1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Chương 33: Hữu duyên...

      Edit: 1900


      Lương Tẫn vừa rời khỏi, Lương Chinh liền ném lại mấy câu vừa nghe được ra khỏi đầu, muốn tiếp tục xử lý công vụ cho xong.

      Chỉ là như mong muốn. Nghĩ tới Tống Lăng bên nam nhân khác, trong lòng liền đau, nặng nề như bị thứ gì đó đè lên, khó chịu ra lời.

      Lần thứ ba cầm bút lên, lại vẫn viết được cái gì, bực bội ném bút sang bên, đứng dậy từ ghế, nhanh chóng khoác áo ngoài vào, bước nhanh ra ngoài.

      Tài thúc thấy Lương Chinh ra, vội tiến lại gần, "Vương gia, về Ly viện sao?"

      Lương Chinh trầm mặt, "Chuẩn bị ngựa cho ta! Lập tức!"

      muốn đến xem, là kẻ nào muốn sống, liền Vương phi của Lương Chinh cũng dám mơ ước!

      đường người ngựa chạy tới ngõ Đường Hoa thành Nam, trong đầu quanh quẩn câu của Lương Tẫn, nghĩ tới nàng bên cạnh nam nhân khác, vừa nóng lòng, vừa bực bội, nghẹn tới cả người bức bối.

      Đen mặt, hừ mạnh tiếng, vung roi càng mạnh.

      Lúc này, Tống Lăng và Tử Diên cùng nhau thêu chiếc khăn tay trong phòng.

      Trương Thạch chuẩn bị vào núi, ra tới cửa rồi, nghĩ thế nào, liền quay lại phòng Tống Lăng, gõ gõ cửa. Phòng đóng, Tống Lăng ngẩng đầu, liền thấy Trương Thạch, vội chào, "Trương đại ca."

      Trương Thạch vừa thấy Tông Lăng, liền cười rất tươi, vào, "A Lăng, ta vào núi, khoảng giữa trưa ngày mai trở lại, ngươi cứ an tâm ở nhà, thời tiết lạnh, cần ra cửa, cẩn thận cảm lạnh nhé."

      "Trương đại ca, ta xem a, trong mắt ngươi chỉ có A Lăng thôi, ta và đại nương đều là khí a." Biểu của Trương Thạch, chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra tâm tư của , Tử Diên ngồi bên cạnh cười hì hì giỡn.

      Trương đại nương cũng cười rộ lên, tâm tư nhi tử ra sao, nàng đều ràng, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu quan sát biểu tình của Tống Lăng.

      Tống Lăng bị trêu ghẹo, mặt đỏ bừng, rũ đầu, nửa tiếng đáp lời.

      Bàn tay ở dưới bàn liền véo Tử Diên, ý bảo nàng cần bậy.

      Tử Diên cười tủm tỉm, gì nữa.

      Trương Thạch có chút ngượng ngùng, cười pha trò, "Tử Diên nương cũng an tâm ở đây, ta lên núi, kiếm chút món ăn thôn quê trở về, ngày mai chúng ta lại có thêm đồ ăn."

      xong, lại nhìn mẫu thân mình, "Nương, ta đây."

      Trương đại nương cười cười gật đầu, "Rồi, ."

      "A Lăng, ta đây." Trương Thạch thấy nàng vẫn luôn rũ đầu, nhìn , liền nhịn được hô câu.

      Tống Lăng lúc này mới vội vàng ngẩng đầu, nhìn , "Trương đại ca đường cẩn thận."

      câu này của nàng, tâm Trương Thạch cũng nở hoa, cực kỳ vui vẻ, nhếch miệng cười, thanh rất lớn, "Ân, ta !"

      Cáo biệt cùng Tống Lăng xong, mới xoay người chạy ra ngoài.

      Đời này của Trương đại nương, bà chưa thấy nhi tử vui vẻ như vậy, lắc đầu cười bất đắc dĩ. Nhi tử lớn, là thời điểm lên cưới vợ.

      "Đại nương, vì sao Trương đại ca đều vào núi vào ban đêm?" Tử Diên vừa thêu vừa tò mò hỏi.

      Trương đại nương cười , " ban ngày động vật rất cảnh giác, dễ săn bắt, buổi tối vào núi lại dễ dang đắc thủ."

      Tử Diên lại , "Vậy a, nhưng buổi tối có đèn, cũng nhìn thấy."

      Trương đại nương cười đáp, " nhìn, là dựa vào lỗ tai nghe ngóng."

      Trương đại nương đời này cũng chưa thấy nhi tử như vậy cao hứng quá, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Nhi tử lớn, cũng là thời điểm cưới vợ.

      “Đại nương, vì cái gì Trương đại ca đều là ban đêm vào núi đâu?” Tử Diên bên thêu xuống tay lụa bên tò mò hỏi.

      Trương đại nương cười : “ trắng ra thiên động vật cảnh giác, dễ dàng như vậy săn đến, buổi tối vào núi nhưng ra dễ dàng đắc thủ.”

      Tử Diên : “Chính là buổi tối tối lửa tắt đèn cũng nhìn thấy a.”

      Trương đại nương lại cười, : “ cũng phải là dựa xem, là dựa vào lỗ tai nghe.”

      "Oa, Trương đại ca lợi hại a." Tử Diên nhịn được tán thưởng, lại nhàng đẩy tay Tống Lăng, vẻ mặt ái muội, "Có phải vậy A Lăng?"

      "A...Đúng, đúng vậy." Tống Lăng ngước mắt, liếc Tử Diên cái, ý bảo nàng cần vui đùa.
      Tử Diên le lưỡi, cười hì hì, tiếp tục thêu khăn tay của nàng.

      trận gió thổi tới, mang tới luồng khí lạnh băng.

      Tống Lăng nhịn được rụt rụt cổ, Tử Diên : " lạnh a."

      "Đúng vậy, A Thạch, hài tử kia vào trong núi, so với ở chân núi còn lạnh hơn." Trương đại nương nhìn bên ngoài trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy, " được, ta phải lấy thêm kiện xiêm y cho ."

      xong, liền chạy ra cửa, tới trong phòng Trương Thạch, cầm chiếc áo ấm ra.

      Trương Thạch vừa ra cửa, phỏng chừng còn chưa xa, Trương đại nương muốn đuổi theo đem xiêm y cho .

      muốn , đầu óc liền chuyển, trong lòng nổi lên cái suy nghĩ.

      Nhi tử thích A Lăng, vậy liền tạo nhiều cơ hội cho bọn chúng ở chung.

      Nghĩ, mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, xoay người tới phòng Tống Lăng, vừa vào liền ôm bụng, mặt lộ ra vẻ thống khổ, ôm bụng, "Ai da, bụng ta đau quá."

      Tống Lăng thấy vậy, vội buông kim chỉ trong tay, chạy tới cửa đỡ bà, "Đại nương, ngươi làm sao vậy? có việc gì chứ?"

      " có việc gì, có thể do buổi tối ăn nhiều, ai, được rồi, ta đau bụng quá." Trương đại nương cúi gập ôm bụng, làm bộ vô cùng đau đớn.

      Rồi lại như nghĩ ra điều gì, "A Lăng, xiêm y này, phiền ngươi ta cho A Thạch được , còn chưa có xa, ai nha, ta được rồi, ta phải nhà xí...."

      , liền để vào trong ngực Tống Lăng, quay đầu chạy nhanh .

      "Ai ——” Tống Lăng sửng sốt, nhìn xiêm y trong tay, có chút ngốc.

      Trố mắt lát, mới lấy lại tinh thần, ôm xiêm y chạy ra ngoài.

      Mở cửa, nhìn quanh ngõ , im ắng, bóng người cũng có.

      Tống Lăng sợ Trương Thạch xa, ôm xiêm y chạy như bay ra ngoài.

      Lương Chinh cưỡi ngựa tới ngõ , muốn hỏi thăm nhà Trương đại nương bán đậu hũ, liền thấy thân ảnh hồng nhạt lao nhanh từ trong ngõ ra, khuôn mặt tròn đô đô thịt, phải tiểu nha đầu có lương tâm kia là ai?

      “A ——” muốn kêu nàng, lời còn chưa ra, liền thấy nha đầu quay người lại, hô to tiếng với đường đối diện, "Trương đại ca!"

      Lương Chinh sửng sốt, trong nháy mắt, liền nhìn thấy nàng chạy theo hương ngược lại.

      Tầm mắt gắt gao nhìn theo, liền thấy nàng ngừng lại trước mặt nam nhân.

      Trương Thạch nghe được thanh của Tống Lăng, quay đầu liền thấy người, vô cùng kinh hỉ vui mừng, "A Lăng, sao ngươi lại chạy ra đây?"

      Tống Lăng vội cầm xiêm y đưa cho , "Trương đại nương, trong núi lạnh, ngươi mặc nhiều hơn."

      Trương Thạch nhìn Tống Lăng, khiếp sợ mở to hai mắt, trái tim thình thịch nhảy dựng lên, tin được vào lỗ tai mình, nhìn nàng chằm chằm, cẩn thận hỏi lại, "A Lăng, ngươi vừa cái gì?"

      Tống Lăng nhìn , nghĩ nghe , vì thế lại lặp lại, "Trong núi lạnh, ngươi mặc thêm nhiều xiêm y... A!"

      Tống Lăng chưa dứt lời, Trương Thạch liền cầm tay nàng, "A Lăng! Ngươi..."

      Tống Lăng bị dọa nhảy dựng, cấp tốc rút tay về, mặt đỏ bừng, theo bản năng nhìn xung quanh, "Ngươi....Ngươi đừng, đừng như vậy...."

      Trương Thạch nghĩ nàng quan tâm mình, cố ý tới đưa xiêm y cho mình, kích động năng lộn xộn, "Thực xin lỗi A Lăng, ta...ta rất cao hứng, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!"

      cầm lấy xiêm y, "Lát nữa ta mặc vào!"

      Tống Lăng ý thức được, sợ rằng hiểu lầm, chưa kịp mở miệng giải thích là đại nương để nhờ nàng mang xiêm y cho Trương Thạch đột nhiên cầm tay nàng, cau mày, "Tay ngươi sao lại lạnh như vậy?"

      Tống Lăng vội rút tay ra, lắc đầu, "... lạnh."

      Trương Thạch , " sao, ta lên núi, săn con hồ ly, trở lại liền làm cái áo lông cao cổ, lông cáo ấm, kín cổ thấy lạnh nữa."

      Tống Lăng nghe vậy, vội lắc đầu, " cần! cần phiền toái ——”

      "Hảo, bên ngoài rất lạnh, ngươi mau về nhà , ta lên núi, ngày mai gặp lại." chờ nàng đáp, Trương Thạch liền quay đầu .

      Tống Lăng còn đứng chỗ đó, nhìn bóng lưng thất thần, trong lòng có chút buồn bực, xem ra, nàng thể ở lại nhà của Trương đại nương nữa rồi, phải nhanh chóng tích cóp tiền về nhà mới được.

      Mà hình dáng nàng đứng im, trong mắt Lương Chinh, chính là nàng lưu luyến rời kẻ kia!

      Đối thoại của hai người, rồi kẻ kia lại cầm tay nàng, toàn bộ, đều thấy.

      Tống Lăng đứng chốc lát, khỏi thở dài, chậm rãi xoay người trở về.

      Liền trong nháy mắt ấy, đạo thân ảnh cách xa vài bước.

      thân hắc y, tay nắm dây cương, đứng cạnh con ngựa, nào ai khác ngoài Lương Chinh.

      Mắt , nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng, mặt biểu cảm dư thừa.

      Tống Lăng thấy người, trái tim nhoi nhói, nháy mắt liền sợ hãi, "Vương...Vương gia....."

      Lương Chinh cứ nhìn nàng như vậy, mở miệng.

      Hai người đứng biết bao lâu, cuối cùng cười lạnh tiếng, xoay người liên ngựa, vung roi lên, tuấn mã hí vang, nháy mắt cách xa mấy mét.

      Trong chớp mắt, nàng hồi phục tinh thần, người kia, cũng biến mất trong bóng đêm.

      Lương Chinh biến mất, dường như, chưa từng xuất .

      Tống Lăng ngơ ngác, đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng rời của , ngây ngốc!

      Trong nháy mắt, nàng còn cho là tới bắt nàng. từng vậy cơ mà?

      Bản năng muốn chạy trốn, nhưng nhìn người, chân như bị đóng đinh, có cách nào rời bước.

      Nàng cũng nghĩ ra, rồi, bắt nàng trở lại, cũng trừng phạt nàng, thậm chí, lời cũng cùng nàng.

      Tống Lăng hiểu suy nghĩ của , rốt cuộc theo ngõ về nhà.

      Chuẩn bị gõ cửa, liền thấy Tống Khê đứng trong cửa, biểu tình khẩn trương, vừa thấy nàng, liền nắm chặt tay nàng, "Tỷ! Sao lại ra ngoài lâu như vậy? Làm ta sợ muốn chết!"

      Tống Khê thấy tỷ tỷ ra ngoài mãi trở về, sợ có điều bất trắc, liền muốn ra ngoài tìm, may mà nàng về tới rồi.

      Tống Lăng cười, " có việc gì, đừng lo lắng."

      Trước khi ngủ, Tống Lăng với Tử Diên gặp phải Lương Chinh.

      Tử Diên nghe vậy, sợ tới mức đột nhiên đứng dậy từ giường, mở to hai mắt, " có làm gì ngươi ?"

      Tống Lăng lắc đầu, " gì cả, liền nhìn chằm chằm ta trong chốc lát rồi ."

      "A?"

      Đêm khuya an tĩnh, Tống Lăng nằm giường, trong đầu đều là hình bóng .

      Bộ dáng tuấn, đôi khi cười xấu xa nhìn nàng, nhớ tới bờ ngực rộng rãi ấm áp, nhớ tới ngủ bên cạnh nàng, hô hấp trầm ổn, hương vị đàn hương dễ người người của ....

      Nàng nhớ tới, khi ở trong cung, gắp đồ ăn cho nàng.

      ----------------
      Trương Thạch hữu duyên, có lẽ nam chính trong câu chuyện của chàng......

    2. mattroiden2810

      mattroiden2810 Well-Known Member

      Bài viết:
      218
      Được thích:
      240
      Ơ vậy chưa có màn đánh ghen trong truyền thuyết à.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tường có màn đánh ghen đặc sắc chớ

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60: nam 9 còn xanh lắm các nàng ợ.
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hôm nay có tiếp ko nàng @1900 ơi
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :