1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương thứ 10: Cung tiễn Vương Gia

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Tiểu nha đầu đưa khăn lau mặt tới trước mặt nàng, nàng cũng thể nhận lấy, nhàng lau mặt, nhắc tới lại thấy có khăn lông đúng là rất ngứa mặt.

      "Lạc nương, nô tỳ tên là Liên Vân, Vương Gia nhà chúng ta sắp lên triều rồi, Lạc nương và chúng nô tỳ đều nên cung tiễn Vương Gia."

      Sau khi Lạc Tử Mộng bước xuống giường trả khăn lau mặt cho nàng, lúc này mới mấp máy môi : "Liên Vân, ngươi hãy nghe cho kỹ, đừng gọi thân thiết như vậy, ta là Vương Gia của các ngươi, phải Vương Gia của chúng ta, nơi này bao gồm ta, biết ?"

      trán Liên Vân đầy vạch đen, gật gật đầu, đưa y phục trong tay lên: "Xin mời Lạc nương thay quần áo!"

      Lạc Tử Mộng nghi ngờ nhìn nhìn y phục trong tay của nàng, sau đó lại vươn tay tới sờ soạng mấy cái. hổ là vương phủ! Ngay cả đối đãi với khách cũng tốt như vậy, còn chuẩn bị cả y phục, chỉ xinh đẹp, chất liệu cũng tồi. nhịn được cầm quần áo lên rồi lại ướm thử lên người, khoa tay múa chân chút, kích thước vừa vặn này quả nhiên càng làm cho nàng rất mừng rỡ.

      "Lạc nương, đây là áo đơn mặc ở bên trong, còn cái này là áo yếm dùng để che trước ngực." Liên Vân cầm quần áo thả xuống rồi giúp nàng mặc vào sau đó đưa áo yếm cho nàng.

      Lạc Tử Mộng dùng bốn ngón tay cầm áo yếm lên, khóe môi khẽ giật: " phải chứ? bắt ta mặc cái này à? mặc áo ngực xệ xuống đấy chứ?"

      "Hả?" Biểu cảm mặt Liên Vân lập tức trở nên quái dị.

      " có gì, ta chỉ là tùy tiện chút thôi mà." Dù sao với nàng cũng vô ích, những kiến thức này dùng ở cổ đại chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

      "Lạc nương, canh giờ sắp đến, nô tỳ nhanh chóng giúp người trang điểm xong rồi cung tiễn Vương gia lên triều."

      "Ta , ta lên triều lên triều, làm gì còn phải bắt ta cung tiễn?"

      Liên Vân thiếu chú nữa muốn toát ra giọt mồ hôi.

      "Nhưng mà...Lạc nương, đây là quy củ của Thần vương phủ, quản gia định ra nội quy trong phủ...." Mặc du Liên Vân xác định được Lạc Tủ Mộng có cần thi hành theo nội quy trong phủ hay , nhưng mà nàng nghĩ nếu ở trong Thần vương phủ tuân theo nội quy trong phủ cũng sai, nhưng nàng ngờ Lạc Tử Mộng lại biết cái gì gọi là Ăn nhờ ở đậu như thế.

      Chỉ là, lúc Lạc Tử Mộng nghe thấy Liên Vân tới "Nội quy trong phủ, trong đầu lập tức cơ trí nảy ra ý định.

      Bây giờ nàng ở tại Thần Vương phủ, hơn nữa nàng còn tính toán bằng ở lại thu vét thêm khoản nữa, tiếp tục ở lại Thần vương phủ ăn chùa uống chùa, cho nên người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, nếu như nàng , chẳng phải là rất dễ bị đuổi khỏi đây sao?

      Nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng lập tức đảo con ngươi cái rồi hỏi " ta bây giờ ở đâu?"

      Liên Vân nhìn qua cửa sổ, sắc mặt cứng lại: "Nguy rồi..."

      "Sao vậy? Trời mưa à?" Lạc Tử Mộng mặc chiếc áo đơn, mái tóc đen mượt buông xõa xuống, nàng cũng theo tới phía sau cửa sổ, bên ngoài rất sáng sủa.

      "Đâu có mưa, cái gì nguy rồi?"

      "Bây giờ Vương gia về phía cửa phủ, đợt lát nữa nô tỳ nhất định bị Tần quản gia đánh chết..."

      " phải chứ? Nghiêm trọng như thế sao? Vậy còn mau ?" xong, Lạc Tử Mộng lập tức chạy ra ngoài cửa

      "Hả? Lạc nương! Lạc nương chờ chút, người còn chưa thay quần áo, trang điểm mà." Liên Vân vừa gọi vừa đuổi theo nàng chạy ra ngoài.

      "Hàn Hạo Thần! Hàn Hạo Thần huynh chờ chút, ta còn chưa kịp tới cung tiễn huynh...."

      Lạc Tử Mộng vừa chạy vừa gọi, theo bước chân gấp gáp, mái tóc đen mượt như thác nước ở sau ót của nàng cũng phiêu dật theo gió, chiếc áo đơn người nàng là bộ màu trắng bạc, ở dưới ánh nắng chiếu rọi, nhìn nàng giống hệt như tiên tử nhàng bước đến.

      Nhìn thấy màn như vậy, Hàn Hạo Thần thậm chí có loại cảm giác kinh ngạc, góc mềm mại trong tim khi chứng kiến khoảnh khắc nàng chạy tới dường như tiết tấu cũng bị rối loạn.

      Nhưng khắc sau, hành động tiếp theo của Lạc Tử Mộng lập tức đánh thức Hàn Hạo Thần bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

      Bởi vì nàng chạy quá nhanh, nên dưới chân bị mất thăng bằng, chân trái đạp phải chân phải, cứ như vậy thẳng tới phía trước.

      "A...."

      Nàng nhắm mắt lại, oán thầm trận: "Rốt cuộc đây là gặp phải vận xui gì vậy, tại sao từ sáng sớm tới giờ cứ liên tục đụng phải chuyện xui xẻo như vậy.

      Nhưng mà, tại sao té xuống lại có cảm giác đau?

      Nàng từ từ mở mắt ra, lại phát mình nằm ở trong lồng ngực rộng rãi vững chắc. Mà bộ ngực sữa của mình cách lớp vải dệt mỏng manh đè lên cơ ngực của đối phương, cả người đều bị đối phương ôm gọn trong ngực.

      Lúc nàng ngẩng đầu nhìn thấy người ôm trọn cả thân thể mình lộ ra khuôn mặt lạnh băng ngàn năm có thể làm người ta lạnh cóng mà chết lập tức bị dọa sợ tới mức vội vàng tránh thoát khỏi lồng ngực của chàng.

      "Ha ha, hì hì!" Nàng ngây ngốc nhìn về phía chàng cười tiếng: "Chào buổi sáng!"

      Hàn Hạo Thần nhìn nàng từ xuống dưới, tới khi ánh mắt chạm tới nơi mềm mại của nàng vừa mới dán chặt vào trước ngực chàng hô hấp của chàng nhịn được hơi chậm lại, nhưng lại cố gắng để cho người khác nhìn thấy có điểm gì khác thường.

      "Nàng chạy tới đây làm cái gì?" Chàng trầm giọng hỏi.

      biết có phải là do buổi sáng thính lực còn chưa kịp khôi phục bình thường hay , thế nhưng Lạc Tử Mộng lại cảm thấy thanh của chàng có thể mê hoặc chết người, chỉ là, sắc mặt trầm của chàng cũng có thể hù chết người rồi.

      Lạc Tử Mộng gãi gãi hai lỗ tai : "Đây phải là do nội quy trong vương phủ các huynh, phải tới cung tiễn huynh lên triều hay sao?"

      "Nàng mặc như vậy tới cung tiễn ta sao?" Chàng lại quan sát nàng lần nữa , cho dù là áo đơn rộng thùng thình, vẫn có thẻ nhìn thấy được thân thể lung linh, lả lướt của nàng.

      Đột nhiên, chàng giống như ý thức được chuyện gì đó, bỗng dưng ra lệnh: "Tất cả nhắm mắt lại."

      Lạc Tử Mộng kinh sợ, lập tức rụt cổ lại nhắm chặt hai mắt.

      ------ lời ngoài mặt ---------
      Last edited: 1/2/15
      luongnhu96Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 11: Áo rách quần manh

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Lạc Tử Mộng kinh sợ, lập tức rụt cổ lại nhắm chặt hai mắt.

      Nhưng khắc sau, ng nàng có them vật được choàng lên. Lạc Tử Mộng chậm rãi mở mắt ra nhìn, người thế nhưng có thêm chiếc áo choàng, nhìn lại người Hàn Hạo Thần, hóa ra là chàng lấy áo của mình choàng lên cho nàng.

      mặt nàng tràn đầy nghi ngờ nhìn lại, trong nháy mắt vẫn hiểu được dụng ý của chàng.

      “Nàng cung tiễn bổn vương như vậy sao?”

      Lạc Tử Mộng tò mò quan sát mình, nàng thế nào? phải lả rất tốt sao? Ngoại trừ chiếc “Áo đơn” nhìn như quần áo ngủ có hơi mỏng chút, có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc yếm đỏ bên trong ra, cũng đâu có gì khác đâu.

      “Ta thế nào?” Đôi mắt hạnh vô tội của nàng khẽ chớp, nghi ngờ .

      Hàn Hạo Thần hít hơi sâu có chút bất đắc dĩ, đưa tay giúp nàng buộc áo choàng lại rồi tiếp: “Cho dù nàng để ý tới danh dự của mình, cũng nên làm mất mặt Thần vương phủ như vậy.”

      Lạc Tử Mộng nghe xong có chút tức giận: “Này, huynh chuyện cho ràng chút, ta có chỗ nào làm mất mặt Thần vương phủ chứ? Bộ dáng của ta rất mất mặt sao?”

      ta cư nhiên ghét bỏ nàng! Nàng có chỗ nào khiến cho ta cảm thấy mất mặt chứ?

      “Lạc nương nếu ở tại Thần vương phủ, chính là ng của thần vương hủ, nương mặc áo rách quần manh, tóc tai bù xù loạn khắp nơi như thế, còn ra thể thống gì nữa.”

      Khóe môi Lạc Tử Mộng khẽ giật, đầu đầy vạch đen.

      Bộ dáng tại của nàng bị xem là áo rách quần manh, nếu như ta nhìn thấy bộ đồ bơi ở thế kỷ 21 của nàng chẳng phải cảm thấy giống như là cởi hết rồi sao? Hơn nữa thứ khiến nàng cảm thấy rất vừa ý chính là mái tóc đen mượt thỏa xõa xuống ở bên hông, hôm nay lại bị ta giống như là “Tóc tai bù xù” của Qủy dạ xoa vậy.

      Người này rốt cuộc có mắt thẩm mỹ vậy?

      Trong lòng có chút phục, nàng cúi đầu khạc ra câu: “Ta cảm thấy như vậy cực kỳ tốt.”

      Cho dù nàng có hơn nữa, tai Hàn Hạo Thần vẫn nghe thấy được, cả nước hv này, chỉ cần chàng câu có người nào dám chữ “kh”. Cho dù là Hoàng Thượng có ý kiến, ta cũng phải kiêng kỵ ba phần, uyển chuyển lại, nhưng nàng rất khá, căn bản là hề để chàng ở trong mắt.

      “Lạc nương… ” Liên Vân nhàng kéo áo choàng của nàng, ý bảo nàng thể như vậy với Hàn Hạo Thần, nhưng mà lúc Hàn Hạo Thần nhìn lấy Liên Vân đứng sau lưng nàng lập tức trách cứ: “Liên Vân, nếu như ngươi còn để cho Lạc nương ăn mặc như vậy chạy khắp nơi, về sau ngươi cũng cần sống ở trong vương phủ nữa.”

      Liên Vân bị dọa sợ đế mức lập tức té quỵ xuống đất: “Dạ, nô tỳ biết sai, về sau nô tỳ nhất định ghi nhớ.”

      Nhìn bộ dạng đáng thương này của Liên Vân, thần kinh Lạc Tử Mộng bắt đầu căng thẳng, nhưng cũng biết sao lại thế này. ta mắng nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa như có thể đâm thủng lòng người ta vậy.

      Nàng căng thẳng, lấy hết dũng khí : “Này, huynh có thể đừng hung dữ như vậy kh, dọa người khác sợ chết khiếp đấy.”

      Đám người Thiệu Tần vừa nghe xong, hoàn toàn bội phục Lạc Tử Mộng sát đất.

      Lạc Tử Mộng hoàn toàn quên mất thân phận của mình, cũng quên mất thân mình ở nơi nào, thế nhưng lại biết điều dám dạy dỗ Hàn Hạo Thần.

      Sắc mặt Hàn Hạo Thần đen lại, hơi tức giận, nhưng lại cố gắng bình tĩnh nhắc nhở: “Lạc nương, nàng ở tại Thần vương phủ nên tuân thù theo quy củ của Thần vương phủ, phải biết cái gì là lễ nghi tôn ti, giống như nàng bây giờ có quy tắc có khuôn phép, làm mất mặt bổn vương, mặt khác, tục danh của bổn vương cũng phải là để cho nàng có thể tùy tiện gọi.”

      Ở trong mắt mọi người, giọng và thái độ của Hàn Hạo Thần như vậy là nhẫn nại lớn nhất đối với Lạc Tử Mộng rồi. nếu đổi lại là người khác dám gọi thẳng tục danh của chàng như vậy, chỉ sợ là phải vào lao ngục cũng bị đánh đến trọng thương nằm liệt trong nhà.

      “Quản gia.” Chàng đột nhiên gọi Tần quản gia tới.

      “Vương Gia.”

      “Chăm sóc Lạc nương cẩn thận, cho phép của bổn vương được ra khỏi Thần vương phủ nửa bước, dạy nàng chút quy củ, đợi nàng hết bênh rồi diện thánh.”
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      luongnhu96Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 12: Trả giá lớn

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Lạc Tử Mộng nóng nảy: "Này, phải là huynh muốn giam giữ ta đấy chứ?" Nhưng mới vừa rồi nàng nghe thấy ta muốn để cho nàng diện thánh*, cũng chính là được gặp Hoàng Thượng rồi, trời ạ, nàng lại có thể thấy được Hoàng Thượng.

      *Diện thánh: gặp Vua.

      Lúc Hàn Hạo Thần muốn xoay người rời nàng lập tức kéo cánh tay của chàng lại vội vã kêu lên: "Ai là ta bị bệnh, ta cũng diện thánh."

      Nhìn thấy bộ dạng vội vã muốn gặp Hàn Hạo Hữu của nàng, biết tại sao trong lòng chàng cảm thấy rất khó chịu.

      "Lạc nương, xin tự trọng." Chàng cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay nắm chặt cánh tay chàng.

      "Vậy huynh mau dẫn ta cùng , ta muốn xem hoàng cung chút, ta lớn như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy hoàng cung ." Trước kia cũng từng được nhìn qua cố cung* chỉ còn sót lại chút nền kiến trúc, những thứ này chắc tính chứ?

      *Cố cung: chỉ Cố Cung thời Thanh ở Bắc Kinh - Trung Quốc.

      người Lạc Tử Mộng khoác thêm y phục, cho nên Hàn Hạo Thần rút lệnh, tất cả mọi người có thể mở mắt, Tiểu Đông nhìn nhìn canh giờ sau đó tới : "Vương gia, nếu vào triều chỉ sợ kịp."

      "Ừ." Chàng cúi đầu đáp lại tiếng.

      "Này, còn ta sao?" Thấy vẻ mặt cảnh cáo của Hàn Hạo Thần, nàng lập tức thức thời thay đổi lời : "Thần Vương điện hạ làm người ta kính ngưỡng, dù sao nhiều thêm người cũng nhiều."

      "Chờ nàng hết rồi lại ."

      "Ta bị bênh, ngươi mới bị bệnh!" Lạc Tử Mộng nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy thị vệ chung quanh rút đao kiếm ra, nàng lập tức cúi mặt xuống: "Được rồi, Thân Vương điện hạ có bệnh, là ta có bệnh."

      "Quản gia, trông chừng nàng cẩn thận."

      "Vâng."

      Có lầm hay ? Dù gì nàng cũng được xem là khách mà, thế nhưng lại dám đem khách trở thành tù phạm.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nam tử lười biếng: "Thần Vương Gia, hôm nay ngài sao vậy, đợi huynh nửa ngày cũng thấy huynh qua phủ đại tướng quân, làm ta thể làm gì khác hơn là tự mình tới cửa."

      Lúc Hoa Thiên Sóc nhìn thấy áo khoác của Hàn Hạo Thần choàng người Lạc Tử Mộng, sắc mặt lộ vẻ sửng sốt.

      "Ta....Có phải là ta tới đúng lúc rồi ? Các vị cứ tiếp tục, ta vào triều trước."

      Vào triều?

      Lạc Tử Mộng vừa nghe thấy, lập tức đẩy Hàn Hạo Thần ra kéo Hoa Thiên Sóc : "Huynh cũng vào triều? Mang ta với."

      "Dẫn ngươi theo?" Hoa Thiên Sóc nhìn Lạc Tử Mộng ở trước mặt từ xuống dưới, lúc liếc thấy trước ngực Lạc Tử Mộng xuyên thấu qua, áo đơn lộ ra yếm đỏ khẽ nhếch miệng lên nở nụ cười quỷ dị. ngờ Lạc nương lại hào phóng như vậy.

      Lạc Tử Mộng để ý, còn lộ ra vẻ mặt đau khổ hỏi: "Rốt cuộc là có mang ta theo hay ?"

      "Nàng xem lời của bổn vương là gió thổi bên tai sao?" Hàn Hạo Thần cả giận .

      Vừa mới nhìn thấy Hoa Thiên Sóc quan sát nàng như vậy, trong lòng chàng cảm thấy giống như là vật riêng của mình bị người ta nhòm ngó.

      Lạc Tử Mộng nghe vậy kinh sợ, nhìn về phía Hoa Thiên Sóc rụt rụt cổ khẽ : "Cái đó ** đại tướng quân...."

      "Phiêu Kỵ đại tướng quân!" Hoa Thiên Sóc suýt chút nữa bị nàng làm cho tức giận đến hộc máu, kể từ khi đụng phải Lạc Tử Mộng, đây là lần đầu tiên cảm thấy cái chức vị "Phiêu Kỵ đại tướng quân" này cũng phải vinh hạnh đặc biệt gì mà là rất sỉ nhục.

      Nàng thấy trầm mặt, nhàng lè lưỡi cái : "Được, huynh cái gì chính là cái gì, cứ gọi huynh là đại tướng quân được chưa? Đại tướng quân uy phong lẫm liệt, chỗ của huynh có còn dư phòng , bằng cho ta mượn phòng , chờ ta kiếm được tiền trả lại tiền mướn phòng cho huynh."

      "Hả? Ngươi muốn sao? Chẳng lẽ Thần vương phủ tốt à?" Hoa Thiên Sóc cảm thấy Lạc Tử Mộng trước mặt tuyệt đối có khả năng câu trước nâng người ta lên đến tận trời, câu sau đạp người ta xuống dưới đất.

      "Aiz! Cũng tạm được, hơn nữa ta muốn làm tù nhân, có phải ở phủ đại tướng quân là có thể tự do ra vào hay ?"

      Hoa Thiên Sóc quay sang nhìn sắc mặt đầy vạch đen của Hàn Hạo Thần, nở nụ cười sâu xa rồi với nàng: "Dĩ nhiên, phủ đại tướng quân có thể tự do ra vào, chỉ là..... muốn tới phủ đại tướng quân phải trả giá lớn đấy."

      ----- Lời ngoài mặt -----
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      luongnhu96Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 : Nhân tình đạm bạc

      ''Giá cao nào?'' Có phải ngươi sợ ta đem chuyện riêng của nhà người hết ra? Ngươi yên tâm , nếu như ngươi ta tuyệt đối giữ kín như bưng, bán ngươi.''

      ''Bản tướng quân đối với lầu xanh có hứng thú, nhưng mà đối với ngươi....'' tặc lưỡi nhìn về hướng ngực của nàng.

      Lạc Tử Mộng nhìn theo tầm mắt của , lại nhìn ngực nàng, lập tức dùng áo chặn lại tầm nhìn của cũng dùng tay che lại, tức giận :''Nhìn cái gì, móc mắt ngươi bây giờ.''

      Hàn Hạo Thần thấy thế, biết nguyên nhân từ đâu, tay cầm tay nàng tức giận :''Nếu như ngươi ngại nơi này phù hợp với thân phận của ngươi, đại khái là có thể .''

      Nàng lập tức giống bóng cao su xì hơi, vừa mới có ý định này, nhưng sau khi nhìn thấy cặp mắt đắm đuối của Hoa Thiên Sóc, nàng cảm thấy nơi này nhờ vả ai được, hình như Hàn Hạo Thần ở trước mắt này có chút tốt, nhưng cũng có lúc giận dữ tột cùng, khắp người tỏa khí lạnh, nhưng ít nhất cũng dùng ánh mắt mị hoặc của Hoa Thiên Sóc nhìn nàng.

      Nhưng vừa mới như thế, nàng lại vô lực phản kháng, nếu đổi lại là thế kỉ 21, nàng ở chỗ này, nhưng tới cái thời này, ở chỗ này có thể đâu?

      Bộ mặt oan nghiệt của nàng chứa bụng oán thầm, đúng là dựa vào được hai người đàn ông này.

      ''Quản gia, Liên Vân, hai người coi chừng nàng, nếu chẳng may nàng chạy ra ngoài, hai người tự biết hậu quả.''

      "Vâng''

      Sau khi nàng bị hai người lôi , nàng tức giận xoay người mắng : ''Đúng là đồ quỷ sứ đáng ghét, khó trách có lão bà, là nữ nhân đều bị dọa hết rồi...''

      ''Ngươi cái gì?''

      ''A.... ...''

      Bởi vì tiếng hỏi giận giữ của khiến nàng run lên cả người, bởi vì áo choàng của thắt người nàng kéo dài tới mặt đất, nàng cũng có để ý nhưng mới giật mình cái khiến nàng dẫm lên áo choàng, nên nặng nề té ngã dưới mặt đất.

      ''Ô ô... đau chết.''

      ''Lạc nương, người có sao ?'' Liên Vân và Tần quản gia cũng bị hù sợ, vội vàng đỡ nàng dậy.

      Sau khi nàng đứng dậy, Tần quản gia sợ đến sắc mặt trắng bệch.

      ''Việc này...áo choàng của Vương gia.... là áo choàng hoàng thượng ngự ban.''

      Lời của Tần quản gia đột nhiên dừng lại, nàng chịu đựng đau rát tay và đầu gối nhìn về phía áo choàng, quả nhiên, phía cái lỗ, phải cái gì của hoàng gia đều là thượng đẳng sao? Tại sao lại dễ rách như vậy?

      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bước chân của Hần Hạo Thần, nàng trầm mặc.

      Lúc này Hoa Thiên Sóc cũng tới xem náo nhiệt, thấy nàng ủy khuất bĩu môi, khỏi buồn cười :''Lần này nguy rồi, vật này là áo choàng làm Vương gia vui mừng nhất, còn là hoàng thượng ngự ban, đem vật ngự ban làm hư là phải bị hoàng thượng giáng tội.''

      ''Ngươi bộ đều thích té sao?'' Hàn Hạo Thần nhíu chặt hàng lông mày lại canh chừng nàng hỏi.

      Căn bản nàng có cùng tâm tình quan tâm áo choàng với bọn họ,chỉ cảm thấy tình ở đây quá mức đạm bạc.

      Dưới phẫn nộ, nàng nhanh chóng cởi áo choàng người nện vào người Hàn Hạo Thần, sau đó khóc nức nở :''Trả lại cho ngươi, có gì đặc biệt đâu, chỉ là cái áo choàng, ta té chết các ngươi còn quan tâm áo choàng.''

      ''Lạc nương...'' Sắc mặt trắng bệch của Liên Vân nhìn về phía Hàn Hạo Thần bị đập tới, vội vã cúi người, ''Vương gia, xin Vương gia bớt giận, Lạc nương té đau nên mới năng lung tung, xin Vương gia nên trách tội.''

      ''Hứ. đám động vật máu lạnh có nhân tính.''
      Chương 14 :vương gia quan tâm.

      Nhìn Lạc Tử Mộng khập khiễng tới phòng khách, Hoa Thiên Sóc bị lá gan của nàng làm ngạc nhiên đứng tại chỗ.

      ''Vương gia...'' Tần quản gia há miệng run rẩy nhìn Hàn Hạo Thần.

      Hàn Hạo Thần cầm áo choàng trong tay như có điều suy nghĩ, sau chốc lát, cầm áo choàng đưa cho Tần quản gia rồi : ''Cầm áo choàng cất , để thái y nhìn Lạc nương chút.''

      "À. Vâng vâng.'' Sau khi kinh ngạc Tần quản gia vội vàng gật đầu.

      Lạc Tử Mộng thở phì phò trở lại phòng khách và ngồi giường, nhìn da thịt đầu gối và lòng bàn tay, bị ma sát bởi cục đá đất nên bị rỉ chút máu. Uất ức rơi nước mắt, nêu vì nàng giải thích được sao lại xuyên qua tới chỗ này đâu bị như vậy.

      Nhớ hồi mình ở thế kỉ 21, cho dù là cái hắt hơi cũng được đám người tới quan tâm, giờ tốt rồi, có chỗ nương thân còn bị châm chọc khinh thường, nếu như nàng có biện pháp trở về, có cầu xin nàng cũng ở lại chỗ này.

      Thời điểm càng nghĩ càng buồn bực uất ức Liên Vân vào, trong tay bê chậu nước.

      ''Lạc nương, người sao chứ? Để nô tỳ rửa sạch vết thương cho người?''

      "Ta sao.'' Nàng lau nước mắt.

      ''Có phải rất đau hay ?'' Liên Vân vừa thấm vải bông cho nàng vừa , ''Đau nên khóc ra ngoài, nô tỳ ra đâu.''

      Lạc Tử Mộng nặn ra nụ cười khổ, thực tế còn như vậy nữa rồi, vừa mới khóc là vì trong lòng uất ức, biết mình gặp phải vận xui gì, thế nên mới xuyên đến cái nơi xa lạ này.

      '' đau, cảm ơn.''

      Nàng vừa mới xong thái y liền vào, nhìn thấy Lạc Tử Mộng lập tức hành lễ :''Lạc nương, thần phụng mệnh vương gia đến chuẩn bệnh cho nương.''

      Nàng vừa nghe thấy cự tuyệt :'' cần, ra ngoài.''. Nàng cần đón nhận ý tốt của .

      Liên Vân mấp máy môi có chút khó sử :'Lạc nương, người cho thái y xem chút , nếu như người chịu chữa, tụi nô tì sợ bị chịu phạt.''

      Có cần khoa trương như vậy .

      Lạc Tử Mộng cảm thấy Liên Vân khoa trương, nhưng nghĩ đến vẻ mặt trầm của Hàn Hạo Thần và cảnh cáo của , trong lòng ngẩn người, nàng thể tin tưởng, hơn nữa tính đến thời điểm này Liên Vân là người duy nhất đối tốt với nàng, vì vậy gật đầu cái.

      Sau khi thái y xem xét vết thương rồi đắp thuốc, có gì đáng ngại, chỉ cần thoa thuốc đúng hạn là có việc gì, lúc này Liên Vân mới yên tâm.

      Đợi đến lúc mọi người rời , Liên Vân xoay người tốt bụng nhắc nhở, :''Lạc nương, xin thứ cho Liên Vân lắm mồm, lần này vương gia nhẫn nhịn lắm, nếu như có lần sau, biết Lạc nương và nô tỳ phải chịu phạt gì.''

      Lạc Tử Mộng có chút xem thường :''Ta cũng phải là , ta mặc kệ. Cùng lắm là đuổi ra ngoài.''

      ''Đuổi ra ngoài? Chuyện đơn giản như vậy.'' Liên Vân bỏ dược cao xuống sau đó dùng gạc băng bó cho nàng, '' là vương gia, cả nước Hàn Vũ trừ hoàng thượng ra có ai đắc tội Thần Vương điện hạ, đuổi ra ngoài là , rất có thể là đầu thân hai nơi.''

      ''Giết người.'' Lạc Tử Mộng sờ cổ mình cái, toát mồ hôi lạnh nuốt nước bọt.

      ''Ừ.''

      Lạc Tử Mộng vừa nghe, nhất thời bối rối.

      Chính xác là nàng chỉ là tiểu nữ tử có thân phận ở nước này, cho dù chết cũng có người biết, hơn nữa cho dù hiểu sao? là Vương gia. Ai dám đắc tội.

      Sau này nhớ lâu chút mới được, nàng thanh xuân trẻ trung như này, thể tìm cái chết vô nghĩa như này.

      Liên Vân thấy Lạc Tử Mộng thấy quan trọng của vấn đề, nên cũng tạm thời yên tâm, ai ngờ sau khắc, Lạc Tử Mộng câu khiến mình xấu hổ....
      Chris thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: cảm thấy hứng thú với nàng


      Liên Vân thấy Lạc Tử Mộng biết được tầm quan trọng của vấn đề, nên cũng tạm thời yên tâm, ai ngờ khắc sau, Lạc Tử Mộng ra những câu khiến nàng rất xấu hổ….

      "Liên Vân, xem như ta và ngươi cũng có quen biết nhau, nếu như ta bị Hàn Hạo Thần kia hại chết, ngươi nhớ tìm cho ta nơi sơn thủy hữu tình để chôn, nếu như ngươi có thể giúp ta kêu oan là tốt nhất, nếu ta thành quỷ cũng cảm kích ngươi.”

      "Lạc nương. . . . . ."

      "Ta chỉ giỡn với ngươi thôi." Lạc Tử Mộng kéo ra nụ cười gượng.

      Nếu có chuyện như vậy, có người giúp nàng kêu oan mới là lạ, trông cậy vào tiểu nha đầu quen biết còn chưa đến ngày? Hứ! Lạc Tử Mộng cảm giác mình quá mức ngây thơ.

      ——* tuyến phân cách *——

      Trọng Huyền điện

      Hàn Hạo Hữu tuyên Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc đến, là nghị , thực tế chính vì để hỏi bọn họ tại sao hôm nay lên triều muộn.

      Cung nữ sau khi đưa trà lên đều cùng nhau lui ra, bên cạnh Hàn Hạo Hữu chỉ để lại tổng quản thái giám Phí công công.

      nhấp ngụm trà sau đó nhìn về phía Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc cười yếu ớt hỏi "Hôm nay hai vị tại sao lại cùng nhau lên triều muộn? Chẳng lẽ có chuyện gì trẫm bỏ lỡ?"

      Hôm nay là ngày thứ nhất lên triều sau sau khi chính thức lên ngôi, Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc cùng nhau lên triều muộn khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích, có nhiều đại thần thậm chí cho rằng Hàn Hạo Thần liên minh với Hoa Thiên Sóc ý đồ tạo phản chuẩn bị khởi nghĩa.

      Phụ thân Hoa Thiên Sóc giữ chức quan Thừa Tướng đứng đầu trong triều, tự nhiên có nhiều lời đồn tốt, chỉ cần đến ngày hôm qua tân hoàng lên ngôi, Thần vương và con trai Hoa Thiên Sóc nhất thời vui mừng uống quá nhiều rượu cho nên lâm triều muộn, bách quan tuy có nghi ngờ, nhưng cũng dám suy đoán nhiều.

      Nhưng cho dù Thừa Tướng giải thích như thế, Hàn Hưu Thần nhìn thần sắc dị thường của từng người bọn họ tin là bởi vì lý do này mà hôm nay lâm triều muộn mấy canh giờ.

      Cuối cùng vẫn là Hoa Thiên Sóc nhịn được cười : "Bẩm Hoàng Thượng , thần và Vương Gia Lâm triều muộn là do Lạc nương mà Vương Gia mang về trong phủ ban tặng."

      "Hả? Nàng họ Lạc? vậy cuối cùng có chuyện gì xảy ra?" Hàn Hạo Hữu vẻ mặt tràn đầy hứng thú, ngày đó nếu phải Hàn Hạo Thần mang theo kia vội vàng chạy về vương phủ, tân hôn của sắp đến, chắc chắn ra lệnh cho Hàn Hạo Thần dẫn người vào Hoàng cung.

      nhớ ngày hôm đó nhìn thấy Lạc Tử Mộng nàng là đẹp nhất mà từng gặp, so với thiên hạ đệ nhất tài nữ của nước Hàn Vũ Lăng Tư Kỳ đẹp hơn, cũng nhìn ra được, ngày đó Hàn Hữu Thần đối với nữ tử này khác biệt, nếu là nữ tử khác hại ngã xuống ngựa bị bêu xấu, tình có lẽ tính mạnh khó bảo toàn.

      Nhưng mà lại xác định được, Hàn Hạo Thần rốt cuộc là vì kiêng dè bản thân cùng đương kim Hoàng Thượng tranh nữ nhân, hay là động lòng với nữ tử lại lịch Lạc Tử Mộng này.

      Hoa Thiên Sóc nghe Hàn Hạo Hữu vừa hỏi như thế, liền liếc mắt nhìn Hàn Hạo Thần sau đó lại lần nữa nheo mắt phượng nở nụ cười.

      "Bẩm hoàng thượng, nương kia tên là Lạc Tử Mộng là nương thú vị nhất mà thần từng gặp." sau đó nhìn về phía Hàn Hạo Thần , "Cũng là khắc tinh trong đời thần Vương điện hạ."

      Hàn Hạo Thần đưa tay lên miệng ho tiếng.

      Mặc dù Hoa Thiên Sóc sai, Lạc Tử Mộng chính xác là khắc tinh của , hình như đành lòng làm bất cứ hành động bất lợi gì đối với nàng, thấy tròng mắt nàng trong suốt lại khiến người ta rung đông khác thường, nhưng từ lời trong miệng của Hoa Thiên Sóc, ngược lại cảm thấy quái dị rất nhiều.

      "Hả? Thần vương cũng gặp phải khắc tinh sao? là kỳ lạ, nhưng mà theo hai khanh, rốt cuộc lai lịch Lạc nương này như thế nào?" Hàn Hạo Hữu vừa cầm ly trà lên, vừa ra câu.

      Chương 16: Đưa vào trong cung


      Hoa Thiên Sóc rất có hứng thú trả lời: "Lạc nương này. . . . . . đúng là làm người ta thể nào suy đoán được, giống những nương bình thường, cũng giống những tiểu thư con nhà quan.”

      "Hả? Chỉ giáo cho trẫm thử xem?" Hàn Hạo Hữu đối với nàng cảm thấy có hứng thú.

      Hoa Thiên Sóc trả lời: "Nếu nương bình thường, nhìn thấy Vương Gia và Tướng quân chắc chắn bị dọa sợ đến mức quỳ xuống đất dập đầu, nhưng nàng đối với vi thần và Vương Gia năng lỗ mãng, nếu nàng tiểu thư nhà quan, nàng lại phân biệt chủ tớ, thậm chí … ha ha…”

      Lời còn chưa dứt, Hoa Thiên Sóc vừa nghĩ tới Lạc Tử Mộng mặc y phục đơn giản chạy từ trong phòng ngủ ra, liền nhịn được bật cười.

      “Rốt cuộc có chuyện gì mà buồn cười như thế?" Hàn Hạo Hữu lại càng thêm hứng thú.

      Hoa Thiên Sóc vất vả mới dừng được lên tiếng: "Chắc hẳn tối hôm qua thần Vương Gia đối với Lạc nương rất dịu dàng, cho nên hôm nay thần Vương Gia muốn lên triều Lạc nương tìm mọi cách ngăn cản, kịp trang điểm thay quần áo chạy ra, theo suy nghĩ vụng về của thần, Lạc nương muốn Thần vương gia trở về với nàng ."

      "Phiêu Kỵ đại tướng quân!" Hàn Hạo Thần thâm trầm câu

      "Được rồi, mạt tướng , nhưng mà thần Vương Gia vẫn nên gọi tên thần , nghe dễ nghe hơn."

      Hàn Hạo Hữu cả kinh: "Ý Thiên Sóc . . . . . . Nhị đệ cùng Lạc nương. . . . . ." Cảm thấy là khả năng này, trong lòng Hàn Hạo Hữu có trận mất mát.

      Hàn Hạo Thần lúng túng trừng mắt liếc Hoa Thiên Sóc, sau đó trả lời Hàn Hạo Hữu: "Hoàng huynh, Thiên Sóc đùa với huynh thôi, hôm qua Lạc nương ở tại phòng khách, Thần Đệ cũng biết tại sao Lạc nương lại chạy đến."

      "À. . . . . . tại sao Thiên Sóc lại muốn để Thần vương gia gọi ngươi là Phiêu Kỵ đại tướng quân?"

      Hàn Hạo Thần cũng nhịn được cười tiếng.

      câu của Hàn Hạo Hữu châm trúng vào chỗ đau của Hoa Thiên Sóc, Hoa Thiên Sóc thở dài : "Còn phải bởi vì Lạc nương này, trước lúc quen biết nàng, vi thần còn cảm thấy chức danh này rất Quang Tông Diệu*, nhưng sau khi gặp nàng, mới phát giác cái tên này có chút tốt."
      (*) rạng rỡ tổ tông

      "Vị Lạc nương kia gì mà lại khiến người luôn luôn để ý đến những lời bình luận của người khác như Hoa Thiên Sóc phải cảm thán như vậy?"

      Hoa Thiên Sóc lần nữa thở dài lắc đầu: " biết từ nơi nào xuất vị Lạc Tử Mộng nương đem Phiêu Kỵ đại tướng quân gọi thành Hoa Hoa đại tướng quân, làm hại những người nghe được xưng hô như thế này lại cho rằng vi thần mỗi ngày thường xuyên đến kỹ viện chứ."

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Hàn Hạo Hữu nghe vậy nhịn được cười lớn, Hàn Hạo Thần ở bên cạnh cười gì.

      "Nhưng mà. . . . . ." Hàn Hạo Hữu cúi đầu suy nghĩ, cầm ly trà lên uống ngụm trà sau đó nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi, "Nhị đệ biết lai lịch của Lạc nương này?"

      Hàn Hạo Thần uống hớp trà, mới nhíu mày cười nhạt : "Đợi đến lúc nàng nhớ, tự nhiên cho chúng ta biết, cần gì phải nóng lòng chứ."

      "Ngươi nghĩ nàng nhớ ra sao?" Hoa Thiên Sóc có chút giật mình, bởi vì theo ý , Hàn Hạo Thần tuyệt đối phải là người dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.

      "Ý Thiên Sóc, Lạc nương cố ý giấu giếm?" Hàn Hạo Hữu hỏi.

      "Cảm giác giống như vậy, nhưng lại cảm thấy giống như dối." tới chỗ này Hoa Thiên Sóc khoát khoát tay cười khổ, "Dù sao Thiên Sóc bị Lạc Tử Mộng nương này làm cho đầu óc choáng váng, cũng biết nàng hay là dối nữa."

      Hàn Hạo Thần và Hàn Hạo Hữu liếc nhau cái sau đó mỗi người đều chìm vào trong tâm riêng của mình chỉ mỉm cười cái.

      Hàn Hữu Hạo cúi đầu làm như suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên : "Nhị đệ, vốn tưởng rằng ngày đó đệ vội vã đem Lạc nương về trong phủ là bởi vì đệ cảm thấy hứng thú với ấy, ngờ chỉ là hiểu lầm, như vậy, trẫm muốn đem Lạc nương nạp thành phi, biết nhị đệ ý như thế nào?"

      Chỉ nghe "Bốp" tiếng thanh thúy vang lên, ly trà bị vỡ thành nhiều mảnh .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :