1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 24: MƯỢN RƯỢU...


      Tử Diên vừa bước tới cửa, nghe thấy Lương Chinh lạnh giọng, cả người đều căng thằng, vội vàng lui ra ngoài, “Nô tài lập tức !”

      Lương Chinh ôm người vào phòng trong, tay xốc chăn lên, mới cẩn thận khom người đặt lên giường.

      Động tác nhàng, như sợ làm nàng thức giấc.

      Lương Chinh cầm tay nàng, ta lạnh lẽo. nhịn được mà nhíu mày, lập tức kéo chăn lên, đắp kín mít cho nàng.

      ngồi bên mép giường, bao chặt bàn tay của nàng, như muốn truyền ấm áp cho nàng vậy.

      Trước đây, khi còn ở biên quan, mùa đông nơi đó so với chốn kinh thành này còn lạnh hơn, có đôi khi, vì chịu nổi, đại nam nhân như bọn họ đều uống rượu mạnh cho ấm bụng.

      Nha đầu ngược lại, uống rượu xong thân mình ấm, lại càng lạnh lẽo.

      Lương Chinh nhìn nàng, khuôn mặt đỏ rực, nhịn được cười.

      Tử Diên bước vào, liền mang theo chậu than đỏ rực, để bên mép giường.

      Lương Chinh lại phân phó, “ rót cốc nước ấm lại đây.”

      “Vâng, thưa Vương gia.” Tử Diên vừa đáp lời vừa đứng dậy, thầm nghĩ, Vương gia quan tâm nương như vậy, chắc là thích ?

      Dù là đối với Tống Lăng, hay là đối với Tạ gia các nàng, đều là việc cực kỳ tốt.

      Tử Diên khỏi có chút cao hứng, chuẩn bị rót nước, liền nghe Lương Chinh gọi lại, “Chờ chút.”

      Tử Diên nghe vậy, bước chân ngừng ngay, lập tức quay đầu, “Vương gia còn có gì phân phó sao?”

      Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, đột nhiên hỏi, “Tiểu thư nhà các ngươi rất thích uống rượu sao?”

      “A?”

      “Vừa rồi ở trong cung, A Uyển uống ít, nhìn bộ dáng này, nàng ở nhà hay uống lắm sao?” Lương Chinh khóe miệng khẽ câu lên, như là tùy ý hỏi câu.

      Tử Diên nghe vậy, cười cười, “Hồi Vương gia, tiểu thư có chút thích uống rượu. Đại phu từng , uống chút rượu có thể dưỡng thân, đối với thân thể có lợi. Cho nên tiểu thư mỗi đêm đều uống chén, uống xong liền lên giường ngủ.”

      Tử Diên nghe Tống Lăng uống say, liền biết nàng ở trong cung cũng uống ít, nghe hỏi vậy, liền thuận miệng đáp.

      Nàng ngờ rằng, chỉ câu dối tự cho là đúng, bán đứng thân phận của Tống Lăng.

      Nếu trước đây là hoài nghi, giờ hoàn toàn chắc chắn, nữ nhân này của , tuyệt đối phải là thiên kim chân chính của Tạ gia.

      Ở trong cung, ràng nàng , trước giờ chưa từng uống qua rượu. Nhưng nô tài của nàng lại khác hoàn toàn.

      Đáy mắt lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Diên.

      Tử Diên bị nhìn sợ hãi, tức khắc căng thẳng, “Vương gia…Vương gia, nô tỳ, nô tỳ sai điều gì rồi sao…”

      Trong lòng sợ phát run, mặt lại làm bộ trấn định.

      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, lại lập tức vạch trần, thu liễm cái nhìn, : “ có việc gì, lấy bình nước nóng tới cho Vương phi.”

      Ngữ khí lành lạnh như thường, nghe ra bất cứ cảm xúc dao động nào.

      Tử Diên bồn chồn trong lòng, trời chắc cũng đoán ra nghĩ cái gì, cũng dám dừng lại nữa, lập tức chạy rót nước cho Tống Lăng.

      Trong phòng an tĩnh trở lại, cúi đầu, nghiêm túc nhìn kiều thê nhà mình.

      Ánh mắt sâu thẳm, như muốn nhìn thấu người con trước mắt này.

      lâu sau, bỗng nghe thấy mở miệng, “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

      thanh trầm thấp, như chuyện, lại như tự hỏi.

      Nhưng mà, Tống Lăng nghe được, nàng còn say ngủ.

      Tống Lăng chỉ mơ hồ thấy ai đó kêu nàng, đầu nàng đau lắm, thân thể nặng nề.

      Khó khăn lắm mới duỗi tay được ra, nắm cổ áo, “Đau đầu quá, nóng quá a…”

      Lương Chinh nhìn nàng, lúc sau mới duỗi tay nắm tay nàng lại.

      Tống Lăng mơ màng, vừa mở mắt thấy khuôn mặt tuấn tú xuất trong tầm mắt.

      Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm, “Vương gia……”

      Lương Chinh nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng, thấp giọng hỏi, “Kêu ta cái gì?”

      Tống Lăng đau đầu, trước mắt có mấy cái mặt a, “Tướng công….”

      Lương Chinh hơi cong khóe môi, tay phải giữ mặt nàng, ngón tay nhàng vuốt ve gò má hồng, ‘ân’ tiếng, “Ngoan.”

      Nhưng nào biết, vừa dứt lời, nàng hàm hồ ,
      ….ngươi phải tướng công của ta.”

      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, gằn từng chữ, “Ta phải tướng công của ngươi, vậy ta là ai?”

      Lương Chinh chỉ lắc đầu, choáng váng, “Ngươi phải tướng công của ta, ta cũng phải…”

      Đồng tử co rụt, lập tức truy vấn, “ phải cái gì?”

      Tống Lăng đến lúc mấu chốt liền dừng. Hăn khỏi sốt ruột, nắm lấy tay nàng, lực đạo tự giác tăng thêm vài phần, ngữ khí truy vấn dồn dập, “Ngươi vừa cái gì phải?”

      phải, phải…” Tống Lăng choáng váng, đôi mắt mờ mịt nhìn nóc giường, môi vừa động, lại phát ra thanh gì nữa.

      Lương Chinh cúi thấp đầu, lỗ tai lại gần miệng nàng, muốn nghe ràng hơn.

      Nhưng mà, dù dựa gần, cũng nghe được thanh gì cả.

      khỏi thấp giọng hỏi lại lần nữa, “A Uyển, ngươi vừa mới gì, cái gì phải?”

      hỏi xong, nghiêng tai đợi chốc lát, đáp lại là tiếng hít thở đều đều của nữ nhân dưới thân.

      Lương Chinh: “……….”

      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm nửa ngày.

      Cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại ngăn được tia ý cười.

      Tử Diên rót bình nước nóng cho Tống Lăng, đường về khỏi thấp thỏm. Nghĩ tới ánh mắt vữa nãy của Vương gia, nàng cảm thấy, giống như bỏ xót điều gì đó. Nhưng nếu phát , hẳn là lập tức vạch trần thân phận của các nàng chứ?

      Tử Diên vừa vừa nghĩ, càng nghĩ lòng càng loạn, đành tự trấn an mình. Chỉ cần Vương gia cho người bắt các nàng lại, hẳn là vẫn an toàn .

      Nàng cầm bình nước trở lại, thấy đứng cởi ngoại bào. Bèn đứng bên ngoài rèm cửa, thấp giọng, “Vương gia, nước nóng tới.”

      Lương Chinh ‘ân’ tiếng, thuận miệng đáp, “Đặt ở bên ngoài.”

      Dứt lời, phân phó, “ phòng bếp nhìn xem canh giải rượu thế nào rồi, thuận tiện kêu người mang nước tắm lại đây.”

      “Vâng, Vương gia.” Tử Diên đáp lời, liền đem bình nước đặt bàn, liền lập tức xoay người ra ngoài.

      Tử Diên động tác nhanh chóng, tới lát liền mang canh bưng tới, lại phân phó bốn nha hoàn xách nước tắm lại.

      Phía sau giường có tấm bình phong, bình thường là địa phương để Lương Chinh tắm gội.

      Nha hoàn đem nước ấm vào, lại đổ nước lạnh vào thử độ ấm, trong chốc lát liền có nước tắm ấm áp.

      “Vương gia, nước tắm được chuẩn bị tốt.” Tử Diên bẩm báo với Lương Chinh thấy nâng Tống Lăng dậy, muỗng lại muỗng uy Tống Lăng uống canh giải rượu.

      Nghe được bẩm báo, nhàn nhạt ‘ừ’ tiếng, “Đều lui ra ngoài.”

      “Vâng, Vương gia.”

      Lương Chinh xưa nay cần nha hoàn hầu hạ, bọn nha hoàn nghe vậy, lập tức lui xuống.

      Tử Diên là người rời cuối cùng, nhìn cách Vương gia đút nước cho Tống Lăng, lo lắng cho lòng liền tan thành mây khói.

      Vương gia ràng đem Tống nương để trong lòng, cho nên, về sau, dù biết thân phận , có lẽ cũng trách tội đâu?

      Tuy trời đất xui khiến, ngược lại là cọc nhân duyên tốt a.

      Tử Diên tưởng tượng vậy, tức khắc lạc quan hẳn, vô cùng cao hứng rời khỏi phòng.

      Trong phòng liền dư lại chính là hai vị chủ nhân của Vương phủ này.

      Tống Lăng bị ép uống canh giải rượu, rượu tác dụng chậm, làm nàng khó chịu cực kỳ.

      Canh giải rượu lại khó uống, Tống Lăng uống vài ngụm lại chịu uống nữa.

      Khuôn mặt nhăn lại, mắt nhắm chặt, đầu cọ vào ngực ai kia mà trốn.

      Lương Chinh cực kỳ bất đắc dĩ, nàng như tiểu hài tử, khó dỗ mà, “Ngoan, lại uống thêm chút.”

      Tống Lăng lắc đầu, bĩu môi, hàm hồ đáp, “ uống, uống.”

      Đầu nàng đau, tránh thoát vòm ngực rắn chắc chui lẹ vào trong chăn.

      Nàng lăn lăn lộn lộn, thiếu chút nữa làm đổ bát canh trong tay Lương Chinh.

      vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, liền đặt xuống đầu chiếc ghế đầu giường, nhìn nàng che kín đầu, nhịn được bật cười, “ uống loạn, giờ mới biết lợi hại sao?”

      Tống Lăng cong lưng, cuộn tròn trong chăn, đôi mắt nhắm tịt, phản ứng lại.

      Canh giải rượu chịu uống nữa, Lương Chinh đành kệ nàng, xốc chăn, bế người dậy, cởi giúp nàng ngoại bào, bên trong còn thân trung y màu trắng.

      Bế người ra sau trướng, giúp nàng lau mặt mũi.

      Đại nam nhân như , ngày thường đều dùng lực mạnh, thực cẩn thận lau mặt cho nàng cũng vậy =.=

      Tống Lăng say rượu, so với bình thường còn kiều khí hơn, vừa thấy đau mặt, mũi nhăn lại, cái tát chụp thẳng bàn tay đặt mặt mình.

      Tiểu nương uống say, sức cũng lớn, chính là đêm khuya vắng lặng, tiếng ‘bang’ phát ra mạnh mẽ.

      Lương Chinh cúi đầu nhìn tay mình, lại ngước mắt nhìn kẻ đầu sỏ vô tội kia.

      Nhìn lát, lại nhất thời, biết nên là cái biểu tình gì để biểu đạt tâm trạng của mình nữa.

      Lương Chinh đây, sống hai mươi bốn năm, lần đầu tiên hầu hạ người, lại là nữ nhân, cư nhiên bị ăn cái tát?

      Lại nhìn nàng nhắm mắt ngủ ngon lành, bật cười thoải mái.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Dễ thương quá, có động phòng ko ta? Kaka
      1900 thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Có tình nào đọc truyện Thanh Phong Tiếu Diên Vỹ chưa?

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Có tình nào đọc truyện Thanh Phong Tiếu Diên Vỹ chưa?

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vẫn chưa có chap mới ad bạn @1900 oi
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :