1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 28: Cường thế xuất !

      Edit: 1900



      Nàng muốn về Ích Châu để thăm phụ thân và đệ đệ, làm sao có thể để cũng theo chứ!

      Cách rèm cửa, Lương Chinh liếc nàng cái, “Vui đùa cái gì? Ngươi lần đầu tiên hồi môn, há có đạo lý bổn vương cùng?”

      Tống Lăng: “………”

      Lương Chinh cầm áo lông chồn của ra, muốn bước ra, mà thời điểm xoay người, tầm mắt bị hấp dẫn bởi quyển sách ở đầu giường.

      Mi hơi hạ xuống, duỗi tay cầm lấy.

      Tống Lăng ngồi bên ngoài, nhìn thấy cầm quyển sách, sửng sốt hồi lâu, mới như nhớ tới cái gì, đôi mắt trừng lớn, sợ tới mức nhảy dựng lên từ ghế.

      Sách! Cuốn sách Tử Diên đưa cho nàng, nàng đều quên cất nó a.

      cần xem, được xem.” Nàng kêu to tiếng, chạy như bay, duỗi tay liền muốn giật lại cuốn sách.

      Lương Chinh chỉ cảm thấy bìa ngoài cuốn sách là lạ, nhưng phản ứng của nàng lại lớn như vậy? Nếu nàng muốn xem, ngược lại, lại càng có hứng thú.

      Tay cầm cuốn sách giơ cao lên, do ưu thế về chiều cao, dĩ nhiên Tống Lăng đâu có lấy được :))

      Tống Lăng là bấn, nàng sốt ruột lắm rồi đấy, “Ngươi trả lại cho ta!”

      Lương Chinh nhướng mày kiếm, “Là cái loại sách gì mà ta thể xem?”

      Lương Chinh thấy nảng nhảy lên, bám víu lấy cánh tay mình, lại càng giơ tay cao hơn, đáy mắt đều là ý cười, “ nha đầu đến chữ to đều biết như nàng, dĩ nhiên lại biết đọc sách? Thế nào, nàng học chữ sao?”

      cần ngươi lo, trả lại sách cho ta đây!”

      Nàng gấp gáp, mặt đỏ bừng, cố tình, lại chịu trả lại chứ.

      Tống Lăng khẩn trương, để thấy cuốn sách này, mặt mũi nàng biết đặt ở đâu đây?

      Cả người Tống Lăng bám người Lương Chinh, dù vậy vẫn thể với được cuốn sách.

      Lương Chinh cao hơn Tống Lăng, hai người căn bản cùng cấp bậc, giơ tay lên, nhàn nhã mà mở trang đầu tiên…..

      “A! được xem, được xem!”

      Tống Lăng thấy bắt đầu mở sách, sợ tới mức thét chói tai, mà lại phản ứng lại, vẫn tiếp tục mở ra.

      Đập vào mắt là mấy bức hình, tức khắc choáng a!

      Tống Lăng cũng hoàn toàn ngây dại, khí bỗng im ắng đến lạ lùng.

      Lương Chinh nhìn Tống Lăng cái, lại mở trang thứ hai, ánh mắt lộ ý cười, rũ mắt nhìn Tống Lăng, “Ngươi….”

      “A!” Tống Lăng hét lên tiếng, khuôn mặt nóng bỏng, cất bước chạy ra ngoài như bay.

      Lương Chinh muốn gọi nàng lại, còn chưa kịp mở miệng, thấy người chạy tới cửa, thân hình nhoáng lên, nhanh như chớp liền thấy bóng dáng đâu nữa.

      Lương Chinh lần nữa hạ mi mắt, thuận tay mở trang thứ hai, cuối cùng tiếng động nở nụ cười. Sách, là xuân cung đồ a!

      Cả đời Tống Lăng đều chưa từng có lần nào mất mặt như vậy, nàng vẫn biết nên đối mặt với thế nào. Chạy từ trong phòng ra, đến lúc phản ứng lại, mới thấy mình ở bên đường bên ngoài Vương phủ rồi.

      Có lẽ vì sắp tết mà ban đêm ở kinh thành lại càng náo nhiệt hơn. đường , Tống Lăng nhìn đâu đâu cũng là người với người, có những lúc còn bị đụng phải nữa. Đường Trường An vang vọng tiếng hét của người buôn bán, từ bán đèn lồng, hồ lô đường, đồ chơi đến cả tào phớ…trước mỗi sạp hàng đều được rất nhiều người vây quanh.

      Từ khi đến kinh thành, đây vẫn là lần đầu tiên mà nàng được lên phố a.

      Nơi này hổ danh là kinh thành, so với chợ đêm của Ích Châu phải náo nhiệt hơn biết bao nhiêu lần.

      Tống Lăng cũng bị bầu khí nơi đây cảm nhiễm rồi, mấy cái suy nghĩ rắc rối trong đầu đều bị nàng ném ra xa, vừa vừa liếc nhìn xung vật thú vị xung quanh.

      “Tiểu nương, mua hồ lô đường ?” đại thúc thúc tới trước mặt nàng, giơ lên cây hồ lô đỏ hồng xinh đẹp, nhìn có chút mê người.

      Tống Lăng từ đều chưa từng ăn qua, cũng có chút thèm, mà cuối cùng vẫn lắc đầu, cười , “Cảm ơn thúc thúc, ta mua.”

      tại, dù nàng là Vương phi, nhưng lại có tiền, nàng chỉ phải lo lắng tới chi phí ăn mặc mà thôi.

      Dù Tạ gia có cho nàng rất nhiều của hồi môn áp đáy hòm, nhưng nàng lại thấy, đó là đồ vật của Tạ tiểu thư, mình có tư cách dùng chúng.

      Cứ dạo phố, hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc qua cửa hàng bán vịt quay, nàng liền ngửi được hương vị thịt thơm.

      Tống Lăng sờ bụng, bỗng thấy đói.

      Đứng ở cửa lát, đành bấm bụng quay .

      Nàng cứ dạo lang thang mục đích, mà thời gian còn sớm, nàng lại biết nếu trở về nên đối mặt thế nào với .

      Lương Chinh thấy cuốn sách kia, cũng biết nghĩ nàng là người thế nào a.

      Đều do Tử Diên, êm đẹp lại đưa cho nàng loại đồ vật này để xem chứ!

      Cũng đúng, là do nàng tốt, cư nhiên quên đem đồ vật như này cất .

      Nghĩ nghĩ, lại thở dài, trong đầu thầm mắng chính mình ngu xuẩn.

      Đầu cúi thấp, bóng người đơn chậm rì rì bước trong gió lạnh.

      Cũng ngu xuẩn mà, lúc đó nàng chạy vội ra người, đến áo choàng cũng mang a.

      Chỉ là, so với ngày xưa, vào mùa đông như vậy, nàng cũng chỉ mang toàn xiêm y vừa cũ vừa ít, nghĩ vậy, cũng thấy lạnh lắm.

      Quả nhiên, khi người ta sống những ngày sung sướng, con người liền trở nên kiều khí a.

      Đầu còn mien mang suy nghĩ, lơ đãng thấy đám người phía trước náo nhiệt.

      Có chút tò mò, nàng cũng tiến lại gần xem.

      Có lẽ sắp được xem giang hồ mãi võ bán nghệ sao?

      Chỉ là vừa bước lại gần, liền nghe tiếng quát to, “Tiểu tử thúi! Ngươi cũng dám trộm tiền của lão tử, ta thấy ngươi chán sống rồi!”

      , liền hướng người thiếu niên kia đá cước.

      Tống Lăng chen chân vào, tò mò hỏi câu, “Có chuyện gì vậy?”

      đại nương bên cạnh giải thích, “Tiểu tử này, tuổi còn , chịu học cho giỏi, lại trộm đồ vật của người ta, vậy, trộm của ai trộm, lại trộm đồ của Trương Tam gia a.”

      “Còn phải sao, Trương Tam gia này, nổi danh ngoan độc, chỉ sợ tên tiểu tử này đem mạng của mình chôn vùi nơi này a.”

      Thiếu niên kia bị đạp đến quỳ rạp mặt đất, cả người nhúc nhích, có mấy tên hạ nhân cũng ngừng đấm đá lên người .”

      , nhưng vẫn nghe thấy giọng khàn khàn biện giải, “Ta có, ta trộm tiền của ai cả.”

      Tống Lăng vừa lúc nhìn thấy, lại nghe được. Nàng nhíu mày, nhìn nam nhân kia, “ trộm tiền.”

      “Đánh rắm! Túi tiền của lão tử tìm thấy, lúc đó chỉ có tên tiểu tử này gần ta nhất, phải là ai!” Nam nhân kia tay cầm quạt xếp, mùa đông mà lại quạt quạt vài cái trước ngực, ánh mắt hung thần tức giận mắng to.

      Vừa , vừa đánh giá Tống Lăng, “Tiểu nha đầu, cũng đừng xen vào việc của người khác a.”

      “Liền tính là trộm tiền, các ngươi cũng có thể đưa tới quan phủ, sao có thể đánh chết người được!”

      “Quan phủ? Ha ha, buồn cười, ngươi có biết dượng của bổn thiếu gia ta là ai sao?”

      Tống Lăng còn muốn tiếp, lại có người lặng lẽ kéo tay nàng, giọng nhắc nhở, “ nương, ngươi đừng xen vào việc của người khác, vị này chính là cháu trai của Binh bộ thị lang, chọc được đâu.”

      Mà thiếu niên quỳ mặt đất, hơi thở suy yếu tới mức mơ màng, dường như nghe được tiếng của tỷ tỷ mình, thực gian nan ngẩng đầu hướng thanh kia.

      Cũng có lẽ là tỷ đệ tâm linh cảm ứng, trong nháy mắt ngẩng đầu, Tống Lăng cũng quay lại nhìn .

      Bốn mắt nhìn nhau, Tống Lăng thấy mặt Tống Khê đầy máu, trái tim đau như bị đồ vật sắc nhọn đâm trúng, nàng kinh hoảng thất thanh hô to, “A Khê!”

      “Tỷ!”

      Đôi mắt Tống Lăng đỏ ửng, chạy lại gần Tống Khê, ngồi xổm mặt đất, hai tay nâng người dậy, “A Khê, sao ngươi lại tới đây?”

      Tống Khê tới kinh thành hai ngày, đầu tiên chạy tới phường thêu tìm nàng, nhưng đối phương lại bảo có người này. biết nên tìm tỷ tỷ ở đâu, đành lang thang khắp nơi để tìm, lộ phí người dùng hết, vừa lạnh lại đói, vậy còn bị mấy người này bắt lại, trộm túi tiền của bọn họ.

      Bọn họ muốn lục soát người , Tống Khê chịu. Đối với , có lẽ đây là vũ nhục nhân cách của chính mình, vì thế bị vài người ấn nằm chặt mặt đất, chân đấm tay đá, chỉ trong chốc lát, cả người đều là máu.

      Lúc này thấy tỷ tỷ của mình, dường như còn đau đớn, “Tỷ! Ngươi rốt cuộc ở nơi đâu! Ta tìm người nhiều ngày đều thấy.”

      Tống Lăng đỡ dậy, đè nặng thanh , “Tỷ bảo ngươi ở nhà chiếu cố phụ thân, thế nào mà ngươi lại mình chạy tới đây?”

      Tống Khê: “Phụ thân tốt hơn rất nhiều, chỉ là người yên tâm tỷ ở mình bên ngoài, nên bảo ta tìm ngươi.”

      liếc nhìn Tống Lăng, chỉ thấy nàng thân lăng la tơ lụa, khỏi ngạc nhiên, “Tỷ, như thế nào ngươi biến thành như vậy? Lúc trước ta tìm ngươi ở phường thêu, đều tìm được, đến tột cùng ngươi ở địa phương nào?”

      đường nhiều người nhiều chuyện, thân phận mình cũng mẫn cảm, nên chuyện đường, nang hạ giọng dặn dò Tống Khê, “Lát nữa ta cùng ngươi, trước rời nơi này.”

      xong, liền đỡ Tống Khê muốn .

      “Đứng lại!” Phía sau truyền tới tiếng gầm.

      Tống Lăng nhăn mày, quay đầu lại, nhìn nam tử áo lam cà phất cà phơ tiến lại, “Tiểu nương, ngươi nghĩ mang người như vậy chứ?”

      Tống Lăng đón nhận ánh mắt ta, “ , trộm đồ vật của ngươi.”

      trộm nghĩa là trộm sao!”

      dối! trộm, chính là trộm!”

      Nam nhân kia cười ha hả, “Nghe khẩu khí này của ngươi, là muốn mang người như vậy?”

      Tống Lăng nhíu mày gắt gao, “Ngươi muốn làm cái gì?”

      Nam nhân kia đánh giá dưới Tống Lăng lần, mặt lộ ý cười đáng khinh, “Như vậy , ngươi trở về làm tiểu thiếp của ta, bổn thiếu gia có thể suy xét buông tha cho .”

      “Ngươi đánh rắm! Ngươi là cái thứ gì! Loại rác rưởi như ngươi, đến xách giày đều xứng!” Tống Khê che chở tỷ tỷ mình, màng chính mình bị thương, lập tức bảo hộ Tống Lăng đến phía sau, đôi mắt gắt gao trừng mắt nhìn tên Trương Tam kia.

      Trương Tam bị đen cả mặt, có loại xúc động muốn hộc máu, “Ta thấy ngươi là muốn sống nữa!”

      “Người muốn sống nữa là ngươi!” Từ trong đám người, có thanh trầm thấp truyền tới, vừa nghe cảm thấy cỗ áp bách cường thế.

      Tống Lăng nghe thanh quen thuộc, thân thể cứng đờ.

      Lương Chinh thân hắc y, phía sau có bốn gã thị vệ mang đao xuất .

      Thân hình cao thẳng, cả người tản mạn ra khí tràng cao cao tại thượng.

      Dượng của Trương Tam là Binh Bộ Thị Lang, cũng là cấp dưới của Lương Chinh. Thấy người vừa xuất , sợ tới mức đầu lưỡi đều cứng đơ, “Vương... Vương gia….”

      Lương Chinh ở bên ngoài từ lâu, từ lúc Tống Lăng tới gần người thiếu niên kia, tới lúc kêu nàng tỷ tỷ, toàn bộ, đều xem ràng.

      Nếu tình báo của sai, Tạ tri phủ cũng chỉ có thiên kim, có nhi tử!

      Lương Chinh nhìn Tống Lăng cả người cứng đờ, Tống Khê mặt đều là máu, tầm mắt lại dừng người Trương Tam, “Em vợ của Bổn vương lại phải trộm tiền của ngươi?”

      Thanh mang ý cười giễu cợt, lại cũng mang theo thông tin khủng bố.

      Trương Tam sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, “Vương… Vương gia, là tiểu nhân có mắt thấy Thái sơn! Ngài tha mạng cho tiểu nhân !”

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chắc tới đây, cả hai ràng mọi chuyện, chân tướng bại lộ rồi. Hi vọng vậy, cho Tống Lăng đỡ khỏi muộn phiền
      1900 thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chúc các nàng trung thu vui vẻ nha :yoyo63:
      Rum23Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng @1900 nhé. Chúc nàng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, hihi
      1900 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Tiểu kiều thê

      Chương 29: Giận dỗi!

      Tác giả: Nghê Đa Hỷ

      Edit: 1900


      Trương Tam vừa , vừa tự tát cái lên chính mặt của mình, nghe vang dội!

      Lương Chinh rũ mắt, tư thái nhìn từ cao mà xuống, qua lúc lâu, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh, “Lá gan ngươi , lại dám để Vương phi của ta làm thiếp?”

      Trương Tam nghe vậy, sợ mất mật, “Vương gia, Vương gia tha mạng cho tiểu nhân! Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!”

      Đầu ngừng dập xuống mặt đất, ‘phanh, phanh, phanh’ tiếng vang vọng cả con đường. Lại sợ thành ý đủ, hung ác đập mạnh đầu xuống đất, chỉ chốc lát liền xuất máu đầy trán, cả người cũng run rẩy, bộ dáng hung ác lúc trước còn sót chút nào!

      Mấy kẻ hạ nhân theo sau thấy chủ nhân như vậy, cũng nhao nhao đám dập đầu thình thịch, đám sợ run, bọn chúng biết, chỉ tiếng của Vương gia thôi, mấy cái mạng của bọn chúng khó mà giữ được!

      Ai cũng nghĩ tới, tên tiểu tử ăn mặc rách nát cũng có thể là em vợ của Vương gia a!

      Mà đúng, ai có thể nghĩ tới, đường đường em vợ Vương gia cũng có thể nghèo như vậy?

      Ánh mắt Lương Chinh lạnh lẽo quét qua đám người, lên tiếng, sau cùng quay lại nhìn Tống Lăng.

      Tống Lăng nhìn , sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, muốn cái gì đó, yết hầu lại như bị chặn lại, thể thành lời.

      Lương Chinh liếc qua thị vệ bên người, liền có thị vệ tiến lại đỡ Tống Khê.

      Tống Lăng đứng nơi đó, “Vương gia…”

      Lương Chinh liếc nàng, gì, mặt cảm xúc liền xoay người, cũng coi như tha mạng cho đám người kia.

      Tống Lăng kinh hồn tang đảm, vội vàng chạy theo.

      Bước chân mau, Tống Lăng chạy theo phía sau, cũng dám kêu chờ nàng, y phục cả người đều thấm ướt mồ hôi lạnh.

      Lương Chinh phía trước đột nhiên dừng lại, tức khắc, theo quán tính, cả đầu nàng liền đâm vào lưng .

      Cái mũi bị va chạm trực tiếp, đau xót khó nhịn, nước mắt cũng hoen mi, theo bản năng liền lui lại bước.

      Lương Chinh quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén cho nàng trốn, “Ngươi muốn giải thích thế nào với Bổn vương??”

      Tống Lăng bị nhìn cả người sợ run, dù trong đêm tối, vẫn có thể cảm nhận sắc mặt nàng trắng bệch, môi gắt gao mím chặt, câu cũng dám !

      Tống Khê biết chuyện gì xảy ra, chạy cà lăm lại gần, nhếch nhác hỏi, “Tỷ, có chuyện gì vậy?”

      Bả vai nàng run run, tay nắm chặt góc áo, đôi mắt đỏ bừng nhìn , chỉ mong thấy được chút đành lòng hoặc hoặc nhân từ trong đó?

      Nhưng thấy, nàng chỉ thấy ánh mắt băng lãnh, chút độ ấm!

      Cuối cùng, kết quả đáng sợ mà nàng muốn cũng xảy ra, “ xin lỗi ngươi, Vương gia….”

      Vừa mở miệng, nước mắt kìm nén được nữa…

      Cả người run rẩy trong gió tuyết, khóc tới lợi hại!

      Lương Chinh thấy nàng sợ hãi phát run, ấn đường nhăn lại gắt gao.

      Trong nháy mắt, chỉ muốn kéo nàng vào ngực trấn an!

      Lại nghĩ tới nàng dối nhiều lần như vậy, vậy, mỗi lần đều là bộ dáng thiên chân ngây thơ. Vẫn biết, từ sớm nàng vẫn dối, nhưng tới lúc này, ít nhiều vẫn rất tức giận!

      Lương Chinh ghét nhất bị người khác lừa dối, nhìn nàng cái sắc bén, lời liền quay đầu .

      Tống Lăng cắn môi, lệ hai hàng, muốn chạy đuổi theo .

      Lại bị Tống Khê giữ chặt tay, “Tỷ, sao lại thế này? Ngươi thế nào lại nhận thức Vương gia?”

      Tống Lăng dùng tay lau nước mắt lung tung, vừa khóc vừa lắc đầu, “Có cơ hội ta giải thích cho ngươi hiểu.”

      xong, liền tránh tay đệ đệ đuổi theo Lương Chinh.

      Tới cửa Vương phủ, Tài thúc và Tử Diên chờ, bộ dáng đều nôn nóng sốt ruột.

      Vừa nãy, Tống Lăng thẹn thùng chạy ra ngoài Vương phủ do bị Lương Chinh thấy nàng ‘xem’ xuân cung đồ, Lương Chinh sợ nàng xảy ra chuyện, liền mang theo thị vệ ra ngoài tìm nàng.

      Vừa nửa canh giờ, người còn chưa thấy, Tài thúc chuẩn bị phái thêm nhóm nữa tìm a.

      Còn chưa kịp sai sử, Tử Diên kéo lại, “ trở lại! trở lại!”

      Tử Diên cao hứng mà chạy lại gần, “Nương nương, ngươi….”

      Lời nàng chưa xong, liền phát giác khí thích hợp.

      Lương Chinh đằng trước, sắc mặt rất khó xem.

      Tống Lăng chạy theo sau, cả mặt toàn nước mắt.

      Đáng sợ nhất là, cách đó xa, còn có thiếu niên được thị vệ dẫn theo về.

      Mà thiếu niên kia, chính là đệ đệ Tống Lăng, Tống Khê!

      Tử Diên thấy Tống Khê, trong nháy mắt liền biết tốt, lại thấy biểu tình của hai người bây giờ, hoàn toàn minh bạch, nàng sợ tới mức thân mình lảo đảo bước, mặt trắng bệch trong nháy mắt!

      Lương Chinh lạnh lẽo mà liếc nàng cái, hừ mạnh tiếng, quay đầu nhìn Tống Lăng, “Đến thư phòng!”

      Tống Lăng cúi gầm mặt theo sau , Lương Chinh cho mọi người lui, trong nháy mắt cửa phòng được đóng lại, nghe thấy ‘phanh’ tiếng, Tống Lăng quỳ xuống.

      Lương Chinh thấy nàng quỳ, ấn đường nhíu lại khó chịu, lại bảo nàng đứng lên, tới bên thư án liền ngồi xuống. Thân thể lười biếng tựa lưng vào ghế, rũ mắt, ngữ khí buốt lạnh, “ , đến tột cùng là ai phái ngươi tới? Giả mạo Vương phi? Lại có mục đích gì?”

      Tống Lăng quỳ mặt đất, vội lắc đầu, “ có! Ta có mục đích gì cả!”

      “Miệng đầy lời dối, ngươi cảm thấy bổn vương tin tưởng ngươi sao?”

      Tống Lăng sợ hãi, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn , thanh cũng run run, “Ta phải cố ý, ta phải muốn gạt ngươi, chỉ là ta có cách nào khác, ta dám với ngươi ta là Vương phi giả mạo….Ta biết, giả mạo Vương phi chính là tội lớn liên lụy cửu tốc, ta chết quan trọng, chính là ta thể làm liên lụy tới nhà Tạ đại nhân, thể liên lụy phụ thân cùng đệ đệ ta….”

      Vừa khóc, vừa quỳ bò tới trước mặt Lương Chinh, kinh hoảng kéo áo choàng của , “Đoạn thời gian trước, phụ thân ta bệnh năng, chúng ta có tiền chữa bệnh cho người, ta vào thành bán đồ thêu, vô tình cứu Tạ tiểu thư muốn thắt cổ. Ta đưa nàng hồi phủ, liền biết được nàng bị tứ hôn, muốn gả nàng làm vợ ngươi. Chỉ là Tạ tiểu thư có người thích, nàng thà chết cũng muốn gả cho người khác. Ta liền có cái ý niệm, liền xin Tạ đại nhân hoán đổi, điều kiện là để bọn họ chữa bệnh cho phụ thân ta…”

      Tống Lăng khóc tới cổ họng đều đau rát, thanh nghèn nghẹn, cả người vẫn như cũ phát run.

      Lương Chinh nghe vậy nhíu mày, liếc nàng, “ vậy, ngươi là chủ mưu?”

      “Đúng! Ta là chủ mưu!” Tống Lăng nắm chặt ống quần , khóc lóc cầu xin, “Vương gia, ta chính là chủ mưu, ngươi muốn giết cứ giết ta , nên trách bọn họ…”

      “Ngươi nghĩ bổn vương dám giết ngươi sao? Giả mạo Vương phi, ngươi to gan!”

      Tống Lăng sớm biết, khi việc bị vạch trần, chính là tử lộ. Giờ khắc này, như xảy ra vô số lần trong đầu của nàng. Nếu có người phải chịu trách nhiệm, nàng liền cầu tình với , chỉ cần giết người là nàng thôi!

      Nàng còn cho rằng mình sợ chết, chỉ là khi tử vong tới gần, nàng mới phát , là nàng rất sợ rất sợ a!

      Nàng muốn chết, nàng còn có cùng phụ thân, đệ đệ sống những ngày tốt đẹp, A Khê còn chưa đỗ Trạng Nguyên, nàng còn chưa có nhân sinh hảo hảo của mình…. Nàng muốn chết như vậy a!

      Lại quỳ gần hơn, gần như van nài, “Vương gia… có thể hay ….có thể hay , xét ở đoạn tình phu thê phân lượng, đừng giết ta?”

      Nàng dù biết hy vọng xa vời, lại vẫn nhịn được tranh thủ đồng tình của . Nàng cùng , phải từng là phu thê sao? Có thể hay , đùng giết nàng….

      Lương Chinh nhíu mày, nhìn nàng.

      Tống Lăng bả vai phát run, nước mắt càng chảy lợi hại, khuôn mặt đều ướt nhẹp, “Vương gia, ta cầu ngươi, tha ta, tha cho ta được ? Chỉ cần ngài tha cho ta, ta lập tức rời nơi này, đảm bảo đời này bước vào kinh thành bước, bao giờ xuất trước mặt ngài, ngài buông tha cho ta, được ?”

      Lương Chinh nghe tới đây, trong lòng có chút khó chịu, gắt gao nhăn mày, “Ngươi muốn chạy sao?”

      Tống Lăng nghe , còn nghĩ muốn buông tha nàng, nháy mắt lộ kinh hỉ, “Vương gia! Ngươi nguyện ý thả ta sao?”

      Lương Chinh thấy biểu tình vui mừng mặt nàng, tâm tình khó chịu, đây là biểu tình gì??? Nàng muốn rời như vậy? có chút nào vấn vương sao???

      Sắc mặt khó coi tới cực điểm, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Ngươi muốn rời như vậy?”

      Tống Lăng vội vàng gật đầu, chỉ cần bị chém đầu, bảo nàng nơi nào cũng được!

      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, lúc sau mới cười, “Được, ngươi muốn rời như vậy? Vậy ngươi ! Lập tức ngay, để ta còn nhìn thấy ngươi lần, cũng đừng trách bổn vương khách khí với ngươi!”

      Tống Lăng nghe thấy lời này, hai mắt mở to, dường như nhặt lại được cái đầu cổ vậy, nàng vừa mừng lại sợ, nháy mắt lộ ra tươi cười, lại nghĩ tới cái gì đó, khẩn trương hỏi, “Vậy, Tạ đại nhân, nhà họ có việc gì chứ?”
      Lương Chinh thấy gương mặt tươi cười của nàng, tức giận tới mức phổi cũng muốn nổ tung, muốn nghe nàng chuyện nữa, “ ra ngoài, lập tức ra!”

      Tống Lăng nghe vậy, ý tứ có vẻ muốn truy cứu, tức khắc cảm thấy may mắn, loại sung sướng, được sống sót sau tai nạn! ngừng dập đầu, “Cảm ơn Vương gia, cảm ơn Vương gia!”

      Dập đầu hai cái mạnh, lại sợ đổi ý, liền bò dậy từ mặt đất, chạy so với thỏ còn mau hơn.

      Thư phòng còn lại mình Lương Chinh, thấy nàng cao hứng chạy mất, sắc mặt lại càng đen như đáy nồi.

      Nữ nhân này, vừa vậy, nàng cao hứng còn bóng dáng, chả lẽ, lại có chút tình cảm nào với sao?

      …………

      Tống Lăng chạy ra khỏi thư phòng, Tử Diên vội vàng chạy lại, giữ chặt nàng, run rẩy hỏi, “Thế nào? Vương gia thế nào? Chúng ta bị giết chứ?”

      Tống Lăng thấy biểu tình khẩn trương của nàng, liền đáp ngay, “ mau, mau, chúng ta lập tức rời !”

      xong, liền túm tay Tống Khê, “A Khê, chúng ta , mau lên!”

      Tống Lăng lôi kéo hai người, đường chạy thẳng ra ngoài Vương phủ, Tử Diên theo sau, sốt ruột hỏi, “Nương nương, thế này là sao?”

      Tống Lăng vừa chạy, vừa giải thích, “Vương gia , chỉ cần ta xuất trước mặt nữa, liền buông tha chúng ta, bây giờ, chúng ta lập tức rời khỏi kinh thành!”

      vậy ư? truy cứu?” Tử Diên vừa mừng vừa sợ hỏi lại.

      “Ân! Cho nên chúng ta mau chóng rời khỏi đây!”

      hàng ba người chạy như bay ra khỏi vương phủ!

      Chạy tới cửa, lại gặp Lương Tẫn, thấy ba người như vậy, nhảy dựng tránh sang bên, “Tẩu tử, ngươi muốn đâu a?”

      Đáp lại , là trận gió, ba người nhanh như chớp ở phía xa.

      Lương Tẫn: “……..”

      Lương Tẫn tìm được Lương Chinh ở thư phòng, chính là ngồi đơn, dự giận dỗi a! muốn nhìn thấy nha đầu có lương tâm kia mà!

      Lương Tẫn vào cửa liền hỏi, “Ca! Ta vừa thấy tẩu tử cùng nha hoàn của nàng, hai người chạy như vậy, có việc gì chứ?”

      Lương Chinh nghe vậy, ấn đường căng thẳng, “Nàng rồi?”

      ?” Lương Tẫn nghe được nghiến răng của ca ca mình, kỳ quái hỏi, “Ca, xảy ra chuyện gì? Các ngươi cãi nhau sao?”

      Lương Chinh sắc mặt trầm, hừ tiếng.

      Lại ràng lại tình với Lương Tẫn, Lương Tẫn mở tròn mắt, kinh ngạc, “Ta , chỉ có vậy mà ca ngươi đem người đuổi sao? phải ngươi thích nàng cơ mà?”

      Trong ngày sinh thần của Hoàng Thượng, Lương Tẫn thấy Tống Lăng thích ăn món nào là ca ca lại gắp món đó cho nàng ngay, thậm chí, biểu cảm khuôn mặt ca ca , còn thực rất gây chú ý, khóe miệng mỉm cười như thế, còn chưa thấy qua bao giờ, khẳng định là động tâm a!

      Lúc này lại nghe Lương Chinh đuổi người , quả thực chấn kinh rồi.

      Lương Chinh tức giận đến mức đau cả dạ dày, “Ta có đuổi nàng sao? Ngươi nghe ta , nàng câu lại câu muốn , câu cũng muốn lại xuất trước mặt ta nữa sao?”

      Lương Chinh nghĩ tới đây, liền nhớ lại nụ cười cùng biểu cảm mừng rỡ như điên, bụng tức giận chỗ nào để phát!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :