1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Khai Trương



      Vi các sửa xong rồi, chỉ cần chuẩn bị xong, có thể khai trương được rồi, Nhược Vi tìm người nhìn ngày tốt, mặc dù nội tâm của nàng rất khinh thường những việc mê tính này, nhưng là, nếu nàng sống ở thời đại này, tốt hơn là theo trào lưu, quá lập dị cũng thấy là chuyện tốt gì.


      Nhược Vi làm cho người ta sắp sửa bán điểm tâm vẽ thành hình phiến, làm thành phần phần sách , đến lúc đó tới mua đồ người của cũng có thể vừa xem hiểu ngay.


      Mua nhiều mà có thể đưa phần sách khiến người mua mang về, nếu là trong nhà có đứa trẻ nhìn đến khẳng định còn có thể trở lại mua.


      Nhược Vi cũng chuẩn bị thẻ hội viên, mọi người cần đối lập , đặc biệt là những người có tiền kia thích nhất cùng người so đo, thứ gì có thể chứng minh thân phận của mình cao quý tốn nhiều tiền hơn nữa bọn họ cũng là nương tay.


      Nhược Vi thích nhất loại này người, có thể mang đến ình lợi nhuận to lớn.


      Thẻ hội viên còn phân ba loại, cũng là có phân cấp , cấp bậc thẻ hội viên cao nhất là màu vàng óng Mẫu Đan tạp, tiếp theo là màu vàng nhạt Mẫu Đan tạp, cuối cùng là cạn màu vàng kim Mẫu Đan tạp, mà cứ mỗi chủng loại cấp bậc thẻ hội viên số lượng có hạn.


      Nhược Vi phái người đưa cho Huyện lệnh thẻ màu vàng kim Mẫu Đan tạp, Huyện lệnh biết tấm thẻ này là tượng trưng của thân phận, trong lòng dĩ nhiên rất thích rồi, trong lòng thầm khen Vi các rất hiểu lễ nghĩa.


      Ba ngày trước là sinh nhật Huyện lệnh phu nhân, Nhược Vi phái người đưa ổ bánh kem lớn, phụ đái phong giải thích tin, khi bánh ngọt đưa lên, hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.


      Nhược Vi phái người là Liễu Lôi, Liễu Lôi đưa cho Huyện lệnh phu nhân bức thư.


      Đó là thư do Nhược Vi viết tay, trong thơ là những lờichúc phúc với Huyện lệnh phu nhân, thổi phồng thân phận của Huyện lệnh phu nhân, , cái bánh ngọt này,Huyện lệnh phu nhân là người thứ nhất nếm.


      Ám chỉ Huyện lệnh phu nhân có thân phận tôn quý, tặng kèm thẻ hội viên cấp bậc cao, Huyện lệnh phu nhân hiểu ý nghĩa thẻ này, ý tứdĩ nhiên vui vẻ, tại chỗ liền khen bánh ngọt của Vi các.


      Sau ngày đó, có rất nhiều người nhà hỏi thăm chuyện này, mọi người nghĩ Huyện lệnh phu nhân khoe gì, vậy khẳng định sai được, cũng muốn mua trở về đưa cho ông cụ trong nhà chúc thọ.


      Vì vậy Vi các bây giờ mặc dù còn chưa mở cửa buôn bán, ngược lại có rất nhiều người chờ.


      Vi các coi như là vang dội, hơn nữa uy lực còn .


      Đây chính là tiêu phí, có lúc đồ cũng thấy được tốt bao nhiêu, nhưng là có kia sao cái thân phận đầy đủ người khen câu so cái gì quảng cáo cũng muốn giỏi hơn sứ.


      tại là như thế, mọi người tại còn chưa từng ăn qua bánh ngọt dưới tình huống, trong tiềm thức cho là đây là đồ tốt rồi.


      thể có lúc thân phận là đồ tốt, trách được có kia sao nhiều người chạy theo như vịt.


      Khi đến lúc khai trương lần nữa, còn chưa tới giờ lành, ngoài cửa vây rất nhiều người xem náo nhiệt.


      tại, danh tiếng Vi các càng hơn ngày trước, những thứ kia muốn xem chuyện cười người của chỉ có thể nhìn của mình chê cười.


      Giờ lành đến lúc đó, Liễu Vượng điểm pháo, Liễu Phong mở cửa chính Vi các đón khách.


      Mọi người đều mong đợi ngày khai trươn g của Vi các, sớm phái gia đinh ở ngoài cửa canh chừng, chính là vì sớm mua đồ đưa trở về, ông cụ trong nhà đứa trẻ kể từ khi ăn bánh Trung thu của Vi các, ngày ngày ở nhà thầm lúc nào mới có đều thể mau thêm nữa.


      Cũng có muốn mua bánh ngọt nhân gia ngay từ lúc bên ngoài coi chừng, tổng kết câu đầu tiên là khai trương đại cát.


      Nhược Vi tuần hoàn vật hiếm có mới quý, định mỗi ngày bánh ngọt chỉ làm ba, vì vậy bánh ngọt kim quý trình độ nâng ột bước rồi.


      ngừng bánh ngọt như thế, điểm tâm mỗi ngày cũng là định lượng bán, khống chế ở luôn là có vài người mua được dáng vẻ là được rồi.


      Như vậy mới có thể vật của Vi các làm ra là tầm thường, cũng phải có tiền là có thể mua được.


      Vì vậy, khi mua được tượng trưng cho thân phận người đó.


      Ngày khai trương đó, Vi các làm được điểm tâm cùng bánh ngọt toàn bộ đều bán hết, còn có rất nhiều người có mua được.


      Phía sau lại phát sinh loại thẻ hộ viên,danh tiếng Vi các càng cao hơn.


      Vì vậy tất cả mọi người lấy mua được Vi các gì đó vẻ vang, đây là chuyện ngoài dự đoán Nhược Vi , nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.


      “Sao a, mọi người ủng hộ nhiều hơn a.”


      Chương 71: Mua Núi



      Lần khai trương này giống như lần trước, lần này tiệm của Nhược Vi có danh tiếng, có khách hàng, còn có hậu phương vững chắc.


      Nên bây giờ chỉ cần sắp xếp người là xong. Mọi chuyện vẫn còn ở giai đoạn đầu nên Nhược Vi tự mình làm hết mọi chuyện.


      Nhược Vi có kế hoạch bồi dưỡng hộ vệ nhưng trong nhà lại có chỗ, với lại như vậy quá lộ liễu. Cho nên nàng cần nơi kín đáo.


      Nhược Vi nhìn trúng ngọn núi phía sau nhà, nàng từng nghe trưởng thôn qua, ngọn núi đó có chủ, chỉ cần chi cho huyện nha ít lượng bạc là xong.


      Nàng nghĩ ngọn núi này ở phía sau nhà mình, xung quanh lại ít người, rất thuận lợi cho công việc của nàng.


      Hôm sau, Nhược Vi liền mang theo Liễu Vượng cùng trưởng thôn đến huyện nha làm thủ tục.


      Đến huyện nha, trưởng thôn tìm nha dịch lần trước giúp tay. Nhược Vi bảo Liễu Vượng cho người kia ba lượng bạc, có tiền thái độ của người đó cũng tốt hơn.


      Nhược Vi nghĩ có tiền dễ bàn chuyện hơn nên nàng càng muốn kiếm thêm nhiều tiền.


      đường vào huyện nha đụng phải sư gia của huyện lệnh. Vị sư gia này biết Liễu Vượng là người của Vi các nên qua chào hỏi, thái độ rất tốt.


      Nha dịch cầm tiền của Nhược Vi thấy thái độ của sư gia như thế càng thêm kính trọng Nhược Vi mấy phần. Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm là có nên trả lại bạc cho người ta .


      Vị sư gia kia biết chủ của Liễu Vượng muốn mua lại ngọn núi rất nhiệt tình giúp đỡ.


      Nha dịch thấy sư gia nhiệt tình như thế lại nghĩ đến thái độ tốt của mình nên cặp chân bắt đầu run rẩy.


      thầm mắng mình ở trong mình là tại sao lại có mắt nhìn như vậy.


      Có sư gia giúp tay nên hiệu suất làm việc rất cao. Nhược Vi thầm nghĩ nếu đối với người có tiền mà họ cũng làm việc nhanh như vậy dân chúng bớt khổ rồi.


      Sau khi làm xong thủ tục sư gia tiễn mọi người ra tận cửa nha môn. Nhược Vi nháy mắt bảo Liễu Vượng lén đưa cho su gia mười hai lượng bạc, lúc đầu ông ta từ chối nhưng sau đó cũng cầm lấy.


      Mười hai lượng bạc là bổng lộc năm của ông ta. Sau khi nhận bạc, ông ta thầm với mình là sau này phải làm tốt việc của Vi các, nhất định là họ đối đại tốt với mình.


      Ông ta nếu sau này có việc nhớ tới nha môn tìm ông, Liễu Vượng khách sáo nhất định như vậy.


      Trưởng thôn lại lần nữa thấy được năng lực của Nhược Vi, người có thể làm cho sư gia khép nép như vậy chẳng được mấy người.


      Người bình thường nếu có thể chuyện với dịch nha cũng đủ làm cho người ta hâm mộ, chi là Nhược Vi còn chuyện được với sư gia.


      Mặc dù Nhược Vi câu nào với sư gia nhưng trong mắt trưởng thôn có gì khác nhau. Vì ông ta biết Liễu Vượng là người của Nhược Vi.


      Sư gia cũng biết, chủ yếu là vỉ Nhược Vi còn là tiểu nương, ai lại chú ý tới chứ.


      Đến lúc ông ta chú ý tới Nhược Vi nàng là người giàu có, khó gặp mặt rồi.


      Nắm được khế ước trong tay, Nhược Vi sai Liễu Phong tặng lễ vật cho trưởng thôn, cảm tạ ông giúp tay. Trưởng thôn nhận lễ vật mà xúc động thôi.


      ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Nhược Vi lại làm được chuyện lớn.


      Trưởng thôn thấy Nhược Vi tặng lễ vật ình nên cảm thấy rất hả hê. Bây giờ nhà Nhược Vi thể so với trước kia nên ông ta có thể nhận được lễ vật của nàng cũng làm cho người khác hâm mộ.


      Sau khi về nhà, Nhược Vi tìm Quái lão đầu, cho ông ta biết kế hoạch của nàng, để ông ta giúp nàng xem xét ngọn núi phía sau, tìm cách thỏa đáng nhất để tiến hành kế hoạch.


      Quái lão đầu thấy Nhược Vi muốn cầu cạnh mình đắc chí hồi lâu mới đồng ý giúp tay.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Sơn Động



      Kể từ Nhược Vi nhờ Quái lão đầu giúp tay ông ta rất bận. Vì thưởng cho ông ta chút, Nhược Vi tự tay nóng mấy món ăn ông ta thích.


      Mấy ngày sau, Quái lão đầu với Nhược Vi là ông ta nắm hết tình hình của ngọn núi. Ông ta ngọn núi này cũng tệ, có thể dùng vào kế hoạch.


      Đó là ngọn núi lớn nên Quái lão đầu cần mấy ngày để tra xét cho , hơn nữa ông ta còn làm việc rất cẩn thận, suy tính đủ mọi mặt.


      Quan trọng nhất là Quái lão đầu tìm được sơn động rất tốt, còn là loại đông ấm hạ mát. Nhược Vi sướng đến phát điên lên.


      Hơn nữa người ngoài hể biết về nơi này. Sơn động này có thể chưa được cả trăm người. Đây đúng là ngủ gật mà có người đưa gối cho.


      Nhược Vi rất muốn tự mình xem cái sơn động kia nên cứ quấn lấy Quái lão đầu.


      Quái lão đầu cố ý để ý tới Nhược Vi, đùa Nhược Vi hồi lâu rồi mới đồng ý hôm sau dẫn nàng .


      Hôm sau, sau khi ăn điểm tâm, Nhược Vi thấy quái lão đầu có động tĩnh gì cố ý nhìn chằm chằm ông, còn ông giả bộ như nhìn thấy. Thực tế là núi bây giờ còn rất ẩm ướt, Nhược Vi thể được.


      Nhược Vi trách móc quái lão đầu là muốn dẫn nàng , trong lòng thầm quyết định là lần sau nếu có cơ hội phải chỉnh ông phen.


      Quái lão đầu thấy đến lúc mới mang Nhược Vi lên núi. Nàng thấy rốt cuộc ông ta cũng dẫn mình nên cũng so đo nữa. Lại bây giờ Nhược Vi ở trước mặt người nhà càng lúc càng giống trẻ con.


      Hoàn toàn có bộ dạng chững chạc như đứng trước người ngoài.


      Hai người mang theo ít đồ dùng, vì muốn để người khác nhìn thấy nên hai người ra từ cửa sau. Quái lão đầu dẫn đường với tốc độ cực nhanh.


      Nhược Vi biết là ông ta cố ý, nhưng nàng thể làm gì khác hơn là cố gắng đuổi theo, luyện võ công lâu như vậy bây giờ cũng là lúc dùng đến.


      Huống chi Nhược Vi có tài năng trời cho, khinh công của nàng bây giờ rất giói. Điều này làm nàng hưng phấn thôi, ngày xưa khi xem phim thấy mọi người bay qua bay lại cũng từng tưởng tượng là mình cũng có thể làm như vậy. Bây giờ ước mơ thành thực, vui sao được.


      Dọc theo đường , Quái lão đầu chạy Nhược Vi đuổi theo. Khi Nhược Vi gần đuổi kịp ông ta lại tăng tốc độ lên chút, Nhược Vi hết sức ảo não, cố gắng đuổi theo ông ta.


      Nhược Vi biết là Quái lão đầu muốn rèn luyện nàng.


      Hai người cứ giữ y tình trạng như vậy cho đến lúc đến ngọn núi kia. Nhược Vi đánh giá xung quanh nhưng nàng tìm ra được đường vào sơn động.


      Quái lão đầu thấy Nhược Vi như vậy cười hả hê, Nhược Vi bĩu môi để ý tới ông.


      Chỗ Nhược Vi đứng là đất bằng, diện tích lớn nhưng cũng , bốn phía đều có cây lớn và đá bao quanh, Nhược Vi thể nhìn ra sơn động ở chỗ nào.


      Nàng nghi ngờ là có phải Quái lão đầu lạc đường rồi ?


      Quái lão đầu thấy ánh mắt hoài nghi của Nhược Vi lập tức khó chịu, tại sao tiểu nha đầu này có thể dùng ánh mắt đó nhìn ông chứ?


      Để chứng minh trong sạch của mình, Quái lão đầu dẫn đến nơi kì diệu đó.


      Nhược Vi cũng biết chiêu này hữu dụng, lần nào xài cũng mang lại kết quả tốt đẹp.


      Nhược Vi theo sau Quái lão đầu, trong lòng trách móc ông là tại sao lại tới chỗ dây leo này chứ. giây sau nàng lại trách mình ngốc, phải tivi thường là chỗ nào có dây leo chỗ đó có bí mật sao?


      Quả nhiên, Quái lão đầu kéo sợi dây leo, cái cửa động ra. Nhược Vi nhìn vào trong, thấy cửa động có thể có thể chứa được ba người, bên trong rất sâu, biết còn bao nhiêu khúc quanh nữa đây.


      Nhược Vi rất hài lòng, nàng thúc giục Quái lão đầu mau dẫn nàng vào trong xem.


      vào sơn động, Nhược Vi cảm nhận được cơn gió thổi vào mặt, còn mang theo hương hoa nhàn nhạt.


      Nhược Vi cảm thấy có chỗ nào đó đúng, trong sơn động làm sao có gió được. Nhưng quái lão đầu lại rất bình tĩnh, Nhược Vi chỉ đàng phải theo ông.


      Chương 73: Thế Ngoại Đào Nguyên ()



      Nhược Vi càng vào trong càng cảm thấy có cái gì đó đúng nhưng nàng tin Quái lão đầu hại mình.


      Càng vào trong, ánh sáng càng mạnh hơn, Nhược Vi nghĩ thầm biết có khi nào cái động này có lối ra ?


      Quái lão đầu thấy vẻ mặt thận trọng của Nhược Vi nhưng tiểu nha đầu này vẫn theo ông cảm thấy rất hài lòng.


      Điều này cho thấy là Nhược Vi rất tin tưởng ông.


      Quẹo mấy vòng, sau đó quái lão đầu giật sợi dây leo, trong nháy mắt ánh sáng tràn vào.


      Nhược Vi bị ánh sáng làm cho chói mắt nên thể mở mắt ra được. Sau khi thích ứng được nàng phát chỗ Quái lão đầu đứng bây giờ còn ai.


      Nàng trach ông ta đợi nàng Quái lão đầu tới bên cạnh.


      Nhược Vi tới cửa động nhìn, nàng hoàn toàn dám tin vào mắt mình. là tuyệt vời.


      Đây hoàn toàn là thế ngoại đào nguyên, hoa tươi ở khắp nơi, nước hồ trong suốt, bốn bề là núi bao quanh, vô cùng yên tĩnh.


      Nhược Vi hoàn toàn ngây người, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thế ngoại đào nguyên. Khi nghĩ đến đây là nơi thuộc về mình càng kích động thôi.


      Nàng xuyên qua cửa động ra ngoài, nàng phát ở đây còn có thác nước. Tiếng động nho truyền vào tai dễ chịu.


      Nhược Vi lẳng lặng đứng đó, cảm nhận khoảng khắc ngàn năm có . Nhược Vi cảm thấy từng lỗ chân lông của mình đều hấp thụ tinh khí của đất trời.


      thực tế, bây giờ xung quanh người Nhược Vi xuất tượng thần kỳ, nàng được bao phủ bằng màn sương mông lung.


      Nhược Vi thoải mái nhắm hai mắt lại cảm thụ, Quái lão đầu cũng thấy có gì kì quái nên liền tò mò làm theo.


      Ông cảm nhận được huyết mạch toàn thân giống như gào thét, giống như vừa gặp được người thân.


      Nhược Vi biết là chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại dự cảm được đây phải là chuyện xấu, vì vậy cứ hưởng thụ khoảng khắc này.


      Nhược Vi khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được luồng khí nóng tụ lại ở bụng, nó giống như quả cầu từ từ lớn dần.


      Cuối cùng, mọi thứ đều bình thường lại, cảm giác quái dị cũng biến mất. Nhược Vi chậm rãi mở hai mắt ra thấy quái lão đầu khiếp sợ nhìn mình.


      Bởi vì tin tưởng Quái lão đầu nên nàng mới đề phòng. Chứ với tình huống khi nãy cái mạng của nàng tong rồi. Mặc dù Nhược Vi thường đối đầu với Quái lão đầu nhưng nàng lòng xem ông là người thân.


      Lúc đầu Quái lão đầu cũng biết là chuyện gì vừa xảy ra, nhưng từ từ ông lại nhớ đến chuyện vừa rồi giống như trong cổ thư Tổ sư gia từng đến.


      sách cổ có thế gian có đủ mọi chuyện lạ, phương thức luyện nội công cũng có nhiều cách khác nhau. Cách luyện vừa rồi của Nhược Vi là ngàn năm khó có người.


      biết tiểu nha đầu Nhược Vi làm sao biết được cách vận khí của Tổ Sư Gia. Quái lão đầu cảm khái, tại sao mình lại có phúc khí học được cách thức này chứ.


      Nhược Vi thấy quái lão đầu nhìn mình cách kỳ lạ sởn cả tóc gáy.


      “Quái lão đầu, nhìn cái gì vậy?” Nhược Vi cười nhạt.


      “Nha đầu, ngươi tốt số, trăm năm mới có người như ngươi.” Quái lão đầu .


      Nhược Vi nghĩ, thường là chuyện trăm năm khó gặp toàn là chuyện phiền phức. Nhược Vi cũng muốn có ngày tai họa ập đến, bây giờ nàng chỉ muốn kiếm tiền.


      Nhưng nàng thấy Quái lão đầu vui mừng như thế cũng lập tức đập tan giấc mộng của ông.


      “Quái lão đầu, cái gì mà trăm năm mới có người, ông biết chuyện gì phải ?”


      Nhược Vi nghiêm túc hỏi Quái lão đầu, nàng cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Thế Ngoại Đào Nguyên (Hai)



      “Nha đầu, phải chính ngươi cũng cảm thấy có cái gì đó khác trước sao?”


      Nhược Vi đem cảm nhận của mình ra, sau khi xác định là mình bỏ qua điều gì mới gật đầu cái nhìn Quái lão đầu.


      Vốn Quái lão đầu còn có chút hoài nghi, dù sao đây cũng là chuyện trăm năm mới có lần, ông cũng chỉ nghe Tổ Sư Gia qua, cũng có tận mắt nhìn thấy. Nhưng bây giờ lại nghe Nhược Vi chính xác những lời Tổ Sư Gia năm đó…


      Vẻ mặt của Quái lão đầu phức tạp liếc nhìn Nhược Vi, nha đầu này nhìn là tốt số.


      Vì vậy Quái lão đầu đem những lời năm đó Tổ Sư Gia cho Nhược Vi nghe.


      Chuyện này lại xảy ra người mình, Nhược Vi vừa vui vừa sợ. Sợ là biết có gặp phải phiền phức gì , còn vui là mình lại có thêm bảo bối.


      Nhược Vi theo Quái lão đầu tập võ cộng thêm uống Linh Tuyền Thủy trong gian kín nên gân cốt tốt hơn người bình thường


      Tình huống vừa rồi cùng với khí trong gian kín giống nhau. Nhược Vi có thể cảm nhận được từng lỗ chân lông của mình hấp thụ tinh khí của đất trời.


      Nhược Vi suy nghĩ, người biết chuyện này chỉ có mình Quái lão đầu, nàng tin ông ta ra cho nên cũng lo lắng gì.


      Vừa nghĩ như thế mọi phiền não cũng tan biến hết.


      Hơn nữa chuyện này có ai biết càng có lợi cho nàng.


      Quái lão đầu thấy sắc mặt của Nhược Vi ngừng biến đổi cũng biết nàng lo lắng điều gì.


      lúc sau, ông thấy vẻ mặt thông suốt của nàng mà cảm thấy vui mừng, ông Nhược Vi còn mà có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy chuyện rất hay rồi.


      Ông cảm thấy kiêu ngạo vì Nhược Vi, phải biết rằng tìm được người như nàng quả phải là chuyện dễ dàng.


      Nhược Vi thấy dáng vẻ kiêu ngạo của quái lão đầu càm thấy ấm áp ở trong lòng. Có thể làm ột người kiêu ngạo vì mình cũng là điều hạnh phúc.


      Sau đó, Quái lão đầu đem mọi điều mình biết cho Nhược Vi biết. Mặc dù ông biết nhiều nhưng ông nghĩ điều ông ra cũng có thể giúp ích được cho nàng.


      Nhược Vi biết là Quái lão đầu lo lắng ình.


      Nhưng Nhược Vi cũng biết, nàng thể bỏ qua cơ hội này. Cho dù nàng biết được kết quả như thế nào, hoặc thậm chí là gặp nguy hiểm.


      Quái lão đầu nhìn vẻ mặt kiên định của Nhược Vi biết nàng quyết định. Ông tự an ủi mình, ít nhất Tổ Sư Gia cũng đó là chuyện xấu.


      Sau đó, Nhược Vi lại xem xung quanh chút.


      Nhược Vi ngắm nhìn bốn phía, thấy vị trí này rất tốt, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, là chỗ cực tốt để luyện võ. Nàng sâu vào bên trong cốc.


      Nàng phát chỗ này rất kín đáo, hơn nữa chưa từng có ai đặt chân đến, bốn phía là vách núi cáo chót vót, người bình thường càng thể vào được.


      Huống chi người ở Liễu gia thôn vốn thể có năng lực vào đây, cho nên sơn cốc này rất là an toàn.


      Nhược Vi đắc ý vì phát ra điều đó.

      Chương 75: Trụ Sở Bí Mật



      Nhược Vi nghĩ tới nơi tuyệt cời như vậy lại thuộc quyền sở hữu của mình cảm thấy rất vui vẻ. Bây giờ nàng bắt đầu ảo tưởng xem nên biến đổi nơi đó như thế nào.


      Thu hoạch của ngày hôm nay là bất ngờ. Nàng chỉ mong có thể kiếm được sơn động hoặc tốt hơn là sơn động đông ấm hạ mát.


      Chứ ngờ là lại tìm ra được thế ngoại đào nguyên trong mơ như thế.


      Nhược Vi nghĩ thầm sau khi trở về phải thưởng tốt cho Quái lão đầu, làm cho ông nhiều đồ ăn ngon, ông muốn ăn món gì làm món đó.


      Quan trọng nhất là sơn động này dễ bị phát , sau này làm chỗ huấn luyện là tốt nhất.


      Chỗ đó xây nhà tuyệt lắm nhưng phải nhường chỗ lại cho thuộc hạ, Nhược Vi có chút luyến tiếc nhưng nàng chỉ có thể thỏa hiệp.


      ra Quái lão đầu là người rất lợi hại, ông ta tinh thông mọi thứ, chỉ là bộc lộ ra ngoài thôi. Bây giờ Nhược Vi có thể gặp được ông cũng là loại duyên phận. Quái lão đầu muốn đem hết mọi hiểu biết của mình truyền thụ cho Nhược Vi, vì ông nhận ra sau này nàng đạt được thành tựu to lớn.


      Nhược Vi muốn học hỏi, vừa đúng lúc tỷ đệ con bé lại là đệ tử của mình, như vậy là thuận lợi.


      Quái lão đầu nhìn vẻ mặt biến hóa của Nhược Vi mà cảm khái, tuổi nương làm sao có thể suy nghĩ chững chạc như vậy. thực tế… có bao nhiêu người trưởng thành thể làm được điều đó.


      Quái lão đầu quyết định, bắt đầu từ ngày mai phải huấn luyện cho nha đầu này.


      Hôm nay Nhược Vi cảm nhận được loại cảm giác khác phát ra từ người Quái lão đầu.


      Giống như lần đầu tiên Nhược Vi nhìn thấy Quái lão đầu, nàng cảm nhận được hơi thở mãnh liệt từ ông. Sau đó nàng lại cảm nhận được ông ta che giấu điều gì đó, chỉ với những kiến thức phong phú của ông có thể khẳng định ông phải là người bình thường.


      “Quái lão đầu, sao ta cảm thấy hôm nay ông là lạ?” Nhược Vi cười quái dị nhìn Quái lão đầu.


      “Nha đầu thối, lạ chỗ nào, nhờ ta ngươi có thể tìm được chỗ này sao?” Quái lão đầu uy hiếp Nhược Vi.


      Nhược Vi cố làm ra vẻ sợ hãi nhìn Quái lão đầu, mọi người ở chung với nhau lâu như vậy, Quái lão đầu chưa từng làm tổn thương đến nàng, mà ngược lại còn giúp đỡ rất nhiều. Nhược Vi muốn quan tâm đến thân phận của Quái lão đầu, người xấu cũng sao, người tốt cũng được, chỉ cần làm hại đến người nhà nàng nàng đều quan tâm.


      Quái lão đầu vẫn giống như thường ngày, thích trêu chọc Nhược Vi.


      Quái lão đầu cũng phải biết Nhược Vi suy nghĩ như vậy, nếu biết được ông lại cảm động thôi.


      “Đúng vậy, đúng vậy.” Nhược Vi yếu thế đáp.


      Ngay sau đó Nhược Vi lại đem ý nghĩ của mình cho Quái lão đầu biết. ra nàng cũng chỉ có thể thảo luận với Quái lão đầu.


      Với lại trước kia Nhược Vi cũng có chuyện tìm hộ vệ với Quái lão đầu nên ông ta cũng có thể hiểu được ý nghĩ của nàng.


      Sau khi Nhược Vi xong, Quái lão đầu lại ra suy nghĩ của mình. Ông có thể bày ít trận pháp trước cửa động, làm như vậy càng an toàn hơn.


      Nhược Vi nghe Quái lão đầu đến trận pháp kinh ngạc thôi. Rốt cuộc Quái lão đầu có bao nhiêu bản lãnh mà nàng còn biết.


      Sau đó, Nhược Vi quấn lấy Quái lão đầu, bắt ông dạy đủ thứ, như vậy lại vừa vặn với tâm ý của ông. Bây giờ Nhược Vi tự động muốn học hỏi, quái lão đầu mất hứng mới là lạ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Tìm Người



      Sau khi hiểu đại khái tình huống của sơn cốc, Nhược Vi theo Quái lão đầu xuống núi. Trước khi , nàng che giấu cửa động rất kỹ.


      Về đến nhà thời gian còn sớm, Liễu thẩm cho Nhược Vi biết là ban ngày Hiên Viên Hạo tới tìm nàng.


      Sau khi trở về gian phòng của mình, Nhược Vi suy nghĩ lại tình huống mà nàng gặp vào ban ngày. Hôm nay nàng gặp được nhiều tình huống mà trước kia chưa từng gặp qua, Nhược Vi cảm giác mình hơi mệt, cảm thấy bản thân cần phải chỉnh lý tốt để tiếp thu những thứ đồ này.


      Hôm nay gặp những việc này, người bình thường cũng bình tĩnh được. Dù sao những chuyện này có thể gặp thực tế như vậy cũng xem như là hiếm thấy.


      Nếu Nhược Vi là cổ nhân chắc là bình tĩnh nổi. Nếu là người có năng lực chịu đựng có khi vì quá vui mừng mà tinh thần xảy ra vấn đề, tựa như Khổng Ất Kỷ vậy.


      Nhược Vi trở lại phòng, sau khi đóng cửa lại lắc mình vào gian. Bên trong gian, trái cây sớm chín. Lần trước Hiên Viên Hạo từ Kinh Thành trở lại đưa số hạt giống cho Nhược Vi, tất cả đều được Nhược Vi trồng trong gian. tại các loại trái cây đều chín, để lâu về sau cũng hư, rụng xuống, hơn nữa tốc độ sinh trưởng lại nhanh hơn.


      Thời điểm Nhược Vi biết những ưu điểm này, nàng vui mừng lâu. tại bên trong gian, gạo dự trữ có thể cung cấp cho 100 người ăn trong năm. Những dược liệu mà Nhược Vi tìm được trồng trong vườn thuốc, dưới giúp đỡ của phép màu trong gian, tất cả đều lớn lên rất tốt, lại là những dược liệu vô cùng quý giá. Những dược liệu này mà bán ra thị trường bị người tranh đoạt…


      Vô hình chung, tại Nhược Vi rất giàu có, chỉ là muốn người khác biết mà thôi.


      Vào gian, Nhược Vi suy tính xem mình cần thu hoạch cái gì, rồi tắm rửa. Sau khi ngâm mình xong, Nhược Vi cảm thấy sảng khoái tinh thần, cả người vô cùng thoải mái.


      Nằm giường gỗ, Nhược Vi nghĩ tới chuyện ngày hôm nay chính mình phát địa phương bí ai tìm được.


      Nhược Vi nghĩ thầm: chỉ có mở đầu tốt chuyện về sau mới tốt được… ít nhất đầu lái đàng hoàng kế tiếp xác định là khác rồi.


      Nhược Vi nằm ở giường lăn qua lăn lại suy tư vấn đề, cuối cùng vẫn quyết định là tìm người trước rồi mới tính những thứ khác. tại tình hình của Vi các ở trấn rất tốt, về sau khẳng định còn có thể mở chi nhánh. Nhược Vi cũng muốn cả đời ở cái nơi hẻo lánh, nhúc nhích gì được này.


      Hơn nữa theo kế hoạch của nàng, bước này rất khẩn cấp, cần phải thực .


      Sau khi quyết định xong, Nhược Vi mới cảm thấy rãnh để làm những việc khác. Nhược Vi chậm rãi ra nhà gỗ , cảm giác gian trở nên lớn hơn chút. Nhược Vi biết có phải là mình hoa mắt , nên quyết định chung quanh xem chút có gian trở nên lớn hơn hay .


      Nhược Vi tỉ mỉ xem từng góc , phát gian quả là trở nên lớn hơn chút. gian tăng lên gấp đôi, cách khác tại bên trong gian có 30 mẫu đất rồi.


      Nhược Vi nghĩ đến mình lại có thể có thêm nhiều loại, nhiều thứ đồ khác liền cảm thấy vui vẻ.


      Sau khi hưng phấn phen, Nhược Vi lại bắt đầu lên kế hoạch kế tiếp nên làm như thế nào. Quan trọng nhất là kêu Quái lão đầu giúp mình tìm nhóm người, mỗi người đều phải ký văn tự bán đứt. Việc này liên quan đến sinh tử của người nhà nàng sau này, thận trọng là được. Hơn nữa, ở thời đại này, ý nghĩ như vậy là quá bình thường, chỉ có Nhược Vi mới có thể suy tính nhiều vấn đề như vậy.


      Vào thời điểm Quái lão đầu ra ngoài tìm người, Nhược Vi chỉ cần ở nhà đem những đồ vật cần thiết chuẩn bị ổn thỏa. Hơn nữa, Nhược Vi có gian, đem đồ vật mua về bỏ vào trong gian, sau đó mang sơn cốc là được. tại, Nhược Vi cũng biết đến sơn cốc như thế nào, cộng thêm công lực bây giờ của nàng rất tốt. Nếu là ở giang hồ cũng có thể xếp danh hiệu cho nàng rồi.


      Nhược Vi ở trong gian trằn trọc suy nghĩ lâu, rốt cuộc cũng hiểu rang. Sau khi ra khỏi gian, vừa đúng lúc bên ngoài truyền tới thanh đầy sức sống của Đào Đào.


      Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Nhược Vi ở phòng khách cùng Quái lão đầu chuyện lâu. Cuối cùng hai người quyến định, hai ngày sau Quái lão đầu lên đường tìm người giúp Nhược Vi.


      Tối hôm đó, Nhược Vi nằm ở giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng tưởng tượng xem cuộc sống tương lai của nàng như thế nào. Còn bây giờ, Nhược Vi vì lý tưởng tương lai mà phấn đấu.


      Ngủ yên trước, Nhược Vi ở trong lòng cùng bản thân , nhất định nàng làm được.

      Chương 77: Được Chuyện



      Hôm nay là ngày thứ sáu sau khi Quái lão đầu ra ngoài tìm người. Nhược Vi nằm ở ghế dựa suy nghĩ biết hai ngày nữa Quái lão đầu có trở lại hay .


      Nhược Vi mong đợi ông ấy trở lại trong vòng mười ngày. tại thời gian qua nửa, Nhược Vi nghĩ nếu có gì ngoài ý muốn chắc ông cũng nhanh trở về , chậm nhất ngày thứ mười có thể về đến nhà.


      Sau khi Quái lão đầu rời khỏi đây mấy ngày, Nhược Vi mỗi ngày đều vì chuyện này mà chuẩn bị. tại, những thứ cần chuẩn bị cũng còn sai biệt lắm.


      Bây giờ chỉ chờ Quái lão đầu mang người trở lại. Đến hôm qua, Nhược Vi vẫn rất bận, khó khăn lắm mới xử lý xong mọi chuyện.


      Thời gian này, Nhược Vi đặt mua rất nhiều quần áo, đều là cho khoảng mười mấy tuổi mặc, còn có rất nhiều chăn bông, chung là những vật phẩm thiết yếu hàng ngày.


      Dầu, muối, tương, dấm ...dụng cụ nấu cơm… Nhược Vi cũng chuẩn bị rất nhiều. Nhược Vi tỉ mỉ ghi lại những thứ cần đặt mua theo từng nhóm danh sách, cái gì cũng dựa theo danh sách mà đặt mua.


      Cho đến hôm qua mới xử lý xong. Hôm nay Nhược Vi ngẫm lại xem có cái gì quên mua , tránh cho đến lúc đó muốn dùng lại có.


      Nhược Vi nghĩ sau khi xác định lại lần nữa, nếu có thiếu cái gì nàng định ngày mai sơn cốc chuẩn bị chút.


      Nhược Vi nhàn nhã nằm ở ghế trúc, suy nghĩ thấy thời gian trôi qua thực vui vẻ, bất tri bất giác thấy bản thân mình dùng cái thân phận này sinh sống lâu như vậy.


      Nhược Vi cảm giác mình hoàn toàn sáp nhập vào cuộc sống bây giờ, lấy thân phận này để sống, còn có thói quen muốn chăm sóc hai tiểu đệ đệ khả ái.


      Mọi chuyện ở kiếp trước cách tại quá xa, xa tới mức trí nhớ của Nhược Vi đối với nó có chút mơ hồ, mà khuôn mặt nhắn, khả ái của hai tiểu đệ đệ cùng nụ cười của Quái lão đầu lại thường xuất tại trong đầu của nàng.


      Nhược Vi nghĩ, cuộc sống bây giờ mới là cái nàng muốn, mặc dù cần phải trả giá rất nhiều, nhưng nàng cũng cảm thấy khổ cực.


      Cả ngày Nhược Vi đều cầm tấm danh sách xem lại, nhìn coi mình còn quên cái gì hay .


      Nàng còn tìm mấy người Liễu Vượng hỏi thăm ý kiến. Nhược Vi nghĩ nếu quyết định muốn đem mấy người đó bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực của mình về sau cũng nên gạt bọn họ.


      Nhược Vi nghĩ trước phải giao ra tin tưởng của bản thân. Nếu như bọn họ làm nàng thất vọng, nàng cũng có thủ đoạn đối phó bọn họ.


      Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Hơn nữa bọn họ biết cũng nhiều, Nhược Vi chỉ là mơ hồ chút, dù sao chuyện này đối với với Nhược Vi mà cũng rất quan trọng.


      Cũng phải là tin tưởng bọn họ, mà là Nhược Vi cảm thấy cần phải như vậy.


      Nhược Vi vốn chính là chủ tử của bọn họ, ở thời đại này, bọn họ coi như là vật sở hữu của nàng. phải Nhược Vi quá máu lạnh, mà thực tế vốn là như thế.


      Bọn họ có tư cách hỏi những việc này. Bọn họ chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, được phép nghi ngờ.


      Ngày thứ hai, Nhược Vi dậy rất sớm. Nàng vào bên trong gian, liên tục kiểm tra xem mình có quên bỏ thứ gì vào , kiểm tra xong mới lên đường.


      Nhược Vi dặn dò tiếng rồi ra cửa sau.


      Sau khi được đoạn đường, Nhược Vi mới dám dùng khinh công tiếp. Nàng sợ nếu mình cẩn thận bị người trong thôn phát , Nhược Vi cảm thấy nếu người trong thôn biết mình có công phu, nhất định lại có chuyện. Vì vậy, cho tới nay mặc kệ làm cái gì, Nhược Vi cũng rất tận lực khiêm tốn.


      Đến nơi, Nhược Vi tỉ mỉ tra xét tình huống chung quanh, sau khi xác nhận thấy dấu vết người khác tới đây mới tên tâm đến cửa động của sơn cốc.


      Lần trước Quái lão đầu muốn ở cửa động thiết lập trận pháp, nhưng Nhược Vi nghĩ đợi đến khi Quái lão đầu tìm người trở lại hãy làm, để tránh những việc ngoài ý muốn với những người cẩn thận xông vào trong trận pháp.


      Dĩ nhiên, nếu là người xấu chắc chắn bỏ qua cho bọn chúng.


      Vào sơn cốc, Nhược Vi cũng như lần trước, thả lỏng cả người, cùng trao đổi với thiên nhiên.


      Kết quả là Nhược Vi cảm nhận được cảm giác y như lần trước. Nếu Nhược Vi có tính sai cứ như vậy, nàng có thể gia tăng công lực của mình.


      Cả buổi trưa, Nhược Vi đều ở trong sơn cốc chuẩn bị.


      Trong sơn động, Nhược Vi đem những thứ dụng cụ phòng bếp sắp xếp lại, từ trong gian nàng lấy ra mấy thùng gỗ lớn, bỏ rất nhiều gạo vào.


      Đột nhiên cảm giác được có người từ bên ngoài tiến vào, Nhược Vi thấy sốt ruột, phải là nơi này bị người khác phát chứ…


      Nhược Vi lặng lẽ núp, dừng hô hấp, làm như thế để đề phòng, ngộ nhỡ…


      Nghe phía bên ngoài truyền đến thanh nhốn nha nhốn nháo. Đột nhiên nàng nghe được thanh rất quen thuộc của người.


      Nhược Vi cẩn thận nghe, đât phải là thanh của Quái lão đầu sao. Nhược Vi kích động từ trong sơn động ra ngoài.


      ra bên ngoài nhìn, quả nhiên là Quái lão đầu mang người trở lại. Nhược Vi nghĩ hôm nay Quái lão đầu trở về, cũng xem như là vừa đúng thời gian. Nàng vừa đem tới những đồ chuẩn bị xong liền mang theo người trở lại.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78: Các Chủ ()



      Quái lão đầu trực tiếp dẫn người lên núi, cũng qua thôn xóm, bởi vì sợ bị người phát .


      Quái lão đầu là người hãi sợ bất cứ chuyện gì, nhưng lại toàn tâm toàn ý vì Nhược Vi suy nghĩ. Chỉ cần nghĩ thấy là tai họa, dù tới đâu Quái lão đầu cũng cố hết sức vì Nhược Vi giải trừ.


      Đối với chuyện này mà , coi như là Quái lão đầu vì Nhược Vi mà suy nghĩ rồi. Nếu có người nhìn thấy, nghị luận phen cũng là việc tránh khỏi. Tuy những người đó biết tình huống như thế nào, nhưng ngộ nhỡ về sau vì vậy mà gây ra gì chuyện, vậy thua thiệt lớn.


      Quái lão đầu trực tiếp dẫn người lên núi tới mà dẫn người đến nhà, là lựa chọn sáng suốt nhất.


      Hơn nữa, khi Quái lão đầu tới đây cũng khẳng định là Nhược Vi ở trong sơn cốc, bởi vì Quái lão đầu phát bên ngoài cửa động có dấu vết của người xuất


      Mà phải biết rằng chỗ này cũng chỉ có Nhược Vi cùng Quái lão đầu biết. Quái lão đầu nghĩ là cái chỗ này bị người khác phát , bởi vì Quái lão đầu có tự tin, địa phương mà mình tìm được dễ dàng bị người khác phát như vậy.


      Cho nên lúc Quái lão đầu mang người vào núi cốc cũng cũng chưa có bày ra dáng vẻ thận trọng.


      Nhìn thấy Nhược Vi từ trong sơn động lao ra, Quái lão đầu cũng bị hù. Vào thời điểm Nhược Vi buông lỏng hô hấp, Quái lão đầu cũng nhận thấy được vị trí mà Nhược Vi núp.


      Nhược Vi từ trong sơn động đột nhiên chạy đến, Quái lão đầu là rất bình tĩnh, ngược lại hù sợ những người mà Quái lão đầu mang tới. Bọn họ đều là những đứa bé khoảng mười mấy tuổi, Nhược Vi cũng nhìn ra nam nữ, bởi vì đứa nào cũng xanh xao vàng vọt, lại mặc y phục chắp vá đủ chỗ.


      Bọn người theo Quái lão đầu tới đây cũng lo lắng đề phòng, vất vả bọn chúng mới đến được địa phương có thể nghỉ ngơi tốt, đột nhiên có người chạy tới, làm bọn chúng bị hù sợ .


      Quái lão đầu biết Nhược Vi chạy ra ngoài, cố ý cho bọn họ. Bởi vì sau này, bọn họ chính là người bảo vệ ấy tỷ đệ Nhược Vi, cần phải tùy thời đợi lệnh. Tất cả những động tĩnh chung quanh đều phải nắm được trong lòng bàn tay, như vậy mới có thể bảo đảm có sơ hở.


      Mới vừa rồi chính là cơ hội rất tốt để rèn luyện, nhưng lại có ai thông qua, làm Quái lão đầu có chút thất vọng.


      Nhược Vi thấy mình hù bọn họ, cũng cảm thấy hơi có lỗi, nhưng chủ yếu là trách móc Quái lão đầu, vì mang người trở lại làm nàng có chút kích động.


      “Quái lão đầu, ông trở lại rồi… Cái gì ta cũng mang đến đặt ở trong sơn động hết rồi. Ông đói bụng , có muốn hay ăn chút gì?”


      Nhược Vi thấy đến giờ ăn cơm trưa nên liền đề nghị. Hơn nữa, Nhược Vi thấy mấy tiểu hài tử kia bây giờ cũng cần ăn chút đồ ngon, bằng gió vừa thổi là bọn họ ngã xuống hết mất…


      “Uh” - Quái lão đầu gật đầu cái. Trong lòng nghĩ, những đứa bé mình vừa mới tìm về này, quả cần ăn chút gì đó. Dọc theo con đường mình mang theo bọn trở về cũng có ăn cái gì tốt, có lúc gặp được người cũng chỉ có thể nhịn đói. Bởi vậy cũng thể trách bọn họ mới vừa rồi có chú ý tới Nhược Vi nha đầu xuất , còn đem bản thân dọa sợ, chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng là được.


      Lần này Quái lão đầu mang về tổng cộng hai mươi bốn đứa bé, đều là khoảng từ mười tuổi đến mười ba tuổi, bé trai nhiều hơn chút, bé có bốn người.


      Quái lão đầu vốn nghĩ là tìm toàn bộ là bé trai thôi, bởi vì bé trai làm việc dễ dàng hơn, nhưng nghĩ đến Nhược Vi là nương, tìm mấy bé trở lại huấn luyện vẫn tốt hơn. Cho dù dùng được cũng sao, đề phòng ngộ nhỡ vẫn tốt hơn.


      Những đứa bé này tất cả đều là nhi, vài đứa từng làm ăn xin.


      Quái lão đầu tìm rồi chuyện với bọn chúng, kêu bọn chúng đồng ý về cùng , nhưng phải ký văn tự bán đứt. Những đứa bé kia nghe được có người dẫn bọn chúng , sau này mỗi ngày còn được cho cơm ăn, nên rất nhiều người đều nghĩ ngợi mà đồng ý.


      Dọc theo đường , Quái lão đầu cũng cho bọn họ nghe mộ chút về chuyện cần làm sau này, tận lực truyển thụ chút ý niệm trung thành cho bọn chúng.


      Dù sao thân là người làm, trung thành là thứ nhất, năng lực là thứ hai.


      Dọc theo đường , biểu của hai mươi mấy đứa trẻ cũng tệ. tóm lại, Quái lão đầu tương đối hài lòng. Trong đó cũng thiếu vài đứa có đầu óc tương đối linh hoạt, Quái lão đầu đối với tính tình của hai mươi mấy đứa bé này cũng biết tương đối ràng.


      Chương 80: Thẳng Thắn



      Sau khi đem những đứa bé kia dàn xếp ttót, Quái lão đầu bố trí trận pháp ở những nơi cần thiết, như vậy giữ bí mật cái sơn cốc này tính căn bản là 100%.


      Nhược Vi mới vừa rồi cũng nhận ra sắc mặt biến hóa của Quái lão đầu, nhưng thấy chuyện còn chưa có hết bận Nhược Vi cũng có nhớ hỏi.


      theo sau lưng Quái lão đầu học tập làm thế nào để thiết lập trận pháp, Nhược Vi muốn chạy trốn được mùng trốn thoát 15, tuyệt gấp gáp.


      Cuối cùng đem những chuyện này cũng giúp xong, thời gian cũng còn sớm, Nhược Vi vội vã phải xuống núi, trở về quá muộn Thụy Ca cùng Đào Đào lo lắng.


      Quái lão đầu mấy ngày nay tạm thời về, phải ở lại chỗ này huấn luyện bọn họ.


      Nhược Vi hôm nay ràng lắm nguyên nhân Quái lão đầu thay đổi sắc mặt, quyết định ngày mai hỏi tiếp, liền người vội vã xuống núi.


      Sáng sớm ngày thứ hai, Nhược Vi lại sớm lên núi, tối ngày hôm qua Nhược Vi nghĩ lâu cũng có nghĩ đến nguyên nhân Quái lão đầu thay đổi sắc mặt là cái gì.


      Nhưng Nhược Vi đại khái có thể đoán được, nhất định là cùng than phận trước kia của Quái lão đầu có liên quan, Nhược Vi lại hồi tưởng lại tình huống lần đầu tiên nhìn thấy Quái lão đầu, mình cứu ông ta, nghĩ thầm khẳng định phải chuyện làm người ta vui vẻ, Quái lão đầu sợ rằng muốn nhắc lại chuyện cũ.


      Nhược Vi kể từ ngày đó ở sơn cốc cảm thấy chân khí trong cơ thể cùng linh khí tụ tập trong sơn cốc dung hợp, lại cảm thấy cả người mình cũng thay đổi thoải mái chút.


      Thời điểm dùng khinh công đường cảm giác mất nhiều thể lực lắm, giống như khí lực dung hết.


      Ngay cả tốc độ cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, Nhược Vi cảm nhận được những chỗ tốt này sau, tập võ càng thêm chăm chỉ hơn, đối với huấn luyện cho Đào Đào cùng Thụy Ca càng thêm chú ý.


      Dù sao thực lực gia tắng cũng biểu lộ đảm bảo an toàn cho bản than cũng tăng them bậc.


      Sau khi từ trong nhà ra cửa, Nhược Vi hôm nay bởi vì vội vã muốn gặp Quái lão đầu, vì vậy tốc độ nhanh hơn, ra rất nhanh đến nơi sơn động.


      Bởi vì tại bên ngoài sơn động cũng thiết lập trận pháp, Nhược Vi theo ngày hôm qua Quái lão đầu , thận trọng vào.


      Đến sơn cốc, Nhược Vi trách móc lão đầu huấn luyện bọn họ, Nhược Vi cũng liền đứng ở bên lẳng lặng có quấy rầy bọn họ.


      Trông thấy tất cả mọi người học rất nghiêm túc, cho dù chịu nổi cũng ở đây cắn răng kiên trì, Nhược Vi trong lòng rất hài lòng, thủ hạ có thể chịu được cực khổ ai thích.


      Đợi đến lúc Quái lão đầu tuyên bố kết thúc, Nhược Vi thay bọn họ nấu xong cháo trắng, hôm nay Nhược Vi còn từ trong nhà mang đến dưa muối cho bọn ăn với cơm.


      Hôm nay trạng thái của hai mươi bốn người xem ra so với hôm qua tốt hơn nhiều, ngày hôm qua đêm nghỉ ngơi hơn nữa lại lấp đầy bụng, hôm nay mọi người xem tinh thần lên cũng tệ.


      Mỗi người cũng thay lại quần áo Nhược Vi chuẩn bị, tối ngày hôm qua cũng tắm rửa qua cùng gội đầu, bây giờ nhìn lại cũng sạch và vô cùng thoải mái.


      Ở thời điểm tất cả mọi người ăn cháo, Nhược Vi cùng Quái lão đầu tìm nơi tốt ngồi xuống chuyện, xem bộ dáng là chuẩn bị chuyện lâu dài.


      Nhược Vi nhàn nhã ngồi, chờ Quái lão đầu ăn đầy bụng mới chuyện với nhau chút.


      Tốn nửa ngày, Nhược Vi rốt cuộc làm ràng lai lịch cùng với thân phận cùng với địa vị giang hồ của Quái lão đầu. Nhược Vi biết những thứ này xong, nghĩ thầm gan mình ghê gớm , lại dám sai khiến sát thủ lão đại giang hồ làm người ta nghe tin sợ mất mật.


      Suy nghĩ chút sau cũng bình thường trở lại, mình đem Quái lão đầu làm thành người nhà có gì phải sợ, nếu như mình cùng Quái lão đầu lời khách khí mới vui mừng.


      Hơn nữa Quái lão đầu chính mình cũng đem mình và haibánh bao làm người ngoài, bằng này lần cũng vì bang phái của Nhược Vi mà ra ngoài tìm người rồi.


      Bây giờ Quái lão đầu nguyện ý tự tình hình thực tế của mình, Nhược Vi vui mừng, điều này Quái lão đầu là tâm đem mình làm thành người nhà, bằng cũng tự với mình những chuyện này.


      Đồng thời cũng thay Quái lão đầu cảm thấy tức giận, tại sao lại có người đáng hận như vậy.


      Nhược Vi ngờ Quái lão đầu còn có đoạn chuyện cũ thê thảm như vậy, bị chính người mình tin tưởng phản bội, người kia còn là con nuôi của Quái lão đầu.


      Nhược Vi nghĩ thầm, về sau có cơ hội nhất định phải thay Quái lão đầu báo thù.


      Khi Nhược Vi nghe được Quái lão đầu là sát thủ lão đại, kinh hãi vô cùng, ngờ lão già bình thường luôn thích trêu chọc mình thậm chí lại có thân phận như vậy.


      Chỉ là Nhược Vi nghĩ, cũng chỉ có thân phận như vậy mới phù hợp với khí thế có người Quái lão đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :