1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Câu sau cùng của Lạc Tử Mộng chính là lời trúng đích.

      ta cam lòng, ngay từ lúc mới bắt đầu cũng cam lòng nhường Lạc Tử Mộng cho Hàn Hạo Thần, rồi sau đó nhìn bọn họ như keo như sơn lại càng cam lòng. Đặc biệt là khi ta biết được có khả năng là Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan bị Lạc Tử Mộng giở thủ đoạn ta lại càng thích Lạc Tử Mộng cơ trí quyết đoán, nhưng mà người ta thích lại gả cho đệ đệ ruột của ta.

      Nhưng mà, ta là Hoàng đế, ta muốn dạng nữ nhân gì mà thể có được? Ban đầu còn phải là Kỳ phi cũng ngoan ngoãn trở thành phi tử của ta sao, tại sao ta lại phải tặng nữ nhân đặc biệt như Lạc Tử Mộng cho Hàn Hạo Thần?

      Bây giờ thiên hạ thái bình, ta hoàn toàn cần lo lắng có ai thay ta ra trận giết địch, cũng cần lo lắng Hàn Hạo Thần và Hoa gia liên thủ. Với cục diện tại, ta tin tưởng Hoa Thiên Sóc tuyệt đối ngã về phía Hàn Hạo Thần, lòng trung thành của y hẳn là hướng về phía người làm Hoàng đế như ta.

      Hơn nữa, kể từ khi ta biết Hàn Hạo Thần có lòng tạo phản, ta bắt đầu có đề phòng. Muốn làm Hoàng đế ư, quả là chuyện hoang đường mà.

      ta yên lặng nhìn Lạc Tử Mộng, trong đầu sớm bách chuyển thiên hồi, trầm mặc hồi lâu, ta trầm giọng : "Biết vì sao các nàng ấy cần phải chết ?"

      Lạc Tử Mộng nhìn ta gì.

      ta chậm rãi tiếp: "Bởi vì Lan phi là nữ nhân của trẫm, còn Nhụy Nhi lại là muội muội ruột của nàng ấy. Biết tại sao nàng phải nhận đối xử công bằng như vậy ? Bởi vì nàng phải là nữ nhân của trẫm. . . . . ."

      "Hoàng thượng. . . . . ." Lời của Hàn Hạo Hữu khiến Phí công công ở bên cạnh bị cả kinh đến nỗi thét lên tiếng kinh hãi.

      Vốn dĩ Lạc Tử Mộng có chút lờ mờ phát giác ra, nhưng khi thấy Phí công công khẩn trương như thế nàng mới ý thức tới tình thế nghiêm trọng. Hóa ra chất vấn nàng chỉ là để lấy cớ, mục đích chính là muốn với nàng, chỉ có làm nữ nhân của Hoàng đế là ta, ta mới cho thể trả lại công đạo cho nàng.

      "Có phải là Hoàng thượng tự tin hơi quá rồi ? Tự tin quá mức chính là tự đại đấy. Hơn nữa đối với ta mà , bây giờ bọn họ chết hay là chết cũng chẳng liên quan gì tới ta, bởi vì ta nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần có thể ở chung chỗ cùng với người mình duy nhất suốt cuộc đời này những uất ức kia đều là gì cả."

      "Nàng. . . . . ." Hàn Hạo Hữu chưa bao giờ phải nhận thất bại lớn như vậy, mà nguyên nhân lại chính là câu của nàng.

      Nàng dám Hàn Hạo Thần là người duy nhất nàng suốt cuộc đời này? Duy nhất? ta vẫn còn cho rằng dù thế nào nữa nàng cũng chút kỳ vọng với ta, dù sao Hàn Hạo Thần cũng chỉ là Vương gia, còn ta lại là Hoàng đế, nhưng mà câu vừa rồi của nàng lại giống như chậu nước lạnh đổ xuống đầu ta.

      "Nếu như Hoàng thượng còn chuyện gì khác, vậy đệ tức (em dâu) xin cáo lui trước!" Lạc Tử Mộng với Hàn Hạo Hữu câu cuối cùng sau đó xoay người chuẩn bị rời .

      Ai ngờ vừa mới xoay người, cánh tay bị Hàn Hạo Hữu nắm chặt kéo ngược lại khiến nàng ngã vào lồng ngực của ta.

      "Buông tay!" Lạc Tử Mộng càng ngừng giãy giụa, căn bản là nàng nghĩ ra tại sao Hàn Hạo Hữu lại đột nhiên có biến chuyển như vậy, hay là chính bản thân vẫn luôn là người như vậy.

      Đột nhiên nàng nhớ tới Hàn Hạo Thần từng , từ lúc
      Hàn Hạo Hữu còn rất có dã tâm bừng bừng muốn làm Hoàng đế, nếu phải vì câu của ta, mẫu phi của Hàn Hạo Thần cũng nhất định phải chết.

      Nghĩ tới Hàn Hạo Hữu ngoài mặt ôn tồn nho nhã nhưng cũng phải giống như mọi người thấy, mặc dù Hàn Hạo Thần ngoài mặt lạnh lùng nhưng lại là người thiện tâm, còn ta lại hoàn toàn khác biệt.

      “Hàn Hạo Hữu! Ngươi buông ta ra, nếu như để Hạo Thần biết được hành vi này của ngươi. . . .”

      như thế nào? chỉ là Vương gia, còn trẫm lại là Hoàng đế nắm giữ đại quyền sinh sát.”

      “Hoàng để sao chứ? Chẳng lẽ Hoàng đế đại biểu cho việc có thể máu lạnh vô tình? Có thể làm trái luôn thường sao? Ngươi đừng quên, Hạo Thần là đệ đệ ruột của ngươi, nếu phải chàng ấy luôn luôn trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, Hoàng thượng cảm thấy dựa vào cái gì mà Hoàng thượng có thể ngồi lên cái vị trí Hoàng đế này hả?”

      “Làm càn!” Tiếng rung trời của Hàn Hạo Hữu vang lên, khiến cho Phí công công ở bên cạnh sợ đến nỗi té quỵ xuống đất khổ sở cầu khẩn, “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận, Vương phi nương nương cũng đừng nữa.”

      “Sao ta được nữa chứ? tại người làm sai là , còn là sai đến có thuốc chữa, thế nhưng lại muốn đoạt thê tử của người khác, hơn nữa còn là đệ tức của mình, là buồn cười, đây là hành động của Quân vương nên làm sao? Đệ đệ ruột liều mạng chiến đấu ở chiến trường vì nhiều năm như vậy, nhưng lại làm gì hả?”

      “Đệ đệ ruột? Đệ đệ ruột ngày đêm nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế của trẫm.”

      “Chàng ấy có!”

      có? Hai tháng trước tụ tập đại thần muốn mưu đồ chuyện tạo phản, tại còn có?”

      “Ngươi bậy!” Dù thế nào Lạc Tử Mộng cũng tin.

      Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài, từng tiếng từng tiếng ràng như thế.

      “Nghe , hoàn toàn hề bận tâm tới an toàn của nàng mà xông thẳng vào đây, đối với , ngôi vị Hoàng đế quan trọng hơn bất cứ cái gì.”

      thể nào, nếu như Hạo Thần mở đường máu xông vào đây, sao ngươi còn có thể bình tĩnh như thế?”

      “Ngươi cho rằng cấm vệ quân của trẫm đều là người chết sao?” tràn đầy tự tin tiếp, “Trẫm sớm bố trí cấm vệ quân và ảnh vệ mai phục xung quanh đây rồi, nếu tới đây chỉ có kết quả, đó chính là ‘chết’!”

      Chữ chết ở cuối câu ta thập phần dùng sức, hoàn toàn là nặn ra từ trong kẽ răng, Lạc Tử Mộng nghe thấy mà toàn thân run lên.

      được, nàng thể để cho chết, thể chết!

      “Nàng muốn đâu?” Hàn Hạo Hữu giữ lấy cánh tay nàng buông. “ để ý tới sống chết của nàng, nàng cần gì phải quan tâm tới sống chết của ? Đợi khi chết rồi, nàng cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cùng với trẫm.”

      “Ta cũng lạ gì!” Lạc Tử Mộng trợn mắt trừng trừng, nghe tiếng chém giết ở bên ngoài, toàn thân nàng đều tâm hoảng ý loạn.

      “Hôm nay nàng vào cung cũng đừng nghĩ tới chuyện bước ra ngoài, trừ phi chính miệng nàng với , nàng muốn là phi tử của trẫm.” Chỉ cần nàng làm phi tử của ta, ta sợ gì thể ngồi vững chiếc long ỷ này? Nếu như Hàn Hạo Thần lại có dị tâm, ta lấy nàng làm con tin, ta tin rằng, có nàng, ta có thể ăn ngon ngủ yên.

      Ai ngờ Lạc Tử Mộng lại giận dữ hét lên: “Vậy ta tình nguyện tìm cái chết cũng gả cho tên súc sinh, tên súc sinh ngay cả mẫu thân của huynh đệ ruột thịt cũng tha, tên súc sinh cướp đoạt đệ tức của mình, tên súc sinh lang tâm cẩu phế chỉ biết tới ngôi vị Hoàng đế!”

      “Câm miệng! Bốp!” cái bạt tai nặng nề đánh vào khuôn mặt của nàng, nàng mất trọng tâm, lảo đảo ngã xuống theo tiếng bạt tai. Nhưng ngay tại khoảng khắc nàng ngã xuống đất bụng lại bắt đầu co rút đau đớn, từng cơn đau ập đến giống như loại đau đớn bị rút gân.

      “Đau. . . . quá. . . .” Nàng té xuống đất, thầm từng tiếng trong miệng, thể ra câu đầy đủ.

      Hàn Hạo Hữu muốn tiến lên phía trước lại nghe thấy bên ngoài báo lại: “Hoàng thượng, xong rồi! Thần vương gia bao vây toàn bộ Thiên Điện, cầu ngài giao Thần vương phi ra.”

      Hàn Hạo Hữu kinh hãi, ràng ta cho người mai phục ổn thỏa, tại sao lại như vậy? ta bắt Lạc Tử Mộng tới đây ngoại trừ vì muốn khiến cho nàng chính miệng nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ta, còn là vì muốn dẫn quân nhập cung, giết chết Hàn Hạo Thần khiến trở tay kịp, nhưng mà tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?





      Từ sau khi ta bước lên ngôi vị Hoàng đế ta vẫn luôn phải cẩn thận đề phòng mọi thứ, nhưng ngờ Hàn Hạo Thần vẫn còn muốn đoạt Hoàng vị của ta!

      "Đau. . . . . ." trán Lạc Tử Mộng toát ra tầng mồ hôi dày đặc, sắc mặt trắng bệch rất dọa người.

      Phí công công bị dọa sợ đến nỗi tay chân luống cuống, nhưng lại lặng lẽ vòng qua Hàn Hạo Hữu kinh ngạc đến ngây người ở bên cạnh bò tới trước mặt Lạc Tử Mộng: "Vương phi nương nương, ngài sao vậy?"

      "Bụng. . . . . . Rất là đau. . . . . ."

      "Bụng?" Phí công công kinh hãi, vội vén làn váy của nàng lên, vừa vặn nhìn thấy váy đúng là rịn máu, chẳng lẽ là có thai cho nên. . . . . .

      "Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Phí công công vội vã kêu to, "Ngài mau chạy , nếu để Vương gia nhìn thấy tình huống này, ngài nhất định xong."

      "Trốn? Trẫm là Hoàng đế! Thiên hạ này đều là của trẫm, tại sao trẫm phải trốn? Trẫm muốn xem thử cần thiên hạ hay là cần vương phi của !"

      Mặc dù Lạc Tử Mộng đau đến mức mất thần trí, nhưng mà vẫn nghe hiểu được lời của ta. Ý của ta chính là
      Muốn bắt nàng làm con tin để uy hiếp Hàn Hạo Thần, như vậy Hàn Hạo Thần chỉ là thể có được thiên hạ, mà còn có khả năng trở thành tù nhân.

      được, nàng tuyệt đối thể cho chuyện này xảy ra!

      “Vương phi nương nương, ngài cố nhịn đau nhé, nô tài lập tức truyền ngự y.” Rốt cuộc Phí công công vẫn đành lòng, ông xem Lạc Tử Mộng giống như là nữ nhi của mình, sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng vì vậy mà phải bỏ mạng chứ.

      được phép ! Ngươi muốn đầu quân cho sao?” Sắc mặt của Hàn Hạo Hữu đột nhiên trở nên dữ tơn, Phí công công bị dọa sợ đến mức dám nhúc nhích dù chỉ chút.

      “Tất cả đều phải cùng trẫm!” Hàn Hạo Hữu vừa xong lập tức lôi kéo hai người bọn họ muốn ra ngoài, ta dự định trao đổi điều kiện với Hàn Hạo Thần.

      Nhưng ta mới vừa bước lên trước hai bước cửa chính Thiên Điện bị người ta cước đá văng. người Hàn Hạo Thần tắm đầy máu tươi, bên cạnh còn có Thiệu Tần và Quý Vân Hạc theo, khi nhìn thấy Lạc Tử Mộng bị Hàn Hạo Hữu bắt giữ, sắc mặt nàng trắng bệch đáy lòng bỗng thắt chặt đau đớn.

      Là do quá sợ suất, trong khoảng thời gian này lại phái trọng binh bảo vệ nàng, cho rằng Hàn Hạo Hữu vẫn còn chút nhân tính, đả thương nàng, nhưng nghĩ sai rồi.

      Trong khoảng thời gian này, Hàn Hạo Hữu vẫn luôn chèn ép người của , biết là ta chuẩn bị muốn trừ bỏ . Bây giờ thiên hạ được bình định, ta cho rằng có thể ngồi vững long ỷ, cho nên sợ cầm binh nâng cao thân phận của làm suy yếu thế lực của ta.

      Vốn dĩ có ý định tranh ngôi vị Hoàng đế với ta, nhưng mà ta lại hết lần này tới lần khác bức bách khiến cho thể phản kích.

      Chủ yếu nhất là, khi xảy ra vụ việc Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan liên kết muốn mưu sát Lạc Tử Mộng, thế nhưng lại có đủ sức để hai kẻ đó lên đoạn đầu đài, cho nên lại càng khiến cho có thêm lòng tin và kiên định phản kích.

      Chỉ khi có ngôi vị Hoàng đế mới có thể bảo vệ nàng, chỉ khi có được ngôi vị Hoàng đế mới có thể khiến cho nàng còn bị người ta ức hiếp nữa, chỉ khi có được ngôi vị Hoàng đế Hàn Hạo Hữu mới còn có cơ hội phách lối.

      vẫn luôn nhìn ra được. Hàn Hạo Hữu hoàn toàn chưa hết hy vọng với Lạc Tử Mộng, chỉ cần ta còn ngồi Long ỷ ngày, ta vẫn nghĩ đủ mọi biện pháp để đoạt nàng .

      Nhưng mà, có thể cần thiên hạ này, nhưng mà thể có nàng.

      Chỉ là, Hàn Hạo Hữu tin , cho nên mới có thể cho rằng sau khi xảy ra mấy chuyện liên quan tới Hoa Thiên Nhụy Hoa Thiên Sóc đứng về phía ta, mà nếu như vậy ta còn phải sợ hãi nữa. Nhưng ta lại biết rằng, chẳng những có Hoa Thiên Sóc, mà còn có Cổ Doãn Hằng – thống lĩnh cấm vệ quân thầm tương trợ.

      Cho nên tất cả những chuyện này đều là ta ép .

      “Buông nàng ấy ra!” Máu tươi bảo kiếm của Hàn Hạo Thần vẫn còn giọt, là bằng chứng cho trận chém giết mới vừa rồi. Chỉ có trong lòng Hàn Hạo Thần mới biết , lúc nhìn thấy Lạc Tử Mộng bị ta kiềm kẹp trong tay đáy lòng cực kỳ run sợ.

      Hàn Hạo Hữu hoàn toàn nghĩ tới Hàn Hạo Thần mở đường máu xông thẳng vào đây nhanh như vậy, ta cho rằng cấm vệ quân của ta, thân binh của ta có thể giúp ta trực tiếp kết thúc tính mạng của Hàn Hạo Thần, nhưng ngờ thực hoàn toàn khác biệt.

      “Tại sao. . . . Tại sao lại như vậy?” Hai tay của Hàn Hạo Hữu run rẩy rút cây thủy thủ từ trong tay áo ra rồi đặt lên cổ Lạc Tử Mộng.

      tại Lạc Tử Mộng đau đến nỗi hai chân đều run rẩy, muốn mở miệng, nhưng lại phát mở được miệng mà lại thể phát ra thanh.

      “Mộng nhi. . . . Ngươi mau buông nàng ấy ra!” Hàn Hạo Thần gào thét điện cuồng. thề để nàng bị thương thêm lần nào nữa, nhưng ngờ tại lại khiến cho nàng rơi vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc.

      Quý Vân Hạc cũng rất sốt ruột, dùng kiếm chỉ vào Hàn Hạo Hữu rồi : “Ngươi mau thả Vương phi ra, thân binh của ngươi cũng bỏ gian tà theo chính nghĩa, ngươi đừng tiếp tục chống cự vô ích nữa.”

      Trong đầu Hàn Hạo Hữu nổ tung tiếng, khó trách tiếng chém giết ở bên ngoài cho tới tận khi đến gần Thiên Điện mới vang lên, khó trách có ai tới bẩm báo với ta, ra là Cổ Doãn Hằng giao toàn quyền chỉ huy cấm vệ quân cho Hàn Hạo Thần.


      "Ha ha ha. . . . . . Bỏ gian tà theo chính nghĩa?? Trẫm đường đường là Hoàng đế nước Hàn Vũ, ngươi chỉ ép cung mà thôi, ngươi ai tà ai chính?''

      '' sao? Ngươi cho rằng ngôi vị Hoàng đế của mình quang minh chính đại sao?''

      Lời của khiến Hàn Hạo Hữu ngây người.

      ''Ban đầu ai giở thủ đoạn đoạt ngôi vị vốn thuộc về ta đây? Là mẫu phi của ai giở mưu kế chiếm đoạt ân sủng của phụ hoàng rồi sát hại mẫu phi của Bổn vương? Là ai cho đệ đệ ruột của mình ra trận bán mạng? Ngươi chút, ai tà ai chính?''

      Phí công công cũng nhìn ra được, Hàn Hạo Thần muốn đoạt ngôi, cũng muốn giết Hàn Hạo Hữu nhưng Hàn Hạo Hữu lại ép sát từng bước chừa đường lui nên mới tạo thành hậu quả trước mắt này.

      Hàn Hạo Hữu bị Hàn Hạo Thần xong biết gì, nhưng ta cam lòng, chuyển con mắt nhìn về phía nàng, mới cảm thấy nắm chắc phần thắng : ''Nhị đệ, cho ngươi hai lựa chọn, là đâm nhát vào ngực mình, hai là ta giết nàng.''

      Nàng cả kinh thân mồ hôi, ràng muốn Hàn Hạo Thần chết mà.

      Nàng cố gắng muốn quay đầu muốn trừng nhưng dao găm liền gác cổ nàng, nếu nàng quay đầu máu tươi chảy ròng ròng.

      ''Hàn Hạo Hữu, ta cảnh cáo ngươi buông nàng ra, nếu ngươi hủy đường sống cuối cùng của mình.''

      Hàn Hạo Hữu cử động chút nào, ta biết, chỉ cần có nàng dám động, cho nên cười lạnh ra lệnh: ''Hàn Hạo Thần, quyết định nhanh lên, ta đếm tới ba, nếu người chết chính là nàng.''

      ''!''

      '' cần, Mộng nhi....'' có chút hoảng hốt, tất cả tướng sĩ bị ngăn cản ở ngoài cửa, cho nên bên trong chỉ có mấy người bọn họ.

      Trừ Hàn Hạo Hữu ra tất cả mọi người kinh hoàng, bởi vì ta như bị điên rồi, hay căn bản ta gắng sức cuối cùng.

      ''Hai!'' Nàng cảm thấy lưỡi đao gần thêm mấy phần, bụng dưới quặn đau nhưng cổ cũng có cảm giác nhói nhói.

      ''Dừng tay.'' Hàn Hạo Thần kinh hô, sau đó bỏ bảo kiếm rơi xuống đất, lấy thanh chủy chủ bên hông.

      Nàng lại phát ra, hai thanh chủy chủ này lại giống nhau, thoạt nhìn như người tặng. Mà ta nhìn thấy thanh chủy chủ kia cứng đờ nhưng thủy chung vẫn buông tay.

      ''Được. Ngươi phải tuân thủ lời hứa, nếu ta đâm đao, mặc kệ có chết hay , ngươi phải thả nàng ra.''

      ''Được.''

      ''Hạo Thần, thể.'' Nàng chưa bao giờ nghĩ lại dám bỏ cả mạng sống vì mình, nàng bất chấp tất cả muốn giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy lưỡi đao đâm sâu hơn.

      ''Mộng nhi, nàng phải chăm sóc mình tốt.''

      ''Vương gia, cần.'' Thiệu Tần và Quý Vân Hạc trăm miệng lời.

      Hàn Hạo Hữu kịp đợi nữa, mở miệng kêu: ''Ba!'', nhưng khi Hàn Hạo Thần giương lên nàng xuất toàn lực bắn giọt thuốc vào tay , chủy chủ rơi bịch xuống đất.

      Ba người còn kinh ngạc nàng nhân lúc ta kinh ngạc giơ tay lên tặng ta giọt thuốc.

      Nàng vốn muốn làm như vậy, nhưng làm được, giọt thuốc này là trí mạng, chỉ cần vào khoang miệng là hết cách xoay chuyển, nàng mang bên người vì phòng thân nhưng chưa bao giờ nghĩ muốn giết người, thế nhưng ta muốn người nàng chết ta chỉ có thể chết trước.

      Vì nàng dùng hết hơi sức lực nên cuối cùng hôn mê ngã xuống.

      ''Mộng nhi, nàng tỉnh lại.... .......đừng làm ta sợ.....''

      Bên tai là giọng của người nào, khiến tim nàng như tê liệt đau đớn.

      Ở bên trong tẩm cung, Hàn Hạo Thần nắm tay nàng buông, bên ngoài dọn dẹp thi thể.

      ''Ngự y! Ngự y chết hết đâu rồi?'' vội vã kêu to.

      ''Ngự y tới.'' Quý Vân Hạc cơ hồ như xách theo ngự y phi thân bay đến.

      ''Vương phi....người.....'' Thái y ấp úng.

      ''Chúc mừng Vương gia, đây là hỉ mạch.''

      ''Hỉ, hỉ mạch. . . . . . Hỉ mạch. . . . . ." Mắt trợn tròn, thể tin được.

      ''Hỉ mạch? '' Nàng cũng mờ mịt nhìn thái y.

      ''Đúng đúng, chính là hỉ mạch.'' Thái y khẳng định lần nữa.

      Tất cả im lặng hồi lâu, sau đó là mảnh kích động, mọi người vui mừng cười toét miệng chúc mừng, mà bên cũng tay chân luống cuống.

      ''Chúng ta có con rồi.......có con rồi....con của ta.''

      ''Nhưng mới vừa rồi hoàng thượng......'' Phí công công vừa lại phát đúng, vì vậy cải chính : “ đánh Vương phi bạt tai, Vương phi ngã xuống đất, người đầy máu.”

      Hàn Hạo Thần lập tức khẩn trương, tâm co quắp.

      Ngự y vội vàng : “Mới vừa rồi Vương phi ngã xuống đất dộng thai khí, cho nên có dấu hiệu sinh non, nhưng may mà chữa trị kịp thời nên có chuyện gì.”

      Nghe được câu này, mọi người đều thở phào nhõm.

      “Mộng nhi, nàng tỉnh?Nàng còn đau ?” đỡ nàng dậy hỏi, nàng lắc đầu, nằm nghỉ ngơi như vậy, quả nhiên tốt hơn nhiều.

      “Mộng nhi, nàng biết , nàng có thai…..”

      Nhìn bộ dáng của có chút dở khóc dở cười.

      “Đó là đứa co của thiếp.”

      “Đó là của chúng ta, mình nàng có thể sinh sao?”

      Hai gò má nàng ửng hồng, giờ là lúc nào rồi lại còn thế vì vậy nàng khách khí : “Chàng mới con của mình, vậy mình chàng có thể sinh sao?”

      “Ha ha ha…..” Cả phòng cười ầm lên.

      Ai ngờ lại ôm chầm lấy nàng, hôn nàng, hoàn toàn để ý đến mọi người.

      “Này!Chàng làm gì thế?”Nàng lúng túng đẩy ra, nhưng mọi người lại tự giác lui ra ngoài.

      “Thế nào?” nâng mặt nàng lên.

      Nàng cắn môi khai báo thành .

      ra ….. Hoa Thiên Nhuỵ cho ta….. còncó Lan phi và thiếp…..”

      “Ta biết .”

      “Chàng biết?”, nàng kinh ngạc nhìn , “Vậy chàng có thấy thiếp quá ác độc ?”

      !Nàng thiện lương nhất, họ đáng bị thế.”

      “Hạo Thần….. thiếp chỉ cảm thấy mình quá ác độc, cho nên dám , thiếp chỉ muốn giáo huấn Hoa Thiên Nhuỵ chút.”

      “Ừ, ta hiểu , nàng làm sai.”

      “Ngoan, đợt lát nữa tắm rửa xong, sau đó ngủ giấc, đừng nghĩ chuyện khác, ta để cho nàng chịu uất ức.”Người nên là người hạnh phúc nhất thế giới này.

      Nước thể ngày có vua, sau khi Hàn Hạo Hữu băng hà, chúng thần đề nghị Hàn Hạo Thần thừa kế ngôi vị, nhưng nghĩ nên để thân thể nàng bình phục mới cử hành nghi thức.

      Năm ngày sau, nhìn văn võ bá quan trong điện Kim Loan, nàng cảm thấy mình như nằm mơ, nàng lại được làm hoàng hậu!

      buổi đêm, nằm giường vuốt ve bụng nàng.

      “Mộng nhi….. thể được sao?”

      thể!”Nàng dứt khoát.

      chép miệng làm nũng: “Ta cẩn thận chút……”

      “Được.” Nàng vừa thế, hai mắt toả sáng, nhưng nàng lại tiếp, “ ra bây giờ chàng là hoàng đế, hậu cung có ba ngàn người, ai cũng có thể sinh đúng ?”

      “Ta phải ý này.”

      “Ba ngày nhịn được, vậy mười tháng chàng nhất định ăn vụng. Nam nhân đúng là nhờ vả được.”

      uỷ khuất : “Đừng nóng giận, ra mười tháng thôi mà, ta có thể nhịn được…..”

      “Mộng nhi……”

      “Ừ.”

      “Thương lượng được ?”

      Nàng giật giật khoé môi, hình như cảnh tượng này có rồi, muốn thương lượng cái gì?

      .”

      ra chúng ta có đứa bé là đủ rồi, nhiều bé quá cũng tiện.”

      Mặt nàng lập tức xám lại, nghĩ vì đứa bé hay vì mình?

      Cái này là suy tính của động vật nửa thân dưới.

      Mười tháng sau.

      Nàng thế nhưng lại mang thai long phượng, đúng là song hỉ lâm môn, cần phải lo lắng chịu đựng lần nữa rồi.

      Lại qua hai tháng sau, nàng chơi với bảo bảo, bị lạnh nhạt, cam lòng tới : “Mộng nhi, nàng lâu như vậy với ta rồi.”

      cầm tay nàng để lên mặt mình.

      Ai ngờ nàng khách khí rút tay về, “Chàng có gì chơi tốt, tránh ra.”

      tức xám mặt lại, rống giận: “Vú nuôi.”

      “Hoàng thượng!” Vú nuôi lập tức run rẩy vào, phải chính mình muốn ôm mà là hoàng hậu thích mãi buông tay.

      “Ôm đứa bé lui xuống, về sau cho phép quấy rầy buổi tối của trẫm và hoàng hậu.”

      Lời của khiến nàng đỏ mặt, là muốn công khai chuyện bọn họ làm mỗi đêm sao?

      Khi vú nuôi ôm hai đứa bé rời , lập tức cởi quần áo nhào tới bên nàng….

      Nàng lập tức hô to, “A!Chàng muốn làm cái gì?”

      “Nàng xem.”

      Nàng dĩ nhiên biết muốn làm cái gì, bộ dáng của như tám đời rồi chưa chạm qua nữ nhân.Hình như sắc tâm của càng ngày càng tăng.

      “Cái đồ lưu manh này!Tay để ở đâu thế hả?Tránh ra, lưu manh!”

      “Chỉ đối với nàng thôi.” Chỉ mấy từ đơn giản, làm cho nàng dừng lại, chỉ là trong khoảnh khắc đó thành công chiếm đoạt.

      “Đủ chưa?”Nàng cảm thấy mình mệt lả.

      đủ, phải bù lại năm.” vừa ra sức vừa trả lời.

      “Chàng chẳng phải là cầm thú sao?”

      Ai ngờ lại mặt dày : “Như vậy cũng tốt.”

      Nàng lại mắng thầm trong lòng: cái người suy tính bằng nửa dưới, đúng, là nửa cũng suy tính, hơn nữa hành động trong….

      Tạm thời ngừng nghỉ, nàng tựa vào ngực : “Hạo Thần…..”

      “Ừ.”

      “Chàng thiếp sao?”

      .”

      nhiều ?”

      “Thiên bất lão, khó khăn tuyệt tình.”

      Lòng của nàng hơi lo sợ, nàng đưa tay vuốt gò má của .

      ra chưa bao giờ thiếp nghĩ gặp phải chàng…..”

      ôm chặt nàng trong ngực cười nhạt tiếng: “Kiếp trước kiếp này, ra chỉ định.”

      Kiếp trước…… kiếp này?

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , mà khoé môi vẫn cuwoif như cũ.

      Hàn Hạo Thần, ngàn năm sau, có thể ở chungvới chàng sao?

      Mộng nhi, đời đời kiếp kiếp, ta là cái chuông tình của nàng.

      -Hoàn-

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :