1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112: Nơi đó của nàng có đồ tốt

      "Nàng . . . . . ." Lúc chuyện còn cố ý nhíu mày nhìn nàng cái, "Nàng khi nàng nhìn thấy nữ nhân khác đến gần ta, nàng cảm thấy ghen ghét, mặc dù nàng biết nếu làm như vậy bản thân mình chẳng khác nào bình dấm chua, nhưng nàng thể khống chế được trái tim của mình. Nàng còn gì nữa nhỉ? Để ta nhớ kĩ lại "

      sau khi nghe những lời của , mặt Lạc Tử Mộng ngừng được mà bắt đầu nóng dần lên.

      "Ai ta là bình dấm chua !" Nàng bắt đầu phủ nhận.

      Bất quá lời là những lời nàng có thể ra được, là quá phù hợp với thực tế. Bất quá những lời vừa rồi cũng đáng gì, điều khiến nàng muốn tìm lỗ mà chui vào vẫn còn ở phía sau.

      Hàn Hạo Thần hắng giọng cái, sau đó lại tiếp: "Nàng còn , cho tới bây giờ nàng cũng nghĩ nàng ta sâu đậm đến vậy, khiến nàng khó có thể tự kềm chế, từ nay về sau toàn tâm toàn ý ở lại Thần vương phủ, sau đó nàng sinh cho ta rất nhiều tiểu bảo bối, nếu buổi tối nàng mệt có thể cùng ta hoạt động chút"

      tới điểm này, chính cũng bắt đầu bội phục trí tưởng tượng của mình, cúi đầu nhìn nàng lại phát ra nàng vùi đầu vào trong ngực .

      "Ta . . . . . . Ta nhất định . . . . . ." Nàng ngừng phủ nhận , nhưng trong đầu luôn lo sợ những điều đó chính là do nàng ra.

      Cái gì mà"Toàn tâm toàn ý ở lại Thần vương phủ" , cái gì mà "Sinh con" , "Buổi tối nếu mệt" , làm sao nàng có thể ra những lời này? Nhưng Hàn Hạo Thần phải dạng người có thể đùa người khác.

      Nghĩ tới đây, nàng muốn tìm lỗ để chui vào đó chốn cho xong chuyện.

      "Đứng dậy dùng bữa thôi." Thời điểm cũng còn sớm, cũng muốn để nàng phải đói bụng, nhưng lại nghĩ đến sau khi nàng nghe thấy những lời đùa của những vùi đầu vào trong ngực giờ lại kéo chăn trùm lên đầu của mình muốn dậy.

      "Chàng ăn , ta muốn ăn." tại ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn nàng cũng có, làm sao còn mặt mũi gì mà ăn cơm.

      hết cách với nàng, thể làm gì khác hơn là : "Ta đùa nàng thôi, ra nàng gì."

      Ánh mắt nàng chống lại tầm mắt của .”Chàng sao?"

      "Ừ." gật đầu cười.

      Nàng thở phào nhõm, may mắn khi nàng ra câu gì đó mất mặt.

      Nhưng là, nàng mới vừa thở phào cái, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức ngẩng đầu lên giận dữ hỏi: "Mới vừa rồi chàng dám trêu chọc ta?"

      "À. . . . . ."

      "Còn có! Sao chàng lại đặt tay vào ‘chỗ đó’?" Nàng chỉ vào bàn tay đặt ở mông mình, hình như mỗi buổi tối nàng đều có thể cảm thấy tay của vuốt ve cái mông của nàng, thậm chí trong lúc nàng buồn ngủ còn nâng mông của nàng lên xem, nhưng từ lúc nào việc làm này của trở thành thói quen.

      Hàn Hạo Thần nghe xong câu hỏi của nàng mỉm cười hồi lâu, khiến nàng tức giận mắng tiếng: "Lưu manh!"

      "Ha ha ha!" cười khẽ vuốt đầu ngực của nàng, sau đó : "Bởi vì nơi đó có đồ tốt."

      "Đồ tốt?" Nàng quay đầu muốn xem cho ràng, nhưng nàng có vặn gảy cổ cũng thấy đó có cái gì tốt.

      "Ở chỗ này." lại mông nàng cái nào đấy điểm dùng ngón tay vòng quanh.

      "Nhột! Ha ha. . . . . . là nhột!" Nàng nằm trong lòng nhịn được mà cười lên: "Rốt cuộc là có cái gì tốt vậy?"

      "Là cái bớt hình bươm buớm."

      "Nhưng. . . . . . Ta nhìn thấy. . . . . ." Nàng muốn nhìn thử muốn xem, nàng lớn như vậy rồi mà cũng biết ở mông nàng có cái bớt hình bươm bướm.

      Động tác của nàng đáng , mỉm cười : "Có muốn ta mang gương đồng đến cho nàng xem hay ?"

      Nàng vốn muốn được, nhưng khi nhìn thấy ý vị sâu xa vẻ mặt Hàn Hạo Thần, liền giận dỗi : "Gương đồng để soi mặt, chứ phải để soi màu, chàng lại trêu chọc ta."

      Thấy dáng vẻ cười đến mị hoặc chúng sinh, Lạc Tử Mộng lại nghĩ đến vấn đề: "Làm sao chàng lại biết mông ta có vết bớt hình bươm bướm vậy?" chỉ cười , đột nhiên nàng nghĩ đến đáp án, vì vậy dùng quyền đánh ngực : "Chàng là. . . . . . Lưu manh!"

      Nếu phải là thừa dịp lúc nàng ngủ say nhìn thấy toàn thân của nàng, làm sao có thể biết mông nàng có vết bớt? Hơn nữa còn thấy ràng như vậy, cái gì mà vết bớt hình bươm bướm! Chẳng lẽ buổi tối còn cầm cây nến nhìn sao?

      "Chẳng lẽ Mộng nhi muốn để ta trở thành Liễu Hạ Huệ?" cười hỏi ngược lại. Nếu có nữ tử Quốc Sắc Thiên Hương như nàng ôm vào trong ngực nàng mà có hành động gì, vậy hóa ra phải là nam tử bình thường sao?

      Nhưng thực có thừa dịp nàng ngủ mà len lén nhìn nhìn thân thể của nàng, ai bảo nàng có sức quyến rũ lạ thường đối với .

      Lạc Tử Mộng lơ đãng bĩu môi lên, nếu ở trước mặt nàng là Liễu Hạ Huệ, vậy chẳng phải nàng tương đương với làm quả phụ?

      Cũng được! Dù sao ở trước mặt nàng vẫn luôn thất bại như vậy, bất quá mỗi lần hai bên cãi nhau đều rất ầm ĩ, chứ đừng đến chuyện đánh nhau. Đoán chừng chỉ cần nàng ra tay, nàng tựa như con kiến nhất định bị bóp chết. Chỉ cần suy nghĩ chút nhận ra điều này, ai bảo lớn lên vừa đẹp trai lại văn võ song toàn, hơn nữa lại sức quyến rũ vô cùng, khó trách Hoa Thiên Nhụy sống chết cũng muốn cùng hăn dây dưa .

      "Nàng lại nghĩ cái gì?" nâng mặt nàng lên hỏi.

      Lạc Tử Mộng bất mãn : "Ta bị chàng xem hết sạch sành sanh rồi, ta chưa từng xem qua mông chàng có cái gì, ta cũng muốn xem!"

      Vừa xong, nàng liền khách khí chút nào dở chăn ra, tiên lại gần muốn xem mông thực có cái gì hay . Đợi đến khi Hàn Hạo Thần phản ứng lại, nàng tỉ mỉ tìm kiếm xem mông ở đâu. nhĩ nàng lại to gan như vậy, xốc chăn lên nhìn mông của vương gia, chắc cũng chỉ có mình nàng mới dám làm chuyện này.

      Sauk hi xem xong nàng tự lẩm bẩm mình: "Thế nào lại có gì cả?" là trừ chuyện bên ngoài trắng trắng mềm mềm đúng là có gì đáng xem .

      "Nhìn đủ chưa?" lật người liếc nhìn nàng .

      Nàng vội vàng dời tầm mắt của mình ra chỗ khác, hơn nữa còn đắp kín chăn lên người , bởi vì khi xoay người vật thể to lớn kia của đối diện với tầm mắt của nàng, đúng là tên lưu manh!

      Hàn Hạo Thần chứng kiến cảnh nàng thẹn thùng e lệ, tâm tình của vui vẻ.

      ——* Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách *——

      Đảo mắt cái cũng sắp giao thừa, vốn dĩ Hàn Hạo Hữu và hoàng hậu muốn mời bọn họ vào cung cùng đón giao thừa, nhưng Lạc Tử Mộng lại muốn ở lại trong vương phủ. Bởi vì nàng muốn cùng Hàn Hạo Thần, còn có Liên Vân và mọi người trong vương phủ cùng nhau đón giao thừa, cho nên Hàn Hạo Thần từ chối lời mời .

      Lạc Tử Mộng làm vậy, hôm đó nhất định Hoa Thiên Nhụy đến hoàng cung, vì nàng ta cho rằng Hàn Hạo Thần cũng đến đó. Nhưng nàng ta lại có nghĩ tới, Hàn Hạo Thần chỉ vì câu của Lạc Tử Mộng mà từ chối việc cùng Hàn Hạo Hữu đón giao thừa, nhiều vương gia khác muốn có cơ hội như vậy mà cũng được.

      Sau khi dùng bữa tối xong, Tiểu Đông vội vã chạy tới mời Lạc Tử Mộng. Liên Vân mỉm cười vì nóng tính của , luôn làm mọi việc cách gấp gáp , giống như có người nào đó ở đuổi theo ở phía sau.

      "Vương phi, chúng ta thôi, chắc hẳn Vương Gia cũng sốt ruột chờ người." Liên Vân đem lược cất vào trong hộp, sau đó xoay người .

      "Chúng ta thôi!" Nàng mỉm cười đứng lên, mới bước tới cửa, nàng liền cảm giác đầu có cái gì nặng nề, liền hỏi: "Liên Vân, sao ngươi lại cài cây trâm này lên đầu ta vật? Quá nặng."

      Vẻ mặt Liên Vân mờ mịt, rất lâu sau mới lên tiếng: "Vương phi. . . . . . phải người muốn cài cái trâm hay sao?"

      "Ta?" Lạc Tử Mộng thể tin được, tại sao nàng nhớ gì cả? Chính nàng ra mà giờ đây quên mất?

      Liên Vân gật đầu cái : "Người buổi tối cây trăm này còn có thể phát ra ánh sáng trắng nhàng, giống như ánh trăng sáng bầu trời, cho nên buổi tối muốn nô tì cài trâm này cho người."

      "Ta như vậy sao?" Nàng cảm thấy có điều gì đúng ở đây, tại sao lời nàng vừa sau khi ngồi vào bàn trang điểm đến giờ chưa được bao lâu quên mất.

      "Vương phi, người có sao chứ?" Liên Vân có chút yên lòng, "Người có muốn nô tì thỉnh thái y tới xem chút? Mấy ngày gần đây hình như Vương phi hay quên những chuyện mà mình , phải người cảm thấy khó chịu ở chỗ nào chứ?"

      Lạc Tử Mộng day huyệt Thái Dương, cũng có gì chuyện xảy ra, trừ việc dạo gần đây nàng hay cảm thấy mệt mỏi, và cũng rất hay mau quên. Thậm chí những chuyện mà Liên Vân ra giống như nàng chưa từng nghe qua bao giờ.

      "Thôi, có gì đâu, chỉ là đợt này trí nhớ ta hơi kém, dù thái y có y thuật cao minh cũng mau chóng trị hết được chứng bệnh này?" Lạc Tử Mộng mỉm cười đùa Liên Vân. Thấy nàng có chuyện gì, Liên Vân cũng yên lòng.

      Bởi vì hôm nay là giao thừa, cho nên từ sáng sớm Tần quản gia sai người trang trí lại toàn vương phủ, khi Lạc Tử Mộng bước tới nơi liền cảm nhận được khí của lễ mừng năm mới, đây là năm đầu tiên nàng sống ở cổ đại, trước kia nàng đều cùng mọi người đón mừng năm mới ở nhi viện, ở đó còn có Hô Duyên Phong sống ở thế kỷ 21, nhưng bây giờ vật vẫn vậy nhưng người thay đổi rồi.

      Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng đến, lập tức tiến lên đón, thấy nàng ăn mặc phong phanh, quay sang khiển trách Liên Vân: "Sao đưa áo choàng cho vương phi? Nếu vương phi bị cảm lạnh ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi ?"

      "Nô tỳ ghi nhớ điều này." Liên Vân có chút uất ức .

      Lạc Tử Mộng lập tức giúp nàng: "Là ta muốn mặc, đừng trách nàng."

      Hàn Hạo Thần nhíu mày nắm bả vai nàng : "Nhanh vào thôi, bên ngoài lạnh lắm."

      Lạc Tử Mộng ngồi xuống, liền nhìn thấy bàn thức ăn ngon, xung quanh giăng đèn kết hoa, nàng vui mừng : "Ta còn tưởng rằng hôm nay vương gia cưới tân thi rồi."

      "Gì mà cưới tân phi , nàng bậy gì đó." bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Đảo mắt cái là sắp bước qua năm mới rồi, nghe Tam vương gia chuẩn bị cưới thêm vợ bé, Còn nghe chỉ cần vương gia đồng ý, qua năm mới cũng chọn lựa người để cưới vào vương phủ." Nàng vuốt vuốt ly rượu trong tay, dường như gần đây nàng hay đa sầu đa cảm.

      Tròng mắt Hàn Hạo Thần hơi sững sờ, hình như có thể cảm nhận được trong đáy lòng nàng suy nghĩ điều gì... cho rằng làm rất tốt rồi, lại ngờ nỗi bất an trong lòng nàng vẫn còn, hoặc là cho tới bây giờ nó chưa từng biến mất.

      Thấy nàng chần chừ lo lắng, ngược lại chỉ mỉm cười: " bằng chờ qua năm mới vương phủ lại tổ chức tiệc vui, để Mộng nhi lần nữa làm tân nương?"

      Nàng quay đầu mở to mắt khó hiểu nhìn , sau đó mới hiểu là lại trêu chọc nàng, Lạc Tử Mộng đánh quyền: "Ghét, sao lúc nào chàng cũng trêu ta?"

      Sau lưng bọn họ, Liên Vân và Thiệu Tần đều che miệng cười.

      Gần sang năm mới rồi, mà bọn họ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn vương gia và vương phi ăn cơm, khó tránh khỏi cảm thấy trống vắng trong lòng. Nàng xoay người kéo Liên Vân nhìn về phía Hàn Hạo Thần muốn hỏi ý kiến của : "Có thể để cho bọn họ ngồi xuống cùng ăn chung bữa cơm tất niên với chúng ta được ?"

      Chuyện này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, mấy năm nay Hàn Hạo Thần vào cung dùng cơm tất niên với Hàn Hạo Hữu, có khi là chiến trường giết địch, thậm chí có lúc chỉ đón năm mới mình. Dần dần cũng hình thành thói quen, năm nay có nàng làm bạn, cảm thấy hài lòng, tại lại để cho người làm cùng chủ nhân ngồi cùng bàn, sợ rằng tại những vương phủ khác đều chưa từng từng xảy ra.

      Tần quản gia vội vàng khom người : "Vương phi, bọn nô tài dám ngồi cùng bàn với vương phi và vương Gia dùng bữa, như vậy đúng lễ nghĩa."

      "Đúng vậy, nô tì đợi lát nữa cùng mấy tỷ muội trong phủ ăn chung là được. Tuyệt đối nô tì dám cùng vương phi ngồi cùng bàn dùng bữa đâu." Liên Vân cũng hiểu ý, tự nhiên dám làm quá bổn phận.

      Lạc Tử Mộng cười nhạt : "Mấy năm qua mấy người các người đều hết sức chăm sóc tốt cho Vương Gia, chẳng lẽ ngay cả việc cùng ăn bữa cơm tất niên cũng được sao? Huống chi, ngồi ăn cùng ta và Vương Gia khiến các ngươi vui sao? Lễ mừng năm mới phải náo nhiệt mới tốt."

      Tiểu Đông thấy lời nàng đúng ý , lập tức vui mừng kêu lên: "Đúng vậy, lễ mừng năm mới càng náo nhiệt càng vui. . . . . . Nô tài lắm mồm." Thấy ánh mắt Hàn Hạo Thần xẹt qua người, vội vàng câm miệng.

      "Thế nào, được sao?" Lạc Tử Mộng quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, vẻ mặt đầy khiêu khích.

      Hàn Hạo Thần cười : "Được, nàng được là được. Vậy các ngươi đều ngồi xuống, hôm nay là giao thừa, mọi người cũng nên náo nhiệt chút."

      Tần quản gia vui mừng luôn miệng lời cám ơn liên tục, sai người mang bát đũa cùng ly rượu mang vào, từ lúc bước vào vương phủ đến giờ đây là lần đầu tiên cùng Hàn Hạo Thần ngồi cùng bàn, ai cũng cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nhưng mọi việc có vẻ gò bó.

      Dùng bữa bên trong phòng trừ Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng, Thiệu Tần, Tần quản gia, Tiểu Đông, Liên Vân ra những người ở ngoài đều bị Lạc Tử Mộng cho lui xuống cần phục vụ, nàng muốn mọi người đều được đón mừng năm mới.

      Tần quản gia đứng lên giơ ly rượu về phía Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, : "Vương Gia, vương phi, hôm nay lão nô vô cùng vui mừng, có thể phục vụ Vương Gia cùng vương phi là lão nô phúc khí. Ly rượu nhạt này cảm tạ Vương Gia cùng vương phi đối xử tử tế với nô tài."

      Lạc Tử Mộng liếc mắt khẽ cười: "Sao Tần quản gia lại làm thế này? Chúng ta đều là người nhà? Mau ngồi xuống chuyện, ly rượu này ta nhận."

      Hàn Hạo Thần vội vàng đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, hơn nữa còn thay bằng ly trà: "Liền lấy trà thay rượu."

      "Tại sao?" Nàng muốn đoạt lại ly rượu của mình, nhưng Hàn Hạo Thần lại uống hơi hết sạch ly rượu của mình.

      để ly rượu xuống cười : "Tửu lượng của nàng, ta còn biết sao? Uống say liền vừa khóc vừa gào , đến lúc đó mọi người đều vui mừng , còn nàng lại nắm tay ta lau nước mắt."

      Câu của Hàn Hạo Thần khiến mọi người vui vẻ, từ khi gặp Lạc Tử Mộng có nhiều khía cạnh trước đây của mới được phơi bày, trước giờ ai có thể nghĩ lại khôi hài như vậy. Nhưng cũng bởi vì câu của lại khiến Lạc Tử Mộng phải suy nghĩ, chẳng lẽ lần trước say rượu nàng ở trước mặt vừa khóc vừa gào?

      "Ta nào có nắm tay chàng lau nước mắt!" Nàng đỏ mặt ý bảo Tần quản gia ngồi xuống, sau đó cầm ly trà lên , "Vậy lấy trà thay rượu , tránh vương gia so với lão quản gia ngươi nhiều ."

      "Ha ha ha. . . . . . Quản gia, lần này cũng phải mình ta ngươi là ‘ lão ’ quản gia rồi !" Tiểu Đông cười đến nghiêng trước ngữa sau, lại ngờ Tần quản gia : "Tiểu tử ngươi ngứa da sao? Vương phi thích tên gì liền kêu tên đó, ngươi phải gọi tên ta đàng hoàng chút."

      Đoạn đối thoại của hai người khiến mọi người tiếng cười liên tiếp.

      " bằng chúng ta cùng nhau kính Vương Gia và vương phi." Thiệu Tần lên tiếng đề nghị.


      Bốn người cùng nâng ly rượu lên kính Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, trừ Lạc Tử Mộng uống trà ra, mấy người còn lại mỗi người đều cầm ly rượu tay, nuốt rượu xuống bụng cảm thấy sung sướng trong lòng.


      "Mọi người mau ăn , ta sắp chết đói rồi." Lạc Tử Mộng mở đầu cầm đũa lên, sau đó Tần quản gia cùng mọi người cũng mới cầm đũa lên ăn.


      Trải qua khi vui vẻ lúc nãy, gò bó bàn ăn cũng dần dần biến mất, Tiểu Đông và Tần quản gia ngừng đấu khẩu cùng nhau, thêm Thiệu Tần và Liên Vân cùng nhau cười nháo thành đoàn. Thỉnh thoảng Lạc Tử Mộng còn chiếm lấy món ăn mà Tiểu Đông nhìn trúng, khiến Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt đau khổ.


      "Vương phi, nô tài trong giai đoạn phát triển, người làm vậy là cố tình ngăn cản nô tài phát triển, đến lúc đó. . . . . ."


      "Đến lúc đó như thế nào? Phát triển tốt như thế nào?" Lạc Tử Mộng nhíu mày nhìn về phía Tiểu Đông, đám người Thiệu Tần cười chờ xem Tiểu Đông trả lời như thế nào với câu hỏi này.



      Tiểu Đông ý thức được ý của nàng, liền mặt đỏ tới mang tai : "Đến lúc đó vóc người lùn tịt lại còn con, nương nhà nào nhìn trúng nô tài đâu."



      "Tiểu Đông nghĩ đến chuyện cưới vợ sao?" Thiệu Tần cũng bắt đầu trêu ghẹo .


      "Thiệu Tần!" Tiểu Đông tức giận, nhịn được mà muốn nhào tới đánh người, "Ngươi tin hay ta thừa dịp lúc ngươi ngủ thả lên giường người đàn ông, để cho ngươi từ đó bất lực."


      Nghe vậy, gương mặt Liên Vân lập tức đỏ ửng. Hai chữ "Bất lực" mà cũng dám ra trước mặt nữ tử, đúng là làm cho người ta thẹn thùng.


      Lạc Tử Mộng lại cho là đúng : "Tiểu Đông cũng đừng.vôik, chờ ngươi phát triển hoàn toàn, ta tìm cho ngươi nương nhà môn đăng hộ đối về làm vợ"


      "Tại sao Vương phi đem Liên Vân gả cho nô tài?" thấp giọng .


      "Liên Vân?" Lạc Tử Mộng cười tiếng, "Vậy được rồi? Muốn giành Liên Vân với ta, trừ phi ngươi là nữ nhân của vương gia hãy ."


      "Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười lần nữa phát ra.


      Hàn Hạo Thần cười cách vui vẻ, cảm thấy có.gì đúng, lần đầu tiên hiểu được cảm giác có đại gia đình là.như thế nào, như vậy cũng tốt. Dưới mặt bàn, kìm lòng được mà giơ tay cầm lấy tay của nàng. Cảm giác mềm mại để cho lòng có chút đắm chìm.


      Nàng quay đầu nhìn về phía , tầm mắt hai người chạm vào nhau, hình như mỗi lần nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của , lòng nàng cuồng loạn ngừng, giống như trái tim thiếu nữa vừa mới biết .


      Nàng tiến tới hạ thấp giọng đỏ mặt cười hỏi: "Chàng cầm tay phải của ta, ta làm thế nào để ăn cơm đây?"


      "Đây cũng quá là tình ý liên tục rồi, khiến cho người khác hâm mộ."


      Hai người kinh ngạc quay đầu, lại phát chẳng biết từ lúc nào bốn người bọn kia vây quanh bọn họ, còn rướn cổ lên nhìn bọn họ tay nắm tay.


      Lạc Tử Mộng muốn rút tay về, nhưng Hàn Hạo Thần càng cầm tay.nàng chặt hơn, tiếp theo quay đầu : " ăn nữa, phạt các ngươi ngày mai cả ngày đều được ăn cơm."


      Bốn người lập tức quay về chỗ ngồi của mình, hai người bọn họ nhìn nhau khẽ cười.


      Tối nay còn phải đón giao thừa, mấy người ngồi nhìn đám nha hoàn và nô tài làm chơi Lão Ưng bắt gà con biết mệt mỏi, trong đình viện cũng bắt đầu để lửa khói. Lạc Tử Mộng rúc vào tròn ngực Hàn Hạo Thần nhìn ngọn lửa sáng chói, sau đó thoáng qua biến mất ở trung, giống như chưa từng xuất qua .


      Có những lúc nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện ở tại đều giống như nằm mơ, chờ tỉnh mộng tất cả đều biến mất, mọi chuyện đều khôi phục như trước kia.


      lúc Hàn Hạo Thần ôm lấy Lạc Tử Mộng nhìn ngọn lửa lính gác cửa đột nhiên báo lại: "Vương Gia, vương phi."


      "Chuyện gì?" Hàn Hạo Thần vẫn như cũ ôm lấy nàng, giọng nhàn nhạt với tên lính kia


      Người lính gác cửa nhìn về phía Lạc Tử Mộng sau do dự chút, sau đó cúi đầu : "Tam Tiểu Thư cầu kiến."


      Last edited by a moderator: 19/5/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương thứ 113: Ong bướm
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hàn Hạo Thần nhíu mày theo bản năng sau đó nhìn về phía Lạc Tử Mộng, nhưng lại phát nàng tựa vào đầu vai nhắm chặt hai mắt, đoán chừng nàng ngủ thiếp , gần đây hình như nàng có vẻ rất thích ngủ.

      "Bảo nàng ta quay về ." cố ý hạ thấp giọng, chỉ sợ đánh thức nàng.

      "Vâng". Người canh cửa xoay người muốn , nhưng Lạc Tử Mộng lại lười biếng hỏi: "Tam tiểu thư nào vậy?"

      Liên Vân mới vừa ngắm pháo hoa về, nghe thấy nàng cất tiếng hỏi như vậy trong lòng bỗng sửng sốt, ngay cả Hàn Hạo Thần ở bên cạnh cũng có chút giật mình. Nàng như vật rốt cuộc là chưa tỉnh ngủ hay là cố ý hỏi như thế? Nhưng bất luận là nguyên nhân gì, nàng như vậy cũng khiến cho rất lo lắng.

      "Vương phi. . . . . . Tam tiểu thư này chính là thiên kim phủ thừa tướng." Liên Vân trả lời quanh co.

      Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, : "Hôm nay là giao thừa, tối khuya như vậy mà còn tới bái phỏng, chẳng lẽ là người tình của chàng sao?"

      Hàn Hạo Thần xoa khuôn mặt nhắn của nàng rồi liếc nhìn nàng. có cảm giác hôm nay nàng cực kỳ bình thường, nếu đổi lại là trước kia, nhất định là nàng tức giận dạy dỗ trận, sau đó sai người đuổi Hoa Thiên Nhụy ra ngoài, nhưng mà nhìn vẻ mặt tại của nàng giống như là dối.

      "Mộng Nhi, nàng. . . . . ."

      Nàng đột nhiên khẽ cười: "Nhìn chàng còn tưởng là , đêm giao thừa có người tới bái phỏng, cứ để cho nàng ta vào ."

      bắt đầu có chút hoảng hốt. biết nàng nghĩ như thế nào, nhưng mà có thể khẳng định, về mặt tình cảm nàng phải là người rộng lượng như vậy, nàng biết Hoa Thiên Nhụy có ý với sao có thể để cho nàng ta vào cửa được chứ.

      Thấy người canh cửa vẫn còn đứng ngây người ở chỗ cũ, Lạc Tử Mộng nhìn thoáng qua rồi : "Còn đứng ngây người ra đó làm gì, mau ."

      "Á. . . . . . Dạ dạ dạ, nô tài mời tam tiểu thư vào ngay đây." Mặc dù người canh cửa có chút nghi ngờ, nhưng mà vẫn tuân lệnh mở cửa.

      Hoa Thiên Nhụy dẫn theo nha hoàn Linh Nhi bước vào Thần vương phủ, lúc nhìn thấy khí chung quanh tràn ngập vui mừng, xa xa còn truyền đến tiếng cười vui vẻ của bọn hạ nhân, nàng ta nhếch miệng lên cười lạnh. Quả nhiên Lạc Tử Mộng vừa tới mọi thứ đều thay đổi, nhớ ngày trước nào có náo nhiệt như thế, từ trước đến nay khí ở Thần vương phủ đều luôn trầm lặng, nào có sức sống như bây giờ. Nhưng mà, nàng ta tới thế nào, phải Thần ca ca vẫn cho mình vào phủ sao?

      Nàng ta tự mình nghĩ như thế, nụ cười khóe miệng lại càng đậm hơn. Khi tới bên trong đình viện của Tầm Mộng Cư, lúc nhìn thấy Lạc Tử Mộng ngả đầu trong lồng ngực của Hàn Hạo Thần, nụ cười của nàng ta cứng lại môi, luồng khí lạnh dâng lên trong lòng.

      Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng ta lại cố chống lên nụ cười rồi về phía Hàn Hạo Thần: "Thần ca ca, hôm nay náo nhiệt nhỉ."

      "Hả? Tam tiểu thư tới à?" Lạc Tử Mộng ngồi thẳng người, nhưng mà vẫn hề đứng lên. Nàng nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy tựa như loại khách khí khi nhìn thấy người xa lạ: "Mời ngồi, nhưng mà sao đêm giao thừa tam tiểu thư ở cùng với người nhà mà lại tới Thần vương phủ đón giao thừa vậy?"

      Hoa Thiên Nhụy ngồi vào vị trí bên cạnh sau đó cười nói: “Hết cách rồi, đây là thói quen.”

      “Thói quen?” Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hàn Hạo Thần, mà Hàn Hạo Thần cũng chỉ nhàn nhạt mím môi nói.

      Liên Vân thấy Hoa Thiên Nhụy tới đây, vốn dĩ ngay ly trà cuãng muốn cho nàng ta uống… nhưng mà dù gì nàng ta cũng là con gái của thừa tướng, hơn nữa nếu như dâng trà, đến lúc đó lại nói hạ nhân của Thần vương phủ có phép tắc.

      “Mời tam tiểu thư uống trà.” Liên Vân bưng ly trà tới đặt xuống trước mặt nàng ta, nhưng mà mặt lại hề có nụ cười cung kính. Nàng thật sự chỉ hy vọng nàng ta về sớm một chút, đừng phá hỏng tình cảm của vương phi và vương gia nhà nàng, nhưng mà nàng cũng hiểu, sao vương phi nhà nàng lại để cho nàng ta vào chứ.

      Nhưng mà, Liên Vân lại xấu xa cũng dâng lên cho nha hoàn Linh Nhi của Hoa Thiên Nhụy một ly trà: “Linh Nhi tỷ, mời dùng trà.”

      Hoa Thiên Nhụy thoáng cái liền đen mặt ngay tại chỗ.

      Linh Nhi vội vàng xua tay nói: “Ta cần, ta cần.”

      Lạc Tử Mộng nheo mắt cười một tiếng: “Linh Nhi đừng khách khí, tới cửa chính là khách, ngươi và tam tiểu thư đều là khách của Thần vương phủ, nào có chuyện chỉ cho một người uống trà, một người khách khác thì đứng nhìn chứ? Uống , ngươi cũng đừng khách khí, bên cạnh có ghế, ngươi cũng ngồi xuống .”

      Trong lòng Hoa Thiên Nhụy bùng lên một cơn lửa giận, nàng ta ngờ Lạc Tử Mộng thế nhưng lại xem nàng ta và nha hoàn mà nàng ta mang theo tới đây đều ngang bằng nhau.

      Hàn Hạo Thần cúi xuống nhìn Lạc Tử Mộng, vẻ mặt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và ý vị sâu xa.

      Đương nhiên là Linh Nhi dám ngồi xuống. Nàng ta thấy Hoa Thiên Nhụy liếc mắt nhìn về phía mình, thì lập tức bị dọa sợ đến nỗi cúi đầu lui về sau một bước.

      Hoa Thiên Nhụy giật giật con ngươi nhìn về phía Lạc Tử Mộng nói: “Ngươi cũng đừng khách khí với ta, ta là khách quen của Thần vương phủ. Thần vương phủ tựa như nhà ta vậy, từ nhỏ tới lớn ta đã chơi đùa ở đây.”

      Lời nói khiêu khích của nàng ta lại là ai cũng đều nghe ra được. Hàn Hạo Thần nhíu mày muốn mở miệng khiển trách, ai ngờ Lạc Tử Mộng cũng chỉ nở nụ cười dịu dàng nói: “Tam tiểu thư thật biết nói đùa, lại nói ‘quen’ hơn nữa thì cũng chỉ là ‘khách’ phải sao?”

      Hoa Thiên Nhụy cứng họng, nàng ta thật sự ngờ công phu miệng lưỡi của Lạc Tử Mộng lại giỏi như vậy. Nếu như nàng ta thật sự có thể nhờ sự giúp đỡ của tỷ tỷ thành công gả vào Thần vương phủ, chắc hẳn có sự tồn tại của Lạc Tử Mộng thì cuộc sống của nàng ta cũng vẫn thể tốt hơn.

      “Đúng vậy, bây giờ quả thực chỉ là ‘khách’.” Nàng ta mỉm cười đứng lên, nhìn quanh một cái. Tầm Mộng Cư này vẫn luôn là nơi nàng ta một lòng hướng tới, cho tới nay nàng ta đều luôn muốn được vào trong nơi này, nhưng ngờ lại để cho Lạc Tử Mộng đoạt trước.

      Nhưng mà nàng ta phải là người dễ dàng buông tay như vậy. Hàn Hạo Thần là nam nhân nàng ta đã nhìn trúng ngay từ khi còn rất nhỏ, đột nhiên lại nhảy ra một ngoại nhân cướp mất ̣a vị của mình, nàng ta sao có thể cam tâm chứ?

      Thấy bên trong viện có đặt một chiếc xích đu, nàng ta liền nghĩ là Hàn Hạo Thần sai người làm cho mình, nếu như tất cả những thứ này đều là an bài cho nàng ta thì tốt biết bao!

      Trong ̀nh viện, pháo hoa rực rỡ sáng chói, tiếng cười đùa của bọn hạ nhân nối liền ngừng, nàng ta tới ngồi lên xích đu. Liên Vân vốn ̣nh ngăn cản, nhưng thấy Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng ngồi ở đây còn chưa nói cái gì, nàng chỉ là một nha hoàn cũng tiện nhiều lời, vì vậy chỉ có thể phồng má tức giận đứng ở bên cạnh Lạc Tử Mộng. Nhưng nàng vẫn kéo kéo tay áo của Lạc Tử Mộng, nhắc nhở nàng đừng để cho Hoa Thiên Nhụy ngang ngược quá mức.

      Đột nhiên Lạc Tử Mộng thất đau đầu như muốn nứt, cảm giác choáng váng khiến cho nàng nhịn được từ từ nhắm chặt hai mắt.

      Bên tai ngoại trừ tiếng cười đùa của bọn hạ nhân, còn có tiếng pháo hoa nổ giữa bầu trời, và cả tiếng xích đu đung đưa vang lên đều đặn. Nàng chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy ngồi xích đu của nàng hăng say chơi đùa, thì nàng đột nhiên đứng lên từ trong lồng ngực của Hàn Hạo Thần, cả giận nói: “Ai cho ngươi chơi xích đu của ta?”

      chỉ có Hoa Thiên Nhụy, mà ngay cả Hàn Hạo Thần và Liên Vân cũng bị phản ứng đột ngột của Lạc Tử Mộng làm cho ngây người tại chỗ.

      “Thân là một vương phi sao có thể hẹp hòi như vậy chứ? phải ngươi cũng chơi xích đu của tỷ tỷ ta sao?” Lúc Hoa Thiên Nhụy nói những lời này nàng ta vẫn hền ngừng chơi xích đu.

      “Xuống mau!” Nàng chỉ Hoa Thiên Nhụy ra lệnh.

      Hoa Thiên Nhụy thấy Hàn Hạo Thần cũng có nói gì, vì vậy càng thêm lớn mật, quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng nói: “Nếu như ta xuống thì sao?”

      “Ta bảo ngươi xuống mau!” Thấy nàng ta ngông cuồng như thế, Lạc Tử Mộng liền vươn tay kéo Hoa Thiên Nhụy từ xích đu xuống. Bởi vì vừa rồi nàng ta vẫn còn hăng say chơi xích đu, bị Lạc Tử Mộng dùng lực kéo mạnh như vậy, thì lập tức mất trọng tâm, chỉ nghe thấy Hoa Thiên Nhụy hét lên một tiếng sợ hãi, đương nhiên ngay sau đó nàng ta cũng ngã sấp xuống mặt đất.

      “Mộng Nhi!” Hàn Hạo Thần tới Lạc Tử Mộng qua một bên, hắn ngờ hôm nay tâm tình của nàng lại lên xuống lớn như vậy, lại còn ra tay đánh người nữa.

      Hoa Thiên Nhụy nằm sấp mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã khóc như hoa lê đẫm mưa, ngước mắt lên vừa điềm đạm vừa đáng nhìn về phía Hàn Hạo Thần: “Thần ca ca! Đau quá!”

      Hàn Hạo Thần lắc đầu đầy bất đắc dĩ, sớm biết như vậy hắn sẽ mặc kệ tất cả dù thế nào cũng phải ngăn nàng ta vào phủ, cũng tránh cho hai người vừa gặp mặt đã đánh nhau.

      Hắn ̣nh cúi người đỡ Hoa Thiên Nhụy dậy, thì Lạc Tử Mộng lập tức kéo tay hắn lại: “ cho phép chàng dìu nàng ta, tay của chàng thể chạm vào nữ nhân khác.” Bàn tay của Hàn Hạo Thần dừng lại giữa trung, quay đầu bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Tử Mộng: “Mộng Nhi, đừng càn quấy nữa.” Mặc dù hắn nói rất nhẹ nhàng, căn bản hề có một câu nặng lời với nàng, nhưng vẫn chọc nàng tức giận.

      “Thiếp càn quấy sao?” Lạc Tử Mộng tức giận: “ phải là nàng ta còn có nha hoàn tên Linh Nhi theo sao? Tại sao nàng ta thể để cho nha hoàn của mình tới đỡ mà còn phải làm phiền vương gia tự mình ra tay chứ?” Mới vừa rồi rõ ràng là nàng nhìn thấy Linh Nhi muốn tới dìu nàng ta, nhưng lại bị Hoa Thiên Nhụy trừng măt đe dọa nên vội lùi lại.

      “Chàng đã cam đoan với thiếp như thế nào hả? Chàng nói sau này sẽ bao giờ chạm vào nàng ta nữa, cho dù nàng ta có nằm mặt đất thì chàng cũng sẽ chút động lòng!” Nàng thật sự rất tức giận, lúc này một cảm giác chua xót lại xông lên đầu, chỉ trong giây lát đáy mắt đã ửng hồng.

      Mà lời của nàng cũng làm cho Hoa Thiên Nhụy ngã sấp mặt đất cảm thấy đáy lòng đau nhỏi, lồng ngực cũng cực kỳ buồn bã, nàng ta ngờ Hàn Hạo Thần vì lấy lòng Lạc Tử Mộng lại muốn nhìn nàng ta trở thành trò cười.

      “Thần ca ca…”


      "Thần ca ca. . . . . ."

      Hàn Hạo Thần cảm thấy rất bất đắc dĩ, thể chọc Lạc Tử Mộng giận thêm nữa. Nếu như hôm nay đỡ Hoa Thiên Nhụy, với tính cách của Lạc Tử Mộng, nhất định chịu để yên, đành phải quay đầu nhìn về phía Linh Nhi : "Sao còn tới dìu tiểu thư của các ngươi dậy?"

      Linh Nhi nhút nhát nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy nắm chặt tay thành quyền, nhắm mắt lên phía trước dìu nàng ta. Ai ngờ dưới chân Hoa Thiên Nhụy mềm nhũn, lại nặng nề té xuống lần nữa, dọa Linh Nhi sợ đến nỗi thét chói tai.

      Lạc Tử Mộng lại hận nghiến răng nghiến lợi, phải diễn giống như vậy sao?

      Hàn Hạo Thần nheo mắt nghĩ ngợi, nhưng ra tay dìu nàng ta như trước nữa.

      "Thiên Nhụy! xảy ra chuyện gì vậy?"

      Thần vương phủ quả món bảo bối, bây giờ ngay cả Hoa Thiên Sóc cũng tới. Khi thấy Hoa Thiên Nhụy nằm mặt đất, nhưng Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần ở bên cạnh lại sống chết mặc bây trong lòng bùng lên cơn lửa giận. Sau khi đỡ Hoa Thiên Nhụy đứng dậy, cau mày nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy hỏi: "Biết ngay là muội lại chạy tới Thần vương phủ mà. Tại sao đêm giao thừa mà muội cũng chỉ biết tới chỗ Thần ca ca mà nhớ tới người ca ca ruột thịt này vậy?"

      Cũng biết là cố ý hay là vô ý, nhưng mà lúc ra những lời này khiến cho đáy lòng Lạc Tử Mộng rất khó chịu.

      "Có bị ngã đau ở đâu ?" Dù sao cũng là muội muội ruột thịt của mình, cho dù nàng ta có điêu ngoa hơn nữa, Hoa Thiên Sóc cũng vẫn lòng quan tâm nàng ta.

      Sắc mặt Hoa Thiên Nhụy lộ vẻ mất hứng liếc Hàn Hạo Thần cái, sau đó mày ngài khẽ nhíu chặt, đáp lại: "Hình như chân muội bị thương rồi, được, tay cũng rất đau."

      "Về thôi, đại ca đưa muội gặp đại phu xem chút." Trong lòng Hoa Thiên Sóc vẫn có phần tức giận. như vậy chẳng qua là nhắc nhở Hàn Hạo Thần, Thần vương phủ có thái y, ngờ vậy mà lại vô tình như thế, ngay cả câu truyền thái y cũng .

      Mặc dù Lạc Tử Mộng biết Hoa Thiên Nhụy té bị thương cũng có phần diễn quá lên hơi nhiều, nhưng khi nhìn thấy Hoa Thiên Sóc dùng vẻ mặt như vậy nhìn Hàn Hạo Thần, trong lòng nàng vẫn có chút đau lòng. Bởi vì như vậy, có lẽ Hoa Thiên Sóc trách Hàn Hạo Thần, đến lúc đó liệu có khiến cho hai người bọn họ trở mặt với nhau ? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng giống như có cảm giác kích động muốn với Hoa Thiên Sóc, chuyện này liên quan tới Hàn Hạo Thần. Nhưng Hoa Thiên Sóc ôm Hoa Thiên Nhụy rời khỏi Thần vương phủ, nàng cũng chỉ đành tạm thời bỏ qua, chờ lần sau gặp lại với sau.

      Nàng khẽ cắn môi cau mày nhìn theo hướng bọn họ rời , trong đầu lên ngàn vạn suy nghĩ.

      Hàn Hạo Thần đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu giọng hỏi: "Vẫn còn tức giận à?"

      trách nàng sao?

      Suy nghĩ có chút hỗn loạn, giống như bởi vì Hoa Thiên Nhụy, tâm tình của nàng cực kỳ tốt, nhưng lại bởi vì bị Hoa Thiên Sóc hiểu lầm là người tuyệt tình, nhưng vẫn hỏi nàng còn tức giận hay lại khiến cho nàng cảm động, nhưng mà trong đầu giống như lại có chút gì đó dần dần biến mất, những thứ cảm xúc kia cũng từ từ nhạt .

      Nàng ngửa đầu nhìn về phía pháo hoa bầu trời, đột nhiên câu đầu đuôi: "Pháo hoa rất đẹp mắt."

      Hàn Hạo Thần hơi sững sờ, ngửa đầu nhìn về phía pháo hoa bầu trời, lại nghe được tiếng nỉ non của nàng truyền tới bên tai: "Nhưng những thứ tốt đẹp đều chỉ tồn tại trong nháy mắt, tựa như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.”

      Chẳng biết tại sao, khoảnh khắc ấy sống lưng hắn chợt lạnh toát, vươn tay ôm nàng vào ngực, xiết chặt, để cho nàng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

      phải tất cả những điều tốt đẹp đều sẽ thoáng qua rồi biến mất.” Hắn ôm lấy nàng an ủi.

      Nhắm mắt lại tựa vào lồng ngực của hắn, nàng giật giật khóe môi, thở khẽ: “Ngày mai đổi xích đu , thiếp cần thứ nàng ta đã chạm qua.”

      “Được!” Câu trả lời của hắn hề có một chút xíu do dự nào.

      Nàng giơ tay lên vòng qua thắt lưng hắn, nhắm hai mắt lại cảm nhận nhịp tim của hắn. Nàng phải nhớ kỹ giọng nói của hắn, hơi thở của hắn, mùi vị của hắn, còn có cả cảm giác khi hắn ôm nàng.

      Đêm đón giao thừa, nàng vẫn ngủ thiếp trong lồng ngực của hắn, khi tỉnh lại còn bị Liên Vân chê cười suốt nửa ngày, cứ như vậy đứng tựa vào lồng ngực của Hàn Hạo Thần rồi ngủ thiếp . Nhưng mà Liên Vân lại nói, buổi tối hôm đó, Hàn Hạo Thần ôm nàng ngồi ở trong viện cả đêm ngủ, bảo là muốn đón “Tuổi” mới cùng với nàng, ngay cả Thiệu Tần cũng liên tục ngủ gà ngủ gật, nhưng Hàn Hạo Thần lại hề buồn ngủ một chút xíu nào cả.

      Nghe xong lời Liên Vân nói, Lạc Tử Mộng có chút mê man, hắn nói là giúp nàng đón giao thừa? Hơn nữa còn đón tuổi mới cho nàng?

      Nàng cũng cảm thấy, suốt cả đêm đó nàng đã vào giấc ngủ trong tiếng tim đập đều đều của hắn, người được bọc rất ấm áp, những tiếng cười đùa vui vẻ thỉnh thoảng truyền tới cũng trở thành lời hát ru. Nàng còn cảm thấy, hắn ôm nàng giống như ôm một đứa bé, nàng chưa từng có cơ hội được ba mẹ ôm vào ngực dỗ dành nàng ngủ, nhưng ở bên cạnh hắn nàng lại được hưởng thụ điều đó chỉ có một hai lần.

      Có lẽ, hắn chính là chỗ dựa duy nhất của nàng suốt cuộc đời này, ít nhất là trong lúc nàng thể trở về như hiện nay.

      _______*Đường phân cách Dạ Ngưng Huyên*_________

      Lúc Hàn Hạo Thần từ trong cung trở về thì nghe quản gia nói Lạc Tử Mộng đã dạo chợ phiên, vì vậy hắn lại xoay người ra ngoài phủ. Tần quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, trong miệng còn lẩm bẩm “Thành thân đã lâu như vậy rồi, vẫn còn dính chặt vào nhau, sao lại ngán chứ?”

      Ai ngờ lúc Tiểu Đông ngang qua bên cạnh Tần quản gia lại thở dài một tiếng rồi nói: “Thật đúng là ăn được nho thì nói nho còn xanh.” Nói xong, hắn chạy nhanh ra ngoài như một làn khói, chọc cho Tần quản gia tức giận đến nỗi phát điên ngay tại chỗ.

      tới chợ phiên, Hàn Hạo Thần liếc nhìn một vòng khắp bốn phía, phát hiện phạm vi hoạt động của nàng thật đúng là càng lúc càng lớn. Nào là quầy hàng nhỏ, quán rượu, sòng bạc, thật sự có chỗ nào nàng , chắc nàng sẽ tới thanh lâu chơi. Nếu như nàng thật sự tới thanh lâu, lấy thân phận của nàng cũng còn ai dám động vào nàng, nhưng mà cái loại ̣a phương đó hắn cũng muốn để cho nàng tới.

      Tìm một vòng lớn cũng tìm được người, Thiệu Tần tiến lên khuyên nhủ: “Vương gia, chắc hẳn vương phi đợi tới lúc dùng bữa sẽ quay về phủ.”

      Hàn Hạo Thần chắp hai tay sau lưng, nhíu mày, hắn quyết ̣nh, trở về nhất ̣nh phải lập một nội quy trong phủ cho nàng. Nàng muốn ra ngoài chơi thì có thể, nhưng mà nhất ̣nh phải xin phép nơi nào, phạm vi hoạt động phải nằm trong phạm vi hắn cho phép, nếu nàng thật sự đúng là vô pháp vô thiên. Nhưng mà tìm được nàng, sao hắn có thể quay về như vậy chứ.

      “Thật biết nha đầu kia chạy đâu rồi, Thiệu Tần…”

      “Vương gia!”

      lúc Hàn Hạo Thần muốn hạ lệnh cho Thiệu Tần dẫn người tìm Lạc Tử Mộng về thì phụ thân của Thư Hương lại đột nhiên gọi hắn lại.

      “Vương gia tìm vương phi sao?” Phụ thân của Thư Hương hỏi.

      Thiệu Tần tiến lên hỏi: “Ông đã gặp vương phi sao?”

      “Vâng! Vương phi mang theo tiểu nữ Thư Hương tới thư viện rồi, vương phi vô cùng thương tiểu nữ, thường ngày đều ́ch thân dẫn tiểu nữ tới Thượng tư thục.”

      Lúc này Hàn Hạo Thần mới lấy lại tinh thần, thì ra là dẫn Thư Hương tới thư viện. Nàng ấy thích nha đầu này như vậy, biết nếu như bọn họ có đứa bé của mình thì nàng ấy sẽ như thế nào? Trước đó chàng vẫn còn cảm thấy nàng ấy nhỏ, khẳn ̣nh là vẫn chưa thể đảm nhiệm thiên chức của người làm mẫu thân, hôm nay xem ra, bọn họ cũng nên có một đứa bé rồi.

      Sau khi rời chợ phiên, Hàn Hạo Thần dẫn Thiệu Tần và Tiểu Đông tới thư viện Dục Tài. Còn chưa bước vào thư viện, đã nghe tiếng đọc sách lanh lảnh, đã bao lâu rồi hắn nghe thấ tiếng đọc sách như vậy? Nhớ lúc hắn còn bé thường học cùng với các hoàng tử khác cũng như vậy, bây giờ nghe tiếng đọc sách chầm chậm của các học tử, hắn khó tránh khỏi hơi xúc động.

      Nhưng mà… hắn có nghe lầm hay ? Tại sao còn có cả tiếng của nàng trong đó?

      Hắn đứng ở cửa thư viện, quả nhiên thấy Lạc Tử Mộng thế nhưng ngồi ở giữa các học tử, mà trang phục hiện tại của nàng phải là trang phục của vương phi, mà là trang phục của thiếu nữ.

      Các học tử trong học viện ngoại trừ Thư Hương thì đều là mười lăm tới hai mươi tuổi, hơn nữa còn là nam tử, Lạc Tử Mộng ở trong đó tựa như một đóa hoa sen mọc giữa hồ sen bị lá sen vây quanh, kiều diễm vô song. Nhưng mà trong lòng hắn lại bắt đầu thoải mái, có cảm giác uất ức chặn ngang ở lồng ngực, bởi vì hắn thấy rất nhiều học tử mặc dù chậm rãi đọc thơ văn, nhưng ánh mắt lại nhìn nàng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi.

      Hắn hít một hơi thật sâu, Thiệu Tần muốn mở miệng thông báo Vương gia đến, nhưng lại bị Hàn Hạo Thần giơ tay ngăn lại, dù hắn vui, cũng cần phải đợi đến khi đám học tử kia xong tiết học.

      Nhưng mà bọn hắn đợi cũng tính là lâu, tới nửa nén hương đã đến thời gian tan lớp buổi sáng. Hắn ̣nh bước qua bậc cửa, nhưng hắn nhìn thấy cái gì…

      Một đám học tử vây quanh Lạc Tử Mộng, có người hỏi lên lớp có mệt , có người hỏi có muốn uống một chén trà , có người hỏi có đói bụng … Thiệu Tần nhìn thấy sắc mặt Hàn Hạo Thần u ám rõ rệt. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Đông, hai người nhìn nhau nhíu mày, xem ra bình dấm chua lại muốn đổ rồi.

      Hàn Hạo Thần tới trước đám người, dùng giọng vừa trầm thấp vừa hữu lực gọi một tiếng: “Mộng Nhi.”

      Lạc Tử Mộng cảm thấy sống lưng chợt lạnh toát, cẩn thận quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hàn Hạo Thần nâng khóe môi lên mỉm cười với nàng, nhưng nụ cười của hắn còn kinh khủng hơn ác thần. Đó là nụ cười cảnh cáo, xem ra lần này nàng chết chắc rồi.

      “Mộng Nhi, đây là ai vậy?” Một nam tử tuấn tuổi còn trẻ xem ra ước chừng chỉ mới hai mươi tuổi hoa, vừa rồi hắn là một trong những người ân cần với Lạc Tử Mộng, điều này khiến cho Hàn Hạo Thần cực kỳ khó chịu, nhưng trước mắt Hàn Hạo Thần còn nghe thấy hắn gọi nàng là “Mộng Nhi”! Quan hệ của bọn họ thân như vậy từ khi nào? Sao hắn biết?

      Bây giờ nghĩ kỹ một chút, khó trách khoảng thời gian gần nhất nàng mỗi ngày đều mang vẻ mặt tươi cười, chẳng lẽ là do có nhiều ong bướm có quan hệ tốt với nàng như vậy sao?

      HẾT CHƯƠNG 113
      Last edited by a moderator: 20/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 114: Ai là "Đại di mụ" của nàng?

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Vương, vương gia!" Lạc Tử Mộng tháo nụ cười xuống, kêu tiếng.

      "Vương gia?" Mấy học tử khác cũng cả kinh trợn mắt há miệng, cuối cùng vẫn là tiên sinh dạy học nhận ra Hàn Hạo Thần, cho nên dẫn đầu quỳ xuống bái kiến Hàn Hạo Thần, lúc này tất cả mọi người đều quỳ xuống: "Tham kiến Thần Vương điện hạ."

      Hàn Hạo Thần vươn tay ra, lúc Lạc Tử Mộng đặt tay vào lòng bàn tay của , lại ràng cảm thấy tay căng thẳng.

      "Đứng lên ." nhàn nhạt câu với đám người quỳ dưới đất, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt tay của Lạc Tử Mộng trong lòng bàn tay mình, cho đến khi tất cả học tử đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ, vẫn hề có ý muốn buông tay. Nhưng Lạc Tử Mộng lại cảm thấy được tự nhiên khi bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy.

      "Mộng Nhi, nương là gì của Thần vương gia. . . . . ."

      "Tử Hiên. . . . . . Cái đó. . . . . ."

      Lạc Tử Mộng úp úp mở mở nhìn về phía Hàn Hạo Thần. Hàn Hạo Thần thế mới biết, mới vừa rồi người ân cần với nàng nhất gọi là Tử Hiên, nhưng mà ta có họ sao? Hàn Hạo Thần trầm mặt nhìn về phía người học tử tên là Tử Hiên kia, rốt cuộc ta có bao nhiêu ưu tú, mà có thể khiến cho Mông Nhi của gọi là "vương gia" nhưng lại gọi ta là "Tử Hiên" .

      "Nàng là . . . . . . của bổn vương"

      "Họ hàng!" Lạc Tử Mộng lập tức tiếp lời Hàn Hạo Thần, chọc cho Hàn Hạo Thần tức giận đứng đó giương mắt nhìn. Nhưng mà tới đây rồi, nàng cũng thể ở lại chỗ này nữa, cúi người sờ sờ đầu của Thư Hương, : "Tiểu Thư Hương, tỷ tỷ về trước, mình muội ở lại học cùng các ca ca có được ?"

      Thư Hương nghe lời gật gật đầu: "Vâng, muội hiểu rồi."

      Lạc Tử Mộng quay đầu tạm biệt tiên sinh dạy học, lúc gần Tử Hiên bước theo tới trước mặt nàng, hỏi gấp: "Ngay mai Mộng Nhi còn trở lại học nữa ?"

      Quả là Hàn Hạo Thần kích động đến nỗi muốn đánh người rồi, nắm chặt tay thành quyền. Lạc Tử Mộng gần như có thể nghe thấy tiếng khớp xương của ma sát với nhau phát ra tiếng vang "rắc rắc". Nếu như nàng còn ở lại thêm nữa, sợ rằng tính mạng của Tử Hiên cũng khó bảo toàn rồi. Nàng tuyệt đối tin tưởng Hàn Hạo Thần làm được chuyện này.

      Ai ngờ nàng chưa kịp trả lời, Hàn Hạo Thần tức giận nặn ra mấy chữ rít qua kẽ răng: " đến!"

      Tử Hiên bị lửa giận người Hàn Hạo Thần làm cho chấn động. ta biết mình có chỗ nào đắc tội với vị Thần vương gia ở trước mặt, ta cũng chỉ muốn ngày mai có thể gặp Lạc Tử Mộng tiếp mà thôi. Huống chi nàng là họ hàng xa của vương gia, cũng phải là muội muội ruột thịt, cần gì phải quản chặt như vậy chứ?

      Lạc Tử Mộng cũng cảm thấy có lỗi với Tử Hiên, bởi vì nàng mà khiến cho ta trở thành túi trút giận của Hàn Hạo Thần, cho nên nàng quay đầu lại cười : "Cái đó. . . . . . Ta có thời gian nhất định tới." Nàng nhìn sắc mặt trầm của Hàn Hạo Thần sau đó giọng : "Tính khí của huynh ấy chính là như vậy, huynh đừng để ý. . . . . . Ui da, a, a!"

      Lạc Tử Mộng còn chưa xong, Hàn Hạo Thần nắm tay nàng kéo ra ngoài .Mới vừa rồi trong tích tắc đấy . Hàn Hạo Thần ràng nghe thấy tên Tử Hiên kia vẫn còn gọi “ Mộng Nhi” , tựa như lo lắng cho làm nàng bị thương vậy , nhưng mà đây là thê tử cảu , còn cần người khác tới lo lắng sao ? là buồn cười !

      Dọc theo đường , Hàm Hạo Thần vẫn hề buông nàng ra , cho dù người đường xung quanh đều quăng tới ánh mắt kinh ngạc , cũng bị ánh mắt của dọa sợ phải cúi thấp đầu xuống . Thiệu Tần và Tiểu Đông lại càng giữ vững khoảng cách nhất định với bọn họ , giống như sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết vậy .

      Lạc Tử Mộng oán thầm : Hai người này có nghĩa khí , tới thời khắc mấu chốt luôn luôn lực chọn bo bo giữ mình !

      Bị liên tục lôi kéo như vậy , Lạc Tử Mộng có chạy chậm cũng sắp theo kịp bước chân của rồi , nàng chỉ đành níu cánh tay của lại rồi : “Chậm chút ! Chàng chậm chút , đừng nhanh như vậy mà !”

      đột nhiên dừng bước chân lại , quay đầu nhìn nàng hỏi : “ Thế nào , vẫn còn nỡ sao ?” Sắc mặt này quả là giống hệt lớp bụi dưới đáy nồi , đen muốn chết .

      Lạc Tử Mộng bất đắc dĩ bỉu môi : “ Bây giờ phải là thiếp cũng rời khỏi đó rồi sao ! Chàng tức cái gì ?”

      “ Nàng hỏi ta tức cái gì ?” Quả là Hàn Hạo Thần bị nàng làm cho tức chết rồi. “ Nàng có việc gì lại chạy tới cái thư viện toàn nam nhân kia để làm gì ?”

      “ Đâu phải toàn bộ đều là nam nhân , Thư Hương phải nữ hài tử sao ?” Nàng biết chỉ cái gì , nhưng vẫn ngụy biện .

      “ Nàng …” sắp bị nàng làm cho tức chết rồi . “ Vậy ta trở thành họ hàng xa của nàng từ lúc nào vậy hả ?”

      “ Thiếp vậy còn phải là vì muốn gần gũi dân chúng hơn sao ?” Lý do của nàng đúng là có cả giỏ .

      “ Được , ta chuyện này với nàng . Ta hỏi nàng , tại sao nàng lại xưng hô với cái tên tiểu tử thối kia thân thiết như vậy ?” Nhắc tới chuyện này liền nổi giận .

      “ Nào có thân thiết như vậy chứ , phải chỉ kêu tên thôi sao !” Nàng có chút rốt cuộc là giận cái gì , chẳng lẽ bảo nàng gọi ai cũng là “Này” sao ?

      “ Gọi thẳng tên , ngay cả cái họ cũng có , chẳng lẽ ta có họ sao ? Hay là mối quan hệ của nàng và ta tốt đến mức cần dùng họ trực tiếp gọi thẳng tên luôn hả ?” Từ trước tới nay , đây là lần đâu tiên cái tên mà rối rắm như vậy tính toán chi li như vậy , ngay cả Thiệu Tần và Tiểu Đông ở cách đó xa cũng che miệng cười thầm .

      Nhưng mà Lạc Tử Mộng lại cho là đúng : “ Như vậy phải là thuận tiện hơn sao ! Gọi thêm họ rất phiền toái .”

      “ Vậy tại sao lúc nàng gọi ta lại gọi cả họ lẫn tên ?”

      “ Thiếp nào có .” Suy nghĩ chút , trước kia đúng là nàng gọi như vậy : “ phải thiếp gọi chàng là ‘vương gia’ rồi sao ? hề gọi tên chàng .”

      “ Nàng cũng biết nàng gọi ta là ‘vương gia’ nhưng lại gọi ta là cái gì Hiên sao?” Đến bây giờ , ngay cả tên cũng muốn nhắc lại .

      Đối với điểm này , Lạc Tử Mộng cảm thấy mình là sắp bị oan uổng chết mất hít sâu hơi giống như là tú tài gặp nhà binh, quả là khó có thể khơi thông , ngước mắt bất đắc dĩ giải thích : “ phải chàng bảo thiếp được gọi thẳng tục danh của chàng sao ? Cho nên chỉ có thể gọi chàng là vương gia thôi, còn có thể gọi bằng tên nào khác sao !”

      “ Nàng …” Hàn Hạo Thần nhất thời cứng họng , ngược lại đành phải đổi chủ đề tìm nhược điểm khác : “ Nhưng tại sao lại gọi nàng là ‘Mộng Nhi’? Sao nàng lại cho ta biết tên của nàng ?”

      “ Thiếp cũng thể bảo mội người gọi thiếp là ‘Này’ hoặc ‘điện thoại di động’ chứ ? Đặt tên vốn là cho người khác gọi , hơn nữa người ta muốn gọi thiếp như thế nào , thiếp cũng ngăn cản được mà .” Thấy Hàn Hạo Thần muốn gì đó , Lạc Tử Mộng đột nhiên ngẩng đầu nhíu mày : “ Hoa Thiên Nhụy còn gọi chàng là ‘Thần ca ca’ đó , thiếp cũng nổi da gà muốn rụng hết xuống đất nè , chẳng lẽ thiếp cũng trách chàng sao ?”

      “ Cái đó đúng …Đó lại phải ta bảo nàng ta gọi như vậy .”

      “ Nhưng thiếp cũng bào Tư Hiên gọi thiếp như vậy mà , cũng là do ta muốn gọi như vậy phái sao ? Huề nhau !”

      Lần đầu tiên Hàn Hạo Thần cảm thấy bản thân thế nhưng phương diện biện luận cũng thua trong tay Lạc Tử Mộng , hơn nữa còn là phản bác được , cuối cũng chỉ có thể tức giận trợn mắt : “ Nàng đúng là già mồm át lẽ phải !”

      “ Chàng mới là người vừa bá đạo vừa theo chủ nghĩa cá nhân , tự tư tự lợi , chỉ cho quan đốt lửa cho dân thắp đèn !” Hàn Hạo Thần mới mấy chữ , Lạc Tử Mộng thế nhưng lại ra giỏ , chọc giậ đến nỗi sắc mặt càng ngày càng xanh mét .
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lúc này, người bán hàng rong gánh hàng ngang qua đợi bọn họ lát, nhìn thấy bọn họ cuối cùng dứt khoát bốn mắt nhìn nhau giương mắt phồng má, đợi nổi nữa, sau đó đành phải đến gần : "Hai vị à, vợ chồng trẻ muốn cãi nhau có thể về nhà rồi ầm ĩ ? Đây là đường lớn, ta còn phải tranh thủ thời gian buôn bán nữa đấy."

      "Ai với ông ta và là vợ chồng trẻ hả?" Lạc Tử Mộng tức giận xoay người giơ chân lên đạp gánh hàng của ông ta, ông ta mất thăng bằng ngã rầm xuống mặt đất, sau đó Lạc Tử Mộng cũng nghênh ngang rời .

      Hàn Hạo Thần bất đắc dĩ bỏ lại chút tiền sau đó theo sau lưng Lạc Tử Mộng quay về vương phủ.

      Tiểu Đông ở phía sau kéo áo Thiệu Tần : "Xem ra tối nay lại có kịch hay để xem rồi."

      "Ngươi cẩn thận vương gia trút giận lên người ngươi đó." Thiệu Tần tốt bụng nhắc nhở.

      Nghe vậy toàn thân Tiểu Đông lập tức run lên, lời này cũng phải là giả. Sau khi Hàn Hạo Thần tức giận lại nỡ trút giận lên người Lạc Tử Mộng, cho nên ai hầu hạ bên cạnh đương nhiên chính là người xui xẻo rồi. Nghĩ tới đây, bắt đầu cầu nguyện ông trời mau mau để cho vợ chồng trẻ bọn họ hòa thuận với nhau, mới vừa rồi còn muốn xem kịch hay, cuối cùng xem được mà còn biến thành thảm kịch cho người ta xem.

      Buổi tối, sau khi Hàn Hạo Thần xử lý công việc xong quay về Tầm Mộng Cư. Vừa vào phòng thấy Lạc Tử Mộng xoay lưng nằm ngủ, nhưng mà lúc chưa tới trước cửa phòng thấy có bóng người nhanh chóng lướt qua, nếu như tại nàng ngủ, đó mới là lạ!

      Lạc Tử Mộng nhắm chặt hai mắt, nghe thấy sau lưng có tiếng động hơi run rẩy, tiếp theo lại nặng nề né người sang bên mép giường. Nàng vẫn nhúc nhích, hướng mặt vào vách tường phía trong giường, để cho rằng nàng ngủ.

      Nhưng chẳng được bao lâu, tay của vòng qua thắt lưng của nàng, nàng ràng cảm thấy sau lưng nóng rực, còn có chỗ nào đó của rục rịch ngóc đầu dậy, chẳng lẽ câu "Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa" là chỉ cái này sao? Nàng thầm giật giật khóe môi.

      Còn nữa, ràng thấy nàng ngủ, tại sao vẫn còn cởi y phục của nàng? Cái bàn tay xấu xa kia làm gì vậy?

      Nàng nhíu nhíu mày hơi dịch người vào phía trong, có xu thế muốn giữ khoảng cách nhất định với . Ai ngờ nàng vừa động, lại đến gần, thậm chí còn kề sát hơn so với trước kia, cảm giác của nàng với chỗ đó cũng càng ngày càng rệt hơn.

      đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!

      Nàng cắn răng nghiến lợi mắng thầm. Nhưng mà bây giờ muốn giả bộ ngủ cũng giả bộ được nữa rồi, nàng nắm tay lại tức giận hất ra.

      " giả bộ ngủ nữa sao?" Giọng khàn khàn của khiến cho nàng rơi vào trận tê dại, nếu như ở đại, tuyệt đối là MC rất tuyệt vời. Nhưng mà, nàng ngờ lại khôn khéo như vậy, thế nhưng chỉ liếc qua nhận ra là nàng giả bộ ngủ. Giống như chuyện gì cũng lừa được vậy, là tức chết được mà!

      Nàng căm giận quay đầu thèm để ý tới nữa, cũng quản tại áo đơn bị giật ra, khiến cho chiếc yếm màu đỏ bị lộ ra bên ngoài, nàng túm chăn kéo qua trùm kín khắp người, sau đó lại nhắm chặt hai mắt lại.

      Hàn Hạo Thần nhíu nhíu mày : "Còn giả bộ ngủ nữa sao?"

      "Giờ là giờ gì rồi, ngủ còn làm gì nữa?" Nàng cũng cau mày, nhưng mà vẫn hề xoay người lại.

      Ai ngờ lại tiến tới bên tai nàng thầm: "Còn có thể làm vài việc khác."

      Lạc Tử Mộng nhịn được đen mặt lại,
      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      tựa hồ hơi suy nghĩ chút, sau đó đáp lại: "Vậy cũng tốt, để phụ lòng nương tử, vi phu lưu manh lần, vô sỉ lần." Tiếng vừa ngừng, tay chân của lanh lẹ lột sạch y phục người nàng. Trong nháy mắt tiếp theo, nàng còn chưa kịp phản ứng, nâng vật nóng bỏng kia áp sát người nàng, còn dùng giọng hết sức mập mờ hỏi: "Tối nay muốn bao lâu?"

      Sao nàng có thể trả lời vấn đề này của chứ, muốn bao lâu cũng phải là do nàng quyết định có được hay . Người này cũng quá vô sỉ rồi, nếu để người khác nghe thấy những lời này của , còn tưởng rằng nhu cầu của nàng rất lớn, hình như mỗi lần đều là bá bương ngạnh thượng cung có được hay ! Bao gồm cả lần này cũng thế.

      " cần có được hay ?" ra lúc xoay người đè lên nàng cũng sớm có phản ứng, nhưng nàng lại muốn để cho nghĩ rằng ở phương diện này nàng cần biết bao, nếu còn biết đắc chí thành cái dạng gì nữa. Nhưng mà cũng đúng như tưởng tượng của nàng, việc muốn làm ai có thể ngăn cản được .

      " được!" quả quyết trả lời, sau đó hạ thắt lưng xuống, vì muốn phục thù nên lại càng gắng sức hơn so với trước kia, khiến cho nàng gần như có cơ hội thở dốc.

      Lẽ ra nàng nên sớm biết "Mặt người dạ thú" xuất phát từ nơi nào, đoán chừng chính là xuất phát từ người thằng nhãi này. Nghe Thần vương gia của nước Hàn Vũ tuấn tú lịch , văn võ song toàn, mặc dù ít ít cười gần nữ sắc, nhưng lại là đầu trộm đuôi cướp, dù là mỹ nhân nằm trong ngực cũng có thể ngồi vững mà trong lòng vẫn loạn, là Liễu Hạ Huệ tái thế.

      "Liễu Hạ Huệ tái thế" ? Vậy bây giờ người ra sức ở người nàng là ai?

      Lời đồn quả nhiên chỉ là lời đồn mà thôi!

      Nhưng mà nàng nghe trước đây lúc chiến trường, địch quốc vì muốn lấy lòng để cầu hòa, còn cố ý lén tặng mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cho , thế nhưng lại bị trả lại "Nguyên vẹn". Bây giờ Lạc Tử Mộng suy nghĩ chút, đoán chừng cái gọi là mỹ nhân của địch quốc đều là dung chi tục phấn, nếu có người nam nhân nào trả lại "Nguyên vẹn" ? Nếu như nàng là nam nhân, đoán chừng cũng muốn hưởng thụ xong rồi mới ném lại cho họ.

      Nhưng mà ý nghĩ của nàng hình như càng ngày càng tà ác rồi, sao lại nghĩ tới việc Hàn Hạo Thần dùng những nữ nhân kia xong rồi ném chứ?

      Cũng biết trải qua bao lâu, Hàn Hạo Thần mới tận tình kết thúc kịch chiến tối nay. Nhưng nàng mệt mỏi gần chết rồi, tay chân vô lực đặt trong lồng ngực mặc cho ôm.

      Nàng cho rằng tối nay cứ như vậy trôi qua, ai ngờ đợi đến sau nửa đêm, lại có chuyện đau khổ ập tới, nàng gần như bị đau đến tỉnh lại từ trong giấc mộng.

      "Đau. . . . . ." Nàng ôm bụng toát mồ hôi lạnh, gần như muốn lăn lộn giường.

      Hàn Hạo Thần cũng bị nàng đánh thức, nghe thấy nàng kêu đau, lập tức đốt nến ôm nàng vào trong lòng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đau chỗ nào?"

      "Bụng. . . . . . Đau quá. . . . . ." Sắc mặt nàng tái nhợt rúc vào trong ngực rên rỉ khổ sở: "Liệu thiếp có chết hay ?" Có phải là chết quay về đại ? Nhưng mà, tại nàng muốn quay về.

      "Đừng nhảm, cái gì mà có chết hay , ta lập tức gọi thái y tới đây khám cho nàng." đặt nàng lên giường sau đó tự mình mặc áo đơn, muốn xuống giường, Lạc Tử Mộng đột nhiên gọi lại:"Đợi, đợi chút…!"

      "Sao vậy? Còn có chỗ nào khó chịu à?" vội vàng cúi người dùng tay áo lau mồ hôi cho nàng.

      Nhưng mà quả lần này nàng đúng là 囧 rồi, bởi vì mới vừa rồi nàng cảm thấy trong bụng có luồng nhiệt dũng mãnh lao ra, cái loại cảm giác đó lâu rồi nàng còn quen thuộc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :