1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Lọt hố bạn
      1900 thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 03: Làm tú nương kiếm tiền chữa bệnh cho cha!


      Edit: 1900

      Mời được đại phu từng là Thái y Tống Lăng cũng vắt óc suy nghĩ tìm mọi lý do rồi, quả nhiên nàng đoán đúng mà.
      "Là lão bản nương của Cẩm Tú trang mời đại phu giúp ta."

      "Cẩm Tú trang?"

      "Đúng vậy, ngươi cũng biết những việc trước đây đều là tỷ nhận làm từ Cẩm Tú trang , ta làm nhiều năm như vậy, lão bản nương bảo tay nghề ta sai, lại là người thành , gần đây có mở thêm chi nhánh tại kinh thành, cần người gấp nên tuyển ta làm tú nương.

      "Kinh thành??" Tống Khê , con mắt mở to đầy kinh ngạc, "Tỷ muốn kinh thành?" Phải biết là, tỷ đệ họ xa nhất là trong thành thôi, kinh thành nghe xa xôi.

      "Ân, do nhân thủ đủ nên lão bản nương có , chỉ cần ta kinh thành làm tú nương cho họ, lại giúp đỡ chút việc bán hàng, quản lý, tháng ta còn nhận được lượng bạc đâu."

      " lượng bạc!" Tống Khê càng nghe càng thấy kinh ngạc, thậm chí cũng tin, nếu chuyện tốt thế này, vì cái gì ngày trước chỉ giao cho tỷ toàn những việc , lại dựa số lượng đồ thêu mà trả tiền chứ?

      "Trước đây họ thiếu người mà."

      Tống Khê tuổi , nhưng lại dễ tin như vậy, nghi ngờ nhìn tỷ tỷ, "Tỷ, ngươi phải nghĩ ta tuổi gạt ta ? Ngươi rốt cuộc muốn kinh thành làm gì?"

      Cha đột ngột bệnh nặng hơn, tỷ lại mời đại phu tốt nhất trong thành, bỗng nghĩ đến nhiều trường hợp như vậy, Tống Khê nhăn mặt, cơ mặt xiết chặt tái nhợt, kéo tay Tống Lăng, "Tỷ! Ngươi làm việc gì ngu ngốc a?"

      "Ngươi nghĩ đâu vậy, ta là được làm tú nương đó, mỗi tháng được trả những lượng đó." Rồi làm bộ ghét bỏ kéo tay đệ đệ ra, "Đệ phải tin tỷ chứ, nếu lại tin, ngươi liền Cẩm Tú trang hỏi Thư lão bản ."

      ...

      Tống phụ vừa bị lao, lại bị trúng phong hàn, bệnh nhiều năm, tuy có thể trị, nhưng cũng thời gian.

      Lão đại phu thi châm cho Tống phụ, lại khai đơn thuốc.

      Mỗi ngày đều thi châm, lão tiên sinh lại đề nghị để Tống phụ đến ở tại y quán, vừa thuận tiện trị liệu lại dễ dàng quan sát tình huống mỗi ngày.

      Tống phụ nghe xong, sợ lại tốn bạc, khoát tay liên tục, " cần, cần đâu, thân thể ta như này, có trị hay đều vậy, ta y quán, !" Như vậy biết còn xài hết bao nhiêu tiền a!

      Tống phụ kiên trì chịu . Tống Lăng biết phụ thân nghĩ về điều gì, "Bạch đại phu, ngài đúng, sáng sớm mai ta đưa phụ thân đến y quán, ngài yên tâm nhé."

      "A Lăng!"

      "Phụ thân, có gì hồi lại sau." Rồi quay qua, "Đại phu, ta tiễn ngài, mời ngài, tới bên này."

      Tri phủ đại nhân phái xe ngựa đựa hai người trở về, xe ngựa dừng ở ngoài cửa thôn. Tống Lăng đưa lão đại phu lên xe, nhìn xe ngựa xa mới theo hướng về nhà.

      Phụ thân biết xuống giường từ lúc nào, vừa thấy nàng liền nắm tay, xiết chặt , "A Lăng, ngươi lấy tiền ở đâu mời đại phu? A Khê ngươi phải kinh thành, là sao?"

      Tống phụ được đỡ, ngồi xuống, "Là con muốn , phụ thân, ngày mai con ."

      "Ngày mai, làm sao đột nhiên như vậy, a Lăng, ngươi rốt cuộc muốn kinh thành làm cái gì? Ngươi ngàn vạn lần thể vì bộ xương già này mà làm chuyện ngốc gì a!" Tống phụ vừa sốt ruột, lại vừa sợ hãi, ho kịch liệt.

      "Phụ thân, người chậm chút!" Tống Lăng vội vàng rót chén nước lại nhàng vỗ lưng ông, "Ngài uống ngụm nước ."

      "A Lăng, ngươi với ta, ngươi đến cùng là lấy tiền từ đâu mời đại phu? Ngươi còn để ta ở tại y quán nữa, ngươi có biết mỗi ngày lại xài hết bao nhiêu tiền hả?"

      Tống Lăng dám cho phụ thân và đệ đệ mình, nàng nếu ra, sợ họ nhất quyết cho nàng đâu. Cũng may nàng và Thư lão bản ràng, cũng sợ gì cả, giọng giải thích, "Phụ thân, ta với đệ đệ, là Thư lão bản của Cẩm Tú trang dùng tiền mời đại phu giúp ta."

      "Sao lại như vậy, vô duyên vô cớ, sao họ lại giúp đỡ chúng ta?" Tống phụ hoàn toàn tin, "Khuê nữ con a, cha trị, sống chết đều có số, do trời định đoạt, ngươi đừng kiếm tiền cực khổ, chờ ta tìm bà mối tìm cửa hôn nhân tốt cho ngươi, cho ngươi lấy chồng, cha làm ngươi bị liên lụy."

      Tống Lăng đáy lòng ê ẩm, nước mắt đảo quanh, nghẹn ngào , "Phụ thân, người chớ nhảm, người sống lâu trăm tuổi."

      Ngày mai Tống Lăng liền phải khởi hành kinh thành, ngay xế chiều hôm đó, Tống Khê lặng lễ chạy tới kinh thành. tin, nên muốn đối mặt hỏi lão bản Cẩm Tú trang .

      Gặp Thư lão bản cầm chổi lông gà quét bụi quầy hàng, cười, "Ta cũng phải giúp tỷ tỷ ngươi, cho phụ thân ngươi tiền trị bệnh, tiền này, là mỗi tháng tỷ tỷ ngươi bị trừ vào tiền công, tiêu bao nhiêu, trừ bấy nhiêu, hiểu chưa?"

      Trở về, Tống Khê rốt cuộc tin tưởng tỷ tỷ là kinh thành làm tú nương, cũng với phụ thân để ngài yên tâm hơn. Dù vậy, vẫn nhịn được muốn bảo hộ tỷ tỷ," Tỷ, ta muốn đến kinh thành với tỷ."

      Lúc đó Tống Lăng ngồi xổm giặt quần áo bên bờ sông, giật mình đáp, "Ngươi làm cái gì, ngươi nghĩ học?"

      " mình tỷ ở bên ngoài ta yên lòng."

      Tống Lăng cảm động, cười , "Ta lớn như vậy, có cái gì yên lòng, lại , tiểu thí hài như đệ, lại có thể giúp ta cái gì?"

      Lần này nàng kinh thành, biết phía trước ra sao, tương lai thế nào. Có lẽ ngày thân phận bại lộ, sợ là..."

      Nàng cúi đầu tiếp tục vò quần áo, có chút loạn.

      Tỷ tỷ tin mình, Tống Khê ưỡn ngực, "Tỷ, ta mười hai tuổi! Ta có thể bảo hộ người!"

      "Đừng lời ngốc, ngươi ở nhà chiếu cố phụ thân tốt, ta có thời gian trở về nhà thăm hai người."

      ...

      Tổng Lăng ngẩng đầu, nhìn đệ đệ nghiêm túc, giao trọng trách, "A Khê, ta có ở nhà, phụ thân liền dựa vào đệ."

      Tống Khê đỏ mắt, muốn ở cùng tỷ tỷ, nhưng cũng hiểu, tỷ tỷ ở, phụ thân liền do chăm sóc, được để tỷ tỷ lo lắng. Nếu lại lớn hơn vài tuổi, liền có thể bảo hộ tỷ tỷ rồi.

      "Tỷ, chờ phụ thân tốt hơn, ta đến kinh thành tìm ngươi."

      Tống Lăng giật mình, ánh mắt trốn tránh nhìn về trước, biết gì, "Đến lúc đó rồi sau."

      kinh thành, điều gì phát sinh, nàng biết!

      ...

      Trước khi kinh thành, Tống Lăng thu xếp đưa phụ thân vào y quán, rồi đơn giản, ba cha con ôm nhau trận nước mắt cáo biệt.

      Tống Khê muốn đưa nàng , từ y quán đuổi chạy theo.

      Tống Lăng muốn Tạ gia trước, đệ đệ lại cứ mực bên cạnh, lúc vẫn chưa thấy có ý định dừng, rốt cuộc nàng dừng châm, nghiêm nghị nhìn , "A Khê! Ngươi đừng theo tỷ nữa, trở về chiếu cố phụ thân, ngay bây giờ !"

      "Tỷ, ta nỡ bỏ ngươi." Tỷ đệ bao giờ cách xa như vậy chứ.

      Tống Lăng lại muốn khóc, con mắt sưng, đau xót, "Ta cũng lỡ phụ thân cùng ngươi, nhưng tỷ phải kiếm tiền, ngươi nghe lời a, mai trở về !"

      Lời vừa dứt, liền ôm bao y phục hướng Cẩm Tú trang tới.

      Tống Khê lại bước theo, Tống Lăng quay đầu, mắt đỏ bừng, lệ tràn mi, "A Khê, trở về ."

      Tống Khê rốt cục dừng bước, chỉ cách vài bước, nhưng dám bước tiếp, nhất định cố gắng học hành, sau này, để tỷ tỷ chịu khổ.

      Tống Lăng chưa từng xa, rời xa gia đình, nhưng lúc này, là . Lại chẳng biết, lúc nào mới được trở về. Vừa quay mặt , nước mắt mãnh liệt trào ra, khó chịu đến phát khóc.

      Sau lưng còn tiếng hô to, 'Tỷ! tỷ chờ, rất nhanh ta đến tìm ngươi!"

      Tống Lăng cắn chặt môi, nước mắt giàn giụa.

      ...

      Kinh thành, phủ An Nam Vương.

      Mặt trời sắp lặn, nhìn ra xa, vườn hoa thơm ngát.

      Trong lương đình, Lương Chinh ngồi ngay ngắn, vừa rót rượu, vừa ngẫm nghĩ. Ngũ quan tuấn tú, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, sắc mặc lạnh lùng nhìn ra nửa biểu lộ. Bởi vì từng lĩnh binh đánh giặc nhiều năm, toàn thân vây quanh lạnh lẽo cự người ngàn dặm.

      Ngồi đối diện là Lương Tẫn, nhìn nhị ca, thở dài, "Nhị ca, ngươi , ngươi sắp thành thân phải sao, khuôn mặt lạnh như băng, muốn hù dọa tân nương tử người ta sao?"

      Lương Chinh ngước mắt, lãnh đạm nhìn , "Cho nên?"

      Lương Tẫn uống trà, sặc, "--Ca, thói quen tích chữ như vàng, có phải hay cũng nên sửa đổi chút?"

      Lương Chinh liếc mắt, "Ngại có chuyện gì làm?"

      Lương Tẫn: "A?"

      thanh lạnh lùng, "Ngại có việc gì làm, sáng mai ta liền đến võ đài, trăm vòng, chạy xong rồi ăn cơm, ta để Lục Y giám sát ngươi."

      Dứt lời, liền đứng lên, chắp tay sau lưng, thân thẳng như trúc, khoan thai bước khỏi đình.

      Lương Tẫn còn sững sờ, nửa ngày chưa phản ứng kịp.

      ... trăm vòng???

      Mẹ của ta ơi! Đây là muốn mệnh của a!

      hô to, "Nhị ca, ta sai rồi! Ta về sau quản ngươi nữa, ngày ngươi lời, mặt lạnh giả câm ta đều mặc kệ ngươi, ta--"

      "Hai trăm vòng."

      Lương Tẫn: "... ... ! ! ! !"

      Lương Tẫn đứng trong đình, há miệng, nhìn bóng lưng vô tình xa, tức đến đấm ngực dậm chân, miệng tiện! đây là miệng tiện a!

      Bỗng có chút đồng tình với tẩu tử tương lai của , cái tính tình này cùng cái khuôn mặt lạnh băng như Diêm Vương này, làm thê tử của nhị ca , ngột ngạt muốn chết cũng là bị hù mà chết.
      Last edited: 3/2/19

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 04: Thăng cấp, từ thường dân, lên đại tiểu thư~

      Edit: 1900

      Tạ phủ, thành Ích Châu.

      "Tống nương ngủ chưa?" Tống Lăng ngẩn người giường, ngoài cửa là thanh của Tạ phu nhân.

      Nàng lấy lại tinh thần đáp, "Tới a."

      Bước ra mở cửa, là Tạ phu nhân và Tạ tiểu thư.

      Tạ Uyển rất cảm kích Tống Lăng, lần này gặp lại kích động sung sướng, "A Lăng."

      Trong mắt nàng ấy là nước mắt đong đầy.

      Tống Lăng cong môi cười, hạ người đứng sang, "Tạ phu nhân, Tạ tiểu thư, mau vào ."

      Vừa vào trong phòng, Tạ Uyển đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tống Lăng.

      Tống Lăng giật mình, khom người dìu nàng lên, "Tạ tiểu thư, ngươi đây là làm gì vậy, mau đứng dậy ."

      Vừa vừa nâng nàng ấy.

      Tạ Uyển lại chịu, mắt đỏ hoe, nhìn nàng : "A Lăng, ngươi vì ta mà hy sinh lớn như vậy, ta biết làm sao để cảm tạ ngươi, tương lai ngươi có cần đến ta, dù xông pha khói lửa, ta cũng từ chối!"

      Tống Lăng lắc đầu, vội vàng nâng Tạ Uyển, "Tạ tiểu thư, ngươi đừng vậy, ta cũng phải là vô tư, các ngươi chịu cứu giúp phụ thân ta, ta làm chút chuyện vì ngươi là điều nên làm."

      "Tống nương, ngươi yên tâm , Ta gia chúng ta thiếu ngươi ân tình lớn như vậy, phụ thân và đệ đệ của ngươi, chúng ta nhất định chiếu cố tốt."

      "Tạ ơn ngài, Tạ phu nhân."

      Tạ phu nhân xoa nước mắt, quay đầu ra ngoài, kêu: "Tử Diên, mau tới, gặp qua tiểu thư."

      Dứt lời, nha hoàn váy áo màu tím bước vào, hướng về phía Tống Lăng uốn gối hành lễ, "Nô tỳ Tử Diên, gặp qua tiểu thư."

      Tống Lăng giật mình, nàng sợ hãi khoát tay đáp, "Đừng gọi tiểu thư, gọi ta Tống Lăng, hoặc là a Lăng đều được."

      Tạ phu nhân cười, giữ chặt tay nàng, : "Tống nương chớ khẩn trương, đây là Tử Diên, từ theo Uyển nhi, lớn lên rất thông minh lanh lợi, về sau theo ngươi."

      Tống Lăng nghe vậy, vội vàng lắc đầu, "Ta cần nha hoàn."

      Tạ phu nhân lại cười : "Sao có thể cần? Ngươi là xuất giá, mang nha hoàn hồi môn sao được? Lại , có Tử Diên bên người, ngươi đến kinh thành có thể chiếu ứng lẫn nhau."

      "Đúng vậy a Lăng, liền để Tử Diên theo ngươi ." Tạ Uyển cũng khuyên.

      Nếu là Tạ gia an bài, Tống Lăng lại tiện cự tuyệt nữa.

      Tạ phu nhân đưa bộ giá y đến, để Tử Diên cất rồi chuyện cùng nàng, nghiêm túc dặn dò, "Tống nương, đến kinh thành, vạn cẩn trọng, ngàn vạn thể để lộ thân phận."

      Tống Lăng gật gật đầu, "Ta biết, Tạ phu nhân, ngài yên tâm, ta để các ngươi bị liên lụy."

      Tạ phu nhân nhìn nàng, trong lòng vui mừng. nha đầu thông minh, câu liền thông suốt.

      "Vậy được, ta cũng nhiều lời, ngươi nghỉ sớm chút, ngày mai có người vương phủ tới đón tân nương tử."

      Sáng sớm hôm sau, Tống Lăng được Tử Diên chải đầu, thay trang phục, là Tạ phu nhân mua y phục cho nàng. Bên ngoài là bộ áo choàng màu trắng, bên trong là váy áo màu hồng nhạt, người đẹp vì lụa, quả thực có hương vị đại gia khuê tú.

      Tống Lăng quen mặc vải thô áo gai, lần đầu được mặc tơ lụa, có chút quen.

      Tử Diên lại thắt dây áo choàng, thấy nàng còn tự nhiên, cười, "Tiểu thư cần như vậy, về sau, châu báu trang sức, tơ lụa là cuồn cuộn dứt a."

      Vừa nghe lời này, nàng chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm.

      Giả chung quy là giả, còn có gả, nhưng là chột dạ a.

      đường đến kinh thành, Tống Lăng cùng Tử Diên ngồi trong xe ngựa của vương phủ, phía trước có người cưỡi ngựa mở đương.

      đoàn xe dòng giã bảy ngày, cũng sắp đến kinh thành.

      Càng gần kinh thành, nàng càng sợ hãi, lặng lẽ với Tử Diên, Tử Diên lại nắm tay nàng, thận trọng đáp, "Tiểu thư, người ghi nhớ những gì nô ỳ , từ nay trở , người là Tạ Uyển, là thiên kim đại tiểu thư, thể chột dạ, càng được sợ hãi. Ngươi nhất định phải ghi nhớ, từ giờ trở , dưới họ Tạ hơn trăm mạng người đều đầu ngươi, mỗi tiến cử động, đều liên qua đến sinh tử của tất cả chúng ta."

      Tử Diên đến mười phần dọa người, Tống Lăng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bờ mội run lên, "Nhưng,.. vạn nhất, có ngày bị phát ..."

      "Vậy liền trước khi bị phát , để An Nam vương thích ngươi." Tử Diên đè thấp thanh đáp.

      Trước đó, Tạ phu nhân có dặn dò Tử Diên. Chờ Tống Lăng gả vào vương phủ, nhất định nghĩ trăm ngàn kế để vương gia thương nàng. Dừ sao, giả chung quy là giả, vạn nhất có ngày bị bại lộ, tất cả mọi người sống được, nếu lại Tống Lăng được vương gia thương, tự nhiên tất cả đều vui vẻ.

      Tống Lăng cả kinh, hai mắt mở to, "Cái này...khả năng sao?"

      Tử Diên gật đầu, thần thần bí bí : "Vậy phải xem bản lĩnh của tiểu thư."

      ---

      Về chương sau, khá dài, đến tết là có tin vui, ac9 nhà ta kết hôn, có nàng nào hóng động phòng ta?
      Chúc các nàng dọn dẹp nhà cửa vui vẻ, mua sắm vui vẻ, đón tết vui vẻ ^^
      Last edited: 4/2/19

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 04-P2: Hôn lễ qua loa nhất truyện ngôn tình

      Edit:1900

      Lễ thành thân được chuẩn bị rất gấp gáp, mà đường từ Ích Châu đến kinh thành lại rất xa xôi, đường chạy ngừng rốt cuộc cũng đến được trước ngày lễ đêm.

      Tống Lăng cùng với Tử Diên và hạ nhân của Tạ phủ được an bài ở Túy Tiên Lâu. Toàn bộ lầu các đều được vương phủ bao trọn vẹn, lại có thị vệ bảo vệ an toàn đủ ba tầng lầu từ ngoài vào trong.

      Túy Tiên Lâu là tửu lâu xa hoa nhất kinh thành, hơn nữa lại có thị vệ của phủ An Nam Vương canh gác, lão bản và nhóm tửu nhị đều sôi nổi tò mò, rốt cuộc người được đón vào ở là thần thánh phương nào lại có bậc đãi ngộ này a!

      Lại có người mặt mày đắc ý mà : "Các ngươi biết ư? Vị ở trong này, chính là An Nam Vương pi tương lai, mà ngày mai, chính là ngày đại hỉ của An Nam Vương!" xong, lại ra bộ hiểu biết rất nhiều, mọi người xung quanh lại nháo nhác hỏi hỏi đáp đáp.

      Mà Tống Lăng của chúng ta, nàng còn thấp thỏm, khẩn trương đến thể chợp mắt đâu.

      Ngày mai nàng thành hôn, sau này, chỉ sợ bộ bộ kinh tâm, bộ bộ sinh tử a! Nếu bị phát , vạch trần thân phận, chỉ mình nàng chịu đại tội, càng là liên lụy toàn bộ hơn trăm nhân khẩu Tạ phủ.

      Nghĩ đến đó, Tống Lăng càng thấy áp lực, đến thở cũng thấy khó khăn.

      Lúc trước chỉ luôn luôn nghĩ làm sao để cứu được phụ thân, hề suy xét nhiều như vậy. tại, nàng chỉ sợ hãi thôi. Có câu 'leo lên lưng cọp khó, mà leo xuống càng khó hơn'. Chỉ mong thời gian cứ mãi ở thời khắc này.

      Chỉ là, điều gì nên xảy ra, vẫn đến!

      Sớm hôm sau, Tử Diên vừa vào cửa thấy thấy thần sắc tiều tụy của Tống Lăng, kinh hô mà kêu lên, "Trời! Tiểu thư, ngươi, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?"

      Tống Lăng cũng là ngẩn người, theo bản năng sờ soạng khuôn mặt xinh, "Có, có sao?"

      "Có! Vành mắt thâm đến đen luôn rồi, Ngươi có ngủ sao?"

      Tống Lăng: "..."

      "Ai da, Tử Diên nương mau trang điểm cho tiểu thư , chốc lát nữa có người đến đón dâu, đại hỉ vẫn là đừng chậm trễ nha?"

      thanh vừa dứt, rốt cuộc Tống Lăng cũng phát vài vị ma ma theo sau Tử Diên mặc y phục đỏ rực rỡ, đặc biệt vui mừng. Đều là các vị ma ma cao tuổi tâm phúc của Tạ phu nhân, được coi như lão ma ma hồi môn, cùng nàng xuất giá.

      Tống Lăng bị kéo kéo lại vào ghế ngồi trang điểm, có thêm vài nha hoàn đồng thời hầu hạ rửa mặt, thay hỉ phục, trang điểm. Nàng đều cảm giác mình như con rối, được người bố trí, cũng biết theo ai.

      Mà những vị ma ma này có thể cũng biết nàng phải là Tạ đại tiểu thư , nên đối xử cũng quá khách khí , thời điểm chải đầu, kéo đến nỗi da đầu cũng phát đau. Tống Lăng cũng mong nàng là đa nghi, có thể do sợ chậm trễ giờ lành mới hầu hạ thô lỗ chút .

      Nhớ lại trước kia, Thu Nhi tỷ tỷ ở trong thôn nàng, lúc tỷ ấy xuất giá được mẫu thân ôn nhu chải đầu, Nhất sơ đến ngọn, Nhị sơ bạc đầu cử án tề mi, Tam sơ con cháu đầy nhà...

      Khoảng khắc dịu dàng ấy, khiến đôi mắt nàng có chút đỏ. Nàng là nương, tuy rằng nghĩ muốn lấy phu quân vì phụ thân và đệ đệ, kỳ , mỗi lần các tỷ muội ở trong thôn gả chồng, nàng rất hâm mộ. Có thể được người thích, được người thương, có thể cùng người mình thích bạch đầu giai lão, là việc vô cùng hạnh phúc a?

      tại, nàng rốt cuộc cũng là gả chồng, nhưng lại là thay người gả. dám để phụ thân và đệ đệ biết, cũng có người đưa nàng xuất giá, chải đầu cho nàng... Nàng hơi hơi cúi đầu, trong lòng chỉ có chút khổ sở. Rồi lại tự giễu cười bản thân mình, mình có tư cách gì chứ? Đường là nàng chọn, chỉ cần phụ thân trị khỏi bệnh, mọi thứ nàng làm đều đáng giá.

      "Tử Diên nương, hảo sao? Kiệu đón dâu của Vương phủ tới rồi!" nha hoàn đưa tin chạy vào, mặt sốt ruột hỏi.

      "Hảo, tốt! Lập tức liền xong!" Tử Diên cầm vội khăn voan bàn, vội vàng phủ lên đầu Tống Lăng.

      Tống Lăng bị trùm khăn hỉ, cái gì cũng nhìn thấy, chỉ cảm thấy có hai người hai bên nâng nàng dậy.

      Cúi đầu nhìn đường, lo lắng đến lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

      "Tiểu thư, ngẩng đầu." Ma ma bên cạnh nhắc .

      Nàng hơi ngẩn người, vội ngẩng đầu, ngực ưỡn lưng thẳng tắp, bước từng bước , cố gắng thể tư thái của tiểu thư khuê các.

      Bước tới cửa, thanh càng lớn, quả thực là tàn hại đôi tai người nghe mà.

      Nàng rất muốn nhanh chút, chỉ là hai ma ma đồng thời buông lỏng tay, đồng thanh lớn tiếng hô, "Nô tài thỉnh an Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      Phía dưới cổng, Lương Chinh thân hỉ phục, cưỡi con cực phẩm hãn huyết bảo mã. Ngũ quan như điêu khắc, tuấn phi phàm. Dù là ngày đại hỉ của chính mình, khuôn mặt vẫn cứ lãnh đạm có chút biểu cảm nào. Nếu phải mặc hỉ phục, chắc đây là vị soái ca ngang qua thôi.

      Toàn bộ người bên cạnh Tống Lăng đều quỳ xuống, mình nàng đứng giữa, thấy mình ngốc, theo bản năng nắm chặt tay, biết nên làm gì.

      Lương Chinh ngồi lưng ngựa, nhìn nữ nhân thân hồng y, đầu đội khăn hỉ, ánh mắt nặng nè mà trong trẻo, nhìn thấy chút tình cảm nào, đáng thương cho vị tân nương tử ngơ ngác bên kia!

      chậm chạp xuống ngựa, hỉ nương bên cạnh đành phải giọng nhắc nhở, "Vương gia, giờ lành mau tới, ngài mau mời tân nương tử lên kiệu hoa ."

      Lương Chinh lấy lại tinh thần, Ừ tiếng, từ ngựa bước xuống, đến trước mặt Tống Lăng.

      Người đến phía trước, nàng chịu nổi áp lực, kinh hoàng trong nháy mắt.

      Tất cả mọi người quỳ, có phải hay mình cũng phải quỳ?

      Nghĩ vậy, đầu gối khụy xuống, quỳ xuống cái người trước mặt chưa từng câu nào.

      Lương Chinh: "..."

      Lương Tẫn cách đó xa, thấy vậy cũng nhịn được mà bật cười.

      Nhị tẩu của , có ý tứ! Trong ngày tân hôn, lại quỳ chính trượng phu của mình? Đây là chuyện gì vậy chứ?

      tưởng tưởng được, lại thể cười to trong trường hợp này, bị nghẹn đến mức bả vai đều run bần bật.

      Lục Phù ở bên cạnh ưa nổi bộ dáng này, "Tứ gia, ngài là điên rồi sao?"

      Lương Tẫn: "...."

      Tống Lăng đội nhiên quỳ xuống, Lương Chinh cũng thấy choáng váng.

      A! Tân nương tử này, nàng ngốc sao? Lần đầu gặp mặt liền hành lễ lớn như vậy cho ư?

      "Sai rồi, sai rồi tiểu thư!" Tử Diên bên cạnh thấy vậy, gấp đến mức biết làm sao giờ. Có ai vừa gả chồng, chưa thấy mặt trượng phu quỳ, đây là đạo lý gì a!

      Tống Lăng lại càng ngốc, "A? Cái gì a?"

      Nhìn tiểu nha đầu quỳ mặt đất, trong mắt bỗng lên tia ý cười, duỗi tay đêm Tống Lăng nâng dậy, thấp giọng bên tai nàng, "Chúng ta là phu thê, cần hành đại lễ như vậy."

      thanh của nam tử trầm thấp lại từ tính, ấm áp từ bàn tay truyền đến tận đầu quả tim nàng, hai tai chợt đỏ bừng.

      Lương Chinh quét mắt lượt, lạnh giọng mở miệng, "Đều đứng lên ."

      "Tạ vương gia!"

      "Vương gia, giờ lành sắp tới, thỉnh Vương phi nương nương lên kiệu hoa!" Hỉ nương cười tủm tỉm . Lương Chinh lại ừ tiếng, nắm tay nàng đưa lên kiệu hoa.

      Tống Lăng lại kinh hoàng, quả tim đều đập thình thịch thình thịch, mãi đến tận khi bái đường xong, lại đưa vào động phòng. Xung quanh có người kia, mới bình ổn chút.

      Tống Lăng ra lệnh nhóm hỉ nương ra ngoài, chỉ để lại Tử Diên trong phòng.

      Nàng nắm chặt tay Từ Diên, lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Tử Diên, ta sợ quá!"

      Tử Diên giọng trấn an, "Đừng sợ, ai phát , An Nam Vương quá tuấn, ngươi khẳng định thích ."

      Tống Lăng lắc đầu, "Ta sợ."

      "Đừng sợ, chút nữa Vương gia tới, cùng ngươi uống rượu giao bôi, động phòng hoa chúc."

      Động, đông phòng?

      Tống Lăng nghĩ đến, hai áng mây hồng đôi má trắng mượt, chỉ cảm thấy cả người đều như lửa.

      Lại thấp thỏm hơn canh giờ, bên ngoài mới truyền tới thanh, "Vương gia giá lâm."

      Tống Lăng lại kinh hãi, cầm tay Tử Diên, "Tử Diên, ta sợ!"

      Tử Diên lại kích động, vội , "Đừng sợ, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi mà!"

      Nàng lại giọng bên tai, nhanh, "Nhớ trước đó ta , nghĩ cách làm Vương gia mau thích ngươi."

      Tống Lăng đầu óc như đình chỉ, tim lại đập quá nhanh, vội gật đầu.

      Thích nàng? Như thế nào mới có thích nàng?

      Lời vừa dứt, cửa phòng bị người đẩy ra.

      Lương Chinh từ ánh trăng tới, Tử Diên thấy vội hành lễ, "Vương gia cát tường."

      Lương Chinh lại để ý, ngữ khí đạm mạc, " xuống."

      Tử Diên sửng sốt, sau đó vội đáp, "Vâng, thưa Vương gia."

      ra đến cửa phòng, nhịn được liếc nhìn Tống Lăng cái, trong lòng hơi chút lo lắng. Tống nương này có thể làm Vương gia thích nàng ? Vừa thấp thỏm vừa đóng kín cửa, chỉ mong mọi điều đều tốt đẹp thôi!

      Trong phòng an tĩnh, chỉ còn lại đôi phu thê Tống Lăng, Lương Chinh.

      ----

      Món quà , cho đêm giao thừa, cho tết 2019.
      Dù hôn lễ được tả tỉ mỉ, cũng để lại ấn tượng đậm sâu, chỉ là, rốt cuộc về chung nhà <3

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 05: "Ngủ ngủ?"_Động phòng a!


      Edit: 1900


      Tống Lăng lo lắng đến toát mồ hôi ướt cả áo trong, ngón tay siết góc váy nhăn nhúm.


      Nàng vừa nghĩ đến động phòng hoa chúc trong truyền thuyết, lại động phòng với Vương gia cơ đấy. , phải động phòng sao?


      Chờ mãi, cũng thấy ai kia vén khăn hỉ, cố nào phát sinh ? Đợi mãi, rốt cuộc cũng nhịn được mà nhìn bóng đen dưới mặt đất, thanh mang theo chút cẩn thận, "Vương, vương gia, ngài ngài..?"


      Lương Chinh vẫn ghế, mình uống trà giải rượu, cũng giọng 'ân' tiếng.


      Tống Lăng cũng chưa tại sao chàng lại để ý đến mình, nghe được giọng đáp, đợt chút, vẫn thấy gì nữa. Nhịn được mà , "Vương gia, ngài có thể vén khăn hỉ được cho ta được chứ?"


      Đội đầu nguyên ngày, , nàng khó chịu muốn chết đây.


      thanh lãnh đạm của Lương Chinh vang lên, "Tự ngươi làm a."


      "A?"


      " có tay?"


      Lại là thanh lạnh lùng ấy, Tống Lăng bị hù rồi, nghĩ thầm, Vương gia nhà mình tính tình tốt a.


      Tính, cũng phải muốn thành thân, tự vén khăn hỉ cũng được chứ?


      Nghĩ, nàng tự vén lên, vừa ngẩng đầu đối diện đôi mắt xa lạ.


      Tim lại như cao, theo bản năng nàng muốn hành lễ rồi, cái người này, "Vương, vương gia..."


      Tử Diên lừa nàng, người nam nhân này rất tuấn. Chính là dù đẹp đến đâu, cũng hù dọa người khác bởi đôi mắt lạnh lùng xa cách, cự người ngàn dặm của chàng.


      Lương Chinh chỉ liếc nàng cái, liền thu hồi tầm mắt, tự mình uống chén trà trong tay.


      Nàng nhớ Tử Diên dặn dò, làm sao để chàng có thể thích mình, tuy rằng sợ hãi, vẫn cố lấy dũng khí hướng ai kia mà đến, bộ dù chết sẵn sàng hi sinh vì nước!


      "Vương gia, chúng ta, có phải nên uống rượu giao bôi a?" Vừa , vừa đến bên bàn, cầm lấy bầu rượu.


      Vẫn là cái giọng điệu nhàn nhạt, " cần"


      Tống Lăng tay hơi run, cúi đầu nhìn chàng.


      Ai kia tự uống, căn bản chính là mặc kệ nàng.


      Tống Lăng giờ minh bạch, ràng là Vị Vương gia này vừa lòng mối hôn này a!


      Nàng còn dũng khí như vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi đối diện chàng. Phòng yên tĩnh quá, chả ai lời gì nữa cả.


      Đáy lòng mảng tơ rối, lộn xộn. Vừa khẩn trương, lại sợ hãi, vừa nghĩ đến phụ thân, lại đến đệ đệ, vừa nghĩ đến hơn trăm nhân khẩu Tạ gia, lại đến những lời Tử Diên ."


      Giấy thể bọc được lửa, chỉ có thể cố gắng, trước khi chân tướng bị phát , nàng tìm cách để chàng thích nàng, mới có cơ hội được sống!


      Nghĩ đến đây, nàng rảnh rỗi mà lo nghĩ linh tinh nữa, gồng mình lên dũng khí, "Vương gia, thời gian còn sớm, chúng ta, chúng ta nghỉ ngơi chứ?"


      Lương Chinh hơi ngạc nhiên, nháy mắt cái, rốt cuộc cũng nhìn lại người con trước mắt.


      Đôi mắt sâu như đầm nước, nhìn nàng chằm chằm đến nàng phải phát run, mới cất giọng, "Ta có thói quen cùng ngủ với người khác."


      Tống Lăng trợn tròn mắt, "A? Này, như vậy a..."


      Này cũng được à? Đành , "Vậy, sao cả, Vương gia ngài ngủ giường , ta ngủ mặt đất là được."


      Nàng , liền đến mép giường, quen thuộc mà trải trăn nệm tốt, quay đầu nhìn chàng, "Vương gia, giường ngủ được, ngài nghỉ ngơi sớm chút ."


      Thực tế, Lương Chinh thói quen của , Tống Lăng còn thấy nhõm mà thở hơi. , muốn nàng ngủ chung với người nam nhân cùng cái giường, vậy chứ đến lúc làm nàng còn rất sợ hãi đấy.


      Nếu chính Lương Chinh thích ngủ cùng người khác, nàng cũng, coi như tránh được kiếp này . May mắn, quá may mắn cho nàng rồi.


      Sau khi trải giường đẹp, nàng đưa mắt nhìn quanh, phát , chỉ có giường là có thể nằm ngủ được.


      Thôi đành, lấy thêm cái gối đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bàn, giọng thương lượng với chàng, "Vương gia, ta có thể dùng cái này để gối đầu sao?"


      Lương Chinh: "..."


      Tống Lăng : " giường còn cái gối." Ý tứ là, nàng còn để cái gối cho đâu.


      Lương Chinh: "..."


      Tống Lăng thấy chàng cứ đáp, đơn giản nghĩ đồng ý, vì thế quỳ xuống mặt thảm, đặt chiếc gối xuống, : "Vương gia, nếu người thích ngủ cùng ta, vậy về sau, người ngủ giường, ta ngủ mặt đất là được.


      Lương Chinh vậy, thực ra chính là muốn nhường lại căn phòng này cho nàng, còn mình thư phòng ngủ. Chỉ là ngờ, Vương phi của hiểu lòng người! Vương phi là có ý tứ a!


      Thiên kim Tri phủ? Tài nữ đệ nhất thiên hạ?


      A, nhưng ra là tiểu tùy tiện đáng a!


      Trong mắt gợn lên ý cười, buông chén rượu, từ từ đứng lên bước lại gần mép giường, nhìn tiểu nha đầu còn còn quỳ gối, đôi lông mày hơi hơi nhướng lên, “Ngươi xác định, muốn ngủ mặt đất?”


      Đôi mắt vừa to vừa sáng mở tròn xoe, gật đầu, “Ân, ta a, Vương gia.”


      Lương Chinh nhìn nàng, ý cười trong mắt càng sâu hơn vài phần, bỗng có chút hứng thú, : “Nếu ngươi muốn ngủ mặt đất, vậy liền ngủ .”


      xong, liền đến phòng tắm ở phía sau, cũng đơn giản rửa mặt, cởi ngoại bào, bỏ giày là lên giường luôn.


      Bởi cả ngày đều uống rượu, cũng có chút mệt mỏi, nằm giường nhắm mắt dưỡng thần.


      Trong phòng có chút tiếng động, đại khái là nha đầu kia rửa mặt.


      Lại quan tâm nữa, cơ hồ vừa nhắm mắt là muốn ngủ luôn.


      biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ, liền cảm giác có người kéo kéo ống tay áo a.


      Lương Chinh ngủ sâu, vậy mà nháy mắt cảnh giác mở mắt.


      Nào biết, vừa mở mắt đối diện đôi mắt to ngập nước, Tống Lăng quỳ gối dưới đất, bộ dáng đáng thương mà nhìn , “Vương, Vương gia…Ta có thể hay lại muốn chiếc chăn, có… Có điểm lạnh a…”


      Lương Chinh: “…”


      Tống Lăng ra cũng muốn đánh thức Lương Chinh, nhưng nàng lại quá lạnh, ôm cánh tay nằm dưới đất hồi lâu, đến thân thể đều run lẩy bẩy, chịu nổi đành phải gọi .


      Nàng quỳ bên mép giường, đôi mắt ngập nước, trông mong mà nhìn , chỉ thấy giống con chó đáng thương.


      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, rốt cuộc cũng mở miệng, “Ngươi vừa mới, cái gì?”


      Tống Lăng hai tay chắp trước ngực thi lễ, cực kỳ đáng thương, “Cầu xin ngươi, cho ta cái chăn , lạnh quá…..Bên trong….Bên trong giống như còn có cái khác.”


      Trong nhà nàng, dù điều kiện tốt, nhưng chăn bông cũ vẫn phải có, nếu , mùa đông lạnh liền sớm sống qua được.


      Lương Chinh nhìn nàng bộ dạng đáng thương, nét cười như có như , liếc mắt nhìn lại phía bên trong, quả nhiên còn có chiếc chăn còn có mở ra.


      tùy tiện nhặt lấy ném đầu Tống Lăng, “Cầm .”


      “Ngô!” Đầu đột nhiên bị chăn che phủ, theo bản năng ‘hừ’ tiếng, ngay sau đó vội vàng kéo xuống cầm chắc.


      giường, Lương Chinh lại nằm xuống, yên tĩnh nhắm đôi mắt muốn ngủ.


      Tống Lăng nhìn , môi dưới cắn , đành chân tay nhàng bọc chăn quanh người, nghiêng nghiêng nằm xuống thảm.


      Thân thể nho của nàng cuộn tròn lại. Nằm xuống mà ngủ được, hai mắt mở to, chăm chú nhìn mảnh rèm đỏ trước cửa.


      gian nhà to, so với toàn bộ phòng ở nhà nàng đều to hơn. Bên ngoài, bên trong đều là lụa đỏ lụa hồng, mảnh vui vẻ ấm áp, bàn và trong các góc phòng tổng cộng cũng có hơn mười ngọn nến hỉ long phượng, trong đêm tối lay động rực rỡ.


      Nhà giàu chính là giống, dùng nến giống như cần mất tiền. Nàng nhớ thời điểm ở nhà, đệ đệ thức đêm đọc sách đều tiếc đèn dầu. Nghĩ đến đệ đệ, trong lòng có chút nhớ nhà. Từ đường đến kinh thành, hôm nay là hơn mười ngày, biết phụ thân cùng đệ đệ thế nào, có tốt ?

      Đôi mắt lại ê ẩm, có chút muốn khóc. Phụ thân, nữ nhi gả chồng, ta nên làm thế nào cho ngài biết?


      Tống Lăng vừa nhớ người nhà, trong lòng liền khó chịu, cố gắng nghĩ tới nữa. Nàng nhìn ánh nến thắp sáng trưng, là quá lãng phí, vì thế nhàng đứng dậy, lén lút đến giá cắm thổi tắt a. Ngọn nến quá nhiều, nàng từ bên này sang bên kia, thổi tắt ngọn thứ hai, thứ ba, thứ tư….


      Từng ngọn nến trong phòng bị tiêu diệt, ánh sáng dần dần , rồi tối sầm. Lương Chinh nằm giường, cũng là trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia. thân trung y đỏ rực, tóc dài xõa vai trước ngực, miệng cong cong thổi tắt nến, thanh như thầm, “Thắp nhiều nến ngủ như vậy, lãng phí a….”


      Dù nàng rất , nhưng Lương Chinh từ tập võ, lỗ tai rất thính, đều nghe rành mạch, khóe miệng hơi nhếch lên. Tri phủ thiên kim? Nhưng ra rất tiết kiệm đó chứ.


      Tống Lăng bĩu môi, tắt toàn bộ nến trong phòng mới sờ soạng về phía giường. lần nữa nhàng quỳ mặt thảm, xốc chăn lên, bọc lại chính mình kín mít lần nữa ngủ.


      Trong bóng tối, Lương Chinh nhìn về phía tiểu nha đầu dưới đất, cuộn tròn đống kia. Chỉ cảm thấy buồn cười, cưới nàng Vương phi này, cũng có chán ghét giống trong tưởng tượng.


      Tống Lăng ở trong vương phủ ngày thứ nhất cuối cùng cũng vượt qua, an toàn!


      ++++++


      Ngày thứ hai, đánh thức nàng là tiếng gõ cửa, “Nương nương, người tỉnh sao?”


      Tống Lăng nghe tiếng người , vội ngồi dây, “Tử Diên, ta tỉnh rồi.”


      “Vậy ta vào nhé.” Dứt lời, liền đẩy cửa bước vào.


      Tống Lăng theo bản năng liếc mắt nhìn lên giường, đó trống , đâu còn thân ảnh của chàng. Lại nhìn quanh phòng vòng, vẫn như cũ bóng người.


      Tống Lăng sửng sốt, nghĩ thầm, thức dậy sớm.


      “Thiên a! Nương nương!”


      Tống Lăng nguyên bản mơ màng tỉnh lại, còn ngốc ngốc đâu, bị tiếng thét đột ngột lại chói tai làm nàng sợ tới mức cả người đều run lên, ngẩng ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn người vừa bước vào, “Sao…Làm sao vậy?


      Tử Diên nhìn Tống Lăng ngủ mặt đất, khiếp sợ chạy nhanh vào, “Thiên a! Tối qua ngươi ngủ mặt đất?!”


      Tống Lăng lúc này , gật gật đầu, “Vương gia có thói quen ngủ cùng người khác.”


      “Vậy ngươi liền ngủ mặt đất a? Tối qua Vương gia uống rượu xong, ngươi , …. Cái kia a?”


      Tống Lăng ngốc ngốc, khó hiểu : “Cái kia là cái gì?”


      “Chính là… Chính là….Ngươi chủ động sao? có thói quen ngủ cùng người khác, ngươi liền thành thành ngủ mặt đất a?!” Tử Diên quả muốn điên rồi, nàng còn tưởng rằng tối qua hai người này động phòng, rồi lại từ từ bồi dưỡng tình cảm, như vậy dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ là nghĩ tới Tống Lăng cư nhiên thành ngốc như vậy! Đêm động phòng hoa chúc, thế nhưng người giường, người dưới đất. Cứ theo cái tốc độ này, khi nào Vương gia mới có thể thích nàng a? Nếu là vẫn cứ thích, ngày nào đó bị vạch trần thân phận, dưới Tạ gia bọn họ tất cả đều cần sống!


      Nghĩ đến cái mạng này khó giữ, Tử Diên gấp đến độ muốn khóc, gắt gao nắm tay Tống Lăng, “Tiểu thư! Nương nương a! Ngươi chớ quên, Tạ gia chúng ta có hơn trăm mạng người đều ở trong tay của ngươi, chỉ chúng ta, chính là ngươi, phụ thân cùng đệ đệ ngươi, khi thân phận của ngươi bị vạch trần, chính là tội khi quân rất lớn, sợ rằng liên lụy cửu tộc, ngươi có biết hay a?!”


      Sắc mặt Tống Lăng tái nhợt như tờ giấy, tim thắt lại, “Ta…Ta biết, chính là…ta …”


      Đừng Vương gia có hứng thú với nàng, trong lòng nàng cũng vượt qua được, nàng sợ hãi a.


      Tử Diên ngồi dưới đất, nước mắt mau rơi, “Ta cũng sợ hãi, ta sợ chết, ta còn chưa có gả chồng đâu, phụ mẫu ta chờ ta kiếm tiền cho bọn trải qua những ngày lành a.”


      Nàng hối hận, lúc trước phu nhân cho nàng theo Tống Lăng đến kinh thành, nàng nên cự tuyệt. Nàng nỗ lực tích cóp bạc để chuộc thân, về sau Tạ gia sống hay chết, liên quan đến nàng nữa.


      Tử Diên thương tâm, Tống Lăng lại là áy náy, vội cầm tay nàng an ủi : “Tử Diên, ngươi đừng khóc, ta để ngươi xảy ra chuyện gì, ta….ta biết nên làm thế nào, ngươi cho ta thời gian.”


      Tống Lăng cắn răng, hạ quyết tâm, nghĩ thầm, đêm nay Vương gia trở về, nàng dù là da mặt dày cũng muốn bò lên giường ngủ. Dù sao mặc kệ giả hay , nàng đều gả cho chàng, nàng là thê tử của , phu thê ngủ chung, phải là thiên kinh địa nghĩa hay sao?


      -----------------------

      Edit: Liệu chương sau Nàng "ngủ" được Chàng đây? :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :