1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 127: Dụng kế khiến nàng trở về nước Hàn Vũ

      Hô Diên La vội vàng : "Thiệu hộ vệ mất ba ngày mới đến được nước Ngân Nguyệt, sao lại lập tức lên đường bây giờ? Chi bằng ngươi hãy ở trong cung chơi vài ngày." "Phụ hoàng!" Hô Duyên Phong lập tức ngăn lại, lại phát ra thái độ của mình có chút cứng rắn, sau đó chậm dãi cười :

      "Phụ hoàng, trước giờ Thiệu hộ vệ làm việc luôn coi trọng năng suất, chúng ta nên làm trì hoãn việc Thiệu hộ vệ bị trở về phục mệnh."

      "Vậy cũng tốt." Hô Diên La cảm thấy hôm nay Hô Duyên Phong có chút lạ thường, nhưng tại ở trước mặt người ngoài nên cũng tiện gì. thể làm gì khác hơn đành với Thiệu Tần: "Vậy làm phiền Thiêu hộ vệ trở về với Thần Vương Gia tiếng, nhất định Phong nhi đến mừng Thần vương gia và vương phi."

      "Phụ hoàng!" Hô Duyên Phong hoảng sợ đứng lên.

      Thiệu Tần thấy thế liền ôm quyền cảm tạ: "Đa tạ hoàng thượng cùng đại hoàng tử, tại hạ lập tức lên đường trở về phục mệnh, cáo từ."

      Sau khi tiễn Thiệu Tần lên đường, Hô Duyên Phong : "Phụ hoàng, sao người lại đồng ý chuyện này?"

      "Trẫm cũng thắc mắc vì sao Phong nhi lại khẩn trương như vậy? Thần vương gia mượn cơ hội này để làm tiêu tan hiềm khích lúc trước, đây chính là cơ hội giúp mối quan hệ ngoại giao của hai nước được củng cố tốt nhất." Hô Diên La nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Hô Duyên Phong, cảm giác có chuyện gì giấu giếm mình.

      Hô Duyên Phong chột dạ: "Nhi thần. . . . . . Nhi thần là bởi vì hôn kỳ sắp tới, muốn vì chuyện này mà làm chậm trễ."

      "Hôn kỳ cũng phải ngay lập tức mà tổ chức được, sau khi đến mừng Thần vương gia xong rồi trở lại vẫn còn nhiều thời gian, hơn nữa. . . . . . Hoàng nhi có phải ngươi có chuyện gì gạt trẫm hay ?" Hô Diên La tiến lên bước nhìn Hô Duyên Phong chằm chằm, những biến hóa mặt đều bị Hô Diên La thu vào trong đáy mắt.

      " có." Hô Duyên Phong muốn quá nhiều, chỉ sợ nhiều lộ ra sơ hở.

      Hô Diên La thở dài : "Được rồi, ngươi , trẫm cũng muốn ép buộc, nhưng lần này ngươi nhất định phải ."

      "Nhi thần hiểu?"

      "Phong nhi, ngươi nên hiểu , gần đây Ngân Nguyệt quốc chiến liên miên, hao binh tổn tướng vô số, nếu bây giờ chúng ta đắc tội với Hàn Hạo Thần, khó có thể đảm bảo rằng mượn lý do này để tấn công nước Ngân Nguyệt chúng ta."

      Hô Duyên Phong tay nắm chặt quyền rời khỏi Huyền Thiên điện, khi qua Ngự Hoa Viên nhìn thấy Lạc Tử Mộng giáo huấn Tứ hoàng tử.

      "Hô Diên Uy! Ngươi thể khi dễ người khác như vậy?" Nàng chống nạnh chỉ vào Hô Diên Uy cả giận .

      "Ta khi dễ sao? là nô tài của ta, ta muốn khi dễ đó là chuyện của ta! Đừng với ta là ngươi đau lòng thay cho tên nô tài này?"

      Hô Diên Uy bị Lạc Tử Mộng dạy dỗ nên có chút khó chịu trong lòng, nàng gọi Hô Diên Sơn là ‘Tam ca’, nhưng lại gọi là ‘Tứ hoàng tử’ mà gọi thẳng tên huý của ra. Chuyện phân biệt đối xử này của nàng khiến căm tức, nếu phải hôm nay đến Tàng Thư Các thấy nàng và Hô Diên Sơn ở bên trong vừa vừa cười, sao có thể tức giận mắng tên nô tài kia cho hả giận?

      Lạc Tử Mộng kéo tên thị vệ tên ‘Quý Vân Hạc’ : “Hô Diên Uy, đừng tưởng rằng võ công của ngươi lợi hại, luận về võ công, ngươi còn kém xa Phong, ngay cả Quý Vân Hạc so với ngươi cò mạnh hơn nhiều, chẳng qua là do dám động thủ với Tứ hoàng tử nhà ngươi mà thôi, nếu phải là ỷ thế hiếp người làm sao ngươi có thể thắng.”

      “Ngươi…… Lạc Tử Mộng!” Hô Diên Uy bị nàng vậy tức giận đùng đùng, ngờ ở trong mắt nàng lại thấp kém đến vậy.

      Lạc Tử Mộng nghĩ trong lòng, nàng mới học được công phu lấy độc điểm huyệt, đến giờ vẫn chưa có thử qua, bằng tại thử ở người của chút.

      Hô Diên Phong thấy bọ dạng của Hô Diên Uy giống như là muốn đánh Lạc Tử Mộng, lập tức chạy lên muốn nagwn cản, lại nghĩ rằng Lạc Tử Mộng búng ngón tay cái, biết nàng dùng thứ gì đánh trúng ngực Hô Diên Uy, sau đó đứng ngay tại chỗ.

      Hành động này của nàng đừng đến việc Quý Vân Hạc bị doạ sợ, ngay cả Hô Diên Phong cũng dám tin vào mắt mình.

      “Mộng nhi! Tứ đệ bị làm sao vậy?” Hô Diên Phong chạy đến trước mặt Lạc Tử Mộng hỏi, vừa nhìn về phía Hô Diên Uy, chỉ thấy hai mắt nhắm nghiền đứng yên tại chỗ, cả người giống như là đứng ngủ thiếp .

      Lạc Tử Mộng lấy tay quơ quơ trước mặt Hô Diên Uy, nàng dám ti nhìn tay của mình vui vẻ : “Oa….. có thể điểm huyệt ư? Tam ca là lợi hại!”

      “Mộng nhi!” Hô Diên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, kể từ ngày Lạc Tử Mộng tiếp xúc với Hô Diên Sơn, nàng càng ngày càng bướng bỉnh, vốn dĩ trong cung người nào dám động đến nàng, nhưng nếu ở ngoài cung, sớm muộn gì nàng cũng gây hoạ.

      Lạc Tử Mộng le lưỡi làm mặt quỷ cười : “Được rồi, ta lập tức giải huyệt cho .”

      Nàng là người điểm huyệt cho nên nàng hiểu, nếu bị điểm huyệt người đó ít nhất phải đứng ngủ hai canh giờ.

      Lạc Tử Mộng khẽ vỗ vào eo, sau đó nàng đứng trước mặt Hô Diên Uy vung tay cái, Hô Diên Uy liền mở mắt ra, khi ngẩng đầu thấy Hô Diên Phong đứng ở trước mặt , mà có cảm giác mới vừa rồi hình như mình nằm mộng.

      “Đại ca? Huynh tới khi nào vậy?” kinh ngạc nhìn Hô Diên Phong hỏi, lại thấy Lạc Tử Mộng đứng ở bên cười trộm, trong lòng luôn có cảm giác mình bị nàng tính kế. nhớ được mới vừa rồi khi nhắm mắt lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút tức giận: “Đại ca! Huynh phải quản lý tốt nha đầu này, nàng càng ngày càng có quy củ.”

      “Rốt cuộc là người nào có quy củ!” Hô Diên Phong luôn đứng bên cạnh Lạc Tử Mộng giờ mới mở miệng lên tiếng: “ lâu nữa nàng trở thành đại tẩu của ngươi rồi, người cần học lại quy củ là ngươi mới đúng.”

      “Hì hì!” Lạc Tử Mộng nghe Hô Diên Phong vậy, lại thấy vẻ mặt đen xì của Hô Diên Uy, nhịn được mà cười ra tiếng, lại sợ Hô Diên Phong quay sang nàng, nghĩ vậy nàng liền ôm lấy lòng, “Phong….. Chàng tốt! Chàng là người coi trọng đạo lý, cực kỳ có bản lãnh, đối với ta chàng là người tốt nhất rồi….”

      Hô Diên Phong bị nàng nâng lên trời, người cũng lâng lâng, lại nghĩ tới lời nàng vừa mới lúc trước, trong lời có chút ghen ghét: “Mới vừa rồi hình như ta nghe thấy nàng ‘Tam ca lợi hại’ ?”

      Lạc Tử Mộng miệng hơi mở, có chút kinh ngạc, sau đó toét miệng nhìn về phía : “Hắc hắc, so với chàng đương nhiên tam ca kém hơn chút.”

      “Nàng biết nhìn người.” mặt mày hớn hở nhìn nàng .

      Hai người hoàn toàn có bận tâm đến hai người còn lại, cứ như vậy liếc mắt đưa tình.

      “Đại ca! Ngươi đừng có mà chiều hư nàng.” Hô Diên Uy xấu hổ nhìn bọn họ, mặc dù trong lòng phục, nhưng cũng thể làm gì.

      Lạc Tử Mộng hướng về phía Hô Diên Uy làm mặt quỷ, nàng với Hô Diên Phong: “Phong, lấy thân phận Tứ hoàng tử của mình luôn khi dễ Quý Vân Hạc. Nếu chúng ta rồi, biết làm gì Quý Vân Hạc nữa, Quý Vân Hạc võ công cao như vậy, để làm nô tài là đáng tiếc.”

      “Vậy Mộng nhi muốn như thế nào?”

      bằng cho ta ?”

      “Cái gì?” Hô Diên Phong cùng Hô Diên Uy trăm miệng lời, Hô Diên Uy phục , “Vì sao phải cho ngươi? Chẳng lẽ theo ta là điều đáng tiếc, theo ngươi lại đáng tiếc sao?”
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 128: Nàng vẫn phải đến

      Ngày tiếp theo, lúc Lạc Tử Mộng từ trong giấc mộng tỉnh lại qua giờ Thìn, đợi nàng rửa mặt xong chạy đến Trường Phong cung, Hô Duyên Phong sớm lên đường cách đó hai canh giờ. Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức hướng Huyền Thiên điện tới.

      Sau khi Hô Diên La nghe xong những lời Lạc Tử Mộng , mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cũng dám tin những lời của nàng, dù sao bây giờ cũng trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, vẫn nên cẩn thận tốt hơn. Nhưng nếu để Lạc Tử Mộng thân mình đến nước Hàn Vũ, nỡ, chỉ sợ nàng gặp chuyện may đường. Vốn muốn phái nữ quan trong cung giả trang thành người trong gia quyến trước, nếu xảy ra chuyện gì ít nhất đau lòng, nhưng Lạc Tử Mộng lại kiên trì muốn đến nước Hàn Vũ, ngăn cản được nàng, thể làm gì khác hơn là đồng ý cho nàng xuất cung, cũng phái mấy tên thị vệ canh chừng, càng dặn dò Quý Vân Hạc tấc cũng được rời khỏi nàng.

      Trước khi , Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng Tử Linh đưa tiễn nàng đến tận cửa cung, quan hệ giữa nàng về bọn họ rất thân thiết, cho nên Lạc Tử Mộng cũng nỡ rời , nàng cảm giác trong lòng trống trải.

      "Mộng nhi." Tử Linh tới trước mặt Lạc Tử Mộng, cần lấy tay của nàng, Tử Linh thực hâm Lạc Tử Mộng, nàng được rất nhiều người mến, Tử Linh nỡ rời xa nữ tử hoạt bát trước mặt nàng bây giờ.

      "Tử Linh tỷ, tỷ phải chăm sóc bản thân mình tốt."

      "Mộng nhi, người nên câu này là ta mới đúng, nhất định phải bảo trọng, mau chóng trở về." chuyện, mắt nàng che lên tầng sương mù.

      Lạc Tử Mộng cầm tay Tử Linh tay an ủi: "Ta chỉ có mấy ngày mà thôi, rất nhanh trở lại." Nàng hạ thấp con mắt, luôn cảm giác mình có lỗi với Tử Linh tỷ, vì nàng mà Hô Duyên Phong ít lần nổi giận với Tử Linh, nàng cắn cắn môi xin lỗi : "Tử Linh tỷ, tỷ đừng tức giận, phải là người vô tâm, chẳng qua đôi lúc nóng giận nên kiềm chế được bản thân mà thôi."

      Dĩ nhiên Tử Linh biết, đối với người nào cũng vậy, nhưng duy chỉ có đối với Lạc Tử Mộng là ngoại lệ. Trong lòng nàng hiểu , Lạc Tử Mộng là người thiện lương , cho tới bây giờ nàng cũng có lòng hại người.

      "Yên tâm, ta tức giận." Nàng cười tiếng.

      "Vậy ngươi cũng đừng giận ta được ?"

      "Nha đầu ngốc, ta giận người khi nào vậy?" Tử Linh cười, véo mũi nàng.

      Hô Diên Sơn đứng bên cạnh thấy hai người để ý đến mình, di chuyển về phía trước, đem thân thể mình ngăn cách giữa hai người rồi : "Ta đứng ở đây, mà hai người các ngươi dám xem ta là người vô hình sao? Nha đầu kia phải ngươi từng ngươi nỡ rời xa ta?"

      "Đương nhiên ta nỡ rời xa ngươi, nhưng có phải là ta trở lại đâu, lúc ta có ở đây ngươi được phép dạy người khác những gì mà người từng dạy ta." Lạc Tử Mộng cười .

      "Yên tâm, ta chỉ dạy cho mỗi ngươi mà thôi, ngay cả đại ca có muốn học ta cũng dạy." vỗ ngực trịnh trọng tuyên bố với nàng, hành động này khiến Tử Linh cười rộ lên.

      Hô Diên Uy nửa ngày cũng tiến lên câu nào, mặc dù ngày thường đối với nô tài hay quát tới quát lui, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tử Mộng lại vô cùng xấu hổ, luôn biết mở miệng chuyện với nàng ra sao.

      Lạc Tử Mộng thấy dáng vẻ Hô Diên Uy như có điều muốn lại dám ra, liền chủ động tới bên cạnh : "Tứ ca!"

      Hô Diên Uy giật mình ngẩng đầu lên, mặt nhanh chóng đỏ lên, luôn hi vọng nàng có thể gọi tiếng Tứ ca, nhưng mỗi lần nghe thấy nàng gọi như vậy, chung quy lại kiềm được mà đỏ mặt.

      "Tứ ca, người của ngươi giờ theo ta rồi, đừng là ngươi nỡ xa nha." Lạc Tử Mộng nhìn về phía Quý Vân Hạc, người nãy giờ luôn im lặng.

      " giống như ngươi nghĩ đâu."

      "Hả? Vậy là ngươi nỡ rời xa ta?" Lạc Tử Mộng cố ý , thấy mặt Hô Diên Uy càng đỏ hơn, thấy vậy nàng cũng có ý định tiếp tục trêu trọc nữa "Tốt lắm, ta đây, các ngươi ở lại bảo trọng."

      "Ngươi cũng bảo trọng." Hô Diên Uy cảm giác trong lòng có chút nặng nề.

      Lạc Tử Mộng xoay người về phía xe ngựa, biết vì sao, nàng luôn có cảm giác bi thương bao giờ nữa gặp nhau, chẳng lẽ lần xuất cung này của nàng xảy ra chuyện? Rốt cuộc là chuyện gì đây?

      Trái tim đau xót, đột nhiên nàng xoay người ôm chầm lấy Tử Linh, Tử Linh khỏi sững sờ, chưa kịp định thần lại nàng xoay người ôm Hô Diên Sơn cuối cùng là Hô Diên Uy. Trong lòng nàng hiểu, nàng coi bọn họ như người thân của mình.

      Nhìn theo xe ngựa của nàng càng lúc càng xa, người ngày thường hay hồ nháo vui vẻ như Hô Diên Sơn cũng cảm thấy trong lòng thoải mái. vốn muốn cùng Hô Duyên Phong đến nước Hàn Vũ, nhưng Hô Diên La lại lên tiếng ngăn cản. tại hiểu, Hô Diên La hết sức sủng ái mấy người con trai của mình, có bên nặng bên , cho nên căn bản hi vọng ai trong số mấy người bọn họ gặp bất cứ chuyện may nào. Nếu phải Hô Diên La hiểu tính tình Lạc Tử Mộng, việc nàng quyết nhất định phải làm, tuyệt đối đồng ý để Lạc Tử Mộng đến nước Hàn Vũ.

      Ngồi trong xe ngựa, Lạc Tử Mộng nhìn ra ngoài khung cửa sổ ngắm nhìn hoàng cung nước Ngân Nguyệt, đây là nơi mà nàng sống hơn nữa năm qua sau khi tỉnh lại, từng ngóc ngách ở nơi này đều hữu trong tim nàng, vĩnh viễn thể quên. Nhưng vì sao trong lòng nàng lại càng ngày càng lo lắng bất an, hơn nữa còn có thứ tình cảm mãnh liệt dâng trào.

      Nàng lấy ra từ trong bọc quần áo quả trâm hoa, đó là cây trâm nàng tìm thấy được ở trong hộp trang điểm. Nửa năm qua nàng chưa bao giờ mang cài nó đầu, bởi vì mỗi lần nhìn thấy nó trong lòng liền cảm thấy chua xót. Hôm nay trước khi , nàng lại quyết định mang theo nó, cũng hiểu tại sao mình lại làm vậy.

      ——* Dạ Ngưng Huyên — tuyến phân cách *——









      "Quận chúa, tại chúng ta đến lãnh thổ của nước Hàn Vũ rồi."

      câu kia của Hinh Lan khiến Lạc Tử Mộng ngừng lại dòng suy nghĩ. Trải qua cuộc hành trình dài ba ngày, rốt cuộc cũng tới được nước Hàn Vũ, thế nhưng họ vẫn thể đuổi kịp xe ngựa của Hô Duyên Phong, xem ra có lẽ đến Thần vương phủ rồi.

      "Vân Hạc!" Lạc Tử Mộng vén rèm cửa xe ngựa lên, gọi tiếng.

      Quý Vân Hạc quay đầu ngựa lại tới bên cạnh cửa sổ hỏi: "Quận chúa có điều gì cần phân phó?"

      ra đối với cái danh phận "Quận chúa" này, Lạc Tử Mộng vẫn luôn nghi ngờ trong lòng, tại sao nàng và Tử Linh đều là Quận chúa, nhưng nàng lại được đối xử giống như vị phi tần, hoàn toàn khác với cách Tử Linh được đối xử. Sau này nàng mới hiểu ra, có lẽ Hô Diên La sớm muốn nàng làm hoàng tử phi, nếu như thế nào cùng là quận chúa lại đối xử khác nhau như vậy? là uất ức Tử Linh.

      "Ngươi có biết Thần vương phủ ở đâu ?" Lạc Tử Mộng hỏi.

      Quý Vân Hạc nhìn xung quanh chút, lắc đầu: "Quận chúa, đây là lần đầu tiên thuộc hạ đến đây, cho nên cũng lắm, chi bằng hung ta vào trong trấn hỏi thử dân chúng ở đây xem."

      "Cũng tốt, dù sao còn hai ngày nữa mới đến ngày sinh thần của Thần vương gia, chúng ta cũng cần vội vàng, thuận tiện hỏi xem có người nào nhìn thấy xe ngựa của Đại hoàng tử hướng nào hay ."

      "Quận chúa, nghe khách mời đến từ các nước khác đều đến ở tại dịch trạm." Hinh Lan trả lời.

      "Hả? Dịch trạm. . . . . ." Lạc Tử Mộng suy nghĩ chút, sau đó : "Vậy trước tiên chúng ta đến dịch trạm gặp Đại hoàng tử."

      "Tuân lệnh!" Quý Vân Hạc cưỡi ngựa trước dẫn đường.

      Vào thời điểm bọn xuyên qua rừng cây nghe thấy loạt tiếng động ầm ĩ, Lạc Tử Mộng nhất thời tò mò, nàng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là tiếng người huyên náo.

      "Vân Hạc! Đây là nơi nào?" Lạc Tử Mộng lên tiếng hỏi.

      Quý Vân Hạc nhìn về phía trước, đáp: "Hồi bẩm Quận chúa, đây là Phổ La Tự ở nước Hàn Vũ."

      "Phổ La Tự?" Lạc Tử Mộng cúi đầu lẩm bẩm, địa danh này hình như nàng từng nghe qua.

      Nàng lại nhìn ra bên ngoài, hết nhìn cảnh tượng xung quanh, lại nhìn đến dòng người tấp nập, cứ có cảm giác rất quen thuộc.

      "Dừng lại!"

      "Quận chúa có chuyện gì sao?" Quý Vân Hạc tới bên cạnh Lạc Tử Mộng hỏi.

      Lạc Tử Mộng bước xuống xe ngựa, nàng đứng ở đường, cau mày nhìn bốn phía xung quanh, khỏi có cảm giác quen thuộc, đây phải là cảm giác thân thiết, mà là cảm giác khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

      Cách đó xa, tại cửa chính Phổ La Tự, Hoa Thiên Nhụy mang theo Thúy nhi đến đây dâng hương, nửa năm qua Hàn Hạo Thần luôn hờ hững với nàng cũng muốn nhìn thấy nàng. Hành động này của khiến nàng có chút tức giận, người sống hay chết cũng biết, mà vẫn luôn luôn nhớ đến nàng ta, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần Lạc Tử Mộng trở lại, nhất định nàng có cơ hội.

      Chỉ tiếc, nàng vừa mới cầu nguyện Phật tổ phù hộ Hàn Hạo Thần có thể tiếp nhận nàng, khi ra khỏi miếu nhìn thấy bóng lưng quen thuộc bóng lưng xuất trước mắt nàng, người đó khẽ xoay người, Hoa Thiên Nhụy cả kinh nắm chặt lấy khăn tay, người này phải ai khác chính là Lạc Tử Mộng.

      Lạc Tử Mộng mặc bộ trang phục màu hồng nhạt, ngọc đái ngang lưng, nàng vẫn đẹp rực rỡ như trước đây, cần trang phục đẹp đẽ, vẫn lộ ra vẻ thanh lệ thoát tục khuynh quốc khuynh thành.

      Nàng cam lòng, Hô Duyên Phong mang nàng ta đến nước Ngân Nguyệt rồi, sao còn có thể trở lại? phải nàng ta vĩnh viễn ở lại Ngân Nguyệt nước sao? Nay lại quay trở lại nước Hàn Vũ?

      Thúy nhi nhặt khăn lụa mặt đất lên đưa cho nàng "Tiểu thư, khăn của người bị rơi."

      Lúc này Hoa Thiên Nhụy mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, nàng ta cúi người xuống điều gì đó với Thúy nhi. Thúy nhi mờ mịt nhìn Hoa Thiên Nhụy, vẻ mặt có chút do dự.

      "Bảo ngươi làm ngươi mau chóng làm , nếu ta bán ngươi vào thanh lâu!"

      "Dạ dạ dạ, nô tỳ ngay." Thúy nhi sợ hãi, lập tức chạy vội ra ngoài.

      Hinh Lan vừa giúp nàng che dù vừa quạt cho nàng, bên ngoài trời nắng chang chang, hai mắt nàng nheo lại : "Quận chúa, người lên xe trước , bên ngoài trời nắng quá."

      Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hinh Lan, đầu nàng đầm đìa mồ hôi , trước giờ nàng luôn là người sợ lạnh sợ nhiệt, cho nên căn bản chảy nhiều mồ hôi như Hinh Lan. Nàng cầm khăn lụa lên lau mồ hôi cho Hinh Lan : "Nhìn ngươi kìa, mới đứng có lúc mà như vậy rồi, nếu để ngươi ngoài này lâu, có khi nào ngươi té xỉu ?”

      Hinh Lan nhìn Lạc Tử Mộng thay nàng lau mồ hôi, giống như coi mình là muội muội của nàng, trái tim chua xót, nàng kích động muốn khóc: "Quận chúa đối với nô tỳ tốt."

      "Nha đầu ngốc." Nàng khẽ cười, sau đó nhìn xung quanh chút, có chút lúng túng, đột nhiên nàng muốn vệ sinh, biết nhà xí ở nơi nào?

      Hinh Lan nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nàng khẽ với Lạc Tử Mộng: "Quận chúa tìm nhà xí sao?"

      Lạc Tử Mộng gật đầu cười, nha đầu này luôn luôn cơ trí, chỉ cần nàng có điều gì khổ sở trong lòng, nàng ấy đều lập tức có thể biết được. Phổ La Tự tấp nập người qua lại, chắc hẳn nhà xí cũng đầy ắp người.

      Nàng nhìn thấy gần đây có đỉnh núi, cũng cách nơi này xa, là nhịn nổi.

      "Quận chúa, để thuộc hạ cùng người." Quý Vân Hạc lo lắng nàng gặp chuyện may, nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng những hoàn thành tốt việc hoàng thượng giao phó mà cũng thể tha thứ mình, bởi vì từ trước đến giờ Lạc Tử Mộng là người đầu tiên tôn trọng thân phận của .

      Lạc Tử Mộng ho khan tiếng : "Cái này. . . . . .hơi bất tiên?" Nàng cũng yên tâm khi chỉ có nàng và Hinh Lan cùng nhau, suy nghĩ chút, để cho cùng cũng được, "Vậy ngươi giao cho ngươi phụ trách bảo vệ an toàn của chúng ta."

      Mặt Quý Vân Hạc vốn đỏ tới mang tai, nghe Lạc Tử Mộng vậy, sau mới cúi đầu : "Thuộc hạ tuân lệnh."

      Đến nơi Lạc Tử Mộng nhìn thấy tảng đá to đặt ở đấy, nàng vòng qua ra phía sau tảng đá đo, vị trí vừa đúng, người ngoài nhìn vào khó có thể biết chuyện gì xảy ra ở phía sau.

      "Quận chúa, xong chưa?" Hinh Lan cảm thấy lo lắng.

      "Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng vội. . . . . ." Nàng cố gắng nhanh chóng giải quyết, đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau, "Hinh Lan, xảy ra chuyện gì?"

      Hinh Lan quay đầu nhìn lại, lập tức hốt hoảng la lên: " xong rồi Quận chúa, có thích khách!"

      "Thích khách?" Lạc Tử Mộng hoảng sợ,nàng lập tức sửa soạn đứng lên.

      Tại thời điểm nàng ra ngoài, bên ngoài đánh nhau ác liệt, mặc dù Quý Vân Hạc mang theo hai thủ hạ, nhưng phía mấy tên thích khách có tổng cộng hai mươi, ba mươi người. Làm sao có thể chống chọi lại được.

      Quả nhiên những tên thích khách này nhằm về phía nàng , khi bọn nhìn thấy nàng xuất , có mấy tên cùng lúc vọt tới.

      "Quận chúa!" Hinh Lan kêu lên tiếng sợ hãi, Lạc Tử Mộng vội vàng chạy đến cứu nàng.

      Nàng vừa kéo Hinh Lan từ trong tay tên thích khách ra, lại bị tên thích khách khác bắt được, hơn nữa mấy tên thích khách này cũng phải đơn thuần chỉ muốn giết nàng, bọn chúng xé rách y phục của nàng.

      Nàng biết đến tột cùng đám người này là do người nào phái tới, nàng vừa mới đến nước Hàn Vũ, cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai ở đây.

      Quý Vân Hạc quay đầu nhìn thấy Lạc Tử Mộng bị đám người tấn công, lập phi thân đến bên cạnh Lạc Tử Mộng.

      "Quận chúa!"

      Nghe được giọng của Quý Vân Hạc, Lạc Tử Mộng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng lấy từ bên hông ra nắm bột thuốc, ném về phía đám thích khách, chỉ thời gian ngay sau, bọn chúng đều ngã xuống đất đứng dậy nổi. Quý Vân Hạc kinh ngạc nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, ngồi xổm người xuống đưa tay thăm dò tên thích kháh, toàn bộ ai sống sót, hơn nữa còn chảy máu rất đáng sợ.

      kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng, biết nàng lâu như vậy, cũng biết nàng được hoàng thượng cùng tất cả hoàng tử cưng chiều, nhưng lại biết nàng có bản lãnh này.

      Hinh Lan ngay người, đứng ở bên ngừng run lẩy bẩy, Lạc Tử Mộng chỉnh đốn lại trang phục của mình, nàng về phía đám thích khách, đáy mắt thoáng qua tia tàn nhẫn. Cũng phải là lòng dạ nàng ác độc, là do bọn họ những muốn lấy tính mạng của nàng mà còn muốn phá hủy danh tiết của nàng, bọn họ đáng chết.

      Trong lòng nàng rất ràng, người sai khiến đám thích khách hành động như vậy nhất đinh là nữ nhân. Nhưng nàng nghĩ ra, rốt cuộc là người nào sai khiến đám bọn chúng, nàng càng thêm khẳng định những lời của Hô Duyên Phong, quả nhiên người nước Hàn Vũ mưu mô xảo quyệt, nàng vừa mới đến nước Hàn Vũ xảy ra chuyện, cũng biết phía sau còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.

      "Vân Hạc! Chúng ta phải nhanh chóng đến dịch trạm, biết đại hoàng tử có xảy ra chuyện gì hay ? Chuyện ngày hôm nay các ngươi cũng đừng cho Đại hoàng tử biết, tránh cho khỏi lo lắng." Nàng cùng bọn họ nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi, nàng tin tưởng, đáp án rất nhanh được giải đáp.

      Khi thấy Lạc Tử Mộng hoàn hảo việc gì xuống núi, Hoa Thiên Nhụy kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn mấy người bọn họ, nàng phái 30 tên sát thủ, lại đối phó được bốn người bọn họ.

      Nàng nhìn Quý Vân Hạc, phỏng đoán nhất định người có võ công cao cường, nếu làm sao có thể thuận lợi chạy trốn. Hoa Thiên Nhụy rất nhanh nghĩ ra biện pháp khác, tuyệt đối thể để cho nàng có cơ hội trở lại Thần vương phủ.

      Lạc Tử Mộng tới dịch trạm, Hô Duyên Phong ngạc nhiên nhìn Lạc Tử Mộng, dặn dò nàng ở lại nước Ngân Nguyệt, lại nghĩ rằng nàng vẫn tới nơi này.
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 129: Cuối cùng cũng gặp nhau

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Mộng Nhi! Ai cho phép nàng tới đây?" Vẻ mặt có chút vui, lại càng thêm sợ hãi, chỉ sợ đường nàng tới đây bị người khác phát . Đặc biệt là tên Hàn Hạo Thần kia, nếu như bị biết được, những người ở nước Hàn Vũ, căn bản là thể đấu lại Hàn Hạo Thần.

      Lạc Tử Mộng kéo tay oán giận : "Huynh cũng là, Thần vương gia cũng là muốn cả hai cùng tham dự, sao huynh lại mình, nếu như ta gây phiền phức cho huynh sao?"

      "Ai nhất định cả hai phải có mặt?" Hô Diên Phong nghi ngờ hỏi lại.

      Lạc Tử Mộng lại hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện chạm mặt Thiệu Tần, và cả những lời với nàng. Nghe xong, Hô Diên Phong thầm kêu ổn, lần này trúng kế rồi.

      "Mộng Nhi, tối nay chúng ta nhất định phải lên đường trong đêm, nhanh chóng quay về nước Ngân Nguyệt, nếu trúng kế của bọn họ."

      Lạc Tử Mộng biết cái gì là trúng kế, nhưng nếu Hô Diên Phong quay về, nàng theo quay về, sau cũng tới nước Hàn Vũ nữa, nơi này có thể nguy hiểm hơn nhiều so với nước Ngân Nguyệt.

      Nhưng mọi chuyện cũng thuận lợi như bọn họ tính toán, bọn họ suốt đêm muốn ra khỏi thành, nhưng tối nay cửa thành khép chặt, người giữ cửa thành lại mặc kệ bọn họ là ai, mực cho phép ra khỏi thành, là tuân theo mệnh lệnh của Thần vương điện hạ. Hô Diên Phong hít sâu hơi, biết lần này quả là đưa dê vào miệng cọp rồi.

      Lạc Tử Mộng biết Hô Diên Phong lo lắng cái gì, nàng ngồi ở trong xe ngựa kéo tay của an ủi: "Đừng lo lắng, chúng ta lại hề làm chuyện xấu gì, chẳng lẽ cái vị Thần vương gia gì đó còn muốn giết chúng ta hay sao?"

      Hô Diên Phong mở mắt ra nhìn nàng, lại thấy nàng mỉm cười với : "Cho dù giết chết chúng ta sao? Dù chết chúng ta cũng chết cùng nhau."

      vừa nghe vậy trong lòng bách vị tạp trần, nếu như tại nàng vẫn còn trí nhớ mà còn có thể như vậy tốt biết bao!

      ôm nàng vào trong ngực lời nào, nhưng trong lòng lại có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng biết phải mở miệng như thế nào.

      ra sớm hiểu , người trước mắt cũng phải là Mộng Nhi mà muốn tìm, hai người họ chỉ là có dung mạo rất giống nhau mà thôi. Bởi vì Hô Diên Sơn , nếu nàng là Lạc Tử Mộng mà biết, như vậy cho dù nàng mất trí nhớ, tài năng của nàng cũng thể biến mất.

      Nhưng mà bây giờ. . . . . . Cầm kỳ thư họa nàng đều biết, nhưng với thuật nghiên cứu chế độc của Hô Diên Sơn nàng chỉ cần nhìn qua lần là nhớ, vừa học biết, điều này cái gì trong lòng cũng quá ràng. Hơn nữa tính tình Lạc Tử Mộng mà biết rất ôn hòa, cũng biết khiêu vũ, nhưng mà Lạc Tử Mộng ở trong ngực lúc này lại biết khiêu vũ rất giỏi.

      Trong lòng Hô Diên Phong rất rối rắm. Rốt cuộc là bởi vì Lạc Tử Mộng ở trong ngực có dáng dấp giống hệt Lạc Tử Mộng – thanh mai trúc mã của , nên mới coi nàng như thế thân mà thích nàng, hay là bởi vì nửa năm qua, thể khống chế lòng mình mà thích nàng?

      từ bỏ việc truy tìm tung tích của thanh mai trúc mã, nhưng lại muốn buông tha cho Lạc Tử Mộng ở trước mắt. . . . . .

      làm được! làm được!

      Cho nên đến bây giờ, vẫn có điều gì vượt quá lễ giáo với Lạc Tử Mộng tại, là bởi vì muốn phản bội Lạc Tử Mộng khác, cũng là bởi vì, muốn phân rốt cuộc mình có tình cảm gì với Lạc Tử Mộng tại.

      Mặc dù hai nữ tử tên Lạc Tử Mộng đều giống nhau như đúc, nhưng tính tình lại trời vực, nhất cử nhất động, thể bắt bẻ.

      Trở lại trạm dịch, sau khi hai người vừa về tới trong phòng, Lạc Tử Mộng nhìn thấy tâm tư Hô Diên Phong vẫn còn nặng nề lắc lắc cánh tay của hỏi: " suy nghĩ gì vậy? Vẫn còn lo lắng sao?"

      Hô Diên Phong vuốt ve khuôn mặt của nàng rồi cười khổ tiếng, tại sao có thể có hai người có dáng dấp giống hệt nhau như vậy chứ? Chỉ có ánh mắt là hoàn toàn khác nhau, người dịu dàng như nước, người linh động bức người.

      Nghĩ tới Lạc Tử Mộng của là được phụ hoàng nhặt được ở bên ngoài về, khó bảo đảm là nàng còn có tỷ muội song sinh hay ? chừng Lạc Tử Mộng tại chính là tỷ muội ruột với Mộng Nhi của . Chỉ là hai người họ thế nhưng lại trùng tên trùng họ. . . . . .

      "Khuya lắm rồi, ngủ ." Suy nghĩ hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng bảo nàng quay về phòng nghỉ ngơi, nếu như còn nhìn nàng như vậy nữa, mất kiểm soát.

      Lạc Tử Mộng nhún vai cái rồi : "Vậy cũng tốt! Huynh cũng nên ngủ sớm chút." Thấy Hô Diên Phong gật đầu cái, Lạc Tử Mộng mới mỉm cười rời , lúc tới cửa nàng vẫn yên lòng, nên xoay người lại dặn dò: " Nếu như buổi tối xảy ra chuyện gì, nhất định phải gọi muội, muội lập tức chạy tới bảo vệ huynh."

      Hô Diên Phong bỗng bật cười, đường đường là Đại hoàng tử, còn phải cần nữ nhân tới bảo vệ sao?

      Nhưng mà hiểu tâm ý của nàng, nếu như gặp nguy hiểm, tin tưởng nàng nhất định vọt tới trước mặt che chở cho . Cũng có thể là bởi vì biết nàng làm như vậy, cho nên lại càng thể buông tay trả nàng lại cho Hàn Hạo Thần được.

      Bóng đen nóc dịch quán chợt lóe lên, khinh công của Thiệu Tần cực tốt ngay cả Hô Diên Phong cũng hề phát .

      Trở lại Thần vương phủ, Thiệu Tần bẩm báo: "Vương gia, Hô Diên Phong và nữ tử có dung mạo giống hệt vương phi quay về dịch quán, hơn nữa bọn họ còn chia phòng ngủ, lúc ở nước Ngân Nguyệt cũng như vậy."

      "Nữ tử có dung mạo giống hệt vương phi gì chứ, nàng ấy chính là Mộng Nhi của ta, thể sai được." Hàn Hạo Thần khẳng định chắc chắn mười phần, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

      Cách biệt hơn nửa năm, cảm thấy giống như trải qua nửa đời vậy, hôm nay sắp được gặp mặt, thế nhưng tay chân lại có chút luống cuống. Mặc dù Thiệu Tần điều tra được Lạc Tử Mộng là hoàn toàn mất trí nhớ, nhưng mà tin tưởng nàng nhất định nhớ lại. Hai người bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể hoàn toàn quên được?

      "Vương gia, tại phải làm sao?" Thiệu Tần hỏi.

      Đương nhiên là Hàn Hạo Thần chỉ hận thể lập tức đón Lạc Tử Mộng trở về. Nhưng nếu như bây giờ làm như vậy, cũng bị người khác coi là giành nữ nhân của Hô Diên Phong. biết mình thể vọng động như vậy, nếu thất bại trong gang tấc. Nếu như Hàn Hạo Hữu liên hợp với Thừa Tướng và các đại thần khác ép thả Hô Diên Phong về, như vậy có cơ hội đoạt lại người nữa.

      Trong đầu bách chuyển thiên hồi, cuối cùng vẫn phải đè nén tâm tình: "Nếu như bọn họ chia phòng ngủ, vậy bổn vương tiếp tục nhẫn nhịn thêm ngày, đợi tới buổi sáng tổ chức sinh thần. Hơn nữa nhất định phải làm cho Hô Diên Phong mang theo thân quyến tham dự."

      "Thuộc hạ lĩnh mệnh." Thiệu Tần thấy mấy ngày nay tinh thần của Hàn Hạo Thần lại bắt đầu sáng sủa hơn, trong lòng cũng hết sức vui mừng, chỉ cần vương gia sao, như vậy tất cả dưới Thần vương phủ của bọn họ cũng đều tốt.

      Nhưng mà sau khi rời khỏi Tầm Mộng Cư, trong lòng Thiệu Tần bắt đầu đầu rối rắm. Hôm nay vẫn luôn theo Lạc Tử Mộng, cũng nhìn thấy hai ba mươi tên sát thủ tập kích nhóm người Lạc Tử Mộng, mà mục tiêu chủ yếu chính là Lạc Tử Mộng. Quan trọng nhất là, lúc muốn ra tay trợ giúp, lại thấy Lạc Tử Mộng tự tay hạ độc giết chết hai ba mươi tên sát thủ kia, loại độc nàng sử dụng đến từ nước Ngân Nguyệt, tử trạng rất thảm.

      Từ khi nào Thần vương phi của bọn họ biết được bản lĩnh này? Vả lại có nên tất cả những chuyện này với Hàn Hạo Thần ?
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chuẩn bị cất bước rời , bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng của Hàn Hạo Thần: "Thiệu Tần, tại sao còn chưa ?"

      Thuộc Tần xoay người ôm quyền hướng về phía cửa trầm tư lúc, cuối cùng vẫn đáp lại: "Vương gia, hôm nay vương phi bị hành thích ở đường."

      "Cái gì? Nàng ấy có bị thương ?" Hàn Hạo Thần lập tức bước ra khỏi phòng vội vã hỏi Thiệu Tần.

      "Vương phi có bất kỳ vết thương nào, xin vương gia yên tâm." Sau khi nghĩ kỹ, Thiệu Tần quyết định tại vẫn nên chuyện vương phi giết tất cả sát thủ.

      Lúc này Hàn Hạo Thần mới yên tâm, nhưng ấn đường vẫn nhíu chặt hề dãn ra: "Biết được bọn họ do ai phái ?"

      "Là . . . . . Tam tiểu thư." Thiệu Tần cũng ưa gì Hoa Thiên Nhụy, cho nên cũng muốn giấu giếm chuyện của nàng ta, cũng hoài nghi trước đây Lạc Tử Mộng bị mất tích có liên quan tới nàng ta.

      Hàn Hạo Thần chắp hai tay thong thả dạo bước trong sân, con ngươi đen nhánh thoáng qua tia sáng nguy hiểm, đợi lâu như vậy, xem ra chân tướng sắp nổi lên mặt nước rồi.

      "Vương gia định làm gì?" Thiệu Tần thử thăm dò nhìn về phía Hàn Hạo Thần. Dù sao Hoa Thiên Nhụy làm như vậy cũng là vì muốn gả cho vương gia, cho nên Thiệu Tần biết Hàn Hạo Thần có đối phó với Hoa Thiên Nhụy hay .

      trầm mặc, lát sau lại hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy chuyện lúc đầu có liên quan tới nàng ta hay ?"

      Thiệu Tần cũng giấu giếm ý nghĩ của mình, thẳng thắn đáp lại: "Thuộc hạ cảm thấy tám chín phần mười là có."

      Hàn Hạo Thần cười lạnh: "Chỉ dựa vào nàng ta, còn chưa đủ khả năng suy tính chu toàn như vậy."

      "Vương gia cảm thấy còn có chủ mưu sao?" Thiệu Tần biết muốn chỉ Hoa Thiên Lan hay là Hoa Thiên Sóc, hoặc cũng có thể là Hoa Thừa tướng đương triều.

      "Nhất định phải dặn Cổ Doãn Hằng đặc biệt chú ý động tĩnh của Lan Phi cẩn thận, đặc biệt là mấy ngày này." Hàn Hạo Thần dặn dò.

      "Vậy còn bên phía tam thiểu thư. . . . . ." tin Hàn Hạo Thần đặc cách tha cho Hoa Thiên Nhụy.

      Hàn Hạo Thần nheo mắt nhìn về phía xa, nhàn nhạt mở miệng : " ngoại lệ."

      "Vâng!" biết vì sao, nghe được tin tức này, Thiệu Tần lại vui mừng hơn so với bất kỳ ai. lo lắng Hàn Hạo Thần cho Hoa Thiên Nhụy ngoại lệ, nếu như đó là phụ lòng Lạc Tử Mộng rồi.

      ——* Đường phân cách — Dạ Ngưng Huyên *——

      Mặc dù Hô Diên Phong vẫn luôn dặn dò Lạc Tử Mộng được rời khỏi dịch quán, nhưng nàng căn bản nhịn được, cuối cùng vẫn thừa dịp sau khi Hô Diên Phong rời che khăn lụa ra ngoài dạo chút. Mặc dù Hô Diên Phong chuẩn bị quà tặng vào ngày sinh thần cho Hàn Hạo Thần, nhưng nàng vẫn muốn tự mình chọn món quà, ít nhất cũng có thể bảo đảm có thể an toàn rời khỏi nước Hàn Vũ.

      Sau khi tới chợ phiên, nàng dẫn theo Hinh Lan nên cũng dám xa, dù sao đối với nơi này cũng "lạ nước lạ cái" .

      Lúc tới trước gian hàng, thấy đôi ngọc bội, có khắc bách niên hảo hợp, nghĩ tới nếu như Hàn Hạo Thần và vương phi của có chung ngày sinh, như vậy cũng có thể là Thần vương gia nước Hàn Vũ sủng ái vương phi của phải bình thường, như vậy nếu tặng đôi ngọc bội này cũng thể tặng sai.

      Sau khi mua ngọc bội, nàng dặn người ta dùng hộp gấm gói lại, lúc xoay người lại, bỗng ngửi thấy mùi thơm.

      "Hinh Lan, cái gì thơm vậy?" Đây là mùi vị nàng chưa từng ngửi thấy ở nước Ngân Nguyệt, nhưng lại có thể khiến cho nàng có cảm giác thèm thuồng.

      Hinh Lan nhìn quanh bốn phía, chỉ vào gian hàng rồi : "Quận chúa, hình như là mùi thơm bay ra từ chỗ này."

      Lạc Tử Mộng tới trước gian hàng nhìn mấy thứ ở trước mặt giống như cái bát gì đó nên hỏi: "Ông chủ, đây là cái gì?"

      " nương, đây là đại oản cao, vừa thơm vừa ngọt lại vừa mềm, nương có thể mua miếng ăn thử ha ha." Ông chủ lấy miếng bánh ra đưa tới trước mặt Lạc Tử Mộng.

      "Đại oản cao?" Lạc Tử Mộng nỉ non tiếng sau đó nhận lấy miếng bánh từ tay ông chủ, nhìn hình dáng của nó giống như ăn rất ngon. Nàng nhìn bốn phía, thấy có ai chú ý tới nàng, vì vậy mới gỡ khăn che mặt xuống cầm oản cao lên cắn cái, nhịn được khen ngợi: "Ngon, là ăn rất ngon đó!"

      "Vương phi?" Lão bản giật mình nhìn nàng, biết vì sao hơn nửa năm gặp, nàng lại mặc trang phục như vậy, hoàn toàn phải là trang phục dành cho nữ tử nước Hàn Vũ.

      Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía ông chủ, sau đó cười cái rồi : "Ông chủ, ông nhận lầm người rồi."

      Thế nhưng ông lại liều mạng lắc đầu: " thể nào, vương phi có đại ân đại đức với tiểu nhân, tiểu nhân vĩnh viễn cũng thể quên, sao có thể quên vương phi được chứ."

      Hinh Lan tiến lên ngăn cản ông rồi tiếp: "Vị này là Quận chúa của nước Ngân Nguyệt, sao có thể là vương phi của các ông được chứ! Ông chủ, ông nhận lầm người rồi."

      "Hinh Lan, chúng ta quay về thôi." Sau khi Lạc Tử Mộng bảo Hinh Lan trả tiền lập tức xoay người đeo khăn che mặt lên rồi rời , nhưng lại vừa vừa thầm: "Cái món gọi là oản cao gì đó quả là ăn rất ngon, ngay cả ông chủ cũng kỳ lạ, còn trẻ như vậy mà lại bị hoa mắt."

      Lúc này, người có thân hình to lớn chặn trước đường của nàng. Lạc Tử Mộng hề ngẩng đầu, muốn tránh ra, đỉnh đầu lại truyền tới giọng quen thuộc dường như từng nghe qua: "Vẫn còn thích ăn oản cao sao?"

      Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nhìn lại, thấy ánh mắt người nọ nhìn nàng rất phức tạp, mà theo như lời hình như bọn họ là bạn cũ, nhưng nàng căn bản là nhớ nổi mình và từng gặp mặt.

      "Mọi người ở nước Hàn Vũ này đều thích làm ra vẻ quen biết như vậy sao? Xin tránh ra." Nàng đẩy người kia ra rồi kéo Hinh Lan trực tiếp về phía dịch quán. Nhưng mới vừa lúc đụng vào hiểu sao bàn tay chạm vào lại khẽ run, trong khoảnh khắc nàng lướt qua người hiểu sao đáy lòng bỗng căng thẳng.

      Loại cảm giác này rất kỳ lạ, ràng là quen biết, tại sao lại có cảm giác đau lòng chứ?

      Nhìn Lạc Tử Mộng xa, hai bàn tay chắp sau lưng của Hàn Hạo Thần bỗng nắm chặt thành quyền, trái tim càng ngừng co thắt đau đớn, chỉ hận thể giữ nàng lại cho nàng biết những chuyện trước đây của bọn họ, cho nàng biết tất cả những điều trước đây bọn họ cùng trải qua, cho nàng biết sau này bao giờ buông tay nàng ra nữa.

      Nửa năm bị nhớ nhung hành hạ nhận được trừng phạt thích đáng rồi, tại chỉ hy vọng nàng có thể nhớ lại .

      "Nàng nhớ, thậm chí ngay cả ta nàng cũng nhớ." nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất thầm thành tiếng.

      Mới vừa rồi, ánh mắt nàng nhìn sao xa lạ, xa lạ đến nỗi khiến cho lại thống hận chính mình thêm lần nữa. Tại sao lúc đó lại buông tay nàng ra, nếu như lúc đó dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng nắm chặt tay nàng, có lẽ tại mọi chuyện cũng trở thành như vậy.

      Thiệu Tần biết trong lòng vương gia dễ chịu, trong thời gian dài như vậy mọi người đều biết nỗi khổ sở của vương gia, tuy nhiên ai có thể thuyết phục được vương gia, nhưng mà bây giờ tốt rồi, chỉ cần Lạc Tử Mộng trở lại, tất cả đều có thể kết thúc.

      "Vương gia, người đừng lo lắng, ngày mai chính là sinh thần của vương gia và vương phi, đến lúc đó chúng ta an bài mọi thứ trong vương phủ, nhất định có thể khiến cho vương phi nhớ lại vương gia."

      Thành công hay chính là dựa vào lần này.

      Nhưng mà Thiệu Tần cũng biết, mặc kệ lần này Lạc Tử Mộng có thể nhớ lại vương gia hay Hàn Hạo Thần cũng giữ nàng lại.

      Đảo mắt đến ngày Hàn Hạo Thần cử hành thọ yến. Người tới Thần vương phủ chúc mừng nối liền dứt, ngoại trừ Thừa Tướng bởi vì thân thể khó chịu chưa tới, và những quan viên được mời phần lớn quan viên trong triều đều tới Thần vương phủ, mà huynh muội Hoa Thiên Sóc lại càng vội vàng cầm quà tặng nhanh chóng chạy tới đây.

      Lúc Lạc Tử Mộng và Hô Diên Phong tới Thần vương phủ tất cả mọi người đến đông đủ, cho nên khi bọn họ xuất , khó tránh khỏi dẫn tới vô số ánh mắt thờ ơ của những người đứng đó. Khi Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy Lạc Tử Mộng đeo khăn che mặt tới tham dự trong lòng nàng ta ngoại trừ kinh ngạc lại càng thêm khinh thường.

      Nàng hiểu, tại sao Lạc Tử Mộng dù đeo khăn che mặt lên vẫn có thể rực rỡ loá mắt như vậy.

      Nhưng mà lần này Lạc Tử Mộng tới tham dự cùng Hô Diên Phong, cho nên trong lòng nàng ta cũng có vài phần vui sướng, cứ như vậy Hàn Hạo Thần cũng có cơ hội cướp người từ trong tay Hô Diên Phong.

      Hô Diên Phong cau mày kéo Lạc Tử Mộng ngồi xuống bàn tiệc, nếu phải là Hàn Hạo Thần ra lệnh ràng bắt mang theo thân quyến tham dự, tuyệt đối dẫn theo Lạc Tử Mộng tới đây, bởi vì khi bước vào Thần vương phủ, như vậy quyền chủ đạo cũng còn nằm trong tay nữa.

      -Hết chương 129-
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 130: là Mộng Nhi của ta.

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hô Diên Phong cau mày kéo Lạc Tử Mộng ngồi xuống bàn tiệc, nếu phải là Hàn Hạo Thần ra lệnh ràng bắt mang theo thân quyến tham dự, tuyệt đối dẫn theo Lạc Tử Mộng tới đây, bởi vì khi bước vào Thần vương phủ, như vậy quyền chủ đạo cũng còn nằm trong tay nữa.

      Nhưng mà, dù thế nào nữa cũng thừa nhận Lạc Tử Mộng tại ra chính là Thần vương phi, chỉ cần Lạc Tử Mộng khôi phục trí nhớ, như vậy tất cả đều do định đoạt.

      Khi Hàn Hạo Thần xuất , tất cả mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng tầm mắt của Hàn Hạo Thần vẫn luôn dừng lại người Lạc Tử Mông. Thấy nàng lấy danh nghĩa thân quyến của Hô Diên Phong tới tham dự, vừa vui mừng lại vừa tức phẫn, vui mừng là vì, rốt cuộc nàng cũng trở lại, tức giận là vì, vì lấy đại cục làm trọng thể trực tiếp đoạt nàng lại. tại bắt phải nhìn bọn họ ra vào song song đôi, trong lòng sao có thể cảm thấy dễ chịu được chứ?

      Mặc dù nàng đeo khăn che mặt, quan viên trong triều đều nhận ra nàng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mặt mày tươi cười mà nàng dành cho Hô Diên Phong, lồng ngực của cực kỳ buồn phiền. Nếu phải Thiệu Tần vẫn luôn ở bên cạnh nhắc nhở , chừng xông tới cướp người rồi!

      Mà cái gã Hô Diên Phong đó, biết có phải là cố ý hay , thế nhưng lại giúp nàng lau mồ hôi ở ngay trước mặt , đáy mắt bắn ra tình cảm dịu dàng khắp bốn phía.

      Hàn Hạo Thần cắn răng nghiến lợi, nổi đầy gân xanh.

      Nơi này nóng như vậy sao? Trong phòng, toàn bộ bốn phía xung quanh đều đặt các khối băng mát, lo lắng Lạc Tử Mộng bị cảm nắng, còn cố ý tăng thêm khối băng lớn ở vị trí lưng nàng, nhờ vậy Hô Diên Phong cũng được thơm lây, ai biết ta lại còn ở đây diễn màn ân ái.

      Hàn Hạo Thần nuốt cục tức này vào bụng, nheo mắt nhìn về phía Hô Diên Phong : "Hôm nay đa tạ các vị nể mặt, đặc biệt là đa tạ Đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt cho bổn vương chút thể diện này."

      Hô Diên Phong và Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nhìn về phía , Hô Diên Phong kéo tay Lạc Tử Mộng mỉm cười yếu ớt, : "Đều là nhờ Thần vương điện hạ cất nhắc, nước Ngân Nguyệt có thể được Thần vương gia mời tới tham dự đúng là rất vinh vạnh."

      Nhưng trong lòng Hô Diên Phong lại thầm nghĩ, nếu phải nay nước Ngân Nguyệt rơi vào tình thế nguy cấp, sao lại phải tới đây tham dự thọ yến của ta chứ.

      Tâm tư vừa động, lập tức nhìn về phía vị trí bên cạnh Hàn Hạo Thần sau đó hỏi: "Thần vương điện hạ, hôm nay phải là thọ yến của ngài và Thần vương phi sao, sao lại thấy Thần vương phi đâu vậy?"

      Quan viên ở đó nghe vậy há miệng hít khí lạnh, bởi vì tại cả nước Hàn Vũ đều biết chuyện Thần vương phi mất tích. Nghe ta hỏi như thế, xem ra ta biết chuyện này rồi, nhưng Hàn Hạo Thần lại biết rất , trong lòng Hô Diên Phong hiểu hơn ai hết.

      Nhưng mà ngoài dự đoán của các quan viên, chẳng những Hàn Hạo Thần hề tức giận, mà khóe miệng còn cong lên thành nụ cười. Tầm mắt của vẫn mực rơi vào vị trí của bọn họ, chậm rãi mở miệng : "Thần vương phi nhanh chóng xuất , đến lúc đó Đại hoàng tử phải đưa hai phần quà tặng đấy, ha ha ha. . . . . ."

      Hàn Hạo Thần càng cười như vậy, trong lòng Hô Diên Phong lại càng căng thẳng, bàn tay nắm chặt tay Lạc Tử Mộng ở dưới bàn bỗng xiết chặt.

      "Phong. . . . . . Sao vậy?" Lạc Tử Mộng cảm thấy có cái gì đó đúng, tay bị ta xiết chặt đau buốt, nhưng nàng kêu to thành tiếng, mà chỉ khẽ giật giật tay nhắc nhở ta.

      Tiếng của nàng rất thấp, người bình thường thể nghe thấy nhưng rơi vào trong tai Hàn Hạo Thần lại nghe rất ràng. Mới vừa rồi nàng thế nhưng lại gọi Hô Diên Phong là "Phong", xưng hô thân mật như vậy, cho dù lúc nàng chưa mất trí nhớ nàng cũng chưa từng gọi như vậy.

      Trong lòng dâng lên cảm giác ghen tức, rất muốn lật bàn.

      Hô Diên Phong lập tức buông lỏng tay chút, biết là mình làm nàng đau, nên ta nhàng đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình sau đó đau lòng thấp giọng : " xin lỗi."

      Lạc Tử Mộng cũng chỉ cười tiếng, sau đó cầm ngược tay của ta rồi : " có việc gì." Mặc dù Hô Diên Phong , nhưng trong lòng Lạc Tử Mộng hiểu rất , ta thích Hàn Hạo Thần. Từ vẻ mặt vừa rồi của ta nàng nhận định, chỉ cần là người Hô Diên Phong ghét, nàng cũng ghét.

      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, đúng lúc chạm vào tầm mắt của .

      Bởi vì Hô Diên Phong vẫn ngừng nắm chặt tay Lạc Tử Mộng nên Hàn Hạo Thần rất tức giận, toàn bộ dung mạo đều lộ vẻ tàn nhẫn. Nhưng đột nhiên nhìn thấy Lạc Tử Mộng nhìn , trong lòng thoáng ngẩn ra, theo đó mặt cũng lộ vẻ vui mừng. Nhưng ngờ Lạc Tử Mộng lại gắt gao trừng mắt liếc cái, sau đó lại chuyển mắt nhìn về phía Hô Diên Phong.

      nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Hô Diên Phong, hôm nay vương phi của thế nhưng lại quắc mắt trừng mi với , nhưng lại vô cùng dịu dàng với nam nhân khác!

      Thiệu Tần nhìn vẻ mặt của Hàn Hạo Thần có cái gì đó đúng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chừng vương gia nhịn được mà nổi giận mất thôi. vội vàng tiến lên cúi người : "Vương gia, hôm nay tất cả tân khách đều chuẩn bị rất nhiều quà tặng tới chúc mừng sinh thần của vương gia, bằng trước tiên cứ để cho mọi người chúc thọ vương gia ."

      Nghe lời Thiệu Tần , các vị đại thần và tân khách được mời vừa rồi vẫn ngồi yên tại chỗ dám thở mạnh đến lúc này mới chậm rãi hít thở bình thường.

      Mới vừa rồi ai cũng có thể cảm nhận được khí có điểm khác thường, nhưng tại quả là nhìn ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, vị tân khách có đôi mắt cực kỳ sắc bén cứ có cảm giác nữ tử ngồi bên cạnh Hô Diên Phong cực kỳ giống với Thần vương phi bị mất tích.

      Nhưng mà có ai dám lên tiếng hỏi chuyện này, nếu chỉ sợ lại dẫn tới muôn ngàn tầng sóng.

      ra , Hoa Thiên Sóc vừa vặn ngồi đối diện với Hô Diên Phong và Lạc Tử Mộng, lúc nhìn thấy hai người họ, cũng cảm thấy Lạc Tử Mộng mặc dù che mặt, nhưng lại hết sức quen mắt. Vốn dĩ Hoa Thiên Nhụy vẫn cho rằng nữ tử ngồi bên cạnh Hô Diên Phong là Lạc Tử Mộng, nhưng mới vừa rồi nàng ta ràng nhìn thấy Lạc Tử Mộng trừng mắt liếc Hàn Hạo Thần, nếu người đó là Lạc Tử Mộng, sao nàng ấy lại lập tức trở về bên cạnh Hàn Hạo Thần chứ?

      Trong lòng Hoa Thiên Nhụy nhủ thầm, chẳng lẽ trước đó mình giết lầm người rồi sao? Nếu là Lạc Tử Mộng, sao nàng ấy có thể thoát khỏi đuổi giết của nhiều sát thủ như vậy chứ?

      Tất cả quan viên liên tục dâng lên đủ loại quà tặng lớn khác nhau, những câu chúc mừng ngừng vờn quanh bên tai. Hàn Hạo Thần nhận lấy từng món quà, nhưng mà tâm tư của đều đặt hết ở người Lạc Tử Mộng ngồi bên cạnh Hô Diên Phong.

      Hô Diên Phong tiến lên mở hộp gấm ra, tặng Hàn Hạo Thần đôi dạ minh châu, giá trị xa xỉ, cũng cực kỳ hiếm thấy, đừng đôi, cho dù là viên, ở nước Hàn Vũ cũng là cực kỳ hiếm thấy rồi, còn đối với nước Ngân Nguyệt mà đó lại giống như là loại đặc sản. Hàng năm đều khai thác được đôi, nhưng mà tối đa cũng chỉ có đôi mà thôi, hơn nữa đôi dạ minh châu tay còn là đôi dạ minh châu sáng nhất của nước Ngân Nguyệt.

      Tất cả mọi người đều hoa mắt, từ lúc hộp gấm vừa được mở ra, bốn phía đều được chiếu sáng hơn trước, nếu như là ban đêm, chắc hẳn cũng cần phải thắp thêm nến.

      Nhưng mà dạ minh châu hiếm thấy như vậy, trong thiên hạ ngoại trừ hoàng thượng ra, cũng chỉ có Hàn Hạo Thần mới có tư cách có được vật này, cho nên mọi người ngoại trừ ngắm nhìn ra cũng dám có ý chiếm làm của mình.

      Hàn Hạo Thần hề kinh ngạc giống như mọi người, mà chỉ mỉm cười nhận lấy quà tặng của Hô Diên Phong.

      "Đa tạ Đại hoàng tử tặng bổn vương hậu lễ lớn như thế, cũng xin đa tạ quốc chủ của quý quốc." Hàn Hạo Thần cố ý nhắc tới Hô Diên La, là bởi vì biết , nếu phải là Hô Diên La nhắc Hô Diên Phong phải suy tính đại cục, Hô Diên Phong tuyệt đối tới đây chúc thọ, như vậy cũng có cơ hội đoạt lại Lạc Tử Mộng.

      Hô Diên Phong cười nhạt, sắc mặt tuy thiếu cung kính, nhưng cũng đến mức là bất kính. "Cũng phải đa tạ Thần vương gia thích món quà này."










      _________________
      Yu Yu (Tinh Linh Tuyết ) iu bé Nai (lazy_lazy) lắm lắm


      Truyện hoàn
      [Xuyên Không] Xấu phi!
      [Xuyên Không/Dị giới] Ngạo thế tuyệt trần
      [Hiện đại] Nụ hôn ngọt ngào (Hợp tác)
      [Hiện đại] Chiến tranh lạnh sau khi cưới
      Truyện edit
      [Võng Du] Xin nuôi ta!
      [Xuyên Không/Cung Đấu] Khuynh quốc Tiếu Vương Phi! (Hợp tác)
      [Quân nhân] Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng (Hợp tác)

      dạo này bận qá toàn đọc truyện bằng đt cùi ko cám ơn được team edit ngại qá , hóng truyện hàng ngày http://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_guitar2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_guitar2.gif mau quay về với Hàn Hạo Thần Lạc Tử Mộng tội Hàn ca qá , muốn băm chả tên Hô Diên Phong qá http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif

      Lúc này, Lạc Tử Mộng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Hô Diên Phong, hai người đứng song song như vậy, đúng là có cảm giác giống như kim đồng ngọc nữ. Nhưng chính bởi vì như thế, Hàn Hạo Thần mới muốn thấy bọn họ ở chung chỗ, Mộng Nhi của chỉ có thể xứng đôi với mà thôi, tại sao có thể đứng chung chỗ với người khác mà vẫn có thể xứng đôi như thế?

      "Thần vương điện hạ, hôm nay ta theo Đại hoàng tử cùng nhau tới chúc thọ Thần vương điện hạ, mới vừa rồi ngài phải có hai phần quà tặng ta chuẩn bị rồi." Lạc Tử Mộng lấy hộp gấm từ trong tay Hinh Lan, mở hộp gấm ra nhìn sắc mặt Hàn Hạo Thần rồi : "Mặc dù phải là trân bảo kỳ thế gì đó, nhưng cũng là tấm lòng thành của ta. Tặng ngài đôi ngọc bội này, chúc Thần vương gia và Thần vương phi bách niên hảo hợp."

      Thiệu Tần đột nhiên kinh hãi, cúi đầu, hướng tầm mắt tới theo dõi phản ứng của Hàn Hạo Thần, thấy vẻ mặt của vương gia khác thường, đoán chừng là trong lòng bách vị tạp trần. tại, nữ nhân của mình lại đứng ở bên cạnh nam nhân khác cùng chúc thọ mình, còn chúc mình và "Vương phi" của mình bách niên hảo hợp, đây phải là chê cười sao?

      "Đa tạ. . . . . ." Hàn Hạo Thần sai người nhận quà của Lạc Tử Mộng, sau đó dừng lại chút, nhưng cũng nhanh trí hỏi lại: " biết phải xưng hô với nương như thế nào?"

      Lạc Tử Mộng vừa định trả lời Hô Diên Phong lập tức ngăn lại: "Bẩm Thần vương điện hạ, nàng là. . . . . ."

      "Sao vậy, ngay cả câu cũng cần phải có Đại hoàng tử của nước Ngân Nguyệt trả lời thay sao? Chẳng lẽ ngay cả chuyện vị nương này cũng biết sao?" Khí thế của Hàn Hạo Thần bức người, ngược lại muốn xem thử, Lạc Tử Mộng giới thiệu mình như thế nào.

      Nghe giọng điệu của Hàn Hạo Thần, trong lòng Lạc Tử Mộng hết sức thoải mái. ràng là khi dễ Hô Diên Phong, mà khi dễ Hô Diên Phong cũng đồng nghĩa với khi dễ Lạc Tử Mộng nàng. Thấy sắc mặt của Hô Diên Phong bỗng tái mét, Lạc Tử Mộng chủ động nắm tay Hô Diên Phong rồi đáp: "Thần vương điện hạ, ra trả lời câu hỏi cũng có gì khó khăn, chỉ là Đại hoàng tử sợ ta ít có kinh nghiệm từng trải, nếu như sai khiến Thần vương điện hạ vui, đây chẳng phải là gây họa cho cả nước Ngân Nguyệt sao?"

      Lạc Tử Mộng chuyện chút khách khí, trong lời ràng Hàn Hạo Thần chỉ cần bắt được chút nhược điểm gây bất lợi cho nước Ngân Nguyệt.

      Hàn Hạo Thần cũng có chút vui mừng, quả nhiên vẫn là Mộng Nhi của , giọng điệu chuyện vẫn giống như cũ, nhanh mồm nhanh miệng, lưu lại cho người khác chút đường sống nào.

      Trong lúc mọi người há miệng hít khí lạnh Hàn Hạo Thần lại thất thanh cười lớn: "Ha ha ha, thú vị."

      Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hàn Hạo Thần, biết bây giờ cười như vậy có phải là sắp bắt đầu nguy cơ rồi hay . Ở trong mắt mọi người, nếu như Hàn Hạo Thần cười tiếng, có rất nhiều chuyện thể nghĩ theo chiều hướng bình thường.

      "Vậy nàng trả lời chút xem." Hàn Hạo Thần nhếch môi cười, con ngươi thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.

      Ánh mắt như vậy cũng khiến cho đáy lòng Lạc Tử Mộng cả kinh, cảm thấy có gì đó đúng lắm, nhưng đến tột cùng là lạ ở chỗ nào, nàng lại ra được.

      Hô Diên Phong muốn ngăn cản, nhưng Lạc Tử Mộng lại mang theo ánh mắt khinh thường : "Lần đầu tới cửa bái phỏng, nếu có chỗ đắc tội kính xin Thần vương điện hạ thứ lỗi, ta là Quận chúa nước Ngân Nguyệt, cũng là vị hôn thê của Đại hoàng tử."

      "Chẳng lẽ nàng cũng tên là ‘Lạc Tử Mộng’ sao?" Hàn Hạo Thần tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ lên mặt bàn.

      Lạc Tử Mộng sững sờ ngây người lúc, biết chữ "cũng" là có ý gì.

      "Xem ra bổn vương đoán đúng rồi." Hàn Hạo Thần cười như cười nhìn về phía Hô Diên Phong, khiến cho đáy lòng Hô Diên Phong lập tức căng thẳng.

      Hoa Thiên Nhụy ở bên cạnh sớm kinh sợ đến nỗi hoa dung thất sắc. Rốt cuộc là trùng tên trùng họ hay đúng là Lạc Tử Mộng? Thế nhưng diện mạo kia càng nhìn lại càng thấy giống, đặc biệt là dáng vẻ che mặt bằng khăn lụa mà nàng ta từng gặp ở trước Phổ La tự, ràng là giống Lạc Tử Mộng trước đây như đúc.

      Nhưng mà, mặc kệ nàng ấy có đúng là Lạc Tử Mộng trước đây hay , Hoa Thiên Nhụy nhìn ra được, Hàn Hạo Thần nảy sinh hứng thú với nàng ấy, nếu đúng là như vậy, nàng ấy thể sống sót, trừ phi nàng ấy trở về cùng Hô Diên Phong. Nhưng mà nàng ta cũng biết , cho dù Lạc Tử Mộng nguyện ý , Hàn Hạo Thần cũng nguyện ý buông tay, cho nên, nàng ta chỉ còn con đường duy nhất.

      "Thần vương điện hạ, hôm nay là sinh thần của Thần vương điện hạ , Hô Diên Phong thay mặt dân chúng nước Ngân Nguyệt tới chúc mừng, nhưng mà ta rời cung nhiều ngày, sau đây ta cùng với Mộng Nhi cũng muốn xin bái biệt từ đây."

      Nếu như có thể, bữa thọ yến này ta cũng muốn tham gia, chỉ muốn lập tức rời , đặc biệt là thấy Hàn Hạo Thần dùng ánh mắt như vậy nhìn Lạc Tử Mộng, trong lòng ta cũng tràn đầy lo lắng.

      Hàn Hạo Thần vừa nghe thấy bọn họ phải , trong lòng lập tức quýnh lên, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Lạc Tử Mộng chần chừ hỏi lại: "Còn có. . . . . . ai khác tên là Lạc Tử Mộng sao?"

      Sống lưng Hô Diên Phong bỗng lạnh toát. Lúc này, trong sảnh lại có người mở miệng đáp lời: "Quận chúa, Thần vương phi trùng tên trùng họ với Quận chúa đó, đây đúng là rất trùng hợp."

      Hàn Hạo Thần bình tĩnh lại rồi từ từ nở nụ cười: " là khéo, còn phải là rất trùng hợp sao, mời hai vị ngồi."

      "Thần vương phi ở đâu?" Sau khi Lạc Tử Mộng ngồi xuống vội hỏi.

      "Mộng Nhi!" Hô Diên Phong muốn ngăn lại, nhưng Hàn Hạo Thần lại chậm rãi : "Lập tức mang Quận chúa gặp."

      Hô Diên Phong và những người ngồi ở chỗ này đều dám tin nhìn Hàn Hạo Thần. Cả nước Hàn Vũ đều biết Thần vương phi bị mất tích, nhưng Hàn Hạo Thần lại lập tức mang nàng gặp Thần vương phi, chẳng lẽ cõi đời này có chuyện khéo như vậy sao?

      "Vương gia, chẳng lẽ tìm được vương phi rồi sao?" Có vị đại thần nhất thời nhanh miệng cất tiếng hỏi, nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Hàn Hạo Thần ta lập tức thức thời ngậm miệng lại.

      Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng gật đầu cái, nhìn khăn che mặt của nàng từ lúc đến đây vẫn chưa từng được kéo xuống giả vờ giống như lơ đãng hỏi: "Vì sao Quận chúa luôn đeo khăn che mặt như vậy? Chưa từng nghe ở nước Ngân Nguyệt có quy củ này."

      Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hô Diên Phong, có thể nhìn ra được là nàng trưng cầu ý kiến của ta, bởi vì ta muốn để cho người khác nhìn thấy dung mạo của nàng, nàng hỏi, bởi vì nàng tin tưởng Hô Diên Phong hại nàng.

      Hô Diên Phong có chút tức giận, Hàn Hạo Thần đến mức này, nếu như ta còn để cho Lạc Tử Mộng kéo khăn che mặt xuống, ràng chính là bất kính với Thần vương gia.

      Lạc Tử Mộng thấy Hô Diên Phong có vẻ tức giận, trong lòng cũng bắt đầu cam lòng, lúc ở nước Ngân Nguyệt, Hô Diên Phong chưa từng phải chịu đựng cơn tức nào như vậy. Nàng nghĩ ra được Hàn Hạo Thần này chỉ là Vương gia nhưng sao lại có vẻ còn lớn hơn cả Hoàng đế, hơn nữa những người ở chỗ này dường như mỗi người đều dám chữ "".

      Nàng thể nhìn Hô Diên Phong bị ức hiếp, nên tức giận trợn mắt nhìn Hàn Hạo Thần cái, sau đó giơ tay lên kéo khăn che mặt xuống, phải chỉ là xem mặt chút thôi sao, cũng mất miếng thịt nào.

      Lúc các vị ngồi ở đó nhìn thấy chân dung của nàng mọi người lập tức kinh hãi thôi, sợ rằng hôm nay bọn họ nhận được kinh sợ lớn nhất trong cuộc đời này rồi.

      "Chuyện này. . . . . . Đây phải là Thần vương phi sao?" Trong phòng lập tức bùng nổ, mọi người đều bắt đầu cúi đầu bàn luận xôn xao.

      Lúc Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy chân dung thực của Lạc Tử Mộng lập tức bùng lên ý định giết người lần nữa. Nàng ta kéo ống tay áo của Hoa Thiên Sóc giọng : "Đại ca, huynh có thấy , rốt cuộc họ là cùng người hay đúng là giống nhau như đúc vậy?"

      Hoa Thiên Sóc sớm bị cảnh tưởng trước mắt làm cho hoa mắt chóng mặt. Mặc dù nàng mặc trang phục của nước Ngân Nguyệt, nhưng gương mặt đó dù thế nào cũng thể quên, đây chính là Lạc Tử Mộng mà biết.

      Trong nháy mắt Lạc Tử Mộng kéo khăn che mặt xuống Hàn Hạo Thần sớm giống như người mất hồn. Tầm mắt của rơi vào người của nàng, phút chốc thể dời .

      Mộng Nhi! Đây đúng là Mộng Nhi của , nhưng mà. . . . . . bây giờ nàng lại hề cười với nữa rồi, từ giây phút nhìn thấy , nàng chưa từng mỉm cười.

      -Hết chương 130-
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :