1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Nô tài, nha hoàn cũng là người.

      Hàn Hạo Hữu nhận ra, sau khi Hàn Hạo Thần nghe lời của xong sắc mặt lập tức thay đổi.

      Lạc Tử Mộng vừa nghĩ tới vào cung làm phi lập tức xua tay: “Hoàng thượng, người hãy tha cho ta , nếu như ta vào cung, hậy cung ba nghìn mỹ nữ của người thế nào cũng dùng ánh mắt giết chết ta mất thôi.”

      Nghe thấy nàng trả lời như vậy, Hàn Hạo Thần mới thầm thở phào nhõm.

      “Trẫm bảo vệ nàng chu toàn.”

      “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”

      “Tại sao Lạc nương lại hoàng cung giống như là chiến trường thế chứ?” Hàn Hạo Hữu cười khẽ.

      “Thế giới nữ nhân còn kinh khủng hơn so với chiến trường nữa.”

      Lúc này, Hoa Thiên Nhụy đột nhiên chen vào, mặt còn lên nụ cười: “Lạc nương đúng là có phúc lớn, có thể làm phi tử của Hoàng Thượng chính là phúc khí mấy đời mới tu luyện được.”

      “Nếu Hoa tiểu thư hâm mộ như vaayj, bằng ta nhường cơ hội này cho tiểu thư đấy.” Nàng quay đầu lại , : “Hoàng Thượng, người xem, Hoa tiểu thư mặc dù phải là quốc sắc thiên hương gì, nhưng cũng may là nàng rất trẻ tuổi, tuy vóc người phải là yểu điệu quyến rũ, nhưng cũng may là nàng cũng coi như là nữ nhân có vóc dáng, bằng Hoàng Thượng thử suy nghĩ chút xem.”

      “Họ Lạc kia, ngươi cái gì đấy?” Hoa Thiên Nhụy giận đến nổi trận lôi đình.

      phải chứ? Ta chỉ khen ngợi ngươi thôi mà, ngươi tức cái gì chứ? Được rồi, với ngươi , Hoàng Thượng, xin người đem cái đùi gà này ban thưởng cho ta , như vậy là ta rất cảm kích người rồi.”

      “Nếu Lạc nương muốn cứ lấy , nhưng mà Lạc nương muốn đưa nó cho ai vậy?”

      “Liên Vân vẫn còn chưa ăn cơm.” Nàng .

      “Chỉ là nha hoàn mà thôi, là có phần **”. Hoa Thiên Nhụy khinh thường lườm nàng cái.

      Lạc Tử Mộng đột nhiên nghiêm mặt : “Chẳng lẽ nô tài, nha hoàn phải là người sao? Ngươi được ăn này nọ, còn bọn họ có thể nhịn đói sao?

      xong, nàng còn tới trước mặt Hoa Thiên Nhụy vươn tay lấy đĩa thức ăn đặt trước mặt nàng ta rồi nghênh ngang rời trước ánh mắt sững sờ của mọi người.

      Phí công công vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần, bây giờ lại đột nhiên vì lời của nàng mà giọng cảm than: “ tiểu nha đầu đặc biệt.”

      Mặc dù trước đó có chút vui, nhưng mà sau khi nghe thấy Lạc Tử Mộng xong câu kia, Phí công công cũng phải lau mắt mà nhìn nàng với ánh mắt khác. Mặc dù nàng có lúc có thể thống gì, nhưng mà tấm lòng của nàng lại trong suốt hơn so với bất cứ ai.

      Phí công công thở dài sau đó đột nhiên cúi đầu nở nụ cười với Hàn Hạo Hữu: “Hoàng Thượng, ra vị Lạc nương này cứ ở lại Thần vương phủ như vậy quả cũng có chỗ ổn.”

      “Hả? Ngươi cảm thấy có gì ổn?” Hàn Hạo Hữu cười hỏi.

      Phí công công trả lời: “ tại, Lạc nương danh phận ở lại trong Thần vương phủ, sợ rằng tạo cớ cho người ta chỉ trích.”

      “Chẳng lẽ muốn bắt Lạc nương bán thân cho Thần vương phủ sao?” Hàn Hạo Hữu hỏi.

      “Chuyện này… Chỉ sợ là uất ức cho Lạc nương.”

      Hoa Thiên Nhụy đột nhiên trừng mắt liếc về phía Phí công công. Nhưng mà Phí công công vốn dĩ luôn thích tính tình kiêu căng ương ngạnh của Hoa Thiên Nhụy, cho nên căn bản cũng thèm đặt nàng ta vào mắt.

      “Lạc nương trong độ tuổi thanh xuân, hơn nữa dáng dấp lại khuynh quốc khuynh thành, sợ rằng cả nước Hàn Vũ này cũng tìm được nương nào xinh đẹp giống như Lạc nương.”

      “Thần Vương Gia tại hai mươi sáu tuổi, nhưng lại chưa lấy thê tử chưa nạp thiếp thất, theo ý kiến của lão nô Thần Vương Gia và Lạc nương quả là tình đầu ý hợp, bằng người hãy tác thành chuyện tốt này .”

      “Phụt!” Hàn Hạo Hữu phun hết toàn bộ ngụm rượu trong miệng ra ngoài giọt nào, kinh ngạc nhìn Phí công công.

      Lão nô tài này, biết muốn đưa Lạc Tử Mộng vào trong cung, thể nhưng lão lại muốn kết hợp cho nàng và Hàn Hạo Thần phối thành đôi.

      Nhưng mà cũng biết, hôm đó lúc Lăng Tư Kỳ cứu tiên hoàng lão cũng ở ngay bên cạnh, cho nên Phí công công vẫn luôn luôn hết sức cảm kích Lăng Tuy Kỳ, có nàng cũng chưa chắc ngày sau lão có thể thăng chức nhanh như vậy, hơn nữa, đến hôm nay còn có thể làm bạn bên cạnh vua.
      Last edited by a moderator: 14/2/15
      Chris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương thứ 29: tinh chuyển thế

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Hoàng Thượng, ngài sao chứ?" Phí công công tiến lên vuốt sống lưng của Hàn Hạo Hữu giúp thông khí.

      Hàn Hạo Hữu khéo léo gạt tay của Phí công công ra để lại chút dấu vết gì, đồng thời ngước mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần. đáng giận, mới vừa rồi sau khi ta nghe thấy đề nghị của Phí công công lại nhếch môi nở nụ cười yếu ớt. Hàn Hạo Hữu biết là Hàn Hạo Thần muốn tranh đoạt cùng với hay là thích Lạc Tử Mộng, nhưng mà bất luận là loại khả năng nào, cũng làm cho cực kỳ thoải mái.

      đợi Hàn Hạo Hữu chuyện, Hoa Thiên Nhụy đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn, biết lớn căm tức nhìn Phí công công.

      "Phí công công, ông bậy ba gì đó? Sao Thần ca ca có thể tâm đầu ý hợp với dã nha đầu biết xuất từ nơi nào chứ?"

      "Tam muội, được vô lễ." Hoa Thiên Sóc lắc đầu trách cứ: "Sao muội có thể chuyện như vậy với Phí công công hả?"

      "Thiên Sóc, Thiên Nhụy cũng chỉ hơi nhanh mồm nhanh miệng thôi." Hàn Hạo Hữu : "Huống chi, ý nghĩ của trẫm và Thiên Nhụy trái lại quả đúng là hẹn mà cùng giống nhau. biết Thần Vương nghĩ thế nào, nhưng còn Lạc
      nương hình như cũng có suy nghĩ muốn ở lại Thần vương phủ này làm phi.”

      Hàn Hạo Thần thu lại vẻ tươi cười, hơi nhếch môi, sau đó lại lên nụ cười, quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Hữu.

      “Nhưng mà so với hoàng cung… Xem ra Lạc nương càng muốn ở lại Thần vương phủ hơn, phải sao?”

      Trong nháy mắt, khí xung quanh lập tức rơi xuống độ, lạnh đến mức muốn đóng băng.

      Hoa Thiên Sóc nhìn thấy đao quang kiếm ảnh trong ánh mắt của hai huynh đệ nhà đế vương bọn họ, cúi đầu khẽ lau mồ hôi lạnh, người ngoài cuộc như đây, đúng là biết phải làm sao, phải vì mới đúng.

      lát sau, Phí công công đột nhiên mở miệng : “ biết, vị Lạc nương này là thần thánh phương nào, tại sao lại đặc biệt hơn người như vậy, giống như phải là người của nước Hàn Vũ chúng ta.”

      chừng, ả chính là tinh chuyển thế.”

      Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy bọn họ đều mực tranh đoạt vì Lạc Tử Mộng, nàng cảm thấy mình giống như là ăn phải con ruồi, cực kỳ khó chịu. Kể từ khi Lạc Tử Mộng xuất , nàng cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp. Trước kia, mặc dù Hàn Hạo Thần cũng bây giờ để ý đến nàng, nhưng ít nhất cũng làm mặt trách cứ nàng như thế.

      Nghĩ tới đây, nàng liền hận thể khiến Lạc Tử Mộng nhanh chóng biến mất chút.

      “Tam muội, ăn trưa cũng ăn xong rồi, mau về thôi.” Hoa Thiên Sóc .

      “Muội về, muội cũng muốn ở lại đây.” Hoa Thiên Nhụy đột nhiên nổi tính tình tiểu thư.

      Hoa Thiên Sóc biết nàng cảm thấy Lạc Tử Mộng ở lại đây trở thành uy hiếp của nàng, nhưng mà làm gì nữ nhân nào còn chưa xuất giá tới ở lại trong nhà nam nhân chứ?

      chau mày rồi đứng dậy ôm quyền hành lễ với Hàn Hạo Hữu: “Xin Hoàng thượng thứ tội, tiểu muội trẻ người non dạ, biết phép tắc, vi thần xin phép dẫn nàng về phủ.”

      Hàn Hạo Hữu hiền lành mỉm cười: “ sao, dù sao trẫm cũng thấy lệnh muội và Thần vương quan hệ rất tốt, bọn họ ồn ào giận dỗi như vậy, có lẽ cũng có thể tăng thêm chút tình cảm.”

      “Hoàng thượng muốn tứ hôn cho Thiên Nhụy sao?”

      “Tam muội!” Hoa Thiên Sóc lập tức ngăn lời của nàng lại… tới trước mặt nàng giọng : “Nào có nữ hài nào tự mình thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn cho nam nhân khác chứ? biết xấu hổ!”

      “Ai bảo huynh chịu giúp muội thỉnh cầu với Hoàng thượng chứ?” Hoa Thiên Nhụy cũng vui khẽ oán giận.

      “Hoàng thượng, xin thứ lỗi, thần xin được dẫn tam muội cáo lui trước.”

      “Chuẩn tấu.”

      “Tạ Hoàng thượng.” Nhận được cho phép của Hàn Hạo Hữu, Hoa Thiên Sóc lập tức kéo Hoa Thiên Nhụy rời khỏi vương phủ.

      “Đại ca, huynh buông muội ra, muội muốn ở lại đây, đại ca…”

      Theo tiếng càng lúc càng xa, bóng dáng của Hoa Thiên Sóc và Hoa Thiên Nhụy cũng dần dần biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

      Mà Hàn Hạo Hữu cuối cùng cũng chỉ dặn dò mấy câu với Hàn Hạo Thần xong sau đó cũng rời khỏi Thần vương phủ.

      tại binh lực của Hàn Hạo Thần rất mạnh, tay chàng những có lệnh bài miễn tử do tiên hoàng ban cho, mà trong triều còn có môn sinh và quan viên phái Thần Vương trợ giúp, nếu như Hàn Hạo Hữu tùy tiện vì nữ nhân mà đắc tội với Hàn Hạo Thần, đến lúc đó xảy ra xung đột vũ trang, cũng rất khó có phần thắng. Cho nên nếu như muốn có được Lạc Tử Mộng, cần phải bày ra chút mưu kế mới được.


      lịch sử tin nhắn
      ----------* Đường phân cách Dạ Ngưng Huyên *-----------


      Lúc Lạc Tử Mộng quay lại phòng Liên Vân vẫn còn bị canh chừng, ngồi ở bậc thang trước cửa ôm bụng, nhìn có vẻ hơi đáng thương. Nàng bưng mâm thức ăn đứng lại trước mặt Liên Vân, Liên Vân vốn cúi đầu, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, tinh thần lập tức tỉnh táo.

      Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lạc Tử Mộng tới mặt lên nụ cười: “Lạc nương, thơm quá.”

      Lạc Tử Mộng bất đắc dĩ : “Là món ăn thơm quá chứ gì? phải Lạc nương thơm quá.”

      Liên Vân nuốt nước miếng, nở nụ cười ngớ ngẩn: “Ha ha, cũng thơm mà.”

      “Cầm lấy ăn ” Thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, Lạc Tử Mộng mỉm cười lắc đầu: “Ta ăn rồi, đâu là lấy về cho muội.”

      “Cho nô tỳ sao? sao? Cám ơn Lạc nương.” Liên Vân nhận lấy cái mâm, suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.

      “Ngu ngốc, ràng là do ta làm hại muội phải đói bụng theo ta, muội còn cám ơn ta làm gì.”

      Liên Vân vừa gặm đùi gà vừa qua loa ràng: “Đều là do nô tỳ tốt, là nô tỳ chăm sóc tốt cho Lạc nương.”

      Nghe thấy lời của Liên Vân, Lạc Tử Mộng khẽ cắn môi có chút khó tin. ràng là lỗi của nàng, nhưng tiểu nha đầu này tại sao lại ôm hết lỗi lầm lên người mình chứ? Nếu như nàng bị Hàn Hạo Thần hạ lệnh cưỡng chế làm nha hoàn của Thần vương phủ, vậy nàng chẳng phải là chết chắc rồi sao?
      Last edited by a moderator: 16/2/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 30: Vương Gia ham nữ sắc.
      Editor: Tinh Linh Tuyết
      Nghe thấy lời của Liên Vân, Lạc Tử Mộng khẽ cắn môi có chút khó tin. ràng là lỗi của nàng, nhưng tiểu nha đầu này tại sao lại ôm hết lỗi lầm lên người mình chứ? Nếu như nàng bị Hàng Hạo Thần hạ lệnh cưỡng chế làm nha hoàn của Thần vương phủ, vậy chẳng phải là chết chắc rồi sao?

      Nàng cúi đầu thiết nghĩ, nếu như đến lúc đó Hàng Hạo Thần để cho nàng hầu hạ tân vương phi, như vậy lỗi của chủ tử đều là lỗi của nô tài, lỗi của nô tài vẫn là lỗi của nô tài. Hơn nữa còn thể oán trách, thể cảm thấy uất ức, bị phạt còn phải cười làm lành.

      Nếu như Hàng Hạo Thần để cho nàng hầu hạ ta… Đây chẳng phải là càng đau khổ hơn sao?

      Cái tên biến thái kia, mới ngày thứ nhất muốn sàm sỡ nàng, cũng biết ta có thích ngược đãi nô tài hay ? Nếu như phải là bản thân nàng cùng đường, nàng mới cần ở lại nơi có nhân vật nguy hiểm trong nhà như thế này.

      Mặc dù mới vừa rồi Hoàng đế cố ý muốn cho nàng nhập cung, nhưng mà đó cũng phải là chỗ tốt. Nếu làm phi tử… đến lúc đó còn biết là mình chết như thế nào.

      “Aizz…” Nàng ngồi ở bậc thang chống cằm cảm thán.

      Đến tột cùng tới khi nào nàng mới có thể quay về đây? Rốt cuộc phải làm sao mới có thể quay về?

      Mặc dù trong lòng nàng rất muốn ở lại thế giới cổ đại trước đây có nghĩ cũng dám nghĩ tới này để vui chơi mấy ngày, nhưng bây giờ xem ra đây cũng là nơi bất cứ lúc nào cũng có thể bị phạt rơi đầu. Hơn nữa còn bị tên Vương gia biến thái kia nhốt ở đây, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn ngắm vương phủ này chút, ngắm hoa hoa cỏ cỏ chút. Nếu như thể quay về, những hoa cỏ này cũng vẫn chỉ là hoa cỏ, có gì khác biệt so với thế kỷ 21.

      “Lạc nương, sao người lại thở dài vậy?” Liên Vân lau miệng mỉm cười thỏa mãn rồi cất tiếng .

      Lạc Tử Mộng nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của nàng, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn chung quanh khi thấy thị vệ đều đứng cách đó xa mới quay đầu giọng hỏi: “Liên Vân, ta hỏi muội nhé, Vương gia của các muội có phải là thích lấy trừng phạt người khác làm thú vui hay ?”

      Liên Vân vội vàng xua tay có vẻ hơi khẩn trương: “Lạc nương hiểu lầm rồi, ra Vương gia là người vô cùng tốt, người chưa từng đánh chửi những người hạ nhân như chúng tôi. Chỉ là từ trước tới nay người chưa bây giờ mỉm cười, hơn nữa, lần này Vương gia cực kì khai ân rồi, nếu như đổi lại là chủ tử khác, chỉ sợ rằng bây giờ nô tỳ nằm ngất đứng dậy nổi.”

      “Hả? Chẳng lẽ chủ tử còn có thể xâm phạm tình dục với nô tỳ sao? A, ý của ta là làm cái đó với các nha đầu bọn muội… Vậy Vương gia của các muội có làm… chuyện đó với bọn nha đầu các muội ?”

      Nhìn vẻ mặt của Lạc Tử Mộng, sắc mặt Liên Vân cũng đỏ ửng lên giống hệt trái cà chua chín. Nàng ngờ Lạc Tử Mộng những lời như thế nào. Lúng túng nhìn chung quanh chút, cũng may là thị vệ đều đứng cách đó khá xa, nếu biết phải trả lời như thế nào.

      “Lạc nương…” Nàng đỏ mặt trả lời, “ ra Vương gia là rất tốt, người cũng bây giờ có hành vi xấu nào với những nha đầu như chúng tôi, ngược lại, Vương gia còn…”

      Thấy dáng vẻ của Liên Vân thần thần bí bí, Lạc Tử Mộng cảm thấy trong chuyện này nhất định là có quỷ, vì vậy thần kinh bát quái của nàng lại bắt đầu nhảy lên.

      ta còn như thế nào? nghe chút .” Thấy nàng do dự, Lạc Tử Mộng vội vàng nắm bả vai nàng rồi kéo nàng lại gần, sau đó giảo hoạt đảo mắt hỏi: “ mà, ta ra ngoài đâu, chẳng lẽ muội tin ta sao?”

      Liên Vân cúi đầu suy nghĩ chút, vừa vặn tầm mắt lại rơi xuống cái mâm thức ăn mới bị nàng ăn sạch, nên nàng khẽ mấp máy môi.

      Quả là nàng chưa từng gặp được chủ tử đối xử tốt với nàng như vậy. Mặc kệ sau này Lạc Tử Mộng dùng thân phận gì xuất ở Thần vương phủ, nàng đều tin tưởng Lạc Tử Mộng bao giờ bán nàng. Hơn nữa, với tượng mạo của Lạc Tử Mộng, nàng tin tưởng trong tương lai, Lạc Tử Mộng nhất định bay lên đầu cành.

      Nghĩ đến đây, Liên Vân lập tức bước tới trước mặt Lạc Tử Mộng giọng : “ ra , Vương gia nhà chúng ta ham nữ sắc.”

      “Hả? phải chứ?” Lạc Tử Mộng kinh sợ kêu to.

      “Lạc nương, người chút chứ.” Liên Vân bị dọa sợ đến mức lập tức bụm mặt nàng lại.

      Nàng từ từ đẩy cái tay che miệng của nàng ra, há hốc miệng, lộ ra vẻ mặt dám tin.

      Chuyện này… làm sao có thể chứ?
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31 : Ghen tức.

      Chuyện này... làm sao có thể chứ/

      Lời của Liên Vân thể tưởng tượng được.

      Nghe hôm nay Hàn Hạo Thần 26 tuổi, ở cổ đại là cha của mấy đứa bé rồi, cho tới nay nguyên nhân chưa đón dâu phải vì hàng năm chinh chiến mà vì nguyên nhân này/

      Nhưng nếu là vậy, tại sao lúc nàng tỉnh lại lại muốn vô lễ với nàng? Đến tột cùng là nàng hiểu nhầm hay là bọn họ?

      Chỉ là nhìn thấy Liên Vân nghiêm túc như vậy, chắc là đúng mười phần rồi.

      Nghĩ như vậy, ngược lại nàng thấy nhõm ít, chỉ cần muốn sàm sỡ nàng, như vậy là tốt lắm, chỉ cần nịnh bợ , tất cả mới có thể làm xong.

      ''Cảm ơn ngươi, ngươi cho ta tin tức tốt.'' Mặt mày hớn hở vỗ vai Liên Vân :''Ta trước, ngươi rửa mặt, miệng đầy dầu.''

      "Lạc nương chỗ nào?" Liên Vân lập tức đứng dậy theo.

      ''Ngươi yên tâm, bây giờ ta có chạy đằng trời, ta gặp hoàng thượng.''

      ''Ta theo Lạc nương.'' Nàng vẫn yên lòng.

      Lạc Tử Mộng có cách nào, thể làm gì khác hơn là chỉ vào mặt Liên Vân, ''Ngươi đem mặt này gặp vua, sợ Vương gia trách tội.''

      Liên Vân lấy tay sờ sờ, quả nhiên miệng đầy dầu, thể làm gì khác là quay đầu lấy nước rửa mặt.

      Lạc Tử Mộng cười thầm, may là ngày thường nàng có xem qua nhiều kịch cổ trang, nếu đầu óc nha đầu đáng chết rất khó ứng phó.

      Nhưng khi nàng chạy tới phòng dùng bữa nha đầu quét dọn hoàng thượng rồi, nàng lập tức cúi đầu, nhưng vừa nghĩ, những cổ nhân bộ giống như đạp con kiến, có lẽ vẫn chưa ra khỏi phủ, vì vậy nàng lập tức nhấc chân đuổi theo.

      vất vả mới biết hoàng đế, muốn nắm chặt thời cơ tiếp cận, dù sao sinh tồn ở chỗ này, nếu như khó khăn có chỗ dựa là hoàng đế là chuyện có mặt mũi.

      Chạy đến gần cửa phủ thấy mấy người phía trước, bên cạnh có hộ vệ, Lạc Tử Mộng nghĩ ngợi, lập tức chạy tới, ''Hoàng thượng,.... chờ ta...''

      Hàn Hạo Thần kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy nàng như con bướm tung tăng bay nhảy tới đây.

      Khi nàng nhìn thấy Hàn Hạo Thần sợ hết hòn, đột nhiên chân trái đạp phải chân phải, cứ như vậy nhào đầu về phía trước.

      phải chứ, vết thương chưa lành mà lại còn muốn té.

      Trong khi nàng nhắm mắt cảm nhận đến ở vương phủ là rất đau khổ thân thể bị người khác ôm lấy, nàng ngẩng đầu phát là Hàn Hạo Thần, mỗi lần đều thoát được lồng ngực của là như thế nào?

      Cũng may nàng biết ham nữ sắc, cho nên cũng có lúng túng, mượn lực của đứng vững hỏi :''Hoàng thượng đâu?''

      Sắc mặt trầm xuống, Thiệu Tần nhìn vẻ mặt của Hàn Hạo Thần chút rồi hỏi :''Hoàng thượng hồi cung rồi.''

      ''Nhanh như vậy?'' Nàng gạt hai người ra, sau đó vê phía trước mấy bước nhìn về phía cửa, gương mặt tiếc hận :''Hoàng thượng về mà tiếng, vậy lúc nào ta mới có thể nhìn thấy nữa?''

      Cử động của nàng khiến cho Thiệu Tàn hít ngụm khí lạnh, nàng lại dám đẩy Thần vương ra để nhìn người khác.

      ''Ngươi cứ như vậy bỏ được hoàng thượng, chẳng lẽ muốn làm phi tử?'' Sắc mặt Hàn Hạo Thần trầm hỏi.

      ''Ta muốn làm phi tử, chỉ sợ nhìn thấy hoàng thượng, đời ta có thấy qua hoàng đế.'' Nàng làm bộ dáng tiếc hận.

      Hàn Hạo Thàn hít hơi có chút nổi giận :''Nếu như cảm thấy đáng tiếc làm phi tử, chỉ là xem ngươi cũng giống là làm được phi tử, lùi lại cũng có thể làm được cung nữ dâng trà, như vậy có thể ngày ngày thấy hoàng thượng, cũng sợ hoàng thượng nhận lầm người. Chỉ là người lỗ mãng cũng biết phép tắc như ngươi, sợ rằng có thi tuyển cung nữ cũng khó.''

      Thiệu Tần cũng biết là phải mình nghe nhầm, tại sao trong lơi fnois của có chút ghen tức? Hơn nữa Thần vương gia lại cùng tiểu nha đầu cãi nhau. chưa nghe thấy cũng chưa nhìn thấy.

      Lạc Tử Mộng nghe xong tức giận, mới vừa rồi nàng làm được phi tử, ghê tởm hơn chính là tư cách của cung nữ, nàng cũng có.

      Chương 32 : Bí mật của Vương gia.

      Nàng tức giận chạy tới trước mặt chống nạnh tức giận :''Ngươi... đáng ghét.''

      Thế mà lại chắp tay sau lưng bình thản :''Lạc nương, hình như ngươi thấy đây là đâu?''

      ''Ta biết , đây là phủ đệ của Thần vương điện hạ vĩ đại, đúng là dưới mái hiên người ta thể cúi đầu? Được, ta ghi nhớ, dân nữ ghi nhớ, xin Thàn vương điện hạ bao dung, như vậy được chưa?''

      Nàng cố gắng nén lửa giận mà dặn ra nụ cười, còn học cách hành lễ nhàng của cổ nhân.

      nhìn thấy bộ dáng của nàng cũng biết là qua loa, nhưng cũng có nổi giận, bởi vì nếu nàng bị chọc tức mà mất, cũng khó nhận giao phó của hoàng thượng, trước khi Hàn Hạo Hữu căn dặn chăm sóc tốt cho nàng, nếu như nàng nghĩ thông muốn đến hoàng cung, lập tức đến đón nàng. Còn khi vết thương lành còn để cho nàng tham quan hoàng cung.

      Chỉ là, Hàn Hạo Thần có nghĩ để nàng làm phi tử. Về phần hoàng cung, vậy phải xem tâm tình của .

      nhìn dáng vẻ phục của nàng, khẽ cười tiếng sau đó xoay người tới hướng của phủ, để ý tới nàng.

      Lạc Tử Mộng trong lúc xoay người lại nghĩ đến vấn đề, vì vậy lập tức nhấc chân đuổi theo, chạy đến bên cạnh , kiêng kị kéo cánh tay , Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần bị sửng sốt.

      ''Vương gia, ta có vấn đề này.'' Lúc chuyện , tay của nàng vẫn kéo cánh tay như cũ, ''Trước khi hoàng thượng có cho ta vào hoàng cũng vui đùa chút ?''

      '' có.''

      Câu trả lời của Hàn Hạo Thần khiến cho Thiệu Tần ngạc nhiên, bởi vì lúc hoàng thượng cho Lạc nương chơi ở hoàng cung là có ở đấy, nhưng bây giờ lại có.

      Lạc Tử Mộng suy nghĩ chút sau đó tin tưởng ngước mắt hỏi :''Ngươi chắc chứ? Nhưng ta dùng giác quan thứ sáu cho ta biết, hoàng thượng nhất định mời ta hoàng cung chơi, giác quan thứ sáu của ta phải là hay chính xác, trừ việc mua vé số, cái khác cũng kém 10 phần.''

      "Vé số là vật gì?" Thiệu Tần hỏi.

      Nàng thầm lè lưỡi cái.

      ''Tránh xa, ngươi chớ xía vào là cái gì vật gì, ngươi trả lời ta trước, rốt cuộc hoàng thượng có cho ta vào cung ?''

      ''Bổn vương có chính là có, còn nữa, xin Lạc nương tự trọng, chẳng lẽ Lạc nương biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?'' trầm giọng , bị nàng nắm như vậy, trong lòng có loại cảm giác khác thường, trong lòng ngứa chút.

      Nàng bất đắc dĩ nhún vai cái, sau đó làm mặt cười ngoắc tay đối với , để cho cúi đầu nghe nàng , Hàn Hạo Thần lúng túng đứng tại chỗ, đúng là lần đầu tiên gặp phải to gan như vậy.

      Thiệu Tần bịt mồm dám cười ra tiếng.

      Thấy do dự, nàng dứt khoát ôm cổ kéo xuống, phải biết, nàng ở thế kỉ 21 đối với chuyện này là điều bình thường, nàng cũng vẫn coi là huynh đệ, nhưng kể từ khi tới nơi này chia cách với , trong lòng của nàng bắt đầu muốn .

      đợi từ trong kinh ngạc phụ hồi lại tinh thần, nàng càng lớn mật ghé sát lỗ tai :''Vương gia cũng đừng để ý như vậy, ta biết ngươi có cảm giác với nữ nhân, cho nên ngươi đem ta thành huynh đệ của ngươi, ta ngại đâu.''

      Hàn Hạo Thần vừa nghe lập tức xanh mặt, rốt cuộc là ai với nàng là có cảm giác với nữ nhân?

      Thấy vẻ mặt kinh ngạc của , nàng cho rằng mình chưa , vì vậy liền cười hai tiếng rồi đến cạn giọng :''Chính là... ta biết ngươi ham nữ sắc, cho nên cũng đặc biệt để ý nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như ngươi sợ nam sủng của ngươi ăn giấm, sau này ta chú ý.''

      ''Lạc Tử Mộng.'' cắn răng nghiến lợi giọng mắng.

      tức đến bể phổi, cái gì mà háo nữ sắc, cái gì mà nam sủng của ?

      đường đường là nam nhi bảy thước, bởi vì đến bây giờ chưa cưới vợ nên bị hiểu lầm là ham nữ sắc? Còn có nam sủng? Lúc nào có cảm giác với nam nhân?

      Mặc dù thanh của nàng vang, nhưng đối với người luyện công thính lực luôn nhạy bén, cho nên nhìn thấy Thiệu Tần hơi run vai, cho nên liền biết cái gì cũng nghe được, hơn nữa còn cố gắng khắc chế tiếng cười.

      Nghe được gầm , đáy mắt lộ ra lệ khí, nàng biết mình gây họa, vội vàng lùi về sau mấy bước rồi :'', xin lỗi, ta biết bí mật này ra ngươi ngại, ta chỉ nhất thời nhanh miệng, yên tâm, ta ra, tin tưởng ta, ta cam kết, nhưng cũng xin Vương gia nhất định mang ta hoàng cung chơi chút.''
      Chris thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33: Nảy sinh tâm kế


      Hàn Hạo Thần bị nàng làm tức giận đến mức nổi gân xanh, nếu phải bây giờ còn có chuyện quan trọng trong người, nhất định đem nàng dạy dỗ trận tốt. Chửi bới còn muốn mang nàng hoàng cung, buồn cười!


      “Hai người các ngươi trông chừng nàng, Thiệu Tần,


      “Vâng”


      Nhìn Hàn Hạo Thân và Thiệu Tần nghênh ngang ra ngoài phủ, mà nàng lại chỉ có thể bị trông giữ trong vương phủ, đây là chuyện gì vậy.


      “Này! Hai người các ngươi đâu? Mang ta cùng”.


      “Lạc nương mời vê”


      Nàng vừa mới bước bước, hai thị vệ bên cạnh ngăn nàng lại, nàng giận đến mức giậm chân.


      “Hàn Hạo Thần! Vương Gia! Thần Vương điện hạ vĩ đại tuấn đẹp trai! Tại sao ngươi lại có thể mình lại, lại dẫn ta ra ngoài! Nếu ngươi chịu mang ta ra ngoài ta tự mình nhé!.


      Nhưng mặc cho nàng kêu lớn đến mức nào, Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần vẫn ra khỏi vương phủ.


      ra đến cửa vương phủ, Thiệu Tần rốt cuộc nhịn được phì cười ra tiếng. Chuyện này… Lạc nương này rốt cuộc là ai? Đúng là khiến người ta tưởng tượng nổi”.


      Hàn Hạo Thần mím chặt môi nhìn lướt qua cánh tay vừa bị Lạc Tử Mộng vỗ vào, suýt chút nữa bị nàng chọc tức giận đến sôi máu.


      -- * Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến *--

      Ở trong vương phủ buồn bực đến mức nhàm chán, mấy ngày ngày hôm nay nàng dạo hết cả vương phủ rồi, tuy là vương phủ, cũng bị nàng giẫm cho mục nát. Nhưng cho dù là vương phủ, bị giam ở chỗ này cũng khiến cho nàng phát điên, nhiều lần nàng hỏi Hàn Hạo Thần lúc nào có thể mang nàng hoàng cung, ai biết vừa nghe đến hoàng cung cho người “Mời” nàng ra ngoài.


      Tuy như thế, nhưng nghị lực của nàng vẫn thể khinh thường được, nàng nhất định phải hoàng cung chuyến, nếu ngộ nhỡ trở về đại, thất vọng rồi.


      Tròng xoay chuyển cái, trong lòng nàng nảy sinh kế….


      “Lạc nương, dùng cơm trưa thôi” Liên Vân vui mừng chạy tới tìm Lạc Tử Mộng.


      Kể từ khi Hàn Hạo Thần đặc biệt cho phép Lạc Tử Mộng cùng cùng nhau dùng bữa xong. Liên Vân cả ngày đều mang bộ dáng vẻ hết sức vui vẻ. Tần quản gia và nô tài nha hoàn trong phủ đều tôn sùng nàng làm khách quý, trừ gọi là “Lạc nương” ở bên ngoài phòng khách ra, những thứ khác xem nàng như Vương phi để đãi ngộ.


      “Vương Gia đến đại sảnh dung bữa rồi sao?” Nàng từ ghế đứng dậy vỗ vỗ mông hỏi.


      “Dạ, Vương Gia đến đại sảnh rồi.” Liên Vân vẻ mặt mỉm cười.


      Lạc Tử Mộng vừa nghe, lập tức vội vàng : “Vậy chúng ta nhanh lên chút, làm sao có thể để Vương Gia chờ chúng ta.”


      “Lạc nương quả nhiên là tiến bộ rồi” Liên Vân theo bên cạnh Lạc Tử Mộng cười híp mắt thành đường , kể từ khi tiếp xúc với Lạc Tử Mộng nàng cũng biết được tính cách của Lạc Tử Mông, chon en chuyện quá bận tâm, nhưng cũng vượt qua giới hạn.




      Vừa vào phòng ăn, thấy Hàn Hạo Thần ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, Lạc Tử Mộng vội vàng tiến lên hành lễ: “Thỉnh an Vương Gia.”


      “Ồ, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao? Ngồi .” Thấy nàng càng ngày càng hiểu phép tắc, Hàn Hạo Thần cảm giác dám tin nhíu mày.


      Lạc Tử Mộng khẽ nhếch môi cười : “Qua quá trình Vương Gia phái người chỉ dạy, dân nữ biết như thế nào lễ nghi, vả lại biết hành lễ như thế nào, cho nên….”


      “Dùng bữa thôi.” Hàn Hạo Thần lập tức cắt đứt lời của nàng… bởi vì biết lời phía sau của nàng “Có thể hoàng cung cũng sợ thất lễ.”


      Nàng thầm trừng mắt, xem ra nếu muốn hoàng cung mở mang tri thức, còn phải cố gắng giải quyết băng sơn Vương Gia này mới được.


      bàn cơm, nàng vô cùng ân cần, mình ngược lại ăn bao nhiêu, gắp hết thức ăn cho Hàn Hạo Thần.


      “Lạc nương đói bụng sao? Tai sao bản than lại ăn?” Hàn Hạo Thần rốt cuộc nhịn được mở miệng.


      Lạc Tử Mộng cầm chiếc đũa cười tiếng: “Ta đói bụng, Vương Gia ngài ăn nhiều chút, Vương Gia chỉ phải xuất chinh, còn phải xử lý nhiều vụ trong cung, nếu ăn đủ làm sao được?”


      “À, Vương Gia chờ chút.” chuyện, nàng đột nhiên lấy chiêc khan đến trước mặt Hàn Hạo Thần, đưa tây lên lâu khoé miệng cho , “Nơi này bị dơ, tại tốt rồi, ngài tiếp tục ăn .”


      Cử động thân mật như vậy khiến chúng nô tài xấu hổ cúi đầu gương mặt đỏ ửng, nhưng Lạc Tử Mộng lại cảm thấy có việc gì mỉm cười với Hàn Hạo Thần, sau đó vùi đầu ăn xong cơm của mình. Nếu ăn, nàng chết đói.


      Hàn Hạo Thần đưa tay lên chạm vào khoé miệng cái, ánh mắt quét tất cả nô tài nha hoàn trong đại sảnh, lung túng lấy nắm tay thành quyền khẽ khụ mấy tiếng.



      Chương 34: Đây phải là thứ ngươi nên nhìn


      Hàn Hạo Thần đưa tay lên chạm vào khoé miệng cái, ánh mắt quét tất cả nô tài nha hoàn trong đại sảnh, lung túng lấy nắm tay thành quyền khẽ khụ mấy tiếng.


      Nha đầu này, có biết là nam nữ thụ thụ bất than ? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng gần nữ sắc là muốn?


      Lạc Tử Mộng quyết định mấy ngày nay hôm nào cũng thời thời khắc khắc quấn Hàn Hạo Thần, cho đến khi đồng ý mang nàng tới hoàng cung mới thôi, nhưng từ sau bữa trưa kia tìm thấy bóng dáng của nữa, cũng biết có phải nghị cùng các đại thần .


      Lúc qua thư phòng, bỗng nhiên nhìn thấy Thiệu Tần ngồi mái hiên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của nàng, ngờ ở cổ đại này có công phu gọi là khinh công.


      “Thiệu Tần!” Nàng vẫy tay lớn tiếng kêu, trong lời tràn đầy hưng phấn.


      Thiệu Tần nghe thấy liền tung người nhảy xuống.


      “Trời ạ! Lợi hại như vậy, mái hiên cao như vậy nhảy xuống mà có việc gì, khinh công này có học được ? Nếu ngươi có thể dạy ta được .” Nàng hưng phấn nhìn nóc nhà rồi lại nhìn Thiệu Tần, lại còn đưa tay vỗ vỗ cánh tay của .


      Thiệu Tần lúng túng, lui về sau bước, sau đó hỏi “Lạc nương có phải gì phân phó?”


      Lạc Tử Mộng vừa nghe, mới nhớ đến chính : “Đúng rồi, ngươi có thấy Hàn Hạo Thần hay ? Ách... ý ta là Vương gia minh thần võ.”


      “Vương Gia ở thư phòng.” Thiệu Tần mấp máy môi sau đó trả lời.


      “Đúng nha! Ta tại sao lai nghĩ đến chứ, ngươi ở đâu khẳng định Vương Gia ở chỗ đó, các ngươi quả giống như là phu xướng phụ tuỳ.”


      “Lạc nương...”


      Thiệu Tần bị nàng lấy ra để trêu đùa xấu hổ đỏ bừng mặt, đây là kiểu so sánh gì vậy, hai người nam nhân mà có thể phu xướng phụ tuỳ, nhưng suy nghĩ lại trước đay nàng Hàn Hạo Thần háo nữ sắc, bây giờ còn bọn họ phu xướng phụ tuỳ, nhịn được xấu hổ, muốn nàng bậy thêm nữa.


      Ai ngờ lời của còn chưa ra khỏi miệng, nàng vừa vừa : “Vậy ta vào tìm , đúng rồi, lần sau nhớ dạy ta khinh công đó, ta muốn học.”


      “Ôi! Lạc nương!” Thiệu Tần đầu hiên lên vạch đen, phải biết rằng Hàn Hạo Thần thích ai quấy rầy lúc ở thư phòng, nàng cứ vào như vậy, biết nàng nhận được hậu quả gì.


      Nhưng nàng nhanh chóng chui vào thư phòng còn đóng cửa thư phòng lại, muốn ngăn cản cũng ngăn cản được rồi.


      Việc gấp gáp, nhất là còn chưa giải thích với nàng, vương gia bọn họ có thích gần nữ sắc hay biết , nhưng có thể khảng định là, Thiệu Tần nam nhân chân chính cũng háo nữ sắc.


      Bất đắc dĩ thở dài, lại nhảy lên nóc nhà, dù sao Lạc Tử Mộng ở vương phủ cũng chưa từng yên tĩnh, hơn nữa Hàn Hạo Thần đói với nàng ràng rất dung túng, nếu nàng cũng bình yên vô đến hôm nay rồi.


      Nghe thấy có người chưa được cho phép vào thư phòng, Hàn Hạo Thần cần ngẩng đầu cũng biết nhất định là nàng, cho nên căn bản ngước lên nhìn, chỉ lẳng lặng viết tấu chương.


      “Ngươi viết gì vậy?” Nàng bước tới trước mặt nhìn, lại nhìn thấy dùng bút lông viết chữ phồn thể.


      “Đây phải là thứ ngươi nên nhìn.” lạnh giọng cảnh cáo.


      “À” nhìn nhìn, nàng cũng có hứng thú, biết viết là chuyện cơ mật quốc gia, nàng cũng biết điều đem tầm mắt dời sang nơi khác. Thấy bàn treo rất nhiều bút lông lớn nàng rất ngạc nhiên, “Nhiều bút lông như vậy! Ngươi viết hết sao? Cây bút này lớn, cây bút này lai như vây? Người điều dùng để viết sao?”


      Vấn đề của nàng đưa tới chú ý của , chẳng lẽ nàng biết cách bút dùng để viết chữ sao? Cái gì gọi là “điều dùng để viết”?


      Nhưng nàng nhịn được lại len lén nhìn về tấu chương của , đột nhiên than lên sợ hãi: “Oa! Ngươi dùng bút lông để viết, hơn nữa viết rất đẹp nhưng mà...”
      Last edited by a moderator: 19/2/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :