1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Tiểu kiều thê

      Chương 30: Vô tâm mà .

      Tác giả: Nghê Đa Hỉ

      Edit: 1900

      Bỏ lại có thể vui vẻ như vậy sao?
      Lương Chinh càng nghĩ càng giận, đứng dậy đột ngột từ ghế, hừ cái, giọng điệu lạnh lùng, “Cũng chỉ là nữ nhân thôi! Bổn vương chả lẽ có nàng được!?”

      Lương Tẫn: “……”

      Về Tống Lăng, nàng kéo hai người kia chạy trong đêm khuya lâu, gần như chạy tới cửa thành luôn rồi.

      Lúc này, bỗng thấy Tử Diên hét ‘a’ tiếng, bước chân đột nhiên dừng lại.

      thanh này dọa Tống Lăng và Tống Khê, hai người cũng dừng chân, “Làm sao vậy?”

      Tử Diên nhìn nàng, khẩn trương , “Tống nương, ngươi có bạc người ?”

      Tống Lăng ngây người rồi, đôi mắt trợn tròn.

      Tử Diên xem cái biểu tình này :)) biết ngay nàng có, vội la lên, “Chúng ta chạy gấp quá, đều quên mang bạc bên người, tại phải làm sao a?”

      Tống Lăng ngốc lăng, “Vậy…vậy phải làm sao a?”

      Tử Diên trả lời rất nhanh, “Chúng ta trở về lấy a, của hồi môn của tiểu thư có ít bạc đâu, bây giờ chúng ta về lấy luôn , Vương gia cũng để ý đâu.”

      Tống Lăng nghe vậy, kinh hoảng lắc đầu, “ được! Tuyệt đối được! Ta với Vương gia tuyệt đối xuất trước mặt , vạn nhất bị nhìn thấy, mà đổi ý trị tội chúng ta, bị chém đầu mất!”

      Tống Lăng vừa chạy ra khỏi hang cọp, làm sao còn dám trở về chứ!

      Tử Diên sốt ruột, cau mày, “Vậy phải làm sao? có bạc sao mướn được xe ngựa, lẽ chúng ta chạy bộ trở về sao?”

      Tống Lăng cắn môi, suy nghĩ chốc lát, lại nhìn đệ đệ Tống Khê bên cạnh.

      Mặt xanh tím, mặt còn có vết máu, chăm chú nhìn nàng.

      Tống Lăng đau lòng, duỗi tay sờ thái dương , miệng vết thương ứ huyết, “A Khê, đau ?”

      Tống Khê lắc đầu, giữ chặt tay nàng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, “Tỷ, ngươi cho ta , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      phải tỷ mình tới kinh thành để làm thêu nương sao?( thêu nương, ý là nương tử làm thêu thùa ấy các nàng) Vì sao tỷ lại nhận thức Vương gia? Lại vì cái gì, mọi người đều kêu nàng là Vương phi? Và tại, vì sao muốn chạy trốn?

      Trong đầu mảng mông lung, hoàn toàn sờ được chút manh mối nào.

      “Chuyện này ra dài.” Tống Lăng thở dài, nhìn , “Chờ có thời gian, tỷ cho ngươi.”

      Nàng nhìn xung quanh, đêm khuya, thành Trường An phồn hoa như vậy, mà giờ bóng người!

      Vương phủ tuyệt đối về được, người cũng có bạc, lộ phí đường khó khăn a.

      Ba người đứng ngơ ngác trong gió rét, lúc lâu sau Tử Diên đề nghị, “Nếu chúng ta ở lại kinh thành thời gian, làm kiếm bạc, tích cóp đủ lộ phí lại lên đường?”

      Tống Lăng nghe vậy, lập tức lắc đầu, “ được, vạn nhất Vương gia phát , chúng ta phải làm sao?”

      “Ngươi ra khỏi cửa là được rồi? Chúng ta ở nhà làm thêu thùa may vá, làm tốt nhờ người đem bán lấy tiền, ba người chúng ta, tích góp ba bốn lượng bạc, khả năng vậy là đủ lộ phí đường rồi.”

      Tử Diên cũng có chút đạo lý, Tống Lăng nghe vậy, thấy chủ ý nào hay hơn, “Cũng chỉ có thể làm vậy a, chỉ là, bây giờ chúng ta đều có chỗ để ở.”

      vấn đề, ở phía nam kinh thành, ta có biết Trương đại nương, chúng ta có thể tạm thời trú ngụ tại nhà nàng.”

      Trương đại nương, là vị thẩm thẩm lớn tuổi bán đậu hũ. Lần trước, bà bị ngã do đường mùa đông tuyết rơi trơn trượt, Tử Diên vừa vặn chợ mua đồ ăn, liền đem người nâng đưa tới y quán, vì vậy hai người liền nhận thức.

      Trương đại nương muốn cảm tạ nàng, cố ý tặng đậu hũ tới tận Vương phủ.

      ……………

      Vừa trông thấy Tử Diên, Trương đại nương hai lời, lập tức đưa người mời vào trong nhà.

      Trong nhà Trương đại nương còn rất lớn, có cái sân, trong viện có cái giếng cạnh cây đại thụ và ba gian phòng.

      Vào trong sân, Tử Diên kéo Tống Lăng giới thiệu, “Đại nương, đây là muội muội của ta, nàng kêu Tống Lăng, còn đây là đệ đệ ta, Tống Khê.”

      Tống Lăng còn là Vương phi, dùng tên nhưng ra thỏa đáng.

      Trương đại nương là người nhiệt tình, bà vội đáp, “Ngươi lại là muội muội và đệ đệ của Tử Diên, hoan nghênh các ngươi, chỉ là nhà của chúng ta , sợ các ngươi ngại thôi.”

      Tống Lăng vội vàng lắc đầu, cong cong thân mình với bà, “Đại nương, người đừng như vậy, chúng ta tới quấy rầy ngài, rất ngượng ngùng.”

      có việc gì, đừng ngại, đừng ngại a.” xong, giữ chặt tay Tống Lăng và Tử Diên, dẫn người vào trong phòng, vừa vừa , “Chính là nhà ta chỉ có ba phòng, ta gian, hai nhi tử của ta gian, dư lại chỉ còn gian, ngươi ở cùng Tử Diên sợ là bị chật, lại còn đệ đệ…”

      , lại quay đầu nhìn Tống Khê theo ở đằng sau, “Sợ lại ủy khuất đệ đệ ngươi ở cùng nhi tử ta.”

      Tống Khê vội vàng đáp, “ ủy khuất, cảm ơn đại nương.”

      Trương đại nương cười , “Bất quá, nhi tử của ta tại săn thú trong núi, buổi sáng mai mới có thể trở lại, ngươi có thể ở mình đêm nay.”

      Lôi kéo Tống Lăng và Tử Diên tới phòng trống duy nhất, lại tự tay thu dọn sạch , Trương đại nương ôm chăn bông ra, vừa trải xuống giường vừa , “Thời tiết lạnh, cái chăn khẳng định đủ ấm, cũng may trong phòng ta còn dư chiếc, lát nữa mang sang cho hai ngươi nhé.”

      Tử Diên tiến lại gần, “Cảm ơn đại nương, lát ta qua lấy, chúng ta đêm khuya tới quấy rầy ngài, ngượng ngùng a, ngài mau mau trở về nghỉ ngơi .”

      có việc gì, dù sao ta cũng ngủ muộn, giờ này vẫn còn chưa ngủ đâu.” Trương đại nương nhanh chóng xếp chăn đệm ngay ngắn cho hai người, chốt lát thấy bà ôm chiếc chăn bông sạch trở về.

      Nghĩ nghĩ, lại xuống bếp đun nước ấm cho bọn họ, Tống Lăng, Tử Diên đều rất ngại, vội vàng chạy tới nhà bếp hỗ trợ, “Đại nương, để ta làm a, ngài mau mau nghỉ ngơi .”

      Nàng nâng bà dậy, chính mình ngồi xổm nhóm bếp, tay cầm quạt, tay thêm củi, mau có lửa.

      Trương đại nương thấy động tác nàng thuần thục, liền kệ nàng, “Ta vừa thấy mặt A Khê đều là vết thương, trong phòng ta có chút rượu thuốc, ta lấy cho a.”

      Tống Lăng lo lắng thương thế đầu A Khê, ngê vậy vội ngẩng đầu, “ tốt quá, cảm ơn ngài, Trương đại nương.”

      cần khách khí.” Trương đại nương cười cười, xong liền bước về phòng mình.

      Bếp lửa cháy to, chỉ chốc lát liền có nước nóng để dùng. Tử Diên lấy chậu để rửa mặt, Tống Lăng cũng lấy thêm chậu nữa đưa tới phòng Tống Khê.

      Nàng ở bên ngoài gõ cửa, thực mau liền có tiếng bước chân, Tống Khê đứng ở trong mở cửa, hô tiếng, “Tỷ.”

      Tống Lăng cười cười, “Mệt mỏi ? Rửa mặt tốt rồi hãy nghỉ ngơi.”

      xong, liền bưng chậu nước vào trong, đặt bên mép giường, vắt khăn đưa cho , “Trương đại nương vừa cầm rượu thuốc tới, ngươi rửa mặt trước , sau đó tỷ bôi dược cho ngươi.”

      xong, cũng thấy tiếng đệ đệ đáp lại.

      Tống Lăng sửng sốt quay đầu, mới phát , Tống Khê vẫn đứng ở cửa, nhìn nàng chằm chằm, tới mắt cũng chớp cái.

      Tống Lăng cũng nhìn lúc lâu, là đệ đệ nàng, sao lại nghĩ gì a, nàng thở dài, “Ngươi lại đây rửa mặt trước , chuyện đêm nay, ta giải thích từ từ cho ngươi nghe.”

      Tống Khê nghe vậy, cả người cũng thả lỏng, khập khễnh lại gần.

      Tống Lăng đưa khăn mặt cho , “Rửa .”

      Tống Khê ngoan ngoãn nhận lấy, tự lau mặt, cũng có quên nghi vấn, “Giờ tỷ có thể chứ?”

      Thực tế, vốn dĩ Tống Lăng định cho phụ thân và đệ đệ biết chuyện này, giờ Tống Khê đột nhiên chạy tới kinh thành, ngoài ý muốn để mọi chuyện bị vạch trần, nàng cũng giấu được, đành năm mười mà ràng.

      ……

      Tống Khê nghe xong, tức giận đứng bật dậy, “Cái gì??? Tỷ gả??”

      Thanh của rất lớn, dọa Tống Lăng giật mình, vội vàng che miệng lại, “Ngươi đừng gào a!”

      Tống Khê kéo tay nàng ra, đôi mắt gắt gao nhìn nàng chăm chú, mắt cũng đỏ bừng, “Tỷ! Đây là chung thân đại của ngươi, như thế nào lại quyết định qua loa như vậy? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ?”

      Tống Lăng nhìn , biết tức giận vì mình, hốc mắt cũng tự chủ được đo đỏ, nghẹn ngào đáp, “Lúc đó, tình huống của phụ thân như vậy, lại có bạc chữa bệnh cho người, sợ cứu được nữa, cũng nghĩ được nhiều như vậy?”
      Dù sau khi tới kinh thành, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cũng có có những lúc hối hận tự trách, nhưng, nếu để chọn lựa lại, nàng vẫn như cũ gả nhập Vương phủ a!

      Tống Khê nắm chặt tay Tống Lăng, vẻ mặt khẩn trương hỏi, “Tỷ, ….vậy …có hay ?”

      “Có hay cái gì?” Tống Lăng khó hiểu nhìn đệ đệ.

      Tống Khê mím môi, trực tiếp hỏi, “ có chiếm tiện nghi của ngươi ?”

      Tống Lăng bị hỏi vậy, trái tim run lên, nhớ tới ngày đó nàng uống say. Tuy rằng, nàng có ấn tượng, nhưng Lương Chinh ….

      có.” Nàng nhanh, chỉ sợ để Tống Khê lại lo lắng.

      Tống Khê có chút tin, “ vậy ư?”

      Tống Lăng ‘ừ’ tiếng, “ , toàn bộ tình tỷ đều , tuy rằng quá trình có chút nguy hiểm, nhưng tại có việc gì, chờ chúng ta tích cóp đủ tiền liền về nhà, tỷ nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ để nhà ba người chúng ta sớm đoàn tụ a.”

      Vừa , vừa ấn Tống Khê ngồi lại giường, bôi dược cho .

      Tuy rằng A Khê mới mười hai tuổi, nhưng lại rất cao, nàng dù đứng tay cũng với tới mặt a.

      Rượu thuốc được bôi vào miệng vết thương, liền thấy cơ mặt Tống Khê co giật dữ dội, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác rất đau. Tống Lăng đau lòng, sợ tới mức lập tức thu tay, “Đau ?”

      đâu tỷ.” Tống Khê đáp, mắt cũng chớp cái

      giơ tay, liền đoạt rượu thuốc trong tay Tống Lăng, “Tỷ, để ta tự bôi , cũng còn sớm, ngươi về phòng nghỉ ngơi.”

      Tống Khê khuôn mặt căng cứng, Tống Lăng biết còn tức giận, muốn cái gì, lại cũng biết nên gì mới tốt. Việc tới mức này, cũng có gì để mà giải thích nữa!

      “Được, chính ngươi tự bôi , tỷ về nghỉ ngơi trước.” xong, liền quay người ra, cũng nhàng đóng cửa phòng giúp .

      Rửa mặt xong, trở về phòng Tử Diên ngủ rồi.

      Tống Lăng chân tay nhàng, chỉ sợ đánh thức nàng dậy.

      Lăn lộn cả đêm, dù rất mệt, lại tài nào chợp mắt, trong đầu chỉ toàn là thân ảnh của Lương Chinh.

      Vừa nãy chỉ lo bảo mệnh, giờ bình tĩnh lại, trong lòng có chút khó chịu, cả người vô lực, lại vì sao!

      Trong bóng tối, đôi mắt nhìn nóc nhà, hốc mắt bỗng chua xót, muốn khóc.

      Nước mắt cũng kiềm được mà chảy xuống, chỉ là, chính nàng cũng biết vì sao. ràng, Lương Chinh buông tha nàng, cũng truy cứu Tạ gia, nàng phải cao hứng cười vui vẻ mới đúng chứ????

      ….

      phải chỉ mình Tống Lăng ngủ được, trong Vương phủ, Lương Chinh cũng như vậy.

      Thời gian này, đều có thói quen ngủ chung giường cùng Tống Lăng, nha đầu kia ngủ mơ mơ màng màng đều chui vào trong lồng ngực , thói quen được ngửi hương hoa trà nhàn nhạt bên người, giờ thấy, khả năng là vắng vẻ trong lòng đây.

      Lăn lộn qua lại, đều ngủ được, liền đứng dậy luyện kiếm a!

      Luyện kiếm cần tập trung tinh thần, như vậy, cũng cần nghĩ tới cái nữ nhân tim phổi đó nữa.

      lần luyện, là luyện tới hừng đông!

      thân đều là mồ hôi, lau mặt tắm sơ qua, liền xuyên chiếc quần dài màu đen trở lại hậu viện. Thời điểm lấy xiêm y, đôi mắt lơ đãng nhìn lại xiêm y hồng hồng đỏ đỏ bên cạnh, lại ngăn được mà hạ mi.

      lúc lâu, mới đóng tủ mạnh, ‘rầm’ cái, sắc mặt đen thối hoắc.

      Tài thúc gọi nha hoàn bưng bữa sáng tới, chén đậu đỏ, ba cái màn thầu, ba cái xíu mại, bát dưa muối, cùng dĩ vãng khác biệt lắm.

      Lương Chinh cũng để ý, đồ ăn đều là phòng bếp dựa theo thói quen của mà làm.

      Nào biết được, Lương Chinh uống ngụm cháo, liền nhíu mi, “Cháo này là ai nấu? Sao lại khó uống như vậy?”

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Tiểu kiều thê

      Chương 31: Xuất tình địch!

      Tác giả: Nghê Đa Hỷ


      Tài thúc nghe vậy cũng ngạc nhiên, “Đây…cháo này là Lý sư phó làm thưa Vương gia….”

      Đồ ăn mà Vương gia dùng đều do Lý sư phó làm, trước giờ khó ăn, hôm nay là có việc gì vậy?

      Tài thúc cũng biết, tối qua có đại , lại thấy Vương gia đen mặt gì, nơm nớp lo sợ, “Nếu …nô tài làm Lý sư phó nấu phần khác?”

      Lương Chinh trầm mặt, gì, lại cầm màn thầu lên cắn ngụm.

      Chỉ ngụm, sắc mặt lại càng khó coi, “Màn thầu sao lại cứng như vậy, đây là cho người ăn sao?”

      Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng cười nhạo truyền tới, “Ngươi là quen đồ ăn của tẩu tử nấu, người khác làm, tự nhiên là khó nuốt a.”

      Lương Tẫn chưa thấy người thấy tiếng, vừa bước vào cửa, bản mặt treo nụ cười thiếu ăn đòn!

      Lương Chinh liếc cái lạnh lẽo, sắc mặt vẫn như cũ khó coi.

      Lương Tẫn cà phất cà phơ, tự mình ngồi xuống cạnh Lương Chinh, cầm cái bánh màn thầu khác, căn ngụm, “Ngô, hương vị tồi.”

      Lương Chinh cười lạnh, “Ngươi thích ăn như vậy, ăn hết !”

      Lương Tẫn ngước mắt nhìn, hừ, hù dọa được ai chứ!

      buông bánh màn thầu, cười hì hì hai tiếng, quay sang phía Lương Chinh, “Nhị ca, ta vừa hỏi Triệu thị vệ thủ cửa thành, từ tối qua cho tới bây giờ, cũng nhóm ba người nào rời khỏi thành cả.”

      Lương Chinh nge vậy, đôi mắt sáng chút, giây lát lướt qua, quay sang nhìn Lương Tẫn, sắc mặt đổi, “Cho nên?”

      Lương Tẫn vỗ vỗ vai Lương Chinh, “Được rồi, tin tức đệ truyền cho ca, ngươi còn chịu mang người trở lại, liền bỏ qua a, nhị tẩu của ta là nữ nhân tốt, chưa biết chừng, ngày mai cũng bị nhân gia nhanh chân tới trước a.”

      Lương Chinh: “……………”

      ……………….

      Sáng sớm, trong viện của Trương gia có hương thơm từng đợt truyền ra.

      Trương đại nương là tỉnh lại do ngửi được mùi thơm của đồ ăn, bà khoác quần áo chạy ra khỏi phòng, liền thấy hương thơm truyền từ nhà bếp tới.

      tới cửa bếp liền thấy Tống Lăng đứng trước bệ bếp làm bữa sáng.

      “A Lăng, ngươi nấu món gì nha? Thơm quá a.” Trương đại nương lại gần hơn, liếc mắt liền thấy rau xanh được cắt thành đoạn cùng cơm, được nàng đảo đều trong nồi.

      Tống Lăng cười , “Là cơm chiên rau xanh, ta thấy trong nồi còn chút cơm thừa, lại có ít rau xanh trong sọt, liền nghĩ làm món này, thêm chút mỡ heo, ăn ngon hơn.”

      “Ăn ngon, ăn ngon, ta khẳng định là ăn ngon, ngửi thôi thấy đói bụng.” Trương đại nương nhịn được đánh giá Tống Lăng, trong mắt có chút tán dương, “Nha đầu ngươi nhìn cũng lớn tuổi mà thực hiền huệ a.”

      Tống Lăng cười cười, “Đều là việc thường ngày, tính là bản lĩnh gì cả.”

      Cơm chiên trong nồi nóng hầm hập, Trương đại nương lấy bốn cái bát tới, đặt cạnh bệ bếp, liền nghe thấy giọng nam tục tằng truyền tới, “Nương! Ngài làm cái gì vậy? Thơm quá a!”

      “Nha, nhi tử của ta trở lại.” Trương đại nương kinh hỉ, vội vàng xoay người chạy ra đón.

      Bên ngoài xuất nam tử mặc áo vải thô, thân hình cường tráng, khuôn mặt đoan chính. lưng đeo cung tiễn, vai khiêng con lợn rừng, vừa vào sân, liền quăng xuống, hẳn là chờ chút tới phiên chợ mang bán a.

      Vừa ngẩng đầu, liền thấy mẫu thân chạy ra từ nhà bếp, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, “Nương, ngài hôm nay làm món gì vậy, thơm quá .”

      Trương đại nương cười tủm tỉm, “ phải ta làm, nương ngươi nào có tay nghề tốt như vậy chứ.”

      Trương Thạch kì quái, “Nhà ta có khách sao?”

      Vừa xong, liền thấy thân ảnh hồng nhạt, liền sửng sốt, đôi mắt nhìn chằm chằm nương trong nhà bếp.

      Tống Lăng bưng hai cái bát từ trong nhà bếp ra, thấy Trương Thạch, liền lễ phép gật đầu, “Trương đại ca hảo.”

      Thanh mềm mại, nghe tới tâm đều muốn nhũn. Trong mắt lóe lên ánh sáng, chớp mắt nhìn chằm chằm nương nhà người ta, căn bản là dời được tầm mắt.

      Tống Lăng mặc thân váy áo hồng nhạt, tóc dài được buộc nhàng sau vai. Vào đông ít nắng, làn da đặc biệt trắng nõn mịn màng, hơn nữa, mỗi ngày trong vương phủ đều được ăn uống tốt, khuôn mặt như bàn tay được dưỡng mượt mà, trong trắng có hồng, thêm nữa là đôi mắt tròn xoe linh động, mười phần xinh đẹp.

      Trương Thạch nhìn đến ngây dại, chưa thấy qua nương nào đẹp như vậy!

      Tống Lăng thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, có chút ngại, liền cúi thấp đầu xuống.

      Trương đại nương thấy vậy, lặng lẽ kéo áo nhi tử.

      Trương Thạch lúc này mới hoàn hồn, biết được mình thất thố, bên tai cũng có chút hồng, hỏi mẫu thân, “Nương, vị nương này là?”

      Trương đại nương cười giới thiệu, “Đây là Tống Lăng, Tống nương, ngươi vừa bảo ai vừa làm cơm sáng, chính là nàng làm a.”

      Trương Thạch đôi mắt càng sáng, tận đáy lòng khen ngợi, “Tống nương có trù nghệ tốt, ta ở cửa đều ngửi thấy mùi thơm a.”

      Tống Lăng có chút ngượng ngùng, cười cái, “Cảm ơn Trương đại ca, đây chỉ là đồ ăn đơn giản mà thôi.”

      Trương đại nương lần đầu thấy nhi tử thất thố như vậy, chăm chăm nhìn nương nhà người ta, trong lòng trộm cười vui vẻ, “Tốt, ngươi mau rửa mặt, thu thập chút rồi lại đây ăn sáng.”

      “Ân, ta ngay đây.” Trong miệng đáp vậy, nhưng đôi chân lại nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Tống Lăng chằm chằm.

      “Khụ!” Trương đại nương thấy nhi tử còn nhìn người ta chằm chằm, đẩy cái, lại ‘khụ’ cái, nhắc nhở .

      Trương Thạch lúc này hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, thu hồi tầm mắt về phòng mình, mỗi bước đều có vẻ nuối tiếc a. Lúc tới cửa, còn quay lại nhìn Tống Lăng cái, lại cẩn thận đụng đầu vào chắn cửa phía , ‘phanh’ tiếng vang.

      “Ai da, ngươi chậm chút.” Trương đại nương nhìn bộ dáng lưu luyến này của , dở khóc dở cười, với Tống Lăng, “Tiểu tử này lỗ mãng, ngươi đừng để ý.”

      Tống Lăng vội vã lắc đầu, “Đại nương cần nghiêm trọng như vậy.”

      Ban đầu chuẩn bị bốn cái bát, tại nhiều thêm người, tự nhiên cần lấy thêm cái, may mắn Tống Lăng lấy tất cả cơm thừa đều đem chiên, vừa vặn cũng đủ năm người ăn.

      …….
      Trương Thạch về phòng, rửa mặt, lại thu thập qua, trước khi chạy ra, còn cố ý thay đổi thân xiêm y mới tinh, đây là bộ y phục Trương đại nương mới mua lâu trước đây.

      Lúc ấy bảo xuyên vào, chờ tới tết lại mặc. Lúc này, còn chưa có ăn tết đâu, liền vội vàng mặc vào rồi.

      Biết nhi chi bằng mẫu( ý ai hiểu con bằng mẹ), Trương đại nương nhìn dáng vẻ này của nhi tử, liền biết nhìn trúng Tống nha đầu.

      Thời điểm ăn cơm, Trương Thạch liên miệng khen cơm Tống Lăng làm ngon, từng miếng to, chỉ trong chốc lát hết sạch, đến hạt cơm cũng dư.

      “A Lăng, còn có sao?” Trương Thạch ăn xong nhìn chằm chằm Tống Lăng hỏi.

      Tống Lăng chỉ cảm thấy cái nhìn của Trương đại ca nóng, nàng cảm thấy chịu nổi, liền tránh tầm mắt , lắc đầu , “ hết a, ta lần sau làm nhiều hơn.”

      “Hảo! A Lăng ngươi làm cơm ngon quá, ta chưa từng ăn cơm chiên ngon như vậy.” Trương Thạch vui vẻ, miệng cười thích ý.

      Lại như nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, A Lăng, các ngươi có nơi , dứt khoát ở lại nhà ta a, dù sao nhà ta cũng luôn có phòng trống, các ngươi ở tới khi nào cũng được.”

      Tống Lăng nghe vậy, mười phần cảm kích, “Cảm ơn Trương đại ca, dù vậy chúng ta vẫn phải trở về, chờ tích cóp đủ lộ phí, chúng ta liền .”

      tới đây, Tử Diên ăn cơm bỗng ngẩng đầu lên, “Đại nương, ngài có biết tú trang nổi tiếng nào trong kinh thành , tốt nhất là trả phí công cao nhất, A Lăng nhà chúng ta thêu rất đẹp, nhận chút việc để kiếm thêm ít bạc, mau chóng tích cóp được lộ phí.”

      Trương đại nương suy nghĩ, “Có Như Ý phường, họ trả công rất cao, bù lại, cầu tay nghề cũng cao a. Lát nữa ta ra cửa hỏi chút, nếu có thể, ta lại lãnh chút vải kim chỉ lại đây.”

      tốt quá! Cảm ơn ngài, đại nương!”

      …….

      Buổi sáng bên quân doanh, cả nhóm lính đề chạy quanh giáo trường đều ướt đẫm mồ hôi!

      Phía đài, Lương Chinh lưng dựa vào ghế, tầm mắt hơi rũ, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lại biết suy nghĩ gì.

      Đám lính phía dưới chạy vài vòng, đều thở hồng hộc, giọng oán hận, “Ta thiên! Vương gia bị cái gì kích thích? Cũng chạy cả buổi sáng, cũng cho luyện thương, luyện cung tiễn cũng …này…đây là…tưởng…đem chúng ta chạy tới chết à?”

      “Ta cảm thấy Vương gia quái quái, phải là?”

      “Là gì?”

      “Dục cầu bất mãn a!” Có binh lính tự tìm cho mình được niềm vui, nhịn được mà vui đùa.

      Tức khắc toàn bộ mọi người bật cười, lại cũng dám cười ra tiếng, thanh rầu rĩ, nghẹn tới mức nội thương a.

      Lục Phù lặng lẽ đẩy Lương Tẫn.

      Lương Tẫn trừng nàng, “Nha đầu thúi muốn chết a!”

      Lục Phù trừng lại , lại cho ánh mắt, đè nặng thanh , “Ngươi mau khuyên nhủ Vương gia , cũng sắp tới trưa rồi, chính là sắt cần ăn cơm liền thôi, các huynh đệ cũng phải dùng thiện chứ?”

      Lương Tẫn liếc Lương Chinh còn ngồi đài, khỏi đau đầu, cúi đầu hỏi lại, “Ngươi biết khuyết điểm lớn nhất của chủ tử nhà ngươi là gì

      Lục Phù lắc đầu, “Cái gì?”

      Lương Tẫn: “Đến chết cũng phải sĩ diện.”

      xong, lắc lắc đầu, bước chân tiến tới đài cao, chạy lại trước mặt Lương Chinh, nhắc nhở , “Nhị ca, nên ăn cơm trưa, ngươi cho các huynh đệ ăn cơm a.”

      Lương Chinh ngây người, nghe thấy thanh , mới hồi phục lại tinh thần, lại nhìn phía dưới đài, mới thấy đội quân thế mà vẫn chạy vòng.

      “……..”

      chỉ vừa mới xuất thần, cư nhiên quên mất…..

      “Được rồi, đều ăn cơm, buổi chiều nghỉ ngơi, thao luyện.” Lương Chinh cao giọng, tuyên bố mệnh lệnh.

      Đám lính vừa nghe thấy buổi chiều được nghỉ, cả đám như từ trong địa ngục sống lại, hô to, “Vương gia minh! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế a!”
      Lương Chinh: “……”

      Chạy cả buổi sáng, ai nấy đều mệt mỏi, vậy mà vừa được nghỉ, toàn bộ chạy nhanh hơn thỏ, chỉ trong chốc lát toàn bộ giáo trường liền trống rỗng.

      Lương Chinh cũng mệt mỏi, đứng lên từ ghế, xoay người liền xuống, chuẩn bị hồi doanh trướng nghỉ ngơi.

      Lương Tẫn đuổi theo, “Nhị ca, ăn cơm sao?”

      Lương Chinh ‘ừ’ tiếng, “ đói bụng.”

      Lương Tẫn: “………..Ngươi buổi sáng cũng ăn như vậy a.”

      Lương Chinh bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn .

      Lương Tẫn: “Nhớ nhị tẩu đến ăn vô?”

      Lương Chinh nghe vậy, tức khắc nhíu mày, “ bậy gì đó, kẻ luôn miệng dối, bổn vương nhớ nàng?”

      Lương Tẫn sặc nước miếng, nghĩ thầm, nhớ, nhưng ai đó lại có bộ dáng thơ thẩn, dường như linh hồn bé đều bị câu .

      Lương Chinh mặt tối sầm, nổi giận đùng đùng trở lại doanh trướng.

      Cũng biết sinh khí Tống Lăng hay lại tự giận chính mình.
      Lương Tẫn chạy theo sau, nhịn được lại nhiều hơn câu, “Nhị ca, ngươi tìm nhị tẩu sao?”

      Lương Chinh vừa ngồi xuống ghế, liền lấy binh thư ra xem, căn bản thèm để ý tới .

      Lương Tẫn đợi mãi thấy nhị ca đáp lời, thở dài hơi, chạy ra ngoài.

      Lục Phù chờ bên ngoài, “Thế nào rồi? Vương gia sao?”

      Lương Tẫn lắc đầu, tay đặt lên vai nàng, “Bỏ , nhị ca , chúng ta tự .”

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Tiểu kiều thê

      Chương 32: "Đạp phá thiết hài vô mịch xử"
      * mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.


      Tác giả: Nghê Đa Hỉ

      Lương Tẫn dẫn Lục Phù ra cửa muốn tìm Tống Lăng. Thầm nghĩ, nhị ca sĩ diện chịu tìm, là đệ đệ đành phải tìm giúp a.

      Kinh thành to lớn như vậy, muốn tìm người lại phải chuyện dễ dàng.

      Hai người tìm từ trưa tới xế chiều, bóng người cũng thấy.

      Hai người mệt mỏi cả buổi, liền quyết định tới Thái Bạch Lâu ngồi nghỉ, thuận tiện ăn luôn cơm chiều.

      Lục Phù hỏi Lương Tẫn: “Ngươi , nương nương khả năng rời kinh thành chưa?”

      Lương Tẫn cầm chén rượu tay, lắc đầu, “ , buổi sáng ta hỏi Triệu thị vệ, cũng thấy nhóm ba người nào ra khỏi thành.”

      “Nếu vậy, có khi nào, hôm nay nương nương mới ?”

      “Nếu có chúng ta nhận được thông tin, ta cùng Triệu thị vệ, phàm là người khả nghi muốn ra khỏi thành, liền ngăn lại. tại chưa có thông báo lại, tự nhiên còn chưa rời khỏi kinh thành.”

      Lục Phù thở dài, tay chống cằm, vẻ mặt buồn rầu, “Ta thực thích Vương phi nương nương, tuy rằng nàng phải thiên kim Tạ gia, nhưng nàng vừa đáng lại xinh đẹp, tính cách cũng tốt a.”

      …….

      Trương đại nương tranh thủ thời gian Như Ý phường, đối phương cần trực tiếp nhìn thấy tay nghề của tú nương. Tống Lăng có cách, đành phải theo Trương đại nương tới Như Ý phường.

      đường lo lo sợ sợ ngừng nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ gặp Lương Chinh.

      Câu , “Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu , cũng đừng trách ta khách khí.” Cứ luôn ong ong trong đầu nàng, chỉ sợ gặp , lại chọc tức giận, tới lúc ấy, chỉ sợ hậu quả các nàng gánh được.

      May mắn là đường an toàn tới nơi, cũng gặp được Lương Chinh a.

      Như Ý phường là cửa hàng thêu khá lớn tại kinh thành, chủ yếu kinh doanh xiêm y, giày, khăn tay, túi thơm…

      Chưởng quầy đánh giá Tống Lăng trong chốc lát, mới hỏi, “Trước kia ngươi làm sao?”

      Tống Lăng vội vàng gật đầu, “ làm, làm, ta làm nhiều năm, chưởng quầy nếu yên tâm, ta có thể thêu trực tiếp tại đây để ngài xem.”

      Vị chưởng quầy này nhìn nàng chằm chằm, rồi sai người mang thêu giá ra.

      Kiểm tra cũng đơn giản, để Tống Lăng thêu cái khăn tay Uyên ương nghịch nước.

      Cũng đợi nàng thêu xong, chưởng quầy liền hô dừng lại, “Vậy là được rồi, ta có chút việc ngươi có thể đem về nhà làm, làm tốt rồi mang lại đây, ấn theo kiện tính tiền, chiếc khăn tay bốn văn tiền, đôi giày tám văn tiền, túi tiền và túi thơm năm văn, ân, còn vấn đề gì ?”

      Tống Lăng nghe vậy, lắc đầu, “ có, có vấn đề.”

      Giá cả tuy cao, nhưng vẫn hơn ở Ích Châu.

      Tống Lăng rất cao hứng, liền nhận ít vải dệt vào rổ kim chỉ, cùng Trương đại nương rời khỏi phường thêu.

      Hai người cao hứng trở lại Trương gia.

      Đối diện Như Ý phường, là tửu lâu lớn nhất kinh thành, Thái Bạch Lâu.

      Lương Tẫn ngồi bên cửa sổ, vừa uống vừa, tầm mắt lơ đãng nhìn xuống đường lớn.

      là Đạp phá thiết hài vô mịch xử!

      Tức khắc thấy được Tống Lăng, đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt đứng bật dậy.

      Lục Phù ăn cơm cũng bị dọa sợ ngẩng đầu nhìn , “Làm sao vậy?”

      Lương Tẫn mặt tươi cười, kéo tay nàng, “! tìm tẩu tử!”

      Lương Tẫn và Lục Phù lặng lẽ theo sau Tống Lăng, qua ba con phố, tới cái hẻm tại thành Nam.

      Tận mắt thấy Tống Lăng vào cửa cùng phụ nhân, hai người nhìn nhau. lúc sau, Lương Tẫn cười tiếng, “Đúng là có thể trốn, cư nhiên lại tới thành Nam.”

      Hai người từ đoạn ngoặt ngõ ra, bước tới cửa nhà Tống Lăng vừa vào.

      Trong viện.

      Tử Diên thấy Tống Lăng mang về cái rổ, bên trong có các loại vải dệt nhiều màu sắc và kim chỉ, đôi mắt sáng ngời, kinh hỉ , “A Lăng, ngươi thông qua khảo nghiệm?!”

      Tống Lăng cười gật đầu, “Kỳ ta cũng làm gì, vừa thêu con Uyên ương thôi, vị chưởng quầy kia liền để cho ta làm.”

      Nàng tiền công với Tử Diên, Tử Diên kích động, “Như vậy a, cũng mất quá nhiều thời gian, là chúng ta có thể tích cóp đủ lộ phí hồi Ích Châu!”

      Tử Diên rất muốn trở về quê hương, về Tạ gia, thân nhân của nàng, các bằng hữu của nàng, đều là ở Ích Châu, nghĩ tới đây, chỉ hận mọc cánh bay trở về ngay.

      Đương nhiên, cũng là suy nghĩ của nàng, thực tế, cần phải nỗ lực làm việc, tích cóp lộ phí đường a.

      Tống Lăng làm liền làm ngay, đặt rổ lên bàn, ngồi xuống ghế, bắt tay xe chỉ luồn kim.

      muốn thêu tiếp chiếc khăn lúc nãy, ngoài cửa truyền tới thanh gõ cửa.

      Trương đại nương cười , “Khẳng định Tiểu Thạch về, vừa chợ bán thịt lợn rừng, lúc này sai biệt lắm.”

      Vừa , vừa ra mở cửa.

      Mở cửa, cũng phải Trương Thạch, vị công tử tuấn và nương mặc áo màu xanh rất xinh đẹp.

      Trương đại nương thấy phải người quen, theo bản năng hỏi, “Các ngươi….tìm ai?”

      Lương Tẫn mặt mày mỉm cười, tầm mắt dừng người Tống Lăng, nàng cúi đầu thêu đồ trong viện, “Tìm tẩu tử của ta.”

      Thanh lớn , lại truyền tới lỗ tai Tống Lăng.

      Tay cầm châm bỗng run lên, thanh này…Tứ đệ?

      Nàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai người, phải Lương Tẫn và Lục Phù đây sao?

      Tống Lăng vội đứng lên, bước tới cửa, “Tứ…Tứ đệ, Lục Phù, các ngươi, sao lại đến đây?”

      Nàng có chút lo lắng, đôi tay tự giác nắm chặt.

      Lương Tẫn cười cười, “Ta tới đón ngươi về nhà a.”

      Tống Lăng: “……”

      lát sau.

      Tống Lăng và Lương Tẫn ngồi đối diện bàn vuông.

      Tống Lăng nghe Lương Tẫn xong, liền lắc đầu, “Ta thể trở về, ta đáp ứng Vương gia rồi.”

      Lương Tẫn thấy Tống Lăng kiên trì, muốn trở về cùng , tức khắc sốt ruột, “Nhị tẩu, nhị ca chỉ nóng tính nhất thời, ngươi thể coi là , cứ như vậy mà sao?”

      Tống Lăng : “Vốn dĩ ta nên lưu lại nơi đó, ngươi biết, ta phải tiểu thư Tạ gia.”

      “Nhưng……”

      “Tứ đệ, ngươi đừng nữa. Vương gia cho phép ta lại xuất trước mặt , cho nên, ngươi làm ơn, về sau ngàn vạn lần đừng gặp qua ta, chờ ta tích cóp đủ lộ phí về nhà, ta lập tức rời , tuyệt đối ở lại làm bẩn mắt .”

      Lương Tẫn: “……”

      Tống Lăng hồi, Lương Tẫn cũng còn gì để thuyết phục nàng.

      Nhị ca của , chuyện quả thực tự tuyệt đường lui a.

      còn suy nghĩ, nên xử lý thế nào, liền thấy cửa bỗng nhiên bị mở ra, nam nhân dáng người cường tráng vô cùng cao hứng vào.

      Lương Tẫn hơi nhíu mày, muốn hỏi thân phận người này, còn chưa kịp hỏi, thấy mặt kẻ kia kích động chạy tới.

      “A Lăng, xem, ta mua cái gì cho ngươi!” Trương Thạch hung phấn chạy lại, lập tức ngồi xuống cạnh Tống Lăng, bộ dáng như hiến vật quý lấy ra từ trong tay áo chiếc châm bạc, mặt châm khắc đóa hoa, ở giữa khảm viên trân châu.

      “Đẹp sao?” Trương Thạch vui vẻ hỏi.

      Tống Lăng gật đầu, “Đẹp.”

      “Ta mang lên cho ngươi.” Trương Thạch càng vui vẻ.

      Tống Lăng nghe vậy, sợ tới mức trợn trừng con ngươi, “ được, được! Đồ vật quý giá như vậy, ta thể nhận.”

      Chiếc châm này là thuần bạc mà tạo thành, mặt còn khảm viên trân châu, vừa thấy liền biết rẻ, Tống Lăng nào dám lấy.

      Huống chi, dù là đồ vật bình thường, nàng cũng thể tùy tiện nhận đồ vật nam nhân đưa.

      Trương Thạch lập tức , “Đừn a, ta đặc biệt mua cho ngươi, ta nghe A Khê , sắp tới là sinh nhật mười tám tuổi của ngươi, đây chính là quà sinh nhật ta tặng ngươi!”

      , cũng mặc kệ nàng đồng ý, mạnh mẽ cắm lên đầu nàng.

      Tống Lăng hốt hoảng, theo bản năng gỡ xuống, Trương Thạch lập tức kéo cổ tay nàng, “Đừng nhúc nhích, rất đẹp!”

      , còn hỏi Lương Tẫn bên cạnh, “Rất đẹp, đúng ?”

      Lương Tẫn: “……”

      Trương Thạch hỏi xong, mới nhớ tới, biết kẻ này là ai, vừa rồi kích động quá, hoàn toàn bỏ qua a.

      Lúc này, mới phát liền hỏi, “Hai người là ai? Sao lại ở nhà ta?”

      Lương Tẫn: “……”

      Lục Phù: “……”

      ……..

      Buổi tối.

      Lương Tẫn tới Vương phủ, Lương Chinh xử lý quân vụ trong thư phòng.

      Vừa vào, liền thấy người kia rất nghiêm túc, sách tiếng, “Ngươi dùng bận rộn tới để làm nội tâm mình tê liệt?”

      Lương Chinh cũng ngẩng đầu, “Có chuyện , có gì ra ngoài.”

      Lương Tẫn thở dài, kéo ghế dựa trước bàn ra, ngồi xuống, thuận tay xách ấm trà lên, tự rót cho mình cốc, nhấp ngụm, lúc lâu sau, mới mở miệng, “Nhị ca, ta vừa thấy nhị tẩu.”

      Lương Chinh viết chữ, đột nhiên dừng lại chút, mực nước cũng vì vậy mà thấm ướt tờ giấy.

      Lương Tẫn lại tiếp tục , “Nhị tẩu có lộ phí về nhà, liền lưu lại kinh thành, nhận việc thêu tại tú trang kiếm bạc.”

      Lương Chinh nghe vậy, nhịn được nhíu mi.

      Lương Tẫn quay đầu, nhìn nhị ca nhà mình, khóe miệng gợi lên tia ý cười nhạo, “Ngươi đoán, nhị tẩu ở đâu?”

      Lương Chinh lạnh lẽo , “Có liên quan gì tới ta.”

      xong, lại tiếp tục xử lý quân vụ trong tay.

      Lương Tẫn tiếp tục : “ tại, Nhị tẩu ở trong nhà Trương đại nương bán đậu hủ tại thành Nam, trong nhà Trương kia có đứa con trai, thân thể cao lớn, cũng coi như đoan chính, quan trọng nhất là, có ý tứ với tẩu tử, vừa rồi, còn mua chiếc châm bạc đặc biệt đẹp cho tẩu tử a.”

      Lương Chinh nghe vậy, tay cầm bút lông tự giác tăng lực, sắc mặt dễ nhìn.

      Lương Tẫn liếc mắt nhìn Lương Chinh, lại tiếp tục , “Ta cũng quá, Nhị ca a, nữ nhân giống như tẩu tử, cái kiểu lớn lên vừa đẹp, tính cách lại tốt, lại ngoan ngoãn hiền huệ, thực rất câu người a. Ngươi đừng trách đệ đệ ta nhắc nhở ngươi, nhi tử của vị Trương đại nương kia, dù sao cũng ở chung nhà, nếu cướp tức phụ của ngươi , quá dễ dàng. Đến lúc đó, lại thành của người khác, ngươi cũng đừng hối hận a!”

      Lương Chinh: “……”

      Lương Tẫn uống trà xong, đứng lên, chầm chậm nhàn nhã ra ngoài.

      tới cửa, dường như nghĩ ra điều gì, liền ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng Lương Chinh, “Đúng rồi, còn có bốn ngày nữa, chính là sinh nhật mười tám tuổi của tẩu tử, Trương Thạch chính là tặng quà cho nhân gia a.”

      “……”

      Chương sau kịch tính ghê gớm, hẹn các nàng cuối tuần nhé^^

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Huhu, hóng ghê nàng @1900 ơi
      1900 thích bài này.

    5. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Hóng ghê cơ, thank nàng @1900 nhiều
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :