1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 09:

      Edit: 1900

      Lương Chinh nhìn nàng khóe môi tự giác cong lên chút, cũng biết như thế nào, thời gian ở cùng với Tiểu Vương Phi của mình tâm tình tốt hơn .

      liếc nhìn nàng cái : Ngủ .”

      “Ân.” Tổng Lăng dùng sức gật đầu, lại chui vào trong chăn của mình lần nữa. Ngủ , trong lòng cảm thán, cách đánh huyệt, là quá lợi hại a.

      ………………


      Tổng Lăng luôn cảm thấy mình là người dậy rất sớm, nhưng từ khi nàng gả tới vương phủ mới phát còn có người thức dậy sớm hơn so với nàng, như Lương Chinh chẳng hạn.

      Tống Lăng tỉnh dậy trời mới tờ mờ sáng, đầu vừa nhấc lên thấy thân ảnh của Lương Trinh đâu nữa, nhìn xung quanh vòng cũng thấy ai trong phòng cả.

      Nghe Tài thúc , Lương Trinh mỗi ngày đều dậy rất sớm để Quân doanh. Hôm nay, chắc cũng rồi. Tống Lăng bò dậy từ trong chăn, mặc xong quần áo, sau đó đó gập gọn chăn lại, đem cất trong ngăn tủ. Tử Diên còn chưa tiến vào, nàng tự thu thập thỏa đáng. vào hậu viện để múc nước rửa mặt. Ai ngờ, vừa nhìn ra sân sau thấy Lương Chinh thân hắc y luyện kiếm thuật.

      Kiếm xuất linh hoạt, hữu lực, người kiếm, di chuyển cực nhanh, kiếm vừa dừng lại, thấy những nhánh cây đối diện soạt soạt…toàn bộ đều rơi mặt đất.

      Tống Lăng hiểu về Kiếm thuật, nàng chỉ cảm thấy Lương Chinh rất lợi hại, chỉ là lợi hại bình thường. Bộ dáng của tuấn, giống như trong thoại bản hiệp khách giang hồ vậy.

      Tống Lăng ôm chậu rửa mặt đứng ở bậc thang, tầm mắt nhìn theo thân ảnh biến hóa ở phía trước, trong mắt nàng tràn đầy sùng bái, nhìn hề chớp mắt a.

      Nghe đồn Lương Chinh 14 tuổi ra chiến trường, chinh chiến xa trường mười mấy năm. văn võ song toàn lại cực kỳ tuấn, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ.

      Ban đầu, nàng còn cho rằng là tin đồn khoa trương, nhưng hôm nay, mới chân chính biết được. Đây đều là a!

      người nam nhân ưu tú như vậy, người xứng đôi cùng nên là Tạ tiểu thư còn như nàng nương nơi thôn dã, làm sao có thể vọng tưởng làm thích mình được. Đôi mắt lại mù a.

      Nghĩ như vậy, Tống Lăng càng cảm thấy hi vọng xa vời. Cũng may Lương Chinh còn chưa phát ra, tạm thời nàng vẫn còn an toàn.

      Lương Chinh luyện kiếm xong, quay đầu liền thấy Tống Lăng phát ngốc, ôm cái chậu rửa mặt đứng bậc thang. Hơi nhướng mày hỏi, “Làm sao vậy?”

      thanh nam nhân nặng nề vang lên, Tống Lăng lúc này mới hồi phục tinh thần. Vội vàng bước tới gần, thấy cả người đầy mồ hôi, vội : “Vương Gia, ta múc nước cho ngươi rửa mặt nhé.”

      xong, chạy vội tới bên giếng, thân mình hơi cong, đem thùng nước buông xuống, thực mau liền xách nước xô nước đầy, đổ vào trong chậu rửa mặt. Lại ngồi xổm xuống, vò khăn lau mặt rồi đưa tới trước mặt Lương Chinh, “Vương Gia, rửa mặt.”

      Lương Chinh lập tức tiếp nhận, ánh mắt sâu lắng nhìn chăm chú Tống Lăng. Nhìn đôi mắt to tròn sáng ngời, cái mũi thanh tú, đường xuống, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cái miệng đào nhắn kiều diễm.

      Thành thân được hai ngày, đây là lần đầu tiên Lương Chinh quan sát cẩn thận Vương phi của mình. gặp qua quá nhiều mỹ nhân, người trước mắt miễn cưỡng được coi là đẹp. Tuy rằng, tính khuynh quốc khuynh thành, cũng coi như cảnh đẹp ý vui, rất có tư thái của nữ nhân.

      Nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, rốt cuộc cũng duỗi tay tiếp nhận khăn. Nhưng lúc nhìn xuống khăn kia, ánh mắt dừng ở mu bàn tay nàng, là đôi tay thô ráp. Hoàn toàn giống với đôi tay của các tiểu thư khuê các nên có, ngược lại giống như đôi tay thường làm việc nặng. Đôi mày căng thẳng, di chuyển nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt trở nên sắc bén sâu thấy đáy, muốn nhìn thấu nàng.

      Tống Lăng bị đôi mắt lạnh lùng dọa nhảy dựng. Ngón tay cầm khăn tự giác mà nhéo cái, “Vương, Vương gia, làm sao vậy?”

      Lương Chinh gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cằm banh lại, chậm chạp mở miệng.

      Tống Lăng bỗng sợ hãi, trái tim đập thình thịch. Nàng cẩn thận hỏi lại lần nữa, “Vương gia, có… có chuyện gì sao?”

      Lương Chinh vẫn như cũ đáp lại, đôi mắt liếc nàng cái sâu, rốt cuộc cũng nhận lấy khăn lau mặt cái. Rồi tùy ý hỏi, “Nghe Vương phi cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông, có tài danh tài nữ đệ nhất thiên hạ?”

      Tống Lăng nghe vậy, mặt trắng mảnh.

      Lương Chinh lại nhìn nàng, đôi mắt híp lại chút, tiếp: “Mấy ngày nữa là thượng thọ 60 tuổi của phụ hoàng, bằng Vương Phi nàng gảy khúc, thay vi phu chúc thọ Phụ hoàng, lại tăng chút thể diện cho bổn Vương?”

      Tống Lăng đến Cầm thế nào, còn chưa nhìn thấy bao giờ, thế nào lại gảy cầm được chứ. Tống Lăng sắc mặt trắng bệch, lắc lắc đầu, “… gảy cầm…”

      Lương Chinh nhìn nàng, hỏi: “Như thế nào? được sao?”

      , .”

      “Vậy, quyết định như thế . Ba ngày sau là tiệc thượng thọ của phụ hoàng. Bổn Vương liền chờ ngươi tăng thể diện cho ta.”

      “…….”

      Lương Trinh câu, dọa Tống lăng sợ hãi, tâm hoảng ý loạn. Đợi Lương Chinh vừa ra khỏi cửa, liền rối loạn vội vội vàng vàng chạy tìm Tử Diên thương lượng đối sách.

      Tử Diên ngồi ghế, nghe vậy, đứng bật dậy, làm đổ cả chiếc ghế gỗ. Cả hai đều gấp đến độ muốn khóc, ba ngày làm sao bây giờ a.

      “Thiên a! Ba ngày thời gian học là kịp a!” Tử Diên gấp đến độ mồ hôi lạnh trán đều toát ra. Xoay tới xoay lui trong phòng.

      Tống lăng cũng đặt mông ngồi lên giường nàng. Sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy, nàng ngàn vạn đều nghĩ tới, nhanh như vậy liền bị lộ rồi.

      Chủ tớ hai người nhìn nhau, đều thấy được gấp gáp, nôn nóng trong mắt đối phương, giống như kiến bò chảo nóng vậy. Làm thế nào cũng nghĩ ra biện pháp, Tống Lăng dứt khoát “Cùng lắm ta liền với , ta gảy cầm.”

      Tử Diên quay đầu nhìn nàng, “Người điên rồi.”

      Tống Lăng hỏi lại, “Nếu , phải làm sao bây giờ? Hôm nay là đánh đàn, ngày mai có thể bắt ta ngâm thơ đối chữ, ta đến chữ to đều nhận biết mấy cái, làm sao có thể. Còn , trực tiếp với , ta căn bản phải là tài nữ, tất cả thanh danh bên ngoài đều do người bên ngoài đồn thổi thôi.”

      được, được, tuyệt đối được. Thanh danh tiểu thư nhà ta cũng phải do đồn thổi. Huống chi, Vương gia là người như nào, sao có thể bị ngươi lừa gạt như thế được?”

      “Kia, như vậy làm sao bây giờ?” Tống Lăng đôi mắt đều hơi đổ, tốt như vậy, thế nào đột nhiên bắt nàng gảy cái gì cầm.

      “Người để ta ngẫm nghĩ, để ta ngẫm….” Tử Diên lại tới lui, trong đầu vận chuyển nhanh chóng.

      Tống Lăng ngồi ở tường cau mày cắn đầu ngón tay, mỗi lần nàng lo âu thích cắn đầu móng tay, cắn cắn, là có thể nghĩ ra biện pháp. Trời mau tới buổi trưa, linh quang chợt lóe, Tống Lăng vỗ đầu, đột nhiên to “Ta có.”

      “Ngươi có biện pháp?!” Tử Diên đột nhiên quay đầu lại, vừa mừng vừa sợ mà nhìn về phía nàng.

      Đôi mắt Tống Lăng cong cong, trong mắt lộ ra tinh quang, giống như là tiểu hồ ly giảo hoạt.

      ………..

      Lương Chinh vừa huấn luyện binh lính xong, chuẩn bị cùng Lương Tẫn ăn.

      Mặc dù hai người đều là Vương gia tôn quý, nhưng dù là ở chiến trường hay trong quân doanh, hai người đều cùng các huynh đệ cùng ăn cùng ở, có thịt ăn thịt, có màn thầu ăn màn thầu. Về phương diện ẩm thực này, đều quá quy củ.

      đường binh lính từ bên ngoài chạy vào, “Vương gia, Vương gia.!”

      Binh lính kia vội đáp, “Vương Gia, có nữ nhân ở bên ngoài tới, tự xưng là phu nhân của ngài, nàng nàng là Vương phi nương nương.”

      Lương Chinh nghĩ tới Tống Lăng, ấn đường nhíu chặt, : “Hỏi nàng tới làm cái gì ?”

      Binh lính này lắc đầu, “Thuộc hạ biết, bất quá, Vương phi nương nương xách theo hộp đồ, có thể là đưa cơm trưa tới cho Vương gia.”

      Tiếng vừa dứt, Lương Tẫn ở bên cạnh hâm mộ cười , “Thiên của ta! Nhị ca, phúc khí của người tốt, cưới được tức phụ hiền huệ như vậy a.”

      Lương Chinh liếc lạnh lẽo. Lương Tuấn cười hắc hắc, ngậm miệng.

      “Vương Gia, vậy có cho Vương phi vào ?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “Đưa tới nội trướng.”

      ……….

      Bên ngoài doanh trại.

      Tống Lăng xách hộp đồ ăn, đứng im khẩn trương ở đó.

      Đợi trong chốt lát cũng thấy binh lính vừa vào đưa tin bước ra, người này cung kính cười , “Vương phi nương nương, Vương gia thỉnh ngài vào trong.” xong, liền hơi khom người, “Thuộc hạ dẫn người vào trong.”

      Tống Lăng vội gật đầu cảm kích , “Cảm ơn, phiền toái ngươi.”

      Tống Lăng lần đầu tiên tới quân doanh, nơi là sợ là trọng địa, nàng còn nghĩ Lương Chinh cho nàng tiến vào. Nên cũng dám loạn mắt ngắm nhìn xung quanh, chỉ nhìn thẳng theo người lính phía trước này.

      mãi cũng tới doanh trướng, binh lính bên ngoài thông báo tiếng, “Vương Gia, Vương phi nương nương tới.”

      Dứt lời, liền thấy thanh trầm thấp của Lương Chinh vang lên, “Tiến vào.”

      Tống Lăng nghe thấy thanh của Lương Chinh, trong lòng bỗng dưng khẩn trương chút, cắn môi dưới, hít sâu hơi, sau đó mới tiến lên, đến màn trướn, cong người, vào.

      Vừa mới nhấc đầu, phát bên trong chỉ có mỗi Lương Chinh. Còn có nam nhân rất tuấn và nương xinh đẹp quần áo xanh lục. Nàng giật mình, có chút vô thố mà đứng ở cửa, theo bản năng cầm chặt giỏ xách trong tay.

      Lương Tẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhị tẩu của mình, khuôn mặt tươi cười tiến lên “Nhị tẩu xem như lộ diện, nhị ca còn ngươi đáng . Ta muốn tìm ngày nào đó, đến trong phủ nhìn ngươi đâu. nghĩ tới thế nhưng ngươi lại tìm tới trước.”

      Tống Lăng có điểm ngốc, nghe thấy Lương Tẫn câu kia, ‘nhị ca ta ngươi lớn lên đáng ’, theo bản năng quay đầu nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh cũng thấy thất thố, rời tầm mắt, tay nắm thành quyền để ở bên môi, xấu hổ mà ho khan tiếng.

      Lão Tứ này, có việc gì linh tinh gì vậy.

      Tống Lăng nghĩ tới Lương Chinh thế nhưng nàng đáng . Trong lòng có chút vui mừng, bỗng nhiên còn khẩn trương nữa, nhìn Lương Tẫn, hướng lễ phép gật đầu, “Ngươi hảo…”

      Lương Tuấn cười , “Ta kêu Lương Tẫn, đứng hàng thứ tư, nhị tẩu, về sau ngươi kêu ta Tứ đệ là được.”

      Tống Lăng gật gật đầu, cong môi cười, “Tứ đệ hảo.”

      Lục Phù cũng theo tiến đến, khom người hành lễ, “Ta là Lục Phù, là thị vệ cận thân của Vương gia.”

      Tống Lăng nhìn nương áo lục trước mắt, kinh ngạc tròn đôi mắt, “Ngươi là thị vệ?”

      Lục Phù cười đáp, “Đúng vậy, ta là thị vệ.”

      Tống Lăng cảm thán , “Ta còn cho rằng chỉ có nam tử mới làm thị vệ được, ngươi lớn nên xinh đẹp như vậy cũng có thể làm thị vệ nha.”

      Lục Phù được nàng khen xinh đẹp, cười cực kỳ vui vẻ, “Tạ Vương phi nương nương khích lệ.”

      Lương Tẫn bên cạnh xuy tiếng, “Nhị tẩu, ngươi đừng khen nàng, nữ nhân này giống như là cái hán tử chứ.”

      Lục Phù trừng Lương Tẫn, đá cái, “Ngươi cái gì? Ngươi mới là cái hán tử.”

      Lương Tẫn nhướng mày, “Vốn dĩ ta là hán tử.”

      Lương Chinh ngồi ở ghế, nhìn ba người náo nhiệt, cười ở cửa, tựa hồ quên hoàn toàn. Tâm tình tức khắc khó chịu, vì thế lại ho khan tiếng nữa.

      Tống Lăng nghe thấy thanh ho khan này, đột nhiên nhớ tới chính . Xách hộp đồ ăn vào bên trong, “Vương gia, ngươi ăn cơm chưa? Ta mang đồ ăn trưa đến cho người.”

      Lương Chinh thấy Tống Lăng rốt cuộc nhớ tới mình, tâm tình mới tốt hơn chút, mặt lại ra vẻ lãnh đạm, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 10: Kế gì?

      Edit: 1900


      Tống Lăng xách hộp đồ ăn đặt lên bàn tròn duy nhất trong phòng, : “Ta nghe Tài thúc , mỗi ngày ngươi đều ăn cơm tại Doanh trại, liền muốn làm vài món ăn cho ngươi thay đổi khẩu vị.”

      Nàng vừa , vừa đem hộp mở ra, lấy các món xếp ngay ngắn bàn.

      Cá hấp, khoai sọ ninh gà, dưa chuột nộm chua ngọt, trứng gà phù dung…

      Mỗi món được xếp ra, hương bay khắp bàn.

      Lương Tẫn và Lục Phù đều kích động tiến lại gần, mùi hương này, liền so với trình độ của đầu bếp, trứng gà phù dung ánh vàng rực rỡ, mặt còn có ít hành lá xanh mượt, nhìn thôi muốn ăn!

      Lương Tẫn nhịn được nữa, hỏi: “Nhị tẩu, ta có thể ăn ké sao?”

      Tống Lăng cong môi cười, gật đầu, “Có thể, ta làm rất nhiều a.”

      xong, quay đầu nhìn Lương Chinh, “Vương gia, ngươi cũng mau tới ăn , đồ ăn còn nóng a.”

      Lương Chinh lưng vẫn dựa ghế, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng chăm chú.

      Nữ nhân này, nàng là lấy lòng ?

      Nghĩ nghĩ, tầm mắt vừa chuyển, thấy Lương Tẫn ngồi ghế, cầm đôi đũa sẵn sàng.

      Đôi mày nhăn lại, tâm tình lại khó chịu hơn. Rốt cuộc, đây là nàng mang cơm cho ai chứ?

      Đứng dậy, tiến tới gần bàn ăn, được Tống Lăng kéo ghế cho ngồi, “Vương gia, mời ngồi.”

      Lương Chinh ngồi xuống, mặt biểu tình.

      Tống Lăng lại vội vàng lấy chén cơm cho , kèm thêm đôi đũa, hai tay dưng lên, “Vương gia, cho ngươi.”

      Lương Chinh ngẩng đầu liếc nàng, tiếp nhận đôi đũa, “Ngươi cũng ngồi xuống ăn .”

      thanh ôn nhu khó có được, Tống Lăng nhấp môi, lặng lẽ cười, sau đó mới ngồi xuống cạnh .

      Ngồi xuống, mới phát còn mỗi Lục Phù đứng, vội , “Lục Phù nương, ngươi cũng ngồi xuống ăn .”

      Lương Chinh: “………” Rốt cuộc là nàng đem cơm cho ai?!!

      Lục Phù đôi mắt sáng lên, “Ta cũng có thể ăn sao?”

      “Dĩ nhiên, mau ngồi xuống .” Tống Lăng lại đứng dậy, lấy thêm chén cơm đưa cho Lục Phù. Vừa tiếp nhận, Lục Phù vừa ngừng cảm ơn, “Ta tự mình lấy, ta tự lấy, cảm ơn Vương phi, Vương phi ngươi tốt quá.”

      Ban đầu, Lục Phù còn lo lắng Vương phi dễ ở chung, tại xem ra, tiểu Vương phi của nàng thực quá đáng .

      Lục Phù bưng chén ngồi bên cạnh Lương Tẫn, Lương Tẫn tự nhiên gắp miếng trứng phù dung cho nàng, “Trứng này ăn đặc biệt ngon.”

      Sau lại gắp miếng thịt gà cho nàng, “Cái này ăn cũng ngon.”

      Lương Tẫn vừa ăn vừa cảm thán, “Nhị tẩu, tay nghề của ngươi cũng tốt quá , tẩu học với ai vậy?”

      Tống Lăng mỉm cười đáp, “Nương dạy ta a.”

      “Oa, thể tưởng được Tạ phu nhân còn có bản lĩnh này nữa.”

      Tống Lăng vừa nghe thấy ‘Tạ phu nhân’, trong lòng tức khắc căng thẳng, lặng lẽ mím môi, tiếp lời.

      Nàng thấy Lương Chinh đều có động đũa, liền cầm đôi đũa sạch gắp miếng cá cho , “Vương gia niếm thử món cá hấp này xem, đây là sở trường của ta đó.”

      , cẩn thận gắp vô bát của Lương Chinh.

      Lương Chinh tầm mắt vẫn dừng hai kẻ ăn trực kia. Hai người này giống như tám trăm năm chưa được ăn cơm vậy, còn có bắt đầu, đồ ăn bàn sắp bị hai người quét hết rồi!

      Khuôn mặt trầm xuống, cầm đôi đũa gắp miếng cá lên miệng.

      Đồ ăn vừa vào miệng, đột nhiên dừng lại chút. Kỳ , ngày thường đều thích ăn cá, vì đầu bếp làm kiểu gì cũng đều thấy còn mùi tanh, nhưng cá hấp này, thế nhưng hoàn toàn có bất luận mùi tanh gì, hơn nữa, hương vị thơm, thịt cá vừa vào miệng là tan, ăn phi thường ngon.

      cũng có chút tò mò, nghiêng đầu nhìn Tống Lăng, “Cá này, cũng là mẫu thân ngươi dạy làm sao?”

      Tống Lăng gật đầu, “Ân, Vương gia thích sao?”

      Lương Chinh nhàn nhạt, ‘ân’ tiếng, “Cũng được.”

      “Nơi nào cũng được nha! Quả thực ăn quá ngon! Nhị tẩu, trù nghệ này của ngươi có thể mở cửa hàng !” Lương Tẫn chút bủn xỉn như ai kia, khích lệ rất nhiệt tình, sau đó, gắp, kẹp non nửa con cá vào bát mình.

      Lương Chinh nhìn nhìn, nửa mâm thức ăn đều còn.

      “…………..”

      Ăn xong bữa cơm, Lương Tẫn và Lục Phù đều ăn đặc biệt no, ngược lại, Lương Chinh ăn sau, mâm đồ ăn đều bị hai kẻ kia đoạt hết. Ăn đến cuối cùng, ánh mắt Lương Chinh nhìn Lương Tẫn đều biến thành đao .

      Cố tình, Lương Tẫn chỉ lo ăn, căn bản hề chú ý tới biểu tình khó ở của Nhị ca mình. Ăn xong, còn rất vui vẻ hỏi Tống Lăng, “Nhị tẩu, ta có thể thường xuyên tới Vương phủ ăn đồ ăn ngươi làm sao?”

      Tống Lăng cười gật đầu, “Có thể nha, chỉ cần các ngươi thích, ta đều có thể làm a.”

      Lương Chinh: “…………” Có thể cái rắm!

      Lương Tẫn đặc biệt cao hứng, “Cảm ơn Nhị tẩu! Ta về sau khách khí a!”

      Lương Chinh đen mặt, lạnh lùng liếc cái, “Ăn no sao?”

      Lương Tẫn: “Ăn no nha.”

      “Ăn no liền ra ngoài chạy cho ta.”

      Đôi mắt Lương Tẫn trừng lơn, “ phải chứ? Ta vừa mới ăn no liền chạy? Ngươi muốn cho ta tìm chết a!”

      “Chạy được liền , trăm vòng, vòng cũng được thiếu.”

      Lương Tẫn vẻ mặt ngu ngơ, “Vì cái gì a?”

      “Cường thân kiện thể.”

      “……..!!”

      “Còn mau ?”

      “………..”

      Lương Tẫn cắn răng, cuối cùng vẫn nhận mệnh mà chạy ra ngoài. rốt cuộc là làm sai chuyện gì a?!!

      Lục Phù thấy Lương Tẫn lại bị phạt chạy vòng, nhịn được giúp vài câu, “Vương gia, Tứ gia vừa mới ăn no, ngươi để nghỉ ngơi trong chốc lát…….”

      Lương Chinh nhìn về phía Lục Phù, kẻ vừa mới rồi ăn cũng ít, biểu tình khó chịu, “Ngươi cũng chạy! trăm vòng, chạy xong nghỉ ngơi.”

      Lục Phù: “………”

      Hai kẻ đoạt cơm đều bị phạt chạy, trong phòng chỉ còn dư lại hai người Lương Chinh và Tống Lăng.

      Lương Chinh mặt lạnh, nhìn mâm bàn.

      Tống Lăng thấy Lương Chinh ăn nhiều, cẩn thận kéo ống tay áo , : “Vương gia, chờ buổi tối, ngươi hồi phủ ta lại làm cho ngươi ăn.

      thanh nàng nhàng, mềm mềm mại mại, hơi ngẩn ra, cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt thủy lung linh trông mong nhìn .

      Lương Chinh nhìn đôi mắt tròn xoe ngập nước, bỗng nghĩ tới động vật lông vù. cứ nhìn nàng chằm chằm vậy a.

      Tống Lăng bị nhìn đến tâm hoảng ý loạn, theo bản năng sờ soạng mặt mình, “Ta… mặt có thứ gì sao?”

      Lương Chinh nhìn nàng, bất động thanh sắc dời tầm mắt, nhàn nhạt ‘ừ’ tiếng.

      “A? Có cái gì nha?” Tống Lăng tin , đôi tay sờ sờ mặt.

      Nhưng nào có vật gì, Lương Chinh chỉ vậy thôi. Thấy nha đầu này rối loạn, lại thấy buồn cười, giơ tay muốn bắt lấy tay nàng bỏ xuống. Nhưng mà, khi chuẩn bị kéo tay nàng, tầm mắt dừng ở ngón trỏ tay trái bị bó gạc.

      Lương Chinh mày căng thẳng, “Tay nàng sao vậy?”

      Tống Lăng ngẩn ra, vội giật tay ra, che giấu sau lưng, “, có gì.”

      Nàng cắn môi, rũ đầu, dám nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh nhìn nàng, đôi mắt híp lại.

      lát sau, cầm tay nàng, mạnh mẽ túm gọn cái tay bị thương kia.

      Ngón trỏ bị băng bó, có máu thấm qua, ấn đường Lương Chinh khẩn trương, ngước mắt, nặng nề nhìn nàng chằm chằm, “Cái này gọi là có việc gì? Như thế nào lại bị thương?”

      Tống Lăng mím môi, thanh nho , : “Lúc thái rau, ta cẩn thận bị cắt vào.”

      thực tế, miệng vết thương này là nàng cố ý. Tay bị thương cần đánh đàn nữa rồi?

      Tống Lăng có chút chột da, cúi đầu, dám nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh vẫn nhìn ngón tay bị thương của nàng, đôi mắt híp lại chút, “Bị thương do dao?”

      Tống Lăng cắn môi, gật đầu.

      Lương Chinh gắt gao nhìn nàng, lâu sau mới , “ bị thương do dao?”

      Tống Lăng càng là chột dạ, ngẩng đầu lên nhìn , áy náy , “Đúng vậy, mấy ngày nữa là sinh thần của Phụ hoàng, tay ta như vậy, sợ rằng…”

      Lương Chinh vẫn im lặng đáp, chỉ nhìn nàng.

      Tống Lăng cảm thấy đôi mắt như muốn nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của nàng vậy.

      Nam nhân hàng năm hành quân tác chiến ngoài sa trường, ánh mắt sắc giống như mũi tên bén nhọn bắn vô người. Tống Lăng cứ bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, trong lòng hoảng hốt chịu nổi, cơ hồ muốn cùng hết thảy .

      Nàng cắn môi, run rẩy, tim đập nhanh đến khống chế nổi, “Vương, Vương gia ngươi xem cái gì nha…


      Toàn bộ biểu hiển hoảng hốt của nàng, đều xem trong mắt cả.

      Lương Chinh trả lời, mãi tới khi mặt nàng trắng như giấy, nỡ, “Bổn vương nơi có kim sang dược tốt nhất, đem về xoa lên miệng vết thương, hai ngày là có thể khép lại.”

      Tống Lăng cả kinh, mở to hai mắt, “Nhanh như vậy a!”

      Lương Chinh nhìn nàng, “Như thế nào? Ngươi nghĩ nhanh như vậy là tốt sao?”

      Tống Lăng mặt trắng bệch, lắc đầu, “….. có…”

      Lương Chinh nhìn nàng cái, buông lỏng tay nàng ra, đứng dậy lấy dược.

      Thực mau, liền lấy bình sứ Thanh Hoa quay trở lại.

      Tống Lăng tự nhiên, hơi co ngón tay lại. có lợi hại như vậy sao?

      Lương Chinh cầm bình dược tiến lại gần, ngồi xuống, giữ chặt tay nàng, cởi bỏ băng gạc cách chậm rãi.

      Tống Lăng cắn môi, giọng phản kháng chút, “Kỳ chỉ là vết thương mà thôi, Vương gia, dược này cũng quá sang quý, vẫn là lưu lại cho ngươi dùng .”

      Lương Chinh nghe nàng có điểm buồn cười, càng thêm hoài nghi nha đầu này, nhất định có vấn đề, : “Sang quý sao chứ, nếu là để cho Vương phi dùng, bổn vương nhiều ít vẫn bỏ được.”

      Tống Lăng: “…..”

      Khi chuyện, băng gạc tay nàng hoàn toàn được tháo ra.
      --------------------
      Ta vừa cày xong "Mr Đà Điểu của tôi" - Hàm Yên
      Truyện rất hay, muốn giới thiệu tới các nàng chưa đọc.
      Ngẫm lại, nếu cuộc sống là món quà, bạn làm gì? :))

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 11: Lộ tẩy và dối.

      Edit: 1900


      Miệng vết thương ra, vừa sâu lại có huyết nhục mơ hồ còn đọng lại, làm ấn đường Lương Chinh nhăn thành chữ xuyên.

      Sắc mặt trông còn khó coi hơn cả Tống Lăng khi nãy, hung hang nhìn nàng cái. Nha đầu này, đúng là tàn nhẫn, dám ra tay với chính bản thân như vậy.

      còn nghĩ chỉ là vết thương , lại ngờ cắt sâu như vậy.

      Lại trừng nàng, “Cắt có chút đồ ăn lại thành như vậy? Ngươi đúng là lợi hại mà!”

      Tống Lăng mím mím mỗi, nghĩ thầm, nếu phải ngươi bắt ta đánh đàn, ta phải thực hạ sách như vậy sao?

      “A! Đau!” Nàng còn oán thầm , đau đớn truyền từ ngón tay nên, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng lực tay lớn, “Động cái gì?”

      cúi đầu, vẻ mặt thực nghiêm túc xoa dược cho nàng.

      Bột phấn miệng vết thương vừa rơi xuống, lạnh với đau đan xen, đau tới khuôn mặt nhíu chặt, ngón tay run run co lại, chịu bôi dược nữa.

      Lương Chinh nhíu mày, “Duỗi thẳng ngón tay ra.”

      , đau…Đau quá a…” Cũng biết dược làm từ cái gì mà rơi xuống vết cắt, cảm giác như bôi bột ớt cay vào vậy, đau tới nước mắt đều muốn rớt, cánh tay ngừng kéo ra, ý đồ tránh thoát bàn tay Lương Chinh.

      được nhúc nhích!” Tống Lăng cứ giãy giũa, bột thuốc bị rơi ra ngoài, Lương Chinh cũng rất bực mình, quát to tiếng.

      Lương Chinh đột nhiên phát hỏa, làm Tống Lăng bị giật mình, bả vai run lên, lại dám động như lúc nãy nữa.

      Lương Chinh vốn phải loại người có kiên nhẫn, muốn xoa dược cho nàng, nàng lại luôn trốn, thanh tự giác cao hơn vài phần.

      Cảm giác nàng còn trốn tránh nữa, mới đẩy ngón tay cái thẳng lại, xoa dược kín miệng vết thương.

      Còn Tống Lăng, nàng vừa bị mắng nên vẫn chịu đựng, chỉ là, dược vào vết thương quá xót, đau đến nước mắt cũng đảo quanh, nàng dám trốn chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

      giọt nước mắt ‘lạch cạch’ rơi xuống mu bàn tay.

      Lương Chinh ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy đầu người kia rũ xuống. Liền duỗi tay, nâng cằm nàng, hơi dùng sức khiến tầm mắt hai người đối diện.

      đôi mắt tròn xoe, hốc mắt đỏ bừng, nước ngập đôi mắt đẹp, môi hồng bị cắn đáng thương. Nàng cứ vậy mà nhìn .

      Lương Chinh giơ tay, khó có được, động tác ôn như lau nước mắt cho nàng, “Đầu đâm vào tảng đá cũng thấy khóc, lúc này thế nhưng lại rơi nước mắt? Có đau như vậy sao?”

      Tống Lăng ủy khuất, hai mắt đẫm lệ, hoa hoa nhìn gật đầu, “Đau… giống như bị ớt cay chà xát vậy.”

      Lương Chinh nhìn nàng, ‘xuy’ tiếng, “Ta còn nghĩ ngươi biết đau chứ, đối với chính mình cũng xuống tay tàn nhẫn như vậy.”

      Tống Lăng nghe câu cuối, trong lòng run lên, nước mắt như đình chỉ bị dừng lại, “Vương gia, ngươi…Ngươi cái gì a? Ta…ta như nào, nghe hiểu?”

      “Nghe hiểu?” Lương Chinh cười lạnh, bỗng kéo tay phải nàng, gắt gao nhìn nàng chằm chằm, “Phiền Tạ tiểu thư giải thích cho bổn vương chút, đôi tay đánh đàn viết chữ, vì sao thô ráp như này? lẽ, Tạ đại nhân lại khắt khe ngươi, đường đường thiên kim đại tiểu thư như ngươi, mười ngón tay thế nhưng động lạnh nứt da? Hay vẫn là -------ngươi căn bản phải là Tạ tiểu thư?”

      Lương Chinh chất vấn nàng câu thình lình như vậy, nàng sợ tới mức linh hồn bé đều bay mất, hai mắt mở to, “Ngươi…ngươi cái gì a?”

      Lương Chinh chỉ nhìn nàng, “Bổn vương cái gì, ngươi nghe hiểu sao?”

      túm tay nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, bỏ sót bất cứ biểu nào cả.

      Tống Lăng nghĩ, đến nằm mơ cũng nghĩ lại bị chọc thủng mau như vậy, mồ hôi lạnh theo xương sống chảy xuống. Sắc mặt nàng trắng bệch, môi cũng khống chế được phát run, đôi mắt nhìn .

      Lại biết cái gì.

      Bộ dạng nàng hoảng loạn, tự nhiên càng thêm xác định nàng có vấn đề. Đôi mắt lăng lệ, túm chặt tay nàng, kéo nàng đứng dậy, “! Ngươi rốt cuộc là ai?! Đến cùng là ai phái ngươi tới?”

      Tống Lăng bị sợ, vội : “ có ai phái ta tới! Ta là Tạ tiểu thư, ngươi nếu tin, có thể phái người tới Ích châu, đối chất với cha mẹ ta!”

      Tống Lăng sốt ruột, vừa sợ vừa khổ, cũng lớn tiếng biện giải.

      Lương Chinh nghe nàng , đôi mắt hơi mị chút, nhìn nàng hồi lâu, “Ngươi là Tạ tiểu thư, vậy ngươi khẩn trương làm gì?”

      “Ta…” Tống Lăng cắn môi, nàng bị bỗng nhiên quát hỏi nên giật mình hoảng sợ, lúc này lại biết giải thích cái gì, “Ta….ta có khẩn trương sao?”

      Lương Chinh trầm mặt, “Ngươi ?”

      Tống Lăng: “…………”

      Lương Chinh buông tay, nhìn nàng nữa, xoay người đến thư án, ngồi xuống ghế, thân thể lười biếng dựa vào ghế, mí mắt khẽ nâng, lại nhìn nàng chăm chú.

      , nhưng uy hiếp trong đôi mắt ấy, lại làm người đối diện với nó bị áp lực vô hình. Tống Lăng siết chặt đôi tay, lấy dũng khí nhìn lại .

      Lương Chinh rốt cuộc mở miệng, tiếng trầm thấp, “Lại đây.”

      Tống Lăng muốn đến, nhưng bị dọa sợ, chân nàng giống như bị đóng định a.

      Lương Chinh đợi nàng, vẫn thấy ai kia ngơ ngác ở chỗ cũ, ánh mắt cũng lạnh, “Bảo ngươi lại đây, nghe thấy sao?”

      đột nhiên cao giọng, dọa nàng sợ, bả vai cũng run nảy lên, lại dám qua, bước nhanh tới, “Vương…Vương gia…….”

      Nàng đứng cách án thư, đôi tay bất an nắm góc áo, cắn môi, đôi mắt ngập nước nhìn .

      Lương Chinh nhấc đầu đối diện ngay đôi mắt đẹp, đôi tay túm xiêm y, dáng vẻ đáng thương, giống như khi dễ nàng vậy.

      Lương Chinh nhíu nhíu mày, nữ nhân này, giả đáng thương, lợi hại.

      nhìn nàng, trầm mặt, “Bổn vương cho ngươi cơ hội, thành trả lời, vì cái gì, đôi tay để đánh đàn viết chữ lại có thể thô ráp như vậy?”

      Lương Chinh ràng là hoài nghi nàng. vị tiểu thư khuê các nơi khuê phòng, xác thực nên có đôi tay thô như vậy, nhưng nếu , khi quân là tội lớn, nàng sợ chết, chính là Tạ đại nhân nhà dưới trăm nhân khẩu, còn có cha và đệ đệ, nàng thể làm liên lụy bọn họ.

      Suy nghĩ trong đầu luân chuyển, chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng đơn giản nhìn Lương Chinh, “Ta , Vương gia ngươi cũng thể tức giận.”

      Lương Chinh ánh mắt sâu lắng, đánh giá nàng, ngón tay gõ xuống bàn, “Ngươi trước.”

      Tống Lăng dùng sức kéo góc áo xuống, “Kỳ , ta….ta phải là tài nữ gì cả.”

      Lương Chinh nheo mắt, đôi mắt nguy hiểm tà mị, “Có ý gì?”

      Tống Lăng , “Cái gì mà thiên hạ đệ nhất tài nữ đều là người bên ngoài đồn thổi thôi. Ta từ liền thích xem sách, ngược lại đối với nữ công và trù nghệ cảm thấy hứng thú. Đôi tay này thô ráp như vậy, là do mỗi ngày ta đều học làm nấu cơm đâu.”

      Đôi mắt nàng mở to, bộ dáng ngây thơ lương thiện giảng giải.

      Lương Chinh nhướng mày, “Ồ, vậy Tạ đại nhân bắt nữ nhi của mình mỗi ngày đều nấu cơm?”

      Tống Lăng lắc đầu, “Phụ thân đương nhiên luyến tiếc a, nhưng ta thích, cũng quản được, hơn nữa, đồ ăn ta làm ngon, so với đầu bếp trong nhà còn ngon hơn đâu, phụ thân ta ăn cũng thành thói quen a.”

      xong, bỗng lại gần hơn, nửa người nằm bò bàn, đôi mắt thủy lung linh nhìn , “Vương gia cũng cảm thấy ta làm đồ ăn ăn ngon chứ?”

      Lương Chinh vẫn chỉ nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh, làm nàng biết nghĩ gì.

      Tống Lăng vậy, nhưng lại cứ khẩn trương, lòng bàn tay đều toát mồ hôi, “Vương gia nếu tin, đại khái có thể phái người tới Ích châu mời phụ mẫu ta tới đối chất.”

      Ánh mắt mảnh chân thành, giống người dối, Lương Chinh vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm, “Nếu phải là tài nữ, vì sao có danh hiệu kia?”

      Tống Lăng chớp chớp mắt, : “Phụ thân ta tốt xấu gì cũng là lão quan gia, sĩ diện nha, cũng thể ra ngoài nữ nhân của mình đến cái chữ to đều biết mấy chữ ?”

      Nàng chuyện này, cũng là dự tính, trong lòng tự diễn luyện nhiều lần, ở thời điểm vạn bất đắc dĩ coi như có đường lui. Vô năng như vậy, cũng thể để người ta biết nàng là Vương phi giả.

      Lương Chinh bỗng nhiên giơ tay, nắm cằm nàng, “Tạ Uyển, bổn vương hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi là thiên kim Tạ gia? Là Vương phi của bổn vương?”

      Tống Lăng gật đầu, “Đương nhiên, Vương phi còn có thể làm giả sao? Giả mạo Vương phi chính là tội chém đầu nha.”

      Lương Chinh vẫn nhìn, ánh mắt nàng chân thành, nhìn thấy có sơ hở nào cả. Rốt cuộc buông lỏng cằm nàng, đôi mắt híp lại, “Giả mạo tài nữ, chẳng lẽ phải tội khi quân sao?”

      Tống Lăng sửng sốt, đôi mắt trợn to, “Vương gia----------“

      Lương Chinh nhìn đôi mắt tròn xoe của nàng, bỗng cười tiếng, kéo tay trái bị thương của nàng, “Cho nên, nàng sợ bị lộ, biết đánh đàn, nên cố ý cắt bị thương ngón tay này sao?”

      Tống Lăng cắn môi, biểu tình đáng thương rũ đầu xuống.

      Lương Chinh ‘hừ’ tiếng, cười : “Đúng là làm khó ngươi, tàn nhẫn với chính mình như vậy.”

      Tống Lăng ngẩng đầu, cẩn thận cầm lấy tay , giữ chặt ngón trỏ, đôi mắt trông mong nhìn , “Vương gia, ngươi tức giân chứ?”

      Lương Chinh nhìn nàng, trong mắt có ý cảnh cáo, “Ngươi có phải tài nữ hay , bổn vương them để ý, nhưng về sau lại dám lừa gạt ta, vậy----“

      dừng chút, Tống Lăng càng là chột dạ, tiếng đáp, “Ta lừa ngươi a, Vương gia.”

      Lương Chinh liếc nàng, “Cho ngươi cũng dám.”

      Tống Lăng nhìn , ánh mắt có chút trốn tránh, theo bản năng sờ đầu, sang chuyện khác, “Vương gia, vậy sinh thần ba ngày sau của Phụ hoàng, làm sao bây giờ? Ta đánh đàn…”

      Tống Lăng nhìn nàng, “Tay ngươi bị thương như vậy, ngươi cũng đâu biết đánh đàn.”

      “Vậy, làm sao bây giờ?”

      Lương Chinh thâm ý nhìn nàng, “ múa sao?”

      Tống Lăng mở to hai mắt, lắc đầu, “ biết.”

      Những việc ưu nhã như vậy, nàng làm sao biết.

      Lương Chinh: “…….Vậy ngươi biết cái gì?”

      Tống Lăng liền khoe, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, “Ta biết thuê a! Nữ công của ta rất tốt đó.”

      Tống Lăng lấy khăn tay của mình ra, thực kiêu ngạo cho biết đây là nàng làm. Vừa mới xong, nghĩ tới, hẳn làm được, kích động : “Vương gia, ta có thể thêu bức Phúc Như Đông Hải dâng lên Phụ hoàng a.”

      Lương Chinh liếc nàng, tầm mắt dừng ở ngón trỏ, chút khách khí mà hắt bắt nước lạnh, “Ngươi dùng ngón tay này??”

      Tống Lăng ngẩn ra, theo bản năng nhìn tay mình, bị chất vấn dọa sợ, kinh hoảng đến đau liền quên mất. tại, nhắc tới, lực chú ý lại tập trung miệng vết thương, chỉ cảm thấy đau xót, nóng rát cả tay thôi.

      Tay của nàng, chỉ sợ thời gian tới đều làm được cái gì.

      Nàng mím môi, nhìn , do dự chút, nhoài người bàn, tới gần cẩn thận hỏi, “Vương gia, sinh thần Phụ hoàng, ta có thể được ?”

      Lương Chinh ngước mắt nhìn lại, “Ngươi thấy được sao?”

      Tống Lăng cắn môi, lo lắng hỏi: “Vậy, ta làm sao bây giờ?”

      Lương Chinh cười tiếng, “Thanh danh tài nữ là có thể đồn thổi tốt vậy sao?”

      Lương Chinh nhắc tới đây, nàng lại chột dạ, dám gì nữa.

      lúc lâu sau, Lương Chinh lại , “Ngươi về trước .”

      Tống Lăng sửng sốt, “Vậy sinh thần?”

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 12:

      Edit: 1900


      “Buổi tối lại .”

      Thấy Lương Chinh tiếp tục truy hỏi về thân phận của mình, Tống Lăng nhàng thở phào, cũng dám nhiều lời, gật gật đầu, xoay người thu thập chén đũa bàn.

      Động tác nàng rất mau, thả đồ lại trong hộp rồi xách ra ngoài.

      Tống Lăng vừa ra tới trướng, Lương Tẫn và Lục Phù chạy lại đây.

      Nhìn thấy Tống Lăng, Lương Tẫn cười cười, “Xong rồi, tẩu tử?”

      Tống Lăng mỉm cười, gật đầu, “Ân, ta muốn về trước.”

      Lương Tẫn liếc mắt nhìn trong trướng cái, tiến lại gần sát Tống Lăng, ghé bên tai nàng, “Tẩu tử, ngươi với Nhị ca , ta cùng Lục Phù chạy mệt muốn chết, ngươi tha cho chúng ta .”

      Tống Lăng nghe vậy, sửng sốt, “Vương gia nghe ta đâu.”

      Tuy rằng, nàng là Vương phi của , nhưng cho tới tận bây giờ, hai bọn họ nửa điểm tình cảm cũng có. Đối với nàng, Lương Chinh như vị chủ nhân cao cao tại thượng, đến nỗi nàng…. Nghĩ tới mỗi tối đều phải ngủ sàn nhà, Tống Lăng cảm thấy mình càng giống nha hoàn hơn!
      Căn bản phải là phu thê tương thân tương ái, sao có thể nghe nàng chứ.

      Lương Tẫn tin, “Tẩu tử đừng khiêm tốn, ngươi chính là nữ nhân thân cận nhất của Nhị ca, ngươi cầu tình, nhết định nghe. Đúng , Lục Phù?”

      Lục Phù ngồi xổm bên thở dốc, cũng ngừng nghỉ mà gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, nương nương.”

      “………..” Nữ nhân thân cận nhất? Tống Lăng nghĩ tới bộ dáng Lương Chinh lạnh giọng chất vấn nàng, chỉ thấy lạnh hết cả người.

      Chỉ là, Lương Tẫn và Lục Phù bọn họ… Nàng, có hay , mặt dày cầu tình?

      rối rắm suy nghĩ, bông nghe thấy giọng nữ thanh thúy, “Nha, tứ gia ngươi lại bị Chinh ca ca phạt chạy ?”

      Theo thanh lại đây, là nương toàn thân hồng y, trong tay nắm cái roi đỏ, khí vũ hiên ngang tới. Dương Thanh Thanh thấy Lương Tẫn đầu đầy mồ hôi nên đoán ra, cười haha, “Ngươi lại làm cái gì, chọc Chinh ca ca tực giận?”

      Lương Tẫn rũ mắt liếc nàng cái, “Sao ngươi lại tới đây?”

      Dương Thanh Thanh cười hì hì, “Ta tới tìm Chinh ca ca nha.”

      Dứt lời, chuyển tầm mắt rơi xuống người bên cạnh là Tống Lăng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, “Ngươi là-------“

      “Hồi Thanh Thanh tiểu thư, đây là Vương phi nương nương nhà chúng ta, nàng vừa đem cơm trưa tới cho Vương gia nhà chúng ta.” Dương Thanh Thanh vừa xong, đợi Tống Lăng trả lời, Lục Phù đứng phía trước Tống Lăng, tư thế kia, nhìn thế nào cũng có bộ dáng bảo vệ nàng.

      Dương Thanh Thanh nhìn tư thế che chở gà con của Lục Phù, cười lạnh tiếng, “Lục Phù, ngươi làm gì vậy, ta còn có thể ăn hiếp được Vương phi nũng nịu?”

      Lục Phù có chút xấu hổ, “Thanh Thanh tiểu thư hiểu lầm, Vương phi nương nương mới đến, có chút sợ người lạ.”

      Tống Lăng cũng sợ người lạ, trong tay còn mang theo hộp đồ ăn, được tự nhiên đứng ở phía sau Lục Phù.

      Lục Phù vừa xong, Lương Chinh từ bên trong ra.

      Dương Thanh Thanh mắt sáng lên, lập tức tươi cười lại gần, gắt gao cầm tay Lương Chinh, ngửa đầu, thanh nũng nịu kêu: “Chinh ca ca, ta rất nhớ ngươi a. Gần đây phụ thân ta toàn nhốt ta ở trong nhà, ta đều buồn muốn chết.”

      Tầm mắt Lương Chinh rơi xuống cánh tay Dương Thanh Thanh kéo , ấn đường nhíu lại, rút tay ra, nhàn nhạt liếc nàng, “Ngươi ở nhà, chạy tới quân doanh làm gì.”

      Dương Thanh Thanh cười càng ngọt ngào, “Ta nhớ ngươi liền đến tìm ngươi.”

      Lương Chinh nhìn sang Tống Lăng, thấy nàng hơi rũ đầu, cũng biết có nghĩ gì linh tinh .

      Dương Thanh Thanh theo tầm mắt , thấy chỉ lo nhìn Tống Lăng, tức giận nắm chặt đôi tay, ánh mắt cũng mang theo chút ít tàn nhẫn, cười cái, “Nghe đồn, thiên kim của Tri phủ Ích châu là tài nữ đệ nhất thiên hạ, sinh ra khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tư hoa, giờ xem ra….”

      Nàng dừng chút, trong mắt lên ý cười trào phúng, “Lời đồn quả nhiên là lời đồn, đáng tin a.”

      xong, lại tiến lên kéo cánh tay Lương Chinh, ngửa đầu nhìn , “Đúng Chinh ca ca?”

      Tống Lăng tuy đọc qua sách, nhưng nghe lời nàng lại hiểu . Vừa ngẩng đầu, thấy Dương Thanh Thanh dựa sát người Lương Chinh. Nghe nàng thân mật kêu ‘Chinh ca ca’, nàng liền biết quan hệ bọn họ bình thường.

      Tuy biết quan hệ hai người họ là gì, nhưng chắc chắn tốt hơn nàng và Lương Chinh, tự cảm thấy ở đây mình dư thừa, hấp tập tiếng, “Tống Lăng ta về trước.”

      Dứt lời, liền xoay người về phủ.

      Nàng nhanh, càng về sau, càng giống như chạy vậy.

      Lương Chinh nhìn nàng, bộ dáng chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, ánh mắt nặng nề.

      lúc sau lấy lại tinh thần, thấy Dương Thanh Thanh vẫn còn ôm cánh tay mình, sắc mặt cũng trầm xuống, duỗi tay kéo ra lần nữa, nhìn nàng sâu kín, “Nữ nhân kia, là thê tử của Lương Chinh ta, về sau, ngươi đối nàng phải tôn trọng chút.”

      Dương Thanh Thanh ngẩn ra, đôi mắt trợn to, “Ngươi có ý tứ gì?”

      “Ý tứ mặt chữ.” Lương Chinh liếc nàng cái, xoay người trở lại trong lều.

      ……….

      Tử Diên ở trong phủ, nôn nóng lại lại chờ Tống Lăng. Đợi tới cả nửa buổi chiều, mới thấy nàng xách hộp đồ ăn trở về. Hai mắt nàng phát sáng, vội vàng kích động chạy lại gần, nắm chặt tay Tống Lăng, “Thế nào tiểu thư?”

      Tống Lăng vẫn còn nghĩ về hình ảnh lúc nãy, nương hồng y xinh đẹp dựa vào bên người Lương Chinh, hai người bọn họ càng như bộ dáng phu thê vậy. Tuy rằng mình là Vương phi giả, nhưng nhìn họ như vậy, nàng vẫn có chút cảm thấy thoải mái, giống như, thứ gì đó của mình bị người đoạt vậy.

      Nhưng nghĩ lại, nghiêm túc nghĩ, ra, đồ vật kia vốn dĩ đâu có thuộc về nàng?

      Trong đầu còn lộn xộn những suy nghĩ, Tử Diên đột nhiên chạy lại, làm nàng sửng sốt.

      Thấy Tống Lăng sững sờ, Tử Diên đè thanh xuống, thấp giọng hỏi: “Thế nào a? Vương gia tin ngươi chứ?”

      Tống Lăng lắc đầu, “ quá thông minh.”

      Tử Diên cả kinh: “Vậy…?”

      Tống Lăng đảo mắt nhìn xung quanh, mới lôi kéo Tử Diên vào trong, giọng: “Nơi này thích hợp chuyện, chúng ta về Ly viện trước .”

      Vào tận trong cửa, xác định phụ cận có người, hai người mới đóng cửa lại. Tử Diên lại lần nữa hỏi: “Rốt cuộc thế nào rồi?”

      Tống Lăng ngồi ghế, , mình thẳng thắn với rằng nàng phải là tài nữ gì cả.

      Tử Diên cả kinh, “Vương gia tin sao? có hoài nghi ?”

      Tống Lăng suy nghĩ, “ chắc lắm…. Nhưng cũng chuyện gì nữa.”

      Tử Diên sửng sốt lát, lâu sau, mới đặt mông ngồi xuống ghế.

      Tống Lăng thấy nàng thất hồn lạc phách, vội vàng kéo tay nàng, “Ngươi sao vậy? có chuyện gì chứ?”

      Tử Diên lắc đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Ngươi , điều này có ý nghĩa gì đâu?”

      Tống Lăng cong môi, “Có nghĩa là chúng ta cần căng thẳng lo lắng bị lộ, chỉ cần làm việc để tâm, hẳn là bị phát đâu.”

      Điều nàng lo lắng nhất, chính là Tạ thiên kim là tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa, mà nàng lại là cái thôn nơi hương dã, đến cái chữ to cũng biết, chỉ cần chú ý là lộ ngay.

      giờ, nàng thẳng thắn thừa nhận mình phải là tài nữ gì cả, coi như là giải quyết nguy cơ. Về sau, nếu có gì bất ngờ, hẳn bị phát ?

      Cũng may, Lương Chinh cũng cùng nàng so đo tình tài nữ này.

      Bỗng cảm thấy Lương Chinh cũng phải là người khó ở chung.

      Tử Diên nghe Tống Lăng xong, mới nhàng thở ra, vỗ ngực, lòng sợ hãi, “Coi như có thể tạm thời an ổn mà ngủ giấc.”

      Suy nghĩ tiếp, Tử Diên túm tay Tống Lăng, “Chúng ta được lơi lỏng a, vẫn là làm sao để Vương gia mau chóng thích ngươi, lúc này mới là bước đầu tiên, chẳng sợ về sau lại bị lộ, Vương gia làm gì các nàng đây?”

      Tống Lăng lắc đầu, “ thích ta đâu.”

      “Vì cái gì?”

      Tống Lăng lại nghĩ tới nương nàng vừa thấy ở trong quân doanh.

      đều có người thích, sao có thể thích nàng đâu.

      ………..

      Buổi tối, Lương Chinh vẫn chậm chạp chưa về.

      Tống Lăng ngồi ở hành lang bên ngoài phòng, dựa lưng vào cây trụ hành lang, ngước nhìn ánh trăng bầu trời.

      Đêm nay, ánh trăng tròn, cũng sắp ăn tết, Tống Lăng nghĩ đến Phụ thân và đệ đệ mình, nhớ, nhớ. Cũng biết bây giờ họ thế nào, biết đến bao giờ mình mới có thể trở về chuyến.

      Trong nhà tuy nghèo, nhưng từ đến lớn, người nhà đều là ở cùng chỗ, chưa từng tách ra.

      Những ngày tết trong dĩ vãng, nàng đến trong thành mua chút thịt heo, vào đêm trừ tịch, xào vài món ăn, người nhà cùng nhau vui vẻ trôi qua năm.

      Tuy mỗi ngày đều khổ, nhưng lại vẫn vui vẻ.

      Chỉ là năm nay, nàng thể lại cùng phụ thân và đệ đệ trôi qua cùng nhau.

      Nàng nhìn ánh trăng, nghĩ tới, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt quản được nữa.

      Nàng giơ ta muốn lau nước mắt, bỗng thanh Lương Chinh trầm thấp truyền lại, “Khóc?”

      Tống Lăng lau nhanh nước, quay đầu liền thấy đứng ở phía sau.

      Tống Lăng vội vàng đứng dậy, “Ngươi trở lại.”

      Lương Chinh nhìn nàng, nhàng lau nước bên khóe mắt nàng, “Khóc cái gì?”

      biết vì sao lại ôn nhu như vậy, ngón tay vuốt ve khóe mắt nàng. Tống Lăng được tự nhiên, theo bản năng lui bước, né tránh , lắc đầu, “ có khóc.”

      có?” Lương Chinh buồn cười, đôi mắt đều hồng như mắt thỏ, còn có?

      nhìn Tống Lăng chằm chằm trong chốc lát, bỗng cúi đầu hôn xuống, khóe miệng gợi chút ý cười, “ phải là ghen tị, người trốn trộm thương tâm a?”

      Tống Lăng ngẩn ra, đôi mắt trợn tròn, “Ngươi cái gì nha?”

      Lương Chinh cười cười, khóe môi cong, ngồi xuống bên cạnh, giơ tay xoa đầu nàng, “Nữ nhân ngươi nhìn thấy ban ngày là nữ nhi của Dương lão tướng quân.”

      “….Nga….” Tống Lăng cảm thấy kỳ quái, cho nàng biết làm gì?

      Lương Chinh lại liếc nàng cái, tiếp tục , “Lúc ta mười bốn tuổi bắt đầu tiến vào quân doanh, thời gian đó là quân dưới trướng Dương lão tướng quân, Thanh Thanh hơn ta sáu tuổi, từ đều thích theo sau ta.”

      Tống Lăng nghe liền ràng, gật đầu, “Ta hiểu, ngươi cùng vị Dương tiểu thư kia là thanh mai trúc mã.”

      Lương Chinh nghe nàng , ý cười trong mắt càng sâu, “Còn ghen?”

      Tống Lăng: “Ta, ta nào có!”

      Nàng là cái Vương phi giả, có tư cách gì mà ghen?

      Lại , nàng vì sao phải ghen? Nàng cũng thích .

      Lương Chinh nghe nàng , nghiêm túc giải thích, “Ta coi Thanh Thanh là muội muội, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

      Tống Lăng: “……..Ta nghĩ nhiều.”

      Lương Chinh nhìn đôi mắt còn đỏ của nàng, thấp giọng xuy tiếng, “Ân, lần sau có chuyện gì hỏi ta, đừng trốn khóc mình.”

      Tống Lăng: “…….??”

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, Vương gia ăn dưa bở cả trái luôn kìa
      1900Rum23 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :