1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532

      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỉ
      Chương 64: Bận Rộn
      Editor: Serena Bùi


      Tống Lăng vừa đến gần, Lương Chinh nắm lấy tay nàng, “Giờ nàng biết bao nhiêu chữ rồi?”

      Tống Lăng lắc đầu, “, nhiều lắm.”

      Lương Chinh cười cười, tay dùng sức, cứ thế kéo người ngồi lên đùi mình, hai tay vòng qua người nàng, với tay cầm bút bàn, đặt vào tay Tống Lăng, “Ta dạy nàng biết chữ.”

      Thân thể Lương Chinh ép sát, tay Tống Lăng tựa vào bàn, tay cầm bút viết.

      Lương Chinh lại nắm tay nàng, đặt bút vững vàng lên mặt giấy, nhắc nhở nàng, “Thả lỏng chút.”

      “Nga…” Tống Lăng vừa mới khẩn trương, nghe chàng , lực cầm bút thả xuống, dựa vào lực Lương Chinh viết chữ.

      Nàng hơi cúi đầu, nhìn từng chữ hai người cùng viết xuống, từng nét từng dấu đều mạnh mẽ có lực.

      Nhìn lát, đôi mắt nàng sáng ngời, khéo miệng nhếch lên, “Là tên của ta!”

      Lương Chinh cũng cười, “Nhận được chữ sao?”

      “Được chứ, A Khê dạy ta.” Nàng nhìn chữ giấy, lần đầu tiên cảm thấy tên mình cũng đẹp, khỏi cảm khái, “Phu quân, chữ chàng viết đẹp.”

      Lại , “Chờ sau này chúng ta có hài tử, chàng liền dạy bọn chúng đọc sách viết chữ.”

      Động tác viết chữ của Lương Chinh ngập ngừng, nghiêng đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi, “A Lăng thích nam hay nữ hài nhi?”

      Tống Lăng cong mắt cười, “Ta đều thích, chàng sao?”

      “Ta cũng vậy.”

      “Nếu chúng ta sinh nhi tử, chàng dạy đọc sách tập võ, sinh nữ nhi cũng muốn đọc sách, nhưng cần tập võ, ta có thể dạy nàng nữ hồng và trù nghệ.”

      Lương Chinh cười, “Sao nữ nhi thể tập võ? Nữ hài tử tập võ, thứ nhất là có thể rèn luyện thân thể, thứ hai có thế phòng thân, có gì tốt?”

      Tống Lăng nghe vậy, nghĩ nghĩ, ánh mắt cũng sáng lên, “Đúng vậy, nữ nhi tập võ có vẻ khá tốt.”

      Lương Chinh thuyết phục được nàng, vui vẻ cúi đầu hôn lên trán nàng cái, rồi lại nắm tay nàng, kéo tay nàng viết từng nét bút, “Biết viết tên của ta sao?”

      “Biết.” Lần trước A Khê dạy nàng, nàng còn chủ yếu luyện viết tên Lương Chinh đâu.

      “Ta viết cho chàng xem.” Nàng tránh tay ra, muốn tự mình viết.

      Lương Chinh buông nàng ra, rất có hứng thú quan sát.

      Tống Lăng nghiêng đầu, cẩn thận viết từng nét bút.

      Hai chữ, nàng nghiêng đầu viết cả buổi.

      Sau đó liền cầm lên, quay đầu nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh nhận lấy, nhìn mãi lúc, ý cười trong mắt càng gia tăng, “A, lần đầu tiên ta nhận ra tên của ta còn có thể xấu như vậy.”

      “Chàng…” Tống Lăng bị cười nhạo, tức đến thở phì phì trừng cái, “Vương gia, chàng hư muốn chết.”

      Tức tới bút cũng buông, đứng dậy từ ghế, “Ta muốn viết nữa.”

      xong liền bước tới mép giường.

      Lương Chinh lười biếng nghiêng người tựa vào ghế, nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, “Làm sao vậy?”

      Tống Lăng hừ tiếng, cởi giày lên giường, “Ta ngủ.”

      Mỗi lần đều cười nhạo nàng viết chữ khó coi, nàng muốn để ý tới chàng.

      Vừa nãy Tống Lăng rửa mặt qua, lên giường nàng chỉ cởi áo ngoài, cong người chui vào trong chăn.

      Lương Chinh ngồi ghế nhúc nhích, nhìn nàng nằm trong chăn, ý cười giảm dần, trong mắt đen nhánh, thần sắc cũng nghiêm túc hẳn.

      ngồi đó, hơi rũ mắt, biết suy nghĩ gì.

      biết bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi thấp thấp, “Vương gia.”

      Ánh mắt Lương Chinh nặng nề, lập tức đứng dậy, bước ra ngoài cửa.

      Bên ngoài là Thanh Phong, mặc thân y phục màu đen, dáng vẻ mệt mỏi, thấy chủ tử liền vội vàng tiến lên muốn báo cáo công việc.

      Còn chưa kịp mở miệng, Lương Chinh giơ tay ra hiệu ngừng, rồi lại , “Đến thư phòng của ta.”

      sợ đánh thức Tống Lăng.

      Tới thư phòng, thần sắc Thanh Phong cũng bình tĩnh hơn, “Vương gia, hôm nay các huynh đệ đều đến kinh, có thể ra lệnh cho họ tập hợp?”

      Lương Chinh vẫn luôn biết Thái tử muốn diệt , mấy năm nay cũng thầm bồi dưỡng thế lực cho chính mình, quân Thanh Y có trăm tử sĩ, mỗi người đều võ nghệ cao cường, ngày thường trộn lẫn trong dân chúng, mỗi người thân đều mang tuyệt kỹ.

      Lương Chinh suy nghĩ lát, “Tạm thời cần, để họ giấu trong tối, chớ dẫn người chú ý.”

      “Vâng Vương gia.”

      Thanh Phong đứng đó lúc rồi vẫn nhịn được thấp giọng, “Vương gia, có phải ngài muốn…”

      Lương Chinh ngước mắt nhìn sang, ánh mắt sắc bén như mũi tên.

      Ngực Thanh Phong run lên, lập tức quỳ xuống, “Thuộc hạ đáng chết!”

      Lương Chinh nhìn thuộc hạ của mình nữa, cả người dựa vào ghế, bỗng nhiên thấy mệt mỏi vô cùng, tay xoa mạnh lên giữa mày, “Ngươi xuống nghỉ ngơi , để bổn vương an tĩnh lát.”

      “Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Thanh Phong vội đứng lên, lui hai bước tới cửa, mới xoay người ra ngoài.

      Lương Chinh ở trong thư phòng mình, bàn sách có giá nến, ánh lửa màu cam chiếu lên mặt chàng, ánh mắt sắc bén giờ rũ xuống, cả người như pho tượng được đặt ở ghế.

      Cứ như vậy, chàng ngồi cả đêm, ngày kế, tới hừng đông, mới nghe thấy thanh từ bên ngoài vang lên, “Tài thúc, phu quân ở trong thư phòng sao?”

      “Bẩm Vương phi đúng vậy.”

      Tống Lăng mang theo bữa sáng, hướng cửa thư phòng vào.

      Tối qua nàng ngủ trước, cũng biết Lương Chinh ở thư phòng cả đêm.

      Tới cửa, nàng gõ gõ cửa, “Phu quân?”

      “Tới.” Lương Chinh nghe được thanh của nàng, mới đứng dậy ra mở cửa.

      Tống Lăng nhìn chàng hỏi, “Sao tối qua chàng về phòng?”

      , liền bưng khay vào trong, “Ta tìm chàng nửa ngày mới nghe được hạ nhân báo chàng ở thư phòng.”

      “Nửa đêm đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa xử lý.”

      Tống Lăng xếp đồ ăn lên bàn, “Việc gì gấp như vậy, chàng vừa mới trở về từ biên quan, sợ mệt chết sao? Về sau cũng thể như vậy, bận cũng muốn nghỉ ngơi tốt nha.”

      Tống Lăng lải nhải từng câu, Lương Chinh nghe chán, nhịn được ôm nàng, hơi khom người, cằm tựa cổ nàng, “A Lăng, sao nàng giống như lão thái thái a.”

      đêm chưa ngủ, cằm mọc râu, chọc lên cổ Tống Lăng khiến nàng ngứa, cũng để tâm chàng gì, bị ngứa tới nhịn được cười khanh khách, “ ngứa, phu quân, râu rất chọc người.”

      Lương Chinh cười rầu rĩ, trầm mặc lát, lời ra kinh người, “A Lăng, ta muốn giang sơn này được ?”

      Cả người Tống Lăng chấn động, quay đầu lại, khiếp sợ nhìn chàng.

      Trong nháy mắt nàng hoài nghi mình nghe nhầm, “Phu quân, chàng, chàng cái gì?”

      Sắc mặt chàng nghiêm túc, “Phụ hoàng bệnh nặng, Thái tử sắp đăng cơ, nhưng luôn coi ta là cái đinh trong mắt, khi lên ngôi, sợ rằng người đầu tiên muốn giải quyết chính là ta.”

      Tống Lăng giật mình sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, môi run lên, nhìn chàng chằm chằm, yếu hầu đắng sáp, giống như bị thứ gì chặn lại, mãi lúc lâu sau mới phát ra thanh, “Chàng là, Thái tử làm hoàng đế, , muốn giết chàng?”

      “Đúng vậy.”

      Nghe được lời khẳng định này, nàng lo sợ chân bước hụt cái, tim như muốn đập ra ngoài cổ họng, “Vậy, bây giờ, phải làm sao bây giờ?”

      “Vì vậy ta phải tranh!” Ánh mắt chàng nhìn nàng lâu, từng chữ tững, ngữ khí kiên quyết vô cùng.

      Tuy Tống Lăng hiểu chuyện triều, nhưng cũng biết, tranh ngôi vị hoàng đế là việc nghiêm trọng cỡ nào. Nếu thành công còn tốt, nếu là…

      Nếu, nàng cũng dám nghĩ tiếp, mắt cũng đỏ bừng, tay nắm tay áo chàng chặt, “Vậy, nếu là, nếu là…”

      Hai chữ may mắn kia, nàng dám , trong lòng lo lắng sợ hãi thôi.

      Lương Chinh chỉ có thể ôm nàng vào trong lồng ngực mình, ôm nàng chặt, thấp giọng , ‘A Lăng, tin tưởng ta.”

      Cả người nàng cứng đờ, ngay cả lòng bàn chân cũng đều lạnh lẽo.

      Nàng sợ.

      Những ngày tiếp theo, hầu như Lương Chinh đều sớm về trễ, Tống Lăng biết chàng vội cái gì, cũng dám hỏi nhiều.

      Lương Chinh bảo nàng cần ra cửa, nàng liền ở nhà, mỗi ngày đều sống trong thấp thỏm.

      Thường thường, Lương Chinh phải đến khuya mới về phủ, thời gian còn lại cũng mang người nghị ở thư phòng cả đêm, sáng hôm sau cả đám lại rời .

      Suốt nửa tháng, dường như hai người có cơ hội chuyện gì với nhau, càng đừng là ở bên nhau.

      Ngẫu nhiên Tống Lăng thấy chàng vội vàng lướt qua, nàng giọng gọi tiếng.

      ôm nàng chặt trong chốc lát, nhưng cũng lời nào, liền rời .

      Cứ như vậy, cả đoạn thời gian rất dài, buổi tối hôm nay, lạ lùng là chàng về rất sớm.

      Nàng ở cửa chờ chàng, vừa thấy người liền lập tức nghênh đón.

      Hiếm thấy Lương Chinh nở nụ cười kéo tay nàng, “Sao lại ở bên ngoài, phải ta bảo ở trong nhà chờ là được sao?”

      “Ta sợ chàng trở về, liền lại tới thư phòng, người ta đều gặp được.”

      thôi.” Đứng ở cửa chàng cũng tiện gì nhiều.

      Hai người nắm tay nhau bước vào trong phủ, vừa vừa , “Có đồ ăn sao? Ta có chút đói bụng.”

      “A, hôm nay ta làm.” Lúc trước, mỗi ngày nàng đều làm rất nhiều đồ ăn muốn đợi chàng về cùng ăn, nhưng mỗi lần, chàng đều có thời gian, cuối cùng đều lãng phí cả, vì thế nên nhiều ngày nay nàng cũng làm nữa.

      Cũng khó được thấy tâm tình chàng tốt như vậy, nàng nhịn được hỏi, “Có tin tốt phải ?”

      Lương Chinh cong môi , ‘Nàng ta sớm về trễ cả nửa tháng nay là vì việc gì?”

      Tống Lăng sao biết cái này, nàng lắc đầu, “Vì việc gì?”

      Lương Chinh nắm tay nàng nhà bếp, “Nạn sâu bệnh bên Ký Châu có rất lâu, dân chúng có thu hoạch, nạn chết đói khắp nơi, triều đình phát khoản cứu tế, mở kho lương cứu giúp dân. Nhưng ai biết những trợ giúp ấy lại tới được tay dân chúng, dân trong thành Ký Châu vẫn lầm than, nước sôi lửa bỏng.”

      Đôi mắt nàng trợn tròn, thể tin được còn có chuyện như vậy, “Tại sao lại như vậy?”

      “Nàng đoán xem.”

      Tống Lăng nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe, ‘Là bị quan trung gian kiếm lời bỏ vào trong túi riêng?”

      Lương Chinh cốc vào trán nàng cái, “Thông minh.”

      Lại tiếp, “Việc cứu tế vẫn luôn là Thái tử phụ trách, quan viên phía dưới đều là thân tín của , màng sinh tử của bá tánh, giờ điều tra ra, phụ hoàng nổi trận lôi đình.”

      Tống Lăng liền nắm chặt tay chàng, “ như vậy, tại phụ hoàng rất thất vọng đối với Thái tử rồi? Vậy, có phải, ngài truyền ngôi cho…”

      “Hưm!” Lương Chinh nhanh chóng che miệng nàng, nghiêm túc cảnh cáo, “A Lăng, họa là từ miệng mà ra.”
      Last edited: 20/9/23

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỉ
      Chương 65: Cung Biến
      Editor: Serena Bùi



      Trong mắt Tống Lăng lên nỗi kinh hoảng, nàng ngừng gật đầu.

      Lúc này Lương Chinh mới buông nàng ra, khóe miệng cong lên, nắm chặt tay nàng, “ thôi, ta tìm đồ ăn cho nàng, mấy ngày nay ăn uống tử tế rồi, đói.”

      “Ân, chàng muốn ăn gì, ta nấu cho chàng, chàng xem, mấy ngày này gầy quá.”

      “Nàng cũng gầy.”

      phải do chàng sao, ta cứ lo lắng cho chàng.”

      “Đúng đúng đúng, ta sai, sau này để nàng phải lo lắng nữa.”

      Phu thê hai người lâu chuyện với nhau, lúc này tay trong tay về phía phòng bếp, đoạn đường vừa vừa cười, xoa dịu bầu khí khẩn trương trong phủ, hạ nhân qua cũng đều thở ra.

      Tới phòng bếp, vốn nàng muốn làm đồ ăn ngon, nhưng Lương Chinh muốn để nàng quá mệt mỏi, bảo nàng nấu chén mì đơn giản là được.

      lâu hai người ở cùng nhau, Lương Chinh đều cho hạ nhân lui ra, trong phòng bếp chỉ còn hai người.

      Bếp lò nổi lửa, Tống Lăng đứng trước bệ bếp, nàng cắt ớt đỏ, trong chốc lát dầu nóng, thêm ớt vào mùi hương bạo lên.

      Lương Chinh đóng cửa lại, qua, nhàng ôm lấy Tống Lăng từ đằng sau.

      Động tác cắt rau của nàng cũng dừng, khóe miệng cong lên tươi cười, “Sao vậy phu quân?”

      Thanh nàng ôn nhu, giống như gió xuân thổi vào lòng Lương Chinh.

      Lương Chinh ôm người càng thêm chặt, mặt dán mặt, thấp giọng thầm, “A Lăng, chờ đại thành, ta phải hảo hảo bồi nàng.”

      Tống Lăng nghe vậy, lại có chút mất mát, “Đến lúc đó, chàng càng có thời gian theo bên ta.”

      “Làm sao .”

      Tống Lăng giọng, “Nếu chàng lên làm Hoàng Thượng, cả ngày trăm công ngàn việc, nơi nào còn có thời gian theo ta.”

      Lời còn mang theo chút oán trách.

      , liền tính lại vội, ta cũng ra giành ra thời gian bồi nàng.”

      tại chàng vậy, nhưng chờ về sau, hậu cung 3000 người đẹp, đến lúc đó chàng nào nhớ được ta.” Trong khoảng thời gian này nàng cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện, tuy rằng mình là nương tới từ nông thôn, nhưng nàng ngốc, nàng đương nhiên biết người lên làm Hoàng Đế đều có tam cung lục viện, đến lúc đó nàng nên làm cái gì đây?

      Lương Chinh nghe vậy, tức khắc nhíu chặt mày, đỡ bả vai nàng, khiến nàng xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng, “A Lăng, nàng nghe ta, ta đời này Lương Chinh ta chỉ có mình nàng, dù tại hay tương lai, dù thân phận ta thay đổi thế nào, là thường dân hay Vương gia hay tương lai có thể bước lên vị trí kia, ta đều chỉ có mình nàng.”

      đoạn lời hứa hẹn này, khiến nội tâm Tống Lăng chấn động ngừng, nàng há miệng thở dốc, muốn cái gì, nhưng yết hầu lại như bị thứ gì đó ngăn chặn, lúc lâu vẫn chưa thể thành lời.

      Nàng yên lặng nhìn chàng, đôi mắt chớp, có chút ngốc nghếch.

      Lương Chinh nhàng xoa má nàng, “A Lăng, đừng suy nghĩ linh tinh.”

      “Nhưng, ta cái gì cũng biết, về sau khẳng định chàng còn có nữ nhân khác, liền tính chàng muốn nhưng văn võ bá quan cũng đồng ý.” Tống Lăng còn có tự mình hiểu lấy, nàng tin bản thân như này còn có thể làm Hoàng Hậu của đất nước, liền tính chàng đồng ý, văn võ bá quan cũng phản đối, nếu chàng khăng khăng mực, chỉ sợ bị các đại thần cùng nhau dâng sớ, bức bách .

      Nàng suy nghĩ kỹ, bản thân mình thể ngăn cản Lương Chinh làm việc chàng muốn làm.

      Chàng cực khổ bảo vệ giang sơn này, hẳn là phải tranh.

      Nghĩ tới đây, nàng lại muốn khóc, thương chàng quá vất vả, rồi lại cũng thương chính bản thân mình.

      Cố gắng áp cảm xúc trong lòng xuống, khóe mắt cũng đỏ lên. Dù vậy vẫn tránh khỏi đôi mắt tinh tường của Lương Chinh, hai người chạm mắt, trong khoảnh khắc, nàng nhịn được cúi đầu giọt nước mắt rớt xuống.

      Lương Chinh thấy nàng như vậy, cũng xót xa lắm, ôm nàng vào ngực, cúi đầu dùng sức thân lên môi nàng.

      Nụ hôn này nặng nề, hai phiến môi hung hăng nghiền áp, phảng phất phát tiết cái gì đó.

      Tống Lăng bị hôn tới môi vừa đau lại vừa tê dại, lại nỡ đẩy chàng ra, hai người ôm nhau gắt gao, nỡ kết thúc nụ hôn này.

      Kịch liệt hồi, mãi cho tới khi hai người đều thở nổi mới buông ra.

      Lương Chinh đỡ vai nàng, ánh mắt kiên định hứa hẹn, “A Lăng, tin ta, có tam cung lục viện, có phi tần gì cả, ta chỉ cần nàng là đủ rồi.”

      Tống Lăng nghe chàng , lại nhìn ánh mắt kiên định này, lòng bỗng yên ổn, nhịn được giọng, “Nhưng là hoàng thất cần nhiều hài tử… Chỉ mình thiếp…”

      Vốn dĩ là câu chuyện nghiêm túc, Tống Lăng tới đây người nghe hiểu sao thấy buồn cười, Lương Chinh bảo, “Ai , liền tính chúng ta chỉ có đứa bé, bồi dưỡng tốt, tương lai cũng quân lâm thiên hạ.”

      Bùi: Hai người này cũng gan lắm :)) ngôi vị còn chưa tranh được đâu.

      Nghe được câu khẳng định này, cuối cùng Tống Lăng cũng vui vẻ bật cười, nàng chủ động ôm lại chàng, nép người vào ngực chàng, “Tướng công, thiếp tin chàng.”

      Nàng tin Lương Chinh đối xử tốt với nàng, khiến nàng chịu uất ức.

      ……

      Vốn Lương Chinh tính nghỉ ngơi đêm tốt, lại bị thanh gõ cửa quấy nhiễu, “Vương gia, Vương gia, tốt, Bệ hạ sắp được rồi!”

      Hai người trong phòng đều chấn động, Lương Chinh lập tức ra, “Tại sao lại như vậy?! phải ban ngày tinh thần còn rất tốt sao?”

      “Thuộc hạ cũng chưa nguyên nhân! Tin tức trong cung truyền tới! tại các hoàng tử đều vội vào cung, ngài cũng mau thôi, sợ chậm trễ sinh biến.”

      “Lập tức chuẩn bị ngựa! Mọi người đều chuẩn bị, hành động theo kế hoạch!” Lương Chinh vội vã mặc thêm áo khoác ra lệnh cho thuộc hạ.

      “Tướng công!”

      Bước chân chàng hơi dừng, quay đầu liền thấy thân ảnh nàng hành lang, đôi mắt đỏ rực nhìn chàng.

      Đêm khuya im ắng, bốn mắt nhìn nhau, lưu luyến giống như sinh ly tử biệt.

      Cuối cùng Lương Chinh nhịn nhanh về phía Tống Lăng, ôm chặt lấy nàng.

      Đôi mắt hai người đều hồng lên, lời muốn đều bị đè ở giữa ngực, cuối cùng, cũng chỉ để lại bốn chữ, “Chờ ta trở về!”

      xong, liền buông nàng ra, quyết tuyệt nhanh ra ngoài.

      rất mau, Tống Lăng ở phía sau ra sức đuổi theo vậy mà vẫn cứ đuổi kịp.

      Chạy hồi còn thấy bóng dáng chàng, chỉ còn bóng đêm lạnh lẽo bủa vây, cả người cũng xụi lơ ngồi bệt xuống đất, hai mắt vẫn gắt gao nhìn về phía bóng dáng cao lớn biến mất ấy.

      Tiểu Điệp từ phía sau đuổi theo, thấy chủ tử như vậy, vội vàng lại gần, “Nương nương, ngài mau đứng dậy, sao lại ngồi dưới đất.”

      Đợi nâng được Tống Lăng dậy, mới nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng.

      “Nương nương, ngài làm sao vậy? Ngài sao chứ?” Vừa lo lắng hỏi vừa lau nước mắt cho nàng.

      Tống Lăng vẫn nhìn về hướng đó, cả người nhúc nhích khiến Tiểu Điệp sốt ruột vô cùng, “Nương nương, chúng ta trở về được , về nhé?”

      Tống Lăng lắc đầu, “, ta phải chờ Vương gia.”

      Lương Chinh vừa , sinh tử .

      Chàng trở về, nàng sợ hãi, sợ thất bại, sợ xảy ra chuyện.

      Cứ vậy, nàng ngồi chờ Lương Chinh cả đêm ở cửa vương phù, còn có Lục Phù ở bên cạnh bảo hộ.

      Từ trời tối, chờ cho tới hừng đông, nàng ngồi nơi đó, chút cử động.

      Mãi cho tới giữa trưa, Lục Phù lo lắng lắm, nhịn được khuyên nhủ, “Nương nương, tốt xấu ngài ăn chút đồ, đêm chịu ngủ, sáng chịu ăn gì, ngài cứ ngồi mãi như vậy cũng chỉ khiến Vương gia thêm lo lắng cho ngài.”

      Theo bản năng Lục Phù muốn kéo Tống Lăng đứng dậy, lại vừa chạm vào liền thấy tay nàng lạnh như khối băng.

      Lục Phù bị dọa nhảy dựng lên, “Nương nương, ngài sao chứ?”

      Lại sợ Tống Lăng sinh bệnh liền sờ trán nàng.

      “Lục Phù…”

      “A?” Tống Lăng bỗng gọi Lục Phù.

      “Lục Phù, ta sợ quá…”

      “Nương nương, ngài đừng lo lắng, có tin tức chính là tin tốt nhất, đừng sợ.” Lục Phù biết nàng lo lắng điều gì, tối qua bệ hạ nguy kịch, đến giờ còn có tin truyền ra, tại ai cũng biết tình hình trong cung như nào.

      Mãi cho tới giữa trưa, Tải thúc mới nghe được tin tức truyền ra tới, chạy về tìm Tống Lăng.

      Tống Lăng vừa thấy người, vội vàng hỏi,”Thế nào? Tình huống trong cung sao rồi? Vương gia thế nào?”

      “Nương nương, nơi này tiện chuyện, trước về trong phủ .”

      Tống Lăng đành chịu, nhấp môi dẫn đầu vào.

      Vừa đến hành lang trong phủ, Tài thúc liền quỳ xuống, vẻ mặt vui mừng, “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương! Vương gia đăng cơ ngay trong ngày, muộn nhất đêm nay ngài tự mình tiếp nương nương tiến cung.”

      “Ngươi cái gì…” Tống Lăng khiếp sợ nhìn Tài thúc.

      Tài thúc đứng dậy cung kính lại kích động vô cùng, “Nương nương, Vương gia muốn đăng cơ, ngài phải làm Hoàng Hậu!”

      Hai chữ “Hoàng Hậu” này khiến nàng nghe thấy mà hoảng.

      Nàng biết bản thân mình nên vui vẻ, tướng công làm Hoàng Thượng, có ai có thể hại bọn họ nữa, mười mấy năm chàng dùng tánh mạng bảo vệ giang sơn này, đây đều là kết quả chàng nên được.

      Thế còn nàng, nàng có tư cách gì làm Hoàng Hậu chứ? Đừng văn võ bá quan triều, chính bản thân mình nàng đều thấy chột dạ vô cùng.

      Lục Phù nghe được tin vui vẻ vô cùng, nghiêng đầu nhìn nương nương nhà mình, phát thế nhưng mặt nàng lại có nụ cười. Liền kỳ quái hỏi, “Nương nương, ngài sao vậy? Vương gia sắp đăng cơ, ngài vui sao?”

      Tống Lăng nỗ lực cười, “Vui vẻ.”

      Hơi dừng, “Ta có chút mệt mỏi, ta về nghỉ ngơi lát.”

      Nàng vẫn ngồi từ tối qua tới tại, có chợp mắt tí nào, cũng ăn ngụm cơm nào.

      Lục Phù cũng lo lắng, “Nương nương có muốn ăn chút đồ rồi nghỉ ngơi?”

      Tống Lăng lắc đầu, “ cần, ta về phòng nghỉ ngơi, các ngươi ai cũng đừng tới quấy rầy ta.”

      Dứt lời liên xoay người, chậm rãi về Ly viện.

      Lục Phù ngơ ngác hiểu rồi dường như lại hiểu.

      Tài thúc tuổi lớn, càng là thông thấu, thở dài, “Vương gia đăng cơ, ngày sau tất phi tử tiến cung ngừng, nương nương tính cách đơn thuần, chỉ sợ…”

      Lời vừa dứt là tiếng than .

      Bùi: Năm nay cố full bộ này, mong các nàng ủng hộ ta, chúc càng nàng có mùa thu nắng vàng rực rỡ, chụp được nhiều bộ ảnh xinh đẹp.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :