1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cầu chương mới edit ơi!
      1900 thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 17: TRỜI YÊN BIỂN LẶNG


      Tiểu nhị dùng lá sen gói ba chiếc bánh bao dư, cẩn thận đưa tận tay Tống Lăng.

      Nàng vừa ôm bánh bao, vừa theo sau Lương Chinh ra xe ngựa.

      Lương Chinh nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, khỏi buồn cười, “Bánh bao lạnh ăn ngon, đem theo làm gì?”

      Tống Lăng nghiêm túc đáp: “ lãng phí a.”

      Nếu là ở nhà, có ba chiếc bánh bao như vậy, A Khê vui vẻ biết bao.

      Lương Chinh hơi ngẩn, nghĩ tới tình lãng phí nến hôm nào đó, cười , “ quên, ngươi là người tiết kiệm.”

      Tống Lăng phản ứng, “Lúc nào đói bụng, hâm nóng là ăn được a.”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “Nghe ngươi.”

      ………….

      lần nữa lên xe ngựa, Tống Lăng nhịn được nữa, bèn hỏi , “Mẫu phi ngươi ở nơi nào nha?”

      Lương Chinh nhếch mi, “Mẫu phi ta?”

      Tống Lăng: “…Ách….Mẫu phi chúng ta…”

      Lương Chinh lúc này mới trả lời, “Tẹo nữa tới ngươi biết.”

      Tống Lăng thấy thừa nước đục thả câu, lại chịu trả lời, nàng bĩu môi hỏi lại, “Vậy, còn bao lâu nữa mới đến?”

      “Sắp rồi, kịp giờ ăn trưa.”

      Lương Chinh vừa đọc sách, vừa trả lời nàng. Thói quen đọc sách là sở thích từ của , cũng được dưỡng thành thói quen.

      Tống Lăng tò mò lắm, nhịn được lại gần coi, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay , “Đây là sách gì?”

      Lương Chinh giương mắt nhìn nàng, “Biết sao?”

      Lương Chinh lắc đầu.

      chữ cũng biết?”

      Tống Lăng cắn cắn môi, có chút thẹn thùng, xấu hổ mặt đỏ bừng lên.

      Lương Chinh bất đắc dĩ vỗ vai nàng, “Thôi, về sau lại chẫm rãi học .”

      “Vương gia.”

      “Ân?”

      “Mẫu phi có thể chán ghét ta ?” Rốt cuộc, nàng vẫn nhịn được hỏi điều nàng thắc mắc từ sáng tới giờ.

      Càng tới gần, nàng càng thấy khẩn trương.

      .”

      vậy chăng?” Nàng mở to hai mắt, tin nhìn .

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, : “ nhiều năm nương hỏi đến thế nữa, để ý này nọ đâu.”

      Khoảng canh giờ sau, xe ngựa dừng tại trước cửa tòa am ni , nàng mới hiểu tại sao ‘bà để ý thế ’ là ý gì.

      người phụ nữ mặc y phục ni theo bậc thang tới. gương mặt là nụ cười hiền hậu. Ngũ quan bà cực tinh xảo, phấn son, lại như cũ dấu nổi mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành.

      mẫu thân xinh đẹp như vậy, khó trách lớn lên tuấn.

      Lương Chinh thấy mẫu thân xuống, lập tức quỳ lạy, “Nương, nhi tử tới thăm người.”

      Tống Lăng thấy quỳ mặt đất, cũng vội vàng quỳ theo.

      Ngu Tình thấy vậy, đỡ Lương Chinh, “Mau đứng lên, đừng quỳ.”

      Rồi quay sang nhìn Tống Lăng, hiền lành hỏi, “Ngươi là nương tử của a Chinh?”

      Tống Lăng có chút chột dạ, nhàng gật đầu.

      Ngu Tình cũng nâng Tống Lăng dậy, nhìn kỹ, mỉm cười, “ hổ là nữ tử trong truyền thuyết, tài mạo song toàn( @.@), quả nhiên thập phần xinh đẹp.”

      Lương Chinh nghe thấy câu ‘tài mạo song toàn’, khỏi muốn bật cười.

      ‘Mạo’ còn đỡ, ‘tài’?

      Lại nhìn Tống Lăng, quả nhiên nàng rũ đầu chột dạ.

      “Nương, đây là A Uyển, thiên kim của tri phủ Ích Châu.” Lương Chinh giới thiêu, lại dắt tay nàng, “A Uyển, gọi nương .”

      Tống Lăng vội kêu, “Nương.”

      Ngu tình cười cười, “Ngoan.”

      Lại , “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong .” Rồi dẫn đoàn người tiến vào trong am.

      Lương Chinh nắm tay nàng, dẫn nàng theo vào trong.

      Tống Lăng vẫn còn ngơ ngác, vô số nghi vấn nhảy trong đầu nàng.

      Mẫu thân , là phi tử của hoàng thượng, tại sao lại ở trong am làm ni nhỉ?

      Nàng nhìn , nghi vấn trong mắt sâu, Lương Chinh nhìn lại, ý bảo lúc khác lại giải thích cho nàng.

      Tống Lăng nhấp miệng, năng gì nữa.

      Ngu Tình dẫn hai người về sương phòng, : “Dù các ngươi là phu thê, nhưng chốn Phật môn thanh tịnh, hai ngày này, hai ngươi phân phòng ngủ được chứ?”’

      Lương Chinh gật đầu, “Đương nhiên, nhi tử ràng.”

      Tống Lăng cũng vội vàng dùng sức gật đầu.

      “Vậy, A Chinh vẫn ngủ gian phòng trước kia, A Uyển ở cách vách nhé.”

      Tống Lăng gật đầu, “Ân, cảm ơn nương.”

      “Chăn đệm đều vừa mới được đổi, các ngươi nghỉ ngơi lát, sau đó có thể bắt đầu dùng bữa trưa rồi.” Ngu Tình nhìn nhi tử, lại : “Ta còn có chút việc, xong qua tìm các ngươi.”

      Lương Chinh khẽ gật đầu, “Nương, ngài mau , cần quản chúng ta.”

      “Ân, vậy ngươi chiếu cố cho A Uyển tốt.”

      “Nhi tử .”

      Ngu Tình dặn xong, liền xoay người ra ngoài, thân ảnh gầy yếu biến mất ở chỗ ngoặt.

      Lương Chinh lúc này mới quay đầu lại, cất bước vào trong phòng.

      Tống Lăng vội vàng theo sau, đống nghi hoặc, trong chốc lát lại biết mở miệng như thế nào.

      Giữa phòng, có chiếc bàn , xung quanh bày bốn chiếc đệm hương bồ.

      Lương Chinh ngồi xếp bằng ở ghế đầu tiên, thuận tay xách ấm trà, tay rót trà vào hai chén, lại từ từ , “Ngươi suy nghĩ, vì sao mẫu thân ta xuất gia?”

      Trong đầu Tống Lăng, đây có lẽ là câu chuyện xưa thực thương tâm. Nàng lại gần, nghĩ nghĩ, sang ngồi đối diện , dù tò mò, lại dám hỏi.

      Lương Chinh đổ hai chén trà vừa rót, lại rót hai chén mới, đẩy cho nàng ly, : “Mẫu thân ta chán ghét đấu đá trong cung, thời điểm ta tám tuổi, liền thỉnh chỉ xuất cung đến am Ngọc Từ này, thanh đăng cổ phật, tính ra, cũng mười sáu năm.”

      Tống Lăng kinh ngạc, “Tám tuổi? Vậy từ ngươi liền phải xa mẫu thân sao?”

      Lương Chinh ‘ừ’ tiếng, “Ta được bà vú dưỡng lớn lên.”

      Tống Lăng nhìn , bỗng có cảm xúc thành lời.

      “Vậy lúc còn , hẳn ngươi rất độc?”

      độc sao?” tự giễu cười tiếng, “Nương ta xuất thân là cung nữ, tử bằng mẫu quý, từ lúc ta còn được người thích, đứng chung cùng các hoàng tử trong cung, ta vĩnh viễn đều bị xem .”

      “Ta nỗ lực đọc sách, nỗ lực tập võ, để trở thành vị hoàng tử tốt nhất, mọi người lại cho rằng ta muốn tranh Thái Tử vị, thực tế, ta chỉ muốn cho phụ hoàng nhớ , đời này, còn có người con như ta vậy.”

      Mong muốn được phụ thân nhìn cái, mong muốn tình thương của phụ thân mình, nỗ lực nhiều năm như vậy. Mỗi ngày đều vội vội vàng vàng đọc sách tập võ, lớn lên lại vội vội vàng vàng đánh giặc vì bảo hộ mảnh ranh giới này cho phụ hoàng, đến thời gian để cảm thụ độc đều có.

      Tống Lăng lần đầu nghe được chuyện xưa của , nội tâm chấn động, “……Vậy, ngươi nỗ lực như vậy, nhất định phụ hoàng rất thích ngươi phải ?”

      Lương Chinh cười càng thêm chua sót, “Ngươi biết vì sao ta lại cưới ngươi ? Ta là hoàng tử, càng là vị Vương gia, mà ngươi, chỉ là thiên kim của tri phủ, ngươi biết vì sao phụ hoàng lại tứ hôn ngươi cho ta ?”

      Tống Lăng lắc đầu.

      Lương Chinh cười lạnh, “Đương nhiên là rất nhiều trọng thần mong muốn gả nữ nhi cho ta. Nhưng phụ hoàng, kiêng kị binh quyền trong tay ta, sợ ta cùng trọng thần liên hôn, cấu kết với nhau. Như vậy uy hiếp đến địa vị của Thái tử, liền đánh đòn phủ đầu, làm ta cưới thiên kim quyền thế.”

      Tống Lăng sửng sốt, lúc lâu mới phản ứng lại, “Ngươi là , phụ hoàng ngươi đề phòng ngươi?”

      “Thực buồn cười sao? Ta dùng mệnh mình, vì thủ giữ mảnh giang sơn này, lại sợ ta đoạt địa vị của nhi tử mà nhất.” Mỗi khi nghĩ tới điều này, lại thấy buồn cười đến cực điểm.

      Tống Lăng nhíu mày, cũng vô cùng đau lòng cho .

      Nàng đứng dậy, chuyển qua ngồi cạnh , nắm chặt tay , “Vương gia, ngươi đừng sợ, phụ hoàng thích ngươi, mẫu thân ở bên ngươi cũng sao. Ngươi còn có ta, ngươi tại có ta, ta thích ngươi, ta luôn ở bên cạnh ngươi.”

      Tống Lăng mạch, dường như, đây là điều nàng luôn muốn .

      Mà mỗi câu của nàng, lại làm nội tâm chấn động từng hồi, Lương Chinh nhìn nàng, gằn từng chữ, “Ngươi vừa gì? Ngươi lại ta nghe.”

      Tống Lăng cho rằng chưa nghe , liền lặp lại, “Vương gia, nếu phụ hoàng thích ngươi, vậy ngươi cần để ý tới , ngươi nỗ lực bảo hộ giang sơn cho , lại hoài nghi đề phòng ngươi, loại phụ thân này, còn bằng cần nữa!”

      Tống Lăng cắn răng, tức giận, bộ dạnh căm phẫn kẻ ác.

      Nàng còn cho rằng, mình sống dễ dàng, lại nghĩ rằng, so với nàng, càng tốt.

      Vương gia cao cao tại thương, chiến công hiển hách như vậy. Bên ngoài phong cảnh, nghĩ tới thân tình bình thường nhất lại có được. ràng cha mẹ đều còn, lại có người nào .

      So sánh với nàng, tuy rằng mẫu thân mất sớm, nhưng nàng vẫn còn phụ thân và đệ đệ. Lại, dù gia cảnh nghèo khó, nhưng tình cảm cả nhà lại rất tốt.

      còn phải liều mạng nỗ lực, chỉ mong muốn được phụ nhìn cái, đứa trẻ đáng thương.

      Lại biết làm sao để an ủi , liền nắm tay chặt, cường điệu, “Vương gia, về sau ta bồi ngươi, ngươi còn lẻ loi nữa.”

      Tống Lăng nhìn nàng chăm chú, đôi mắt nàng sạch , vô cùng thanh triệt.

      rũ mắt, nhìn đến bàn tay nắm lấy bàn tay lớn của mình, lần đầu cảm nhận được ấm áp ra là như vậy.

      Về sau có nàng bên . câu đơn giản như vậy, lại tràn ngập ma lực.

      Lương Chinh bỗng cười, nụ cười từ tận nội tâm, trở tay nắm bàn tay nàng, “Vậy về sau, còn thỉnh nương tử chiếu cố nhiều hơn.”

      thình lình tiếng ‘nương tử’, làm Tống Lăng run lên, nâng mắt đối diện đôi mắt tràn đầy ý cười của , mặt nàng nóng bừng, sóng mắt xinh đẹp sao tả xiết.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tỏ tình thành công rồi đấy, làm Chinh cảm động thốt lên từ "nương tử" luôn, hí hí
      1900 thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 18: NGHI NGỜ


      Lương Chinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của nàng, lại càng muốn trêu chọc, “Ngươi vừa ngươi thích ta?”

      Tống Lăng chột dạ, ngẩng đầu lắp bắp hỏi, “Cái….cái gì?”

      Lương Chinh nhướng mày, mỉm cười, “Ngươi vừa mới , phụ hoàng thích ta cũng sao, có ngươi thích ta là được, phải ư?”

      Tống Lăng bị hỏi, ngại ngùng tới cả người đều đỏ hồng, khuôn mặt lại càng đỏ bừng xinh đẹp, “Ta phải, phải ý tứ kia, ta thích phải là loại này thích..”

      lại càng buồn cười, “Nga? phải là loại thích này? Là loại thích nào a?”

      Tống Lăng: “………..”

      “Ân? a.”

      Gương mặt nàng nóng bỏng, mím môi chặt. Nàng vừa thích , là nghe chuyện xưa của đáng thương quá, nỗ lực nhiều như vậy vẫn được phụ thân thích, cũng phải loại tình cảm nam nữ a.

      Bây giờ bị hỏi vậy, mới thấy thẹn thùng ngượng ngùng, nhìn lại đối diện ý cười hài hước trogn mắt . Buồn bực lại xấu hổ, thở phì phì trừng cái, đứng bật dậy từ đệm hương bồ.

      Lương Chinh vẫn cứ nhàn nhã tự tại ngồi uống trà, tay trái chống đầu, mi mắt khẽ nâng, cười cười, “Ngươi muốn đâu?”

      Tống Lăng nhấp môi, “Nhà xí!”

      , liền bước nhanh ra ngoài, đầu cũng ngoảnh lại.

      Lương Chinh vọng theo, “Biết nhà xí ở đâu ?”

      Tống Lăng ngừng chút, “ biết, nhưng ta hỏi a.”

      xong, chân đến ngưỡng cửa, xách váy chạy ra ngoài sân.

      Lương Chinh nhìn nàng xách váy, lại nghĩ tới bộ dáng ăn bánh bao lúc sáng, ngôn hành cử chỉ, giống tiểu thư khuê các chút nào.

      Sâu trong đôi mắt, là trầm tư suy nghĩ, chỉ là, ai cũng biết suy tư điều gì.

      hành lang truyền tới tiếng bước chân vững vàng, là nam tử toàn thân hắc y.

      Bộ dáng đoan đính, dáng đứng đĩnh đạc, chắp tay hành lễ với Lương Chinh: Vương gia!”

      Lương Chinh liếc , ngồi thẳng lên, “Vào .”

      Người này là thân vệ của Lương Chinh, ngày thường vẫn cùng đội ám vệ núp trong tối, chuyên phụ trách bảo hộ an toàn cho Lương Chinh.

      Thanh Phong nghe , bước vào trong phòng, tiến lại gần hơn, “Vương gia, thuộc hạ vừa phát người của Thái tử ở dưới núi.”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “Ta biết.”

      Lương Chinh là người nào? tai thính mắt tinh, mấy cái thích khách làm sao có thể tránh được đôi mắt chứ? Ngay từ lúc rời khỏi vương phủ, phát rồi.

      Thanh Phong lại , “ giải quyết toàn bộ, Vương gia yên tâm.”

      Lương Chinh gật đầu, bưng chén trà bàn, nhấp ngụm. Nhớ tới điều gì, ngẩng đầu , “Thanh Phong, ta có việc muốn ngươi tự mình làm.”

      “Vâng, thỉnh Vương gia phân phó.”

      Lương Chinh trầm ngâm lát, mới , “Là việc của Vương phi, bổn vương muốn ngươi tới Ích Châu, ngươi lại gần đây…………..”

      Tống Lăng tìm nhà xí, lại vừa lúc gặp mẫu thân của Lương Chinh.

      Nàng vội dừng lại, cung kính hô tiếng, “Nương.”

      Ngu TÌnh cười cười, giữ tay Tống Lăng, “Ta muốn tìm các ngươi, cơm chay làm tốt lắm, chúng ta đại đường ăn trưa.”

      Tống Lăng vội gật đầu, “Tốt, nương, ta kêu Vương gia.”

      “Ta ở đây.” Tống Lăng vừa dứt lời, tiếng của Lương Chinh truyền tới. Vừa quay đầu lại, nàng thấy khoan thai tới, thân áo dài bạch nguyệt, bộ dáng đẹp mắt.

      Tống Lăng hô , “Vương gia.”

      Lương Chinh tiến lại gần, hơi cúi đầu, hỏi , “Tìm được nhà xí sao?”

      Tống Lăng ngẩn ra, mắt trợn tròn, đề tiếng xuống đáp, “Ngươi cái gì….”

      Mặt đỏ hồng, theo bản năng nhìn bà bà.

      *Bà bà là chỉ mẹ chồng cổ đại đó các nàng.

      Làm trò trước mặt bà bà, hư quá.

      Ngu Tình thấy vậy, cười hiền lành, “Hai người các ngươi, cảm tình tốt, ta liền an tâm rồi. thôi, chúng ta dùng cơm trưa.”

      , liền dẫn đầu trước.

      Tống Lăng và Lương Chinh theo sau, nàng vẫn rũ đầu, thành nhìn đường.

      Bỗng có bàn tay duỗi ra, nắm tay phải nàng.

      Vừa ngước mắt, thấy vô cùng tự nhiên dẫn nàng về phía trước.

      Đôi tay lạnh lẽo được bao lại, ấm áp. ấm áp ấy, cho nàng cảm xúc thực lạ lẫm, cũng thực gần gũi.

      Nàng cúi đầu, nhìn tay hai người nắm chặt, lặng lẽ cong khóe môi….

      Đại đường, còn gọi là nhà ăn nơi đây. Các nữ ni đều ngồi dùng bữa, mỗi bàn có khoảng ba người trở lên.

      Tống Lăng thấy có nhiều người như vậy, bỗng, phản xạ có điều kiện mà lập tức rút tay lại.

      Bỗng nhiên bị nàng tránh thoát, Lương Chinh hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn nàng.

      Tống Lăng mặt hồng hồng, giọng hỏi: “Có Bồ Tát nhìn kìa.”

      xong, dè dặt nhìn mọi người xung quanh.

      Lương Chinh thấy biểu kính sợ của nàng, nhịn được cười , “Ngươi sợ cái gì? Làm chuyện gì trái lương tâm sao?”

      Tống Lăng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là kinh hoảng sợ hãi.

      Lương Chinh híp híp mắt, đem hết biểu của nàng ghi nhớ lại.

      Tống Lăng vội vàng , “Ta….ta có làm chuyện trái lương tâm, ngươi đừng bậy.”

      Lương Chinh hạ mi, nhìn nàng, “Ta tùy tiện thôi, ngươi khẩn trương làm gì?”

      Tống Lăng vội vàng , “Ta khẩn trương.”

      Lương Chinh nhìn nàng chăm chú, lại mở miệng.

      Có lẽ tại địa phương Phật môn như này, Tống Lăng nghĩ tới mình lừa dối Lương Chinh, nên chột dạ sợ hãi càng nhiều, đến ăn cơm cũng có tinh thần.

      Còn Lương Chinh, mỗi biểu tình dù là nhất của nàng, đều ghi nhớ!

      ------------------

      Người làm chuyện trái lương tâm, quả nhiên nên tới những nơi có Phật. Tống Lăng nhìn bốn phía đều có tượng Bồ Tát, càng cảm thấy chột dạ thôi.

      Sau khi vất vả kết thúc bữa trưa, Lương Chinh thấy Tống Lăng vẫn cứ thất thần như cũ, bèn : “Khó có được lần tới đây, chúng ta tới đại điện dưng hương .”

      “Dâng….dâng hương?”

      “Um, ngươi muốn sao?”

      “Ách….., có.”

      Lương Chinh nhìn nàng cái, “ thôi.”

      Dứt lời, liền tiến lên dẫn đầu trước.

      Tống Lăng theo phía sau, trong lòng căng thẳng, bồn chồn.

      Đợi tới đại điện, bốn phương tám hướng đều là pho tượng Bồ Tát, nàng đứng ngoài cửa, dám bước vào.

      Lương Chinh vào trong, lại thấy tiếng bước chân của nàng, liền quay đầu lại, “Thất thần làm gì? Tiến vào.”

      Tống Lăng ủ rũ, đôi tay lại nắm chặt, thầm tự cổ vũ. Hít hơi sâu, mới có dũng khí bước vào trong.

      Trong đại điện, có sư phụ đem tới hai nén hương, đưa cho mỗi người nén.

      Tống Lăng tiếp nhận hương, nắm chặt nhìn theo Lương Chinh.

      Trước mặt Phật Tổ có ba chiếc đệm hương bồ.

      Thấy quỳ, nàng cũng quỳ theo bên cạnh.

      Vừa cầm hương, nhắm mắt lại, nàng yên lặng sám hối: Phật Tổ minh giám, tiểu nữ muốn cứu phụ thân, mới to gan lớn mật giả làm Vương phi, từ đầu tới cuối, còn mục đích nào khác, mong…..mong Phật Tổ phù hộ, bí mật này có thể che dấu vĩnh viễn, hy vọng hai nhà Tạ Tống đều được bình an, gặp sóng gió.

      Cuối cùng, lại lặng lẽ cầu thêm: Nếu thực có người cần phụ trách vì lỗi lầm này, tiểu nữ nguyện gánh vác hậu quả mình, mong người thương hại, đừng liên lụy người khác.

      Tống Lăng quên, mình còn có tội khi quân người.

      Tuy , tại Lương Chinh đối xử với nàng có chút chuyển biến, là vì nghĩ nàng là thê tử của . khi bị phát , nàng chỉ là kẻ dối lừa đảo, nàng dám nghĩ tới, xử tội nàng như thế nào nữa.

      Làm lễ xong, tâm tình bỗng dưng trùng xuống, hai người sóng vai nhau về sương phòng, gì với nhau nữa.

      Về tới sân, Lương Chinh bỗng nhiên mở miệng, “Tới phòng của ta.”

      Dứt lời, tự vào trước.

      Tống Lăng trố mắt, lát sau mới phản ứng lại.

      Vừa vào trong, liền nghe lệnh, “Đóng cửa lại.”

      Tống Lăng ‘nga’ tiếng, quay đầu đóng cửa lại.

      Tống Lăng ngơ ngác đứng ở đó, nhìn Lương Chinh an tọa đệm hương bồ, “Có việc gì sao?”

      Lương Chinh xách ấm, châm trà, thuận miệng , “Lấy giấy và bút mực bàn tới đây.”

      Tống Lăng thành nghe lời, nhàng lại nhanh chóng đem tới cho .

      Lương Chinh nhấp môi, để ấm, chén qua bên, chừa vị trí trống cho nàng đặt đồ xuống.

      “Cũng lấy kinh thư bàn tới đây.”

      “Được.” Nàng lại vội vàng xoay người lấy đồ cho .

      Giấy và bút mực đều chuẩn bị thỏa đáng, Lương Chinh liền mở kinh thư ra, nghiêm túc sao chép.

      Trong phòng im ắng, Tống Lăng ngồi đối diện , biết làm gì nữa.

      Dáng ngồi của Lương Chinh, nàng chỉ thấy đẹp, khó thành lời, như bức tranh vậy, đẹp mắt!

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tội nghiệp bé Lăng quá, thà ngây thơ. Hi vọng Chinh đừng quá khắt khe vs bé Lăng
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :