1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108 : như keo như sơn.

      Mặc dù phía sau nhưng nàng có thể đoán ra, choáng! Chính là dùng tính động vật, sao lửa dục tới liền tới? Nhưng nàng làm thế nào? phối hợp chẳng lẽ còn đuổi xuống giường để cho tìm nữ nhân khác? Chắc có đóa hoa si chờ, chừng câu, nàng liền hấp tấp dâng tới cửa.

      Trong lúc bi thông oán thầm, được thế mà vào, rồi sau đó....Nàng biết làm sao kết thúc, nàng chỉ biết trong cơn ngủ mơ hình như có người lập lại động tác biết bao nhiêu lần?

      Tỉnh lại là lúc có bên cạnh, vị trí có chút lạnh lẽo, xem ra sớm rời giường. Liên Vân tới trang điểm giúp nàng, nàng mới biết sớm qua giờ Thìn, sợ đánh thức nàng nên bảo hạ nhân chờ nàng tỉnh mới vào. ra nếu mấy người kia cũng biết quy củ này.

      Lúc thay quần áo, Liên Vân nhìn nàng cái rồi đỏ mặt cúi đầu, nàng hiểu, sau đó nghĩ, lập tức soi gương đồng, mới biết có dấu hôn ở cổ.

      Người này cố ý.

      Lần này sao nàng dám ra cửa đây? Vất vả lắm mới bôi bột nước vào che đậy , lúc này mời mờ nhạt được chút.

      ''Vương phi đừng đắp, để cho Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy để nàng ta tức chết.'' Liên Vân còn nghĩ đến chuyện tối qua.

      Nàng nhếch môi cười, sau đó : ''Nha đầu này càng ngày càng hiểu quy củ, tên tuổi nàng ta để ngươi tự tiện gọi sao?''

      Liên Vân cũng lo lắng: ''Ai dam dạy nô tỳ, nô tỳ có Vương phi che chở, ai cũng dám động.''

      Lạc Tử Mộng nhịn được khẽ cười, khó trách nô bằng chủ đắt, nha đầu này học rất nhanh, chỉ có mấy lời nàng muốn nhắc nhở, thể để nàng gây ra rủi ro.

      ''Liên Vân, ta có thể bảo hộ ngươi là vì ngươi có phạm sai lầm, nếu ngươi thể che đậy miệng trước mặt mọi ngươi như vậy, ngươi ta Thần vương phủ có quy củ, đến lúc đó là lỗi của Vương phi, để cho chúng ta có nhược điểm để . Mặc dù cho tới bây giờ ta chưa biết chủ tớ có giá cả như thế nào, nhưng mà làm nô bộc ở nơi này, khi bị bắt nhược điểm trước mặt mọi người, người bị thiệt là các ngươi.''

      Liên Vân thu hồi nụ cười, ''Dạ nô tỳ ghi nhớ.''

      ''Quỷ nha đầu, biết là tốt, chỉ là tối qua ngươi dạy dỗ Hoa Thiên Nhụy đúng là đầy nghĩa khí, ta đúng là muốn dạy dỗ cái hoa si đó, nhưng bây giờ có thể như thế nào? Dù sao cũng là muội muội của Lan phi nương nương và thiên kim của Thừa tướng, thân phận cao quý.'' Nghĩ tới đây nàng vẫn còn thấy ức, có câu ''Đầu thai là cửa kỹ thuật.'', người ta đúng là được đầu thai tốt.

      Liên Vân nghe vậy cười : ''Vương phi còn cao quý hơn nàng ta nhiều, thiên kim Thừa tướng tính là gì chứ? Còn phải muốn gả cho Vương gia chúng ta sao?''

      ''Nha đầu ngoan, khéo.'' Nàng nhịn được mở miệng khen.

      Sau khi Hàn Hạo Thần hạ triều trở về phủ nhìn thấy nàng chống đầu xem ca múa, khỏi có tò mò.

      ''Lúc nào nàng thích mấy cái này?'' Tiếng của vừa dứt, bọn Vũ Cơ rối rít quỳ mặt đất hành lễ.

      ''Các người tiếp tục.'' Nàng có nhìn , chỉ nâng tay lên, Vũ Cơ lại bắt đầu tiếp tục nhảy múa.

      ''Đây là thế nào? Ai lại chọc nàng tức giận?'' đến bên nàng, người làm bưng chậu nước cho rửa tay, rửa tay xong liền lấy miếng quýt, đưa đến bên miệng nàng.

      Vương phủ khác đều là Vương phi phục vụ Vương gia, nhưng tình huống ở Thần vương phủ lại khác, chính là Vương gia phục vụ Vương phi.

      Nàng cũng cự tuyệt, hé miệng ăn, sau đó nhìn Vũ Cơ : ''Biết rồi còn hỏi.''

      cho nàng nổi tiếng ở địa phương này, ngoài phủ ra còn có thể dạo khắp nơi sao? Lại còn hỏi ''Ai lại chọc nàng tức giận?''! muốn đập bẹp mặt .

      nhìn vẻ mặt của nàng, khỏi trong lòng vui vẻ, nhưng mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

      ''Nếu thích ca vũ, về sau bảo bọn họ đến ở trong phủ biểu diễn cho nàng.'' lại đưa miếng quýt đến miệng nàng, thấy nàng cự tuyệt, tâm tình cũng sảng khoái rất nhiều.

      ''Ta chỉ buồn bực đến nhàm chán, hơn nữa loại vũ điệu này có cái gì tốt.'' Nàng lười biếng dựa đầu vào vai .

      ''Đơn giản?" trầm giọng cười, bởi vì Vũ Cơ là người nổi tiếng ca múa nhất thành, tài múa tuyệt vời, há lại đơn giản.

      Ai ngờ nàng lại : "Loại khiêu vũ này, nhìn lần là có thể học xong."

      "Hả?" kinh ngạc nhìn nàng, "Chỉ cần nhìn lần?"

      có chút dám tin.

      Nàng nhìn vẻ mặt cũng biết tò mò cái gì, vũ điệu như vậy chả có chút khó khăn nào, hơn nữa nhiều động tác uốn éo như vậy, có gì thể?

      Nàng nhớ khi còn bé từng xem biểu diễn, những đứa bé khác nhìn say sưa ngon lành nhưng nàng lại ngồi ngáp, nàng từng qua với viện trưởng, nàng cũng biết, chẳng những có thể lên đài nhảy được như vậy, hơn nữa còn nhảy hay hơn so với bọn họ, nhưng viện trưởng cho rằng nàng là đứa bé háo thắng, hơn nữa khi đó làm nhi có cha mẹ dạy dỗ, cho nên cũng quên chuyện này , cho đến hôm nay Hàn Hạo Thần nghi vấn nàng mới nhớ lại.

      Chỉ là nhớ lại sao? Nàng dựa vào cái này để kiếm cơm.

      nhìn nàng hồi lâu rồi mới : "Chẳng lẽ Mộng Nhi còn có con mắt quên?"

      Nàng lắc đầu cái: " thể nào, bởi vì trước kia ta bị lạc đường, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hô Diên Phong tới đón."

      Vẻ mặt cứng đờ, mặc dù biết "Gọi điện thoại" là gì nhưng nghe đến tên Hô Diên Phong, vẻ mặt của liền lạnh xuống.

      Cảm thấy có cái gì đúng, nàng mới nhớ lại câu vừa nãy.

      Nàng hít sâu hơi ôm lấy khuôn mặt : "Thiếp mới cái người mà ngươi biết đó, hơn nữa sau này gặp mặt nữa, nên tức giận."

      Thấy chau mày chặt, nàng chỉ đành ra đòn sát thủ, nghiêng người qua hôn lên môi . Đám người Thiệu Tần phải vội vàng cúi đầu mà chính là nhìn trân trân.

      Khi nàng thả ra ho tiếng, cư nhiên lại đỏ mặt, chọc cho nàng cười .

      "Có phải tức giận nữa rồi?" Nàng vòng tay qua cổ làm nũng.

      Rốt cuộc cười , ôm nàng vào ngực trước mặt mọi người.

      Mấy ngày sau là ngày sinh của Hoa Thiên Lan, Hàn Hạo Hữu cũng có chút sủng ái nàng nên ngày sinh cũng có chút phô trương, chỉ mời Hàn Hạo Thần mà mời các Vương gia và chư vị đại thần khác cùng nhau ăn mừng.

      Lạc Tử Mộng vốn muốn , nhưng hoàng thượng có phải nể mặt , nên nàng bất đắc dĩ đành phải hộ tống Hàn Hạo Thần đến cùng dùng bữa, hơn nữa ngày sinh của nàng ta nhất định có mặt Hoa Thiên Nhụy, coi như nàng tin tưởng nhưng cũng muốn đề phòng Tam tiểu thư kia gây sóng gió.

      Trước bữa tối, xe ngựa dừng trước cửa nội hậu, đưa tay ôm nàng xuống xe ngựa, mà màn này cũng rơi vào mắt Hoa Thiên Sóc, đối với ta mà , thể vào tay nàng, trong lòng cũng có chút mất mác diễn tả bằng lời được, cho nên lâu rồi ta đến phủ, mà đối với Hoa Thiên Nhụy, cảnh này như gai đâm vào tim.

      và nàng quay đầu lại nhìn thấy Hoa Thiên Sóc và Hoa Thiên Nhụy, đợi hai người họ đến gần câu đầu tiên của nàng ta là lỗ mãng: "Sao ngươi lại tới?"

      "Thiên Nhụy!" chau mày, nể tình nàng ta vẫn còn con nít, hơn nữa vì quan hệ với Hoa Thiên Sóc, từ nàng ta lại bên cạnh , cho nên căn bản có so đo nhiều với nàng, nhưng hôm nay nàng ta lại khi dễ Lạc Tử Mộng, đây là chuyện tuyệt đối cho phép.

      "Chẳng lẽ Vương phi của Bổn vương được vào cung?"

      "Thần ca ca, ta..." Nàng ta bị uất ức dưới ánh mắt giáo huấn của , có chút kích động.

      Hoa Thiên Sóc thấy thế vội vàng giải hòa: "Đây là thế nào? Êm đẹp liền rùm beng? Thiên Nhụy, muội cũng hiểu quy củ rồi, tại sao có thể vô lễ với Thần vương phi?"

      "Đại ca, ngươi cũng giúp nàng!" Nàng ta xoay người giọng tố cáo, lại bị ta trừng mắt.

      Nàng nhìn ba người này thấy buồn cười, vừa mới bị nàng ta như vậy, trong lòng cũng thoải mái nhưng nàng ta bị giáo huấn như vậy nên cũng thể trách, tại Bổn vương phi dạy người, cái này gọi là "Phu xướng phụ tùy", cũng hy vọng sau này Tam tiểu thư tìm được lang quân như ý, lúc đấy có thể giống như chúng ta."

      Xoay người muốn rời nàng đột nhiên ngoái lại cười bổ sung: "Tam tiểu thư, còn có "Phu xướng thiếp theo" nữa."

      Mặt của nàng ta lúc xanh lúc trắng, cắn răng nghiến lợi muốn xông lên tách bọn họ ra, nàng ta vẫn cho rằng, nếu có nàng cưới mình.

      Nhìn bóng lưng bọn họ xa, nàng ta nắm chặt quyền trong cơn giận.

      Hoa Thiên Sóc tới bên cạnh nàng ta khuyên nhủ: " đời còn nhiều nam nhân tốt, cần gì treo cổ thân cây?"

      Nàng ta chau mày : "Nếu như vậy, đại ca sao lại nhớ mãi quên nữ nhân kia?"

      " gì đó?" chau mày.

      "Muội bậy sao?" Nàng ta xoay người nhìn thẳng mắt ta: "Muội hỏi huynh, sau khi nữ nhân kia gả cho Thần ca ca, huynh có coi trọng thê thiếp trong phủ sao?"

      ta , nàng ta biết bị trúng, vì vậy cười lạnh: "Nghe chị dâu , lúc huynh nằm mơ thường kêu 'Mộng Nhi', huynh đừng là huynh kêu nữ nhân khác."

      Nhìn nàng ta cười lạnh rời , tim ta liền đau. Làm sao có thể so với Hàn Hạo Thần? Ngay cả hoàng thượng muốn cưới nàng cũng được như ý nguyện, sao cưới được?

      nhớ khi Hàn Hạo Thần xin chỉ gả hoàng thượng cũng tình nguyện, ta cũng muốn nhốt nàng vào cung.

      Hôm nay Hàn Hạo Hữu cho gọi phụ thân của vào cung mật đàm, phải muốn lôi kéo tất cả đại thần, chỉ tiếc phụ thân của muốn để Hàn Hạo Thần làm con rể, cho nên vẫn giả vờ ngây ngốc với lời của Hàn Hạo Hữu, vì vậy Hàn Hạo Hữu dám hành động thiếu suy nghĩ với binh quyền của Hàn Hạo Thần.

      Cho dù Hàn Hạo Thần cưới muội muội của , ta sinh ra chết lại nhiều lần như vậy, phải có thể giết hại được. Nhưng qua, nếu thiên hạ thái bình thôi, nếu Hàn Hạo Hữu và Hàn Hạo Thần xảy ra tranh chấp ngôi vị nên theo bên nào?

      Trước mặt mọi người Hàn Hạo Thần đều mịt mờ, nhưng Hàn Hạo Hữu cũng biết nếu đắc tội ta ta ngoan tuyệt hơn bất cứ ai.

      nhớ có năm tại chiến trường, thế cục rất hiểm trở, có tướng sĩ trộm trận đồ chuẩn bị hiến dâng cho địch quốc, bị Hàn Hạo Thần phát , ta bị kéo đến đài cao, bị chặt hai cánh tay trước mặt các tướng sĩ, còn để cho ta nhìn thấy cánh tay mình bị chó ăn.

      màn giết gà dọa khỉ như vậy đúng là hữu dụng, sau đó các tướng sĩ dám có chút kháng địch, từ đó chiến thắng trở về.

      Mặc dù Hàn Hạo Thần được coi là lãnh khốc vô tình, nhưng ai dám phục tùng . Hôm nay thế cục ổn định, vài chục vạn binh sĩ dám lười biếng, vẫn phải thao luyện mỗi ngày.

      Hoa Thiên Sóc và Hoa Thiên Nhụy tới cung Diên Khánh nàng và an vị, hai người kề cận gắn bó, như keo như sơn. Nàng ta trợn mắt nhìn Lạc Tử Mộng cái rồi đến bên chỗ ngồi của mình, mà Hoa Thiên Sóc cũng ngồi bên cạnh nàng ta.

      Lạc Tử Mộng nhìn sang bên cạnh, biết có phải Lan phi cố ý hay , đem chỗ ngồi của nàng ta an bài bên cạnh , ánh mắt thỉnh thoảng còn cười khẽ với .

      Nàng nhếch môi, lôi kéo y phục : "Có cảm giác hưởng tề nhân chi phúc ?"
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 109: Con người sắt đá Nhu Tình

      Hàn Hạo Thần ho tiếng, trán bốc lên mồ hôi lạnh: "Chỗ ngồi này là Lan phi an bài. ( )"

      Lạc Tử Mộng cười , đúng dạo rồi, nàng dĩ nhiên biết chỗ ngồi này là Lan phi an bài, chẳng lẽ lại tìm người an bài như vậy sao? Nhưng nhìn thấy hết sức giải thích, tâm tình của nàng cũng tốt lên.

      Nhưng Hàn Hạo Thần vẫn lo lắng lát nữa biết lại có chuyện gì nữa, môi mỏng cong lên cười nhạt, chỉ thấy nghiêng người qua ôm lấy thân thể nàng, tay xuyên qua dưới gối nàng ngồi, Lạc Tử Mộng khẽ kêu lên tiếng, nàng bị ôm ngang lên, chỉ trong giây lát hai người bọn họ đổi vị trí, lúc đó, nàng và Hoa Thiên Nhụy đổi thành sóng vai ngồi cùng nhau.

      Chung quanh đại thần và Tần phi thấy vậy trợn mắt há miệng, mà các phi Tần đều dùng ánh mắt thèm thuồng để nhìn qua.

      Sau khi Hoa Thiên Nhụy thấy như vậy, bàn tay nắm chặt quyền khẽ run, nàng ngờ Hàn Hạo Thần lại vì Lạc Tử Mộng mà cùng nàng giữ khoảng cách, vốn là còn muốn nhân cơ hội này cùng Hàn Hạo Thần dựa vào gần chút, hơn nữa vị trí này cũng là Nhị tỷ của nàng Lan phi cố ý cho người ta sắp xếp, lại nghĩ rằng là như vậy kết quả.

      Nàng lướt qua Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hàn Hạo Thần : "Thần ca ca. . . . . ."

      "Ca cái gì mà ca." Ai ngờ Lạc Tử Mộng lập tức cắt đứt lời của nàng..., còn dùng cằm chỉ chỉ Hoa Thiên Sóc bên : "Ca của ngươi ở đâu, đừng có đâu gặp nam nhân cũng kêu ca.”

      "Ngươi. . . . . ." Hoa Thiên Nhụy cắn răng nghiến lợi phải cầm ly rượu trước mặt, "Ta làm sao thể gọi Thần ca ca, ta cùng Thần ca ca từ biết nhau, khi đó ngươi còn biết ở nơi nào nữa!"

      Nghe thấy nàng ta vậy, Lạc Tử Mộng cũng tức, mà là lạnh nhạt : " ra là từ biết nhau, vậy tại sao chàng lại cưới ngươi chứ?"

      Hoa Thiên Nhụy cắn chặt môi bị nàng câu cho nghẹn họng.

      Hoa Thiên Sóc nhíu nhíu mày sau ngăn muội của lại sắp bắt đầu làm loạn: "Thiên Nhụy! Cũng nhìn xem đây địa phương nào, muội có thể làm loạn như vậy sao?"

      "Đại ca! Tại sao huynh luôn giúp người ngoài? Cho dù thích cũng nên giúp đỡ muội muội của mình!"

      "Thiên nhụy!" Hoa Thiên Sóc giọng quát, nàng là càng ngày càng có quy củ rồi, chỗ nào nên gì cũng biết nữa.

      Lạc Tử Mộng đấu khẩu với Hoa Thiên Nhụy xong chỉ lo quan sát toàn cảnh cung điện mà mọi người xung quanh, nhưng Hàn Hạo Thần lại đêm hết những lời Hoa Thiên Nhụy nghe vào trong tai. Nàng vừa Hoa Thiên Sóc thích vương phi của ?

      Trước kia, cũng biết Hoa Thiên Sóc nhất định có tình cảm với Lạc Tử Mộng, nhưng ngờ qua lâu như vậy mà còn nhớ mãi quên, Hô Diên Phong vừa lại thêm Hoa Thiên Sóc. Lúc trước vẫn còn buồn bực, Hoa Thiên Sóc trước kia thường xuyên tới Thần vương phủ, tại sao gần đây tới, ra là bởi vì sợ gặp người mà đau khổ.

      Nhưng cũng may nhờ tới Thần vương phủ, nếu sau khi đến bị nhìn ra Hoa Thiên Sóc lại có nửa điểm sắc tâm, định tha “”.

      Lúc mấy người đều chìm trong tâm riêng, ngoài cửa vang lên tiếng thái giám: "Hoàng thượng giá lâm, Lan phi nương nương giá lâm, Kỳ phi nương nương giá lâm."

      Lạc Tử Mộng ngược lại ngờ ở sinh nhật Lan Phi và Kỳ phi cùng nhau đến, hai người đều là phi, nhưng nàng biết Lan phi địa vị luôn luôn cao hơn tất cả phi tần khác, chẳng lẽ Hàn Hạo Thần bắt đầu sủng hạnh Kỳ phi hơn rồi?

      Nhưng vừa cúi đầu nghĩ, hậu cung Hoàng Đế có nhiều mỹ nhân như vậy, cũng thể chỉ cưng chiều mình Lan phi, dầu gì cũng muốn thay đổi khẩu vị.

      biết có phải là nàng đa tâm hay , tại sao nàng lại cảm thấy Kỳ phi luôn nhìn về phía Hàn Hạo Thần, hơn nữa ánh mắt kia mang theo chút u oán cùng buồn rầu, lấy Cảm Giác Thứ Sáu của nàng mà nghĩ, Kỳ phi thích Hàn Hạo Thần, cũng phải đơn thuần sùng bái mà thôi.

      Nàng quay đầu nhìn về phía vẻ mặt Hàn Hạo Thần, trong lòng oán thầm: gương mặt này đúng là đào hoa.

      Chỉ là nàng biết, gương mặt của nàng cũng rất đào hoa?

      Hôm nay là ngày sinh Lan, những tiết mục góp vui đơn giản chỉ là ca mua, Lạc Tử Mộng lần này vốn dĩ muốn , nhưng muốn trông coi Hàn Hạo Thần nên mới gắng gượng tiến cung.

      Các vị phi tần và đại thần đều ngồi vào vị trí, Hàn Hạo Hữu giơ ly rượu lên hướng về phía các vị mỉm cười : "Hôm nay là sinh nhật Lan phi, đặc biệt mời các vị đại thần đến đây, chư vị mặc sức uống rượu say về."

      Lạc Tử Mộng cong môi cười tiếng, xem ra Hàn Hạo Hữu bảo hộ Lan phi hết lời, danh nghĩa là muốn làm sinh thần cho nàng, nhưng lại cùng mọi người uống rượu gặp mặt, mà từ đó chư vị cũng đem mũi dao chỉ vào hướng Lan phi Hàn Hạo Hữu lãng phí, cũng nàng là hồng nhan họa thủy, nhìn Lan phi cười như được tắm gió xuân, cũng biết nàng thường ngày lấy được ít ân sủng, ngược lại Kỳ phi cũng rất tỉnh táo, mặt cũng quá tươi cười, hình như vĩnh viễn đều nhàn nhạt.

      Lạc Tử Mộng như có điều suy nghĩ cầm ly rượu lên hướng về khóe miệng, ngửa đầu uống ngụm rượu cứ như vậy rót vào miệng, lại nghĩ rằng bởi vì uống qua nhiều, cho nên cẩn thận bị sặc trong cổ họng.

      "Khụ khụ khụ. . . . . ." Nàng càng ngừng ho, hấp hẫn ánh mắt của mọi người, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, giống như ánh mắt của mọi người có thể thiêu đốt được nàng vậy.

      Hàn Hạo Thần lập tức ôm lấy vai của nàng dùng tay áo nhè lau sạch rượu dư lại khóe miệng nàng, tùy ý vỗ lưng của nàng : "Rượu này mạnh, uống chậm chút." Giọng của dịu dàng thấm vào lòng người, ngay đến cả đại thần xung quanh cũng dám tin nhìn hai người bọn họ.

      Hoa Thiên Nhụy nhìn Hàn Hạo Thần chăm sóc tỷ mỉ đối với người khác, nàng giống như xương cá mắc vào cổ họng, sau đó tức giận : " có mặt mũi."

      "Người quy củ như ngươi có mặt mũi ngồi bàn tiệc này ư?" Hàn Hạo Thần chợt biến sắc mặt nhìn Hoa Thiên Nhụy. Nữ nhân của cho phép bất cứ ai bắt nạt, vì nàng là Lạc Tử Mộng.

      Hoa Thiên Nhụy bị Hàn Hạo Thần câu như vậy trong lòng rất khó chịu, nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Hoa Thiên Sóc và Lan phi làm cho được gì.

      Lạc Tử Mộng chậm chạp lấy lại sức, lúc này mới phát giác thoải mái hơn rất nhiều. nhưng điều làm nàng cảm thấy thoải mái nhất là Hàn Hạo Thần trách mắng Hoa Thiên Nhụy, nàng ngờ vui vẻ của mình lại được xây dựng đau khổ của người khác.

      "Khá hơn chút nào ?" Hàn Hạo Thần dùng ống tay áo lau mồ hôi trán nàng vì lúc nãy ho mà xuất , tiện tay lấy ra ly trà đưa đến bờ môi nàng.

      Nàng uống xong trà mỉm cười xán lạn với : "Tốt hơn nhiều."

      "Ha ha ha. . . . . ." Hàn Hạo Hữu đột nhiên cười lớn, "Nhị đệ, đệ đây là muốn vi huynh có thêm kiến thức về nhu tình của người sắt đá sao."

      Thấy Hàn Hạo Hữu cười vui vẻ, Hoa Thiên Sóc cúi đầu thầm nghĩ, quả nhiên là Đế Vương, ngay cả công phu mặt ngoài cũng làm được đến như vậy.

      Hàn Hạo Thần lại cười nhạt : "Hoàng huynh chê cười."

      Lạc Tử Mộng từ trong ngực Hàn Hạo Thần ngồi thẳng lên, mặt đỏ ửng, nàng nhìn Hàn Hạo Hữu nũng nịu hỏi "Hoàng thượng đây là cười Vương Gia chúng ta hay là cười nhạo em dâu như thần vậy?"

      Hàn Hạo Hữu mỉm cười nhìn về phía Lạc Tử Mộng gương mặt càng ngày càng đỏ hơn: "Được được được, cười, hôm nay sinh nhật Lan Phi, chuẩn bị chút tiết mục góp vui, Mộng nhi nếu cảm thấy còn chưa đủ còn góp thêm chút."

      Bên cạnh Hoa Thiên Nhuy nghe Hàn Hạo Hữu như vậy, tức bực dậm chân, nhưng ngại vì mọi người ở đây dám phát tác.

      Lạc Tử Mộng đối với chuyện Hoa Thiên Nhụy ăn dấm khô xì mũi coi thường, nhưng nghĩ đến chuyện trước mặt mọi người để lại mặt mũi cho Hàn Hạo Thần, vì vậy lần nữa giơ ly rượu lên đứng dậy : "Tạ hoàng thượng, chỉ là nếu hôm nay là sinh nhật Lan phi nương nương, Mộng nhi cũng dám giọng khách át giọng chủ, theo lý nên nhường chủ tiệc, dùng rượu ngon chúc Lan phi nương nương phúc thọ an khang."

      Nàng có thể ra lời này làm cho đại thần ở đây đều có chút tán thưởng khen nàng biết đạo lý, mà Lan phi cũng nghĩ đến Lạc Tử Mộng lời như thế, nhất thời sững sờ, cũng may kịp thời phản ứng kịp vội giơ ly rượu lên đáp lễ: "Vậy cám ơn Thần vương phi rồi."

      Sau khi Lạc Tử Mộng ngồi xuống, Hàn Hạo Thần cười lại gần bên tai nàng hỏi "Khi nào nàng học được những lời khách sáo như vậy?"

      Nàng lại cười tiếng: "Ta thông minh chứ sao."

      Thấy Hàn Hạo Thần nhìn nàng có thâm ý khác mỉm cười, nàng cũng gì nữa, suy nghĩ chút mình dầu gì cũng từng học qua đại học, cũng thể ngay đến cả xã giao là gì cũng hiểu?

      lát sauu, bàn bọn họ bày đầy các loại món ngon, Lạc Tử Mộng đối với mỹ thực trong cung từ trước đến giờ vẫn thích buông tay, trông thấy tất cả mọi người thưởng thức ca múa, nàng liền khách khí gắp thức ăn bàn bắt đầu ăn.

      Hàn Hạo Thần ngược lại bản thân ăn bao nhiêu, lát cho gắp thức ăn cho Lạc Tử Mộng, lát lại thêm trà cho nàng, cung nữ vì bóc tôm cho bọn họ, Hàn Hạo Thần cũng chấm qua tương sau đó đưa lên miệng nàng.

      Họ bên này chàng chàng thiếp thiếp, mà Hoa Thiên Nhụy lại càng buồn bực, con tôm nhét vào trong miệng quên nhai nuốt xuống, suýt chút nữa sặc chết nàng, Lạc Tử Mộng quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên, cười thầm: " đúng quả báo."

      Mới vừa rồi còn nàng mất mặt, bây giờ chính nàng lại thành bộ dáng này.

      Ngồi cao, trừ Lan phi chú ý từng cử động của bọn , bên cạnh Kỳ phi mặc dù , nhưng cái gai trong lòng cũng sớm đau đớn, ép bản thân được suy nghĩ nữa, nhưng trong lòng lại bỏ được. Ban đầu cái nhìn kia chỉ dành cho mình, bây giờ cuối cùng đem tình cảm chôn ở tim.

      Hàn Hạo Hữu thấy vẻ mặt Kỳ phi như vậy, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo: "Kỳ phi nhìn gì vậy?" thanh của rất thấp, hơn nữa giũa thanh ca múa, lời của chỉ lọt vào tai Kỳ phi mà thôi.

      Kỳ phi cuống quít hồi hồn: "Hoàng thượng. . . . . . Nô tì. . . . . . Nô tì chỉ là nhìn Thần Vương Gia và Thần vương phi hết sức ân ái."

      Hàn Hạo Hữu cười lạnh : "Đó là tự nhiên, nhị đệ đối với Mộng nhi vừa gặp , hơn nữa còn là chính xin tứ hôm, vì nàng, nhị đệ đúng là tiếc bất cứ giá nào."

      Khóe miệng cười, nhưng giọng lại rất tàn nhẫn, vừa muốn cảnh cáo Kỳ phi nên si tâm vọng tưởng, mặt khác còn lại là căm hận Hàn Hạo Thần lúc trước uy hiếp , mặc dù ai biết, nhưng thiên hạ có tường nào gió lọt qua được, với những chiến công của Hàn Hạo Thần, ngoài việc được ngồi lên long ỷ, còn lại có thứ gì có thể so sánh với Hàn Hạo Thần .

      cho rằng ban đầu thắng được Hàn Hạo Thần chiếm được Kỳ phi, lại nghĩ rằng Kỳ phi căn bản phải là người trong lòng Hàn Hạo Thần. lại cảm thấy phương diện tình cảm này cũng bằng Hàn Hạo Thần, điều nàykhiến cho rất căm tức.

      Kỳ phi nghe thấy vậy nâng khăn lụa lên che miệng bất cứ thứ gì nữa, mà Hàn Hạo Hữu ngoài vẻ mặt hưng ác còn mang nét bi thương. đúng là chỗ cao chịu được lạnh, cũng ứng nghiệm câu như vậy.

      Kỳ phi a Kỳ phi, trong lòng của ngươi có chút vị trí nào cho trẫm sao?

      Lời hèn mọn như vậy có cách nào ra khỏi miệng được, cũng nhất định có cách nào giống Hàn Hạo Thần tìm được tình đích thực, điều này rất ràng, nhưng cũng cách nào thay đổi được.

      Hàn Hạo Thần thấy sắc mặt Lạc Tử Mộng hơi ửng hồng, vì vậy để ly rượu xuống bắt lấy ly rượu tay của nàng. Trước kia nhìn ra nàng còn là con quỷ rượu, ly thứ nhất nàng bị sặc mà vẫn chưa sợ, nhưng bắt đầu chén thứ hai chén thứ ba, uống vào chắc chắn say.

      "Uống đủ rồi, nếu lát nữa say." Hàn Hạo Thần giọng khuyên nhủ.

      Lạc Tử Mộng cười nhìn về phía : "Hoàng thượng phải say về sao!"

      Hàn Hạo Thần chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Nàng dự định say về sao?"

      "Đó là đương nhiên, dù sao đến lúc đó chàng cũng cõng ta trở về." đến chỗ này, nàng xấu xa cười tiếng, nụ cười chỉ làm chấn động trái tim của Hàn Hạo Thần, mà còn người khác nữa là Hoa Thiên Sóc.

      Hoa Thiên Sóc cầm ly rượu ngừng rót, nhưng uống bao nhiêu cũng thấy say, luôn luôn suy nghĩ, nếu như phải Tướng quân, Hàn Hạo Thần phải Vương Gia, biết bọn họ cạnh tranh công bằng nàng lựa chọn ai?

      ca cờ vừa xướng lên ca khúc, đầu ngón tay dây đàn gãy ra thanh dễ nghe, mà nàng giọng cũng như tiếng trời, khiến cho người ta như đặt mình vào giữa đất trời.

      Sau khi ca cơ biểu diễn kết thúc, Lạc Tử Mộng phát Hoa Thiên Nhụy thấy, Lan phi mỉm cười : "Hoàng thượng, Nhụy nhi hôm vì chúc thọ nô tỳ, cố ý bị chuẩn bị tiết mục góp vui."

      "Hả?" Hàn Hạo Hữu có chút hứng thú, " biết góp vui tiết mục gì?"

      vừa dứt lời, Hoa Thiên Nhụy mặc Vũ Y theo sau là đám vũ cơ nhanh chóng vào, các vũ cơ mặc váy có ống tay áo rất dài, dáng người Hoa Thiên Nhụy thướt tha xoay vòng, Vương Tôn công tử cũng liên tiếp ngợi khen. Dù sao cũng là bích ngọc mỗi năm, khiến người ta tinh thần phấn chấn cần nhiều lời, giữa hai lông mày thanh tú cũng làm người ta mê mẩn.

      Mặc dù nàng múa có thể rất đẹp, nhưng đôi mắt nàng luôn tập trung nhìn về phía Hàn Hạo Thần, điều này làm cho trái tim Lạc Tử Mộng vô cùng khó chịu.

      "Rất đẹp mắt sao?" Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi, mặt ràng viết hai chữ cảnh cáo.

      Hàn Hạo Thần thu hồi tầm mắt nhìn về phía nàng, vừa rồi trong nháy mắt, nhìn Hoa Thiên Nhụy múa lại nghĩ đến bộ dáng Lạc Tử Mộng ở trước mặt nhàng múa. Khi Lạc Tử Mộng hỏi như vậy, khỏi thâm sâu nhìn chằm chằm vào nàng.

      "Nhìn cái gì chứ?" Lạc Tử Mộng bị tầm mắt nóng rực của nhìn chằm chằm, vốn dĩ bởi vì uống rượu mặt ửng đỏ, nay lại lập tức nóng lên. Cũng kịp chất vấn Hàn Hạo Thần, quay đầu nhìn Hoa Thiên Nhụy múa.

      Mặc dù nàng cực kỳ muốn xem gương mặt tiểu tam của Hoa Thiên Nhụy, nhưng cũng tốt hơn so với ánh mắt thâm thúy của Hàn Hạo Thần khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.

      Sau khi ca múa dừng lại, trong điện tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

      " Tam muội của Lan phi nương nương quả nhiên đúng như lời đồn đãi rất giỏi ca múa!" Trong điện có quan viên Tứ Phẩm trẻ tuổi liên tiếp ca ngợi.

      Lạc Tử Mộng khỏi trào phúng: chẳng qua chỉ là nhảy qua nhảy lại mà được gọi là ca múa giỏi, ngươi mùa hay tai mất thính giác rồi vậy? ta đâu thấy nàng ta ca hát?

      Mọi người khen ngợi Hoa Thiên Nhụy lúc lâu, sau đó Hoa Thiên Nhụy mới ngồi xuống, cũng thay Vũ Y, cứ như vậy "Xinh đẹp" ngồi tại chỗ. Lạc Tử Mộng thấy nàng muốn nhìn về phía Hàn Hạo Thần, lập tức chặn tầm mắt của nàng, khiến Hoa Thiên Nhụy tức giận hít sâu hơi căm tức quay đầu.
      Last edited by a moderator: 18/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110: Vừa gặp thương VS Nhìn về nhau.

      "Tam Tiểu Thư!" Lạc Tử Mộng cũng bắt đầu muốn đùa giỡn nàng ta.

      "Chuyện gì?" Hoa Thiên Nhụy nhìn nàng với sắc mặt u ám, hình như đến nay vẫn xem trọng nàng, nhưng Lạc Tử Mộng nhưng cũng tức giận, mà còn khinh thường cười tiếng.

      Nàng thấy mọi người còn đắm chìm trong kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển , mà Lan phi lại ra sức khen ngợi , vì vậy nàng liền tiến tới trước mặt Hoa Thiên Nhụy : "Tam Tiểu Thư năm nay viên bích ngọc nổi bật, sang năm đến tuổi cập kê, khó trách lần này hoàng thượng và Lan phi lại mời đến nhiều quan viên trẻ tuổi như vậy."

      Hoa Thiên Nhụy cắn răng hạ thấp giọng : "Nhiều thế nào? Ta nhất định gả cho Thần ca ca ."

      "Hả? Tam Tiểu Thư đúng là rất tự tin." Lạc Tử Mộng nhịn được quay đầu lại nhìn Hàn Hạo Thần liếc nhìn nàng, người này sức quyến rũ đúng là , người ta còn sống chết buông, ra là lớn lên bộ dáng đẹp mắt đúng là lỗi lớn.

      Nhưng qua lát nàng lại: "Tam Tiểu Thư cần gì phải làm thiếp chứ?"

      Hoa Thiên Nhụy tức giận nhìn lại: "Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn độc chiếm mình hay sao ?"

      Quả nhiên tư tưởng quá cổ điển!

      Lạc Tử Mộng thầm châm biếm, sau đó lại : " thế cũng đúng, chỉ là Vương gia nhà chúng ta chỉ cưới mình ta, ta cũng có biện pháp nào khác?"

      "Ngươi đừng đắc ý!"

      "Nhưng mà nam nhân ở đây đúng là xứng với Tam Tiểu Thư." Lạc Tử Mộng đảo mắt nhìn về phía mấy nam tử đối diện, đột nhiên lời xoay chuyển, ngôn ngữ cũng hàm xúc.

      Hoa Thiên Nhụy nhếch lông mày nhìn nàng, ngờ nàng ta có thể ra những lời như vậy, nhưng cảm giác nàng ta vẫn còn có câu sau.

      Quả nhiên, Lạc Tử Mộng hé miệng cười cười sau lại gần : " ra ta cho ngươi biết, ta có người ca ca, dáng dấp tuấn tú vô cùng, chỉ là chúng ta tách ra cho nên mới tìm được đối phương, nếu như ngươi gả cho huynh ta, đúng là tám đời trước tu được phúc khí."

      "Ai muốn gả cho đại ca ngươi chứ!" Hoa Thiên Nhụy lửa giận ngút trời quay đầu nhìn nàng nữa, vốn cho rằng nàng muốn nhân cơ hội nịnh bợ “nàng”, ngờ lại muốn đem nàng giải quyết để nàng cùng Thần đại ca ở bên nhau.

      Lan phi từ cao chỗ ngồi nhìn sang, tự nhiên nhìn thấy nụ cười châm biếm của Lạc Tử Mộng và vẻ mặt tức giận của Hoa Thiên Nhụy, ràng cho thấy Tam muội nàng bị lạc Tử Mộng chọc tức giận. Đáy mắt tràn lên tia địch ý hơn nữa càng ngày càng đậm.

      Lập tức nàng nở nụ cười quay về phía Hàn Hạo Hữu : "Hoàng thượng, hôm nay là ngày sinh của nô tỳ, có phải nô tỳ có quyền định đoạt ?"

      Lời như vậy chỉ có những phi tần được sủng ái mới dám ra, cho dù là hoàng hậu cũng dám như thế, mà hiển nhiên Hàn Hạo Hữu quen với giọng điệu làm nũng của Lan phi, híp con ngươi lại nhếch miệng mỉm cười, lôi kéo tay của nàng dịu dàng hỏi: "Ái phi rất đúng, nàng có cầu gì cứ việc . ////( )"

      Lan phi quay đầu đem tầm mắt đặt người Lạc Tử Mộng, vẻ mặt như tiểu lý tàng đao khiến Lạc Tử Mộng phát lạnh, biết nàng lại muốn giở trò gì.

      Nhưng rất nhanh, nàng biết được ý của Lan phi.

      "Hoàng thượng!" Lan phi cười đến dịu dàng, "Nô tì nhìn thần Vương Gia thương thần vương phi như vậy, rất cao hứng nên suy nghĩ, thần Vương Gia thể nào chỉ vì dung nhan khuynh quốc của thần Vương phi mà cưới vào vương phủ, chắc hẳn Thần vương phi nhất định là tinh thông cầm kỳ thư họa, giống như Tam muội của nô tỳ vậy, cho nên nô tì muốn thêm kiến thức về tài nghệ của Thần vương phi, coi như chúc mừng sinh nhật cho nô tỳ."

      "Chuyện này. . . . . ." Hàn Hạo Hữu lông mày đông cứng lại nhìn về Lạc Tử Mộng.

      "Hoàng thượng thể giữ lời được." Lan phi lắc lắc cánh tay Hàn Hạo Hữu làm nũng.

      Lạc Tử Mộng tuy có chút men say, nhưng tâm tư của Lan phi phải nàng hiểu, nâng lên nàng, nàng nhất định là tinh thông cầm kỳ thư họa, phải là vì muốn phía sau đạp nàng cước sao, hơn nữa nếu nàng biểu diễn tài nghệ, tránh được mọi người suy nghĩ Hàn Hạo Thần lấy nàng chỉ vì sắc đẹp?

      câu chẳng những có thể khiến Lạc Tử Mộng biết xử như thế nào, cũng buộc Hàn Hạo Thần cưới Hoa Thiên Nhụy vừa mới biểu diễn tài nghệ.

      Hàn Hạo Thần nghe vậy nhíu chặt mày rậm, con ngươi lạnh lùng của nhìn về phía Lan phi, để ly rượu xuống nắm lấy tay Lạc Tử Mộng : "Lan phi nương nương nếu muốn nhìn ca múa, trong cung Vũ Cơ đếm xuể, huống chi lệnh muội phải vừa mới hiến vũ sao? Chẳng lẽ Lan phi nương nương còn chưa cảm thấy tận hứng?"

      Lan phi nhếch môi cười : "Bổn cung cũng phải mỗi xem xa múa mà thôi, mà Nhụy nhi giỏi ca múa Thần Vương điện hạ phải so Bổn cung ràng hơn sao? Bổn cung chỉ muốn xem Thần Vương gia thương Vương Phi ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp còn có điều gì nữa , nếu có. . . . . . vậy bản cung cũng ép buộc người khác làm gì."

      Nghe lời này, ánh mắt Hàn Hạo Thần lạnh hơn vài phần, đem Lạc Tử Mộng ôm vào trong lòng rồi hướng về phía Lan phi : "Có tài nghệ như thế nào? tài nghệ như thế nào? Bổn vương cưới phải tài nghệ mà là người, hơn nữa người Bổn vương muốn kết hôn với người tài đức có vẹn toàn hay , chẳng lẽ còn phải cần Lan phi nương nương gật đầu hay sao?"

      Trong điện chợt yên tĩnh tiếng động, ai cũng dám có bất kỳ hành động nào, xung quanh cung nữ thái giám cúi đầu dám ngước lên, trong cung hai người của hai thế lực bắt đầu giằng co, đây mặc dù là lần đầu tiên, nhưng lại là lần kịch liệt nhất, bởi vì con ngươi của Hàn Hạo Thần chưa bao giờ lóe ánh sáng nguy hiểm như lúc này, mà Lan phi lại thay đổi sắc mặt.

      Hàn Hạo Hữu đôi mắt dừng lại người Hàn Hạo Thần và Lan phi chút rồi khẽ cười: "Được rồi được rồi, phải muốn nhìn ca múa sao? Người đâu, tiếp tục dâng lên điệu múa nữa."

      "Hoàng thượng!" Lạc Tử Mộng mở miệng dẫn tới chú ý của mọi người.

      "Mộng nhi. . . . . ." Hàn Hạo Thần biết nàng muốn làm cái gì, có chút lo lăng nhìn về phía nàng, hơn nữa sắc mặt nàng ửng hồng, ràng là có men say.

      " có việc gì." Nàng cười như được tắm gió xuân, nàng tiến tới bên tai của , "Ta nhảy cho chàng xem. . . . . ."

      "Đừng!" đè lại vai của nàng, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nàng nhảy, ngộ nhỡ có khuyết điểm gì, vậy đối với nàng rất bất lợi.

      Lạc Tử Mộng lại quay đầu lại với hoàng thượng: "Hoàng thượng, có thể gọi người mang cho ta bộ Vũ Y?"
      "Hả . . . . . được." Hàn Hạo Hữu do dự chút, cuối cùng vẫn là đồng ý, "Người đâu, mang thần vương phi thay quần áo."

      Lạc Tử Mộng đứng lên nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy, trong con mắt mang ý cười nồng đậm: "Nghe Tam Tiểu Thư vừa mới biểu diễn tiết mục “Nhìn về nhau”? Vậy ta liền sửa đổi chút nhìn về nhau của Tam Tiểu Thư , gọi là ‘ Vừa gặp thương ’."

      Nhìn sắc mặt Hoa Thiên Nhụy trầm xuống, Lạc Tử Mộng vui vẻ rời thay quần áo.

      Hàn Hạo Hữu thấy Lạc Tử Mộng rời , liền nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi "Nhị đệ, chuyện này. . . . . . Thần vương phi còn có thể múa sao?"

      "Chuyện này. . . . . ." Hàn Hạo Thần cũng biết trả lời như thế nào, bởi vì ngay cả cũng biết Lạc Tử Mộng biết cái có tài nghệ này, cho nên chỉ có thể , "Thần Đệ chưa bao giờ hỏi, cho nên Mộng nhi cũng chưa từng tới."

      "Xem ra ở người Mộng nhi, ngay đến cả nhị đệ cũng biết được nhiều chuyện." Hàn Hạo Hữu ám chỉ.

      Hàn Hạo Thần cười nhạt: "Đúng vậy, nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, mới có thú vui khám phá phải sao?"

      Hàn Hạo Hữu ho tiếng, mặt gượng gạo cười tiếng: "Nhị đệ đúng. . . . . ."

      Thấy cảnh tượng như thế, Hoa thừa tướng nãy giờ vẫn lời ngược lại mời rượu Hàn Hạo Hữu, qua lời chúc thọ, nhưng trong lời cũng thay đổi ý vị, Hàn Hạo Hữu mặt mày hớn hở đáp lễ , chuyển con mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Thần chỉ cười nhạt tiếng, đáy mắt nhìn thấy ánh sáng.

      Lúc này, theo tiếng nhạc vang lên, trước cửa điện đám người mặc màu hồng vũ chậm rãi vào. Lúc Hàn Hạo Thần tìm bóng dáng Lạc Tử Mộng nàng người mặc bộ vũ y màu vàng kim cầm chiếc quạt long màng trắng chầm chậm tiến vào. Mọi người đều rướn cổ lên muốn xem mặt mũi của nàng, nàng lại thủy chung dùng phiến quạt che mặt lại cho phép ai nhìn.

      Cho đến nàng vào trong đại điện những vũ cơ tạo thành cánh hoa chậm rãi ngửa người ta, nàng mới từ từ mở quạt ra, nhưng mặc dù thân thể nàng đối diện với Hàn Hạo Hữu, mặt của nàng lại nhìn Hàn Hạo Thần.

      Chỉ thấy mặt nàng đỏ ửng, chỉ nhìn cái có thể làm cho người ta kinh ngạc vô tận, ngay cả người ngày ngày sống chung như Hàn Hạo Thần môi mỏng cũng khẽ mở, hoàn toàn thân lên dáng vẻ khiếp sợ, mà ly rượu treentay Hoa Thiên Sóc cũng quên mất phải đặt xuống.

      Tiếng nhạc Du Dương quanh quẩn ở bên tai, Lạc Tử Mộng mũi chân lướt theo tiếng nhạc, chiếc quạt trong tay theo mười ngón tay của nàng khi mở khi đóng, khi tạo hình vong cung tuyệt đệp xung quanh người, thỉnh thoảng lại che nửa mặt mị hoặc chúng sinh, quần áo quyết bồng bềnh động tác như nước chảy mây bay, giống như Lăng Ba tiên tử. Trong đại điện tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, tiếng người kinh ngạc khen ngừng vang lên bên tai.

      Dáng điệu của nàng nhàng mang theo hương thơm thoang thoảng, vì tiếng vỗ tay của người khác mà lộ vẻ xúc động, tầm mắt của nàng từ đầu đến cuối rời khỏi Hàn Hạo Thần, mà nguyên nhân khác khiến Hàn Hạo Thần mất hồn , là bởi vì từ trước đến nay nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn .

      biết lúc đầu bọn họ thành thân là do đơn phương, cho nên cũng trông cậy vào việc nàng có thương nhiều , chỉ cần nàng là được, nhưng hôm nay từ aanhs mắt của nàng thấy .

      Nàng điệu múa này là nàng thay đổi điệu múa của Hoa Thiên Nhụy, tên là "Vừa gặp thương", biết nàng ám chỉ vừa gặp nàng thương hay là nàng đối với vừa gặp thương. Nhưng mà nàng bây giờ nhìn ánh mắt của cũng có thể làm cho cả đời khó quên.

      Hàn Hạo Thần cho tới bây giờ cũng biết nàng biết nhảy máu, kỹ thuật nhảy múa của nàng nhàng, thân tựa như yến, kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển cộng với dung nhan khuynh quốc mị hoặc chúng sinh, khiến người ta như uống rượu ngon, say đến cách nào kiềm chế.

      Nàng thân y phục trắng ngần, tóc đen như mực nhiễm, quạt lông phiêu dật, như thần, nàng như tiên.

      Sau khi múa xong, nàng hướng Hàn Hạo Hữu chân thành hành lễ, lại hướng mọi người phúc phúc thân thể, cuối cùng hướng Hàn Hạo Hữu hành đại lễ chờ đợi phán xét, cho dù là Hàn Hạo Thần cũng biết nàng nàng lại hiểu lễ tiết như vậy.

      "Hay!" Hàn Hạo Hữu lần nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng theo đó tự giác tán dương.

      Lạc Tử Mộng từ từ đứng dậy ngước đôi mắt tĩnh như nước lêc, mặt đỏ ửng giảm nhưng lại lộ vẻ mị hoặc.

      "Tạ hoàng thượng." Nàng giọng mềm mại khiến người ta động tâm, xoay người muốn trở về chỗ ngồi, lại phát thân thể thăng bằng nhàng giống như xương, vốn định kiên trì đến ngồi bên cạnh Hàn Hạo Thần, nhưng toàn thân vô lực thân thể mềm nhũn té xuống đất. . . . . .

      "Mộng nhi!"

      Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu, Hoa Thiên Sóc ba người trăm miệng lời gọi, Hàn Hạo Thần nhanh chóng phi thân nắm lấy bên hông Lạc Tử Mộng ôm nàng vào trong ngực, mà nàng bởi vì say rượu còn hơi sức nữa, tròng mắt híp lại liếc nhìn , trong mắt mảnh mông lung.
      Last edited by a moderator: 18/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 111: Nếu như chàng phụ ta...ta chắc chắn rời

      "Hoàng thượng, có lẽ Mộng nhi say rồi, Thần Đệ cùng Mộng nhi xin được cáo lui trước." Hàn Hạo Thần ôm nàng đứng dậy sau đó .

      Bởi vì lo lắng cho Lạc Tử Mộng mà thân thể của Hàn Hạo Hữu có chút nghiêng về phía trước, khi thấy Hàn Hạo Thần ôm nàng lên, liền từ từ ngồi thẳng dậy, ho khan tiếng chậm rãi trả lời: "Vậy trước tiên trở về phủ , hãy chăm sóc nàng tốt."

      Mắt Hàn Hạo Thần lóe tia sáng lạnh, nhưng ai có thể phát ra điều này, gật đầu: "Thần Đệ xin được cáo lui trước."

      Hoa Thiên Nhụy thấy Hàn Hạo Thần ôm Lạc Tử Mộng rời , xoay người muốn đuổi theo, lại bị Hoa Thiên Sóc giữ chặt cánh tay.

      "Muội muốn đâu?" Hoa Thiên Sóc giọng hỏi, mắt trừng lên , tựa như cảnh cáo nàng.

      "Nhất định là Lạc Tử Mộng cố ý, chắc chắn nàng ta giả vờ say rượu." Hoa Thiên Nhụy bĩu môi, phục .

      "Giờ vờ sao? Mà giả vờ như thế sao? Nàng là Vương phi được Thần vương gia cưới hỏi đàng hoàng, nàng giả vờ hay cũng tới lượt muội phải quan tâm, lo cho chính bản thân muội tốt hơn."

      Lời của Hoa Thiên Sóc khiến nàng ta cảm thấy thoải mái: "Muội làm sao?" Nàng giận dỗi .

      " nương chưa lấy chồng, lại dây dưa với nam nhân có vợ, muội từng thấy ai như vậy chưa? Nếu thích muội, lạnh nhạt với muội, nếu thích muội...dù muội có cố gắng lấy lòng cũng chả ích gì." Hoa Thiên Sóc cầm ly rượu lên đặt bên môi, mặc dù tiếng nhạc to, còn giọng của lúc to lúc bé, nhưng Hoa Thiên Nhụy vẫn nghe được hoàn toàn những gì .

      Nàng nổi giận đùng đùng, cũng biết bản thân mình có cố gắng mấy cũng vô dụng, nhưng nàng cam lòng. Khi Hoa Thiên Nhụy quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Hoa Thiên Sóc như có điều cần suy nghĩ, nàng nhịn được : " phải là đại ca chính mình đấy chứ?"

      Động tác cầm ly rượu tay của Hoa Thiên Sóc chợt chững lại.

      Hoa Thiên Nhụy cầm đũa lên gắp chút thức ăn bỏ vào trong miệng từ từ nhai, ăn xong nàng ta mới lên tiếng: "Kể từ lúc đại ca biết Lạc Tử Mộng , Mị nhi tẩu tử có dùng cách thế nào chăng nữa để lấy lòng đại ca cũng đều vô dụng, phải sao? Huynh nhiều thê thiếp như vậy, lâu rồi có thân cận qua các nàng? giống đại ca chút nào!"

      "Muội nghĩ hơi nhiều rồi đó." nâng ly rượu lên lập tức trút xuống cổ họng, lại phát rượu cay gay gắt.

      "Do muội suy nghĩ nhiều sao? Có lẽ đại ca có muốn cũng được rồi."

      Nàng nhàng bâng quơ câu , làm gợi lên nỗi chua xót trong tận đáy lòng Hoa Thiên Sóc, xem ra thích nàng, bằng bởi vì câu của người khác mà tim đau nhói, tinh thần hao tổn.

      trừng mắt nhìn Hoa Thiên Nhụy cái, sau đó để ý tới nàng nữa, Hoa Thiên Nhụy thầm cười lạnh.

      xe ngựa, Lạc Tử Mộng bị Hàn Hạo Thần gắt gắt gao ôm trong ngực, mỗi lần đắp áo choàng lên người, đều bị nàng gạt ra.

      “Coi chừng bị cảm lạnh, mau đắp lên, nàng nghe lời chút .” Hắn dỗ nàng như dỗ một đứa trẻ, kiên nhẫn hết lần này đến lần khác đắp áo choàng lên người nàng.

      “Nóng quá…” Vì uống rượu, nên cả người nàng bắt đầu nóng dần len, nếu phải ngồi ở trong xe ngựa, nhất ̣nh bước chân của nàng sẽ có chút siêu vẹo.

      “Nóng cũng phải đắp lên, thì nàng sẽ bị cảm lạnh.” Hắn lại đem áo choàng phủ thêm cho nàng, hơn nữa còn lấy tay ôm chặt lấy nàng, để cho nàng lộn xộn.

      Hàng lông mày của nàng nhíu chặt, rõ ràng là nàng thích điều này, ́ gắng giãy dụa vài lần cũng thể thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, nàng đành phải từ bỏ ý ̣nh. Nhưng đột nhiên nàng lại òa khóc, hiển nhiên tiếng nấc nghẹn ngào của nàng khiến suy nghĩ của hắn bị nhiễu loạn. Từ trước đến giờ Hàn Hạo Thần chưa từng chăm sóc qua người bị say rượu, cho nên căn bản hắn biết nàng sẽ phản ứng lớn như vậy.

      “Mộng nhi… Mới vừa rồi tâm tình nàng còn tốt, sao giờ lại khóc?” Hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, cảm thấy biết nên làm như thế nào.

      Cảm xúc của Lạc Tử Mộng ổn ̣nh, rượu vào cũng khiến lá gan lớn lên ít.

      “Sao mọi chuyện lại như thế này? Vì sao lúc nào chàng cũng dịu dàng với ta?” Nàng mơ hồ, trong lòng có chút buồn bực, chính bản thân nàng cũng biết mình nói gì.

      “Nàng nói gì?” Bởi vì thấy nàng khóc nên hắn có chút hốt hoảng, mà nàng mơ màng nói câu được câu , khiến hắn nghe rõ rốt cuộc nàng nói cái gì.

      Nàng nhắm mắt lại, nước mắt thuận thế mà rơi xuống, môi mọng khẽ hé mở, giọng nói khàn khàn cất tiếng hỏi: “Chàng vì cái gì mà dịu dàng với ta? Chàng ta sao? Ban đầu xin chỉ gả, có phải là bởi vì… Nàng còn nhỏ, hay là bởi vì chàng ta? Ta muốn biết, ta thật sự muốn biết…”

      Men say nồng đậm, rốt cuộc nàng cũng nói ra được lời nói thật lòng, những điều giấu kín sâu trong đáy lòng cuối cùng cũng được nói ra, trước đây nàng rất muốn nói những lời này nhưng lại biết phải mở miệng thế nào.

      Đôi tay vòng qua ôm lấy thân thể nàng khỏi cứng đờ, hắn sửng sốt một hồi lâu, như có một ̃ nhiệt từ từ chạy đến tim.

      Hắn cúi đầu nâng gương mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, hắn nói: “Nàng nói lung tung gì đó?”

      Hắn sẽ bao giờ làm tổn thương người trong lòng mình, hắn từng trơ mắt nhìn mẫu phi chịu đựng biết bao ủy khuất, làm sao hắn có thể để nàng theo gót mẫu phi?

      Nàng muốn gì hắn đều có thể cho nàng, thực ra hắn cũng biết hắn đã nàng từ lúc nào, nghĩ rằng trong lòng nàng lại tràn ngập lo lắng và sợ hãi như vậy. Nàng là người hắn nhất, nàng cũng sẽ là nữ tử duy nhất trong tim hắn.

      “Nếu nàng, vậy ta cưới nàng làm gì?” Hắn ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói nhẹ, lại biết những lời này là nói cho phụ hoàng của mình hay là nói cho nàng hiểu tấm lòng của mình.

      Hắn cúi đầu xuống nhìn thấy nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, biết nàng có nghe thấy lời hắn vừa nói hay ?

      “Mộng nhi, còn nàng thì sao? Nàng có ta ? Dù chỉ là một chút thôi.” Thật hiểu có phải quỷ thần xui khiến mà nhiên hăn lại hỏi nàng vấn đề này.

      Chỉ thấy nàng nhíu mày nhắm chặt hai mắt lại, đôi môi mềm mại khẽ mở, hắn tiếng lại gần về phía nàng, nét mặt thay đổi liên tục.

      “Hàn Hạo Thần… Mặc kệ ban đầu ta và chàng gặp nhau có phải ngoài ý muốn hay ? Nhưng bây giờ… Ta thật sự thích chàng… Rất thích… rất thích chàng…”

      Hắn đặt cánh tay luồn vào đặt dưới ̉ nàng, sau đó hắn nhẹ nhàng ôm nàng đặt ở đùi, đem cả người nàng ôm vào trong lòng, giảm bớt nỗi bất an của nàng, tướng ngủ của nàng nhìn giống hệt một đứa trẻ, đáy mắt hắn lộ ra vô tận cưng chiều.

      “Nếu chàng phụ ta… ta chắc chắn sẽ rời .” Nói xong câu đó nàng liền rúc vào ngực của hắn.

      Mắt Hàn Hạo Thần bị che phủ bởi một tầng sương mù, thật lâu sau mới có thể thể thở bình thường, tim hắn rung động một cách mãnh liệt. Gió đêm thổi khiến rèm xe ngựa đung đưa, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ. Khẽ vuốt sống lưng của nàng, tựa đầu vào cái trán nàng nói nhỏ: “Đời này nhất ̣nh ta sẽ phụ nàng.”

      thanh khàn khàn dứt, nhưng lại nghe ra sự kiên ̣nh ở bên trong của người nói. Có phải nàng đã nghe được lời nói của hắn hay ? Hàng lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra.

      --------------*Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách*---------------------
      Last edited by a moderator: 15/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sau khi tỉnh dậy, Lạc Tử Mộng phát đầu óc mình choáng váng mờ mịt, ra đây chính là hậu quả của việc say rượu , thậm chí nàng còn thể dậy nổi, hôm qua xảy ra chuyện gì nàng cũng thể nhớ được. Day day huyệt Thái Dương, nàng nhìn thấy bên trong phòng sáng ngời, có lẽ trời sáng rồi .

      "Như thế nào lại muốn ngủ tiếp vậy?" Nàng nhắm hai mắt lại, miệng lầu bầu.

      Đợi lúc nàng tỉnh táo lại, liền phát ra dường như có điều gì đúng ở đây, sao nàng lại có cảm giác bên hông của mình bị cái gì đè nặng lên.

      Nàng giật mình, ngay sau đó liền nhanh chóng mở mắt ra, nàng xoay người lại thấy Hàn Hạo Thần nằm ở bên cạnh mình.

      "Sao chàng lại ở chỗ này?" Vừa ta những lời này nàng cảm thấy hối hận nhịn được mà muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Bây giờ là hai người bọn họ là vợ chồng, Hàn Hạo Thần nằm ở bên cạnh nàng có điều gì đúng? Cũng có phải là đương vụng trộm gì đâu.

      Quả nhiên Hàn Hạo Thần bởi vì lời của nàng mà ánh mặt lộ ra ý vị sâu xa.

      Nàng đỏ mặt đính chính lại lời của mình: "Ý của ta là. . . . . . sao giờ này chàng còn chưa vào triều?"

      "Hạ triều rồi."

      "À!" Nàng mơ hồ gật đầu cái, nhưng lại kinh ngạc khi nghĩ tới điều gì đó, vì vậy quay người sang hỏi: "Vậy sao chàng lại nằm ngủ ở đây?"

      " phải nàng cũng nằm ngủ ở đây sao?" Nụ cười mặt có chút tà mị, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi, mỗi khi dùng ánh mắt đó nhìn nàng chỉ có mục đích. . . . . .

      "Ta...ta tỉnh ngủ rồi, đói bụng quá!" Nàng lúng túng chuẩn bị rời giường, lại nhìn thấy tầm mắt nóng rực của nhìn nàng chằm chằm.

      ngờ đến khi nàng vừa dứt lời, chỉ đáp tiếng"Ừ" . Hàn Hạo Thần nhếch môi cười, dùng tay lôi nàng về phía mình, ngay sau đó nghiêng người đắp kín chăn.

      "Này!" Nàng hoảng hốt đặt tay chống ở trước ngực , "Chàng muốn làm gì vậy?"Giờ là buổi trưa, chẳng lẽ nào tại muốn. . . . . .

      Hàn Hạo Thần mỉm cười, cúi người xuống vào tai nàng: " phải mới vừa rồi Mộng nhi nàng đói bụng sao?"

      Đến lúc nàng phản ứng lại mặt đỏ bừng, nàng vội vàng lên tiếng giải thích: "Ý ta phải như chàng nghỉ đâu. . . . . . Ý ta là. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      lại bắt đầu mạnh mẽ dùng môi của mình chặn lại lời của nàng. Nàng biết đến lúc nào mới có thể bỏ cái thói quen xấu này, tại sao lúc nào cũng biết mệt mỏi trong chuyện này.

      làm biết mệt ở người nàng, như muốn đem lấy nàng khảm sâu vào thân thể của .

      Đêm qua ôm nàng cả đêm, mà nàng lại ngủ say sưa, có muốn làm gì cũng thể làm được, bởi vì đêm qua nàng say rượu, nàng căn bản muốn đụng vào người, bất đắc dĩ phải nhịn xuống dục vọng của mình. Sáng nay trước khi vào triều nàng vẫn còn ngủ , muốn đánh thức nàng dậy, ngờ khi hạ triều nàng vẫn còn ngủ. Ngồi ở thành giường ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, kích động tại đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, vì vậy mới nằm xuống bên cạnh nàng.

      Sáng nay rốt cuộc có thể thỏa mãn được mong muốn, thực rất hưởng thụ loại chuyện này.

      Đầu Lạc Tử Mộng như muốn nổ tung, bây giờ bị bởi như vậy, cả người tựa như mất hồn, mặc dù thân thể lấy được cảm giác vui thích, nhưng cũng đối với có chút dở khóc dở cười, ở phương diện này, nàng cho tới bây giờ chính là hết cách với .

      Trong vương phủ, Tần quản gia tìm Hàn Hạo Thần xem có điều gì phân phó hay , nhưng còn chưa bước vào Tầm Mộng Cư nhìn thấy Thiệu Tần đứng ở trước cửa.

      "Thiệu Tần, Vương Gia có ở bên trong hay ?" Tần quản gia lại gần hỏi.

      Thiệu Tần ôm kiếm giơ tay lên ho tiếng, gật đầu : "Đúng vậy."

      Tần quản gia muốn tiến vào bên trong, lại ngờ Thiệu Tần ngăn mình lại.

      "Làm gì vậy?" Ánh mắt Tần quản gia đầy nghi vấn.

      Thiêu Tần biết nên giải thích làm sao với , mặt đỏ lựng, còn cách nào khác đành : " tiện vào ."

      Tần quản gia sững người, có lẽ hiểu ra điều gì, đành phải chờ bên ngoài phòng. Thiệu Tần đứng bên canh bất đắc dĩ lắc đầu : "Trưa rồi, sao giờ này vương gia còn chưa dậy? Vương Gia vừa từ trong cung về quay trở lại phòng? lẽ ngài ấy có ý định ngủ tiếp ư?”

      Tiểu Đông từ cách đó xa tới, nghe thấy những lời Tần quản gia , dùng tay khoác lên vai Tần quản gia lớn : “Chưa chắc là ngài ấy ngủ đâu, có khi làm chuyện gì mờ ám đấy?”

      “Cái tên tiểu tử này!” Tần quản gia lộ vẻ lúng túng, giơ tay đập vào sau gáy Tiểu Đông, “Còn tuổi mà chuyện gì cũng biết là sao?”

      Thấy Tiểu Đông nở nụ cười sằng sặc, Tần quản gia liếc mắt nhìn , tròng mắt lộ tia nguy hiểm.

      ! Có phải ngươi thừa dịp chú ý làm ra chuyện gì nên làm hay ?” Tuy rằng đối với người làm trong vương phủ quản giáo rất nghiêm, nhưng dù sao trong vương phủ có rất nhiều người, có những lúc thể quản hết được mọi chuyện.

      Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt đau khổ : “Lão quản gia của ta ơi, ngài vậy oan uổng ta rồi, ta nào có…”

      “Ngươi gì?” Tần quản gia trợn mắt trừng trừng nhìn tới trước Tiểu Đông.

      Lúc này Tiểu Đông mới ý thức được mình sai, nếu gọi là lão phải gọi là gì? Chẳng lẽ lại gọi là tiểu quản gia? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến muốn nổi da gà.

      “A, chờ ta tìm được cái tên khác gọi ngươi sau, tại… Ta có việc cần làm…” Tiểu Đông vừa xong, liền vắt chân lên cổ mà chạy.

      Tần quản gia phản ứng nhanh lẹ, ngay lập tức đuổi theo Tiểu Đông, tức giận mắng: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, bình thường ngươi đâu có siêng năng như vậy, sao còn bày vẻ có việc cần làm? Đứng lại cho ta!”

      Từ trước đến giờ công việc của Tiểu Đông chỉ là chăm sóc tốt cho cuộc sống thường ngày của Hàn Hạo Thần, cho nên mọi công việc trong phủ đều cần phải làm, lấy cớ như vậy làm sao có thể lừa được Tần quản gia.

      Thiệu Tần thấy Tần quản gia sinh khí dồi dào chạy đuổi theo Tiểu Đông, khỏi lắc đầu cười khẽ. Nhưng sau đó nghĩ đến việc Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng ở trong Tầm Mộng Cư, nhìn được thầm than. tại phát ra rất nhiều khía cạnh khác của vương gia, trước kia đúng là nhìn ra.

      Bên trong gian phòng, mọi việc trở lại bình thường, cho dù ngủ cả đêm dài nhưng giờ đây Hàn Hạo Thần làm cho Lạc Tử Mộng mệt mỏi gần chết, nàng buồn ngủ, chỉ là tại nàng lẳng lặng nằm trong ngực .

      Lạc Tử Mộng mở to mắt lời nào, nhưng trong lòng nàng suy nghĩ hỗn độn, lần sau nàng ngủ nướng nữa, nhất định phải dậy trước khi quay trở lại giường, nếu nàng bị giày vò đến chết mất.

      “Nàng suy nghĩ gì vậy?” Thấy mắt và miệng nàng ngừng chuyển động, bộ dạng giống hệt như nàng có ý nghĩ xấu xa gì trong đầu.

      Nàng nhìn cũng thèm nhìn , tiếng: “ có gì, bây giờ có thể rời giường được rồi, ta đói…” Vốn muốn “Ta đói rồi.”, nhưng nàng nghĩ mới vừa rồi cũng bởi vì những lời này mà giờ đây nàng mệt mỏi gần chết, tại có đánh chết nàng cũng muốn ra câu đó.

      “Ý ta là ta muốn rời giường dùng bữa.”

      Đột nhiên nàng đổi lời khiến Hàn Hạo Thần bật cười, ôm nàng càng chặt hơn muốn để nàng xuống giường.

      “Vừa rồi dường như nàng có tâm trong lòng, nàng suy nghĩ gì vậy?” Chẳng lẽ nàng nghĩ cách để đối phó ?

      Hàn Hạo Thần cười thầm, ai chứ nếu là nàng những chuyện này chắc chắn xảy ra. Nếu là nữ nhân khác, nhất định nghĩ mọi cách lấy lòng trượng phu của mình, sau khi hạ triều được làm bạn cùng , những nữ nhân kia cầu cũng được, đoán chừng cả ngày cũng muốn xuống giường, nhưng nàng lại phải loại nữ nhân này, cho nên càng thêm thích nàng hơn.

      Lạc Tử Mộng bị ôm khiến nàng thể cử động được chút nào, đành phải ngước mắt nhìn về phía mở miệng : “Ta có gì rồi mà? Bây giờ chàng muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai?”

      “Haizz…” thở dài làm bộ mặt đáng tiếc: “Nếu lúc tỉnh nàng cũng giống lúc say tốt biết bao nhiêu…”
      Lời của Hàn Hạo Thần khiến toàn thân Lạc Tử Mộng cứng đờ.

      “Hôm qua ta có cái gì sao?” Trong đầu nàng chút ấn tượng gì về nó, nàng chỉ nhớ mang máng có người ở bên tai nàng gì đó, nhưng nghĩ mãi ra, hôm qua nàng gì vậy?

      Quả nhiên cái gì nàng cũng nhớ, cách khác ngay cả những lời nàng cũng nhớ ra được?

      Mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần mối quan hệ giữa bọn họ vẫn tiếp tục duy trì tốt đẹp như vậy là tốt rồi. Nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng, lại nổi lên ý định muốn trêu chọc nàng.
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :