1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 123: Thanh Châu Hữu Tình ()



      Ban đầu lúc Hiên Viên Hạo đem tấm thẻ vàng này cho Nhược Vi cũng ràng cụ thể nó có ích lợi gì, Nhược Vi cũng chỉ cho là tấm thẻ vàng này cũng giống như thẻ hội viên ở đại, chỉ có thể được giảm giá mà thôi, hề nghĩ tới là nó có công dụng nào khác, bây giờ nhìn lại thấy mình chiếm cái đại tiện nghi rồi.


      Hơn nữa tại cũng có cách nào trả lại cho huynh ấy nữa rồi, vậy cứ giữ lại ình dùng , dù sao mình và huynh ấy sớm dính dấp rồi mà.


      Sau khi tiểu nhị nhiệt tình tiển đoàn khách quý ra khỏi gian phòng rồi rời khỏi, sau khi ra khỏi Túy Tiên lâu, tất cả mọi người liền hít hơi sâu, vẫn là khí bên ngoài tốt hơn.


      "Tiểu thư, kế tiếp chúng ta đâu ? " Xuân Phân tò mò hỏi Nhược Vi, những người khác nghe Xuân Phân hỏi cũng tò mò nhìn Nhược Vi.


      " nữa, về nhà."


      "A, tỷ tỷ gạt người à." Đào Đào bất mãn tố cáo Nhược Vi, những người khác cũng mang bộ mặt thất vọng nhìn nàng.


      "Được rồi, ta xác thực là lừa các ngươi, bản tiểu thư vất vả mới đùa được chút, vậy mà tất cả mọi người lại tưởng ."


      Mọi người hết ý kiến, chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thầm đó là do ảnh hưởng mà tiểu thư ( tỷ tỷ ) người xây dựng từ lâu rồi a.


      "Được rồi.” Nhược Vi cười cười xin lỗi. “Chúng ta cứ đường về phía trước dạo chút cũng tốt, nơi này là đường chính phố, có rất nhiều loại cửa hàng khác nhau, muốn mua cái gì cũng đều có thể mua được. "


      Tiếp đó Nhược Vi dẫn đầu về phía trước, mọi người đuổi theo, Đào Đào chạy lên trước lôi kéo tay Nhược Vi, quấn lấy Nhược Vi hỏi cái này hỏi cái kia, Thụy Ca cũng về phía trước cùng sóng vai với Nhược Vi cùng nhau về phía trước.


      Liễu Phong cùng phu xe đánh xe theo.


      "Tỷ tỷ, tỷ xem nơi đó có bán mứt quả, Đào Đào muốn ăn, tỷ tỷ mua cho Đào Đào ăn được ?."


      "Xuân Phân, mua cho Đại thiếu gia cùng Tiểu thiếu gia mứt quả, tỷ muội các ngươi muốn ăn cái gì cũng có thể mua ăn."


      "Dạ, cám ơn tiểu thư." Xuân Phân vui mừng cầm tiền tới chỗ ông lão bán mứt quả mua mấy xâu mứt quả trở lại.


      Đào Đào cầm mứt quả từ trong tay Xuân Phân nhanh chóng đưa lên miệng ăn, cũng đoái hoài tới chuyện cám ơn, nếu như thường ngày, Đào Đào nhất định câu cám ơn với Xuân Phân tỷ tỷ, Thụy Ca lại có chút xấu hổ cầm lấy mứt quả, cuối cùng vẫn là chịu nổi dụ hoặc mà ăn vào.


      "Tỷ tỷ, cho tỷ ăn.” Đào Đào chính mình tự ăn cái sau đó lại giơ lên mứt quả trong tay đút cho Nhược Vi. Nhưng biếu cảm nỡ mặt khiến Nhược Vi được.


      "Uh, ăn ngon, cám ơn Đào Đào."


      " cần cám ơn, cần phải vậy mà.” Đào Đào bộ dạng như tiểu đại nhân vẫy vẫy cánh tay của mình.


      "Phụt.” Nhược Vi nhịn được cười lên. “Đào Đào sao đệ lại đáng như vậy chứ."


      Bộ dạng Thụy Ca giống như muốn tỏ ra quen biết mà nhìn Đào Đào, Đào Đào lại hả hê cười cười, thấy rằng mình có thể khiến tỷ tỷ cười cũng rất giỏi nha.


      Đoàn người cầm mứt quả trong tay tiếp tục dạo phố, Nhược Vi mặc dù mang theo khăn che mặt, nhưng vẫn khiến số người nhìn chăm chú, chỉ là Nhược Vi sớm thành thói quen với những ánh mắt như vậy, bình tĩnh tiếp tục đường của mình, để ý những ánh mắt nhàm chán kia.


      "Tỷ tỷ, có nhiều người nhìn chằm chằm chúng ta kìa." Đào Đào giọng với Nhược Vi.


      " có việc gì, đệ cần để ý những người đó là được."


      "Dạ, Đào Đào biết."


      Còn Thụy Ca lại mặt bình tĩnh theo bên người Nhược Vi, nếu như quan sát cẩn thận vẫn có thể thấy lỗ tai của Thụy Ca đỏ lên.


      "Thụy Ca cùng Đào Đào có muốn mua cái gì , ra để tỷ tỷ mang các đệ xem chút."


      "Thụy Ca muốn đến hiệu sách xem chút, có được ?" Thụy Ca nhìn Nhược Vi dò hỏi.


      "Dĩ nhiên là được, vậy chúng ta trước hết hiệu sách, rồi lại mua đồ thêm cho Đào Đào."


      Chương 124: Thanh Châu Hữu Tình (Hai)



      Hỏi phu xe đường hiệu sách, đoàn người hướng hiệu sách mà tới, bao lâu đến chỗ mà phu xe , Nhược Vi đánh giá chung quanh chút, chung quanh hiệu sách quét dọn rất sạch , người ra vào xem ra cũng toàn là những người thi thư hữu lễ, khiến lòng Nhược Vi sinh hảo cảm.


      "Vào thôi." Nhược Vi lôi kéo Đào Đào cùng Thụy Ca vào hiệu sách.


      Vào hiệu sách, khí Thư Hương xông vào mặt, làm cho người ta trở nên bình tĩnh lại, chỗ như thế, có lực hút làm cho người ta bình tĩnh, buông ra tay lôi kéo Đào Đào cùng Thụy Ca, Nhược Vi tiện tay cầm quyển sách kệ lên, là quyển du ký, mở ra xem, trong sách ghi lại phong thổ các nơi, Nhược Vi đem sách đưa cho Xuân Phân cầm, bình thường sách như vậy chỉ cần Nhược Vi nhìn thấy liền nhất định mua về.


      ra những quyển sách như vậy đối với Nhược Vi mà có tác dụng rất lớn, những có thể giết thời gian, còn có thể trợ giúp mình kiếm tiền, những sách này ghi lại phong thổ các nơi, Nhược Vi xem rồi ghi nhớ ở trong lòng, khi Vi các mở ở những địa phương này, Nhược Vi lợi dụng những gì đọc được trong tài liệu này, sản xuất ra những vật phẩm thích hợp để những người tại đó sử dụng, đây cũng là trong những nguyên nhân mà bất luận Vi các mở đến chỗ nào cũng còn có thể buôn bán thành công.


      Nhược Vi lại lục tục tìm nhiều hơn những loại sách mà sau này Thụy Ca có thể dùng tới, thấy trong tay cậu bé sai vặt bên cạnh Thụy Ca cũng ôm mấy quyển sách do Thụy Ca tự mình tìm, Nhược Vi mới có tiếp tục tìm thêm nữa, những thứ nên tìm cũng tìm được gần hết rồi, trong thư phòng Liễu gia trang sách cũng rất nhiều rồi, Nhược Vi nghĩ về sau từ từ thu góp thêm vài loại sách hữu dụng đem về lưu giữ, đến lúc đó trong nhà cũng xây nơi cất giữ riêng, rất có ích cho hậu thế sau này.


      "Chưởng quỹ tính tiền, Xuân Phân cùng Cây đem sách mà chủ tử chọn được ôm đến chỗ tính tiền ."


      Chưởng quỹ sớm chú ý đoàn người Nhược Vi rồi, chủ yếu là phong cách của đoàn người Nhược Vi cũng giống người của những bình thường ra ngoài, tự nhiên cũng liền đưa tới chú ý của chưởng quỹ, sau đó chưởng quỹ lại thấy bọn họ chỉ cần nhìn trúng quyển sách nào cũng chút nương tay mà lấy , trong lòng càng thêm xác định người mới vừa tới phải là người bình thường, thực tế lần này chưởng quỹ nhìn lầm rồi, ít nhất mặt ngoài đoàn người Nhược Vi đúng là phải cái đại nhân vật tài giỏi gì.


      Chưởng quỹ rất cung kính tính tiền cho bọn họ, đợi sau khi đoàn người Nhược Vi ra khỏi hiệu sách, chưởng quỹ kia lại cảm thán câu " biết là quý nhân nhà nào, rất có khí chất à."


      Lại đến đoàn người Nhược Vi sau khi từ hiệu sách tính tiền ra ngoài, lại tiếp tục dạo các cửa hàng nổi danh Thanh Châu, cho đến gần tối đoàn người mới về đến nhà.


      "Mệt quá, tỷ tỷ, Đào Đào đau chân." Mấy năm gần đây người nhà tập võ tới nay cũng được thời gian khá lâu rồi chưa từng nghe Đào Đào qua những lời mệt mỏi này, ngược lại hôm nay dạo phố ngày lại khiến cậu nhóc Đào Đào thường xuyên tập võ lại hay làm ra vẻ nam tử hán vốn chưa từng kêu mệt phải cảm thấy mệt mỏi rồi, nhìn có vẻ như chuyện dạo phố này bình thường cũng được làm nhiều lắm.


      "Tới đây, tỷ tỷ xoa xoa cho đệ." Nhược Vi hướng Đào Đào dựa vào bàn ngoắc ngoắc tay.


      Đào Đào tựa vào người Nhược Vi mặc cho Nhược Vi xoa bóp cho cậu, Nhược Vi nhìn chút Thụy Ca lúc này vẫn còn ngồi thẳng tắp ở bên kia, "Thụy Ca có mệt hay , có muốn tỷ sai người xoa bóp cho đệ ."


      "Tỷ tỷ, Thụy Ca mệt, tỷ tỷ có mệt mỏi , để Thụy Ca đấm bóp cho tỷ tỷ."


      "Ôi, Thụy Ca đúng là tri kỷ của tỷ à, tỷ tỷ mệt."


      "Thụy Ca ngồi bên cạnh tỷ tỷ chuyện với tỷ tỷ lát, đợi lát nữa là tới giờ ăn tối rồi."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 125: Trò Chuyện



      Thụy Ca nghe lời ngồi bên cạnh Nhược Vi, "Hôm nay Thụy Ca dạo ở bên ngoài ngày có tiếp thu được gì nào. “


      "Cuộc sống của dân chúng an nhàn." Thụy Ca chút nghĩ ngợi đáp.


      "Từ nơi nào mà Thụy Ca nhìn thấy."


      "Hôm nay tỷ tỷ dẫn Thụy Ca và đệ đệ rất nhiều nơi, có nơi chỉ đặc biệt có người giàu, cũng có nơi dân bản địa, người người sắc mặt hồng hào, những người giàu có kia có cẩm y ngọc thực*, nhưng cũng có thể thấy được cuộc sống dân chúng cũng có thể là ăn no mặc ấm "


      *Cẩm y ngoc thực: là thành ngữ ý chỉ cuộc sống xa hoa.


      "Hơn nữa hôm nay đến nơi này cũng có nhìn thấy ăn xin, có thể thấy được thành Thanh Châu quan viên cai quản vô cùng tốt.”


      Nhược Vi nghe được những lời này từ miệng Thụy Ca đứa trẻ chỉ có mười tuổi, vừa hãnh diện lại đau xót, hãnh diện là vì đệ đệ của mình có thể tài giỏi như vậy, đau xót chính là Thụy Ca tuổi còn lại thể có cuộc sống vô ưu vô lự, lúc Nhược Vi mới vừa xuyên qua Thụy Ca chỉ là đứa bé so với những đứa trẻ cùng lứa trưởng thành sớm, tại cho dù nhà điều kiện tốt, mặc dù sau này Thụy Ca ăn mặc lo, phương diện bài vở lại có bản lĩnh rất lớn.


      Thụy Ca hiểu chuyện có lúc khiến người làm tỷ tỷ là Nhược Vi đây vô cùng bất đắc dĩ, Thụy Ca ình áp lực quá lớn, muốn vì người nhà mình chống lên bầu trời, lại quên mình chỉ mới có mười tuổi, tỷ tỷ của mình còn có thể bảo vệ hai ấu đệ.


      "Tỷ tỷ, Thụy Ca có chỗ nào đúng à, xin tỷ tỷ chỉ ra chỗ sai." Thụy Ca thấy Nhược Vi nhìn mình chằm chằm cũng chuyện, còn tưởng rằng mình sai cái gì.


      " có, Thụy Ca rất hay, cũng quan sát rất cẩn thận, tỷ tỷ vui mừng, chỉ là Thụy Ca cần tạo ình áp lực quá lớn, đệ chỉ mới có mười tuổi, nên xem mình như người lớn, lúc cần thả lỏng nơi thả lỏng "


      "Bằng tỷ tỷ cũng lo lắng có biết hay , đệ xem Đào Đào giống như đệ, ngày sau chớ tạo ình áp lực quá lớn, còn có tỷ tỷ ở trước mặt che gió che mưa cho các đệ mà."


      Nhược Vi vỗ bả vai Thụy Ca, "Tuổi nào nên làm việc theo sức tuổi đó, nên biết hăng quá hóa dở, tỷ tỷ mong đợi Thụy Ca và Đào Đào ngày sau có thể phong hầu bái tướng, chỉ mong các đệ bình an sống qua hết cuộc đời này mong gì khác nữa, cho nên ngày sau lúc nên buông lỏng cũng đừng trói buộc mình biết ."


      "Thụy Ca biết, ngày sau nhất định ghi nhớ lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng phải bình an Thụy Ca mới yên tâm."


      Giọng Thụy Ca có chút nghẹn ngào, tỷ tỷ suy nghĩ mọi việc đều vì mình và đệ đệ, mấy năm này làm cũng là vì mình và đệ đệ, đều hiểu, chỉ là mình bằng Đào Đào có thể ra những lời ngọt ngào như vậy, mình luôn là cảm thấy rất làm kiêu, cho nên khiến tỷ tỷ đối với mình có ấn tượng là ông lão thành thục cẩn thận, ra mình cũng có nghiêm trọng như vậy.


      Có lẽ chính mình ngày sau nên theo chăm sóc tỷ tỷ nhiều hơn.


      "Thụy Ca và Đào Đào sống tốt tỷ tỷ mới có thể vui vẻ, cho nên về sau Thụy Ca và Đào Đào sống vui vẻ, sau này Đào Đào phải nghe lời Ca Ca lời biết ."


      "Đào Đào biết, về sau nghe lời Ca Ca."


      "Vậy tốt, mặc dù đầu óc Thụy Ca giống như đệ linh hoạt, nhưng lại chững chạc hơn so với đệ, mặc dù tại hai đệ tuổi còn , nhưng Thụy Ca và Đào Đào nên nhớ câu này của tỷ tỷ, máu mủ thân tình so bất kỳ vật gì cũng quan trọng."


      "Mặc kệ về sau các đệ bao nhiêu tuổi, hoặc là lấy vợ sinh con rồi, hay là thành là trưởng bối, cũng được quên những lời này, mặc kệ giờ phút này các đệ có hiểu lời này là có ý gì hay , nhưng nhất định phải nhớ kỹ là được, là người có thể mềm lòng nhưng được mềm yếu, nên biết phải tự mình gánh vác trách nhiệm thể lùi bướf, tỷ tỷ hy vọng đệ đệ mình thương nhất là loại người mà mọi người đều chán ghét, biết ."


      Chương 126: Hiểu Lý Lẽ



      "Thụy Ca ( Đào Đào) nhớ rồi, cảm ơn tỷ tỷ dạy bảo." Huynh đệ hai người kính cẩn đứng lên bái Nhược Vi cái, chính là trong lòng Nhược Vi cũng quan tâm những mặt ngoài hình thức này, nhưng quy củ ở thời đại này phải dựa vào sức của mình mình là có thể sửa đổi, Nhược Vi cũng chưa từng nghĩ tới phải chống lại những này, chỉ cần có thể khiến cho hai đệ đệ bình an lớn lên là tốt lắm rồi, mà chút lễ nghi này nọ này có thể quan tâm, nhưng thể biết.


      "Tỷ tỷ biết Thụy Ca và Đào Đào cũng rất hiểu chuyện, tỷ tỷ cũng rất vui mừng, về sau mặc kệ Thụy Ca và Đào Đào như thế nào cũng nhất định phải giúp đỡ nhau, nhớ lấy."


      "Thụy Ca ( Đào Đào) ghi nhớ lời tỷ tỷ dạy bảo."


      "Xuân Phân, truyền lệnh, " Nhược Vi gọi Xuân Phân canh ngoài cửa, "Dạ, tiểu thư."


      "Bây giờ việc trước tiên là tỷ đệ chúng ta lấp đầy bụng rồi hãy đến chuyện khác, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, ăn cơm xong phải nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai Thụy Ca cũng nên bắt đầu chuyên tâm đọc sách lại, chỉ là phải nhớ rằng phải biết kết hợp giữa lao động và vui chơi là được."


      "Dạ, tỷ tỷ." Thụy Ca nghe lời gật đầu cái, tỷ tỷ làm cái gì cũng là vì tốt ình, hơn nữa tỷ tỷ của mình cũng phải là nữ tử khuê các bình thường, vì mình an bài nhất định là tốt, bản thân mình tốt nhất nên nghe theo là đúng.


      "Tỷ tỷ vậy Đào Đào làm gì " Đào Đào nhìn Nhược Vi hỏi.


      "Tỷ tỷ ra bên ngoài mời vị tiên sinh về, đến lúc đó Đào Đào theo tiên sinh học cho tốt, đừng làm cho tỷ tỷ thất vọng."


      "Vậy cũng tốt, Đào Đào học tốt." Tính cách của Đào Đào là hiếu động, nhưng mà vẫn chăm chú nghe theo an bài của Nhược Vi, từ đến lớn mặc kệ là Thụy Ca tốt Đào Đào tốt, hai huynh đệ này đối với lời của Nhược Vi chưa bao giờ nghe , lại Nhược Vi cũng xem như là kiêm thêm chức vụ phụ thân mẫu thân tỷ tỷ cũng do Nhược Vi người đảm nhận.


      Cũng may những năm gần đây bên cạnh còn có nhiều người giúp đỡ, cũng phải là gian nan như trong tưởng tượng, cuộc sống cũng ngày càng trở nên tốt.


      Quái lão đầu tận tâm tận lực trợ giúp, giống như người cha chăm sóc tỷ đệ Nhược Vi mấy năm như vậy, tỷ đệ ba người có gì tiếc nuối, bọn họ hạnh phúc rất nhiều so với nhiều người thiên hạ.


      "Tốt lắm, đừng mang bộ dạng rầu rỉ vui, cũng phải là bảo đệ lên núi đao xuống vạc dầu, tỷ tỷ trông cậy vào các đệ thăng quan đỗ trạng nguyên, nhưng thể cái gì cũng hiểu, cho nên cần tạo áp lực ình, học thêm chút này no tốt, cái gọi là kỹ nhiều ép thân chính là đạo lý này "


      " biết, tỷ tỷ, ăn cơm, ăn cơm nào, " Đào Đào chính là tính tính này, vui luôn trong nháy mắt, tới cũng nhanh cũng nhanh.


      Tỷ đệ ba người ấm áp dùng qua bữa tối, liền tách ra tự ai nấy nghỉ, hôm nay ở bên ngoài ngày quả cũng mệt mỏi, Nhược Vi cũng rửa mặt sau nằm xuống nghỉ ngơi.


      Hôm sau, Nhược Vi giờ Mẹo vừa qua khỏi khắc đồng hồ tỉnh, kêu Xuân Phân và Hạ Chí vào, hai nha đầu hầu hạ Nhược Vi rửa mặt xong, thay xong y phục luyện công liền đến sân chuyên luyện võ.


      bao lâu Thụy Ca và Đào Đào cũng mặc toàn thân trang phục tới.


      "Tỷ tỷ, chào buổi sáng."


      "Chào buổi sáng, Thụy Ca và Đào Đào nghỉ ngơi như thế nào, thân thể thoải mái hay ."


      "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Thụy Ca nghỉ ngơi rất tốt."


      "Tạ tỷ tỷ quan tâm, tối hôm qua Đào Đào ngủ rất say." Đào Đà okhả ái lắc lắc cái đầu của mình.


      "Đệ đó nha, " Nhược Vi điểm cái lên cái đầu của Đào Đào, hôm nay tốc độ dáng dấp của hai huynh đệ kém so với Nhược Vi, dù sao dáng dấp bé trai luôn so với nữ hài tử nhanh, Nhược Vi cũng bởi vì vẫn dùng thức ăn bên trong gian gì đó mới so nương cùng lứa vóc dáng cao hơn chút, hôm nay cùng với những nương mười bảy mười tám tuổi sai biệt lắm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 127: Hiên Viên Hạo Tới Chơi



      "Được rồi, ôn luyện mấy công phu Qúai lão đầu dạy , có thể tự bảo vệ mình mới là điều quan trọng nhất.”


      "Dạ, tỷ tỷ."


      Ba tỷ đệ chia nhau tìm chỗ trống làm nóng người. Võ công của Nhược Vi ngày hôm nay Thụy Ca và Đào Đào thể theo kịp. Nhưng so với người bình thường hai huynh đệ này là lợi hại lắm rồi, chỉ có thiếu kinh nghiệm thực chiến thôi.


      Vốn là Nhược Vi tính trước khi thành thân mang hai đệ đệ du lịch. Nhưng hôm nay lại có cơ hội này, nàng cho Hiên Viên Hạo biết là vì nàng biết phản đối. Bây giờ Thụy Ca muốn thi Hương, nàng chỉ có thể lo chuyện này trước.


      Nhưng mà nếu như Hiên Viên Hạo cho nàng chơi nàng cũng tìm cơ hội ngắm nhìn non sông nước biếc.


      Sau nửa canh giờ luyện tập, ba tỷ đệ ba đều đổ mồ hôi. Bởi vì ở đây phải là Liễu gia trang nên đủ chỗ để luyện tập. Nàng sắp xếp ọi người thay phiên nhau tập luyện, võ công là thể ôn luyện. Để đến lúc mấu chốt có thể bảo vệ được bản thân mình là tốt rồi, vì vậy nàng cho phép bất cứ ai đào ngũ.


      Cho dù ở nơi này có chỗ để luyện tập Nhược Vi cũng cố hết sức tìm cơ hội ọi người tập luyện, có số thứ nếu buông xuống rồi cầm lên được nữa.


      Ba tỷ đệ về phòng mình rữa mặt rồi ăn sáng. Ở Thanh Châu này có rất nhiều đồ ăn vặt, bàn đầy thức ăn làm ba tỷ đệ vừa tập võ xong nhìn thấy mà bụng kêu rột rột. Nhược Vi thấy hai đệ đệ của mình ăn nhiều hơn bình thường thưởng ấy người trong nàh bếp.


      Sau khi ăn sáng, Thụy Ca đến thư phòng ôn bài, Đào Đào theo Nhược Vi. Lão sư Nhược Vi mời vẫn chưa đến.


      "Tiểu thư, tiểu thư, tin tốt, tin tốt.” Tiết Thu vui mừng chạy từ bên ngoài vào.


      "Tin tốt gì làm ngươi vui mừng đến mức này, đừng làm ầm ĩ quấy rầy tiểu thư suy nghĩ.” Xuân Phân trừng mắt liếc Tiết Thu kích động đứng bên.


      "Được rồi, , tin tốt gì?" Nhược Vi nghe được đoạn đối thoại của hai người lên tiếng.


      "Tiểu thư, Hiên Viên công tử tới, bây giờ ở ngoài cửa lớn." Tiết Thu vui mừng .


      "Tiết Thu, tới cũng tới, tại sao ngươi còn vui mừng hơn cả tiểu thư vậy.” Hạ Chí trêu ghẹo Tiết Thu. Vì Hiên Viên Hạo thường quấn lấy Nhược Vi nên mối quan hệ giữa đầy tớ của hai bên cũng tồi. Tình cảm của Tiết Thu và A Phúc cũng phải bình thường, vì vậy Hạ Chí mới thế.


      "Tiểu thư, ngươi xem Hạ Chí khi dễ nô tì, tiểu thư phải làm chủ cho nô tì."


      "Được rồi, thôi, mau đón người."


      Đào Đào nghe Hiên Viên Hạo tới chơi sớm nhịn được. Bây giờ Nhược Vi ra lệnh tiếng Đào Đào nhấc chân chạy như bay. Mấy năm qua, tình cảm giữa hai huynh đệ Đào Đào và Hiên Viên Hạo rất tốt, mỗi lần đâu đều mua quà cho hai huyh đệ này.


      Nhược Vi dẫn người bước nhanh đến cửa lớn, vội vã là gạt người. Dù sao hai người cũng nhiều ngày gặp, mấy năm nay thời gian hai người tách ra lâu nhất cũng tới tháng. Nhưng lần này hai người gần hai tháng gặp nhau. Trước kia Hiên Viên Hạo tới kinh thành, còn bây giờ Nhược Vi lại tới Thanh Châu, Nhược Vi ngờ rằng Hiên Viên Hạo lại tới đây, trong lòng nàng khỏi có chút ngọt ngào.


      Nhược Vi còn chưa đến nơi nghe tiếng Đào Đào hỏi thăm Hiên Viên Hạo. Nhờ vậy mà bối rồi trong lòng Nhược Vi biến mất. biết vì sao nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng Hiên Viên Hạo nàng cảm thấy lòng mình bình tâm lại.


      Nhược Vi nghĩ, đời này nàng thể buông tay nam nhân này nữa rồi


      Chương 128: Gặp Nhau



      Khi gần đến cửa lớn, Nhược Vi liếc mắt cái là thấy người nọ, vẫn là thân áo trắng. Nhược Vi luôn hiểu là tại sao Hiên Viên Hạo lại thích mặc đồ trắng như vậy. Có lần nàng tò mò hỏi , đổi lại là đáp án dở khóc dở cười. Hiên Viên Hạo : "Khi còn bé đánh cuộc với người ta xem ai mặc đồ trắng đẹp nhất, sau này thành thói quen, cũng phải là thích mặc màu này. Nếu Nhược Vi thích ta mặc.”


      Giống như là tâm ý tương thông, lúc Nhược Vi nhìn về phía Hiên Viên Hạo cũng nhìn sang phía nàng. Nàng phát gầy nhưng phần khí khái nam nhi lại tăng thêm. Mắt của Hiên Viên Hạo nhìn chằm chằm Nhược Vi, hai tháng gặp, vốn là có rất nhiều chuyện để với nhau nhưng bây giờ hai người lại biết phải gì.


      Vẫn là Đào Đào đứng bên nhìn nổi, bé kéo tay áo Hiên Viên Hạo, lúc này hai người mới hồi phục lại tinh thần. Nhược Vi có chút ngượng ngùng cúi đầu, Hiên Viên Hạo vẫn rất tự nhiên.


      "Hiên Viên đại ca, tỷ tỷ, hai người nhận ra nhau sao? Tại sao lại chuyện?"


      "Hả, có, Đào Đào đừng có quậy, Xuân Phân mau kêu người mang đồ đến phòng khách.” Nhược Vi nhìn hành lý xe .


      Đúng lúc Hiên Viên Hạo lại đứng ngay đó, Nhược Vi biết gì, trong nháy mắt khí có chút xấu hổ. Hiên Viên Hạo mở miệng trước, "Ta dẫn người trở về Liễu gia thôn, Liễu thúc mọi người tới Thanh châu, ta nghỉ ngơi buổi tối liền dẫn người tới đây."


      "Ừ, vậy huynh có mệt , có muốn nghỉ ngơi trước ?”


      Nhược Vi có chút bận tâm nhìn Hiên Viên Hạo: " mệt, rửa mặt cái là được, Thụy Ca đâu?”


      "Thụy Ca ôn bài rồi, lúc ăn cơm gặp mặt, ta cho người dẫn chàng rửa mặt trước.”


      " được, nàng dẫn ta ." Hiên Viên Hạo cầu.


      "Chàng.” Nhược Vi đỏ bừng cả mặt, “ được."


      "Phải được, Nhược Vi thèm nghĩ đến ta, còn để người khác quấy rầy chúng ta nữa.”


      Nhược Vi liếc mắt nhìn bốn phía, tất cả mọi người thức thời lui xuống chỉ còn lại nàng và Hiên Viên Hạo: "Được rồi." Nhược Vi miễn cưỡng đồng ý.


      Hiên Viên Hạo kéo tay Nhược Vi: "Dẫn đường .” Hiên Viên hạo cười nhìn Nhược Vi.


      Tay bé của Nhược Vi bị bàn tay Hiên Viên Hạo bao lấy, nàng giãy giụa nhưng có hiệu quả. Nàng chỉ có thể theo Hiên Viên Hạo đến phòng khách. Vừa vào đến phòng Hiên Viên Hạo liền đóng cửa, Nhược Vi chưa kịp phản ứng người dán lên tường. Nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương, trong chốc lát, môi nàng bị đối phương chiếm giữ.


      Hô hấp vô cùng lo lắng, răng môi triền miên, Nhược Vi còn chưa phản ứng kịp bị dẫn đến thế giới khác. Hai tay nàng vòng qua người Hiên Viên Hạo. lúc lâu sau, hai người mới tách ra. Chân của nàng mềm nhũn ra, Hiên Viên Hạo bế nàng đặt lên đùi mình. nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, cuối cùng nhịn được mà chạm vào, ôm nàng chặc. Nhược Vi ngọ nguậy: “Đừng nhúch nhích, nàng cử động nữa là ta nhịn được đâu.” Hiên Viên Hạo cắn răng nghiến lợi .


      Nhược Vi đưa tay đấm Hiên Viên Hạo hai cái, lời này làm sao mà nàng hiểu được cơ chứ. Hơn nữa thân thể Hiên Viên Hạo lại có biến hóa lớn thế kia, nàng cảm thấy lúng túng thôi.


      Nhược Vi thể làm gì khác hơn là nghe lời ngoan ngoãn ngồi im nhưng trong lòng lại tức giận ngớt.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 129: Xuống Bếp



      lúc sau, Hiên Viên Hạo mới tiếc nuối buông Nhược Vi ra. nhìn thấy Nhược Vi xấu hổ cũng dám gì. sợ chọc nàng giận.


      "Hừ.” Nhược Vi xoay người thèm nhìn người nào đó.


      Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi giận mình vội vàng tiến lên xin lỗi: "Nhược Vi, phải là tại vì lâu lắm rồi ta mới gặp nàng sao? Cái này thể trách của ta được, nàng cũng biết ta lớn thế này, nhịn được như vậy cũng dễ dàng gì.”


      Hiên Viên Hạo làm bộ đáng thương, chỉ còn kém rơi nước mắt là đủ bộ.


      "Xì.” Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo thế nhịn được nữa mà bật cười. Người mà lúc nào cũng lạnh như băng vậy mà trước mặt nàng lại như con cún vẫy đuôi mừng chủ.


      "Cười chính là tha lỗi cho ta rồi đấy."


      "Ta kêu người mang nước nóng tới cho chàng.” Nhược Vi xong câu đó thèm nhìn Hiên Viên Hạo nữa, cứ thế mà bước ra ngoài. Hiên Viên Hạo cũng biết là nàng ngượng ngùng.


      5 năm, Hiên Viên Hạo từ thiếu niên trở thành nam nhân thụ. 5 năm trước có nhiều thứ có thể dễ dàng bỏ qua nhưng bây giờ tuyệt đối phạm phải sai lầm đó lần nữa.


      Nhược Vi trở phòng mình, kêu Xuân Phân đến nhà bếp kêu người đem nước nóng đến phòng khách. Sau đó lại Hạ Chí an bài cho người làm của Hiên Viên Hạo. Còn Tiết Thu sớm tìm A Phúc, nàng thăm dò tin tức.


      Nhược Vi suy nghĩ, cơm trưa hôm nay chắc nàng phải tự tay làm rồi. Tới đây mấy ngày nhưng nàng chưa bao giờ nấu nướng.


      Nhược Vi quyết định xong dẫn Xuân Phân đến nhà bếp. Mấy người ở nhà bếp thấy Nhược Vi tới run lẩy bẩy. “Tiểu thư muốn tự mình nấu, các người chẩn bị nguyên liệu xong lui ra ngoài .”


      Mấy người đó nghe Xuân Phân là Nhược Vi muốn tự nấu nướng thở phào nhõm: "Dạ, nô tỳ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ."


      "Được rồi, chuẩn bị xong ra ngoài , Xuân Phân ở lại giúp ta với người khác ở lại nhóm lửa là được rồi.”


      "Tiểu thư lâu rồi xuống bếp, hai vị thiếu gia nhất định rất vui.”


      "Đúng vậy, hai ngày trước Đào Đào và Thụy Ca mới nhớ món ăn ta làm.” Nhược Vi nghĩ đến hai đệ đệ vẻ mặt rất dịu dàng.


      Hai chủ tớ ở trong bếp bận rộn suốt mấy canh giờ cuối cùng cũng làm được bàn thức ăn lớn. Người nhóm lửa trong phòng bếp ngửi được mùi thơm thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.


      "Xong rồi, kêu người mang thức ăn lên ."


      "Dạ, tiểu thư." Xuân Phân kêu người làm mang thức ăn lên.


      Nhược Vi quay về phòng thay y phục, rửa tay và mặt rồi mới tới phòng ăn.


      Khi Nhược Vi đến phòng ăn ở đó đầy đủ người chỉ còn thiếu mỗi nàng. Lúc nàng bước vào nghe Đào Đào lớn: "Hiên Viên đại ca đường mệt nhọc, đợi lát nữa nhất định phải ăn nhiều chút."


      "Ừ, Đào Đào cũng ăn nhiều chút." Hiên Viên Hạo thấy Đào Đào quan tâm mình .


      "Tỷ tỷ, tỷ đến rồi." Thụy Ca thấy Nhược Vi đến liền đứng dậy kêu.


      "Ừ, Thụy Ca đói bụng chưa?"


      "Dạ chưa, nhưng mà tỷ tỷ làm thức ăn ngon quá, đệ đói đến sâu bò bụng rồi." Hiếm khi nào Thụy Ca được lời như vậy.

      Chương 130: Thắng Thắn



      "Lát nữa Thụy Ca phải ăn nhiều chút, nếu lần sau tỷ làm nữa đâu.” Nhược Vi vui vẻ sờ sờ khuôn mặt bé của Thụy Ca.


      "Dạ, tỷ tỷ." Thụy Ca vui mừng ngồi vào vị trí của mình.


      "Tỷ tỷ, Đào Đào cũng muốn ăn nhiều chút.” Đào Đào uất ức nhìn Nhược Vi.


      "Được, Đào Đào muốn ăn bao nhiêu?" tiểu quỷ bướng bỉnh.


      Lần này tới lượt Đào Đào vui vẻ nhưng có người khác lại mất hứng, dùng hết sức mình nhìn Nhược Vi nhưng nàng vẫn làm bộ như thấy. Hiên Viên Hạo buồn bực.


      Bữa cơm này có thể là khách và chủ đều vui vẻ.


      Sauk hi ăn xong, Nhược Vi bảo Thụy Ca và Đào Đào nghỉ trưa, nàng muốn chút chuyện với Hiên Viên Hạo. Nhược Vi và Hiên Viên Hạo đến phòng khách, nàng nhìn cái rồi hỏi: “Tại sao chàng lại đột nhiên tới đây?”


      "Chẳng phải là vì muốn cho nàng niềm vui bất ngờ sao?" Hiên Viên Hạo mặt dày .


      "Vui mừng, kinh sợ đúng hơn, chuyện ở kinh thành làm xong rồi à? Có thể ở Thanh châu được bao lâu?"


      "Có thể ở bao lâu còn chưa xác định được nhưng chắc chắn quá ngắn. Ở đây cũng có sản nghiệp của Hiên Viên gia, lần này tới đây vừa vặn có thể thị sát phen. Thế nào, chủ ý này tệ chứ?”


      "Vậy chàng tính ở đâu?" Nhược Vi khiêu khích nhìn Hiên Viên Hạo.


      "Ở nhà của phu nhân tương lai của ta.” Hiên Viên Hạo để ý tới uy hiếp của Nhược Vi, gương mặt hả hê của ý : xem nàng làm gì được ta.


      "Hừ.” Nhược Vi tức giận nhìn gương mặt đắc ý kia.


      "Vậy được, chàng tới nhà phu nhân của chàng , ta cho người thu dọn hành trang của chàng ngay bây giờ."


      Nhược Vi xong, đứng dậy ra ngoài. Hiên Viên Hạo vội vàng đứng dậy ôm tiểu nương bướng bỉnh vào lòng: “Ta sai rồi, ngài người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người ." Hiên Viên Hạo thủ thỉ bên tai Nhược Vi, cầu nàng tha lỗi.


      Hai gò má của Nhược Vi ửng hồng, cuối cùng nàng cũng giãy giụa nữa.


      Nhược Vi biết tại sao khi ở bên Hiên Viên Hạo nàng rất dễ cáu kỉnh, có đôi lúc còn có chút kiêu kỳ.


      Hai người lẳng lặng ôm nhau lát rồi mới ngồi ngay ngắn lại. lúc sau, Hiên Viên Hạo mở miệng : “Nhược Vi, ra lần này ta tới đây là có chuyện muốn với nàng, nàng được trách ta đó.”


      "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị." Nhược Vi nhíu mày nhìn Hiên Viên Hạo.


      Hiên Viên Hạo nghe Nhược Vi thế biết nên làm thế nào, đợi lúc mới : “Đợt hồi kinh vừa rồi, người trong nhà có tìm ta chuyện. Chuyện của hai chúng ta mọi người biết từ năm năm trước, tổ mẫu hy vọng có thể sớm gặp được nàng.”


      Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo liền sửng sốt. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nàng còn nghĩ muốn kéo dài thời gian gặp mặt người nhà của Hiên Viên Hạo.


      ngờ mọi việc lại tiến triển nhanh như vậy: "Vậy người trong nhà chàng thế nào?" Nhược Vi cảm thấy cổ họng mình khô khốc.


      "Đừng sợ, người trong nhà ta đều thích nàng, đặc biệt là tổ mẫu và tổ phụ. Bọn họ nghe được rất nhiều chuyện về nàng, họ còn ta xứng với nàng." Hiên Viên Hạo ôm Nhược Vi vào trong ngực.


      " à, bọn họ ta là trẻ mồ côi xứng với chàng sao." Nhược Vi thận trọng nhìn Hiên Viên Hạo.


      " có, tất cả mọi người rất thích nàng. Làm sao ta có thể gạt nàng được chứ, nàng phải tin tưởng ta."


      "Được, ta tin chàng."


      "Cả đời này ta lừa gạt nàng, sau này cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì nàng cũng phải tin tưởng ta, biết ?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131: Tù Tệ



      Nhược Vi tựa vào lòng Hiên Viên Hạo nhu thuận gật đầu. Hai người ở trong phòng khách cả buổi chiều, chuyện phiếm cười đùa. Chỉ có ở trước mặt Nhược Vi, Hiên Viên Hạo mới có thể thả lỏng tâm tình, tùy ý buông thả lòng mình.


      Buổi tối vẫn là Nhược Vi tự mình xuống bếp làm thức ăn. Sau khi ăn cơm mọi người ngồi chuyện lát rồi tách ra, ai về phòng người nấy.


      Hôm sau, mọi người tề tụ ăn điểm tâm. Sau đó Thụy Ca đến thư phòng, Đào Đào đọc sách. Hai ngày nữa lão sư đến, Nhược Vi thể để cho đệ ấy lười biếng nữa.


      Nhược Vi và Hiên Viên Hạo bàn chuyện ở phòng khách. Hiên Viên Hạo vẫn là thân bạch sam còn Nhược Vi mặc quần áo bằng lụa, hai người ngồi đối diện nhau.


      "Nhược Vi, chuyện hôm qua ta với nàng, nàng suy nghĩ như thế nào rồi?"


      "Chàng để cho ta suy nghĩ kĩ lại, đây cũng phải là chuyện đùa. Đến lúc đó mọi người hài lòng về ta làm thế nào? Với lại bọn họ biết chuyện của chúng ta từ năm năm trước, là dọa chết người mà."


      " phải là còn có ta ở bên nàng sao, đừng lo lắng."


      "Ai, sao ta lại đột nhiên trở nên nhát gan như vậy chứ? Lỡ người nhà chàng thích ta… ta tìm nam nhân khác. Thiên hạ này thiếu gì nam nhân chứ."


      "Nhược Vi, nàng cái gì? lại lần nữa xem." Sắc mặt của Hiên Viên Hạo tối sầm nhìn Nhược Vi.


      Nhược Vi xong mới phát là mình dẫm lên bãi mìn rồi: “ nhầm, nhầm.”


      Nhược Vi ngượng ngùng nhìn Hiên Viên Hạo, vẻ mặt ngoan ngoãn của nàng làm Hiên Viên Hạo buồn cười. Bình thường rất khó thấy được vẻ mặt này của nàng.


      " nhầm, ta nghĩ phải là như vậy." Hiên Viên Hạo nghiêm mặt nhìn Nhược Vi.


      " nhầm mà, ai nha, chàng đừng trưng ra vẻ mặt đó, nhìn rất dọa người. Bây giờ ta phiền lắm rồi, chàng giúp ta thôi lại còn đùa ta nữa. Lần sau ta nhầm nữa, được chưa?"


      "Khụ, xem như là lần đầu tiên nên bỏ qua." Hiên Viên Hạo miễn cưỡng trả lời.


      Hai người chuyện Xuân Phân ở bên ngoài báo là Quái lão đầu tới. Nhược Vi và Hiên Viên Hạo nghe được tin này vội vàng ra nghênh đón. Tại sao mọi người tới đây đều báo trước vậy.


      Nhược Vi còn chưa tới cửa lớn nhìn thấy lão đầu coi quy cũ ra gì. Nhược Vi bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, là làm người ta đau đầu mà.


      Nhược Vi thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ chờ Quái lão đầu bay tới chỗ mình. Hiên Viên Hạo cũng đứng bên chờ, mấy năm qua quan hệ của hai người rất tốt.


      "Nha đầu hư, sao còn ngây ngốc đứng ở đây, còn ngươi nữa, tiểu tử thúi, sao lại tới đây." Quái lão đầu vỗ cái vào bả vai Hiên Viên Hạo. Nếu phải là Hiên Viên Hạo luyện võ lâu này bị nội thương rồi.


      "Lão già này, sao tới đây mà cho người báo tiếng. là hù dọa người mà, về sau làm cơm cho ông ăn nữa, để ông làm người ta sợ chết." Nhược Vi thở phì phò nhìn lão già trước mắt.


      "Được, được, được, là ta sai lầm rồi, lần sau nhất định cho người báo tin trước. Hôm nay ngươi phải làm nhiều thức ăn cho ta ăn, rất lâu rồi ta được ăn thức ăn do ngươi nấu." Quái lão đầu mặt dày cầu.

      Chương 132: Tin Tức ()



      "Còn dám có lần sau, chỉ lần này thôi, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa, bằng … " Nhược Vi uy hiếp nhìn người nào đó, phải biết mấy ngày nay Nhược Vi đều chờ đợi tin tức của Quái lão đầu, biết lúc nào tới đây, bản thân cũng chuẩn bị cẩn thận, nghĩ tới lại mình tới đây.


      "Được, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa. Hôm nay nhất định phải làm mấy món ăn nhắm rượu mà ta cùng tiểu tử thúi này thích, rất lâu ta có cùng tiểu tử thúi uống rượu tán gẫu."


      "Được rồi, biết, nhanh phòng khách rửa mặt , nghỉ ngơi tốt. Đào Đào cùng Thụy Ca còn biết ngươi đến đâu, đến lúc đó thế nào hai đứa cũng quấn chuyện với ngươi."


      Vì vậy Quái lão đầu lại hấp ta hấp tấp phòng khách rửa mặt, Thu Phân cùng Đông Chí theo để thu thập căn phòng chút.


      " tại tốt rồi, mọi người tụ lại chỗ, lão nhân gia vừa tới liền muốn cùng chàng uống rượu, đối với chàng tốt hết chỗ ."


      "Đúng vậy a, thế nào, Nhược Vi có phải là ghen hay , có việc gì, Nhược Vi trong lòng ta là quan trọng nhất." Hiên Viên Hạo cúi đầu, ở bên tai Nhược Vi giọng ra.


      Nhược Vi trở tay cho Hiên Viên Hạo quyền, chỉ là dùng bao nhiêu lực cũng vô dụng, tựa như gãi ngứa, làm người nào đó rất hưởng thụ.


      Lúc ăn cơm trưa, Thụy Ca cùng Đào Đào cũng biết Quái lão đầu đến, hai huynh đệ chia ra ngồi ở hai bên của Quái lão đầu, quấn Quái lão đầu hỏi cái này hỏi cái kia. hồi hỏi người trong nhà thế nào, hồi lại hỏi đường thấy cái gì, có chuyện gì hay , mà phần lớn vấn đề đều là Đào Đào hỏi.


      Nhược Vi lúc ăn cơm thích cho người ta hầu hạ, vì vậy trải qua thời gian dài, người trong nhà cũng dưỡng thành thói quen tốt, chuyện có thể tự mình động thủ đều tự mình làm. Nhược Vi cho phép hai đệ đệ có bất kỳ khả năng trở thành những tên công tử quần áo lụa là.


      Vì vậy, ở Liễu gia, thời gian chủ tử ăn cơm người làm cũng có thể ăn cơm, cần chờ chủ tử ăn xong mới ăn những thứ thức ăn sớm nguội lạnh kia. Hơn nữa, Liễu gia đối với người làm cũng rất hào phóng ở nhiều phương diện, đặc biệt là việc ăn mặc, có thể là tốt hơn chút so với nhiều gia đình đại quan.


      "Quái gia gia, người đến rồi cũng đừng trở về nữa." Đào Đào mong đợi nhìn Quái lão đầu.


      "Ừ, chờ Thụy Ca thi Hương xong mọi người cùng nhau trở về Liễu gia trang. Khi đó ở thôn trang cũng có rất nhiều trái cây để ăn, còn có thể xuống sông mò cua, đến lúc đó gia gia mang bọn ngươi xuống sông mò cá mò cua."


      "Uh, Quái gia gia trở về tốt quá, như vậy có người dẫn ta chơi rồi." Đào Đào vui mừng


      "Đào Đào, đệ quên chuyện tỷ tỷ thỉnh tiên sinh đến dạy cho đệ sao?" Thụy Ca bề ngoài nghiêm chỉnh .


      "A, phải ha" Đào Đào cúi đầu, mình quả quên việc này.


      "Bất quá tỷ tỷ chắc chắn bắt đệ ngày ngày ở trong nhà, phải tỷ tỷ đến lúc dẫn chúng ta ra ngoài để biết thêm kiến thức sao." Thụy Ca nhanh chậm .


      "Đúng vậy a" Đào Đào lập tức lại vui mừng. Quái lão đầu coi như nghe thấy cuộc đối thoại của hai huynh đệ, mà cùng Hiên Viên Hạo uống rượu.


      "Nha đầu, lão già ta rất lâu được uống rượu ngon rồi, trong khoảng thời gian này chỉ có thể nhờ vào ngươi a." Quái lão đầu tuyệt ngượng ngùng, mặt dày ra cầu.


      " phải lần trước ngươi cướp những thứ đó của ta rồi sao." Nhược Vi tức giận nhìn Quái lão đầu. Tuy chuyện gian đến bây giờ cũng có ai phát , nhưng việc Nhược Vi luôn có thể lấy ra rất nhiều vật có giá trị liền khiến mọi người nghi ngờ lâu. Bất quá những người từng dùng qua những thứ này đều là người mà Nhược Vi có thể tin tưởng trăm phần trăm. Hơn nữa, họ cũng thích hỏi, phần lớn là cứ có đồ dùng, hơn…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :