Chương 115 : tại sao lại tốt với ta như vậy?
Lạc Tử Mộng tức giận chau mày nhìn : ''Nếu nửa đêm ngươi lên nhiều, có lẽ ta đau, ta đau muốn chết rồi!''
''Điều này cũng thành kiện rồi à?'' vừa mới ra lời, nhìn gương mặt oán niệm của nàng, thể làm gì khác hơn là ngừng gật đầu, ''Được rồi, là lỗi của ta, xoa bụng giúp nàng, như vậy đau, ngày mai để thái y cho nàng thuốc ngừng đau có được ?''
'' cần, ta mới cần thái y cho, cái tình này, còn nam thái y, mắc cỡ muốn chết.'' Dù ở đại, nàng cũng chưa từng vì vậy mà xem bệnh.
''Thái y đương nhiên là nam, nữ ở đâu tới.'' Nhưng cũng hết cách với nàng, thể làm gì khác hơn là giọng an ủi, ''Được, nếu như nàng rất đau ta nghĩ biện pháp khác.''
''Ô......Tại sao nhanh lên, ta đau muốn chết.'' Nàng nghĩ tới, nếu có người cùng nhau đau, có lẽ nàng thoải mái hơn chút.
cười khổ ôm nàng vào trong ngực, nữ nhân đến kì kinh nguyệt, thấy lần đầu, mặc dù biết làm sao, nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng, cũng chịu nổi, vỗ sống lưng nàng: ''Mộng Nhi đau bụng, ta đau lòng, ngủ sớm, liền hết đau.''
Bây giờ cái gì nàng cũng nghe được vào bụng, như vậy, nàng nghĩ: hay là bụng của ngươi bị thương, ta đau lòng? Xem cái nào đau nhất. Mặc dù tức giận nhưng cảm thấy vẫn vuốt ve sống lưng của nàng, để cho nàng thoải mái hơn chút.
Cuối cùng nàng thiếp trong cơn đau.
Khi tỉnh lại, Liên Vân ở bên giường, mà thấy bóng dáng của , trong nháy mắt nàng có ý niệm muốn để hầu bên cạnh.
''Vương phi tỉnh rồi hả? Bụng còn đau ?'' Liên Vân nâng nàng dậy.
''Sao ngươi biết?'' Nhưng nghĩ lại, cái tên kia lại dám chuyện này ra, tại biết có bao nhiêu người biết.
''Vương phi yên tâm, chỉ có nô tỳ biết.'' Liên Vân thấy vẻ mặt lúng túng của nàng, sau đó lấy nước nóng phục vụ nàng. Trong gương đồng, nàng thấy Liên Vân cười sau lưng.
''Ngươi cười cái gì?'' Nàng hỏi.
''Vương phi biết, buổi sáng sau khi Vương gia chuyện về cái chuyện đó, vẻ mặt lo lắng của người, người nín nửa ngày mới lên tiếng 'Liên Vân, vương phi...... thân thể khó chịu.... ngươi mạnh khỏe chăm sóc, là được.... cái đó khó chịu.... ngươi nên biết ta cái gì.''
''Ha ha ha...'' Liên Vân học bộ dáng của , nghĩ đến bộ dáng của lúc đấy cũng khiến nàng giảm bớt đau đớn. Nàng rất khó tưởng tượng lúc đấy có bao nhiêu dũng khí để chuyện này, cũng may nhờ cơ trí của Liên Vân, nếu ''Cái đó khó chịu'', ai biết cái gì.
Liên Vân thở dài : "Vương phi là hạnh phúc, Vương gia đối xử tốt với người.''
Nàng cũng cảm thấy điểm này, suy nghĩ chút, nếu mình xuyên cổ đại đụng phải , biết trải qua cuộc sống như nào, có lẽ là xin ăn, có lẽ làm xiếc, hôm đó trốn , nếu cứu sợ rằng nàng làm lầu xanh rồi.
Ánh mặt trời ngày hôm nay đẹp, mặc dù bụng vẫn đau nhưng nàng có cảm giác đau khổ. Ngồi ở đình viện, nàng nhìn cửa chờ hạ triều.
''Vương phi, bên ngoài gió lớn, vào trong nhà thôi.'' Liên Vân lấy áo choàng khoác cho nàng.
'' sao, bên ngoài có thể phơi ánh mặt trời.'' Nàng nhìn cánh cửa, hôm nay thể ra ngoài, ''Liên Vân, sao Vương gia chưa trở lại, đến giờ cơm trưa?''
Liên Vân cười : '' ra người chờ Vương gia, yên tâm, rất nhanh trở lại.'' Nàng ta cũng phát , Lạc Tử Mộng càng ngày càng để ý Hàn Hạo Thần rồi, trước kia người chờ trở lại.
, bóng dáng của xuất trong tầm mắt, bởi vì bây giờ hai chân nàng như nhũn ra, cho nên chỉ có thể nhìn cười tủm tỉm.
''Sao hôm nay bây giờ mới về?'' Nàng nằm bàn đá vô lực hỏi.
Lúc trước giao phó, chỉ cần nàng ngồi xuống nghỉ ngơi, phải trải đệm ở bàn đá, cho nên nằm xuống cũng thấy lạnh.
mở cái bao đem tới trước mặt nàng ra: ''Xem ta mua gì cho nàng đây?''
Nàng nhìn thấy đều là đồ ăn vặt, hơn nữa toàn là đồ ngọt. Nàng nhìn nghi ngờ hỏi: ''Sao lại mua nhiều vậy?''
ho hơi xấu hổi : ''Nghe thái y .....cái kia....uống thuốc tốt, nhưng có thể ăn đồ ngọt.''
''Chàng hỏi thái y rồi sao?'' Nàng dám tin, nam tử lớn như vậy mà hỏi thái y cái kia. Thấy cười tiếng, sau đó cầm kẹo mạch nha đưa cho nàng.
Vị ngọt lan ra trong miệng, phải do kẹo ngọt mà là cảm động.
Sương mù lan trong mắt nàng, lỗ mũi cay cay, quay đầu dám nhìn , nàng rất sợ, biết khi nào bị đưa trở về, hay đây chính là mộng xuân, nàng muốn tỉnh mộng.
thấy nàng ứa lệ, ngồi bên cạnh nàng, để nàng tựa người vào ngực mình.
''Sao vậy? Có phải bắt đầu đau ?'' e dè Liên Vân ở đây, để tay bụng nàng.
Nàng lắc đầu : '' đau.'' Từ khi mua những thứ này cho nàng, nàng cảm thấy đau nữa.
Nàng rất lo sợ, nếu tại có người có thể thông qua phương pháp gì để thỏa mãn tâm nguyện, nàng nhất định tiếc gì để thỉnh cầu ông trời cho nàng ở lại đây, làm nàng tỉnh mộng.
“Sao lại khóc?” Hắn lau nước mắt nàng nói.
Nàng nhìn hắn khàn giọng nói: “Sao lại tốt với ta như vậy?”
Hắn hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi cười: “Nha đầu ngốc, tốt với nàng thì tốt với ai.”
Nàng cúi đầu nghĩ rồi nói: “Về sau chàng sẽ tốt với người khác như vậy sao?”
Nàng chưa bao giờ thấy mình có nhiều mị lực, nếu là dung nhan thì sau này sẽ già , sau này nếu có gái trẻ hắn sẽ chăm sóc như vậy? Tim có cảm giác buồn rầu.
Hắn ôm nàng thật chặt: “ biết, chỉ tốt với Mộng Nhi.”
Nước mắt chảy xuống, mặc kệ bây giờ hắn nói thật hay nói dối, dù sau nàng cũng tin. Bởi vì hắn là Hàn Hạo Thần.
“Nếu như có kiếp sau, chàng có chờ ta ?” Nàng nghĩ, nếu vì cơ duyên mà đến, hắn cũng sẽ kết duyên với ai đó? Là Hoa Thiên Nhụy hay Kỳ phi? Hay là người khác?
Hắn biết sao hôm nay nàng lại xúc động nhiều như vậy, nhưng hắn lại cần phải đáp.
“Nếu có kiếp sau, ta cũng chờ nàng giáng xuống, mặc kệ là thân phận gì, cuộc đời đổi, đời đời kiếp kiếp.”
“Ta cũng thế.”
Vùi sâu vào ngực hắn, cảm giác mình có cái lương duyên tốt này. Hắn ôm nàng chặt hơn, có nàng thật tốt.
Thiệu Tần đến có chuyện muốn báo, nhưng thấy tình cảnh này, mà Liên Vân đằng sau thầm gạt lệ, thấy hắn ta tới, nàng lên trước kéo hắn ta theo mình.”
“Thiệu hộ vệ? Có chuyện gì ?” thanh Liên Vân có chút khàn.
Thiệu Tần nói: “Là Hoa tướng quân cầu kiến, nói là đã hẹn với ̉ thống lĩnh, cho nên tới gặp Vương gia.”
“Sợ rằng bây giờ tiện, ngươi nên cự tuyệt.” Thấy hắn khó khăn, Liên Vân nói, “Yên tâm, Vương gia sẽ trách tội.”
“Ngươi sao vậy?” Thấy mắt nàng đỏ bừng, hắn nhịn được nên hỏi.
Nàng hít sâu một hơi rồi nói: “ có gì, chỉ bị cảm động thôi, tình cảm của Vương gia và Vương phi khiến người khác hâm mộ.”
Hắn gật đầu một cái bày tỏ tán thành: “Đúng vậy, chưa thấy ai giống như Vương gia của chúng ta, chỉ cưới một thê mà còn cưng chiều người, khó trách Tam tiểu thư ghen tị.”
“Đúng vậy, lúc đầu Vương phi chưa xuất hiện, ai cũng cảm thấy Tam tiểu thư sẽ là Vương phi, nhưng tình cảm của Vương gia luôn nhàn nhạt, còn tưởng tình cảm nam nữ của Vương gia là như thế, may mà gặp được Vương phi.”
Lúc này, Tiểu Đông chạy đến tìm Thiệu Tần, nhìn bọn họ tán gẫu, vì vậy đen mặt có chút trách cứ: “Thiệu Tần, sao ngươi bẩm báo lâu như vậy, thì ra là nói chuyện phiếm, Hoa tướng quân chờ trong phòng.”
Bây giờ, Thiệu Tần mới nhớ mục ́ch của mình.
“Vậy ta trước.”
“Ừ.”
Tiểu Đông cũng nói: “Các người mới nói cái gì vậy?”
Liên Vân lắc đầu một cái xoay người ném một câu: “ có gì, nói ngươi cũng hiểu.”
“Sao ta lại hiểu?” Nhưng khi hắn nói xong, nàng ta đã chạy xa rồi, hắn đành chạy đuổi theo.
Ba ngày sau, Hoa Thiên Sóc lại tới Thần vương phủ, lần này, Hàn Hạo Thần ở thư phòng dạy nàng viết chữ, vì chữ hiện đại có nét giống chữ ̉ đại, nàng học nhanh hơn nên nàng có chút kiêu ngạo.
“Sao nào? Ta thông minh ?”
Hắn nhíu mày: “Ừ, tệ, chính là chỗ này…”
“Chữ này thì sao? phải viết đẹp sao?” Nàng cầm tờ giấy trắng, đây chính là chữ rất đẹp mắt ngày hôm nay.
Hắn cười gật đầu, “Ừ, đẹp mắt hơn so với chữ lúc ta sáu tuổi.”
“Vậy à, ta nói đẹp mắt mà.” Nàng vốn dương dương hả hê, nhìn hắn cười thì chợt nhớ lại “Cái gì, sáu tuổi?”
Hắn lại dám đánh đồng với chữ lúc hắn sáu tuổi, căn bản vũ nhục cái chữ mà nàng kiêu ngạo.
“Được lắm, chàng dám cười nhạo ta.” Nàng đặt bút xuống làm quyền với hắn.
“Quân tử động khẩu bất động thủ.” Hắn tóm lấy tay của nàng để cho nàng làm chuyện xấu.
Nàng cong môi cười: “Đáng tiếc, ta phải là quân tử, ta là nương, cho nên động thủ là thường tình.”
Nói xong, nàng dùng ma trảo cù lét hắn.
“Này, này, đừng động, nhột.” Hắn ngừng đẩy nàng ra, nhưng nàng càng thêm hứng thú, ai ngờ hắn duỗi cánh tay ra, kéo nàng vào lòng, ghê tởm hơn là còn giam cầm cánh tay nàng ở sau lưng khiến nàng thể nhúc nhích.
“Buông ta, muốn làm gì?”
“Nàng nói .”
Lần này, nàng khách khí cười một tiếng: “Nhưng đáng tiếc, bây giờ Bổn vương phi đến thời kì, cho nên Thần vương gia nên cắt đứt ý niệm.”
“Tại sao lại lâu thế?” Mấy ngày nay hắn đã nín đến hỏng rồi, ba ngày liên tiếp rồi, một hoạt sắc sinh hương ngay bên cạnh mà hắn chỉ có thể ôm thôi.
Nàng bị hắn chọc cho cười: “Nào có nhanh như vậy,nhanh là năm sáu ngày, chậm là mười ngày nửa tháng.”
“Nàng cho rằng ta hiểu sao? Ta đã hỏi thái y rồi, dài nhất là bảy ngày, nhanh là ba ngày.”
Nàng bội phục hắn sát đất, có thể hỏi được chuyện này.
“Đúng là lưu manh…, chàng còn hỏi cái gì nữa?”
“ có, ai bảo nàng thành thật.”
“Chàng! Đúng là bị chàng làm cho tức chết.”
“Vương gia, Hoa tướng quân cầu kiến.” Thiệu Tần nói.
Hai người lập tức trở về như bình thường, nhưng mặt nàng đã đỏ tới mang tai.
“Thiên Sóc, sao hôm nay lại tới?” Hắn hỏi nhưng nụ cười mặt còn chưa biến mất.
“Mấy ngày trước đã tới, Thiệu Tần nói ngươi tiện gặp khách.”
“Các người có chuyện cần nói sao, vậy ta ra ngoài trước.” Nàng nói.
Bọn họ nói chánh sự nên nàng nghe hiểu cũng có hứng thú nghe, ai ngờ hắn lại kéo tay nàng, để nàng ngồi cạnh mình.
“Nàng cứ tiếp tục luyện chữ.”
Nàng một mảnh mờ mịt nhưng vẫn gật đầu “Ừ.”
Nhưng thực tế nàng đâu có ý ̣nh luyện chữ, thân mật trước mặt người khác như vậy, nàng có chút quen. Chỉ là hắn còn vén tóc cho nàng, ngược lại làm cho người ta thấy mập mờ.
“Khụ khụ.” Hắn ta ho khan một tiếng rồi nói: “Bởi vì hôm trước đồng ý chuyện huynh đệ lâu ngày gặp, cho nên muốn tìm thời gian tụ họp, biết hôm nay…”
“Gần đây sợ rằng bất tiện.” Hắn nhìn nàng một chút rồi ní, “Ba ngày sau mới có thời gian.”
“Ba ngày sau?” Hắn ta có chút hiểu, tại sao là ba ngày sau?
“Ba ngày sau là ngày gì?” Nàng nhỏ giọng hỏi, lại thấy nụ cười của hắn, nàng hận cắn đứt được đầu lưỡi của mình, ba ngày sau là ngày hết kinh nguyệt, người này tính quá chuẩn .
Hắn ta nhìn hai người lướt mắt đưa tình, mặc dù cũng hiểu nên ̣nh hỏi ai ngờ hắn nói: “Gần đây thân thể nàng tốt, cho nên ba ngày sau ta sẽ dẫn nàng cùng gặp mặt.”
Hắn ta vốn kinh ngạc nhưng nghe được thời điểm rõ ràng nên hắn ta sao lại hiểu được? Hai người thân mật ngầm.
Nghĩ tới đây, hắn ta cầm trà lên uống ai ngờ uống nhanh quá nên bị sặc.
“Thiên Sóc, ngươi sao chứ?” Nàng ̣nh đứng lên nhưng bị hắn ôm chặt, mới là phản xạ có điều kiện thôi, dù sao hắn ta đối xử với nàng cũng tệ, vì nàng có thân phận mà coi thường nàng.
“ có việc gì, vậy ba ngày sau hẹn nhau, Thiên Sóc cáo từ trước.” Hắn ta nói xong, có chút chật vật đứng lên.
Hoa Thiên Sóc trở lại phủ tướng quân, Hoa Thiên Nhụy đã chạy ra vội vàng hỏi: “Đại ca, sao rồi? Thần ca ca có đồng ý ra ngoài vào hôm nay ?”
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ: “Hắn nói hôm nay tiện, muốn ba ngày sau.”
“ tiện? Tại sao? Thân thể hắn thoải mái sao, ta xem hắn.” Nàng nói xong, lập tức xoay người muốn .
“Tam muội.” Hắn kéo nàng vào, xem ra huynh muội bọn họ đúng là gặp nghiệp chướng rồi, người nên .
“Đại ca, huynh lôi muội làm gì?”
“ phải hắn mà là thân thể Thần vương phi khó chịu.”
Nghe đến ba chữ kia, tim nàng liền ngột ngạt, “Nàng ta khó chịu lại còn lôi kéo Thần ca ca, để nàng ta nghỉ ngơi trong phủ tốt sao?”
Chương 116 : mất trí nhớ.
Hoa Thiên Sóc lôi kéo nàng vào trong phủ khuyên nhủ: ''Tam muội, ta nghĩ là thôi , tại lòng chỉ có Thần vương phi, muội cố gắng nữa cũng vô dụng, lần này muốn cùng nàng ta đến gặp mặt chúng ta.''
''Thần ca ca nhất định trúng thuốc mê rồi.''
chắp tay sau lưng nở nụ cười khổ, nghĩ đến chuyện có loại thuốc như vậy cũng nguyện ý bị nàng mê hoặc.
Thấy nàng còn khăng khăng mực, Hoa Thiên Sóc đành nhàng khuyên bảo: ''Tam muội à, muội biết sao nàng ta thoải mái ? Là đến kì kinh nguyệt rồi.''
''Cái gì?'' Nàng dám tin trừng mắt nhìn , ''Gặp nguyệt cũng phải chuyện lạ, Thần ca ca cũng phải chăm sóc!''
''Cho nên , muội nên bỏ ý định đó , trong lòng của chỉ có người, muội có từng gặp qua đối xử với người khác như vậy ?''
Nàng cắn chặt hàm răng, cảm giác toàn thân run rẩy vì tức giận, nhưng cũng vì vậy mà buông tha, ''Ba ngày sau các người gặp nhau ở đâu gọi ta.''
xong, nàng chạy ra khỏi phủ.
nhìn bóng lưng nàng lắc đầu cái, đây là gì, vì người thương mình mà hao tổn tinh thần, đáng giá sao?
Nhưng cúi đầu nghĩ, những lời này cho chính mình nghe mới đúng!
Ba ngày sau, Hàn Hạo Thần mang Lạc Tử Mộng ra khỏi phủ, mấy ngày nay nàng bị đau quá mức, mặc dù muốn đánh thức nhưng mỗi khi nàng di động lập tức thức tỉnh rồi đặt tay vào bụng nàng xoa giúp nàng. Mấy ngày này nàng cũng cảm động đến mức rối mù, nếu tốt với nàng như vậy, nàng cảm thấy mình chết cũng đáng giá. Nhưng sau đó nghĩ, chết rất đáng tiếc, chết là tiện nghi cho con hoa hồ điệp kia rồi, cho nên sống vẫn tốt hơn.
Hai người tới ''Túy Tiên lâu'' hai người kia đến, nàng nhìn thấy giữa họ có Hoa Thiên Nhụy nhíu mày, chỉ là nàng cũng lo lắng, binh đến tướng chặn huống chi đây cũng chỉ là tiểu hoa si.
''Thần ca ca tới rồi.'' Hoa Thiên Nhụy hứng phấn đứng dậy, hoàn toàn quên đêm 30 đó lạnh nhạt như thế nào với mình.
Ở phương diện này, nàng bội phục nàng ta, nghiễm nhiên có thể nhịn được, xem ra mình phải học tập nàng ta ngã tinh thần mới được.
Thấy nàng ta tới đây, kéo tay nàng, an bài chỗ ngồi cho nàng bên cạnh Cổ tướng quân mà ngồi giữa nàng và Hoa Thiên Sóc.
Hoa Thiên Nhụy phát ra thất sách, lập tức kéo tay đại ca : ''Đại ca chúng ta đổi vị trí .''
Ngược lại Hoa Thiên Sóc có chút xấu hổ, mấy ngày nay còn khai thông nàng, xem ra vẫn có hiệu quả, cá tính nàng giống phụ thân, đạt mục đích bỏ qua.
'' cần đổi vị trí phiền toái như vậy.'' Hàn Hạo Thần , nhưng Hoa Thiên Nhụy chính là Hoa Thiên Nhụy, căn bản vì câu của mà buông tha.
Thấy Hoa Thiên Sóc bất đắc dĩ muốn đứng lên Lạc Tử Mộng cười tiếng thuận nước giong thuyền: '' sao, nếu Tam tiểu thư muốn vị trí này an vị cho nàng, dù sao trong phủ còn nhiều y phục, quan tâm áo ngày hôm nay.''
Nàng nhắc nhở ngày đó vì nàng ta quấn chặt Hàn Hạo Thần, cuối cùng đốt y phục hàng ngàn lượng mà đính xác nàng ta cũng quên chuyện này, bởi vì nàng ta mới vui mừng vì được đổi vị trí, bây giờ nụ cười mặt lập tức cứng đờ.
Lạc Tử Mộng giả vờ quan tâm nhún vai cái, cười duyên với .
Hôm nay tụ họp có chút vui, Hàn Hạo Thần với Hoa Thiên Sóc và Cổ tướng quân, ba người trò chuyện với nhau, Hoa Thiên Nhụy gắp thức ăn cho nhưng động đến, cuối cùng nàng ta trầm mặc lời nào. Nàng ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy nhàm chán.
''Hạo Thần, thiếp dạo chút.'' Nàng bất đắc dĩ mới cắt đứt cuộc chuyện của bọn họ, nghĩ tới việc Hoa Thiên Nhụy cũng làm trò gian, nên cũng yên lòng chút.
'' đâu?'' cảnh giác hỏi.
''Thiếp dạo dưới lầu chút, các người tiếp tục bàn chánh .''
''Vậy cũng tốt, hai người chợ chơi chút.'' Cổ tướng quân .
''Ta muốn cùng nàng ta.'' Hoa Thiên Nhụy phản đối. Nàng cũng nghĩ mình tốt hơn, thêm chướng mắt.
''Yên tâm, ta cùng với ngươi, tránh cho tiêu hóa tốt.''
''Hay là tẹo nữa ta cùng nàng.'' có chút yên lòng.
Nàng thấy Hoa Thiên Nhụy có chút gấp gáp, châm biếm trong lòng , ''Ta gần đây, chàng gấp cái gì, các người khó mới được tụ hội nên tranh thủ hàn huyên .''
''Đúng là Vương phi lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn sợ bị lừa.'' Cổ tướng quân trêu đùa.
Nàng vừa nghe vừa 囧, lần trước bị lừa, đúng là có đầu óc.
''Vậy nàng cần xa.'' thở dài .
''Được!'' Nàng sảng khoái đồng ý, nhiều ngày xuất phủ nên có chút buồn bực, vất vả mới được chạy nhảy, vui đùa thỏa thích mới lạ. Nhưng trước khi nàng quay đầu nhìn Hoa Thiên Nhụy, cười khẩy cái, ''Này Tam tiểu thư ở đây với mọi người nên quyến rũ chồng người khác.''
Những lời này của nàng đúng là khách khí, khiến sắc mặt nàng ta tái nhợt, khi quay lại nàng rồi.
Nàng ra chợ lớn duỗi cái lưng cái, cuối cùng cũng được hoạt động gân cốt, cảm thấy thoải mái cả người.
Nàng nhìn bầu trời, ánh nắng tươi sáng, mấy ngày đều ấm áp, người cũng lười biếng.
Khi nàng quay đầu nhìn thân thể xuất ở cửa sổ, người này, cư nhiên yên lòng về nàng, coi nàng như trẻ ba tuổi.
Nàng cười với , vẫy tay với , nhịn được cười, giơ tay tự chủ, nhưng vừa giơ tay lên lại có chút xấu hổ, hắn làm cái gì, giống như lúc vô giác thay đổi nhiều thói quen, chỉ vì nàng.
Sau một khắc hình như ai kêu hắn hắn mới xoay người xấu hổ, sau đó nhìn lại nàng thì mới chịu biến mất ở cửa sổ.
Nàng nhún vai một cái, nhìn người đến chợ, tâm tình thoải mái, thừa dịp hắn vẫn còn tụ hội, nàng vui vẻ chạy về phía trước, nhưng chạy xa, nàng phát hiện đầu óc mình trong nháy mắt lại trống rỗng.
“Sao ta lại ở đường? Ta ở đây làm cái gì?” Nàng cúi đầu lẩm bẩm, hoảng hốt trong lòng, tại sao lại nhớ được cái gì cả?
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi nhìn thấy nàng thì kích động chạy tới.
“Mộng Nhi, sao lại ở đây? Gặp ngươi thật vui!”
Nàng nhìn hắn ta, một mảnh mờ mịt.
Nàng biết hắn sao?
“Mộng Nhi, ngươi sao vậy?”
“Ngươi là…”
“Ngươi biết ta.” Hắn thể tin được, hai người mới chia tay mấy ngày, nàng đã nhận ra. Đáy mắt hắn tràn đầy bi thương, khẽ run giọng nói: “Ta là Tử Hiên, phải ngươi nói thích nói chuyện với ta sao? Sao lại nhận ra?”
Nhưng hắn như bừng tỉnh nói: “Nha đầu chết tiệt kia, suýt nữa bị ngươi gạt, cẩn thận ta nói với tiên sinh, để cho ngươi tới học nữa.”
Nàng sững sờ nhìn hắn, thấy mặt hắn phải gian ác, nhưng tên hắn thì hình như chưa từng nghe qua. Hơn nữa chỉ hắn mà hiện tại đứng ở đây cảm thấy quá mức xa lạ.
“ thôi!” Hắn kéo tay nàng.
“ đâu?”
Hắn cười một tiếng, “Ta đặc biệt cúp học vì ngươi, mấy ngày rồi ngươi tới thư viện, cho nên ta muốn Thần vương phủ xem ngươi như thế nào, nghĩ đến gặp ngươi ở đây.”
Thần vương phủ? Cái tên này rất quen thuộc…
Hắn lôi kéo nàng chạy , hai người chạy tới Khê Thủy, nơi có cỏ hoa xanh tươi, dù là mùa đông giá rét nhưng đứng ở đây như được tắm gió xuân.
“Nơi này được ? Cảm giác như thế nào?” Thấy nụ cười môi nàng, hắn có nhiều thỏa mãn.
Lạc Tử Mộng từ từ mở mắt ra, cười hiện lúm đồng tiền: “Tên gọi ở đây là gì? Thật đẹp!”
“ biết, ta tình cờ phát hiện được, cảm thấy nếu ngươi tới đây thì giống như tiên hạ phàm, hơn nữa… ta chỉ muốn dẫn ngươi tới đây.”
Nàng cắn môi hỏi: “Sao lại tốt với ta như vậy?”
Hỏi ra lời này thì nàng giật mình trong lòng, nàng nhớ là đã hỏi ai đó những lời này, hơn nữa là người rất quan trọng, giờ phút này nhớ đến hắn, có chút thoải mái trong lòng.
“Mộng Nhi, ta…” Mặt hắn đỏ bừng dám nhìn nàng, nín thở nửa ngày cuối cùng lấy món đồ trong tay áo nhét vào tay nàng.
“Đây là cái gì?” Nàng muốn mở ra nhìn, ai dè hắn đè tay nàng xuống. “Đừng xem vội, trở về nhìn.” Nói xong, cảm thấy cả người nóng lên.
Nàng cũng nói gì.
“Mộng Nhi, nếu như ngươi…” Nói một nửa, hắn gãi đầu, “Dù sao trong lòng đều có, ngươi trở về nhìn.”
Nàng gật đầu một cái, ai ngờ hắn bắt tay nàng, “Ngày mai chúng ta tới đây được ?”
“Thả tay ra!”
Một câu nói oang tai khiến hai người bị hù sợ, hắn chưa phản ứng kịp, còn thân thể của nàng lại bị ôm vào lồng ngực vững chắc, sau đó hắn bị đánh cho một quyền.
“Thần Vương gia!” Tử Hiên nói, hai người mới nói chuyện hăng say nên phát hiện có người tới, hắn bị đánh một quyền nên khóe miệng bắt đầu chảy máu.
“Ngươi chảy máu.” Nàng cũng bị hù sợ, thấy hắn mới thân thiện với nàng bị đánh đến chảy máu nên hoảng loạn trong lòng. Nàng muốn tới nhưng bị giam cầm chặt một cánh tay.
“Sao ngươi có thể đánh người? cho đánh hắn?” Nàng ngửa đầu chất vấn, chút nữa khiến hắn tức chết.
“Ngươi nói giúp hắn nhiều hơn một câu, ta liền để hắn chết toàn thây.” Hắn cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lạc Tử Mộng, ngờ nàng lại dám giúp nam nhân khác.
Lúc trước hắn uống một ly rượu với bọn họ, quay đầu thấy bóng dáng nàng, có chút hoảng trong lòng, ai ngờ Hoa Thiên Nhụy dám nói nàng với một nam nhân khác, quan hệ thân mật, hắn liền nhìn theo hướng Hoa Thiên Nhụy bảo, ngờ thấy bọn họ, mà bọn họ dám nắm tay trước mặt hắn.
Mặc dù Tử Hiên sợ người đầy sát khí này nhưng Lạc Tử Mộng chỉ là bà con xa với hắn, hắn cần tức giận như thế, liền muốn dùng thành tín của mình đả động con người này.
Hắn ́ gắng chống đỡ thân thể quỳ trước mặt hắn, “Thần vương gia, ta thật lòng thích nàng, xin người thành toàn.”
Thiệu Tần vừa vặn đuổi tới nghe được như vậy, lập tức hít một ngụm khí lạnh, tên này đúng là sợ cái chết.
“Thành toàn?” Hắn cười lạnh, “Thư sinh, ngươi biết nàng là ai ? Tại sao muốn ta thành toàn cho ngươi?”
“Mộng Nhi là bà con xa với Vương gia?” Hắn nghĩ chắc Thần vương gia cho hắn là thư sinh nghèo, cho nên xứng với nàng vì vậy hắn thành tâm nói: “Thần vương gia yên tâm, nếu người cho phép tại hạ, tại hạ nhất ̣nh toàn tâm thương nàng, hơn nữa nhất ̣nh học vào Kim Loan điện, cho nàng làm cáo mệnh phu nhân.”
“Ha ha ha… Giọng điệu thật lớn!” Hắn ngửa mặt cười lớn, “Ngươi thấy cáo mệnh phu nhân lớn hay là Thần vương phi lớn ?”
“Đương, đương nhiên là Thần vương phi lớn.” Mặc dù hắn trả lời câu hỏi nhưng lại đánh trống trong lòng, biết Vương gia có ý gì.
“Thiệu Tần, dẫn người về trông coi khiêm khắc, có lệnh của ta thì được đưa cơm cho hắn.” Hắn tức giận một câu rồi kéo nàng về.
“Vương gia… Vương gia…” Tử Hiên căn bản cũng biết chuyện gì xảy ra, cũng đã bị Thiệu Tần nhấc lên, lôi kéo về phủ. Hắn quay đầu nhìn Thiệu Tần, cho dù chết cũng muốn rõ ràng: “Đến tột cùng ta nói sai cái gì? Tại sao Thần vương đối xử với ta như vậy?”
Thiệu Tần cũng có chút đồng tình với hắn, liền nói ra: “Ngươi cảm thấy một người mơ ước đến Thần vương phi thì Vương gia có nên như vậy với hắn ?”
“Dĩ nhiên nên, nhưng…” Hắn đột nhiên cả kinh, “Ý của ngươi là… Mộng Nhi là Thần vương phi?”
Thấy hắn mím môi khẽ gật đầu, hắn lại hồ đồ: “Nhưng nàng nói mình là bà con xa với Vương gia? Nàng gạt ta!”
“Nếu Thần vương phi nói như vậy, thì có thể các người sẽ câu nệ thân phận của nàng. Cho tới giờ Thần vương phi đều bình dị gần gũi, đối xử tốt với mọi người, cho nên hy vọng vì thân phận của mình mà tạo thành sự bất tiện.”
Thiệu Tần nói điều này để làm cho mọi người hiểu lầm, danh dự của nàng là quan trọng, từ ngày nàng bảo bọn họ ngồi cùng bàn dùng bữa thì hắn đã muốn dùng tính mạng này bảo vệ nàng, có hắn ở đây, tuyệt đối cho ai hiểu sai về nàng.
Trở về Thần vương phủ, Hàn Hạo Thần xanh mặt, Tần quản gia thấy hắn buồn bực nên dám nói nhiều lúc thì tốt sao lúc về lại thành như vậy? Hơn nữa ánh mắt của vương phi khi về có chút xa lạ.
vào Tầm Mộng cư, hắn dùng sức đóng cửa giận dữ nói: “Nàng nói cho rõ ràng, hai người xảy ra chuyện gì?”
Nàng bị hắn quát nên run cả người, liên tục lùi vài bước, dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn.
“Tại sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta nên hỏi? Các người có quan hệ gì?” Hắn tức giận, thế nhưng nàng vẫn chau mày như cũ, biểu hiện như vậy càng khiến hắn tức giận.
“Nói chuyện!” Tiếng của hắn rung trời, hình như cho tới bây giờ cũng dữ dội như vậy với nàng.
Nàng tiếp tục lùi mấy bước, cuối cùng ngã ngồi giường ngửa đầu run rẩy nói: “Ngươi muốn làm gì Tử Hiên?”
Last edited by a moderator: 21/5/15