1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 06: Tống Lăng cũng biết chém gió!


      Edit: 1900



      Tại quân doanh.


      Lục Phù ra từ trướng nội, liền thấy đám huynh đệ biếng nhác nằm mặt đất, nàng nhăn mày lại hô, "Các ngươi đều làm gì vây? Đứng lên, lên, đều đứng dậy cho ta!"


      Vừa dứt lời, thấy thanh chậm chạp mang theo chút lười biếng truyền đến, "Dậy cái gì mà dậy, mùa đông này khó lắm mới có mặt trời, phơi nắng tốt ." xong, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Ngươi cũng lại đây nằm , gia để lại vị trí này cho ngươi a."


      Lục Phù nghe thấy thanh, nhìn theo phương hướng thấy Lương Tẫn cũng nằm, hừ hừ cười, “Ta , như thế nào hai kẻ đều dám nằm chơi, hóa ra có cục phân chuột như ngươi chống lưng a!”


      Nàng , bước tới trước mặt , nhấc chân đá , “Mau đứng dậy, lát nữa mà để Vương gia thấy, đám các ngươi ngại mệnh dài sao?”


      Lục Phù đá vào cẳng chân Lương Tẫn, ai kia nhướng mày nhìn nàng, “Ta , tiểu nha đầu như ngươi, lá gan là được chủ nhân nhà ngươi dưỡng đến càng lúc càng lớn, đến bổn Vương gia mà ngươi cũng dám đá?”


      Tuy là lời chất vấn, bất quá mặt lại mang theo nụ cười cợt nhả. Lục Phù là thị nữ của Lương Chinh, nàng chút cũng sợ vị Tứ Vương gia cà phất cà phơ này, : “Vậy ngươi cứ tiếp tục nằm , chốc lát Vương gia tới, phạt ngươi chạy trăm vòng, đừng quay đầu cầu ta đấm chân cho ngươi a!”


      Lương Tẫn nằm mặt đất, hai tay gối sau đầu, hai chân lười biếng vắt chéo, ánh dương chiếu lên người, ấm áp, thanh vẫn lười biếng như trước, cười , “Yên tâm, Nhị ca của ta, tối qua vừa động phòng hoa chúc, ôm mỹ nhân trong ngực, hôm nay sao còn có tâm tư đến quân doanh a.”


      “Cho nên ngươi liền mang theo binh của ta hồ nháo?” đạo thanh trầm thấp mười phần uy nghiêm đột nhiên vang lên.


      Lúc này, tất cả các binh lính xiêu xiêu vẹo vẹo nằm dưới đất đều bị dọa nhảy dựng lên, chỉ trong chớp mắt, tất cả đều chỉnh tề, đoan đoan chính chính mà đứng thẳng, hô lớn tiếng, “Vương gia!”


      thanh vang dội chút lúng túng, chỉ là, đám đều phát run ở trong lòng. Xong rồi, toi rồi, là bị Tứ vương gia hại chết! trăm vòng đều ai thoát được!


      Quả nhiên, mọi người vừa nghĩ đến, thấy trong mắt ngài Vương gia uy nghiêm của bọn đều là lạnh lùng, cao giọng quát, “ trăm vòng! Chạy xong được nghỉ ngơi!”


      “Là!” Cả đám lính lớn tiếng đáp lại, xoay người, bước chân thùng thùng, chỉnh tề mà chạy bộ có hàng có lối.


      *”Là”_như tiếng Việt là vâng, được, dạ, chỉ là ta cũng biết nên dùng từ gì cho chuẩn trong trường hợp này!


      Lương Tẫn bò dậy từ mặt đất, nhìn Lương Chinh, vẻ mặt kinh ngạc, “Nhị, nhị ca, ngươi tại sao, sớm như vậy tới đây?”


      Lương Chinh lại lạnh lùng liếc nhìn , “Ta tới, ngươi là chuẩn bị mang binh của bổn vương trèo cây sao?”


      Lương Tẫn cười ‘hắc hắc’, “Làm sao có thể, phải do hôm nay trời đẹp nắng ấm, để mọi người được nghỉ ngơi chút a.”


      Lương Chinh liếc cái sắc lẹm, “Hai trăm vòng, chạy xong lại nghỉ ngơi tiếp.”


      Lương Tẫn trợn tròn mắt, “Hai, hai trăm vòng?!! phải bọn đều chạy trăm vòng sao? Tai sao mình ta chạy hai trăm vòng chứ?”


      Tại sao chứ?!! Lương Tẫn trăm lần phục!!!


      Lương Chinh lại lạnh lẽo liếc cái, “ phải có ngươi đầu têu, bọn làm sao dám sáng sớm nằm mặt đất phơi nắng?”


      Lương Tẫn: “….”


      “Hai trăm vòng, chạy xong vào trướng tìm ta.” Dứt lời, xoay người hướng phía doanh trướng .


      Đợi Lương Chinh vào trướng, Lục Phù quay đầu lại, cười tủm tỉm, nhìn vẻ mặt còn luyến tiếc cuộc sống của Lương Tẫn, vui sướng khi người gặp họa, “Tứ gia đáng thương a, hai trăm vòng, chạy tới gãy chân ?”


      Lương Tẫn trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi, “Trong chốc lát lại đây cấp tiểu gia bóp chân!”


      Lục Phù nhướng mày cười, nâng nâng cằm, vươn tay ra.


      Lương Tẫn hừ tiếng, móc thỏi bạc từ trong ngực ra, ném cho nàng.


      “Tạ Vương gia ban thưởng!” Lục Phù cười cười thu bạc, lại , “Bất quá, Vương gia vẫn là mau chạ , bằng , đợi mặt trời xuống núi, người đều chạy xong hai trăm vòng a.” , còn nhấn mạnh ‘Hai trăm vòng’.


      Lương Tẫn tức giận a, vừa chạy vừa nhịn được thầm mắng nhị ca nhà mình: phải người! Quá phải người! Quả thực hề có nhân tính!


      Bất quá, sáng sớm hỏa khí lớn như vậy, chẳng lẽ tối qua dục cầu bất mãn??


      Lương Tẫn chạy xong hai trăm vòng, đến buổi trưa. mệt đến nằm liệt mặt đất, Lục Phù tới, ngồi xổm mặt đất mà đấm chân cho , “Ngươi còn được ?”


      Lương Tẫn thở hồng hộc, “Ngươi thử chạy hai trăm vòng xem.”


      Lục Phù nhịn lại nhịn được cười, “Ai khiến ngươi khiến Vương gia tức giận.”


      Lương Tẫn nằm mặt đất lúc lâu, đến tận khi hơi thở bình ổn, mới bò dậy, lên doanh trướng tìm Nhị ca thôi.


      Lục Phù thấy đứng dậy, theo bản năng chạy trốn, Lương Tẫn liền gọi nàng, “Ngươi trốn cái gì, đưa bả vai ra lại đây, cấp gia doanh trướng.”


      Lục Phù: “…..”


      Lương Tẫn hai chân đều nhũn ra, được Lục Phù đỡ , vừa thấy Lương Chinh liền tỏ vẻ vô cùng đau đớn, “Nhị ca, ta chính là thân đệ của ngươi! Hai trăm vòng, con mẹ nó tàn nhẫn!”


      Lương Chinh cầm binh thư, lười biếng mà dựa lưng vào ghế ngồi, “Liền bởi vì ngươi là thân đệ của ta, lại càng cần nghiêm khắc chút, nếu , sợ tương lai có ngày ngươi chết thế nào cũng biết.”


      Sinh ra ở hoàng thất, nơi ăn thịt người đều nhả xương, có chút bản lĩnh mà tự bảo vệ mình, tùy thời đều có thể được thấy mặt trời ngày mai.


      Lương Tẫn thần sắc nghiêm túc trở lại, đứng thẳng thân thể, liếc mắt Lục Phù, “ ra ngoài thủ!”


      Lục Phù gật đầu, “Là!” Dứt lời liền xoay người, nhánh ra bên ngoài doanh trướng canh giữ.


      Lương Tẫn tới bên cạnh Lương Chinh, thấp giọng hỏi, “Ca, Thái tử gần đây có phải hay có động tác?”


      Lương Chinh cười lạnh tiếng, “ diệt trừ ta, đại khái đều cảm khái cuộc sống khó an lành .”


      có bệnh ! Ngươi nếu có tâm tư kia, còn chờ đến tận bây giờ?”


      Lương Chinh cũng muốn chuyện này, chậm rãi mở miệng, “Chạy hai trăm vòng, mệt sao?”


      Lương Tẫn lấy lại tinh thần, “Ai ?! Chân lão tử đều mau bị chạy đứt! tin chính ngươi chạy hai trăm vòng thử xem!”


      Lương Chinh mặt biểu tình, “Mệt mỏi liền uống nước nghỉ ngơi lát, ngươi vẫn đều ríu rít, ta thấy tinh thần ngươi dồi dào, bằng lại phạt ngươi hai trăm vòng?”


      Lương Tẫn: “…. Tính….Xem như ngươi lợi hại!”


      Lương Tẫn đến trước bàn ngồi xuống uống trà, tự mình rớt ba ly, uống cạn sạch, da mặt lại dày thêm chút, cười hì hì hỏi, “Xa, tối qua ngươi động phòng hoa chúc, cảm giác như thế nào?”


      Lương Chinh nghe vậy ngẩn ra. Bỗng nhớ tới nha đầu tối qua thành thành ngủ mặt đất, sáng nay lúc rời giường, nhất thời quên, cẩn thận dẫm phải tay nàng. Còn tưởng rằng nàng bừng tỉnh, kết quả chỉ là bĩu môi, lầu bầu tiếng lại trở mình, cuộn tròn thân lại tiếp tục ngủ.


      Tiểu nha đầu vô ý thức, ngủ còn phòng quai hàm, đôi môi đều giống cá vàng phun bóng nước a.


      Lương Chinh nghĩ đến Tống Lăng, khóe miệng tự giác gợi lên tia ý cười.


      Mà dù vậy, vẫn bị Lương Tẫn nhạy cảm phát .


      Lương Tẫn trừng , theo bản năng xoa xoa đôi mắt mình, “Nương của ta, ta nhìn nhầm , Nhị ca ngươi cười a?”


      Lương Chinh hơi giật mình, tức khắc thu hồi thần sắc, ngước mắt lạnh lùng quét cái.


      Lương Tẫn cười ha ha, “Ngươi cưới tức phụ xong, quả nhin giống trước, dáng vẻ này, ngươi còn rất thích tẩu tử ?”


      Lương Chinh nhớ tới Tống Lăng quy gối bên giường tối qua, trông mong nhìn , hỏi có thể hay , cho nàng cái chăn, bộ dáng đáng thương khó có được nhiều lời câu, “Có điểm đáng .”


      Lương Tẫn ngạc nhiên rồi, Nhị ca cư nhiên mở miệng khen ngợi nữ nhân, giống như, lại là lần đầu tiên ?


      Tò mò hỏi, “Tiểu tẩu tử lớn lên xinh đẹp sao?”


      Lương Chinh ‘ân’ tiếng.


      Tuy là phải xinh đẹp kinh diễm bốn phương, nhưng đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, đích là có chút đẹp mắt.



      …..


      Tại Ly viện, vương phủ.


      Tống Lăng tự đấu tranh tư tưởng rất lâu, dứt khoát quyết định, buổi hôm nay bằng mọi giá bò lên giường của Lương Chinh!


      Tử Diên , tiểu thư nhà nàng cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, lại có danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ, nàng sao, cái chữ to cũng đều biết, chỉ cần tiên sinh đều có thể dễ dàng làm lộ chuyện. Nàng phải mau chóng làm sao để Vương gia thích.


      Tử Diên còn , phu thê ở chung, tối lửa tắt đèn là dễ dàng bồi dưỡng tình cảm nhất, vì thế, trời vừa tối là nàng tắm gội đầu ngay.


      thùng nước lớn, bên trong phủ kín đầy cánh hoa, Tống Lăng ở đó ngây người hơn nửa canh giờ, cả người đều là hương hoa thơm.


      *1canh giờ=2 giờ đại.


      Tắm xong, liền mặc xiêm y đẹp, chỉ ngồi chờ chàng trở về.


      Chỉ là, nàng cứ chờ, chờ đến tận nửa đêm, đều thấy người đâu.


      vất vả mới có dũng khí a, cứ chờ như này, nàng đều bị xói mòn, xói mòn rồi. Dù ban ngày Tử Diên có bảo nàng cách làm sao để nam nhân thích, lại còn đưa cho nàng quyển sách, cũng biết lấy từ đâu, thế nhưng tất cả đều là tranh vẽ nam nữ trần truồng, ôm nhau, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, còn ném trả sách đâu.


      Tuy rằng hấp tấp nhắm chặt hai mắt, nhưng là hình ảnh kia vẫn thực ràng mà in đậm trong đầu nàng, nhớ tới chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, trong lòng lại thực khẩn trương và sợ hãi.


      Lương Chinh vẫn chưa thấy trở lại, chút dũng khí của nàng đều tiêu hao còn, mình ngồi bên ngoài bậc thang, chống chống cằm, nghĩ thầm, liền tính lúc này chàng trở lại, nàng cũng dám bò lên giường nữa.


      …Tận tới khi, ánh trăng càng thêm sáng, đêm cũng càng khuya càng lạnh, chàng vẫn cứ trở lại.


      Chờ mãi phải cách a, vẫn là lên ra ngoài cổng chờ .


      Nghĩ nghĩ, rồi đứng lên, về phòng cầm theo đèn lồng, mới ra tới sân liền nhìn thấy Tài thúc. là người mang theo đám hạ nhân tới Ly viện thỉnh an nàng, nàng là vẫn biết người này. Vì thế nhanh theo, hô vội, “Tài thúc.”


      Tài thúc nghe thấy thanh , nghiêng đầu thấy Vương phi xách đèn lồng tới, vội hạ mình hành lễ, “Vương phi nương nương, trễ thế này, ngài đây là muốn đâu?”


      Tống Lăng hỏi, “Ta muốn ra chờ Vương gia, còn có trở về đâu.”


      Tài thúc nghe vây, liền cười, “Ngài là đợi Vương gia a, Vương gia trở lại, lúc này còn ở trong thư phòng làm việc lát, ta muốn phòng bếp lấy đồ ăn khuya cho Vương gia.” Dứt câu, nghĩ thế nào, lại , “Vương phi có đói bụng chứ? Để nô tài sai người làm phần cho Vương phi.


      Tống Lăng nghe vậy, vội , “Ta muốn làm cho Vương gia ăn, Vương gia thích ăn cái gì?”


      Tài thúc vẻ mặt kinh ngạc, “Vương phi còn biết nấu đồ ăn?”


      Tống Lăng gật gật đầu, “Ta a.”


      Tài thúc nghĩ thầm, Vương gia hàng năm đều là người, tại vất vả lắm mới có Vương phi, để vợ chồng son bồi dưỡng tình cảm rất tốt, “Vậy tốt, vất vả cho Vương phi rồi, Vương phi nương nương làm chén cháo đậu đỏ cho Vương gia là được.”


      “Ân, ta làm luôn đây.” Lương Chinh đáp lời, quay đầu ngay.


      Chạy vài bước, bỗng nhiên dừng lại, có chút ngượng ngùng quay lại hỏi, “Tài thúc, phòng bếp ở nơi nào nha?”


      Tài thúc nghe vậy, nhìn được cười, tiến lên , “Vương phi, thỉnh theo nô tài, nô tài dẫn người qua đó.”


      “Cảm ơn ngươi, Tài thúc.” Tống Lăng xách theo đèn lồng, ngoan ngoãn theo phía sau.


      cần, Vương phi đừng khách khí.” Tài thúc nghe Tống Lăng vậy, tức khắc thập phần sợ hãi.


      dẫn đường ở phía trước, trong lòng lại vui mừng. Trước khi Vương phi vào cửa, dưới hạ nhân trong phủ đều lo lắng gặp nữ chủ nhân lợi hại, sợ rằng trải qua những ngày dễ chịu, đến tận khi thỉnh an, mới phát Vương phi lại rất thân thiết, rất bình dị gần gũi. Đường đường là Vương phi, lại cảm ơn với hạ nhân, vừa sợ hãi, lại vừa cảm động.


      Tài thúc mang Tống Lăng tới phòng bếp, : “Vương phi, có cần nô tài tìm hai cái nha đầu tới trợ giúp ngài?”


      Tống Lăng đặt đèn lồng treo cửa, lắc đầu cười, “ cần, chỉ là ngao chén cháo, ta người làm là được.”


      , liền tới trước bếp lò, bộ dáng quen thuộc múc nước đổ vào niêu sạch bếp. Đem nồi rửa sạch lần nữa rồi, bắc bếp lên. Sau lại ngồi xổm xuống, quen thuộc nhóm lửa.


      Tài thúc ở bên cạnh, xem đến sửng sốt. Tuy ít tiểu thư khuê các làm chút điểm tâm, nhưng đều là có hạ nhân bên cạnh làm trợ thủ, còn như nhóm lửa, loại chuyện này đều là hạ nhân làm mới đúng.


      Tài thúc thấy Vương phi nhà mình ngồi ở trước bếp lò, điệu bộ như làm hàng trăm lần vậy, hướng vào phía trong tò mò, nhịn được hỏi, “Vương phi, ngài là thường ngày cũng hay làm sao?”


      Tống Lăng sửng sốt, nghĩ thầm, hỏng bét! Nàng thiếu chút đều quên, tại nàng là tiểu thư Tạ gia, từ đều là tay ngọc tay ngà, nơi nào làm việc này.


      Đầu cấp tốc suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu, cười , “Ta thấy hạ nhân trong nhà làm, đây cũng phải là việc gì khó .”


      “Nga, nguyên lai là như vậy…” Tài thúc cũng suy nghĩ thêm, đến , “Để nô tài thêm hỏa cho ngài.”

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 07: Đổ máu a.


      Edit: 1900


      Tống Lăng thiếu chút nữa bị lộ, cũng dám kiên trì nữa, sang bên cạnh nhường chỗ cho Tài thúc , “Vất vả cho thúc rồi, Tài thúc.”

      vất vả, vất vả, là bổn phận của nô tài.” Tài thúc cảm thấy rất hài lòng vô cùng với vị Vương phi trước mặt này. Thầm nghĩ, quay đầu nhất định phải khen Vương phi tốt trước mặt Vương gia mới được. Đây mới là tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ, hiếm có.

      Tống Lăng múc bát lớn cháo đường đậu đỏ cho Lương Chinh, đặt lên khay rồi theo Tài thúc, hướng thư phòng mà .

      Trong thư phòng, Lương Chinh xử lý thư báo từ biên quan gửi về, hồi kinh mới hai tháng, mà Bắc Mạc ngo ngoe rục rịch rồi!

      Có chút mệt mỏi, ngồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

      Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa thanh quản gia truyền đến, “Vương gia, Vương phi nương "nương đưa đồ ăn khuya tới.”

      Lương Chinh có chút lạ lẫm, kinh ngạc, mở mắt ra, nặng nề : “Tiến vào.”

      Tài thúc vội đẩy cửa, khom người thỉnh Tống Lăng vào.

      Vừa vào cửa, thấy Lương Chinh lười biếng ghế. Đôi mắt đen nhánh, thâm thúy, nhìn nàng chằm chằm.

      Đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, trong lòng đột nhiên run lên, hẳn là run sợ, chỉ là, bỗng khẩn trương. Đôi mắt đẹp ấy, như có thể nhìn thấu bất cứ ai đối diện với nó vậy!

      Tống Lăng lén lút hít sâu hơi, rồi mới nhàng bước vào trong, “Vương gia, ta nấu bát cháo đậu đỏ cho ngài.”

      Vừa , vừa đem khay đặt bàn trà ở bên cạnh.

      Trong khay có tô lớn đậy kín, chiếc chén bát sạch chiếc thìa.

      Tống Lăng cầm chén nên, mở tô cháo lớn, chỉ ba muỗng cháo là đầy hơn phân nửa bát. Nàng cẩn thận mà hiến vật quý, “Vương gia, ngài nếm thử a.”

      Thanh khinh khinh nhu nhu, ban đêm yên tĩnh, êm tai dễ nghe.

      Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt tiểu nha đầu tròn xoe, nhìn thẳng vào tận lòng .

      lại cúi đầu nhìn bát cháo trong tay nàng, hơi hơi nhướng mày, có chút tò mò, “Ngươi nấu ăn?”

      Đôi mắt sáng lấp lánh, mảnh chân thành.

      Lương Chinh nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc cũng tiếp nhận từ tay nàng, bỗng hỏi câu, “Ngươi tên là gì?”

      “Tống……….”Tống Lăng phản xạ có điều kiện, vừa ra chữ mới nhớ ra, trong lòng căng thẳng, vội vàng sửa miệng, “Ta kêu Tạ Uyển, Vương gia.”

      Nàng vừa mở miệng, chữ Tống cũng chưa phát ra thanh. Khả năng, Lương Chinh cũng phát điều gì dị thường a!

      cúi đầu uống cháo, hương vị tốt, ăn ngon, hỏi nàng, “Ngươi nấu cháo này thế nào, hương vị khác thường?”

      Tống Lăng nghe hỏi, cười đáp, “Bởi vì ta nấu cho đường đỏ, càng thơm, càng ngọt hơn chút.” , lại khẩn trương hỏi: “Vương gia thích sao?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “Tay nghề tồi.”

      xong, đưa bát lại cho nàng, “Còn nữa ?”

      Tống Lăng thấy Lương Chinh thích, vui vẻ thôi, dùng sức mà gật đầu, “Có! Còn có rất nhiều, ta lấy cho ngài.”

      Tống Lăng vội cầm bát, lại cấp thêm cháo.

      Lương Chinh ăn liên tiếp ba bát, trong tô lắn hết toàn bộ cháo.

      Tống Lăng cao hứng thôi, : “Vương gia thích, ta , mỗi ngày đều làm cho ngài ăn.”

      Lương Chinh liếc nàng cái, cũng được hay .

      Ăn xong bữa khuya, Lương Chinh lại tiếp tục xử lý quân vụ, ngữ khí nhàn nhạt, với Tống Lăng, “Ngươi về trước .”

      Tống Lăng ngơ ngác, đứng trước án thư hỏi , “Vậy còn ngươi? Ngươi trở về phòng sao?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, “Ngươi cần quản ta.”

      Tống Lăng đứng đó bất động, nghĩ thầm, nếu nàng lại ngay, chả phải là có cơ hội bồi dưỡng tình cảm sao?

      Nàng thấy Lương Chinh viết gì đó, lấy dũng khí tiến đến, “Vương gia, ta bồi ngươi, ta mài mực cho ngài.”

      , liền tới bên cạnh , cầm nghiên mực ra sức mài.

      Lương Chinh hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi ngủ được?”

      Tống Lăng vội lắc đầu, “Ta ngủ, ta bồi ngài.”

      Lương Chinh liếc nàng cái, đạm thanh , “Tùy ngươi.”

      Lương Chinh tập trung xử lý công việc, viết thư đáp trả, Tống Lăng đứng cạnh mài mực giúp . Trong phòng an tĩnh, thanh , rất muộn, vẫn thấy Lương Chinh có ý muốn nghỉ ngơi, nàng nhịn được giọng hỏi, “Vương gia, khi nào ngài nghỉ ngơi?”

      “Ngươi nếu mệt, liền về ngủ trước .” Đầu cũng nâng, nhàn nhạt đáp.

      Tống Lăng lại lại lắc đầu, lên tinh thần, “Ta….ta ! Ta bồi ngươi!”

      Lương Chinh hơi dđừnbút, ngước mắt xem nàng. Khuôn mặt nàng trắng nõn, ràng rất buồn ngủ, lại , “Ngươi trở về ngủ, ta cần ngươi bồi.”

      Tống Lăng lắc đầu, chịu .

      Nàng tuổi cũng lớn, tính tình lại rất quật cường.

      buông bút, đứng dậy , “ thôi, hồi Ly viên .”

      , liền nhanh ra ngoài.

      Tống Lăng thấy rốt cuộc chịu trở về, đôi mắt sáng ngời, vội vàng lấy đèn lồng, bước nhanh đuổi theo.

      Lương Chinh người cao, chân dài, bước tương đương ba bước của nàng, lại rất nhanh.

      Tống Lăng xách đèn lồng đuổi theo, nửa ngày cũng kịp, đành phải chạy a. Ngày xưa, ở nhà quen vải thô, chạy đều dễ dàng. Lúc này, nàng cũng quên váy dài chấm đất người, đợi nhận ra người thân mật cùng mặt đất rồi.

      “A!”

      Lương Chinh phía trước, nửa ngày thấy Tống Lăng đuổi kịp, chuẩn bị quay đầu, nghe thấy ‘phanh’ cùng ‘a’ tiếng thét chói tai quen thuộc.

      chấn kinh, đột nhiên quay đầu lại.

      Tống Lăng cả người nửa nằm nửa quỳ mặt đất, đèn lồng rớt bên.

      Lương Chinh đồng tử co rút, căng thẳng quay trở lại đỡ bả vai nàng, “Ngươi sao chứ?”

      Đầu Tống Lăng bị ngã xuống, trúng cục đá, đầu đau mắt hoa. Tuy vậy, vẫn cố lắc đầu, che lại cái trán, ngẩng đầu lên, “Ta sao.”

      Cũng nghĩ là bị sao, nên tự bò dậy, chỉ là, vừa được vài bước, lại té ngã lần nữa, mất mặt!

      Nàng hai tay bưng trán, máu ngừng chảy ra từ khe hở của ngón tay.

      Lương Chinh vội vàng kéo tay nàng ra, để lộ cái trán đầy máu, bị vết cắt, sâu lắm, nhưng máu lại chưa ngừng chảy.

      Lương Chinh nhìn nàng, ấn đường nhăn gắt gao, “Đây là sao ư?”

      Tống Lăng gật đầu, thầm nghĩ, trước kia, nàng trèo lên vách đá hái thuốc cho cha, bị ngã tới mắt cá chân cùng xương cánh tay đều bị chặt đứt. Sau lại cắn răng chịu đựng, lần đường về thôn, tìm lão nhân giúp đỡ bang bó, cùng ngày liền xuống đất làm việc. Đau, rất đau, nhưng cũng phải thể chịu được.

      đau phải ?” Lương Chinh nhíu mi, hỏi nàng.

      “Lúc vừa mới, có đau chút, nhưng bây giờ tốt.” Tống Lăng nâng tay, xoa xoa máu, ra là nhàng tìm miệng vết thương, có vẻ sâu lắm, lúc này mới giọng hỏi, “Cũng biết có thể bị lưu lại sẹo ?”

      Lương Chinh nghe thấy, vừa bực vừa buồn cười, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? đường cũng đụng phải tảng đá?”

      Tống Lăng ủy khuất, giọng đáp, “Ngươi….ngươi nhanh quá, ta đuổi theo kịp.”

      “Vậy ngươi bảo ta chờ ngươi?”

      “….”

      “Ngu xuẩn.”

      Lương Chinh mắng nàng câu, trong nháy mắt, ôm ngang nàng.

      Thân thể đột nhiên bị người ôm lên cao, nàng sợ hét lên tiếng, theo bản năng bám lấy bả vai , “Ngươi….ngươi làm gì?”

      Đột nhiên hành động như vậy, nàng vừa hồi hộp lại khẩn trương, nhìn đôi mắt , tim tự giác đập nhanh hơn.

      Lương Chinh liếc nàng, “Ta có khả năng sao? đường cũng có thể đâm vào tảng đá, ta lo lắng ngươi lại đem chính mình vào trong sông .”

      Tống Lăng mặt tái nhợt bỗng ửng đỏ, giọng lẩm bẩm, “Ta nào có xuẩn như vậy.”

      ràng là do quá nhanh, nàng đuổi theo kịp…

      Tống Lăng được Lương Chinh ôm hồi Ly viện, đường gặp Tài thúc. Tài thúc xách theo đèn lồng, nhìn thấy máu trán Vương phi, giật mình hoảng sợ, sốt ruột hỏi: “Vương gia, Vương phi bị làm sao vậy?”

      Lương Chinh liếc mắt nhìn người trong ngực, Tống Lăng ngượng ngừng che lại trán, “, cẩn thận đâm, đâm vào tảng đá.”

      “A?!”

      Đâm….đâm vào tảng đá???

      Tống Lăng đơn giản là bị té ngã cái thôi, cũng là chuyện rất bình thường, nhưng vừa rồi bị Lương Chinh cười nhạo, lúc này lại thấy vẻ mặt Tài thúc như kiểu thể tin nổi, liền thấy mất mặt. Nàng chỉ đường, như thế nào cũng bị đâm vào tảng đá?

      Ân, chắc chắn do váy quá dài, ngày mai nàng tự mình sửa ngắn chút.

      “Tài thúc, phiền toái ngươi, chuyến mời Trương thái y tới.” Lương Chinh phân phó xong, liền ôm nàng vào trong phòng.

      Tài thúc vội đáp, “Là, Vương gia, nô tài lập tức ngay.”

      Dứt lời, xoay người chạy ngay.

      -------

      Tử Diên tìm nàng khắp nơi trong viện, đều thấy, ý định chạy ra hỏi tổng quản, ai ngờ, gặp được Lương Chinh ôm Tống Lăng trở về.

      Đôi mắt Tử Diên đều phát sáng, đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại thấy máu mặt Tống Lăng bị dọa, “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

      Tống Lăng che trán, mặt ngượng ngùng đáp, “Té ngã, té ngã cái.”

      Lương Chinh vẫn ôm nàng vào tận trong giường, phân phó, “, mang chậu nước lại đây.”

      Tử Diên vội thưa, “Vâng, Vương gia, nô tỳ ngay a.” , rồi vội vàng múc nước

      Tống Lăng từ lúc được ôm lên, đều dùng tay bịt lại miệng vết thương, nên máu ngưng chảy, chỉ là vừa bị đụng phải, máu chảy lại nhiều, nên nhìn có chút dọa người.

      Lương Chinh đứng trước giường nhìn nàng chằm chằm, Tống Lăng có chút thẹn thùng, đỏ mặt, giọng hỏi, “Có phải hay sợ?”

      Đầy mặt đều là máu, ngẫm lại liền kinh người a.

      Lương Chinh sắc mặt nhàn nhạt, “Này tính cái gì?”

      là nam nhân, bò ra khỏi chiến trường toàn người chết để có thể sống, cái dạng gì mà chưa thấy qua chứ. Tống Lăng chỉ bị thương chút đầu, trong mắt , còn được tính là bị thương.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Góp ý chút cho nàng. Từ là đấy tuỳ hoàn cảnh nàng nên thay là vâng, dạ, hoặc được. Ví dụ như binh lính với cấp có thể dùng vâng. Nếu 2 người vai vế bằng nhau dùng được. Còn nếu là nữ vai dưới với vai có thể dùng vâng hoặc dạ. Để “là” ko hay cho lắm.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chôm chôm thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 08: ƯU ĐIỂM.

      Edit: 1900


      Đương nhiên, thương tổn này là đối với . Còn như Tống Lăng, nàng là tiểu thư khuê các, bị thương như vậy mà có kêu tiếng, vẫn làm có chút bội phục từ tận đáy lòng.

      Vẫn cứ tưởng rằng, nàng là đại tiểu thư nũng nịu, giờ xem ra, tiểu nương kiên cường.

      Tử Diên bưng nước vào, Lương Chinh liền phân phó, “Rửa sạch miệng vết thương cho Vương phi.” Dứt lời, liền xoay người ra gian ngoài.

      Tử Diên đặt chậu nước xuống chiếc kệ gần đầu giường, liếc nhìn xung quanh, xác định còn ở gần, mới kích động cầm tay Tống Lăng, đôi mắt phát sáng, đè thanh hỏi: “Tiểu thư, Vương gia có phải hay thích ngươi?”

      Tống Lăng lắc đầu, “Sao có thể.”

      “Vậy, tại sao ôm ngươi trở về?”

      Tống Lăng chỉ chỉ vào cái trán, “Ta cẩn thận đâm vào tảng đá, sợ ta lại đem chính mình quăng vào sông.”

      Tử Diên ‘phốc’ tiếng, bất động cười cười, “Vương gia thực có ý tứ, người lại phải đồ ngốc, như thế nào có thể vào trong sông được chứ.”

      “Còn phải sao!” Tống Lăng lẩm bẩm đáp.

      Tử Diên cầm khan vải sạch vò trong chậu nước, nhàng lau vết máu mặt Tống Lăng, động tác mau lẹ, lại giọng hỏi, “Tiểu thư, đau ?”

      Tống Lăng lắc đầu, “ đau.”

      Tử Diên lau sạch mặt nàng, trán còn lộ ra miệng vết thương, kéo dài tận nửa ngón tay chứ chả ít.

      Đôi mi nhăn chặt, có chút lo lắng, “Có thể bị lưu lại sẹo hay ?”

      Tống Lăng sờ sờ cái trán, “ phải rất sâu, hẳn đâu…”

      Vừa xong, bên ngoài truyền tới thanh của Tài thúc, “Vương phi nương nương, lão nô mang đại phu tới nhìn vết thương cho người.”

      Tống Lăng vội ứng, “Mau mời vào.”

      Tài thúc dẫn đại phu tiến vào. Đại phu khám giúp nàng, : “Còn tốt, miệng vết thương quá sâu, ta lấy dược cho Vương phi nương nương, quá mấy ngày là miệng vết thương khép lại.”

      xong, liền lấy lọ dược từ hòm thuốc, bôi vào miệng vết thương, rồi lại vải bang bó lại cho nàng, dặn dò : “Vương phi nương nương nhớ đừng để miệng vết thương chạm nước, cho tới khi liền lại nhé, nếu có khả năng bị nhiễm trùng.”

      Tống Lăng nghiêm túc gật gật đầu, “Cảm ơn đại phu, ta nhớ kỹ.” Dứt lời, lại có chút lo lắng hỏi: “Đại phu, miệng vết thương này có thể lưu lại sẹo ?”

      Nàng vừa hỏi xong, Lương Chinh tiến vào, nghe thấy câu này của nàng, khóe miệng vểnh vểnh lên. Để ý như vậy mà đường lại cẩn thận chút.

      vào, đáp thay đại phu, “ vết thương , sao dễ dàng lưu sẹo như vậy, đợi ta vào trong cung, xin lọ dược trị sẹo trở về, đợi miệng vết thương liền, ngày nào cũng bôi tốt ngay.”

      Tống Lăng nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Lương Chinh, cảm kích : “Cảm ơn Vương gia!”

      Đại phu bang bó tốt cho nàng, liền theo Tài thúc ra. Tử Diên bưng chậu nước khác vào, rửa sạch mặt Tống Lăng. Tiếp đó, lại tiến vào muốn hầu hạ Lương Chinh, ngồi uống trà chỉ , “ cần, ngươi lui ra .”

      Tử Diên lặng lẽ nhìn Tống Lăng, ý muốn bảo nàng nhớ nắm chắc thời cơ, liền ‘vâng’ rồi lui ra. Nhìn ánh mắt của Tử Diên, trong đầu Tống Lăng ra quyển sách ban ngày được thấy. Bên tai đỏ mảng, làm bộ như minh bạch, ủ rũ đầu.

      Tử Diên vừa ra, trong phòng lại chỉ còn Tống Lăng và Lương Chinh.

      Tống Lăng ngồi ở trước giường, thấy Tống Lăng còn ngồi ở bàn trà bên ngoài, cách rèm châu, nhàng hỏi , “Vương gia, khi nào ngài nghỉ ngơi?”

      Lương Chinh buông chén trà, theo tiếng tiến vào, “Ngươi ngủ trước , ta rửa mặt .”

      Phía sau phòng ngủ chính còn có cái sân, Lương Chinh thường hay luyện võ tại đây. Trong viện có giếng nước, sau khi luyện võ cũng là tắm ở đây cả.

      Lúc Tống Lăng ra, liền thấy Lương Chinh tắm ở trong sân. Ngày mùa đông mà tắm nước lạnh, chỉ nhìn thôi thấy đông lạnh rồi, nàng co rụt bả vai, tự giác rung mình cái, hoang mang rối loạn cầm khan lông chạy tới trước mặt Lương Chinh, muốn lau giúp .

      Nào biết, vừa đụng tới thân thể ai kia, tay bị lực đạo mạnh mẽ cầm lại, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi làm cái gì?”

      Ánh mắt Lương Chinh thâm trầm lạnh bang, Tống Lăng bị hù dọa rồi, đôi mắt nàng ngập nước, lộ ra vài phần khiếp đảm, “Ta…ta muốn giúp ngài lau sạch nước, Vương gia, người lạnh sao?”

      Lương Chinh nhìn sâu vào mắt nàng, buông tay nhận lấy khăn, tự mình lau, kiệm chữ như vàng, “Thói quen.”

      Mấy năm nay, vẫn luôn ở biên quan, mà ở đó điều kiện gian khổ, mùa đông ai ai cũng tắm nước lạnh. Lương Chinh tuy là Vương gia, nhưng lại có thói quen cùng ăn ở với huynh đệ, đây là việc thực bình thường.

      Lau khô nước người liền vào trong phòng. Tống Lăng cũng theo sau, tận tình khuyên bảo, “Vương gia, về sau ngươi cố gắng dùng nước ấm , nước mùa đông rất lạnh, nếu bị cảm lạnh sao bây giờ.”

      Lương Chinh nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, có chút ý cười, chỉ là cũng chưa đáp lời.”

      Vào tới phòng, nàng vội vàng cầm xiêm y đưa cho Lương Chinh, “Vương gia, ngài mau mặc xiêm y vào.”

      Vừa mới ở bên ngoài, trời đen như mực, thấy cái gì, lúc này có ánh nến chiếu vào, mới thấy dáng người Lương Chinh đẹp. Cơ bắp rất rắn chắc , có thể do hàng năm đều hành quân đánh giặc bên ngoài. Tầm mắt nàng dừng lại cơ bụng, mặt đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn. Đôi mắt biết đặt ở đâu, liền xoay người lại, đưa xiêm y vào tay , “Vương…Vương gia, xiêm y của người…”

      Lương Chinh chỉ thấy nàng nghiêng mặt, đôi tai đỏ bừng, nổi ý muốn trêu đùa, “Như thế nào? Hậu hạ tướng quân thay quần áo, phải là trách nhiệm của thê tử sao?”

      Tống Lăng ngẩn ra, đột nhiên lạ lẫm, kinh ngạc nhìn Lương Chinh, “Ta…ta…”

      Lương Chinh lại cười, đưa lại xiêm y cho ai kia, “Đừng ta ta nữa, tới, giúp bổn vương.”

      Tống Lăng đỏ mặt lợi hại, , … Nàng chỉ biết dừng đôi mắt ở chỗ nào, cố tình lại cự tuyệt được.

      Đôi môi mím chặt, thở sâu, nghĩ thầm…. Chỉ là hầu hạ thay quần áo thôi mà? Có gì mà phải sợ chứ?

      Tự mình an ủi bản thân, ôm trung y đến trong ngực, đến gần Lương Chinh. Gần quá, nàng đều có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp hơi hơi phả đỉnh đầu. Tống Lăng còn chưa từng bị người nam nhân nào dựa gần như vậy, trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra từ cổ họng nàng ấy.

      vất vả mới giúp mặc quần áo vào, lại còn phải giúp thắt dây lưng hông nữa.

      Lương Chinh rất cao, nàng cao tới ngực thôi. Chỉ cần hơi cúi đầu là thấy lông mi dài run rẩy của nàng, có thể do khẩn trương, khuôn mặt như bàn tay đều hồng hồng như cái đèn lồng.

      Lương Chinh nhìn nàng, càng nhìn càng thấy nha đầu này có chút đáng , có chút buồn cười, đè nén , “Ngươi thực khẩn trương?”

      Lương Chinh thắt chặt đai lưng, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ngập nước, lắc đầu, “ khẩn trương a.”

      “Nga, phải ?” Lần này cười ra tiếng rồi, lại cầm tay nàng, sâu kín nhìn nhìn, “Vậy, ngươi cũng giúp bổn vương thay quần thôi.”

      Tống Lăng lần này khiếp sợ rồi, đôi mắt mở to, to.

      Lương Chinh: “Sợ??”

      Môi nàng run run, mãi mới lấy lại được thanh, phun ra chữ, “…”

      “Um, giúp bổn vương thay quần .”

      Lương Chinh bộ dáng cho phép cự tuyệt, Tống Lăng ngoài miệng vậy, trong lòng lại sợ muốn chết, do dự mãi, đôi tay cũng run run như thể khống chế được rồi.

      Nàng cảm thấy, tình phát triển theo phương hướng nàng có thể khống chế.

      Đôi tay chạm tới bên hông , càng là run lợi hại hơn.

      Rốt cuộc là nương chưa kinh qua, nơi nào thẹn thùng vào thời điểm này chứ.

      Lương Chinh cũng chỉ muốn giỡn tiểu nha đầu này chút, lại thấy nàng sợ tới như vậy, liền còn tâm tư trêu đùa nữa, kéo tay nàng ra, nhìn nàng : “ ngủ .”

      Tống Lăng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn , có chút khó hiểu.

      Lương Chinh nhướn mày, giọng hàm chứa ý cười, “Như thế nào? Hay ngươi hy vọng bổn vương làm gì với ngươi?

      Tống Lăng da mặt mỏng, nghe vậy, thẹn thùng lắp bắp : “Ai…ai hy vọng…”

      Nàng cắn cắn môi, quần áo trong tay đều đưa cho Lương Chinh, xoay người đến trước giường, trải tốt chăn mền cho .

      Hăn quay đầu lại, chỉ thấy nàng cúi cúi chiếc đầu , eo cong xuống, trải chăn ra, lại cầm lấy gối ở đầu giường vỗ vỗ hai cái, xếp lại chỉnh tề ở đầu giường.

      Giường nệm được trải tốt, nàng lại tự trải giường của mình, đến ngăn tủ phía cuối giường, ôm chăn trải lên phía tấm thảm, ngồi ngổi xổm xuống, tự trải chăn cho mình.

      Lương Chinh nhìn chằm chằm nàng suốt cả quá trình ấy, con ngươi đen nhánh càng u ám, cảm giác nặng nề, cũng biết nghĩ gì.

      Sau lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi ở nhà, thường làm việc này à?”

      Lương Chinh cảm thấy kỳ quái, tuy nàng chỉ là nữ nhi của Tri phủ, nhưng tốt xấu cũng là tiểu thư quan gia, xuống bếp, trải giường chiếu, công việc của người hầu mà lại làm thuần thục như vậy sao?

      Tống Lăng nghe hỏi, tức khắc cảnh giác, quay đầu hỏi lại: “Ngươi là trải giường ư?”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng.

      “Điều này, phải việc sao?” Tống Lăng mở to đôi mắt đẹp, nghiêm trang : “Từ nương dạy ta, việc tự mình làm được, được làm phiền toái người khác.”

      Lương Chinh híp đôi mắt lại nhìn nàng chăm chú, hồ nghi hỏi lại câu, “Phải ?”

      Tống Lăng lúc này, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi rồi, chỉ là vẫn trang bức, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, “Đúng vậy a, Vương gia.”

      Lương Chinh nhìn hồi lâu, cũng tha cho nàng, “Gia giáo tồi.”

      Tống Lăng: “….”

      Lương Chinh gì nữa, đổi xong quần áo thấy Tống Lăng nằm trong chăn, thân mình cuộn tròn, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh bên ngoài.

      Tống Lăng liếc nàng cái. A, ngủ sớm a.

      Tống Lăng thấy ra, đôi mắt quay tròn, nhìn giọng, “Vương gia, ngươi nhớ , thổi tắt nến nhé!”

      Lương Chinh nhướng mày, “Vì cái gì?”

      Tống Lăng đáp, “Thắp nến khi ngủ, phải là lãng phí sao? Dù sao, nhắm mắt lại cũng đâu thấy gì nữa.”

      Lương Chinh lại lau mắt mà nhìn, “Đều là nương ngươi dạy?”

      Nhắc đến tình trong nhà, Tống Lăng tự giác thấy khẩn trương, chỉ ‘ngô’ tiếng.

      Lương Chinh lại lên tiếng nữa, lên giường, lại cũng có thổi tắt nến.

      Tống Lăng đợi mãi, đều thấy nằm rồi vẫn có ý định tắt nến, lặng lẽ mếu máo, công tử ca có tiền quả nhiên biết khó khăn của nhân gian nha.

      Tuy rằng lạnh, nhưng nàng vẫn cắn răn bò ra từ cái ổ của mình, thôi tự thân vận động a.

      Nào hiểu được, nàng mới từ trong ổ chăn bò ra được hai bước, nghe ‘bá’ tiếng, trong nháy mắt, toàn bộ phòng ngủ tối đen, tất cả ngọn nến đều bị tắt rồi.

      Tống Lăng đôi mắt trợn tròn, quá tưởng tượng của nàng, “Ngươi, ngươi vừa mới làm cái gì?”

      Lương Chinh vân đạm phong kinh, “ phải ngươi bảo ta tắt sao?”

      Tống Lăng mặt mày khiếp sợ, “Ngươi dùng cái gì tắt nha?”

      “Cách đánh huyệt.”

      Tống Lăng đối với Lương Chinh quả là vô cùng sung bái rồi, đôi mắt nàng tỏa sáng, chạy nhanh về phía giường, lấp lánh nhìn Lương Chinh, giọng tràn ngập sung sướng, “Vương gia, ngươi là lợi hại nha.”

      Theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Lương Chinh nhìn Tống Lăng quỳ bên mép giường, dù trong bóng tối, vẫn cảm nhận được đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cả mặt đều vui vẻ sùng bái nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :