1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 14: ĐÊM TỐI

      Edit: 1900


      , nàng cũng rất muốn ngủ giường, mềm mại thoải mái hơn rất nhiều.

      Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, bị Lương Chinh ấn ngồi đùi , liền thấy hốt hoảng, suy nghĩ lại, vẫn : “Cái kia, ta, ý ta là ta ngủ sàn nhà.”

      Lương Chinh nghe vậy, lại mở mắt ra, nhìn người bên cạnh cái.

      Tống Lăng bị nhìn chằm chằm, môi chặt lại, theo bản năng quấn chăn chặt hơn, có chút cảnh giác nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh bị biểu tình sinh động của nàng chọc cười, : “Cuối cùng là ngươi khẩn trương cái gì? Sợ bổn vương ăn ngươi?”

      Tống Lăng: “………..”

      Lương Chinh liếc mắt nhìn nàng cái, vừa bất dĩ lại có chút buồn cười, giơ tay ấn huyệt Thái dương, thấp giọng : “Ngủ , mỗi ngày đều ngủ mặt đất, cũng chê lạnh.”

      Lương Chinh xong, liền nhắm hai mắt lại.

      Trong phòng trở lên im ắng lạ, tiếng động nào.

      Tống Lăng thân thể cứng đờ, ngủ lép vào bên sườn giường.

      ràng là mỗi người chăn, hơn nữa cũng cách xa nhau chút mà nàng vẫn thấy khẩn trương.

      Có thể là bởi vì lần đầu tiên ngủ giường cùng nam nhân, hơn nữa, vừa mới….

      Nàng nằm trong chăn nhúc nhích, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm người kia.

      Lại nghĩ tới câu vừa rồi của , bị cảm động chút rồi =.=

      sợ nàng ngủ mặt đất lạnh mới ôm lên giường a. Nghĩ nghĩ, khóe miệng chậm rãi cong lên.

      Qua lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi câu: “Vương gia, ngươi ngủ chưa?”

      Lương Chinh trợn mắt, ‘ừ’ tiếng, xem như đáp lại chưa ngủ.

      Tống Lăng chớp đôi mắt, nghiêm túc hỏi: “Vì sao ngươi lại nương chưa cho ta ăn no?”

      Lương Chinh sửng sốt, rốt cuộc mở mắt, nén cười, đáp nàng, “ có gì.”

      Lương Chinh nghĩ tới bánh bao vừa được thấy, dù nén cười, nhưng ý cười trong mắt chả thể nào dấu được ai cả.

      Tống Lăng phát mình bị cười, có chút kỳ quái, nhìn chớp mắt.

      Người này, rốt cuộc cười cái gì nha?

      Lương Chinh nhìn nàng bĩu môi, vẻ mặt nghi hoặc hiểu, cũng đáng , ý cười trong mắt càng sâu, nhịn được vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Mau ngủ , ngày mai dậy sớm, ta mang ngươi đến nơi.”

      Tống Lăng nằm cách hơn cả nửa thân mình, nhìn nóc giường ngủ được.

      Lần đầu tiên cùng chung chăn gối cùng nam nhân, tự nhiên thấy khẩn trương ngủ được, hô hấp tự giác thả chậm lại.

      So sánh với nàng khẩn trương, ai kia lại có vẻ rất tự nhiên.

      Tiếng hít thở thong thả vững vàng truyền tới, hiển nhiên ngủ rồi.

      Nàng nghiêng đầu nhìn , trong phòng mảnh đen nhánh, theo ánh trăng mơ hồ mới thấy gương mặt tuấn kia. Gương mặt nhìn nghiêng như điêu khắc, mũi cao thẳng tuyệt đẹp. Hai mắt nhắm lại, lông mi ngay trước mắt nàng, vừa dài lại vừa dày.

      Tống Lăng lớn đến từng này, còn chưa thấy nam nhân nào tuấn như , làm người đối diện dời mắt được. Nàng tự giác cong người, tiến lại gần hơn để nhìn ngắm cho kĩ.

      Nam nhân tuấn như vậy, nếu là tướng công của nàng, tốt bao nhiêu?

      Như ma xui quỷ khiến, nàng dựa sát vào rồi. Sợ đánh thức người đẹp ngủ say, nang chống tay bên người , ngừng thở, tay phải nâng lên, cẩn thận nhàng sờ sờ mũi Lương Chinh.

      Chiếc mũi cao thẳng, Tống Lăng sờ soạng hai cái, giọng thầm, “Sao lại có người có bộ dạng đẹp như vậy chứ?”

      Tay phải nâng má, nghiêng đầu, nhìn trong chốc lát, lại nghĩ tới điều gì đó, thở dài sâu kín, trở lại ổ chăn của mình.

      Trong phòng còn tiếng động nào nữa, Tống Lăng nghe Lương Chinh hít thở vững vàng, dần dần cũng có chút buồn ngủ.

      Nhắm mắt lại, vẫn là khuôn mặt đẹp của ai kia, mỉm cười mà ngủ.

      ……….

      Vì biết muốn mang nàng ra cửa, nên Tống Lăng dám tham ngủ, rất sớm liền tỉnh rồi.

      Nào hiểu được, so với mình, càng dậy sớm hơn, khi mới mở mắt thấy thân ảnh của ai kia nữa.

      Bên ngoài trời vẫn chưa sáng , thời gian vẫn còn sớm đâu.

      Tống Lăng ngồi dậy từ bọc chăn, thở dài hơi. Nghĩ thầm, nàng mà dậy sớm hơn , sợ là trời vừa tối phải ngủ ngay mới được. Người gì ngủ trễ mà dậy sớm như vậy.

      Trong đầu vẫn miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, “Nương nương, ngài tỉnh rồi sao?”

      “Đúng vậy, vào .”

      Ngoài cửa, Tử Diên bưng thau nước, chuẩn bị hầu hạ Tống Lăng rửa mặt, nghe nàng đáp lại, mới giơ tay đẩy cửa tiến vào.

      Trong phòng, Tống Lăng vẫn ngồi giường, vẻ mặt mơ màng.

      Lương Chinh dậy sớm, lại có thói quen gấp đồ, chăn chiếu lộn xộn cả lên.

      Thế là, lúc Tử Diên vừa tiến vào, liền thấy mớ hỗn độn như vậy, đôi mắt trợn trừng, “Thiên a, nương nương, ngươi cùng với Vương gia….”

      Tống Lăng bình thường đều ngủ mặt đất, hôm nay lại tỉnh lại giường, giường chăn mềm lại lộn xộn, cũng thể trách Tử Diên suy nghĩ nhiều a.

      Tử Diên kích động, vội chạy tới mép giường, để đại thau nước xuống, hung phấn đầy mặt cầm tay Tống Lăng, vui sướng trong mắt đều muốn nhảy ra ngoài, “Nương nương, Vương gia có phải hay thích ngươi rồi? Hai người các ngươi….có phải hay , cái kia?”

      Tống Lăng nghe nàng năng lạ thường, trong lòng bị dọa, bỗng nghĩ tới mấy bức tranh vẽ hôm trước được xem, mặt mày bỗng đỏ bừng, xấu hổ buồn bực mà đẩy nàng, “Ngươi đừng bậy, nào….nào có..”

      Tử Diên nhìn bộ dạng ngượng ngùng này, cười hì hì, “Ta tin, đều ngủ cùng nhau, lại hành phòng phu thê??”

      xong, tự tay xốc chăn giường, đôi mắt mở to, cong thân mình, thực nghiêm túc tìm kiếm.

      Tống Lăng kỳ quái hỏi, “Ngươi tìm cái gì nha?”

      Tử Diên tìm vòng, khăn trải giường sạch , có đồ vật mà nàng muốn, khỏi có chút thất vọng, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi cùng Vương gia, có?”

      Tống Lăng mặt đỏ hồng, thẹn thùng, “ có a, ngươi cần nghĩ nhiều quá.”

      Tử Diên nghe vậy, thở dài thườn thượt, quay lại lấy thau nước, lại thập phần khó hiểu, “Ngươi , hai người đều ngủ giường, như thế nào lại phát sinh chuyện gì?”

      Rồi quay đầu lại, đưa khăn mặt cho nàng.

      Tống Lăng chui ra khỏi chăn, ngồi bên mép giường, duỗi tay tiếp nhận khăn, tự lau mặt, “Vương gia sợ ta bị lạnh, nên mới cho ta ngủ giường, ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

      Tử Diên còn tiếc nuối, nghe thấy câu này, ngẩng cái đầu , đôi mắt sáng rực rỡ, “Vương gia sợ ngươi ngủ mặt đất bị cảm lạnh?”

      Tống Lăng gật gật đầu, nhớ tới câu tối qua của , hẳn là có ý lo lắng cho nàng ?

      Nàng lau mặt xong, trả lại khăn cho Tử Diên.

      Tử Diên tiếp nhận, nhìn nàng cười ái muội, “Nương nương, có phải Vương gia thích ngươi ?”

      Tống Lăng cả kinh, cần nghĩ ngợi liền phản bác, “Sao có thể chứ.”

      Tử Diên , “Như thế nào có khả năng? Nếu , làm sao Vương gia lại quan tâm người có bị cảm lạnh hay chứ?”

      Tống Lăng nghe nàng , có điểm đạo lý đó chứ?

      Nhưng…Tống Lăng nghĩ tới bản thân mình, chữ to cũng biết mấy cái, cầm kỳ thư họa dốt đặc cán mai, tức khắc lắc đầu, “ có khả năng, Vương gia văn võ toàn tài, thích dạng nữ nhân gì có a, sao có thể thích nữ nhân như ta chứ….”

      Nàng , gục đầu xuống, giọng thầm, ‘Chữ to cũng biết mấy cái, biết đánh đàn cũng biết ngâm thơ, đối câu…”

      “Ngươi cũng hiểu mình quá chứ.” Tống Lăng chưa dứt lời, Lương Chinh xuất , tiến lại gần, thấy Tống Lăng, trong mắt lại lên ý cười.

      Tống Lăng sợ Lương Chinh đột nhiên tiến vào, sợ tới mức đứng vội lên từ bên mép giường, “Sao.... Sao ngươi lại quay trở lại?”

      Lương Chinh thuận thế ngồi xuống mép giường, ngước mắt nhìn nàng, “Trở về coi ngươi rời giường chưa, nếu là dậy, ,liền thu thập chút theo bổn vương ra cửa.”

      Tử Diên vội vàng lấy thường y, hầu hạ nàng mặc vào.

      Tống Lăng vừa mặc đồ, vừa tò mò hỏi Lương Chinh, “Chúng ta muốn đâu?”

      Lương Chinh đáp, ‘’ thăm mẫu thân của ta.”

      Tống Lăng lúc này mới ý thức được, nàng vào cửa cũng vài ngày, còn chưa gặp mẫu thân .

      Vội vàng thay xiêm y, theo Lương Chinh ra cửa.

      Ngoài cửa, có xe ngựa đứng chờ.

      Quản gia thấy hai người ra tới, vội vàng vén mành cửa ra, cung kính : “Vương gia, nương nương thỉnh lên xe ngựa.”

      Xe ngựa có chút cao, phía dưới đặt chiếc ghế, Tống Lăng đạp chân lên, định bụng bò lên .

      Nào biết tay phải vừa giữ xe ngựa, còn chưa kịp dùng sức, thân thể đột nhiên bẫng, cả người bị ôm chặn ngang.

      “A!” Nàng bị dọa hoảng sợ, cơ hồ phản xạ có điều kiện hô tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy nhìn mình, cười, “Gọi là gì?”

      Tống Lăng bị ôm trong ngực, mặt đỏ tim đập, mím môi hồng, giọng, “Ta có thể tự lên.”

      Lương Chinh liếc nàng, bên tai thấp giọng, “Đường đường là Vương phi, bò lên bò xuống còn ra thể thống gì?”

      , liền đặt nàng vào trong xe ngựa.

      Nhấc chân, thực nhàng bước lên xe, Tống Lăng thấy vậy, lập tức chui vào trong, nhường vị trí cho .

      Lương Chinh thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.

      Tài thúc tiến lên, đứng ngay bên cạnh xe ngựa, hỏi: “Vương gia, đại khái bao lâu trở về?”

      Lương Chinh: “Khoảng hai ngày, trở về là kịp sinh thần của phụ hoàng.”

      Tài thúc vội vàng gật đầu, “Vâng, Vương gia cẩn thận chút.”

      xong, lại chuyển thanh về phía Tống Lăng, “Hai ngày này phải phiền toái Vương phi nương nương tự mình chiếu cố ẩm thực hàng ngày cho Vương gia.”

      Tống Lăng sửng sốt, có điểm ngốc lăng, phải thăm mẫu phi sao? Nghe ý tứ này, ngược lại giống như ra bên ngoài?

      Nàng mờ mịt gật đầu, “Tài thúc yên tâm , ta chiếu cố Vương gia tốt.”

      Lương Chinh chỉ nhìn nàng chăm chú, đôi mắt nàng mở to, nghiêm trang hứa hẹn chiếu cố tốt.
      Last edited: 25/4/19

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Em inbox chị qua facebook nhé

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 15: RUNG ĐỘNG

      Edit: 1900
      -----
      Chúc các nàng nghỉ lễ vui vẻ nhé, iu nhiều <3



      Lương Chinh nghĩ thầm, tiểu nha đầu này, còn muốn chiếu cố ?

      Tài thúc buông mành xe ngựa xuống, bấy giờ Lương Chinh mới nặng nề phân phó xa phu bên ngoài, “ thôi.”

      “Vâng, Vương gia.” Xa phu đáp lời, lập tức thúc roi cho ngựa chạy chậm rãi về phía trước.

      Tống Lăng từ khi gả tới Vương phủ, chỉ qua doanh trại, chưa từng nơi khác. Nàng nhất thời cũng che dấu được vui vẻ, hung phấn, chạy tới chỗ ngồi bên cửa sổ, xốc màn lên, kích động nhìn ra bên ngoài.

      Tuy thời gian còn sớm, nhưng đường có rất nhiều người. Hai bên ven đường, người bán bánh bao, kẻ bán mì Dương Xuân, rồi các loại điểm tâm sáng, người bán hàng thét to hết đợt này đến đợt khác, thập phần náo nhiệt.

      Nhìn đường cái Trường An buổi sớm, nàng khỏi cảm khái, kinh thành hổ là kinh thành, so với thành Ích Châu náo nhiệt và phồn hoa hơn rất nhiều.

      Xe ngựa chạy qua quán bánh bao, hơi nóng hầm hập cùng mùi thơm theo gió thổi lại, phiêu phiêu vào trong xe ngựa.

      Tống Lăng vội vã cùng Lương Chinh ra cửa, còn chưa có ăn sáng, lúc này chỉ ngửi hương thơm thôi, trùng bụng them ăn tức khắc kêu to.

      Đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm sạp bánh của người ta, tự giác liếm liếm môi. Có thể do đói quá, bụng kêu lên tiếng.

      Lương Chinh lười biếng dựa vào vách ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được tiếng động.

      hơi ngẩn ra, mở mắt đối diện đôi mắt to của nàng.

      Tống Lăng vuốt bụng, khuôn mặt đỏ rực, rất chi là thẹn, mắt trông mong nhìn , giọng, “Vương gia, ngươi đói sao? Muốn hay ta mua cho ngươi hai cái bánh bao?”

      Lương Chinh đáy lòng cười tiếng. Nha đầu này, ràng chính mình muốn ăn, cư nhiên hỏi có muốn ăn ?

      hơi nhướng mày, cố ý trêu, “Ta đói bụng, muốn ăn.”

      Tống Lăng nghe vậy, mất mát sâu. Nàng sờ sờ bụng xẹp lép, lại nhịn được nhìn ra bên ngoài. Xe ngựa cách quán bánh bao đó khá xa rồi.

      Nàng mếu máo, có chút tiếc nuối, nghĩ thầm, xem ra bị đói đến trưa rồi.

      Lương Chinh nhìn vẻ mặt đầy biểu cảm của nàng, nhịn được cười, “Được rồi, ngoài thành còn tiệm bánh bao, so với nhà này còn ngon hơn nhiều, chút nữa ra khỏi thành, bổn vương mua cho ngươi.”

      Tống Lăng nghe được, đôi mắt trợn to, thể tưởng tượng được, “Ngươi…ngươi…”

      Tại sao lại biết nàng muốn ăn?

      Lương Chinh liếc nàng cái, trong mắt lộ ra ý cười, “Đói bụng , sao lại ngượng ngùng? Chả lẽ bổn vương lại để ngươi chịu đói bụng sao?”

      câu , ‘ để ngươi phải chịu đói’, Tống Lăng nghe được, cảm thấy cả người đều ấm áp.

      Mấy năm nay, có rất ít thời điểm nàng được ăn no. Tình huống trong nhà nàng, ăn đói mặc rách là chuyện bình thường. Có đồ ăn, nàng đều để dành cho phụ thân và đệ đệ mình, bản thân lại ăn rất ít. Chỉ có những lúc đói chịu được, mới chạy xuống bếp gặm hai miếng bánh bột ngô.

      Trước giờ nàng đều có thói quen tiết kiệm chắt chiu, nên vừa nãy, mặc dù rất muốn ăn bánh bao nhân thịt, nàng rất ngượng ngùng, dám .

      Bây giờ nghe được lời quan tâm của , tuy rằng là thuận miệng, cũng vẫn sinh ra tầng tầng rung động.

      Tự nhiên ngồi lại bên người Lương Chinh, tay nhàng giữ ống tay áo , đôi mắt lấp lánh nhìn , “Cảm ơn ngươi nha, Vương gia.”

      Lương Chinh rũ mắt nhìn nàng, dừng ở đôi mắt tròn xoe ấy. Nàng ràng muốn ăn bánh bao, lại nghiêm trang muốn mua cho , buồn cười, cũng đáng .

      Nam nhân đặt tay đầu nàng, nhàng xoa mái tóc mềm.

      Tống Lăng nâng tầm mắt, đối diện với , khuôn mặt ngơ ngác.

      Trong gian hẹp xe ngựa, bốn phía an an tĩnh tĩnh, hai người nhìn nhau, hiểu sao, trái tim đập nhanh, hoàn toàn chịu khống chế.

      Tống Lăng thẹn thùng, mặt đỏ hồng, hơi hơi rũ đầu xuống.

      Nàng bỗng nhớ tới lời Tử Diên từng , Vương gia, … có thể hay , thích nàng?

      …..

      Xe ngựa đường chạy thẳng ra ngoài thành, Tống Lăng gác cằm cửa sổ, mắt cũng chớp nhìn cảnh vật bên ngoài.

      Lương Chinh ngồi đối diện nàng, tay cầm quyển sách, ngẫu nhiên cũng liếc mắt nhìn Tống Lăng. Tiểu nha đầu mở to đôi mắt đẹp, nhìn đông lại nhìn tây.

      có chút buồn cười, nhịn được hỏi nàng: “Hồi ngươi ở Ích Châu ra khỏi cửa bao giờ sao?”

      Lương Chinh bỗng nhiên mở miệng hỏi, Tống Lăng sửng sốt quay đầu, “Vương gia, ngươi là chuyện với ta sao?”

      Lương Chinh: “……….Nơi này trừ bỏ ngươi, còn có người khác tới từ Ích Châu sao?”

      Tống Lăng cười hắc hắc, “Đúng vậy a.”

      Lại tiếp, “Đường của thành Ích Châu náo nhiệt như ở kinh thành đâu.”

      “Phải ?” Lương Chinh cười , lại cúi đầu nhìn sách, thuận miệng , “Đến tết càng náo nhiệt hơn.”

      Tống Lăng mặt đầy hung phấn, “ vậy sao?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, : “Trước tết tầm mười ngày, ta có thể dành thời gian đưa ngươi dạo.”

      vậy chăng?” Tống Lăng lại kích động rồi, vội vàng dịch lại cạnh , ngửa đầu nhìn, hung phấn tràn ngập trong đôi mắt sáng trong.

      Lương Chinh rũ mắt, hồi lâu sau, “Giả.”

      Tống Lăng: “………..”

      Tống Lăng nhíu nhíu chiếc mũi , biết lại trêu mình, vì thế đáp nữa, chỉ : “Nghe ở kinh thành có con sông ước nguyện, tới tết, chỉ cần cầm hoa đăng tới, thành kính ước nguyện với Hà Bá, nguyện vọng được thực ?”

      Lương Chinh nhìn nàng, hỏi: “Ngươi có nguyện vọng gì?”

      Tống Lăng vô cùng nghiêm túc, gật đầu, “Có a, đương nhiên là có a.”

      Nàng muốn phụ thân khỏi bệnh, nguyện vọng đỗ đạt của đệ đệ thành thực, mong người nhà được sống ngày tốt hơn, mà tại….cũng mong ước cùng phụ thân và đệ đệ đoàn tụ.

      Cuộc sống rất gian nan, mà nàng, nỗ lực sống sót chỉ vì nguyện vọng đó thôi.

      Nàng vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần có nguyện vọng để sống sót, so với người mong muốn điều gì đều tốt hơn rất nhiều.

      Nàng nhìn Lương Chinh, có chút tò mò, ‘Vương gia, ngươi sao? Ngươi có nguyện vọng gì ?”

      Lương Chinh hơi ngẩn ra, nguyện vọng?

      A! tự giễu cười, : “Khi còn từng có.”

      Tống Lăng thấy kỳ quái, khi còn có, cho nên tại có sao?

      Nàng nghi hoặc, nhưng cũng suy nghĩ nhiều. Người như , cao cao tại thượng, muốn gì được đó, đâu cần phải ước nguyện gì chứ. Đại khái, đồ vật mà muốn, chỉ cần duỗi tay là có ngay.

      Tống Lăng thấy lại cúi đầu đọc sách, liền hỏi nữa, quay lại bên cửa sổ.

      Xốc màn che, đôi mắt xoay tròn, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

      Xe ngựa chạy mãi, mơ hồ thấy được thành lâu.

      Lương Chinh muốn thăm mẫu phi, Tống Lăng còn tưởng rằng hai người vào cung, lại ngờ người lại ở trong cung.

      Tuy rằng có tò mò, nhưng , tẹo nữa cũng gặp người thôi.

      Tốt xấu gì, tại nàng cũng là nàng dâu danh nghĩa, tiểu tức phụ gặp bà bà, dù là hàng giả, nàng vẫn thấy thực khẩn trương.

      Xe chạy được tầm nửa khắc, bụng Tống Lăng lại biểu tình kháng nghị lần nữa.

      Theo bản năng nhìn người đọc sách. Bốn mắt nhìn nhau, khỏi có chút ngượng ngùng a.

      Lương Chinh lần này nhịn được, cười, “Lại đợi chút nữa thôi, lập tức tới.”

      Tống Lăng xấu hổ, sờ sờ gáy, “Kỳ ngày thường ta dễ bị đói như vậy, phỏng chừng tối qua ăn ít quá .”

      Nàng vừa dứt lời, xe ngựa bỗng dừng lại.

      thanh của xa phu truyền từ bên ngoài vào, “Vương gia, tới tiệm bánh bao Lý Ký.”

      Dứt lời, liền nghe thấy thanh phu xe nhảy xuống xe ngựa.

      Lương Chinh nghiêng người, kéo góc mành xe, cúi người xuống xe.

      Tống Lăng theo phía sau, muốn nhảy xuống, lại thấy Lương Chinh duỗi tay ra tiếp nàng.

      Nàng hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn .

      Lương Chinh : “Đưa tay cho ta .”

      Tống Lăng nhìn khuôn mặt tuấn của , mặt có chút nóng lên, thẹn thùng đỏ ửng cả mặt. nhàng mím môi, đặt tay mình vào tay .

      Lương Chinh tay trái cầm tay nàng, tay phải đỡ eo thon nàng. Chỉ trong nháy mắt vững vàng mặt đất.

      Toàn bộ quá trình, nàng đều gắt gao dựa vào trong lồng ngực . muốn thối lui, bàn tay bên hông buộc chặt, nàng dám nhúc nhích, thân thể cứng đờ.

      cơn gió thổi qua, Lương Chinh ngửi được hương thơm thanh thanh đạm đạm.

      Tay càng tự giác nắm chặt hơn, hơi cúi đầu, tiếng trầm thấp bên tai nàng, “A Uyển, ngươi thơm quá.”

      Thanh trầm thấp, cùng hơi thở ấm áp khi hô hấp thổi vào tai Tống Lăng, nhàng, có chút ngứa. Cào đầu quả tim tê tê dại dại, theo bản năng nàng quay đầu , “Vương…Vương gia.”

      Hai má đỏ ửng, bên tai đỏ bừng, vì quá khẩn trương nên lông mi cũng run run như cánh bướm, xinh đẹp sao tả xiết.

      Lương Chinh nhìn đôi tai ngọc đỏ ửng, mắt ý cười, thấp tiếng : “Sao lại thẹn thùng như vậy??”

      Tống Lăng: “………”

      Lương Chinh buông nàng ra, nghiêng người trước dẫn đầu.

      vừa , nàng vẫn còn sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng thản nhiên của ai kia, ngốc cả buổi mới phản ứng chạy theo.

      vừa dựa nàng gần như vậy, môi …gần như dán vào lỗ tai của nàng, giống như, muốn thân, thân nàng vậy…

      Lương Chinh vào trước, tùy tiện tìm cái bàn ngồi xuống. Ngẩng đầu thấy nàng vẫn ngây ngốc sững sờ, cười kêu, “Thất thần làm gì? đói bụng sao?”

      Tống Lăng thấy cười, dáng vẻ như muốn ăn đòn, khỏi cắn cắn môi.

      Người này xấu xa!

      Cố tình lại trêu nàng, bây giờ chắc mặt nàng nóng bừng rồi, mất mặt mà!

      Tay nắm chặt, mím môi, cao hứng đến ngồi cùng .

      Rũ đầu, them nhìn nữa.

      Tiệm bánh bao Lý Ký là trà lâu đơn giản, đặt con đường lớn, chuyên môn cung cấp đồ ăn cho các lữ khách. Ngoài bánh bao, còn có mì sợi, nước trà linh tinh…

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn edit nhé. Chúc bạn nghỉ lễ vui vẻ
      1900 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 16: Bánh bao

      Edit: 1900


      Tiểu nhị trong tiệm vừa thấy hoa phục cẩm y của hai người, vội vàng tiến tới tiếp đón nhiệt tình, “Công tử, phu nhân, hai người muốn ăn gì?”

      tiếng ‘phu nhân’ làm Tống Lăng sửng sốt, theo bản năng nhìn xung quanh.

      Lương Chinh mỉm cười, nghiêng người nhìn nàng, “Phu nhân, muốn ăn cái gì?”

      Tống Lăng nghĩ tới, vừa mới trêu đùa nàng, liền muốn để ý tới , tức giận : “Bánh bao.”

      Lương Chinh nín được bật cười, giơ tay nhéo nhéo má nàng, “Mặt ngươi cũng giống bánh bao a.”

      Tống Lăng: “……..”

      Tống Lăng trừng lại , chưa kịp gì, vậy mà tiểu nhị bên cạnh ‘phốc’ bật cười trước rồi.

      Tống Lăng nhíu mày, “Ngươi cười cái gì?”

      Tiểu nhị cong người, mặt mày tươi cười, “Hồi phu nhân, tiểu nhân thấy tình cảm của công tử và phu nhân tốt.”

      Tống Lăng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Lương Chinh.

      “……….”Tống Lăng trầm mặc trong chốc lát, khỏi co rút khóe miệng.

      Nàng với , tình cảm đều có. Tên tiểu nhị này nhìn ở đâu mà thấy tình cảm thế??

      Lại , còn bảo mặt giống chiếc bánh bao, ràng là chê cười nàng, chả lẽ, chê cười người khác cũng là thể tình cảm???

      Tên tiểu nhị này, biết chuyện, giỡn mà.

      Tống Lăng nhìn bệ bếp phía xa, lồng hấp bánh bao tỏa ra hương thơm, nóng hầm hập. Nàng đói bụng, cũng để ý mà liếm liếm môi.

      Lương Chinh xem bộ dáng tiểu miêu ham ăn của nàng, lắc đầu với tiểu nhị, “Cho lồng bánh bao, hai chén mì thịt bò.”

      “Dạ vâng! Thỉnh hai vị chờ lát, lập tức có ngay!” Tiểu nhị cao hứng vung vung khăn vai, quay đầu hô lớn, “ lồng bánh bao, hai chén mì thịt bò cho bàn này!”

      Trà lâu này, có ít khách nhân, Tống Lăng ngồi đoan chính bên cạnh Lương Chinh, rũ đầu hé răng.

      Lương Chinh nhìn nàng, duỗi tay, nhàng nâng cằm nàng.

      “Ngươi làm gì?” Bị bắt ngẩng đầu đối diện với .

      Lương Chinh vẫn cười cười, đáp “Ngươi cảm thấy tiểu nhị kia đúng hay ?”

      Vừa nãy, để ý thấy, Tống Lăng trộm cắn môi, biểu tình vui.

      Tống Lăng bị hỏi, ngơ ngác. Vấn đề này, phải rất rất ràng sao?

      Nàng nhìn , trầm mặc, lại nhịn được, “Vương gia cảm thấy, người có tình cảm với ta sao?”

      Lương Chinh nghe vậy, rũ mi, khẽ cười, buông lỏng tay.

      Tự nhấp trà, nửa chữ nữa.

      ràng biết có tình cảm với mình, nhưng thấy cười khẽ như vậy, có chút mất mát nổi lên.

      Tống Lăng cũng học , nhấp môi uống trà, có gì, quan hệ, dù sao, nàng cũng thích .

      “Lúc trước cưới ngươi, xác thực ta có tình cảm gì.” Lương Chinh bỗng nhiên mở miệng.

      Tống Lăng nhìn , hơi ngạc nhiên.

      Lương Chinh buông chén trà, nhìn nàng, ý cười càng sâu, ánh mắt cũng nghiêm túc sâu thẳm.

      Thấy như vậy, nàng cũng có chút khẩn trương.

      Lương Chinh chờ nàng chú ý, mới chậm rãi mở miệng, “Thực ra, lúc trước ta muốn cưới ngươi. Ta, Lương Chinh sống hai mươi mấy năm, bất cứ thứ gì đều có thể tranh đoạt, duy nhất, nữ nhân ở bên ta cả đời này, ta muốn chính mình được chọn.”

      tới đây, trong đầu Tống Lăng lộp bộp chút, theo bản năng nắm góc áo chặt, giọng hỏi: “Vậy…Ngươi có thích nương nào ?”

      Lương Chinh cười , “Ta mười bốn tuổi liền ra chiến trường, lại đa số thời gian đều ở biên quan trấn giữ, lòng bảo vệ quốc gia, có tâm tư đó.”

      Tống Lăng nghe vậy, biết nên tiếp lời thế nào…

      “Bất quá…” ngừng chút, “Sau đó ta cưới ngươi, bổn vương bỗng phát , ngươi đáng ghét như trong tưởng tượng của ta, thậm chí…còn có chút đáng .”

      Tống Lăng chớp chop mắt, đáng ? khen nàng sao?

      Lương Chinh hẹ khóe miệng, nhìn nàng, “Cho nên, bổn vương muốn cùng ngươi bồi dưỡng tình cảm chút.”

      Tống Lăng kinh ngạc, nhìn chớp mắt, cả nửa ngày cũng biết gì.

      Lương Chinh cười nhạo, “Đây là phản ứng của ngươi?”

      Tống Lăng cắn môi dưới, đôi tay tự giác đặt lên bàn, mắt tròn xoe nhìn , “Vương gia, ngươi nghiêm túc chứ?”

      Lương Chinh: “Ngươi thấy ta giỡn à?”

      Tống Lăng càng khó hiểu, “Ngươi…ngươi chê ta sao?”

      Lương Chinh muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng, có phải nghĩa là, muốn thử thích nàng?

      Nàng chữ to cũng biết, hẳn nên ghét bỏ nàng mới đúng chứ?

      Lương Chinh liếc nàng, “Muốn nghe lời lòng sao?”

      Tống Lăng: “………….”

      Lương Chinh: “Tính ra, rất ghét bỏ.”

      Thiên hạ đều đồn nàng là tài nữ đệ nhất, thực tế lại là tiểu gia hỏa cái gì cũng .

      Tống Lăng: “………”

      “Cũng sao, trở về, bổn vương tự mình dạy ngươi.”

      Tống Lăng cả kinh: “Dạy ta làm gì?”

      Lương Chinh: “Đọc sách viết chữ, cầm kỳ thư họa.”

      Tống Lăng: “……….”

      “Công tử, phu nhân, bánh bao và mì thịt bò tới!” Tiểu nhị bưng khay đồ ăn tới, “Phu nhân, bánh bao mới ra lò, còn rất nóng, phải ta thổi phồng, tuy cửa hàng nhà ta , nhưng bánh bao này, tuyệt đối là ngon nhất kinh thành, ăn ngon thu tiền của ngài!”

      Tống Lăng nhìn bánh bao mập mạp bàn, cười vui vẻ, cong cong mắt hạnh, “Cảm ơn.”

      cảm ơn, cảm ơn, mời phu nhân dùng a.” Tiểu nhị đặt đồ lên bàn, cười cười khéo léo đáp lời.

      Tống Lăng them muốn chết, bánh bao vừa yên vị, liền muốn duỗi tay tới lấy.

      Kết quả, đồ còn chưa tới tay, bị lấy.

      Nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn , “Làm sao vậy?”

      “Rửa tay chưa?”

      Tống Lăng nhìn tay mình, có chút thẹn thùng, “….Lại, lại dơ.”

      Lương Chinh lấy đôi đũa đưa cho nàng, “Vậy dùng cái này.”

      Tống Lăng: “….Nga.”

      Bánh bao mềm mại, lớn , hương thiệt thơm. Tống Lăng độ đói, nàng ngụm cắn xuống, hơn phân nửa cái bánh liền biến mất. (@@)

      Lương Chinh: “………..”

      Tống Lăng hơi ăn ba cái bánh bao, vỉ hấp còn dư lại ba cái. Nàng còn muốn ăn tiếp, nhưng thấy còn chưa động cái nào, chung quy dám. Có chút lưu luyến dời tầm mắt chuyển về bát mì trước mặt.

      Tuy chỉ có gian, nhưng chỉ bánh bao, mà hương vị của mì thịt bò cũng rất ngon.

      Tống Lăng thành thạo, ‘hút, cắn, hút…’ chén mì thực mau thấy đáy.

      Lương Chinh nhìn tư thế ăn uống của nàng, khóe mắt giật giật hai cái. Đây xác thực có phải thiên kim nhà tri phủ, tiểu thư khuê các đó chứ?

      Tống Lăng ăn xong, rốt cuộc thấy no, mỹ man liếm liếm môi.

      Liếm đến nửa, bông thấy thích hợp, vừa nhấc đầu, đối diện tầm mắt Lương Chinh, nhìn nàng chằm chằm.

      Ánh mắt thâm sâu, mang theo vài phần đánh giá.

      Tống Lăng thầm kêu ổn, vừa rồi nàng chỉ lo ăn, hoàn toàn quên mất cái gọi là ‘tiểu thư khuê các.’

      Tống Lăng cười gượng, “Ta…vừa rồi ta đói bụng quá, cho nên…”

      Lương Chinh trầm mặc lát, bông nhiên cười, “ sao, chúng ta là phu thê, cần chú ý nhiều như vậy.”

      Tuy vậy, nhưng nàng vẫn bị ánh mắt ấy dọa sợ. Trong nháy mắt, nàng có cảm giác, xem thấu mọi thứ. dám đáp lời , nhưng tự dặn lòng, được sơ xuất như vậy nữa, ngàn vạn lần phải chú ý phòng ngừa.

      Tống Lăng đoan chính ngồi ghế, đôi tay quy củ đặt chân, diễn xuất nốt màn tiểu thư khuê các.

      Lương Chinh liếc nàng, “Ăn no rồi sao?”

      Tống Lăng vội gật đầu, lấy lại tinh thần, “Ăn no.”

      Lương Chinh nâng cằm, chỉ chỉ cái bánh bao, “Thích ăn nhiều hơn, ta ăn đâu.”

      Bánh bao ăn rất ngon, Tống Lăng dù no, nhưng vẫn hơi thèm. Nhà nàng rất ít khi được ăn thịt. Liền tính có mua về, nàng cũng nỡ ăn.

      Mà nếu nàng lại ăn tiếp, cũng ngượng ngùng. Vì thế liền lắc đầu, “Ta ăn, ta no.”

      Lương Chinh cũng nhiều lời.

      cũng quá đói, ăn xong chén mì, bánh bao cũng ăn tiếp. Buông đũa liền kêu tiểu nhị tính tiền.

      Tống Lăng thấy bỏ lại ba chiếc bánh bao, nhất thời sửng sốt, “Cái này…ngươi ăn sao?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “Ta no.”

      Tiểu nhị ra tới, chuẩn bị thu chén đĩa.

      Tống Lăng vội đè lại vỉ hấp, “Chờ chút, bánh bao còn chưa ăn xong.”

      xong, lại, “Phiền toái ngươi, gói lại mấy cái này giúp ta.”

      “Vâng, phu nhân chờ lát.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :