1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 133: Tin Tức (Hai)



      Mọi người cười cười , ấm áp dùng qua bữa cơm. Sau đó tụ tập lại phòng khách, mấy người Xuân Phân đem trà lài đưa lên rồi lui ra ngoài, canh giữ ở cửa đại môn.


      "Nha đầu, lần này tới đây còn có việc muốn cho ngươi. Súc sinh năm đó phản bội ta bây giờ ở chung chỗ với kẻ đối đầu với tiểu tử thúi, các ngươi nhất thiết phải cẩn thận rồi, sớm biết năm đó ta nên tự tay bóp chết , tránh cho trở lại cõi đời này gieo họa cho người." Quái lão đầu sắc mặt tốt .


      "Sao lại thế này, chút tin tức ta cũng chưa nghe được, những ám tuyến đó như thế nào lại tra được." Nghe tin tức này, cho dù tính tình Nhược Vi có khá hơn nữa, lúc này cũng tránh được nghiêm mặt.


      "Ngược lại trách được những người đó, bởi vì chuyện này cực kỳ bí , người bình thường đúng là biết. Chỉ là ta nghĩ tới, những người này vậy mà cấu kết cùng chỗ, nếu chú ý đúng là biết những kẻ này làm ra những chuyện gì."


      Sắc mặt của Hiên Viên Hạo lúc này cũng tốt nổi. Tuy chuyện này cũng biết, nhưng nếu như biết chậm chút sau này như thế nào… đúng là dám .


      Đầu ngón tay Nhược Vi gõ gõ cái bàn, vẻ mặt hơi thu lại, bộ dáng suy tư vấn đề.


      "Quái lão đầu, chuyện này ngươi biết khi nào, bọn họ cấu kết ở chung chỗ bao lâu, chuyện này phải vạch kế hoạch tốt."


      "Hai ngày trước nhận được tin tức, sau đó, ta an bài số chuyện xong liền thu thập hành lý, thúc ngựa tới đây."


      "Ngược lại ngờ ở nơi này có thể gặp Tử Dực (tên chữ của Hiên Viên Hạo), chuyện lần này cũng coi như dễ làm hơn. Trước khi đến ta còn phái người ra ngoài tìm ngươi đấy." Quái lão đầu nhìn Hiên Viên Hạo .


      "Đa tạ ngài." Hiên Viên Hạo đứng dậy, quy củ hành lễ với Quái lão đầu để bày tỏ lòng cảm kích. Nếu phải Quái lão đầu tới kịp thời để báo cho biết tin tức này, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cho dù là tự mình xử lý cũng gặp phiền toái nhiều hơn. tại biết, cũng sớm làm chút chuẩn bị.


      "Cám ơn cái gì, về sau cho ta vơ vét nhiều rượu tốt trở lại là được."


      "Được rồi, các người cũng đừng khách sáo tới khách sáo lui nữa, trước mắt phải suy nghĩ kỹ làm thế nào mới đúng."


      Hai người dưới uy áp của Nhược Vi liền cẩn thận suy nghĩ chánh . Cái cảnh tượng này lâu thấy.


      "Hạo ca ca, nhà của chàng có đặt ám tuyến ở Đông Phương gia hay . Nếu có kêu bọn họ lặng lẽ hỏi lần, đến lúc đó chúng ta làm việc cũng tốt hơn."


      "Uh, người có, chỉ là nhiều lắm, hai năm trước còn bị phát đuổi ra ngoài."


      "Có người là được, cần bao nhiêu người, chỉ cần có thể biết nội tình của bọn họ, như vậy dễ làm hơn nhiều."


      Hiên Viên Hạo nghe lời Nhược Vi , suy nghĩ chút liền đáp: "Có mấy người, đều là người bên ngoài, nhưng cũng coi như là thụ dụng, vẫn luôn dấu, dám để cho bọn họ làm gì, chỉ sợ bại lộ."


      "Như vậy tệ, cho dù chỉ biết chút da lông cũng có thể suy đoán ra ít thứ, như vậy đối với nhà chàng mà là rất có lợi. Hơn nữa, những ám tuyến đó cần quá liều lĩnh, sau còn có thể tiếp tục núp, để chúng ta có thể lập kế hoạch tốt. chừng lần này còn có thể cho đối phương kích."


      "Uh, đợi lát nữa ta liền viết thơ trở về thông báo cho nhà."


      Ba người lại tiếp tục thảo luận vài canh giờ mới tách ra làm việc của mình. Sản nghiệp Vi các của Liễu gia ở thành Thanh Châu, và số sản nghiệp công khai khác đều cần Nhược Vi quản lý.


      Thời gian còn lại, Nhược Vi đều ở đây nhìn sổ sách, gặp quản rồi phân công nhiệm vụ.


      Thời gian ngày cũng liền bận rộn như vậy mà trôi qua.


      Chương 134: Ăn Ý



      Kể từ khi Quái lão đầu mang đến tin tức này, mấy ngày nay Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đúng là vội được, chính bản thân Quái lão đầu cũng thường thấy bóng dáng, cũng may ở thành Thanh Châu này bọn họ cũng quá làm người khác chú ý.


      Nửa tháng sau, Nhược Vi vì Đào Đào mời tiên sinh đến, bây giờ bắt đầu giảng bài cho Đào Đào rồi. Vị tiên sinh này ước chừng bốn mươi tuổi, tuy có tài nhưng do nhiều năm qua gặp thời, có thể là con người đầy tài hoa.


      Nhược Vi cũng phái nhiều người hỏi thăm, sau mới quyết định mời người này. Vị lão tiên sinh này xác là vận số tốt lắm, vừa đến lúc mấu chốt liền như xe bị tuột xích. Nghe vị tiên sinh này mỗi lần muốn vào trường thi đều có chuyện ngoài ý muốn, mặc dù có bị ai động tay động chân, nhưng mỗi lần thi nếu phải sinh bệnh lại té ngã, sau nhiều lần xảy ra cũng bỏ qua tâm tư tái nhập trường thi.


      Vị tiên sinh này họ Nhạc, Nhược Vi lần này có thể mời được vị Nhạc tiên sinh này cũng là tốn chút sức. Thời điểm Nhược Vi vừa mới bắt đầu phái người mời, vị Nhạc tiên sinh này cũng nguyện ý tới.


      Sau là do Nhược Vi phái nhiều người hỏi thăm, mới phát chút tin tức hữu dụng. Vị Nhạc tiên sinh này cùng Quái lão đầu là dạng, đều thích uống rượu, hơn nữa còn rất thích bắt bẻ, loại rượu bình thường uống, phải có chút đặc sắc mới được. Nhược Vi từ gian lấy ra vài hũ rượu rồi cho người đưa , còn kèm theo phong thơ, chỉ cần tới rượu liền còn…


      Quả nhiên, chiêu này đúng là hữu dụng. Nhạc tiên sinh liền cho người đưa tin về, trong thơ nguyện ý, nhưng cũng nhất định phải vơ vét cho nhiều rượu ngon chút. Chuyện này đối với Nhược Vi mà chẳng khó khăn gì, vì vậy cũng coi như là mời được Nhạc tiên sinh.


      Sau ngày thứ hai Nhạc tiên sinh cũng bắt đầu dạy Đào Đào. Ngày đó, Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu, hai người cũng bởi vì thích uống rượu mà trong nháy mắt biến thành tri kỷ, lúc ăn cơm tối còn uống vài bình rượu ngon của Nhược Vi.


      Nhạc tiên sinh là thế ngoại chi nhân, là người màng tới công danh lợi lộc, dạy Đào Đào cũng rất tận tâm, bình thường rảnh rỗi cùng Quái lão đầu uống rượu chuyện phiếm. Quái lão đầu ở trong rất nhiều mặt cũng là rất thích bắt bẻ, lần này khó có lúc gặp được người trò chuyện hợp ý.


      Nhược Vi thấy vậy liền nghĩ tới thời điểm trở về Liễu gia trang, liệu có thể hay đem vị Nhạc tiên sinh này cùng về. Nếu có thể để Nhạc tiên sinh cùng mọi người trở về tốt.


      Trong thư phòng, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo ngồi đối diện nhau, ở giữa hai người là bàn đọc sách, bàn bày rất nhiều tờ giấy viết tay, trong tay hai người cũng cầm số tư liệu cùng giấy viết thư.


      Hai người chia ra, cẩn thận tra xét lần những tài liệu được điều tra, ăn ý liếc nhau cái, ngay sau đó lại ăn ý nhìn nhau cười tiếng.


      "Nàng trước (Chàng trước )" Hai người trăm miệng lời.


      "Được (được)" Lại lần nữa trăm miệng lời…Hai người kỳ quái liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó cất tiếng cười to.


      Việc ăn ý của hai người cũng là do bồi dưỡng trong nhiều năm qua, và lúc này lại được biểu vô cùng tinh tế "Được rồi, hay là để ta trước." Nhược Vi hơi thu lại, vẻ mặt nghiêm trang .


      "Ừ" Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn Nhược Vi, tình ý trong mắt khiến Nhược Vi có chút chịu nổi.


      "Xem ra kế hoạch của chúng ta có hiệu lực rồi, xác định bước kế tiếp, đến lúc đó tuyệt thể nương tay." Trong nháy mắt, ánh mắt Nhược Vi thoáng qua tia sắc lạnh, cho dù chỉ là trong nháy mắt nhưng Hiên Viên Hạo vẫn nhìn thấy, trong lòng nhất thời ấm áp, đây đều là vì mình….

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 135: Lặng Lẽ Đợi Thời Cơ



      "Tốt."


      "Ngươi thấy thế nào, chớ cái gì đều được, thiệt là." Nhược Vi hờn dỗi nhìn Hiên Viên Hạo.


      "Nghĩ nhất định trong lòng Nhược Vi ngươi sớm có ý nghĩ, chúng ta cùng nhau viết ra, xem xem chúng ta có còn ăn ý như vậy hay ." Hiên Viên Hạo hỏi thăm nhìn Nhược Vi.


      "Được, cứ như vậy , dùng nước trà viết ở trước mặt là được." Hiên Viên Hạo đồng ý gật đầu cái.


      Ngay sau đó hai người chia ra dùng ngón tay chấm ướt nước trà trong chén, đều tự tại trước mặt mình viết xuống biện pháp của mình, "Ta viết xong rồi." Nhược Vi ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Hạo.


      "Ta cũng viết xong rồi." Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn lại.


      Hai người phân biệt nhìn đối phương viết cái gì, kết quả chứng minh hai người rất ăn ý, đều chỉ viết chữ "Chờ" .


      "Nhược Vi, ngờ chúng ta ăn ý như vậy." Nụ cười nơi khóe miệng Hiên Viên Hạo ức chế được nhìn Nhược Vi.


      "Ừ." ra trong lòng Nhược Vi cũng rất vui mừng, kể từ khi cùng Hiên Viên Hạo quen biết tới nay, hai người càng ngày càng ăn ý, có lúc cái ánh mắt, câu đầu tiên biết đối phương muốn biểu đạt cái gì, loại cảm giác này rất mầu diệu.


      "Nhược Vi, ngươi chừng nào mới gả cho ta... ta cũng chờ kịp nghĩ muốn đem ngươi lấy về nhà ."


      Hiên Viên Hạo ai oán nhìn Nhược Vi, phải biết tuổi của Hiên Viên Hạo bây giờ ở thời đại này mà còn , rất nhiều người cùng tuổi với Hiên Viên Hạo bình thường cũng lấy vợ sinh con rồi, để cho Hiên Viên Hạo thích và ngưỡng mộ dứt.


      Nhưng Nhược Vi là muốn nâng ở lòng bàn tay, nỡ thúc ép nàng, chỉ có thể tự mình người bực mình dứt.


      "Ngươi cái gì đâu.” Nhược Vi bị Hiên Viên Hạo ra những lời này sợ .


      "Đương nhiên là chuyện của hai chúng ta, tại người nhà ta cũng đều biết tồn tại của ngươi rồi, ta tuổi cũng còn nữa, Nhược Vi nhẫn tâm nhìn ta mình người à."


      "Ngươi phải là biết nguyên nhân ư, huống chi ta bây giờ vẫn còn đấy."


      "Ngươi phải chính là bỏ được Thụy Ca cùng Đào Đào, ta cũng qua với bọn , trước khi thành thân vẫn ở cùng với ngươi, sau này bọn họ thành than, chỉ cần ngươi nguyện ý vẫn có thể ở chung chỗ, ngươi còn do dự cái gì, cũng vì ta suy nghĩ, liền nhớ Thụy Ca cùng Đào Đào." Hiên Viên Hạo ê ẩm .


      "Xì. " Nhìn cái bộ dạng này của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi nhịn được cười lên.


      "Thế nhưng phải Hạo ca ca ngươi như thế nào có thể như thế ấy, phải biết ngươi còn có nhiều người nhà như vậy, bọn họ nếu trong lòng vui, chắc chắn có người sau lưng làm chuyện xấu , ta sợ đến lúc đó khiến Đào Đào cùng Thụy Ca bị thương tổn."


      "Ai nha, cái bé ngốc này, ta hiểu biết , ta đều biết, ta chờ ngươi, chờ ngươi tâm cam tình nguyện đến ngày đó." Hiên Viên Hạo đem Nhược Vi ôm vào trong ngực thở dài sâu.


      Chính cũng biết Nhược Vi lo lắng phải có lý, nhưng mình muốn chờ đến lúc nào mới có thể cưới được giai nhân về.


      "Hạo ca ca, ta ngươi." Nhược Vi ngượng ngùng ở bên tai Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Hạo mới vừa câu ‘chờ ngươi’ kia khiến Nhược Vi rất cảm động, vì mình làm rất nhiều, mình bây giờ có thể báo đáp chỉ có mảnh tình cảm lòng dạ nhất.


      xong câu đó, Nhược Vi ràng cảm thấy hai cánh tay ôm mình ngẩn ra, lát sau bên tai vang lên thanh mình quen thuộc nhất: "Ta cũng ngươi, Nhược Vi."


      Hai người lẳng lặng ôm nhau ở chỗ, dường như trong trời đất chỉ có mình bọn họ, biết là người nào chủ động, chỉ biết là khi hai người phục hồi tinh thần lại quần áo hai người xốc xếch, áo khoác của Nhược Vi cởi xuống, lúc phản ứng kịp, Nhược Vi vội vàng nhặt lên quần áo đất mặc vào.


      Ánh mắt nóng rực của Hiên Viên Hạo nhìn Nhược Vi luống cuống tay chân mặc quần áo, dùng sức nhịn được lửa nóng ở bụng dưới nổi lên, mới giúp Nhược Vi sửa sang lại dung nhan.


      Thiếu chút nữa, còn kém chút, hai người đột phá đạo phòng tuyến cuối cùng, cũng may, ở giai đoạn khẩn yếu nhất Hiên Viên Hạo có tiếp tục nữa.


      Chương 136: Đề Nghị



      là trung tuần tháng tư rồi, tới Thanh Châu Thành cũng sắp hai tháng rồi, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng xử lý tốt, tại rốt cuộc có thể buông lỏng chút rồi.


      Tới Thanh Châu Thành lâu như vậy, trừ thời gian vừa tới xuất ngoại chơi ngày, sau đó cũng nữa, tại có thời gian cũng có thể dễ dàng buông lỏng chút.


      Thắng cảnh nổi danh ở Thanh Châu Thành vẫn phải có, Nhược Vi vội trong khoảng thời gian này sớm khiến Xuân Phân các nàng thăm dò xong, tại chút tin tức tốt ở Thanh Châu Thành cũng đặt ở bàn trang điểm trong gian phòng của Nhược Vi, đều là Xuân Phân các nàng ra ngoài thăm dò, Quái lão đầu dạy họ này nọ nhiều như vậy, cuối cùng là chút công dụng rồi.


      Làm cho các nàng làm những chuyện này, mấy người các nàng đều có thể rất vui lòng, mỗi ngày đều vui mừng ra ngoài làm thám tử, có lúc khiến Nhược Vi, người chủ tử này rất bất đắc dĩ.


      Nhìn đến phần tài liệu này Xuân Phân các nàng chỉnh lý tốt, Nhược Vi ngược lại rất là hài lòng, mỗi thắng cảnh ưu điểm cùng khuyết điểm mấy người các nàng cũng đều nhất nhất liệt kê ra, trái lại rất tỉ mỉ, Nhược Vi cảm thấy nên thưởng đồ cho các nàng rồi, Xuân Phân mấy người theo mình cũng nhiều năm rồi, đối với mình vẫn luôn trung thành và tận tâm.


      Ở trước mặt người ngoài, bốn người này đều có dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ có ở trước mặt Nhược Vi mới có thể để mặc cho tâm tình chân của mình lộ ra.


      "Các ngươi chút, đầu tiên đến chỗ nào chơi tốt nhất.” Nhược Vi nhìn bốn người dọn dẹp trong phòng hỏi."


      "Tiểu thư, chúng ta làm sao biết a, tiểu thư đến chỗ nào đầu tiên đến đó chứ sao." Đông Chí tuổi nhất tính tình cũng ngay thẳng nhất .


      "Đông chí, sao lại chuyện với tiểu thư như vậy" Xuân Phân trợn mắt nhìn Đông Chí cái.


      "Ta nào có sai đâu, tiểu thư, Xuân Phân tỷ tỷ khi dễ người ta." Đông Chí uất ức nhìn Nhược Vi xin giúp đỡ.


      "Được rồi, để cho các ngươi nghĩ kế ngược lạị chỉ gây trở ngại cho ta chứ giúp được gì, cả đám đều bớt lo." Nhược Vi cưng chìu nhìn mấy người cái, ràng phải tâm dạy dỗ người, mà là mến .


      Bốn chị em cảm động nhìn Nhược Vi, khiến Nhược Vi có chút chịu nổi.


      "Tốt lắm, đem mấy vị chủ tử cũng mời theo, còn có Nhạc tiên sinh nơi đó Xuân Phân hỏi chút, nếu là Nhạc tiên sinh nguyện ý cùng chúng ta cùng nhau ra ngoài du ngoạn, đem Nhạc tiên sinh cũng mời đến phòng khách, đúng rồi, chừng Quái lão đầu cũng ở chỗ Nhạc tiên sinh rồi, mặt khác còn có Hạo ca ca ở đâu cũng xem chút, tốt lắm, mau ."


      "Dạ, tiểu thư."


      Trong phòng khách, mọi người tề tụ chỗ: "Vi nha đầu, chính là ra ngoài du ngoạn mà thôi, như thế nào lại muốn đem mọi người kêu đến thương lượng."


      "Đây phải là để ọi người ý kiến ư, nếu đến lúc đó ai hài lòng cũng ta được à." Nhược Vi nhàn nhạt đáp lại .


      "Tỷ tỷ, chúng ta lúc nào chơi a?" Đào Đào mong đợi nhìn Nhược Vi.


      "Chuẩn bị xong " Nhược Vi cười Mễ Mễ trả lời Đào Đào.


      "Mọi người có ý kiến gì ra , ta ở đây có tài liệu mấy chỗ có thể du ngoạn, mọi người xem xem, nếu thích ."


      Xuân Phân đem tài liệu đưa ọi người lật xem, tài liệu lúc mọi người trong tay truyền đến truyền , Hiên Viên Hạo cầm được tài liệu vừa nhìn, liền hiểu ý tứ Nhược Vi, ngẩng đầu lên cùng Nhược Vi nhìn nhau cười tiếng.


      Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo quả nhiên hiểu ý của mình, trong lòng buông lỏng, cõi đời này có thể có người hiểu mình như vậy là may mắn.


      Xuyên qua đến này cái thế giới, nếu như có Hạo ca ca, Nhược Vi biết mình nhất định nhõm như bây giờ, cho dù Nhược Vi tin tưởng mình có năng lực làm được việc mình muốn làm, nhưng Hạo ca ca tồn tại giống như cho Nhược Vi ăn viên Định Tâm Hoàn, biết sau lưng mình có người vì mình che gió che mưa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 137: Bàn Bạc



      "Mọi người thấy thế nào, có ý kiến gì , cứ ra ọi người cùng nhau thảo luận chút."


      "Tỷ tỷ, Đào Đào muốn rất nhiều nơi a, làm sao bây giờ" Đào Đào nũng nịu ôm Nhược Vi cánh tay.


      " được."


      "Tỷ tỷ, sao vậy à." Đào Đào uất ức nhìn Nhược Vi.


      "Được rồi mà, nhiều nơi như vậy làm sao đủ thời gian, sau này có thời gian lại chơi ở những nơi khác được , lần này trước tiên chỉ chơi vài chỗ thôi nha." Nhược Vi an ủi sờ sờ dậy sóng đầu.


      "Dạ, vậy cũng được, tỷ tỷ đừng quên nha." Đào Đào miễn miễn cường cường đồng ý.


      "Uh, nhớ mà."


      "Nhạc tiên sinh ngài có ý kiến gì , có lời cứ ra ọi người nghe chút." Nhược Vi khách khí dò hỏi.


      "Lão hủ nhìn những tài liệu này ngược lại có ý tưởng, nếu tiểu thư có thể đồng ý quả cũng có lợi cho hai vị lệnh đệ trong nhà."


      "Nhạc tiên sinh khách khí rồi, ngài là sư phụ của Đào Đào, lại là tri kỷ chuyện rất là hợp ý với Quái lão đầu, nếu ngại cũng có thể giống như Quái lão đầu gọi ta tiếng Vi nha đầu, ngài có ý kiến gì khác cứ việc ra, ngài luôn vì Thụy Ca cùng Đào Đào mà suy nghĩ, tiểu nữ vô cùng cảm kích, tại sao đồng ý được chứ."


      "Nếu tiểu thư thẳng thắng như thế, lão hủ cũng liền khách khí gọi tiểu thư tiếng Vi nha đầu, từ trong những tài liệu này xem chút, có thể nhìn ra được Vi nha đầu chuẩn bị rất đầy đủ, chắc hẳn kế hoạch này được dự trù từ lâu rồi!"


      "Quả thể gạt được đôi sắc bén mắt của Nhạc tiên sinh, đúng là kế hoạch này được dự trù từ lâu rồi."


      "Vi nha đầu, Lão Nhạc, hai người các ngươi già trẻ chuyện sao mà khách sáo quá vậy, làm cho người khác thấy là lạ."


      "Hừ, đâu có a." Nhược Vi bất mãn , những người khác nhìn bộ dáng này của Nhược Vi, cũng nhịn được cười, bình thường Nhược Vi vẫn luôn lạnh nhạt chững chạc, làm sao giống như lúc này được chứ.


      Nhược Vi thấy vậy, lúng túng đến nổi cả gương mặt đều đỏ.


      Miễn cưỡng trấn định lại vẻ mặt, "Nhạc tiên sinh xin mời tiếp tục."


      Mọi người thấy vậy cũng tiện tiếp tục ồn ào nữa, tiếp tục nghiêm túc nghe Nhạc tiên sinh chuyện: "Tài liệu này tất cả những đồ được viết đó mọi người đều xem qua, biết mọi người có suy nghĩ gì , Tử Thành ( Là tên chữ do Nhạc tiên sinh đặt cho Đào Đào) trước tiên chút xem!"


      "Dạ, tiên sinh." Đào Đào rất cung kính đáp.


      Đào Đào đứng dậy : "Tài liệu mà tỷ tỷ chuẩn bị rất cặn kẽ, ưu khuyết điểm của những nơi có thể du ngoạn cũng đều viết ra rằng, nhưng cũng bởi vì tài liệu quá cặn kẽ mất chút niềm vui thú."


      "Mặt khác, cảnh vật nơi đến được viết trong tài liệu cũng rất khác nhau, có chỗ rất an tĩnh, có chỗ náo nhiệt, có nơi có thể bộ, cũng có nơi có thể cưỡi ngựa mà , các lựa chọn đều rất đa dạng, tiên sinh, Tử Thành xong rồi." Đào Đào xong khẩn trương nhìn Nhạc tiên sinh.


      Nhạc tiên sinh trong mắt lóe lên vẻ hài lòng cũng tránh thoát được ánh mắt của Nhược Vi, hiển nhiên là đồng thời cũng tránh được ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Hạo.


      "Tử Minh ( Tên chữ của Thụy Ca) cũng chút ý kiến của mình !" Mặc dù Nhược Vi mời Nhạc tiên sinh tới là để cho dạy Đào Đào, nhưng bởi vì Nhạc tiên sinh rất dễ gần gũi, lại rất có tài năng, Thụy Ca có lúc cũng tới cửa thỉnh giáo, nên cũng có thể được xem là đệ tử của Nhạc tiên sinh, ngày thường Nhạc tiên sinh đối với phương diện học vấn của Thụy Ca cũng quan tâm, thường tìm cơ hội chỉ điểm chút chỗ yếu của Thụy Ca."


      "Dạ, tiên sinh."


      "Phần tài liệu này nhìn vẻ bề ngoài cũng chỉ thấy ra là các cảnh đẹp du ngoạn mà thôi, nhưng nếu quan sát cẩn thận chút, có thể nhìn ra được những nơi tới đây đều có chung đặc điểm, đó chính là rèn luyện năng lực thích ứng của bản thân, đồng thời còn có thể thể nghiệm cuộc sống của lê dân bá tánh, học tập thế thái nhân tình, còn những mặt khác mà đệ đệ Tử Minh cũng đều tán thành."


      "Tiên sinh, học trò ngu muội, xin ngài chỉ điểm nhiều thêm."


      Chương 138: Kết Quả



      "Uh, tệ, Tử Thành cùng Tử Minh rất nghiêm túc quan sát, đây là chỗ rất đáng để khen ngợi, mặc dù vẫn hiểu hết, nhưng cũng có thể lên được điểm quan trọng của nó, đây cũng là rất tốt rồi, về sau tiếp tục cố gắng là được." Nhạc tiên sinh thoả mãn gật gật đầu, hai người này quả là những nhân tài tương lai.


      "Dạ, tiên sinh." Hai huynh đệ chắp tay hành lễ đáp.


      Sau khi Nhược Vi nghe Đào Đào cùng Thụy Ca trả lời phen, ánh mắt càng trở nên nhu hòa, quả phụ lòng mình làm tất cả vì bọn họ, đúng là chuyện đáng giá làm người ta cao hứng.


      Hiên Viên Hạo thấy dáng vẻ vui mừng của Nhược Vi, từ nội tâm cũng vì Nhược Vi mà cảm thấy vui mừng thay cho nàng, bởi vì chỉ đến khi Đào Đào với Thụy Ca trở nên mạnh mẽ, mới có thể tự bảo vệ bản thân, lòng của Nhược Vi lúc đó mới có thể đặt ở người mình nhiều hơn.


      Mà Quái lão đầu ràng cũng là được hai huynh đệ này làm cho vui mừng, dù sao Đào Đào cùng Thụy Ca cũng giống như cháu trai ruột của lão, còn thân thiết hơn cả người thân ruột thịt, đây chính là cách thức bọn họ chung sống với nhau.


      "Vi nha đầu, ta nghĩ ngươi cũng hiểu là ta muốn biểu đạt ý tứ gì !" Hoàn toàn dùng cách thức đối đãi ngang hàng khiến Nhược Vi thụ sủng nhược kinh, dù sao cho dù Nhược Vi cảm thấy Nhạc tiên sinh rất dễ dàng chung sống, lại hay trò chuyện với Quái lão đầu, nhưng trước mắt vẫn thể đối đãi giống như Quái lão đầu, hành động như vậy cũng thích hợp lắm.


      Nhưng người này cũng rất hiểu Nhược Vi, cũng rất bao dung phương thức làm việc của Nhược Vi, thậm chí còn có chút cưng chiều ở bên trong của trưởng bối đối đãi tiểu bối.


      "Dạ, ta hiểu." Nhược Vi thông suốt gật đầu, tiếp tục suy nghĩ những thứ khác nữa, có số việc thuận theo tự nhiên vẫn tốt nhất.


      "Những người khác còn có ý kiến gì muốn nữa , có ý kiến gì cứ ra ngoài a, bằng kịp thời gian." Nhược Vi dí dỏm .


      "Vi nha đầu a, chỉ là vui vẻ chơi chuyến, sao mà ngươi lại làm giống như là ra ngoài huấn luyện vậy, điều này cũng là….." Quái lão đầu giọng .


      Mặc dù giọng rất nhưng người nên nghe cũng có nghe thấy rồi, Nhược Vi nghe được Quái lão đầu lầm bầm hé miệng cười cười, nghĩ thầm cũng chờ cái người này ra câu đó đây.


      "Mặc dù qua cuộc chuyện mới vừa rồi nghe có vẻ như chỗ đến chơi vui chút nào, nhưng thực tế ta có thể bảo đảm chuyến chơi lần này nhất định vô cùng vui vẻ, đến lúc đó chỉ sợ các người lần sau lại muốn chơi tiếp đấy." Dáng vẻ Nhược Vi thần thần bí bí.


      "Hừ, cái nha đầu hư này, lại bắt đầu làm người khác khó chịu vì tò mò rồi! Ta cũng đâu có là ta đồng tình với cách làm của ngươi đâu nào." Quái lão đầu như chém đinh chặt sắt, bất quá trong mắt lại có chút tia sáng lóe lên, Nhược Vi đối với tính khí của Quái lão đầu đôi lúc so với lão mình còn hiểu lão hơn nhiều, tình huống như thế hoàn toàn nằm trong dự liệu.


      "Ai nha, vốn là tính cho các người biết ta chuẩn bị những gì, nhưng có người muốn nghe vậy coi như xong, ta cũng vậy miễn cưỡng." Nhược Vi tỏ ra bộ dáng tiếc hận, nhìn Quái lão đầu cắn răng nghiến lợi, nha đầu này lần nào đến đều dùng cái chiêu này, chỉ là cố tình chính vẫn luôn bị trúng chiêu này, chính mình cũng muốn coi thường mình nữa là, Quái lão đầu thầm nghĩ rồi khóc ra nước mắt.


      "Vi nha đầu a, sao ngươi có thể đối với trưởng bối của mình như vậy được chứ, về sau ngươi đừng nghĩ đến chuyện ta làm cái gì cho ngươi nữa nha." có cách nào khác Quái lão đầu thể làm gì khác hơn là bắt đầu uy hiếp Nhược Vi.


      "Ai, người nào đó sao cứ vĩnh viễn chỉ biết sài chiêu này vậy, nhưng phải thừa nhận đúng là lần nào cũng thành công." Nhược Vi pha trò .


      "Tốt lắm, tốt lắm, ta nhận thua có được chưa." Quái lão đầu tức giận , trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là có biện pháp nào gây khó dễ được Nhược Vi.


      Nhớ lại Long Phách Thiên năm đó giang hồ là người được người ta tôn kính cỡ nào, tới bất cứ chỗ nào cũng có ai dám đối xử với mình như vậy, nhưng bản thân vẫn luôn bị trúng chiêu này của tiểu nha đầu, là tự mình tìm khổ mà.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: Du Lịch 1



      Hai ngày sau, là ngày ra ngoài du ngoạn sau ngày đó bàn bạc ra quyết định, vào ngày này tất cả mọi người đều dậy rất sớm, khí vui mừng khí giống như lây nhiễm sang mọi người, gương mặt mọi người trong nhà đều mang theo tươi cười.


      Xem ra thỉnh thoảng dẫn mọi người ra ngoài thả lỏng chút cũng là việc thiện đấy.


      Xuân Phân dẫn bốn người làm trong nhà mang những thứ chuẩn bị đặt ở xe ngựa, còn có chút các loại đồ vật gia vị: nồi, chén, gáo, chậu, dầu muối tương dấm, xem ra là muốn nấu bữa cơm dã ngoại, nhưng lại đáng làm cho người ta mong đợi, người làm bị phân phái theo nụ cười mặt càng thêm ràng.


      Hạ nhân ở những gia đình giàu có ký văn tự bán đứt cũng phải là bản thân mình muốn ra cửa là có thể ra cửa, hiển nhiên lần này có thể theo ra ngoài du ngoạn làm cho trong lòng của những người làm này vừa vui mừng vừa cảm ơn.


      Ở thời đại này chính là như vậy, thân là người làm, chủ tử ban thưởng ít đồ đáng giá làm cho những hạ nhân mang ơn, Nhược Vi hiểu cũng muốn biết.


      Cho dù chính mình cũng là người cũng nguyện, bản thân mình dựa vào cái tâm làm việc, quan tâm ánh mắt của người khác, nên thưởng thưởng, nên trừng phạt trừng phạt, cũng muốn bắt người khác làm đồ chơi, cứ như vậy từ từ thích ứng !


      Có lẽ có ngày mình cũng hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, tia ngăn cách cũng có.


      Sau khi dung qua điểm tâm, đoàn người thong thả theo lịch trình định hôm nay, trong xe ngựa to lớn, Nhược Vi và hai đệ đệ ngồi chung chỗ, Quái lão đầu và Nhạc tiên sinh ở trong chiếc xe ngựa khác, vốn là Quái lão đầu muốn cởi ngựa, nhưng cuối cùng bị Nhạc tiên sinh kéo vào trong xe ngựa đánh cờ.


      "Tỷ tỷ, khi nào mới có thể đến Cửu Hoa Sơn, Đào Đào muốn đến nhanh chút để ăn được thiêu nướng tỷ tỷ ." Đào Đào nháy mắt nhìn Nhược Vi.


      "Sắp rồi, cũng được canh giờ rồi, đoán chừng sắp tới, kiên nhẫn chút, biết ? Còn nhớ nhiệm vụ lần này ra ngoài , cũng đừng ham chơi liền quên nha." Nhược Vi cười hì hì sờ đầu Đào Đào.


      "A, sao tỷ tỷ lại nhớ nhai như vậy." Đào Đào thất vọng nhìn Nhược Vi cái, tỷ tỷ làm sao lại thể quên chứ, là khiến người ta nhức đầu, trong lòng Đào Đào khỏi cảm khái thầm nghĩ.


      "Thụy ca nếu ra ngoài chơi nên thả lỏng chút, lao động và vui chơi kết hợp mới là tốt nhất, biết ?" Nhược Vi dịu dàng nhìn Thụy Ca, Thụy Ca thấy ánh mắt dịu dàng của tỷ tỷ trong lòng ấm áp, trong long tỷ tỷ luôn suy nghĩ ình, mình nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, về sau làm hậu thuẫn cho tỷ tỷ.


      "Dạ, đệ biết rồi, tỷ tỷ." Thụy Ca ngoan ngoãn mà nghe lời, Nhược Vi thoả mãn mà gật đầu.


      "Vậy tốt, Đào Đào được khi dễ ca ca, biết ?"


      "Đào Đào đâu có khi dễ ca ca ." Đào Đào bất mãn lầm bầm.


      "Được, tốt rồi." Mấy tỷ đệ đường ấm áp trò chuyện, cho đến khi sắp đến Cửu Hoa Sơn.


      Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng của Liễu Phong: "Tiểu thư, đến Cửu Hoa Sơn, xin mời xuống xe."


      " biết, thôi, chúng ta xuống xe."


      Xuân Phân bốn người trước xuống xe ngựa, Nhược Vi mới vạch màn xe thò người ra bên ngoài chuẩn bị xuống xe, dưới cánh tay của Xuân Phân đỡ xuống xe, Đào Đào và Thụy Ca sau lần lượt xuống theo.


      "Tỷ tỷ, nơi này chính là Cửu Hoa Sơn sao, tại sao có những người khác?" Đào Đào nghi hoặc nhìn Nhược Vi.


      "Những phần tài liệu tỷ tỷ chuẩn bị có miêu tả sao, sao lại quên rồi." Thụy Ca nhăn mặt nhìn khuôn mặt nhắn của Đào Đào, lúc này khẳng định là trong đầu của đệ đệ đều là đồ ăn, mỗi lần đều như vậy, vừa nghĩ đến đồ ăn cái gì cũng có thể quên.


      Chương 140: Du Lịch 2



      Đào, đệ là, trong cái đầu của đệ cả ngày lẫn đêm đều chứa thứ gì, về sau cẩn thận chút cho ta, chớ đến lúc đó bị người bán cũng biết." Nhược Vi thuận tay gõ cái vào đầu của Đào Đào.


      "Tỷ tỷ, đệ biết rồi, về sau nhất định chú ý, nhất định." Đào Đào cầu xin tha thứ.


      "Đào Đào tiểu tư ngươi lại làm chuyện gì chọc đến nha đầu đó giận rồi." Quái lão đầu từ chiếc xe ngựa khác xuống tới .


      "Quái Gia Gia, có gì." Đào Đào xấu hổ hướng Quái lão đầu cười cười, sao mà mỗi lần bị tỷ tỷ dạy dỗ cũng bị Quái Gia Gia phát , là mất thể diện.


      "A, phải ?" Quái lão đầu hiển nhiên tin, dù sao đây cũng phải là lần đầu, mỗi lần trêu chọc tên tiểu tử này vẫn cảm thấy rất thú vị .


      "Dạ, dạ, đúng vậy." Đào Đào như gà con mổ thóc gật đầu, bộ dáng kia khôi hài tưởng được, mọi người thấy cũng có chút buồn cười, cất tiếng cười to: "Ha ha ha… "


      "Tốt lắm, nên lên núi thôi, Đào Đào còn biết xấu hổ, là hiếm thấy."


      "Tỷ tỷ, tỷ cười đệ." Đào Đào u oán nhìn Nhược Vi cái.


      "Được, cười, cười."


      đoàn người chậm rãi lên núi, Cửu Hoa Sơn nổi danh nhất chính là núi có cái hồ, diện tích của hồ lớn , vừa đúng thích hợp, nước trong hồ trong veo, còn có các loại cá bơi qua bơi lại, bốn phía hồ trồng đầy các loại cây cối, còn có mảnh Đào Hoa Lâm, Đào Hoa Lâm này chính là nơi mà danh nhân du sĩ thích đến nhất.


      đỉnh Cửu Hoa Sơn xây tự miếu (chùa) gọi Cửu Hoa Tự, bởi vì phong cảnh tươi đẹp lại hấp dẫn khách đến hành hương, nhưng mà chỗ tự miếu này rất vắng vẻ, cuộc sống của mấy hòa thượng trong chùa cũng bình thường trôi qua.


      Bởi vì qua mùa hoa đào, lần này tới ngược lại thấy được phong cảnh hoa rực rỡ kia.


      Hương khói ở Cửu Hoa Sơn hương khói thịnh vượng mấy còn có nguyên nhân trọng yếu chính là con đường lên núi dễ , khiến cho rất nhiều khách hành hương tới sinh lòng thoái ý.


      Dù sao tự miếu gần đấy cách Thanh Châu Thành vẫn có rất nhiều, những người đó thường chọn phương thức để ình có thể thoải mái nhất, mặc dù chỗ này quả làm cho người sinh lòng thích.


      Mọi người đường cười cười đến đỉnh núi, đến trước cửa Cửu Hoa tự tiểu tăng sớm đứng ở cửa chờ mọi người đến.


      Tiểu tăng đó thấy mọi người đến, vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt: "A di đà Phật, bần tăng pháp danh Tịnh Thiện, phụng mệnh chủ trì tiếp đãi các vị thí chủ." Nhược Vi thấy bộ dáng vị Tịnh Thiện này xinh đẹp, ngờ tới cũng làm tiểu hòa thượng.


      "Vậy đa tạ vị này tiểu sư phụ rồi, xin dẫn đường."


      "Các vị thí chủ mời theo bần tăng ." Vị Tịnh Thiện này xoay người dẫn mọi người vào Cửu Hoa Tự.


      Vào Cửu Hoa Tự, Nhược Vi phát Cửu Hoa Tự mặc dù hương khói thịnh vượng, nhưng lại xử lý vô cùng tốt, trong chùa quét dọn sạch bóng, làm cho người ta nhìn cảm thấy rất thoải mái, tiểu tăng ngang qua cũng rất lễ phép lui tới bên nhường đường, nhìn dáng dấp chủ trì chùa này cũng là người khéo léo, ở vào hoàn cảnh như vậy còn có thể quản lý chùa tốt như vậy.


      Tịnh Thiện dẫn mọi người tới trong cái viện giao phó ràng sau trở về , trong cái sân này còn có cửa nguyệt lượng*, nơi khác của cửa nguyệt lượng cũng có chỗ ở, vừa vặn thích hợp với đoàn người Nhược Vi, dù sao nam nữ cũng có khác biệt, mọi người phân nam nữ tiến vào Cửu Hoa Tự.


      Nhược Vi mang theo mấy nha hoàn than cận của mình ở chỗ, Quái lão đầu cùng Nhạc tiên sinh mang theo Thụy Ca và Đào Đào ở chỗ, còn ma ma khác và gã sai vặt tất cả ở chỗ.


      Đem lễ vật mang đến tặng sửa sang xong, có tăng nhân đưa cơm trưa tới, mọi người ở gian phòng mình dùng bữa trưa.


      Cửa Nguyệt lượng

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: Du Lịch 3



      Sau khi ăn trưa, mọi người chia nhau ra nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong đến bờ hồ, chiều nay Nhược Vi nướng thịt. Mọi người biết việc này đều mong đợi, bây giờ sắp nhịn được nữa rồi.


      Mặc dù theo lý mà nên nướng thịt ở nơi này nhưng trong quan niệm của Nhược Vi, chỉ cần nướng thịt trong chùa là được.


      Hồ này cũng gần chùa nên Nhược Vi nghĩ mình có thể làm vậy. Chỉ cần quậy phá lung tung là được rồi.


      Khi mọi người đến bên hồ tìm nơi trống trải để đồ xuống.


      Quái lão đầu mang theo Đào Đào và Thụy Ca cùng với mấy người hầu vào rừng săn thú, Nhạc lão sư cũng cởi ngựa chạy theo xem náo nhiệt. Nhược Vi ở bên hồ chỉ huy mọi việc.


      Nhược Vi đứng ở bên hồ, nhìn mấy con cá bơi dưới nước tâm trạng trở nên rất tốt. Cuộc sống như thế này làm cho người ta quyến luyến.


      Nhược Vi nhìn cá trong hồ và nghĩ: mùi vị của cá nướng chắc cũng tồi, huống chi cá này còn tươi như vậy. Nàng ra lệnh ấy hộ vệ xuống dưới sông bắt cá.


      Lúc cá được bắt lên bờ đám người săn thú cũng quay về. Quái lão đầu săn được nhiều nhất, nhưng mà kết quả này làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.


      Mấy người hầu tìm nơi rửa sạch con mồi, lò than được nhóm, mọi thứ sẵn sàng. Lần này Nhược Vi còn mang theo mấy hũ rượu ngon cho hai lão già thích uống rượu.


      Mặt khác nàng còn mang theo rất nhiều rau dưa, rau dưa được trồng trong gian kín ngon hơn bên ngoài nhiều. Ngoài ra còn nhờ vào tay nghề nấu nướng của Nhược Vi.


      Mấy người hầu rửa con mồi rất thành thạo, bởi vì đây phải là lần đầu tiên chủ nhân ra ngoài chơi.


      Con mồi được rửa sạch rất nhanh, tất cả thức ăn được đưa đến trước mặt Nhược Vi. Nàng gắp miếng thịt gà rừng bỏ lên vĩ nướng. lát sau, mùi thơm ngào ngạt bốc lên.


      "Tỷ tỷ, hôm nay chơi vui quá." Đào Đào ngồi bên cạnh Nhược Vi hưng phấn .


      "Ừ, nếu Đào Đào nghe lời sau này tỷ dẫn đệ và Thụy Ca ra ngoài chơi nữa."


      "Dạ, tỷ tỷ, đệ nghe lời."


      "Ừ, tỷ tỷ tin tưởng đệ." Nhược Vi dịu dàng nhìn Đào Đào .


      Sau giữa trưa, gió thổi thoang thoảng, nhóm người ngồi chiếu thỉnh thoảng bị mùi thơm của thức ăn thúc giục. Quái lão đầu và Nhạc lão sư vừa uống rượu vừa chuyện. Hiên Viên Hạo và Nhược Vi chăm sóc Đào Đào và Thụy Ca. Mấy người hầu cũng rất vui mừng vì được tự mình nướng thịt.


      Nhược Vi tỉ mỉ đem đồ mình nướng xong dâng lên cho hai lão thủ lĩnh. Thỉnh thoảng liếc người cái, thỉnh thoảng lại nhìn xem đệ đệ có cần gì .


      số thứ dễ dàng có được lại làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Thân là chủ nhân, bình thường chỉ cần ra lệnh tiếng là có đồ ăn dâng tới tận miệng nhưng bây giờ tự mình nấu nướng lại cảm thấy ăn ngon hơn.


      Chương 142: Hiểu Được



      Cuối cùng mọi người cũng ăn uống no nê, người làm dọn dẹp mọi thứ sạch , sau đó mọi người mới dạo quanh hồ. Nhược Vi nhìn cơn gió lay động nhánh cây, trong lòng khỏi rối loạn. biết tại sao, Nhược Vi cảm thấy lo lắng, nàng cảm thấy có chuyện hay sắp xảy ra.


      "Nhược Vi, nàng làm sao vậy, có sao chứ?" Hiên Viên Hạo thấy vẻ mặt bất thường của Nhược Vi liền hỏi.


      "À! Ta sao, chàng cần lo lắng."


      "Nếu có chuyện gì được gạt ta, nên nhớ là ta luôn ở bên nàng, biết ?” Hiên Viên Hạo dịu dàng .


      "Ừ, ta biết." Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo mà trong lòng cảm thấy ấm áp. Mọi phiền muộn cũng biến mất trong nháy mắt. Có người quan tâm mình như thế là hạnh phúc.


      Quái lão đầu và Nhạc lão sư dẫn đầu quanh hồ, họ thấy hoa cỏ thực vật đặc biệt lại bắt đầu giảng giải phen. Nhược Vi và Hiên Viên Hạo bước chậm sau lưng mọi người. bốn chị em Xuân Phân chạy hái hoa.


      Hôm nay có người nào là vui.


      Ở đây, Nhược Vi có thể buông thả chính mình. Nàng cảm thấy cực kỳ thư thái, cảm giác này làm người ta luyến tiếc.


      "Hạo ca ca, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ? Khi đó ai có thể ngờ đến ngày hôm nay chứ.” Nhược Vi .


      "Đúng vậy, lần đầu tiên gặp nàng ở Túy Tiên lâu, nàng chỉ là tiểu nương. Lúc đó di nghĩ tới là chúng ta thành thân với nhau chứ Hiên Viên Hạo .


      Khó có khi nào Nhược Vi phản bác lại lời của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi thu được lòng và cũng giao tâm mình cho . Có số việc chỉ là chuyện sớm hay muộn, mà đối với Hiên Viên Hạo, điều quan trọng nhất là Nhược Vi có thể ở mãi bên .


      "Khi đó ta mang theo hai đệ đệ đến chuyện ăn no cũng giải quyết được. Sau này được chàng coi trọng mới khá hơn, từng bước từng bước tiến tới như bây giờ. Lúc bắt đầu nếu có chàng giúp đỡ mọi chuyện cũng thuận lợi như vậy."


      "Ai bảo lòng ta bị tiểu tinh này cướp chứ!"


      "Hạo ca ca, chàng là, lại bắt đầu nhảm rồi." Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi xấu hổ cũng trêu chọc nữa.


      "Hôm nay mọi người đều vui vẻ, ngay cả Nhạc lão sư cũng tươi cười hớn hở. Mặc dù ông ấy có chút cổ hữu nhưng lại là người phóng khoáng, Nhược Vi là biết nhìn người."


      "Hạo ca ca, lời này chàng hơi qua, phải ta chỉ là người bình thường thôi sao? của" Nhược Vi trợn mắt nhìn Hiên Viên Hạo cái.


      Chỉ có ở trước mặt Hiên Viên Hạo Nhược Vi mới có thể là chính minh. nổi giận cũng được, vui vẻ cũng được. Tất cả đều là con người của .


      Ngược lại Nhược Vi lại có chút mất khống chế khi ở trước mặt Hiên Viên Hạo. rất vui mừng vì điều đó, vì người bình thường làm sao có thể thấy được bộ mặt này của nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :