1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22 : Trừng phạt

      Đúng là tránh voi chả xấu mặt nào, vì vậy đảo mắt cái, lập tức cúi đầu :''Dân nữ gặp qua hoàng thượng, mới vừa rồi khiến hoàng thượng chê cười.''

      Chuyển biến 180 độ làm cho mọi người sửng sốt.

      Hành lễ nhu nhược mới vừa rồi đúng là bộ dáng của tiểu thư khuê các. Nhưng chỉ có Phí công công mới thấy được bộ dáng len lén làm mặt quỷ đối với , tới là lại bực mình.

      Lúc này, Liên Vân cuống quít chạy tới, thấy Lạc Tử Mộng bình yên vô , thiếu chút nữa muốn cảm ơn trời, đợi đến khi biết người trước mặt là hoàng thượng mới lập tức quỳ gối hành lễ.

      Lạc Tử Mộng nhìn chân đầu gối của mình, nếu để cho nàng ngày nào cũng quỳ như vậy, đầu gối của nàng bị nát mới lạ.

      Tần quản gia tới trước mặt Hàn Hạo Thần đồ ăn trưa chuẩn bị xong, đoàn người lập tức đến phòng ăn.

      Tần quản gia dẫn đường, Hàn Hạo Thần cùng Phí công công theo sau, Hoa Thiên Sóc cùng trong đó, mà Hàn Hạo Thần lại muốn cùng Lạc Tử Mộng cuối cùng, Lạc Tử Mộng vốn là muốn đuổi theo Hàn Hạo Thần, dù gì cũng chưa thấy qua hoàng đế chân chính, ai biết lại bị lôi xuống.

      Lúc này, Hàn Hạo Thần đột nhiên mở miệng :''Tại sao lại leo tường?''

      ''Ngươi có ý tốt hỏi sao, leo tường sao có thể ra ngoài.'' Coi nàng như phạm nhân mà cnah chừng, lại còn hỏi nàng tại sao.

      ''Muốn rời khỏi đây?'' Hàn Hạo Thần lạnh lùng hỏi.

      ''Là muốn rời .'' Nàng chút nghĩ ngợi trả lời câu.

      Hàn Hạo Thần dừng bước chân, ''Thần vương phủ đáng sợ như vậy sao? Ngươi nhất định chạy ?''

      Nàng quay đầu tìm hiểu vẻ mặt trầm của , vê ngón tay cợt nhả :''Nếu như nơi này có ngươi cũng là nơi đặt chân tốt.''

      mặt đen nắm cánh tay của nàng với thị vệ :''Người đâu, mang Lạc nương tới phòng khách, canh chừng cẩn thận.''

      ''Dạ.'' tên thị vệ lập tức tiến lên đưa nàng phòng khách.

      "Này buông ta ra, tên Hàn Hạo Thần khốn kiếp, ngươi bảo họ buông ta ra.'' Nàng nhừng giãy giụa, nhưng có chút tác dụng gì, ngay cả Liên Vân cũng bị mang .

      Mới vừa rồi nàng có cái dự cảm chẳng lành, trách cái tính tình trời sinh của nàng, khi nhìn thấy mặt đen của Hàn Hạo Thần nàng muốn thu lại cũng thu được, cuối cùng dẫn đến chạy trời cũng khỏi nắng (chạy thoát).

      ''Nhị đệ, vì sao lại đối đãi với Lạc nương như vậy?'' Hàn Hạo Hữu nghe được tiếng la của Lạc Tử Mộng nên quay lại hỏi.

      Hoa Thiên Sóc cũng nhíu mày mở miệng :'' Chính là thần vương gia, ngài làm sao mà hiểu được thương hoa tiếc ngọc? Dù sao người ta cũng là nương, ngài thích cũng nên làm vậy.''

      ''Nếu ở Thần vương phủ phải hiểu quy củ, nếu ra thể thống gì.''

      Lời của chỉ là cho Lạc Tử Mộng nghe, càng để cho Hàn Hạo Hữu nghe, nơi này là Thần vương phủ, hoàng thượng là khách nên theo chủ.

      "Nhưng nhị đệ, Lạc nương nàng. . . . . ."

      ''Hoàng huynh mời.'' Hàn Hạo Thần làm tư thế mời cắt đứt lời của Hàn Hạo Hữu.

      Lạc Tử Mộng bị mang lần nữa, bụng cũng kêu lên theo đó, vội vã hô to :''Hàn Hạo Thần, Thần vương điện hạ, người có thể cho ta no bụng trước rồi mới trừng phạt ? Ta sắp chết đói, ngươi muốn vương phủ xuất người chết đói sao?''

      Hoa Thiên Sóc quay đầu lại nhìn về phía lạc Tử Mộng, nheo mắt lại cười đến run hết cả người.

      Hàn Hạo Thần nghe được lời của nàng, đầu đầy hắc tuyến lần nữa, người đụng đúng là làm cho người ta biết có nên đối xử như nữ nhân .

      ''Hàn Hạo Thần, ngươi là động vật máu lạnh, hy vọng các ngươi uống rượi bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, ăn xương bị mắc chết...''

      Chương 23 : Nguyền rủa

      thanh từ xa của nàng, khiến hắc tuyến của Hàn Hạo Thần đến cực hạn, đoàn người lo lắng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, từ dự liệu, thế mà làm như thế nào với Lạc Tử Mộng.

      Ngồi lên chỗ ngồi, Hoa Thiên Sóc giúp cho Lạc Tử Mộng :''Vương gia, Lạc nương chỉ là nhất thời ham chơi, lần này coi nhu xong .''

      ''Đúng vậy, nhị đệ, lần này coi như xong, để nàng tới đây dùng bữa.'' Hàn Hạo Hữu cũng mở miệng, tình huống này khiến cho đám người ngờ tới.

      Chỉ là mấy nguyên tắc của Hàn Hạo Thần, phủ của cho bất cứ kẻ nào làm chủ.

      ''Trong phủ này chẳng phải có quy củ? Xin hoàng huynh thứ lỗi.''

      ''Nếu nơi này là Thần vương phủ, vậy trẫm làm chủ được rồi, chỉ là nhị đệ cũng đừng tiếc Lạc nương, nếu cảm thấy nàng có thể thống, có thể để trẫm mang về cung từ từ dạy.''

      Hàn Hạo Thần có vẻ trốn tránh :''Thần đệ cho người dạy dỗ tốt Lạc nương.''

      Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc cái gì nữa.

      Lúc này, có người báo lại là thiên kim Hoa Thiên Nhụy của Thừa tướng tới, sắc mặt của Hàn Hạo Thần trầm xuống, nàng là nữ nhi thừa tướng sủng ái nhất, cũng là người có tình cảm với , chỉ là trong mắt , nàng chỉ là người quen biết mà thôi, ngay cả muội muội cũng phải. Nhưng mà nàng thỉnh thoảng chạy tới, cũng đưa tới hiểu lầm cho mọi người, còn tưởng rằng bọn họ là đôi.

      Hoa Thiên Nhụy tới phòng dùng bữa của mọi người, nhàng hành lễ ;'' Tham kiến hoàng thượng, biết hoàng thượng đến, Thiên Hoa tới bái kiến.''

      ''Thiên Nhụy tới rất đúng lúc, nhanh qua đây ngồi.'' Hàn Hạo Hữu .

      ''Tạ hoàng thượng.''

      Nhưng Hoa Thiên Nhụy có ngồi bên cạnh ca ca Hoa Thiên Sóc của mình mà ngồi bên cạnh Hàn Hạo Thần, lần này, tất cả mọi người đều biết , chỉ cười cho qua.

      Đột nhiên Hoa Thiên Sóc lại nhìn thân hàn khí của Hàn Hạo Thần , sao tam muội lại để ý đến tòa băng sơn. Còn có tâm vẫn chưa hết hy vọng, tự hiểu chuyện, bắt đầu là phải gả cho .

      thực tế, Hoa Thiên Nhụy tới đây chỉ là nhìn Hàn Hạo Thần mà chủ yếu là nghe Thần vương phủ có thêm nữ nhân trẻ tuổi Lạc Tử Mộng, bị tự mình mang về, lần đầu tiên nàng cảm thấy bị uy hiếp, muốn đến xem diện mạo của nương kia, đến tột cùng có thân phận gì mà dám can đảm tranh giành thân phận với nàng.

      Nhưng nàng ngờ là đến giờ dùng cơm lại thấy bóng dáng của Lạc Tử Mộng, nàng hiểu tột cùng là Lạc Tử Mộng quan trọng hay là Hàn Hạo Thần sợ nàng phát nên cho người bảo vệ nàng ta.

      Mở tiệc lâu, Hoa Thiên Sóc chịu được nên mở miệng hỏi :''Thần vương gia, chẳng lẽ người muốn cho Lạc nương đói bụng ? Tính tình nàng rất cương liệt, sợ nàng tự sát?''

      ''Tiểu Đông, mời Lạc nương tới dùng bữa.'' Hàn Hạo Thần mở miệng.

      ''Thần ca ca, người đó là ai?'' Hoa Thiên Nhụy hỏi.

      Hoa Thiên Sóc cười :''Hình như tam muội ghen?''

      ''Đại ca, người ta ghen, chỉ là thuận miệng hỏi.'' Hoa Thiên Nhụy bị ca ca cho đỏ mặt.

      Lúc này, Tiểu Đông chạy nhanh về báo với gương mặt khổ sở.

      "Vương Gia."

      "Lạc nương đâu?''

      ''Lạc nương muốn của ăn xin, còn ...''

      '' gì?'' Hào Hạo Hữu năng nổ hỏi.

      Tiểu Đông nhìn sắc mặt Hàn Hạo Thần chút, vì vậy quanh co :''Lạc nương , nếu như nàng chết đói, phù hộ Vương gia.... no chết.'' Đột nhiên chứng kiến Hàn Hạo Thần trừng mắt, Tiểu Đông lập tức lui về phía sau ba bước khoác tay :'' phải nô tài , Vương Gia, đây là nguyên văn lời của lạc nương.''

      Hàn Hạo Thần xanh mặt ho khan mấy tiếng.

      Hàn Hạo Hữu nhịn được cười lớn :'' Ha ha ha, thú vị, là thú vị, xem ra nhị đệ gặp phải khắc tinh. biết Lạc nương là thần thánh phương nào, chẳng những thú vị lại còn có gan.''

      Hoa Thiên Nhụy lập tức đứng dậy tức giận :''Đại ca, người còn cười, Thần ca ca bị khi dễ, ta tìm nàng.''
      Nữ LâmChris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24: Ngươi còn chưa biết, ta thể chết được.

      Hoa Thiên Nhụy thấy thế lập tức đứng dậy tức giận : "Đại ca, huynh còn cười, Thần ca ca bị nàng khi dễ, ta tìm nàng."

      "Đứng lại, ngồi xuống." Bị Hàn Hạo Thần quát dừng lại như vậy, Hoa Thiên Nhụy lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt lộ vẻ uất ức.

      Hàn Hạo Hữu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhị đệ nên sửa đổi chút, đối với nữ nhân nên dịu dàng mộ chút mới được, hoàng huynh muốn sớm được uống rượu mừng của đệ."

      "Hoàng thượng." Hoa Thiên Nhụy nghe vậy hơi đỏ mặt.

      Hàn Hạo Thần miễn cưỡng kéo nụ cười nhạt: "Hoàng huynh, Thần Đệ chút trở lại."

      "Thần ca ca chỗ nào? Vậy ta cũng ." Hoa Thiên Nhụy muốn đứng dậy lại bị Hàn Hạo Thần trừng dọa trở về.

      "Tam muội, thần Vương Gia chút trở lại, ngươi gấp cái gì?" Hoa Thiên Sóc tới để giải vây.

      Chờ Hoa Thiên Nhụy quay đầu lại nhìn Hàn Hạo Thần, thấy bóng dáng đâu nữa, thể làm gì khác hơn là ngồi ở trong đại sảnh đợi .

      Ở cửa phòng khách, Lạc Tử Mộng hận nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng: Hàn Hạo Thần chết tiệt, cư nhiên lại dám đối xử với ta như vậy lại có hình như thế này sao? Biến thái! Biến thái! Biến thái!

      Vừa rồi nghe ý Hàn Hạo Thần muốn dẫn nàng đến phòng khách chính là muốn để cho nàng ăn cơm, Lạc Tử Mộng đưa ánh mắt nhìn về phía duy nhất có thể giúp được nàng chính là Hàn Hạo Hữu, ai ngờ Hàn Hạo Hữu lại làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đáng chết thái giám Phí công công ở bên cạnh lại bày ra tư thế xem kịch vui.

      Nàng muốn chạy tới đạp bọn họ mấy đá.

      Lúc này nàng ngồi ở bậc thang trước cửa phòng khách cầm nhánh cây tay vẽ vòng vòng.

      "Động vật máu lạnh! Hàn Hạo Thần chết tiệt, mặt cương thi, nguyền rủa ngươi ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết, ăn cơm tối ngồi lâu bị trĩ." Lạc Tử Mộng vẫn giọng lầm bầm nhưng Liên Vân từ lúc bắt đầu kinh hồn bạt vía biến thành bây giờ thể làm gì, nghe giọng nguyền rủa của nàng cũng thành vết chai rồi.

      "Lạc nương, người đừng mắng nữa, nô tỳ rất đói, người làm sao còn có hơi sức mắng chửi người vậy?" Nàng ôm bụng cảm thụ dược bụng đói kêu vang, cảm giác đói bụng này khó chịu, nghĩ là đến Thần vương phủ bị đói, nghĩ được vẫn là thể thay đổi được số mệnh bị đói bụng.

      Lạc Tử Mộng vẻ mặt căm thù tức giận : "Ta chính là muốn nguyền rủa, chừng bây giờ bị nghẹn chết được người ta mang rồi...."

      "Có muốn ta cho ngươi hai mươi gậy hai mươi roi ?"

      Đột nhiên vang lên giọng trầm thấp khiến Lạc Tử Mộng cả người lạnh lẽo, nàng run rẩy ngẩng đầu lên nhìn lại quả nhiên là gương mặt đáng ghét mà nàng muốn nhìn thấy.

      Liên Vân nhìn thấy Hàn Hạo Thần, lập tức đứng dậy sau đó lại té quỵ xuống đất. Nàng cho là lần này Lạc Tử Mộng và nàng phải chịu khổ về da thịt rồi, điều làm nàng ngoài ý muốn nhất là Hàn Hạo Thần hề giận dữ, lần này là lần đầu tiên Hàn Hạo Thần khai ân, bình thường chưa bao giờ gặp qua tính khí tốt như vậy.

      Liên Vân cũng sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng.

      "Ngươi tới làm gì?" Lạc Tử Mộng tức giận hỏi.

      Hàn Hạo Thần lại : "Xem ngươi có chết đói ."

      "Ngươi còn chưa chết, ta thể chết được." Nàng nhịn được liếc xéo cái.

      "Nếu ngươi khí phách lại có thể lực tốt như vậy, người đâu, được mang thức ăn cho nàng ấy trong ba ngày, xem đến lúc đó các nàng có mạnh mẽ như trước được ."

      "Lạc nương...Nô tỳ......" Liên Vân bị dọa đến thiếu chút nữa khóc lên.

      Đừng nàng bị giật mình, ngay cả Lạc Tử Mộng cũng bị hù sợ, lúc này mới phản ứng được, nơi này phải thế kỷ 21, chút năng lực của ở đây đáng đồng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chịu đói.

      Mặc dù đói chết là chuyện thất tiết là chuyện lớn, nhưng mà tại nàng có nguy hiểm dẫn đến thất tiết, đương nhiên là muốn điền no bụng trước, nếu làm sao trở về được.

      Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy cơ hồ nhào lên người Hàn Hạo Thần sắp rời .
      Last edited: 10/2/15
      Chris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25: Cầu xin tha thứ

      Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy gần như nhào lên người Hàn Hạo Thần sắp rời .

      "Thần Vương Gia, thần Vương điện hạ, ngài đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, nên cùng tiểu nữ tử so đo." Nàng chớp mắt nhìn Hàn Hạo Thần, cùng lúc đó, nàng nhìn thấy đao kiếm của đám thị vệ hoảng sợ khoác lên cánh tay , hề cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân.

      mấp máy môi, trái tim dường như trong nháy mắt đó đập lỡ nhịp. Thấy Lạc Tử Mộng vừa lôi kéo cánh tay của , vừa hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn đám thị vệ cầm đao xung quanh có vẻ khiếp đảm. Hàn Hạo Thần khẽ nhếch môi cười, ngờ nàng có lúc sợ.

      tới đến đại sảnh, Hàn Hạo Thần cùng Lạc Tử Mộng xuất ở đây khiến cho mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

      Nhìn Lạc Tử Mộng kéo cánh tay Hàn Hạo Thần tiến vào, sắc mặt Hàn Hạo Hữu thoáng qua trầm xuống, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, Hoa Thiên Sóc trêu ghẹo : "Chuyện này khiến người ta thể nào tưởng tượng nổi đó, mới vừa rồi còn ồn ào như vậy, sao lúc này lại cùng chỗ rồi."

      Hoa Thiên Nhụy tức giận từ chỗ ngồi bỗng dưng đứng lên đến trước bọn họ kéo ra: " cho ngươi đụng vào Thần ca ca."

      Lạc Tử Mộng sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng.

      Đúng là trời đất chứng giám, nếu phải sợ đao kiếm của bọn thị vệ có mắt, nàng còn lâu mới đến gần tòa băng sơn ấy. nương điêu ngoa trước mắt này ngược lại, xem như bảo bối.

      Lạc Tử Mộng bĩu môi khẽ xì tiếng: "Thôi , ai mà thèm." Nhưng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của nàng ta, nàng tức nhịn nổi, liền hỏi: "Ngươi là ai? Chẳng lẽ là vương phi của Hàn Hạo Thần?"

      "Ngươi lại dám gọi thẳng tục danh của Thần ca ca?" Hoa Thiên Nhụy tức giận.

      Lạc Tử Mộng nhíu mày đáp lễ: "Ngươi cũng đừng kêu ghê tởm như vậy, cái gì Thần ca ca, may mắn còn chưa ăn nếu đều phải ói ra." Nhìn sắc mặt Hoa Thiên Nhụy càng lúc càng khó coi, Lạc Tử Mộng quan sát nàng ta , "Xem ra cũng giống vương phi, vậy là thiên kim điêu ngoa nhà ai rồi."

      "Ngươi! Ngươi đáng ghét!" Hoa Thiên Nhụy tức giận giậm chân, "Thần ca ca, ngươi nhìn nàng xem, nàng khi dễ ta."

      "Lạc nương, vị này là tam tiểu thư của Thừa tướng Hoa Thiên Nhụy, làm sao các ngươi vừa gặp mặt cãi vã như vậy rồi." Lúc này, Hàn Hạo Hữu đành mặt giảng hòa.

      Hoa Thiên Sóc và Hàn Hạo Hữu đúng ra thuyết phục lúc này hai người mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Lạc Tử Mộng thức ăn bàn ăn mặc dù nhiều, nhưng mỗi món đều hết sức tinh xảo, làm cho người ta khỏi thèm thuồng, nếu bọn họ ở chỗ này, Lạc Tử Mộng hận thể mình ăn hết tất cả món ăn ngon này.

      Nhìn vẻ mặt Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Hữu lần nữa bật cười, "Ha ha ha.....Thú vị! Rất thú vị! Nhị đệ, ngươi đúng là nhặt được kẻ dở hơi rồi." Hàn Hạo Hữu hôm nay tâm trạng rất tốt.

      "Hoàng huynh chê cười!" Hàn Hạo Thần nghi ngờ có phải ông trời phái Lạc Tử Mộng đến để chỉnh hay , tại sao từ lúc nàng tỉnh dậy chưa bao giờ an phận.

      Lạc Tử Mộng nhìn thức ăn đầy bàn nuốt ngụm nước bọt, nhìn Hàn Hạo Hữu hỏi "Hoàng thượng! Ta có thể ăn chưa?"

      "Đừng vô lễ!" Hàn Hạo Thần quát lên.

      " phải chứ, ngươi kêu ta đến đây để ta ăn chẳng lẽ để ta nhìn sao?" Mới vừa xong, bụng Lạc Tử Mộng bắt đầu kêu , " rất đói....."

      Mọi người ở đây trừ Hàn Hạo Thần ra đều bật cười, Lạc Tử Mộng bị bọn họ cười cũng cảm thấy hơi lúng túng.

      " là mất mặt." Hoa Thiên Nhụy tức giận khẽ giễu cợt câu.

      Hàn Hạo Hữu nhìn Lạc Tử Mộng gương mặt ửng hồng nhịn cười :"Được rồi! Tất cả mọi người bắt đầu dùng bữa thôi." Cuối cùng, vẫn nhịn được cười lên.

      Lạc Tử Mộng vui mừng, trừng mắt liếc Hoa Thiên Nhụy cái sau đó gắp miếng thức ăn lớn trong mâm, còn cố ý nhíu mày trước mặt nàng ta.
      Last edited: 11/2/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26:

      Lạc Tử Mộng vui mừng, trừng mắt liếc Hoa Thiên Ngụy cái, sau đó gắp miếng thức ăn lớn trong mâm, còn cố ý nhíu mày trước mặt nàng ta.

      " người thô lỗ." Hoa Thiên Nhụy khinh thường .

      Lạc Tử Mộng ngược lại chỉ cười: "Hoa tiểu thư, ta cảm thấy cái khí chất tiểu thư khuê các của được phát huy cách vô cùng tinh tế, nhất định phải tiếp tục giữ vững phong độ a, ta cần khách khí nữa rồi."

      Nhìn lạc Tử Mộng cùng Hoa Thiên Nhụy hai bên đấu đá lẫn nhau, mấy đại nam nhân chỉ cười cười lắc đầu.

      Điều khiến Lạc Tử Mộng cảm thấy buồn bực, chính là những người này quả nhiên là người hoàng gia cùng quan lại, quả thực chỉ xem bàn đầy sơn hào hải vị trước mặt như đồ trang trí, chỉ biết tâng bốc lẫn nhau, người này mời người kia ly rượu, cuối cùng vẫn quên đến chuyện quốc gia đại .

      Nàng quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy, tiểu hoa si, người khác bận bàn công chuyện, còn nàng lại nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần, nếu như tại trong tay Lạc Tử Mộng có chiếc khăn tay, nàng nhất định với nàng ta: "Nào lại đây, ta giúp ngươi lau nước miếng."

      Nàng bĩu môi thèm để ý, cũng lên tiếng hỏi. Lạc Tử Mộng liếc nhìn mấy người xung quanh, chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Như vậy cũng tốt, có ai để ý tới dáng ăn như hổ đói của nàng. Nàng thấy nữ nhân trong phim cổ đại, đặc biệt là thiên kim tiểu thư nhà quan, khi ăn cơm đều giống như gà mổ thóc.

      Bất quá lại, đồ ăn trong vương phủ vẫn là ngon nhất, tất cả các món ăn ở đây đều hợp khẩu vị của nàng, nhưng món nàng thích ăn nhất lại là món tôm đặt ở trước mặt Hàn Hạo Hữu, chẳng lẽ nàng lại thèm để ý đến hình tượng đứng dậy gắp tôm ăn?

      Nàng ngước mắt, len lén liếc nhìn, thấy mấy người kia vẫn còn hứng thú trò chuyện, nàng liền nâng chiếc đũa gắp món tôm bảo bối. . . . . .

      Ai ngờ khi món tôm chuẩn bị được gắp vào bát nàng Hàn Hạo Thần đột nhiên lên tiếng: "Lạc nương!"

      "A! Tôm của ta." tốt tôm cứ như vậy "Bơi vào" trong bát canh nóng.

      Tay Lạc Tử Mộng nắm chặt thành quyền, tiếc hân nhìn thức ăn ngon khó khăn lắm mới đưa đến tận miệng, vèo phát liền rơi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần: "Đột nhiên ngươi gọi ta làm gì?"

      Nàng chợt nhận ra tất cả mọi người đều nhìn nàng, còn Hoa Thiên Nhụy nở nụ cười trộm, Lạc Tử Mộng lập tức đổi sang vẻ mặt cung kính, chậm rãi hỏi: " biết Thần Vương điện hạ đột nhiên gọi ta là có điều gì muốn sao?" Lạc Tử Mộng cố gắng nặn ra nụ cười .

      Hàn Hạo Thần ho khan hai tiếng, sau đó giọng : " tay ngươi có thương tích, nên ăn những thức ăn này."

      Lạc Tử Mộng cảm thấy ràng là là cố ý, nhưng tại Hàn Hạo Hữu ở đây xem ra cũng hẳn như thế, mới vừa rồi ràng Hàn Hạo Thần cùng hai người kia thương lượng công chuyện, làm sao lại chú ý tới việc nàng muốn ăn món gì, còn có thể quan tâm đến thương thế của nàng?

      Giải thích duy nhất ở đây là vẫn luôn chú ý tới nàng, hơn nữa hình như bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân này.

      Lạc Tử Mộng tức giận cúi đầu lên tiếng: "Dạ, Thần Vương điện hạ!"

      Nàng mới vừa xong, lại đột nhiên ngẩng đầu lên : "Hoàng thượng, khó khăn lắm mới được ăn chung với ngài bữa cơm, nên cái gì mà chiến cái gì mà dân chúng nữa, thân thể của ngài quan trọng hơn, hơn nữa có mình ta ăn trông kì lắm ."

      "Hả?" Hàn Hạo Hữu nheo mắt cười: "Vậy cung kính bằng tuân mệnh rồi."

      Hàn Hạo Thần cười như cười, vẻ mặt giận hờn : " sao? Bổn vương lại thấy mới vừa rồi ngươi ăn hết sức thoải mái?"

      "Ta. . . . . . Ta… đó là ta giúp mọi người thử thức ăn thôi! Xem nó có ngon " Lạc Tử Mộng xạo.

      Hoa Thiên Sóc cười : "Vậy! Lạc nương thấy món nào ăn ngon nhất? Ta cũng nên nếm thử chút!"

      "Vậy. . . . . . Cái này xem ra tệ." xong, nàng gắp đũa thức ăn vào trong bát Hoa Thiên Sóc.

      Hoa Thiên Sóc đưa lên miệng nếm thử rồi đưa ra nhận xét: "Ồ! ngờ món ăn này lại ngon như vậy, khẩu vị của Lạc nương thực tồi."

      Sắc mặt Hàn Hạo Thần có chút thâm trầm, hiểu tại sao nàng lại làm như vậy? Nàng kiêng kị chút nào mà thay nam nhân khác gắp thức ăn sao.

      Trong lúc Hàn Hạo Thần mãi suy nghĩ, Hoa Thiên Nhụy gắp chút đồ ăn vào trong bát của : "Thần ca ca, huynh nếm thử chút ."

      Hàn Hạo Thần nhìn đồ ăn trong bát, có đụng đũa.

      "Thần ca ca, ngươi ăn sao?"

      Dù sao Hoa Thiên Nhụy vẫn chỉ là đứa bé mười sáu tuổi, thấy Lạc Tử Mộng gắp thức ăn cho đại ca khiến huynh ấy vui vẻ như vậy, mình cũng liền noi theo, nhưng nàng biết Hàn Hạo Thần phải Hoa Thiên Sóc, chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của nữ tử dành cho .

      ------ lời ngoài mặt ------

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Oan gia ngõ hẹp

      Dù sao Hoa Thiên Nhụy vẫn chỉ là đứa bé mười sáu tuổi, thấy Lạc Tử Mộng gắp thức ăn cho đại ca khiến huynh ấy vui vẻ như vậy, mình cũng liền noi theo, nhưng nàng biết Hàn Hạo Thần phải Hoa Thiên Sóc, chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của nữ tử dành cho .

      Thấy đồ ăn trong bát vẫn còn nguyên, căn bản có động đũa lấy lần. Lạc Tử Mộng thầm nở nụ cười, nàng gắp đũa thức ăn vào trong bát : "Cái này dành cho Thần Vương điện hạ a!"

      Hàn Hạo Thần sững sờ, ngước mắt lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy nàng hơi hất mày về phía : "Ăn ngon lắm đó."

      cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, nâng đũa lên gắp bỏ vào miệng.

      "Thần ca ca!" Hoa Thiên Nhụy mất hứng.

      "Thần Vương Gia nếu ăn đồ ăn do Lạc nương lấy, khẳng định cũng muốn ăn đồ ăn do Tam muội lấy a, nếu Tam muội của ta rất tức giận đó."

      Hàn Hạo Thần nhìn Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc, lúng túng ho khan hai tiếng, rồi cầm ly rượu lên uống. Hàn Hạo Hữu chưa bao giờ thấy Hàn Hạo Thần tiếp nhận đồ ăn do nữ nhân gắp mời, ngờ đối với Lạc Tử Mộng so với Hoa Thiên Nhụy khác biệt , lần này cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt rồi.

      bữa cơm này mọi người ăn vui vẻ, vừa vừa cười, thỉnh thoảng Lạc Tử Mộng lại trêu chọc Hoa Thiên Sóc, Hoa Thiên Nhụy chỉ biết tức giận, nghĩ cách kề cận Hàn Hạo Thần.

      Lúc này, lạc Tử Mộng nhờ Tiểu Đông đem chiếc đĩa trống tới cho nàng, Hoa Thiên Sóc mới vừa gắp chiếc đùi gà lên liền bị Lạc Tử Mộng đoạt mất, nàng để chiếc đùi gà đó vào trong chiếc đĩa vừa mang tới.

      Hoa Thiên Sóc nghi ngờ nhìn Lạc Tử Mộng, hỏi: "Thế nào? Ngươi muốn ăn sao?"

      "Cái này lát nữa ta mang !" Lạc Tử Mộng cắn cắn chiếc đũa, ánh mắt vô tội nhìn Thiệu Tần.

      Phí công công quát lớn: "Lớn mật! Nha đầu to gan, hoàng thượng còn chưa dùng bữa xong, ngươi định mang đâu? Để xuống cho ta."

      Đột nhiên Phí công công quát lên như vậy khiến Lạc Tử Mộng bị dọa sợ, nhất thời có phản ứng, nàng mở to mắt ngập nước nhìn Phí công công, lại quay sang nhìn Hàn Hạo Hữu. Hàn Hạo Hữu nhàng phất tay, ý bảo Phí công công cần ngăn lại, quay đầu bật cười :

      "Lạc nương, chẳng lẽ sợ buổi tối Thần vương cho dùng bữa hay sao? Ha ha!"

      Lạc Tử Mộng liếc nhìn Hàn Hạo Thần, cười hì hì: "Dĩ nhiên phải, ta tin tưởng Thần Vương điện hạ đại nhân đại lượng cùng nữ tử như ta so đo. Dù sao chuyện người chết đói ở thần vương phủ nếu bị đồn ra ngoài cũng phải chuyện dễ nghe đúng ?"

      Hàn Hạo Thần nhịn được giật giật khóe miệng.

      Lạc Tử Mộng lại tiếp tục : "Hơn nữa tại Thần vương điện hạ cho ta ăn ở nơi này, ta rất cảm kích ngài ấy rồi."

      "Biết là tốt rồi!" Sau khi nghe nàng như vậy tâm tình Hàn Hạo thần cũng hòa hoãn.

      "Biết rồi!!! Lạc Tử Mộng ta kiếp sau nhất định kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của Thần Vương điện hạ ngài a! Nếu như lúc còn sống báo được, khi chết ta cũng tới báo đáp ngài." Trong giọng tràn đầy khinh thường.

      *Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. ( Do tích Ngụy Khoả mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)

      Hàn Hạo Thần đầu đầy hắc tuyến.

      "Muốn báo ơn ta làm ngay bây giờ cũng được, cần chờ đến kiếp sau đâu."

      Lạc Tử Mộng lập tức nâng cao cảnh giác thầm nghĩ: Hàn Hạo Thần ngươi được lắm, muốn ta đời này làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi? Nghĩ khá lắm.

      Nghĩ như vậy nhưng mặt nàng vẫn nở nụ cười: "Đời này? Chỉ sợ ta có lòng nhưng lại có đủ năng lực để thực rồi, tay ta thể xách, vai thể khiêng, nữ công gia chánh cũng thông thạo, nấu ăn cũng ngon…. Cho nên chỉ có thể hẹn điện hạ kiếp sau báo đáp vậy"

      Hàn Hạo Thần cười lạnh : "A, ra cái gì ngươi cũng biết, như vậy đúng chút nào!" xong còn gật đầu chê cười.

      Lạc Tử Mộng hối hận, mới vừa rồi nàng nhiều như vậy hóa ra vô ích, nàng bĩu môi hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần. Nhìn thấy bộ dáng như có chuyện gì xảy ra của , Lạc Tử Mộng cảm thấy tức giận.

      Ở trong mắt Hàn Hạo Hữu cùng những người khác, hai người bọn họ trông giống như cặp oan gia. Nhưng điều khiến Hàn Hạo Hữu giật mình chính là, cho tới bây giờ nhị đệ này của chưa từng có dáng vẻ này, cũng dùng giọng điệu này cùng bất luận người nào chuyện, chứ đừng đến là nữ tử, trước còn tưởng rằng do chinh chiến lâu năm nên thích gần gũi nữ nhân.

      Lời đồn đãi thích nữ nhân, háo sắc, xem ra hôm nay Hàn Hạo Hữu muốn lần nữa tự mình đánh giá.

      " ra trẫm cảm thấy Lạc nương ở tại thần vương phủ tiện lắm, bằng bây giờ ngươi theo trẫm vào cung ." đột nhiên `Hàn Hạo Hữu mở miệng .

      ------ lời ngoài mặt ------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :