1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Nguy Cơ



      Thời gian lúc này là ba tháng sau, Nhược Vi ngồi ở trong phòng, nghe thanh gió lạnh từ bên ngoài phòng đánh vào, nhất thời toàn thân có loại cảm giác lạnh râm ran, Nhược Vi sợ trời sợ đất chỉ sợ quá nóng hoặc quá lạnh.


      Trong khoản thời gian mấy tháng này, Nhược Vi làm rất nhiều chuyện, gần như khoản với mục tiêu của Nhược Vi lại gần hơn từng bước rồi.


      tại với việc xây phòng ốc trong sơn cốc, Nhược Vi thỉnh thoảng ở lại đó mấy ngày.


      Mà nay hai mươi bốn người do Quái lão đầu tìm đến làm hộ vệ cho Nhược Vi khi ở đây mãnh liệt huấn luyện cũng càng ngày càng mạnh.


      Vóc dáng dáng dấp của Thụy Ca cùng Đào Đào cao hơn chút rồi, mấy người Liễu Vượng sau khi được Nhược Vi huấn luyện năng lực cũng càng ngày càng tốt hơn nhiều, khí thế người cũng càng ngày càng mạnh.


      Nghĩ tới những điều này trong lòng Nhược Vi rất thỏa mãn, dựa theo tiến độ này lúc bấy giờ, chuyện Nhược Vi muốn làm cũng sắp thực được rồi.


      Đồng thời tình cảm của hai người Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo cũng theo thời gian tăng trưởng càng ngày càng sâu sắc hơn. tại hai người rất là ăn ý rồi, chỉ với ánh mắt là có thể hiểu được ý tứ của đối phương.


      Ngày hôm qua Hiên Viên Hạo lại trở lại kinh thành, vốn chủ ý lần này của Hiên Viên Hạo là quyết định trở về Kinh Thành ăn lễ mừng năm mới, nhưng ai cũng ngờ tới ở Kinh Thành đột nhiên có việc gấp gấp cho đòi Hiên Viên Hạo hồi kinh.


      Vì vậy ngày hôm qua Hiên Viên Hạo thu thập xong hành lý để hồi kinh.


      Bây giờ cách lễ mừng năm mới thời gian cũng còn bao lâu, Nhược Vi lên kế hoạch xem làm sao để ăn mừng năm mới của năm nay.


      Nhóm lại danh sách những thứ cần mua, Nhược Vi xoa xoa bả vai đau nhức.


      Đột nhiên bên ngoài truyền đến hồi tiếng ồn ào, Nhược Vi đứng dậy mở cửa ra ngoài, biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, bình thường vốn dĩ cũng xuất qua tình huống như thế.


      Huống chi mọi người đều biết tính khí Nhược Vi, tính tình vốn thích nhiều chuyện, vì vậy Nhược Vi nghĩ rằng phải xảy ra chuyện lớn gì đó mới có thể như vậy.


      Hơn nữa giờ phút này trong lòng Nhược Vi mơ hồ có loại dự cảm xấu. Tâm đột nhiên có chút hoang mang rối loạn.


      “Tiểu thư, tiểu thư, xong rồi.” Lúc Nhược Vi cảm giác đúng, bên ngoài truyền đến giọng của Xuân Phân. tại bởi vì bốn người Xuân Phân được huấn luyện đoạn thời gian, cho nên liền thay phiên ở lại nhà phục vụ Nhược Vi, nửa tháng đổi người lần. Mỗi lần chỉ có người xuống núi.


      Lần này ở lại nhà là Xuân Phân. Nhược Vi nghe giọng của Xuân Phân phía bên ngoài, trong lòng run lên, quả nhiên xảy ra chuyện, cũng biết là xảy ra chuyện gì.


      Nhược Vi nôn nóng chạy ra ngoài, thấy mặt Xuân Phân rất lo lắng chạy về phía bên này.


      Xuân Phân thấy tiểu thư nhà mình mặt lo lắng chạy từ gian phòng ra, vội vàng chạy đến trước mặt Nhược Vi.


      “Xuân Phân rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhược Vi nôn nóng đặt câu hỏi.


      “Tiểu thư, là Hiên Viên công tử xảy ra chuyện, mới vừa rồi a Phúc phái người tới đây .” Cả gương mặt Xuân Phân gấp gáp mà .


      Nhược Vi nghe thấy Hiên Viên Hạo xảy ra chuyện, cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, chân có chút đứng vững.


      Xuân Phân thấy tiểu thư nhà mình bộ dạng sắp ngã tới nơi, vội vàng đỡ lấy. “Tiểu thư, người làm sao vậy?”


      Nhược Vi nghe giọng nôn nóng của Xuân Phân mới phục hồi lại tinh thần. Chuyện gì xảy ra, Hạo ca ca phải ngày hôm qua xuất phát đến kinh thành sao, xảy ra chuyện gì rồi.


      A Phúc phái người tới , ý kia có phải Hạo ca ca quay trở về rồi hay ? Nhược Vi nôn nóng hướng tòa nhà của Hiên Viên Hạo mà chạy .


      Xuân Phân thấy tiểu thư nhà mình chạy cũng chạy theo ở phía sau.


      biết bao nhiêu lần trong đầu Nhược Vi lướt qua hình ảnh từ khi Hạo ca ca cùng mình biết nhau đến đến nay, trong đầu hình ảnh Hạo ca ca dịu dàng vuốt tóc nàng lần lại lần quay lên trong đầu.


      Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, Nhược Vi lần đầu tiên cảm thấy lòng của mình đau như vậy, hô hấp lại là chuyện khó khăn như vậy.


      Lúc đến đó, Nhược Vi dùng sức đập cửa chính, nóng lòng gào thét.


      Xuân Phân theo ở phía sau nhìn thấy, cũng vội vả giúp gõ cửa chính, từ trước tới nay chưa từng gặp qua cái bộ dáng này của tiểu thư nhà mình, Xuân Phân nhìn bộ dạng tiểu thư nhà mình đau lòng như vậy có chút chua xót.


      Rốt cuộc tại lúc Nhược Vi sắp kiềm chế được nữa, cửa lớn liền mở ra, Nhược Vi nhìn cũng chưa từng nhìn người ra mở cửa này mà trực tiếp hướng phòng của Hiên Viên Hạo mà chạy .


      Bởi vì quá gấp có nhìn đường, Nhược Vi bị bậc thang làm té trật chân rồi.


      Giống như Nhược Vi cùng có cảm giác đau đớn gì, bò dậy tiếp tục chạy về phía trước, Xuân Phân lo lắng theo sau.


      vất vả đường ngã ngã lẩn quẩn chạy đến cửa phòng của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi đột nhiên ngừng lại, Xuân Phân hiểu tại sao đột nhiên tiểu thư lại như thế, phải mới vừa rồi rất vội vàng sao? Bây giờ tại sao lại vào trong ?


      Chương 82: Gặp Mặt



      Nhược Vi đứng ở trước cửa, hai mắt nhắm nghiền, chỉ sợ mở cửa lại nhìn thấy hình ảnh tốt.


      Sau khi tận lực bình ổn tâm trạng sợ hãi, Nhược Vi lấy dũng khí mở cửa phòng ra.


      Mở cửa phòng ra, Nhược Vi ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm, đột nhiên có chút dám nhìn về phía chiếc giường lớn.


      Nhưng vẫn lấy dũng khí đến gần giường lớn vén màn lên, Nhược Vi nhìn người nằm ở giường gương mặt tuấn tú gần như có chút huyết sắc nào, nước mắt ức chế được mà tuông ra.


      Thận trọng kiểm tra hơi thở, thấy người giường hô hấp hơi yếu nhưng vẫn còn thở, lúc này thấp thỏm trong lòng mới thả xuống.


      Vô cùng may mắn, phải vĩnh viển trời đất cách biệt, Nhược Vi chưa từng có cảm giác thấy cần cảm tạ chiếu cố của ông trời, nhưng giờ khắc này Nhược Vi lòng muốn cảm tạ ông trời ưu ái đối với mình như vậy, đem mình từ thế kỷ hai mươi mốt nơi mà mình có lấy người thân đưa đến nơi đây.


      Tập trung tinh thần nhìn chằm chằm người nằm giường, chỉ sợ trong cái chớp mắt còn thấy tăm hơi nữa.


      Thận trọng đến nỗi muốn lớn tiếng hô hấp cũng dám, chỉ sợ kinh động đến người giường.


      Xuân Phân đứng ở ngoài cửa coi chừng dám vào trong phòng.


      Chờ tới lúc A Phúc sắc thuốc xong đưa tới, liền thấy Xuân Phân xanh cả mặt đứng ở nơi đó, sợ hết hồn.


      “Xuân Phân, sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” A Phúc nghi ngờ hỏi.


      Xuân Phân hàm răng run lên : “Tiểu thư ở bên trong.”


      A Phúc nghĩ tại sao mình lại đần như vậy, mình cho người thông báo với Liễu nương, tại lại quên mất.


      Chỉ bởi vì mình quá lo lắng cho thương thể của thiếu gia nên quên mất nên làm cái gì.


      Tình cảm của Liễu nương cùng thiếu gia tốt như vậy, tại lại biết tình huống cụ thể nhất định lo lắng gần chết, cũng chỉ có thể trách chính mình phái người lại ràng, nhìn dáng vẻ Xuân Phân lo lắng, tại chắc Liễu nương cũng rất lo lắng, khi thiếu gia tỉnh lại mình liền thảm rồi.


      A Phúc chỉ mới nghĩ thôi bị hù cho hai chân phát run.


      “Xuân Phân, ngươi đến phòng bên cạnh mà chờ tiểu thư nhà ngươi , bên ngoài này rất lạnh, ta vào trước đưa thuốc cho thiếu gia”.


      A Phúc xong liền bưng thuốc vào phòng của Hiên Viên Hạo.


      Xuân Phân cũng nghĩ thế, khẳng định tại tiểu thư về, qua phòng bên cạnh chờ cũng tốt, tránh cho đến lúc đó ngã bệnh, có người chăm sóc tiểu thư.


      Liền cứng ngắc di chuyển chân qua gian phòng cách vách.


      A Phúc bưng thuốc thận trọng vào phòng, đại phu dặn dò thiếu gia mất máu quá nhiều, phải điều dưỡng tốt mới được. gian chung quanh thể quá ồn náo loạn. A Phúc thả bước chân tới bàn tròn bên cạnh, để xuống cái khay cầm trong tay.


      Nhược Vi nghe có người vào, liền quay đầu nhìn lại thấy là A Phúc, rốt cuộc cũng có người biết tường tận tình hình để nàng có thể hỏi ràng.


      A Phúc thấy Liễu nương quay đầu lại thiết tha nhìn mình, cũng hiểu Liễu nương đây là muốn hỏi tình huống của thiếu gia. Liền bưng thuốc về phía bên giường.


      Nhược Vi nhận lấy chén thuốc trong tay A Phúc, rồi ý bảo A Phúc kế cái gối phía dưới cổ cho Hạo ca ca, Nhược Vi lo lắng A Phúc mớm thuốc cẩn thận làm Hiên Viên Hạo bị sặc, liền muốn tự mình mớm thuốc tốt hơn.


      Chờ sau khi A Phúc kế gối dưới đầu tốt rồi, Nhược Vi đem thuốc trong thìa thổi nguội sau đó dịu dàng đút vào miệng Hiên Viên Hạo.


      Sau khi gian nan đút vào muỗng muỗng , trán Nhược Vi cũng ướt sủng mồ hôi rồi.


      Nhưng Nhược Vi cùng có cảm giác gì vẫn kiên trì tiếp tục mớm thuốc. A Phúc thấy Liễu nương tận tâm chăm sóc thiếu gia nhà mình như vậy, trong lòng vì thiếu gia nhà mình mà cảm thấy vui mừng.


      Người mà thiếu gia nhà mình mỗi ngày tâm tâm niệm niệm đều là Liễu nương, mà Liễu nương cũng đối đãi với thiếu gia nhà mình như thế, cũng uổng mảnh chân tình của thiếu gia nhà mình rồi.


      Tốn thời gian rất lâu mới cho uống xong chén thuốc, sau khi cho uống xong thuốc, toàn thân Nhược Vi cũng bị mồ hôi thấm ướt.


      Nhưng vội vã muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì Nhược Vi cũng kịp trở về thay quần áo, A Phúc tìm cái khăn lông tùy tiện lau liền xong chuyện.


      Nhược Vi cùng A Phúc đến thư phòng của Hiên Viên Hạo, vào thư phòng đóng cửa lại.


      Nhược Vi liền kịp chờ đợi đặt câu hỏi: “A Phúc, ngươi nhanh lên đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, các ngươi ngày hôm qua phải hồi kinh rồi sao?”


      A Phúc liền đem chuyện ngày hôm qua sau khi xuất phát nhất nhất lại với Nhược Vi.


      A Phúc ngày hôm qua sau khi bọn họ xuất phát, vừa mới bắt đầu dọc theo đường cũng gặp chuyện gì, nhưng đúng vào lúc đến vùng rừng rậm đột nhiên vọt ra nhóm sát thủ, hạ thủ rất tàn độc đối với bọn họ, may nhờ bên cạnh thiếu gia có ám vệ, nhưng bởi vì sát thủ phía đối phương quá nhiều, bọn họ bảo vệ bất lực, thiếu gia vẫn bị thương tổn.


      Vì vậy cũng có biện pháp tiếp tục gấp rút lên đường nữa, liền phái người hồi kinh đem chuyện nửa đường gặp phải sát thủ cho người trong kinh.


      Tối ngày hôm qua nửa đêm mới chạy về tới trong thôn, đường lại đến y quán, người mà bọn họ mang theo cũng tổn thất rất nhiều. vất vả mới đường bình an về tới đây. Buổi sáng sau khi dàn xếp tất cả tốt mới cho người báo tin cho Nhược Vi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Tỉnh Lại



      Nhược Vi nghe đến tim gan run sợ, loại chuyện này cẩn thận đó là hai người dương cách biệt, ông trời phù hộ, nàng còn có thể gặp lại được .


      Hỏi A Phúc có biết là người nào làm A Phúc có thể là mấy tên sát thủ do mấy đại thế gia phái tới, loại chuyện này cũng phải là lần đầu tiên xảy ra.


      Nhược Vi nghe được chuyện này phải lần đầu tiên gặp phải, hỏi A Phúc tại sao có chuẩn bị sẵn sàng. Chuyện như vậy nên có phòng ngừa rắc rối có thể xuất .


      A Phúc mang vẻ mặt buồn khổ, lần này quả là sơ suất, mặc dù thiếu gia sao tại sai bản thân mình lại nghe theo. A Phúc nghĩ đến bởi vì do mình sơ suất khiến thiếu gia bị thương nặng như vậy liền tự trách thôi.


      Nhược Vi lại hỏi kỹ A Phúc về chút vết thương người , biết là do mất máu quá nhiều nên mới tỉnh lại, lại bắt đầu lo lắng.


      Lại sợ vết thương bị nhiễm trùng, ở thời đại này điều kiện chữa trị kém như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì biết xoay sở như thế nào.


      Vì vậy Nhược Vi quyết định phải ở chỗ này chăm sóc Hiên Viên Hạo cho đến khi thương thế của tốt lên mới thôi.


      Sau khi hỏi A Phúc ràng Nhược Vi liền trở về phòng chăm sóc Hiên Viên Hạo, chỉ sợ vạn nhất khi Hiên Viên Hạo tỉnh lại bên cạnh ai tốt.


      Lúc từ thư phòng ra, Nhược Vi sai A Phúc làm chuyện khác, hoàn toàn quên Xuân Phân cũng theo mình ra ngoài vì chuyện này, lúc A Phúc cho Nhược Vi biết là Xuân Phân ở sát vách phòng, nếu có chuyện gì xảy ra bảo Xuân Phân tìm .


      Nhược Vi nghe được Xuân Phân ở sát vách mới nhớ tới mình hoàn toàn quên mất Xuân Phân, có chút áy náy, biết nhất đinh là Xuân Phân ở bên ngoài đợi lâu nên lúc bị A Phúc phát mới phòng cách vách.


      Nhược Vi ngồi ở đầu giường nhìn người nằm giường, giờ phút này lo lắng trong lòng mới để hơi buông chút, thấy người tỉnh lại Nhược Vi chắc là yên tâm.


      Suy nghĩ đủ mọi cách để thân thể Hạo ca ca mau chóng khoẻ lên, nhưng quýnh lên trong đầu tất cả đều là trống rỗng.


      Khi tầm mắt đột nhiên nhìn thấy ly trà Nhược Vi đột nhiên sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, tại sao mình lại ngốc như vậy, ràng có thể sớm nghĩ tới việc đến trong gian của mình lấy Linh Tuyền Thủy phải đối với thân thể mới có lợi sao. Làm sao lại nghĩ việc này chứ.


      Hơn nữa mấy thứ dược liệu bên trong gian, phải loại này cũng rất tốt sao, Nhược Vi nghĩ tới những thứ này có thể làm cho thân thể Hạo ca ca thân thể nhanh chóng tốt lên có chút kích động.


      Rón rén cầm ly trà tới sau tấm bình phong lắc mình vào gian, vì Hạo ca ca nên Nhược Vi cũng bất chấp bí mật của mình có thể hay bị người ngoài phát .


      Vào gian Nhược Vi lấy Linh Tuyền Thủy rồi nhanh chóng ra khỏi gian, mặc dù Nhược Vi nguyện ý mạo hiểm bị người phát bí mật, nhưng nếu có thể bị phát cũng tốt.


      Như vậy cũng nhiều thêm tầng bảo đảm, chừng ngày nào đó nhân tiện vào gian cứu mạng.


      Hơn nữa gian bị người phát , Nhược Vi chừng bị người ta tưởng là quái và bị thiêu chết.


      Cho nên dưới tình huống này vẫn là nên cẩn thận hơn.


      Ngộ nhỡ gian bị phát rồi, Nhược Vi cho dù bị người ta tưởng là quái bị thiêu chết cũng có chuyện vô cùng phiền phức.


      Ra khỏi gian, cầm chén trà được rót đầy linh tuyền thuỷ, Nhược Vi thận trọng từ phía sau bình phong ra.


      Mới vừa từ sau phía bình phòng ra, Nhược Vi cảm giác mình giống như nghe được giường có động tĩnh, trong nội tâm vui vẻ nhanh chóng về phía trước giường.


      Hiên Viên Hạo cảm giác toàn thân nóng hừng hực rất thoải mái, khó khăn mở hai mắt ra, thấy đỉnh màn quen thuộc, biết mình trở về Liễu gia thôn rồi.


      Hồi tưởng lại ngày hôm qua nữa đường đụng phải sát thủ, cũng biết mình lần này sơ suất quá, có chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, trước khi té xỉu, trong đầu tràn đầy dung nhan Nhược Vi. Lúc ấy bản mình cũng biết có thể còn sống hay nữa, duy nhất thứ bỏ được chính là Nhược Vi.


      tại mặc dù bị thương, nhưng biết mình còn sống, còn có thể nhìn thấy Nhược Vi, trong lòng cũng vui mừng, ít nhất còn số. Đây là trong bất hạnh có may mắn.


      Nhược Vi tới trước giường thấy Hiên Viên Hạo quả nhiên tỉnh, kích động nước mắt cầm được chảy ra ngoài.


      Hiên Viên hạo cảm thấy trước giường có người, “Ai ở đây vậy?”. Bởi vì bị thương nên giọng thay đổi có chút khàn khàn, lại dám tùy tiện động, Hiên Viên Hạo thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.


      “Hạo, Hạo ca ca”, Nhược Vi nghẹn ngào gọi Hiên Viên Hạo.


      Hiên Viên Hạo nghe giọng Nhược Vi, ràng là khóc, muốn an ủi Nhược Vi, giơ tay lên lại chạm đến vết thương.


      “Ahhh” Nhược Vi thấy vết thương của Hiên Viên Hạo bị rách, “Hạo ca ca, ngươi đừng cử động, cẩn thận vết thương”

      Chương 84: Ôn Nhu



      Nhược Vi để chén trà xuống, thận trọng đỡ Hiên Viên Hạo tựa vào gối đầu


      Hạo ca ca, huynh mau uống cái này rất tốt cho sức khoẻ. Sau khi đỡ Hiên Viên Hạo nằm xuống xong, Nhược Vi bưng chén trà bên trong chứa linh tuyền thuỷ lại cho Hiên Viên Hạo uống.


      Thấy Hiên Viên Hạo mình bắt được ly trà, Nhược Vi ảo não vỗ vỗ mình, Hạo ca ca tại bị thương nơi đó có hơi sức.


      Vội vàng đoạt lại ly trà thận trọng uy Hiên Viên Hạo uống nước.


      Thấy Hiên Viên Hạo đem nước trong ly trà uống sạch, lòng Nhược Vi mới buông lỏng xuống. Hiên Viên Hạo cảm giác nước này rất ngọt, so với nước bình thường dễ uống hơn.


      Nhược Vi, nước này rất ngọt, sao giống với nước trước kia uống.


      Hạo ca ca, nước này cùng nước bình thường giống nhau, uống đối với thân thể tốt, Nhược Vi xong lại cẩn thận nhìn chút sắc mặt của Hiên Viên Hạo.


      tại Nhược Vi thấy sắc mặt có chút huyết sắc lo lắng trong lòng mới buông lỏng xuống hoàn toàn.


      Nhưng nhìn còn rất mệt mỏi, Nhược Vi mau chóng đặt Hiên Viên Hạo nằm xuống nghỉ ngơi, Hiên Viên Hạo muốn bồi Nhược Vi trò chuyện, chịu ngủ, Nhược Vi đồng ý luôn ở đây cùng mới chịu nằm xuống.


      bao lâu liền ngủ mất rồi, Nhược Vi nhìn mà mũi cảm thấy chua xót. Chắc là do chịu khổ nhiều nên giờ cảm thấy mệt mỏi.


      Nhược Vi dùng sức đè nén nước mắt chảy ra, nghĩ thầm bây giờ phải là lúc khóc lóc, phải chăm sóc Hạo ca ca cho tốt, để thân thể Hạo ca ca nhanh chóng tốt lên.


      Nhược Vi thấy Hạo ca ca hoàn toàn ngủ say rồi, cẩn thận dịch góc chăn, ra khỏi phòng.


      Nhược Vi nghĩ đến Hạo ca ca nên muốn phòng bếp vì Hạo ca ca làm ăn chút gì, chờ Hạo ca ca khi tỉnh lại là có thể ăn được.


      Nhược Vi đóng kỹ lại cửa phòng ra ngoài, cảm giác đột nhiên đầu gối có chút đau.


      Hai chân đột nhiên có chút có sức. Nhược Vi cố gắng tới phòng Xuân Phân ở.


      Xuân Phân thấy tiểu thư nhà mình cố gắng tới nhanh chóng chạy lại đỡ.


      Nhược Vi ngồi vào ghế sau đó cẩn thận kéo ống quần lên, quả nhiên đầu gối bị thương, trước có cảm giác, tại cảm giác là đau.


      Xuân Phân thấy đầu gối tiểu thư nhà mình bị thương nghiêm trọng như thế, cũng bị hù sợ trong lòng rất tự trách, tự trách mình có chăm sóc tốt cho tiểu thư.


      “Tiểu thư, có đau hay , để em tìm thuốc thoa cho chị”. Xuân Phân lo lắng nhìn Nhược Vi.


      Nhược Vi thấy bộ dạng Xuân Phân tự trách, biết Xuân Phân suy nghĩ nhiều, Xuân Phân cái gì cũng tốt, chính là suy nghĩ quá nhạy cảm, xảy ra chuyện gì cũng tự trách mình.


      Nhược Vi rất nhiều lần rồi, nhưng Xuân Phân luôn là đổi được, Nhược Vi thể làm gì khác hơn là lại an ủi Xuân Phân, thực tế Nhược Vi vẫn là tiểu nương, nhưng Nhược Vi biểu ra cảm giác luôn là làm cho người ta coi nàng như người lớn mà đối đãi. Nhược Vi tồn tại ọi người cảm giác an toàn.


      Ở Nhược Vi an ủi , Xuân Phân rất nhanh tìm được thuốc trị thương thoa lên cho Nhược Vi.


      Sau Nhược Vi nghỉ ngơi được lúc trog phòng khách, biết Hiên Viên Hạo sau khi bị thương, Nhược Vi cảm xúc vẫn luôn rất kích động, tại từ trong trạng thái ra, ngược lại cảm thấy rất mệt mỏi.


      Nghỉ ngơi chút sau đó Nhược Vi bảo Xuân Phân đỡ mình phòng bếp, ở chỗ này Nhược Vi quen thuộc giống như trong nhà, cần người dẫn đường cũng tìm được .


      Vào phòng bếp, Nhược Vi thấy phòng bếp nguyên liệu rất phong phú, bảo Xuân Phân chuẩn bị ình những nguyên liệu cần làm, còn mình ngồi ở bên nghỉ chân chút, sau khi tĩnh hồn lại, Nhược Vi cảm giác đầu gối đau dữ dội.


      Nhưng vẫn kiên trì tới phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Hiên Viên Hạo bị thương, chỉ vì mong Hiên Viên Hạo có thể nhanh khoẻ lại.


      Xuân Phân phản đối có hiệu quả sau cũng thể làm gì khác hơn là đỡ tiểu thư nhà mình tới phòng bếp, hết sức mình làm nhiều chút việc, tiểu thư có thể ngồi nghỉ được lâu hơn.


      Xuân Phân rất nhanh chuẩn bị xong những nguyên liệu Nhược Vi bảo, Nhược Vi mạnh chịu đựng làm xong thức ăn cho Hiên Viên Hạo, mới để cho Xuân Phân đỡ mình đến phòng Hiên Viên Hạo.


      Sau khi đến phòng, Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo còn chưa có tỉnh lại, liền nằm ở mép giường chờ, bao lâu ngủ thiếp .


      Hiên Viên Hạo khi tỉnh lại nhìn thấy Nhược Vi mệt mỏi nằm ở mép giường, chân mày nhíu lại.


      Hiên Viên Hạo nhìn cảm thấy rất đau lòng, bản thân mình nỡ tổn thương người bởi vì sơ xuất của chính mình mà bị thương vẫn làm thương ti63n đến, ngay cả ngủ đều lo lắng.


      Hiên Viên Hạo cảm thấy rất ân hận xót xa vì sơ xuất khinh thường của mình bằng Nhược Vi cũng lo lắng như vậy cho nên bản thân mình nhàng đắp chăn lên người Nhược Vi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85: Phát Bị Thương



      Hiên Viên Hạo lẳng lặng nhìn Nhược Vi ngủ say, giờ phút này cảm thấy bình yên. Hiên Viên Hạo nghĩ thầm, nếu thời gian có thể dừng lại vào giờ phút này tốt biết bao.


      Cuối cùng, Nhược Vi vì lo lắng cho Hiên Viên Hạo nên giật mình tỉnh đậy. Nhược Vi thấy người mình lo lắng tỉnh lại còn nhìn mình chớp mắt có chút ngượng ngùng.


      “Hạo ca ca, huynh thế nào rồi? Có thoải mái ở chỗ nào ?” Nhược Vi vừa vừa sờ sờ trán Hiên Viên Hạo, khi xác định là có phát sốt mới yên tâm ngồi xuống.


      “Nhược Vi, yên tâm , huynh sao.” Hiên Viên Hạo muốn nâng cánh tay lên sờ sờ đầu Nhược Vi như thường ngày, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng nhấc cánh tay lên nổi.


      Nhược Vi thấy động tác này thường ngày làm rất dễ dàng nhưng bây giờ lại làm được khóe mắt cay xè. Nàng cố gắng kiềm chế để nước mắt rơi xuống.


      Hiên Viên Hạo thấy mình những an ủi được Nhược Vi mà còn làm cho nàng khóc cảm thấy rất ảo não.


      “Nhược Vi, Hạo ca ca có sao, muội đừng lo lắng, huynh khỏi bệnh rất nhanh.” Hiên Viên Hạo an ủi Nhược Vi.


      Hiên Viên Hạo biết Nhược Vi rất lo lắng ình, nếu nàng rơi nước mắt. Lần này nhất định là nàng lo lắng rất nhiều, khóc rất nhiều.


      “Vâng, Hạo ca ca nhanh chóng khỏe lại.” Nhược Vi cố gắng làm mình bình tĩnh lại, để tránh cho Hiên Viên Hạo càng thêm lo lắng ình.


      “Hạo ca ca có đói bụng ?” Nhược Vi sang chuyện khác.


      “Rột.” Nhược Vi mới vừa hỏi xong liền nghe thấy thanh rất kỳ lạ.


      Nhược Vi biết là Hiên Viên Hạo đói bụng rồi. Hiên Viên hạo cười cười xấu hổ, cảm thấy mình có lỗi, làm cho nàng lo lắng còn chưa tính, thế mà lại đói bụng vào lúc này.


      Nhược Vi làm bộ như nghe thấy, nàng vội vàng đứng dậy muốn đến phòng bếp bưng thức ăn lên nhưng do quá vội vàng nên quên mình cũng bị thương, vì vậy té lăn ra đất.


      “Nhược Vi, Nhược Vi, muội làm sao vậy?” Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi té ngã muốn đứng dậy chạy lại xem nàng có bị gì .


      “Hạo ca ca, muội sao, huynh nằm yên giường , đừng động đậy, huynh phải nghe lời nếu muội tức giận.”


      Mặ dù Nhược Vi vẫn còn nằm dưới đất nhưng nàng vẫn đem Hiên Viên Hạo lên vị trí hàng đầu nên vội vàng nhắc nhở .


      Hiên Viên Hạo nghe Nhược Vi uy hiếp thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm ở giường. Vì quá hiểu tính cách của Nhược Vi, nếu dám cử động nàng giận rất lâu.


      Nhược Vi là người được làm được.


      Mặc dù rất lo lắng cho Nhược Vi nhưng cũng đành phải nằm xuống trước.


      “A Phúc, a Phúc, ngươi đâu rồi?” Hiên Viên Hạo vừa nắm xuống liền tìm kiếm người hầu thân cận của mình. Tại sao lâu như thế mà A Phúc còn chưa xuất làm Nhược Vi phải mình cực khổ chăm sóc như thế, Hiên Viên Hạo có chút bất mãn.


      Ai, A Phúc cũng là vô tội, tình trạng như thế này làm sao có chỗ cho chen vào chứ.


      Nếu A Phúc ở lại phòng này sợ rằng kết quả còn thảm hơn. Hiên Viên Hạo nhất định vì A Phúc nhân lúc bất tỉnh ở mình với Nhược Vi mà tức giận.


      Xuân Phân đợi ở căn phòng kế bên nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy qua. Nàng phát tiểu thư nhà mình bị té ngã dưới đất.


      “Tiểu thư nhất định là đụng phải vết thương rồi, tiểu thư, vết thương có đau ?” Xuân Phân vội vàng chạy tới đỡ tiểu thư nhà mình


      Đợi đến lúc Xuân Phân đỡ Nhược Vi dậy A Phúc mới thở hổn hển chạy vào từ bên ngoài.


      “Thiếu gia, cậu có gì phân phó?” A Phúc thở hổn hển đứng tại chỗ.


      “A Phúc, mau mời đại phu tới đây.” Hiên Viên Hạo thấy trán Nhược Vi đổ mồ hôi cũng thèm tính sổ với A Phúc nữa.


      Thiếu gia ra lệnh A Phúc chỉ có thể ngừng giục ngựa chạy tìm đại phu.


      “Xuân Phân, tại sao tiểu thư của ngươi lại bị thương?” Hiên Viên Hạo hỏi.


      Xuân Phân biết phải mở miệng như thế nào. Vết thương của tiểu thư phải do thiếu gia nhà ngươi gây ra sao.


      “Hạo ca ca, muội sao, chỉ là cẩn thận nên vấp ngã thôi.”


      Nhược Vi muốn để Hiên Viên Hạo biết là do mình quá lo lắng cho nên chạy rất nhanh đến nỗi bị vấp ngã, mắc công lại nghĩ là lỗi của .


      Chương 86: Người Tới Từ Kinh Thành ()



      “Nhược Vi, muội huynh tự đứng lên đến đó xem vết thương của muội.”


      Nhược Vi có cách nào khác là phải kể ra nguyên nhân mình bị thương. Cuối cùng, nàng còn cố ý nhấn mạnh là do mình cẩn thận nên mới bị thương, nàng sợ Hạo ca ca lại cho đó là do lỗi của huynh ấy.


      Hiên Viên Hạo biết Nhược Vi bị thương là vì mình càng thêm buồn bã. tự khinh thường bản thân mình nhưng lại dám biểu ra ngoài. Vì sợ Nhược Vi lo lắng.


      Nhưng đồng thời cũng thấy ấm áp. Vì đây là lần đầu tiên Nhược Vi biểu tình cảm của nàng đối với .


      Chẳng mấy chốc, A Phúc kéo theo đại phu trở lại. Tội nghiệp cho vị đại phu lớn tuổi, xương cốt của ông sắp nứt ra đến nơi rồi.


      Hiên Viên Hạo thấy A Phúc quay về nhanh như vậy cũng tính toán chuyện trước kia nữa. A Phúc hề biết rằng mình vừa từ hang cọp trở về.


      Lão đại phu bắt mạch cho Nhược Vi xong nhìn qua vết thương chút. Cuối cùng là nàng cần thời gian tịnh dưỡng giường, tránh cho bị di chứng về sau.


      Nhược Vi nghe vậy có chút vui, nàng còn muốn chăm sóc Hạo ca ca mà.


      Sau khi lão đại phu rời , Hiên Viên Hạo kêu A Phúc đặt thêm cái giường ở trong phòng, trải chăn bông lên dày để Nhược Vi nằm đó. Còn Xuân Phân sắc thuốc cho Nhược Vi.


      Bây giờ hai người đều là bệnh nhân rồi.


      “Hạo ca ca, sau này ra ngoài nhớ mang theo vài người.” Nhược Vi sợ hãi mở miệng


      “Được, lần này là Hạo ca ca đúng, làm Nhược Vi lo lắng, lần sau như thế nữa.” Hiên Viên Hạo dịu dàng an ủi Nhược Vi. Nhược Vi nghe thấy tiếng dịu dàng đó tất cả hoảng sợ đều biến mất.


      Hai người trò chuyện lúc Nhược Vi ngủ thiếp .


      Khi Nhược Vi tỉnh lại trời tối rồi, nàng sợ người trong nhà lo lắng nên nhanh chóng bò dậy. Nhưng chân có chút sức lực nào nên lại lảo đảo ngã xuống.


      Tiếng động lúc Nhược Vi ngã xuống làm Hiên Viên Hạo thức giấc. thấy bộ dạng khổ sở của nàng vội vàng gọi người đến giúp đỡ.


      “Nhược Vi, muội đừng vội, muội ngồi dậy là gì, để người hầu làm là được rồi, đừng lộn xộn, nếu vết thương nghiêm trọng hơn tốt đâu.”


      “Hạo ca ca, còn sớm, muội phải về nhà, nếu người nhà lo lắng.”


      Hiên Viên Hạo nghe vậy mới nhớ là Nhược Vi biết hai tiểu bánh bao và Quái lão đầu tới đây, đúng lúc nàng vừa ngủ thiếp .


      “Nhược Vi, Đào Đào và Thụy Ca tới đây rồi, bọn họ biết muội ở đây mà, muội đừng lo lắng, tối hôm nay ở đây nghỉ ngơi .”


      Nhược Vi biết người trong nhà biết mình ở đây cũng lo lắng nữa. Nàng nằm ở giường suy nghĩ xem mấy ngày này thể rời giường có thể làm gì?


      Sáng hôm sau, Nhược Vi nằm giường trợn to mắt lên. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ bên ngoài, trừ trước kia có ở nhà Lưu thẩm thời gian, nhưng mấy ngày đó có được thoải mái như hôm nay.


      Theo như tính của Nhược Vi phải là nhà của mình nàng nghỉ ngơi. Nhưng tối hôm qua, nàng ngửi được hương vị làm nàng có thể yên tâm ngủ say.


      “Cốc, cốc, cốc, tiểu thư, tiểu thư dậy chưa?” Xuân Phân đứng bên ngoài gõ cửa.


      “Dậy rồi, vào d0i.” Nhược Vi bị thương nên thể tự mặc quần áo, nàng chỉ có thể để cho Xuân Phân vào giúp đỡ.


      Xuân Phân bưng chậu rửa mặt đu vào, để xuống, rồi lấy quần áo, hầu hạ Nhược Vi thay quần áo, rửa mặt rồi mới ra ngoài.


      bao lâu sau, Xuân Phân lại vội vội vàng vàng chạy vào: “Tiểu thư, người nhà ở kinh thành của Hiên Viên công tử tới, họ đến trước cửa rồi.”


      Nhược Vi nghe thế biết nên phản ứng thế nào.


      Nàng biết là nên ra ngoài chào hỏi hay lặng lẽ về nhà. Ở mặt này nàng hề có chút kinh nghiệm nào. Xuân Phân thấy tiểu thư vạn năng nhà mình biết làm gì càng lo lắng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Người Tới Từ Kinh Thành (Hai)



      Nhược Vi suy nghĩ mình nên làm gì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.


      Nhược Vi nghe tiếng gõ cửa bảo Xuân Phân ra ngoài xem là ai. Xuân Phân vừa mở cửa thấy A Phúc, nàng có chút kinh ngạc. Lúc này phải là A Phúc nên ở bên Hiên Viên công tử sao?


      “A Phúc, sao ngươi lại tới đây, phải là ngươi nên ở bên Hiên Viên thiếu gia sao?”


      “Xuân Phân, tiểu thư nhà ngươi có ở trong phòng ? Thiếu gia nhà ta mời tiểu thư nhà người đến phòng khách.”


      Nhược Vi ở trong phòng nghe giọng của A Phúc. Nàng tính kêu Xuân Phân cho A Phúc vào Xuân Phân là Hạo ca ca kêu A Phúc mời nàng qua phòng khách.


      Muốn nàng đến phòng khách. Nhược Vi biết là có chuyện gì diễn ra. phải là Hao ca ca nên tiếp đón mấy người kia sao? Bảo nàng qua đó làm gì?


      Nhưng Nhược Vi cũng để Xuân Phân dìu mình đến phòng khách. Xuân Phân muốn cõng Nhược Vi, nhưng nàng chịu.


      ra vết thương của Nhược Vi tốt hơn nhiều. Nguyên nhân là do tối hôm qua nàng lặng lẽ vào gian kín, dùng Linh Tuyền Thủy rửa sạch vết thương, lại tắm bằng nước Linh Tuyền Thủy nên bây giờ khỏe hơn rất nhiều.


      đường , Nhược Vi nghĩ tới vết thương của Hiên Viên Hạo làm sao có thể ra phòng khách được chứ, lỡ vết thương rách ra làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Nhược Vi lo lắng thôi.


      Vì vậy nàng tăng nhanh bước chân, muốn mau chóng nhìn thấy Hiên Viên Hạo.


      Xuân Phân đỡ Nhược Vi tới trước cửa phòng khách, A Phúc thấy Nhược Vi đến vội vàng chạy vào thông báo cho thiếu gia nhà mình.


      Lúc này trong phòng khách, khí có chút tốt, sắc mặt Hiên Viên Hạo tái xanh, biết là có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra.


      A Phúc vào dã có dự cảm tốt, rón rén đến bên cạnh thiếu gua nhà mình, là Nhược Vi đứng ngoài cửa.


      Hiên Viên hạo nghe Nhược Vi tới sắc mặt tốt lên rất nhiều. Mà mấy người ở kinh thành thấy thế ngạc nhiên thôi, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.


      Lúc vị Tiểu Tổ Tông này phát giận ai có thể ngăn lại được. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, người nào có thể làm cho Tiểu Tổ Tông này hết giận ngay lập tức, là thần kỳ.


      Mọi người nhìn thấy màn này cảm thấy vô cùng thần kỳ.


      Hiên Viên Hạo kêu A Phúc mời Nhược Vi vào phòng. Sau khi A Phúc rời tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa.


      Tới rồi, ngoài cửa có vài bóng người vào, càng lúc càng gần.


      Chỉ thấy hai vị nương đầu tiên, trong hai người còn bị thương, A Phúc ở phía sau.


      Quan sát cẩn thận có thể phát ra, vị nương bị thương cho dù toàn thân vô lực tựa dựa vào người khác nhưng lại tỏa ra loại thần thái khác người.


      ràng là nương đó chính là chủ nhân của người kia.


      Nhược Vi vào phòng phát trong phòng ngoài Hiên Viên Hạo ra còn có ba người khác.


      Xem ra mấy người này đều là ba mươi tuổi trở lên, ai cũng để râu ria tùm lum. Nhược Vi thích nam nhân để râu.


      Với kiểu ăn mặc này xem ra là quản , Nhược Vi thoải mái vào phòng.


      Hiên Viên hạo thấy Nhược Vi vào ngoắc ngoắc tay với nàng, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình


      Nhược Vi thấy sắc mặt của bình thường cũng bớt lo lắng.


      Nàng nghĩ thầm có thể là Hạo ca ca cũng uống Linh Tuyền Thủy nên mới mau khỏe lại như vậy.


      Xuân Phân đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên thiếu gia rồi cũng tự động lui ra ngoài.


      Nhược Vi quan sát nét mặt của Hiên Viên Hạo, nàng chỉ sợ thoải mái nhưng lại cố nén đau.


      Hiên Viên Hạo cười cười an ủi Nhược Vi cười cười, trong lòng khỏi cảm thấy ngọt ngào. Tâm trạng bực bội vừa rồi cũng biến mất.


      Chương 88: Giới Thiệu



      Mấy người ngồi bên dưới ngừng quan sát hành động của hai người, bọn họ thấy thiếu gia nhà mình ngừng nhìn vị nương kia, hơn nữa thái độ lại rất dịu dàng.


      Hình ảnh này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, chỉ sợ lão thái thái ở nhà cũng hiếm khi nhìn thấy được.


      Như vậy có thể nhìn ra được là thiếu gia rất coi trọng vị nương này. Vẻ mặt của mấy người ngồi phía dưới thay đổi cái .


      Thiếu gia nhà mình khó có thể dịu dàng với người. Bọn họ còn nắm lấy cơ hội này, lấy lòng vị nương kia còn chờ lúc nào nữa. chừng chỉ với câu của ta thiếu gia cũng có thể coi trọng họ.


      Hai người ngồi ở đều nhìn thấy hết vẻ mặt của mọi người ở phía dưới. Nhược Vi có biểu gì còn Hiên Viên Hạo lại có chút vui.


      thích người khác nhìn chằm chằm Nhược Vi, nhất là nam nhân, mặc dù mấy người này đều là thuộc hạ của , hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn bọn họ.


      Nhược Vi cảm thấy hành động của Hiên Viên Hạo đúng nên kéo ống tay áo cái, trong ánh mắt lộ ra ý tứ: huynh làm sao vậy.


      Hiên Viên hạo thấy ánh mắt quan tâm của Nhược Vi tâm trạng lại tốt hơn. nghĩ thầm, trong mắt Nhược Vi chỉ có , nếu ai dám giành Nhược Vi với , đánh cho người đó trận.


      Nhưng thực tế, về sau có người giành Nhược Vi với nhưng lại dám đánh người đó.


      Hiên Viên Hạo thấy mấy vị quản tò mò nhìn mình và Nhược Vi, còn Nhược Vi bình tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trong lòng rất vui mừng. Điều này cho thấy Nhược Vi rất coi trọng .


      “Nhược Vi, ba người này là quản đến từ kinh thành.” Hiên Viên Hạo miễn cưỡng giới thiệu.


      Nhược Vi tượng trưng hướng mấy người gật đầu cái, mấy người đó thấy Nhược Vi hoàn toàn bởi vì bọn họ là người đến từ Kinh Thành mà coi trọng cũng oán giận. Vì bọn họ biết Nhược Vi phải là người đơn giản.


      Mấy người kia càng cẩn thận hơn.


      Sau đó Hiên Viên Hạo lại rất trịnh trọng giới thiệu Nhược Vi: “Vị này là Liễu nương, là người rất quan trọng với ta.” Ý là ta rất coi trọng nàng, các ngươi nên chú ý chút.


      Quả nhiên, Hiên Viên Hạo hè e dè giới thiệu Nhược Vi là người rất quan trọng với mình làm cho ba người ở dưới cũng trở nên nghiêm túc hơn.


      Ba người kia chia ra đứng dậy nghiêm túc tự giới thiệu mình với Nhược Vi. Người cao nhất họ Trịnh, người thấp nhất họ Vương, người trung bình họ Hồ.


      Sau khi giới thiệu xong, Hiên Viên Hạo hề e dè mà hỏi ba người kia tới đây làm gì?


      Ba người kia cũng nhìn ra được là thiếu gia rất tin tưởng vị nương này nên cũng ra nguyên nhân.


      Từ miệng ba người này, Nhược Vi biết được là chuyện buôn bán của gia tộc Hiên Viên Hạo bị đối thủ hãm hại nên doanh thu thấp hơn rất nhiều so với trước.


      Ba người bị phái tới đây tình huống, thuận tiện xin Hiên Viên Hạo hồi kinh.


      Vốn là ba người bọn họ có thể sớm tới đây, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiên Viên Hạo biết gì hết cũng bị đối thủ của bọn họ ám sát.


      Nhược Vi sau khi nghe xong rất tức giận, Hạo ca ca hoàn toàn có thể bị thương, nhưng bởi vì số chuyện mà phải bị thương nặng thế này. Nhưng mà cũng thể trách họ, dù sao bọn họ cũng biết chuyện đó xảy ra.


      Nhược Vi càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt của nàng cũng thay đổi.


      Hiên Viên Hạo cảm nhận được là Nhược Vi vì mình mà tức giận nên kéo lấy tay nàng, ý bảo là mình có việc gì.


      Nhược Vi cảm nhận được Hiên Viên Hạo vỗ về mình bình tĩnh lại.


      Chuyện cũng xảy ra, cho dù có tức giận cũng thể làm gì được.


      Ba quản biết là tại bọn họ đến trễ làm thiếu gia bị thương nên cũng lúng túng cúi đầu xuống.


      Nhưng mà sắc mặt của thiếu gia cũng quá khó coi nên học cũng yên tâm được chút. Nhưng nếu mấy người ở kinh thành biết được bọn họ cũng thoát khỏi trách nhiệm.


      Lần này, gia tộc Hiên Viên bị tổn thất rất lớn, họ cần phải mau chóng tìm cách giải quyết. Nên họ mới vội vàng phái người tìm Hiên Viên Hạo.


      Nhưng mà đối thủ cũng điều tra về Hiên Viên Hạo nên bọn họ mới gặp nhiều trở ngại như vậy.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: Đồng Tâm Hiệp Lực ()



      Hai ngày trước, Nhược Vi trở về nhà mình. Vì trong nhà Hiên Viên Hạo có thêm ba quản , mấy người đó muốn chờ mọi chuyện được giải quyết xong rồi mới trở về kinh thành.


      Nên Nhược Vi thể làm gì khác hơn là trở về nhà của mình. Cũng may là nàng uống Linh Tuyền Thủy nên khỏe hơn nhiều. Vết thương của Hiên Viên Hạo cũng nghiêm trọng như nàng tưởng tượng.


      Vì ngày nào Nhược Vi cũng dùng Linh Tuyền Thủy để tắm rửa nên vết thương đầu gối gần như khỏi hẳn. Cái lão đại phu râu bạc kia quả là quá mà.


      Hôm nay Nhược Vi có thể tự mình lại, vì lo lắng cho Hiên Viên Hạo nên vừa ăn xong điểm tâm nàng cùng Xuân Phân đến nhà .


      Còn mấy ngày nữa là năm mới, Nhược Vi lo lắng đến lúc đó Hiên Viên Hạo cũng chưa giải quyết xong chuyện trong nhà.


      Mấy ngày nay nàng ở nhà cũng nghĩ ra được rất nhiều biện pháp. Nàng muốn cho Hiên Viên Hạo biết ý kiến của mình, để xem nó có dùng được ?


      Lễ mừng năm mới nhà Nhược Vi chuẩn bị chu đáo hết rồi. Hôm nay nàng có kêu bọn Liễu Vượng qua giúp nhà Hiên Viên Hạo tay, nếu giúp được việc gì nàng cảm thấy rất vui.


      Đến cửa lớn, Xuân Phân tới gõ cửa, người ở bên trong chạy ra rất nhanh. Nhược Vi dẫn đầu vào trong. Nàng ở đây mấy ngày nên cũng rành đường ở đây.


      Người tới mở cửa là bây giờ Hiên Viên Hạo ở thư phòng. Nhược Vi mang theo Xuân Phân tới đó.


      Bên ngoài thư phòng, A Phúc canh cửa nhìn thấy Nhược Vi, hiển nhiên là rất vui.


      Hai ngày nay tính khí của Hiên Viên Hạo rất xấu, người trong nhà sắp bị dọa sợ chết khiếp rồi. Nên thể trách được là khi người hầu ra mở cửa nhìn thấy Nhược Vi là vui mừng thế kia.


      Bây giờ mọi người đều rất mong Nhược Vi đến.


      “Liễu tiểu thư, người tới, A Phúc nhanh chóng chạy đến thỉnh an.” Nhược Vi thấy vẻ mặt vui mừng của A Phúc hoàn toàn biết là chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ cảm thấy khí hôm nay có chút là lạ.


      “Ừ, A Phúc, thiếu gia nhà ngươi ở trong thư phòng sao?”


      “Thiếu gia ở thư phòng, xin Liễu tiểu thư chờ chút, tiểu nhân vào trong thông báo.” A Phúc chạy vào phòng nhanh.


      A Phúc hí hửng vào phòng cùng với vẻ mặt của mấy người trong phòng đúng là khác nhau trời vực. khí trong phòng quá rất đáng sợ nhưng sợ, vì cứu tinh của họ tới rồi.


      Hiên Viên Hạo thấy A Phúc lại dám vào đây vào lúc này cảm thấy lạ. Người nhát gan như thường ngày muốn trốn còn trốn được nữa là.


      A Phúc bạo gan đến bên cạnh Hiên Viên Hạo, : “Liễu nương ở bên ngoài.”


      Hiên Viên hạo nghe thấy Nhược Vi tới nét mặt liền thay đổi, kêu A Phúc mời nàng vào.


      A Phúc hấp ta hấp tấp chạy , cảm thấy rất vui, vì chỉ cần có Liễu nương ở đây thiếu gia tức giận.


      A Phúc tới cửa thư phòng, vui mừng mời Nhược Vi vào. Nhược Vi cảm thấy hôm nay A Phúc rất lạ.


      mình Nhược Vi vào thư phòng, nàng thấy mấy quản ở đó lễ phép gật đầu chào.


      Từ lúc Hiên Viên Hạo nhìn thấy Nhược Vi ánh mắt liền thay đổi, ánh mắt luôn dõi theo từng động tác của nàng.


      Nhược Vi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hiên Viên Hạo nên quay đầu lại. gầy hơn trước rất nhiều, dáng vẻ mệt mỏi của làm nàng đau lòng.


      “Nhược Vi, tới đây ngồi.” Hiên Viên Hạo ngoắc ngoắc tay.


      Nhược Vi nghe lời tới ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Hạo.


      Nàng vừa ngồi xuống bàn tay bị nắm lấy. Nhược Vi có chút ngượng ngùng giật giật tay, mặc dù hai người ngồi phía sau bàn nhưng lỡ như bị ai thấy hay.


      Hiên Viên Hạo càng nắm chặt tay Nhược Vi hơn. Hai ngày nay vẫn luôn cố kiềm chế để tìm nàng là vì muốn nhanh chóng giải quyết xong công việc.


      Bây giờ Nhược Vi tự mình tới cửa làm sao có thể buông tay được chứ.


      Chỉ nắm tay thôi còn chưa đủ, ra còn muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng vì sợ mình làm nàng sợ nên mới dám làm thôi.


      Chương 90: Đồng Tâm Hiệp Lực (Hai)



      Bàn tay bé của Nhược Vi bị cầm đến động đậy được, cũng đành phải cố giả bộ trấn định. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy khuôn mặt nhắn của Nhược Vi có chút hồng…


      “Hạo ca ca, các người thương lượng chuyện. Nhược Vi đến như vậy có quấy rầy đến các người ?”


      có” - Hiên Viên Hạo nhanh chóng tiếp lời.


      “Vậy tốt. Hạo ca ca, chuyện giải quyết thế nào, Nhược Vi có thể giúp được gì . Hạo ca ca cứ việc , Nhược Vi nhất định giúp tay”


      Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi rất lo lắng chuyện này, liền đem tình huống mấy ngày nay cho Nhược Vi.


      Phía dưới, mấy quản thấy thiếu gia nhà mình tin tưởng vị Liễu tiểu thư này vô điều kiện, cơ mật gì cũng cho đối phương biết, làm trong lòng bọn họ cũng có chút lo lắng. Ngộ nhỡ đến lúc đó Liễu tiểu thư bán đứng bọn họ làm thế nào…


      Nhược Vi thấy bọn họ gặp vấn đề khó khăn mà thể giải quyết, liền hỏi xem là chuyện gì.


      Mấy quản thấy thiếu gia nhà mình hoàn toàn có phản đối, liền đem vấn đề mà mình gặp phải tỉ mỉ cho Nhược Vi nghe.


      Từ vấn đề mà bọn họ , Nhược Vi hiểu được đối thủ của bọn họ dùng số tiền lớn lôi kéo tất cả các đầu bếp trong các tửu lâu của gia tộc Hiên Viên. tại, việc buôn bán của các tửu lâu xuống dốc nghiêm trọng.


      Còn có, những thứ sản nghiệp khác, tất cả đều cùng tình huống như vậy. lôi kéo người , lại còn phái người phá hư danh tiếng…


      tại, mặc dù cố gắng bổ túc nhưng tình huống phải là rất tốt.


      Nhược Vi biết danh tiếng rất quan trọng. Nếu như cứu vãn được, vậy cách đóng cửa xa.


      Tình huống của quán rượu cũng đến nỗi nào. Đối với phương diện ăn uống, còn có ai có thể biết nhiều hơn so với Nhược Vi. Nhược Vi nghĩ tới chuyện tửu lâu, chuyện này nàng có thể giúp được.


      Có lẽ, sau lần nguy nan này, những tửu lâu kia kinh doanh tốt hơn cũng chừng.


      Nhược Vi đem ý tưởng của mình cho Hiên Viên Hạo, mình có biện pháp giúp những tửu lâu kia cải tử hồi sinh.


      Hiên Viên Hạo nghe Nhược Vi có biện pháp có thể giải quyết vấn đề của tửu lâu, trong lòng cũng rất kinh ngạc, dù sao chuyện này phải dễ dàng giải quyết như vậy. Bằng bọn họ cũng tốn nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa suy nghĩ được biện pháp.


      Mặc dù Hiên Viên Hạo có nhanh như vậy tin tưởng Nhược Vi có thể giái quyết vấn đề tửu lâu, nhưng vẫn cho Nhược Vi đầy đủ tôn trọng, để cho Nhược Vi đem phương pháp ra ọi người nghe chút.


      Nhược Vi cũng biết Hiên Viên Hạo phải dễ dàng tin tưởng nàng có thể giải quyết vấn đề này, nhưng vẫn có cự tuyệt ngay. Nhược Vi thấy vậy, trong lòng vẫn vui mừng.


      Mấy quản cũng bị Nhược Vi làm cho giật mình. Dù sao mấy người nam nhân bọn cũng suy nghĩ kỹ mấy ngày, nhưng cũng có biện pháp đem chuyện này giải quyết xong. Nhược Vi chỉ là tiểu nương lại mở miệng có thể giải quyết vấn đề này, làm sao có thể khiến người ta kinh ngạc.


      Thấy thiếu gia nhà mình kêu nàng ấy biện pháp ra ọi người nghe chút, mấy người bọn mới bỏ xuống bớt lo lắng trong lòng. Chỉ sợ thiếu gia lại tin tưởng vô điều kiện, đến lúc đó biện pháp này được, vậy thể cứu vãn được những tửu lâu kia rồi.


      Nhược Vi thấy ánh mắt tin tưởng của mấy quản kia trong lòng rất khinh thường, những người này vĩnh viễn đều là vậy, đem mình xem quá cao, đem người khác nhìn quá thấp.


      Cho nên bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể ở vị trí này mà phấn đấu, kẻ luôn coi thường binh lính vĩnh viễn thể nào lên làm tướng quân.


      Mà quản chính là loại người này.


      Nhược Vi chậm rãi đem kế hoạch của mình ra. Có nhiều chỗ sợ bọn họ lý giải được nên Nhược Vi tỉ mỉ từng cái. Mấy người nghe xong phương pháp xử lí của Nhược Vi, sắc mặt có chút ngượng ngùng.


      Biện pháp của Nhược Vi chính là để cho tửu lâu tạm ngừng buôn bán, đem tất cả tửu lâu của gia tộc Hiên Viên kết hợp lại thành liên tỏa (dây chuyền) tửu lâu. Nhược Vi lại giải thích liên tỏa tửu lâu là gì, có thể có hiệu ứng gì, được hiệu quả gì…lại tửu lâu nên kinh doanh theo phương pháp gì tốt hơn. Mấy người nghe xong đều giương mắt mà nhìn. Dù sao những thứ đồ này, tất cả đều là phương thức kinh doanh ở đại.


      Nghe phương pháp xử lí của Nhược Vi, mấy người này xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào trong đất. Dù sao lấy tuổi cùng từng trải của bọn , theo lý mà phải nghĩ ra được nhiều biện pháp hơn, tốt hơn so với những biện pháp mà Nhược Vi đưa ra. Nhưng kết quả chứng minh, Nhược Vi mới là người có bản lãnh chân chính.


      Hiên Viên Hạo trong lòng cũng rất khiếp sợ, hoàn toàn nghĩ tới Nhược Vi có thể nghĩ ra phương pháp tốt như vậy, lại có thể nhanh có được hiệu quả.


      tại mấy người bọn họ đều kinh ngạc tới cực độ, cách nào tự kềm chế.


      Nhược Vi nhìn dáng vẻ kinh ngạc của bọn họ, cũng ngờ biện pháp của mình lại làm bọn họ chấn động như vậy. Biện pháp này là do nàng gấp gáp nghĩ ra, nên chưa có suy xét thấu đáo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :