1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TIỂU BẢO BỐI CỦA TA- Y Nguyên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.3:

      Trước khi tiến vào văn phòng viện trưởng, đặc biệt dặn dò thư kí: "Hôm nay tình rất nhiều, trừ phi tôi đồng ý, điện thoại gì cũng tiếp."

      Ở trong gian hoàn toàn thuộc loại chính mình, thả lỏng cởi tây trang ra, kéo cà- vạt, bằng tư thế thoải mái ngồi vào trong ghế dựa lớn bọc da trâu chuyên thuộc về . . . Đây là thói quen lắng đọng lại, phương pháp để mình thư giản.

      thực tế, ở lập trường khách quan xem xét, theo như lời Liễu Chi Vân hết thảy phải có lý, thoạt nhìn Vu Bình kia ôn nhu yếu đuối, nhất thiết trăm phần trăm là an toàn vô hại.

      Nàng có thể sợ quyền thế, dẫn theo bạn bè thân hữu đến bệnh viện đấu tranh, còn có thể có chuyện gì có thể làm khó nàng?

      Huống chi, nàng tại là người muốn ở bệnh viện, chỉ cần chút suy nghĩ chính đáng, cũng đủ làm toàn bộ bệnh viện cao thấp gà chó yên !

      Chỉ là … Chỉ là, Địch Hạo Thiên chính là có biện pháp hạ quyết tâm, mà đối với địch nhân tàn khốc vô tình, hoàn toàn đuổi tận giết tuyệt nàng. . .

      Thậm chí, lúc mình thoáng nhìn mắt to nàng hơi hơi sưng đỏ, khi nghe nàng đau thương khàn khàn giọng hát, đều nhịn được muốn cùng nàng chuyện mình, muốn dùng chân ý thực tâm của quan tâm nàng sao lại ủy khuất?

      Hôm nay, nếu gà mẹ Liễu Chi Vân kia ở đây, Địch Hạo Thiên khẳng định mình tuyệt đối cùng nàng ngồi xuống chuyện. Mà hành động như vậy, cũng phải là chuyện hai người ở thế đối lập nên làm. . . Căn bản là đúng mực!

      đúng mực, đây là đại cấm kỵ của hành nghề y.

      Nếu người thầy thuốc thể bình tĩnh khách quan, cùng gười nhà bệnh nhân bảo trì khoảng cách thích hợp, kiên quyết lấy tư tình mà sửa dụng phương hại chữa bệnh, tuyệt đối là mang lại đại .

      Ai. . .

      Địch Hạo Thiên lần nữa thở dài, trong lòng lên hối ý. . . nên đáp ứng Vu Bình làm trong bệnh viện.

      Về phương diện khác, cũng sâu trách cứ chính mình xem xét kĩ, làm sao nguyên tắc cơ bản nhất của y sư, thời điểm gặp phải Vu Bình hoàn toàn thất bại?

      ☆☆☆

      Chịu đựng đến hơn chín giờ đêm, Vu Bình rốt cục chấm dứt ngày đầu tiên nàng ở "An Lạc".

      Suốt hơn mười giờ đồng hồ tinh thần căng thẳng có ăn cơm, khi nàng bước ra phòng hồ sơ hắc ám, đột nhiên trận chân nhuyễn mắt hoa tới cơ hồ làm cho nàng ngã ngồi mặt đất. . .

      ! Tuyệt có thể gục xuống như vậy, mới ngày đầu tiên a. . .

      Đỡ lấy cái đầu giống như có trăm ngàn cây búa sắt thay nhau gõ đau nhức thôi kia, nàng mọt lần lại lần cổ vũ mình cố lên.

      Vu Bình nỗ lực khởi động hai chân sắp mềm nhũn ra, dọc theo vách tường lạnh như băng, kéo từng bước từng bước cuối cùng ra khỏi bệnh viện, đến trạm xe bus gần nhất.

      Mắt thấy xe bus theo phương xa chạy tới gần, Vu Bình vội vàng lấy túi tiền ra, cẩn thận tìm kiếm vé xe bus, lục lục mới nhớ đến buổi sáng dùng xong lần cuối cùng rồi, tại chỉ còn phần cùi vé thôi.

      có vé, nàng tiếp theo tìm tiền lẻ, kiếm nửa ngày nhưng lại kiếm ra tờ, đành phải trơ mắt nhìn xe bus lướt qua. . .

      Hao hết khí lực Vu Bình có biện pháp lại tìm máy chuyển khoản, huống chi nàng cũng xác định, có rút được tiền lẻ để xe bus nữa?

      Cả người vô lực, nàng uể oải suy sụp trượt người ngồi bệt tuyến đường màu đỏ, đột nhiên cảm giác nhìn theo bốn phương tám hướng thiên trời mênh mông này làm trái tim nàng băng giá rối loạn, biết làm sao, hốc mắt chút xót những giọt nước mằn mặn báo trước rơi xuống. . .

      Tuy rằng lần lại lần mình thể đau lòng nhưng nàng vẫn nhịn được, ngồi ở ven đường khóc lên như vậy …

      "Có chuyện gì sao? sao người ngồi ở chỗ này?" thanh quen thuộc từ đỉnh đầu nàng truyền đến.

      chiếc xe tư gia cỡ lớn mới tinh đen bóng đứng ở bên người, về phần xe khi nào xuất nàng cũng biết, bởi vì kia xe cơ hồ là vô thanh vô tức lại đây, chút có nghe thấy tiếng vang gì.

      Có lẽ, đây là tính năng đặc thù danh xe ngàn vạn mới có !

      Ngẩng hai mắt đẫm lệ lên, Vu Bình kinh ngạc cố gắng nhịn khóc, ấp a ấp úng :

      ". . . có việc gì. Vừa rồi. . . Đột nhiên dạ dày thoải mái, tôi ngồi nghỉ ngơi chút tốt rồi."

      "Dạ dày thoải mái? Dạ dày của có vấn đề gì?" khó hiểu nhíu mày hỏi.

      Địch Hạo Thiên ngồi bên trong xe đánh giá thân hình nho run rẩy co rúm lại của nàng, con ngươi trong suốt khéo léo ngượng nghịu nhìn sâu vào đáy mắt hồng hồng của nàng.

      Trực giác cho biết ngồi chồm hổm độc khóc này, tuyệt chính là dạ dày đau mà thôi, tựa hồ còn thừa nhận khổ sở gì rất lớn.

      Nhưng mà, còn có cái vấn đề khó khăn gì có thể đủ để tra tấn nàng giống như tại vậy, thê thảm làm cho kẻ khác kiếp sợ thương hại đây?

      "Chỉ là. . . Tự nhiên đau thôi." Vu Bình hàm hồ trả lời.

      Nàng cố ý lảng tránh ánh mắt Địch Hạo Thiên sắc bén như mũi tên, ánh mắt kia giống như có thể hiểu hết thảy, làm cho người ta ở trước mặt thể nào che đậy, chỗ nào che giấu. . .

      "Tự nhiên? Dưới tình huống gì? Hôm nay ăn cái gì? Có tiêu chảy hay ."

      đơn giản mở cửa xuống xe, quan tâm tây trang quý báu người, thản nhiên cố chấp ngồi chồm hổm xuống, do thầy thuốc chuyên nghiệp nên thái độ cẩn thận, bắt đầu"Hỏi bệnh".

      "Tôi. . . Tôi ràng lắm. Dù sao, hơi chút khẩn trương đau nhưng mà, ngay lập tức. . . Tự nhiên tốt thôi."

      Vu Bình ràng ngửi thấy cỗ mùi hương nam tính cao quý nhưng có hương vị cổ xưa nồng đậm, hương vị kia tựa như mê cổ, làm cho nàng tỉnh táo cũng muốn mê muội, vầng sáng càng lúc càng thêm mê ly, thân mình tự chủ lắc lư, cảm thấy khó thở thôi. . .

      "Địch viện trưởng, ngài đừng phiền toái vậy. Tôi . . . Bệnh như vậy, lập tức tốt rồi."

      Rốt cục, Vu Bình có thể dùng sức hít sâu mồm khí to, ra vẻ trấn định .

      "Ha ha. . ." vì sao, Địch Hạo Thiên loại thế nhưng lắc đầu cười khẽ lên.

      "Vu tiểu thư, nếu mỗi người đều giống , thân thể có bệnh tìm thầy thuốc, đều chờ ‘ tự nhiên tốt ’ hảo lên , tất cả bệnh viện đều có thể đóng cửa. , theo tôi quay về bệnh viện kiểm tra kĩ lại!"

      ". . . Tôi. . . có việc gì." Vu Bình vịn tấm bảng báo bến đổ xe bus, chống tay đứng lên.

      Vu Bình biết mình như thế xuống bị lộ, nghĩ thầm rằng vẫn là nhanh chóng rời xa tốt hơn."Tôi tại tốt hơn nhiều, có việc gì, thực ngượng ngùng, hao phí thời gian của ."

      "Đừng như vậy, tôi việc gấp."

      bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn của nàng u buồn tái nhợt.

      "Làm sao vậy? mặt tôi có gì ổn sao?" Nàng bị nhìn đến cả người được tự nhiên, bất an sờ sờ mặt mình.

      " nhất định có ăn cơm nghỉ ngơi tốt, tinh thần lại quá căng thẳng mới có thể đau dạ dày."

      Tinh tế quan sát nàng thừa nhận áp lực vụ án mẹ mất mà hình dáng tiều tụy, Địch Hạo Thiên cảm xúc ổn định rất ít thương cảm, lúc này bình tĩnh chút gợn sóng, lại bởi vì Vu Bình bất lực sầu bi mà lặng lẽ nổi gợn sóng lên. . .

      "Phải . . Phải ?" Vu Bình vỗ về dạ dày trống kêu to khoảng ngày, sâu kín : "Bình thường rất tốt, hôm nay bận quá , có biện pháp. . ."

      " biết làm nhanh hơn chút à?" Địch Hạo Thiên cầm bàn tay bé băng lạnh của nàng, cùng nhau tới chiếc xe quý báu kia, lấy giọng điệu dấu được đau lòng : "Phòng hồ sơ nên nhiều chuyện như vậy? Ngày mai tôi hỏi Lâm chủ nhiệm chút. . ."

      " . . ." Vu Bình kích động tránh bàn tay nắm giữ, ngừng lắc mạnh đầu.

      Lúc này há có thể cho tới tìm Lâm chủ nhiệm?

      Nhóm nữ ma đầu này nếu biết Địch Hạo Thiên loại chẳng những đối mình"Lấy ơn báo oán" , còn người có vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có vị thấp như mình tới cửa để hỏi han năng lực, ngày tháng tương lai của nàng còn có thể an ổn sao?

      "Viện trưởng, ngài ngàn vạn lần đừng tìm Lâm chủ nhiệm, có quan hệ với ấy, toàn bộ trách tôi học đủ. . ."

      "Được được, đừng kích động." trấn an vỗ vỗ vai của nàng."Trước lên xe ."

      " đâu?" Vu Bình do dự."Ngài có thể chở tôi về nhà ?"

      "Chở về nhà thành vấn đề, nhưng tại có chuyện trọng yếu hơn…"

      mở cửa xe, thân sĩ giúp đỡ nàng ngồi vào bên trong.

      "Chuyện gì?"

      "Ăn cơm a." ngồi vào ghế người lái, để cho lời chối từ: " muốn ngày ăn, tại giờ phút này, còn có chuyện nào hơn so với ăn cơm sao?"

      "Viện trưởng, cần phiền toái ." Vu Bình thập phần cảm thấy bất an, mặc dù vì mình cài dây an toàn, nàng còn giãy dụa ."Tôi , bình thường, tôi đều quen về nhà ăn. . ."

      "Cho là theo ăn giúp tôi. Được ?" Địch Hạo Thiên nở nụ cười mê người, hài hước khó được : "Tôi cũng chỉ ăn hai bữa cơm, dạ dày của tôi cũng nghe lời giống của vậy, ăn no là tạo phản."

      ". . ." Nàng cúi đầu , xem như đồng ý .

      tự nhiên chạy vào ngã tư đường phồn hoa, Vu Bình biết mình gì nữa cũng vô ích, Địch Hạo Thiên quyết định chuyện gì luôn luôn ai có thể phủ định, trải qua vài lần giao phong, điểm ấy nàng rất thực hiểu.

      Lấy lập trường của Vu Bình, gần gũi tiếp cận vốn chính là mục đích cuối cùng nàng tiến vào An Lạc, nàng lý do từ chối lời mời của a.

      Có lẽ, là quá nhanh . . .

      Tốc độ Như vậy là nàng bất ngờ, nhanh đến căn bản kịp cho nàng chuẩn bị tâm lý tốt, mà có chút tâm hoảng ý loạn . . .

      "Nghĩ cái gì? Sao chuyện?" ôn nhu quan tâm : "Chúng ta ăn đồ ăn Quảng Đông ha?"

      "Ừ, gì cũng được. Tôi sao cả." xong, nàng lại liên tục lặng im.

      Ngẫu nhiên lấy dư quang nhìn lén nam tử tuấn mỹ bên cạnh tỏa ra sức quyến rũ thể ngăn cản. . .

      tuấn cao ngất, khí chất trác tuyệt, năng lực ở lĩnh vực y học chuyên nghiệp được mọi người sùng bái tán thưởng!

      Nam tử cỡ nào mê người a! Lòng của Vu Bình thời điểm nhìn thẳng thắn thế nhưng đập thình thịch. . .

      Bất luận bình thường nào, gặp gỡ Địch Hạo Thiên đều có nội tâm rung động mãnh liệt như vậy, Vu Bình cũng có thể ngoại lệ.

      Chỉ là, bí mật được chôn dấu kia khiến cho mình phải đánh nát tất cả khỉ ảo mộng.

      Sao có thể? Ngàn thể, vạn thể a!

      Nàng sao có thể thương ?

      Ngay từ đầu trăm phương ngàn kế tiếp cận, chính là vì báo thù mà phải tư tình nhi nữ a!

      Thống khổ nhắm mắt lại, hai tay Vu Bình gắt gao bảo vệ yếu ớt trái tim, thời gió nổi mây phun đau đớn nhất, hai cảm giác hoàn toàn ở phương hướng bất đồng cuộn sóng, lòng nàng như đại dương kích động mênh mông, va chạm níu kéo ngừng...

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4:

      Ăn xong bữa cơm phong phú, Địch Hạo Thiên đưa Vu Bình về đến nhà gần đến nửa đêm.

      Ở chung mấy giờ ngắn ngủn, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại từng bước, vào lúc ăn tối, dưới thân sĩ chiếu cố tỉ mỉ của , Vu Bình cảm thấy đối với mình là hoàn toàn phòng vệ…

      Địch Hạo Thiên có lẽ chưa từng biết đời này thiếu người lừa ta gạt, đối với ai cũng mang theo cái nhìn đơn thuần, giống người ba cùng người quan tâm cuộc sống việc làm của nàng, cũng đứng ở lập trường của nàng thông cảm hành vi kháng nghị của nàng, phát này làm cho đáy lòng nàng ấm áp, nhưng cũng chất chứa [​IMG]





      Phòng viện trưởng bệnh viện An Lạc

      Suốt hai ngày, Liễu Chi Vân sáng sớm ra khỏi văn phòng của Địch Hạo Thiên, chính là vì tiền thưởng bắt đầu bận rộn trước ở chung nhiều chút, nhiều cảm tình xa cách hồi lâu cộng lại.

      Chỉ là e ngại đoạn tình từng phát sinh qua kia, Địch Hạo Thiên lịch duy trì phong độ cơ bản, để cho nàng quá khó xem.

      Nhưng mà, tính nhẫn nại của cũng phải nhiều lắm, nàng vài lần mà còn vẫn như cũ, Địch Hạo Thiên muốn nhịn nổi nữa.

      "Please cần tùy tiện chạy vào nhiễu loạn tôi làm việc được ? Nơi này là văn phòng của tôi, phải phòng bếp nhà !"

      "Đừng dữ thế! Người ta thầm nghĩ nhắc nhở chuyện mà thôi!" Liễu Chi Vân vô tội nháy mắt chớp động cặp mắt to hai mí nhân công chế tạo kia.

      "Có cái thiên đại chuyện tình gì thể dùng điện thoại sao?" hờn giận liếc nàng cái." đại tiểu thư vào thực lúc đúng lúc, tôi chính là vội phải muốn chết! Chẳng lẽ có người nam nhân thứ hai nào có thể tìm sao?"

      "Nào có người nam nhân thứ hai? Người ta chỉ có là duy nhất người…"

      "Đủ rồi, tôi thời gian nghe bậy bạ, rốt cuộc chuyện gì? Phiền xong nhanh !"

      "Được rồi, tôi trọng điểm. . . Hôm nay chuyện buổi tối, quên ?"

      nhìn nam nhân trách móc nặng nề, Liễu Chi Vân lớn gan hơn nữa nằm bên cạnh bàn, cố ý dùng lại thanh ngọt như đường lại kiến người ta chán ngán làm nũng :

      "Người ta chính là dám cùng chủ nhân, bữa tiệc lớn ở Địch đại viện của bệnh viện An Lạc phải giúp em tham dự, cũng đừng làm cho em mất mặt. Nhớ , chạng vạng năm giờ ở Khải Duyệt. . ."

      "Dừng. . . Ai đáp ứng ? Tôi nhớ có đáp ứng cái gì?" nhàng đẩy ra nàng." Xin thương xót, đừng làm việc thời gian tốn thời gian trách nhiệm của tôi. . ."

      "Này! như thế nào đáp ứng chuyện tình cũng nhớ a?" Nàng tức giận đến dậm chân, chu miệng bắt đầu.

      " cần tình nguyện nghĩ đến cái gì người khác đều nghe vào."

      Sắc mặt của Địch Hạo Thiên trở nên xanh lét, trí nhớ thoải mái khiến cho lý trí tự chủ được."Thực xin lỗi, tôi nhớ đáp ứng cái gì, giống như trước kia cũng thường nhớ , mình đến tột cùng đáp ứng người khác cái gì. . ."

      "HạoThiên, cần như vậy đâu! Trước kia là em rất tùy hứng, hiểu chuyện, chính là em có sửa a. . ."

      "Ai. . . hay ?" Chỉ vào cánh cửa, Địch Hạo Thiên chút muốn nhắc lại chuyện bắt đầu từ trước."Thức thời tự mình ra ngoài, nếu gọi cảnh vệ đưa ra rất khó coi ."

      "Hạo Thiện, vì cái gì chịu cho em lần cơ hội?"

      Mặc kệ nam nhân cho nàng nhiều sắc mặt
      [​IMG]

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Giữa trưa, Địch Hạo Thiên mời nàng ở nhà ăn chuyên dụng của chủ quản dùng cơm.

      " nên sớm cho tôi biết." Ngữ khí hơi đau lòng, con ngươi sâu kín thâm thúy nhìn nàng.

      " cho cái gì?" Sử dụng dao nĩa làm cho Vu Bình rất tự tại." Tảng thịt bò này khó khăn cắt. . ."

      Nếu kiên trì mời bữa cơm này là đón người mới đến, Vu Bình muốn ăn ở trước mặt .

      "Tôi quen, thời điểm ăn cơm múa dao cắt thức ăn, cảm giác là khủng khiếp. . . Ác, thực xin lỗi. . . Ngài mới vừa cái gì?"

      Vu Bình đơn giản đặt dao nĩa xuống, nâng mặt lên cẩn thận nghe .

      "A, lần sau chúng ta vẫn là ăn đồ ăn Trung Quốc tốt hơn." ung dung cười."Bất quá, bộ dáng dùng dao nĩa của trông rất vui. . ."

      "A? ! Lần sau?" Hai gò má
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :