1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Ngươi lo lắng ta bị bán sao?

      Cho dù xe ngựa tiến vào trong cùng, biết phải qua bao nhiêu cánh cửa xe mới chậm rãi dừng lại. Hàn Hạo Thần bước xuống xe cũng có lập tức rời , mà đưa tay về phía Lạc Tử Mộng. Nàng kinh ngạc mở to mắt, nhưng rất nhanh liền hết sức tự nhiên đặt tay vào trong lòng bàn tay của . Sau đó, cánh tay khác của Hàn Hạo Thần nhàng đặt ở bên eo của nàng, ôm Lạc Tử Mộng xuống ngựa.

      Sau khi xuống xe, Lạc Tử Mộng mới quan sát xung quanh hồi, nàng sợ hãi than lên, quả thực nơi này so phi trường còn lớn hơn a!

      Khó trách người xưa gọi hoàng cung là “Thâm cung nội viện”, chỉ cửa thành thôi trùng trùng điệp điệp như vậy, chỗ rộng lớn như thế này, nếu bị nhốt ở bên trong hoàng cung, đúng là chì còn nước chờ chết.

      “Oa! Rốt cuộc ta được tới hoàng cung rồi! là hoàng cung a!”

      Nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, Thiệu Tần và Tiểu Đông nhịn được bật cười, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là Hàn Hạo Thần cư nhiên cũng cười.

      “Vương Gia, ngài nhanh vào triều , nếu lại lên triều muộn.” Thiệu Tần lên tiếng nhắc nhở.

      Hàn Hạo Thần lúc này mới hồi phục tinh thần lại, quả nhiên đụng phải hồng nhan liền quên chính . Nhưng Hàn Hạo Thần có đem Lạc Tử Mộng xem thành họa thủy, trong lòng cũng hiểu, nếu trong vương phủ kẻ dở hơi như nàng, đúng là cũng đỡ phần tức giận. Kể từ sau khi nàng đến, trong vương phủ khí cũng vui vẻ hơn nhiều.

      “Ừ, ngươi hãy cử người đem Lạc nương đến Hàn cung.” Hàn Hạo Thần giao phó .

      Hàn Hạo Thần mới vừa xong, thái giám liền chạy tới, ân cần : “Thần Vương điện hạ, có gì phân phó?”

      Lạc Tử Mộng nhận thấy, thân phận của Hàn Hạo Thần quả nhiên đặc biệt, còn chưa có chỉ định ai làm, người khác chủ động tìm tới cửa.

      Tiểu đông thấy thế tiến lên : “Đức Tân, làm phiền ngươi mang Lạc nương tới Hàn cung.”

      Người được gọi là Đức Tân, vẻ mặt cung kính cười : “Tiểu Đông huynh đệ gì vậy, có gì phiền toái đâu chứ, đây là việc nô tài phải làm.” xoay người hướng Lạc Tử Mộng làm tư thế xin mời : “Lạc nương, xin mời!”

      “Xin? Xin mời nơi nào? Hàn cung điện là nơi nào?” Lạc Tử Mộng vừa nghe đến việc nàng bị mang tới nơi khác lập tức hoảng hồn, vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Hạo Thần, lôi kéo cánh tay của , lộ ra vẻ mặt đáng thương hỏi, “Ngươi… ngươi muốn để cho bọn họ mang a đâu vậy?”

      đến Hàn cung.” Hàn Hạo Thần trầm giọng .

      “Hàn cung điện? Chẳng lẽ là lãnh cung? Ta muốn ở lãnh cung, sao ngươi lại làm như vậy, dẫn ta tới đây để cho ta đến lãnh cung ở là sao? Nghe nơi đó đều là kẻ điên, hơn nữa mỗi ngày đều ăn đủ no, mặc đủ ấm, lại bị rất nhiều côn trùng cắn, còn bị khi dễ nữa… Ta muốn …”

      Hàn Hạo Thần quả dở khóc dở cười, những người còn lại cũng tức xám mặt lại.

      Hàn cung điện ở nước Hàn Vũ chính là chỗ ở của Hàn Hạo Thần khi còn là hoàng tử, cũng bởi vì Hàn Hạo Thần từ trời sinh tính tình cao ngạo muốn thân cận cùng người khác, cho nên tiên hoàng mới ban Hàn cung cho , còn những hoàng tử còn lại cũng căn cứ vào tính cách của bọn họ mà ban tẩm điện cho, lại nghĩ rằng Lạc Tử Mộng lại xem Hàn cung của là lãnh cung.

      Chỉ là Lạc Tử Mộng sai, hàn cung xác thực giông như là lãnh cung, vắng ngắt có sức sống, lại thêm Hàn Hạo Thần trời sinh tính độc. ra hồi trước Thần vương phủ cũng như vậy, chỉ từ khi Lạc Tử Mộng đến mới thay đổi dáng vẻ ban đầu.

      Hàn Hạo Thần mấp máy môi cười nhạt : “Nơi đó phải lãnh cung, ngươi nghĩ người như ngươi có tư cách ở lãnh cung!”

      Lạc Tử Mộng cau mày suy nghĩ chút, cũng phải, phải lãnh cung là nơi phi tử thất sủng của Hoàng đế ở sao! Nàng thế nào lại quên mất điều đó.

      Nhưng đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, vì vậy Lạc Tử Mộng hỏi: “Vậy ngươi đưa ta tới nơi nào vậy? Ngươi để mặc ta trong này quản sao? Nếu ta bị người ta bắt cóc bán làm thế nào? Ngươi cũng lo lắng ta bị bán sao?”

      Từ đầu chí cuối tay của nàng vẫn nắm chặt cánh tay Hàn Hạo Thần có buông ra, mà Hàn Hạo Thần cũng có tránh, Đức Tân công công chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng này.

      Hàn Hạo Thần nghe nàng chỉ nhàn nhạt cười lên: “Ngươi yên tâm, chỉ người nào xui xẻo mới mua phải ngươi thôi.”

      “A!” Lạc Tử Mộng để tâm đáp lại câu, nhưng đầu óc chợt lóe, lập tức hiểu được ý tứ của , “Ngươi có ý gì? Ngươi người nào mua ta liền xui xẻo sao?”
      Last edited by a moderator: 28/2/15
      Nữ LâmChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Ta là người của Vương gia

      Editor: Linh Tinh Tuyết


      Hàn Hạo Thần trả lời mà chỉ khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy chàng cười đến khép được miệng, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

      Vừa định xoay người , đột nhiên lại thấy yên lòng với nàng, vì vậy lại xoay người nhắc nhở: “Trong cung thể so với vương phủ, đừng tùy ý lộn xộn có quy củ, dù là từng ngọn cây cọng cỏ cũng có thể có giá trị liên thành.”

      “Đáng giá như vậy sao?” Hai mắt Lạc Tử Mộng lấp lánh ánh sao, nếu nhưng mang về bồn hoa, như vậy chẳng phải là giàu to rồi sao? Nếu như nàng có thể xin nghỉ hưu sớm, còn có thể lo tới chuyện ăn mặc!

      “Đừng suy nghĩ bậy bạ, nơi này phải là nơi mà nàng có thể lộn xộn.” Hàn Hạo Thần vừa liếc mắt cái nhìn thấu ý định như tên trộm của nàng. Nhìn thấy nàng lập tức xụ mặt xuống, chàng khẽ cười yếu ớt, đột nhiên tiến lên đưa tay vuốt tóc mai bên má của nàng.

      “Trước tiên nàng cứ theo Đức Tân công công , đợi ta vào triều xong tìm nàng.”

      “Hứ! Huynh đừng quên đó! Huynh đừng tự mình về mình đấy nhé!” Nàng vẫn yên lòng nhắc nhở câu.

      “Ừ.” Chàng gật đầu cái.

      Lúc này Lạc Tử Mộng mới xoay người bước theo Đức Tân về phía Hàn Cung. chưa được mấy bước, Lạc Tử Mộng thấy Đức Tân luôn dùng ánh mắt khác thường len lén liếc trộm nàng, nàng cảm thấy có chút yên lòng, vì vậy lên tiếng cảnh cáo : “Ta cho ngươi biết, ta chính là người của Thần vương điện hạ, nếu ngươi dám đụng đến ta, ta vương gia diệt cả nhà ngươi!”

      Đây chính là thông tin nàng học được trong phim truyền hình, vương gia chỉ đứng dưới Hoàng thượng, nếu như làm vương gia mất hứng, cũng có thể giải quyết cả nhà tên nô tài cứng đầu cứng cổ, tìm lý do có thể xin thánh chỉ tru di cửu tộc.

      Ai biết Đức Tân lại cung kính đáp lại: “Lạc nương, nô tài còn người nhà để có thể tru di, cả nhà chỉ còn sót lại mình nô tài.”

      Lạc Tử Mộng ngẩn người, sau đó vừa vừa : “Vậy ta bảo vương gia thiến ngươi.”

      Đức Tân cười ha ha: “Lạc nương, nô tài là thái giám rồi, còn cái gì có thể thiến nữa.”

      “Oa, như vậy đáng thương?” Lạc Tử Mộng lập tức ném cho ánh mắt thương hại, nhưng khi nhìn thấy luôn khom người bên cạnh nàng, dùng sức vỗ lên lưng : “Nhìn đức hạnh này của ngươi xem, có chút tiền đồ có được , tại sao lại luôn khom người bước chứ?”

      Đức Tân cười khổ : “Lạc nương, nô tài tên là Đức Tân, mà khom người theo bên cạnh chủ tử chính là quy củ.”

      “Hả? phải chứ? Về sau phải ta cũng phải như vậy ở bên cạnh Hàn Hạo Thần đấy chứ, khó coi chết được!”

      Nhìn Lạc Tử Mộng và Đức Tân càng lúc càng xa, thanh cũng ngày càng xa, Hàn Hạo Thần quả đành hết cách với nàng. Thần vương phủ quả nhiên là gặp phải kẻ dở hơi rồi. Nhưng mà, phải làm sao nàng mới có thể sửa lại thói xấu gọi thẳng tục danh của chàng đây chứ?”

      Hiển thị lịch sử tin nhắn
      Last edited by a moderator: 28/2/15
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 47: Tranh giành người tình.

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Ai chỉ có nàng ta mới có thể vào còn người khác đều có tư cách chứ?" Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến giọng thanh thúy đầy tức giận của , khiến cho ba người trong điện đều cả kinh.

      Nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt Lạc Tử Mộng lập tức thay đổi, còn Đức Tân lại lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng : "Ơ, đây phải là tam tiểu thư ư, là ngọn gió nào thổi ngài bay tới đây vậy?"

      Tiểu Đông nhìn xung quanh phía sau lưng nàng ta, thấy nàng ta chỉ dẫn theo nha hoàn tới đây, sau lưng cũng có Hàn Hạo Thần, nặn ra nụ cười rồi : "Sao tam tiểu thư lại tới đây? Đây chính là tẩm điện của vương gia, vương gia có biết tam tiểu thư tới đây ?"

      Hoa Thiên Nhụy cả giận : "Cái tên nô tài này, ngươi có ý gì chứ? Chẳng lẽ được vương gia đồng ý ta thể tới đây được sao?"

      Tiểu Đông nghĩ thầm, vốn chính là cái lý này. Nhưng cũng biết Hoa Thiên Nhụy rất điêu ngoa, hơn nữa phụ thân nàng ta lại là Thừa Tướng, cho nên cũng dám tùy tiện đắc tội. Nhưng Lạc Tử Mộng thấy nàng ta phách lối kiêu ngạo như vậy nuốt trôi giọng điệu này, dáng vẻ của nàng ta ràng chính là nhắm vào nàng.

      Nàng nhếch môi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước tới đứng trước mặt Hoa Thiên Nhụy, sau đó lấy loại khí thế từ cao nhìn xuống : "Nơi này vốn dĩ cũng phải là chỗ mà ngươi có thể tới, nên mặt dày mày dạn sống chết ở lỳ chỗ này chịu như thế."

      "Ngươi ai mặt dày mày dạn?" Hoa Thiên Nhụy lập tức cất cao giọng .

      Lạc Tử Mộng khinh thường cười tiếng: "Ai hỏi chính là người đó."

      Hoa Thiên Nhụy vốn dĩ vẫn còn trưng ra dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư, nhưng ở dưới tình huống Lạc Tử Mộng còn phách lối hơn cả nàng ta nàng ta lập tức muốn phát điên, nha hoàn bên cạnh muốn khuyên nàng ta, kết quả lại bị nàng ta đẩy ngã mặt đất, sau khi nha hoàn kia đứng dậy cũng dám thừa lời quản nhiều nữa, chỉ lui qua bên cúi đầu .

      "Cái ả hồ ly tinh này, ngươi cho rằng ngươi có thân phận gì mà dám chuyện với ta như vậy." Giọng gay gắt đầy chất vấn và nhục nhã của Hoa Thiên Nhụy tràn ngập khắp Hàn Cung.

      "Tam tiểu thư đừng như vậy, ngài làm vậy khiến vương gia mất hứng đấy."

      "Hai tên nô tài các ngươi câm miệng lại cho ta, ai dám thêm câu nào nữa ta xé nát miệng của người đó!"

      Tiểu Đông và Đức Tân muốn tới khuyên ngăn, nhưng đều bị Hoa Thiên Nhụy quát mắng đến nỗi phải lui lại.

      Lạc Tử Mộng nghe thấy Hoa Thiên Nhụy mắng nàng là hồ ly tinh cũng cảm thấy nổi giận, chỉ nhàng ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, vẻ mặt đầy châm biếm: "Xem ra tam tiểu thư cũng biết ý nghĩa của hồ ly tinh rồi. Cái gọi là hồ ly tinh là giành chồng của người khác, giành nam nhân của người khác, nhưng Hàn Hạo Thần cũng phải là nam nhân của ngươi, ta cũng tới giành của ngươi, tại sao có thể gọi là hồ ly tinh chứ."

      Nàng nhàn nhã nhấp ngụm trà sau đó đặt ly trà xuống bàn rồi tiếp: "Chẳng lẽ tam tiểu thư cảm thấy huynh ấy là nam nhân của ngươi sao? Chỉ sợ ngươi nghĩ như vậy nhưng người ta lại vừa ý."

      Hoa Thiên Nhụy bị Lạc Tử Mộng nhục mạ mà dùng chữ thô tục tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng lại chỉ có thể đưa tay chỉ vào mặt Lạc Tử Mộng cả giận : "Ngươi dám gọi thẳng tục danh của Thần ca ca!"

      Lạc Tử Mộng cười tiếng: "Gọi thẳng sao? Ta thích mà huynh ấy cũng thích, ngược lại ngươi gọi ‘ Thần ca ca ’ gì đó cũng chỉ làm cho người ta nổi da gà. À còn nữa, ta có thân phận gì cả, ta chỉ là dùng quan điểm của bình thường kinh bỉ muốn ngã vào người muốn ta mà thôi."

      "Ngươi. . . . . . ngươi dám mắng ta!" Hoa Thiên Nhụy giận đến nỗi sắc mặt trở nên dữ tợn, lửa giận ngút trời chống nạnh tới trước mặt Lạc Tử Mộng. Hơi thở phẫn nộ phả thẳng vào gò má của Lạc Tử Mộng: "Ngươi chờ xem, Hoàng thượng mau chóng chỉ hôn cho ta và Thần ca ca, đến lúc đó
      Ngươi ngoan ngoãn cút ra ngoài cho ta, đừng ỷ lại Thần vương phủ chịu .”

      Lạc Tử Mộng rất thích Hoa Thiên Nhụy kiêu ngạo ương ngạnh ở trước mặt nàng. Lúc thấy nàng ta dừng lại ở trước mặt nàng, nàng lại chậm rãi chắp hai tay ở sau lưng về phía cửa ra vào, vừa vừa , “ Aiz… Ta cũng rất hi vọng có thể có ngày đó, chỉ sợ là muốn đợi tới ngày ngươi gả tới Thần vương phủ, đoán chừng cho đến lúc ta có tóc hoa râm hai tay buông xuôi mắt nhắm lại cũng đợi được.”

      Hoa Thiên Nhụy nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gần như có thể nghe được tiếng ma sát của đốt ngón tay.

      Lạc Tử Mộng tới cửa dừng lại, tay làm tư thế xin mời: “ Tam tiểu thư, mặc dù ta rất muốn thưởng thức toàn bộ mọi thứ ở nơi này, nhưng cũng bao gồm ngươi, xin mời….”

      “ Bốp!”

      “A!”

      Theo tiếng buồn bã sau đó vang lên tiếng vang dòn giã, Lạc Tử Mộng khec kêu lên tiếng rồi đưa tay che trán. Cùng lúc đó, Hàn Hạo Thần vừa đúng lúc hạ triều trở lại, mới vừa rồi trong nháy mắt nàng bị ly trà đập trúng gáy ngã xuống in sâu vào tâm trí chàng, toàn bộ trái tim của chàng có chút thắt lại.

      “ Tham kiến Thần vương điện hạ!” Toàn bộ nha hoàn no tài trong phòng bị dọa sợ đến nỗi té quỵ xuống đất. Mà mới vừa rồi trong nháy mắt Hoa Thiên Nhụy muốn cầm ly trà ném về phía Lạc Tử Mộng, Tiểu Đông muốn tiến lên cản lại, nhưng cuối cùng vẫn trở tay kịp, thể ngăn nàng ta lại.

      “ Mộng Nhi…..” Cách xưng hô này của Hàn Hạo Thần với nàng gần như là theo bản năng.

      Nhưng lúc này Lạc Tử Mộng đau đến nỗi ngay cả ấn đường cũng nhăn lại chỗ, biết Hàn Hạo Thần gọi nàng là “ Mộng Nhi mới tỉnh hồn lại.

      Làm ơn, đừng gọi buồn nôn như vậy được ?

      Nhưng mà tại nàng cũng rảnh nghĩ nhiều như vậy. đầu mặc dù chảy máu, nhưng nàng lại sờ thấy nổi lên cục u, ấn vào đau muốn chết, nhất định là máu ứ đọng rồi.

      “ Thần ca ca…” Mới vừa rồi ngay cả Hoa Thiên Nhụy cũng bị hù sợ. Nàng ta sợ hãi phải bởi vì đả thương Lạc Tử Mộng, mà là vì bị Hàn Hạo Thần nhìn thấy cảnh tượng nàng ta đả thương Lạc Tử Mộng.

      Trước giờ nàng luôn mực duy trì hình tượng thục nữ trước mặt Hàn Hạo Thần, nhưng ngờ chỉ vì đụng phải Lạc Tử Mộng mà bị phá hủy.

      Hàn Hạo Thần liếc nhìn ly trà vỡ tan tành mặt đất, rồi nâng mặt của Lạc Tử Mộng lên kiểm tra từ đầu đến chân: “ Còn có chỗ nào bị thương ? Có đau ?” Giọng điệu của chàng dịu dàng đến nỗi khiến Hoa Thiên Nhụy tràn đầy ghen ghét.

      Lạc Tử Mộng gãi đầu, quả rất muốn tát cho Hoa Thiên Nhụy hai cái bạt tai. Nếu như phải là sau khi bị đập trúng lập tức nghe thấy giọng của Hàn Hạo Thần nàng sớm làm như vậy rồi.

      Thù này nàng nhất định nhớ kĩ.

      Ánh mắt liếc qua thấy Hoa Thiên Nhụy muốn làm người ác cáo trạng trước, Lạc Tử Mộng lập tức lóe lên ý tưởng, đột nhiên quệt miệng uất ức khóc thút thít: “ Ôi (>_<) rất là đau……”

      “ Đau chỗ nào?” Hàn Hạo Thần chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhất thời có chút lung túng biết phải làm sao.

      “ Thần ca ca, nàng ta giả bộ đó, nàng ta cố ý giả vờ bị thương đó.”

      “ Câm mồm! Ai cho phép ngươi tới đây?” Hàn Hạo Thần đột nhiên giận dữ quát mắng, làm cho Hoa Thiên Nhụy sợ đến nỗi cả người run lên.

      “ Ta…. Ta nghe Thần ca ca tới đây, cho nên mới theo tới….” Hoa Thiên Nhụy uất ức gần như muốn khóc: “ Thần ca ca, huynh phải giúp ta làm chủ, ả hồ ly tinh này dám mắng ta.” Hàn Hạo Thần lập tức đen mặt: “ tại đến tột cùng là người nào mắng người nào? Ta chỉ nhìn thấy ngươi dùng ly trà đập nàng ấy, còn nghe thấy được từ trong miệng ngươi ra lời sạch .”

      Lạc Tử Mộng cười thầm trong lòng, nhưng cũng biểu ra vẻ mặt gì. Hoa Thiên Nhụy càng để ý Lạc Tử Mộng càng muốn để cho nàng ta được như ý.

      “ Hạo Thần…” Nàng đột nhiên yếu ớt nhếch môi gọi tiếng, sau đó kéo cánh tay của chàng khẽ lắc lắc: “ Đau chết mất, đau chết mất, huynh mau giúp ta thổi chút .”

      “ Hả?” Hàn Hạo Thần sững sờ, chàng từng có kiến thức bị Hoa Thiên Nhụy làm nũng, lúc đó cũng có cảm giác gì. Nhưng hôm may thấy Lạc Tử Mộng làm nũng đúng là lần đầu tiên chàng được chứng kiến, hơn nữa còn muốn chàng giúp nàng…..thổi?

      “ Huynh đồng ý à?” Nàng mở to đôi mắt ngập nước thất vọng cúi đầu: “ Vậy ta tìm ngự y thổi giúp ta.”

      Cái gì? Hàn Hạo Thần trợn mắt , trong đầu nàng chứa cái gì vậy?

      Lạc Tử Mộng muốn xoay người, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt.
      Last edited by a moderator: 28/2/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 48: Huynh có thể hôn cái ?

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Lạc Tử Mộng muốn xoay người, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt. Nàng nghi ngờ quay đầu lại, Hàn Hạo Thần lúng túng vén tóc mái trán nàng lên, cúi đầu thổi . Làn gió mát rượi, lòng của nàng thế nhưng lại khẽ động. Nhưng mà…… làm ơn , ta thích nam sắc đấy, có cái gì tốt mà động lòng chứ.

      “Thần ca ca….”

      Hoa Thiên Nhụy cũng nghẹn họng nhìn trân trối, chưa bao giờ từng thấy Hàn Hạo Thần đối xử với nữ nhân như vậy. Những người quỳ dưới đất lại càng dám tin, há to mồm nhìn màn kinh người này.

      “Còn đau ? Đức Tân mời ngự y chưa?” Hàn Hạo Thần quay đầu hỏi.

      “Nô tài ngay.” Đức Tân thấy Hàn Hạo Thần coi trọng Lạc Tử Mộng tới trình độ đó, bước chân lại càng tăng tốc nhanh hơn.

      Lạc Tử Mộng thấy Hoa Thiên Nhụy càng ghen nàng lại càng hăng say, cho nên càng muốn chọc giận nàng ta. Dù sao bắt được đại soái ca như vậy cũng mất mát gì.

      “Vẫn còn rất đau sao?” Hàn Hạo Thần lại hỏi.

      Lạc Tử Mộng mỉm môi, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng động lòng người, nàng chỉ chỉ cục u trán hỏi: “Đau, huynh có thể hôn cái ?”

      “Khụ khụ!” Con ngươi của Hàn Hạo Thần đảo quanh cả phòng vòng, khẽ ho khan tiếng: “Nơi này……”

      Chàng hiểu nổi suy nghĩ tại của nàng, sao lại có thể chủ động bảo nam nhân hôn nàng chứ?

      Đáng chết! Ngươi muốn làm cho ta thể xuống đài được sao?

      Lạc Tử Mộng thầm oán thầm.

      “Ngươi biết xấu hổ, sao lại cướp Thần ca ca của ta.” Sau khi Hoa Thiên Nhụy tỉnh hồn lại giận dễ sợ, lập tức dùng thân thể chặn lại ở phía trước, tách Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng ra.

      Hai mắt Lạc Tử Mộng trợn trắng sau đó vươn tay đẩy Hoa Thiên Nhụy ra, tới trước mặt Hàn Hạo Thần hỏi: “Ồ? ra là huynh là người của nàng ta sao? Vậy coi như xong…..”

      Mỗi khi Lạc Tử Mộng lộ ra dáng vẻ thất vọng cúi đầu buông tha Hàn Hạo Thần gần như cảm thấy sợ hãi, đột nhiên cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo thon của nàng, bờ môi ấn xuống cái trán của nàng trước mặt bao nhiêu người.

      Lúc bờ môi mát lạnh ấn lên vết máu bầm trán nàng, trong nháy mắt ấy dường như còn đau đớn nữa. Giống như môi của chàng mang luồng sức lực đặc biệt, khiến cho nàng thấy tê dại.

      Hàn Hạo Hữu và Thừa Tướng sau khi bàn bạc kế sách xong cũng cùng với Kỳ Phi tới đây. Bởi vì hôm nay lúc Hàn Hạo Thần vào triều xin tứ hôn, muốn có nghe thử ý kiến cá nhân của Lạc Tử Mộng, ngờ Hàn hạo Thần chuẩn bị từ trước, dẫn theo Lạc Tử Mộng đến đây. đường bắt gặp Đức Tân mời ngự y tới Hàn Cung muốn giúp Lạc Tử Mộng chẩn bệnh, vì vậy mới cùng ngự y tới đây.

      Người vừa tới cửa, Hàn Hạo Hữu gần như thể đợi được nữa vội : “Lạc nương bị thương như thế nào? Bị thương ở đâu? Lạc…”

      Cảnh tượng trước mắt khiến cho có chút sửng sốt.

      Lần này vì muốn chính tai nghe ý nguyện của Lạc Tử Mộng nên mới tới đây. Bởi vì lúc ở Thần vương phủ ràng cảm thấy Lạc Tử Mộng muốn phối thành đôi với Hàn Hạo Thần, hơn nữa dường như cũng có ý với . Nhưng tình cảnh trước mắt tựa hồ như chứng minh, tới đây là dư thừa.

      Lạc Tử Mộng nghe thất tiếng lập tức tránh khỏi lòng ngực của Hàn Hạo Thần. Hai người còn chưa tính, dù sao cũng biết Hàn Hạo Thần có cảm giác với nữ nhân, nhưng nhiều người như vậy lại còn ở trước mặt Hàn Hạo Hữu, nàng cũng có chút lúng túng.

      Nhưng mà, lúc nhìn thấy cảnh tượng này người bị khiếp sợ chỉ là Hàn Hạo Hữu, mà còn có Kỳ Phi ở bên cạnh .

      Sau khi gả cho Hàn Hạo Hữu, nàng nghe thấy cung nữ Hàn Hạo Thần trước giờ đều gần nữ sắc, ngược lại còn có khả năng thích nam sắc, đối với điều này, trong lòng Kỳ Phi coi như cũng lấy được chút an ủi, ít nhất nàng cũng cảm thấy mất mát như trước nữa. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, lòng của nàng bỗng nhói đai cái. ra phải là chàng ấy thích nữ nhân, mà là chàng ấy thích nàng.

      Nhưng nàng nghĩ ra rốt cuộc nàng có cái gì tốt, là nàng đủ đẹp sao? Còn chưa đủ dịu dàng sao? Nhưng mà những thứ này chàng ấy đếu biết phải sao? Chàng ấy căn bản hề coi trọng nàng phải sao?

      Tầm mắt của nàng hướng về phía Lạc Tử Mộng, có chút sững sờ. Quả thực là mỹ nhân, nhưng hành động lại đủ đoan trang đứng đắn.
      Last edited by a moderator: 10/3/15
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Cưới sóng gió

      “Hoàng huynh. . . . . Hoàng huynh xin.” mặt Hàn Hạo Thần có chút lúng túng.

      “Vì sao hoàng thượng lại đến?” Lạc Tử Mộng đỏ mặt vuốt tóc.

      Hàn Hạo Hữu thu lại vẻ mặt, sau khi ngồi vào vị trí của mình khẽ cười tiếng: “A, là có chuyện muốn hỏi Lạc nương?”

      “Chuyện gì vậy?”

      “Lạc nương mau tham kiến hoàng thượng và nương nương.” Phí công công ở bên cười hắc nhở. Lâm triều hôm nay nghe được Hàn Hạo Thần mở miệng bảo gả, trái tim Phí công công vui mừng.

      đợi Lạc Tử Mộng phản ứng kịp, Hoa Thiên Nhụy quỳ mặt đất dập đầu trước: “Tham kiến hoàng thượng, Kỳ phi nương nương.”

      “Bình thân.”

      “Tạ hoàng thượng.”

      Mặt Lạc Tử Mộng đen lại, trong lòng hô hoán: đây là chỉnh mình sao? Nghĩ tới chính mình cao lạy trời dưới quý xuống đất, ngay cả trước mặt cha mẹ cũng chưa từng quỳ, hôm nay lại quỳ lạy trước mặt nam nhân lớn hơn nàng có mấy tuổi. Được rồi, xem thân phận là hoàng thượng liền quỳ.

      “Tham kiến hoàng thượng….. Kỳ phi nương nương.” mặt nàng có chút muốn.

      “Bình thân.”

      “Tạ hoàng thượng.” Sau khi nàng đứng dậy xong trong lòng oán thầm: nên cảm tạ mình quỳ mới đúng.

      “Các vị được ban thưởng ghế ngồi.”

      “Ngự y, xem vết thương của Lạc nương chút, có chút nghiêm trọng .” Hàn Hạo Thần mở miệng trước.

      Sau khi mời mọi người ngồi, ngự y ngó trái ngó phải với vết thương của Lạc Tử Mộng, mà Hoa Thiên Nhụy cảm thấy Hàn Hạo Thần quá đặt thù với nàng ta rồi, cho nên đen mặt oán trách với hoàng thượng.

      “Hoàng thượng, nàng ta bắt nạt ta.”

      Lạc Tử Mộng nghe được nàng ta tố cáo cũng gấp muộn, bởi vì nhìn đúng nàng có kết quả tốt.

      Hàn Hạp Hữu cười nhạt : “Lạc nương bị ngươi hại thành thế này rồi, làm sao có thể là nàng ta bắt nạt ngươi.”

      “Chính là nàng. Chính là nàng ta mắng ta trước.” Nàng lên án, ở trong mắt Lạc Tử Mộng, giống như người đàn bà chanh chua.

      Sau khi ngự y kiểm tra thương thế xong lấy dược cao từ trong hòm thuốc, giao phó phải dùng nước nóng tắm hơi trước, dùng trứng gà chín thoa lên rồi bôi cao lên là được, sau đó liền lui xuống.

      Hàn Hạo Thần nghe cũng lo ngại, cũng yên lòng, nhưng nghe Hoa Thiên Nhụy vẫn cố tình gây , cũng có chút tức giận.

      “Ai cho phép người tiến vào? Chẳng lẽ ngươi biết được bổn vương cho phép được bước vào bước sao? Nếu như ngươi tiến vào còn có gặp cái tình này ? Đả thương người còn kiểu căng ương ngạnh như thế.”

      “Thần ca ca! Ngươi mắng ta. Cho tới bây giờ ngươi cũng ra những lời dữ dội như vậy với ta… vì nàng mà mắng ta…” Nàng quệt miệng, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.

      Lạc Tử Mộng hồi xấu hổ, nàng ta bị chửi liên quan gì tới nàng? Chỉ là vừa mới bắt đầu nàng nghe Tiểu Đông và Đức Tân chưa được cho phép được bước vào là lừa nàng, nhưng sau khi nghe cũng tin.

      Hàn Hạo Hữu thấy thể làm khác hơn là làm người giảng hòa: “Tốt lắm, dù sao cũng tới. Hoa Thiên Nhụy ngồi xuống .” trầm mặc thở ra tiếng, thấy Hàn Hạo Thần quăng vẻ mặt tới, đành mở miệng.

      “Lạc nương, trẫm có chuyện muốn nghe ý của ngươi.”

      “Mời hoàng thượng .” Lạc Tử Mộng thoáng cảm thấy có chuyện ổn.

      biết Lạc nương cho phép ngườ ta hay chưa?”

      Cho phép người ta? Phải là ý tứ lập gia đình chứ?

      Lạc Tử Mộng lắc đầu cái: “ có.”

      Hàn Hạo Hữu nâng trà lên uống hớp, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy lòng giãy giụa. “Lạc nương, hôm nay lâm triều, Thần vương thỉnh cầu gả.”

      Trong lòng nagf giật mình, mới há miệng, sống lưng bắt đầu lạnh cả người, nàng chưa kịp gì, Hàn Hạo Hữu liền : “ biết Lạc nương có nguyện ý gả cho Thần vương?”

      “Cái gì?” Nàng kinh ngạc thiếu chút nữa là rớt cằm. “Hoàng thượng…. đùa chứ? Thần vương điện hạ… người đùa ta?”
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :