Chương thứ 47: Tranh giành người tình.
Editor: Tinh Linh Tuyết
"Ai chỉ có nàng ta mới có thể vào còn người khác đều có tư cách chứ?" Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến giọng thanh thúy đầy tức giận của , khiến cho ba người trong điện đều cả kinh.
Nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt Lạc Tử Mộng lập tức thay đổi, còn Đức Tân lại lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng : "Ơ, đây phải là tam tiểu thư ư, là ngọn gió nào thổi ngài bay tới đây vậy?"
Tiểu Đông nhìn xung quanh phía sau lưng nàng ta, thấy nàng ta chỉ dẫn theo nha hoàn tới đây, sau lưng cũng có Hàn Hạo Thần, nặn ra nụ cười rồi : "Sao tam tiểu thư lại tới đây? Đây chính là tẩm điện của vương gia, vương gia có biết tam tiểu thư tới đây ?"
Hoa Thiên Nhụy cả giận : "Cái tên nô tài này, ngươi có ý gì chứ? Chẳng lẽ được vương gia đồng ý ta thể tới đây được sao?"
Tiểu Đông nghĩ thầm, vốn chính là cái lý này. Nhưng cũng biết Hoa Thiên Nhụy rất điêu ngoa, hơn nữa phụ thân nàng ta lại là Thừa Tướng, cho nên cũng dám tùy tiện đắc tội. Nhưng Lạc Tử Mộng thấy nàng ta phách lối kiêu ngạo như vậy nuốt trôi giọng điệu này, dáng vẻ của nàng ta ràng chính là nhắm vào nàng.
Nàng nhếch môi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước tới đứng trước mặt Hoa Thiên Nhụy, sau đó lấy loại khí thế từ cao nhìn xuống : "Nơi này vốn dĩ cũng phải là chỗ mà ngươi có thể tới, nên mặt dày mày dạn sống chết ở lỳ chỗ này chịu như thế."
"Ngươi ai mặt dày mày dạn?" Hoa Thiên Nhụy lập tức cất cao giọng .
Lạc Tử Mộng khinh thường cười tiếng: "Ai hỏi chính là người đó."
Hoa Thiên Nhụy vốn dĩ vẫn còn trưng ra dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư, nhưng ở dưới tình huống Lạc Tử Mộng còn phách lối hơn cả nàng ta nàng ta lập tức muốn phát điên, nha hoàn bên cạnh muốn khuyên nàng ta, kết quả lại bị nàng ta đẩy ngã mặt đất, sau khi nha hoàn kia đứng dậy cũng dám thừa lời quản nhiều nữa, chỉ lui qua bên cúi đầu .
"Cái ả hồ ly tinh này, ngươi cho rằng ngươi có thân phận gì mà dám chuyện với ta như vậy." Giọng gay gắt đầy chất vấn và nhục nhã của Hoa Thiên Nhụy tràn ngập khắp Hàn Cung.
"Tam tiểu thư đừng như vậy, ngài làm vậy khiến vương gia mất hứng đấy."
"Hai tên nô tài các ngươi câm miệng lại cho ta, ai dám thêm câu nào nữa ta xé nát miệng của người đó!"
Tiểu Đông và Đức Tân muốn tới khuyên ngăn, nhưng đều bị Hoa Thiên Nhụy quát mắng đến nỗi phải lui lại.
Lạc Tử Mộng nghe thấy Hoa Thiên Nhụy mắng nàng là hồ ly tinh cũng cảm thấy nổi giận, chỉ nhàng ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, vẻ mặt đầy châm biếm: "Xem ra tam tiểu thư cũng biết ý nghĩa của hồ ly tinh rồi. Cái gọi là hồ ly tinh là giành chồng của người khác, giành nam nhân của người khác, nhưng Hàn Hạo Thần cũng phải là nam nhân của ngươi, ta cũng tới giành của ngươi, tại sao có thể gọi là hồ ly tinh chứ."
Nàng nhàn nhã nhấp ngụm trà sau đó đặt ly trà xuống bàn rồi tiếp: "Chẳng lẽ tam tiểu thư cảm thấy huynh ấy là nam nhân của ngươi sao? Chỉ sợ ngươi nghĩ như vậy nhưng người ta lại vừa ý."
Hoa Thiên Nhụy bị Lạc Tử Mộng nhục mạ mà dùng chữ thô tục tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng lại chỉ có thể đưa tay chỉ vào mặt Lạc Tử Mộng cả giận : "Ngươi dám gọi thẳng tục danh của Thần ca ca!"
Lạc Tử Mộng cười tiếng: "Gọi thẳng sao? Ta thích mà huynh ấy cũng thích, ngược lại ngươi gọi ‘ Thần ca ca ’ gì đó cũng chỉ làm cho người ta nổi da gà. À còn nữa, ta có thân phận gì cả, ta chỉ là dùng quan điểm của bình thường kinh bỉ muốn ngã vào người muốn ta mà thôi."
"Ngươi. . . . . . ngươi dám mắng ta!" Hoa Thiên Nhụy giận đến nỗi sắc mặt trở nên dữ tợn, lửa giận ngút trời chống nạnh tới trước mặt Lạc Tử Mộng. Hơi thở phẫn nộ phả thẳng vào gò má của Lạc Tử Mộng: "Ngươi chờ xem, Hoàng thượng mau chóng chỉ hôn cho ta và Thần ca ca, đến lúc đó
Ngươi ngoan ngoãn cút ra ngoài cho ta, đừng ỷ lại Thần vương phủ chịu .”
Lạc Tử Mộng rất thích Hoa Thiên Nhụy kiêu ngạo ương ngạnh ở trước mặt nàng. Lúc thấy nàng ta dừng lại ở trước mặt nàng, nàng lại chậm rãi chắp hai tay ở sau lưng về phía cửa ra vào, vừa vừa , “ Aiz… Ta cũng rất hi vọng có thể có ngày đó, chỉ sợ là muốn đợi tới ngày ngươi gả tới Thần vương phủ, đoán chừng cho đến lúc ta có tóc hoa râm hai tay buông xuôi mắt nhắm lại cũng đợi được.”
Hoa Thiên Nhụy nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gần như có thể nghe được tiếng ma sát của đốt ngón tay.
Lạc Tử Mộng tới cửa dừng lại, tay làm tư thế xin mời: “ Tam tiểu thư, mặc dù ta rất muốn thưởng thức toàn bộ mọi thứ ở nơi này, nhưng cũng bao gồm ngươi, xin mời….”
“ Bốp!”
“A!”
Theo tiếng buồn bã sau đó vang lên tiếng vang dòn giã, Lạc Tử Mộng khec kêu lên tiếng rồi đưa tay che trán. Cùng lúc đó, Hàn Hạo Thần vừa đúng lúc hạ triều trở lại, mới vừa rồi trong nháy mắt nàng bị ly trà đập trúng gáy ngã xuống in sâu vào tâm trí chàng, toàn bộ trái tim của chàng có chút thắt lại.
“ Tham kiến Thần vương điện hạ!” Toàn bộ nha hoàn no tài trong phòng bị dọa sợ đến nỗi té quỵ xuống đất. Mà mới vừa rồi trong nháy mắt Hoa Thiên Nhụy muốn cầm ly trà ném về phía Lạc Tử Mộng, Tiểu Đông muốn tiến lên cản lại, nhưng cuối cùng vẫn trở tay kịp, thể ngăn nàng ta lại.
“ Mộng Nhi…..” Cách xưng hô này của Hàn Hạo Thần với nàng gần như là theo bản năng.
Nhưng lúc này Lạc Tử Mộng đau đến nỗi ngay cả ấn đường cũng nhăn lại chỗ, biết Hàn Hạo Thần gọi nàng là “ Mộng Nhi mới tỉnh hồn lại.
Làm ơn, đừng gọi buồn nôn như vậy được ?
Nhưng mà tại nàng cũng rảnh nghĩ nhiều như vậy. đầu mặc dù chảy máu, nhưng nàng lại sờ thấy nổi lên cục u, ấn vào đau muốn chết, nhất định là máu ứ đọng rồi.
“ Thần ca ca…” Mới vừa rồi ngay cả Hoa Thiên Nhụy cũng bị hù sợ. Nàng ta sợ hãi phải bởi vì đả thương Lạc Tử Mộng, mà là vì bị Hàn Hạo Thần nhìn thấy cảnh tượng nàng ta đả thương Lạc Tử Mộng.
Trước giờ nàng luôn mực duy trì hình tượng thục nữ trước mặt Hàn Hạo Thần, nhưng ngờ chỉ vì đụng phải Lạc Tử Mộng mà bị phá hủy.
Hàn Hạo Thần liếc nhìn ly trà vỡ tan tành mặt đất, rồi nâng mặt của Lạc Tử Mộng lên kiểm tra từ đầu đến chân: “ Còn có chỗ nào bị thương ? Có đau ?” Giọng điệu của chàng dịu dàng đến nỗi khiến Hoa Thiên Nhụy tràn đầy ghen ghét.
Lạc Tử Mộng gãi đầu, quả rất muốn tát cho Hoa Thiên Nhụy hai cái bạt tai. Nếu như phải là sau khi bị đập trúng lập tức nghe thấy giọng của Hàn Hạo Thần nàng sớm làm như vậy rồi.
Thù này nàng nhất định nhớ kĩ.
Ánh mắt liếc qua thấy Hoa Thiên Nhụy muốn làm người ác cáo trạng trước, Lạc Tử Mộng lập tức lóe lên ý tưởng, đột nhiên quệt miệng uất ức khóc thút thít: “ Ôi (>_<) rất là đau……”
“ Đau chỗ nào?” Hàn Hạo Thần chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhất thời có chút lung túng biết phải làm sao.
“ Thần ca ca, nàng ta giả bộ đó, nàng ta cố ý giả vờ bị thương đó.”
“ Câm mồm! Ai cho phép ngươi tới đây?” Hàn Hạo Thần đột nhiên giận dữ quát mắng, làm cho Hoa Thiên Nhụy sợ đến nỗi cả người run lên.
“ Ta…. Ta nghe Thần ca ca tới đây, cho nên mới theo tới….” Hoa Thiên Nhụy uất ức gần như muốn khóc: “ Thần ca ca, huynh phải giúp ta làm chủ, ả hồ ly tinh này dám mắng ta.” Hàn Hạo Thần lập tức đen mặt: “ tại đến tột cùng là người nào mắng người nào? Ta chỉ nhìn thấy ngươi dùng ly trà đập nàng ấy, còn nghe thấy được từ trong miệng ngươi ra lời sạch .”
Lạc Tử Mộng cười thầm trong lòng, nhưng cũng biểu ra vẻ mặt gì. Hoa Thiên Nhụy càng để ý Lạc Tử Mộng càng muốn để cho nàng ta được như ý.
“ Hạo Thần…” Nàng đột nhiên yếu ớt nhếch môi gọi tiếng, sau đó kéo cánh tay của chàng khẽ lắc lắc: “ Đau chết mất, đau chết mất, huynh mau giúp ta thổi chút .”
“ Hả?” Hàn Hạo Thần sững sờ, chàng từng có kiến thức bị Hoa Thiên Nhụy làm nũng, lúc đó cũng có cảm giác gì. Nhưng hôm may thấy Lạc Tử Mộng làm nũng đúng là lần đầu tiên chàng được chứng kiến, hơn nữa còn muốn chàng giúp nàng…..thổi?
“ Huynh đồng ý à?” Nàng mở to đôi mắt ngập nước thất vọng cúi đầu: “ Vậy ta tìm ngự y thổi giúp ta.”
Cái gì? Hàn Hạo Thần trợn mắt , trong đầu nàng chứa cái gì vậy?
Lạc Tử Mộng muốn xoay người, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt.
Last edited by a moderator: 28/2/15