1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng á nàng @1900 , sau này làm quân sư cho chị ngờ ngạch này
      1900 thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Tiểu Kiều Thê

      Chương 36: Tỏ Tình

      Editor: 1900



      Thủ vệ canh cửa vừa thấy, lập tức hành lễ, “Vương gia, Vương phi!”

      Tài thúc vừa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, sau giây phút sửng sốt, lập tức xoay người chạy ra đón người.

      Ngoài cửa, Lương Chinh xoay người xuống trước, rồi đưa tay ôm Tống Lăng xuống theo.

      Thân thể Tống Lăng treo người , theo bản năng liền ôm cổ Lương Chinh.

      Tài thúc tươi cười vui mừng, “Vương phi nương nương, ngài trở lại.”

      Mấy ngày Tống Lăng ở đây, mặt Vương gia đen tựa đít nồi, hạ nhân hơi vô ý sai phạm chút, cũng bị mắng trận tơi bời, nguyên cả đám sợ tới mức nhìn thấy người liền chạy trốn, hận thể tàng hình.

      Vương gia nhà mình tính tình ít cười , từ khi Vương phi gả vào cửa, ngẫu nhiên còn thấy Vương gia cười cái cũng khiến khí trong phủ nhàng hơn rất nhiều. Từ ngày Vương phi rời phủ, bộ mặt của Vương gia lúc nào cũng u, bọn hạ nhân việc gì xảy ra, chỉ mong nghóng Vương phi mau mau về phủ.

      Trong nhất thời, người trong phủ đều dồn hết cổng chính, đám vẻ mặt tươi cười sung sướng.

      Tống Lăng thấy mọi người đều nhìn nàng, nhất thời thẹn thùng, đỏ mặt, muốn chạy ra từ trong ngực Lương Chinh

      Lương Chinh nơi nào chịu thả người, ngược lại ôm càng chặt, nhìn nàng chằm chằm, “Động cái gì?”

      Gương mặt Tống Lăng nóng bỏng, thanh nho , “Ngươi thả ta xuống , ta tự được.”

      Lương Chinh liếc người trong ngực, lý, ôm nàng đường hồi chính viện.

      Hạ nhân sôi nổi quỳ xuống, cao hứng hô to, “Cung nghênh Vương phi nương nương hồi phủ.”

      Thanh chỉnh chỉnh tề tề, vang lên ở bên tai.

      Tống Lăng nghe thập phần sợ hãi.

      nhịn được, liền ngẩng đầu nhìn, nghiêm túc nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh cảm giác được tầm nhìn của nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Nhìn cái gì?”

      Tống Lăng nhấp nhấp môi, suy nghĩ lát, giọng hỏi, “Vương gia, vì sao ngươi muốn mang ta về?”

      Lương Chinh ôm người hồi Ly viện, mắt nhìn thẳng phía trước, “Ngươi là Vương phi của bổn vương, trở về, muốn đâu?”

      Tống Lăng giọng, “…Ta phải.”

      Lương Chinh nhíu mày, cúi đầu liếc nàng cái, “ thừa nhận?”

      Tống Lăng chột dạ, “Nhưng…nhưng ta là giả….”

      tức giận sao?”

      Lương Chinh hừ tiếng, “Ta quản ngươi là A Uyển hay A Lăng, người cùng ta bái thiên địa là ngươi, đời này ngươi đừng hòng trốn thoát.”

      Lương Chinh ôm người, bước chân nhanh hơn.

      Chỉ chốc lát, liền tới Ly viện.

      Lương Chinh bước nhanh hơn, thập phần gấp gáp.

      Cửa phòng ‘phanh’ cái, trong lòng Tống Lăng run rẩy, nhìn , có chút khẩn trương.

      Trong phòng im phăng phắc, cả thế giới chỉ có hai người bọn họ.

      Nàng nhàng đẩy bả vai , thanh như muỗi, “Ngươi….ngươi thả ta xuống …”

      Lương Chinh gì, nữ nhân này, cư nhiên tính toán bỏ rơi , chuẩn bị về quê , chỉ hận thể hung hăng giáo huấn nàng trận.

      Ôm nàng chặt, bước vào phòng ngủ, tới mép giường liền đặt người xuống bao phủ lên, cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi thơm mềm.

      Tống Lăng mở to hai mắt, trong đầu trống rỗng.

      giống với cái hôn lưng ngựa, lần này, hôm vô cùng dùng sức, nắm chặt mặt và gáy nàng, dùng sức trằn trọc nghiền áp môi nàng.

      Môi Tống Lăng bị ép rất đau, ngô tiếng, theo bản năng mở miệng kêu.

      Nào biết, vừa mở miệng, liền bị Lương Chinh kịch liệt xâm lấn.

      Môi răng nam nhân nhàn nhạt hương bạc hà bá đào tàn sát bừa bãi trong miệng Tống Lăng, hai tay hữu lực biết khi nào rời xuống bên hông nàng, toàn bộ thân thể của Tống Lăng bị ấn chặt chẽ trong lồng ngực.

      Lương Chinh dùng sức hôn nàng, hô hấp dần dần thô nặng, dùng sức eo nàng, cảm thụ nữ nhân trong ngực, hận thể khảm nàng vào thân mình.

      Lương Chinh hôn càng thêm kịch liệt, Tống Lăng bị hôn thân thể như nhũn ra, thở hồng hộc, nàng đều thể thở nổi rồi, cổ họng phát ra thanh ô ô, đôi tảy đẩy bả vai Lương Chinh.

      Lương Chinh nhận ra nàng hô hấp được, rốt cuộc buông lỏng người.

      Vừa được thả ra, lập tức mở miệng thở, hô hấp từng ngụm khó khắn, ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, giống y như trái đào.

      Trong mắt nàng tràn ngập khiếp sợ, ánh mắt nhìn Lương Chinh chằm chằm.

      tay Lương Chinh chống giường, tay ôn nhu vuốt ve khóe môi bị hôn tới phát sưng, khóe mắt mỉm cười, nhìn Tống Lăng, thanh trầm thấp, mang theo ý cười, “Ngốc, nhìn ta làm gì? Bị hôn tới choáng váng?”

      vừa ra, mặt Tống Lăng càng đỏ hơn, môi mím chặt, thanh run run, khẩn trương hỏi, “Ngươi…ngươi vì cái gì….”

      “Cái gì vì cái gì?’ Ý cười trong mắt Lương Chinh càng sâu, biết còn cố hỏi.

      Tống Lăng thấy trêu ghẹo mình, thẹn thùng mím môi, trừng mắt nhìn , đẩy đẩy người ra, bò xuống giường, thở phì phì, “Ngươi khi dễ người.”

      Còn chưa kịp xuống, lại bị túm trở lại, sức lực lớn, vì bị động mà cả người ngã xuống đùi .

      Lương Chinh ngồi, Tống Lăng ngã đầu đùi , lập tức tay lớn nắm eo mềm, hơi hơi cúi đầu, khóe miệng tươi cười, thấp giọng , “Sao lại khi dễ người? Hai ta là phu thê, loại chuyện như này phải thực bình thường sao?”

      Này…Loại tình này?

      Oanh cái, mặt Tống Lăng đỏ bừng, thẹn thùng biết nhìn nơi nào. Cố tình Lương Chinh còn dán mặt lại gần nàng, môi cơ hồ dán vào môi nàng.

      Tống Lăng thẹn thùng muốn né, lại bị giam cầm, né cũng né được.

      Lương Chinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng này, nhịn được cười , ôn nhu hôn nàng cái, “Thẹn thùng như vậy?”

      Tống Lăng cắn môi, nghĩ thầm, ai dám trả lời.

      “Ngươi buông ta ra.” thanh nho kháng nghị.

      Lương Chinh bỏ qua, biểu tình nghiêm túc, nhìn nàng, cắn răng, “Về sau cho phép nhìn nam nhân khác.”

      Lời ra ra khỏi miệng, Tống Lăng sửng sốt, ấp úng, “Nam nhân khác? Cái gì nam nhân khác?”

      Lương Chinh nhíu mắt, “Ngươi ? Đêm qua, phải ngươi còn ra ngoài đưa xiêm y cho người ta sao?”

      Tống Lăng ngẩn ra, lập tức ngồi dậy từ đùi , nhìn chằm chằm, “Ngươi thấy?”

      Lương Chinh: “…….Ta có mù sao?”

      Hai người đứng chuyện nửa ngày, nhìn thấy?

      Nghĩ tới bộ dáng nàng lúc đó, Lương Chinh liền tức giận, chua chua , “Nam nhân kia phải đối với ngươi khá tốt sao? Sợ ngươi bị lạnh, liền phải săn hồ ly cho ngươi, lấy lông hồ ly làm khăn choàng cổ, ngươi như vậy, sợ người ta thương tâm sao?”

      Tống Lăng nghe vậy, đôi mắt trừng lớn, “Ngươi bậy bạ gì vậy? Ta cùng Trương đại ca phải loại quan hệ này.”

      Lương Chinh hừ cái, liếc liếc nàng, ràng biểu lộ tin.

      Tống Lăng thấy tin mình, bỗng nhớ tới đêm qua, ở đầu ngõ, mặt lạnh băng nhìn nàng, câu cũng , cuối cùng còn cười lạnh, phẫn nộ rời .

      Đột nhiên, trong tức khắc, dường như nàng phát cái gì.

      Hai mắt sáng rực, có chút kinh hỉ, “Vương gia…ngươi…ngươi ghen sao?”

      Lương Chinh bị chọc thủng tâm tư, tức khắc sửng sốt, vừa cúi đầu liền thấy đôi mắt Tống Lăng cong cong, vẻ mặt kinh hỉ nhìn .

      là có chút mất mặt, bên tai lặng lẽ đỏ lên, cãi bướng, “ bậy gì đó, bổn vương sao có thể ăn dấm của kẻ thợ săn.”

      Sợ bị nhìn thấu tâm tư, xoay người xuống giường chạy mất tích.

      Tống Lăng thấy người rồi, đôi mắt trố ngốc, mắt thấy người tới cửa, nàng cũng vội vàng nhảy xuống giường, nhanh như thỏ đuổi theo sau.

      Thực mau nhìn thấy thân ảnh ở chỗ ngoặt hành lang, biết lấy dũng khí ở đâu, chạy nhanh bắt lấy cánh tay của Lương Chinh.

      Thân thể Lương Chinh cứng đờ, dừng bước. lúc lâu mới dám quay đầu, trêu ghẹo, “Như thế nào? sợ ta giết ngươi nữa?”

      Lương Chinh nhấp nhấp môi, “Ngươi .”

      Lương Chinh nhìn ánh mắt kiên định của nàng, sửng sốt, đuôi lông mày hơi nhướn, “Làm sao lại khẳng định như vậy?”

      Tống Lăng: “Ngươi hôn ta.”

      Lương Chinh: “……”

      Tống Lăng nhìn Lương Chinh, thanh mềm mại, nhàng hỏi, “Vương gia, ngươi…ngươi thích ta sao?”

      câu này, dường như tích góp tất cả dũng khí trong cuộc đời nàng, mặt đỏ, tim đập mau.

      Nàng cảm thấy, có lẽ là thích nàng, nếu , đuổi theo nàng, còn mang nàng trở lại, còn… còn thân nàng, hôn nàng như vậy…

      Nếu lúc này, nàng còn nghĩ muốn giết nàng, vậy nàng cũng quá ngốc rồi.

      Lương Chinh trước giờ chưa từng thích ai, việc nam nữ, đây là lần đầu trong đời .

      Tống Lăng hỏi , có phải thích nàng , cũng có chút ngượng ngùng, bên tai đỏ lên, trầm mặc lát, cuối cùng nhàng, ‘ân’ tiếng, đôi mắt xấu hổ nhìn chỗ khác.

      ai thấy vẻ thẹn thùng này của Lương Chinh bao giờ? Tống Lăng nhịn được mỉm cười, ghé sát đầu lại gần, cười tủm tỉm, “Vương gia, lỗ tai ngươi hồng a, ngươi thẹn thùng à?”

      Lương Chinh sửng sốt, cảm giác mất mặt, nhịn được mà trừng nàng cái.

      Nữ nhân này! Cần thiết toạc ra như vậy sao?

      Tống Lăng thấy trừng, cười càng thêm vui vẻ, khóe miệng cong cong, lộ ra hàm răng trắng .

      cho cười!” Lương Chinh càng , Tống Lăng càng cười vui vẻ.

      Nàng còn cười nhạo , cũng to gan mà!

      Nếu ngày thường, Lương Chinh hung dữ như vậy, tất nhiên Tống Lăng sợ , nhưng lúc này, khi tình cảm của hai người, nàng chút cũng sợ , đôi mắt cười vui vẻ cong cong, lấp lánh xinh đẹp.

      Nàng cảm thấy vui vẻ cả đời cũng bằng ngày hôm nay, Lương Chinh thích nàng, Lương Chinh thế nhưng thích nàng….

      Trong lòng ngọt ngào như được rót mật, vui sướng như đóa hoa muốn nở.

      Lương Chinh thấy nàng cười ngây ngô, cũng nhịn được bật cười theo, xoa xoa đầu nàng, “Cao hứng vậy sao?”

      Tống Lăng ngượng ngùng, nhàng kéo ngón tay , “Chúng ta có thể cùng nhau sao?”

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chúc nửa thế giới luôn vui vẻ và xinh đẹp [​IMG][​IMG][​IMG]
      Hôm nay 8.3 nhận nhiều bông và quà nha [​IMG][​IMG][​IMG]
      Mengotinh_RanluoiJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng @1900 nhé! Mãi
      Phuongphuong575001900 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU KIỀU THÊ

      CHƯƠNG 37: NỤ HỒN ĐẦU

      Editor: 1900


      Lương Chinh: “Vậy cũng hỏi? Vậy sao ta phải mang ngươi trở về?”

      Tống Lăng cười vui vẻ, lại hỏi, “Vậy…vậy nếu Hoàng Thượng biết làm sao bây giờ?”

      Lương Chinh lạnh nhạt đáp, “Biết cũng sao cả, trước giờ phụ hoàng vẫn kiêng kị ta, vì thế mới bắt ta cưới thiên kim của tri phủ quyền thế, bây giờ trời xui đất khiến, nàng càng có bối cảnh nào, càng cao hứng .”

      “Nhưng là, giả mạo Vương phi chính là tội khi quân a?” Tống Lăng vẫn sợ hãi hỏi.

      Lương Chinh sờ sờ đầu nàng, an ủi, “Yên tâm , có ta ở đây, lẽ bảo vệ được ngươi sao?”

      Ngữ khí mười phần kiên định, câu đơn giản, vào trong tai Tống Lăng, chính là viên thuốc an thần, lo lắng trong lòng bỗng nhiên được xóa tan….

      Bí mật luôn cất giấu trong lòng, vẫn luôn thấp thỏm lo sợ, tại có Lương Chinh, , che chở nàng.

      “Cảm ơn ngươi, Vương gia.” Tống Lăng cười tủm tỉm, vui sướng nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh rũ mắt nhìn nàng, sau lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Ngươi sao?”

      Tống Lăng chớp mắt nghi hoặc, “Ta làm sao?”

      “Ngươi thích ta sao?” Lương Chinh hỏi xong, lại có chút ngượng ngùng dời tầm mắt.

      nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, tung hoành sa trường nhiều năm như , khi thích nữ nhân, cũng khẩn trương như tiểu tử hơn mười tuổi.

      Tống Lăng cũng thẹn thùng, cúi đầu, giọng đáp, “Hảo…Giống như có chút….”

      Lương Chinh sửng sốt, đầu quay phắt lại, nhìn Tống Lăng chằm chằm, thể tin, “ chút?!”

      Ngữ khí quả thực được tốt cho lắm, ân, hẳn là muốn phẫn nộ rồi…

      Tống Lăng ngẩng đầu, thấy mặt Lương Chinh đều muốn đen, liền vươn ngón út, tay kia di ngón tay hết đầu ngón út, “ chút, lại nhiều hơn chút.”

      Lương Chinh: “…..Ngươi cố ý chọc giận ta?”

      Tống Lăng nhìn bộ dạng muốn giận lại dám của , rốt cuộc nhịn được bật cười, tiến lên bước, nhàng ôm lấy cánh tay Lương Chinh, ngửa đầu nhìn , “Ta cảm thấy như nằm mơ vậy.”

      Ánh mắt Lương Chinh sâu thẳm, “Làm sao lại nằm mơ?”

      Vẻ mặt Tống Lăng hoang mang, “Sao ngươi có thể thích ta?”

      Lương Chinh nghe vậy, cười nhạo, “Làm sao mà ta biết.”

      Tống Lăng: “……..”

      Lương Chinh: “Hẳn là trúng tà.”

      Tống Lăng còn tưởng Lương Chinh ít ưu điểm của mình, kết quả câu phũ phàng như vậy, khỏi có chút tức giận, ném tay xuống, xoay ngươi, nhìn chằm chằm hoa viên phía kia.

      Lương Chinh nhìn gò má nàng, thấy cái miệng cắn chặt, thở phì phò tức giận.

      khỏi buồn cười, hơi cúi người, môi mỏng dán sát lỗ tai nàng, thấp giọng , “Làm sao vậy? Tức giận?”

      Tống Lăng , miệng càng mím chặt.

      Lương Chinh bỗng nhiên ôm nàng từ phía sau, lẩm bẩm bên tai nàng, hô hấp ướt nóng, “Hai ngày nay ngươi ở nhà, , ta giống như người bị trúng tà vậy.”

      Môi Lương Chinh dán bên tai Tống Lăng, hô hấp nóng bỏng phả xuống cần cổ mịn màng.

      Bên tai Tống Lăng đỏ bừng, có chút ngứa ngứa, theo bản năng liền tránh ra, thanh cũng xuống, “Ngươi…ngươi vừa cái gì?”

      Lương Chinh ôm nàng càng chặt, thấp giọng, “ ta nhớ ngươi.”

      Tống Lăng nhìn phía trước, ngốc ngốc, mắt cũng trố ra.

      Lại nhịn được, quay đầu lại, nhìn Lương Chinh chằm chằm, có chút thể tin được.

      Lương Chinh nhìn nàng, thấp giọng, “Cao hứng sao?”

      Tống Lăng được tự nhiên đỏ mặt, giọng, “Vậy sao dêm qua ngươi mang ta trở về?”

      Lương Chinh nhướng mày, “Ngươi còn dám chuyện đêm qua?”

      màn đầu đường Hoa kia, thiếu chút nữa tức chết .

      Tống Lăng nhấp môi, “Ta có gì với Trương đại ca, kiện xiêm y kia là Trương đại nương nhờ ta đưa qua a.”Lương Chinh hừ lạnh, bộ dáng nghe giải thích.

      Tống Lăng nhìn , vò ống tay áo , thanh mềm mại, “ phải ngươi ăn giấm sao?”

      Lương Chinh: “………Ta có ghen tị sao?”

      Tống Lăng gật đầu.

      Lương Chinh: “ có.”

      Tống Lăng: “Có.”

      Lương Chinh: “ có.”

      “Có, ngô ——“ Tống Lăng còn chưa dứt lời, Lương Chinh cúi đầu chặn môi nàng.

      Cả người Tống Lăng cứng đờ, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng to.

      Nàng cảm giác được, đôi môi ấm áp của ôn nhu vuốt ve lại trằn trọc môi nàng, hôn…

      cầm nổi lòng, đôi mắt nhắm lại, Lương Chinh ôm nàng chặt hơn, đầu lưỡi nhàng tách đôi môi quyến rũ, chạm vào hàm răng trắng sáng, Tống Lăng giật mình, bản năng hé miệng, nháy mắt tạo cơ hội cho địch xông vào…

      Tống Lăng bị ăn đến gắt gao…

      Nụ hôn từ nông tới sâu, càng hôn càng kịch liệt.

      Tống Lăng mới niếm lần đầu, hoàn toàn bị động, nàng cũng biết phải phản ứng thế nào, đành chịu địch công thành đoạt đất, thậm chí, hô hấp cũng loạn hết cả rồi, mặt cũng đỏ bừng vì thiếu khí.

      Lương Chinh cảm giác nàng hô hấp thuận, liền ôn nhu hôn , lại như trước chịu dừng lại nụ hôn này.

      Tống Lăng thở dốc, trong đầu bỗng toát ra cái suy nghĩ: Lương Chinh có trắc phi, trong phủ có thông phòng nha đầu linh tinh, sao có thể thành thục loại chuyện này như vậy?

      nghĩ ngợi, môi bị cắn chút, đau đớn hô tiếng, liền hoàn hồn.

      Vẫn là môi dán môi, tiếng ách ách, “Chuyên tâm nào.”

      Dứt lời, lại tiếp tục tấn công.

      Theo bản năng, Tống Lăng ngô tiếng, lần nữa bị ngậm lấy.

      Thể nghiệm xa lại chưa từng có, khiến nàng vừa hồi hộp lại vừa vui sướng.

      Nguyên lai, cảm giác hôn môi là như này, hai môi mềm mại cứ chạm vào nhau, đáy lòng như được rót mật.Đôi tay cũng tự chủ được, nhàng nâng lên ôm lấy bờ vai vững chắc ấy.

      Ly viện người, dưới mái hiên là đôi nam nữ đắm chìm hôn môi, tới khi Tống Lăng cảm thấy chân mềm nhũn, ngoài viện truyền tới tiếng kêu, “Thiếu gia A Khê, ngươi thể vào đây, đây là phòng ngủ của Vương gia và Vương phi, ngươi thể vào a!”

      Tiếng la kinh hoảng của quản gia thể ngăn cản được bước chân của Tống Khê, đầu óc của tràn ngập hình ảnh tỷ tỷ, nhưng mà, tới đoạn ngoặt của hành lang, ngoài ý muốn thấy tỷ tỷ và kẻ được gọi là Vương gia kia, ôm nhau và…

      choáng váng rồi, cứ như vậy, ngơ ngác đứng đó….

      Tống Lăng bị dọa choáng váng, vội vàng đẩy Lương Chinh ra, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nàng nhìn đệ đệ, ngượng ngùng, “A…A Khê…’’

      Tống Khê ngây ngốc, hoàn toàn biết nên phản ứng thế nào.

      Phá vỡ chuyện tốt của Vương gia và VƯơng phi, Tài thúc lo sợ nơm nớp, “Vương gia, lão nô có ngăn cản, chỉ là…”

      Tầm mắt Lương Chinh dừng người Tống Khê, so với Tống Lăng xấu hổ, lại bình tĩnh rất nhiều, giống như cái gì cũng có phát sinh, nhìn Tống Khê chằm chằm, mở miệng hỏi, “Tên gọi là gì?”

      Tống Khê đối với Lương Chinh luôn có đề phòng, đôi tay nắm chặt, cứng rắn , “Tống Khê!”

      Lương Chinh hơi hạ mi, lại hỏi, “Mấy tuổi?”

      Tống Khê ngạnh cổ, đáp.

      Tống Lăng thấy vậy, vội chạy tới trước mặt đệ đệ, nhàng kéo , “A Khê, kêu tỷ phu.”

      Tống Khê kinh ngạc, nhìn Lương Chinh, ánh mắt khẽ biến, lại nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ của mình.

      Tống Lăng biết đệ đệ có nhiều điều nghi vấn, liền với Lương Chinh: “Vương gia, ngươi còn phải tới quân doanh?”

      Lương Chinh vốn dĩ từ quân doanh về, còn muốn ở bên Tống Lăng nhiều hơn, nhưng giờ phút này, tựa hồ hai người có chuyện cần , liền để lại gian cho nàng, “Phải về.”

      Dứt lời, liền phân phó Tài thúc, “Gọi người chuẩn bị bàn đồ ăn, buổi tối đón gió thiếu gia A Khê.”

      Tài thúc vội đáp, “Vâng, Vương gia!”

      Tống Lăng nghe vậy, ngẩng đầu cảm kích nhìn Lương Chinh.

      quan tâm A Khê, tự nhiên là vì mình.

      Ánh mắt Lương Chinh sâu thẳm nhìn nàng, lại gần, cúi đầu, dùng thanh đủ cho hai người nghe được, thấp giọng, “Buổi tối, chờ ta.”

      Hô hấp ấm áp lọt vào tai nàng, mặt mày đỏ rực, thẹn thùng gật đầu.

      Lương Chinh ghé mắt nhìn nàng, khuôn mặt hồng hồng xinh xắn, môi dưới khỏi cong lên, lặng lẽ nắm tay nàng chút, rồi bước ra ngoài.

      Hai người giọng, động tác niết tay lại dừng trong mắt Tống Khê, đợi người rồi, rốt cuộc Tống Khê nhịn được, “Tỷ, rốt cuộc, chuyện này là sao?”

      …………

      Lương Chinh trờ lại quân doanh, toàn quân dùng xong bữa trưa, nằm ỳ mặt đất nghỉ ngơi.

      Cường độ thao luyện đặc biệt hai ngày này, làm mọi người đều mệt mỏi ăn tiêu, cũng chỉ có thời điểm Lương Chinh có mặt mới dám nghỉ ngơi như này.

      Hai tay Lương Chinh chắp sau lưng, nhìn cái cảnh xiêu xiêu vẹo vẹo đất kia, hé răng.

      Lại biết ai thấy người, sợ tới hô to, “Vương gia!”

      tiếng kêu này, làm linh hồn bé của mọi người muốn bay mất, cả đám lấy tốc độ cực nhanh mà đứng dậy, dù sao cũng là thủ hạ tinh nhuệ của Lương Chinh, tự nhiên cũng có bản lĩnh, chỉ chốc lát, liền quy quy củ củ, có hàng có lối ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Lương Chinh qua, nhìn bọn chằm chằm.

      Cả đám lính cợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, hô hấp cũng sắp loạn, lại dám hé răng.

      Hai ngày nay tâm tình Vương gia tốt, cố tình, còn trông thấy cái cảnh lười biếng này của bọn , trong đầu cả đám chỉ còn suy nghĩ: Xong rồi, xong rồi, xong rồi!

      Mọi người đều kêu thảm trong lòng, thanh Lương Chinh đột nhiên vang lên, “Rất mệt sao?”

      mệt!” Mọi người đồng thanh hô, trong lòng lại kêu rên, mẹ nó mệt mỏi!

      Lương Chinh nhìn bọn như xác nhận gì đó, “Nếu mệt tiếp tục thao luyện!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :