1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Vừa vào cửa cung thâm sâu như biển

      Chỉ nghe "Bốp" tiếng thanh thúy tiếng vang lên, ly trà vỡ thành nhiều mảnh .

      Hàn Hạo Thần trong lòng cả kinh, nghe thấy tiếng động lạ vang lên, lập tức đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động, lại phát Lăng Tư Kỳ cùng hai cung nữ hoảng hốt dọn dẹp những mảnh vỡ mặt đất.

      "Kỳ phi?" Hàn Hạo Hữu đứng dậy về phía Lăng Tư Kỳ, đỡ nàng đứng dậy.

      Lăng Tư Kỳ vẫn cúi đầu dám nhìn thẳng vào mắt , lúc trước người nàng nhìn trúng là Hàn Hạo Thần, nhưng căn bản có nghĩ đến người thắng trận tỉ thí lại là Hàn Hạo Hữu, điều khiến nàng dám tin là: khi bọn họ tỷ thí xong trở về, Hàn Hạo Thần lại ôm nương xinh đẹp vào trong lòng.

      Mặc dù nàng cảm thấy vô cùng mất mác, nhưng đổi được người nàng gả là Hàn Hạo Hữu. Nàng biết Hàn Hạo Hữu có hoàng hậu, cứu hoàng hậu ở thời điểm còn là hoàng tử. Tuy chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, nhưng nàng biết Hàn Hạo Hữu luôn bảo hộ, hết sức sủng ái hoàng hậu.

      Nếu thể gả được cho người mình , nàng cũng để ý đến việc mình gả cho Hàn Hạo Hữu. Tối hôm qua, nàng và Hàn Hạo Hữu thành thân nghi thức đơn giản.

      Nữ tử có thể gả cho Đương Kim hoàng thượng, đó là chuyện làm rạng danh tổ tông, nhưng chuyện khiến nàng ngờ tới, chỉ sau ngày, lại có ý định muốn nạp phi.

      Quả nhiên là vừa vào cửa cung thâm sâu như biển, hậu cung của hoàng thượng hơn 3000 giai lệ, nàng được đêm ân sủng, là chuyện may mắn. Nàng khổ sở cười tiếng.

      "Ái phi có chỗ nào bị thương ?" Hàn Hạo Hữu cầm tay nàng lên nhìn, phía có chút sưng đỏ.

      "Tạ hoàng thượng, thần thiếp sao." Nàng muốn rút tay về, lại bị Hàn Hạo Hữu nắm chặt có buông ra.

      "Còn sao, nhìn xem, tay nàng bị phỏng rồi, ái phi là do trẫm từ tay thần vương thắng được , trẫm nên quý trọng mới đúng."

      Kỳ phi sững sờ, tiếp theo nhìn về phía Hàn Hạo Thần.

      Hàn Hạo Thần chậm rãi đứng dậy kiêu ngạo tự ti, thậm chí vẻ mặt chút tiếc hận: "Lời này của hoàng huynh ra khiến Thần Đệ hổ thẹn, nhân duyên giữa Kỳ phi cùng hoàng huynh là do trời định, do tiên hoàng ban tặng, Thần Đệ dám vượt qua."

      " hay, ái phi có nghe thấy ? Nhân duyên của ta và nàng do trời định, do tiên hoàng ban tặng." Hàn Hạo Hữu yên lặng nhìn về phía Kỳ phi, nhìn nàng nở nụ cười gượng gạo, cũng giận. Bởi vì ngay tại ngày tỉ thí, sớm nhìn thấu tâm tư của Kỳ phi. Nhưng là, mặc kệ là ngôi vị hoàng đế hay là nữ nhân, chỉ cần là thứ muốn nhất định phải đoạt được.

      "Thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng, tạ hoàng thượng ân sủng." Lăng Tư Kỳ vốn là nữ tử dịu dàng, trước khi vào cung biết thâm cung có vô số cấp bậc lễ nghĩa, tự nhiên dám làm trái ý tứ của hoàng thượng.

      "Ái phi, như thế nào đột nhiên nàng lại muốn tiến lên phía trước?"

      Chẳng lẽ là muốn nhìn chút người mà mình ngưỡng mộ? trong ánh mắt Hàn Hạo Hữu lóe lên vẻ cảnh cáo, vẻ mặt này của bị Hàn Hạo Thần nhìn thấy.

      Kỳ phi nhàng thi lễ: "Hôm nay thần thiếp có hái ít cam lộ, vì hoàng thượng, Vương Gia, đại tướng quân mà trâm trà, đặc biệt tới đây để mời các vị thưởng thức, ai ngờ mới vừa rồi cẩn thận làm đổ bình trà, kính xin hoàng thượng thứ tội."

      "Ái phi có tâm, khiến trẫm rất vui mừng, nhưng là tay ái phi bị thương, trẫm cho phép nàng lui ra ngoài, nhanh tìm ngự y xem vết thương có sao ?"

      "Dạ, thần thiếp xin cáo lui."

      Nghe thấy tay Kỳ phi bị thương, Hàn Hạo Thần chợt nhớ đến Lạc Tử Mộng ở trong phủ, trước khi xuất phủ nàng khiến nổi giận, biết giờ này nàng thế nào.

      Cũng biết tại sao, chính vậy mà có thể dễ dàng tha thứ nàng, để mặc nàng càn quấy như vậy.

      Chờ sau khi Kỳ phi khỏi, Hàn Hạo Hữu : "Ý vừa rồi của trẫm, biết nhị đệ thấy thế nào?"

      Hàn Hạo Thần mấp máy môi, sau đó cười nhạt tiếng: "Hoàng huynh, ra Lạc nương cũng chỉ là bình thường so với nử tử khác có khác biệt gì, Thần Đệ sợ rằng chuyện này đệ thể quyết định, hay để đệ về phủ hỏi qua ý tứ của nàng."

      "Đây là chuyện lạ, nghĩ tới đời còn có người khiến nhị đệ giải quyết được, hơn nữa gả vào cung làm phi, có nữ tử nào lại nguyện ý?"

      Hoa Thiên Sóc lập tức đứng dậy giúp đỡ: "Hoàng thượng, nữ tử bình thường nhất định cầu còn được, nhưng nếu là lạc Tử Mộng nương . . . . . . Khó ."

      "Hả?" Nghe bọn như thế, Hàn Hạo Hữu càng thêm tò mò về Lạc Tử Mộng. muốn gặp nàng, biết sau khi tỉnh lại nàng có giống như lúc hôn mê, cũng cùng vẻ khiến lòng người mê mẩn.
      Nữ LâmChris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Mệnh lệnh của Vương Gia

      "Hả?" Nghe những lời bọn vừa , Hàn Hạo Hữu càng thêm tò mò về Lạc Tử Mộng, biết dáng vẻ sau khi tỉnh lại của nàng có giống như lúc hôn mê đều dáng vẻ làm say đắm lòng người.

      "Nhị đệ, trẫm chợt nhớ tới cho đến bây giờ trẫm chưa đến thăm Thần vương phủ của đệ, biết ngày hôm nay trẫm đến xem qua vương phủ của đệ chút có được hay ?"

      "Chuyện này. . . . . ."

      Hàn Hạo Hữu đột nhiên đề nghị như vậy khiến Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc có chút cả kinh.

      "Nhị đệ cảm thấy có gì ổn?" Hàn Hạo Hữu cười hỏi.

      Lúc này, Phí công công nghe Hàn Hạo Hữu vậy cũng giọng : "Chắc phải là do thần Vương điện hạ yên tâm về phía Lạc nương chứ?" nhàng cười tiếng.

      "Chẳng nhẽ nhị đệ đối với Lạc nương có tình nam nữ?"

      "Hoàng huynh đùa, Thần Đệ chỉ sợ Lạc nương biết lễ nghĩa mạo phạm hoàng huynh."

      "Chuyện này có gì phải e ngại" đột nhiên đứng lên : ", Phí công công, chúng ta cải trang đến thần vương phủ."

      "Tuân chỉ." Phí công công lập tức lên đường chuẩn bị.

      Hàn Hạo Thần nhấp đôi môi trầm mặt, thực tế khi Hàn Hạo Hữu quyết định muốn đến thần vương phủ, vô luận đồng ý hay đồng ý đều phải nghe theo. Mới vừa rồi Hàn Hạo Hữu hỏi thăm chẳng qua là muốn dò xét mối quan hệ giữa và Lạc Tử Mộng, nhưng là nếu Hàn Hạo Hữu quyết định, cũng thể gì hơn.

      ——* Dạ Ngưng Huyên *——

      Thần vương phủ

      Tiếng xích đu kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, Lạc Tử Mộng nằm ghế xích đu ngửa mặt lên trời thở dài, than thở: "Trời ạ! Sao ta lại xui xẻo như vậy? Rốt cuộc ta làm sai điều gì à?"

      Mới ngày đầu tiên găp xui xẻo, biết lúc nào nàng mới có thể trở về, viện trưởng nhi viện có tìm nàng hay ?

      Sắp đến thời gian dùng bữa trưa, nàng muốn ăn trưa xong dạo chút, ai ngờ Liên Vân phải chờ Hàn Hạo Thần trở lại mới có thể dùng bữa. Cái xã hội này a! làm sao người đến từ thế kỷ 21 như nàng có thể sinh tồn đây?

      "Liên Vân, ở đây nhàm chán, có trò gì chơi vậy? Ta chỉ muốn tiêu khiển chút." Nàng còn hơi sức hỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng muốn biến thành cổ nhân, chán muốn chết.

      Liên Vân suy nghĩ chút rồi " bằng nô tỳ bồi Lạc nương ra phía sau vườn hái hoa bắt bướm. . . . . ."

      Lạc Tử Mộng khóe miệng khỏi co quắp, chỉ có những người có chỉ số thông minh thấp và rảnh rỗi mới làm loại chuyện ngốc nghếch như vậy.

      "Chỉ là. . . . . . Lúc này có rất ít bươm buớm." Liên Vân suy nghĩ chút sau lại đề nghị, "Nô tỳ thấy các nương khác trong lúc rãnh rỗi thường ngồi thêu thùa, vậy nô tỳ bồi Lạc nương thêu thùa nha, nô tỳ cũng muốn xem qua tay nghề của Lạc nương chút."

      Lạc Tử Mộng cười khổ, khóe miệng co quắp càng lợi hại hơn.

      Ngón tay của nàng dùng để gõ bàn phím , trước giờ chưa từng đụng đến cây kim để may vá, đâm tới đâm lui nhàm chán.

      Ah? đột nhiên tinh thần Lạc Tử Mộng tỉnh táo hẳn lên, nàng từ ghế xích đu nhảy dựng lên: "Thêu thùa cũng tốt, thêu thùa giúp thân thể và tinh thân khỏe mạnh, chúng ta liền bắt tay vào thêu thôi."

      "Vâng"

      "Vậy. . . . . ." Lạc Tử Mộng nở nụ cười gian tà: "Có lẽ chúng ta nên mua chút đồ để thêu thùa, cũng nên mua thêm bức tranh thêu sẵn để tham khảo."

      " được…. được, Lạc nương nên ra ngoài, nếu như bị Vương Gia phát , nô tỳ bị đánh chết." Liên Vân thế sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

      Nàng cứ quỳ như vậy khiến Lạc Tử Mộng có đôi chút khó xử, chẳng qua nàng chỉ muốn ra ngoài chơi chút, tại sao lại khó khăn như vậy.

      "Ngươi mau đứng dậy , ta ra ngoài mua vài món đồ thôi mà, làm sao lại khiến ngươi bị đánh đến chết ?" Nàng lập tức đỡ Liên Vân đứng vậy.

      " Chẳng lẽ Lạc nương quên sao? Vương Gia hạ lệnh cho nô tỳ và quản gia phải chăm sóc Lạc nương cẩn thận, hơn nữa được để nương xuất phủ nửa bước, nếu Lạc nương ra ngoài, nô tỳ còn bị đánh đến chết sao?"

      Nghe những lời này, Lạc Tử Mộng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      có lúc nàng nghĩ, bản thân mình may mắn khi xuyên qua phải ở trong gia đình nghèo khó, mà là ở Thần vương phủ khiến người ta khỏi hâm mộ. Nhưng lúc này đây nàng lại cảm thấy như mình gặp xui tám kiếp vậy. Còn bằng đến nhà dân chúng bình thường, ít ra nàng còn có thể tùy ý ra vào.

      "Hàn Hạo Thần!!!! Cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi xong với ta đâu!" Lạc Tử Mộng ngửa mặt lên trời kêu to.

      Liên Vân vừa nghe thế, lập tức đưa tay che miệng nàng lại: "Lạc nương, van cầu đừng nữa, những lời này có muốn đưa tới họa sát thân sao?"

      Nàng hất tay Liên Vân ra, bộ mặt vui : "Ta phát tiết chút được sao? vương phủ lớn như vậy, người nào lại có thính lực tốt như vậy?"

      " tin? xem. . . . . ."
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 19: Tư thế như vậy...

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Theo tầm mắt của nàng ấy nhìn lại, Lạc Tử Mộng quả nhiên nhìn thấy đội thị vệ cầm đao kiếm tới.

      Nàng bị dọa sợ đến nỗi liên tục lui về phía sau.

      Đột nhiên xoay người lại đưa lưng về phía bọn họ lớn tiếng hướng lên trời cao hô to: "A.....Ta ngờ cõi đời này thế nhưng vẫn còn có nam nhân hoàn mỹ giống như Thần Vương điện hạ, vừa cao lớn vừa đẹp trai lại văn võ song toàn, dũng phi phàm, oai hùng hiên ngan, ngọc thụ lâm phong, quả là tấm gương sáng trong tất cả nam nhân, nhân tài trong tất cả các Vương Gia..."

      "Lạc nương, bọn họ đều rồi." Đối với thay đổi đột ngột của nàng, lúc đầu Liên Vân cũng hơi sững sờ, nhưng sau đó cũng nhịn được che miệng cười khẽ, tới khi thấy tất cả mọi người đều rời , nàng ấy mới lôi kéo ống tay áo của nàng nhắc nhở.

      Lạc Tử Mộng xoay người nhìn lại, thở phào nhõm: "Má ơi, làm ta sợ muốn chết, có cần phải giơ cao đao kiếm qua lại như vậy ?"

      Liên Vân lại lắc đầu cái : "Lạc nương, cũng may nơi này là Thần Vương phủ phải là hoàng cung, nếu là hoàng cung, sợ rằng Lạc nương bị áp giải vào thiên lao rồi."

      "Khủng bố như vậy sao?"

      "Nếu như Thần Vương điện hạ ở đây....Chỉ sợ cũng...."

      Nàng vừa nghe vậy khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

      Xem ra Thần vương phủ này quả phải là chỗ có thể ở lâu, nhất định phải nghĩ cách trốn .

      --*Dạ Ngưng Huyên*--

      Cách Thần vương phủ xa, Tiểu Đông và Phí công công điều khiển xe ngựa của Hàn Hạo Thần chạy về phủ.

      Xe ngựa khẽ lắc lư chạy chậm đường. Theo gió thu lay động, rèm che ở cửa sổ của xe ngựa khẽ bay nhè , mà sắc mặt có chút nặng nề của Hàn Hạo Thần lại đột nhiên rơi vào trong tầm mắt của mọi người. Nếu nhìn lâu chút, chỉ sợ làm cho người ta toàn thân nhiễm đầy khí lạnh, hơi lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đến sống lưng xông thẳng tới ót.

      Khi xe ngựa dừng lại ở trước cửa Thần vương phủ, Tần quản gia vội vàng chạy ra.

      "Vương Gia, Vương Gia..."

      "Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?" Hàn Hạo Thần hỏi.

      Tần quản gia bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vất vả hít hơi : " thấy Lạc nương đâu cả."

      "Cái gì?"

      Cả ba người Hàn Hạo Thần, Hoa Thiên Sóc và Hàn Hạo Hữu đều đồng thời kinh ngạc kêu lên.

      " tìm hết trong phủ rồi chứ?" Hàn Hạo Thần bình tĩnh hỏi lại.

      "Bẩm Vương gia, chỉ vừa mới phát Lạc nương mất tích, cho nên tất cả mọi người vẫn còn tìm kiếm." Tần quản gia trả lời xong, mới để ý thấy Hàn Hạo Hữu, mấy năm trước ông từng co may mắn gặp qua lần, cho nên đến nay vẫn còn khắc sâu ấn tượng.

      "Lão nô tham kiến Hoàng Thượng, mới vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách thể kịp thời dập đầu thỉnh an Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thứ tội."

      "Bình thân, Lạc nương mất tích, vậy nên nhanh chóng vào phủ tìm , nếu mới vừa phát thấy nàng ấy đâu, chắc hẳn vẫn còn ở trong phu."

      Đoàn người cùng nhau tiến vào Thần Vương phủ, hơn nữa còn tới phòng nghỉ của Lạc Tử Mộng.

      Lúc này, Phí công công như qua tường rào cách đó xa, đột nhiên kêu lên tiếng đầy sợ hãi: "Này....này...chuyện này...."

      Mọi người nghe thấy tiếng vội nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lạc Tử Mộng nằm ở tường rào, bộ mặt khổ sở hết nhìn đông lại nhìn tây. Tình cảnh tại của nàng có thể là cưỡi lên lưng hổ khó xuống. Cũng biết nàng làm sao leo lên đó được, thấy nàng nhìn ra bên ngoài tường cao, thiếu chút nữa là la lên cứu mạng, nhưng lại giống như là sợ bị người ta phát , cho nên vẫn dám lên tiếng.

      Mọi người tới chân tường mà nàng nằm sấp, Hàn Hạo Hữu sớm trợn mắt há mồm, còn Hoa Thiên Sóc lại suýt chút nữa nhịn được bật cười, duy chỉ có Hàn Hạo Thần là bị nàng dọa sợ, chỉ muốn túm nàng xuống ngay lập tức.

      thế nhưng lại leo lên tường, lại còn tư thế như thế kia...

      "Này....Chẳng lẽ đó là sao?" phí công công cảm thấy thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm Lạc Tử Mộng nằm ở tường rào.

      Lạc Tử Mộng nghe vậy kinh sợ, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người nhìn nàng giống như xem xiếc khỉ, khỏi rên lên tiếng. Nàng và Thần vương phủ quả nhiên là bát tự hợp, ngay cả chạy trốn ra khỏi phủ mà cũng đụng phải chuyện lúng túng như vậy.

      Nhưng mà vừa nghe thấy nghi vấn của Phí công công, trong lòng nàng liền nổi giận: "Cái tên bất nam bất nữ này, bị mù à? Ngay cả nam nữ cũng nhìn được?"
      Last edited by a moderator: 7/2/15
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 20: Bổn vương đủ tư cách sao?
      Editor: Tinh Linh Tuyết
      Cơn giận của Phí công công lập tức dâng trào, thế nhưng lại bị tiểu nha đầu như thế nhục mạ.
      “Cái con nhóc biết lễ độ này, vậy mà dám nhục mạ chúng ta.”
      được vô lẽ với Phí công công.” Hàn Hạo Thần giáo huấn.
      “Phí công công?” Nàng khẽ xì tiếng: “Mặc dù ông họ Phí, nhưng cũng đừng nhảm nhiều lời nữa, mau giúp ta xuống dưới .”
      “Chúng ta giúp ngươi xuống dưới, ngươi cứ xuống ở đó .” Phí công công tức giận đến nỗi chóng nạnh la lên.
      Lúc này, Hàn Hạo Hữu mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy dáng vẻ tức giận đỏ mặt của Phí công công khỏi cảm thấy buồn cười: “Phí Hải, ngươi cần gì so đo với tiểu nha đầu chứ.”
      “Đúng vậy, vẫn là chàng đẹp trai tuấn này có lòng khoan dung, còn ngươi đó, đúng là bụng dạ hẹp hòi.”
      “Ngươi…..” Phí công công bị nàng làm cho thiếu chút nữa là tức bể phổi.
      Hàn Hạo Thần nhíu chặt lông mày, trong lòng rất lo lắng: “ yên lành nàng chịu ngoan ngoãn ở trong phủ mà trèo lên tường làm cái gì? Còn mau xuống đây?”
      “Ta cũng muốn xuống mà, huynh thấy là ta xuống nổi hay sao?!” Thân thể nàng hơi run rẩy, lấm lét nhìn trái nhìn phải, nếu như nhảy xuống, khẳng định phải té gãy chân cũng té vỡ sọ.
      Nhưng mà tư thế của nàng như vậy, cho dù có dùng khuynh công bay lên đó cũng khó có thể dẫn nàng xuống. Mặc dù tường rào có thể đủ cho người đứng ở đó, nhưng phía có lợp ngói, mà nàng lại còn ôm chặt tường rào chịu buông.
      Hàn Hạo Thần bất đắc dĩ thở dài : “Nàng mau nhảy xuống đây, Hoàng Thượng ở chỗ này, nàng như vậy còn thể thống gì nữa.”
      “Hoàng Thượng?” Lạc Tử Mộng kinh sợ la lên, đời này nàng lại có thể thấy được Hoàng Thượng ở cổ đại!
      Lại mừng thầm trong lòng, cũng là lúc biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn, lòng bàn tay vừa buông lỏng, cả người lập tức ngã xuống mặt đất: “A……”
      Ba người Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc vừa thấy thế tất cả đều kinh sợ, lập tức bước về phía trước bước lớn.
      “Xong rồi! Lần này chết cũng tàn phế rồi!” Nàng cắn rang, nhắm chặt hai mắt dám nhìn tiếp sợ nhìn thấy cảnh tượng máu thịt be bét, nhưng ngờ lại cảm thấy bản thân vững vàng rơi vào trong lòng ngực của người khác, hơn nữa mùi vị lại rất quen thuộc.
      “Sợ té gãy tay gãy chân mà còn dám trèo tường? Nàng cầm tinh con khỉ à?” Giọng điệu của Hàn Hạo Thần hơi lộ vẻ trách cứ.
      Lạc Tử Mộng nghe tiếng vội nắm chặt quần áo chàng rồi từ từ mở hai mắt ra, vừa thấy người trước mắt, bị dọa sợ đến nỗi lập tức giùng giăng đứng dậy khỏi mặt đất. Vừa nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ đứng ở chugng quanh, thi lập tức trầm mặt xuống.
      “Lạc nương, nương sao chứ? Phong cảnh ở đấy như thế nào?” Hoa Thiên Sóc nắm tay thành quyền chống ở bên môi, cảm thấy buồn cười.
      Nàng biết ta cười nàng, vì vậy nàng lập tức nhảy xuống từ người Hàn Hạo Thần trợn mắt nhìn Hoa Thiên Sóc cái, sau đó tới trước mắt Hàn Hạo Hữu hỏi: “ Người là Hoàng Thượng sao?”
      Hàn Hạo Hữu nhíu mày gật đầu cái.
      Nàng nhịn được tỉ mỉ quan sát từ đầu tới chân rồi lại hỏi: “Còn có hoàng đế trẻ tuổi như vậy sao? phải hoàng đế đều là lão già sao? Tại sao vừa cao vừa đẹp trai lại còn trẻ tuổi như vậy chứ?”
      Hàn Hạo Hữu bị mấy câu của nàng làm cho cực kỳ vui mừng, đôi mắt cong thành đường .
      “Có thể được Lạc nương khen ngợi, là đúng vinh hạnh của trẫm.” Hàn Hạo Hữu cảm thấy, Lạc Tử Mộng quả nhiên là người đặc biêt, lúc nhìn thấy nàng hôn mê ngoại trừ cảm thấy tướng mạo bên ngoài của nàng nhìn khá tốt ra, cũng cảm thấy có gì khác biệt so với các vị thiên kim tiểu thư khác, lại nghĩ rằng chưa hẳn là như vậy….
      Lạc Tử Mộng đột nhiên lộ ra dáng vẻ sung bái nhìn về phía Hàn Hạo Hữu : “Hoàng Thượng, nếu như mới vừa rồi là Hoàng Thượng đỡ tiểu nữ, như vậy tiểu nữ quả có chết cũng tiếc…. phải, chết rất đáng tiếc, tiểu nữ cảm động rơi nước mắt.”
      Hàn Hạo Thần nghe xong lạnh mặt, : “Sao vậy, bổn vương đủ tư cách tới đỡ Lạc nương sao?”
      Lạc Tử Mộng nghe xong, sống lưng cứng đờ, lúng túng nhìn nhìn Hàn Hạo Thần, nhưng vẫn chưa chạm tới ánh mắt của Hàn Hạo Thần lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác, sợ hãi trả lời: “ – phải – đương nhiên là phải, mới vừa rồi…. Mới vừa rồi là do ta thấy Hoàng Thượng rất vui mừng, cho nên nhất thời lựa lời chuyện, xin Thần Vương điện hạ đại nhân đại lượng, đừng so đo với tiểu nữ.”
      “Tay của Lạc nương bị sao vậy?” Lạc Tử Mộng còn , Hàn Hạo Hữu đột nhiên kéo tay nàng lại rồi hỏi
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Chris thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương thứ 21: Đáng tiếc là đoạn tử tuyệt tôn.

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Vừa nhìn thấy Hàn Hạo Hữu lôi kéo cánh tay của Lạc Tử Mộng giống như đỗi đãi với phi tử, trong lòng của Hàn Hạo Thần đột nhiên co rút lại, mà nha đầu kia còn là người luôn phản đối cho chàng nắm tay nàng như vậy, cơn giận của chàng quả là muốn bốc lửa rồi.

      Nhưng mà. . . . . . phải cũng chỉ là nha đầu biết lễ nghi thôi sao? Tại sao chàng lại để ý như vậy, trải qua nhiều năm nay cũng chưa từng có ai khiến cho chàng động lòng, nhưng tại sao kể từ sau khi gặp phải nàng cảm xúc của chàng luôn luôn dễ kích động vì nàng như vậy chứ?

      "Tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta sao, chỉ là ta có vẻ xung khắc với Vương phủ này, cho nên vừa tới nơi này gặp phải tai ương đổ máu." Nàng xong liếc Hàn Hạo Thần cái.

      Trong lòng Hàn Hạo Hữu rất vui vẻ: "Nếu như vậy, bằng hôm nay nàng hãy theo trẫm tới hoàng cung ."

      "Hoàng, hoàng cung? Ta có thể tới hoàng cun sao?" Lạc Tử Mộng vừa nghe xong, vui mừng ra mặt: "Được, ta muốn tới hoàng cung."

      "Khụ khụ khụ" Hàn Hạo Thần bị nàng chọc cho tức giận đến thiếu chút nữa ho ra máu, đầu tiên là ghét bỏ vương phủ, cuối cùng là thích tới hoàng cung, qur hề để Vương Gia như chàng vào trong mắt. Chàng nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi: "Nàng có biết vào hoàng cung đại biểu cho cái gì ?"

      "Đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ là để cho ta làm cung nữ cho người ta sai bảo à?" Nàng chớp mắt hỏi.

      Hàn Hạo Hữu lập tức cười : "Nếu như Lạc nương tới hoàng cung, chẳng những bị người ta sai bảo, mà còn có thể sai bảo người khác nữa."

      "Oa, còn có chuyện tốt như vậy sao?" Nàng dám tin nhìn .

      Hàn Hạo Thần có chút nhịn được, lập tức tiếp lời: "Vào hoàng cung chính là người của Hoàng Thượng."

      "Người của Hoàng Thượng?" Nàng có chút khó hiểu.

      Hoa Thiên Sóc tiến lên bước vừa quan sát nàng vừa có chút tiếc hận: "Cũng chính là làm nữ nhân của Hoàng Thượng, muội có thể làm phi tử, lên như diều gặp gió. Xem ra quả là muội rất tốt số đó, có thể có được sủng ái của Hoàng Thượng."

      "Thiên Sóc!" Hàn Hạo Thần quát tiếng xong mới phát ra bản thân có chút đường đột. Nhưng mà Hoa Thiên Sóc thế nhưng lại thẳng ra vị trí nữ nhân của Hoàng Thượng có sức dụ hoặc lớn như vậy, chắc hẳn nàng cũng phản đối đúng ? Thử nghĩ xem, liệu có nữ nhân nào từ chối ân sủng lớn như vậy chứ?

      Nhưng mà ngoài dự đoán của chàng, Lạc Tử Mộng thế nhưng lại trả lời: "Hoàng Thượng, có thể....chỉ cần tới hoàng cung mà cần làm phi tử cũng làm cung nữ hay ?"

      "Hả?" Hàn Hạo Hữu sửng sốt. Toàn bộ những người chung quanh cũng ngây ngẩn.

      Sau khi Phí công công nghe xong tức giận : "Cái con nhóc này quả biết phân biệt, có thể được Hoàng Thượng coi trọng chính là nhờ tổ tiên ngươi tích đức, là nhờ phúc khí ngươi tu luyện được từ mấy kiếp trước đấy."

      Lạc Tử Mộng cũng chống nạnh đứng ở trước mặt khiêu khích: "Cái tên thái giám này, kiếp này ngươi làm thái giám chẳng lẽ là do tổ tiên ngươi tích đức, kiếp trước thắp hương, cho nên mới phải nhận cái kết quả này?"

      "Ngươi..." Phí công công tức giận đến nỗi đổ bừng cả khuôn mặt, vươn ngón tẩy chỉ vào Lạc Tử Mộng : "Chúng ta có thể phục vụ Hoàng Thượng chính là vinh dự của tổ tiên...."

      "Đáng tiếc là đoạn tử tuyệt tôn...." Lạc Tử Mộng cười lắc lắc đầu.

      Hoa Thiên Sóc nhịn được nữa lập tức bật cười khúc khích, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Hàn Hạo Thần vội đè nén lại chút.

      "Lạc nương, chẳng lẽ hôm nay quản gia dạy nàng lễ nghi trong Vương phủ sao? Bất kính với Phí công công chính là bất kính với Hoàng Thượng." Hàn Hạo Thần dạy dỗ.

      "Ý của huynh chính là đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân sao?" Nàng là nghé con sợ cọp, hoàn toan biết địa vị của Phí công công ở trong cung.

      Phí công công là vị nguyên lão* công công từng phục vụ tiên hoàng giờ lại tiếp tục phục vụ Hàn Hạo Hữu, địa vị ở trong cung thể so với những vị đại thần cấp thấp, rất nhiều người muốn gặp Hoàng Thượng còn phải ngọt thỉnh cầu , nhưng mà nàng rất giỏi, lần đầu tiên gặp mặt chửi xiên chửi xỏ .

      *Nguyên lão: Chỉ những người có địa vị và chức vị cao.

      "Im miệng!" Hàn Hạo Thần giận dữ trách mắng, nàng biết giữ mồm giữ miệng như vậy sớm muộn gì cũng mang lại phiền phức cho chính bản thân mình.

      Bị chàng quát tiếng như vậy, Lạc Tử Mộng lập tức sợ đến toàn thân chấn động, vểnh môi ấm ức đá mấy cục đá mặt đất.

      Hàn Hạo Hữu liếc nhìn phản ứng của nàng đột nhiên phá lên cười: "Ha ha ha! Nhị đệ, đệ dọa hỏng vị Lạc nương này rồi!"

      Lạc Tử Mộng bĩu môi thuận nước đẩy thuyền: "Đúng vậy! Làm gì mà hung dữ như vậy, vẫn là Hoàng Thượng tốt hơn."

      "Nàng...." Hàn Hạo Thần cắn răng nghiến lợi là có chút biết phải làm sao với nàng bây giờ. Ghê tởm hơn chính là, hoàng huynh của chàng còn ở bên cạnh giúp đỡ đảm đương làm người tốt, còn chàng trở thành người ác ở trong mắt nàng.

      Mới vừa rồi Hàn Hạo Thần giúp Phí công công chuyện, cho nên Phí công công thấy tình hình này, cũng tiến tới bên cạnh Hàn Hạo Hữu nhắc nhở: "Hoàng Thượng, nha đầu này chút quy củ cũng biết, nhìn thấy Hoàng Thượng và Vương Gia cũng biết hành lễ, dã nha đầu như vậy sao có thể vào trong cung được? Nếu như tiếp tục ở lại Thần vương phỉ, cũng nên dạy dỗ quy củ nhiều hơn chút mới đúng."

      Lạc Tử Mộng vừa nghe xong, cuối cùng cũng bị dọa cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bọn họ an bài nhân vật kinh điển "Dung ma ma" tới đây đấy chứ?
      luongnhu96Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :