1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112: Chuẩn Bị Thi



      Ngày xuân tháng ba, đây là mùa du lịch tốt, thế nhưng những ngày này Liễu gia trang lại bận bịu rối rít vô cùng.


      Bởi vì Đại Thiếu Gia trong nhà chuẩn bị Châu Phủ tham gia đợt thi Hương tháng tám, đại tiểu thư cũng chuẩn bị để cùng . năm trước, thiếu gia nhà mình thông qua cuộc thi đồng tử ( có thể là thi Đình), có thân phận của tú tài rồi, thi Hương năm nay Đại Thiếu Gia lại muốn thi, Đại Thiếu Gia còn tuổi vượt qua cuộc thi đồng tử, vì vậy cũng khiến nhiều người hâm mộ thôi.


      "Tiểu thư, cái này có muốn mang theo hay , Xuân Phân giơ lên bộ ly trà trong tay."


      "Mang theo " Nhược Vi mặc bộ quần áo màu hồng phấn nằm ghế dựa, trải qua thời gian 5 năm, Nhược Vi từ kiều tiếu nương nhắn thay đổi trở thành nữ nhân.


      Nhược Vi nay mười ba tuổi, cái tuổi này ở cổ đại là tuổi có thể lập gia đình rồi, nhưng đối với với Nhược Vi mà , cái tuổi này cũng còn quá , vì vậy mặc dù Hiên Viên Hạo nôn nóng đến muốn dậm chân nhưng vẫn là chưa có được lời khẳng định.


      Năm năm trước Hiên Viên gia phát tồn tại của Nhược Vi, liền tiến tới tiến hành phen điều tra cặn kẽ, nhưng kết quả điều tra ra được lại khiến mọi người ở Kinh Thành phải thất kinh.


      Tất cả mọi người đều ngờ Nhược Vi còn tuổi lại có khả năng có được những thủ đoạn như vậy, tuổi còn chống đỡ được cả mảnh trời, khiến mọi người đối với tiểu nương này hiếu kỳ thôi.


      Đồng thời, mọi người đối với Nhược Vi cũng rất bội phục, dù sao cho dù là ở gia đình bọn họ ở cái tuổi như vậy cũng còn chưa nhất định hơn được Nhược Vi, huống chi Nhược Vi còn là nữ hài tử.


      Hơn nữa trong lúc điều tra kết quả mọi người mới phát kiện, chính là năm ấy đối với nguy cơ buôn bán của gia tộc Hiên Viên giống như cũng có dấu vết tham dự của Nhược Vi, khiến mọi người kinh hãi thôi.


      Cuối cùng, mọi người liền tìm đến mấy vị quản ban đầu có tham dự trong chuyện này đến hỏi han, kết quả có được càng khiến mọi người tự ti mặc cảm, dù sao năm ấy Nhược Vi mới có tám tuổi, mà bọn họ cả gia tộc hùng mạnh lại nhiều người như vậy liền người có thể giải quyết tốt chuyện này, lại để ột tiểu nương chỉ mới có tám tuổi cứu gia tộc của bọn họ trận này.


      Sau đó, cả gia tộc Hiên Viên đều biết tồn tại của người tên Nhược Vi này, người nào dám nhắc tới chuyện phản đối Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo ở chung chỗ nữa.


      Lúc mới vừa biết Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo chung với nhau, trong Hiên Viên gia người lên tiếng phản đối lại rất nhiều, thế nhưng tất cả chuyện đó ở dưới tình huống Nhược Vi biết gì tự động được hóa giải, vì vậy vào thời điểm Nhược Vi cùng Hiên Viên gia tiếp xúc cũng thấy có người nào ra ngoài quấy rối còn khiến Nhược Vi buồn bực lâu.


      Ở trong quan niệm của Nhược Vi về loại đại gia tộc này thường là nên tìm gia tộc môn đăng hộ đối để kết thân, thế nào khi đến lúc ứng dụng chính bản thân mình này lại giống nhau, khiến Nhược Vi có chút thụ sủng nhược kinh, làm hại Nhược Vi có đoạn thời gian luôn bình tĩnh suy nghĩ xem thử cái bình lặng mặt ngoài này bên dưới biết có mưu gì .


      Kết quả cuối cùng chứng minh Nhược Vi chỉ tự mình nghĩ nhiều mà thôi.


      năm trước, khi Hiên Viên Hạo với người trong nhà hôn của mình phải tự mình làm chủ trong nhà cũng người nào phản đối, Hiên Viên Hạo cảm thấy rất kỳ quái, liền với mọi người nhà Nhược Vi là ở thôn quê, kết quả vẫn có người nào phản đối, Hiên Viên Hạo đem chuyện Nhược Vi có cha mẹ cũng , vẫn có ai phản đối, làm hại Hiên Viên Hạo buồn bực chừng mấy ngày, Hiên Viên Hạo cũng nghĩ tới việc này thuận lợi như vậy, luôn có loại cảm giác chân .


      Làm sao mà biết được chuyện mình và Nhược Vi người trong nhà sớm biết rồi.


      Trải qua thời gian năm năm lắng đọng, bây giờ khi Nhược Vi giơ tay nhấc chân loại phong tình vạn chủng, khiến người khác nhìn thấy cũng thể di dời ánh mắt của mình được, may mắn là năm năm nay người có thể gặp qua bộ mặt của Nhược Vi ít lại càng ít.


      Mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng mịn như tuyết, ngũ quan xinh xắn, eo thon thân gọn, cho dù là đứng giữa đám đông cũng bị làm hạ thấp được.


      Giống như Nhược Vi khi thời gian 5 năm biến hóa ngừng, tứ đại nha hoàn cận thân theo bên cạnh Nhược Vi cũng trưởng thành, có đặc điểm riêng, nhưng họ đều có điểm giống nhau, có thể vì Nhược Vi mà vào sinh ra tử, hề có câu oán hận.


      Thời gian 5 năm, dưới dạy bảo tỉ mỉ của Nhược Vi, bốn người ai có chức trách nấy, vì Nhược Vi xử lý chuyện, năng lực giải quyết công việc thành vấn đề nữa rồi.


      Mà Nhược Vi đồng thời cũng tuyệt đối tin tưởng người của mình, chưa bao giờ có chút hoài nghi nào, đây cũng chính là nguyên nhân khiến mọi người trung thành như vậy.


      Chương 113: Thực Lực



      Bây giờ trong Liễu gia trang, Liễu Vượng là Đại Quản Gia, ba người Liễu Phong dưới trướng Liễu Vượng, Quái lão đầu mang nhóm bé trai huấn luyện đầu tiên về Liễu gia làm hộ vệ, chia thành hai tổ, sáng tối luân phiên nhau.


      Năm năm trước, Nhược Vi tìm cách làm ọi người trong Liễu gia trang, bất luận là nam nữ, lớn hay , đều phải tập võ và học chữ. Qua năm năm, thực lực của Liễu gia trang bây giờ còn như trước nữa.


      Cũng trong năm năm này, Vi các trải rộng khắp cả nước. Vi các chỉ là mặt nổi của sản nghiệp Liễu gia. Quái lão đầu huấn luyện ra nhóm người võ công giỏi lập nên Tinh Nguyệt các. Tinh Nguyệt Các được lập ra cũng là do Nhược Vi muốn báo thù cho quái lão đầu. Năm đó nàng nghe được chuyện của lão nên tự mình quyết định ra tay.


      Mà người đời cũng biết Nhược Vi là chủ nhân đứng sau Vi các. Năm đó khi gia tộc Hiên Viên gia còn so sánh được với Vi các. Nhưng sau này, Vi các càng ngày càng lớn mạnh nên Nhược Vi để cho thủ hạ của mình làm ông chủ lớn của Vi các nên mọi người đều nghĩ người nọ mới là chủ Vi các.


      Cũng vì vậy nhiều năm qua trừ Hiên Viên gia ra ai biết được này, ai điều tra ông chủ của Vi các là ai. Nếu Nhược Vi cũng trốn được đến bây giờ.


      Người trong thôn cũng ai dám bậy, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền. Dù sao bọn họ cũng ký khế ước nên ai còn dám lung tung nữa. Lúc đầu cũng có người tin nên đem chuyện trong xưởng ra lung tung. Kết quả ngày thứ hai liền bị đưa lên quan. Điều này làm mọi người còn ai dám hó hé nữa.


      Hơn nữa, chỉ cần làm việc tốt có tiền thưởng, nên ai còn muốn làm chuyện ngốc đó nữa.


      tại cả Liễu gia thôn chìm trong khí hài hòa. Có thể đây là nơi rất tốt, huống chi người ở quê rất hòa thuận, tiền kiếm được cũng nhiều hơn trước nên ai muốn phá vỡ thế cân bằng này. Bây giờ Liễu gia trang là nhân vật đứng đầu ở Liễu gia thôn.


      Chỉ cần là lời của Liễu gia trang ra mọi người trong thôn đều làm theo. May mắn là người Liễu gia phải là loại người thích ỷ thế hiếp người.


      Liễu gia trang là người tiên phong ở Liễu gia thôn. Mọi người trong thôn đều thích đem chuyện của Liễu gia ra thảo luận. Cuối cùng những gì mà Liễu gia làm cũng gián tiếp ảnh hưởng đến tư tưởng của mọi người trong thôn.


      Bây giờ so với năm năm trước Liễu gia thôn phát triển rất lớn mạnh. Con nít được học càng ngày càng nhiều, người trong thôn biết chữ cũng càng ngày càng nhiều. Liễu gia thôn sau này biến đổi như thế nào, Liễu gia trang lớn mạnh ra sao? ai có thể biết trước được.


      Biểu ca của Hiên Viên Hạo – Cố Khải, năm năm nay đều sống ở Liễu gia thôn. năm trước Cố Khải thành thân, sau khi thành thân cũng mang thê tử của mình về Liễu gia thôn sinh sống. Theo lời Liễu gia thôn là nơi rất tốt, có thể sống lâu dài ở đây.


      Cố Khải sống ở Liễu gia thôn nhiều năm nên cũng có tình cảm. Thêm vào đó là tình cảm với Hiên Viên Hạo nên sắp biến thành người ở Liễu gia thôn mất rồi.


      Thụy Ca là học trò do tay Cố Khải dạy dỗ, cũng rất thích thằng bé này. Cố Khải là nhân tài nhưng tuổi vẫn còn trẻ. có ý định về hưu, tìm nơi thanh nhàn dạy dỗ ấy học trò nên người.


      Điểm này khiến Nhược Vi rất bội phục, dù sao ở nơi này có rất ít người coi trọng công danh. Huống chi Cố Khải lại là người rất giỏi giang.


      Mặc dù Nhược Vi hi vọng đệ đệ của mình bước chân vào chốn quan trường nhưng nàng cũng ngăn cản. Ít nhất nếu thi đậu Cử Nhân phải lao dịch.


      Nếu như đệ đệ muốn vào quan trường Nhược Vi cũng dùng năng lực của mình bảo vệ nó.


      Mấy năm này nàng làm tất cả mọi thứ phải là vì muốn đệ đệ của mình có cuộc sống yên ổn hơn sao.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114: Thanh Châu



      Thanh Châu là nơi giàu có, diện tích so với các tòa thành khác có lớn hơn chút. Đoàn người của Nhược Vi chạy mấy ngày đường cuối cùng tới cửa thành Thanh Châu.


      Bởi vì vội nên dọc đường họ với tốc độ vừa phải, thỉnh thoảng thấy cảnh đẹp cũng dừng lại ngắm cảnh chút.


      Lần này Liễu gia trang để Liễu Vượng ở lại trông nhà, Đào Đào cũng theo tới Thanh Châu. Nhược Vi nghĩ cho đệ ấy mở rộng tầm mắt cũng là chuyện tốt.


      Thanh châu có sản nghiệp của Liễu gia, ở mỗi tòa thành đều có dấu chân của Liễu gia qua. Lần này tới Thanh Châu bọn họ cần phải thuê nhà trọ.


      Đoàn người của Nhược Vi có bốn xe ngựa, xung quanh xe ngựa còn có hộ vệ theo. Xe ngựa này rất bình thường nên cũng gây chú ý nhiều, mọi người chỉ nghỉ là nhà ai đó du lịch thôi.


      Thành Thanh Châu rất bái nhiệt, tiếng người cười khắp nơi, các loại hàng hóa đa dạng được bày bán khắp nơi.


      Nhược Vi ngồi trong xe ngựa vén rèm cửa lên, nàng đánh giá khung cảnh phồn hoa trước mặt. Dù sao mấy tháng sau nàng cũng phải ở lại đây.


      "Tiểu thư, nơi này náo nhiệt.” Xuân Phân lẳng lặng theo sau lưng Nhược Vi


      "Đúng vậy, mấy ngày nữa rũ mọi người ra ngoài dạo chút, nhưng hai ngày nay phải sắp xếp lại chỗ ở .”


      "Cám ơn tiểu thư, tiểu thư tốt." Xuân Phân vui mừng, mặt mày hớn hở.


      "Tỷ tỷ, ở đây là đâu vậy?" Đào Đào xoa xoa đôi mắt buồn ngủ. Tối qua Đào Đào và Thụy Ca ngủ ngon, sáng nay vừa lên xe ngựa liền ngủ.


      "Tỷ tỷ, đến đâu rồi?" Thụy ca nghe thấy giọng của Đào Đào cũng tỉnh ngủ. Thụy Ca năm nay mười tuổi rồi, vóc dáng so với mấy bạn cùng trang lứa có cao hơn chút.


      Khuôn mặt tuấn tú nhắn khiến Nhược Vi thích thôi.


      "Đến thành Thanh Châu rồi, sắp đến nơi ở rồi, có chỗ nào thoải mái ?” Nhược Vi thương hỏi hai Tiểu Bánh Bao.


      Mặc dù xe ngựa này trải qua cải tiến của Nhược Vi, buồng xe vừa rộng rãi lại thoải mái, nhưng lại thể nào thoải mái như đất bằng. Nhược Vi vẫn lo lắng hai đệ đệ của mình chịu được.


      " có sao, tỷ tỷ cần lo lắng." Thụy Ca sùng bái nhìn Nhược Vi, bé cảm thấy tỷ tỷ của mình lợi hại, cái gì cũng biết. Xe ngựa này cũng là do tỷ tỷ thiết kế. Nghe Hiên Viên đại ca , thiết kế này của tỷ tỷ hề thua kém xe ngựa của hoàng cung, chỉ là nhìn từ bên ngoài thể nhìn ra được thôi, chỉ có người ngồi trong xe mới biết nó tốt như thế nào.


      "Vậy tốt." Nhược Vi xoa xoa đầu của Thụy Ca, rồi lại nhìn ra ngoài.


      "Tỷ tỷ, đệ cũng muốn xem." Đào Đào bò lên ngực Nhược Vi, bé cũng vén góc màn lên, len lén nhìn ra ngoài. Thụy Ca cũng nhịn được mà bò qua nhìn.


      "Tỷ tỷ, bên ngoài có rất nhiều thứ để chơi, lần sau mang Đào Đào ra ngoài chơi nha.” Đào Đào nũng nịu lôi kéo ống tay áo của Nhược Vi.


      "Được, dẫn đệ ra ngoài chơi."


      Nhược Vi nhìn quần áo của mọi người thấy được cuộc sống ở thành Thanh Châu rất tốt. Gương mặt của mọi người hề có chút khổ sở.


      Điều này làm cho Nhược Vi càng cảm thấy thích nơi này, nhìn dân chúng nơi này có thể thấy được quan viên ở đây như thế nào.


      Liễu gia mua được căn nhà ở Thanh Châu. Lấy bối cảnh của Liễu gia mua được căn nhà ở đây cũng phải là chuyện dễ dàng.


      đoàn người từ từ tới trước cửa lớn, ở đó có người chờ sẵn.


      Chương 115: Dàn Xếp ()



      Mấy người làm chờ trước cửa thấy chủ tử tới vội vàng chạy lại thỉnh an. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chủ nhân chân chính của bọn họ. Người đặt mua căn nhà này là Liễu Vượng, vì vậy mấy hạ nhân ở đây chưa từng thấy qua Nhược Vi. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy chủ nhân của mình, mấy người này rất vui mừng.


      Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy mệt nên sau khi chờ hạ nhân thỉnh an, Nhược Vi liền ọi người về nghỉ ngơi.


      Đến đại sảnh, Nhược Vi an bài chỗ ở ọi người, có chuyện gì chiều nay tính tiếp.


      Chủ nhân của căn nhà này là người rất giàu có, nhưng nàng biết tại sao ông ta lại muốn bỏ . Cũng nhờ vậy mà nàng mới có được căn nhà lớn thế này.


      Bởi vì muốn nghỉ ngơi sớm nên Nhược Vi hề để tâm quan sát xung quanh, Bây giờ nhìn lại nàng mới thấy căn nhà này rất có hương vị của vùng giang nam, tinh xào khéo léo.


      Vào tới khu trung tâm, khu rừng trúc liền đập vào mắt Nhược Vi. Ở giữa có con đường , hai bên là hai hàng trúc. Nhược Vi vừa nhìn thấy liền cảm thấy thích thú.


      Nàng bước vào phòng, bên trong tràn ngập hương trầm mùi bạc hà, thấm đẫm cả ruột gan. Mùi thơm này làm tinh thần của nàng tốt lên rất nhiều.


      Nhược Vi nghĩ bây giờ cũng gấp nên bây giờ cứ nghỉ ngơi trước. Nàng bảo bọn Xuân Phân chuẩn bị giường để nghỉ.


      Đến buổi chiều, mọi người vẫn ngủ say sưa, chưa có ai có dấu hiệu tỉnh ngủ.


      Khi trời tối, Nhược Vi mới mờ mịch mở mắt ra. Nàng nhìn trần nhà xa lạ, lúc lâu sau mới nhớ ra là mình tới Thanh Châu.


      "Xuân Phân, giờ gì rồi?” Nhược Vi nhìn bầu trời còn sáng ngoài cửa sổ.


      "Tiểu thư tỉnh rồi." Bên ngoài truyền tới giọng vui mừng của bọn Xuân Phân.


      "Tiểu thư, qua giờ Dậu rồi." Xuân Phân vào phòng hầu hạ Nhược Vi thay quần áo, Hạ Chí chải đầu, Tiết Thu dọn dẹp giường, Đông Chí ở bên giúp tay.


      Lần này Nhược Vi đem cả bốn người ra ngoài là vì muốn bồi dưỡng họ. Nếu cho dù có năng lực lớn đến đâu mà chưa va chạm với thực tế cũng được gì.


      "Các thiếu gia cũng tỉnh rồi à."


      "Tiểu Mộc và hai vị thiếu gia cũng tỉnh ngủ rồi, bây giờ chờ tiểu thư ở bên ngoài.” Xuân Phân vừa chải đầu cho Nhược Vi vừa đáp.


      "Vậy tốt."


      Quái lão đầu cùng là vì phải huấn luyện mấy người ở trong cốc. Bây giờ ông ta huấn luyện nhóm thứ hai. Nhược Vi rất cảm kích ông nhưng nàng biết ông ấy cũng thích nàng năng khách sáo. Nên nàng chỉ có thể cố gắng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông chu đáo.


      Nhược Vi rửa mặt xong đến phòng ăn. Lúc nàng tới nơi hai tiểu bánh bao nhìn thấy nàng liền vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy cánh tay nàng.


      "Tỷ tỷ, Đào Đào và ca ca đợi tỷ lâu đó.” Đào Đào nũng nịu đong đưa cánh tay Nhược Vi.


      "Vậy à, Đào Đào có mệt ?" Nhược Vi cười vuốt ve cái đầu của Đào Đào.


      "Đào Đào và Thụy Ca nghỉ ngơi đủ chưa? Có đói bụng ?”


      "Đệ rất khỏe, tỷ tỷ cần lo lắng." Thụy Ca hiểu chuyện trả lời Nhược Vi.


      "Tỷ tỷ, Đào Đào đói bụng." Đào Đào sờ sờ cái bụng nhắn cách đáng thương.


      Thụy Ca cũng có chút xấu hổ nhìn Nhược Vi, nhìn dáng vẻ là cần phải ăn cơm để bổ sung năng lượng.


      Nhược Vi siết chặt gương mặt của hai tiểu bánh bao "Tỷ tỷ kêu người làm cơm rồi, đợi chút nữa là có thể ăn.”


      "Tiểu thư, người của phòng bếp tới rồi." Xuân Phân nghe tiểu thiếu gia đói bụng vội Hạ Chí xuống phòng bếp kêu người dọn cơm lên.


      "Cho mấy người đó vào ."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 117: Dàn Xếp (Ba)



      "Đúng vậy, nơi này rất phồn hoa, người có tiền rất nhiều, cho nên Thụy Ca và Đào Đào phải nhớ, được để cảnh phồn hoa trước mặt che mất cặp mắt của mình.”


      "Vâng, tỷ tỷ." Đối với lời của Nhược Vi, Thụy Ca và Đào Đào đều thực đúng 100%. Mặc dù Đào Đào hiểu tại sao tỷ tỷ lại như vậy nhưng Đào Đào luôn làm đúng theo lời tỷ tỷ dặn.


      Còn Thụy Ca có thể hiểu được ý tứ trong lời của Nhược Vi. Thụy Ca nhìn tỷ tỷ mình với ánh mắt sung bái. Lão sư từng qua, nếu tỷ tỷ là nam nhân nhất định vị tướng tài ba.


      Ở cổ đại, bé trai mười tuổi còn nhưng trong mắt người đại như Nhược Vi, đứa bé mười tuổi vẫn thể làm cho nàng yên tâm được.


      Thời gian 5 năm, công phu của ba tỷ đệ Nhược Vi rất giỏi. Dưới tình huống bình thường ai có thể làm họ bị thương.


      Chỉ có ở trước mặt Nhược Vi Thụy Ca và Đào Đào mới giống đứa trẻ bình thường. Còn khi ở trước mặt người ngoài hai người đó tuyệt đối có thể tự bảo vệ mình, ra Đào Đào còn có chút phúc hắc.


      Nhược Vi vẫn cho là tại mình bảo vệ quá kĩ nên Đào Đào quá ngây thơ. Nhưng ra chỉ ở trước mặt Nhược Vi, Đào Đào mới làm nũng thôi. Tình cờ Thụy Ca phát ra chuyện này, cậu bé thấy tỷ tỷ mình phát ra cũng có chút bực bội. Lúc nào Đào Đào cũng bày ra bộ dạng đáng để lừa gạt tỷ tỷ, ràng cái gì cũng biết vậy mà còn làm như biết.


      ra Đào Đào còn thông minh hơn cả Thụy Cả. Nhưng mà cậu bé hơi lười, cậu bé toàn dùng trí thông minh của mình vào việc trốn học. Nhưng cũng phải , lúc cần học cậu bé học rất tốt.


      Chỉ là Nhược Vi cầu Đào Đào chủ động học.


      “Sau này lớn lên Thụy Ca và Đào Đào muốn làm gì?”


      được lát, Nhược Vi thấy có chỗ nghỉ chân, nàng liền kéo Đào Đào và Thụy Ca ngồi nghỉ lát.


      "Đào Đào muốn ở bên cạnh hầu hạ tỷ tỷ.” Đào Đào nũng nịu ôm cánh tay Nhược Vi.


      "Thụy Ca phải bảo vệ tỷ tỷ." Ánh mắt của Thụy Ca kiên định nhìn Nhược Vi.


      "Đúng là đệ đệ tốt của tỷ.” Nhược Vi cảm động ôm Thụy Ca và Đào Đào. Nàng nhìn ra được tình cảm chân thành của hai đệ đệ. Nàng ngước đầu nhìn trời, bầu trời đêm tĩnh mịch là thế nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp.


      Hôm sau, Xuân Phân và Hạ Chí bưng chậu rửa mặt đứng trước cửa phòng Nhược Vi.


      Nhược Vi ở trong phòng ngủ ngon cả đêm cuối cùng cũng mở mắt ra. Tối hôm qua nàng chuyện với hai đệ đệ rất lâu, đến khuya mới ngủ nên sáng nay dậy trễ.


      "Xuân Phân, Hạ Chí, vào ." Bây giờ Nhược Vi có thể nghe được động tĩnh cách xa đến hàng trăm dặm. Nàng vừa mở mắt ra là biết Xuân Phân và Hạ Chí đứng ngoài cửa.


      Xuân Phân và Hạ Chí nghe thấy tiếng Nhược Vi mới dám vào phòng. Bình thường Nhược Vi thích có người ở trong phòng mình. Nên nếu có việc gì ai được bước vào phòng của nàng.


      Xuân Phân và Hạ Chí hầu hạ Nhược Vi rửa mặt xong có tiếng vọng vào: "Tiểu thư, người của phòng bếp chuẩn bị xong đồ ăn sáng.” Là tiếng của Tiết Thu.


      “Hạ Chí, ngươi và Tiết Thu xem hai vị thiếu gia rời giường chưa? Rồi dẫn hai vị thiếu gia đến dùng cơm.”


      "Dạ, tiểu thư."


      Chương 118: Sửa Sang Lại



      Sau khi mấy tỷ đệ dùng xong bữa sáng, Nhược Vi phân phó Xuân Phân kêu mọi người đến tập họp. Mấy tháng tới nàng phải ở nơi này, nên ngay từ lúc bắt đầu liền muốn làm tốt rất nhiều chuyện, bằng về sau khó có thể đảm bảo mọi việc tốt đẹp.


      Phòng nghị , Nhược Vi ngồi ở chủ vị, mấy người Xuân Phân đứng ở sau lưng Nhược Vi, tất cả người làm cũng tụ tập tại nơi này. Bọn họ biết Nhược Vi từ Liễu gia trang tới, cũng biết Nhược Vi là chủ tử tốt khó gặp, nên khi nghe chủ tử kêu họ tập trung tại nơi này cũng tuyệt lo lắng.


      Nhưng cũng có số người vì chưa từng chung đụng với chủ tử nên trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, dù sao bọn họ đều ký văn tự bán đứt, chủ tử câu là có thể đem bọn họ vào địa ngục, cũng có thể nâng bọn họ lên mây.


      Nếu phải thấy những người làm theo chủ tử tới đều là bộ dáng lạnh nhạt, mọi người cũng có lo lắng như vậy.


      Thời điểm Liễu Vượng mua những hạ nhân này cũng thông báo chủ tử là người hòa thiện, nhưng lại cực kỳ thích những kẻ biết giữ miệng, nên đặc biệt dặn dò những người này phải nhớ kỹ, hảo hảo làm việc, chớ chọc phiền toái gì.


      Nhược Vi thản nhiên ngồi ở đó, khiến mấy người đứng ở dưới có chút thở nổi. Mấy người Xuân Phân theo bên cạnh Nhược Vi lâu nên cũng quen với loại khí thế này của Nhược Vi, nhưng thường vẫn là nhịn được mà thần phục dưới khí thế này.


      "Kêu mọi người tụ tập tại nơi này là vì có mấy việc phải ọi người. Người từng cùng ta chung đụng cũng biết ta là hạng người gì. chung ta phải là người thích so đo, nhưng cũng thể phạm vào ranh giới cuối cùng của ta, cho nên mọi người cũng cần sợ."


      "Mặc dù ta cũng ở Thanh Châu lâu dài, nhưng cũng thể có quy củ, bắt đầu từ bây giờ nên có quy củ phải có, cũng đừng làm mất mặt của Liễu gia."


      "Những người từ Liễu gia trang cùng theo tới đây phải nhớ là được khi dễ người, cho dù mấy người có tài trí hơn người nữa, ở chỗ này của ta là được, mọi người nên nhớ."


      "Liễu gia mặc dù thể cùng quan gia so sánh, nhưng cũng phải là thổ tài chủ, người làm của Liễu gia trang đều có thể hiểu biết chữ nghĩa, dĩ nhiên nếu các ngươi ở đây làm tốt cũng phải là có cơ hội, lúc đó ta tìm cơ hội dạy mọi người nhận thức chút chữ."


      "Ở Liễu gia làm việc, ngàn vạn lần được có ý tưởng lộn xộn, đến lúc đó hại người lại hại mình. Nếu ai làm cái gì có hại cho Liễu gia, bản tiểu thư nhất định đưa đến quan phủ điều tra, chuyện như vậy cũng phải là chưa từng xảy ra, nhưng những người nghe lời kia tại nhưng đều còn tồn tại. Ta tin tưởng mọi người nhất định theo quy củ làm việc."


      "Bốn người Xuân Phân là những người theo ta nhiều năm, có số việc liền giao cho họ làm, bất quá bản tiểu thư cũng sai khiến các ngươi như nô dịch, các ngươi cứ chăm chỉ làm việc là được rồi, chỉ cần mọi người theo quy củ làm việc việc ban thưởng…bản tiểu thư cũng phải là người mọn."


      " nghe ràng chưa?" Nhược Vi quét mắt nhìn đám người đứng ở dưới.


      Mọi người chỉ cảm thấy đại tiểu thư là lợi hại, lời nào cũng có thể hù chết người, lúc chuyện mặc dù rất dịu dàng, nhưng lại cảm giác dọa người.


      Sau lưng mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm về sau nhất định phải hảo hảo làm việc, thể chọc giận đại tiểu thư, từ nội tâm của tất cả mọi người đều muốn theo lời Nhược Vi mà làm.


      "Dạ, tiểu thư, bọn nô tài nghe ràng, nhất định làm việc tốt."


      "Nếu nghe rang tốt, về sau nếu ai phạm phải cũng đừng trách tiểu thư ta tàn nhẫn. Được rồi, tất cả xuống , có chuyện gì ta kêu Xuân Phân tìm các ngươi."


      "Dạ, tiểu thư." Mọi người theo lời thối lui ra ngoài.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 119: Dạo Phố



      Liên tiếp hai ngày, Nhược Vi cũng chỉ ở trong nhà chứ ra ngoài. Thu thập hai ngày, tòa nhà rốt cuộc cũng được dọn dẹp sai biệt lắm. Bốn người Xuân Phân đều mệt đến thở nổi, làm Nhược Vi có chút ngượng ngùng, mình chỉ là hơi mở miệng mà thôi, còn việc động thủ phần lớn cũng là bốn người Xuân Phân làm.


      Người khác làm Nhược Vi lại yên lòng, nên thể làm gì khác hơn là phải để các nàng vất vả. Nhược Vi nghĩ tới ngày mai phải hảo hảo bồi thường cho họ, mang các nàng bên ngoài dạo chút. Nhược Vi nhớ lúc mới vừa vào thành Thanh Châu, mấy người các nàng đều rất muốn ra xem chút.


      Mặc dù từ trong nhà mang đến rất nhiều thứ, nhưng cũng phải tất cả đồ dùng đều mang đầy đủ hết, nên cần phải ra ngoài mua về, như vậy cũng có thể thuận tiện dạo phố rồi.


      Tới cái thời đại này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Nhược Vi xa. Nàng còn chưa dạo qua hết mấy cái cửa hàng ở cổ đại này, vì vậy lần này cũng nên chơi cho đủ, bằng xuyên qua cổ đại nhiều năm như vậy mà có hảo hảo dạo phố cũng quá mất thể diện .


      Sáng sớm ngày thứ ba ở thành Thanh Châu, mấy tỷ đệ cùng dùng qua bữa ăn sáng phong phú, lại cùng ngồi chung chỗ chuyện phiếm. Mấy năm này Nhược Vi bận việc tích lũy thực lực, có lúc bận đến mức quên cả hai đệ đệ, khi nghĩ đến trong lòng lại thấy xấu hổ dứt, nên lần này Nhược Vi muốn bồi thường cho hai người đệ đệ tốt.


      Mặc dù Thụy ca là tới đây là để chuẩn bị cho kỳ thi Hương tháng tám, nhưng cũng thể ngày ngày ở trong sân đọc sách, nên Nhược Vi quyết định đem hai người đệ đệ ra ngoài chơi hai ngày.


      "Tỷ tỷ, có là lát nữa dẫn bọn đệ chơi ?" Đào Đào hưng phấn nhìn Nhược Vi.


      Thụy Ca cũng mong đợi nhìn Nhược Vi, mặc dù Thụy Ca nữa trưởng thành sớm, nhưng cũng nghĩ muốn ra ngoài buông lỏng chút.


      "Ừ, tỷ tỷ phải đồng ý với hai đệ rồi sao, làm sao lại giữ lời chứ, tỷ tỷ cũng có lừa gạt các đệ."


      "Tỷ tỷ tốt" Đào Đào hôn Nhược Vi cái. Thụy Ca bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đệ đệ bắt đầu nũng nịu, nghĩ thầm đệ đệ luôn xài chiêu này, tỷ tỷ biết mà còn cố tình thích, hiểu nổi…


      Mấy tỷ đệ cứ thảo luận tới lui về chuyện dạo chơi Thanh châu. lát sau, "Tiểu thư, cũng chuẩn bị xong, bây giờ luôn chứ?" Xuân Phân hưng phấn nhìn tiểu thư nhà mình, rốt cuộc có thể ra xem chút rồi.


      "Nếu chuẩn bị xong vậy thôi."


      "Dạ, tiểu thư." Xuân Phân vui mừng nên thanh cũng trở nên lớn hơn.


      Xe ngựa chậm rãi hướng thành Thanh Châu phồn hoa nhất náo nhiệt nhất mà . Bên trong xe ngựa… hôm nay Nhược Vi mặc bộ y phục màu xanh nhạt, đầu mang bích ngọc trâm, hai mắt trong suốt, giống như có thể nhìn đến chỗ sâu của linh hồn con người, khuôn mặt nhắn, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, làn da thủy nộn, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy thoải mái. Nhược Vi lười biếng nằm ở bên trong xe ngựa, quanh thân tản ra hơi thở thân thiết, làm cho người ta muốn thân cận.


      Đào Đào cùng Thụy Ca ngồi ở Nhược Vi hai bên, Đào Đào quấn lấy Nhược Vi hỏi cái này hỏi cái kia, Nhược Vi rất có kiên nhẫn nhất nhất giải đáp, thuận tiện giảng giải cho Đào Đào cùng Thụy Ca chút đạo lý làm người.


      "Tiểu thư, đến." Ngoài xe ngựa truyền đến thanh của Liễu Phong.


      "Biết, xuống xe thôi."


      Xe ngựa dừng ở Vi các Thanh châu. tại sản nghiệp Vi các căn bản trải rộng toàn quốc, hơn nữa còn có nhiều chủng. Nếu mỗi ngày lời đấu vàng để hình dung cũng quá đáng.


      Năm năm này Nhược Vi bỏ rất nhiều tâm huyết vào Vi các. Vi các cũng đường lớn dần lên cho đến như bây giờ. Tài phú hôm nay của Nhược Vi cũng là số số hai trong cả nước, chỉ là Nhược Vi che giấu kỹ nên có ai phát mà thôi.


      Chương 120: Dạo Phố (Hai)



      Lúc này đường cái người người từ các hướng lui tới, đường cũng rất đông người, xe ngựa dừng ở trước mặt Vi các, nhưng cũng có dẫn tới chú ý của ai. Dù sao bề ngoài xe ngựa như vậy, ở cả thành Thanh Châu nhiều kể xiết.


      Liễu Phong cùng phu xe dẫn đầu xuống xe ngựa rồi dọn băng ghế ra: "Tiểu thư, có thể xuống." Liễu Phong cung kính hướng Nhược Vi .


      Dẫn đầu ra ngoài là Xuân Phân cùng Hạ Chí, sau đó là Thu Phân cùng Đông Chí. Sau khi bốn tiểu nha hoàn xuống tới, chỉ thấy màn xe màu xanh này chậm rãi được vén lên.


      Dưới soi sáng của ánh mặt trời, bóng dáng làm hấp dẫn ánh mắt mọi người, có số người đường tò mò mà trộm nhìn.


      lúc mọi người mong đợi, mang cái khăn che mặt xuất . Mặc dù thấy mặt mũi nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy ngực như cứng lại, dáng người thướt tha, hai mắt trong suốt, ngũ quan như như , khí thế cường đại, khỏi hấp dẫn tầm mắt của mọi người.


      "Tiểu thư…." Xuân Phân tiến lên đỡ Nhược Vi xuống xe ngựa


      Mặc dù Nhược Vi phải quan gia tiểu thư, cũng phải là cái gì đại thế gia tiểu thư, cần thiết mang khăn che mặt để ình thoải mái, nhưng trước khi lên đường, Hiên Viên Hạo liên tục cầu nàng nhất định phải mang khăn che mặt mới có thể ra cửa, Nhược Vi cũng muốn mình bị người chăm chú nhìn nên cũng đồng ý điều kiện này.


      Mặc dù năm năm trước Nhược Vi cũng chỉ là giai nhân thanh tú mà thôi, nhưng ngờ chỉ trong thời gian 5 năm Nhược Vi lại có biến hóa lớn như vậy.


      Nhược Vi nghĩ tới nguyên nhân có thể là bởi vì chính mình thường ăn những thứ bên trong gian, lại thường ở trong gian mặt luyện công, cho nên mới như vậy. Bởi vì nhìn thấy linh khí, nên người Nhược Vi luôn là tản ra loại hơi thở thân cận.


      Vì vậy mặc kệ nét mặt Nhược Vi là gì, mọi người đánh giá Nhược Vi là người ngoài lạnh trong nóng.


      Nhược Vi xuống xe ngựa, sau đó Đào Đào cùng Thụy Ca cũng xuống xe ngựa. Mọi người thấy hai vị tiểu công tử, dáng dấp cũng rất đẹp mắt. Vị tiểu công tử có vóc dáng thấp hơn chút, mặt vẫn còn vẻ tươi cười, nhìn là đáng . đại mụ có chút lớn tuổi vừa nhìn thấy trong lòng đến chết.


      "Tỷ tỷ, đây là cửa hàng nhà chúng ta sao?" Thụy Ca liếc mắt nhìn cửa hàng trước mắt.


      "Đúng nha, Thụy Ca cần phải vào dạo chút, đến lúc đó phải cho tỷ tỷ chút đề nghị."


      "Vâng." Thụy Ca dùng sức gật đầu cái, chỉ cần mình có thể giúp đỡ tỷ tỷ chăm sóc là tốt rồi. Nhiều năm như vậy, tỷ tỷ vì muốn ình cùng đệ đệ cuộc sống tốt mà vẫn luôn rất vất vả, Thụy Ca trong lòng so với ai khác hiểu rất , cho nên chỉ cần tỷ tỷ muốn mình làm chuyện gì mình nhất định hết sức làm.


      " thôi, vào xem chút." Nhược Vi lôi kéo tay hai đệ đệ tới Vi trong các. Khi tới trước cửa đại môn, có nhân viên phục vụ chào đón "Hoan nghênh quang lâm bổn điếm, xin hỏi có cái gì có thể giúp được tiểu thư ?"


      mặt nhân viên phục vụ mang theo nét cười, giọng hỏi. " có việc gì, chúng ta tùy tiện xem chút, nghe đại danh quý điếm lâu." Nhược Vi ứng phó nhân viên phục vụ.


      Thành Thanh Châu mở những cửa hàng này, Nhược Vi còn chưa có tự mình đến xem qua, nên có vài phần biết là có chuyện tình dối gạt dưới xảy ra , nếu như bị nàng tìm được, quyết nương tay.


      Hôm nay thừa cơ hội này khảo nghiệm chút ! Như vậy kết quả tra được tin tưởng là chân nhất.


      Về sau có cơ hội liền đến địa phương có cửa hàng để du ngoạn phen, còn có thể thuận tiện tra xét cửa hàng, như vậy phải là chuyện tốt sao…

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121: Khảo Nghiệm



      "Tiểu thư hạ cố đến chơi là vinh hạnh của bổn điếm, xin hỏi tiểu thư có cần trợ giúp gì?" Nhân viên phục vụ kiên nhẫn đáp.


      Nhược Vi nghĩ thầm phục vụ viên này thái độ ngược lại tệ, khiến Nhược Vi hài lòng, nếu đều có tài nghệ như lời vậy càng tốt hơn, lần nữa nghiêm túc quan sát quan sát.


      "Bản tiểu thư vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, ngươi giới thiệu chút ." Nhược Vi muốn nhìn chút nương này trừ thái độ phục vụ tốt, ngoài ra còn có tài ăn như thế nào.


      "Tốt, tiểu thư, xin mời theo ta." Nhân viên phục vụ thân thiết lên tiếng.


      "Tiểu thư, bổn điếm bán rất nhiều chủng loại, biết tiểu thư có cái gì muốn nhìn chút."


      " có, cửa hàng của các ngươi có cái gì đặc sắc, chút coi, nếu bản tiểu thư cảm thấy hứng thú, phải xem chút."


      "Bổn điếm nổi danh nhất chính là chuyên thiết kế cho khác hàng là phụ nữ tầng lầu, có các loại phái nữ có thể sử dụng gì đó, hơn nữa đều là phàm phẩm, biết tiểu thư có thể có hứng thú vừa nhìn."


      " có chỗ như thế bản tiểu thư đương nhiên là muốn xem chút, dẫn đường thôi."


      "Tiểu thư xin mời theo ta." Nhân viên phục vụ xoay người chuẩn bị dẫn đường lên lầu hai chuyên dùng cho phụ nữ.


      Mấy người Xuân Phân thấy tiểu thư nhà mình như vậy trong lòng bội phục thôi, từ bên trong cửa tiệm cùng cái gì cũng biết dạng, nhưng bây giờ tiểu thư muốn lên lầu hai, thế nào đem hai vị thiếu gia quên mất.


      "Tiểu thư, hai vị thiếu gia làm thế nào." Xuân Phân vội vàng tiến lên ở bên tai Nhược Vi.


      Nhược Vi nhất thời sửng sốt chút, tính tình của mình lúc nào có thể thay đổi chút, mỗi lần gặp phải những chuyện này liền cái gì đều nhớ được, ngộ nhỡ ngày kia đem hai người đệ đệ quên mất làm thế nào?


      Nhược Vi khắc sâu cảnh tỉnh lại mình chút, quyết định mặc kệ như thế nào, sau này nhất định thể làm việc như thế nữa, hai người đệ đệ người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, được bởi vì mất lớn.


      Mình làm tất cả đây cũng là vì hai người đệ đệ, nếu bởi vì chuyện khác thay đổi ước nguyện ban đầu phải bồi thường.


      "Bổn điếm có nơi cho khách nhân nghỉ tạm, tiểu thư nếu ngại để cho hai vị tiểu thiếu gia nghỉ ngơi lát." Nhân viên phục vụ thành khẩn cho ra ý kiến của mình.


      "Ba người các ngươi chăm sóc thiếu gia, Xuân Phân theo." Vi các có npi cho khách nghỉ chân, Nhược Vi làm sao có thể biết, tất cả đều là vì khảo sát người bán hàng này ứng đối như thế nào.


      "Dạ, tiểu thư." Hạ Chí ba người theo những phục vụ viên khác trong điếm đến nơi nghỉ chân.


      Đến lầu hai, Nhược Vi thấy lầu ít người, khá hơn chút có phu nhân nhà giàu chọn chọn đồ, nhìn dáng vẻ cũng là vô cùng hài lòng, lại nghe những phục vụ viên kia đều thân thiết giải thích, mặt lộ vẻ nụ cười, làm cho lòng người thêm thoải mái.


      Phục vụ ở bên cạnh Nhược Vi, nhân viên phục vụ cũng kiên nhẫn giới thiệu nhất nhất cho Nhược Vi tình huống lầu hai, những thứ vật phẩm kia đặc biệt cũng đều nhất nhất tỉ mỉ đặc điểm cùng công dụng.


      Chuyến này Nhược Vi rất hài lòng, lúc quyết định cho cửa hàng này, chưởng quỹ phần thưởng tháng tiền lương.


      Trong cửa hang, mỗi phục vụ viên cũng có phần thưởng là năm lượng bạc, đây là khích lệ đối với bọn họ chăm chỉ làm việc, muốn ngựa chạy phải có cho ngựa ăn chút cỏ ngon, mới có thể chạy nhanh.


      Đoàn người ra khỏi Vi các, "Tỷ tỷ muốn dẫn ta cùng ca ca chơi, gạt người." Đào Đào bỉu môi uất ức nhìn Nhược Vi.


      "Được, là tỷ tỷ đúng, tỷ tỷ cho Đào Đào cùng Thụy Ca xin lỗi có được hay , xin lỗi á." Nhược Vi xoa xoa hai người đầu .


      "A, được rồi, liền tha thứ tỷ tỷ lần thứ nhất." Đào Đào mặt nghiêm chỉnh dáng vẻ làm cho người ta nhìn buồn cười dứt.


      Chương 122: Vào Quán Rượu



      "Thụy Ca đâu rồi, tha thứ tỷ tỷ sao?" Nhược Vi nhìn Thụy Ca mặt vẻ trầm tư.


      "Tỷ tỷ vất vả rồi." Thụy Ca thình lình ra lời khiến mắt Nhược Vi đau xót, "Đệ đệ ngốc, tỷ tỷ khổ cực." Nhược Vi ổn định tâm tình của mình lôi kéo Đào Đào cùng Thụy Ca lên xe ngựa.


      "Liễu Phong, lái xe Túy Tiên lâu."


      "Dạ, tiểu thư." thanh Liễu Phong từ ngoài xe ngựa truyền đến.


      "Chúng ta ăn xong cơm trưa mới dạo chút mới tốt, tại quán rượu của Hiên Viên đại ca nhà các ngươi ăn ."


      "Tỷ tỷ.” Đào Đào ỷ lại ôm cánh tay Nhược Vi."


      Tỷ đệ ba người ấm áp ngồi xe đề cập tới, bao lâu đến chi nhánh Thanh Châu Thành Túy Tiên lâu, xuống xe ngựa, Nhược Vi ngẩng đầu nhìn Túy Tiên lâu trước mắt, cùng so sánh với Vĩnh An trấn, càng them xa hoa to lớn hơn chút.


      Vào cửa chính Túy Tiên lâu, tiểu nhị mặt tươi cười ra chào đón, "Mấy vị khách quý, là nhã gian hay là bao gian, nếu như ngài có thẻ khách quý lầu còn có gian khách quý ."


      Xuân Phân đem thẻ vàng trong tay đưa ra cho tiểu nhị nhìn chút, tiểu nhị vừa nhìn, vội cung kính đem mấy người mời lên lâu, chủ nhân của tấm thẻ này biết là cái nhân vật gì, nhưng chưởng quỹ liên tục thông báo nhất định phải cẩn thận phục vụ, chớ đắc tội với người.


      Túy Tiên lâu tổng cộng có ba gian khách quý, tiểu nhị đem mấy người Nhược Vi mời vàogian tốt nhất ở giữa kia, sau khi ngồi xong, tiểu nhị vội vàng tiến lên đưa ra thực đơn, "Mấy vị khách quý biết muốn ăn chút gì , đây là thực đơn của quán rượu chúng ta, mời ngài xem." Sau đó rất cung kính đứng ở bên, chờ mấy tỷ đệ Nhược Vi gọi thức ăn.


      Nhược Vi cầm thực đơn lật nhìn lát sau chỉ vài món thức ăn, khiến Đào Đào cùng Thụy Ca cũng phân biệt được đó chính là món mình thích ăn.


      Sau khi tiểu nhị dọn cơm xong liền lui ra ngoài canh giữ ở cửa, "Mấy người các ngươi cũng ngồi xuống cùng nhau ăn , thức ăn cũng nhiều." Nhược Vi nhìn bốn nha đầu còn đứng ở sau lưng chia thức ăn .


      "Tiểu thư, thế này hợp quy củ, nô tỳ làm sao có thể cùng chủ tử cùng bàn mà ngồi." Xuân Phân mấy người vội vàng lắc đầu.


      "Lời của ta chính là quy củ, để cho các ngươi ngồi ngồi, nhanh lên chút ăn cơm xong còn muốn mua đồ đấy."


      "Dạ, tiểu thư.” BBốn người chỉ đành chịu tìm chỗ ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên chủ tớ ngồi cùng bàn dùng cơm, giữa bữa, Nhược Vi tự mình dùng cơm đồng thời còn muốn chăm sóc hai người đệ đệ, mặc dù Đào Đào cùng Thụy Ca tự mình phát có thể tự chăm sóc ình tốt rồi, nhưng mà ở tại thời điểm cùng nhau dùng cơm, Nhược Vi còn giúp gắp thức ăn cho Đào Đào cùng Thụy Ca như khi chúng vẫn còn bé.


      Dùng qua cơm trưa xong, tiểu nhị thân thiết đưa lên nước trà hỗ trợ tiêu hóa cùng điểm tâm, "Ăn xong chưa?” Nhược Vi thương nhìn Đào Đào cùng Thụy Ca.


      "Ăn xong, nhưng mà vẫn là tỷ tỷ làm món ăn ăn ngon nhất."


      "Ừm, Đào Đào cũng cảm thấy như vậy."


      "Hai tiểu tử thúi, tại cũng biết trêu ghẹo tỷ tỷ."


      "Thụy Ca cũng dám trêu ghẹo tỷ tỷ, đều là lời ."


      "Đào Đào cũng chính là lời ." Thụy Ca vừa xong Đào Đào lập tức : “Còn có Đào Đào cũng thối, toàn thân thơm thơm...”


      "Được, các ngươi đều lời ."


      Ở bao gian ngồi lát, Nhược Vi để Xuân Phân gọi tiểu nhị canh giữ ở ngoài cửa vào, Xuân Phân mở cửa hướng về phía tiểu nhị : "Tiểu thư nhà ta muốn tính tiền, vào ."


      Tiểu nhị vào phòng ọi người Xuân Phân, vừa mới bắt đầu đưa ra cái kia tầm thẻ vàng ở Túy Tiên lâu dùng cơm phải phải trả tiền, giải thích sau lại hỏi còn có cái gì cần trợ giúp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :