Chương thứ 11: Áo rách quần manh
Editor: Tinh Linh Tuyết
Lạc Tử Mộng kinh sợ, lập tức rụt cổ lại nhắm chặt hai mắt.
Nhưng khắc sau, ng nàng có them vật được choàng lên. Lạc Tử Mộng chậm rãi mở mắt ra nhìn, người thế nhưng có thêm chiếc áo choàng, nhìn lại người Hàn Hạo Thần, hóa ra là chàng lấy áo của mình choàng lên cho nàng.
mặt nàng tràn đầy nghi ngờ nhìn lại, trong nháy mắt vẫn hiểu được dụng ý của chàng.
“Nàng cung tiễn bổn vương như vậy sao?”
Lạc Tử Mộng tò mò quan sát mình, nàng thế nào? phải lả rất tốt sao? Ngoại trừ chiếc “Áo đơn” nhìn như quần áo ngủ có hơi mỏng chút, có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc yếm đỏ bên trong ra, cũng đâu có gì khác đâu.
“Ta thế nào?” Đôi mắt hạnh vô tội của nàng khẽ chớp, nghi ngờ .
Hàn Hạo Thần hít hơi sâu có chút bất đắc dĩ, đưa tay giúp nàng buộc áo choàng lại rồi tiếp: “Cho dù nàng để ý tới danh dự của mình, cũng nên làm mất mặt Thần vương phủ như vậy.”
Lạc Tử Mộng nghe xong có chút tức giận: “Này, huynh chuyện cho ràng chút, ta có chỗ nào làm mất mặt Thần vương phủ chứ? Bộ dáng của ta rất mất mặt sao?”
ta cư nhiên ghét bỏ nàng! Nàng có chỗ nào khiến cho ta cảm thấy mất mặt chứ?
“Lạc nương nếu ở tại Thần vương phủ, chính là ng của thần vương hủ, nương mặc áo rách quần manh, tóc tai bù xù loạn khắp nơi như thế, còn ra thể thống gì nữa.”
Khóe môi Lạc Tử Mộng khẽ giật, đầu đầy vạch đen.
Bộ dáng tại của nàng bị xem là áo rách quần manh, nếu như ta nhìn thấy bộ đồ bơi ở thế kỷ 21 của nàng chẳng phải cảm thấy giống như là cởi hết rồi sao? Hơn nữa thứ khiến nàng cảm thấy rất vừa ý chính là mái tóc đen mượt thỏa xõa xuống ở bên hông, hôm nay lại bị ta giống như là “Tóc tai bù xù” của Qủy dạ xoa vậy.
Người này rốt cuộc có mắt thẩm mỹ vậy?
Trong lòng có chút phục, nàng cúi đầu khạc ra câu: “Ta cảm thấy như vậy cực kỳ tốt.”
Cho dù nàng có hơn nữa, tai Hàn Hạo Thần vẫn nghe thấy được, cả nước hv này, chỉ cần chàng câu có người nào dám chữ “kh”. Cho dù là Hoàng Thượng có ý kiến, ta cũng phải kiêng kỵ ba phần, uyển chuyển lại, nhưng nàng rất khá, căn bản là hề để chàng ở trong mắt.
“Lạc nương… ” Liên Vân nhàng kéo áo choàng của nàng, ý bảo nàng thể như vậy với Hàn Hạo Thần, nhưng mà lúc Hàn Hạo Thần nhìn lấy Liên Vân đứng sau lưng nàng lập tức trách cứ: “Liên Vân, nếu như ngươi còn để cho Lạc nương ăn mặc như vậy chạy khắp nơi, về sau ngươi cũng cần sống ở trong vương phủ nữa.”
Liên Vân bị dọa sợ đế mức lập tức té quỵ xuống đất: “Dạ, nô tỳ biết sai, về sau nô tỳ nhất định ghi nhớ.”
Nhìn bộ dạng đáng thương này của Liên Vân, thần kinh Lạc Tử Mộng bắt đầu căng thẳng, nhưng cũng biết sao lại thế này. ta mắng nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa như có thể đâm thủng lòng người ta vậy.
Nàng căng thẳng, lấy hết dũng khí : “Này, huynh có thể đừng hung dữ như vậy kh, dọa người khác sợ chết khiếp đấy.”
Đám người Thiệu Tần vừa nghe xong, hoàn toàn bội phục Lạc Tử Mộng sát đất.
Lạc Tử Mộng hoàn toàn quên mất thân phận của mình, cũng quên mất thân mình ở nơi nào, thế nhưng lại biết điều dám dạy dỗ Hàn Hạo Thần.
Sắc mặt Hàn Hạo Thần đen lại, hơi tức giận, nhưng lại cố gắng bình tĩnh nhắc nhở: “Lạc nương, nàng ở tại Thần vương phủ nên tuân thù theo quy củ của Thần vương phủ, phải biết cái gì là lễ nghi tôn ti, giống như nàng bây giờ có quy tắc có khuôn phép, làm mất mặt bổn vương, mặt khác, tục danh của bổn vương cũng phải là để cho nàng có thể tùy tiện gọi.”
Ở trong mắt mọi người, giọng và thái độ của Hàn Hạo Thần như vậy là nhẫn nại lớn nhất đối với Lạc Tử Mộng rồi. nếu đổi lại là người khác dám gọi thẳng tục danh của chàng như vậy, chỉ sợ là phải vào lao ngục cũng bị đánh đến trọng thương nằm liệt trong nhà.
“Quản gia.” Chàng đột nhiên gọi Tần quản gia tới.
“Vương Gia.”
“Chăm sóc Lạc nương cẩn thận, có cho phép của bổn vương được ra khỏi Thần vương phủ nửa bước, dạy nàng chút quy củ, đợi nàng hết bênh rồi diện thánh.”
Last edited by a moderator: 3/2/15
luongnhu96 và Chris thích bài này.