch.


      Thời điểm tới Thanh Châu Thành là nhóm người trùng trùng điệp điệp, mặc dù so sánh lại hơn những Quan Gia du lịch, nhưng cũng kém rồi, bây giờ thời điểm trở về chỉ có hành lý trở nên nhiều hơn, người cũng trở nên nhiều hơn, tới thời điểm Quái lão đầu cùng Hiên Viên Hạo đều ở đây, Nhạc tiên sinh lại càng cần phải rồi, bây giờ hành trình trở về ngược lại nhiều hơn vài người, đồ cũng nhiều hơn vài xe ngựa, may được Nhược Vi chuẩn bị đầy đủ, bằng đúng là mang được nhiều đồ như vậy.


      Nhược Vi ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, liếc nhìn mọi người, "Hôm nay có hai chuyện vui, chuyện vui thứ nhất chính là Thụy Ca lần này thi Hương được đứng thứ ba, trúng cử, nỗ lực của Thụy Ca cũng nhận được báo đáp, chuyện vui thứ hai chính là ít ngày nữa chúng ta là có thể lên đường trở về Liễu gia trang rồi, ra ngoài hơn mấy tháng rồi, cũng nên về."


      Dĩ nhiên Nhược Vi cũng nên trở về Tán Tài đồng tử, những thương gia kia dĩ nhiên hài lòng, ước gì Nhược Vi có thể mỗi ngày.


      Nhược Vi luôn có loại cảm giác Nhạc tiên sinh bị Quái lão đầu dạy hư, chỉ là như vậy Nhạc tiên sinh có vẻ đặc biệt đáng , khiến Nhược Vi nghĩ khách khí cũng khách khí đứng dậy.


      Cứ như vậy chủ tớ mấy người bận rộn hơn nửa ngày mới đem những thứ muốn mang trở về Liễu gia trang đóng gọn vào trong hòm.


      Người đưa báo tin mừng, những người làm tìm hiểu tin tức cũng trở về, tuy rằng tin tức kịp thời, chỉ là Nhược Vi vẫn thưởng bạc xuống, cũng phân phó tháng này tất cả người làm trong nhà, tiền lương tháng tăng gấp đôi, cái quyết định này khiến những người làm trong nhà kia vui mừng dứt, vốn là tiền lương tháng của người làm trong Liễu gia trang cũng nhiều hơn so với bên ngoài, tại lại tăng gấp đôi, làm sao mà có thể vui mừng đây.


      nhà Nhạc tiên sinh tên là Uyển Tinh, nhủ danh chính là Tiểu Tình, Nhạc tiên sinh cùng phu nhân Từ thị bình thường cũng thích gọi nhủ danh của con mình, bởi vì cùng Nhạc tiên sinh cũng coi là quen biết, lên cùng Nhạc tiên sinh bình thường gọi là Tiểu Tình.


      "Là Thụy Ca thi đỗ, hơn nữa còn là đứng thứ ba, Thụy Ca có khả năng, hôm nay tỷ tỷ xuống bếp làm mấy món ăn mọi người thích ăn, ăn mừng phen tốt, để mọi người cũng vui mừng chút." Nhược Vi vui mừng .


      Kể từ sau khi tin tức truyền về Thụy Ca thi đỗ, mọi người vui mừng được lúc, sau đó liền bận rộn chuyện chuẩn bị trở về Liễu gia trang rồi.


      Điều này cũng chỉ có thể , Nhược Vi quả rất biết thu mua lòng người, hơn nữa đều là người ta tự nguyện, đây mới là thủ đoạn inh.


      Sau đó, Nhược Vi lại tới bên cạnh Hiên Viên Hạo trước cơm tối mới trở về, thay Hiên Viên Hạo rót rượu, thay vì liếc mắt nhìn nhau, liền chính mình trở lại chỗ ngồi.


      Quái lão đầu kể từ khi cùng Nhạc tiên sinh làm quen, cũng thường mình ra ngoài dạo lung tung, luôn vừa có thời gian liền cùng Nhạc tiên sinh chuyện phiếm, Nhược Vi nghĩ tình bạn giữa những người đàn ông có những lúc cũng thực vui vẻ.


      Ngồi xe ngựa trở về Liễu gia trang, tâm tư Nhược Vi rất nhanh bay trở về Liễu gia trang , biết Liễu gia trang tại có trái cây thu hoạch , biết chuyện tình ở xưởng có thuận lợi hay , tóm lại nghĩ tới nghĩ lui, chính là hi vọng có thể rất nhanh trở lại nơi tâm tâm niệm niệm.


      Trở lại phòng khách, Thụy Ca chờ trong phòng khách, Nhược Vi nhìn Thụy Ca dáng vẻ vui mừng, cũng thay cái đệ đệ lão luyện này cảm thấy vui vẻ, nếu lần này có thi đỗ, Thụy Ca tuy tinh thần sa sút, nhưng nhất định mất mác chút , tại nếu đỗ cũng là chuyện tốt nhất.


      "Ừ, thôi." Nhược Vi phất tay cái để Thụy Ca báo tin mừng , tin tưởng Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu biết tin tức này cũng thay Thụy Ca vui vẻ.


      "Được, nếu Nhạc tiên sinh đều như vậy rồi, Nhược Vi cũng nên khách khí, Liễu gia trang còn có vài hũ tử rượu ngon, Nhạc tiên sinh nếu có thời gian phải đến Liễu gia trang ở thời gian ngắn, Nhược Vi nhất định mang rượu ngon cùng món ăn ngon chiêu đãi tiên sinh." Nhược Vi nghe Nhạc tiên sinh lời cũng nhăn nhó.


      Lần này trở về Liễu gia trang, xe ngựa nhiều thêm vài cỗ xe, mọi người ngồi xe ngựa có hơn hai chiếc, nhà Nhạc tiên sinh muốn chiếc, Quái lão đầu cùng Hiên Viên Hạo cũng cần chiếc, thỉnh thoảng mọi người cũng đổi lại ngồi chút, Quái lão đầu cùng người nhà gặp nhau qua, vừa có thời gian tìm Quái lão đầu đánh cờ, Hiên Viên Hạo còn lại là tìm được chỗ trống liền chiếm tiện nghi của Nhược Vi.


      Chỗ tốt như vậy ai hâm mộ, nơi nào còn nhớ chuyện về ở Liễu gia trang này.


      "Đa tạ tỷ tỷ, ta muốn đưa cái tin tức tốt này cho Nhạc tiên sinh cùng Quái Gia Gia." Thụy Ca ý cười đầy mặt .


      "Lại , Tử Minh nỗ lực lại vươn lên, đệ tử như vậy tiên sinh nào muốn giúp nhiều hơn tay, Vi nha đầu cũng đừng khách khí nữa, về sau đưa rượu ngon nhiều chút cho ta gọi là báo đáp." Nhạc tiên sinh tuyệt khách khí .


      Lại thể đối với tiểu nương như thế nào, khiến Hiên Viên Hạo bực tức thôi, tự mình người bao lớn, tương lai thê tử đều sắp bị môt tiểu nương mới quen biết đoạt .


      Cơm tối mọi người tề tụ ở trong phòng ăn, mặt mỗi người đều vẻ tươi cười, bàn cơm, sắc hương vị đủ loại thức ăn hấp dẫn con mắt mọi người, thỉnh thoảng xuất mì đồ ăn gọi lên con sâu tham ăn trong bụng mọi người, Đào Đào nhô cái đầu thỉnh thoảng ngắm nhìn chung quanh, liền mong đợi mọi người có thể tập chung nhanh lên chút để ăn cơm.


      Thụy Ca cùng Đào Đào những ngày này cũng mang theo gã sai vặt rất nhiều nơi, có lúc cũng theo Quái lão đầu cùng Nhạc tiên sinh hai người chút Tự Miếu nghe hòa thượng giảng kinh văn, hai huynh đệ cũng ngại phiền muộn.


      Ở trong quan niệm của Nhược Vi, tại sao đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, phụ nữ phải tâm cam tình nguyện vườn nhà trống, được có chút sai lầm, đối với phụ nữ mà khỏi cũng quá công bằng chút.


      Nhược Vi lần này cùng Thụy Ca tới Thanh Châu Thành thi Hương, trong lúc đó cũng thuận tiện làm rất nhiều chuyện khác, tại Thụy Ca lại thi đỗ, lần này có thể là thuận buồm xuôi gió, đường trôi chảy.


      Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu hai người tại khẳng định lại ở chỗ đó đánh cờ , phải Nhược Vi đối với chuyện Thụy Ca thi Hương biểu rất bình tĩnh, cái này hai người cũng kém nhiều.


      tóm lại chuyện này đối với với Nhược Vi mà là chuyện tốt, Nhược Vi vô cùng nguyện ý nhìn đến tình cảnh như thế.


      Bộ dáng Đào Đào như vậy làm cho người ta buồn cười, mặt mọi người nụ cười sâu hơn.


      "Vi nha đầu nghĩ lừa người cứ việc thẳng, làm gì quanh co lòng vòng thế, còn tưởng muốn đem rượu cho ta uống ." Quái lão đầu nhìn nổi nữa trực tiếp .


      Nhược Vi sau khi chờ Xuân Phân đem rượu ngon mình cất giữ đưa tới, phân phó Xuân Phân đóng cửa lại tự động dùng cơm , Xuân Phân nâng cốc đưa đến bàn, giọng thối lui ra khỏi gian phòng đóng cửa lại.


      Nhạc tiên sinh cũng đồng ý Liễu gia trang tiếp tục dạy Đào Đào, thuận tiện chỉ đạo Thụy Ca.


      Nhược Vi ghét nhất thế gian này đàn ông tam thê tứ thiếp, chỉ có như thế, trong nhà có người đẹp như hoa như ngọc, còn thích ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thứ người như thế để cho Nhược Vi chán ghét.


      "Thói quen dĩ nhiên là có thể nhớ, chờ các ngươi về sau cả ngày lẫn đêm nếu muốn nghĩ việc này, còn phải nhớ lại tất cả các tình trong thời gian ta gặp phải, đây cũng phải là chuyện đáng giá làm cho người ta hâm mộ." Nhược Vi cảm khái .


      Thụy Ca tìm Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu, Nhược Vi suy nghĩ chút, theo sau đến phòng bếp, hôm nay vui mừng, Nhược Vi hào phóng thưởng nhà người làm, Nhược Vi từ qua chỗ nào, gặp phải những người làm kia cũng vui mừng dương dương hướng Nhược Vi chúc mừng.


      "Tiểu thư, trí nhớ ngài tốt, nhiều đồ như vậy còn phân ràng những thứ đó là cho người nào mang về." Xuân Phân mặt sùng bái nhìn Nhược Vi, mấy cái nha đầu khác cũng là mặt vẻ mặt như thế.


      Về phần mang mấy cái kia, đều là Nhược Vi nắm giữ, mặc dù cơ trí, nhưng là thái quá rồi, quan trọng nhất đều là mồ côi có người thân, như vậy cũng dễ dàng cho Nhược Vi nắm giữ.


      Chuyến này trở về Liễu gia trang, Nhược Vi trừ mang chút đặc sản Thanh Châu Thành bên này trở về, cũng từ trong người làm ở Thanh Châu Thành chọn mấy người nhanh nhẹn mang về, mấy người được chọn trúng dĩ nhiên là vui mừng được, có chọn trúng Nhược Vi cũng thưởng ít đồ vật xuống, cũng trước, chỉ cần bọn họ dụng tâm làm việc, phải là có cơ hội Liễu gia trang.


      Trong sương phòng, Nhược Vi ngồi ở bên chỉ huy bọn nha đầu sắp xếp, "Xuân Phân, tay ngươi cầm những thứ kia là ột nhà Lưu thẩm mang về, chớ lẫn lộn, còn có Hạ Chí dọn dẹp những thứ kia là mang về cho các đệ sư muội của các ngươi ở trong sơn cốc, cũng nhớ cho kĩ, chớ đến lúc đó nghĩ sai rồi cũng đẹp."


      Nhạc tiên sinh thấy Nhược Vi cũng uống cạn rượu trong chén như vậy, "Vi nha đầu, khách khí như vậy làm gì, quá khách khí lại là còn ý tứ, tại ta cũng vậy coi mấy chị em các ngươi là người ngoài, ở chỗ này, trong khoảng thời gian này, có rượu ngon lại có người cùng chung chí hướng có thể quen biết, trong cuộc sống là chuyện may lớn rồi."


      Mà Thụy Ca cùng Đào Đào dọc theo đường nguyên nhân có thể là thêm Tiểu Tình cũng có tới thời điểm buông lỏng như vậy, bất quá sau khi hiểu biết tình huống cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao Thụy Ca cùng Đào Đào vẫn là tiểu hài tử.


      Ngược lại phía sau khi quen biết cũng tệ lắm, Nhược Vi nhìn nghĩ thầm như vậy tồi, về sau nếu là Tiểu Tình tùy tiện gả cho người đệ đệ nào của mình cũng đều tốt, chính làm người tỷ tỷ tuyệt đối làm ác người.


      Nhược Vi cũng là quên mình còn có lập gia đình, nghĩ đến chuyện của hai người đệ đệ của mình .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 148



      Thời điểm khi xe ngựa ra khỏi cửa Thành Thanh Châu, Nhược Vi quay đầu liếc mắt nhìn lại lần cuối cùng cái nơi mà nàng ở vài tháng này, biết tới lúc nào mới có thể trở lại, sau khi nhìn kỹ cửa thành lần nữa, Nhược Vi hạ màn xe xuống, nằm xuống đệm mềm mại, thở dài cái.


      Thầm nghĩ, vào cái thời đại này cuộc sống của đúng là khó khăn, người có thể có được tự do như nàng chỉ sợ là khó tìm được.


      Cảm khái thôi, Nhược Vi cũng biết ở thời đại này mà mình coi là người vô cùng may mắn rồi.


      Mặc dù có cha mẹ nâng đỡ, có thân thích thương giúp đỡ mình, nhưng lại có Quái lão đầu dù có quan hệ máu mủ nhưng lại quan tâm mình hơn cả người thân trong nhà, còn có hai người đệ đệ để mang đến ình cuộc sống tràn đầy động lực, chỉ riêng những cái này cũng đáng giá ình cảm tạ ông trời ưu ái đối với mình rồi.


      "Tỷ tỷ, sao vậy ạ, có phải có chỗ nào thoải mái hay ?" Thụy Ca nghe được thanh Nhược Vi thở dài lo lắng hỏi, cho là thân thể Nhược Vi có chỗ nào thoải mái.


      " có việc gì, chỉ là phải về nhà rồi, về sau biết tới lúc nào mới có cơ hội trở lại đây chơi lần nữa mà thôi, cần lo lắng cho tỷ, thân thể của tỷ tốt lắm." Nhược Vi thu hồi nét mặt buồn bã, ôn hòa sờ sờ đầu Thụy Ca.


      "Dạ, tỷ tỷ có việc gì là tốt rồi." Thụy Ca khéo léo tựa vào bên cạnh Nhược Vi, Đào Đào cùng Thụy Ca thích nhất là những khi ở bên cạnh Nhược Vi, mấy tỷ đệ cùng chung hoạn nạn với nhau từ khi nhà chỉ có bốn bức tường đến bây giờ, trong khoản thời gian này tình cảm càng ngày càng gắn bó ai có thể chia rẽ được, cho dù về sau mỗi người đều có gia đình riêng của mình chăng nữa, địa vị của Nhược Vi trong suy nghĩ của Thụy Ca cùng Đào Đào vĩnh viễn cũng thay đổi, bất luận kẻ nào cũng thể thay thế được địa vị của Nhược Vi ở trong lòng hai huynh đệ.


      "Tỷ tỷ, ta nhớ nhà, bây giờ trong nhà nhất định có rất nhiều đồ ăn." Đào Đào dựa tới ôm lấy cánh tay Nhược Vi, mặt dựa sát vào nhìn Nhược Vi.


      " cần nóng vội, rất nhanh có thể về tới nhà, đến lúc đó Đào Đào muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó rồi." Nhược Vi gõ cái vào cái đầu của Đào Đào.


      Bởi vì muốn nhanh chút trở về Liễu gia trang, dọc theo đường cũng dừng lại lâu, so với tốc độ của người đường bình thường nhanh hơn rất nhiều, vì vậy thời gian về tới Liễu gia trang so với thời gian tới Thanh châu trước kia ít hơn ngày.


      Vào ngày mồng tháng chín kia, đoàn người chậm rãi ra đoạn đường trước của Liễu gia thôn, đường còn hướng mọi người mà họ quen biết lên tiếng chào hỏi.


      Ngồi ở trong xe ngựa Nhược Vi rèm xe vén lên, nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, Nhược Vi hít sâu hơi, nhất thời cảm thấy cả người trở nên thư thái rất nhiều, tháng Chín tại Liễu gia trang, phản phất mùi thơm của các loại trái cây dân dã, bắt đầu từ cửa thôn, dãy cây lê ven đường treo đầy nhưng quả lê chín mọng, nhìn là mê người.


      "Tỷ tỷ, tới đâu rồi ạ?" Đào Đào xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo rồi hỏi Nhược Vi, Đào Đào dọc theo đường tuy tinh thần rất tốt, nhưng đến ngày cuối cùng cũng phải mơ mơ màng màng ngủ thiếp xe ngựa, cũng may tính năng giảm sốc của xe ngựa được thiết kế rất tốt, ngủ xe ngựa cũng bị lắc lư gì nhiều, khác nhiều so với ngủ ở giường là mấy.


      "Qua đây nhìn chút xem". Nhược Vi ngoắc ngoắc tay với Đào Đào, ý bảo Đào Đào tới bên cạnh mình.Đào Đào hấp ta hấp tấp bò đến bên cạnh Nhược Vi.


      "A, tỷ tỷ, đến nhà rồi, đến nhà nhanh à." Sau khi Đào Đào thấy cảnh sắc quen thuộc bên ngoài liền hưng phấn .


      "Đúng vậy a, chúng ta sắp đến nhà rồi."


      Mấy chiếc xe ngựa phía sau lúc này cũng rất náo nhiệt, đặc biệt là xe ngựa chở người nhà của Nhạc tiên sinh là náo nhiệt nhất.


      "Cha, mẹ, mau nhìn, nơi này là đẹp, cây kia là cái gì, hình như ăn rất ngon à." Tiểu Tình dùng cặp mắt ngây thơ của nàng nhìn vợ chồng Nhạc tiên sinh đặt câu hỏi.


      "Đó là cây lê, bình thường nhưng quả lê mà Tiểu Tình ăn chính là tư những cây này hái xuống." Nhạc tiên sinh rất kiên nhẫn vì nữ nhi bảo bối của mình mà giải thích.


      "Cha, vậy sau này Tiểu Tình có thể tới đây hái lê ăn hay , Tiểu Tình cũng muốn hái lê cho cha mẹ ăn." Tiểu Tình rất hiếu thuận hỏi.


      "Chuyện này Tiểu Tình có thể hỏi Nhược Vi tỷ tỷ, Nhược Vi tỷ tỷ có thể là được." Nhạc phu nhân vuốt vuốt đầu Tiểu Tình .


      "Tốt, vậy đến lúc đó Tiểu Tình hỏi Nhược Vi tỷ tỷ, Nhược Vi tỷ tỷ tốt như vậy, nhất định mang Tiểu Tình ." Tiểu Tình vui mừng .


      "Uh, mang Tiểu Tình . " Nhạc phu nhân cưng chìu nhìn Tiểu Tình.


      chiếc xe ngựa thứ ba, Hiên Viên Hạo vẫn còn đánh cờ cùng Quái lão đầu, Thụy Ca nghiêm túc ngồi ở bên quan sát, đột nhiên nghe được giọng hưng phấn của Tiểu Tình chiếc xe ngựa trước mặt, Thụy Ca biết xảy ra chuyện gì, vén rèm xe lên nhìn ra, cảnh sắc trước mắt phải là nhưng cảnh mà mình quen thuộc nhất sao.


      "Đến, sắp đến nhà rồi." Thụy Ca vui mừng hướng hai người vẫn còn đánh cờ .


      "Nhanh như vậy?" Quái lão đầu tin hỏi, cũng nhấc lên màn xe cạnh mình, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, Quái lão đầu cũng rất vui mừng, ở nơi này lâu, tình cảm cũng rất sâu sắc, trong khoảng thời gian có ở đây, trong lòng cũng có cảm giác gì đó đúng lắm, bây giờ trở về tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái.


      Mọi người vui mừng nhìn xe ngựa càng ngày càng gần nhà mình, tâm tình đặc biệt kích động.


      Rốt cuộc, xe ngựa dừng ở trước đại môn Liễu gia trang, quản gia Liễu Vượng mang theo người làm trong nhà chờ ở cửa chính, thấy xe ngựa dừng lại, vội vàng tiến lên thỉnh an.


      "Xin thỉnh an các vị chủ nhân, các chủ nhân đường cực khổ, nên phòng bếp chuẩn bị tốt nước nóng, chờ các chủ nhân về tới." Liễu Vượng vui mừng hướng phía xe ngựa .


      "Liễu thúc cực khổ rồi, trong khoảng thời gian này mọi người trong nhà có khỏe ." Nhược Vi dưới nâng đỡ của Xuân Phân lập tức xuống xe.


      "Trong nhà tất cả đều tốt, chủ nhân cần lo lắng ạ, chỉ là các chủ tử đều ở nhà, được náo nhiệt lắm mà thôi." Liễu Vượng rất cung kính đáp.


      " ra xe ngựa phía sau gặp Cây , phụ tử các ngươi cũng lâu rồi gặp."


      "Tạ tiểu thư, giờ Cây cũng trở về, nô tài cùng Cây lúc nào cũng có thể gặp mặt, tại việc quan trọng nhất là hầu hạ tiểu thư đem hành lý vào nhà ạ."


      "Vậy tùy Liễu thúc , chỗ ở ột nhà Nhạc tiên sinh chuẩn bị xong chưa ?"


      "Dạ chuẩn bị xong ạ, ngay khi tiểu thư cho người đưa tin về, nô tài liền bắt đầu dựa theo phân phó của tiểu thư bắt đầu chuẩn bị, tại có thể vào ở ngay."


      "Uh, khổ cực cho Liễu thúc rồi, như vậy , ngày mai cho Liễu thúc cùng Cây ngày nghỉ, vui vẻ ở nhà cùng với Cây ."


      "Cám ơn tiểu thư, để nô tài sai người mang hành lý vào ạ." hướng mấy chiếc xe ngựa.


      "Uh, ."


      Nhược Vi chào hỏi mọi người rồi tiến vào cửa chính Liễu gia trang, Tiểu Tình vừa xuống xe ngựa liền chạy tới bên cạnh Nhược Vi ríu rít hỏi các loại vấn đề, khiến Đào Đào cùng Thụy Ca có chút ghen tỵ, người nào dám giành tỷ tỷ với mình người đó chính là người xấu, dĩ nhiên ngoại trừ Hiên Viên đại ca.


      Sau khi Nhạc tiên sinh cùng phu nhân xuống xe ngựa, liền ngắm nhìn bốn phía, phát nơi này phong cảnh như tranh vẽ, nhất thời liền mến chỗ này, trong lòng hai vợ chồng đồng thời toát ra ý niệm, đó chính là muốn định cư ở nơi này, Nhạc tiên sinh càng thêm cảm khái ở trong lòng, may là nhờ mình chấp nhận theo tới đây, bằng bỏ lỡ chỗ tốt như vậy, mình nhất định hối hận chết .


      Nhạc tiên sinh cùng Nhạc phu nhân dưới hướng dẫn của vị chủ nhân Nhược Vi vào Liễu gia trang, Liễu gia trang có phong cách kiến trúc riêng trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt người nhà Nhạc tiên sinh.


      Ánh mặt Nhạc tiên sinh càng thêm si mê đem tất cả những nơi có thể nhìn đều nhìn lần, ai bảo bên trong Liễu gia trang tất cả đều là nhưng cái lý tưởng nhất trong suy nghĩ của Nhạc tiên sinh, nên bây giờ dù Nhạc tiên sinh có bị chính vị chủ nhà là Nhược Vi đây tự mình đuổi , Nhạc tiên sinh cũng nhất định , cho nên nhà Nhạc tiên sinh rất mau mắn ở Liễu gia trang An gia rồi.


      Mà tiểu nữ khả ái Tiểu Tình đây sau khi vừa bước vào đại môn Liễu gia trang, cặp mắt liền thẳng tắp nhìn chằm chằm nhưng cây ăn quả bên trong, trong đôi mắt đơn thuần của Tiểu Tình, những thứ trái cây tròn vo đáng này mới là cái có lực hấp dẫn người ta nhất.


      Nhạc phu nhân đáng thương nhìn nhìn phu quân cùng nữ nhi bên cạnh mình, thể làm gì chỉ có thể cười tiếng, cũng đành mặc kệ rồi chính mình cũng hưởng thụ mà nhìn ngắm.


      Nhược Vi thấy bộ dáng như vậy của nhà Nhạc tiên sinh, trong lòng cũng rất là vui vẻ, ý nghĩa của Liễu gia trang đối với Nhược Vi mà so người khác rất bất đồng, có thể Liễu gia trang tựa như đứa con của Nhược Vi vậy, là dưới che chở tỉ mỉ của Nhược Vi mà lớn lên .


      Những chuyện phát sinh qua trong Liễu gia trang, từng chuyện từng chuyện Nhược Vi đều nhớ rất ràng, mỗi chuyện mỗi vật cũng quên, bây giờ khách mà mình mời tới mặt lại thích nhà mình ràng như vậy, thân là chủ nhân Nhược Vi làm sao có thể vui mừng được chứ!


      "Tiên sinh cùng phu nhân mấy ngày liên tiếp phải đường cực khổ, tại cũng đến Liễu gia trang rồi, Nhược Vi cũng cùng khách khí với tiên sinh và phu nhân, hai vị mang theo Tiểu Tình rửa mặt nghỉ ngơi trước chút, sau khi nghỉ ngơi tốt rồi, Nhược Vi tận tình thể hiếu khách của chủ nhà." Nhược Vi thấy khách mời tới vẫn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, hoàn toàn quên mất còn có đám người chờ bọn họ, liền thể làm gì khác hơn là tẫn chức giải thích.


      "A! Được, tốt!" Nhạc tiên sinh cùng phu nhân lúng túng liếc mắt nhìn nhau, vội mở miệng lên tiếng. Thầm nghĩ tại sao mình lại chịu nổi dụ hoặc như vậy chứ, haiz! Đều do Nhược Vi đem Liễu gia trang xây lên quá đẹp, hai vợ chồng Nhạc tiên sinh đồng thời nghĩ, chỉ đáng thương cho Nhược Vi cứ như vậy mà trắng trợn bị áp cho cái "Tội danh" mà mình biết.


      Nhược Vi tẫn chức đưa nhà Nhạc tiên sinh đến viện đặc biệt an bài ột nhà bọn họ mới về chỗ ở của mình, Nhạc tiên sinh cùng phu nhân nhìn thấy Nhược Vi đặc biệt vì nhà của mình mà chuẩn bị chỗ ở, khung cảnh vô cùng ưu nhã, khiến hai vợ chồng thích thôi, đồng thời cũng vì an bài tỉ mỉ này của Nhược Vi mà hảo cảm trong lòng lại tăng thêm tầng.


      Mà Thụy Ca cùng Đào Đào sau khi ở cùng Nhược Vi chuyện chút rồi cũng vui mừng trở về chỗ ở của mình, Quái lão đầu lại càng cần phải , tại khẳng định sớm đến sơn cốc rồi, dù sao cũng đoạn thời gian dài gặp những người trong sơn cốc rồi, biết huấn luyện thế nào.


      Sau khi Nhược Vi trở lại phòng của mình, hoàn cảnh quen thuộc, mùi hương quen thuộc, tất cả đều ấy đều làm cho cả người cảm thấy thoải mái, nhìn tình huống này đúng với câu ngạn ngữ rất hay: ổ vàng ổ bạc cũng bằng ổ chó nhà mình, vì ở Thành Thanh Châu lâu như vậy nên khi về đến nhà mình làm cho Nhược Vi cảm thấy cả người cảm thấy thoải mái thư thái.


      Dưới hầu hạ của nhóm người Xuân Phân, Nhược Vi rửa mặt sạch , tắm nước nóng lần rồi nằm chiếc giường lớn hoài niệm mấy tháng ngủ giấc ngon ngọt.


      Ngủ thẳng đến buổi chiều, thời điểm mà mặt trời cũng xuống núi Nhược Vi mới mở ra đôi mắt buồn ngủ mờ mịch, mặt mê mang nhìn đỉnh màng quá quen thuộc.


      Thích ứng lát, Nhược Vi mới nhớ tới mình từ Thành Thanh Châu phồn hoa náo nhiệt trở lại ngôi nhà mà mình mong nhớ nhất.


      Nghe mùi thơm quen thuộc gối đầu, nhìn lại chút tấm trướng mành mới đổi, Nhược Vi thỏa mãn nâng lên nụ cười nhè , nếu lúc này mà có Hiên Viên Hạo ở đây, nhất định bị nụ cười này làm cho choáng váng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 149



      Lúc đoàn người Nhược Vi trở lại Liễu gia trang tin Liễu gia từ Thanh Châu Thành trở về lâu vang xa đến độ dường như mọi người Liễu gia thôn đều biết.


      Đối với mục đích Liễu gia Thanh Châu Thành, người dân trong Liễu gia thôn đều biết được chút ít, cũng phải là hoàn toàn biiết hết.


      Hơn nữa lấy địa vị của Liễu gia ở Liễu gia thôn người của Liễu gia làm chuyện cũng có người lặng lẽ chú ý, đều mang theo tâm tư ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm việc làm của Liễu gia.


      Bây giờ Liễu gia còn như xưa, tuy người Liễu gia thôn khó có thể tin tưởng rằng Liễu gia như lúc trước thể tự chăm sóc tốt bản thân mình và nuôi nấng hai đệ đệ lớn lên có thành tựu như ngày hôm nay, nhưng thực tế họ làm được, tại người trong thôn đều dựa vào Liễu gia sinh nhai, có người nào có lá gan dám khiêu khích Liễu gia.


      Danh tiếng của Liễu gia trang cũng sớm lan truyền ra ngoài, hôm nay thân phận cùng địa vị của Liễu gia phải là chỗ mà những người dân Liễu gia thôn có thể ngồi ngang hàng với nhau được nữa, chỉ là người nhà Nhược Vi nghĩ như thế nào, ít nhất thôn dân trong Liễu gia thôn nghĩ như thế.


      Chỉ là mặc kệ hôm nay thân phận cùng địa vị của Liễu gia như thế nào ít nhất ở Liễu gia thôn còn có cái đặc biệt, đó chính là gia đình Lưu thẩm, cho tới bây giờ Nhược Vi luôn đối đãi với gia đình Lưu thẩm như người nhà, chưa từng có ý định cao cao tại thượng, cho dù là Thụy Ca và Đào Đào tuổi còn cũng nhớ lúc trước gia đình Lưu thẩm tốt như thế nào, nhìn thấy gia đình Lưu thẩm đều khách khí.


      Lần này chuyện Nhược Vi mang theo hai người đệ đệ thành Thanh Châu bị rất nhiều người chú ý, chỉ là Nhược Vi cũng có coi thành chuyện gì to tát, những thứ này căn bản là ảnh hưởng được Nhược Vi.


      tại khắp nơi lẳng lặng chú ý người Liễu gia trang mong muốn nhìn thấy nhân vật chính thân, đương nhiên là nhanh chóng truyền tin ra ngoài.


      Nhược Vi hoàn toàn nghĩ tới chính mình lưu lại ở tiểu sơn thôn này khiến cho nhiều người chú ý như vậy, lên Kinh Thành người trong tộc Hiên Viên chú ý, đến người dân Liễu gia thôn thầm tìm hiểu.


      Nếu Nhược Vi biết những chuyện này xảy ra, nhất định cảm thấy đẹp mắt xem thường, hơn nữa chỉ có câu nhàm chán đến cực điểm.


      Gia phong (truyền thống) của Liễu gia ở thời đại này mà là hiếm thấy, người trong nhà vô luận là chủ tử hay là người làm cũng ỷ thế hiếp người, cũng nhiều chuyện lại thích gây chuyện thị phi.


      Chỉ là gia phong của Liễu gia dù có tốt hơn nữa cũng ngăn cản được người ngoài hứng thú đối với Liễu gia, chỉ cần người nào phát chút chuyện của Liễu gia, tất cả mọi người có thể ở cùng nhau thảo luận lâu, nếu Nhược Vi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng thể cảm thán câu, lực lượng tám chuyện quả nhiên là vô cùng hung hậu.


      Lần này cả nhà Nhược Vi ra ngoài hơn mấy tháng, người trong thôn nhưng lại chuyện say sưa rất nhiều ngày!


      Nhược Vi dựa vào phía sau giường, mới vừa rồi được đám người Xuân Phân hầu hạ rời giường, mặc quần áo tử tế, Nhược Vi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình mơ hồ trong gương đồng, Nhược Vi thở dài, những món đồ tốt bên trong gian thể mang toàn bộ ra dùng là buồn chán!


      Hạ Chí thuần thục chải đầu cho Nhược Vi, cài them cây trâm bích ngọc lên, Hạ Chí hài lòng liếc mắt nhìn thủ nghệ của mình, "Tiểu thư, như vậy có được ?" Mặc dù bản thân Hạ Chí cảm thấy được, nhưng vẫn phải hỏi đến ý kiến của chủ nhân.


      "Ừ, đẹp lắm." Mặc dù hình ảnh trong gương đồng rất mơ hồ, nhưng Nhược Vi vẫn nhìn ra được kiểu tóc bới rất đẹp, hơn nữa Nhược Vi cũng để ý đến những thứ như vậy.


      Hạ Chí thấy chủ tử hài lòng, vui mừng cười rạng rỡ, vẻ mặt hí hửng cười tươi làm cho người ta nhìn thấy tâm tình cũng cảm thấy thay đổi tốt hơn.


      "Xuân Phân, cả nhà Nhạc tiên sinh như thế nào rồi." Nhược Vi liếc mắt nhìn vẫn Xuân Phân vẫn còn giúp mình thu dọn chăn gối giường hỏi.


      "Tiểu thư, cả nhà Nhạc tiên sinh đoán chừng cũng mới tỉnh lại, nô tỳ mới vừa rồi sai người ta hỏi, cả nhà Nhạc tiên sinh vẫn còn ở nghỉ ngơi, tại chắc tỉnh."


      Sau khi Nhược Vi từ Thanh Châu Thành trở về Liễu gia trang có nghỉ ngơi nhiều, ngày thứ hai liền bắt đầu bận rộn.


      Bởi vì tại tin tức đại thiếu gia Liễu gia trúng cử truyền khắp cả Liễu gia thôn rồi, đây chính là chuyện vui mà Liễu gia thôn trăm năm khó gặp, tin Thụy Ca trúng cử do nha dịch trấn tới Liễu gia trang báo tin mừng mà truyền ra, lúc ấy cả Liễu gia trang cũng sôi nổi.


      Buổi tối hôm đó biết tin Thụy Ca trúng cử, thôn trưởng liền đại diện mọi người trong thôn đến Liễu gia trang, là hi vọng Nhược Vi có thể tổ chức bữa tiệc lớn, ăn mừng chuyện vui này.


      Trong phòng khách, thôn trưởng mặc quần áo màu xám, nhìn ra được chất vải cũng tệ lắm, mấy năm này trong thôn bởi vì Nhược Vi mở xưởng ở đây, cuộc sống người trong thôn cũng chuyển biến rất lớn, người trong thôn ăn mặc ngủ nghỉ so với những thôn chung quanh cũng tốt lên rất nhiều, rất nhiều người từ những thôn khác cũng muốn cùng Liễu gia thôn thiết lập quan hệ, nhưng xem ra bây giờ cũng phải chuyện dễ dàng gì.


      Trước kia thời điểm Liễu gia thôn nghèo nàn, những thôn khác có điều kiện khá hơn chút cũng quá quan tâm nguyện ý cùng người trong Liễu gia thôn kết thân, tình huống bây giờ lại trái ngược, Liễu gia thôn vô luận là tiểu tử hay là tiểu nương cũng rất được thôn khác hoan nghênh, bà mai bà mối từ những thôn khác tại chuyện thích làm chính là chạy sang Liễu gia thôn, ai kêu Liễu gia thôn tại khá lên, tình thế bắt buộc, có cách nào!


      "Thúc, có chuyện gì, uống ly trà trước rồi ." Nhược Vi nhìn sắc mặt trưởng thôn có chút gấp gáp , ý đồ của thôn trưởng Nhược Vi làm sao mà đoán được, huống chi mỗi lần thôn trưởng đến đều là vô bất đăng tam bảo điện (đây là câu thành ngữ: có chuyện gì ghé thăm), được rồi! Thỉnh thoảng có hai lần như vậy phải là bởi vì có chuyện mới đến tìm Nhược Vi sao.


      "À! Được." Thôn trưởng có cách nào khác hơn là làm theo ý Nhược Vi, nghĩ thầm, ra chuyện cũng có gì gấp, hơn nữa trong thôn nếu như có nha đầu Nhược Vi, còn biết biến thành dạng gì nữa, nhớ năm đó thôn trưởng cảm thấy Nhược Vi thành tựu nhất định phi phàm, có nghĩ tới là ngày này lại tới nhanh như vậy mà thôi, cũng may, người trong thôn ít nhiều gì cũng được lợi.


      Nghĩ tới những thứ này thôn trưởng liền cảm thấy bùi ngùi, năm đó nha đầu này đói no bụng bây giờ có thể chống lên cả bầu trời rồi, hơn nữa còn là rất nhiều đại nam nhân cũng chưa chắc gì làm được.


      Thôn trưởng uống nước trà xong, nhìn Nhược Vi trước mắt mang theo phong thái vương giả, thôn trưởng cảm giác mình có phần chịu đựng được rồi, cảm giác Nhược Vi như vậy có thể khiến người ta muốn thần phục. Cho dù nàng ngồi ở chỗ đó cũng làm gì, nhưng lại có thể khiến cho ai xem thường tồn tại của nàng.


      "Nha đầu Nhược Vi, mục đích hôm nay thúc đến chắc hẳn con cũng !" Lúc này Thôn trưởng rất khẳng định hỏi.


      "Là vì chuyện của Thụy Ca sao?" Nhược Vi cũng có ý định che giấu, trực tiếp thẳng vào vấn đề ra, cũng có úp a úp mở gì, chuyện Thụy Ca trúng cử dù sao cũng đáng giá làm người ta vui mừng.


      "Đúng vậy, Thụy Ca trúng cử người trong thôn đều vô cùng vui mừng, Liễu gia thôn lâu cũng có xuất qua cử nhân rồi, Thụy Ca trúng cử đối với Liễu gia thôn mà là chuyện đại hỉ, vì vậy người trong thôn phái ta làm đại biểu, hi vọng nha đầu Nhược Vi có thể tổ chức lớn, như vậy mọi người cũng được hưởng chút khí vui mừng." Thôn trưởng vui vẻ .


      "Được chứ, sau khi bàn bạc về thời gian tổ chức phái quản gia thông báo mọi người." Nhược Vi cũng từ chối, dù sao cũng có gì xấu, mọi người vui vẻ cái cũng chưa hẳn thể, huống chi mấy năm qua này mặc dù người trong thôn đều dựa vào xưởng Liễu gia làm kế sinh nhai, nhưng xưởng nếu như có những người trong thôn này, cũng thuận lợi như vậy, ở phương diện khác mà , xưởng và Liễu gia thôn là chặt chẽ liên hệ với nhau .


      Thôn trưởng đại diện mọi người trong thôn tới Liễu gia trang tìm hiểu qua tin tức, sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn mà bọn họ muốn, liền trông mong đợi tin Liễu gia, tất cả mọi người muốn tận mắt mắt thấy quan lớn cử nhân trẻ tuổi, thực tế còn là bé trai -Thụy Ca.


      Mấy năm này, mặc dù Liễu gia cũng có làm ra chuyện ỷ thế hiếp người gì, nhưng cũng thể ngày ngày cùng người trong thôn ở chung chỗ, cho dù Nhược Vi phản đối hai người đệ đệ chơi với những đứa trẻ khác trong thôn, các thôn dân còn dám để mặc cho con nhà mình chơi chung với bọn Thụy Ca!


      Dù sao hôm nay nhận thức của người trong thôn so với trước kia giống nhau, Liễu gia cùng bọn họ phải người cùng thế giới, cho dù thân thiết như nhà Lưu thẩm, có lúc cũng thể làm được chuyện như năm đó, càng cần phải những người khác rồi, tất cả mọi người còn muốn nịnh bợ Liễu gia, luôn mang thái độ thận trọng dè dặt, Nhược Vi cũng kiên nhẫn mà cùng những người này kết giao, chỉ là theo như nhu cầu là được, cái khác cũng chưa có.


      Chỉ là mọi người vẫn còn có chút thuần phác tồn tại, Nhược Vi cũng vui nhìn thấy những người này, ra cũng thể trách những thôn dân này, ai kêu khí thế người Nhược Vi quá mạnh mẽ, mọi người đứng ở trước mặt nàng muốn cẩn thận cũng được, nếu phải là người thân cận bên cạnh Nhược Vi, Nhược Vi cũng có khả năng biểu hiền lành, cho nên vấn đề này hẳn là lại rối rắm.


      thực tế, thôn dân trong Liễu gia thôn thời điểm có Nhược Vi ở đây biểu vẫn rất tự tin, gạc vẻ mặt Liễu gia thôn.


      Chỉ là khi đối mặt với khí thế cường đại người Nhược Vi trở nên có chút khiếp sợ mà thôi, đây cũng là chuyện có cách nào khác, mặc dù Nhược Vi tuổi còn , nhưng khí thế người cũng phải là người bình thường có thể có .


      Sau khi thôn trưởng tới Liễu gia, ngày thứ hai Nhược Vi liền đem chuyện phân phó xuống, sai Liễu Vượng xử lý chuyện này, Nhược Vi đối với việc bản thân mình tự chọn quản gia này vẫn rất tín nhiệm .


      Huống chi, năng lực của Liễu Vượng cũng tốt, huống chi còn theo Nhược Vi làm thủ hạ nhiều năm như vậy, năng lực làm việc càng cần phải rồi.


      Mấy ngày sau, trong thư phòng, "Tiểu thư, mọi chuyện chuẩn bị tốt, người xem chọn ngày nào tốt." Liễu Vượng rất cung kính đứng ở trong thư phòng đáp lời, báo cáo chuẩn bị chuyện mời khách.


      "Ừhm, Liễu thúc cực khổ rồi, như vậy , ngươi tìm Quái lão đầu xem ngày tốt, mặc dù bản thân ta tin những thứ này, chỉ là dù sao chuyện Thụy Ca có thể trúng cử cũng là chuyện đại hỉ , thà tin rằng là có còn hơn là !" Vẻ mặt Nhược Vi mỉm cười .


      "Dạ, tiểu thư." Liễu Vượng thấy dáng vẻ hài lòng của tiểu thư đối với cách xử lý mọi việc của mình, trong lòng cũng vui mừng, chỉ cần có thể giúp tiểu thư xử lý tình, trong lòng Liễu Vượng mừng vô cùng ! Bằng ở trong lòng của Liễu Vượng, đời này cũng báo đáp được đại ân đại đức của tiểu thư.


      Liễu Vượng lui ra sau đó liền theo phân phó của tiểu thư nhà mình tìm Quái lão đầu, Liễu Vượng chạy đến nhiều chỗ cũng tìm được, cuối cùng lại gặp Đào Đào mới biết ông cụ này cùng Nhạc tiên sinh vòng vòng trong thôn.


      Liễu Vượng lại đợi đến xế chiều khi Quái lão đầu về nhà mới gặp được người, "Ông cụ, ngài về rồi à, lão nô tìm ngài cả ngày." Liễu Vượng lau mồ hôi đổ trán .


      "Tìm lão già ta có chuyện gì gấp gì sao!" Quái lão đầu cũng thích vẻ khiêm tốn của Liễu Vượng, gì mà cần tự xưng là nô tài, dù sao Quái lão đầu là người sinh trưởng ở địa phương, năm đó ở giang hồ cũng coi là người có quyền cao chức trọng, tất nhiên cùng Liễu Vượng người này khách khí, chỉ là quá đáng là được.


      "Tiểu thư mời ngài chọn giùm ngày tốt, chuyện đại thiếu gia trúng cử mời những người này tới ăn mừng, đây cũng là chuyện vui của Liễu gia trang." Vẻ mặt Liễu vượng vì Thụy Ca mà thấy kiêu ngạo, khiến Quái lão đầu nhìn cũng cảm thấy vui vẻ nhiều, mặc dù phải là chuyện ngày đầu mới biết, dù sao cũng có thể xem như là Quái lão đầu nhìn Thụy Ca lớn lên, dĩ nhiên là thay Thụy Ca vui mừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :