1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Lúc này, Lạc Tử Mộng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Hô Diên Phong, hai người đứng song song như vậy, đúng là có cảm giác giống như kim đồng ngọc nữ. Nhưng chính bởi vì như thế, Hàn Hạo Thần mới muốn thấy bọn họ ở chung chỗ, Mộng Nhi của chỉ có thể xứng đôi với mà thôi, tại sao có thể đứng chung chỗ với người khác mà vẫn có thể xứng đôi như thế?

      "Thần vương điện hạ, hôm nay ta theo Đại hoàng tử cùng nhau tới chúc thọ Thần vương điện hạ, mới vừa rồi ngài phải có hai phần quà tặng ta chuẩn bị rồi." Lạc Tử Mộng lấy hộp gấm từ trong tay Hinh Lan, mở hộp gấm ra nhìn sắc mặt Hàn Hạo Thần rồi : "Mặc dù phải là trân bảo kỳ thế gì đó, nhưng cũng là tấm lòng thành của ta. Tặng ngài đôi ngọc bội này, chúc Thần vương gia và Thần vương phi bách niên hảo hợp."

      Thiệu Tần đột nhiên kinh hãi, cúi đầu, hướng tầm mắt tới theo dõi phản ứng của Hàn Hạo Thần, thấy vẻ mặt của vương gia khác thường, đoán chừng là trong lòng bách vị tạp trần. tại, nữ nhân của mình lại đứng ở bên cạnh nam nhân khác cùng chúc thọ mình, còn chúc mình và "Vương phi" của mình bách niên hảo hợp, đây phải là chê cười sao?

      "Đa tạ. . . . . ." Hàn Hạo Thần sai người nhận quà của Lạc Tử Mộng, sau đó dừng lại chút, nhưng cũng nhanh trí hỏi lại: " biết phải xưng hô với nương như thế nào?"

      Lạc Tử Mộng vừa định trả lời Hô Diên Phong lập tức ngăn lại: "Bẩm Thần vương điện hạ, nàng là. . . . . ."

      "Sao vậy, ngay cả câu cũng cần phải có Đại hoàng tử của nước Ngân Nguyệt trả lời thay sao? Chẳng lẽ ngay cả chuyện vị nương này cũng biết sao?" Khí thế của Hàn Hạo Thần bức người, ngược lại muốn xem thử, Lạc Tử Mộng giới thiệu mình như thế nào.

      Nghe giọng điệu của Hàn Hạo Thần, trong lòng Lạc Tử Mộng hết sức thoải mái. ràng là khi dễ Hô Diên Phong, mà khi dễ Hô Diên Phong cũng đồng nghĩa với khi dễ Lạc Tử Mộng nàng. Thấy sắc mặt của Hô Diên Phong bỗng tái mét, Lạc Tử Mộng chủ động nắm tay Hô Diên Phong rồi đáp: "Thần vương điện hạ, ra trả lời câu hỏi cũng có gì khó khăn, chỉ là Đại hoàng tử sợ ta ít có kinh nghiệm từng trải, nếu như sai khiến Thần vương điện hạ vui, đây chẳng phải là gây họa cho cả nước Ngân Nguyệt sao?"

      Lạc Tử Mộng chuyện chút khách khí, trong lời ràng Hàn Hạo Thần chỉ cần bắt được chút nhược điểm gây bất lợi cho nước Ngân Nguyệt.

      Hàn Hạo Thần cũng có chút vui mừng, quả nhiên vẫn là Mộng Nhi của , giọng điệu chuyện vẫn giống như cũ, nhanh mồm nhanh miệng, lưu lại cho người khác chút đường sống nào.

      Trong lúc mọi người há miệng hít khí lạnh Hàn Hạo Thần lại thất thanh cười lớn: "Ha ha ha, thú vị."

      Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hàn Hạo Thần, biết bây giờ cười như vậy có phải là sắp bắt đầu nguy cơ rồi hay . Ở trong mắt mọi người, nếu như Hàn Hạo Thần cười tiếng, có rất nhiều chuyện thể nghĩ theo chiều hướng bình thường.

      "Vậy nàng trả lời chút xem." Hàn Hạo Thần nhếch môi cười, con ngươi thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.

      Ánh mắt như vậy cũng khiến cho đáy lòng Lạc Tử Mộng cả kinh, cảm thấy có gì đó đúng lắm, nhưng đến tột cùng là lạ ở chỗ nào, nàng lại ra được.

      Hô Diên Phong muốn ngăn cản, nhưng Lạc Tử Mộng lại mang theo ánh mắt khinh thường : "Lần đầu tới cửa bái phỏng, nếu có chỗ đắc tội kính xin Thần vương điện hạ thứ lỗi, ta là Quận chúa nước Ngân Nguyệt, cũng là vị hôn thê của Đại hoàng tử."

      "Chẳng lẽ nàng cũng tên là ‘Lạc Tử Mộng’ sao?" Hàn Hạo Thần tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ lên mặt bàn.

      Lạc Tử Mộng sững sờ ngây người lúc, biết chữ "cũng" là có ý gì.

      "Xem ra bổn vương đoán đúng rồi." Hàn Hạo Thần cười như cười nhìn về phía Hô Diên Phong, khiến cho đáy lòng Hô Diên Phong lập tức căng thẳng.

      Hoa Thiên Nhụy ở bên cạnh sớm kinh sợ đến nỗi hoa dung thất sắc. Rốt cuộc là trùng tên trùng họ hay đúng là Lạc Tử Mộng? Thế nhưng diện mạo kia càng nhìn lại càng thấy giống, đặc biệt là dáng vẻ che mặt bằng khăn lụa mà nàng ta từng gặp ở trước Phổ La tự, ràng là giống Lạc Tử Mộng trước đây như đúc.

      Nhưng mà, mặc kệ nàng ấy có đúng là Lạc Tử Mộng trước đây hay , Hoa Thiên Nhụy nhìn ra được, Hàn Hạo Thần nảy sinh hứng thú với nàng ấy, nếu đúng là như vậy, nàng ấy thể sống sót, trừ phi nàng ấy trở về cùng Hô Diên Phong. Nhưng mà nàng ta cũng biết , cho dù Lạc Tử Mộng nguyện ý , Hàn Hạo Thần cũng nguyện ý buông tay, cho nên, nàng ta chỉ còn con đường duy nhất.

      "Thần vương điện hạ, hôm nay là sinh thần của Thần vương điện hạ , Hô Diên Phong thay mặt dân chúng nước Ngân Nguyệt tới chúc mừng, nhưng mà ta rời cung nhiều ngày, sau đây ta cùng với Mộng Nhi cũng muốn xin bái biệt từ đây."

      Nếu như có thể, bữa thọ yến này ta cũng muốn tham gia, chỉ muốn lập tức rời , đặc biệt là thấy Hàn Hạo Thần dùng ánh mắt như vậy nhìn Lạc Tử Mộng, trong lòng ta cũng tràn đầy lo lắng.

      Hàn Hạo Thần vừa nghe thấy bọn họ phải , trong lòng lập tức quýnh lên, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Lạc Tử Mộng chần chừ hỏi lại: "Còn có. . . . . . ai khác tên là Lạc Tử Mộng sao?"

      Sống lưng Hô Diên Phong bỗng lạnh toát. Lúc này, trong sảnh lại có người mở miệng đáp lời: "Quận chúa, Thần vương phi trùng tên trùng họ với Quận chúa đó, đây đúng là rất trùng hợp."

      Hàn Hạo Thần bình tĩnh lại rồi từ từ nở nụ cười: " là khéo, còn phải là rất trùng hợp sao, mời hai vị ngồi."

      "Thần vương phi ở đâu?" Sau khi Lạc Tử Mộng ngồi xuống vội hỏi.

      "Mộng Nhi!" Hô Diên Phong muốn ngăn lại, nhưng Hàn Hạo Thần lại chậm rãi : "Lập tức mang Quận chúa gặp."

      Hô Diên Phong và những người ngồi ở chỗ này đều dám tin nhìn Hàn Hạo Thần. Cả nước Hàn Vũ đều biết Thần vương phi bị mất tích, nhưng Hàn Hạo Thần lại lập tức mang nàng gặp Thần vương phi, chẳng lẽ cõi đời này có chuyện khéo như vậy sao?

      "Vương gia, chẳng lẽ tìm được vương phi rồi sao?" Có vị đại thần nhất thời nhanh miệng cất tiếng hỏi, nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Hàn Hạo Thần ta lập tức thức thời ngậm miệng lại.

      Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng gật đầu cái, nhìn khăn che mặt của nàng từ lúc đến đây vẫn chưa từng được kéo xuống giả vờ giống như lơ đãng hỏi: "Vì sao Quận chúa luôn đeo khăn che mặt như vậy? Chưa từng nghe ở nước Ngân Nguyệt có quy củ này."

      Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hô Diên Phong, có thể nhìn ra được là nàng trưng cầu ý kiến của ta, bởi vì ta muốn để cho người khác nhìn thấy dung mạo của nàng, nàng hỏi, bởi vì nàng tin tưởng Hô Diên Phong hại nàng.

      Hô Diên Phong có chút tức giận, Hàn Hạo Thần đến mức này, nếu như ta còn để cho Lạc Tử Mộng kéo khăn che mặt xuống, ràng chính là bất kính với Thần vương gia.

      Lạc Tử Mộng thấy Hô Diên Phong có vẻ tức giận, trong lòng cũng bắt đầu cam lòng, lúc ở nước Ngân Nguyệt, Hô Diên Phong chưa từng phải chịu đựng cơn tức nào như vậy. Nàng nghĩ ra được Hàn Hạo Thần này chỉ là Vương gia nhưng sao lại có vẻ còn lớn hơn cả Hoàng đế, hơn nữa những người ở chỗ này dường như mỗi người đều dám chữ "".

      Nàng thể nhìn Hô Diên Phong bị ức hiếp, nên tức giận trợn mắt nhìn Hàn Hạo Thần cái, sau đó giơ tay lên kéo khăn che mặt xuống, phải chỉ là xem mặt chút thôi sao, cũng mất miếng thịt nào.

      Lúc các vị ngồi ở đó nhìn thấy chân dung của nàng mọi người lập tức kinh hãi thôi, sợ rằng hôm nay bọn họ nhận được kinh sợ lớn nhất trong cuộc đời này rồi.

      "Chuyện này. . . . . . Đây phải là Thần vương phi sao?" Trong phòng lập tức bùng nổ, mọi người đều bắt đầu cúi đầu bàn luận xôn xao.

      Lúc Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy chân dung thực của Lạc Tử Mộng lập tức bùng lên ý định giết người lần nữa. Nàng ta kéo ống tay áo của Hoa Thiên Sóc giọng : "Đại ca, huynh có thấy , rốt cuộc họ là cùng người hay đúng là giống nhau như đúc vậy?"

      Hoa Thiên Sóc sớm bị cảnh tưởng trước mắt làm cho hoa mắt chóng mặt. Mặc dù nàng mặc trang phục của nước Ngân Nguyệt, nhưng gương mặt đó dù thế nào cũng thể quên, đây chính là Lạc Tử Mộng mà biết.

      Trong nháy mắt Lạc Tử Mộng kéo khăn che mặt xuống Hàn Hạo Thần sớm giống như người mất hồn. Tầm mắt của rơi vào người của nàng, phút chốc thể dời .

      Mộng Nhi! Đây đúng là Mộng Nhi của , nhưng mà. . . . . . bây giờ nàng lại hề cười với nữa rồi, từ giây phút nhìn thấy , nàng chưa từng mỉm cười.

      -Hết chương 130-
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131: Giúp nàng khôi phục trí nhớ

      ''Vương gia!'' Thiệu Tần thấy mất hồn, khẽ gọi , lúc này mới khôi phục tinh thần.

      ''Ha ha! Nếu phải quận chúa tự xưng là vị hôn thê của Đại hoàng tử, Bổn vương đúng là cho rằng Vương phi của Bổn vương đùa giỡn.'' cười đến khổ sở.

      Nàng yên lặng nhìn , mặc dù gì nhưng chẳng biết tại sao cứ có cảm giác rất vương phi, cho nên mới dùng từ ''đùa giỡn'', cũng bởi vì những lời này mà địch ý của nàng dành cho giảm nhiều.

      ''Thần vương điện hạ, tại sao Vương phi cùng?''

      ''Ha ha! Nàng muốn tới đây, lát mang Quận chúa gặp.''

      ''Ta giống Vương phi lắm sao? Ngay cả Vương gia cũng nhận lầm?''

      Trong lòng căng thẳng, nguyên bản chính là người, nhưng muốn cho Hô Diên Phong đề phòng nên cười : ''Đúng vậy, giống nhau như đúc, lúc Đại hoàng tử mới đến nước Hàn Vũ cũng nhận lầm là Quận chúa.''

      Nàng nghe thấy vậy liền quay đầu nũng nịu : ''Sao chàng lại nhận lầm người?''

      Vẻ mặt ta có chút xấu hổ muốn giải thích nàng lại : ''Về sau đừng có nhận lầm nữa.''

      ta cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, chột dạ dám nhìn Hàn Hạo Thần, miễn cưỡng nở nụ cười.

      Mọi người rối rít mời rượu Hàn Hạo Thần, qua ba lần rượu, nàng cảm thấy nhàn chám, bởi vì Hô Diên Phong để cho nàng uống rượu, mà ca múa nàng thấy cũng phát chán.

      Lực chú ý của cũng rời nàng , từng cử động của nàng đều ở trong đáy mắt , tại thấy nàng có chút ngồi yên, thấy là thời cơ đến nên mở miệng : ''Quận chúa nhàm chán, bằng tới chỗ Vương phi vui đùa chút, để Vương phi mang Quận chúa tùy ý dạo vòng.''

      ''Được!'' Nàng hăng hái, biểu của nàng khiến cho trái tim ấm áp, nàng quả nhiên vẫn là nàng, tính tình của nàng chút cũng thay đổi, vẫn ham chơi như vậy.

      ''Thiệu Tần, để Liên Vân dẫn Quận chúa .''

      ''Vâng.'' gọi Liên Vân tới, khi nàng ta tới nhìn thấy Quận chúa thiếu chút nữa kích động kêu lên, nhưng Hàn Hạo Thần phân phó, thể biểu khác thường, nếu thất bại trong gang tấc.

      Liên Vân khắc chế vui mừng trong lòng, tiến lên : ''Quận chúa mời.''

      Chính là biểu kinh ngạc của nàng ta là hiệu quả tốt, Hô Duyên Phong còn tưởng rằng có người giống Tử Mộng như đúc.

      Hàn Hạo Thần nhìn , nụ cười thoáng chốc biến mất, khi Hô Duyên Phong quay đầu nhìn vẻ mặt trở lại bình thường, sau đó giơ ly rượu lên : ''Đại hoàng tử cần lo lắng, Thần vương phủ tuyệt tối an toàn, chỉ là đợi lát nữa Đại hoàng tử cần nhận lầm người.''

      nhếch môi cười cũng khiến Đại hoàng tử lạnh cả người.

      Liên Vân đưa nàng đến Tầm Mộng cư, nàng nghi ngờ hỏi: ''Nơi này là chỗ ở của Vương phi? xinh đẹp!''

      Thấy nàng ngắm nghía bốn phía, Liên Vân cố nén kích động : ''Đúng vậy, vương phi rất thích chỗ này.''

      Nàng gật đầu rồi sau đó nghĩ tới cái gì, liền hỏi: ''Thiếp của Vương gia cũng ở nơi xinh đẹp như thế này?''

      ''Cho tới bây giờ Vương gia có thất thiếp, chỉ có vương phi.'' Liên Vân vội trả lời khiến nàng sững sờ, tưởng mình dọa nàng nên vội : '' xin lỗi Quận chúa, là nô tỳ lỡ lời.''

      Nàng lắc đầu, ''Đâu phải lỡ lời, là thực, ngờ Thần vương gia lạnh lẽo lại chung tình giống Đại hoàng tử.''

      ''Vương phi đâu?''

      Liên Vân trốn tránh : ''Vương phi bảo nô tỳ mang Quận chúa ngắm cảnh trước rồi sau đó mới đến.''

      ''Phòng ngủ cũng cần sao?" Chưa từng nghe qua ngắm cảnh cũng cần đến nhìn phòng ngủ.

      Liên Vân nở nụ cười : ''Vương phi kiêng kị. Quận chúa thích đâu nơi đó.''

      Mặc dù chưa gặp mặt nhưng nghe Liên Vân như vậy cảm thấy người này thân thiện.

      Nàng vừa vừa quan sát, trong lòng lại thấy rất quen thuộc.

      Liên Vân phía sau nàng, nhìn nàng như có vẻ suy nghĩ, nước mắt chứa trong hốc mắt, đưa lưng về phía nàng, yên lặng rơi lệ.

      Lạc Tử Mộng lẳng lặng nhìn, từ từ, tự chủ được ngồi vào bàn trang điểm, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

      Hình như có hình ảnh thoáng qua trong gương, giống như có người trang điểm cho nàng, giống như có nụ cười rất dịu dàng, mà nụ cười đó chỉ thuộc về người....

      Tâm khỏi đau, người trong gương từ từ mơ hồ, đôi mắt nàng nổi lên tầng sương mù.

      Nàng bỗng dưng đứng dậy rời .

      ''Vương... Quận chúa sao vậy?'' Liên Vân vội vàng tiến lên hỏi.

      Nàng lắc đầu cái: '' có gì, chúng ta ra ngoài.'' Nàng thể ở chỗ này nữa nếu mình đau lòng đến chết, nhưng nàng đau lòng cái gì?

      Ra khỏi phòng, nàng quay đầu nhìn tấm bảng kia.

      Tầm Mộng cư!

      Khi nàng muốn rời khỏi đây nhìn thấy cái xích đu nên thuận miệng hỏi: ''Sao ở đây lại có xích đu? Chẳng lẽ ở đây có trẻ con?''

      ''Xích đu này là Vương gia sai người làm cho Vương phi, Vương phi luôn hiếu động, sợ người nhàm chán nên sai người hầu làm xích đu cho Vương phi. Sau khi Vương phi thấy rất thích, có lúc Vương gia còn bồi Vương phi đẩy xích đu...''

      Liên Vân ngừng , nàng lẳng lặng nhìn, Liên Vân mới ý thức được mình quá nhiều vì vậy lập tức : ''Xin Quận chúa tha lỗi, nô tỳ lại nhiều rồi.''

      ''Ta có thể chơi ?'' Nàng trách mắng mà chỉ nhìn hỏi.

      ''Dĩ nhiên có thể."

      Nàng ngồi lên xích đu, trong đầu toàn là lời của Liên Vân, cảm thấy Vương phi trong miệng bọn họ ngồi xích đu mà Vương gia giúp nàng đẩy xích đu.

      Nhắm mắt cảm thụ tất cả, giống như trong mơ.

      Cách đó xa, Tiểu Đông và Tần quản gia nhìn cảnh tượng trước mắt mà bàn tán.

      ''Quản gia, người Vương phi có nhớ ?''

      ''Được, nhất định nhớ được.'' Trong lòng nắm chắc nhưng đây cũng là tâm nguyện của .

      ''Nhưng Đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt...''

      ''Yên tâm, Vương gia ở đấy, Vương gia giao cho chúng ta bên này, chúng ta phải làm thỏa đáng mới được, đợi đến khi Vương phi nhớ lại ta chỉ có thể trở về nước.''

      '' cũng phải, đây là Vương phi của chúng ta, sao lại là Thái tử phi, buồn cười.''

      ''May mà vẫn chưa thành thân, nếu nước Ngân Nguyệt bị san bằng thành bình địa.''

      ''Đó là đáng đời, ai bảo tâm tư đứng đắn.''

      Nàng đột nhiên ngừng lại, cảm thấy thoải mái.

      ''Vương phi các người đâu rồi?'' Trong lòng nàng sinh nghi.

      Liên Vân bắt đầu luống cuống, thấy thế Tần quản gia tới, ''Quận chúa điện hạ, Vương phi xin người đến thư phòng tụ họp.''

      ''Thư phòng?'' Nàng có chút nghi ngờ nhưng đây là Thần vương phủ, chắc hẳn cũng có rắc rối nên liền theo bọn họ.

      Hoa Thiên Nhụy mượn cớ nhà xí, ra bên ngoài, đúng lúc đụng phải Thúy nhi, nàng nhìn bốn phía rồi kéo Thúy nhi lại hỏi: ''Sao rồi? Báo cáo tin tức cho Lan phi nương nương chưa?''

      '' dùng bồ câu đưa tin, nhưng nô tỳ đợi mãi mà thấy hồi .''

      ''Tỷ tỷ bận rộn cái gì? Nàng nghĩ ra biện pháp Lạc Tử Mộng trở lại, mặc kệ là hay giả, nếu nàng ta trở lại ta có cơ hội.''

      ''Tiểu thư, có lẽ cùng dáng dấp với Thần vương phi thôi, nàng ta rất nhanh cùng Đại hoàng tử.''

      ''Ngươi biết cái gì, coi như cùng người nhưng đoạt nàng lại, nếu bên cạnh có nàng ta ta làm gì có cơ hội.''

      Thúy nhi ở bên cạnh gì, người trong cuộc luôn mơ hồ.

      Bên trong hoàng cung.

      Lan phi mở thư ra, trái tim nhất thời cả kinh, nếu có cung nữ đỡ nàng muốn ngất .

      Ở đời sao lại có chuyện này?

      ''Nương nương, người sao chứ?''

      Lan phi xoay người hơn nữa mở miệng : '' có việc gì....''

      Lạc Tử Mộng vào thư phòng, ''Vương phi đâu?''

      bên nha hoàn : ''Thân thể Vương phi thoải mái nên tẹo nữa mới đến.''

      Nàng gì, thuận tay cầm ''Hàn Vũ quốc sử lục'' lên, mở ra, trong đầu thoáng qua cái gì, lập tức khép sách lại.

      ''Quận chúa sao vậy?''

      Nàng lắc đầu, '' có gì, ta chỉ là người ngoài nên tiện nhìn sử lục của nước Hàn Vũ.''

      ''Trong thư phòng có giường?'' Nàng hỏi.

      Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ thấy trong thư phòng Hô Duyên Phong có giường nên cảm thấy mới mẻ.

      ''Đúng vậy, Vương gia bận rộn quốc , kể từ.... nô tài là, có lúc Vương gia ở thư phòng liền buồn ngủ.''

      thực tế, khi nàng mất tích, thấy Tầm Mộng cư quá mức thương tâm nên ở lại thư phòng, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn nên chỉ qua đêm ở thư phòng hay Tầm Mộng cư.

      ''Thôi, Vương phi các người có ở đây nên ta cũng ở lâu.''

      Tiểu Đông thấy thế liền chỉ vào bức họa : ''Giống quá, đúng là thể tin được đời này sao lại có người giống người như vậy.''
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 132 : trước hỏa hoạn sau rơi xuống nước.

      Nàng nghe vậy, quay đầu lại nhìn thấy bức họa chỉ.

      Nàng chậm rãi tới bức họa, dám tin nhìn người trong bức họa, người là Hàn Hạo Thần, người khác giống như nàng kéo cánh tay , tựa đầu vai , khóe miệng khẽ giơ lên, cười rất hạnh phúc.

      Chỉ là bức họa mà nàng thấy hai người có rất nhiều chuyện xưa, mà nhìn vẻ mặt của , nàng có thể nhận thấy rất thích phi tử của mình.

      Lòng của nàng lại như bị vật nặng đè xuống, hít thở thông.

      Tiểu Đông lui qua bên, ba người lẳng lặng nhìn nàng, rồi mong mỏi nàng nhớ lại gia của bọn họ.

      ''Người này là.....''

      ''Đó là Thần vương phi.'' Ba người trăm miệng lời.

      '' rất giống...., nhưng sao nàng lại ngủ?'' thanh nàng khàn khàn.

      ''Khi đó Vương phi bị hạ cổ, mất trí nhớ có tính gián đoạn và lại thích ngủ nên khi vẽ tranh Vương phi lại ngủ thiếp .'' Giọng Liên Vân có chút nghẹn ngào.

      ''Đúng vậy, Vương gia sợ lúc Vương phi mất hoàn toàn trí nhớ, nên sai người vẽ bức họa này, Vương gia muốn lưu lại tất cả của Vương phi, chờ lúc Vương phi quên có thể thông qua những thứ này mà nhớ lại từng chút .''

      "Mất trí nhớ. . . . . , giống với ta sao?''

      Nàng biết vì sao mình nghe ba chữ ''Mất trí nhớ'' lại thấy khổ sở, là vì có dáng dấp giống nhau sao? Có lẽ đây chỉ là ''Đồng bệnh tương liên'' thôi.

      ''Vậy....vương phi chữa khỏi bệnh chưa?''

      Tiểu Đông lắc đầu : " có."

      Nàng nhàng vuốt bức họa, trí nhớ lẻ tẻ thoáng qua trong đầu.

      " xong xong, cháy rồi! Phòng ngủ của Vương gia bị cháy rồi!'' Có hộ vệ vội vàng chạy tới thông báo.

      Tần quản gia nghe vậy mặt liền biến sắc, bốn người lập tức xông ra ngoài.

      Nàng theo bọn họ nhìn khói mù cách đó xa, hình như lửa cũng lớn nhưng vẫn khiến lòng người hoảng, Tần quản gia xoay người muốn với nàng, nàng biết yên lòng.

      ''Ta ở bên này có chuyện gì, ngươi xem tình hình chút, nếu để lửa lan ra nghiêm trọng.'' Nàng .

      Tần quản gia gật đầu cái, nhưng vẫn là bảo Liên Vân lưu lại.

      Nhưng biết như thế nào, mồi lửa phải chỗ, bọn họ mới hạ hỏa chỗ chỗ khác lại bốc cháy, các hộ vệ và nô tài đều ngừng xách theo thùng nước.

      ''Sao lại cháy rồi?''

      ''May mà Tầm Mộng cư cháy, nếu Vương gia lo lắng.'' Liên Vân cố ý .

      ''Chẳng lẽ phòng ngủ của quan trọng sao?''

      Liên Vân cười nhạt: "Ở trong lòng Vương Gia, chỉ có vương phi mới là quan trọng nhất."

      Nàng đột nhiên chấn động trong lòng.

      Thúy nhi vội vàng chạy tới : "Liên Vân tỷ, sao người còn ở đây, trước mắt đủ người, nhanh giúp tay.''

      Trong lòng Liên Vân quýnh lên nhưng thủy chung cất bước nổi.

      '' giúp .'' Nàng đẩy Liên Vân cái, trước khi Liên Vân quay đầu : ''Quận chúa đừng chạy loạn, nô tỳ nhanh trở lại.''

      Lạc Tử Mộng gật đầu cái, nhưng thấy Liên Vân cùng Thúy nhi chạy tắt lửa, lòng nàng lại sinh nghi, Thần vương phủ có mấy trăm người, sao lại cố ý gọi Liên Vân tắt lửa?

      Nàng quay đầu nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt nhưng nàng biết người này lương thiện.

      ''Quận chúa! Có nhớ ta ?''

      " nhớ ." Nàng xoay người chuẩn bị trở về thư phòng, hình như cũng cảm thấy xa lạ, nơi này giống như là chỗ nàng thường xuyên đến.

      "Ngươi cũng muốn biết ta là ai?"

      ''Sao ta phải biết ngươi là ai? Ngươi là ai có quan hệ gì đến ta?''

      Nàng trầm tĩnh khiến nàng ta có chút hoảng hốt, nhìn nàng cất bước bề thư phòng liền vội vã cản lại bước của nàng, mặc kệ nàng là ai, mình phải ngăn nàng tiếp tục mê hoặc Hàn Hạo Thần.

      ''Ngươi làm cái gì?''

      ''Lập tức rời Thần vương phủ, vĩnh viễn tới nước Hàn Vũ.''

      Lạc Tử Mộng bất mãn hừ lạnh tiếng : "Có số việc ngươi nghĩ sai rồi, đầu tiên, nếu phải Đại hoàng tử tới đây ta cũng tới đây, tiếp theo, nếu ta muốn tới, ai ngăn được ta. Cuối cùng ngươi dùng thân phận gì cảnh cáo ta? Ngươi là Vương phi hay là thị thiếp của ?''

      Thấy mặt nàng ta lúc trắng lúc xanh, nàng tiếp: ''Nghe có trắc phi và thị thiếp, mà ta mới thấy qua bức họa của Vương phi, dáng dấp của ngươi.....quá tệ .''

      Nàng ta tức giận, nắm quyền khẽ run.

      ''Ngươi thích đứng như vậy kệ ngươi.''

      Bên kia, nàng nghe thấy liên tiếp thanh cứu hỏa nhưng nàng lại lạnh nhạt chỗ khác, cảm giác khác thường trong lòng bị nàng hung hăng đè xuống.

      biết vì sao, ràng nàng thích Hô Duyên Phong nhưng giờ phút này toàn tròng mắt của ai kia ở trong đầu.

      Bất tri bất giác tới hồ sen, đứng nhìn sen trôi lững lờ trong hồ, lòng nàng thể bình tĩnh, nhưng cản bản nàng biết mình sợ cái gì, lúc này sau lưng nàng là Hoa Thiên Nhụy đầy sát khí.

      Lạc Tử Mộng! Tại sao ngươi muốn trở về? Ngươi ở kia là hoàng tử phi tốt sao? Nhưng chính ngươi trở lại.

      Nàng ta biết, chỉ cần Lạc Tử Mộng biến mất mình có cơ hội.

      Lạc Tử Mộng! Là ngươi buộc ta , mặc kệ ngươi có phải Thần vương phi hay , ngươi đều phải chết!

      " chết !" tiếng tàn nhẫn rơi xuống, chỉ nghe nàng ''A'' tiếng, rơi xuống hồ sen.

      Kể từ sau khi mất trí, nàng chưa từng bơi lội qua, nàng chỉ đành ngừng đạp nước, khi ngửa đầu kêu ''Cứu!'', nhưng mọi người bận cứu hỏa nên nghe thấy thanh này.

      Khi nàng nổi mặt nước nàng ta cắn răng cái, cầm hòn đá đánh vào trán nàng. Choáng váng trước mắt, nàng vô lực trầm xuống hồ.

      Nhắm mắt, cảm thấy càng ngày càng lạnh, bên tai như có người gọi nàng, ''Mộng nhi!''

      Là ai? Là Hô Diên Phong sao?

      đúng, thanh của phải như thế. thanh của trầm thấp khiến người ta an tâm, khiến nàng đau lòng, trong đầu toàn hình ảnh của Hàn Hạo Thần, khi cầm tay nàng, khi cười với nàng, khi làm vẻ mặt xa cách....

      Đột nhiên cái ánh mắt chớp động, nàng thấy mình rơi xuống từ chỗ cao, lại nằm người , tư thế khó coi.

      Nàng nhìn thấy nàng rơi vào Ôn Tuyền nhảy xuống cứu nàng.

      Nàng lại nhìn thấy mình bị người xấu bắt thanh lâu, vừa kịp thời xuất cứu nàng ra, mà nàng bị hạ thuốc, thế nhưng lại thành . . . . . thuốc giải.

      Nàng còn nhìn thấy ở trước mặt, nàng dùng quy củ, cho dù mình phân phải trái cũng chỉ cười yếu ớt.

      Là lưng ai rộng như vậy? Là ai cõng nàng chạy khắp nơi?

      Trái tim quặn đau, đến tột cùng là nước lạnh hay nước mắt? Nàng , chỉ biết mình sắp chết, nhưng lại luyến tiếc, nàng muốn chết....

      Đột nhiên thân thể bị người nào ôm lấy thoát khỏi nước băng lạnh, nàng muốn mở mắt ra nhìn nhưng được.

      "Vương phi, mau tỉnh lại! Làm thế nào? Là thuộc hạ thất trách, người vạn lần đừng có chuyện!'' Thiệu Tần đặt nàng lên bờ, gọi bao lần nhưng gọi tỉnh nàng được.

      Tiểu Đông vội vã chạy tiền thính, thấy rất nhiều người uống say, nhưng chỉ có ba người tỉnh táo, Hàn Hạo Thần, Hô Duyên Phong và Hoa Thiên Sóc.

      chạy tới bên cạnh Hàn Hạo Thần, cái gì đó, sắc mặt thay đổi, bỏ lại mọi người liền xông ra ngoài.

      phi tới trước mặt nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của nàng, trái tim luống cuống.

      "Mộng nhi! Tỉnh, mau tỉnh lại." thô lỗ vuốt mặt nàng, gấp đến độ mất hồn, ''Mông nhi của ta, Ngàn vạn lần được có chuyện. Thái y! Chết đâu rồi?"

      "Vương Gia, hạ quan đến chậm." Liên Vân gọi cứu người, mau chóng chạy tới, nghe được tiếng hô của Hàn Hạo Thần, trái tim nhất thời nhảy đến cổ họng.

      Thái y run rẩy kiểm tra thân thể, bắt mạch cho nàng, mà Thiệu Tần ở bên nghĩ muốn chết.

      " xin lỗi Vương Gia, là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ nên mất hồn, nếu cũng khiến Tam Tiểu Thư hại vương phi, thuộc hạ. . . . . ."

      "Ngươi cái gì? Hoa Thiên Nhụy?''

      Hoa Thiên Nhụy vốn là muốn chạy trốn, lại bị Thiệu Tần sai người cho áp giải về.

      "! Ta có, Thần ca ca, nên nghe hưu vượn, ta chỉ là thấy nàng trượt chân ngã xuống nước, ta làm cái gì cả.'' Nàng ta cực lực giải thích.

      "Vương Gia, hạ quan cần Vương Gia giúp tay, muốn đem nước trong phổi của Vương phi đè ra ngoài mới có thể sống được.'' Thái y vốn muốn ''Quận chúa'' nhưng nghe Liên Vân ''Vương phi'' nên có chút sáng tỏ.

      tạm thời có thời gian coi Hoa Thiên Nhụy, toàn tâm toàn ý nghe theo thái y.

      "Mộng nhi, đây là chuyện gì?'' Hô Duyên Phong nhìn thấy cảnh tượng này, mới êm đẹp, sao lại hôn mê mặt đất?

      nghĩ muốn xông tới, lại bị Thiệu Tần ngăn lại.

      "Thiệu hộ vệ, ngươi nghĩ làm cái gì?" Hô Duyên Phong tức giận dứt.

      Thiệu Tần cũng là mấp máy môi : "Nếu là Đại hoàng tử muốn Quận chúa có chuyện, xin mời bình tĩnh chớ nóng, nếu . . . . . ."

      nhìn lại, thấy sắc mặt nàng tái nhợt mà thái y và Hàn Hạo Thần bên cạnh ngừng cứu người.

      "Ca! Cứu ta!" Hoa Thiên Nhụy thấy ca ca tới lập tức hô lên như bắt được cỏ cứu mạng.

      nhìn thấy muội muội bị hộ vệ áp giữ, mi tâm nhăn lại tới chất vấn: ''Các người muốn tạo phản? Dám đối đãi với nữ nhi của Thừa tướng như vậy?''

      làm chuyện cứu người nên có thời gian để ý, Thiệu Tần nhịn được nên lên tiếng : '' phải là bọn chúng muốn tạo phản, mà nữ nhi của Thừa tướng làm cái chuyện giết người.''
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 133: Cướp đoạt Mộng nhi

      Hàn Hạo Thần lòng lo lắng cứu người, hoàn toàn để ý đến thời gian, Thiệu Tần nhìn được nữa, bước lên giọng điệu có chút bất kính: " phải bọn chúng muốn tạo phản, mà là nữ nhi Thừa tướng muội muội tướng quân muốn giết người."

      " bậy bạ gì đó." Hoa Thiên Sóc đưa tay ra muốn cứu người, lại bị Thiệu Tần dùng kiếm chặn lại.

      " bậy? Là Thiệu Tần tận mắt nhìn thấy, Tam Tiểu Thư còn dùng tảng đá đánh lên đầu Vương phi cố gắng nổi lên mặt nước kêu cứu." Thiệu Tần dường như là nghiến răng nghiến lợi ra, cũng giận chính mình, nếu phải rời quá xa, làm sao lại kịp cứu người cơ chứ, lúc phi thân tới chỉ tới kịp ngăn cản Hoa Thiên Nhụy dùng tảng đá đánh lên đầu Lạc Tử Mộng lần thứ hai.

      "Ta...ta có!" Hoa Thiên Nhụy vẫn còn ngừng ngụy biện.

      Nghe vậy, Hoa Thiên Sóc và Hàn Hạo Thần đồng thời nhìn về phía trán Lạc Tử Mộng, nhìn thấy vết máu ghê người từ trán của nàng chảy xuống, vừa rồi rồi bị tóc che nhìn thấy, lúc này Hàn Hạo Thần vạch tóc ra vừa nhìn thấy, cả trái tim đều muốn vỡ ra .

      nghĩ nếu đặt nàng dưới cánh để chở chắc chắn nàng thương tổn, nhưng thể nào ngờ được nàng vừa mới bước chân vào vương phủ gặp được kiếp nạn này, mà lại chính là người gián tiếp hại nàng.

      Nghĩ đến vừa rồi Lạc Tử Mộng muốn kêu cứu lại bị Hoa Thiên Nhụy dùng tảng đá nện xuống nước, chỉ muốn đem nàng ta băm thành trăm mảnh.

      "Tỉnh tỉnh!" Nhìn thấy Lạc Tử Mộng nôn nước ra, ngón tay giật giật chậm rãi mở mắt ra, mọi người chung quanh tất cả đều thở phào nhõm, nếu nàng bị đuối nước mà bỏ mạng, cái chết này chỉ liên lụy đến mình Hoa Thiên Nhụy.

      Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng mở mắt ra mờ mịt nhìn , kích động lập tức đem Lạc Tử Mộng ôm vào trong ngực: "Mộng nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh, nàng có biết hù chết ta rồi , nàng ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện gì được."

      Bây giờ Lạc Tử Mộng mặc dù toàn thân vô lực, nhưng vẻ mặt rất kinh ngạc, trầm mặc hồi lâu, nàng mới rù rì : "Thần Vương Gia, ngươi nhận lầm người rồi, ta phải thần vương phi, ta là. . . . . ."

      "Là nàng! Đúng là nàng! Nàng chính là Mộng nhi của ta. . . . . ."

      "Thần Vương Gia. . . . . ."

      Lạc Tử Mộng hiểu ra sao, tuy nhiên bản thân đối với giảm bớt phòng bị, bởi vì ở trong giây lát chìm vào đáy nước kia, nàng thấy hình ảnh ràng lên trong đầu nàng, giống như nàng từng trải qua .

      Hơn nữa nàng từ khi nàng đến đây cũng thấy thần vương phi, nàng cùng hiểu nàng là thần vương phi, hay do Hàn Hạo Thần nhận lầm người.

      Trong phút chốc, lời của Hô Diên Sơn chợt lóe lên, , nàng phản bội Hô Diên Phong thích nam nhân khác, chẳng lẽ người nam nhân này là —— Hàn Hạo Thần?

      Lúc còn suy nghĩ có người kéo Lạc Tử Mộng từ trong lòng Hàn Hạo Thần ra.

      "Hàn Hạo Thần! Ngươi nên quá đáng như vậy!" Hô Diên Phong đem Lạc Tử Mộng từ mặt đất đỡ dậy, mà Hàn Hạo Thần nhưng cũng lôi kéo Lạc Tử Mộng để cho Hô Diên Phong đụng vào nàng.

      "Bổn vương quá đáng hay là Hô Diên Phong ngươi quá đáng, vị hôn thê của mình thấy liền bày kế đoạt nư nhân của bổn vương, chẳng lẽ đây chính là tác phong của nước Ngân Nguyệt các ngươi?" Hàn Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi , nếu lúc này tay có kiếm, sớm dùng kiếm đâm tới ngực .

      Hô Diên Phong trong lòng lúc đầu có chút chột dạ, nhưng khi bị Hàn Hạo Thần dùng lý lẽ chính đáng như vậy chỉ trích, nắm chặt quyền được bất cứ câu gì, nhưng mặt lại lúc trắng lúc xanh.

      Lạc Tử Mộng thấy vậy đến bên cạnh Hô Diên Phong tức giận với Hàn Hạo THần: "Ngươi làm gì mà hung dữ như vậy?"

      "Mộng nhi!" Mặc dù Hàn Hạo Thần biết nàng bây giờ chưa hoàn toàn nhớ lại , nhưng thấy nàng bảo vệ cho Hô Diên Phong, trong lòng rất buồn bực, khó chịu cực kỳ.

      Hô Diên Phong lúc này mới hơi yên tâm, mới vừa rồi nhìn thấy Lạc Tử Mộng nhìn vào mắt Hàn Hạo Thần, cho là nàng nhớ ra, cho nên dám tiến lên cướp người, nhưng bây giờ nếu biết nàng chưa khôi phục trí nhớ, liền có thể đúng lý hợp tình đem nàng đoạt lại bên cạnh mình.

      hèn hạ cũng được, tiểu nhân cũng thế, trong khoảng thời gian ở chung này, buông tay được nữa.

      Thấy Hô Diên Phong vẫn còn đoạt người thương, Hàn Hạo Thần nắm chặt tay các khớp xương phát ra tiếng kêu "Khanh khách".

      "Người đâu!" Hàn Hạo Thần kiềm chế được hét lên tiếng.

      "Có thuộc hạ." Thiệu Tần trả lời ngay, hộ vệ xung quanh tất cả đều xông lên.

      Lạc Tử Mộng thấy thế nép chặt vào trong ngực Hô Diên Phong, y phục của nàng được ánh mặt trời chiếu vào, cho nên khô hơn phân nửa, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Hàn Hạo Thần như vậy, nàng cảm giác được khí lạnh từ chân lan tràn đến khắp cả người.

      "Thần Vương Gia chẳng lẽ muốn bắt giữ người giữa ban ngày như thế này sao?" Hô Diên Phong ôm chặt lấy Lạc Tử Mộng, sợ mình vừa nới lỏng bị Hàn Hạo Thần cướp .

      Hàn Hạo Thần thấy Hô Diên Phong đảo ngược trắng đen nên tức giận thôi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hô Diên Phong cả giận : "Cướp người? Bổn vương chỉ muốn dành lại vương phi của bổn vương mà thôi."

      vừa xong, Hàn Hạo Thân giơ tay lên ý bảo mọi người bao vây Hô Diên Phong lại, liên quan đến nhiếp thân thị vệ của , mà bị chuyển biến này dọa sợ đến mức dám nhúc nhích, người mặc dù cất giấu ít lọ thuốc độc, nhưng nàng có cách nào xuống tay được với Hàn Hạo Thần. Nàng cũng hiểu nổi, nhìn thấy Hàn Hạo Thần khi dễ mình như vậy, nàng lại có cách nào hận được.

      Thiệu Tần tận mắt nhìn thấy Lạc Tử Mộng dụng độc giết người, mới vừa thấy nàng đem bàn tay đến bên hông, lúc đầu muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại thấy nàng thu tay trở về, cũng thở hơi trong lòng lại dấy lên hi vọng, nhìn qua so với lần đâu tiên nàng gặp Hàn Hạo Thần tốt hơn rất nhiều, ít nhất hạ thủ với Hàn Hạo Thần giống như những người khác. Hàn Hạo Thần chú ý đến Thiệu Tần, bây giờ trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn đoạt lại Lạc Tử Mộng.

      do dự nữa, tiến lên kéo lấy cánh tay Lạc Tử Mộng, cánh tay còn lại đánh nhau với Hô Diên Phong, mà Hô Diên Phong cũng như thế. Nô

      tài nha hoàn xung quanh chưa bao giờ thấy trận chiến như vậy, tất cả đều dọa sợ lùi về phía sau cách chỗ đó xa. Quý Vân Hạc nãy giờ vẫn sau Hô Diên Phong lúc đầu bọn họ ở tiền thính, khi Hô Diên Phong cũng theo tới đây, nhưng ngờ chuyện lại diễn biến đến nước này, muốn ra tay lại bị Thiệu Tần cản được.


      “Đừng đánh.” Lạc Tử Mộng biết tại sao trong nháy mắt Hàn Hạo Thần lại nổi điên muốn dành nàng, nhưng mặc kệ là ai bị thương, trong lòng nàng đều sợ hãi.


      Hoa Thiên Sóc thấy tình huống ổn, nếu là Hô Diên Phong ở Hàn Vũ nước bị Hàn Hạo Thần đả thương, tai họa chỉ mình vương phủ, mà là cả Hàn Vũ nước.


      “Thần Vương Gia và Đại hoàng tử các ngươi đừng đánh nữa.” Hoa Thiên Sóc thấy bọn họ hoàn toàn nghe khuyên can, thể làm gì khác hơn là bay người lên động thủ để can ngăn.


      “Hoa tướng quân, nơi này có chuyện của ngươi, Bổn vương xem Đại hoàng tử, đến tột cùng là vô liêm sỉ đến mức nào.” Hàn Hạo Thần xong đánh chưởng vào ngực Hô Diên Phong, ngay lập tức Hô Diên Phong phun ra ngụm máu tươi.


      “A! Phong!” Lạc Tử Mộng nâng tay lên muốn sử dụng độc với Hàn Hạo Thần, nhưng cuối cùng lại thả xuống, thấy Hàn Hạo Thần muốn đánh tới nữa, nàng lập tức ngăn cản trước mặt Hô Diên Phong.


      chưởng của Hàn Hạo Thần đánh đến trước mặt Lạc Tử Mộng liền thu tay lại, nếu quyền này của đánh qua, Lạc Tử Mộng cho dù chết, gương mặt cũng tê liệt.


      Khi thu quyền Lạc Tử Mộng mở mắt ra, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Nàng dĩ nhiên biết quyền kia sức mạnh như thế nào, quyền phong đánh tới, trong thời tiết nóng như vậy vẫn cảm giác được khí lạnh ập tới trong nháy mắt.


      “Nàng điên rồi!” Trong tim Hàn Hạo Thần đau nhói, chỉ vì vừa rồi mình đột nhiên thu quyền lại khiến cho nội lực đánh cho bản thân bị thương, hơn nữa là bởi vì Lạc Tử Mộng đứng chắn trước mặt Hô Diên Phong bảo vệ .


      Nhưng suy nghĩ lại từng bởi vì nàng và Hoa Thiên Nhụy đánh vỡ cây trâm mà trách cứ nàng, lại bởi vì nàng đẩy ngã Hoa Thiên Nhụy nên ôm Hoa Thiên Nhụy ngay trước mặt nàng, đến bây giờ vẫn hối hận thôi, có lẽ khi đó nàng rất đau lòng? Vậy mà lúc ấy cảm thấy nàng quá tùy hứng, cũng tự nhận là vì tốt cho nàng mà làm như vậy, bây giờ suy nghĩ chút, là sai lầm rồi.


      ra đây chính là Nhân Quả báo ứng, kết quả ngày hôm nay là điều nên nhận được.


      Lạc Tử Mộng đỡ Hô Diên Phong trừng mắt về phía Hàn Hạo Thần chất vấn: “Thần Vương Gia muốn giết người sao? Ta rồi ngươi nhận lầm người, ngươi phải thần vương phi của ngươi ở trong phủ sao, mà ta là Quận chúa nước Ngân Nguyệt, là Đại Hoàng tử.....”

      “Ngươi chính là thần vương phi, là nữ nhân Bổn vương!” Hàn Hạo Thần xong như đinh chém sắt.


      “Cái gì?” Lạc Tử Mộng cau mày nhìn chằm chằm vào , cảm giác là đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ phải hay phải vương phi của nàng còn biết nữa hay sao?


      Hàn Hạo Thần lấy tay tay kéo Lạc Tử Mộng qua : “Nàng chính là thần vương phi của Bổn vương, trong phủ có vương phi khác, chỉ có mình nàng, nàng bị Hô Diên Phong lừa lúc bị mất trí nhớ mà thôi, chẳng lẽ nàng nhớ gì nữa sao?”


      Thấy vẻ mặt Lạc Tử Mộng tràn đầy mê mang, Hàn Hạo Thần lại hỏi: “Chẳng lẽ nàng nhớ ta, nhớ vương phủ, nhớ ‘Tầm Mộng cư’ nơi mà trước đây nàng ở, cũng nhớ nàng rất thích chơi xích đu?”

      Trong lòng Lạc Tử Mộng bị những lời đó của làm chấn động, nàng đối với Tầm Mộng Cư và xích đu có cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa đến mỗi nơi trong vương phủ, đều có cảm giác quen thuộc, đặc biệt là nhìn vào ánh mắt mong chờ của vào lúc này, trong lòng của nàng thoải mái, rất khó chịu.


      “Phong.....” Lạc Tử Mộng bị những lời của làm cho hoảng sợ, tránh ra khỏi tay của xoay người tới bên cạnh Hô Diên Phong vội vàng hỏi “Những điều có đúng là ? Ta..... Cùng .....”


      phải! phải! phải!” Hô Diên Phong cũng luống cuống, để ý đến máu khóe miệng , lôi kéo Lạc Tử Mộng ngừng cho nàng biết, “Nàng biết , chỉ vì nàng giống vương phi của mà thôi, như thế mà thôi......”

      “Hô Diên Phong! Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi!” Hàn Hạo Thần gần như muốn bóp nát , vừa định động thủ, Hoa Thiên Sóc lập tức ngăn cản hai người, “Các ngươi đừng nữa cải lộn như vậy nữa, cứ như vậy cả hai bên đều tổn hại, cuối cùng vẫn có kết quả, bằng vào cung để hoàng thượng giải quyết.”


      vừa chuyện vừa liếc mắt về Hoa Thiên Nhụy, mặc kệ nàng làm cái gì, rốt cuộc vẫn là muội muội của , rơi vào trong tay Hàn Hạo Thần, nàng chắc có kết quả tốt, thay vì ngồi chờ chết, bằng đến cầu xin Hàn Hạo Hữu.


      Hàn Hạo Thần cũng cảm thấy có lý, nhưng dụng ý của Hoa Thiên Sóc cũng bị Hàn Hạo Thần nhìn thấu đáo, giờ phút này có thể cứng rắn đem đoạt lại Lạc Tử Mộng, nhưng sau đó, Lạc Tử Mộng hận , và cũng để Hàn Hạo Hữu nắm được nhược điểm.


      Nhưng ngược lại lần này muốn nhìn xem Hàn Hạo Hữu xử lý chuyện này như thế nào, kết quả là nghiêng về phía đệ đệ của , hay nghiêng về phía Hô Diên Phong hoàng tử nước Ngân Nguyệt.


      Hoa Thiên Nhụy ra lệnh cho thị vệ nhường đường, xem ra quyết định vào cung gặp vua, mà nàng bị áp giải vào, nàng lo lắng gọi Hàn Hạo Thần lại: “Thần ca, ta là bị oan uổng, ta thương tổn nàng.”


      Lạc Tử Mộng chạm vào vết thương mà thái y vừa giúp nàng xử lý, mặc dù bôi thuốc và băng lại, nhưng vẫn có cảm thấy vết thương khá lớn, cho dù dùng tóc che, mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được vết thương.


      Nàng chỉ nhàng “a” tiếng, cả trái tim Hàn Hạo Thần cũng nhéo lên, xoay người ra lệnh: “Đem Hoa Thiên Nhụy nhốt vào đại lao, có Bổn vương ra lệnh cho bất cứ ai thăm hỏi.”

      “Thần ca ca! Tại sao ngươi có thể đem ta nhốt vào đại lao? Thần ca ca..... Làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy....... Đại ca! Cứu ta......” Hoa Thiên Nhụy khóc đến run rẩy cả người.


      “Dẫn !” Lời của Hàn Hạo Thần cho phép vãn hồi.


      “Vương Gia!” mặt của Hoa Thiên Sóc còn vẻ phóng đãng như những này thường mà còn kiềm chế được nữa, biết lần này Hoa Thiên Nhụy chạm đến ranh giới cuối cùng của Hàn Hạo Thần, nàng động đến người nên động.


      Hàn Hạo Thần xanh mặt nhìn chằm chằm Hoa Thiên Sóc : “Đây là lệnh của Bổn vương.”


      Mệnh lệnh của trừ Lạc Tử Mộng có thể phản bác, ngay cả hoàng thượng cũng phải cố kỵ ba phần, huống chi là Hoa Thiên Sóc . Hoa Thiên Sóc tự biết đạo lý này, nên cũng thêm gì nữa, cũng phải cứu, mà là tại chỉ có thể đợi vào cung lại nghĩ biện pháp.


      Đây là Thần vương phủ, tất cả mọi chuyện đều làm chủ được, cho dù nếu so võ công, mặc dù kiêu dũng thiện chiến, nhưng vẫn chênh lệch quá xa với Hàn Hạo Thần, hơn nữa chỗ này tất cả đều là người của .


      Hàn Hạo Thần thấy thêm gì nữa, liền phân phó với Liên Vân: “Mang vương phi thay quần áo.”


      Liên Vân lên tiếng trả lời đến trước mặt Lạc Tử Mộng, nhưng nàng vẫn nhúc nhích, Hô Diên Phong cũng chịu buông tay, Hàn Hạo Thần liền kéo Lạc Tử Mộng qua dùng thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Nàng phải muốn mặc quần áo này gặp vua chứ? đổi bộ khác.”


      Lạc Tử Mộng cúi đầu nhìn xuống, y phục của nàng mặc dù khô hơn phân nửa, nhưng vẫn còn ướt, hơn nữa vừa rồi nằm mặt đất, chắc hẳn sau lưng đều dơ bẩn, hơn nữa nàng cũng muốn chải tóc lại.


      Nhíu mày chặt, cuối cùng nàng vẫn thỏa hiệp.


      Tầm mắt của Hô Diên Phong vẫn nhìn theo hướng của Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần khẽ cong môi, trong lòng tất nhiên cam lòng, nữ nhân của tại sao lại để cho ta nhớ thương như vậy.


      Nghĩ tới đây, liền dùng thân hình to lớn của mình chắn lại tầm mắt của Hô Diên Phong, trong con ngươi tràn đầy khiêu khích. Nhưng Thiệu Tần lại bắt đầu toát mồ hôi, biết bắt đầu từ lúc nào gia của bọn họ lại có những hành động ngây thơ như vậy, giống như là bình giấm chua bị đổ, ngay cả người khác liếc mắt nhìn cùng cho phép.


      Khi Lạc Tử Mộng thay quần áo xong từ nơi xa đến ánh mắt của Hàn Hạo Thần sáng ngời. Liên Vân quả nhiên là nha đầu thông minh, để nàng mặc vào bộ quần áo mà tự bản thân Hàn Hạo Thần mời cửa hàng may mặc đến may quần áo cho nàng, vải là Hàn Hạo Thần lấy từ xưởng dệt tốt nhất nước Hàn Vũ, chuyên cung cấp cho Hoàng thất.


      Mà có ý nghĩa nhất là, bộ quần áo là tự tay Hàn Hạo Thần lựa chọn từ màu sắc đến kiểu dáng, lúc ấy Lạc Tử Mộng rất thích màu đỏ, Hàn Hạo Thần thích màu trắng, vì thế Lạc Tử Mộng còn bá đạo, ngay đến cả việc mặc quần áo cũng quản, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ mặc quần áo mà lựa chọn.

      ra bây giờ suy nghĩ chút, Lạc Tử Mộng cũng tùy hứng như vậy, rất nhiều khi nàng cũng theo , nếu lúc trước muốn may đồ màu đỏ cho nàng thể cần, nhớ lúc ấy nàng : “Quần áo của ta chỉ cần mình chàng thấy đẹp mắt là được, ra màu đỏ chót cũng thích hợp với ta.”



      Chương 134: Vạch trần chân tướng

      Bây giờ mới biết, phải do nàng nghĩ thông, mà nàng học được nhân nhượng, nếu ngay hôm đó gặp nhau ở chợ, nàng mặc y phục màu đỏ thầm. ra nàng màu đỏ, giống như tính cách của nàng, hoạt bát hiếu động tràn đầy tinh thần, chỉ là nàng nguyện ý vì thay đổi, cũng giống như cũng nguyện ý vì nàng buông tha tất cả.

      nhìn thấy nàng như tiên nữa hạ phàm nhanh đế, đôi mắt bất tri bất giác che lên tầng sương mù.

      Mộng nhi, cho tới nay ta đều cho là chỉ mình ta đơn phương nàng, nhưng lại biết rằng nàng làm nhiều chuyện vì ta như vậy, từ bỏ nhiều thứ như vậy, nhưng nàng bất cứ câu nào.

      ra , Hàn Hạo Thần lại biết, nàng có thể vì bỏ qua đâu chỉ từng này.

      ——* Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách *——

      Trong Thiên điện, Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu, Hô Diên Phong, Lạc Tử Mộng và Lan phi đều tập trung ở trong phòng, bởi vì dính đến chuyện nhà của hoàng thất, cho nên Hàn Hạo Hữu xử lý Kim Loan điện, mà Hoa Thiên Sóc nhanh chóng đến phủ thừa tướng mời Hoa thừa tướng đến.

      Hàn Hạo Hữu nghe bọ họ cho đầu óc choáng váng, lát Thần Vương phi, lát Hoàng tử phi, lát sau lại Quận chúa, trước mắt Lạc Tử Mộng có nhiều thân phận như vậy. Nhưng Hàn Hạo Thần cho rằng nàng là Thần vương phi, Hô Diên Phong lại nhất định nàng là Quận chúa, cũng chính là hoàng tử phi tương lại của .

      Cuối cùng, Hàn Hạo Hưu đỡ trán nhìn về phía Lạc Tử Mộng hỏi "Ngươi cũng gọi là Lạc Tử Mộng sao? Vậy cuối cùng ngươi là thần vương phi hay là hoàng tử phi?"

      Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần, rồi lại nhìn Hô Diên Phong, vừa định mở miệng, Hàn Hạo Thần vượt lên trước bước giải thích với chuyện Lạc Tử Mộng mất trí nhớ. Nhìn thấy như vậy, Hàn Hạo Hữu cảm thấy choáng váng, cho dù là Bao công tái thế, cũng cách nào phán định được thân phận giờ của Lạc Tử Mộng là gì, bởi vì nàng mất trí nhớ.

      thở dài cái lại uống hớp trà, cảm thấy đụng đến chuyện rất khó giải quyết.

      Trong suốt cả quá trình, Lan phi nhíu chặt lông mày lại mực trầm tư, suy nghĩ hoảng loạn như Hàn Hạo Hữu. Nhưng nàng nghĩ lại chuyện bọn họ tranh cãi căn bản là hai chuyện, nhưng mà cũng có chút liên hệ.

      "Lan nhi, chuyện này nàng thấy thế nào?" Hàn Hạo Hữu thấy Lan Phi mất hồn, còn tưởng rằng nàng giúp suy tính, vì vậy chuyển con mắt nhìn nàng.

      Lan phi lúng túng mỉm cười, tròng mắt lóe lên : "Hoàng thượng, nô tì. . . . . . Cũng cảm thấy rắc rối." biết tại sao, hôm nay nàng cứ có cảm giác tâm hoảng ý loạn, như sắp có chuyện gì xảy ra.

      "Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."

      Bên ngoài Thiên Điện, truyền tới thanh của Hoa thừa tướng, sau lưng còn có Hoa Thiên Sóc. Hàn Hạo Thần biết nhất định bọn họ đến đây là vì chuyện của Hoa Thiên Nhụy, nhưng tại chưa có ý định xử lý chuyện Hoa Thiên Nhụy, nhưng mà bọn vội vàng chạy tới, chắc chắn xử lý là được rồi.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, Hoa Thiên Nhụy có gan phái sát thủ đến tận nước Ngân Nguyệt để giết Lạc Tử Mộng, nàng nhất định phải trả cái giá cao.

      Hàn Hạo Hữu thấy Hoa Thừa Tướng và Hoa Thiên Sóc vội vàng chạy tới, trái lại có chút nghi ngờ: "Hai vị ái khanh đến đây có chuyện gì? Vì sao lại vội vàng như vậy?"

      Sau khi Hoa Thừa Tướng vào Thiên Điện lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng! Xin hoàng thượng cứu tiểu nữ."

      Lan phi và Hàn Hạo Hữu hai mặt nhìn nhau, sau đó Hàn Hạo Hữu hỏi "Chẳng lẽ Thiên Nhụy xảy ra chuyện gì?"

      Hoa Thừa Tướng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, đáy mắt có chút tức giận nhưng lại dám tỏ vẻ, ngước mắt nhìn về phía Hàn Hạo Hữu : "Hoàng thượng, Nhụy nhi trẻ người non dạ làm số chuyện ngốc nghếch, nghĩ lại bị Thần Vương gia lại bắt lại, hôm nay vẫn còn ở trong đại lao thần vương phủ."

      Hàn Hạo Hữu nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi "Nhị đệ, chuyện là ?"

      Việc này còn chưa giải quyết xong, lại có chuyện khác nổi lên, Hàn Hạo Hữu chỉ cảm thấy bể đầu sứt trán.

      Hàn Hạo Thần vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nhưng vẻ mặt lại trầm xuống mấy phần, trợn mắt nhìn Hoa Thừa Tướng sau đó hừ lạnh tiếng: "Trẻ người non dạ? làm ra chuyện ngốc nghếch?" cất bước tới trước mặt Hoa Thừa Tướng mắt nhìn xuống tiếp tục , "Lệnh ái qua tuổi cập kê, làm sao có thể là trẻ người non dạ được? Hơn nữa ngay đến cả chuyện mưu sát cũng là chuyện , người mang tội danh giết người có phải tất cả đều phải đền mạng ."

      "Mưu sát?" Đối với cái này hai từ, đừng Hàn Hạo Hữu, ngay đến cả Lan phi cũng cảm thấy hoảng hốt, nàng chỉ ra lệnh cho người ta mang Lạc Tử Mộng , ra lệnh bọn chúng giết nàng ta, chẳng lẽ Tam muội tự mình động thủ? Nhưng mà, nàng lấy gan đâu ra làm chuyện này?

      Hôm nay nhận được bồ câu đưa tin, nàng chưa trả lời, chính là muốn để cho nàng bình tĩnh chút chớ nóng vội, ai biết nàng lại tự mình quyết định như vậy chứ.

      "Cái gì mà mưu sát, mặc kệ nàng là Thần vương phi hay là hoàng tử phi, nàng phải vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?" Đối với Hàn Hạo Thần, Hoa Thừa Tướng sinh lòng bất mãn, cho nên ngôn ngữ cũng chút khách khí. Nữ nhi của toàn tâm toàn ý chỉ mình , nhưng ta lại nhẫn tâm nhốt nàng vào trong đại lao. Đại lao là chỗ như thế nào tất nhiên biết ràng, mà Hàn Hạo Thần đem nữ nhi vào đại lao, cũng cắt đứt chút quan hệ cuối cùng giữa bọn họ.

      Hàn Hạo Thần nhịn được muốn bước lên xách đánh cho trận, nhưng ở trước mặt mọi người, vẫn cố gắng nhịn xuống.

      "Chẳng lẽ chỉ có chết mới tính là mưu sát? Nếu thần vương phi bị nữ nhi Thừa tướng hại chết, ngươi cho rằng Bổn vương chỉ đơn giản nhốt nàng vào đại lao thôi ư? Huống chi, ngày hôm nay việc nàng làm đâu chỉ có mỗi chuyện đẩy Thần vương phi xuống sông, rồi lại còn ngăn cản Thần vương phi kêu cứu."

      Lan phi cả kinh trong lòng.

      "Thần Vương Gia đây là ý gì?" Hoa Thiên Sóc cũng chuyển con mắt nhìn .

      Hàn Hạo Hữu càng nghe càng loạn: "Các ngươi tất cả đứng lên mà ."

      Hoa Thiên Sóc đem Hoa Thừa Tướng đở dậy sau đó tiếp tục hỏi "Thần Vương Gia cũng thể tùy tiện vu oan cho người khác."

      "Vu


      oan? Vu oan ai cũng có khả năng vu oan người của nữ nhi của thừa tướng, muội muội tướng quân.” Thanh của Hàn Hạo Thần càng lúc càng lạnh lùng, chuyện cho tới bây giờ, điều tra hết tất cả, mọi chuyện đều quá ràng.


      tới trước mặt Hoa Thiên Sóc tỉ mỉ : “Ngay gửi từ iPhone của tôi
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 135: Hai Lạc Tử Mộng


      Lúc đầu chỉ nghĩ đến chuyện Hoa Thiên Nhụy ra tay làm Thần vương phi bị thương, lại nghĩ còn dính đến chuyện mưu sát, càng nghĩ rằng còn liên lụy đến nữ nhi làm nương nương, còn dính líu đến chuyện nữa năm trước vương phi mất tích.

      Lan phi biết chuyện thể gạt được, nhưng vì muốn bảo toàn tính mạng của mình, nàng ta thể làm gì khác hơn là tung ra chiêu bài cuối cùng.

      "Hoàng thượng, nô tì bị oan, chính Thần vương phi tự mình lạc đường , tại sao có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu nô tì."

      Nãy giờ Lạc Tử Mộng vẫn yên lặng đứng bên theo dõi diễn biến câu chuyện, sau khi nghe những gì Lan phi hàng lông mày của nàng khẽ nhíu chặt lại. tại nàng hiểu thân phận thực của mình là gì rồi, nhưng mặc kệ mọi chuyện xảy ra như thế nào, ngay cả nàng cũng nhận thấy việc trước đây nhất định là do Lan phi giở thủ đoạn.

      "Ngươi cảm thấy những lời nguỵ biện còn hữu dụng sao?" Hàn Hạo Thần cười lạnh hỏi ngược lại.

      mặt Lan phi đầy nước mắt, nàng ta vội vàng hướng Hàn Hạo Hữu : "Hoàng thượng, nô tì có nguỵ biện, nếu người tin, có người có thể làm chứng cho nô tì, người kia mới chính là Thần vương phi, nàng có thể chứng minh nô tì vô tội."

      Câu của nàng khiến tất cả mọi người đứng ở đây kinh hãi, trái tim Hô Duyên Phong run lên, chưa từng gặp người kia trong lời của Lan Phi, nhưng dường như trong lòng của lại có đáp án mơ hồ.

      Trầm mặc hồi lâu, Hàn Hạo Hữu mới lên tiếng: "Vậy ngươi hãy đưa người kia đến đây."

      nhớ trước đây khi Hô Diên Phong mới đến nước Hàn Vũ, từng rằng Lạc Tử Mộng chính là hoàng phi của , lẽ đời này có hai người giống nhau như đúc cùng tồn tại?

      Khi thị nữ thiếp thân của Lan phi mang theo nữ tử mặc trang phục màu xanh nước biển bước vào, khí như ngưng trệ, tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía nữ tử kia. Lạc Tử Mộng và nữ tử kia giống nhau như đúc, nếu hai người họ mặc trang phục giống nhau, sợ rằng khó có thể phân biệt được ai là ai.

      Hàn Hạo Thần cùng Hô Duyên Phong ngạc nhiên, Hô Duyên Phong biết nương cúi đầu trước mặt mới chính là người cần tìm, nhưng điều khiến Hàn Hạo Thần ngạc nhiên chính là nghĩ rằng đời này lại có người giống Lạc Tử Mộng đến vậy.

      Đến tột cùng ai mới chính là Lac Tử Mộng?

      "Hoàng thượng, vị này mới là Thần vương phi, nô tì phát nàng ấy ở trường đua ngựa, nô tì chưa hề bạc đãi nàng qua, trong khoảng thời gian này đều hết lòng chăm sóc, nếu người tin, có thể hỏi nàng ấy xem sao." Lan phi gắng hết sức biện minh cho mình, nàng ta chỉ sợ nếu bỏ qua cơ hội này bản thân khó có thể bảo toàn mạng sống.

      Vì những lời của Lan phi mà mọi người mới bình tỉnh trở lại, Hoa Thiên Sóc và Hoa Thừa Tướng từ mặt đất đứng dậy, cả hai vẫn tỏ ra hết sức bình thường, nhưng vẫn tin được vào những gì mình nhìn thấy.

      Hàn Hạo Hữu trầm mặc, lâu sau mới mở miệng : "Ngươi tên gì?"

      "Dân nữ Lạc Tử Mộng."

      Ánh mắt Hàn Hạo Thần mở to trong thoáng chốc, làm sao đến cả tên cũng giống nhau? Có lẽ nào phải do Lan phi giở thủ đoạn, mà là do suy nghĩ chưa kĩ càng? Nhưng. . . . . .

      chuyển con mắt nhìn Lạc Tử Mộng đứng thất thần, nàng là người ngày nhớ đêm mong, cho dù hai người rất giống nhau, nhưng ánh mắt kia làm sao có thể nhận lầm được?

      "Ngẩng đầu lên." Hàn Hạo Thần với nữ tử mặc trang phục màu xanh.

      Nàng kia chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mỉm cười dịu dàng, cử chỉ đoan trang, rất có phong thái của tiểu thư khuê các, khí chất đó phải ai cũng có được.

      Hàn Hạo Hữu hỏi nàng: "Ngươi có biết người trước mặt là ai ?"

      Nàng nhìn Hàn Hạo Thần sau đó lắc đầu : " biết."

      Hàn Hạo Hữu chần chừ lúc, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi có nhận ra người đứng bên phải người là ai ?"

      Nàng nhìn Hô Duyên Phong tiếp tục lắc đầu : "Cũng biết."

      "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra ?”

      Lan phi hốt hoảng : "Hoàng thượng, nàng ấy nhớ bất cứ chuyện gì, nô tì phát nàng ấy ở hoàng cung, chắc hẳn nàng ấy là Thần vương phi rồi. Nếu phải là Thần vương phi, vậy làm sao nàng ấy có thể vào cung được? Nô tì chắc chắn về chuyện này, cho nên mới dám mạo hiểm bẩm báo việc với hoàng thượng. tại nô tì có thể khẳng định, nàng ấy chính là Thần vương phi."

      Nàng ta hiểu , chỉ cần nàng và Hoa Thiên Nhụy mực phủ nhận người cùng Hô Diên Phong phải Lạc Tử Mông thực , có như vậy nàng ta mới có thể tránh được kiếp.

      Trong lúc bọn họ tranh luận, Hô Duyên Phong vẫn trầm mặc câu gì, muốn tiến lên phía trước, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lạc Tử Mộng, ngực lại nhói đau. ra mặc dù nàng phải là người muốn tìm, nhưng dù sao cũng dành cho nàng rất nhiều tình cảm, nhìn thấy nàng như vậy, cũng đau lòng.

      "Nhị đệ, Đại hoàng tử, các ngươi nhìn xem, hai người bọn họ ai mới là chính là người của các ngươi." Vấn đề khó khăn này Hàn Hạo Hữu cách nào tự mình giải quyết được, đành phải để cho bọn họ lựa chọn. nghĩ, hai người kia giống nhau như đúc, căn bản phân biệt được ai với ai, hơn nữa cả hai người cùng lúc bị mất trí nhớ, như vậy chọn ai cũng đều giống nhau cả? Vô luận cùng ai ở chung chỗ, cũng đều có thể bắt đầu lại từ đầu.

      Hô Duyên Phong nhìn về phía Lạc Tử Mộng mặc trang phục màu xanh nước biển, thân thể khẽ run, cho dù nàng bị mất trí nhớ, nhưng khi đặt hai Lạc Tử Mộng ở chung chỗ, có thể nhận ra được, nữ tử dịu dàng như nước kia mới là người trong lòng của . Chung sống nhiều năm như vậy, thương nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhận biết?

      Nàng có khỏe hay ? Trong khoảng thời gian này nàng sống thế nào? Sao nàng lại vô duyên vô cớ mất tích, còn nữa tại sao nàng lại xuất ở đây?

      Nhìn thấy ánh mắt Hô Duyên Phong dành cho nữ tử khác có dáng dấp giống mình, trong lòng Lạc Tử Mộng khó chịu muốn chết, nàng hiểu chuyện gì xảy ra. Giá mà nàng có thể nhớ ra chút gì đó, có lẽ nàng khó chịu như bây giờ. Người luôn miệng muốn lấy nàng làm vợ, tại lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn nữ tử khác.

      Hàn Hạo Thần thấy ánh mắt Lạc Tử Mộng vẫn luôn nhìn về phía Hô Duyên Phong, trong lòng cảm thấy thoải mái. giơ tay muốn chạm vào người nàng, nhưng Lạc Tử Mộng lại sợ hãi lùi lại vài bước.

      "Thần Vương điện hạ, thỉnh tự trọng." Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần .

      Tay Hàn Hạo Thần vẫn giơ ở giữa trung, lại có cách nào để xuống được, đáy mắt nén bi thương muốn nàng nhìn thấy, nhưng giọng của khàn khàn: "Mộng nhi, buổi tối khi ngủ nàng còn có thói quen đạp chăn ?"

      Lạc Tử Mộng chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, đầu óc nàng trống rỗng, sao có thể biết được việc nàng hay đạp chăn khi ngủ?

      Nàng và Hô Diên Phong chưa bao giờ ngủ chung giường, đến Hô Diên Phong còn biết nàng có thói quen này, chỉ có mình Hinh Lan biết, buổi tối nàng ấy phải thức dậy biết bao nhiêu lần để đắp chăn cho nàng, nhưng làm sao có thể biết chuyện này?

      Chẳng lẽ nàng là. . . . . .

      Trái tim nhói đau. Nàng phát bản thân mình thể tiếp nhận được ánh mắt của , bởi vì vừa nhìn thấy ánh mắt nàng đau lòng, tự nhiên sinh ra cảm giác buồn rầu, tựa như mỗi đêm nhìn trăng sáng cảm nhận thấy có người nào khóc .

      Lạc Tử Mộng hốt hoảng quay đầu nhìn Hô Diên Phong: "Phong. . . . . ."

      Nghe thấy Lạc Tử Mộng gọi mình, Hô Diên Phong nhìn về hướng nàng, phát Hàn Hạo Thần muốn giơ tay chạm vào gò má nàng. Theo bản năng, đẩy Hàn Hạo Thần ra kéo Lạc Tử Mộng về phía mình.

      Hàn Hạo Thần cũng có ý định từ bỏ, đưa tay kéo Lạc Tử Mộng vào trong ngực, Lạc Tử Mộng bị Hàn Hạo Thần ôm chặt trong lồng ngực, chẳng phải nàng nên tức giận hay sao? Nhưng nàng lại phát ra cảm giác này rất quen thuộc, giống với cảm giác khi được Hô Diên Phong ôm.

      "Đại hoàng tử, ngươi muốn cả hai người ư?"

      Câu hỏi của Hàn Hạo Thần khiến Hô Diên Phong cho sửng sốt. Đúng vậy, biết nàng là Thần vương phi, thế nhưng mới vừa rồi muốn đoạt lại nàng từ tay Hàn Hạo Thần.

      "Chuyện này. . . . . . Đại hoàng tử." Hàn Hạo Hữu mở miệng hỏi: " biết trong hai người ai mới là hoàng tử phi? Là người mặc trang phục màu trắng, hay là người mặc trang phục màu xanh?"




      Lời vừa ra, tầm mắt hai Lạc Tử Mộng cùng rơi người Hô Duyên Phong, đột nhiên nữ tử mặc trang phục màu xanh nước biển chuyển mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần đứng bên cạnh Lạc Tử Mộng, khi ánh mắt hai Lạc Tử Mộng chạm vào nhau,trong đầu đột nhiên lóe lên vài hình ảnh.


      Hơn nữa, hai người bọn họ giống nhau như đúc.


      Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Lạc Tử Mộng có thể cảm nhận được dường như nữ tử kia che dấu điều gì đó sau khi nhìn vào ánh mắt nàng ấy, mà chuyện này nàng chưa bao giờ trải qua. Nàng cúi đầu nhìn về phía ngón tay của nàng ấy, phía chiếc nhẫn.


      Tâm đột nhiên nhói đau, nàng lảo đảo thiếu chút nữa đứng vững ngã chúi xuống mặt đất, cũng may nhờ Hàn Hạo Thần đỡ mới bị ngã xuống, nhưng bất tri bất giác, hai mắt dâng lên tầng sương mù, khỏi chua xót trong lòng.


      Lạc Tử Mộng tránh người khỏi Hàn Hạo Thần từ từ về phía nữ tử kia, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn tay nàng ấy, nước mắt ngừng rơi xuống.


      Biểu của nàng khiến mọi người ở đây kinh ngạc, cũng làm cho Hàn Hạo Thần và Hô Duyên Phong biết phải làm thế nào.


      "Chiếc nhẫn này ngươi lấy ở đâu?" Lạc Tử Mộng mở miệng hỏi nàng ấy, giọng khàn khàn được ràng.


      Lạc Tử Mộng giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn tay mình, nàng hoảng sợ, giống việc thấy người giống mình như đúc đứng ở trước mặt.


      "Cái này . . . . . . người đeo nó lên tay của ta."


      Lạc Tử Mộng đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn kia, nó mang đến cho nàng cảm giác rất ấm áp, phía chiếc nhẫn gắn viên kim cương, nước mắt của nàng chậm rãi xuống viên kim cương đó. Trong giây lát, sau khi nước mắt của nàng xuống chiếc nhẫn kia, lập tức khiến toàn thân chiếc nhẫn sáng ngời, ánh sáng bắn ra bốn phía.


      "A. . . . . ."

      Hai người nắm chặt tay, đột nhiên lên tiếng sợ hãi.


      “Mộng nhi!” Hàn Hạo Thần và Hô Diên Phong cùng lúc kêu lên, bọn họ muốn chạy về phía các nàng, lại phát rằng bản thân thể đến gần được. Nếu phải tận mắt được chứng kiến, mọi người cũng thể nào tin nổi đây là thực.


      Khi hai người mở mắt, tất cả trí nhớ được khôi phục hoàn toàn, quận chúa Lạc Tử Mộng của nước Ngân Nguyệt tại sao người trước mặt lại có dáng dáp giống nàng, như cùng mẹ sinh ra.


      “Chiếc nhẫn của ngươi…….Có phải do người tên là Hô Diên Phong đeo lên phải ?” Lạc Tử Mộng hỏi nàng.


      Hô Diên Phong nghi ngờ trong lòng, bọn họ mới vừa gặp lại nhau, đeo nhẫn cho nàng lúc nào, chính cũng ngờ.


      ngờ Tử Mộng Quận chúa gật đầu đáp: “Đúng vậy.”


      Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Hô Diên Phong sau đó với Lạc Tử Mộng: “Ta đến nơi rất kì lạ, người kia cùng Phong rất giống nhau, chiếu cố ta cả đời, quen biết ta từ bé, sau đó đeo chiếc nhẫn này vào ngón tay của ta.”


      Nghe đến đó, Lạc Tử Mộng khóc thành tiếng, ra vẫn còn nhớ nàng và từ lớn lên cùng nhau, ở thế giới đó nàng chỉ có là bạn, hán từng muốn chăm sóc nàng cả đời. Lời đó của nàng cũng chỉ cho là trò đùa, nhưng ngờ lại làm . Nhưng tại nàng thể quay về, mà Tử Mộng Quận chúa cũng quay lại đây, giờ đây sống ra sao?


      Nhưng…… cái thế giới này tại sao có thể xuất hai người giống nhau như vậy, ràng Tử Mộng Quận chúa chính là kiếp trước của nàng, hôm nay Tử Mộng Quận chúa trở lại đây, có lẽ nào nàng sắp trở về thế giới tại rồi?


      Ở chỗ này còn có người nàng …… Hàn Hạo Thần!


      Nàng nhìn Hàn Hạo Thần, rất tốt, cho tới bây giờ luôn đối xử với nàng rất tốt, cuộc đời này nhất định nàng phải phụ lòng người sao.


      “Mộng nhi, nàng làm sao vậy?” Hàn Hạo Thần tiến lên thử chạm vào người Lạc Tử Mộng, phát bây giờ có thể đến gần nàng.


      tại…… Có phải hai người nhớ ra được điều gì đó rồi ?” Hàn Hạo Hữu thử lên tiếng dò xét. Mọi chuyện vừa mới xảy ra thần kì, cho đến giờ tinh thần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.


      Lạc Tử Mộng cúi đầu cười, mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này là quá ly kỳ, vốn nàng tưởng rằng chuyện nàng xuyên qua đến đây là chuyện thể tưởng tượng nổi, lại ngờ còn có chuyện còn đáng kinh ngạc.


      Nàng hỏi Hàn Hạo Thần, hỏi: “ biết Thần Vương điện hạ nhận ra ta là Thần vương phi chưa? Ngươi chớ nhận nhầm người khác là Thần vương phi”


      Hàn Hạo Thần hết nhìn nàng lại quay sang nhìn Tử Mộng Quận chúa, suy nghĩ lát, kéo nàng ôm vào trong ngực, chỉ sợ lại lần nữa nàng biến mất khỏi hán: “ nhận lầm, vĩnh viễn nhận lầm, nàng chính là Mộng nhi của ta, ta làm sao có thể nhận lầm được.”


      Lạc Tử Mộng đưa tay vòng qua hông của , nàng hiểu tại sao trước đây khi mất trí nhớ, mỗi lần tựa vào ngực Hô Diên Phong nàng đều có cảm giác xa lạ, bởi vì người trước mắt nàng đem đén cho nàng cảm giác quen thuộc, đây mới chính là cái ôm thuộc về nàng.


      Hô Diên Phong tiến lên ôm Tử Mộng Quận chúa, từng nhận nhầm người khác là nàng, khi nhận ra người đó phải là nàng nhưng vẫn từ bỏ được, lại nghĩ tới đột nhiên nàng xuất trước mặt .


      “Mộng nhi…… xin lỗi!” Hô Diên Phong tự trách bản thân.


      Tử Mộng Quận chúa hiểu, trong khoảng thời gian nàng có ở đây, Lạc Tử Mộng luôn ở cùng với , đối với nàng nảy sinh ra tình cảm cũng là điều thể tránh khỏi. Nàng luôn là người thấy tình đạt lý, nên Hô Diên Phong càng thêm đau lòng.


      Mà chủ ý của Lan phi là dùng việc mất trí nhớ của Tử Mộng Quận chúa tránh việc mình bị trách phạt, lại nghĩ rằng nàng giúp họ tay. Tội cố ý mưu sát của Hoa Thiên Nhụy khó có thể thoát.


      Hoa Thừ Tướng vì muốn giữ lại mạng sống cho nữ nhi, cam tâm tình nguyện từ bỏ chức vụ Thừa Tướng, cách chức làm thảo dân bình thường, Lan phi bị cấm túc trong cung của mình.


      Hàn Hạo Thần muốn bọn họ chiếm tiện nghi như vậy, bởi vì Hoa Thiên Sóc là tướng quân, nên bọn họ có thể nhờ vào Hoa Thiên Sóc mà lo đến chuyện cơm ăn áo mặc. Cho nên Hoa Thiên Sóc được cung cấp cho bọn họ bất cứ thứ gì, thể đưa ngân lượng, bọn họ cũng được phép vào ở trong phủ tướng quân.


      Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc đành phải thỏa hiệp, Hàn Hạo Thần mới cho bọn họ con đường sống, nhưng Lạc Tử Mộng lại có ý định từ bỏ.
      Last edited by a moderator: 19/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :