1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 35: Kiềm chế tự động biến mất
      Nàng muốn , tại sao viết chữ giản thể mà lại viết chữ phồn thể, nghĩ lại thấy vấn đề này của nàng có chút dư thừa, vì thế liền chuyển đề tài.

      " ra, mặc dù chữ ngươi nhìn rồng bay phượng múa trông rất đẹp, nhưng cái chính là có thể có người nhìn vào hiểu a, ngươi viết cho chính mình xem à?"

      nghe nàng vậy, cúi đầu liếc mắt nhìn bản tấu chương của mình, lại nhìn vẻ mặt như có chuyện gì xảy ra của nàng. Xem ra quá dung túng nàng, khiến nàng có chừng mực rồi, lại còn dám chữ của ai có thể nhìn hiểu.

      "Chữ này là chữ gì?" đột nhiên chỉ vào chữ trong tấu chương mở miệng hỏi.

      Lạc Tử Mộng tỉ mỉ quan sát, nên lời: "Cái này. . . . . . là chữ võng chứ gì?" ràng là chữ cương, thế mà nàng lại đọc thành chữ võng, bởi vì trong thể chữ phồn thể chữ “cương" cùng chữ "võng" rất giống nhau. Nếu nhìn kỹ bị nhầm lẫn hai chữ này với nhau, nàng như vậy chung quy cũng sai.

      "Còn chữ này?" lại chỉ vào chữ khác hỏi.

      Lạc Tử Mộng thấy gì về câu trả lời của mình, nghĩ rằng mình trả lời đúng, nhất thời lòng tin trổi dậy, vì vậy : "An vô dân tâm."

      Thấy nàng trả lời xong cười đến rực rỡ, khóe miệng của nâng lên vẻ châm biếm: " thể tưởng tượng được nhìn ngươi như vậy mà biết chữ nghĩa gì."

      Bị đả kích, lòng tự trọng của nàng có chút tổn thương, dẫu sao ở thế kỷ 21 nàng cũng tốt nghiệp đại học rồi, làm sao khi tới nơi này lại trở thành người mù chữ rồi?

      Lạc Tử Mộng nhìn kỹ lại tấu chương lần nữa, hai má nàng dần đỏ lên.

      "Mới vừa rồi ta nhìn lầm, phải là ‘trấn an dân tâm, vững chắc triều cương’." Nàng lại thấy vẻ mặt tràn đầy khinh thường, tức giận dậm chân: "Ai bảo ngươi chỉ hỏi ta mấy chữ này chữ gì, ngươi cho ta đọc hẳn câu được sao?"

      "Sao!!! Hỏi ngươi chữ này chữ gì ngươi cũng nhận ra, sao ta có thể tin tưởng rằng ngươi có thể đọc cả câu được?"

      Nàng nghe vậy bĩu môi: "Ta lại cần thi Trạng Nguyên."

      có để ý tới lời vừa rồi của nàng, vẫn như cũ cúi đầu tiếp tục viết tấu chương.

      Lạc Tử Mộng thấy thế lại tiến tới trước mặt Hàn Hạo Thần hỏi: " ra . . . . . . trong vương phủ vổn rất nhiều người nay thêm ta, hẳn ngươi cảm thấy rất lãng phí ha?"

      "Ngươi biết vậy là tốt rồi!"

      Nàng khinh thường chề môi, đường đường là Vương Gia mà lại hẹp hòi như vậy. Chỉ là nhiều người ăn cơm thôi mà, có nhất thiết phải để bụng như vậy ? Thôi, vì chuyện đại nên nàng muốn cùng so đo.

      mặt cố gắng tươi cươi, nàng cười ha ha hai tiếng, nửa người gục xuống bàn, ngón tay nhàng ở bàn vẽ vài vòng.

      "Nếu Vương Gia cảm thấy lãng phí lương thực, như vậy bằng ngài mang ta thăm quan hoàng cung để ta mở mang tầm mắt. Sau đó ta cho ngài biết ta đến từ đâu."

      "Ngươi đến từ đâu? Chẳng lẽ ngươi là người nước khác được phái tới đây làm mật thám?" Chỉ vừa nghe nàng đến chuyện muốn đến hoàng cung hoặc việc nàng phải trở về nhà, lửa giận trong lòng liền bùng phát.

      Mật thám? Nàng cả kinh, nếu như thực xem nàng là mật thám, chắc nàng giữ nổi mạng để trở về mất.

      Vừa nghĩ tới bộ dạng đầu và thân của mình mỗi thứ nơi, nàng sợ hãi khoát tay liên tục: " đúng, đúng! Ta phải mật thám, ngươi đừng lung tung."

      Ai ngờ nhếch môi hừ lạnh : "Ta cũng nghĩ thế, có quốc chủ nào ngu xuẩn đến mức phái ngươi làm mật thám, người “cái gì cũng sai” trừ khi hết người để lựa chọn mới chọn ngươi."

      Vốn khi nghe những lời đầu tiên của , nàng thầm thở phào nhõm, tuy nhiên khi nghe đến vế sau nàng giận đến mức muốn xông lên đánh . còn nàng"Cái gì cũng sai". Ở thế kỷ 21, người người đều nàng đa tài đa nghệ, tài nghệ đầy người nhưng vừa đến cổ đại liền vô dụng hoàn toàn, điều này có thể trách nàng sao? Nếu đổi là xuyên đến đại, còn biết chuyện gì xảy ra nha!

      Giờ khắc này, nàng muốn cắn chết .

      "Được rồi, ta cái gì cũng sai được chưa? Thần Vương điện hạ lúc nào có thể mang ta hoàng cung đây?" Vẻ mặt nàng lập tức chuyển từ tức giận sang nịnh hót.

      " ra ngoài!"

      Quả nhiên, phản ứng như vậy.

      Nàng nhất định bỏ cuộc.

      đợi phản ứng, nàng chạy tới phía sau , đem đôi tay đặt vai của .

      Nàng vừa ấn vừa : "Vương Gia, ngươi mỗi ngày đều phải lên triều, về nhà còn tốn thời gian viết tấu chương giúp hoàng thượng bày mưu tính kế, nhất định mệt chết được, ta xoa bóp cho ngươi nha, ngươi có thấy thoải mái chút nào ?"

      Khi nàng cúi đầu xuống nghe thấy cả tiếng thở đều đều của nàng, ngực bắt đầu rung động, biết vì sao mỗi lần gặp nàng, năng lực tự kiềm chế bản thân của biến mất đâu còn tăm tích.

      ------ lời ngoài mặt ------
      Chris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36: Miệng có mệt hay ?

      ra thủ pháp mát xa của nàng đúng là vụng về, nhưng cảm giác được nàng mát xa thoải mái.

      Vẻ mặt kinh ngạc, cau mày nhìn về phía nàng, lại lúng túng nhìn tay nàng, tại quan hệ giữa hai người ngay cả cũng khó có thể miêu tả, loại biến hóa vi diệu. Chẳng lẽ động lòng với nàng - người suốt ngày chỉ biết om sòm?

      Nhận thấy ánh mắt của có chút khác thường, Lạc Tử Mộng vỗ vỗ vào vai , cười đến rực rỡ: "Ngươi cần quá chú ý đến chuyện này đâu.... ngươi chỉ cần xem ta là huynh đệ tốt là được rồi, cho nên cần đối với ta cố kỵ nhiều như vậy, nếu như ngươi cảm thấy ngượng ngùng, ngươi có thể cho ta đến hoàng cung vui đùa chút, hắc hắc, coi như là báo đáp ta rồi."

      Trong lòng nàng có tính toán từ trước, nếu như có thể được đến hoàng cung thăm quan, chuyện dụng tâm lấy lòng Hàn Hạo Thần có làm sao?

      quay đầu lại, môi khẽ mấp máy, có trả lời vấn đề của nàng, ngược lại hỏi: "Lạc nương năm nay bao nhiêu tuổi?"

      Nhất thời nàng kịp phản ứng, đề tài câu chuyện của xoay chuyển cũng quá nhanh, vì vậy nàng há miệng, mãi mới trả lời : "22"

      "Hử!" đột nhiên cười lạnh.

      "Này, ngươi cười cái gì?" cười như vậy, nàng ngược lại có chút thoải mái, đây là nét mặt gì.

      chậm rãi cầm chén trà lên, ưu nhã uống hớp trà, sau đó mới nhếch môi cười nhạt : " 22 tuổi rồi mà chưa lập gia đình? phải vì ai thèm lấy ngươi sao?"

      Lạc Tử Mộng ngạc nhiên, dám tin nhìn , hai mươi hai tuổi mà chưa lập gia đình phải vì ai thèm lấy sao? Nàng mới vừa vặn đến độ tuổi được phép kết hôn mà! Nữ nhân cổ đại mới mười lăm mười sáu tuổi lập gia đình, còn chưa có trổ mã hoàn toàn đấy.

      còn dám những lời như vậy với nàng.

      Nàng cố gắng nuốt cơn giận dữ sắp bùng phát của mình, sau đó đùa bỡn tiến tới bên lỗ tai hỏi: "Vậy Vương Gia ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"

      "Ngươi cần biết." nghiêng đầu cách xa nàng, cảm giác mỗi lần nàng đến gần cũng làm cho tim của ngứa ngáy chút.

      "Này! Ngươi có lầm hay , ngươi hỏi ta , ta hỏi ngươi lại , có biết hay như vậy rất công bằng?" Nàng quệ mồm kháng nghị.

      Thế nhưng lại nhíu mày liếc nàng cái: "Ở trong vương phủ này, ngươi còn muốn đòi hỏi công bằng với ta sao?"

      Nghe lời này, nàng lập tức như bóng cao xu xì hơi, đừng ở vương phủ, coi như ở khắp nước Hàn Vũ này, nàng cũng đừng nghĩ đến việc công bằng với . Ở cổ đại này đến công bằng là chuyện xa xỉ.

      "Được rồi, ai bảo ngươi là Vương Gia."

      "Đúng rồi, Vương Gia, nãy giờ ngươi viết tấu chương với đọc sách, có cảm thấy đau đầu ? Ta giúp ngươi xoa bóp." Vừa dứt lời, Lạc Tử Mộng dùng ngón trỏ ấn lên huyệt Thái Dương của .

      "Vương Gia, ngươi trừ đọc sách viết tấu chương nhìn công văn, ngươi có thích làm việc khác ?"

      "Vương Gia, ngươi suốt ngày ở trong phủ cảm thấy buồn bực sao? Có muốn hay cùng ta ra ngoài dạo?"

      Hàn Hạo Thần bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay gỡ tay nàng xuống, mấy chuyện tiếp xúc da thịt thế này khiến khó xử, hai mắt nhìn về phía nàng đột nhiên hỏi "Ngươi có mệt hay ?"

      Nàng sững sờ, lập tức trả lời: "Ta chịu đựng rất giỏi, ta có thể đường rất dài, bao lâu ta cũng mệt. Ngươi để cho ta cùng ngươi ra ngoài là lựa chọn chính xác nhất, ta so với Thiệu Tần tốt hơn nhiều, nhìn như vậy, Vương Gia ngài cùng chỗ nhất định rất buồn bực chứ? Yên tâm, ta rảnh rỗi lắm, hễ ngươi kêu là ta liền chạy tới a."

      "Ta hỏi miệng ngươi có mệt hay ?"

      "Miệng?" Nàng nghe vậy, cư nhiên trước mặt liếm liếm môi, "Miệng ta làm sao mà mệt mỏi?"

      Nha đầu cư nhiên muốn hấp dẫn , nàng sợ làm gì nàng sao, hơn nữa bọn bây giờ là nam quả nữ ở chung phòng...

      Thấy vẫn nhìn môi của nàng, nàng đột nhiên lại gần, đến trước mặt cười khanh khách hỏi: "Có phải nhìn môi ta rất đẹp mắt hay ? Hẳn giờ ngươi mới cảm thấy ra nữ nhân cũng tốt vô cùng? Nếu ta có thể khiến Vương Gia khôi phục tâm lý nam nhân bình thường, đó đúng là cái công lớn a."

      " bậy bạ gì đó?" tức giận tái mặt.

      muốn để cho nàng xem bản thân háo nữ sắc, nhưng cũng có cảm giác với nam nhân.

      ---------lời ngoài mặt-----------

      bổn chương tiết canh tân 2012.8.14
      Chris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37: Thăm dò sở thích của Vương Gia.

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Nhìn khuôn mặt tức giận của chàng, Lạc Tử Mộng lập tức bồi thường khuôn mặt tươi cười: "Ha ha, bậy, chỉ là muốn hướng Vương Gia tới chỗ tốt mà thôi. Vương Gia hôm nay huynh còn chưa vào cung sao?"

      " vào cung."

      "Ngày mai sao? phải mỗi ngày huynh đều phải vào triều sao? Dù sao cũng thuận tiện...."

      "Coi như là vậy cũng quan hệ gì tới nàng."

      Chàng biết là tại sao mình lại có nhiều kiên nhẫn để ở đây dây dưa với nàng như vậy.

      "Vương Gia, huynh đói bụng chưa?"

      " đói bụng."

      "Nhưng mà ta rất đói......" Nàng đáng thương ôm bụng, vẻ mặt vô tội nhìn về phía chàng.

      " phải là mới vừa dùng cơm trưa xong sao?" Đầu chàng đầy vạch đen, phải nàng mình hai mươi hai tuổi rồi sao? Sao có thể có những cử chỉ còn ngây thơ hơn cả Hoa Thiên Nhụy như thế chứ? hoài nghi biết có phải là mình có sở thích thích trẻ con nữa?

      "Đói bụng lại ăn tiếp ." Chàng cúi đầu hề để ý đáp lại.

      "Vâng, vậy ta ăn đầy bụng trước, rồi lát nữa tiếp chuyện cùng huynh, huynh nhớ chờ ta...."

      Khi chàng nghe được thanh cuối của nàng tới lúc ngẩng đầu lên thấy bóng dáng của nàng nữa. Cả thư phòng lại khôi phục yên tĩnh vốn có. Từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy yên tĩnh như vậy có gì đúng, nhưng đột nhiên thiếu tiếng huyên náo của nàng, đột nhiên giống như cảm giác thiếu rất nhiều thú.

      Trong đình viện, Lạc Tử Mộng vừa bưng bát ăn mì, vừa mơ hồ tiếng: "Liên Vân, muội có biết Thần Vương Gia nhà các muội có sở thích gì hay ?"

      Liên Vân hai tay chống cằm nhìn dáng vẻ ăn uống say sưa ngon lành của nàng đến ngây người. đúng là tham ăn, nhưng mà sao có thể ăn nhiều như vậy mà lại mập chứ?

      "Ta hỏi muội đấy! tư xuân à?" Nàng húp hết ngụm nước mì cuối cùng rồi đặt đôi đũa xuống, vươn tay chọc chọc Liên Vân suy nghĩ đến sững sờ.

      Liên Vân lập tức lấy lại tinh thần sau đó đỏ mặt : "Lạc nương, nô tỳ mới có tư....xuân. về sở thích của vương gia ngoại trừ ăn, mặc, ở, lại, những thứ khác nô tỳ biết."

      " nghe chút ." Hai mắt nàng bắt đầu sáng lên.

      "Sáng sớm lúc vương gia thức dậy uống ngụm trà trước tiên, trà thích uống trà Long Tĩnh, màu sắc quần áo thích màu trắng bạc nhất, nhưng mà vương gia là người thích sạch , cho nên lúc trở về và trước lúc ra cửa nhất định thay quần áo, hơn nữa chỉ có nha đầu chỉ định mới có thể bước vào bên trong phòng để quét dọn."

      "Qủa nhiên là sạch , khó trách ngày đó lúc ra cửa lại đổi bộ y phục khác, làm hại ta nhận lầm người." Lạc Tử Mộng tự lẩm bẩm, lúc ấy còn tưởng rằng người phía trước chính là Hàn Hạo Hữu, làm hại nàng vui mừng đế mức suýt chút nữa nhào qua.

      "Vương Gia thích Tiểu Đông ở bên cạnh theo sát hầu hạ, chưa bao giờ thích nha đầu khác giúp ngài thay quần áo..."

      Nghe vậy, Lạc Tử Mộng lập tức vỗ bàn đá, kết quả là đau đến mức bàn tay cũng tê dại.

      "Lạc nương, tay của người...."

      "A..... có việc gì, ta chỉ là quá vui mừng mà thôi, như vậy ta ở lại Thần vương phủ có thể còn an toàn hơn nhiều so với ở lại hoàng cung."

      "Đúng vậy đó Lạc nương, vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa chủ yếu nhất là, vương gia thích Lạc nương..."

      "Đúng cái rắm!" Nàng đột nhiên nóng nảy tục: "Để cho ta ở trong gian phòng quái quỷ như vậy, buổi tối thiếu chút nữa là hù chết ta rồi. Nếu tối nay muội ngủ chung với ta ! Bằng ở trong gian phòng u như vậy ta là chịu nổi nữa rồi."

      " u?" Liên Vân xấu hổ toát mồ hôi, đây chính là trong những phòng khách được tính là phòng thượng hạng, nàng nghĩ có lẽ gia cảnh của Lạc Tử Mộng trước đây nhất định là cực kỳ tốt. "Lạc nương, phải là nô tỳ muốn, nhưng mà nô tỳ là người dưới, nếu như ở cùng chỗ với Lạc nương, sợ rằng hợp lí."

      " thể ở cùng cũng phải ở cùng, cứ quyết định như vậy . Được rồi, ta ăn no rồi, bây giờ ta tìm vương gia cực kỳ tôn quý nhà các muội để liên kết tình cảm trước đây."

      xong, nàng dùng khăn tay do Liên Vân đưa tới nhàng lau miệng sau đó hấp ta hấp tấp tìm Hàn Hạo Thần lần nữa.

      Vừa tới thư phòng, phát Hàn Hạo Thần còn ở trong phòng, đột nhiên nhìn thấy Tần quản gia, vì vậy lập tức tiến lên bắt ông lại hỏi: "Lão quản gia, Vương Gia đâu rồi?"

      Tần quản gia thở hơi thầm trợn trắng mắt: "Ta rất già sao?"
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 38: Vương Gia, ngài tự mình nhà xí à?

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Tần quản gia thở hơi thầm trợn trắng mắt: “Ta rất già sao?”

      phải, đó chỉ là cách gọi kính trọng thôi! Rốt cuộc vương gia ở đâu? Có phải là len lén vào cung rồi ?” mặt nàng thoáng qua chút biểu cảm giống như là đưa đám.

      Tần quản gia bất đắc dĩ lắc đầu cái, bây giờ vương gia vào cung còn phải len lén sao?

      phải là vào cung mà là….. ngoài.” Tần quản gia cũng nhìn ra được Lạc Tử Mộng xem như cũng có địa vị đặc biệt trong mắt Hàn Ngạo Thần, cho nên ông cũng giấu giếm gì, nhưng mà lúc đến hai chữ cuối cùng vẫn cố ý giọng.

      Nhưng mà Lạc Tử Mộng nghiển ngẫm từng chữ trong lời của ông xong đúng là rất khó hiểu: “Xuất cung? Nơi này là vương phủ mà, sao lại xuất cung?”

      *Xuất cung và ngoài ( đại tiện) có phát giống nhau.

      Tần quản gia vội ho tiếng : “Là… ngoài, phải là xuất cung, chính là….” Ông nhìn nhìn xung quanh sau đó lại rỉ tai với Lạc Tử Mộng: “Là trong bụng thoải mái nên ngoài”

      Lạc Tử Mộng bừng tỉnh hiểu ra: “À….Là nhà xí.”

      “Hả? Số lớn?” Trong lúc Tần quản gia còn giống như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ sờ thấy tóc Lạc Tử Mộng biến mất thấy tâm hơi.

      *Nhà xí và Số lớn có cách phát giống nhau.

      Nhưng mà nàng thể ngờ được, vương gia đúng là vương gia, ngay cả nhà xí mà cũng có Thiệu Tần ở bên cạnh vệ, chẳng lẽ tên Thiệu Tần này thầm mếm Hàn hạo Thần từ lâu rồi sao?

      “Vương gia…”

      Nàng đột nhiên hô to tiếng kinh động làm Hàn Hạo Thần tức xạm mặt lại, phải phát huy hết tinh thần kiên nhẫn của chàng, Lạc Tử Mộng đúng là phát huy đến độ vô cùng nhuần nhuyễn.

      “Lạc nương, tại vương gia tiện, xin chờ chút.” Thiệu Tần đúng lúc ngăn cản trước đường của Lạc Tử Mộng.

      Ở trong mắt Thiệu Tần, Lạc Tử Mộng hẳn là thập phần quý mếm vương gia nhà bọn họ, mà Hàn Hạo Thần cũng hề cự tuyệt nàng đến gần, xem ra hai người cũng sắp thành chuyện tốt. Nhưng cho dù như vậy, hai người có thân mật hơn nữa, cũng thể tìm gặp nhau lúc ở nhà xí chứ?

      Lạc Tử Mộng chính là muốn làm cho Hàn Hạo Thần chống đỡ được, sau đó mất kiên nhẫn cho phép nàng vào cung, nhưng mà nàng lại để ý tới bây giờ là ở cổ đại, chàng là Vương gia, mà nàng cố tình gây tiếp như vậy, chàng hoàn toàn có quyền giết nàng.

      Mặc dù nàng biết võ công, nhưng thân thể lại rất linh hoạt, lúc Thiệu Tần quên phòng bị nàng, nàng giống như làn khói nhanh chóng chui từ dưới cánh tay của

      Nhà xí Hàn Hạo Thần sử dụng cũng là loại được thiết kế đặc biệt, bề ngoài giống như ngôi nhà xanh vàng rực rỡ.

      Lúc tới cửa, vốn dĩ nàng muốn hàn huyên vài câu trước, nhưng ngờ, vừa mở miện ra câu đầu tiên lại ngu ngốc như vậy

      “Vương Gia, ngài bận rộn như vậy mà còn đích thân nhà xí sao?”

      Hàn Hạo Thần quả là bị nàng làm cho tức giận đến hộc máu.

      “Nàng có từng thấy người khác thay thế nhà xí giúp ?”

      Nàng nghịch ngợm le lưỡi cái, chẳng qua là chưa từng thấy nam nữ nhân vật chính trong phim cổ trang nhà xí, cho nên nàng mới nhất thời hiếu kỳ ra câu ngu xuẩn như vậy.

      “Vương gia, huynh ở trong đó có thấy nóng ? Có cần ta vào đó đưa cho huynh cây quạt ?” Nàng nhảy dựng lên ngó dáo dác, muốn nhìn thử dáng vẻ nhà xí của chàng.

      “Thiệu Tần!” Hàn Hạo Thần nổi giận, quát lên tiếng.

      “Có thuộc hạ, chuyện này…thuộc hạ xin Lạc nương mau rời .” Thiệu Tần đầu đầy mồ hôi tiến lên ngăn cản Lạc Tử Mộng.

      Mới vừa rồi muốn ngăn cản rồi, nhưng sau đó lại nghe thấy Hàn Hạo Thần chuyện với nàng, còn tưởng rằng vương gia ngại, cho nên vẫn ở bên cạnh yên lặng theo dõi biến hóa, nhưng nghĩ đến ngay cả Thần vương gia luôn luôn trầm tĩnh lạnh lùng cũng có lúc bị người ta làm cho đầu óc choáng váng.

      “Lạc nương, vương gia …cái đó, hay là lát nữa người hãy quay lại nhé.” Thiệu Tần tốt bụng khuyên can.

      Ai ngờ Lạc Tử Mộng lại ra lời mà làm cho người ta kinh ngạc chết cũng ngừng lại: “Ngươi đừng kéo ta mà, ta đây phải là sợ vương gia minh thần võ của chúng ta nhàm chán, nên mới tới hàn huyên cùng huynh ấy, giúp huynh ấy thông sướng hay sao.”

      Thiệu Tần nghe vậy thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho nghẹn chết.
      Last edited: 25/2/15
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Đào cái hố nguyền rủa

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Vương gia. . . . . ."

      "Cút ngay!"

      Hàn Hạo Thần gầm lên giận dữ, dọa hai người ở bên ngoài đều hoảng sợ đến nỗi hơi run lên.

      "Dữ cái gì mà dữ!" Lạc Tử Mộng thấy Hàn Hạo Thần đột nhiên hung dữ như vậy, uất

      ức bĩu môi quay đầu rời .

      Lúc Hàn Hạo Thần ra ngoài, chỉ thấy có mình Thiệu Tần đứng ở bên ngoài, liền hỏi: “Nàng ấy đâu?”

      Thiệu Tần hơi ngẩn người, ngay sau đó ôm quyền khom người : “Lạc nương chạy về phía phòng khách rồi, vương gia có muốn gọi Lạc nương đến ?”

      “Cứ để nàng tùy ý .” Chàng chấp tay ở sau lưng nhàn nhạt mở miệng. nếu đổi lại là người khác, cho dù có ngàn cái đầu cũng đủ để chém.

      Trở lại phòng khách rồi Lạc Tử Mộng càng nghĩ càng giận, tại sao lại tức giận quát lớn với nàng như vậy chứ? Nhưng tại sao nàng lại nổi giận vì ta tức giận với nàng chứ? tóm lại, trong lòng rất thoải mái.

      lát sau nàng vẫn là thể ngồi yên, cũng khong biết đầu óc suy nghĩ gì, đột nhiên cầm xẻng chạy tới chân tường. Đợi tới lúc Liên Vân tìm được Lạc Tử Mộng nàng đứng ở chân tường đào hố.

      “Lạc nương, người làm gì vậy?” Liên Vân thò đầu quan sát tới lui rồi hỏi.

      Lạc Tử Mộng ngồi xổm mặt đất quay đầu lại, vẫn giữ nguyên bộ mặt đầy oán khí, đáp lại: “ thấy là ta đào hố sao?”

      “Người đào hố làm cái gì?” Liên Vân tò mò hỏi.

      Nàng lại tiếp tục đào giống như phát tiết: “Vẽ vòng tròn cũng có thể nguyền rủa người khác đấy, ta nghĩ nếu đào hố chắc là nguyền rủa se ứng nghiệm nhanh hơn chút.”

      Liên Vân xấu hổ, hành động này đúng là ngây thơ, nàng từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhìn Lạc Tử Mộng tức giận đùng đùng rồi lại hỏi tiếp: “Bây giờ Lạc nương tức giận ai vậy? lại nguyền rủa người nào vậy?”

      “Chính là tên vương gia đáng chết kia.”

      “Lạc nương, người muốn sống nữa sao? Sao lại có thể bất kính với vương gia như thế chứ.”

      “Ai bảo ta hung dữ với ta chứ. Nguyền rủa ta tìm được nam sủng, nguyền rủa ta có ai thích. Nguyền rửa ta ngay cả Thiệu Tần cũng cần .”

      “Khụ khụ khụ..”

      Đột nhiên vang lên trận ho khan khiến cho Lạc Tử Mộng và Liên Vân ngồi xổm mặt đất đều thấy lạnh toát cả sống lưng. Mà hai bóng người in tường lại dần dần lớn hơn làm cho Lên Vân lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người.

      “Vương, vương gia! Nô tỳ tham kiến vương gia.”

      Lạc Tử Mộng nghe vậy toát mồ hôi lạnh từ từ xoay người lại, khi thấy sắc mặt u ám của Hàn Hạo Thần nhìn nàng tâm giống như búa tạ đập mạnh xuống, xem ra tiếp theo có chuyện tốt rồi.

      Nàng cố gắng nở nụ cười nhưng mà khuôn mặt vẫn rất khổ sở: “Hi, vương gia….” Lúc phát cánh tay mình vung lên lại cầm cái xẻng nàng lập tức giấu cái xẻng ra sau lưng.

      biết huynh tìm ta có chuyện gi ? Vương gia!”

      Hàn Hạo Thần mím chặt môi , mới vừa rồi chàng đúng là điên rồi, lại đột nhiên muốn xem thử nàng có phải lại bị chàng làm cho bực bội rồi , nhưng ngờ quả đúng là rất có cách phát tiết.

      Chàng hề bất cứ câu nào, chỉ đột nhiên xoay người với Thiệu Tần: “Thiệu Tần, tối nay cần chuẩn bị bữa tối cho Lạc nương.”

      “sặc… Dạ!” Thiệu Tần do dự chút, cuối cùng vẫn đáp lại tiếng.

      Lạc Tử Mộng sững sờ nhìn bóng lưng Hàn Hạo Thần, quay đầu lại nhìn Liên Vân.

      Đây là chuyện gì xảy ra? Muốn cấm thực nàng sao?

      Quả nhiê, đến thời gian dùng bữa tối, Hàn Hạo Thần chẳng những cho phép người ta gọi Lạc Tử Mộng đến dùng bữa, mà còn cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho nàng. Lần này Lạc Tử Mộng khắc sâu cảm giác đắc tội với núi băng vương gia có kết quả như thế nào, quả trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

      Buổi tối, lúc nằm giường, bụng đói đến mức kêu lên ùng ục ngừng, ta biết nược điểm của nàng thể chịu đói được, mà còn xuất ra chiêu này! la điên rồi.

      Mỗi khi bên ngoài tiếng chim kêu rì rầm vang lên nàng cũng phân biệt được đó là tiếng chim kêu hay là tiếng bụng nàng kêu.

      Ánh nến trong phòng nàng chập chờn, nàng cứ có cảm giác có cái gì đó đúng, mặc dù ở đây được thời gian dài, nhưng nàng vẫn cảm thấy gian phòng này là của chính nàng, chút thuộc về sở hữu về nàng.

      được!” Nàng từ giường nhảy lên: “Dám đói xử với ta như vậy? ngươi nhất định phải trả giá lớn.”

      Nghe Liên Vân “Tầm Mộng Cư” mà nàng nhìn thấy lần trước chính là nơi dành cho vương phi tương lai, nếu phải vương phi mà tự mình xông vào gây tai họa phiền phức cho vương phủ, mang đến bất hạnh.

      “Ta cũng sắp chết đói rồi, ta cần gì quản khỉ gió này nọ, may mắn hay là bất hạnh chứ, dù sao đến lúc đó nếu gặp bất hạnh, ta phủi mông chạy lấy người là được rồi.”

      Nghĩ đến đây, nàng lập tức giày vào chạy về phía “Tầm Mộng Cư”
      Last edited: 26/2/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :