1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ

      Nghê Đa Hỷ
      Chương 49: Ngọt ngào
      Editor: Serena Bùi


      Tống Lăng nhìn , hai người cùng nhìn nhau, kìm nén được mặt lại đỏ, trong lòng mỹ tư tư, vui vẻ cười.

      Nàng cúi đầu hòng che , khóe miệng vẫn cong cong, tay tiếp tục múc cháo ra chén.

      Tiểu nha đầu tức giận mau, cười cũng mau, Lương Chinh buồn cười nhìn nàng e lệ, lại ngăn nổi càng thêm thích trong lòng.

      nhàng ôm nàng cái, nghiêng đầu hôn lên má nàng cái.

      Tống Lăng bị hành vi thân mật này dọa sợ, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, thấy ai, mới thở phào nhõm, có chút oán trách đấm ai kia, giọng, “Chàng đừng nháo, đây lại phải vương phủ.”

      Lương Chinh nhìn nàng, bật cười, “Lại ai thấy.”

      xong, lại cúi đầu làm bộ muốn thân nàng cái nữa. Tống Lăng trốn tránh, lại bị người kia chơi xấu, dùng tay chọc lét bên hông nàng.

      Vừa thẹn vừa ngứa, vừa trốn vừa cười ngừng, Lương Chinh trêu ghẹo, “Trốn cái gì, đừng nhúc nhích.”

      Hai tiểu phu thê nháo tán tỉnh chợt nghe thấy, “Phu nhân, ta tới…” Người tới là A Phong, muốn vào trong bếp phụ giúp việc nấu cơm, ai biết được lại gặp Vương gia Vương phi thân thiết như này, ngốc trong chớp mắt, liền lập tức bưng kín đôi mắt, “A! Ta nhìn thấy! Ta cái gì cũng nhìn thấy!”

      Vừa vừa che đôi mắt, chân cũng nhanh nhạy xoay ra ngoài muốn chạy.

      Cái loại hành động ‘lạy ông tôi ở bụi này’ quả thực làm người ta dở khóc dở cười, Tống Lăng gọi người lại, “A Phong trở về!”

      A Phong nghe Vương phi gọi, bước chân dừng lại, mà tay vẫn dám hạ xuống.

      Tống Lăng vừa thẹn vừa buồn cười, phân phó , “Ngươi lại đây, đem cháo mang ra .”

      Vậy thể bỏ tay xuống được rồi, A Phong chần chờ chốc lát, rốt cuộc thả tay, theo bản năng nhìn về phía Vương gia.

      nhìn còn tốt, vừa thấy, cái sắc mặt khó coi kia, còn đen mặt trừng kia kìa.

      Đáy lòng A Phong kêu rên, sao lại xui xẻo như vậy chứ! Chuyện tốt như vậy sao phải A Phúc A Bát nào đó gặp !!

      “A Phong, đừng thất thần nha.”

      Tống Lăng gọi , A Phong dám nhìn mặt Diêm Vương nữa, rũ mắt căng da đầu tới bệ bếp bê hai chén cháo, như bay nhanh chóng ra ngoài.

      Tống Lăng cũng múc chén cháo nữa, bưng lên đưa cho Lương Chinh, “Tướng công, chén này cho chàng, thiếp cố ý cho người nhiều thịt hơn đó.” Loay hoay nhìn xem đôi đũa ở đâu, kết quả chén cháo tay người ta vẫn chưa cầm, Tống Lăng kỳ quái, ngẩng đầu nhìn , liền thấy khuôn mặt kia nhìn mình chằm chằm.

      “Làm sao vậy?” Tống Lăng đưa tay lên mặt, muốn hỏi ‘mặt thiếp dính gì ư’ người kia cúi đầu, hôn cái lên môi nàng.

      Tống Lăng sửng sốt, ngơ ngác nhìn .

      Đợi Lương Chinh thân thân tiểu nương tử ngọt ngào nhà mình xong, rốt cuộc cũng thấy hài lòng, khóe miệng cười cong cong, giơ tay nhận chén, thấp giọng trêu nàng, “Nương tử ngọt.”

      Nháy mắt, mặt Tống Lăng đỏ bừng, nhàng đẩy cái, “Chán ghét.”

      Nàng quay người lại, tiếp tục múc cháo cho mọi người, lưng đưa về phía , khóe miệng nhịn được mà cong lên.

      Tống Lăng nấu nồi cháo, hấp rất nhiều màn thầu, làm hai đĩa dưa muối, địa phương nơi này, đây cũng được coi là bữa cơm phong phú rồi.

      Nhóm thủ hạ theo Lương Chinh đều dầm mưa dãi nắng, cái khổ nào mà chưa ăn qua, đám bưng chén ngồi xổm trước cửa, bưng màn thầu dưa muối ăn tới ngon lành.

      Tống Lăng nhìn vậy vẫn thấy hơi có lỗi, người tới từ kinh thành, đường dường như chưa từng nghỉ ngơi. Nghĩ tới, chút nữa trở về từ trong thành, nàng phải mua thêm thịt cùng đồ ăn, làm bữa cơm tối phong phú cho họ mới được.

      Thời điểm dùng bữa sáng, Tống Vương thị và Tống Tú còn ăn vạ trong nhà chịu .

      Tống phụ nghĩ tới cuối cùng vẫn là người nhà, cũng ngại đuổi người, vì thế cả nhà cùng nhau ăn.

      Trong cả bữa, đôi mắt Tống Tú đều ngó chừng người Lương Chinh.

      Tống Lăng tức giận cực kỳ, nhịn, lại nhịn được nữa, nàng ngẩng đầu, dùng sức trừng mắt nhìn Tống Tú.

      Tuy rằng gì, nhưng mùi thuốc súng mười phần.

      Tống Tú bị trừng, vừa xấu hổ lại vừa buồn bực.

      Càng nghĩ càng hụt hẫng, nơi nào nàng cũng tốt hơn Tống Lăng, dựa vào cái gì Tống Lăng gả tốt như vậy? Dựa vào cái gì chứ?!

      Lương Chinh gắp đồ ăn cho Tống Lăng, giọng, “Ăn nhiều chút.”

      “Cảm ơn tướng công!” thanh lớn tiếng hơn bình thường, mười phần ý tứ tuyên bố chủ quyền.

      Lương Chinh nhìn hành động của nàng, khóe miệng cong cong.

      Tiểu nha đầu là cái bình dấm chua, thích!

      Tống Vương thị cũng gắp cho Tống Lăng ít rau xanh trộn, gương mặt tươi cười lấy lòng, “A Lăng, ăn nhiều chút, ngươi nhìn ngươi xem, quá gầy.”

      Tống Vương thị nhìn rương vàng bạc châu báu kia, lại nhìn Tống Lăng, thái độ càng thêm ân cần nịnh nọt.

      Tống Lăng ngốc, trước kia thấy nàng như thấy ôn dịch, thời điểm mượn gạo còn dùng chổi đuổi nàng, đột nhiên quan tâm như thế, ai chả hiểu bà ta suy nghĩ cái gì.

      Nhưng ngại mặt mũi của cha, cũng nỡ, chỉ đành vội vàng ăn mau, với Lương Chinh: “Tướng công, chúng ta phải vào thành sao.”

      Lương Chinh ừ tiếng, buông đũa, “Cha, ta cùng A Lăng có việc phải vào thành, khả năng về muộn chút.”

      Tống phụ vội trả lời, “Được được được, hai người các ngươi vội , chú ý an toàn.”

      Hai người chào phụ thân, liền ngồi xe ngựa vào thành.

      Mang theo vài thị vệ, còn lại để trong nhà bảo hộ Tống phụ và Tống Khê.

      Trước khi rời , Tống Lăng lặng lẽ dặn đệ đệ, “Ngươi nhìn đại bá mẫu, đừng để bà ta bắt nạt cha.”

      Tống Khê hừ nặng, “Bà ta dám!”

      Tống Lăng ngồi xe nhìn Tống Vượng thị và Tống Tú, tâm trạng tốt hơn chút. Lại nghĩ tới vào thành, gặp Tạ tiểu thư kia, tâm tình lại có chút nặng nề.

      Đầu rũ xuống, đôi tay nắm xiêm y, lại chịu gì.

      Lương Chinh ngồi đối diện nàng, thấy nàng đúng lắm liền đứng dậy, ngồi vào cạnh nàng, thuận thế bế người ngồi lên đùi mình.

      Hai tay nàng bám vào bả vai , khó hiểu nhìn lại.

      Đôi mắt Lương Chinh sáng tối ràng, nhìn nàng, nghiêm túc , “Đừng suy nghĩ nhiều, chờ xử lý tốt, chúng ta đưa cha cùng A Khê về kinh thành, nàng thích, về sau trở lại.”

      Tống Lăng nhớ mong gì nơi này, muốn trở về, chỉ là lo lắng cho cha nàng mà thôi.

      Lương Chinh lại , “Tống Tú kia, nàng cần để trong lòng, trong lòng ta chỉ có nàng.”

      Tống Lăng lắc đầu, “ phải vì nàng ta.”

      “Vì sao?”

      Tống Lăng mím môi, nhịn được ôm cổ , do dự lát, rốt cuộc chịu lo lắng trong lòng mình, “Ta nghĩ, Tạ tiểu thư thấy chàng, liệu có thể hối hận hay .”

      “Hối hận cái gì? gả cho ta sao?”

      Tống Lăng gật đầu, trong mắt là lo âu cùng bất an tràn ngập, “Chàng tốt như vậy, nữ hài tử nào mà thích, hơn nữa, Tạ tiểu thư là tài nữ, chàng thấy nàng, chừng cũng thích…”

      Càng , càng có tự tin. Cũng dám nhìn xem biểu của Lương Chinh.

      Nàng sợ hãi.

      Lương Chinh nghe nàng tâm , mày nhăn chặt.

      ôm mặt nàng, để mắt nàng nhìn mình, biểu tình nghiêm túc, “Nàng suy nghĩ cái gì? Cứ như vậy tin ta?”

      Tống Lăng lắc đầu.

      Nàng phải tin , là tin chính mình.

      Lương Chinh nghiêm túc nhìn nàng, ngón tay cái nhàng vuốt ve má nàng, “A Lăng, ta thích nàng, tài nữ hay ta quan tâm. Ta biết nàng là ai, biết nàng cái gì cũng biết, nàng đọc sách viết chữ đánh đàn làm thơ, vậy có sao? Ta thích nàng, chính là chỉ thích nàng, nàng có hiểu chưa?”

      Lời này của Lương Chinh, là tận tim phổi, đối với Tống Lăng mà , quả là thang thuốc an thần.

      Nàng ngẩn ngơ nhìn , thanh nho , có chút tin được, “ vậy chăng?”

      Chỉ thích mình nàng ư?

      Lương Chinh gật đầu nghiêm túc ừ tiếng, “ .”

      Tống Lăng muốn cái gì, lại biết nên gì. Miệng khép lại mở, mắt trừng to, cuối cùng nhếch miệng cười.

      Lương Chinh xoa đầu nàng, ánh mắt mắt thương, “Vui vẻ?”

      Tống Lăng gật đầu, nhịn được ôm chặt.

      Lương Chinh nhìn nàng cao hứng, nhịn được cúi đầu thân thân môi nàng mấy cái, hai người mắt đối mắt nhìn nhau triền miên.

      Trong lòng ngọt tư tư, Tống Lăng nâng cằm, chủ động hôn . Lương Chinh được voi đòi hai bà trưng, “Lại thân chút chút.”

      Tống Lăng thẹn thùng, vẫn gắng ôm cổ , chủ động hôn cái nữa.

      Lúc này có chuẩn bị, Lương Chinh nhanh chóng gia tăng nụ hôn, ngậm môi nàng, hai người hôn nhau nồng nhiệt.

      Hai người ôm ôm hôn hôn trong xe lâu, xe vào tận trong thành ồn ào, Tống Lăng mới bất giác nhận ra, đỏ mặt đẩy con sói đói kia ra, “Chàng mau thả ta ra, sắp tới rồi.”

      Lương Chinh lưu luyến rời, mổ cái lên môi nàng, mới hài lòng thu quân.

      Tống Lăng vội ngồi thẳng dậy, sửa sang lại xiêm y chỉnh tề.

      Vừa rồi hai người nháo để ý, nàng ngồi thẳng dậy mới biết dây yếm bị cởi ra từ bao giờ.

      Thân thể cứng đờ trừng người kia.

      Lương Chinh nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

      “Chàng…” Mặt lúc đỏ lúc trắng, quả thẹn quá mà, “Chàng làm gì cởi xiêm y của ta.”

      Lương Chinh cũng ngạc nhiên, phản ứng lại mới bảo nàng quay lưng, “Ta buộc lại giúp nàng.”

      Lương Chinh chơi xấu, hai tay lại đặt về phía trước. Dọa Tống Lăng sợ hãi, vội kéo cái tay hư hỏng kia ra, vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng , “ cần chàng giúp! Ta tự làm.”

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ

      Nghê Đa Hỷ
      Chương 50: Tạ Uyển
      Editor: Serena Bùi


      Còn bảo thắt lại giúp nàng, ràng là…

      Tống Lăng cong lưng, bàn tay đưa về phía sau, chính mình thắt lại.

      Lương Chinh nhìn nàng, vui vẻ trong mắt thế nào cũng ngăn được.

      Tống Lăng còn tức giận, nhịn được dùng tay đấm vài cái lên vai, thế mà ai kia lại nhân cơ hội kéo vào hôn vài cái.

      Tống Lăng: “……”

      Hừ, lại chiếm tiện nghi của nàng!

      Xe ngựa thực mau tới Tạ phủ.

      Trước đó, Lương Chinh phân phó đưa Tử Diên về trước, đem tình xảy ra kể ràng với Tạ tri phủ, còn Vương gia sau khi thăm viếng nhạc phụ xong tới nơi này. Vì việc này mà hai vị Tạ lão gia cùng phu nhân của mình còn lo lắng cả đêm, những vậy còn cho hạ nhân dọn dẹp dưới trong ngoài phủ lần.

      Sáng tinh mơ, trời còn chưa sáng, Tạ lão gia cùng dưới trong phủ đều thẳng hàng ngay ngắn đứng nghênh đón ở cửa phủ.

      Vừa đứng liền đứng cả canh giờ, Tạ phu nhân nhịn được hỏi trượng phu, “Lão gia, ngươi bảo có khi nào Vương gia trách chúng ta ?”

      Tạ lão gia chột dạ, “Hẳn là đâu, ngươi nghe Tử Diên , Vương gia rất thích nương Tống gia kia hay sao, đây cũng coi như lương duyên trời xui đất khiến .”

      Tạ phu nhân cũng chỉ là muốn nghe vài câu an ủi này, cũng coi như thêm an tâm.

      Lợi đợi thêm chốc lát liền thấy chiếc xe ngựa xa hoa tiến về phía mình, Tạ phu nhân nhịn được kích động, kéo cánh tay trượng phu, “Lão gia, ngươi xem, kia, có phải chiếc xe ngựa kia ?”

      Tạ lão gia nhìn kỹ, liền thấy xe ngựa kia còn có vài con ngựa theo sau, mấy người kia bên hông đều treo đao, đám nam nhân khí thế bức người.

      Tư thế hạ nhân thế này, ràng thân phận người trong xe ngựa lớn ra sao.

      Tạ lão gia vội vàng bước xuống bậc thang, cung kính khom lưng, chờ Vương gia xuống ngựa.

      Xe ngựa tới cửa phủ liền ngừng lại.

      Thủ hạ đánh xe nhảy xuống, mở cửa xe, “Gia, tới nơi rồi.”

      Lương Chinh giơ tay, vén màn xe lên.

      Tạ lão gia cùng phu nhân nhà mình hơi ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy thấy người liền kinh sợ.

      Nghe đồn An Nam Vương tuấn bất phàm, lại cho rằng lời đồn cũng là lời đồn, giờ mới ràng thế nào tuấn bất phàm!

      Tạ phu nhân nhìn Lương Chinh, trong lòng hối hận vô cùng, bà mà biết Vương gia khí độ như thế cái gì cũng bắt con gả cho Vương gia.

      Lương Chinh xuống ngựa trước, thị vệ hỗ trợ kéo rèm, Tống Lăng vừa đưa tay ra được Lương Chinh ôm nàng xuống.

      Trong lòng Tống Lăng thẹn thùng lại ngọt ngọt. Vừa nhìn qua liền bắt gặp ánh mặt sủng nịch của Lương Chinh.

      Tạ phu nhân xe trong mắt, cuối cùng cũng tin tưởng lời Tử Diên , Vương gia thực thích nương kia đâu.

      Bà nhịn được lặng lẽ đánh giá Tống Lăng, chỉ thấy nàng thân váy dài màu tím nhạt, lưng khoác áo choàng màu trắng, làn da trắng nõn, gương mặt hồng nhuận, nơi nào nhìn ra chút dáng vẻ nghèo nàn y phục rách nát ngày xưa.

      Tạ phu nhân nhìn nàng, thầm nghĩ: Tống nha đầu này cũng là cái mệnh tốt.

      Tạ lão gia vừa thấy Vương gia nhìn về phía này, lập tức liền muốn quỳ xuống hành lễ, may mà Lương Chinh duỗi tay đỡ lấy, “Còn ở bên ngoài, cần đa lễ.”

      Tạ lão gia kinh sợ, cong eo, cúc cung cái sâu, “Vương gia đường xa mà tới, vi thần thất lễ tiếp đón được từ xa.”

      Lại nghiêng người về phía bên cạnh, “Vi thần thỉnh an Vương phi nương nương.”

      Tống Lăng thấy vậy vội vàng xua tay, “Tạ đại nhân cần đa lễ.”

      Tạ lão gia vội tránh ra con đường, “Vương gia Vương phi mời vào trong ngồi.”

      Lương Chinh ừ tiếng, tự nhiên nắm tay Vương phi nhà mình dẫn đầu bước vào.

      Tạ lão gia cung kính theo phía sau, phân phó hạ nhân, “Mau thỉnh tiểu thư lại đây chào hỏi.”

      Quản gia vâng tiếng, vội vàng bước mau.

      Tạ lão gia mời hai người tới đại sảnh, lại vội vàng để nha hoàn dâng trà, hỏi hai người dùng qua bữa sáng chưa, có muốn ăn gì để hạ nhân lập tức làm.

      Lương Chinh ngồi ghế đầu tiên, “ cần phiền toái, bổn vương tới nơi này, là cố ý muốn dặn dò Tạ đại nhân phen.”

      Tạ lão gia vội vàng đáp: “Thỉnh Vương gia , vi thần nhất định làm theo.”

      Tầm mắt Lương Chinh lướt qua, ý bảo nhiều người tiện, Tạ lão gia lập tức lĩnh hội, xoay người liền : “Các ngươi đều lui xuống , được ta cho phép, ai cũng được phép tiến vào.”

      Tạ lão gia đuổi người xong, trong phòng còn lại hai cặp vợ chồng.

      Tạ lão gia lại cung kính chờ Lương Chinh dạy bảo.

      Lương Chinh cũng muốn lời thừa, thẳng vào vấn đề, “Tình huống của ta và A Lăng ngươi đều , bổn vương tới phải là hưng sư vấn tội, tuy rằng hành vi của các ngươi là tội khi quân”

      Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì (câu này khỏi phải giải thích nhiều nhỉ; nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống)

      Hơi dừng chút, mới ngước mắt nhìn Tạ lão gia.

      Tạ lão gia nghe tới tội khi quân, sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, thình thịnh tiếng quỳ gối xuống, “Vi thần đáng chết, vi thần đáng chết!”

      Tạ phu nhân cũng bị dọa sợ, lập tức quỳ xuống theo.

      Lương Chinh liếc mắt nhìn họ, “Đều đứng dậy , bổn vương , hôm nay tới phải để trách phạt, ngược lại, bổn vương còn phải cảm tạ các ngươi, nếu phải các ngươi to gan lớn mật, làm sao bổn vương gặp được A Lăng chứ. Việc này tới đây, liền như vậy, bổn vương là muốn nhắc nhở các ngươi, thân phận của A Lăng, các ngươi phải giữ kín như bưng, nếu có chút tiếng gió để lộ, A Lăng mà xảy ra chuyện gì, toàn bộ từ xuống dưới Tạ gia đều phải chôn cùng.”

      Tạ lão gia vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, Vương gia yên tâm, liên quan tới sống chết, vi thần tuyệt đối dám để lộ nửa câu ra ngoài.”

      “Dân phụ cũng dám, thỉnh Vương gia yên tâm.”

      Tội khi quân, Lương Chinh cũng tin bọn họ còn dám bậy, “Ngoài các ngươi, còn có bao nhiêu người biết?”

      Tạ lão gia vội đáp, “Ngoài A Uyển, chỉ có vi thần và phu nhân, còn có Tử Diên, mong Vương gia yên tâm, liên quan tới sống chết cả phủ, chúng ta tuyệt đối dám ra ngoài nửa chữ, Vương phi nương nương có chút nguy hiểm gì.”

      Tạ lão gia xem như nhìn ra được, Vương gia tới đây, là muốn bảo đảm an nguy của Tống Lăng, sợ bọn họ lộ ra tiếng gió, tới đây cảnh cáo.

      Lương Chinh liếc nhìn hai người, hồi lâu : “Đều đứng lên .”

      Cả người Tạ lão gia đều run rẩy, thời điểm đứng lên, bắp chân như nhũn ra.

      Dù sao đây chính là tội khi quân, mặc dù biết Vương gia truy cứu nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ sợ hãi.

      Từ cửa truyền tới tiếng gõ cửa, “Lão gia, phu nhân, tiểu thư tới.”

      Tống Lăng nghe được, trong lòng bồn chồn, đôi tay siết chặt váy, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.

      Tạ lão gia hướng phía Lương Chinh xin chỉ thị, “Vương gia, có cho tiểu nữ tiến vào ?”

      Lương Chinh bưng chén trà nhấp nhấp, nhàn nhạt ừ tiếng.

      Tạ phu nhân nghe vậy, vội vàng xoay người mở cửa.

      Tạ Uyển còn đứng bên ngoài, thân váy dài vàng nhạt, vòng eo tinh tế, bàn tay xinh, khuôn mặt trắng nõn, mắt như thu thủy, vô cùng động lòng người, chậm rãi bước vào.

      hổ là tiểu thư khuê các, toàn thân lộ ra cỗ khí chất thanh nhã, người thường thể so được.

      Tống Lăng ngồi nơi đó, nàng có chút xấu hổ, lặng lẽ cúi đầu thấp, đến biểu tình của Lương Chinh thế nào cũng dám nhìn.

      Tạ Uyển chính là nương xinh đẹp nhất nàng từng gặp qua, so với các nương xinh đẹp trong kinh thành đều kém chút nào, có lẽ do học tập đủ thứ, trong ngoài đều lộ ra khí chất trang nhã.

      Tống Lăng sợ nhìn ánh mắt Lương Chinh, sợ nhìn thấy thứ gì đó khác thường trong ánh mắt đó.

      Trước mặt Tạ tiểu thư này, Vương phi giả mạo như nàng, nháy mắt liền thua kém rất nhiều.

      Giờ phút này, nếu nàng ngẩng đầu liền thấy được ánh mắt bình đạm của Lương Chinh.

      Tạ Uyển lớn lên xinh đẹp, khí chất chất, lại như thế nào?

      Lương Chinh thực tuấn, ít nữ hài động tâm, nhưng trong lòng Tạ Uyển sớm có người, người khác dù tốt, cũng chút nào khiến nàng dao động.

      Nàng lễ phép hành lễ cho Lương Chinh, “Dân nữ Tạ Uyển, gặp qua Vương gia.”

      Lương Chinh nhìn trong mắt, “Tạ tiểu thư cần đa lễ.

      Tạ Uyển đứng thẳng dậy, mỉm cười, “Được nghe Vương gia mười bốn tuổi liền lên chiến trường, chinh chiến sa trường mười năm, giữ gìn non sông ta, bảo hộ bá tánh, hôm nay may mắn được gặp, là phúc khí của A Uyển.”

      Lương Chinh khách khí, “Tạ tiểu thư là tài nữ đệ nhất thiên hạ, hôm nay được thấy, là may mắn của bổn vương.”

      Hai người có qua có lại, khách khí hai câu, Tạ Uyển cười khẽ, liền bước sang cạnh Tạ phu nhân.

      Tạ phu nhân lặng lẽ túm tay áo nữ nhi, cho nàng ánh mắt, muốn nàng thể chút, nhưng thế nào Tạ Uyển cũng gì nữa, quy quy củ củ đứng chỗ.

      Lương Chinh uống miếng trà xong liền đứng dậy, “Ta cùng A Lăng còn có việc, trước.”

      Dứt lời, liền nắm tay Tống Lăng .

      Tống Lăng nghĩ tới cuộc gặp này qua nhanh như vậy, nàng còn cho rằng ở lại đây ăn trưa, chuyện cùng Tạ tiểu thư…

      Tạ lão gia cũng nghĩ người tới nhanh như vậy, vội vàng giữ, “Vương gia, ngài từ xa mà tới, bằng lưu lại nơi này ăn cơm trưa rồi lại .”

      Lương Chinh , “ cần, ta cùng A Lăng còn có việc.”

      xong, nắm tay Tống Lăng bước ra ngoài.

      Tạ lão gia thấy vậy cũng dám giữ nữa, cung cung kính kính tiễn đưa hai người tới cửa.

      Trước khi lên ngựa, lần nữa Lương Chinh nghiêm túc dặn dò lần nữa, “ tình vừa rồi, nhớ kỹ!”

      Tạ lão gia gật đầu ngừng, “Vương gia an tâm, vi thần chắc chắn giữ kín.”

      Lương Chinh ân tiếng, đỡ người lên xe ngựa, “Thời gian còn sớm, có muốn dạo ?”

      Tống Lăng còn chưa lấy lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm.

      Khóe mắt Lương Chinh cong cong, “Nếu dạo, vậy mua đồ cho nàng?”

      Tống Lăng nghĩ nghĩ, vẫn thấy mờ mịt, nhịn được, “Sao lại nhanh như vậy, Chàng thêm cùng Tạ tiểu thư lát?”

      Lương Chinh cười , “Có gì cần ? Lại nữa, bình dấm chua lại sắp đổ, ta nào dám.”

      Tống Lăng: “…………”

      Nghe vậy, mặt nàng đỏ bừng, chột dạ chối ngay, “Ai, ai ghen tị…”

      Lương Chinh nhìn nàng, cái nhìn tràn đầy thâm ý.

      Tống Lăng bị nhìn càng thấy chột dạ, thanh dần, “Ngươi...chàng cười cái gì!”

      Nào biết, nàng thế, còn cười vui vẻ hơn chứ.

      Tống Lăng thấy cười nhạo nàng, miệng cắn cắn, thờ phì phì trừng mắt nhìn.

      Lương Chinh rất thích bộ dáng thẹn thùng tức giận này, ý cười trong lồng ngực tắt, vừa bất đắc dĩ vừa nỡ , “Được, ta cười nàng, đừng nóng giận.”

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỷ
      Chương 51: Dạo phố
      Editor: Serena Bùi


      Ngoài miệng cười nhưng khóe mắt cong cong dấu được, miệng của nàng dẩu lên, ràng là mất hứng mà.

      Lương Chinh lại đỡ nàng xuống ngựa, nắm tay nàng cùng dạo đường lớn, vài thị vệ biết ý theo bảo hộ phía xa.

      Ích Châu rộng lớn như kinh thành, nhưng có ít địa phương có thể chơi được.

      Ban đầu Tống Lăng còn tức giận Lương Chinh, sau lúc dạo phố cũng tiêu tan.

      Phía trước có sạp hàng bán đồ trang sức, hai mắt nàng sáng lên, buông tay , vui vẻ chạy lại gần.

      Tính tính, Tống Lăng cũng chỉ là nữ hài tử mới mười mấy tuổi, nữ hài tuổi này đều thích mấy thứ trang sức lấp lánh xinh đẹp. Mỗi lần qua các quán này, nàng nhịn được dừng lại nhìn nhiều hơn, cuối cùng cái gì cũng mua.

      Sau khi gả cho Lương Chinh, mấy thứ trang sức nàng hề thiếu, nhưng trước giờ cũng chưa được trải qua việc dạo phố, ngắm những đồ trang sức như này.

      Những đồ trang sức ven đường này đa số là làm bằng đồng, bạc cũng có ít, kiểu dáng rất phong phú, nhìn rất đẹp.

      Tống Lăng chọn đôi hoa tai bằng bạc, phía dưới có hai hạt châu màu đỏ rực, hai màu trắng đỏ kết hợp nhìn rất hút mắt.

      Tống Lăng thích, liền quay đầu vẫy Lương Chinh, “Tướng công.”

      Lương Chinh lại gần ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn đôi bông tai nàng chọn. Tuy rằng đồ này làm bằng bạc, tỉ lệ cũng lại tốt, “Nếu nàng thích, chờ trở về kinh thành, ta cho người đánh bộ giống đôi này như đúc, vừa lúc trong nhà còn hai viên hồng mã não.

      Tống Lăng nghe vậy, kéo tay áo , ánh mắt trông mong, “Nhưng thiếp thích cái này.”

      Nàng biết ngại đồ này chất liệu tốt. Đôi hoa tai này nàng biết từ lâu, từ ngày còn chưa tới kinh thành, còn tự mong ngóng chờ thời điểm mình xuất giá, tự tích cóp tiền mang theo tới nhà chồng đâu.

      Lương Chinh thấy nàng thích, liền cười đồng ý, “Thích mua .”

      Chờ trở về kinh thành, lại đánh bộ nữa cho nàng là được.

      xong, lại nhìn qua quầy hàng, “Còn thích đồ nào nữa ?”

      Tống Lăng lắc đầu, “ có, chỉ thích món này.”

      Nàng đưa bông tai cho Lương Chinh, “Tướng công, chàng mang lên cho ta .”

      Lương Chinh nhận lấy, cẩn thận mang lên giúp nàng, động tác mềm , sợ làm nàng đau.

      Người bán hàng là bà lão, bà nhìn hai người cười tủm tỉm, “ nương, tướng công cháu đối với cháu tốt.”

      Khóe miệng nàng cong cong, khuôn mặt hạnh phúc vô cùng, “ đối cháu thực tốt bà ạ.”

      Lương Chinh nhìn nàng, bông hoa tai càng sấn làn da thêm trắng mịn, ánh mắt càng thêm ôn nhu.

      Tống Lăng nghiêng đầu, vui vẻ hỏi: “Đẹp tướng công?”

      Lương Chinh gật đầu, “Đẹp, nàng đẹp đeo đồ gì cũng đẹp.”

      Tống Lăng nghe càng vui vẻ, ôm cánh tay , thanh làm nũng mềm mại vô cùng, “Cảm ơn tướng công.”

      Lương Chinh sủng nịch sờ đầu nàng, “ thôi.”

      Lương Chinh thanh toán tiền xong, liền nắm tay nàng kéo nàng dậy.

      Hai người tay trong tay, tiếp tục chuyến dạo tình thú.

      Đám thị vệ phía sau còn nghe được, cái gì mà ‘thiếp có đẹp hay đẹp’... Lại nhìn Vương gia nhà mình, ánh mắt nhìn Vương phi cưng chiều quá .

      Tống Lăng cảm thấy, từ sau ngày cùng làm ràng, mỗi ngày nàng trải qua đều thực ngọt ngào hạnh phúc, dường như giấc mơ vậy.

      Tống Lăng ngửa đầu nhìn , “Tướng công.”

      Lương Chinh dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu chăm chú, “Làm sao vậy?”

      Khóe miệng nàng cong cong, vui vẻ : “Thiếp cảm thấy ở bên chàng thực hạnh phúc.”

      Trước khi tới Tạ phủ nàng còn lo nghĩ nhiều, sợ hối hận ở bên nàng, sau lại nàng ngờ khách sáo hai câu với Tạ tiểu thư, còn mang nàng dạo như vậy.

      Cả người nàng như được ngâm trong hũ mật, ngọt tới mức nàng bao giờ muốn bước ra.

      Đối với Lương Chinh từ luôn luôn độc thời gian ở bên Tống Lăng cũng cực kỳ ấm áp hạnh phúc. Mỗi lần được nhìn nàng cười, trong lòng như được lấp đầy.

      duỗi tay sờ đầu nàng, “Ta cũng thực hạnh phúc.”

      Chẳng sợ mẫu thân mặc kệ , chẳng sợ phụ hoàng coi như người ngoài mà đề phòng. sao cả. Giờ đây có A Lăng, A Lăng rời .

      Hai người dạo sạp trang sức, lại qua y phục. Lương Chinh mua hai bộ y phục mới cho nàng, theo đó còn có hai đôi giày, vốn còn mua cho nàng nhiều thêm mấy bộ mà Tống Lăng đồng ý. Xiêm y trong nhà rất nhiều, rất nhiều bộ nàng còn chưa mặc qua lần. Mua nữa làm gì a.

      Bước ra khỏi tiệm quần áo, hai người tới chợ mua thức ăn, thịt heo, rau dưa…

      Thời điểm trở lại thôn Đào Hoa, sắp tới giữa trưa. Tống lăng sốt ruột nhảy xuống xe ngựa, quay đầu muốn xách đồ xuống, Lương Chinh lại cho nàng chạm, gọi người hỗ trợ mang tới nhà bếp.

      Lượng cơm và đồ ăn cho mười mấy người ít, Tống Lăng vừa về là vào bếp bận việc.

      Chân trước vào bếp phía sau có Tống Khê tới giúp đỡ. Vừa làm việc vừa trò chuyện, “Tỷ, ta vừa đuổi hai người nhà đại bá mẫu.”

      Tống Lăng rửa rau, nghe vậy liền kinh ngạc, “Làm sao vậy?”

      Tống Khê lạnh mặt, tức giận với tỷ tỷ nhà mình, “Ngươi thấy ánh mắt Tống Tú nhìn tỷ phu sao, chỉ kém ra lời câu dẫn.”

      Ban đầu Tống Khê còn tưởng Lương Chinh muốn giết tỷ tỷ mình, còn có địch ý với . Sau lại, hai người trở về Vương phủ, Lương Chinh đối xử với tỷ tỷ ra sao, đối xử với thế nào, liền nhận định người tỷ phu này.

      Từ những bữa cơm, sợ tỷ tỷ gắp được đồ ăn, liền gắp cho nàng, sợ nàng đói, sợ nàng lạnh luôn bắt nàng mặc nhiều đồ. Tuy rằng tỷ tỷ vẫn ghét bỏ tỷ phu hay lải nhải, nhưng nhìn trong mắt cả.

      Hơn nữa, chuyến này, cùng bọn A Phong chuyện nhiều hơn, mới biết được chiến tích của Lương Chinh, tỷ phu vô cùng lợi hại. Mười bốn tuổi liền lên chiến trường, cho tới bây giờ, địch nhân nghe được tên tỷ phu là sợ vỡ mật, văn thao võ lược, giỏi, hơn nữa tướng mạo còn xuất chúng, là nam nhân khó gặp đời.

      Tỷ tỷ có thể gả cho nam nhân ưu tú như vậy, đặc biệt vui vẻ.

      Buổi sáng, thời điểm thấy Tống Tú liếc mắt đưa tình nhìn Lương Chinh, tức giận vô cùng. Lại vì mặt mũi, đành phải chờ dùng bữa xong mới đuổi người .

      Dù sao cả nhà đại bá đều có chút ân tình với nhà bọn họ, thậm chí thời điểm khó khăn nhất còn bỏ đá xuống giếng nữa. đuổi người , có chút do dự hay áp lực nào, trực tiếp xé rách mặt, kiêu ngạo mà , “Tỷ phu ta chỉ thích mình tỷ tỷ ta, ngươi đừng nằm mơ ở đây nữa! phải ngươi đính hôn với Vương tú tài trong thành sao? Chạy tới đây câu dẫn tỷ phủ của ta làm gì? Nếu truyền ra ngoài, biết cả nhà Vương tú tài nghĩ thế nào.”

      Vừa xong, mặt Tống Tú đỏ bừng, biết là tức giận hay xấu hổ?

      Tống Vương thị cũng nhìn ra tâm tư của nữ nhi với người nam nhân kia, tuy rằng cũng muốn nàng được gả cao, nhưng kẻ kia có vẻ có tâm tư gì với nữ nhi mình, lúc ăn sáng còn liếc cái.

      Nếu là với được cao, ném bỏ Vương tú tài kia cũng sao. Chỉ sợ…

      Lúc này Tống Vương thị thanh tỉnh táo hơn, lại tức giận chửi Tống Khê vài câu, ý tứ là ai biết Tống Lăng câu dẫn nam nhân nào, tuổi còn trẻ, còn chưa thành thân mang nam nhân về! Mắng Tống Lăng đồi phong bại tục, khiến Tống Khê tức điên, lập tức cầm gậy gộc, đuổi hai mụ điên này ra ngoài.

      Tống Vương thị sợ việc này truyền tới bên tai Vương tú tài, liền nhân cơ hội kéo Tống Tú về nhà.

      Tống Khê mang việc xảy ra kể qua cho Tống Lăng, nàng cười cười : “A Khê làm tốt lắm, ngươi đuổi các nàng, ta về cũng đuổi.”

      Tống Tú muốn quyến rũ tướng công nhà mình, dù tướng công thích nàng ta, nàng cũng thích nàng ta tới nhà mình, lởn vởn trước mặt tướng công.

      Nghĩ nghĩ, nàng với đệ đệ, “A Khê, ta thương lượng cùng Vương gia, buổi tối dọn dẹp đồ đạc, ngày mai trở lại kinh thành.”

      Dù sao cha và đệ đệ đều phải kinh thành, nơi này có gì đáng lưu luyến, nàng cũng muốn nhà đại bá mẫu lại tới đây.

      “Trở về kinh thành, ngươi cũng phải tới thư viện báo danh nhập học.”

      Tống Khê cũng ngóng trông được học, nghe vậy vội vàng gật đầu, “Đều nghe tỷ tỷ và tỷ phu.”

      Quyết định thời gian tốt, sáng hôm sau, Tống Lăng chuẩn bị cùng cha và đệ đệ lên đường.

      Trong nhà cũng có đồ gì, đơn giản khóa lại cửa nhà cửa cổng, sắp xếp thêm xe ngựa, đoàn người lại xuất phát ra ngoài thôn Đào Hoa.

      Các thôn dân đều chạy tới xem náo nhiệt, theo xe ngựa cả đoạn đường, giọng sôi nổi tràn ngập hâm mộ, “ nhà Tống lão cũng coi như hết khổ.”

      “Còn phải sao, nghe bọn họ tới kinh thành, đầy là hưởng phúc đâu.”

      “Ta còn nghe Tống Khê tới thư viện Nam Sơn đọc sách, thư viện kia hình như chỉ vương tôn quý tộc mới có thể tới học.”

      “Tiểu tử Tống Khê kia tốt số, được tới thư viện Nam Sơn đọc sách, chờ lớn lên, chắc chắn có tiền đồ.”

      “Đúng vậy, Tống lão có nhi có nữ như vậy, quả thực là hưởng phúc rồi.”

      Từ thôn Đào Hoa ra,

      Tống Lăng ngồi xe ngựa với cha và đệ đệ.

      Vốn dĩ Lương Chinh muốn cùng xe với tiểu nương tử, lại nghĩ lâu rồi nàng gặp phụ thân, có lẽ có rất nhiều lời muốn riêng, liền tự mình ngồi xe khác.

      Từ ngày Tống Lăng trở về, Tống phụ biết con rể nhà mình là đương kim An Nam vương, vừa khiếp sợ vừa kích động, còn lo nghĩ tiêu hóa tin tức này, chưa trò chuyện tốt với nữ nhi.

      Giờ này ba người ngồi xe, có gì cần hỏi cần đáp, là buổi trò chuyện của gia đình a.

      Sau khi kích động, Tống phụ lại bình tĩnh lại, lúc trước có Vương gia ở đó, ông tiện hỏi, giờ này liền nhịn được lo lắng, “A Lăng, trong phủ Vương gia có mấy người phụ nhân?”

      Trong thành Ích Châu, công tử ca ai mà tam thê tứ thiếp, huống chi là Vương gia, chỉ sợ bốn năm người nữ nhân đều coi như là ít ?

      Tống Lăng nghe cha hỏi, cười tủm tỉm, “Cha, ngươi nghĩ gì a, tướng công chỉ có mình ta.”

      “Ta biết ngươi là phi tử của , nhưng còn thiếp thất hay thông phòng gì đó?” Tống phụ thở dài, “Kỳ , ngươi gả cho người bình thường, có những chuyện phiền lòng như này. giờ ngươi gả cho Vương gia, mặc dù sủng hạnh nữ nhân khác, chỉ sợ ngươi còn phải rộng lượng, được so đo.”

      Tống Lăng nghe nghe, mày đẹp nhíu lại, “Cha, lời này của người đúng rồi.”

      Tống phụ sửng sốt, “Sao lại đúng?”

      Tống Lăng mím môi, nghiêm túc, “Vương gia nếu có nữ nhân khác, ta liền bảo hưu ta, ta sống mình.”

      “Ai da, trời của ta, nha đầu ngươi, lời này thể bậy!” Tống phụ bị dọa rồi, “Ngươi nếu gả cho Vương gia thôi, giờ ngươi là phi tử của người, há có thể những lời này? Về sau được bừa!”

      Tống Lăng hừ hừ, có chủ ý trong lòng, cãi Tống phụ làm gì.

      Nếu Vương gia có nữ nhân khác, vậy khẳng định nàng rời . Nàng muốn cùng nữ nhân khác đoạt người nam nhân. Nhưng mà, thực may mắn, Vương gia nhà nàng chỉ có mình nàng, nghĩ tới điều này, khóe miệng nàng nhịn được cong cong.

      Tống Khê bên cạnh giờ mới có cơ hội mở miệng, “Cha, ngươi suy nghĩ nhiều, tỷ phu chỉ mình tỷ tỷ, có phi tử khác, cũng có thiếp thất gì cả, chỉ như vậy ,trong phủ liền nha hoàn cũng rất ít.”

      Tống Khê tới Lương Chinh, từ lời lộ ra kiêu ngạo sùng bái.

      Tỷ phu nhà , chỉ văn võ song toàn, biết hành quân tác chiến, nam nhân thiên hạ vô song.

      Cũng chỉ có người nam nhân như vậy, mới xứng đôi cùng tỷ tỷ .

      Tống phụ nghe nhi tử , rất khiếp sợ, miệng đóng miệng mở, tựa hồ muốn cái gì, kết quả, “A Lăng, ngươi có thể gả cho nam nhân như vậy, là phúc khí của ngươi, là phúc khí của ngươi!”

      Tống Lăng nghe phụ thân , liền nhớ tướng công nhà nàng, liền cùng phụ thân, “Cha, ta muốn qua xe ngựa với tướng công, đường này chỉ sợ còn xa, ngài nghỉ ngơi tốt nhé.”

      Tống phụ “Ai” tiếng, vội , “Được, được, ngươi mau tìm Vương gia, cần quản ta.”

      Nữ nhi với con rể, hai người tình cảm tốt, làm cha cũng vui mừng vô cùng, còn ước mỗi ngày nữ nhi cùng con rể đều ở bên nhau a.

      Bùi: Chuyến này về kinh thành các ty đoán xem chuyện gì xảy ra, nếu đúng ta ra đều mỗi tuần 3 chương nhá ^^
      Last edited: 14/7/21

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỷ
      Chương 52: Chia Xa
      Editor: Serena Bùi

      Tống Lăng xốc màn cửa, với người đánh ngựa bên ngoài, “ Sư phó, dừng xe lại.”

      Người kia lập tức tuân lệnh, ngựa chậm rãi ngừng lại.

      Tống Lăng nâng váy lên nhảy xuống ngựa, rồi chạy chậm lên chiếc xe ngựa phía trước.

      A Phong thấy động tĩnh đằng sau thấy Vương phi xách váy chạy tới, lập tức giơ tay, hô lớn tiếng, “Dừng xe!”

      tiếng hô vang dội, đội ngũ lập tức ngừng lại.

      Tống Lăng vui vẻ chạy lên xe ngựa, kéo rèm cửa xe liền nhìn người trong xe tựa lưng cầm sách, hẳn là đọc.

      Lương Chinh thấy nàng trở về, khóe miệng cong cong, gọi nàng, “ lên.”

      Tống Lăng cũng nhếch miệng, bò lên xe ngựa.

      Nàng tới trước mặt , Lương Chinh liền thuận thế kéo tay nàng, tay hơi dùng sức, trực tiếp kéo người tới ngồi đùi .

      Người đánh xe ngựa bên ngoài thấy vậy, lập tức kéo mành che lại thả xuống.

      Lúc này, A Phong mới hô lớn, “Xuất phát!”

      Xe ngựa lập tức chạy chẫm rãi.

      Trong xe, Tống Lăng được ôm có chút thẹn thùng, muốn xuống dưới lại bị Lương Chinh giữ chặt eo thon, nhúc nhích được tí gì cả.

      Hai má đỏ bừng, cố đẩy bả vai , “Chàng thả ta xuống .”

      thả.” chút do dự mà cự tuyệt, khóe miệng lên nụ cười, nụ cười xấu xa.

      Tống Lăng giãy giụa lát vẫn xoay chuyển được mà cả người đều mệt mỏi, liền từ bỏ phản kháng, ôm cổ , miệng chu lên, “Chàng xấu lắm.”

      Lương Chinh cười cười, khóe mắt biểu lộ thích thú, “Xấu? Còn có xấu hơn nữa?”

      Dứt lời, chờ ai kia có cơ hội phản ứng lại liền cúi đầu hôn cái.

      “Ân…” Môi vừa chạm môi, Tống Lăng theo bản năng nhắm chặt hai mắt, xúc giác vị giác liền được tăng cường, chỉ thấy đầu lưỡi liếm vòng quanh môi, rồi chạm vào hàm răng nàng, nhột quá, ‘a’, đầu lưỡi nàng bị ai đó được nước làm càn, xông thẳng vào trận doanh của địch, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương ngon ngọt, tiến hành hôn triền miên…

      Tống Lăng được hôn tới nhũn cả người, ngơ ngác để người cần người cứ lấy. Dần dần, tới khí để thở cũng bị cướp đoạt hết, hít thở cũng khó khăn, lại luyến tiếc tách ra. , thích được hôn mà, cuối cùng, nàng nhịn được, chủ động, à, là rụt rè đáp lại nụ hôn tuyệt vời này.

      Nàng vừa đáp lại, làm Lương Chinh kích động vô cùng, hô hấp càng thêm thô suyễn, nhịn được ấn mông tròn sát thân dưới của mình.

      Cách hai lớp quần, Tống Lăng sâu sắc cảm nhận được hạ thể nóng bỏng của ai kia.

      Giờ mới nhớ hai người xe ngựa a, vội vàng đẩy người ra, “Đừng, đừng…”

      Đây cũng phải là lần đầu hai người thân thân xe, nhưng lần này, thị vệ đều ở bên ngoài kìa…

      Lương Chinh chỉ cảm thấy hạ thân nóng như muốn nổ tung, chẳng hề muốn dừng lại, đầu cúi sát xuống, kéo nàng về lại nụ hôn nồng nhiệt khi nãy, tay phải cũng nhàn rỗi kéo váy nàng lên.

      Tống Lăng bị hành động của hù sợ rồi, cứ như vậy, chắc chắn khống chế được! Nàng quyết tâm ôm lấy tay chặt.

      Lúc này Lương Chinh mới giật mình, ngẩng đầu nhìn tiểu nương tử, đôi mắt đỏ bừng vì chưa được thỏa mãn.

      Tống Lăng áy náy, hôn nhanh cái, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn , “Tướng công, đừng nháo a.”

      Lương Chinh muốn nàng vô cùng, lại thể bỏ qua ánh mắt đó của nàng, Tống lăng liền kéo kéo tay , , “ ở bên ngoài mà, chờ về nhà, được ?”

      Khuôn mặt Lương Chinh căng cứng, thanh phát ra từ cổ họng vừa khàn vừa nặng nề, “Ta có thể , được sao?”

      Tống Lăng lắc đầu, “ thể.”

      Lương Chinh: “……”

      Tuy rằng rất muốn, nhưng rốt cuộc cố kỵ bây giờ ở bên ngoài, làm cũng tận hứng, đành từ bỏ. Cúi đầu cắn cái lên môi mềm, giọng bớt khàn chút, “Về nhà lại chậm rãi làm nàng.”

      Tống Lăng bĩu môi, thầm nghĩ, quá xấu .

      Lại dám ra, sợ ‘xấu’ cho nàng xem.

      Vội vàng bước xuống người , chạy tới góc ngồi xổm, sợ lại xấu nàng nữa.

      Lương Chinh nhìn nàng nhát gan như thỏ , có chút dở khóc dở cười, “Lại đây.”

      Tống Lăng mím môi, bất động.

      Lương Chinh bất đắc dĩ cười, : “Lại đây, ta chạm vào nàng.”

      Tống Lăng hoài nghi, nhìn chằm chằm.

      Ở bên lâu như vậy, dĩ nhiên nàng biết là người như nào chứ, quả thực là con sói hoang, còn là sói hoang mấy trăm năm chưa được ăn thịt!

      Lương Chinh thấy người chịu bước lại, liền tự đưa tới cửa, giơ tay cái kéo được ai kia vào lồng ngực.

      Tống Lăng nghĩ lại muốn làm chuyện xấu, muốn… nghe được thanh truyền tới, “Đừng động, mau ngủ lát.”

      Tối qua tới giờ, Lương Chinh nhận được thư từ kinh thành đưa tới, phải xử lý tới tận khuya mới chợp mắt, lúc này cũng rất mệt.

      Tống Lăng nghe vậy ngẩn người, liền thấy nhắm mắt, có vẻ ngủ .

      Có chút nỡ, nàng nhìn vẻ mặt mệt mỏi, thanh cũng hơn, mềm mại hơn, “Tướng công, chàng mệt sao?”

      Lương Chinh hơi mở mắt, liền nhìn nàng ngẩng đầu nhìn mình. duỗi tay sờ sờ mặt nàng, chần chờ , “A Lăng, trở về kinh thành, có lẽ ta khoảng thời gian ở nhà.”

      Tống Lăng sửng sốt, vội hỏi: “Vì cái gì nha?”

      Lương Chinh : “Biên quan có chiến nguy cấp, ta phải lãnh binh xuất chinh.”

      Tống Lăng bị dọa sợ, lập tức ngồi thẳng dậy, “Sao lại đột nhiên như vậy, sao chàng sớm cho ta?”

      Lương Chinh : “Ngày hôm qua vừa nhận được tin tức.”

      Tống Lăng thực sợ hãi, nắm tay Lương Chinh chặt, “Có nguy hiểm sao? Có thể được ?”

      Tống Lăng vừa nghe thấy đánh giặc liền sợ hãi, mặt mũi trắng bệch. Cho dù nàng chưa tới chiến trường cũng biết đao kiếm có mắt, Lương Chinh dù lợi hại cũng là người làm bằng máu bằng thịt, nàng sợ.

      Nghĩ tới khả năng bị thương, xảy ra chuyện, vành mắt nàng liền đỏ, thanh cũng nức nở, ‘Tướng công, có được ? Chàng đều làm nhiều chuyện như vậy cho triều đình, có thể đánh giặc được ?”

      Nàng muốn , muốn làm cái gì mà đại hùng bảo vệ quốc gia, nàng chỉ muốn bình an, mỗi ngày thức giấc có thể nhìn thấy .

      Lương Chinh cười cười, ngón tay cái vuốt ve má nàng, an ủi, “Yên tâm , ta sao đâu.”

      Tống Lăng lắc đầu, nước mắt khống chế được rơi xuống, “Ta sợ, càng với phụ hoàng, có được ? Dù sao phụ hoàng cũng để ý chàng, chàng cần làm việc vì được ?”

      Lương Chinh thấy nàng vội tới khóc ra, có chút đau lòng, liền ôm người vào ngực, ôn nhu trấn an, “A Lăng, đừng lo lắng, ta cũng coi như trải qua trăm trận chiến, trước kia chết, tại càng thể chết.”

      “Đừng đừng !” Tống Lăng nghe thấy Lương Chinh từ ‘chế’t, sợ tới mức vội vàng che lại miệng , trong mắt phiếm nước, “Đừng lời may mắn.”

      Lương Chinh cười, thuận thế nắm lấy tay Tống Lăng, ôn nhu hônlòng bàn tay nàng cái, ánh mắt sâu, khóe mắt hàm chứa vài phần ý cười, nhìn Tống Lăng, giọng : “Hảo, .”

      Tống Lăng biết trượng phu của nàng phải người quan tâm tới lê dân bá tánh. Khi nàng vừa biết muốn xuất chinh, mỗi ngày nàng đều cho đánh giặc, sau đó lại hiểu thể , liền khẩn cầu mang nàng cùng. Lúc này Lương Chinh liền cười nàng ngốc, nơi đó đam kiếm có mắt, sao có thể mang nàng chịu nguy hiểm được.

      Nàng lại thuyết phục , nếu nàng cùng , còn có thể quan tâm tới đồ ăn của , nếu bị thương nàng bôi thuốc cho , còn có thể luôn ở bên .

      Lương Chinh cảm động vô cùng, nhưng việc mang nàng tới chiến trường là thể. đành an ủi nàng bản thân mình chắc chắn có việc gì. Mà thực tế ra sao, cũng chỉ có chính bản thân hiểu, chiến trường, sinh tử phải có thể nắm chắc được, đến bản thân còn chắc, sao có thể đưa nàng chịu hiểm nguy.

      Chuyến ngày ngắn lại, trong Tống Lăng càng thêm lo lắng, có những đêm nàng ngủ được, chỉ có thể cuộn tròn trong ngực , như có tảng đá đè nặng lên trái tim nàng, cơ hồ hít thở thông.

      Tình hình ngày càng trầm trọng, tươi cười mặt nàng càng ít, thời điểm sắp vào thành, khuôn mặt nhắn gầy vòng.

      Lương Chinh nhìn cố nén khóc, có chút buồn cười, càng nhiều là đau lòng, tay bóp bóp mũi nàng, trêu đùa, “Ngoan, mau cười.”

      Tống Lăng cười nổi, đôi mắt hồng hồng như con thỏ.

      Lương Chinh thở dài, nhàng ôm nàng, “Đừng khóc, nàng như vậy, ta thể an tâm mà .”

      Trước giờ xuất chinh, , có gì vướng bận cả. đầu luôn treo thanh kiếm, chút sợ hãi. Cả đời này, chắc chắn có ngày phải chết, vì có vướng bận, nên càng sợ cái chết.

      giờ, có người muốn cùng trải qua cả đời, thể tiêu sái như trước.

      Tống Lăng ôm chặt, thanh cơ hồ nghe , hẳn là nghẹn ngào, lại cố gắng kìm nén, “Ta sợ.”

      Lương Chinh vuốt đầu nàng, “ sợ, ta viết thư báo bình an cho nàng.”

      Nhân cơ hội này, liền thay đổi đề tài, “Cho nên, ta ở đây, mỗi ngày nàng phải hảo hảo đọc sách, nếu ta viết thư cho nàng, nàng đều xem hiểu.”

      Tống Lăng nghe vậy liền ngẩng đầu, nghiêm trang đáp lại, “Ta đọc sách tốt, chàng nhất định phải viết thư mỗi ngày cho ta.”

      Lương Chinh xuy tiếng cười ra tiếng, “Sao có thể mỗi ngày đều viết, nửa tháng viết lần được ?”

      Tống Lăng dùng sức lắc đầu, “ được, mỗi ngày đều viết, mỗi ngày viết câu cũng được.”

      Lương Chinh dở khóc dở cười, “Dù mỗi ngày viết, cũng thể mỗi ngày phái người truyền tin cách tám trăm dặm cho nàng a.”

      Tống Lăng nghe thế, lại muốn khóc, “Ta muốn cùng chàng mà.”

      Lương Chinh vội vàng vỗ lưng an ủi nàng, cười bất đắc dĩ, “Được được được, nghe nàng, mỗi ngày đều viết, mỗi ngày đều viết được chưa? Rồi nửa tháng lại đưa thư lần tới cho nàng, lần đưa thư đủ xem nửa tháng, được ?”
      Lúc này Tống Lăng mới hít cái mũi, đật đầu đáp ứng.

      Trở lại kinh thành, Lương Chinh an bài nơi ở cho nhạc phụ đại nhân và cậu em vợ.

      Bởi vì thân phận của nàng là bí mật, nên hai người đều ở trong phủ đều tiện, vì vậy Lương Chinh cho người đặt mụa toàn nhà ở thành đông, lại đưa mấy hạ nhân qua đó hầu hạ.

      Lương Chinh muốn đánh giặc, Tống Lăng cũng có tâm tình tới đó với phụ thân và đệ đệ, chỉ dặn dò Tài thúc chiếu cố hai người tốt, mới nắm tay Lương Chinh về Ly viện.

      Ngày mai Lương Chinh xuất phát, nghĩ tới hai người phải xa nhau lâu như vậy, đêm đến, hai người màng đường mệt mỏi, triền miên tới tận hừng đông, từ phòng tắm tới giường, từ giường xuống mặt đất, lại từ mặt đất lên trường kỷ, mỗi nơi trong phòng đều là chiến trường của họ, dường như thể lực dùng mãi hết, ai cũng nỡ tách ra.

      Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, hai người mới nặng nề ngủ.

      Buổi sáng ngày hôm sau, khi Lương Chinh tỉnh lại, theo bản năng sờ soạng bên cạnh, lại thấy gì.

      hơi ngẩn người, mở mắt ra, nhìn phía bên cạnh trống , nơi này lạnh từ lâu.

      Lại nhìn hướng cổ sổ, thấy nàng ngồi bên bàn trà ở gian ngoài, trong tay cầm kim chỉ.

      Lương Chinh đứng dậy, khoác thêm xiêm y.

      Gian ngoài, Tống Lăng cúi đầu cặm cụi làm giày cho Lương Chinh.

      Lương Chinh lại gần ôm nàng từ phía sau, ôm nàng chặt, thấp giọng hỏi: “Sao nàng dậy sớm thế?”

      Tống Lăng : “Ta muốn làm đôi giày cho chàng, sợ kịp.”

      Buổi sáng phải xuất phát, nàng biết phải đưa gì cho , muốn làm cho đôi giày, thời thời khắc khắc được ở bên .

      Lương Chinh rũ mắt, dừng miếng độn giày, tim đập mạnh mẽ hơn, toàn thân ấm áp. Nhịn được hôn nàng, lại ôm nàng cái, “Cảm ơn nàng, A Lăng.”



    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỷ
      Chương 53: Cầu Bùa Bình An
      Editor: Serena Bùi


      Tống Lăng lắc đầu, “ cần cảm ơn.”

      ...

      Trước khi xuất chinh Lương Chinh rất bận, ban ngày đều vội vàng ở quân doanh xử lý vụ, Tống Lăng ở nhà làm giày cho , nàng sợ thời gian kịp, đến thời gian ăn cơm cũng dứt ra được.

      Nha hoàn Tiểu Điệp mang đồ ăn bưng tới, đồ ăn nóng hổi nhưng nương nương lại chịu ăn, mãi cho tới khi trời tối, rốt cuộc Tống Lăng cũng làm xong giày cho Lương Chinh. Bởi vì sốt ruột, ngón tay cũng bị đâm vài lần, cũng may làm kịp trước khi xuất phát.

      Lần nữa mang đồ ăn tới, Tiểu Điệp lời thấm thía, “Nương nương, cả ngày nay người chưa ăn gì, nếu để Vương gia biết, khẳng định đau lòng chết.”

      Tống Lăng vội , “Ngàn vạn lần được cho Vương gia biết.”

      Tiểu Điệp bĩu môi gật đầu, “Nô tỳ ràng, nương nương ngài mau ăn vài thứ , tại đói lả , uống thêm nửa chén canh nữa.”

      Tiểu Điệp vừa , vừa múc nửa chén canh gà ấm áp cho nàng.

      Thời điểm đói bụng qua, giờ Tống Lăng nuốt đồ cũng trôi, nàng uống nửa chén canh, ăn vài gắp đồ ăn liền thôi.

      Buông đũa xuống, bước ra cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn của Ly viện.

      Trời cũng tối đen rồi, sao còn chưa trở lại.

      Tống Lăng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm phương hướng nơi xa, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, nghiêng đầu hỏi Tiểu Điệp, “Ngươi biết chùa miếu nơi nào linh nghiệm nhất sao?”

      “Chùa miếu? Nương nương cầu gì sao?”

      “Cầu bùa bình an.”

      Tức khắc Tiểu Điệp minh bạch, “

      “Chùa miếu? Nương nương cầu cái gì?”

      “Cầu bùa bình an.”

      núi Thanh Loan có chùa Bồ Tâm, đặc biệt linh, nếu có thể đốt nén hương đầu tiên vào sáng sớm càng linh nghiệm.”

      Tống Lăng nghe vậy, vội vã hỏi, “Núi Thanh Loan xa bao nhiêu?”

      “Xa cũng xa, nhưng chùa Bồ Tâm trụ đỉnh núi, từ dưới chân núi lên tới đỉnh núi, dài hơn ngàn bậc thang.”



      Khi Lương Chinh trở về, rất khuya, cưỡi ngựa, còn chưa tới vương phủ, xa xa thấy Tống Lăng khoác áo choàng đứng ở cửa cổng chờ, bên chân còn có chiếc đèn lồng, ánh sáng hắt lên khuôn mặt ngơ ngác, tay chống cằm nhìn về phía xa xa.

      Bên ngoài gió lạnh tận xương, Lương Chinh thấy nàng ngồi mình nơi đó, mày cũng nhăn lại, lập tức phi ngựa chạy qua.

      “Huu---” tới cửa cổng, Lương Chinh kéo cương ngựa, cả người cả ngựa dừng lại trước mặt nàng.

      Tống Lăng vừa thấy , đôi mắt sáng ngời sung sướng, đứng dậy hô lên, “Tướng công.”

      Lương Chinh nhanh chóng xuống ngựa, bước nhanh tới kéo nàng vào trong lồng ngực, “Đồ ngốc, lạnh sao?”

      Tống Lăng ôm chặt, lắc đầu, “ lạnh, chàng sao, có lạnh ?”

      lạnh.” Lương Chinh buông lỏng tay, ánh mắt dừng khuôn mặt đỏ bừng lên vì gió đông lạnh thổi, chau mày, đau lòng sờ sờ, “Mặt đều đông lạnh đỏ cả rồi, còn lạnh.”

      Dứt lời, liền ôm ngang người bế nàng lên, bước nhanh vào vương phủ.

      Tống Lăng duỗi tay ôm cổ , đầu tựa vào lồng ngực , lời nào, chỉ an tĩnh nghe tiếng tim đập hữu lực bên tai.

      Lương Chinh ôm người về phòng, lò sưởi trong phòng được chuẩn bị tốt, đặt nàng ngồi bên ghế, mình ngồi xổm bên cạnh, nắm tay nàng hua trước bếp lò sưởi ấm, nhịn được lời trách cứ, “Trời lạnh như vậy lại đợi ở bên ngoài, cũng sợ đông lạnh bị bệnh.”

      Tống Lăng chuyện, đầu hơi cúi, đôi mắt chớp nhìn .

      Lương Chinh nghĩ tới ngài mai phải , lại có chút lo lắng dặn dò, “Thời điểm ta ở nhà, nàng phải tự chăm sóc bản thân tốt, ta lưu lại Lục Phù bảo hộ nàng, nếu ra cửa phải mang Lục Phù theo, biết ?”

      Tống Lăng cũng đáp lời, từ khi được ôm trở lại, nàng cũng vẫn chưa gì.

      Lương Chinh thấy nàng đáp lại, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt nàng hồng hồng nhìn .

      Trong mắt đẹp bao phủ sương mù, dường như cố gắng kìm nén.

      Lương Chinh thấy đôi mắt phủ nước của nàng, bỗng nhiên có chút lo lắng, nắm tay nàng chặt, “A Lăng, đừng khóc.”

      Vừa dứt lời, nước mắt nàng liền chảy xuống, thanh run rẩy, khóc lóc kìm được, “Tướng công, chàng nhất định phải bảo trọng, bảo vệ tốt chính mình, được bị thương, phải nhớ viết thư cho thiếp.”

      Lương Chinh gật đầu, lại ôm nàng chặt, “Ta biết, ta bảo vệ bản thân tốt, để bị thương.”

      Tống Lăng cũng ôm chặt, má áp bên ngực , thanh nhàng nức nở, “Chàng chớ quên, thiếp còn ở nhà chờ chàng, hai ta mới vừa ở bên nhau, chúng ta còn chưa có hài tử, chúng ta còn rất nhiều ngày hạnh phúc.”

      Lương Chinh ừ tiếng, kiên định : “Ta biết, ta bình an trở về.”



      Buổi tối rửa mặt xong, trước khi ngủ, Tống Lăng đưa giày mình làm tốt cho , “Chàng thử xem, có vừa chân , nơi nào thoải mái, thiếp lập tức sửa cho chàng.”

      Tống Lăng ngồi xổm bên giường, giúp giày, Lương Chinh nhận giày, “Ta tự mình .”

      Thực mau, Lương Chinh đổi giày xong, hoạt động vài bước.

      Tống Lăng thấy tới lui, khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có vừa chân sao?”

      Lương Chinh liền bật cười, quay đầu lại, giơ tay nạt mũi nàng, ngữ khí sủng nịch : “A Lăng nhà chúng ta có tay nghề tốt như vậy, đây là đôi giày ta vừa chân nhất trong cuộc đời ta.”

      Tống Lăng nghe vậy, dù biết khoa trương, nhưng trong lòng như ăn mật ngọt, nàng tới gần , ôm eo , ngửa đầu tâm tình, “Tướng công, thiếp nhớ chàng, mỗi ngày đều nhớ chàng.”

      Khóe miệng Lương Chinh gợi lên tia ý cười, cúi đầu hôn hôn lên trán nàng, “Ta biết, ta cũng nhớ nàng.”

      Đêm này, Tống Lăng nằm trong lòng , hai người ôm ấp, nghe tiếng hít thở vững vàng của , nàng lại ngủ được, nâng đầu lên nhìn , nhìn nhìn, lại nhịn được hôn cái lên môi mỏng, sợ đánh thức lại lập tức buông ra.

      Nhìn Lương Chinh ngủ an tĩnh, nàng liền nghĩ tới bắt đầu từ mai sợ rằng biết bao giờ mới lại được nhìn , trong lòng liền khổ sở.

      Cứ vậy, đôi mắt ảm đạm trợn tròn, cho tới khi hừng đông sắp lên, nàng mới lặng lẽ rời lồng ngực ấm áp, tự mặc xiêm y, tay chân nhàng bước ra ngoài.

      Sáng nay phải xuất phát, nàng muốn trước khi , giúp thắp lên nhén hương đầu tiên, cầu bùa bình an cho .



      Trời sáng, Lương Chinh tỉnh lại, bên cạnh có thân hình Tống Lăng.

      Theo bản năng liền nhìn lướt qua phòng ngủ, cũng thấy ai.

      nghĩ thầm, có lẽ nàng làm cơm sáng .

      “Vương gia, rửa mặt sao?” Ngoài cửa truyền tới thanh của Tiểu Điệp, Lương Chinh ừ tiếng, “Tiến vào.”

      Tiểu Điệp được cho phép, nhàng đẩy cửa ra, sau đó bưng chậu rửa mặt vào, tới phòng trong, đặt chậu nước ở bên mép giường.

      Lương Chinh vừa vắt khăn vừa hỏi, “Nương nương đâu?”

      Tiểu Điệp : “Hồi Vương gia, nô tỳ lắm, bất quá nương nương và Lục Phù nương cùng ra cửa từ rất sớm.”

      Lương Chinh nghe vậy, mày kiếm nhíu chặt, “ ra cửa?”

      “Bẩm Vương gia, đúng là như vậy.”

      Lương Chinh cảm thấy kỳ quái, A Lăng biết phải xuất chinh vào hôm nay, sao đột nhiên lại ra cửa?

      Lại hỏi: “Có đâu sao?”

      Tiểu Điệp lắc đầu, “Chưa .”

      “Vương gia, các tướng sĩ đều chuẩn bị tốt, khi nào xuất phát?” Ngoài cửa truyền tới thanh của Thanh Phong, đây là xin chỉ thị.

      Lương Chinh có chút do dự, lo lắng cho nàng, nhưng thời gian trước mắt kịp, cũng phân thân tìm được. Nghĩ nghĩ, Lục Phù cùng nàng, hẳn xảy ra chuyện gì, chỉ là biết mới sáng tinh mơ người đâu.

      Bên ngoài có hàng vạn tướng sĩ chờ, tay chân nhanh nhẹn, thay khôi giáp tướng quân màu bạc, bên hông còn có bảo kiếm chuôi bích ngọc, tay ôm mũ giáp, bước nhanh ra ngoài.

      Bên ngoài vương phủ, các tướng sĩ đứng chỉnh tề, chờ tướng quân Lương Chinh suất binh.

      Thấy người ra tới, thân khôi giáp hiên ngang bước nhanh lại gần, chúng binh lính cùng nhau hô lớn, “Vương gia!”

      Trong đám tướng sĩ, đột nhiên chạy ra nữ tử mặc khôi giáp, nàng ta đứng trước mặt Lương Chinh, “Chinh ca ca, ta muốn tới chiến trường cùng ngươi.”

      Người chuyện, đúng là Dương Thanh Thanh lâu chưa được tới.

      Lương Chinh nhìn nàng ta, trong tay còn cầm thanh kiếm, giữa mày cau chặt, “Hồ nháo cái gì!”

      Dương Thanh Thanh nâng cằm, “Ta hồ nháo, cha ta cũng biết.”

      được, trở về.”

      Lương Chinh gặp được Tống Lăng, có điểm phiền lòng, hỏi Tài thúc bên cạnh, “Nương nương ra ngoài khi nào?”

      Tài thúc vội đáp, “Dường như trời còn tối ra ngoài, lão nô lúc đó ở, là thủ vệ A Toàn , cũng quên hỏi Nương nương nơi nào, nhưng có Lục Phù nương theo, hẳn có vấn đề gì.”

      Dương Thanh Thanh nghe vậy hừ lạnh tiếng, “Vị Vương phi này buồn cười, nàng biết Chinh ca ca ngươi xuất chinh hôm nay sao, cư nhiên tới đưa ngươi.”

      “Câm miệng!” Sắc mặt Lương Chinh khó coi, lạnh mặt quát Dương Thanh Thanh.

      “Ngươi……”

      “Vương gia, thời gian còn sớm, cần phải .” Thanh Phong ở bên cạnh, nhịn được nhắc nhở, lại an ủi : “Có Lục Phù bồi nương nương, khẳng định có việc gì.”

      Lương Chinh tuy rằng muốn từ biệt với Tống Lăng, nhưng các tướng sĩ đều chuẩn bị tốt, cũng là thời điểm xuất phát. Chần chờ lát, cuối cùng vẫn quyết định lấy đại cục làm trọng, tiến lên bước, hô lớn tiếng, “Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Xuất phát theo bổn vương!”

      “Thề sống chết theo Vương gia!” Chúng tướng sĩ tuân lệnh, ý chí chiến đấu sục sôi.

      Lương Chinh xuống bậc thang, đột nhiên xoay người cái, liền lên ngựa.

      rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng bầu trời giơ lên cao, “Xuất phát!”

      Đội tinh binh mênh mông cuồn cuộn tiến ra cửa thành, dân chúng sôi nổi quỳ xuống đất, cùng hô vang trời, “Mong Vương gia bảo vệ non sông ta, sớm ngày chiến thắng trở về!”

      Lương Chinh dẫn theo đội ngũ tinh binh, đường thẳng, trong chốc lát, liền ra khỏi thành.



      Trong tay Tống Lăng là bùa bình an, nàng chạy gấp xuống chân núi, Lục Phù theo sau, sốt ruột kêu lên, “Nương nương! Ngài chậm chút!”

      được! Chậm nữa Vương gia liền rồi.” Tống Lăng xách váy, liều mạng chạy xuống núi.

      Nàng chạy quá nhanh, cho nên khi tới bậc thang cuối cùng, theo quán tính dừng lại được, chân lại cẩn thận vấp phải cục đá, cả người ngã sấp về phía trước, lòng bàn tay ma sát với mặt đất đá, nháy mắt chảy máu.

      Lục Phù chạy tới nơi bị dọa sốc, vội vàng muốn đỡ nàng dậy, người bị ngã là Tống Lăng tự mình bò dậy, chạy nhanh tới xe ngựa, hô Lục Phù, “Lục Phù mau lên! Vương gia phải !”

      ...

      Lương Chinh vừa chính là mười ngày, mười ngày này nàng đều ngủ tốt, mỗi ngày mở mắt đều nhớ Lương Chinh, nhắm mắt cũng nhớ , mỗi ngày đều ngồi im lặng trong phòng, ngồi xuống cũng ngồi cả ngày.

      Tống Khê tới nhìn tỷ tỷ, Tài thúc lặng lẽ , “Từ khi Vương gia xuất chinh, Vương phi nương nương đều ăn uống tốt, thiếu gia tới đúng lúc, lát nữa ngài nhớ khuyên nhủ Vương phi.”

      Tống Khê nghe vậy, trong lòng càng gấp gáp, vội vàng chạy vào Ly viện. Vừa vào trong, thấy tỷ tỷ ghé vào bàn sách, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm khí trước mặt.

      Tống Khê nhịn được kêu, “Tỷ, nghe ngươi nghỉ ngơi tốt, cứ như vậy, thân thể ngươi làm sao chịu nổi.”

      Tống Lăng vẫn hé răng, khuôn mặt ngơ ngác phản ứng.

      Nàng thực lo lắng cho Lương Chinh, làm việc gì cũng có hứng thú.

      Tống Khê thấy cứ kéo dài như vậy thực ổn, vì thế : “Tỷ, nếu ngươi tới biệt trang nghỉ hai ngày , mấy ngày nay cha đều nhắc tỷ.”

      Tống Lăng lắc đầu, rốt cuộc mở miệng, “ được, nếu để nhiều người biết khó giữ bí mật, Vương gia có ở đây, ta vị Vương phi sao có thể ra ngoài mình, để người ta bắt được nhược điểm, chừng xảy ra chuyện gì.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :