1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiểu vương phi khuynh quốc 122 tt

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hai người muốn rời khỏi điện Trọng An, thì ngoài cửa có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp bước vào, lúc nàng ta nhìn thấy Hô Diên Phong mặt bỗng nhiễm một mảng đỏ ửng.

      “Đại hoàng tử, nghe bọn nha hoàn nói huynh đã trở lại, muội còn tin đấy, ngờ là thật.” Người nói chuyện là Quận chúa Tử Linh của nước Ngân Nguyệt.

      Từ nhỏ Quận chúa Tử Linh đã thích Hô Diên Phong, tiếc là trong mắt Hô Diên Phong chỉ có Lạc Tử Mộng. Khi còn bé có bất kỳ đồ gì tốt cũng sẽ cho Lạc Tử Mộng chọn trước, rồi sau đó mới hỏi nàng có muốn hay . Nhưng mà càng về sau thì ngay cả hoi Hô Diên Phong cũng hỏi nàng nữa, bởi vì hắn đã đem toàn bộ những thứ đó cho Lạc Tử Mộng hết, những người khác dù ở ngay bên cạnh vũng chiếm được. Mặc dù nàng cực kỳ hâm mộ, nhưng cũng thể làm gì, bởi vì Lạc Tử Mộng là người lương thiện như thế, căn bản ngay cả muốn có lòng ganh tỵ nàng cũng thể làm.

      Kể từ sau khi Lạc Tử Mộng vô cớ mất tích, Hô Diên La đã đón nàng tiến cung, mục ́ch chính là để nàng an ủi Hô Diên Phong, nếu như có thể, cũng tạo được một mối lương duyên. Lúc ấy ai cũng ngờ, Hô Diên Phong tình nguyện xin giết giặc, làm sứ thần tới nước Hàn Vũ, cũng muốn cắt đứt nỗi nhớ nhưng với Lạc Tử Mộng.

      Lúc Hô Diên Sơn thấy Quận chúa Tử Linh thì thầm cười khẽ, xem ra hoa đào của đại ca hắn đã bắt đầu nở rộ rồi.

      Mặc dù Hô Diên Phong thích Quận chúa Tử Linh, nhưng cũng biết nàng là một nương tốt, cho nên hắn đối xử với nàng cũng quá cay nghiệt, chỉ ́ ý xa lánh mà thôi.

      “Trễ như vậy rồi sao muội lại tới đây?” Trong lời nói của Hô Diên Phong, từng câu từng chữ đều ́ gắng tránh cho nàng hiểu lầm tình cảm.

      Tử Linh cười nhạt rồi nói: “Dù sao thì muội cũng ở trong cung, tới đây cũng chỉ mất vài bước thôi! Muội biết huynh đã tìm được Mộng Nhi về, cho nên muốn tới thăm một chút.”

      “Ừm!” Hắn cúi đầu đáp một tiếng: “Nhưng mà hiện tại nàng ấy cũng đã buồn ngủ rồi, nếu như muốn gặp nàng ấy thì phải chờ ngày mai thôi.”

      “Thật sao?” Vẻ mặt nàng có chút xấu hổ, đứng tại chỗ biết phải làm sao cho đúng.

      Hô Diên Sơn nhìn dáng vẻ được tự nhiên của hai người bọn họ, cũng thể làm gì khác hơn đành đứng ra giải vây: “Tử Linh, ngày mai đại ca sẽ dẫn Mộng Nhi gặp phụ hoàng, đến lúc đó muội cũng cùng nhé.”

      “Ừ, được.” Sau khi nói xong Tử Linh dịu dàng cười một tiếng.

      Hô Diên Phong và Quận chúa Tử Linh gặp thoáng qua có một lời an ủi, cũng có một tia lưu luyến. Tử Linh biết nàng nên khát vọng, nhưng nàng lại có cách nào mong muốn, bởi vì lúc hắn xuất hiện trước mặt nàng, hắn vẫn luôn hoàn mỹ như vậy. Thậm chí có lúc hắn ́ ý ăn vạ cũng mang theo một vẻ đẹp khác biệt, mặc dù hành động đó chỉ dành cho Lạc Tử Mộng, nhưng nàng lại luôn để ở trong mắt.

      Trở lại điện Huyền Hoa, Hô Diên Phong tới trước giường thì thấy nàng đã ngủ, cho nên cũng tiện đánh thức nàng. Hinh Lan do dự một hồi lâu, sau đó nhỏ giọng cúi người vái chào rồi hỏi: “Đại hoàng tử có muốn thay y phục ngủ bây giờ luôn ?”

      Hắn biết hành động bây giờ của mình khó tránh khỏi khiến cho người khác cho rằng tối nay hắn muốn để Lạc Tử Mộng thị tẩm. Mặc dù… hắn cũng muốn, nhưng mà bây giờ vẫn thể, hắn thể phá hủy danh dự vã danh tiết của nàng.

      chuẩn bị một chiếc chăn khác đặt lên giường, tối nay ta ngủ ở chỗ khác.” Hắn nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Còn nữa, nhớ an bài một người gác đêm.”

      Hinh Lan có chút sững sờ, thấy Hô Diên Phong do dự, nàng lập tức vâng lệnh chuẩn bị.

      Sáng sớm hôm sau lúc Lạc Tử Mộng tỉnh lại, Hô Diên Phong ngồi ở đầu giường nhìn nàng, nàng nhất thời sững sờ. Mới vừa rồi trong nháy mắt kia nàng bỗng thấy Hô Diên Phong ở trước mặt giống như có một hình bóng của người khác lồng ghép vào, hơn nữa tình cảnh như vậy nàng đã từng trải qua.

      Nhưng mà, ở một chỗ sâu trong não bỗng thoáng hiện một nhân vật, đó là ai? Hơn nữa, nàng từng trải qua chuyện như vậy vào lúc nào?
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 123 : quận chúa Tử Linh

      Sau đó nghĩ, có lẽ khi đó cũng là Hô Diên Phong ngồi ở đầu giường chờ nàng tỉnh dậy.

      '' tỉnh rồi à?'' Nụ cười của ấm áp, khiến người ta an tâm.

      Nàng dụi mắt, cảm thấy mình ngủ rất lâu, giống như ngủ đêm nhưng vẫn thấy chưa đủ.

      ''Tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt.'' Hinh Lan bưng nước rửa mặt đến, đem khăn lông sau khi vắt khô đưa cho nàng.

      Nàng cảm thấy cảnh tượng này xuất qua nhưng khi thấy lại hoài nghi nữa.

      ''Ngọn núi...'' Nàng kêu lên tiếng, cũng tiếng như vậy, cảm thấy đều đáng giá, nhìn nàng, ''Sao vậy? Có phải đồ ăn sáng ngon miệng?''

      Nàng lắc đầu cái, nhìn cửa chút sau hỏi dò: "Ta thể tùy tiện lại ở chỗ này sao?'' Nàng nhìn thấy thị vệ ở cửa tẩm điện, có chút dám tin.

      vuốt vuốt tóc của nàng : ''Nơi này chính là nhà của nàng, về sau muốn đâu cũng có thể , chỉ là nhất định phải với ta tiếng, còn có Hinh Lan, nàng nghe thấy ?''

      Hinh Lan vội vàng quỳ xuống mặt đất tâm thần hoảng loạn: ''Dạ, nô tỳ ghi nhớ.''

      ''Chớ quỳ, đất lạnh.'' Nàng .

      ''Cảm ơn tiểu thư.'' Nàng ta đứng dậy.

      ''Dùng đồ ăn sáng trước, sau đó dẫn nàng bái kiến phụ hoàng, sau đó đem nàng đến ở Diên Hi cung.'' vừa múc cháo tổ yến vừa .

      Nàng có chút nghi ngờ, chần chừ nhìn bốn phía rồi : ''Nơi này phải tẩm cung của ta?''

      ''Nơi này là tẩm cung của Đại hoàng tử.'' thanh mềm mại rơi xuống, là thanh của quận chúa Tử Linh.

      Nàng nghe vậy có chút xấu hổ quay lại nhìn , '' xin lỗi, ta biết đây là tẩm cung của ngươi, ta cho là.....'' Tối hôm qua nàng tắm rửa xong liền lên giường nằm, lại nghĩ là giường của .

      cũng để ý: ''Nha đầu ngốc, có gì mà phải xin lỗi, về sau đây cũng là tẩm cung của nàng.''

      Vốn quận chúa Tử Linh nhìn gian phòng xong có chút vui vẻ nhưng khi nghe được lời của xong tâm nhất thời lạnh nửa đoan.

      ''À!'' Nàng chưa kịp phản ứng, nhìn thấy cầm tay mình nhất thời đỏ mặt.

      Khi quay đầu nhìn thấy quận chúa : ''Mau mời ngồi , biết xưng hô thế nào?''

      ''Cảm ơn, ta là quận chúa Tử Linh nước Ngân Nguyệt.'' Nàng ưu nhã ngồi đối diện với bọn họ.

      ''Quận chúa Tử Linh...'' Nàng giọng lầm bầm, mới phát ra tên của hai người kém có chữ, ''Ngươi là Tử Linh, ta là Tử Mộng, đúng là có duyên.''

      Vẻ mặt quận chúa sững sờ, nhìn về phía .

      đưa cháo đến trước mặt nàng rồi : ''Ăn trước , nguội mất.'' Thấy nàng gật đầu cái rồi cúi đầu húp cháo, mới giải thích với quận chúa: ''Mộng nhi kể là sau khi tỉnh lại đều quên chuyện lúc trước, chỉ là có thể trở về là tốt rồi.''

      Quận chúa gật đầu cái, khó trách nàng nhớ tên mình. Chỉ là khi xong câu đó lòng nàng cũng bắt đầu khó chịu. Nàng biết, Tử Mộng trở lại vĩnh viễn nàng có cơ hội. Bởi vì để cho nàng ta chịu uất ức, tại nàng ngay cả thị thiếp cũng có cơ hội làm.

      ''Ăn từ từ!'' Lúc nàng ngẩn ngơ vỗ Tử Mộng bị sặc, đáy mắt đều là cưng chiều.

      Nàng ngẩng đầu nhìn cười : '' phải bái kiến phụ hoàng sao? Muốn ăn nhanh lên chút, bằng hoàng thượng sốt ruột.''

      bất đắc dĩ cười khẽ thở dài hơi: ''Cũng gấp như vậy, hơn nữa đó cũng là phụ hoàng của nàng, cho nên cần lạnh nhạt gọi hoàng thượng.''

      Lần này nàng có chút hồ đồ phải Hinh Lan luôn gọi nàng là tiểu thư sao?

      ''Xem ra muội muội quên rồi.'' Quận chúa cầm tay gàng giải thích, '' ra khi đó muội sáu tuổi bị Đại hoàng tử phát ở chợ, khi đó muội nhớ mọi chuyện nhưng Đại hoàng tử lại thích muội nên mang muội về cung.''

      tới đây quận chúa quay đầu nhìn , qua nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi.

      ''Khi đó muội nghe Đại hoàng tử gọi ta là Tử Linh, muội bảo cái tên này thật dễ nghe, cho nên Đại hoàng tử liền căn cứ theo tên ta đặt tên cho muội là Tử Mộng, lúc đấy hắn nói gặp muội giống như mộng đẹp, muội chính là tiểu tiên nữ trong mộng của hắn.”

      “Khụ khụ…” Hắn ho khan mấy tiếng, mặt ửng hồng.

      “Sau đó thì sao?” Nàng nghe hăng say.

      “Được rồi, ăn xong bái kiến phụ hoàng.” Hắn ́ ý đánh gãy lời nói của quận chúa, lại bị nàng trừng mắt liếc, “ nên đánh gãy, ta muốn nghe.”

      “Được.”

      “Ta phải cho chàng nghe những chuyện mất mặt kia.”

      Hắn há miệng, thể nói cái gì được nữa.

      “Ta nhớ lúc đó, Đại hoàng tử kéo tay muội gặp hoàng thượng, muội sợ đến mức núp sau hắn, hoàng thượng chỉ chau mày nhìn, nhưng Đại hoàng tử kêu một tiếng phụ hoàng thì muội cũng bắt chiếc kêu, vốn cho là mặt rồng giận dữ nhưng người lại cười ha ha, cho nên liền cho muội ở hoàng cung.”

      “Thật sao? Sao ta nhớ rõ?”

      “Khi đó muội mới sáu tuổi, sao có thể nhớ nhiều như vậy được, quên cũng là bình thường, huống chi bây giờ bị mất trí nhớ, qua một thời gian chắc sẽ nhớ lại thôi.”

      “Đúng vậy, trước cần vội, dù sao cũng hồi cung rồi, về sau còn nhiều thời gian.” Hắn nói, “Hiện tại gặp phụ hoàng.”

      “Ồ! phải nói chuyện của chàng, sao lại thẹn thùng chứ?” Nàng đột nhiên nghĩ.

      “Ai da, đừng nghe nữa, gặp phụ hoàng thôi.” nói chuyện, hắn lôi kéo nàng , để một mình quận chúa trong phòng.

      Điện Huyễn Thiên.

      Hô Diên La dùng bữa sáng thấy Hô Diên Phong lôi kéo một cái bóng chạy tới, ông nhìn lầm, chỉ khi hắn cùng nàng mới có vẻ mặt như vậy.

      “Phụ hoàng, con đem Mộng Nhi tới thỉnh an người.”

      “Sao Phong nhi hiểu quy củ, nói đến thỉnh an là chạy tới đây sao?” Ngay cả một cái lễ cũng có, cứ ngồi xuống như vậy, ông vừa bực mình vừa buồn cười.

      Nàng vừa nghe lập tức ngồi dậy, có chút luống cuống.

      “Phụ hoàng, Mộng nhi mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ, cái lễ này, miễn .”

      “Chỉ có người biết thương nàng sao, nữ nhi ngoan của trẫm, chẳng lẽ thân là phụ thân còn ít thương nàng sao? Dưới gối ông chỉ có nhi tử nên ông càng thương nàng nhiều hơn, hơn nữa nàng thông minh lanh lợi được nhiều người mến.

      “Phụ hoàng, phải nữ nhi, là con dâu.”

      Ông bật cười,”Là nữ nhi còn là con dâu… vậy phải xem biểu hiện của con rồi, trẫm muốn uất ức nàng.”

      “Phụ hoàng, người nói con trai mình như vậy sao? Con sẽ uất ức nàng.”

      Tâm tình nàng vốn khẩn trương lại bị bọn họ nói cho vui vẻ, nhìn bọn họ nàng ngừng cười, hiện núm đồng tiền mặt, rất đẹp.

      Lúc này, Tam hoàng tử đã tới, tinh thần uể oải, hành lễ xong nhìn thấy nàng càng vui.

      “Phụ hoàng…” Hắn như đứa bé mè nheo, cả khuôn mặt cũng cúi xuống.

      “Sao rồi? Đã lớn tuổi còn làm nũng với phụ hoàng sao?”

      “Phụ hoàng, người thật sự cho con chế độc sao? Nếu nhi thần nghiên cứu cái này đến lúc đó các huynh đệ khác sẽ cười.”

      “Hừ! Ngươi cũng biết dụng độc, mau luyện binh pháp bắn cung cưỡi ngựa với các huynh đệ khác .”

      “Nhi thần có hứng thú với mấy thứ kia.”

      “Đồ ngươi có hứng thú thì trẫm lại có.” Ông làm người quang minh lỗi lạc nên cho nhi tử học cái đồ hại người.

      Đến cuối cùng, hắn làm gì khác hơn là bị giáo huấn một trận rồi rời .

      Buổi tối ngủ giường, nhìn tấm màn dần dần ngủ, hiểu sao nàng bắt đầu thấy có chút quen thuộc nơi này, cách bày biện, mùi vị nơi này, đúng vậy, có sai.

      Nửa đêm, mồ hôi rịn ra đầy trán nàng, đôi tay siết chặt.

      “Thương…” Miệng nàng ngừng kêu chữ này, phải đau nơi khác chính là đau ở tim.

      “Tiểu thư, tỉnh…”

      Bên tai có người gọi nàng, nàng đột nhiên thức tỉnh, khi thấy Hinh Lan lo lắng, nàng mở to mắt sửng sốt một lúc mới phản ứng được.

      “Tiểu thư, người gặp ác mộng?” Nàng dùng khăn tay lau mồ hôi cho Lạc Tử Mộng.

      “Tiểu thư mới mơ thấy cái gì?”

      Nàng kéo tay Hinh Lan, để nàng ta ngồi góc giường, có chút nước đọng trong mắt, là nước mắt.

      mơ thấy cái gì, nhưng ta cảm thấy tim đau quá, giống như thiếu cái gì, giống như…”

      “Giống như cái gì?”

      “Giống như có người gọi tên ta, ngừng kêu tên ta, nhưng ta thấy rõ mặt hắn, chỉ nghe thấy hắn ngừng kêu, giống như khóc, biết tại sao, ta lại khổ sở, nghe thanh của hắn, ta đau lòng quá.”

      Nàng khoác áo ra cửa sổ, nhìn ánh trăng, giơ tay lên vuốt ánh trăng, nàng cảm thấy như nước mắt của người kia rơi vào lòng bàn tay nàng.

      Nước Hàn Vũ.

      Hàn Hạo Thần tìm nàng một ngày một đêm, lần này hắn thấy mất nàng hoàn toàn, nàng biến mất như hư , một chút tin tức cũng có.

      Hắn tìm nàng ba tháng rồi, nếu nàng tức giận trốn thì ba tháng kia hẳn là đã nguôi giận rồi.

      Nếu tìm được nàng, hắn nhất ̣nh đảm bảo, nàng nói cái gì chính là cái đó, sẽ để cho nàng hiểu lầm. Nhưng hắn làm chuyện có lỗi với nàng, sao nàng bỏ hắn lâu như vậy?

      Rất nhiều người nói có thể nàng gặp bất trắc nhưng hắn tình nguyện nghĩ rằng nàng vì tức giận nên mới bỏ .

      “Mộng nhi…” Hắn kêu to tên nàng.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 124: nước mắt

      biết kêu bao lần, ngẩng đầu nhìn trăng, trái tim lạnh lẽo, nếm được tư vị vừa đắng vừa chát, là nước mắt.

      Bao lâu rồi chưa khóc? nhớ nữa, nhưng cảm giác bây giờ rất , ba tháng qua đả thương đến tận tim gan của , giống như bị người ta xé rách, bị chọc lỗ lớn.

      nhớ lại lời nàng với , nàng thuộc về đây, nàng làm chủ được chuyện về, mỗi khi nghĩ đến đây, đầu đau thể hô hấp được.

      Tại sao? Ông trời đưa nàng đến rồi sao lại đưa nàng . cho phép!

      ''Ông trời! Trả lại Mộng nhi cho ta....''

      Thiệu Tần tìm nửa ngày cũng tìm được, nghe được tiếng gào thét dưới chân núi, mới nhanh chóng theo, nhìn quỳ đỉnh núi, lập tức phi thân qua muốn dìu, nhưng căn bản muốn trừng phạt mình, nhìn trời hô hào.

      ''Vương gia! Người đừng như vậy, Vương phi có chuyện gì đâu, nhất định trở về.''

      "Ba tháng! phải ba ngày! Nàng nơi nào? tìm cả nước, ngay cả hoàng cung cũng tìm, nhưng tìm được, ngươi xem, nàng đâu?'' ngừng chất vấn, ''Ngươi cho ta biết, nàng như vậy mà bỏ lại ta ? Tại sao người lớn sống sờ sờ như vậy mà tự dưng biến mất?''

      Lần đầu tiên Thiệu Tần nhìn thấy luống cuống như vậy, ba tháng nay đều như vậy, như phát điên. Mà sát thủ ám sát họ hôm đó đều là sát thủ trong nghề, uống thuốc độc tự tử nên tra chủ mưu sau lưng được.

      ''Vương gia, ngài bình tĩnh chút, chúng ta tìm lại thôi, có thể bỏ sót chỗ nào đấy, mà có thể vì vương phi bị mất trí nhớ nên về phủ được.''

      ''Đúng, ngươi đúng, nàng nhất định có việc gì, chỉ là tạm thời tìm được đường về nhà thôi.'' lảo đảo, Thiệu Tần chạy qua đỡ .

      Sau khi nàng mất tích, chưa ngủ nhiều buổi tối, cứ như vậy tìm nàng, cả nước cũng tìm nàng, chỉ cần có người giống nàng chút nào đó, bọn họ tới phủ thông báo.

      Hai ngày sau đó, bừng tỉnh trong giấc ngủ, giấc này của chính là hai ngày.

      Sau khi rửa mặt, nhìn Tầm Mộng cư, tất cả đều có nhưng có nàng, cả phủ yên tĩnh như phủ chết, ai cũng dám phát tiếng động thừa.

      ngồi bàn ăn đồ ăn sáng nhưng thấy có chút mùi vị nào, nhìn chỗ ngồi bên cạnh, giống như có thể nhìn thấy nàng cười với . cái nhăn mày của nàng đều ghi tạc trong đầu , mấy tháng này càng thêm nồng đậm.

      ''Vương gia, Hoa tướng quân cầu kiến.'' Tần quản gia ôm quyền bẩm báo nhưng có lòng tin cho gặp.

      chậm rãi ngước mắt lên, tròng mắt đen có thần thái thường ngày.

      Thấy gật đầu, Tần quản gia lập tức thông báo.

      Khi Hoa Thiên Sóc thấy bộ dáng của như vậy có chút kinh ngạc, mặc dù cũng gấp gáp tìm nàng, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng hôm nay thấy vì nhung nhớ mà sinh ra tóc trắng, tự mình thấy tình cảm cho nàng còn kém xe .

      thấy Hoa Thiên Sóc lập tức xông lên hỏi: ''Có tin tức gì sao?''

      ta lắc đầu bất đắc dĩ, rồi còn thở dài.

      ''Nàng đâu? Sao bây giờ vẫn chưa tìm được?'' Vẻ mặt bắt đầu hoảng hốt.

      Hoa Thiên Sóc thấy bộ dáng của cũng dễ chịu, vỗ vai an ủi, vốn định khuyên xem muội muội chút, nàng ta chịu kiếm vì , nhưng ba tháng qua nhìn lấy lần, nàng ta bắt đầu tức giận tuyệt thực, bảo rằng qua xem mới ăn, nhưng tình hình bây giờ sao có thể mở miệng được.

      ''Ngươi ăn chút gì , nếu nàng trở lại thấy ngươi như vậy, nàng tự trách.''

      đờ đẫn cầm đũa lên, đưa thức ăn vào miệng nhưng thấy có mùi vị gì.


      “Ta về trước đây, ngươi bảo trọng, nếu có tin gì ta lập tức thông báo.”


      Hoa Thiên Sóc xoay người bước hai bước, nhưng nghĩ đến muội muội nên dừng lại bước chân, chau mày quay đầu, nhìn nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Vương gia, ta biết bây giờ chuyện này là đúng, nhưng ta có biện pháp, muội muội lâu rồi chưa ăn gì, la hét muốn gặp ngươi, dù sao nàng cũng trúng kiếm vì ngươi, vết thương khá hơn nhưng tinh thần lại kém, nếu có thể ngươi nhìn nàng chút.”


      Quả nhiên trong dự liệu, ngay cả nhìn cái cũng có, mà cũng biết, ngoài chuyện tìm nàng Hàn Hạo Thần còn phải tra chủ mưu chuyện ám sát, hai việc lớn vai, làm gì có thời gian xem muội muội.


      Hoa Thiên Sóc tới phủ Thừa tướng nghe được tiếng chén vỡ.


      “Thiên Nhuỵ, ai chọc tức muội?” Hoa Thiên Sóc biết rồi còn hỏi.


      Nàng thấy trở lại hưng phấn chạy tới, nhìn phía sau , thấy có ai nên mặt nàng bắt đầu trầm xuống.


      “Đại ca, chả phải huynh bảo đưa tới sao? đâu?”


      “À.... cái này...., ta chỉ là tận lực.”


      “Ta mặc kệ! Ta muốn gặp Thần ca ca, ta.......” Bởi vì hét to nên kéo theo vết thương khiến nàng đau đớn.

      lập tức dìu nàng ngồi xuống: “Bảo muội chớ lộn xộn, muội lộn xộn kéo theo vết thương.”


      “Ô.......” Nàng càng nghĩ càng uất ức, “Vì mà mạng cũng cần, sao quan tâm ta? Ta nằm giường lâu như vậy mà cũng đến nhìn ta?”


      “Muội cũng biết, Mộng nhi....... Thần vương phi mất tích, có thời gian lâm triều, sao lại qua xem muội được? Chớ loạn, chờ tìm được qua thăm muội.”


      Nàng cắn môi, nếu tìm được qua nhìn sao? Căn bản là . Cho nên nàng để cho biết nàng ta ở đâu, muốn để cho cả đời cũng biết, nàng cũng tin thời gian thể hoà tan tất cả.


      “Đại ca, ta muốn tìm .”


      “Đừng !” lập tức ngăn lại. “Bây giờ muội tìm cũng có tâm tình quan tâm muội, chờ tâm tình khá hơn rồi .”


      Nếu muội đặt nghi điểm người muội muội, đến lúc đó chính mình thấy khó xử.


      Nhưng nàng ta lại nghe khuyên bảo: “ được, muội muốn , muội phải nhắc nhở , chính muội cứu , sao lại quan tâm?”


      Tiếng vừa ngừng, nàng ta bước bước dài xông ra ngoài.


      Nước Ngân Nguyệt.


      Mấy tháng qua, Lạc Tử Mộng quen thuộc nơi này, nàng liền trở về tính cách hoạt bát hiếu động, Hô Diên La còn tính tình nàng thay đổi, nhưng ông lại biết, đây mới chính là nàng.


      Mặc dù nàng hiếu động nhưng chỉ thích Tàng thư các, cũng phải học thi ca mà xem Tam hoàng tử chế độc, nàng cũng tình cờ nhìn lén mới phát được, lúc đấy còn cảnh cáo nàng được cho phụ hoàng biết.


      Trong Tàng thư các, nàng vừa ngồi xích đu uống trà vừa nhìn chế độc, nhớ đến lời cảnh cáo của lại cảm thấy buồn cười, cho rằng nàng là ai? Phải biết địa vị của nàng tôn quý hơn , mặc dù phải quan hệ cha con ruột thịt nhưng quan hệ còn xa hơn quan hệ phụ tử của .


      Xem ghi chú của , nàng có chút khâm phục, giống như kì tài, chỉ là phụ hoàng đồng ý, đáng tiếc...


      “Này!” tiếng trách giận, quyển sách tay nàng bị giật , “Ai cho ngươi đụng vào sách của ta?”


      Nàng lười biếng duỗi lưng cái: “ cần giận như vậy, xem chút cũng bị mất chữ.”


      “Chính là cho phép nhìn! Quyển sách này chỉ có ta mới có thể nhìn!” tức đỏ tròng mắt.


      Nhưng nàng sợ , “Nhìn rồi sao? Dù sao phụ hoàng cấm đoán ngươi xem sách này, hơn nữa.... chỉ có hôm nay ta mới tới xem, về sau còn muốn tới xem nữa, ngươi có bản lĩnh với phụ hoàng rằng ta cướp sách của ngươi.”


      “Ngươi!” giận đến ngứa ngáy hàm răng, với cá tính của nàng bây giờ, khiến tất cả hoàng tử đều nghe nàng, mặc kệ trước kia phụ hoàng thích nàng như thế nào nàng cũng ỷ sủng mà kiêu, nhưng bây giờ thường nắm quyền giở thủ đoạn, còn đặc biệt đối nghịch với .


      “Lạc Tử Mộng! Đừng tưởng rằng ngươi có phụ hoàng sủng ái ngươi mà muốn làm gì làm!”


      Nàng chậm rãi đứng dậy, tươi cười với : “Xem ra ngươi cũng đần, biết phụ hoàng cưng chiều ta, cho nên khi phụ hoàng chưa dời thương ta càng thêm muốn làm gì làm.”


      “Ngươi! Ngươi!”


      “Ngươi cái gì, có biết chuyện , thân là hoàng tử mà lại tới mấy lần liền.”


      “Ngươi tin ta giáo huấn ngươi ?”


      “Đương nhiên tin, ta cũng tin ngươi đánh ta xong ngươi cũng bị đánh nửa sống nửa chết, các hoàng tử khác cũng bỏ qua cho ngươi, ngươi tin ?”


      đương nhiên tin, nhưng cũng bởi vì tin cho nên càng thêm tức giận, là đánh được chửi được, liền đáng đời bị nàng khi dễ.


      “Hừ!” tức giận xoay người muốn , nàng vừa nhìn thấy lập tức hô to: “Này! Chờ chút.”


      “Ngươi còn muốn gì nữa?”

      “Ta chỉ nghĩ, nếu phụ hoàng biết ngươi cầm quyển sách chế độc này ra từ Tàng thư các, biết ông làm gì đây?”


      nhìn quyển sách tay, lúc này mới nghĩ đến việc mình quên cất sách , nhưng để ở đây cái người kia cầm nhìn.


      do dự, nàng tựa như nhìn thấy tâm tư của , vì vậy : “ bằng chúng ta làm giao dịch .”


      “Giao dịch gì?” phòng bị nhìn nàng.


      Nàng cười nhạt : “Nếu ta có biện pháp khiến phụ hoàng đồng ý cho ngươi tiếp tục chế độc...”


      Quả nhiên hai mắt toả sáng: “Ngươi giao dịch này sao?” Bởi vì tin tưởng nàng có bản lĩnh thuyết phục này.


      “Dạy ta bản lĩnh của ngươi.”


      được!” nhất quyết cự tuyệt, bởi vì đây là bí tịch độc môn, ngay cả mấy huynh đệ muốn học nhưng cũng dạy, sao lại dạy cho người ngoài.


      Nàng dĩ nhiên biết phản ứng đầu tiên của là cái này, cho nên nhún vai cái ra ngoài, bộ dáng sao cả nhưng vẫn quay đầu lại ném câu: “Vậy chờ cả đời làm cái gì cũng bị định tội , đến lúc đó đầu cũng bị mất rồi.”


      “Chờ chút!” nghe vậy đột nhiên kêu lên, “Nhưng cái bí tịch này được truyền ra ngoài.”


      Nàng quay đầu khuôn mặt tươi cười nhìn : “Ta cũng phải là người ngoài, hơn nữa ta cũng muốn thu đồ đệ, nếu như ngươi dạy ta, ta đảm bảo dạy cho người khác.”


      chứ?”


      ! như vàng 9999!”


      trợn mắt nhìn nàng, dù nàng mất trí nhớ nhưng vẫn đổi được cái tính tình ở nước Hàn Vũ, “Vậy ngươi thuyết phục phụ hoàng như thế nào?”


      “Nếu như để phụ hoàng biết ngươi chế độc chỉ hại người mà còn có thể cứu người được, ngươi xem phụ hoàng có đồng ý ?”


      Mặc dù có chút hoài nghi nhưng cũng còn cách nào khác, đành phải chấp nhận.


      Ba ngày sau.


      Nàng tới Trương phong cung tìm Hô Diên Phong, lại thấy Hô Diên Sơn ở đấy, khi nhìn thấy nàng chạy tới ôm lấy nàng, “Mộng nhi! Ngươi lợi hại, phụ hoàng để cho ta làm chuyện mình thích, hơn nữa còn bảo ta nghiên cứu cẩn thận.”


      Nàng bị ôm chầm nên sững sờ tại chỗ, khi nghe xong mỉm cười ngầm hiểu, ai ngờ Hô Diên Phong vui mừng, bước tới kéo tay lôi ra: “Vui vui, ngươi ôm cái gì!”


      Nhận thấy mình có chút đường đột nên mặt đỏ bừng lên : “Ta chỉ vui mừng, mà ngươi làm như thế nào vậy? Tại sao có thể khiến cho phụ hoàng có biến chuyển lớn như vậy? Ta cầu xin ba tháng cũng vô dụng, ngươi chỉ cần có ba ngày là xong.”
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 125: nước Ngân Nguyệt.

      Việc này. . . . . . Bí mật!" Nàng đột nhiên nắm được điểm mấu chốt, nàng nhìn thấy vẻ mặt Hô Diên Sơn muốn biết mọi việc nhíu mày : "Ngươi muốn ta giữ bí mật ta nhất định ra, nhưng bí mật giữa ta và phụ hoàng, ta cũng ra được."

      Vẻ mặt Hô Diên Sơn càng đỏ hơn, phát khi thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Lạc Tử Mộng tim của lại bắt đầu đập điên cuồng, giống như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác này với nàng, biết vì sao bây giờ lại trở nên như vậy.

      Hô Diên Phong di chuyển ánh mắt qua lại giữa hai người, hình như cảm giác được điều gì đó thích hợp cho lắm, lập tức ngăn ở giữa bọn họ hỏi "Các ngươi có bí mật gì muốn cho ta biết?"

      Nhưng việc làm tức giận nhất là, hai người bọn họ chỉ nhìn nhau cười tiếng, giận đến mức ngay lập tức đuổi Hô Diên Sơn ra ngoài. " , nghiên cứu chế tạo độc của ngươi , được ở đây nữa." Hô Diên Phong đuổi sau khi ra cửa lại đá vào mông Hô Diên Sơn cước, tức giận chuyện Hô Diên Sơn có bí mật với Mộng nhi của .

      xoay người nhìn thấy Lạc Tử Mộng cười đến nghiêng ngả: "Hai người các nàng có bí mật gì vậy?"

      Lạc Tử Mộng biết trong lòng thoải mái, vì vậy có cách nào khác hơn là ra : " ra cũng có gì, chỉ là ta cùng làm giao dịch, nếu như ta giúp thuyết phục phụ hoàng để cho tiếp tục làm chuyện mình muốn làm, phải dạy ta chế độc."

      "Nàng muốn học cái đó làm gì?" Hô Diên Phong nhíu nhíu mày.

      Lạc Tử Mộng lại nhíu mày : "Thế nào, chàng sợ ta độc chết chàng à?"

      Hô Diên Phong ngay sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta sợ nàng mưu sát chồng, chỉ sợ nàng làm mình bị thương thôi."

      Lạc Tử Mộng đỏ mặt lên: "Cái gì mà chồng chứ, ta còn chưa có gả cho chàng đâu đó."

      "Đó là chuyện sớm hay muộn." Hô Diên Phong đưa tay ôm chặt nàng trong ngực, "Trong khoảng thời gian này chiến quá nhiều, cho nên phụ hoàng đành phải trì hoãn hôn lễ, đợi qua mấy tháng nữa tất cả được dẹp yên chúng ta có thể tổ chức hôn rồi."

      Lạc Tử Mộng tựa vào ngực của gì, vốn dĩ nghe lời của trong lòng của nàng rất rất vui mừng, trong khoảng thời gian này đối xử với nàng như thế nào nàng biết , hơn nữa nàng hình như cũng thích , nếu bỏ lỡ, có lẽ có người đối xử tốt với nàng như vậy.

      Nhưng. . . . . . Nàng cảm thấy có chuyện gì đó rất kỳ lạ, tại sao mỗi lần tựa vào ngực của được ôm cảm giác rất xa lạ? Nàng cảm thấy mình quen thuộc loại cảm giác khác.

      loại cảm giác khác?

      Nàng thể tin được là trong đáy lòng nàng lại nảy sinh ý nghĩ như vậy, cho tới bây giờ bên cạnh nàng hề có nam nhân nào ngoài Hô Diên Phong , nhưng tại sao lại có loại cảm giác lệ thuộc khác? Nhưng trái tim nàng mỗi đêm đều rất khó chịu, phải là ngã bệnh, mà là cảm giác nhớ nhung người. Nhưng nàng biết mình nghĩ đến ai, chỉ biết mỗi tối nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó lại có cảm giác thê lương, khóe mắt tự chủ được rơi lệ.

      Nhắm mắt lại, luôn có thanh ở đâu đó gọi nàng, cảm thụ sâu sắc, cảm giác dường như có người đợi nàng.

      Sau khi lau nước mắt nơi khóe mắt nàng mở mắt ra, cảm giác bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi. Hô Diên Phong rất vất vả mới tìm được nàng, chừng loại cảm giác này lưu lại khi chia tay trước kia .

      Trong Tàng Thư các, Lạc Tử Mộng cùng Hô Diên Sơn học chế độc, ba tháng trôi qua rồi, mỗi ngày nàng đều chăm chỉ học tập, lúc vừa bắt đầu Hô Diên Sơn nghĩ nàng chỉ muốn vui đùa chút , ngờ nàng lại rất nghiêm túc. Nhưng điều khiến Lạc Tử Mộng dở khóc dở cười là, mỗi ngày Hô Diên Phong cũng theo nàng tới, nhưng mỗi lần tới đều bị Hô Diên Sơn nhốt ở ngoài cửa, này đây là bí tịch thể tiết lộ, Hô Diên Phong thở phì phò là Bạch Nhãn Lang, ngay cả đại ca mình cũng xem như là người ngoài.

      Nhưng mà dù có tức giận đến thế nào, vẫn đứng chờ ngoài Tàng Thư Các bước cũng rời, biết là sợ nàng bị Hô Diên Sơn bắt nạt hay là sợ Hô Diên Sơn có hy vọng gì với nàng, nàng bật cười suy nghĩ chắc là lý do thứ hai rồi.

      Hô Diên Sơn vừa giảng giải cho Lạc Tử Mộng phương pháp bí truyền vừa cho nàng làm thí nghiệm, từ trước đến giờ Lạc Tử Mộng có bản lĩnh đó nhìn qua lần nhất định quên, cho nên nhanh chóng học được phương pháp, vừa học vừa làm, đây cũng là điều khiến Hô Diên Sơn nhìn nàng với ánh mắt khác xưa, lúc ấy học hơn mười ngày mới học được công phu lấy độc điểm huyệt, nhưng nàng chỉ trong vòng ngày học được rồi. Ngay đến chính Lạc Tử Mộng cũng biết, nàng lại có khả năng ghi nhớ khi nhìn thấy quên được.

      Lúc nghỉ ngơi, Hô Diên Sơn hỏi "Mộng nhi, ngươi bán đứng ta đem bí phương này cho đại ca chứ?"

      "Quỷ đa nghi!" Lạc Tử Mộng cười cười sau đó nhíu mày nhìn , "Nếu ta cho đại ca ngươi, về sau người làm sao lợi dụng khả năng này để có thể làm trợ thủ đắc lực theo bên cạnh được?"

      "Ngươi đều biết hết sao?" Hô Diên Sơn dám tin nhìn Lạc Tử Mộng, muốn dùng bản lĩnh này để có thể giúp đỡ Hô Diên Phong, từ đến lớn đều theo Hô Diên Phong, cho nên muốn có bất luận kẻ nào thay thế được vị trí của , nhưng mà bây giờ xem ra, Lạc Tử Mộng ngoại lệ rồi, bởi vì bây giờ vị trí của nàng trong lòng giống như trước đây.

      Lạc Tử Mộng cười thầm, nếu phải biết có ý định này, nàng làm sao có thể giúp thuyết tình, nếu như trong lòng có ý đồ xấu, nàng giúp phải tương đương với việc hại Hô Diên Phong sao? Cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể thuyết phục Hô Diên Phong ngăn cản nữa.

      "Tam ca, ta muốn hỏi huynh vấn đề." Bây giờ Hô Diên Sơn là sư phụ của nàng, cho nên cách gọi của nàng đối với cũng thay đổi, chính bởi vì nàng thay đổi cách gọi, cho nên Hô Diên Sơn lại càng thêm mở cờ trong bụng .

      "Hỏi , Tam ca ta nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn* (biết gì đó)." Lạc Tử Mộng ho khan vài tiếng rồi mở miệng hỏi "Ta rất hiếu kỳ, tại sao trước kia huynh lại chán ghét ta như vậy? Ta nghĩ đơn giản chỉ là vì ta cướp đại ca của huynh ? Chẳng lẽ trước đây ta làm gì khiến huynh ghét ta?”

      “Đương nhiên là phải, ngươi trước kia giống như bây giờ, ừ… Trước kia tốt hơn, trước kia bắt nạt ta, mà còn có thể làm y phục cho ta.” Đến khi chú ý tới ánh mắt giết người của Lạc Tử Mộng lập tức sửa lại, “ phải, ý ta giống nhau, nhưng mà bây giờ ta lại tương đối thích hơn.”

      Sau đó lại nghĩ chút, hình như lại sai rồi, nếu bị Hô Diên Phong biết được, đánh chết mới lạ, hơn nữa nhìn thấy Lạc Tử Mộng mở lớn mắt nhìn , quẫn bách đến nỗi toát cả mồ hôi.

      “Nếu trước kia cũng tốt, vậy tại sao trước đây huynh lại ghét ta đến như vậy?” Nàng dừng lại tầm mắt xấu hổ hỏi.

      Hô Diên Sơn thở dài hơi, may mắn là nàng hỏi rốt thích cái gì ở nàng, có phải thích hay … Vấn đề này, nếu hỏi biết nên trả lời như thế nào.

      xoa xoa mồ hôi trán : “Ai bảo lúc trước ngươi phản bội đại ca thích người khác, nếu phải là ta dùng…” Hô Diên Sơn lập tức che miệng lại, thiếu chút nữa lộ ra, nhưng phát giác mình lộ ra nửa, lần này thảm rồi.

      “Huynh ta phản bội Phong thích nam nhân khác ư? Sau đó Huynh lấy cái gì?” Nàng nhíu chặt mày ép hỏi, thấy vẻ mặt Hô Diên Sơn hốt hoảng, nàng biết trong đó nhất định có chuyện gì, nếu như vậy trong giấc mơ mỗi đêm nàng đều mơ thấy có người gọi nàng chẳng lẽ là nam nhân kia? Như vậy là ai? Nàng tại sao có thể phản bội Phong thích người khác?

      Đột nhiên nàng phát tim rất đau, nhịp tim đập rất nhanh.

      Bên ngoài Tàng Thư Các, Tử Linh Quận chúa mang theo đám thị nữ tới trước mặt Hô Diên Phong nhìn thấy cho dù tránh nắng dưới chỗ mát, nhưng thời tiết bắt đầu nóng bức, mặc dù có cung nhân đứng bên cạnh quạt cho , nhưng ngồi ở chỗ đó vẫn nóng đến toát mồ hôi.

      “Đại hoàng tử!” Tử Linh thi lễ với sau đó nhận cây quạt từ tay cung nhân quạt cho , “Thời tiết nóng bức, Đại hoàng tử vẫn nên trở về cung chờ hơn.”

      vẫn tìm mọi cách che chở Lạc Tử Mộng, chút cũng đổi.

      Hô Diên Phong nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, có lúc lại giống như đứa bé dán tai lên cửa cố gắng nghe người bên trong gì, sau đó tức giận ngồi lại ghế oán trách: “Có cái gì hay chứ, sao lại học lâu như vậy.” hoàn toàn đem lời của Tử Linh nghe vào tai.

      Tử Linh cúi đầu hít hơi, sau đó trì hoãn cảm xúc : “Mộng nhi thích để cho nàng học , dù sao học thêm chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt.”

      Dĩ nhiên Hô Diên Phong cũng bởi vì nguyên nhân này mới đồng ý để nàng học, nếu làm sao lại có thể dung chấp nhận cho nàng càn quấy như vậy được.

      Bên ngoài Tàng Thư Các, Tử Linh để ý thời tiết nóng bức ngừng đứng bên cạnh quạt cho Hô Diên Phong, chính bản thân nàng cũng mồ hôi đầm đìa, mà trong Tàng Thư Các, Diên Sơn sớm hốt hoảng. Vừa rồi nhất thời suýt chút nữa tạo thành cục diện thể vãn hồi.

      lập tức đóng sách lại vừa đẩy Lạc Tử Mộng vừa : “Được rồi được rồi, hôm nay học tới đây thôi, ngày nào cũng học, ta cũng chưa có thời gian nghiên cứu nữa, mau trở về , đại ca chờ!”

      Trong nháy mắt lúc Tàng Thư Các được mở ra, Lạc Tử Mộng buồn bực bị đẩy ra ngoài, nhưng lúc nàng quay đầu lại nhìn thấy Tử Linh đứng ở bên cạnh Hô Diên Phong ngừng quạt gió cho , mà chính bản thân nàng mồ hôi lam ly. ra bọn họ cũng rất xứng đôi phải sao? Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, Tử Linh thích Hô Diên Phong, mà Hô Duyên Phong khẳng định biết chuyện này.

      Hô Duyên Phong tính cầm khăn tay lau mồ hôi, nhưng vừa nhìn thấy Lạc Tử Mộng ra, lập tức lấy cây quạt trong tay Tử Linh chạy qua chỗ nàng.

      “Hôm nay nhanh như vậy?” tay cầm khăn tay lau mồ hôi cho nàng, tay khác cầm cây quạt của Tử Linh quạt gió cho nàng, mà tay Tử Linh bỗng nhiên trống nàng thẫn thờ lát, sau đó thần sắc ảm đạm nhìn Hô Diên Phong mang theo Lạc Tử Mộng rời khỏi Tàng Thư Các.

      Lạc Tử Mộng dĩ nhiên biết sau lưng có đôi mắt mang theo cảm xúc ưu thương nhìn bọn họ, nhưng nếu nàng quay đầu nhìn lại, chắc hẳn Tử Linh càng thêm lúng túng, cho nên nàng liền dứt khoát cùng Hô Diên Phong nhanh chóng rời khỏi đó, biến mất trước mặt nàng ta.

      Hô Diên Phong hề kiêng dè mà đem Lạc Tử Mộng dẫn tới trường phong cung, mà bên trong trường phong cung đông ấm hạ mát, Lạc Tử Mộng cũng vô cùng thích chỗ nghỉ ngơi này, chẳng qua nếu hai người ở cùng chỗ quá lâu khó tránh khỏi chuyện bị người ta chỉ trích, nhưng với thân phận của hai người, cho dù trong lòng có bất kỳ ý tưởng gì, những người kia cũng chỉ dám vụng trộm , nếu bị Hô Diên Phong nghe được, bị trách phạt nặng nề, cho nên lâu ngày, mọi người cũng thành thói quen nhiều lời.

      Lạc Tử Mộng ngồi xuống, cảm giác cả người và tình thần đều sảng khoái, trường phong cung này quả nhiên khác với những cung điện khác, bốn mùa đều như mùa xuân.

      “Hôm nay học cái gì?” Hô Diên Phong vừa giúp nàng quạt mát vừa .

      Nàng xoay người kéo cây quạt trong tay xuống đem đặt bàn, nhìn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Tại sao chàng lại có thể đoạt cây quạt của Tử Linh tỷ như vậy? sợ nàng đau lòng ư!”

      Hô Diên Phong nhìn cây quạt bàn, lúc này mới nghĩ tới đây là quạt của Tử Linh, lúc vừa rồi cũng nghĩ được nhiều như vậy, chỉ thấy Lạc Tử Mộng chảy mồ hôi, tiện tay cầm lấy cây quạt. Dù sao cầm cũng cầm rồi, hơn nữa cũng chỉ là cây quạt mà thôi. Nhưng biết, đối với Tử Linh mà đó chỉ là vấn đề về cây quạt.

      “Nàng đừng ngắt lời, trả lời ta trước .” Hô Diên Phong , Lạc Tử Mộng thầm than, rốt cuộc là ai muốn đối mặt với vấn đề đây?

      là bí mật, nếu như mà ta cho chàng biết, chẳng phải thất tín với Tam ca rồi.” Nàng nhíu mày muốn trả lời, đây cũng là nguyên tắc làm người của nàng, mặc kệ như thế nào, nhất định phải bảo vệ bí mật của người khác.

      Hô Diên Phong đảo mắt tức tối: “Cái gì Tam ca Tam ca, nàng từ lúc nào lại có quan hệ tốt với như vậy?”

      huynh ấy vốn dĩ là Tam ca mà!” Thấy mất hứng, nàng cọ xát tay của , “ là Tam ca của ta, chàng là Phong của ta, chẳng lẽ chàng muốn làm đại ca của ta sao?”

      Hô Diên Phong nghe thấy nàng như vậy, lúc này mới vui mừng trở lại.

      Thấy tâm tình tốt, Lạc Tử Mộng đảo hai mắt hỏi nghi vấn trong lòng: “Phong, ta muốn hỏi chàng vấn đề.”

      “Hả?” nghi ngờ nhìn nàng, mặc dù tại nàng mang đến cho cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng chỉ cần nàng vẫn là Lạc Tử Mộng, vẫn thích. Mặc kệ nàng thay đổi như thế nào, đều thích.

      “Tam ca … trước lúc chàng tìm được ta ra thích nam nhân khác? là ai?”

      Câu hỏi của nàng khiến sống lưng của Hô Diên Phong cứng đờ, dặn Hô Diên Sơn, được nhắc tới chuyện ở nước Hàn Vũ, lại càng được nhắc đến Hàn Hạo Thần, ai biết lại để lộ tin tức.

      vớ vẩn gì vậy!” thu lại hồi tưởng cười chua xót, “Tam đệ càng ngày càng kỳ cục quá, những chuyện thế này cũng có thể lung tung được, làm sao nàng có thể thích người khác được.”

      có sao?” Nàng ngước mắt nhì , giống như nhìn thấu được cái gì đó.

      “Dĩ nhiên rồi!” trả lời như đinh chém sắt, sau đó cảm giác ngữ khí của mình cứng rắn quá, nên vội vàng ôm lấy nàng cười, “ nên nghĩ nhiều như vậy, lúc nàng mất tích xảy ra bất cứ chuyện gì cả, bây giờ phải về rồi sao? Bây giờ ta đến gặp Phụ Hoàng, phụ hoàng chuẩn bị cho việc thành thân của hai ta vào tháng sau, như vậy sau này chúng ta mãi mãi bao giờ cách xa.”

      Lạc Tử Mộng gật đầu cười.

      -* Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến*-

      Nước Hàn Vũ

      Thiệu Tần phi thân xuyên qua mấy con phố cuối cùng cũng tùm được Hàn Hạo Thần, dừng lại bên cạnh mặt mang thần sắc vui mừng nhưng lại biết mở miệng như thế nào.

      “Có phải có tin tức của Mộng nhi rồi ?” Hàn Hạo Thần nắm lấy tay Thiệu Tần vội vã hỏi.

      “Có chút đầu mỗi, nhưng biết có thể tin cậy được hay .”

      mau!” Hàn Hạo THần hai mắt toả sáng, biết mình sắp có thể nhìn thấy được người mình nhớ nhung bấy lâu, chỉ hận thể chắp cánh mà bay đến đó được.

      Thiệu Tần biết nôn nóng, nhưng cũng sợ vui mừng vô ích, cho nên trong lòng vẫn cân nhắc, nhưng lại quên chuyện, cho dù là chút xíu hi vọng, đối với cũng đều như ngọn lửa thắp sáng mỗi tấc trong lòng.

      “Thuộc hạ nghe được tin tức từ tướng sĩ thủ thành lúc trước vì bị bệnh mà xin nghỉ vừa mới được gọi về ngày hôm nay, voà ngày mà vương phi mất tích… Có thấy chiếc xe ngựa ra khỏi cửa thành, lúc đầu cũng để ý, nhưng đến khi chiếc xe qua bên cạnh , gió thổi bay rèm xe lộ ra khuôn mặt của đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt, mặc dù nhìn , nhưng cũng dám giấu giếm, cho nên hôm nay khi thuộc hạ kiểm tra thẳng ra.”

      Sắc mặt Hàn Hạo Thần biến đổi, ngay sau đó lạnh lùng quát: “Thiệu Tần, nhanh chóng điều mười vạn nhân mã đến đây, theo Bổn vương đến nước Ngân Nguyệt tìm người quan trọng!”
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 126: Để lộ tin tức.

      Trong lòng Thiệu Tần hốt hoảng, dừng chút sau đó khuyên can : "Vương Gia, tin tức còn biết có phải là hay , nếu tùy tiện trước sợ rằng quan hệ giữa hai nước Hàn Vũ và Ngân Nguyệt còn được bình ổn nữa."

      "Bổn vương tại sao phải sợ bọn chứ?" Vừa nghĩ tới chuyện Hô Diên Phong có thể đoạt Lạc Tử Mộng của , tức giận trong lòng Hàn Hạo Thần bỗng chốc theo ngực chạy thẳng lên ót.

      "Vương Gia, thuộc hạ phải có ý này, nhưng nếu như vương phi có nước Ngân Nguyệt, mà Vương lại điều động đến mười vạn binh mã, thể nghi ngờ chính là khiêu khích nước Ngân Nguyệt, tại trong triều người bên phái của hoàng thượng còn lo lắng tìm thấy cách nào để lấy cớ thu lại binh quyền của Vương gia, nếu vì chuyện này mà dẫn đến chiến loạn, sau chuyện này chắc chắn hoàng thượng có cớ."

      Cũng phải tâm tư của Thiệu Tần sâu sắc hơn so với Hàn Hạo Thần, mà tại Hàn Hạo Thần chứ đụng chạm tới việc có liên quan đến Lạc Tử Mộng lại bắt đầu loạn lên, cho nên bây giờ cần phải tỉnh táo hơn so với Hàn Hạo Thần để tránh khỏi việc chiến loạn cần thiết.

      Hàn Hạo Thần bình tĩnh suy nghĩ chút, Thiệu Tần cũng có đạo lý, nhưng nếu như vậy chuyện bắt đầu khó giải quyết rồi.

      Trước mắt tâm tình của có chút mâu thuẫn, lại sợ ngày đó là Hô Diên Phong mang Lạc Tử Mộng , nhưng lại vừa hy vọng là Hô Diên Phong mang nàng . Bởi vì, nếu là Hô Diên Phong mang Lạc Tử Mộng , ít nhất chứng minh Lạc Tử Mộng vẫn an toàn, nhưng lại sợ Lạc Tử Mộng bị Hô Diên Phong tìm được, như vậy cho dù có đem nàng đoạt trở lại, lòng của nàng cũng thuộc về Hàn Hạo Thần nữa rồi.

      "Vương Gia, trước mắt chúng ta nên làm gì?" Thiệu Tần ở bên đợi lệnh.

      Hàn Hạo Thần suy nghĩ chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện, cúi người với Thiệu Tần: "Nếu ta thể đến nước Ngân Nguyệt được, chúng ta hãy mời Hô Diên Phong đến nước Hàn Vũ ."

      "Chuyện này. . . . . . tới sao?" Chuyện dê vào miệng cọp như thế này chắc chắn đối phương biết được, làm sao lại đến đây để tìm cái chết cơ chứ.

      "Mấy ngày nữa phải là sinh thần của bổn vương sao?" Thiệu Tần ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hàn Hạo Thần:

      "Nhưng Vương Gia từ trước đến nay đều chuẩn bị yến tiệc sinh thần, lần này đột nhiên làm Hô Diên Phong có nghi ngờ hay ?"

      Hàn Hạo Thần mấp máy môi nhìn về phương xa, mặt mang theo đau thương: "Cũng là ngày sinh của Vương phi." dừng chút, cơ hồ nghẹn ngào ra tiếng, lúc lâu mới , " Bổn vương muốn cử hành thọ yến, cho dù vương phi mất tích, thọ yến cũng thể làm. Đặc biệt xin đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt đến tham dự, để giải khai những hiểm khích trước kia."

      "Dạ, thuộc hạ làm ngay."

      ——* Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến *——

      Ở trong Diên Hi cung, Lạc Tử Mộng học Hinh Lan cắt giấy, nàng chuẩn bị cho hôn của nàng và Hô Diên Phong, đến lúc đó tất cả các cánh cửa Diên Hi cung dán đủ loại kiểu dáng chữ hỉ và uyên ương. nhưng mà những thứ này quá da dạng lại rất phức tạp, Hinh Lan cắt rất dễ dàng, nhưng nàng mất sức của chín trâu hai hổ cũng cách nào cắt được cái, chuyện này khiến nàng buồn rầu thôi.

      Khi Tử Linh Quận chúa tới Diên Hi cung vừa đúng lúc Lạc Tử Mộng thở phì phì đem chữ hỉ vừa mới cắt hư quăng mặt đất, vừa vặn dừng ở trước chân nàng.

      "Mộng nhi, làm sao lại mất hứng như vậy?" Nàng nhìn bàn chữ hỉ cười khổ đến trước mặt nàng.

      Lạc Tử Mộng vừa nhìn thấy Tử Linh, lập tức lôi kéo nàng kể khổ: "Tử Linh tỷ, ngươi tới rồi, những chữ hỉ này rất khó cắt, ta cắt mãi vẫn có cái nào đẹp cả"

      "Làm sao lại như vậy? Trước kia Mộng nhi phải cắt những thứ này rất đẹp sao, tay nghề của Hinh Lan còn là do Mộng nhi dạy nữa mà ." Nàng cầm "Thành quả" của Lạc Tử Mộng đặt bàn lên, quả nhiên so với trước kia khác xa nhau.

      Nghe thấy lời của Tử Linh, nàng rơi vào trầm tư: " sao?"

      Nàng có thể làm được sao? Có sở trường về chuyện nữ công gia chánh này? Nhưng tại sao bây giờ nàng hoàn toàn biết, giống như cho đến bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy. Theo lý thuyết, cho dù mất trí nhớ, cũng thể mất hết kỹ năng mới đúng chứ.

      biết vì sao, trong lòng nàng bắt đầu khủng hoảng .

      Lúc xế chiều, Hô Diên Phong tới Diên Hi cung, nhìn thấy Lạc Tử Mộng có chút buồn buồn vui, trái tim nhất thời căng thẳng: "Làm sao vậy? Mệt mỏi đừng cắt, để cung nữ làm ."

      "Nhưng Mà, ở đây phải có quy tắc, tân nương nhất định phải tự mình cắt được đôi ‘ uyên ương nghịch nước ’ dính vào đầu giường sao?" Nàng buồn buồn bắt đầu thất vọng chính với bản thân mình nhìn đôi vịt ở bàn có chỗ nào giống uyên ương đâu chứ.

      Hô Diên Phong bật cười : "Quy củ là chế , người là sống, ta sửa quy củ là được?"

      Nàng ngước mắt nhìn về phía , biết chưa bao giờ suông, đối với nàng rất tốt, nhưng trong lòng của nàng lại luôn cảm thấy trống trải, giống như thiếu mất cái gì đó.

      "Trước kia có phải ta rất giỏi nữ công ?" Nàng đột nhiên hỏi.

      Hô Diên Phong do dự chút, sau đó cười : "Ai với nàng chuyện này chứ? có việc gì đâu." vuốt vuốt tóc đầu nàng, nhìn vẻ mặt mất mát của nàng cảm giác có chút lo lắng.

      Lạc Tử Mộng thở dài : "Có lúc ta hoài nghi, ta có là người mà chàng muốn tìm hay , tại sao giống chút nào với trước kia cả? ràng khi học phương pháp chế độc với Tam ca chỉ nhìn qua là nhớ, nhưng lúc học nữ công lại có cách nào nhớ nổi, giống như đây hoàn toàn phải là sở trường của ta vậy"

      Trong lòng Hô Diên Phong hốt hoảng, tay đặt người nàng cũng khẽ run lên, đột nhiên trong lòng có cảm giác rất sợ hãi.

      Diên Phúc cung

      Tử Linh Quận chúa nhìn hai ly trà trước mắt mà trong lòng cảm thấy chua xót, rất nhanh thôi, thuộc về Lạc Tử Mộng rồi, về sau nàng có hi vọng gì nữa, bởi vì nàng biết, Hô Diên Phong tuyệt đối nạp trắc phi, cho nên ngay cả góc trong lòng nàng cũng có khả năng.

      "Lạc Tử Linh!" thanh còn bao gồm cả tức giận vang lên ở cửa Diên Phúc cung.

      Trong lòng Tử Linh Quận chúa run lên, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hô Diên Phong trợn mắt trừng trừng nhìn nàng tức giận : “Ngươi với Mộng nhi cái gì?”

      “Ta… Ta chưa cái gì cả…” Nàng có chút sợ hãi, bởi vì Hô Diên Phong rất ít phát giận, nhưng cứ dính đến Lạc Tử Mộng, thái độ của trở nên khác thường, thậm chí giết người cũng nháy mắt.

      Hô Diên Phong nắm lấy bả vai của nàng, dùng sức đến mức Tử Linh ngừng kêu đau, nhưng Hô Diên Phong lại giống như nghe thấy.

      “Ngươi gì? Hừ! Nếu như ngươi gì, tại sao Mộng nhi lại nghi ngờ thân phận của Bản thân cơ chứ!” đợi Tử Linh giải thích, Hô Diên Phong đẩy ra nàng cảnh cáo, “Ta cho ngươi biết, nàng chính là Mộng nhi mà ta muốn tìm, ngươi nên lung tung với nàng ấy, nếu có lần thứ hai, ngươi tuyệt đối có cơ hội bước vào trong cung nữa.”

      Cho đến khi Hô Diên Phong rời khỏi Diên Phúc cung, nước mắt của Tử Linh bắt đầu giống như châu đứt dây rơi càng lúc càng nhiều hơn. Nàng ở trong lòng bây giờ còn là gì nữa, cái gì cũng còn! Ngay cả góc xó xỉnh cũng có.

      Lạc Tử Mộng chiếm trọn trái tim , tràn đầy, hoàn toàn chút khe hở nào để chứa thêm người khác, nàng còn cầu xa vời cái gì nữa chứ?

      tại phải là Lạc Tử Mộng để cho nạp trắc phi, mà chính bản thân Hô Diên Phong thể dung nạp bất cứ người nào khác. Nếu nam nhân trong lòng chỉ nữ nhân, như vậy nữ nhân thứ hai bất kể có si tình đến đâu, bất kể có cố gắng đến mức nào cũng vô dụng, chẳng có tác dụng gì cả!

      Tàng Thư Các

      Hô Diên Sơn vừa nghiên cứu chế tạo độc dược, vừa nhìn ra cửa, cũng vì phân tâm như vậy, nên thiếu chú nữa phạm sai lầm dẫn đến cố phát nổ.

      “Nha đầu chết tiệt! ba ngày rồi đến!” cúi đầu cầm cái tượng gỗ thầm, “Sắp thành thân với đại ca rồi, vui vẻ là đúng thôi?”

      Nhưng mặt của lại chút vui mừng nào, buồn buồn đem tượng gỗ ném ở bên tiếp tục làm thí nghiệm.

      “Đông đông đông!”

      Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hô Diên Sơn kinh ngạc nhìn về phía cửa.

      “Tam ca, ta có thể vào trong ?” Lạc Tử Mộng kêu lên, Hô Diên Sơn lúc làm thí nghiệm đều có thói quen khép chặt cửa Tàng Thư Các.

      Trong lòng Hô Diên Sơn rất vui vẻ, há miệng, sau đó lại vội vàng ho tiếng mấp máy môi nặng nề vòng ra: “Vào .”

      Lúc nàng đẩy cửa ra thấy Hô Diên Sơn lườm nàng cái, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu chế tạo, coi nàng như khí.

      “Hôm nay lại nghiên cứu được cái gì mới hả?” Nàng nhìn thấy Hô Diên Sơn nhìn bản thảo rất vui vẻ.

      “Hừ!” Hô Diên Sơn hừ lạnh tiếng rồi , “Ngươi còn biết tới đây học? Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nhất thời hứng thú mà thôi.”

      Lạc Tử Mộng giải thích: “Mấy ngày hôm nay ta rất bận!”

      “Bận cái gì chứ? phải là chuẩn bị cho hôn của ngươi và đại ca thôi ư.” Lời của chu xót.

      Nghe lời của …, Lạc Tử Mộng uất ức : “ gì vậy? phải huynh mỗi ngày ta đều đến quấy rầy khiến huynh nghiên cứu được gì sao, ta ba ngày nay đến ngược lại huynh lại bắt đầu oán giận, thiệt là, Tam ca huynh đừng trẻ con như vậy được ?”

      Hô Diên Sơn bị nàng đến mức biết trả lời như thế nào.

      Ai biết lúc vừa định giải thích lại nghe thấy Lạc Tử Mộng hét lên: “Oa… con rối gỗ này đâu ra vậy?” Nàng cầm con rối lên vui vẻ hỏi, “Tam ca, ở đâu ra vậy?”

      Hô Diên Sơn cong khoé môi : “Vừa rồi còn ta trẻ con, tại là ai ngây thơ?”

      “Đương nhiên là huynh rồi!” Lạc Tử Mộng vừa chơi đùa tay chân có thể cử động được của rối gỗ vừa trách mắng, “Thứ này tìm được từ chỗ của huynh mà.”

      Hô Diên Sơn đoạt lấy rối gỗ trong nàng : “Được, ta ngây thơ được chưa, vậy ngươi đừng đụng đến nó nữa!”

      Lạc Tử Mộng hiểu trừng mắt nhìn: “Huynh muốn tặng ta con rồi này?”

      Hô Diên Sơn xấu hổ ho khan tiếng, ba ngày hôm nay ngồi làm con rối này, bởi vì lúc trước nàng , trượng gỗ thể cử động được có gì hay mà chơi, nếu tay chân có thể cử động như người hay quá, vì vậy tốn mất ba buổi tối để làm ra con rối này.

      Cho đến sau khi làm xong mới bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, nàng là đại tẩu của , làm như vậy hình như hơi quá mức, nhưng kể từ khi nàng nghĩ cách làm cho Hô Diên La cho phép được tiếp tục làm thí nghiệm thấy nàng rất thông minh, dường như thích nàng từ lúc nào hay. Cho dù vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân được có ý nghĩ này, nhưng vẫn ngăn cản được trái tim của mình nhảy loạn khi nhìn thấy nàng.

      Lạc Tử Mộng thấy gì, nên khẳng định ngầm thừa nhận, hưng phấn thỉnh thoảng lại cầm lấy tay chân chú rồi quay quay, rồi lại quay người lại kéo cánh tay của : “Cám ơn Tam ca, huynh lợi hại, làm sao làm được cái này vậy? Hơn nữa còn tô màu lên nữa, nhìn rất giống người .”

      Hô Diên Sơn bị nàng tâng đến tận trời, khoé miệng nhịn khẽ cong lên, sau đó nhìn về phía Lạc Tử Mộng hỏi, “Vậy ta và đại ca ai có bản lĩnh hơn?”

      “Ách…” Lạc Tử Mộng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cắn cắn môi : “Bảnh lĩnh của hai người giống nhau, thể nào so sánh được, phải là mỗi người mỗi vẻ.”

      Tâm trạng Hô Diên Sơn bỗng nhiên tốt hơn nhiều, ít nhất nàng sai cái gì.

      “Đúng rồi Tam ca!” Lạc Tử Mộng để con rối xuống hỏi, “Trước đây ta học dùng thuốc điểm huyệt, làm cho người ta mất ý thức, hơn nữa lại xuất ảo giác, vậy có thuốc làm cho người ta khôi phục trí nhớ ?”

      Tay Hô Diên Sơn cứng đờ, thuốc bột cầm tay suýt chút nữa đổ hết.

      “Ngươi hỏi cái này làm gì?” Trong lòng chột dạ dám nhìn nàng.

      Lạc Tử Mộng thở dài : “Ta cũng biết mình lúc nào có thể khôi phục trí nhớ, tại cảm giác mình rất vô dụng, cái gì cũng biết, nghe trước kia ta biết nữ công, còn tinh thông cầm kỳ thi hoạ, nhưng bây giờ cái gì cũng biết…”

      “Ai ngươi vô dụng!” Hô Diên Sơn đột nhiên mở miệng, sau đó phát bản thân hơi thất lễ, lập tức hoà hoãn : “Trước kia giống tại, nhưng cũng đâu cần phải giống trước kia mới tốt chứ? Hơn nữa…”

      “Hơn nữa cái gì?”

      “Hơn nữa bây giờ phải rất tốt sao?” Giọng của càng ngày càng .

      Lạc Tử Mộng hơi mệt mỏi.

      “Hơn nữa đâu có thuốc nào có thể hồi phục trí nhớ được, nếu, nếu có, ta tại sao cho ngươi chứ.” đối với chuyện này vẫn có cảm giác áy náy, ra biết cách giải, nhưng nếu giải độc xong, nàng nhất định trở về nước Hàn Vũ, nhưng tuy là bây giờ nàng thuộc về Hô Diên Phong, thuộc về nhưng ít nhất mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy nàng.

      Lạc Tử Mộng cũng hỏi tiếp nữa, đối với Hô Diên Sơn, nàng chưa từng có nghi ngờ gì, có thể đem những phương pháp bí mật của mình dạy cho nàng, nàng làm sao có thể nghi ngờ được cơ chứ?

      Ba ngày sau

      Hô Diên Phong được Hô Diên La truyền đến Huyền Thiên điện, trong điện còn có người quen ngồi, khi nhìn thấy người nọ trong lòng cảm thấy hốt hoảng.

      “Thiệu hộ vệ?” Tuy Hô Diên Phong lên tiếng nhưng trái tim lại đập rất nhanh, cảm giác lòng bàn tay mình đầy mồ hôi. hít hơi sâu đưa tay ra sau lưng nắm chặt lại cố tỏ vể trấn định.

      Thiệu Tần nhìn thấy Hô Diên Phong xuất đứng lên hành lễ: “Tham kiếm Đại hoàng tử.”

      “Thiệu hộ vệ sao có việc gì lại đến nước Ngân Nguyệt thế này?”

      Hô Diên La : “Phong nhi chắc hẳn cùng Thiệu hộ vệ rất thân quen, Thiệu hộ vệ hôm nay đến đây là vì sắp đến sinh thần của Thần vương gia và vương phi của nước Hàn Vũ, năm ngày sau cử hành thọ yến, cho nên muốn mời Phong nhi đến tham gia cùng Thần vương gia, cũng muốn nhờ vào việc này làm tiêu tan hiềm khích trước đây.”

      “Thọ yên Thần vương phi? Nàng phải…” Hô Diên Phong ngồi xuống cầm lấy chén trà uống ngụm, chỉ có bản thân biết , bàn tay cầm ly trà của khẽ rung lên, mà lúc nghe được ba từ “Thần vương phi” lại càng thêm hốt hoảng.

      được nửa, lập tức thu hồi lại, sau đó : “A! Cảm ơn ý tốt của Thần vương gia, nhưng gần đây bổn vương bận rất nhiều việc, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, cho nên sợ cóc cách nào đến tham dự thọ yến của Thần vương gia và Thần vương phi.”

      “Chuẩn bị?” Vẻ mặt Thiệu Tần nghi ngờ.

      Hô Diên La biết nguyên nhân chuyện này vì vậy giải thích: “Đúng vậy, trẫm chuẩn bị hôn cho đại hoàng nhi, hôn lễ giữa và thanh mai trúc mã.”

      “Hả? Thanh mai trúc mã sắp thành thân với Đại hoàng tử có phải là ‘Lạc Tử Mộng’ nương ?” Thiệu Tần hỏi.

      Hô Diên La vẻ mặt ngưng trệ chút sau đó cười : “Thiệu hộ vệ làm sao có thể…”

      “Biết được” hai chữ chưa kịp ra, Hô Diên Phong lập tức ngăn cản lời định : “Thiệu hộ về muốn ở nước Ngân Nguyệt thời gian hay muốn khởi hành ngay lập tức?”

      Những biến hoá mặt đều bị Thiều Tần thu vào trong đáy mắt, có thể kết luận được tung tích của Thần vương phi, hoặc có thể , thần vương phi chắc chắn ở trong cung này.

      Thiệu Tần cũng hỏi tiếp gì nữa, chỉ : “Tại hạ còn phải trở về báo cáo lại cho vương gia, cho nên hôm nay lập tức lên đường.”
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :