1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 120: Thể lực càng ngày càng tốt

      Vốn lúc đó Hàn Hạo Thần muốn bắt đầu hành động, nhưng Đức Phi lại ở trước mặt tiên hoàng bóng gió khiến người ra chỉ dụ để mang binh đánh giặc. Cho nên có thời gian để quan tâm đến bệnh tình của tiên hoàng, hơn nữa nếu phải tiên hoàng luôn tin vào những lời của Đức phi, mẫu phi của cũng có kết cục như vậy.

      May thay lại chuyển họa thành phúc, những chết ở chiến trường, ngược lại còn thu thập được nhiều tướng lĩnh dưới trướng, cũng vì vậy mà Hàn Hạo Hữu dám ra tay với .

      Thực ra muốn làm Hoàng đế, muốn lúc nào mình cũng sống trong hoàn cảnh lạnh nhạt lãnh khốc, cho nên mới tình nguyện làm Vương gia, nếu muốn làm hoàng đế, Hàn Hạo Hữu thể ngồi vững long ỷ đến tận bây giờ.

      Từ khi gặp Lạc Tử Mộng, cảm thấy cuộc sống của thay đổi rất nhiều, nhìn nàng cười, nhìn nàng chơi đùa khiến cảm thấy vui vẻ. Nàng tựa như ánh sáng xuất trong sinh mệnh của , chỉ có nàng mới có thể thắp sáng được sinh mệnh của .

      Lúc nàng tỉnh lại vào sáng sớm ngày mai, vừa mở mắt ra nàng nhìn thấy Hàn Hạo Thần ngồi giường nhìn nàng. Lạc Tử Mộng duỗi người, nhìn bên ngoài mặt trời lên cao đỉnh đầu, ngờ nàng vừa ngủ giấc liền đến lúc hạ triều mới tỉnh.

      Nàng mỉm cười nhào vào trong ngực , Hàn Hạo Thần đưa tay ôm nàng vào lòng.

      "Nàng tỉnh rồi sao?" thấp giọng dùng chăn đắp kín người nàng.

      "Ai cho chàng lén nhìn lúc ta ngủ." Nàng nhắm mắt lại, nàng bao giờ quên được mùi hương người .

      "Nàng có thích hay ?"

      Nghe Hàn Hạo Thần vậy, Lạc Tử Mộng chợt mở mắt ra, trước mắt nàng là cây trâm hoa vô cùng tinh xảo, cầm nó trong lòng bàn tay. Đó phải là cây trâm nàng hôm qua nàng mau hay sao? Xem ra cho người tỉ mỉ chế tạo lại.

      phải thích người khác cài trâm hoa sao? Mỗi lần nhìn thấy trâm hoa nghĩ đến chuyện mẫu thân mình chết là như thế nào sao?

      Nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn , thế nhưng chỉ khom môi cười nhạt.

      đem trâm hoa bỏ vào bàn tay của nàng, sau đó mới mở miệng : " ra mẫu phi của ta rất thích trâm hoa, nhưng phụ hoàng cưng chiều Đức Phi đến mức ra lệnh khắp hoàng cung dưới cho phép người nào được phép cài trâm hoa, chỉ để mình Đức Phi được phép cài nó. Dù mẫu phi rất thích nó nhưng cũng chỉ biết làm theo lệnh phụ hoàng ban ra."

      "Vậy tại sao. . . . . ." Nếu thích, tại sao lại muốn để nàng cài nó?

      Hàn Hạo Thần hiểu được nghi ngờ trong lòng nàng, nhưng có lên tiếng giải thích.

      "Ta cài nó nhất định đẹp hơn Đức Phi. Dù bà ta cài bao nhiêu trâm hoa đầu với lòng dạ độc ác kia của mình, mang bao nhiêu cũng đều là hoa tươi cắm bãi phân trâu mà thôi."

      Nàng cầm trâm hoa tay chạy đến trước bàn trang điểm, sau đó nhanh chóng cài trâm hoa lên đầu.


      Nàng biết rằng tại thời điểm nàng cài trâm hoa lên đầu, hận thù trong lòng giảm ít. Về sau mỗi khi thấy trâm hoa nghĩ đến chuyện Đức Phi hại chết mẫu phi của , mà nhớ tới nàng.


      Hàn Hạo Thần sợ chết khiếp, bởi vì những lời Lạc Tử Mộng vừa cũng chính là lời từng với mẫu phi trước đây. Lúc ấy thấy mẫu phi cầm hộp trang điểm lên lấy ra cây trâm hoa người cứ nhìn nó chằm chằm. Khi đó mới 8 tuổi đến trước mặt mẫu phi : " Mẫu phi cài trâm hoa lên đệp hơn phụ kia. Lòng dạ bà ta độc ác, mang bao nhiêu cũng đều là hoa tươi cắm bãi phân trâu mà thôi"


      Hiền phi nghe vậy lập tức bịt chặt miệng lại, liên tục căn rặn , họa là từ trong miệng mà ra, vè sau nên chú ý đến những gì định , nếu gặp phải tai họa.


      Chỉ tiếc mẫu phi luôn thận trọng từ lời đến việc làm, cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục chết cách thương tâm.


      Sau khi Liên Vân trang điểm xong cho Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần tự mình đem trâm hoa cài lên đầu nàng, nhìn nàng hồi lâu, càng cảm thấy nàng đúng là món quà mà ông trời ban tặng cho , cuộc đời này chỉ cần có nàng cũng đủ.


      tình nguyện cần giang sơn chỉ cần nàng, chỉ cần nàng luôn sống vui vẻ, hạnh phúc, luôn vô ưu vô lo.


      "Chàng thấy có đẹp hay ?" Lạc Tử Mộng sờ cây trâm hoa đầu, dưới tia sáng mặt trời, trâm hoa tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.


      "Đẹp lắm" nhìn nàng trong gương đến mất hồn.


      Liên Vân thấy vẻ mặt đó của Hàn Hạo Thần liền che miệng cười, mà Lạc Tử Mộng cũng phát hiên ra ánh mắt nhìn chỗ khác, vì vậy xoay người đừng lên nhìn về phía , nàng vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay đấm vào ngực .


      "Ta hỏi chàng trâm hoa có đẹp ?" Ai hỏi , nàng nhìn có đẹp đâu


      "Đều đẹp như nhau nhưng nàng còn đẹp hơn cả trâm hoa" cười, nghiêm túc trả lời nàng.


      Lạc Tử Mộng chớp chớp mắt nhìn , Liên Vân đứng bên cạch nãy giờ lúc này mới lên tiếng: " Vương gia, ngài xem có phải do dung mạo vương phi khuynh quốc khuynh thành nên cho dù đồ trang sức có đệp ra sao cũng thể áp đảo được Vương phi?"


      Thấy Hàn Hạo Thần chì cười , mặt Lạc Tử Mộng bộ mặt ửng đỏ.


      Lạc Tử Mộng trải qua buổi sáng vui vẻ, nhưng đến 1 buổi chiều nàng cảm thấy buồn bực trong lòng , Hàn Hạo Thần cho phép nàng ra ngoài , cũng bởi vì nàng nhận lầm mấy chữ : "nếu nàng cứ vậy ra ngoài ,nhất định bị người xấu lừa gạt ". thực tế chỉ muốn ở cùng nàng , dạy viết chữ cũng chỉ là 1 cái cớ mà thôi .Nếu nàng muốn ra ngoài , phải có cùng.


      Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải 1 Vương gia đeo bám người khác như vậy.


      Hôm nay lãng mạng , cư nhiên mang nàng cởi ngựa , thể giống cưỡi ngựa 1 cách thuần thục.


      " Ngựa ơi, được ta cưỡi đúng là may mắn của ngươi, nhìn , cần vận động dữ dội, chỉ cần tản tản bộ là tốt rồi" Nàng vậy nhưng trong lòng có chút thất vọng.


      Cuối cùng, nàng chỉ có thể cúi mặt ngồi yên lưng ngựa. tại nàng ngồi yên lưng ngựa cũng khó có thể giữ được thăng bằng, đừng đên việc cưỡi. Nếu ngựa chạy nhanh nàng nhất định ngã xuống đất.


      Ai ngờ nàng vừa cuối đầu sau lưng liền trầm xuống, biết từ lúc nào Hàn Hạo Thần ngồi phía sau nàng. Đối với khinh công của , nàng rất bội phục, nhưng còn cho phép nàng học, lúc đấy còn : " Nử nhân chỉ cần để nam nhân che chở bảo vệ là được rồi, học võ công làm cái gì, hơn nữa để nàng học khinh công, nàng chạy mất thế nào?"


      Xem ra đời này của nàng trốn thoát lòng bàn tay của rồi.


      Đột nhiên con ngựa chạy nhanh, nàng sợ tới mức rúc vào ngực Hàn Hạo Thần, giám lộn xộn, mà Hàn Hạo Thần nhìn thấy bộ dáng sợ hãi nhưng vẫn len lén mở mắt ra khỏi nhếch môi cười khẽ.


      Khi nàng nhắm mắt lại đột nhiên trí nhớ liền biến mất, mở mắt ra biết tại sao mình lại ngồi lưng ngựa.


      Cho đến khi nghe thấy được hơi thở của , ngước mắt đụng phải ánh mắt , nàng dần dần nhớ lại, nhưng nàng giám ra điều này, bởi vì nàng biết lo lắng.




      Sang ngày khác, nàng hỏi Liên Vân xem ở nước Hàn Vũ còn có chỗ nào náo nhiệt mà nàng chưa đến hay , Liên Vân dân chúng thường đến Phổ La tự dâng hương, năm ngày nữa là ngày nước Hàn Vũ nghênh đón tài thần, nhất định rất náo nhiệt.

      Lạc Tử Mộng nghe vậy cảm thấy hăng hái, trời vừa sáng nàng gọi Hàn Hạo Thần dậy theo nàng đến miếu dâng hương, mặc dù mỗi ngày Hàn Hạo Thần đều thức dậy sớm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có dậy sớm như thế .

      Nhưng mà lại phát ra vấn đề, thể lực rất tốt, còn thể lực của nàng cũng kém. Đêm qua mãi cho đến sau nửa đêm, hai người mới ngủ, mà sáng nay nàng lại có thể tỉnh dậy sớm như vậy. biết có phải do nàng ham chơi hay là do thể lực của nàng tăng lên đây.

      xoay người dùng cánh tay kéo nàng lên giường, giọng khàn khàn : "Vương phủ cũng phải là có tiền, còn cần phải nghênh đón tài thần sao?"

      Nàng bĩu môi cả giận : " đời này lại có người thích việc có nhiều tiền sao?" Tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.

      "Nếu chàng dậy , từ hôm nay chúng ta bắt đầu chia phòng ngủ."

      Hàn Hạo thần bất đắc dĩ thở dài hơi: "Cái gì mà nghênh đón thần tài, chẳng qua nàng chỉ muốn tham gia náo nhiệt." vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.

      Chuyện này cũng bị nhìn ra, lần này Lạc Tử Mộng vì muốn tiết kiệm thời gian, nên khi nàng vừa mới tỉnh dậy gọi Liên Vân và Tiểu Đông. Có hai người này, rất nhanh mặc xong quần áo chỉnh tề. Sau khi dùng qua đồ ăn sáng, nàng liền vội vàng kéo Hàn Hạo Thần bước lên xe ngựa.

      Vừa đến Phổ La tự, Lạc Tử Mộng chợt níu lưỡi, trước mắt là cả biển người, quả giống như nghỉ ở Trường Thành cùng Thiên An Môn. Những người thấp bé chắc chỉ có thể nhìn thấy mông và sống lưng của người khác, coi như người có cao chăng nữa cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người trước mặt.

      Thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Tử Mộng xoay người đánh Hàn Hạo Thần cái, oán giận : "Chàng xem, ta bảo chàng dậy sớm rồi, ai bảo chàng ngủ nướng, hôm nay nhiều người như vậy, làm sao dâng hương được. Chờ chúng ta vào hết ngày rồi."

      Liên Vân và Thiệu Tần đứng sau lưng hai người bọn họ nhịn được cười ra tiếng, chỉ sợ Vương Gia của bọn họ cũng chỉ có đứng ở trước mặt nàng tính khí mới hòa hoãn như vậy. Quả thực là mặc cho nàng đánh mặc cho nàng mắng, Hàn Hạo Thần vẫn luôn nở nụ cười.

      nghĩ đến thế nhưng Hàn Hạo Thần lại cúi người tiến tới bên tai Lạc Tử Mộng hỏi: "Mộng nhi, thể lực của nàng đúng là càng ngày càng tốt. . . . . ."

      Lạc Tử Mộng vừa nghe vậy lập tức ngừng , ý của quá minh bạch, ngay lâp tức mặt nàng nóng lên, sao có thể những lời này với nàng kia chứ? Nàng quay đầu lại nhìn xem Liên Vân cùng mấy người kia đứng ở đâu, cũng biết bọn họ có nghe thấy những lời vừa hay ? Chỉ biết là khi nàng quay đầu lại nhìn lại bọn họ đều đồng loạt đưa mắt nhìn lên bầu trời, là giấu đầu hở đuôi.

      " Chàng .... gì vậy? Qủy hạ lưu ?" Nàng đỏ mặt trách cứ, lại phát thanh của mình vừa ra chỉ có mình nghe được.

      Người này cư nhiên về chuyện ngày hôm qua của bọn họ, nếu nàng phải hứng thú với chuyện đến Phổ La tự dâng hương, sức lực của nàng cũng mạnh khỏe được như vậy, kết quả lại trở thành đề tài để trêu chọc nàng, là đáng ghét

      Nhìn phản ứng của nàng, khó trách khỏi trầm giọng mà cười.

      "Được, " hết sức phối hợp gật đầu cái.

      "Lúc nào chàng cũng vậy, nhưng chàng đâu có giữ lời"

      Nếu là nàng có thể giống như Hoa Thiên Nhụy da mặt dày chút, vì những lời này của mà thẹn thùng, đến mức muốn đào hố chui vào. Chỉ là nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, khẳng định số hố đào lên có thể chôn được toàn bộ người trong Vương phủ. Nàng nổi giận nhưng chỉ cần Hàn Hạo Thần câu thôi lập tức nguôi ngoai cơn giận. Hơn nữa còn khiến nàng khó lòng mở miệng, xem ra đối phó với , nàng phải học hỏi thêm.

      vất vả mới chen được vào Phổ La tự, Lạc Tử Mộng cầm hương quay đầu hỏi Liên Vân: " Nơi này có thể cầu duyên sao?"

      "Dĩ nhiên là có thể" Liên Vân cũng cầm hương , "Vương phi, chẳng lẽ người chú ý tới sao? Những người tới từ Phổ La tự nếu phải là những nương trẻ tuổi cũng là những mẫu thân mang theo nữ nhi tới đây. Họ đều cầu cho mình được cưới đức lang quân như ý"

      Lạc Tử Mộng nhìn xung quanh, quả nhiên đều là những nương trẻ chiếm đa số, thậm chí còn có cha mẹ mang theo nhi tử tới đây, vậy xem ra ở đây rất linh nghiệm.

      "Linh nghiêm như vậy, khó trách hôm nay nhiều người tới đây, chúng ta cũng , cầu tài cầu duyên, tốt"

      "TốtCái gì tốt"

      Lạc Tử Mộng và Liên Vân chuẩn bị quỳ xuống cúng bái thần linh, ai ngờ cách tay bị người khác giữ chặt, kèm heo đó là giọng tức giận, nàng quay đầu nhìn đấy người đó chính là Hàn Hạo Thần.

      Lạc Tử Mộng nhìn thấy Hàn Hạo Thần mỉm cười, lại phát khi nàng nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của có chút chột dạ.

      " phải chàng chờ ở bên ngoài sao? Sao lại vào đây?" Nàng cười khổ hỏi.

      Hàn Hạo Thần liếc mắt nhìn nàng, vốn lo lắng bên trong nhiều người đụng phải nàng, ai biết được nghe nàng muốn cầu duyên.

      " tiến vào làm sao biết được nàng tới cầu là nhân duyên?"

      Nàng tự chủ được lùi về phía sau bước, trốn sau lưng Liên Vân vòng vo: " Cái đó..... ra ta....." Nàng nhìn Liên Vân mím môi cười "Ta tới đây để cầu duyên cho Liên Vân, thuận tiện nghênh đón thần tài cho vương phủ, để vương phủ của chúng ta càng ngày càng nhiều tiền bạc"

      "À?" Liên Vân đỏ mặt "Vương phi......" Nàng vừa muốn điều gì đó, sau lưng lập tức bị Lạc Tử Mộng nhéo cái, vì vậy lập tức gật đầu"Dạ dạ dạ, vương phi tới cầu duyên cho nô tì"

      Qủy mới tin lời của nàng, Liên Vân chưa tròn 16 tuổi, phải cần tới cầu nguyện sao?

      Thấy sắc mặt chưa hòa hoãn, nàng cười tiến lên kéo tay của : " Chàng tới, vậy chúng ta cùng nhau vái lạy Bồ Tát cái"

      "Lạy cái gì?" nghi ngờ .

      "Đương nhiên là cầu cả đời này chúng ta bị chia cắt" xong, nàng lôi kéo quỳ trước mặt Bồ Tát.

      Đây là lần đầu tiên tới chùa dâng hương, mà chuyện lạy Bồ Tát cũng là lần đầu tiên của . Bởi vì trước giờ tin đời này có quỷ thần, nhưng lần này cùng nàng sóng vai mà quỳ, ngược lại hy vọng Phật tổ hiển linh , bọn họ chỉ đời này xa rời, mà là muốn đời đời kiếp kiếp ở chung chỗ.

      học nàng nhắm mắt khẩn cầu, chờ mở mắt ra phát nàng để Liên Vân đem hương cắm vào, còn vui sướng hài lòng nhìn .

      "Nhìn cái gì?" kéo nàng đứng dậy.

      "Mới vừa rồi nhìn chàng rất nghiêm túc, so với mấy vị đại nương cầu duyên cho nữ nhi còn nghiêm túc hơn"

      đương nhiên là nghiêm túc, đối với nàng bây giờ đều rất nghiêm túc, nhưng đối với lời nàng vừa
      ........

      "Cái gì đại nương? Sao nàng có thể ví ta với mấy người đó?" Tuy vậy, nhưng khóe miệng khỏi nâng lên.

      Câu của khiến Lạc Tử Mộng Liên Vân cười vui vẻ, nhưng mà vừa rồi dáng vẻ của rất chăm chú, nàng rát hứng thú muốn biết cầu xin điều gì.

      "Chàng cầu xin gì vậy" Nàng hỏi.

      Hàn Hạo Thần ho tiếng, những lời vừa mới với Bồ Tát làm sao có thể mở miệng ra. Nếu ra, biết nàng có nghĩ rằng dối. Chỉ là nghĩ lại quả cười :" Ta cầu xin Bồ Tát sơm cho ta đôi nam nữ"
      Last edited: 27/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 121: Bị tấn công bất ngờ

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Hả?" Trái lại, Lạc Tử Mộng nghĩ tới cầu cái này, "Nào có ai lại cầu xin con cái vào ngày đón Thần tài chứ?" Nàng thấp giọng. tới con cái, có lẽ khiến cho nàng thích ứng, dù sao bản thân nàng cũng vẫn còn là trẻ con.

      Thế nhưng lại cười , mới vừa rồi đúng là cầu xin như vậy. Cũng biết mới vừa rồi bản thân suy nghĩ gì, vậy mà trong giây lát lại nghĩ tới vấn đề này.

      Liên Vân mở miệng : "Vương phi à, ngày đón Thần tài ngay cả nhân duyên cũng có thể cầu xin, còn có chuyện gì là thể cầu, cầu xin con cái cũng là cầu xin mà."

      "Liên Vân!" Mặt nàng đỏ tới mang tai thấp giọng khiển trách, quay đầu lại cố ý : "Nếu như có thể dựa vào cầu khấn để có đứa bé, vậy còn cần chàng làm gì nữa?"

      Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, nàng quả muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, nàng cái gì vậy chứ!? Nhìn thấy Hàn Hạo Thần cười lớn hơn, nàng lại che mặt dậm chân cái.

      Ai ngờ Hàn Hạo Thần lại chịu buông tha cho nàng, cúi người tiến tới bên tai nàng rồi : " có lý, vậy tối nay ta cố gắng hơn nữa."

      "Chàng! là. . . . . . Đáng ghét chết được!" Nàng càng ngừng đấm liên tục vào lồng ngực chắc khỏe của . Tại sao cõi đời này lại có thể có người mặt dày giống như vậy chứ, cái gì cũng dám , may mà giọng của lớn, nếu nàng dứt khoát đập đầu chết cho rồi.

      Cử chỉ giống như tán tỉnh của hai người rơi vào mắt của người núp trong bóng tối bỗng trở nên chói mắt. Nàng ta nắm chặt tay thành quyền, khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Nàng ta tức giận cắn môi, thân thể run rẩy xoay người, lúc nhìn thấy bên ngoài có vài bóng người nàng ta nhếch môi cười, trong mắt thoáng qua tia hung dữ.

      Lúc Lạc Tử Mộng bước ra khỏi Phổ La Tự luôn cảm thấy có cái gì đó đúng, giống như có rất nhiều đôi mắt dõi theo nàng. Nàng biết có phải là do nàng quá lo lắng hay , nhưng đáy lòng vẫn luôn thấy bất an như vậy.

      "Sao vậy?" Hàn Hạo Thần thấy vẻ mặt Lạc Tử Mộng có gì đó đúng.

      Nàng ngước mắt nhìn , cảm thấy gần đây lại càng ngày càng gầy rất nhiều, cho nên cũng muốn khiến cho lo lắng, vì vậy nàng cười : "Chẳng qua là thiếp nghĩ, nếu như sau này mỗi ngày đều có thể ra ngoài tốt biết bao." bất đắc dĩ dắt tay của nàng cười : "Nào có ai mỗi ngày đều muốn ra ngoài chơi đâu chứ!" Trong con ngươi cũng tràn đầy ý cưng chiều. Nếu như có thể, cũng nguyện ý ngày ngày ở cùng nàng, nàng muốn đâu mang nàng nơi đó, chỉ cần nàng cảm thấy đáng ghét là tốt rồi.

      Khi dắt tay nàng, nàng luôn có thói quen tựa vào cánh tay của , cảm thấy rất an tâm.

      Đột nhiên, bóng người chợt lóe lên, dường như cách đó tới trăm thước. Nhưng phải ràng là trở về nước Ngân Nguyệt rồi sao? Tại sao lại xuất ở đây? Nàng dụi dụi đôi mắt, đoán rằng sáng nay mình chưa tỉnh ngủ, cho nên mới xuất ảo giác.

      Lúc này, bóng dáng xinh đẹp của Hoa Thiên Nhụy lại xuất ở trước mặt bọn họ, tầm mắt của nàng ta chỉ nhìn về phía Hàn Hạo Thần, hoàn toàn xem Lạc Tử Mộng như khí: “Thần ca ca, sao huynh cũng tới đây?”

      Vốn dĩ Lạc Tử Mộng muốn gì đó, nhưng lời đến khéo miệng lại cảm thấy vô nghĩa. Nữ nhân muốn ngã vào nam nhân ưu tú là việc thể bình thường hơn, nếu như nam nhân có đầy đủ định lực cần nàng phí công. Chẳng qua nếu lúc này Hàn Hạo Thần trả lời, ngược lại cục diện có chút xấu hổ. Nhưng mà Hàn Hạo Thần cũng thêm gì, chỉ nắm chặt tay Lạc Tử Mộng, sau đó vẻ mặt chút biểu cảm gật đầu với Hoa Thiên Nhụy đáp tiếng “Ừ”. Mà Hoa Thiên Nhụy cũng tức giận, nhưng ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm, đúng là người si tình.

      Liên Vân, Tiểu Đông và Thiệu Tần theo phía sau bọn họ. Thấy tình hình này, Thiệu Tần – đấng mày râu nhưng cũng chỉ là cận vệ, cho nên thể thêm điều gì, mà Tiểu Đông vốn luôn cười nhạt, nên cũng vô thanh vô thức theo sát bên cạnh. Nhưng mà Liên Vân thể nhìn Lạc Tử Mộng chịu uất ức, cho dù lo sợ thân phận của Hoa Thiên Nhụy, nhưng vẫn muốn giúp Lạc Tử Mộng gì đó. Lúc nàng định mở miệng, Lạc Tử Mộng quay đầu lại ý bảo nàng đừng chuyện, nàng chỉ đành buồn bực nuốt lời muốn xuống.

      thôi.” Hàn Hạo Thần kéo tay Lạc Tử Mộng tiếng sau đó lướt qua bên cạnh Hoa Thiên Nhụy.

      Lúc tất cả mọi người cùng rời , sắc mặt của Hoa Thiên Nhụy đột nhiên trở nên u ám, nàng ta nheo mắt quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng nhếch môi lên, : “Lạc Tử Mộng, đừng hả hê quá sớm, sớm muộn gì huynh ấy cũng là của ta.”

      Ngay trong nháy mắt đó, từ trong dòng người như biển đổ tới Phổ La Tự lập tức có mười mấy tên bịt mặt lao ra , mục tiêu của bọn họ đương nhiên là hướng về phía nhóm người Hàn Hạo Thần, hơn nữa đôi mắt sắc lạnh như muốn lấy tính mạnh của bọn họ.

      Thần kinh của Thiệu Tần và Hàn Hạo Thần lập tức căng cứng, Hàn Họa Thần nắm chặt tay của Lạc Tử Mộng kéo .

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Tử Mộng ra tiếng lòng sợ hãi, nhưng cảm thấy cổ tay truyền đến sức mạnh rất lớn, giống như vô hình có thể khiến cho nàng ỷ lại vào .

      “Đừng sợ, nắm chặt tay ta.”

      vừa dứt lời, thanh kiếm sắc bén đấm về phía bọn họ, Lạc Tử Mộng khẽ hét tiếng. Nàng được Hàn Hạo Thần che chở sau lưng, nhưng mà bây giờ bọn họ bị nhóm người mặc đồ đen che mặt bao vây xung quanh, căn bản là có chỗ nào an toàn. Phổ La Tự cũng lập tức rơi vào mảnh trong hỗn độn, tiếng la khóc của dân chúng, bên tai ngừng vang lên những tiếng kêu ré, lại càng có thêm người bị đoàn người dẫm nát dưới lòng bàn chân, tình cảnh ấy hết sức hỗn loạn.

      Thiệu Tần vừa phải chống cự với mấy tên áo đen, còn vừa phải bảo vệ cho Liên Vân và Tiểu Đông, căn bản có thời gian phân thân.

      “Thần ca ca, cứu muội!” Hoa Thiên Nhụy khẽ kêu tiếng sau đó xông lại phía Hàn Hạo Thần đứng, mà phía sau nàng ta cũng có vài tên áo đen theo sát muốn lấy tính mạng của nàng ta.

      Lúc đó, Lạc Tử Mộng cảm thấy có người kéo nàng, cho nên nàng dùng sức nắm chặt tay Hàn Hạo Thần, nhưng đầu óc lại cảm thấy càng lúc càng mông lung.

      Hàn Hạo Thần nghe thấy tiếng kêu quay đầu lại nhìn. Lúc này Hoa Thiên Nhụy bị dọa đến hoa dung thất sắc, thậm chí bị đoàn người đẩy ngã xuống đất, mà kiếm của tên áo đen kia cũng đồng thời chém về phía nàng ta.

      Bất đắt dĩ, đành kéo Lạc Tử Mộng chạy về phía Hoa Thiên Nhụy chặn thanh kiếm kia lại.

      Khi Hàn Hạo Thần chém gẫy thanh kiếm đâm về phía Hoa Thiên Nhụy nàng ta lập tức run rẩy nhào vào trong ngực Hàn Hạo Thần, Vòng qua ôm chặt thắt lưng của gào khóc: “Thần ca ca…. Muội còn cho rằng huynh mặc kệ muội…. Muội rất sợ hãi……”

      Nhìn cử chỉ của bọn họ thân mật như vậy, vốn dĩ Lạc Tử Mộng nắm chặt tay Hàn Hạo Thần bỗng buông lỏng ra, mặc dù nàng biết thể thấy chết mà cứu, nhưng mà…. Nàng có cách nào chấp nhận việc nữ nhân khác ôm chặt trượng phu của nàng như vậy.

      Hàn Họa Thần cũng cảm thấy Lạc Tử Mộng khác thường, nhíu chặt lông mày đẩy Hoa Thiên Nhụy trong ngực mình ra, sau đó nắm chặt tay Lạc Tử Mộng hơn nữa. Mặc dù gì, nhưng lại tựa như với nàng muốn buông tay, tiếp theo nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy bỏ lại câu: “Quay về.”

      Lúc Hoa Thiên Thụy rưng rưng đứng thất thần, lại có mấy tên áo đen che mặt vọt tới, tình hình lại càng thêm hỗn loạn. Lúc này xung quanh Phổ Lai Tự đám quan binh xông tới nhưng bởi vì còn có dân chúng, cho nên bọn họ căn bản có cách nào lập tức xông lại cứu giúp.

      “Mộng Nhi, lát nữa nhớ theo sát ta.” Hàn Hạo Thần dặn dò Lạc Tử Mộng câu, nhưng mà căn bản cũng có thời gian nhìn nét mặt của nàng, nếu như có thể liếc mắt nhìn, có lẽ càng thêm cẩn thận, cũng có chuyện xảy ra sau này.

      Những tên áo đen kia cũng biết là do ai phái tới, thoạt nhìn hôm nay chính là muốn thừa dịp rối loạn để đối phó bọn họ.

      “Buông tay !” Lạc Tử Mộng cũng biết vì sao mình lại muốn như vậy, nhưng trong lòng lại có ý nghĩ, tồn tại của nàng chỉ trở thành gánh nặng của .

      “Nắm chặt tay ta!” Hàn hạo Thần nắm chặt tay nàng, nhưng ràng cảm thấy từ sau khi Hoa Thiên Nhụy ôm chặt từ phía sau lúc vừa rồi, tay của nàng cũng bắt đầu buông lỏng. Cho nên tại chỉ có mình đơn phương nắm tay nàng kéo .

      Trong suốt cả quá trình, Hàn Hạo Thần đều chỉ mình chống đỡ mấy chục người, nhưng dù sao song quyền khó định tứ thủ(*), dù võ công cao cường hơn nữa cũng khó mà vừa bảo vệ Lạc Tử Mộng vừa kháng định. Hơn nữa Hoa Thiên Nhụy vẫn mực theo , cho nên chỉ đành vừa bảo vệ Lạc Tử Mộng lại vừa phải bảo vệ Hoa Thiên Nhụy.

      (*) Song quyền khó định tứ thủ: người khó địch lại số đông.

      Lúc đó, vài thanh kiếm sắc bén thẳng tấp đâm về phía ba người bọn họ, phản ứng đầu tiên của Hàn Hạo Thần chính là nhào qua ngăn cản thanh kiếm đâm về phía Lạc Tử Mộng, cho dù chết, cũng thể để cho nàng chịu chút xíu tổn thương nào.

      “A!”

      Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết đau đớn, Hàn Hạo Thần cảm thấy sau lưng bị ai đó đè lên , đợi đến khi quay người lại Hoa Thiên Nhụy nhíu mày đau đớn chịu nổi, lập tức sắc mặt nàng ta trắng bệch, sửng sốt nhìn thanh kiếm đâm vào lưng nàng ta, đó là nàng ta đỡ thay .

      Tròng mắt Hàn Hạo Thần lên tia máu, lập tức đá bay tên áo đen bịt mặt kia.

      “Thiên Nhụy!” Hàn Hạo Thần lớn tiếng gọi nàng ta, nhưng mà sắc mặt nàng ta tái nhợt ngã vào lồng ngực của , sau khi tên áo đen bị đá bay cũng kéo theo thanh kiếm rơi ra khỏi lưng nàng ta, máu tươi lập tức chảy róc rách.
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Thiên Nhụy!" Hàn Hạo Thần lớn tiếng gọi nàng ta, nhưng sắc mặt nàng ta tái nhợt ngã vào trong ngực của , sau khi thanh kiếm lưng vì người áo đen bị đá bay mà rơi xuống, máu tươi lập tức chảy róc rách.

      Lúc này, hơn trăm tên quan binh chạy tới, ngay cả Hoa Thiên Sóc cũng đến, thấy tình hình như vậy, ngay cả cũng có chút sửng sốt. chạy đến trước mặt Hoa Thiên Nhụy, nhìn nàng ta gần như chỉ còn thoi thóp hơi thở, hoảng sợ ngồi xổm người xuống nhìn Hoa Thiên Nhụy gọi to: "Nhụy Nhi! Tỉnh! Tỉnh! Ngàn vạn lần muội được xảy ra chuyện!"

      "Mau ôm muội ấy quay về tìm đại phu." Hàn Hạo Thần nhìn về phía Hoa Thiên Sóc trầm giọng .

      Hoa Thiên Sóc vừa mới muốn nhận lấy Hoa Thiên Nhụy từ trong ngực Hàn Hạo Thần Hoa Thiên Nhụy lại nắm chặt quần áo của Hàn Hạo Thần chịu buông tay.

      "Thần ca ca. . . . . ." Nàng ta điềm đạm đáng mở mắt ra gọi , chẳng lẽ nàng ta vào cửa ải sinh tử giúp cản kiếm còn chưa đủ để chiếm được chút xíu thương tiếc của sao? Tại sao trong mắt của chút xíu tình cảm trìu mến nào cả? chút xíu cũng có sao?

      Tròng mắt Hàn Hạo Thần chợt lóe, nhưng cũng chỉ nhàng kéo bàn tay níu chặt cẩm bào của ra rồi : "Mau theo ca ca của muội quay về tìm đại phu, lập tức sao." Nếu có chút động lòng phải, người phải là cỏ cây, nàng ta có thể hy sinh tính mạng của mình vì , đương nhiên là rất cảm kích, nhưng mà. . . . . .

      "Thần ca ca. . . . . . Theo muội. . . . . ." Nàng ta run rẩy dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hàn Hạo Thần.

      Hoa Thiên Sóc cảm thấy hô hấp của nàng ta bắt đầu yếu ớt dần, lập tức nòng nảy: "Huynh hãy theo muội ấy quay về tìm đại phu có được ? Muội muội ta như vậy rồi, huynh còn phải hành hạ muội ấy thêm sao?"

      Vì muội muội của mình, những lời này của Hoa Thiên Sóc coi như là đại bất kính, nhưng lúc nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy đỡ kiếm thay cho hơn nữa dựa vào phần tình cảm huynh đệ nhiều năm của và Hoa Thiên Sóc, Hàn Hạo Thần cũng so đo. chỉ nhíu chặt mày rậm nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy.

      Cách đó xa, Hô Diên Phong nắm chặt tay Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, sau đó nhếch môi cười : "Nhìn thấy ? Ngay cả chuyện nàng bỗng dưng biến mất ta cũng phát , trong mắt của ta chỉ có nữ nhân nằm dưới đất kia mà thôi."

      ". . . . . . . . . . . ." quên ta.

      Nhưng từ đầu đến cuối Lạc Tử Mộng vẫn thể câu kia ra khỏi miệng. Bởi vì nàng thấy , nàng buông tay của ra mà hề phát . Bởi vì Hoa Thiên Nhụy cản kiếm thay , cho nên nàng bị người khác mang hề phát . Bởi vì Hoa Thiên Nhụy ngã vào trong ngực của , mà lúc này nàng đứng ở nơi cao cách đó xa nhìn bọn họ nhưng phát . Bởi vì ánh mắt bây giờ nhìn Hoa Thiên Nhụy.

      Nàng. . . . . . còn ở lại đây làm gì nữa chứ?

      " thôi! Quay về nơi mà nàng nên về." Hô Diên Phong kéo tay của nàng muốn mang nàng .

      Lạc Tử Mộng đột nhiên tránh khỏi tay của , nhìn rồi lùi lại mấy bước liều mạng lắc đầu: "Ta muốn theo ngươi, ta muốn quay về Thần vương phủ, nơi đó mới là nơi mà ta nên về. Hạo Thần chỉ là bởi vì Hoa Thiên Nhụy cứu chàng ấy, cho nên chàng ấy mới nhất thời chú ý mà thôi."

      Hô Diên Phong cắn chặt răng, hai bàn tay chắp sau lưng nắm chặt quyền, ngờ đến tình trạng này rồi, mà nàng còn lòng suy nghĩ cho Hàn Hạo Thần, vậy rốt cuộc nàng xem là gì?

      "Mau cùng ta quay về!" mất kiên nhẫn, đợi lâu như vậy, mỗi ngày đối với đều là hành hạ. Nhìn nàng và Hàn Hạo Thần kề cận gắn bó bên nhau, hận thể khắc cũng phải chờ đợi thêm nữa. vất vả tỉ mỉ an bài tất cả những chuyện này, sao có thể thả nàng quay về Thần vương phủ chứ?

      Lạc Tử Mộng cũng từ từ lùi ngược lại từng bước càng ngày càng cách xa : "Ta muốn trở về với ngươi, ta muốn quay về Thần vương phủ, Hạo Thần, chàng ấy… Á!”

      Trước mặt đột nhiên tối sầm lại, nàng bị người ta đáng trúng gáy, hôn mê bất tỉnh.

      “Tam đệ!” Hồ Diên Phong đỡ lấy Lạc Tử Mộng té xỉu từ trong tay Hồ Diên Sơn rồi bồng nàng lên.

      Hồ Diêu Sơn bất đắc dĩ thở dài: “Đại ca, mau dẫn nàng ấy quay về thôi, quan binh tới rồi, họ nhanh chóng phát chúng ta. Xe ngựa cũng chuẩn bị xong, ngoài thành cũng có người tiếp ứng.”

      Hô Diêu Phong nhìn Lạc Tử Mộng hôn mê bất tỉnh, nhíu chặt lông mày sau đó gật đầu ôm nàng rời .

      Hàn Hạo Thần ngước mắt nhìn về phía Hoa Thiên Sóc : “Huynh mang muội ấy quay về trước , lát nữa bổn vương và Mộng Nhi cùng tới thăm muội ấy.”

      Khí sắc trong mắt Hoa Thiên Nhụy trở nên ảm đạm, bàn tay cũng theo đó mà rơi xuống, Hoa Thiên Sóc gật đầu cái, lập tức ôm nàng ta vội vàng chạy về phủ.

      Nhưng khi Hàn Họa Thần đứng dậy quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng ai ngờ nàng biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      “Mộng Nhi! Mộng Nhi!” Hàn Hạo Thần lại càng ngừng kêu lớn, xung quanh ngoại trừ những dân chúng chưa hồi hồn, và những người bị thương được mang , căn bản hề thấy tung tích của Lạc Tử Mộng . lập tức hoảng hồn, giơ tay lên nhìn về phía lòng bàn tay của mình, mới vừa rồi thế nhưng lại nới lỏng bàn tay….

      “Mộng Nhi….”

      “Vương Gia!” Cách đó xa, Thiệu Tần mang theo Liên Vân và Tiểu Đông chạy tới. Lúc nhìn thấy chỉ có mình Hàn Hạo Thần với sắc mặt hoảnh hốt đứng ở đó, Liên Vân nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Sao lại thấy vương phi đâu cả?”

      “Mau! Thiệu Tần, mau phái người tìm kiếm xung quanh!” Tiếng vừa ngừng, Hàn Hạo Thần lập tức hoảng hốt lo sợ tự mình chạy tìm người.

      Nàng nhất định là tức giận trốn rồi! Nàng nhất định có chuyện gì, nàng tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì! Mộng Nhi, đừng làm ta sợ, nàng nhất định được có chuyện gì!

      cảm thấy toàn thân đều căng thẳng khẩn trương, trán toát mồ hôi lấm tấm chằng chịt, cả trái tim đều run rẩy, dự cảm chẳng lành càng ngày càng mãnh liệt, giống như xông thẳng từ đáy lòng lên đại não.

      càng ngừng gọi, càng ngừng tìm, nhưng câu trả lời cũng có, khiến cho toàn bộ cơ thể đều giống như bị giội chậu nước đá xuống.

      “Hạo Thần…”

      Bên trong xe ngựa, Lạc Tử Mộng hôn mê bị Hô Diên Phong ôm vào ngực, trong miệng nàng ngừng tự lẩm bẩm. Nàng giống như nghe được tiếng gọi nàng, tìm nàng, nhưng nàng muốn đưa tay bắt lấy, lại thể nào bắt được. cứ như vậy từ từ mơ hồ, dần dần từ từ mất hẳn trong tầm mắt của nàng.

      câu nỉ non của nàng, khiến cho Hô Diêu Phong ôm nàng bỗng cứng người.

      Hô Diêu Sơn cau mày chăm chú nhìn về phía tức giận : “Đại ca, lấy thân phận của huynh, còn thiếu nữ nhân sao? Sao lại cố tình thích nàng ta chứ? Huynh nhìn nàng ta , quên là lập tức quên huynh luôn.”

      Trước kia Hô Diêu Sơn cũng ghét Lạc Tử Mộng, chỉ bởi vì Hô Diêu Phong luôn đặt trọng tâm ở người nàng, nên mới khiến cho có chút vui. Trước lúc Hô Diêu Phong mười tuổi, Lạc Tử Mộng sáu tuổi vẫn chưa xuất , Hô Diêu Sơn luôn lớn lên ở dưới cánh chim của Hô Diêu Phong, nhưng kể từ khi Lạc Tử Mộng xuất , Hô Diêu Phong bắt đầu quan tâm nàng nhiều hơn. Mặc dù thân là nam nhân nên so đo nhiều như vậy, nhưng dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ , quan hệ lại rất tốt, cho nên khó trách khỏi ghen ghét.

      Hô Diêu Phong nhíu chặt lông mày , đồng thời cũng ôm nàng càng chặt hơn.

      “Nếu như nàng ta vĩnh viễn cũng nhớ nổi huynh làm sao?” Hô Diêu Sơn thở dài, biết là mình khuyên được huynh ấy, nhưng nhất định phải nhắc nhở.

      Hô Diêu Phong trầm tư nửa khắc, vỗ Lạc Tử Mộng hôn mê rồi : “Ít nhất . . . Nàng ấy vẫn còn ở bên cạnh ta.”

      “Nhưng. . . .” Hô Diêu Sơn muốn lại thôi, nắm chặt quyền đè nén cơn tức, hít hơi sâu rồi mới quay đầu tiếp: “Đệ hiểu nổi đại ca nghĩ gì, đệ với huynh rồi, trong lúc nàng ta bị trúng cổ, trí nhớ lúc trước của nàng ta biến mất, nhưng cũng thể mang thai, cho nên cho dù huynh có cưới nàng ta, nàng ta cũng thể sinh cho huynh nhất nam bán nữ, người như vậy huynh còn cần làm gì chứ?

      “Đệ hiểu chứ!” ba chữ đơn giản nhưng lại chứa đầy thâm tình của dành cho nàng.

      “Đệ hiểu, cũng muốn hiểu, huynh vì nàng ta cũng gần giống như người điên rồi.” kẻ điên vì tình.

      hoàng tử nào nữ nhân mà nguyện ý động vào những nữ nhân khác, cũng hoàng tử nào nữ nhân khác thất hồn lạc phách tìm người khắp nơi, lại càng hoàng tử nào cố nén nhìn nữ nhân mình tựa vào ngực nam nhân khác, chỉ vì muốn đợi thời cơ đoạt nàng lại.

      Hô Diêu Sơn vẫn luôn cho rằng, đại ca mình và Hàn Hạo Thần đều là kẻ điên. Nữ nhân chỗ nào có, cần gì phải treo cổ thân cây.

      Ở nước Ngân Nguyệt, trong tẩm điện của Hô Diêu Phong, các cung nữ bận rộn ra ra vào vào mang từng món ăn vào phòng, cho đến khi toàn bộ các món ăn đều xếp đầy bàn, cung nữ tới trước mặt Hô Diêu Phong cung kính cúi người vái chào rồi : “Đại hoàng tử, có thể dùng thiện rồi.”

      “Ừm! Các ngươi đều ra ngoài , cho phép bất kỳ ai vào đây.”

      “Vâng!” Sau khi các cung nữ rời khỏi lập tức đóng cửa lại.

      ngồi ở mép giường nhìn Lạc Tử Mộng vẫn nhắm chặt hai mắt. tại, khắc cũng thể rời , muốn để cho nành tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên, như vậy trong lòng của nàng mới có thể chỉ có mình . tin tưởng, chỉ cần cố gắng, nàng nhất định từ từ nhớ lại tình cảm nhiều năm qua của bọn họ, nhất định như vậy!

      Sắc trời dần dần tối hẳn, thức ăn bàn nguội, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trán lại toát ra mồ hôi lấm tấm chằng chịt. biết, đó là dấu hiệu nàng sắp quên hết toàn bộ trí nhớ, lấy khăn tay ra nhàng lau mồ hôi cho nàng, động tác ấy cẩn thận, vừa sợ đánh thức nàng, nhưng lại vừa sợ nàng tỉnh lại.

      “Ưm. . .” Lúc Hô Diêu Phong thu tay lại trong miệng Lạc Tử Mộng đột nhiên nỉ non tiếng.

      “Mộng Nhi. . . Có phải nàng tỉnh lại rồi ?” cúi người xuống tỉ mỉ quan sát nàng, nhìn hai hàng lông mày của nàng, nhìn lông mi nàng thoáng rung động, nhìn đôi môi hé mở của nàng.

      Lạc Tử Mộng chậm rãi mở mắt ra, sóng mắt lưu chuyển quan sát chung quanh, lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như tất cả đều xa lạ. Nàng biết mình là ai, biết bây giờ nàng ở đâu, mà người ngồi trước mặt nàng mang theo ánh mắt bi thường này là ai?

      -Hết chương 121-
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương thứ 122: Còn nhớ ta ?

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Mộng Nhi, còn nhớ ta ? Ta là Hô Diên Phong." Hô Diên Phong giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của nàng, thấp giọng kiên nhẫn hỏi nàng, chỉ có chính ràng, giờ phút này lòng ngừng sôi trào.

      "Phong?" Nàng giật giật môi, trong miệng thốt ra chữ.

      Chỉ nỉ non chữ, làm cho Hô Diên Phong mừng rỡ biết làm sao.

      Nhìn tròng mắt đen của nàng xoay chuyển đảo khắp xung quanh, lập tức nhàng đỡ nàng dậy: "Đây là nước Ngân Nguyệt, nàng bị ngã bệnh, ngự y có thể mất trí nhớ, sau này nhớ lại."

      Nàng nghe Hô Diên Phong như vậy, nàng lập tức chuyển ánh mắt như hồ nước của mình sang quan sát .

      "Đói bụng chưa? Bữa tối chuẩn bị xong rồi, ta ôm nàng qua đó nhé." Thấy Lạc Tử Mộng gật đầu cái, vội bồng nàng lên đặt xuống trước bàn ăn: "Đây đều là những món nàng thích ăn. . . . . . Sao lại lạnh như vậy?"

      nhíu nhíu mày nhìn ra ngoài quát tiếng: "Người đâu!"

      "Đại hoàng tử." Cung nhân ở bên ngoài lập tức nhanh chóng xuất ở trước mặt .

      "Món ăn đều lạnh rồi, đổi hết ." vui hất tay cái.

      Cung nhân sợ đến nỗi lập tức chạy tới muốn dọn sạch thức ăn bàn xuống, nhưng khi bọn họ vừa thấy Lạc Tử Mộng ở bên cạnh tất cả đều ngừng tay. Hô Diên Phong theo tầm mắt của bọn họ quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng ở bên cạnh, vừa nhìn khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ, sau đó giữ tay của nàng lại rồi : "Đợi thay thức ăn nóng rồi lại ăn tiếp."

      "Ta đói rồi!" Nàng ngừng tay đảo đôi mắt vô tội nhìn .

      "Ăn lạnh bị đau bụng." Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, nếu như ăn thức ăn lạnh, bị tiêu chảy cũng được,
      [​IMG]

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Điện Trọng An.

      Hoàng đế nước Ngân Nguyệt - Hô Diên La biết được Hô Diên Phong tìm thấy Lạc Tử Mộng, cho nên tìm Hô Diên Phong và Hô Diên Sơn tới chuyện. "Phong Nhi, con tìm được Mộng Nhi ở đâu vậy?" Hô Diên La cầm ly trà lên nhàn nhạt nhấp ngụm trà.

      Hô Diên Phong và Hô Diên Sơn liếc nhau cái, ra chuyện tiền căn hậu quả bọn họ vẫn chưa hề với ông, cho nên Hô Diên La từ đầu tới cuối hề biết chuyện gì cả, chỉ biết là bọn họ công bố chuyện bị trì hoãn, cho nên kịp thời quay về nước được.

      Hô Diên Phong ho tiếng sau đó đáp lại: "Là tìm được ở biên giới nước Hàn Vũ." "Hả?"

      Hô Diên La nhíu mày cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi: "Sao lại chạy tới nước Hàn Vũ? Con có thể hỏi con bé sao lại vô cớ mất tích, hơn nữa sao lại xuất ở nước Hàn Vũ ?"

      Hô Diên Sơn lập tức tiếp lời: "Phụ hoàng, bởi vì Mộng Nhi được tìm thấy trong tình trạng mất trí nhớ, cho nên ngay cả chính mình là ai cũng biết sao biết được trước đó xảy ra chuyện gì, trước mắt chỉ có thể đợi sau khi nàng ấy khôi phục trí nhớ mới có thể biết được."

      "Mất trí nhớ? Vậy bây giờ con bé ở đâu? Sao tới gặp trẫm?" Ông đặt ly trà xuống ý tứ sâu xa nhìn hai đứa con trai.

      "Chuyện này. . . . . ." Hô Diên Phong có chút xấu hổ cười
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :