Chương thứ 121: Bị tấn công bất ngờ
Editor: Tinh Linh Tuyết
"Hả?" Trái lại, Lạc Tử Mộng nghĩ tới cầu cái này, "Nào có ai lại cầu xin con cái vào ngày đón Thần tài chứ?" Nàng thấp giọng. tới con cái, có lẽ khiến cho nàng thích ứng, dù sao bản thân nàng cũng vẫn còn là trẻ con.
Thế nhưng lại cười , mới vừa rồi đúng là cầu xin như vậy. Cũng biết mới vừa rồi bản thân suy nghĩ gì, vậy mà trong giây lát lại nghĩ tới vấn đề này.
Liên Vân mở miệng : "Vương phi à, ngày đón Thần tài ngay cả nhân duyên cũng có thể cầu xin, còn có chuyện gì là thể cầu, cầu xin con cái cũng là cầu xin mà."
"Liên Vân!" Mặt nàng đỏ tới mang tai thấp giọng khiển trách, quay đầu lại cố ý : "Nếu như có thể dựa vào cầu khấn để có đứa bé, vậy còn cần chàng làm gì nữa?"
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, nàng quả muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, nàng cái gì vậy chứ!? Nhìn thấy Hàn Hạo Thần cười lớn hơn, nàng lại che mặt dậm chân cái.
Ai ngờ Hàn Hạo Thần lại chịu buông tha cho nàng, cúi người tiến tới bên tai nàng rồi : " có lý, vậy tối nay ta cố gắng hơn nữa."
"Chàng! là. . . . . . Đáng ghét chết được!" Nàng càng ngừng đấm liên tục vào lồng ngực chắc khỏe của . Tại sao cõi đời này lại có thể có người mặt dày giống như vậy chứ, cái gì cũng dám , may mà giọng của lớn, nếu nàng dứt khoát đập đầu chết cho rồi.
Cử chỉ giống như tán tỉnh của hai người rơi vào mắt của người núp trong bóng tối bỗng trở nên chói mắt. Nàng ta nắm chặt tay thành quyền, khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Nàng ta tức giận cắn môi, thân thể run rẩy xoay người, lúc nhìn thấy bên ngoài có vài bóng người nàng ta nhếch môi cười, trong mắt thoáng qua tia hung dữ.
Lúc Lạc Tử Mộng bước ra khỏi Phổ La Tự luôn cảm thấy có cái gì đó đúng, giống như có rất nhiều đôi mắt dõi theo nàng. Nàng biết có phải là do nàng quá lo lắng hay , nhưng đáy lòng vẫn luôn thấy bất an như vậy.
"Sao vậy?" Hàn Hạo Thần thấy vẻ mặt Lạc Tử Mộng có gì đó đúng.
Nàng ngước mắt nhìn , cảm thấy gần đây lại càng ngày càng gầy rất nhiều, cho nên cũng muốn khiến cho lo lắng, vì vậy nàng cười : "Chẳng qua là thiếp nghĩ, nếu như sau này mỗi ngày đều có thể ra ngoài tốt biết bao." bất đắc dĩ dắt tay của nàng cười : "Nào có ai mỗi ngày đều muốn ra ngoài chơi đâu chứ!" Trong con ngươi cũng tràn đầy ý cưng chiều. Nếu như có thể, cũng nguyện ý ngày ngày ở cùng nàng, nàng muốn đâu mang nàng nơi đó, chỉ cần nàng cảm thấy đáng ghét là tốt rồi.
Khi dắt tay nàng, nàng luôn có thói quen tựa vào cánh tay của , cảm thấy rất an tâm.
Đột nhiên, bóng người chợt lóe lên, dường như cách đó tới trăm thước. Nhưng phải ràng là trở về nước Ngân Nguyệt rồi sao? Tại sao lại xuất ở đây? Nàng dụi dụi đôi mắt, đoán rằng sáng nay mình chưa tỉnh ngủ, cho nên mới xuất ảo giác.
Lúc này, bóng dáng xinh đẹp của Hoa Thiên Nhụy lại xuất ở trước mặt bọn họ, tầm mắt của nàng ta chỉ nhìn về phía Hàn Hạo Thần, hoàn toàn xem Lạc Tử Mộng như khí: “Thần ca ca, sao huynh cũng tới đây?”
Vốn dĩ Lạc Tử Mộng muốn gì đó, nhưng lời đến khéo miệng lại cảm thấy vô nghĩa. Nữ nhân muốn ngã vào nam nhân ưu tú là việc thể bình thường hơn, nếu như nam nhân có đầy đủ định lực cần nàng phí công. Chẳng qua nếu lúc này Hàn Hạo Thần trả lời, ngược lại cục diện có chút xấu hổ. Nhưng mà Hàn Hạo Thần cũng thêm gì, chỉ nắm chặt tay Lạc Tử Mộng, sau đó vẻ mặt chút biểu cảm gật đầu với Hoa Thiên Nhụy đáp tiếng “Ừ”. Mà Hoa Thiên Nhụy cũng tức giận, nhưng ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm, đúng là người si tình.
Liên Vân, Tiểu Đông và Thiệu Tần theo phía sau bọn họ. Thấy tình hình này, Thiệu Tần – đấng mày râu nhưng cũng chỉ là cận vệ, cho nên thể thêm điều gì, mà Tiểu Đông vốn luôn cười nhạt, nên cũng vô thanh vô thức theo sát bên cạnh. Nhưng mà Liên Vân thể nhìn Lạc Tử Mộng chịu uất ức, cho dù lo sợ thân phận của Hoa Thiên Nhụy, nhưng vẫn muốn giúp Lạc Tử Mộng gì đó. Lúc nàng định mở miệng, Lạc Tử Mộng quay đầu lại ý bảo nàng đừng chuyện, nàng chỉ đành buồn bực nuốt lời muốn xuống.
“ thôi.” Hàn Hạo Thần kéo tay Lạc Tử Mộng tiếng sau đó lướt qua bên cạnh Hoa Thiên Nhụy.
Lúc tất cả mọi người cùng rời , sắc mặt của Hoa Thiên Nhụy đột nhiên trở nên u ám, nàng ta nheo mắt quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng nhếch môi lên, : “Lạc Tử Mộng, đừng hả hê quá sớm, sớm muộn gì huynh ấy cũng là của ta.”
Ngay trong nháy mắt đó, từ trong dòng người như biển đổ tới Phổ La Tự lập tức có mười mấy tên bịt mặt lao ra , mục tiêu của bọn họ đương nhiên là hướng về phía nhóm người Hàn Hạo Thần, hơn nữa đôi mắt sắc lạnh như muốn lấy tính mạnh của bọn họ.
Thần kinh của Thiệu Tần và Hàn Hạo Thần lập tức căng cứng, Hàn Họa Thần nắm chặt tay của Lạc Tử Mộng kéo .
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Tử Mộng ra tiếng lòng sợ hãi, nhưng cảm thấy cổ tay truyền đến sức mạnh rất lớn, giống như vô hình có thể khiến cho nàng ỷ lại vào .
“Đừng sợ, nắm chặt tay ta.”
vừa dứt lời, thanh kiếm sắc bén đấm về phía bọn họ, Lạc Tử Mộng khẽ hét tiếng. Nàng được Hàn Hạo Thần che chở sau lưng, nhưng mà bây giờ bọn họ bị nhóm người mặc đồ đen che mặt bao vây xung quanh, căn bản là có chỗ nào an toàn. Phổ La Tự cũng lập tức rơi vào mảnh trong hỗn độn, tiếng la khóc của dân chúng, bên tai ngừng vang lên những tiếng kêu ré, lại càng có thêm người bị đoàn người dẫm nát dưới lòng bàn chân, tình cảnh ấy hết sức hỗn loạn.
Thiệu Tần vừa phải chống cự với mấy tên áo đen, còn vừa phải bảo vệ cho Liên Vân và Tiểu Đông, căn bản có thời gian phân thân.
“Thần ca ca, cứu muội!” Hoa Thiên Nhụy khẽ kêu tiếng sau đó xông lại phía Hàn Hạo Thần đứng, mà phía sau nàng ta cũng có vài tên áo đen theo sát muốn lấy tính mạng của nàng ta.
Lúc đó, Lạc Tử Mộng cảm thấy có người kéo nàng, cho nên nàng dùng sức nắm chặt tay Hàn Hạo Thần, nhưng đầu óc lại cảm thấy càng lúc càng mông lung.
Hàn Hạo Thần nghe thấy tiếng kêu quay đầu lại nhìn. Lúc này Hoa Thiên Nhụy bị dọa đến hoa dung thất sắc, thậm chí bị đoàn người đẩy ngã xuống đất, mà kiếm của tên áo đen kia cũng đồng thời chém về phía nàng ta.
Bất đắt dĩ, đành kéo Lạc Tử Mộng chạy về phía Hoa Thiên Nhụy chặn thanh kiếm kia lại.
Khi Hàn Hạo Thần chém gẫy thanh kiếm đâm về phía Hoa Thiên Nhụy nàng ta lập tức run rẩy nhào vào trong ngực Hàn Hạo Thần, Vòng qua ôm chặt thắt lưng của gào khóc: “Thần ca ca…. Muội còn cho rằng huynh mặc kệ muội…. Muội rất sợ hãi……”
Nhìn cử chỉ của bọn họ thân mật như vậy, vốn dĩ Lạc Tử Mộng nắm chặt tay Hàn Hạo Thần bỗng buông lỏng ra, mặc dù nàng biết thể thấy chết mà cứu, nhưng mà…. Nàng có cách nào chấp nhận việc nữ nhân khác ôm chặt trượng phu của nàng như vậy.
Hàn Họa Thần cũng cảm thấy Lạc Tử Mộng khác thường, nhíu chặt lông mày đẩy Hoa Thiên Nhụy trong ngực mình ra, sau đó nắm chặt tay Lạc Tử Mộng hơn nữa. Mặc dù gì, nhưng lại tựa như với nàng muốn buông tay, tiếp theo nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy bỏ lại câu: “Quay về.”
Lúc Hoa Thiên Thụy rưng rưng đứng thất thần, lại có mấy tên áo đen che mặt vọt tới, tình hình lại càng thêm hỗn loạn. Lúc này xung quanh Phổ Lai Tự có đám quan binh xông tới nhưng bởi vì còn có dân chúng, cho nên bọn họ căn bản có cách nào lập tức xông lại cứu giúp.
“Mộng Nhi, lát nữa nhớ theo sát ta.” Hàn Hạo Thần dặn dò Lạc Tử Mộng câu, nhưng mà căn bản cũng có thời gian nhìn nét mặt của nàng, nếu như có thể liếc mắt nhìn, có lẽ càng thêm cẩn thận, cũng có chuyện xảy ra sau này.
Những tên áo đen kia cũng biết là do ai phái tới, thoạt nhìn hôm nay chính là muốn thừa dịp rối loạn để đối phó bọn họ.
“Buông tay !” Lạc Tử Mộng cũng biết vì sao mình lại muốn như vậy, nhưng trong lòng lại có ý nghĩ, tồn tại của nàng chỉ trở thành gánh nặng của .
“Nắm chặt tay ta!” Hàn hạo Thần nắm chặt tay nàng, nhưng ràng cảm thấy từ sau khi Hoa Thiên Nhụy ôm chặt từ phía sau lúc vừa rồi, tay của nàng cũng bắt đầu buông lỏng. Cho nên tại chỉ có mình đơn phương nắm tay nàng kéo .
Trong suốt cả quá trình, Hàn Hạo Thần đều chỉ mình chống đỡ mấy chục người, nhưng dù sao song quyền khó định tứ thủ(*), dù võ công cao cường hơn nữa cũng khó mà vừa bảo vệ Lạc Tử Mộng vừa kháng định. Hơn nữa Hoa Thiên Nhụy vẫn mực theo , cho nên chỉ đành vừa bảo vệ Lạc Tử Mộng lại vừa phải bảo vệ Hoa Thiên Nhụy.
(*) Song quyền khó định tứ thủ: người khó địch lại số đông.
Lúc đó, vài thanh kiếm sắc bén thẳng tấp đâm về phía ba người bọn họ, phản ứng đầu tiên của Hàn Hạo Thần chính là nhào qua ngăn cản thanh kiếm đâm về phía Lạc Tử Mộng, cho dù chết, cũng thể để cho nàng chịu chút xíu tổn thương nào.
“A!”
Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết đau đớn, Hàn Hạo Thần cảm thấy sau lưng bị ai đó đè lên , đợi đến khi quay người lại Hoa Thiên Nhụy nhíu mày đau đớn chịu nổi, lập tức sắc mặt nàng ta trắng bệch, sửng sốt nhìn thanh kiếm đâm vào lưng nàng ta, đó là nàng ta đỡ thay .
Tròng mắt Hàn Hạo Thần lên tia máu, lập tức đá bay tên áo đen bịt mặt kia.
“Thiên Nhụy!” Hàn Hạo Thần lớn tiếng gọi nàng ta, nhưng mà sắc mặt nàng ta tái nhợt ngã vào lồng ngực của , sau khi tên áo đen bị đá bay cũng kéo theo thanh kiếm rơi ra khỏi lưng nàng ta, máu tươi lập tức chảy róc rách.
Last edited by a moderator: 31/5/15