1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Hi, tuần sau nha nàng, cuối tuần ta khá bận :yoyo55:
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 34: Về nhà?
      Edit: 1900


      Nhớ, nửa đêm đắp chăn cho nàng.

      Nhớ, trở về thấy nàng chơi tuyết, liền bế nàng lên, dù tức giận nàng sợ lạnh, lại nhàng ôm nàng tới bên lò sưởi, nắm tay nàng chặt, cùng nhau sưởi ấm.

      Trong đầu trống trơn, suy nghĩ được cái gì, trong lòng, lại như như mất đồ vật quan trọng nào đó.

      Nàng từng tự nhủ, được thích Lương Chinh, phải người mà nàng có thể thích, chỉ là, hình như, vẫn cứ thích.... Trong đầu, đều là hình bóng , đuổi thế nào nào cũng đuổi .

      Mất ngủ đêm, hôm sau tỉnh lại, hai mắt sưng như hạch đào.
      [​IMG]

      Tử Diên tỉnh lại, thấy Tống Lăng ngồi phát ngốc trước bàn.

      "Sao lại dậy sớm vậy?" Tử Diên nhìn nàng, nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, bị dọa sợ, vội vàng bước tới, "Ngươi sao vậy? Làm sao đôi mắt đỏ như vậy? Khóc?"

      Tống Lăng lắc đầu, "Tử Diên, ta nghĩ, chúng ta vẫn là thôi."

      Tử Diên sửng sốt, "Bây giờ? Chúng ta còn chưa kiếm được tiền mà."

      Tống Lăng đẩy rổ thêu cho Tử Diên nhìn, "Hai ngày nay chúng ta làm được ít, đổi được chút tiền, lại mướn chiếc xe ngựa, có vấn đề gì, lộ phí, ta vừa vừa nghĩ."

      "Vì sao....." Tử Diên kỳ quái hỏi Tống Lăng: "Vì sao gấp vậy? Ngươi sợ Vương gia đổi ý sao? Ngày hôm qua thấy ngươi, bắt ngươi lại còn gì?"

      Tống Lăng mím môi, "Ta cảm thấy ở đây tốt lắm."

      Nàng ngốc, nàng biết Trương đại ca thích nàng, nàng muốn có hiểu lầm.

      Tử Diên suy nghĩ, liền biết, liếc ngoài cửa cái, giọng, "Vì Trương đại ca sao?"

      Tống Lăng nhấp môi, định gì, lại thôi, chỉ gật đầu.

      "Kỳ , ta cảm thấy, Trương đại ca cũng rất tốt mà. Điều kiện trong nhà tồi, thân thể tốt, lớn lên kém, vừa nhìn liền biết. Quan trọng nhất, đối với ngươi tốt, ngươi ..."

      "Tử Diên, đừng bậy." Tống Lăng ngắt lời nàng, biểu cảm nghiêm túc, "Ta biết, nhưng ta thích ."

      Tử Diên nhìn nàng, lâu sau, đột nhiên hỏi: "Ngươi thích Vương gia, đúng ?"

      Tống Lăng nghe vậy, khống chế được bản thân, trái tim cũng run lên, cắn cắn môi.

      Tử Diên thấy nàng trầm mặc, thở dài, "Cũng đúng, Vương gia tuấn như vậy, lại là nam nhân có bản lĩnh, ai có thể tránh được mị lực của ."

      Tống Lăng rũ mắt, sắc mặt trắng bệch, đáp lại.

      Tử Diên nhìn nàng, thở dài sâu kín.

      người là Vương gia cao cao tại thượng, người là kẻ giả mạo thân phận Vương phi, có thể nhặt lại cái mạng cầu trời phật, nào có thể hy vọng xa vời.

      Tống Lăng quyết định phải , liền tới cáo biệt chủ nhà.

      Trương đại nương vừa nghe, liền khiếp sợ, "Sao lại đột nhiên như vậy? phải muốn tích cóp đủ lộ phí sao? Bây giờ mới qua hai ngày...?"

      Tống Lăng cúi đầu, "Thực có lỗi, ta lo lắng cho phụ thân, nên muốn trở về sớm, hai ngày này, làm phiền ngài, rất cảm ơn ngài, ta cũng có vật gì, đây là đôi giày ta làm suốt đêm, ta cũng so với đôi giày ngài , hẳn là vừa chân."

      xong, liền đưa đôi giày trong tay đưa cho bà.

      Trương đại nương sốt ruột khuyên, "Lại ở thêm mấy ngày, ngươi cũng biết, mấy ngày tới là tết rồi, nếu muốn , cũng chờ qua năm mới hãy , thuận tiện tích thêm chút lộ phí."

      " cần a, cảm ơn ý tốt của ngài, ta muốn về nhà nhanh chóng." Tống Lăng nghĩ, ở cùng mái hiên với Trương Thạch ổn, đành phải mình nhớ nhà. Thực tế, nàng cũng rất nhớ phụ thân. A Khê , thân thể người khá hơn nhiều rồi, nàng mong ngóng gặp người lâu lắm rồi.

      xong, lại lấy trâm bạc trong ống tay áo ra, đưa cho Trương đại nương, "Đại nương, đây là đồ Trương đại ca đưa cho ta, ngài giúp ta trả lại cho ."

      [​IMG]

      Ngày hôm qua Trương Thạch còn cứng rắn cài lên đầu nàng, nàng muốn gỡ xuống, lại tức giận, thế nào cũng chịu lấy về.

      Trương đại nương nhìn nàng, khó xử, "Tiểu Thạch tặng ngươi, nhận lại."

      "Ta thể nhận." Tống Lăng cũng do dự, nàng nhét vào tay bà luôn.

      "Ngươi...."

      "Đại nương, cảm ơn ngài, thực cảm ơn ngài." Tống Lăng lui bước, gập người sâu với bà.

      Trương đại nương nâng nàng dậy, "Đừng như vậy, ta cũng giúp được gì cho ngươi."

      Trương đại nương cúi đầu nhìn cây trâm, bỗng nhiên minh bạch.

      Nha đầu này chạy nhanh như vậy, đại khái cũng do nhi tử nhà mình .

      Trương đại nương kéo tay Tống Lăng, cười cười, "Đều do Tiểu Thạch lỗ mãng, làm ngươi sợ."

      Tổng Lăng ngẩn ra.

      Trương đại nương vỗ vỗ bàn tay nàng, "Chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng, ngươi yên tâm, ta chuyện với tiểu Thạch, ngươi chờ, ta lấy đồ vật này cho ngươi."

      xong, liền quay vào phòng.

      lát sau, đưa cho nàng bao đồ.

      Vừa cầm, Tống Lăng liền biết là bạc, hoảng loạn nhét trả bà, lắc đầu ngừng, "Đại nương, ngài mau cầm lại , ta thể lấy!"

      "Ngươi coi như ta cho ngươi mượn lộ phí, từ kinh thành trở lại Ích Châu, có chút lộ phí là nổi đâu."

      " được, được, chúng ta tới quấy rầy ngài rất khó xử, bạc này chúng ta thể lấy, ngài mau cầm lại..." Tống Lăng kiên quyết nhận.

      Thấy nàng kiên trì, bà cũng có cách nào, đành thu lại, rồi dặn dò, "Vậy các ngươi đường cẩn thận, nếu có cơ hội tới kinh thành, nhất định phải tới thăm ta a."

      Tống Lăng gật đầu, cảm kích ôm bà, "Đại nương, ngài nhớ bảo trọng thân thể."

      "Ai, các ngươi cũng vậy, tự chăm sóc tốt nhé."

      Trương đại nương đưa họ ra đường lớn.

      Bên ngoài tuyết rất lớn, Tống Lăng quay đầu, với bà, "Đại nương, bên ngoài rất lạnh lẽo, ngài mau trở về ."

      Trương đại nương gật gật đầu, "Được, các ngươi nhớ cẩn thận."

      Tống Lăng vẫy vẫy tay với bà, liền cầm thêu phẩm tới Như Ý phường, có Tử Diên và Trương đại nương giúp đỡ, cũng làm được khá nhiều, tính ra cũng được hai lượng bạc.

      Nào biết được, muốn thuê chiếc xe ngựa tới Ích Châu cũng cần hai lượng.

      Ba người mặc cả nửa ngày, cuối cùng mượn được chiếc xe rách, xa phu cũng do dự nửa ngày mới đáp ứng.

      Đoạn này nguyên văn, cuối cùng hiểu lắm nữ 9 lấy bạc thừa ở đâu?

      Sau cùng, dư lại được hai đồng bạc, tiết kiệm mỗi ngày chỉ ăn màn thầu trắng, có thể cầm cự được đoạn đường.

      [​IMG]
      [​IMG]
      Đăng cho các nàng đỡ đói nhé :yoyo60:

      văn tiền mua được hai cái màn thầu, trước khi xuất phát, Tống Lăng liền mua mười cái làm lương thực.

      Tới buổi trưa, rốt cuộc lên xe, xuất phát ra khỏi cửa thành.

      Tử Diên có cảm giác gì với kinh thành, nàng muốn về nhà lâu lắm rồi, từ lúc thuê xe ngựa, rất cao hứng, "Ta còn nghĩ phải chờ mấy ngày nữa chứ, là bồ tát phù hộ."

      Nàng duỗi cái eo, lưng dựa vào vách xe, " nhớ Ích Châu, bên ngoài dù tốt thế nào, cũng bằng ổ chó nhà mình."

      So sánh với Tử Diên, tâm trạng Tống Lăng rất phức tạp.

      Xốc màn che, đôi mắt cứ luôn nhìn bên ngoài.

      Lúc vừa tới kinh thành, nàng muốn rời lập tức, nơi này, nàng sợ hãi, mỗi ngày đều lo lo lắng lắng sinh sống.

      tại phải , lại thấy khó chịu trong lòng, thậm chí là luyến tiếc.

      Trừ tịch đêm ấy, nàng với , hai ngươi dạo chợ đêm, rồi thả hoa đăng, ước nguyện.
      Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.

      Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành đến và tiễn trừ năm cũ.

      Đêm Trừ Tịch (除夕- Chú Xī) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm, "trừ tịch" nghĩa là "đêm của thay đổi""đêm của thời khắc giao thời".

      [​IMG]
      [​IMG]

      Mấy ngày nữa là trừ tịch, nàng rời nơi này.

      Mà Tử Diên cũng , tình huống tại, có thể nhặt lại cái mạng, là vạn hạnh, nàng nào dám hy vọng xa vời điều gì.

      Tống Khê nhìn tỷ tỷ, nhàng kéo tay áo nàng, "Tỷ, ngươi xem cái gì?"

      Tống Lăng lắc đầu, buông màn xe xuống, " có gì."

      Ngơ ngác dựa vào vách xe ngựa, đôi mắt rũ xuống, gì nữa.

      Tống Khê biết nàng vui, lại lý do.

      vươn tay, cầm tay Tống Lăng chặt.

      Tống Lăng nhìn đệ đệ.

      Tống Khê nhàng với nàng, "Tỷ, chúng ta về nhà."

      Về nhà?

      Tống Lăng nghe hai chữ này, có xúc động, khống chế được rớt nước mắt.

      Nàng nỗ lực mỉm cười, nắm chặt tay đệ đệ, "Được, chúng ta về nhà."

      Coi như mọi chuyện, đều chưa từng phát sinh, về nhà, sống tốt.

      Xe ngựa tới cổng thành, phía trước có ít người xếp hàng, binh lính kiểm tra xong mới có thể ra khỏi thành.

      Quan binh làm việc cũng nhanh nhẹn, chỉ nghe thấy, ", , ——”

      Chờ lát, liền tới ba người bọn họ.

      binh lính cầm trường mâu xốc màn xe lên, thấy hai thiếu nữ và thiếu niên, tiến hành kiểm tra, " chỗ nào?"

      Tống Lăng trả lời, "Bẩm quan gia, chúng ta là ngươi Ích Châu, quay về quê quán đón năm mới."

      Binh lính kia đánh giá ba người, vung tay lên, "Rồi, thôi!"

      Xe ngựa tiếp tục lên đường, thuận lợi ra khỏi thành.

      Sau canh giờ, Triệu Kỳ ăn cơm, trở về kiểm tra cửa thành, "Buổi sáng ai canh?'

      binh lính đáp: "Bẩm đại nhân, là Lưu Phong."

      "Lưu Phong? Ai?"

      "Bẩm đại nhân, ngươi mới tới buổi sáng."

      Triệu Kỳ ừ tiếng, "Kêu lại đây."

      "Vâng, thưa đại nhân!"

      Chờ lát, có binh lính vội vàng chạy tới, chưa tới nơi hô to, "Đại nhân!"

      Triệu Kỳ liếc , "Buổi sáng có ba người nào cùng ra khỏi thành, là hai thiếu nữ và thiếu niên ?"

      Hai ngày trước Tứ gia cố ý dặn , nếu phát , phải lập tức ngăn lại. Tuy vì sao, nhưng chủ tử có lệnh, chỉ cần làm theo liền được.

      Lưu Phong nghe vậy, nháy mắt mặt mày trắng bệch, "Đại nhân, mấy người kia phạm tội gì sao?"

      Triệu Kỳ nghe vậy, liền biết ổn, căng thẳng hỏi, "Ngươi thả người rồi sao?!"

      Lưu Phòng gật đầu, lắp bắp , "Đúng, đúng vậy, bọn họ muốn tới Ích Châu, thuộc hạ thấy có gì dị thường, liền thả người , đại nhân ——”

      Lời còn chưa dứt, đầu bị đập cái, "Hỗn trướng này! Ngươi hại chết lão tử rồi!"

      -----------------
      Ta còn nghĩ chương này kịch tính lắm :yoyo69:
      Cơ mà, hình ảnh, tỷ đệ nắm tay, "Chúng ta về nhà." xúc động (=.:)

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Đọc bằng điện thoại, nếu thấy chữ nhớ bảo ta nhé :v
      levuong thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng á nàng @1900 , đọc mà cứ sốt ruột tới đoạn Vương gia tới cướp chị về, haiza
      1900 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 35: Đoàn tụ


      Trước đó Lương Tẫn phân phó Triệu Kỳ phải chú ý cổng thành, ngay lập tức cũng dặn dò các huynh đệ làm cùng, phải đánh bóng đôi mắt nhìn chằm chằm cho vương gia.
      Lưu Phong là lính mới, tự nhiên biết cái chỉ thị này, mới có thể thả người.
      Lúc này, mới thấy sợ hãi run sợ, "Đại nhân...làm sao bây giờ? Có muốn điều binh tìm về?"
      Triệu Kỳ cảm thấy hỏng mất, "Tìm!Tìm a! Mang thêm mấy huynh đệ nữa, nhất định phải mang người về!"
      bên sốt ruột phân phó, bên xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa hướng quân doanh chạy tới.
      Giờ phút này, Lương Chinh ở giáo trường luyện binh.
      luyện cả sáng, cả lũ cơ hồ bị bóc tầng da, kẻ nào cũng lên đài vài lượt.
      "Đều là thùng cơm hay sao?? Huấn luyện lâu như vậy, chiêu của bổn vương cũng đón được? Ta xem các ngươi, dứt khoát trở về nhà trồng trọt , tham gia quân ngũ làm gì!"
      Vương gia tính tình tốt hai ngày rồi, đám rũ đầu dám hé răng. Thà bị mắng mấy câu cũng dám làm chim đầu đàn.
      Lương Chinh thân hắc y, đứng giữa võ đài, toàn thân lộ ra cỗ khí chất vương giả.
      Mắt quét qua đám lính rũ đầu, tâm tình bị nghẹn hốt hoảng tức khắc bốc hỏa, vứt thương xuống mặt đất, xoay người bước .
      Lương Tẫn nhìn nửa ngày, lúc này mới bước lên, "Nhị ca, ngươi sao chứ?"
      Lương Chinh phản ứng, lập tức vào trong trại.
      Lương Tẫn theo sau, sợ chết hỏi tiếp, "Ca, ta nghe Tài thúc , tối qua ngươi tìm nhị tẩu? Thế nào lại mang người về?"
      Lương Tẫn lúc này mới đá phải đá tảng, Lương Chinh dừng bước, nghiêng đầu, sắc mặt càng khó nhìn, "Ngươi nhàn như vậy? luyện binh cho ta, đừng suốt ngày rảnh rỗi ở trước mặt ta!"
      Dứt lời, vén mành, bước vào trong trướng.
      Lương Tẫn bị mắng đầy đầu, sửng sốt nửa ngày.
      muốn mặt dày vào trong khuyên nhủ, liền nghe thấy tiếng gọi sốt ruột, "Tứ gia! Tứ gia!"
      Lương Tẫn quay đầu, thấy Triệu Kỳ hoảng hốt chạy lại.
      "Làm sao? Có người ra khỏi thành?"
      Triệu Kỳ chạy như bay, liền thở cũng gấp gáp, "Ra... ra ngoài! Binh lính hôm nay vừa tới, biết tình huống, thả người ra khỏi thành!"
      Triệu Kỳ xong, vô cùng khẩn trương, "Vương gia, ba người bọn họ phải tội phạm quan trọng chứ?"
      Nếu thả trọng phạm của triều đình, cái đầu này của sợ là khó giữ!
      Lương Tẫn nghe vậy, trán nhăn lại, "Ngươi chắc chắn chứ? Hai nữ nhân, thiếu niên, Ích Châu?"
      "Đúng! Ích Châu!"
      Trướng mành bị vén lên đột ngột, Lương Chinh bước rất nhanh, túm cánh tay Triệu Kỳ, "Ngươi vừa mới cái gì? Lặp lại lần nữa!"
      .....
      Xe ngựa ra khỏi thành hơn canh giờ, rời kinh thành rất xa rồi, Tống Lăng nhịn được, lại xốc màn che lên.
      Tử Diên kéo tay nàng an ủi, "A Lăng đừng nghĩ quá nhiều, để nó qua . Ngẫm lại sau này, phụ thân ngươi khỏe mạnh hơn, A Khê cũng chậm rãi trưởng thành, mỗi ngày sau này trôi qua tốt hơn, chừng, rất nhanh ngươi lại gặp được người thích hợp."
      Tống Lăng buông màn xe, cười miễn cưỡng.
      từng gặp người nam nhân như Lương Chinh, sợ là rất khó có người vào mắt.
      Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn đệ đệ cầm sách, nàng tò mò, lại gần, " xem gì vậy?"
      "Luận ngữ." Tống Khê đáp.
      Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn từng chữ trong quyển sách. Từng hàng từng hàng rậm rạp toàn chữ, chúng nó nhận thức nàng, nàng lại quen chúng, nhìn còn thấy đau đầu.
      Lại nghĩ tới Lương Chinh, rất thích đọc sách. Mỗi ngày thấy , phải luyện võ là đọc sách, có đôi khi, vừa xem là hai canh giờ.
      Chỉ là, bộ dáng nghiêm túc đọc sách của rất mê người.
      Tống Lăng nghĩ tới Lương Chinh, có chút nhập thần, đúng lúc này, xe ngựa xóc nảy kịch liệt.
      chú ý, cả người theo quán tính bị bắn về phía trước, đầu 'phanh' tiếng, đập vào vách ngựa.
      "Tỷ!" Tống Khê vội vàng ngồi gần, vội vàng nâng nàng dậy.
      Tống Lăng che đầu, cái trán bị đập vào đau, "Đại thúc, sao vậy?"
      Vừa dứt lời, liền thấy thanh hoảng sợ của đại thúc bên ngoài, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn gì? Đừng tới đây, ngươi ngươi ngươi, ngươi được xằng bậy..."
      thanh phát run truyền vào trong xe, Tống Lăng đệ đệ gắt gao, giống như mái mẹ che chở gà con, đôi môi cắn chặt, gắt gao nhìn bên ngoài.
      Nàng gỡ cây trâm đầu xuống, nắm chặt trong tay, , "A Khê đừng sợ, tỷ bảo hộ ngươi."
      Tử Diên sợ phát run, cũng lại gần Tống Lăng, "Làm sao bây giờ, chúng ta gặp cướp sao?"
      thanh nức nở, quả khóc.
      Xa phu còn kêu, "Ngươi muốn làm gì, chúng ta có tiền, ! Cầu ngài giơ cao đánh khẽ...

      Lời chưa dứt, liền thấy màn xe bị xốc lên.
      Phản xạ có điều kiện, Tống Lăng cầm cây trâm đâm xuống.
      Tay Lương Chinh hơi nghiêng, liền dễ dàng tránh được, ngược lại cầm tay đẹp, "Hai ngày thấy, như thế nào? Muốn mưu sát phu quân?"
      Cây trâm trong tay rớt xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm, khiếp sợ ngây người.
      Lương Chinh nhìn nàng, nháy mắt ôm người ra khỏi xe ngựa.
      cho nàng có cơ hội phản ứng, liền bế người lên ngựa, sau đó xoay người lên ngồi sau, ôm lấy nàng, liền cầm dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, tuấn mã nháy mắt chạy xa vài bước.
      Cả người Tống Lăng choáng váng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đột nhiên quay đầu, "Ngươi muốn mang ta đâu, ngô ——”
      Lời chưa hết, Lương Chinh cúi đầu, môi nặng nề ngăn lời của nàng.
      Trong nháy mắt chạm vào, đầu Tống Lăng 'oanh' tiếng, trống rỗng, còn nghĩ được gì.
      Đôi mắt nàng mở to, hề chớp mắt nhìn .
      Tim đập mau, phanh phanh phanh..phảng phất muốn nhảy ra ngoài.
      còn bất kì thanh nào, đại não còn dùng được, cứ như vậy, khiếp sợ nhìn Lương Chinh.
      Độ ấm đôi môi, giống như đoàn hỏa, làm hồng khuôn mặt Tống Lăng, đường từ mặt xuống cổ.
      Thân thể nàng cứng đờ, dám cử động chút nào, trong đầu chỉ có ý niệm ——
      ... làm gì?
      Môi dính sát môi, cảm thấy nữ nhân trong ngực cứng đờ, lát sau, đành thả người.
      Rũ đôi mắt đen nhánh, sâu xa nhìn nàng.
      Cả người Tống Lăng ngốc nghếch, khóe môi khẽ nhếch, cứ ngơ ngác nhìn .
      Hai người đối diện nhìn nhau, đều chuyện, khí phảng phất đọng lại vào lúc này.
      Cũng biết bao lâu, não rốt cuộc được máu tiếp tế, lấy lại tinh thần, mà hoàn hồn, đầu càng loạn.
      Miệng giương lên, muốn hỏi ý tứ của , lời tới họng, lại tự giác nuốt vào.
      Nàng ngượng ngùng.
      Đúng lúc này, Tống Khê chạy lại, giữ chặt dây cương, như con báo , ánh mắt hung ác trừng người trước mặt ôm lấy tỷ của mình, "Ngươi làm gì? Mau buông tỷ tỷ của ta ra!"
      Gầm lên giận dữ, đánh vỡ khí trầm mặc của hai người.
      Lương Chinh rũ mắt, từ cao nhìn xuống, khóe miệng có ý cười, "Vương phi của bổn vương, ngươi buông liền buông?"
      Tống Lăng khiếp sợ, nhìn thẳng Lương Chinh.
      Người này cũng thu hồi tầm mắt, nhìn nàng, " tiếng liền , bản lĩnh khá?"
      "... phải ngươi..."
      phải được xuất nữa. Nàng nhỡ giữ được cái mạng này sao?
      Lời này còn đỡ, vừa nhắc tới, Lương Chinh lại tức giận, trừng mắt nhìn nàng, "Cái gì gọi là ta bảo ngươi ? Là ai ngay từ đầu phải rời vương phủ, rời kinh thành? bao giờ xuất trước mặt ta nữa?"
      Tống Lăng cứng đờ, nhớ tới buổi tối hôm đó, nàng khỏi chột dạ, giọng, "Ta...ta sợ ngươi giết ta."
      Lương Chinh nghe vậy, tức giận cười, nhìn nàng, "Vương phi giả mạo, ấn luật, đích xác phải trảm."
      Tống Lăng bị dọa, trợn tròn đôi mắt.
      "Ngươi muốn gì? Ngươi thả tỷ của ta ra." Tống Khê nghe sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, tay bắt lấy tay tỷ tỷ, muốn cứu nàng khỏi hang cọp.
      Lương Chinh để ý , kẹp chặt ngựa, nháy mắt ra ngoài.
      "Tỷ!" Tống Khê sốt ruột, muốn đuổi theo.
      Tử Diên ngăn lại, vội vàng giữ chặt , "A Khê!"
      "Ngươi buông ta ra! Tỷ của ta bị bắt rồi!" Tống Khê gấp gáp, vung tay muốn tránh khỏi.
      Tử Diên nhịn được cười, "Ngươi đừng khẩn trương, tỷ của ngươi có việc gì."
      Tống Khê nghe vậy, rốt cuộc dùng giãy dụa, nhíu mày nhìn Tử Diên.
      "Ngươi phát Vương gia vừa hôn tỷ tỷ ngươi sao?"
      Tống Khê nhăn mày, mắng to tiếng, "Đăng đồ tử!"
      Tử Diên gõ đầu , "Tiểu hài tử như ngươi biết gì? Bọn họ là phu thê."
      "Là giả!" Cương quyết trả lời.
      Tử Diên lại thở dài, "Ngươi yên tâm, Vương gia nếu đuổi theo tận ngoài thành, khẳng định vì thích người, phải mang người lại để chém đầu đâu."
      Tống Khê giằng ra, chạy theo phương hướng con ngựa kia.
      Tử Diên lớn tiếng, sợ nghe , "Ngươi làm gì?"
      "Tìm tỷ của ta!"
      .......
      Lương Chinh thúc ngựa, mang người trở lại vương phủ.

      ----------------
      1900: có ai thấy Tử Diên trong truyện này thông thái ??

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :