Chương 133: Cướp đoạt Mộng nhi
Hàn Hạo Thần lòng lo lắng cứu người, hoàn toàn để ý đến thời gian, Thiệu Tần nhìn được nữa, bước lên giọng điệu có chút bất kính: " phải bọn chúng muốn tạo phản, mà là nữ nhi Thừa tướng muội muội tướng quân muốn giết người."
" bậy bạ gì đó." Hoa Thiên Sóc đưa tay ra muốn cứu người, lại bị Thiệu Tần dùng kiếm chặn lại.
" bậy? Là Thiệu Tần tận mắt nhìn thấy, Tam Tiểu Thư còn dùng tảng đá đánh lên đầu Vương phi cố gắng nổi lên mặt nước kêu cứu." Thiệu Tần dường như là nghiến răng nghiến lợi ra, cũng giận chính mình, nếu phải rời quá xa, làm sao lại kịp cứu người cơ chứ, lúc phi thân tới chỉ tới kịp ngăn cản Hoa Thiên Nhụy dùng tảng đá đánh lên đầu Lạc Tử Mộng lần thứ hai.
"Ta...ta có!" Hoa Thiên Nhụy vẫn còn ngừng ngụy biện.
Nghe vậy, Hoa Thiên Sóc và Hàn Hạo Thần đồng thời nhìn về phía trán Lạc Tử Mộng, nhìn thấy vết máu ghê người từ trán của nàng chảy xuống, vừa rồi rồi bị tóc che nhìn thấy, lúc này Hàn Hạo Thần vạch tóc ra vừa nhìn thấy, cả trái tim đều muốn vỡ ra .
nghĩ nếu đặt nàng dưới cánh để chở chắc chắn nàng thương tổn, nhưng thể nào ngờ được nàng vừa mới bước chân vào vương phủ gặp được kiếp nạn này, mà lại chính là người gián tiếp hại nàng.
Nghĩ đến vừa rồi Lạc Tử Mộng muốn kêu cứu lại bị Hoa Thiên Nhụy dùng tảng đá nện xuống nước, chỉ muốn đem nàng ta băm thành trăm mảnh.
"Tỉnh tỉnh!" Nhìn thấy Lạc Tử Mộng nôn nước ra, ngón tay giật giật chậm rãi mở mắt ra, mọi người chung quanh tất cả đều thở phào nhõm, nếu nàng bị đuối nước mà bỏ mạng, cái chết này chỉ liên lụy đến mình Hoa Thiên Nhụy.
Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng mở mắt ra mờ mịt nhìn , kích động lập tức đem Lạc Tử Mộng ôm vào trong ngực: "Mộng nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh, nàng có biết hù chết ta rồi , nàng ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện gì được."
Bây giờ Lạc Tử Mộng mặc dù toàn thân vô lực, nhưng vẻ mặt rất kinh ngạc, trầm mặc hồi lâu, nàng mới rù rì : "Thần Vương Gia, ngươi nhận lầm người rồi, ta phải thần vương phi, ta là. . . . . ."
"Là nàng! Đúng là nàng! Nàng chính là Mộng nhi của ta. . . . . ."
"Thần Vương Gia. . . . . ."
Lạc Tử Mộng hiểu ra sao, tuy nhiên bản thân đối với giảm bớt phòng bị, bởi vì ở trong giây lát chìm vào đáy nước kia, nàng thấy hình ảnh ràng lên trong đầu nàng, giống như nàng từng trải qua .
Hơn nữa nàng từ khi nàng đến đây cũng thấy thần vương phi, nàng cùng hiểu nàng là thần vương phi, hay do Hàn Hạo Thần nhận lầm người.
Trong phút chốc, lời của Hô Diên Sơn chợt lóe lên, , nàng phản bội Hô Diên Phong thích nam nhân khác, chẳng lẽ người nam nhân này là —— Hàn Hạo Thần?
Lúc còn suy nghĩ có người kéo Lạc Tử Mộng từ trong lòng Hàn Hạo Thần ra.
"Hàn Hạo Thần! Ngươi nên quá đáng như vậy!" Hô Diên Phong đem Lạc Tử Mộng từ mặt đất đỡ dậy, mà Hàn Hạo Thần nhưng cũng lôi kéo Lạc Tử Mộng để cho Hô Diên Phong đụng vào nàng.
"Bổn vương quá đáng hay là Hô Diên Phong ngươi quá đáng, vị hôn thê của mình thấy liền bày kế đoạt nư nhân của bổn vương, chẳng lẽ đây chính là tác phong của nước Ngân Nguyệt các ngươi?" Hàn Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi , nếu lúc này tay có kiếm, sớm dùng kiếm đâm tới ngực .
Hô Diên Phong trong lòng lúc đầu có chút chột dạ, nhưng khi bị Hàn Hạo Thần dùng lý lẽ chính đáng như vậy chỉ trích, nắm chặt quyền được bất cứ câu gì, nhưng mặt lại lúc trắng lúc xanh.
Lạc Tử Mộng thấy vậy đến bên cạnh Hô Diên Phong tức giận với Hàn Hạo THần: "Ngươi làm gì mà hung dữ như vậy?"
"Mộng nhi!" Mặc dù Hàn Hạo Thần biết nàng bây giờ chưa hoàn toàn nhớ lại , nhưng thấy nàng bảo vệ cho Hô Diên Phong, trong lòng rất buồn bực, khó chịu cực kỳ.
Hô Diên Phong lúc này mới hơi yên tâm, mới vừa rồi nhìn thấy Lạc Tử Mộng nhìn vào mắt Hàn Hạo Thần, cho là nàng nhớ ra, cho nên dám tiến lên cướp người, nhưng bây giờ nếu biết nàng chưa khôi phục trí nhớ, liền có thể đúng lý hợp tình đem nàng đoạt lại bên cạnh mình.
hèn hạ cũng được, tiểu nhân cũng thế, trong khoảng thời gian ở chung này, buông tay được nữa.
Thấy Hô Diên Phong vẫn còn đoạt người thương, Hàn Hạo Thần nắm chặt tay các khớp xương phát ra tiếng kêu "Khanh khách".
"Người đâu!" Hàn Hạo Thần kiềm chế được hét lên tiếng.
"Có thuộc hạ." Thiệu Tần trả lời ngay, hộ vệ xung quanh tất cả đều xông lên.
Lạc Tử Mộng thấy thế nép chặt vào trong ngực Hô Diên Phong, y phục của nàng được ánh mặt trời chiếu vào, cho nên khô hơn phân nửa, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Hàn Hạo Thần như vậy, nàng cảm giác được khí lạnh từ chân lan tràn đến khắp cả người.
"Thần Vương Gia chẳng lẽ muốn bắt giữ người giữa ban ngày như thế này sao?" Hô Diên Phong ôm chặt lấy Lạc Tử Mộng, sợ mình vừa nới lỏng bị Hàn Hạo Thần cướp .
Hàn Hạo Thần thấy Hô Diên Phong đảo ngược trắng đen nên tức giận thôi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hô Diên Phong cả giận : "Cướp người? Bổn vương chỉ muốn dành lại vương phi của bổn vương mà thôi."
vừa xong, Hàn Hạo Thân giơ tay lên ý bảo mọi người bao vây Hô Diên Phong lại, liên quan đến nhiếp thân thị vệ của , mà bị chuyển biến này dọa sợ đến mức dám nhúc nhích, người mặc dù cất giấu ít lọ thuốc độc, nhưng nàng có cách nào xuống tay được với Hàn Hạo Thần. Nàng cũng hiểu nổi, nhìn thấy Hàn Hạo Thần khi dễ mình như vậy, nàng lại có cách nào hận được.
Thiệu Tần tận mắt nhìn thấy Lạc Tử Mộng dụng độc giết người, mới vừa thấy nàng đem bàn tay đến bên hông, lúc đầu muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại thấy nàng thu tay trở về, cũng thở hơi trong lòng lại dấy lên hi vọng, nhìn qua so với lần đâu tiên nàng gặp Hàn Hạo Thần tốt hơn rất nhiều, ít nhất hạ thủ với Hàn Hạo Thần giống như những người khác. Hàn Hạo Thần chú ý đến Thiệu Tần, bây giờ trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn đoạt lại Lạc Tử Mộng.
do dự nữa, tiến lên kéo lấy cánh tay Lạc Tử Mộng, cánh tay còn lại đánh nhau với Hô Diên Phong, mà Hô Diên Phong cũng như thế. Nô
tài nha hoàn xung quanh chưa bao giờ thấy trận chiến như vậy, tất cả đều dọa sợ lùi về phía sau cách chỗ đó xa. Quý Vân Hạc nãy giờ vẫn sau Hô Diên Phong lúc đầu bọn họ ở tiền thính, khi Hô Diên Phong cũng theo tới đây, nhưng ngờ chuyện lại diễn biến đến nước này, muốn ra tay lại bị Thiệu Tần cản được.
“Đừng đánh.” Lạc Tử Mộng biết tại sao trong nháy mắt Hàn Hạo Thần lại nổi điên muốn dành nàng, nhưng mặc kệ là ai bị thương, trong lòng nàng đều sợ hãi.
Hoa Thiên Sóc thấy tình huống ổn, nếu là Hô Diên Phong ở Hàn Vũ nước bị Hàn Hạo Thần đả thương, tai họa chỉ mình vương phủ, mà là cả Hàn Vũ nước.
“Thần Vương Gia và Đại hoàng tử các ngươi đừng đánh nữa.” Hoa Thiên Sóc thấy bọn họ hoàn toàn nghe khuyên can, thể làm gì khác hơn là bay người lên động thủ để can ngăn.
“Hoa tướng quân, nơi này có chuyện của ngươi, Bổn vương xem Đại hoàng tử, đến tột cùng là vô liêm sỉ đến mức nào.” Hàn Hạo Thần xong đánh chưởng vào ngực Hô Diên Phong, ngay lập tức Hô Diên Phong phun ra ngụm máu tươi.
“A! Phong!” Lạc Tử Mộng nâng tay lên muốn sử dụng độc với Hàn Hạo Thần, nhưng cuối cùng lại thả xuống, thấy Hàn Hạo Thần muốn đánh tới nữa, nàng lập tức ngăn cản trước mặt Hô Diên Phong.
chưởng của Hàn Hạo Thần đánh đến trước mặt Lạc Tử Mộng liền thu tay lại, nếu quyền này của đánh qua, Lạc Tử Mộng cho dù chết, gương mặt cũng tê liệt.
Khi thu quyền Lạc Tử Mộng mở mắt ra, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Nàng dĩ nhiên biết quyền kia sức mạnh như thế nào, quyền phong đánh tới, trong thời tiết nóng như vậy vẫn cảm giác được khí lạnh ập tới trong nháy mắt.
“Nàng điên rồi!” Trong tim Hàn Hạo Thần đau nhói, chỉ vì vừa rồi mình đột nhiên thu quyền lại khiến cho nội lực đánh cho bản thân bị thương, hơn nữa là bởi vì Lạc Tử Mộng đứng chắn trước mặt Hô Diên Phong bảo vệ .
Nhưng suy nghĩ lại từng bởi vì nàng và Hoa Thiên Nhụy đánh vỡ cây trâm mà trách cứ nàng, lại bởi vì nàng đẩy ngã Hoa Thiên Nhụy nên ôm Hoa Thiên Nhụy ngay trước mặt nàng, đến bây giờ vẫn hối hận thôi, có lẽ khi đó nàng rất đau lòng? Vậy mà lúc ấy cảm thấy nàng quá tùy hứng, cũng tự nhận là vì tốt cho nàng mà làm như vậy, bây giờ suy nghĩ chút, là sai lầm rồi.
ra đây chính là Nhân Quả báo ứng, kết quả ngày hôm nay là điều nên nhận được.
Lạc Tử Mộng đỡ Hô Diên Phong trừng mắt về phía Hàn Hạo Thần chất vấn: “Thần Vương Gia muốn giết người sao? Ta rồi ngươi nhận lầm người, ngươi phải thần vương phi của ngươi ở trong phủ sao, mà ta là Quận chúa nước Ngân Nguyệt, là Đại Hoàng tử.....”
“Ngươi chính là thần vương phi, là nữ nhân Bổn vương!” Hàn Hạo Thần xong như đinh chém sắt.
“Cái gì?” Lạc Tử Mộng cau mày nhìn chằm chằm vào , cảm giác là đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ phải hay phải vương phi của nàng còn biết nữa hay sao?
Hàn Hạo Thần lấy tay tay kéo Lạc Tử Mộng qua : “Nàng chính là thần vương phi của Bổn vương, trong phủ có vương phi khác, chỉ có mình nàng, nàng bị Hô Diên Phong lừa lúc bị mất trí nhớ mà thôi, chẳng lẽ nàng nhớ gì nữa sao?”
Thấy vẻ mặt Lạc Tử Mộng tràn đầy mê mang, Hàn Hạo Thần lại hỏi: “Chẳng lẽ nàng nhớ ta, nhớ vương phủ, nhớ ‘Tầm Mộng cư’ nơi mà trước đây nàng ở, cũng nhớ nàng rất thích chơi xích đu?”
Trong lòng Lạc Tử Mộng bị những lời đó của làm chấn động, nàng đối với Tầm Mộng Cư và xích đu có cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa đến mỗi nơi trong vương phủ, đều có cảm giác quen thuộc, đặc biệt là nhìn vào ánh mắt mong chờ của vào lúc này, trong lòng của nàng thoải mái, rất khó chịu.
“Phong.....” Lạc Tử Mộng bị những lời của làm cho hoảng sợ, tránh ra khỏi tay của xoay người tới bên cạnh Hô Diên Phong vội vàng hỏi “Những điều có đúng là ? Ta..... Cùng .....”
“ phải! phải! phải!” Hô Diên Phong cũng luống cuống, để ý đến máu khóe miệng , lôi kéo Lạc Tử Mộng ngừng cho nàng biết, “Nàng biết , chỉ vì nàng giống vương phi của mà thôi, như thế mà thôi......”
“Hô Diên Phong! Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi!” Hàn Hạo Thần gần như muốn bóp nát , vừa định động thủ, Hoa Thiên Sóc lập tức ngăn cản hai người, “Các ngươi đừng nữa cải lộn như vậy nữa, cứ như vậy cả hai bên đều tổn hại, cuối cùng vẫn có kết quả, bằng vào cung để hoàng thượng giải quyết.”
vừa chuyện vừa liếc mắt về Hoa Thiên Nhụy, mặc kệ nàng làm cái gì, rốt cuộc vẫn là muội muội của , rơi vào trong tay Hàn Hạo Thần, nàng chắc có kết quả tốt, thay vì ngồi chờ chết, bằng đến cầu xin Hàn Hạo Hữu.
Hàn Hạo Thần cũng cảm thấy có lý, nhưng dụng ý của Hoa Thiên Sóc cũng bị Hàn Hạo Thần nhìn thấu đáo, giờ phút này có thể cứng rắn đem đoạt lại Lạc Tử Mộng, nhưng sau đó, Lạc Tử Mộng hận , và cũng để Hàn Hạo Hữu nắm được nhược điểm.
Nhưng ngược lại lần này muốn nhìn xem Hàn Hạo Hữu xử lý chuyện này như thế nào, kết quả là nghiêng về phía đệ đệ của , hay nghiêng về phía Hô Diên Phong hoàng tử nước Ngân Nguyệt.
Hoa Thiên Nhụy ra lệnh cho thị vệ nhường đường, xem ra quyết định vào cung gặp vua, mà nàng bị áp giải vào, nàng lo lắng gọi Hàn Hạo Thần lại: “Thần ca, ta là bị oan uổng, ta thương tổn nàng.”
Lạc Tử Mộng chạm vào vết thương mà thái y vừa giúp nàng xử lý, mặc dù bôi thuốc và băng lại, nhưng vẫn có cảm thấy vết thương khá lớn, cho dù dùng tóc che, mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được vết thương.
Nàng chỉ nhàng “a” tiếng, cả trái tim Hàn Hạo Thần cũng nhéo lên, xoay người ra lệnh: “Đem Hoa Thiên Nhụy nhốt vào đại lao, có Bổn vương ra lệnh cho bất cứ ai thăm hỏi.”
“Thần ca ca! Tại sao ngươi có thể đem ta nhốt vào đại lao? Thần ca ca..... Làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy....... Đại ca! Cứu ta......” Hoa Thiên Nhụy khóc đến run rẩy cả người.
“Dẫn !” Lời của Hàn Hạo Thần cho phép vãn hồi.
“Vương Gia!” mặt của Hoa Thiên Sóc còn vẻ phóng đãng như những này thường mà còn kiềm chế được nữa, biết lần này Hoa Thiên Nhụy chạm đến ranh giới cuối cùng của Hàn Hạo Thần, nàng động đến người nên động.
Hàn Hạo Thần xanh mặt nhìn chằm chằm Hoa Thiên Sóc : “Đây là lệnh của Bổn vương.”
Mệnh lệnh của trừ Lạc Tử Mộng có thể phản bác, ngay cả hoàng thượng cũng phải cố kỵ ba phần, huống chi là Hoa Thiên Sóc . Hoa Thiên Sóc tự biết đạo lý này, nên cũng thêm gì nữa, cũng phải cứu, mà là tại chỉ có thể đợi vào cung lại nghĩ biện pháp.
Đây là Thần vương phủ, tất cả mọi chuyện đều làm chủ được, cho dù nếu so võ công, mặc dù kiêu dũng thiện chiến, nhưng vẫn chênh lệch quá xa với Hàn Hạo Thần, hơn nữa chỗ này tất cả đều là người của .
Hàn Hạo Thần thấy thêm gì nữa, liền phân phó với Liên Vân: “Mang vương phi thay quần áo.”
Liên Vân lên tiếng trả lời đến trước mặt Lạc Tử Mộng, nhưng nàng vẫn nhúc nhích, Hô Diên Phong cũng chịu buông tay, Hàn Hạo Thần liền kéo Lạc Tử Mộng qua dùng thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Nàng phải muốn mặc quần áo này gặp vua chứ? đổi bộ khác.”
Lạc Tử Mộng cúi đầu nhìn xuống, y phục của nàng mặc dù khô hơn phân nửa, nhưng vẫn còn ướt, hơn nữa vừa rồi nằm mặt đất, chắc hẳn sau lưng đều dơ bẩn, hơn nữa nàng cũng muốn chải tóc lại.
Nhíu mày chặt, cuối cùng nàng vẫn thỏa hiệp.
Tầm mắt của Hô Diên Phong vẫn nhìn theo hướng của Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần khẽ cong môi, trong lòng tất nhiên cam lòng, nữ nhân của tại sao lại để cho ta nhớ thương như vậy.
Nghĩ tới đây, liền dùng thân hình to lớn của mình chắn lại tầm mắt của Hô Diên Phong, trong con ngươi tràn đầy khiêu khích. Nhưng Thiệu Tần lại bắt đầu toát mồ hôi, biết bắt đầu từ lúc nào gia của bọn họ lại có những hành động ngây thơ như vậy, giống như là bình giấm chua bị đổ, ngay cả người khác liếc mắt nhìn cùng cho phép.
Khi Lạc Tử Mộng thay quần áo xong từ nơi xa đến ánh mắt của Hàn Hạo Thần sáng ngời. Liên Vân quả nhiên là nha đầu thông minh, để nàng mặc vào bộ quần áo mà tự bản thân Hàn Hạo Thần mời cửa hàng may mặc đến may quần áo cho nàng, vải là Hàn Hạo Thần lấy từ xưởng dệt tốt nhất nước Hàn Vũ, chuyên cung cấp cho Hoàng thất.
Mà có ý nghĩa nhất là, bộ quần áo là tự tay Hàn Hạo Thần lựa chọn từ màu sắc đến kiểu dáng, lúc ấy Lạc Tử Mộng rất thích màu đỏ, Hàn Hạo Thần thích màu trắng, vì thế Lạc Tử Mộng còn bá đạo, ngay đến cả việc mặc quần áo cũng quản, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ mặc quần áo mà lựa chọn.
ra bây giờ suy nghĩ chút, Lạc Tử Mộng cũng tùy hứng như vậy, rất nhiều khi nàng cũng theo , nếu lúc trước muốn may đồ màu đỏ cho nàng thể cần, nhớ lúc ấy nàng : “Quần áo của ta chỉ cần mình chàng thấy đẹp mắt là được, ra màu đỏ chót cũng thích hợp với ta.”
Chương 134: Vạch trần chân tướng
Bây giờ mới biết, phải do nàng nghĩ thông, mà nàng học được nhân nhượng, nếu ngay hôm đó gặp nhau ở chợ, nàng mặc y phục màu đỏ thầm. ra nàng màu đỏ, giống như tính cách của nàng, hoạt bát hiếu động tràn đầy tinh thần, chỉ là nàng nguyện ý vì thay đổi, cũng giống như cũng nguyện ý vì nàng buông tha tất cả.
nhìn thấy nàng như tiên nữa hạ phàm nhanh đế, đôi mắt bất tri bất giác che lên tầng sương mù.
Mộng nhi, cho tới nay ta đều cho là chỉ mình ta đơn phương nàng, nhưng lại biết rằng nàng làm nhiều chuyện vì ta như vậy, từ bỏ nhiều thứ như vậy, nhưng nàng bất cứ câu nào.
ra , Hàn Hạo Thần lại biết, nàng có thể vì bỏ qua đâu chỉ từng này.
——* Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách *——
Trong Thiên điện, Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu, Hô Diên Phong, Lạc Tử Mộng và Lan phi đều tập trung ở trong phòng, bởi vì dính đến chuyện nhà của hoàng thất, cho nên Hàn Hạo Hữu xử lý Kim Loan điện, mà Hoa Thiên Sóc nhanh chóng đến phủ thừa tướng mời Hoa thừa tướng đến.
Hàn Hạo Hữu nghe bọ họ cho đầu óc choáng váng, lát Thần Vương phi, lát Hoàng tử phi, lát sau lại Quận chúa, trước mắt Lạc Tử Mộng có nhiều thân phận như vậy. Nhưng Hàn Hạo Thần cho rằng nàng là Thần vương phi, Hô Diên Phong lại nhất định nàng là Quận chúa, cũng chính là hoàng tử phi tương lại của .
Cuối cùng, Hàn Hạo Hưu đỡ trán nhìn về phía Lạc Tử Mộng hỏi "Ngươi cũng gọi là Lạc Tử Mộng sao? Vậy cuối cùng ngươi là thần vương phi hay là hoàng tử phi?"
Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần, rồi lại nhìn Hô Diên Phong, vừa định mở miệng, Hàn Hạo Thần vượt lên trước bước giải thích với chuyện Lạc Tử Mộng mất trí nhớ. Nhìn thấy như vậy, Hàn Hạo Hữu cảm thấy choáng váng, cho dù là Bao công tái thế, cũng cách nào phán định được thân phận giờ của Lạc Tử Mộng là gì, bởi vì nàng mất trí nhớ.
thở dài cái lại uống hớp trà, cảm thấy đụng đến chuyện rất khó giải quyết.
Trong suốt cả quá trình, Lan phi nhíu chặt lông mày lại mực trầm tư, suy nghĩ hoảng loạn như Hàn Hạo Hữu. Nhưng nàng nghĩ lại chuyện bọn họ tranh cãi căn bản là hai chuyện, nhưng mà cũng có chút liên hệ.
"Lan nhi, chuyện này nàng thấy thế nào?" Hàn Hạo Hữu thấy Lan Phi mất hồn, còn tưởng rằng nàng giúp suy tính, vì vậy chuyển con mắt nhìn nàng.
Lan phi lúng túng mỉm cười, tròng mắt lóe lên : "Hoàng thượng, nô tì. . . . . . Cũng cảm thấy rắc rối." biết tại sao, hôm nay nàng cứ có cảm giác tâm hoảng ý loạn, như sắp có chuyện gì xảy ra.
"Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."
Bên ngoài Thiên Điện, truyền tới thanh của Hoa thừa tướng, sau lưng còn có Hoa Thiên Sóc. Hàn Hạo Thần biết nhất định bọn họ đến đây là vì chuyện của Hoa Thiên Nhụy, nhưng tại chưa có ý định xử lý chuyện Hoa Thiên Nhụy, nhưng mà bọn vội vàng chạy tới, chắc chắn xử lý là được rồi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Hoa Thiên Nhụy có gan phái sát thủ đến tận nước Ngân Nguyệt để giết Lạc Tử Mộng, nàng nhất định phải trả cái giá cao.
Hàn Hạo Hữu thấy Hoa Thừa Tướng và Hoa Thiên Sóc vội vàng chạy tới, trái lại có chút nghi ngờ: "Hai vị ái khanh đến đây có chuyện gì? Vì sao lại vội vàng như vậy?"
Sau khi Hoa Thừa Tướng vào Thiên Điện lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng! Xin hoàng thượng cứu tiểu nữ."
Lan phi và Hàn Hạo Hữu hai mặt nhìn nhau, sau đó Hàn Hạo Hữu hỏi "Chẳng lẽ Thiên Nhụy xảy ra chuyện gì?"
Hoa Thừa Tướng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, đáy mắt có chút tức giận nhưng lại dám tỏ vẻ, ngước mắt nhìn về phía Hàn Hạo Hữu : "Hoàng thượng, Nhụy nhi trẻ người non dạ làm số chuyện ngốc nghếch, nghĩ lại bị Thần Vương gia lại bắt lại, hôm nay vẫn còn ở trong đại lao thần vương phủ."
Hàn Hạo Hữu nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi "Nhị đệ, chuyện là ?"
Việc này còn chưa giải quyết xong, lại có chuyện khác nổi lên, Hàn Hạo Hữu chỉ cảm thấy bể đầu sứt trán.
Hàn Hạo Thần vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nhưng vẻ mặt lại trầm xuống mấy phần, trợn mắt nhìn Hoa Thừa Tướng sau đó hừ lạnh tiếng: "Trẻ người non dạ? làm ra chuyện ngốc nghếch?" cất bước tới trước mặt Hoa Thừa Tướng mắt nhìn xuống tiếp tục , "Lệnh ái qua tuổi cập kê, làm sao có thể là trẻ người non dạ được? Hơn nữa ngay đến cả chuyện mưu sát cũng là chuyện , người mang tội danh giết người có phải tất cả đều phải đền mạng ."
"Mưu sát?" Đối với cái này hai từ, đừng Hàn Hạo Hữu, ngay đến cả Lan phi cũng cảm thấy hoảng hốt, nàng chỉ ra lệnh cho người ta mang Lạc Tử Mộng , ra lệnh bọn chúng giết nàng ta, chẳng lẽ Tam muội tự mình động thủ? Nhưng mà, nàng lấy gan đâu ra làm chuyện này?
Hôm nay nhận được bồ câu đưa tin, nàng chưa trả lời, chính là muốn để cho nàng bình tĩnh chút chớ nóng vội, ai biết nàng lại tự mình quyết định như vậy chứ.
"Cái gì mà mưu sát, mặc kệ nàng là Thần vương phi hay là hoàng tử phi, nàng phải vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?" Đối với Hàn Hạo Thần, Hoa Thừa Tướng sinh lòng bất mãn, cho nên ngôn ngữ cũng chút khách khí. Nữ nhi của toàn tâm toàn ý chỉ mình , nhưng ta lại nhẫn tâm nhốt nàng vào trong đại lao. Đại lao là chỗ như thế nào tất nhiên biết ràng, mà Hàn Hạo Thần đem nữ nhi vào đại lao, cũng cắt đứt chút quan hệ cuối cùng giữa bọn họ.
Hàn Hạo Thần nhịn được muốn bước lên xách đánh cho trận, nhưng ở trước mặt mọi người, vẫn cố gắng nhịn xuống.
"Chẳng lẽ chỉ có chết mới tính là mưu sát? Nếu thần vương phi bị nữ nhi Thừa tướng hại chết, ngươi cho rằng Bổn vương chỉ đơn giản nhốt nàng vào đại lao thôi ư? Huống chi, ngày hôm nay việc nàng làm đâu chỉ có mỗi chuyện đẩy Thần vương phi xuống sông, rồi lại còn ngăn cản Thần vương phi kêu cứu."
Lan phi cả kinh trong lòng.
"Thần Vương Gia đây là ý gì?" Hoa Thiên Sóc cũng chuyển con mắt nhìn .
Hàn Hạo Hữu càng nghe càng loạn: "Các ngươi tất cả đứng lên mà ."
Hoa Thiên Sóc đem Hoa Thừa Tướng đở dậy sau đó tiếp tục hỏi "Thần Vương Gia cũng thể tùy tiện vu oan cho người khác."
"Vu
oan? Vu oan ai cũng có khả năng vu oan người của nữ nhi của thừa tướng, muội muội tướng quân.” Thanh của Hàn Hạo Thần càng lúc càng lạnh lùng, chuyện cho tới bây giờ, điều tra hết tất cả, mọi chuyện đều quá ràng.
tới trước mặt Hoa Thiên Sóc tỉ mỉ : “Ngay gửi từ iPhone của tôi
Last edited by a moderator: 12/6/15