1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101: Bắt Đầu Làm Việc (Hai)



      Trước tiên Nhược Vi dạy mọi người làm gối ôm, đồ vật mà nự nhân thích nhất. Mọi người thấy vật Nhược Vi làm rất đẹp nhưng chưa hề thấy qua nên rối rít vây quanh nàng.


      Nhược Vi thấy thiết tha trong mắt mọi người nên cũng giấu nghề, tận tâm chỉ cho họ.


      Mọi người đều rất am hiểu may vá, thêu thùa nên học rất nhanh. Đây cũng là nguyên nhân nàng chọn người trong thôn. Mặc dù tay nghề của những người này chưa được tốt lắm nhưng từ từ khá hơn.


      canh giờ trôi qua, Nhược Vi thấy mọi người đạ học xong kêu họ về chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm việc. Nhược Vi ọi người biết, bây giờ ngồi ở đâu sau này ngồi ở đó luôn. Nàng cho người đến điểm danh, nếu sau này chỗ đó có bị gì trực tiếp hỏi người ngồi ở đó.


      Sau khi giao phó xong nàng giao chỗ này lại cho Lưu thẩm, còn nàng sang chỗ Liễu Vượng.


      Khi đến đó, nàng thấy mọi người bắt đầu làm việc, nàng nhàng vào.


      Vì những người này đều có tay nghề nên Nhược Vi chỉ cần vẽ mẫu đưa chp Liễu Vượng rồi ta ấy người đó làm theo.


      Mẫu mã có đủ, ai cũng có việc của mình, có người thấy Nhược Vi vào giọng chào hỏi.


      Nhược Vi gật đầu với họ, nàng thấy vì mình mà mọi người có chút gò bó nên vòng liền ra ngoài.


      Gần cửa của xưởng có cái phòng , là Nhược Vi bảo mọi người xây thêm.


      Cái xưởng này đối với nàng rất quan trọng nên buổi tối nàng cũng cho người ở lại trông chừng, để ngừa lỡ như…


      Những người được huấn luyện trong sơn cốc có thể xuất sơn, chỉ cần nàng kiên trì huấn luyện họ hậu thuẫn sau này càng ngày càng mạnh.


      Nhược Vi giao cho hai huynh đệ làm người gác cửa, chừng hai mươi tuổi, nhưng chưa kết hôn. Bởi vì điều kiện của hai người cho phép, đến mùa thu hoạch họ phải đào rau dại ăn.


      Lần này Nhược Vi mướn họ làm gác cửa làm cho hai huynh đệ này mừng vui khôn xiết.


      Nhược Vi bước chậm đến cửa, nàng thấy hai huynh đệ này hề lơ là nhiệm vụ, ngay cả nàng đến cũng phát ra. Nhược Vi vô cùng hài lòng.


      Cả buổi trưa, xưởng tràn ngập loại khí đặc biệt, mấy phụ nhân làm gối ôm với tốc độ cực nhanh.


      Tựa như là ai cũng dốc hết sức để làm việc.


      Mà những đại nam nhân ở phòng kia cũng như thế, ai cũng nghiêm túc làm việc. biết vì sao mà mọi người trong xưởng đều giống như đứa trẻ muốn được người lớn khen ngợi. Ai cũng nghĩ mình phải làm việc tốt để thiếu gia mới thích.


      biết từ lúc nào, Nhược Vi trở thành trụ cột tinh thần của mọi người.


      Xế chiều hôm đó, Nhược Vi đến xưởng nhìn đồ mọi người làm được, căn bản cũng đạt tới cầu của nàng. Nhược Vi chỉ ra khuyết điểm của người làm sai, đồng thời cũng khen ngợi người làm đúng.


      Nhược Vi thưởng cho người làm đúng rổ trái cây. Vì vậy mọi người càng muốn làm tốt hơn.


      Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Nhược Vi kêu bốn người Xuân Phân tới phòng mình.


      Nhược Vi định đem xưởng cho bốn người này quản lý, mình nàng làm xuể. Nếu giao cho họ nàng cũng bớt được gánh nặng.


      Chương 102: Khai Trương ()



      Mấy ngày nay, đầu tiên Nhược Vi đến xưởng để xem xét mọi thứ. Sau đó dạy bọn Xuân Phân cách làm gối ôm. Nếu bốn người này có thể học xong trước sau này nàng cần phải ra tay.


      Như vậy hiệu suất tăng nhanh thêm được chung, dù gì mình nàng dạy mấy phụ nhân kia năng suất làm việc rất chậm.


      Sau khi giao xưởng cho bọn Xuân Phân, Nhược Vi mới yên tâm làm chuyện khác.


      Vì vậy nàng muốn nhanh chóng dạy cho bọn họ để họ giúp nàng ổn định công việc trong xưởng. Sau đó nàng còn muốn mở chi nhánh mới.


      Nửa tháng sau, mọi thứ căn bản đâu vào đấy, cửa hàng trấn cũng sắp sửa xong, chỉ chờ ngày khai trương nữa thôi.


      Nhược Vi tính sau khi cửa hàng này khai trương nàng mở chi nhánh điểm tâm mới.


      Lúc Nhược Vi suy nghĩ Liễu Vượng đến báo là mọi chuyện chuẩn bị xong. Mấy ngày này Liễu Vượng dẫn mọi người lo liệu mọi chuyện, bây giờ ta là quản gia của nhà này rồi.


      "Tiểu thư, bây giờ mọi chuyện chuẩn bị xong, người tính ngày nào khai trương?”


      Nhược Vi nghe vậy suy nghĩ chút: "Hai ngày sau , hai ngày nay cần cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ.”


      "Dạ, tiểu thư."


      Lúc Liễu Vượng ra ngoài, Nhược Vi lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện của mình. Bây giờ mọi thứ còn dở dang, nàng cần phải suy nghĩ kỹ mới được.


      Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày khai trương. Nhược Vi dẫn người nhà lên trấn . Bây giờ nhà nàng có mấy chiếc xe ngựa, buồng xe do nàng thiết kế nên rất rộng rãi.


      Xe ngựa có thể chứa được rất nhiều người, bên trong còn có chỗ để nghỉ ngơi. Từ bên ngoài nhìn vào tưởng là rất đơn giản, làm cho người ta cảm thấy là chủ nhân của xe ngựa rất giàu có.


      Điều này có tác dụng bảo vệ tính mạng ọi người trong xe ngựa.


      Xe ngựa với tốc độ rất nhanh, bao lâu đến trấn .


      Xe ngựa chạy tới trước cửa hàng, mọi người xuống xe. Liễu Vượng nhận lấy chìa khóa từ tay Nhược Vi, mọi người vào cửa hàng, mọi thứ được bố trí đâu vào đấy.


      Nhược Vi thấy hàng hóa được trưng bày hoàn toàn theo cầu của mình cảm thấy rất hài lòng với thái độ làm việc của Liễu Vượng.


      Liễu vượng thấy vẻ mặt hài lòng của Nhược Vi trái tim treo cao cũng rơi xuống. Mặc dù tiểu thư là người hiền lành nhưng thể để cho tiểu thư thất vọng. Ân tình của tiểu thư thể trả nổi nên chỉ đành làm việc cực lực, trung thành với người.


      "Liễu thúc, làm tệ. "


      "Tiểu thư, đây là chuyện tiểu nhân phải làm."


      "Liễu thúc, cần khiêm tốn như thế, trong khoảng thời gian này ông cực khổ nhiều rồi." Nhược Vi xong liền lên lầu hai.


      Hôm nay Xuân Phân cùng Tiết Thu theo bên cạnh Nhược Vi, Hạ Chí và Đông Chí ở lại xưởng.


      Xuân Phân và Tiết Thu thấy tiểu thư lên lầu nên cũng theo.


      Lầu hai là giành cho nữ nhân, màn che màu hồng và trưng bày các vật kiện đáng tinh xảo. Cho dù Nhược Vi là người thiết kế nhưng nàng cũng kiềm lòng được mà muốn mang về.


      Nhược Vi dạo xung quanh vòng thấy có gì sai sót xuống lầu.


      Giờ lành sắp tới, trước cửa hàng xúm lại đống người. Vì lần khai trương trước nên danh tiếng đồn xa, bây giờ mọi người muốn xem thử Đông gia đứng sau lưng Vi các lại muốn mở cửa hàng gì.


      Giờ lành đến đến, Liễu Vượng đốt pháo, tiếng ầm ĩ chấm dứt mọi người liền ùa vào tiệm.


      Ai cũng tò mò biết trong tiệm này bán cái gì.


      Vừa bước vào mọi người đều ngẩn ra, những thứ trước mặt đều là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103: Khai Trương (Hai)



      Lúc mọi người nhìn ngắm hàng hóa nhóm người mặc quần áo giống nhau vào, thu hút ánh mắt của mọi người.


      Mấy người mới bước vào là do Nhược Vi huấn luyện. Quái lão đầu thay nàng chọn ra mười người, năm tiểu tử năm tiểu nương.


      Mười người này ăn mặc giống nhau, vừa xuất làm dậy nên hứng thú của mọi người.


      Mười người này dưới huấn luyện của Nhược Vi tận tình chiêu đãi khách hàng.


      Hơn nữa ít khi có nữ nhân nào lại tiếp đón khách hàng nên có nhiều người nảy sinh ý xấu. Nhưng khi họ thấy mấy vị tiểu nương kia lên lầu chỉ có thể lắc đầu thở dài.


      Vì lầu hai là khu vực cấm nam nhân đặt chân lên, mấy tiểu nương vừa rồi phục vụ cho nữ nhân mua hàng ở đầu.


      Lối vào cửa hàng cũng có bày tấm biển, đó viết hôm nay khai trương, tất cả vật phẩm giảm bớt tám phần trăm, ngày mai bán lại giá cũ, quan trọng nhất là lầu hai chỉ phục vụ cho nữ nhân.


      Mấy chữ kia được viết to đùng, những người qua đường thấy lạ nên cũng rối rít bàn tán.


      "Người qua đường Giáp : Ông Trùm giấu mặt đằng sau Vi các quả rất lợi hại. Bây giờ mở cửa hàng thứ hai rồi, cửa hàng đầu tiên là bán điểm tâm, bây giờ bán món khác, quả là đủ mọi ngành nghề.”


      "Người qua đường Ất : lầu hai chỉ phục vụ nữ nhân, đúng là làm cho người ta tò mò.:


      "Người qua đường Bính : chừng sau này còn có Vi các thứ ba, thứ tư...”


      thực tế, người này sai, về sau quả như thế.


      Vào lúc này, có vị phu nhân mang theo nha hoàn bước lên lầu hai.


      Nhược Vi chờ trong phòng riêng Xuân Phân từ bên ngoài chạy vào bẫm báo , Huyện lệnh phu nhân mang theo mấy vị phu nhân tới, nàng hỏi Nhược Vi nên làm gì.


      Nhược Vi ngẫm nghĩ phen, cảm thấy nàng cần thiết phải xuất , đến lúc tính tiền kêu chưởng quỹ giảm bớt giá là được rồi, cũng thể thu, đến lúc đó bị khoác lên người tội danh hối lộ.


      Nàng nghĩ mấy vị phu nhân chắc cũng quá ngu, có thể hiểu được ý tứ của nàng.


      "Xuân Phân, ngươi xuống cho chưởng quỹ biết đến lúc tính tiền giảm giá chút, còn kèm thêm ít quà tặng nữa, bảO Tiểu Trúc phục vụ tốt, đừng gây chuyện đắc tội mấy người đó.”


      "Dạ, tiểu thư, Xuân Phân cáo lui."


      Xuân Phân đem ý tứ của tiểu thư nhà mình cho chưởng quỷ biết, rồi lại lên lầu kiếm Tiểu Trúc để tiếng, mắc công con bé lại gây ra chuyện.


      Xuân Phân lên lầu, tìm được cơ hội kéo Tiểu Trúc sang bên: "Tiểu Trúc, tiểu thư ngươi phải tiếp đãi mấy vị phu nhân cẩn thận, nhất định được để xảy ra chuyện.”


      Xuân Phân tựa như đại tỷ tỷ giao chuyện cho Tiểu Trúc.


      "Vâng, Tiểu Trúc biết, cám ơn Xuân Phân tỷ tỷ." Tiểu Trúc có bộ dạng thanh tú, cười lên rất dễ thương, ai cũng thích tiểu nương này.


      Mấy người Xuân Phân cũng theo bên cạnh Nhược Vi được thời gian, là Đại Nha hoàn, mấy người Tiểu Trúc nhìn thấy bọn Xuân Phân cũng rất ngưỡng mộ.


      Hơn nữa, mấy người Xuân Phân chuyện cũng rất biết phân lượng, thỉnh thoảng còn dạy ấy người cấp thấp ít thứ, mấy tiểu nha đầu cũng rất thích Xuân Phân.


      Mấy người Tiểu Trúc đều do Nhược Vi tự mình huấn luyện ra. Mặc dù lúc đầu có chút bận tâm nhưng sau đó Nhược Vi thấy bọn họ làm việc rất tốt, mồm miệng lanh lợi, mấy phu nhân ở lầu hai cũng rất hài lòng, mấy người đó cũng về tay , mua rất nhiều thứ.


      Chương 104: Làm Ăn Chạy



      Khi Huyện lệnh phu nhân và mấy vị phu nhân hay giao hảo thường ngày lên lầu hai, ánh mắt của mấy người Tiểu Trúc đều rất nghênh đón. Thái độ mặc dù nhiệt tình, nhưng cũng có ý nịnh bợ, cũng tia kiêu ngạo hay cảm giác tự ti.


      Huyện lệnh phu nhân đối với thái độ này của bọn họ cũng có mất hứng.


      Sau khi mấy vị phu nhân lên lầu hai liền đánh giá chung quanh. Đập vào mắt họ là những thứ làm cho người ta vui mừng, trong lúc mơ hồ còn để lộ ra chút cảm giác cao quý, khiến ấy vị phu nhân sinh lòng thích.


      Bồi bên cạnh Huyện lệnh phu nhân là Tiểu Trúc.


      "Phu nhân, bên này có địa phương nghỉ chân, ngài có muốn hay nghỉ lát?" - Tiểu Trúc thấy dáng vẻ của Huyện lệnh phu nhân có chút mệt mỏi liền đề nghị.


      Huyện lệnh phu nhân nghe được lời Tiểu Trúc hài lòng gật đầu cái. Tiểu nương này rất có ánh mắt, vì vậy mà tăng thêm mấy phần hảo cảm đối với Vi các.


      Tiểu Trúc dẫn Huyện lệnh phu nhân đến phòng khách đặc biệt dành riêng cho các quý phu nhân để nghỉ ngơi. Lúc này, trong phòng cũng có ai ở đây… Hai tiểu nha hoàn theo bên cạnh Huyện lệnh phu nhân thấy cách bày biện trước mặt của phòng này đều rất là kinh ngạc, là kiểu bọn họ chưa từng thấy qua.


      ra có ý tưởng như vậy chỉ là hai tiểu nha hoàn này, mà ngay cả Huyện lệnh phu nhân cũng nghĩ như vậy. Vi các này đúng là cùng người khác bất đồng…


      Ghế sa lon mềm mại, gối ôm cũng rất đáng , màn cửa sổ nhàng khoan khoái, bức rèm che cũng tinh xảo, chỗ nào là lộ ra đặc biệt.


      “Phu nhân, những thứ này đều là chủ tử nhà ta tự mình thiết kế. Đây là ghế sa lon, rất là mềm mại…”


      Hai nha hoàn hầu hạ Huyện lệnh phu nhân dựa vào ghế sa lon nghỉ ngơi lúc. Còn Tiểu Trúc rót trà ngon đưa tới.


      "Phu nhân, ngài trước nghỉ ngơi lúc, có chuyện gì kêu hai vị tỷ tỷ tiếng."


      xong Tiểu Trúc liền lui ra ngoài. Hai nha hoàn thấy Tiểu Trúc thối lui mới dám yên tâm mà to gan đánh giá chung quanh, trong lòng đối với những vật thấy đều tràn đầy tán thưởng.


      "Phu nhân, Vi các này đúng là bất đồng" – Nha hoàn mặc trang phục màu xanh lục tán thưởng .


      "Đúng nha". Huyện lệnh phu nhân nheo cặp mắt lại, biết trong lòng suy nghĩ gì. Nha hoàn mặc trang phục đỏ thấy cảnh tượng này sắc mặt có chút bất ngờ.


      Sau khi Tiểu Trúc thối lui chính mình cũng trở lại cương vị, chiêu đãi những quý phu nhân kia.


      Lầu hai là mảnh hình ảnh hài hòa. Mấy người Tiểu Trúc am hiểu lời , mồm miệng lại lanh lợi, cho dù những phu nhân kia muốn mua đồ, sau khi nghe các nàng cũng muốn mua chút trở về, huống chi những thứ này lại là thứ mà các phu nhân vốn rất muốn.


      Vì vậy, cũng có phí nhiều công phu mà bán ra kha khá, buôn bán mảnh náo nhiệt.


      Sau gần nửa canh giờ, Tiểu Trúc thấy Huyện lệnh phu nhân cùng hai nha hoàn hầu hạ xuất , liền tiến lên chiêu đãi.


      "Phu nhân tới… Thế nào lại cho hai vị tỷ tỷ thông báo tiếng. Nếu có chỗ nào tiếp đón được chu đáo, mong rằng phu nhân chớ trách. "


      Huyện lệnh phu nhân vốn là muốn trách cái gì, giờ lại thấy Tiểu Trúc thể thái độ tốt như vậy, Huyện lệnh phu nhân dù là muốn cũng đứng dậy, huống chi bà ấy cũng cái ý nghĩ này.


      Huyện lệnh phu nhân thân thiện kêu Tiểu Trúc giới thiệu chút đồ ình, những đồ đó có ích lợi gì, lại hỏi chút tình huống của mấy vị phu nhân theo mình lên đây.


      Tiểu Trúc đều nhất nhất trả lời.


      "Phu nhân, trong cửa hàng đều là những vật kiện mới mẻ, đều là những vật các phu nhân có thể dùng tới."


      Tiểu Trúc lại đem từng vật kiện cẩn thận giới thiệu lần, suy nghĩ chút thấy có bỏ sót gì mới dừng lại, lời nào. Huyện lệnh phu nhân nghe Tiểu Trúc giới thiệu xong, đối với chuyện này vẫn mang nhiều hứng thú.


      "Vật dùng cho nguyệt gì đó nhớ mua chút đem về, nếu dùng tốt lại đến mua"


      "Dạ, phu nhân " - Hai tiểu nha hoàn lên tiếng.


      Lại nhìn chút những thứ đồ khác, Huyện lệnh phu nhân cảm giác hứng thú nên cũng mua. Ngày hôm nay qua , trước về việc có kiếm được tiền hay , nhưng danh khí này cũng là càng lúc càng lớn.


      Lúc Huyện lệnh phu nhân tính tiền, chưởng quỹ thu theo giá gốc, như vậy cũng tương đương với tặng, lại đem những lời giao đãi của Nhược Vi lại. Huyện lệnh phu nhân cũng ngờ, nhưng nếu người ta như vậy cũng nên từ chối, kêu nha hoàn thanh toán tiền bạc rồi ngồi lên cỗ kiệu về.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105: Biết Kia Tồn Tại



      Cửa hàng Vi các thứ hai sau khi khai trương sinh ý mỗi ngày tốt hơn, làm mọi người ghen chết, nhưng ai dám quấy rối.


      Cửa hàng vào quỹ đạo nên Nhược Vi yên lòng hơn, nhưng lại bắt đầu nghĩ tới những chuyện khác, khắc cũng thể tiếp tục nhàn rỗi.


      Lại biết tại ở kinh thành, Hiên Viên gia bởi vì chính mình mà gây ra rất nhiều chuyện.


      Lại , bởi vì Hiên Viên Hạo luôn tìm cớ muốn hồi kinh, khiến người trong nhà sinh lòng nghi ngờ, liền phái người làm tới đây dò thăm tình hình.


      Khi thăm dò ra được kết quả, mọi người đều bị sợ tới trợn mắt há mồm, người nào dám tin tưởng Hiên Viên Hạo là bởi vì tiểu nương mà muốn trở về nhà.


      Dù sao trong ấn tượng của mọi người, Hiên Viên Hạo là người luôn chán ghét nữ nhân, hoàn toàn dám nghĩ bởi vì tiểu nương mà muốn trở về nhà.


      Ai cũng tồn tại ý nghĩ có phải kết quả điều tra có sai sót .


      Kinh Thành Hiên Viên gia….Trong gian phòng của phu thê Hiên Viên Kiệt, ánh nến phiêu động, chỉ thấy nữ tử mỹ mạo, dịu dàng như nước ngồi dựa giường, : "Phu quân, chàng chuyện này của Hạo nhi có phải là ?"


      Ngồi ở trước bàn trà là thanh y nam tử, ánh mắt phức tạp, nghe thê tử hỏi cúi đầu trầm tư hồi.


      "Phu nhân, chuyện này sợ mười phần là "


      Ai, nữ nhân xinh đẹp thở. Đôi nam nữ này chính là cha mẹ của Hiên Viên Hạo.


      "Phu quân, chàng xem, phải Hạo nhi chán ghét nữ nhân sao, làm sao lại thích thôn chứ… ". Nếu Hiên Viên Hạo nghe được lời này, nhất định tức giận mẫu thân của mình vì dám người con mình như vậy.


      "Phu nhân, theo vi phu nhìn, có thể để cho Hạo nhi coi trọng khẳng định phải là nương bình thường "


      "Nhưng… ngộ nhỡ chính là loại thôn sao. Hạo nhi từ đến lớn tính tình liền cùng người khác bất đồng."


      "Phu nhân, bây giờ những thứ này cũng là vô dụng. Ngày mai lại phái người điều tra cặn kẽ phen phải là biết sao. Bây giờ chúng ta sớm nghỉ ngơi thôi."


      Ánh mắt Hiên Viên Kiệt nóng rực nhìn chằm chằm thê tử.


      Cố Thanh Liên thấy lửa nóng dưới tầm mắt của Hiên Viên Kiệt xấu hổ cúi đầu, cẩn thận lộ ra vai trắng như tuyết, làm hô hấp của Hiên Viên Kiệt càng tăng thêm.


      để ý tới những thứ khác, thanh ôm lấy phu nhân của mình, để xuống trướng mành, cả đêm ân ái…


      Hôm sau, trong đại sảnh của Hiên Viên phủ tụ tập rất nhiều người, nam nữ già trẻ đều có, người biết còn tưởng rằng trong phủ xảy ra đại gì.


      ra cũng chỉ vì chuyện tình của Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi bị phát , nhưng mọi người dám xác định mà thôi.


      "Mọi người nghe chút, chuyện này nên làm thế nào?" Lên tiếng chính là lão thái quân ngồi ở chủ vị, tổ mẫu của Hiên Viên Hạo.


      Ngồi ở dưới là đám tiểu bối, ai cũng dám mở miệng, chỉ sợ cẩn thận sai cái gì lại chọc giận người có quyền uy nhất trong nhà.


      Lão thái quân trông thấy dáng vẻ trầm mặc của tất cả mọi người, trong lòng rất vui.


      "Lão đại, con , dù sao Hạo nhi cũng là nhi tử của con."


      Hiên Viên Kiệt bị mẫu thân mình điểm danh, trốn tránh được, thể làm gì khác hơn là ứng tiếng "Dạ, mẫu thân"


      Phải biết trong phủ Hiên Viên, người mà hai vị lão nhân gia sủng nhất chính là con trai của mình, hơn nữa lão thái thái là lớn nhất, ai cũng thể ở trước mặt hai vị lão nhân gia xấu Hiên Viên Hạo. Hiên Viên Kiệt ngẫm lại chút cũng cảm thấy bực tức, con trai của mình mà mình cũng thể .


      "Mẫu thân, chuyện này nên phái người điều tra lần nữa, sợ là hoàn toàn đúng, cũng biết tình huống của nương kia là thế nào."


      Lão thái quân hài lòng gật đầu cái, đối với câu trả lời của nhi tử cũng coi như là hài lòng.


      Mọi người thấy kết quả điều tra chỉ là Hiên Viên Hạo thường xuyên cùng tiểu nương ở chung chỗ, lễ mừng năm mới cũng là cùng nhau trôi qua, những tin tức khác cũng có điều tra đến. Người được phái điều tra khi biết được thiếu gia nhà mình thường cùng vị nương vội vội vàng vàng hồi kinh báo cáo, quên điều tra tìm hiểu chút.


      "Lão đại, chuyện này liền giao cho con điều tra tìm hiểu ."


      "Dạ, mẫu thân."


      "Những người khác đều đem miệng đóng chặt cho ta. Nếu để cho ta biết người nào ở bên ngoài lung tung, liền dùng gia pháp xử lý." Lão thái quân uy nghiêm quét mắt cái.


      "Vâng"


      Chương 106: Quái Lão Đầu



      Kể từ khi việc buôn bán của Vi các thứ hai ổn định, Nhược Vi lại bắt đầu chuẩn bị những chuyện khác.


      Ngày hôm qua, thời điểm tính toán gia sản trong tay, Nhược Vi quả bị chấn động. Nàng biết tiền bạc trong tay ít, năm ngoái nguồn thu vào của Vi các chiếm vị trí đầu não, năm nay mở thêm mấy cửa hàng còn nhiều hơn nữa, ngày chỉ biết càng nhiều càng tốt, cách mục tiêu càng ngày càng gần.


      "Tiểu thư, sư phụ kêu ngài qua phòng khách chuyến" - Đông Chí đứng ở sau lưng Nhược Vi .


      "Ừ, biết."


      Sư phụ trong miệng Đông Chí chính là Quái lão đầu, chỉ vì võ nghệ của mọi người đều do Quái lão đầu dạy, vì vậy đám người mà Quái lão đầu tìm trở về đều gọi Quái lão đầu là sư phụ.


      biết Quái lão đầu lại có chuyện gì muốn tìm mình, Nhược Vi suy nghĩ chút chuyện hai ngày nay liền thấy nhức đầu. Quái lão đầu rất lâu có xuống núi, đột nhiên lần này hạ sơn, chỉ cần có cơ hội, Quái lão đầu luôn muốn trêu chọc Nhược Vi chút, còn quấn lấy Nhược Vi đòi làm thức ăn ngon cho .


      Lắc đầu cái, Nhược Vi đứng dậy tìm Quái lão đầu. Nếu chậm, nàng sợ rằng lại phải chịu thiệt nữa.


      vài bước đường đến phòng khách, Nhược Vi còn chưa có vào nhà nghe được tiếng cười của Đào Đào cùng Quái lão đầu, biết tiểu đệ này lại làm cái gì khiến Quái lão đầu vui mừng như vậy.


      Vào phòng, quả nhiên gương mặt hai ông cháu đều là nụ cười, khiến tâm tình của người ngoài cuộc như Nhược Vi cũng khá mấy phần.


      Đào Đào thấy Nhược Vi vào phòng, liền nhanh tay nhanh chân từ ghế sa lon mềm mại leo xuống, chạy đến bên người Nhược Vi, ôm lấy bắp chân nàng: "Tỷ tỷ, sao giờ tỷ mới đến, Đào Đào chờ tỷ tỷ lâu!"


      Nhược Vi thấy dáng vẻ dễ thương của Đào Đào, nhịn được vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của tiểu đệ: "Tiểu Phiến Tử, ràng mới có hồi, ở đâu ra lâu."


      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Đào Đào lôi kéo cánh tay, lắc lắc Nhược Vi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiểu đệ đệ làm loại chuyện này, còn là người khác khuyến khích.


      Nhược Vi trợn mắt nhìn người nào đó thoải mái nằm ghế sa lon "Hừ"


      "Thụy Ca cũng sắp trở lại ăn cơm trưa rồi, Đào Đào mang theo Tiểu Mộc ra cửa đón ca ca trở lại ăn cơm ."


      "Vâng, tỷ tỷ, Đào Đào đón ca ca đây!" "Ừ, ." Đào Đào hưng phấn tìm Tiểu Mộc, đây cũng là chuyện mà Đào Đào thích làm nhất mỗi ngày.


      " , chuyện lớn gì." Đem Đào Đào đuổi , Nhược Vi nhạo báng nhìn Quái lão đầu.


      Quái lão đầu cũng biết vì sao hôm nay Nhược Vi lại có vẻ nhăn nhó như vậy, nên rất ngạc nhiên nhìn Nhược Vi "Chính là… qua hai ngày nữa là sinh nhật của lão già ta, tiểu nha đầu ngươi cũng đừng quên."


      Quái lão đầu xong thở phào nhõm, Nhược Vi nhìn thấy dở khóc dở cười. Quái lão đầu như vậy đúng là khó gặp. Nhược Vi hết sức nhịn để ình bật cười.


      "Ha ha, ha ha." Nhưng càng nghĩ càng buồn cười, Nhược Vi là nhịn được, thể làm gì khác hơn là cất tiếng cười to.


      Quái lão đầu thấy bộ dáng Nhược Vi như vậy, tức giận đến tóc cũng dựng lên, cặp mắt nhìn chằm chằm Nhược Vi.


      Nhược Vi thấy bộ dáng trách móc của Quái lão đầu liền vội liều mạng nhịn cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh lại.


      "Biết, muốn ăn cái gì cứ việc ." Nhược Vi vội làm vẻ mặt lấy lòng nhìn người khác.


      "Hừ." Quái lão đầu nghiêng đầu qua bên, Nhược Vi cố gắng áp chế ý cười ở khóe miệng, vội tới sau lưng Quái lão đầu, đám bóp vai lấy lòng Quái lão đầu.


      "Ai nha, ta sai lầm rồi, ngài đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, Tể Tướng trong bụng có thể chống thuyền, tha thứ cho tiểu nhân ."


      , vẫn là trách lão đầu được hưởng thụ đãi ngộ của Nhược Vi, làm nam nhân nào đó sau khi biết mặt cũng đen mấy ngày.


      thực tế, vào lúc Nhược Vi đấm vai cho Quái lão đầu khóe miệng liền nhếch lên, nhưng mà loại thiên luân chi nhạc này đối với lão già như có càng nhiều càng tốt, vì vậy vẫn cố tình thèm để ý tới Nhược Vi.


      Mà Nhược Vi như thế nào lại biết chuyện này, bất quá là Chu Du đánh Hoàng Cái, người muốn đánh người nguyện chịu mà thôi.


      Nhược Vi cảm kích Quái lão đầu vì mình làm tất cả nên vẫn muốn chăm sóc tốt, mà Quái lão đầu cũng là lòng đem Nhược Vi đối đãi như cháu . Vì vậy, màn này tạo nên hình ảnh tổ tôn hòa thuận vui vẻ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107: Sinh Nhật ()



      Từ lúc Nhược Vi biết hai ngày sau là sinh nhật Quái lão đầu, Nhược Vi liền bắt đầu vì chuyện này mà làm công việc lu bù lên, nếu phải là Quái lão đầu ra mình cũng hoàn toàn chưa có chú ý tới những chuyện này, trong lòng Nhược Vi còn áy náy phen, vì vậy rất muốn để Quái lão đầu ở nhà mình trôi qua sinh nhật đầu tiên tốt đẹp nhất mỗi khi nhớ lại, hai ngày nay chuẩn bị lo trong lo ngoài.


      Đồng thời Nhược Vi ở trong lòng cũng phê bình mình chút, những chuyện khác nặng hơn cũng quan trọng bằng người nhà, về sau những phương diện này mình phải chú ý nhiều chút, đồng thời lại đem ngày sinh nhật của hai bánh bao cái ấn tượng sâu hơn, để tránh mình lại quên chuyện quan trọng như vậy.


      Suy nghĩ kỹ mấy phương án, chọn chọn lựa lựa, Nhược Vi cuối cùng vẫn quyết định liền người nhà bồi Quái lão đầu ngày tốt, đưa cho Quái lão đầu quà sinh nhật được chuẩn bị tỷ mỉ, Nhược Vi muốn lấy kinh nghiệm từ Quái lão đầu để chuẩn bị cho những người ở bên cạnh mình, mà phải vài thứ ngoài mặt, vì vậy, Nhược Vi cảm thấy cần thiết làm to, liền đơn giản bình thường, có lẽ Quái lão đầu ngược lại thích hơn.


      Mà đưa quà tặng cho Quái lão đầu, Nhược Vi là tự tay mình làm, hi vọng đến lúc đó Quái lão đầu thích, cũng uổng phí phen tâm ý của Nhược Vi.


      Nhược Vi tin tưởng Quái lão đầu càng thêm nhìn trúng phen tâm ý của mình, đồng thời Nhược Vi cũng đem mọi người người trong nhà bí mật gọi đến cùng nhau chuẩn bị cho Quái lão đầu ngạc nhiên.


      Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, đến sinh nhật của Quái lão đầu, buổi sáng sớm nay, nét mặt cả nhà dưới đều quái quái, khiến Quái lão đầu cảm giác rất quái dị.


      Nhưng Quái lão đầu lại tiện tìm người hỏi có chuyện gì xảy ra, thể làm gì khác hơn là tự mình người bực bội.


      Buổi sáng sớm nay, Nhược Vi sau khi rời giường, liền phòng bếp sớm, hôm nay sinh nhật Quái lão đầu, buổi sáng làm chén mỳ trường thọ cho ông ăn xong trước.


      "Tiểu thư sớm như vậy rời giường làm cho sư phụ ăn ngon, sư phụ đến lúc đó thấy nhất định rất vui vẻ ." Đông Chí mặt lần lượt lấy đồ cho Nhược Vi mặt phát biểu ý kiến của mình.


      Đông Chí thấy tiểu thư nhà mình cho dù là ở phòng bếp nơi này cũng đặc biệt như vậy.


      Ngoài ra, chỉ có làm đồ ăn rất ngon, lúc làm việc còn đẹp như thế, lại đối đãi với người rất hiền hòa, mình là đời trước có phúc khí mới có thể theo bên cạnh tiểu thư.


      "Ừ, nếu vui mừng ta có thể phải cẩn thận rồi." Nhược Vi cố ý hung dữ ra.


      Đông Chí lại chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mỗi lần đều dùng chiêu này với sư phụ, sư phụ như thường mỗi lần bị tiểu thư đừa giỡn xoay quanh.


      Nhược Vi nhào bột mì, cán mì, Đông Chí nhìn lửa trong lò, "Tiểu thư, canh ngon lắm."


      "Ừ, biết." Buông dao thái trong tay, Nhược Vi đem sợi mì bỏ vào trong nồi, chóp mũi truyền đến mùi thơm nồng nặc, Đông Chí lặng lẽ nuốt nước miếng, tiểu thư làm gì đó là quá thơm rồi.


      Sau khi sợi mì chín, Nhược Vi thuần thục đem sợi mì vớt vào trong tô, lại múc hơn mấy muỗng canh, rắc lên vài cọng hành lá cắt , nhìn cũng rất muốn ăn rồi.


      Dùng khay bưng lên, Nhược Vi để Đông Chí đưa mì trường thọ cho Quái lão đầu.


      Quái lão đầu sau khi rời giường lại nhìn thấy người đối với mình có chút bày tỏ, rất là buồn bực, ràng cho nha đầu Nhược Vi rồi, tại sao có động tĩnh nào cả.


      Quái lão đầu sau khi ở trong nhà vòng vòng, buồn bực người trở về phòng, trong lòng vẫn muốn, về sau nha đầu Nhược Vi đừng nghĩ để ình hỗ trợ.


      "Đông đông đông... " ảo tưởng bộ dạng Nhược Vi cầu xin tha thứ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.


      "Người nào nha." Quái lão đầu cố ý lớn tiếng hỏi, tâm tình tại của người nào đó rất tốt đâu nha.


      "Sư phụ, tiểu thư làm cho ngài mỳ trường thọ, hỏi ngài có ăn hay ." ra lúc này Nhược Vi ở ngoài cửa, cố ý lên tiếng.


      "Ở đâu nha, ta thế nào nhìn thấy." Biết nha đầu kia có quên, lại cảm nhận được hơi thở của Nhược Vi ở ngoài cửa, Quái lão đầu lại bắt đầu chơi tiếp.


      "Có ăn hay , ăn ta nha." Nhược Vi nghe lời này biết Quái lão đầu phát mình tới, có ý định cùng Quái lão đầu chơi tiếp, trực tiếp uy hiếp .


      Chương 108: Sinh Nhật (Hai)



      "Cái nha đầu nhà ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy, nha đầu hư hỏng nhẫn tâm, cho lão già cơm ăn."


      Quái lão đầu tức giận đem cửa phòng mở ra, thấy Nhược Vi mặt cười hì hì nhìn mình, biết mình lại bị cái nha đầu này đùa bỡn.


      "Hừ." Quái lão đầu đoạt lấy khay trong tay Nhược Vi đặt ở bàn , cầm chiếc đũa tự mình người ngây ngất bắt đầu ăn mỳ trường thọ.


      Dùng nước Linh Tuyền để nấu canh, hơn nữa Nhược Vi – tay nghề tốt, mỳ trường thọ làm mùi vị đặc biệt, chén mỳ trường thọ to trách lão đầu ăn như hổ đói, hồi chỉ thấy đáy, đến canh cũng uống sạch bong.


      Nhược Vi thấy cũng vui vẻ, dù sao đây chính là mình sáng sớm đặc biệt làm, có người cổ động dĩ nhiên là vui vẻ.


      "Làm sao lại chỉ có tô mì thôi, nha đầu hẹp hòi." Quái lão đầu để chén đũa trong tay xuống, lại bắt đầu dài dòng.


      "Hừ, thiệt là, lại ghét bỏ, lần sau sợi mì cũng có, buổi trưa vốn tính toán cho người khác làm đồ ăn ngon, bây giờ xem bộ dạng chắc cần thiết rồi."


      "Ai, tiểu nha đầu tại sao như vậy, người nào chê, ở đâu, ta tại sao có nhìn thấy."


      Bộ dạng Nhược Vi trách móc lão đầu như vậy, hì hì tiếng bật cười, Quái lão đầu để ý Nhược Vi giễu cợt mình, Đông Chí dám như tiểu thư nhà mình quang minh chánh đại bật cười như vậy, nhưng cũng là cười đến run lên run lên.


      Đông Chí nghĩ thầm sư phụ cũng chỉ tại trước mặt tiểu thư mới ăn vạ như vậy.


      "Tốt lắm, lão nhân gia ngươi nghỉ ngơi trước , ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngài."


      "Ừ, nhanh , nhanh ." Lão già này, vừa nghe đến ăn ngon liền cái gì cũng chú ý đến rồi.


      Đông Chí thu thập bát đũa theo sau lưng Nhược Vi, ra khỏi phòng Quái lão đầu, "Đông chí, ngươi trước cầm chén đũa đưa đến phòng bếp , đến lúc đó trở lại thư phòng tìm ta."


      "Dạ, tiểu thư." Đông Chí hành lễ lui ra.


      vào thư phòng, Nhược Vi ngồi vào trước bàn đọc sách, từ trong lòng ngực móc ra trang giấy, cẩn thận mở ra, chữ viết xinh đẹp giấy nhảy vào tầm mắt, chỉ thấy đó viết chuyện cần làm trong ngày hôm nay, sắp xếp xong xuôi những chi tiết , bất luận kẻ nào dựa theo cũng có thể đem chuyện làm xong.


      "Tiểu thư, việc của nô tỳ xong xuôi rồi." Đông Chí đứng ở ngoài cửa như Nhược Vi chỉ thị.


      "Ừ, vào ."


      "Dạ, tiểu thư." Đông Chí cẩn thận mở cửa vào thư phòng, thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn nhìn trang giấy, biết tiểu thư nhà mình lại nghĩ chuyện sinh nhật hôm nay của sư phụ rồi.


      "Đông Chí, việc ngày hôm qua giao cho ngươi đều làm tốt."


      "Tiểu thư, đều làm xong, cũng ra cố gì." Đối với chuyện tiểu thư giao phó ình, Đông Chí làm rất để tâm, cũng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


      "Ừ, vậy tốt." Đối với người bên cạnh mình có năng lực sử lý công việc, Nhược Vi vẫn biết.


      Liên tục xác định có bỏ sót chuyện gì, Nhược Vi mới đứng dậy ra khỏi thư phòng.


      "Khóa cửa lại." Thư phòng mặc dù có đò quý trọng gì, nhưng sổ sách hai cửa hàng cũng để trong thư phòng.


      " thôi, hay là phòng bếp chuẩn bị chút trước, buổi trưa hôm nay phải làm những món ăn so thường ngày phải nhiều hơn."


      Đến phòng bếp, Liễu thẩm ở đó rồi, thấy Nhược Vi mang theo Đông Chí tới, vội vàng tiến lên hành lễ, "Tiểu thư, nguyên liệu ngày hôm qua phân phó cũng chuẩn bị xong."


      "Ừ, biết, Liễu thẩm làm việc "


      "Dạ, tiểu thư."


      "Đông Chí, đem mấy cái xương to này chặt ra.” Nhược Vi chỉ chỉ mấy cái xương lợn to đó


      " biết, tiểu thư."


      Hai chủ tớ cả buổi trưa cũng ở lại phòng bếp, phòng bếp thỉnh thoảng toát ra hồi mùi thơm, đưa đến mọi người trong phủ nước miếng nuốt ngừng.


      "Tiểu thư, làm xong, có phải hay theo như ngày hôm qua như vậy."


      "Ừ, ngươi làm cho người ta vào phòng bếp bưng đồ ăn đến phòng ăn ."


      "Dạ, tiểu thư."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 109: Sinh Nhật (Ba)



      Thức ăn được lục tục bưng lên bàn, sau khi rửa tay sạch Nhược Vi liền an bài chuyện ngày hôm qua cần chuẩn bị.


      Cũng thể để xảy ra cố, bằng đến lúc đó có thể rất mất thể diện.


      Trong phòng, "Chuyện tối nay chuẩn bị thế nào rồi, thể để tiểu thư ta đây mất mặt à."


      "Tiểu thư, chuẩn bị xong, để cho tiểu thư mất thể diện ." Giọng này là của Xuân Phân. "Uh, vậy tốt." Nhược Vi cười quỷ dị.


      " thôi, đến phòng ăn, đoán chừng lúc này thức ăn cũng bưng lên bàn hết rồi."


      "Dạ, tiểu thư." Xuân Phân vội đuổi theo bước chân của Nhược Vi, vốn hôm nay Xuân Phân nên ở nhà, nhưng bởi vì là sinh nhật của Quái lão đầu, Nhược Vi lặng lẽ đem mấy người Xuân Phân cũng gọi xuống núi, tại Hạ Chí cùng với Thu Phân lại ở nơi nào đó để chuẩn bị quà tặng.


      Khi Nhược Vi mang theo Xuân Phân đến phòng ăn, căn bản mọi người cũng tới đông đủ hết, Đông Chí thấy tiểu thư nhà mình tới, vội vàng tiến lên đáp lời: "Tiểu thư, tại thức ăn cũng bày lên bàn hết lượt rồi, có phải nên mời sư phụ tới đây dùng cơm rồi hay ? "


      "Uh, ." Đông Chí vội tìm người.


      Nhìn mọi người cũng đứng ở đó chờ đợi mình phân phó, "Tốt lắm, người nào nên làm gì làm , chuyện buổi tối phải làm cho xong."


      "Dạ, tiểu thư." Mọi người rối rít lui xuống.


      "Xuân Phân, mời hai vị thiếu gia tới dùng cơm." "Dạ, tiểu thư."


      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Đào Đào tới." Người chưa tới tiếng tới trước, cách rất xa có thể nghe được giọng tràn đầy sức sống của Đào Đào.


      "Tỷ tỷ, Quái Gia Gia sao còn chưa tới, Đào Đào còn muốn chúc thọ Quái Gia Gia nữa mà."


      "Tỷ tỷ." Thụy Ca dáng vẻ rất già dặn hành lễ với Nhược Vi, Nhược Vi siết chặt mặt của Thụy Ca, tên nhóc này là càng ngày càng đáng nữa rồi.


      "Tỷ tỷ, Thụy Ca là người lớn, thể như vậy."


      "Xì, cho dù đệ có lớn hơn nữa, ở trong mắt tỷ tỷ Đào Đào cùng Thụy Ca vĩnh viễn đều là đứa bé."


      Khuôn mặt nhắn của Thụy Ca trong lúc bị Nhược Vi vừa kéo vừa ôm liền thẹn thùng đỏ bừng cả lên. "Tỷ tỷ….. "


      "Tốt lắm, tốt lắm, tỷ tỷ biết, Thụy Ca nhà chúng ta bây giờ người lớn rồi, biết xấu hổ, tỷ tỷ nữa."


      "Nha đầu Nhược Vi, nhanh lên chút ăn cơm, đói chết ta rồi." Quái lão đầu từ bên ngoài kêu la mà vào tới nơi, đúng chất của Lão ngoan đồng.


      "Rửa tay chưa, rửa tay cũng đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm." Nhược Vi bất đắc dĩ nhìn Quái lão đầu có hình tượng chút nào ngồi ở đó, bây giờ là càng ngày càng thích ăn vạ, mỗi lần đều muốn Nhược Vi thúc giục mới rửa tay ăn cơm.


      "Hừ.” Quái lão đầu bất mãn hừ tiếng."Lần nào cũng bị nha đầu níu lấy điểm này”.


      Chờ Quái lão đầu rửa tay, Nhược Vi sai Xuân Phân đem nồi lẩu 3 món bưng lên bàn, chuẩn bị chén canh uống khai vị trước, bằng Quái lão đầu mà uống rượu xong rồi có cảm giác được vị ngon của món ăn này nữa.


      Nhược Vi tỉ mỉ cho chuẩn bị ỗi người chén canh, "Quái lão đầu, trước tiên uống canh, bằng rượu ngon cũng cho ông uống đâu."


      "Được, được, được, uống..., cái nha đầu nhà ngươi, có biết kính lão đắt thọ hay a!"


      Nhược Vi hé miệng cười cười, cũng trả lời.


      "Đông Chí, tới phòng ta lấy cái bình rượu ngon mà ta bày sẳn kia ôm tới đây." Vò rượu này là Nhược Vi từ trong gian lấy ra đặt ở đó, rượu này là dùng Linh Tuyền Thủy còn có tăng thêm ít dược liệu ở bên trong gian mà đặc biệt chế ra.


      "Dạ, tiểu thư."


      "Đông Chí, nhanh lên chút ." Quái lão đầu uống canh vẫn quên thúc giục Đông Chí.


      "Tiểu thư, rượu lấy ra rồi." Đông Chí thở hổn hển chạy vào phòng, xem bộ dáng là đường chạy tới đây.


      "Tốt lắm, nơi này cần ngươi hỗ trợ nữa, xuống nghỉ ngơi , phòng bếp còn giữ lại vài món ăn, xuống cùng Xuân Phân phân ra ăn ."


      "Dạ, tiểu thư." Đông Chí cùng Xuân Phân vui mừng lui xuống, phải biết tiểu thư làm thức ăn ăn ngon vô cùng, hai người vội vã chạy về phía phòng bếp.


      "Nha đầu hư, nhanh lên chút nâng cốc rót cho ta." Quái lão đầu thấy rượu bưng tới, liền uống hớp sạch canh trong chén.


      "Được, rót đầy cho ông." Nhược Vi rót rượu cho Quái lão đầu.


      Cũng rót rượu ình và hai người đệ đệ, ba tỷ đệ đứng nghiêm ở đó, "Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mỗi ngày đều sống vui vẻ."


      "Đào Đào chúc Quái Gia Gia thân thể kiện khang."


      "Thụy Ca chúc Quái Gia Gia Vạn Như Ý."


      Chương 110: Sinh Nhật (Bốn)



      Quái lão đầu nhìn ba đứa trẻ cười hì hì trước mắt này, trong lòng bỗng căn tràn đầy, chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy là quá đủ rồi, khóe mắt khỏi có chút ươn ướt.


      "Quái Gia Gia, sao người lại khóc." Đào Đào ngây thơ nhìn Quái lão đầu vành mắt có chút hồng lên.


      " có việc gì, mắt có chút thoải mái." Quái lão đầu liền tránh né .


      "Đào Đào mau ngồi xuống, gắp thức ăn cho Quái Gia Gia ." Nhược Vi thấy Đào Đào còn có khuynh hướng muốn đặt câu hỏi vội vàng cắt đứt.


      "Dạ, tỷ tỷ." Đối với Đào Đào tỷ tỷ luôn luôn đúng, vội vàng nhanh chân bước đến ngồi vào bên cạnh Quái lão đầu, rất tận tình gắp các món ăn gần đấy thả vào trong chén trước mặt Quái lão đầu.


      "Thụy Ca cũng ngồi xuống ăn cơm ."


      "Ân"


      Quái lão đầu nghe mùi rượu kịp chờ đợi liền uống vào, rượu vào trong bụng, cảm giác cỗ khí nóng phát tán bên trong, toàn thân ấm áp, vô cùng thoải mái.


      Quái lão đầu nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn nụ cười mặt Nhược Vi, biết nha đầu này sớm biết.


      Khí nóng vây quanh kinh mạch tuần hoàn toàn thân, sau lát, Quái lão đầu cảm giác chút bệnh cũ năm xưa người mình giống như khỏi, nhưng rồi lại dám xác định.


      "Như thế nào, rượu này tệ phải ?." Nhược Vi cười hì hì hỏi.


      "Rượu ngon, nha đầu lễ vật này quả tệ, biết rượu này có còn hay ?"


      "Vừa có lại vừa có." Bộ dạng Nhược Vi để xem ông làm sao bây giờ.


      "Hừ, nha đầu hư." Quái lão đầu luôn là hết cách với Nhược Vi.


      "Tốt lắm, thử chút mấy món ăn này , đây đều là những món ăn mà người thích, giờ mà ăn về sau cũng làm cho người nữa." Nhược Vi gắp thịt kho cho Quái lão đầu món mà lão thích ăn nhất.


      "Quái Gia Gia, ăn cái này…..” . “Quái Gia Gia…” . “Được, được, được, cũng ăn." Đào Đào cùng Thụy Ca khéo léo gắp thức ăn cho Quái lão đầu, nhìn Quái lão đầu nở nụ cười, cũng biết Quái lão đầu rất vui vẻ.


      Trong khí ấm áp như vậy mà trôi qua bữa cơm trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, Quái lão đầu dẫn Đào Đào ra ngoài tiêu cơm, ngược lại lại rất hợp ý Nhược Vi. Buổi tối vẫn còn có đại muốn làm nữa.


      "Tiểu thư.” Đông Chí hưng phấn chạy đến bên cạnh Nhược Vi. “Sư phụ ra ngoài, tiểu thiếu gia theo bên cạnh sư phụ, nhất định đem chuyện tiểu thư giao cho làm xong , tiểu thư cứ yên tâm !"


      "Uh, vậy ngươi gọi ba người bọn Hạ Chí đến đây, bắt đầu chuẩn bị chuyện buổi tối."


      "Dạ, tiểu thư." Đông Chí nghĩ đến chuyện lát nữa cần làm rất hưng phấn.


      bao lâu ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, "Tiểu thư, tụi nô tỳ tới."


      "Uh, Nhược Vi nhìn bốn nương theo bên cạnh mình cũng được đoạn thời gian này, làm việc càng ngày càng trầm ổn, tính tình cũng rất hợp với khẩu vị của chính mình."


      "Đều dùng qua cơm trưa rồi phải ."


      "Đa tạ tiểu thư quan tâm, tụi nô tỳ đều dùng qua.” Xuân Phân thay thế mấy người trả lời vấn đề của Nhược Vi.


      "Uh, vậy bây giờ liền theo an bài ngày hôm qua làm việc , cần phải xử lý tình tốt vào."


      "Dạ, tiểu thư." Bốn người liền lui ra làm.


      Cả buổi chiều trong nhà tất cả mọi người đều vì chuyện tối hôm nay mà bận rộn, mà chủ lại vẫn còn ở bên ngoài dạo.


      "Tiểu thư, chuyện cũng làm xong, còn có chuyện gì khác phải làm nữa ạ?" Xuân Phân từ ngoài cửa vào hỏi.


      " có, xem chút người về chưa, thời gian còn sớm nữa rồi."


      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Đào Đào đói bụng, có thể ăn cơm chưa?" đợi Xuân Phân ra ngoài gọi người trở lại rồi.


      "Có thể ăn được rồi, Đào Đào chỉ mình đệ trở về thôi sao?"


      " có, Đào Đào cùng Quái Gia Gia cùng nhau trở về , Quái Gia Gia về phòng của mình rồi."


      "Uh, vậy Đào Đào trước rửa tay , đợi lát nữa là có thể ăn cơm, ngày hôm qua chuyện tỷ tỷ dạy cũng thể quên nha."


      "Dạ, Đào Đào biết, Đào Đào rửa tay."


      "Mau , Nhược Vi thương sờ sờ khuôn mặt bé của Đào Đào."


      Nhược Vi nhìn Đào Đào nhảy nhảy nhót nhót ra ngoài rửa tay, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng nhìn chăm chú vào bóng dáng .


      "Có thể ăn cơm rồi, mời người qua đây !" Xuân Phân biết tiểu thư là mời sư phụ qua ăn cơm, "Dạ, tiểu thư." "Đúng rồi, thuận tiện thông báo mọi người tùy cơ ứng biến."


      Xuân Phân nhanh chóng làm chuyện Nhược Vi giao.


      Sau khi Xuân Phân , Nhược Vi từ trong gian lấy ra bộ y phục đặc biệt làm vì Quái lão đầu, còn có giày vớ các loại, đặt ở trong chiếc hộp, đợi lát nữa tới thời điểm mọi người đưa quà liền tặng cho Quái lão đầu, chắc hẳn người nào đó rất hả hê.


      "Chết đói rồi, nhanh lên chút ăn cơm." Quái lão đầu bước bước dài từ bên ngoài chạy vào, cắt đứt trầm tư của Nhược Vi.


      "Thiệt là, vào bằng cách nào mà lại nhanh như vậy, dọa ta giật mình." Nhược Vi trợn mắt nhìn Quái lão đầu cái.


      "Được rồi, cái này phải là do đói bụng quá sao!" Khó có được mà Quái lão đầu lại tiếp tục trêu chọc Nhược Vi, là chuyện lạ.


      Làm hại Nhược Vi hơi có chút chột dạ, cho là Quái lão đầu biết chuyện này rồi, nhưng khi nhìn dáng vẻ lại giống.


      "Tỷ tỷ, Đào Đào cùng ca ca tới." Bên ngoài truyền đến giọng của Đào Đào.


      "Tốt, mau ngồi xuống thôi, ăn cơm."


      "Nha đầu nè, có còn rượu ngon hay a!" Quái lão đầu lấy lòng nhìn Nhược Vi.


      Nhược Vi nghe hiều ý liền bảo Xuân Phân lấy ra vò rượu mà mình chuẩn bị, vò rượu buổi trưa đó sớm hết rồi.


      Lúc Xuân Phân nâng cốc bưng tới hướng Nhược Vi liền gật đầu cái.


      Nhược Vi biết tất cả đều chuẩn bị xong, cũng mà gật đầu.


      Lúc Xuân Phân bưng vào rượu đầy tới cho Quái lão đầu, bên ngoài truyền đến tiếng đám người Liễu Vượng, Nhược Vi biết bắt đầu, nâng lên khóe miệng, trong lòng có chút cười hả hê.


      "Xuân Phân, xem chút có chuyện gì ? " Nhược Vi làm bộ như biết.


      "Dạ, tiểu thư."


      Xuân Phân ra bên ngoài, mọi người trong nhà họp lại thiếu ai mặc đồ đỏ tới trước cửa, bao gồm Xuân Phân chỉ chớp mắt cũng đổi y phục đỏ thẳm.


      Chỉ thấy mọi người sau khi đứng lại, đồng loạt hướng Quái lão đầu quỳ xuống, "Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Mọi người đồng loạt cùng nhau chuỗi những lời chúc phúc.


      Nhược Vi cùng hai cậu nhóc cũng thuận thế quỳ xuống, dập đầu với Quái lão đầu, lời chúc phúc.


      Quái lão đầu ngờ nhìn tất cả hình ảnh này, khóe mắt có chút ê ẩm, ngờ mình có thể có được hình ảnh cuộc sống như thế này rất tốt rất tốt rồi. Thỏa mãn liếc nhìn mọi người.


      "Được, được, được, tất cả đứng lên, hôm nay lão phu rất vui mừng."


      "Quái Gia Gia, đây là quà tặng Đào Đào tặng ngài.” Đào Đào từ trong lòng ngực lấy ra vật, dùng giấy trang trí gói lại, đưa cho Quái lão đầu.


      "Đây là quà tặng Thụy Ca tặng Quái Gia Gia.” Thụy Ca cũng lấy ra quà của mình.


      "Đây là của ta.” Nhược Vi đem quà tặng của mình trình lên.


      Mấy người Xuân Phân cũng theo thứ tự đem quà tặng của mình đưa lên, mặc dù có thể đều phải là đồ gì quý trọng, nhưng đều là tấm lòng thành của mọi người, Quái lão đầu lần đầu tiên cười vui vẻ như vậy.


      "Ha ha, đây là sinh nhật mà lão phu trôi qua vui vẻ nhất."


      Sau khi mọi người lui ra, mấy người ấm áp cùng dùng qua cơm tối. Sau buổi cơm tối, Nhược Vi đề nghị phòng khách tâm , toàn gia đến phòng khách.


      Sau khi trời tối, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang, Nhược Vi biết tình mình giao phó xong xuôi rồi, vui vẻ cười tiếng.


      Mấy người tới cửa, chỉ thấy chúng đệ tử núi biểu diễn võ công do Quái lão đầu dạy, khí thế hào hùng, làm cho người ta dứt ánh mắt ra được.


      Quái lão đầu nhìn thấy, sau khi sửng sốt cũng biết đây là chuyện gì xảy ra, mặc dù vẻ mặt ràng, nhưng Nhược Vi vẫn có thể nhìn ra được khóe miệng có chút nho nâng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :