1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hơn nữa kể từ khi vào Thần vương phủ, đây cũng là lần đầu tiên Liên Vân được tới chợ đêm, cho nên nàng cũng khó đè nén hưng phấn hết nhìn đông lại nhìn tây.

      "Oa! khí ở bên ngoài là tốt." Lạc Tử Mộng giang hai cánh tay đứng ở giữa đường nhắm mắt lại hít thở khí, dân chúng chung quanh đều dừng ánh mắt lại quan sát nàng, nhưng nàng cũng để ý.

      Hàn Hạo Thần tới trước mặt nàng, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng khỏi buồn cười: "Chẳng lẽ khí trong Thần vương phủ tốt sao?"

      Nàng mở mắt ra, khóe miệng vẫn còn thấp thoáng ý cười: "Đương nhiên là giống nhau rồi, cả ngày buồn bực ở trong nhà ngột ngạt đến sinh bệnh mới là lạ."

      "Trong nhà?" Sắc mặt hơi cứng lại, đây là lần đầu tiên nghe thấy cái từ này. phải là ở nước Hàn Vũ lưu hành từ này, mà là từ trước tới nay những người ở bên cạnh chưa từng có ai như vậy bao giờ, mà nàng lại hình dung Thần vương phủ là nhà sao?

      Nàng xoay người lại, lúc nhìn thấy ánh mắt mê man của Hàn Hạo Thần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cho nên ngay sau đó liền gãi gãi lỗ tai : "Có phải là thiếp sai rồi ? Phải là. . . . . . trong phủ, có đúng ?"

      Mới vừa rồi nàng chỉ là thuận miệng ra, cũng hề nghĩ tới phải dùng từ gì để gọi Thần vương phủ.

      Hàn Hạo Thần thong thả cười khẽ: " sai, là trong nhà."

      đến chữ "Nhà" này hình như có dòng nước ấm khuấy động trái tim bên ngực trái của . Khó trách dân chúng bình thường đều thích về nhà như vậy, ra là cảm giác ấy lại cực kỳ tốt như vậy.

      " nghĩ cái gì vậy?" Nàng vươn tay ra quơ quơ ở trước mặt Hàn Hạo Thần, dường như nghĩ chuyện gì đó đến mức xuất thần.

      thu suy nghĩ lại rồi nắm tay nàng, khóe môi cong lên thành nụ cười: " có gì."

      "Ừm!" Nàng cũng nghĩ nhiều chỉ gật đầu cái rồi : "Chúng ta tới phía trước xem chút ."

      Cũng quản Hàn Hạo Thần có đồng ý hay , nàng lập tức lôi kéo về phía trước. Ở cái nơi cổ đại phong kiến này, nam nữ nắm tay nhau bộ ở đường là chuyện chưa từng xuất , cho nên động tác của bọn họ khó tránh khỏi khiến cho dân chúng ở quanh mình đều liên tục quay đầu lại nhìn họ.

      Ba người bọn Thiệu Tần chỉ theo sau bọn họ khoảng cách quá xa, đồng thời cũng cách quá gần tránh quấy rầy bọn họ.

      Tiểu Đông ôm ngực vuốt cằm khẽ cười ha ha, dùng khuỷu tay huých Thiệu Tần, : "Có phát gần đây vương gia của chúng ta cười càng ngày càng nhiều hay ?"

      "Đúng vậy, trước đây dù có cười cũng được như vậy." Thiệu Tần đương nhiên biết tính tình của Hàn Hạo Thần, theo vương gia nhiều năm như thế, nhưng chưa bao giờ thấy vương gia giống như nay, thường xuyên treo nụ cười khóe môi.

      "Các ngươi vương gia của chúng ta cười rất nhiều à? Chẳng lẽ các ngươi phát vương gia cũng thường xuyên bị tức đến muốn chết sao?" Liên Vân ở bên cạnh nhìn hai người ở phía trước cười .

      Tiểu Đông và Thiệu Tần nghe vậy đồng thời cười thành tiếng, Thiệu Tần mỉm cười lắc đầu : "Đây còn phải là bị vương phi của chúng ta chọc tức sao?"

      "Đúng vậy, nhớ trước kia vương gia đều luôn luôn để lộ vui giận, đâu có giống như bây giờ, tức giận mà dám mắng vương phi chỉ biết hờn dỗi, người nào khuyên cũng khuyên được, cuối cùng vẫn là vương phi ra mặt câu lập tức giải quyết xong."

      Mỗi lần Tiểu Đông nhớ tới những chuyện như vậy đều nhịn được cười cả buổi sáng, đương nhiên là cũng dám cười ở ngay trước mặt Hàn Hạo Thần, nếu bị ăn đòn mất.

      Ngược lại, Liên Vân là người cao hứng nhất, đúng là nô tỳ dựa vào chủ quý. Bây giờ Lạc Tử Mộng là vương phi, nàng là nha hoàn cận thân của vương phi, tuy là thể hô phong hoán vũ ở trong vương phủ, nhưng mà chỉ cần nàng có cầu gì, có ai dám tuân theo, quả khác trước kia trời vực.

      Lạc Tử Mộng lôi kéo Hàn Hạo Thần nhìn trái nhìn phải. Đột nhiên nhớ tới lần trước trốn khỏi Thần vương phủ gặp được chủ quán tốt bụng liền nhìn quanh bốn phía, quả nhiên dủ tối muộn nhưng bọn họ vẫn còn làm ăn. Trong lòng nàng rất xúc động, lập tức dẫn Hàn Hạo Thần qua đó.

      “Ông chủ!” Lạc Tử Mộng tới trước mặt vị chủ quán kia, thân thiết gọi tiếng.

      Mới vừa rồi ông chủ kia khom lưng chuyện với người ngồi bên cạnh, đoán chừng là nữ nhi của ông ấy lại treo đèn học đêm ở đây. Lúc ông nghe thấy có người gọi mình phản ứng đầu tiên là chạy lại tiếp đón: “Mấy vị muốn mua quản cao* sao?”

      *Quản cao: là loại bánh ngọt hình giống cái chén.

      “Lão bản nhận ra ta sao?” Nàng mỉm cười dịu dàng.

      Ông chủ bán quản cao dựa vào ánh đèn ở bên cạnh nhìn về phía nàng, lúc này mới giật mình nhớ ra: “À…. ra là nương, hôm nay ngài ăn mặc trang điểm như vậy là khiến cho ta thể nhận ra được.”

      phải là ngài cũng nhận ra rồi sao?” Nàng cười ngọt ngào.

      “Tất nhiên rối, dáng vẻ của nương xinh đẹp như vậy, sợ rằng cả thành Thiên Ngạo này cũng tìm được người thứ hai, nếu ai cưới được nương lá có phúc.”

      Lời khen ngợi của ông khiến cho nụ cười của Lạc Tử Mộng càng ngày càng đậm. Nàng chuyển mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần rồi lại nhíu mày với , Hàn Hạo Thần cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

      Lúc này ông chủ mới để ý tới kiểu tóc búi cao của Lạc Tử Mộng nên hơi giật mình hỏi “Chẳng lẽ nương … thành thân rồi ssao?” Ông nhớ lần trước tóc của nàng vẫn chưa búi lên mà là thả tóc thề kiểu nương chưa xuất giá, hôm nay lại là kiểu tóc của phụ nhân* rồi.

      *Phụ nhân: người phụ nữ có chồng.

      Nàng sờ sờ búi tóc của mình có chút chán nản. Ở chỗ này muốn giả bộ chưa lập gia đình cũng khó, vừa nhìn thấy kiểu tóc là có thể nhìn ra được rồi, là buồn bực.

      “Đúng vậy! quên mời ngài và nữ nhi của ngài uống ly rượu mừng rồi.” Nếu nhờ có miếng quản cao lần trước, cũng sợ rằng nàng cũng đói đến sinh bệnh rồi.

      “Tỷ tỷ thành thân rồi sao?” giọng non nớt chui ra từ đáy bàn, nương từ từ ló đầu ra.

      Lạc Tử Mộng tới sờ sờ đầu của nàng : “Đúng vậy, bé Thư Hương.”

      “Tỷ tỷ vẫn còn nhớ tên của Thư Hương à?” Tiểu nha đầu nháy mắt ngọt ngào hỏi nàng.

      “Đương nhiên là nhớ rồi, là Thư Hương trong dòng dõi thư hương. trễ thế này rồi mà muội vẫn còn học chữ ở đây sao?” Lạc Tử Mộng ngồi xổm mặt đất,, nhìn thấy dưới đáy bàn có chiếc chén đặt ánh nến, mặc dù hơi ấm áp, nhưng mà gió lạnh vẫn có thể chui vào, hơn nữa ánh sáng yếu ớt này sao có thể so sánh với ánh đèn thời đại, nhưng mà ở cái thời cổ đại này mà còn có phụ thân ủng hộ nữ nhi học chữ quả là hiếm thấy.

      Thư Hương gật đầu cái rồi : “Đúng vậy, đợi muội học nhiều chữ sau này cũng có thể trở thành tiên sinh dạy học rồi, như vậy cha muội cũng có thể cần phải dầm mưa dãi nắng buôn bán ở bên ngoài nữa.”

      Câu này chỉ làm cho Lạc Tử Mộng xúc động mà cũng làm cho phụ thân của nàng nhịn mà nước mắt tràn mi, nhưng miệng ông lại : “Nha đầu này, lại bậy rồi, nào có nữ nhi xuất đầu lộ diện làm tiên sinh sao?”

      “Ai thể chứ.” Lạc Tử Mộng xoa đầu Thư Hương, : “Chuyện mà nam tử có thể làm nữ tử cũng có thể làm, trong cung cũng có nữ quan đấy thôi, ai thể làm tiên sinh dạy học chứ? Giáo dục cho thế hệ con em mai sau tốt hơn là dạy hư học trò.”

      Hàn Hạo Thần lại khẽ ngây người, cảm thấy mỗi lần vào thời điểm nào đó nàng luôn có thể ra đạo lý lớn.

      “Nữ tử cũng có thể làm quan sao?” Thư Hương nghi ngờ chớp chớp mắt.

      “Đúng, đương nhiên có thể.”

      tốt quá.” Nàng mỉm cười vỗ tay, nhưng lúc nhìn thấy mái tóc của Lạc Tử Mộng nàng lại vân vê vài sợi tóc mai của mình rồi : “Tỷ tỷ, tỷ tỷ gã cho ai vậy?”

      Lạc Tử Mộng cười cười bế bổng tiểu Thư Hương mới bảy tuổi lên, sau đó nhìn về phía Hàn Hạo Thần rồi : “Thấy ?”

      Thư Hương nhìn nhìn khuôn mặt chút biểu cảm của Hàn Hạo Thần rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Tử Mộng sau đó rụt cổ chui vào trong ngực của Lạc Tử Mộng, tiếp đó mới gật đầu giọng : “Muội thấy rồi.”

      Nàng muốn thả Thư Hương xuống đất Thư Hương lại vòng tay qua ôm cổ nàng, giọng khẽ ở bên tai nàng câu gì đó, sau đó Lạc Tử Mộng nhìn nhìn Hàn Hạo Thần nhị được cười thành tiếng.

      Hết chương 105.
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 106: Nàng là nữ nhân của ta.
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hàn Hạo Thần nheo mắt nhìn bọn họ, cứ có cảm giác bé Thư Hương này xấu . Vốn dĩ định tĩnh tâm lại để nghe thử xem bọn họ cái gì, nhưng mà bé Thư Hương kia chỉ câu xong sau đó liền ngậm miệng dám nhìn cái.

      "Ông chủ, lần trước ăn oản cao của ông vẫn chưa trả tiền, lần này ta mang tiền tới bù." Lạc Tử Mộng kéo kéo tay áo Hàn Hạo Thần ý muốn bảo trả tiền.

      Nhưng mà ông chủ lại vội vàng xua tay: " cần, cần, lần trước là khuê nữ của ta mời nương…, à mời phu nhân ăn.” Ông vội vã sửa lại.

      Lạc Tử Mộng cũng chỉ cười cười sau đó quay đầu lại chìa tay về phía Hàn Hạo Thần “Tiền!”

      “Ta mang tiền” mỉm cười lắc lắc đầu.

      Quả là Lạc Tử Mộng thể tin được, vương gia mà lại có tiền? Chẳng lẽ của nước Hàn Vũ này đều là xóm nghèo hay sao?

      Nàng cũng mặc kệ có đồng ý hay , thò tay vào vạt áo của ở ngay trước mặt ông chủ, nàng nhớ phải cổ nhân đều thường để tiền ở chỗ này hay sao? Thế nhưng động tác mập mờ như vậy quả là làm cho tất cả mọi người ở chỗ nàu đều phải líu lưỡi.

      Hàn Hạo Thần vội vàng đè cánh tay sờ loạn có phép tắc của nàng lại rồi cảnh giác nhìn xung quanh sau đó giọng nhắc nhở: “Mộng Nhi, nàng làm gì vậy?”

      “Ai bảo chàng chủ động giao tiền ra đây chứ, thiếp cũng chỉ có thể soát người thôi.” Nàng còn làm ra vẻ hùng hồn.

      “Được rồi, được rồi, ta lấy ra là được chứ gì.” còn cách nào khác, nếu như lại có, đoán chừng nàng cởi y phục của luôn cũng nên. kéo cánh tay nàng ra sau đó thò tay vào trong tay áo lấy ra ngân phiếu trăm lượng.

      Lạc Tử Mộng há miệng kinh ngạc, sau khi cầm ngân phiếu lại nhìn vào tay áo của rồi : “ ra đây cũng là chỗ chàng giấu tiền…” Sau đó nàng như có điều suy nghĩ bỗng mỉm cười gật đầu, nụ cười kia ràng là nụ cười đầy tính toán, khỏi khiến cho đáy lòng Hàn Hạo Thần run lên.

      “Ông chủ, trả cho ông.” Nàng đặt ngân phiếu vào trong tay ông chủ.

      Ông chủ kia vừa nhìn thấy tờ ngân phiếu trăm lượng trong tay, tay ông lập tức run run liên tục lắc đầu: “Vị phu nhân này, khối oản cao lớn của ta cũng chỉ ba văn tiền là cùng, bây giờ ngài lại đưa cho ta ngân phiếu trăm lượng…”

      đủ tiền thối lại cần thối lại đâu.” Ý của Hàn Hạo Thần chỉ đơn giản là muốn làm cho Lạc Tử Mộng vui, cho nên liền đưa hết ngân phiếu này cho ông.

      Ông chủ vội vàng tới đặt tiền vào trong tay Lạc Tử Mộng rồi : “Ta thể nhận tờ ngân phiếu này được.”

      Đương nhiên Lạc Tử Mộng biết ông ta là người có cốt khí, nếu cũng để cho nữ nhi học chữ rồi, nàng mỉm cười nhét tờ ngân phiếu trăm lượng vào trong tay ông chủ rồi : “Ai đây là tặng cho ông chứ? Chàng ấy tiếc nhưng ta nỡ đâu.”

      “Vậy…” Ông chủ có chút khó hiểu.

      Hàn Hạo Thần cũng kinh ngạc nhìn nàng.

      Lạc Tử Mộng nghiêm trang : “ trăm lượng này là dùng để mua oản cao của ông, mỗi ngày ông có thể làm được bao nhiêu oản cao cứ đưa hết tới Thần vương phủ cho đến khi xài hết trăm lượng này mới thôi, chuyện này có thể chứ?”

      “Thần vương phi?” Ông chủ mở to mắt nhìn chằm chằm Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần, lâu sau mới phản ứng kịp: “Chẳng lẽ hai vị là… Ôi, ta là có mắt mà biết thái sơn, tiểu nhân…”

      “Ông chủ!” Lạc Tử Mộng lập tức ngăn cản động tác chuẩn bị quỳ xuống của ông: “Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, nếu như bởi vì ông mà khiến cho hành động của chúng ta bất tiện, ta tức giận đấy.”

      câu cứng rắn này khiến cho ông phải dừng lại quỳ xuống hành lễ nữa, ông vội vàng khom người cười : “Dạ dạ dạ, vương… phu nhân có phúc, ở hiền gặp lành, gả cho lang quân như ý.”

      “Ông chủ lại sai rồi, phải là ở hiền gặp lành, mới có thể buôn bán lớn đúng ?” Nàng nhìn về phía Hàn Hạo Thần cười hì hì: “Nhưng mà, phải là ta có phúc lớn, mà là người tài lấy được ta có phúc lớn, quả là đời trước phải đốt cao thơm mới có được.”

      Hàn Hạo Thần nghe nàng xong nắm tay lại che miệng ho , bản lĩnh khoe khoang của nàng đúng là càng ngày càng tiến bộ.

      Ông chủ bán oản cao cầm tờ ngân phiếu trăm lượng nhìn bóng lưng của hai người dần dần xa, gần như là cảm động đến rơi nước mắt. Cả đời này ông cũng thể kiếm được trăm lượng bạc, mà Lạc Tử Mộng làm như vậy căn bản là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Thư Hương, muốn để cho ông phải tiếp tục dầm mưa dãi nắng, thân phận của ông bây giờ tương đương với ngự trù rồi, ông chỉ cần cung ứng cho Thần vương phủ là được.

      Hơn nữa, từ đầu đến cuối Lạc Tử Mộng cũng hề tạo cho ông bất kỳ áp lực nào, bất luận mỗi ngày ông làm được bao nhiêu cũng có vấn đề gì, mục đích phải là ở oản cao, mà là biến tướng việc đưa tiền cho ông để tránh làm tổn thương tới lòng tự tôn của ông.

      (Còn tiếp…)
      Last edited: 9/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiếp theo ...
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hàn Hạo Thần ở phía trước khó hiểu hỏi: "Tại sao trực tiếp thưởng bạc cho ông ấy? Còn phải ngày ngày ăn oản cao nhà ông ấy, chẳng lẽ mọi người trong vương phủ đều thích ăn cái này sao?" Quả hiểu điểm này.

      Lạc Tử Mộng cũng chỉ mỉm cười lắc đầu: "Vương gia như chàng đúng là hiểu tâm tư của dân chúng. Chàng chỉ cho ông ấy ngân phiếu, như vậy có hai kết quả. Kết quả thứ nhất, nếu như ông ấy có cốt khí, có thể bởi vì trăm lượng này của chàng mà lầm đường lạc lối, cho rằng tất cả mọi chuyện đều có thể làm mà hưởng. Kết quả thứ hai, nếu như ông ấy có cốt khí, chàng làm như vậy chỉ khiến cho ông ấy cảm thấy đây là loại bố thí, bởi vì nỗ lực của ông ấy căn bản là thể dùng trăm lượng này để trao đổi ngang bằng."

      " ngờ Mộng Nhi lại suy tính chu toàn như thế." Đây là lời từ tận đáy lòng , tâm phục khẩu phục, dạo gần đây càng ngày càng cảm thấy nàng chỉ có thể những lời đạo lý, hơn nữa suy tính mọi chuyện cũng càng thêm chững chạc thành thục chu đáo.

      cười cười sau đó đột nhiên hỏi "Đúng rồi, mới vừa rồi tiểu nha đầu kia gì bên tai nàng vậy?" cứ có cảm giác đó phải là lời tốt đẹp gì.

      Nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng bật cười hì hì: "Chỉ sợ chàng nghe xong tức muốn chết thôi."

      "Lời của tiểu nha đầu, còn biết là có thể tức đến trình độ nào, nàng mau ." Lời của tràn đầy niềm tin.

      Lạc Tử Mộng kéo dài giọng điệu, : "Tiểu nha đầu đó với thiếp, ‘ tỷ tỷ, vị thúc thúc đó là hung dữ, nếu như thúc ấy đánh tỷ, tỷ nhớ phải chạy tới nhà muội trốn đó ’."

      "Hừ, xem ra tiểu nha đầu kia bị nàng mua chuộc rồi." cảm thấy vô vị chỉ cười cười: "Chỉ dựa vào những lời này mà cũng có thể khiến cho ta tức chết, vậy chẳng phải là ta sớm bị tức chết từ mấy năm trước rồi sao?"

      Lạc Tử Mộng nhìn lúc lâu, thấy vẫn chưa kịp phản ứng chỉ mím môi , nhưng cũng thầm thầm vui mừng.

      "Đợi nào...!" Hàn Hạo Thần mới vừa được mấy bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi: "Nàng mới vừa cái gì? Nàng bảo tiểu nha đầu đó gọi nàng là ‘ tỷ tỷ ’ gọi ta là ‘ thúc thúc ’ sao?"

      "Ha ha ha. . . . . ." Cuối cùng Lạc Tử Mộng cũng cười lớn, xem ra phản ứng của vẫn còn rất nhanh, chỉ mới hai, ba bước kịp phản ứng, nhưng mà vẻ mặt của còn rối rắm hơn so với tưởng tượng của nàng mấy phần.

      "Được rồi, chúng ta tới phía trước xem chút , chỗ đó hình như rất náo nhiệt." Nàng xoay người quay trở lại Thần vương phủ, thấy Hàn Hạo Thần vẫn còn chắp hai tay sau lưng đứng yên ở đó, nàng khỏi cười : " nhanh , thúc thúc!"

      Nàng còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Thúc thúc", khiến cho khóe miệng của Hàn Hạo Thần co quắp. ngờ được thế nhưng mình lại trông có vẻ già như vậy? Hay là do vương phi của vẫn còn quá ?

      Nhưng mà như vậy xem ra, quả là tuổi của Lạc Tử Mộng giống như nàng , nhiều lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, khó trách khiến cho tiểu nha đầu Thư Hương kia nhận thức sai như thế.

      "Oa!" Lạc Tử Mộng đột nhiên vui mừng hét lớn.

      Trước đó còn cảm thấy nàng chững chạc, bây giờ nhìn nàng giống hệt như đứa bé chỉ vào hoa đăng ở trước mặt rồi bắt đầu hưng phấn hét lớn.

      "Chậm chút." Hàn Hạo Thần vừa dứt lời, Lạc Tử Mộng chạy lên phía trước, chỉ đành thở dài hơi rồi nhìn theo bóng lưng vừa hưng phấn vừa kích động của nàng.

      Có đôi lúc luôn cảm thấy tính tình của Lạc Tử Mộng có chút khó đoán, nhưng mà chính vì nguyên nhân đó, càng muốn tìm hiểu ràng lại càng đến gần nàng.

      vừa định cất bước lên phía trước, đột nhiên có bóng dáng xinh đẹp xuất ở trước mặt , nét cười dịu dàng, đôi mắt long lanh như hồ nước nhìn chằm chằm, kèm theo ánh trăng và ánh nến, quả là xinh đẹp động lòng người, nhưng mà Hàn Hạo Thần nhịn được nhíu nhíu mày.

      "Hôm nay Thần ca ca cũng ra ngoài dạo chợ đêm à?" Hoa Thiên Nhụy cầm chiếc hoa đăng, mặc dù hôm nay phải là ngày hội Nguyên Tiêu, ngoại trừ hoa đăng ra cũng có tiết mục đoán đèn góp vui nào cả, nhưng mà nhìn qua có vẻ tâm tình của Hoa Thiên Nhụy cũng tệ.

      “Ừm!” Hàn Hạo Thần hạ tầm mắt lên tiếng trả lời. Tầm mắt lướt qua Hoa Thiên Nhụy nhìn về phái Lạc Tử Mộng ở phía trước thấy nàng vẫn hào hứng nhìn từng chiếc hoa đăng , trong lòng thở phào nhõm. Nếu như để nàng nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy ở chỗ này, cũng biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Hoa Thiên Nhụy đương nhiên biết Hàn Hạo Thần nhìn cái gì, nhưng mà nàng ta chỉ cố làm như thấy mà thôi. Liên Vân ở sau lưng Hàn Hạo Thần vừa thấy Hoa Thiên Nhụy lại tới quấn lấy Hàn Hạo Thần, lửa giận trong lòng khỏi dâng trào.

      Nàng muốn tiến lên phía trước, Thiệu Tần vươn tay giữ nàng lại: “Liên Vân, muốn làm gì?”

      “Các huynh nhìn nàng ta , lại tới quấn lấy vương gia của chúng ta….” Giọng điệu của nàng vừa có chút sốt ruột, vừa có chút chán ghét.

      Tiểu Đông lắc đầu : “Đó cũng là chuyện của các chủ tử, chúng ta chỉ là nô tài thôi, có thể làm gì được chứ?”

      Liên Vân lại hất tay của Thiệu Tần ra rồi : “Nếu như nàng ta làm trắc phi, vậy vương phủ của chúng ta phải làm sao đây? được, ta nhất định phải tới đó nghe thử xem nàng ta cái gì.” Cũng đợi Thiệu Tần và Tiểu Đông ngăn cản, Liên Vân cự thế tự mình lên phía trước.

      “Thần ca ca, hiếm có dịp chúng ta cùng ra ngoài vào buổi tối mà lại chạm mặt nhau như thế này, bằng chúng ta cùng nhau dạo chút .” Hoa Thiên Nhụy nở nụ cười cực kỳ vô hại.

      Sắc mặt Hàn Hạo Thần lạnh lùng, đôi mắt sắc bén ý vị nhìn nàng ta, như muốn nhìn thấy điều gì đó. Ngược lại, Liên Vân vừa tiến lên nghe thấy câu này nên cười nhạt : “Bái kiến tam tiểu thư, hôm nay vương gia và vương phi của chúng ta cùng nhau ra ngoài du ngoạn, là trùng hợp , ngờ tối nay tam tiểu thư cũng ra ngoài.”

      Liên Vân ở chỗ với Lạc Tử Mộng lâu cho nên công phu miệng lưỡi cũng tăng ít, mà câu này của nàng cũng làm cho “Trùng hợp” của Hoa Thiên Nhụy biến thành “Cố ý” . Nếu như là ngày thường, nô tài biết lớn cắt lời chủ tử như vậy nhất định phải chịu gia pháp, nhưng hôm nay, Hàn Hạo Thần cũng trách cứ mà chỉ im lặng chờ đợi Hoa Thiên Nhụy phản ứng lại. Hơn nữa cho dù muốn trừng phạt Liên Vân, sợ rằng Lạc Tử Mộng cũng nhất định buông tha cho .

      Hoa Thiên Nhụy bị câu này của Liên Vân làm cho tức đến xanh mét cả mặt mày, nàng ta thu lại nụ cười dịu dàng vừa rồi, nhìn chằm chằm Liên Vân , cả giận : “Nha đầu chết tiệt kia, nơi này là nơi nào tới lượt ngươi chuyện.”

      Liên Vân lại bĩu môi cái rồi : ‘ tới lượt nô tỳ chuyện, nhưng mà nô tỳ thay vương phi của nô tỳ chuyện, chắc hẳn vương phi có phân lượng nhiều hơn so với tam tiểu thư nhỉ.” Có Lạc Tử Mộng làm chỗ dựa, Liên Vân còn nhút nhát như trước kia, Hàn Hạo Thần đương nhiên cũng nhìn thấy điểm này.

      đúng là chủ nào tớ nấy, lại dám chuyện với ta như vậy….”

      Cách đó xa, Lạc Tử Mộng nghe thấy sau lưng có tiếng cãi vã lập tức nhìn lại. Vừa quay lại thấy Hoa Thiên Nhụy xuất ở trước mặt Hàn Hạo Thần lại còn cãi vã với Liên Vân, mà lúc này Hàn Hạo Thần giữ chặt cổ tay nàng ta ngăn cản nàng ta động thủ đánh người. Nàng lập tức để hoa đăng xuống muốn tiến lại gần, ai ngời thắt lưng đột nhiện bị người ôm chặt rồi bắt .

      Hàn Hạo Thần vừa ngăn cản Htt vừa cả giận : “ đường cái mà la hét ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

      “Thần ca ca, là nàng ta khi dễ muội trước mà.” Hoa Thiên Nhụy làm vẻ uất ức, nũng nịu.

      “Vương gia! thấy vương phi đâu nữa!” Tiếng của Thiệu Tần đột nhiên vang lên. Mới vừa rồi chỉ mực đặt chú ý ở người Hoa Thiên Nhụy , đợi tới lúc nhìn về phía Lạc Tử Mộng lại phát còn thấy bóng dáng của nàng dâu nữa.

      Hàn Hạo Thần lập tức hoảng hồn, nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn hề phát tung tích của nàng, vì vậy lập tức hạ lênh: “Mau tìm kiếm xung quanh xem.”

      sợ nàng nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy ở bên cạnh , sau đó hiểu lầm rồi tức giận trốn .

      “Muội cũng tìm.” Hoa Thiên Nhụy xong, liền dẫn nha hoàn cận thân cùng Hàn Hạo Thần tìm Lạc Tử Mộng.

      Mục đích nàng ta theo đương nhiên phải là vì giúp tìm Lạc Tử Mộng, mà là nếu như nàng ta nhìn thấy Lạc Tử Mộng, có thể phân tán chú ý của . Nhưng mà lúc này Hàn Hạo Thần có thời gian chú ý tới nàng ta, bắt đầu cùng đám người Thiệu Tần chạy tìm người khắp xung quanh.

      (Còn tiếp…..)
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sau khi Lạc Tử Mộng bị cưỡng ép bắt tới khách điếm nàng cả giận : "Hô Diên Phong! Ngươi đưa ta tới đây làm gì?"

      Hô Diên Phong sai người bao vây chặt khắp mọi phía chỉ lưu lại mình ta và Lạc Tử Mộng. ta từng bước ép sát, nàng từng bước lui về phía sau, đến khi thể lui được nữa đụng phải cạnh bàn, hai tay ta chống xuống bàn, hơi thở phả vào mặt nàng.

      "Ngươi...ngươi làm gì vậy!" Nàng có vẻ hết sức kinh hoảng, tròng mắt liếc về phía cửa như có như , nhưng nàng biết mình thể nào thoát khỏi đây.

      Đôi mắt ta thâm tình liếc nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, nhưng bất luận thế nào cũng thể nhìn ra rốt cuộc là sai ở chỗ nào.

      "Nàng sợ ta sao? Mộng Nhi, nàng có biết là ngay từ lúc nàng vừa sinh ra nhất định là nữ nhân của ta rồi hay ?" ta nhớ trước kia chỉ cần nàng nhìn thấy ta, nàng mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu xuống, nhưng hôm nay lại là dáng vẻ sợ hãi ta làm tổn thương nàng.

      "Ngươi...ngươi nhận lầm người rồi! Ta rất ràng rồi, ngươi và người mà ta biết phải là cùng người."

      "Sao lại có chuyện khéo như vậy chứ?" Môi của ta gần như sắp chạm vào môi của nàng, thế nhưng ta lại nhắm mắt lại cảm thụ tồn tại của nàng: "Dáng dấp giống nhau, tên cũng giống, nào có chuyện khéo như vậy chứ?"

      " khéo thành sách thôi. . . . . ." Nàng cực lực giải thích.

      " khéo thành sách? Ha ha!" ta đột nhiên khẽ cười, "Ta biết thể trách nàng, đều là thủ đoạn của ta, ta trách nàng. . . . . ."

      Lạc Tử Mộng biết ta chỉ Hàn Hạo Thần, vì vậy lập tức muốn giải thích thay , nhưng cái trán của Hô Diên Phong lại chống ở trán của nàng, nếu như nàng kích động cẩn thận đụng phải bờ môi kề gần sát bên môi nàng, cho nên nàng chỉ có thể dè dặt cẩn thận mở miệng: "Chàng ấy hề làm gì ta cả, chàng ấy hề sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, tất cả đều là do ta tự nguyện."

      "Tự nguyện?" ta đột nhiên trợn tròn hai con ngươi sắc bén nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi tràn đầy tức giận và căm hận.

      Nàng lại trả lời kiên định lần nữa: "Đúng! Bởi vì thích cho nên mới gả. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      đợi nàng kịp phản ứng, ta thế nhưng hôn nàng. Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng lại chỉ có thể bị giam cầm ở dưới thân của ta, cảm thấy lưỡi của ta muốn chui vào trong khoang miệng nàng, nàng lập tức cắn chặt răng để cho ta được như ý.

      Dây dưa lúc, nàng ra sức dùng chân đá mạnh vào ta, ta cố tránh né nên lực tay hơi thả lỏng, vì vậy Lạc Tử Mộng thừa dịp né ra.

      "Hô Diên Phong, ngươi rất đáng ghét!" Nét mặt của nàng lộ vẻ chán ghét ràng thể nghi ngờ, mu bàn tay càng ngừng lau chùi đôi môi mình, giống như muốn lau sạch tất cả xúc giác và mùi vị của ta.

      Nhìn phản ứng của nàng, sắc mặt của Hô Diên Phong lập tức tái nhợt. ta xoay người lại, dường như ra quyết định rất lớn, ta cầm ly rượu lên quơ quơ, sau đó nhìn về phía Lạc Tử Mộng: "Ngày xưa nàng là hoàng tử phi, hôm nay nàng là Thần vương phi, mặc kệ nàng có nhớ hay , phần trí nhớ kia đến chết cũng biến mất khỏi đầu ta, nàng hạ quyết tâm, vậy hãy uống ly rượu này, ta và nàng kết thúc."

      Lạc Tử Mộng nhìn ly rượu mà ta đưa tới nhưng nhận.

      "Sao vậy, sợ ta hại nàng sao? Nếu như ta có ý hại nàng, trong đêm trước ngày thành thân của nàng ta cũng cho nàng uống thuốc giải giúp nàng khôi phục giọng ."

      "Rượu cần uống, ta và ngươi cứ như vậy từ biệt , bao giờ gặp lại nhau." Nếu phải là bạn cũ của nàng, vậy cần gì phải dây dưa nhiều như thế.

      Hô Diên Phong cười lạnh: "Hóa ra hôm nay tình nghĩa của chúng ta đạm bạc như thế, dù gì ta và nàng cũng từng mến nhau, thế nhưng nàng lại quyết tuyệt như vậy."

      "Ta rồi, ngươi nhận lầm. . . . . ."

      "Mặc kệ nàng có nhớ hay , nhưng ta nhớ rất ." ta ngừng cười liếc về phía nàng, trong con ngươi còn tình cảm ấm áp như trước: "Chắc hẳn Thần vương gia chờ rất sốt ruột rồi! Chẳng lẽ nàng muốn để cho nhìn thấy ta và nàng nam quả nữ ở chung trong căn phòng hay sao?"

      Câu này nhắc nhở Lạc Tử Mộng, nếu như bị người khác nhìn thấy, sợ rằng nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng thể rửa sạch. Khách điếm này bị ta bao trọn, cho nên căn bản là có ai đến đây, nhưng mà thể bảo đảm Hàn Hạo Thần thể tìm đến.

      Nàng nhìn ly rượu trong tay ta, hôm nay còn cách nào khác. Nếu uống hết ly rượu kia, nàng thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta, đến lúc đó còn biết ta làm ra những chuyện gì với nàng.

      Suy nghĩ chút, ta ngay cả thuốc giải cũng chịu cho nàng, chắc hại nàng, vì vậy nàng bước tới nhận lấy ly rượu rồi : "Được, ta tin ngươi!"

      ly rượu kia rót vào bụng, tay của lại dừng ở giữa trung, mà biểu cảm mặt cũng bởi vì câu "Ta tin ngươi" của nàng mà cứng ngắc.

      "Ta có thể rồi phải ?" Nàng đặt ly rượu xuống, trong giọng hề có tia lưu luyến.

      Đợi sau khi Lạc Tử Mộng rời khỏi, tam hoàng tử Hô Diên Sơn mới từ bên ngoài vào, thấy Hô Diên Phong mất mát ngã ngồi xuống ngay tại chỗ, ta mím chặt môi cau mày vào.

      "Đại ca, đệ sớm bảo huynh hạ quyết tâm, huynh lại còn ôm hi vọng. Lần trước đệ cũng với huynh rồi, nếu như nàng ấy thể nhớ nổi huynh, cũng chỉ có thể dùng cách này thôi, cũng cần phải đợi đến sau khi bọn họ kết hôn."

      ta nhắm hai mắt đỡ trán lời nào, Hô Diên Sơn lại : "Bây giờ có muốn tiến hành bước kế tiếp ? Lan Phi dùng bồ câu đưa tin, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi."

      "Chờ chút. . . . . ."

      "Còn chờ nữa sao?" Hô Diên Sơn nhảy dựng lên từ chỗ ngồi: "Nếu như huynh muốn làm tổn thương nàng ấy, dứt khoát để cho nàng ấy ở lại chỗ này , dù sao nàng ấy cũng là người của Hàn Hạo Thần. thể hiểu nổi huynh, cũng đường trở về nước Ngân Nguyệt rồi vậy mà nửa đường huynh còn muốn quay trở lại. Bây giờ còn phải lén lén lút lút ở đây, lát sợ Hàn Hạo Thần biết, lát đề phòng người khác mật báo, như vậy huynh có thấy mệt ?"

      Đương nhiên trong lòng ta cực kỳ rối rắm, ra tay rồi cũng còn đường cứu vãn nữa. Nếu như lòng dạ nhẫn tâm hơn cũng thôi , còn nếu như ta mềm lòng, tin chắc rằng cả đời này nàng cũng tha thứ cho ta.

      "Mới vừa rồi cho nàng uống rồi sao?" Sau khi Hô Diên Sơn ngồi xuống liền nhìn hỏi.

      Hô Diên Phong ngẩng đầu lên, sắc mặt bất đắc dĩ gật đầu cái.

      "Vậy là xong rồi, tiếp theo cứ giao cho đệ. Chẳng qua là đệ cần phải an bài chút, đại ca cứ chờ mang đại tẩu tương lai về nước Ngân Nguyệt ." Trong lòng Hô Diên Sơn tràn đầy tự tin ra ngoài. Còn Hô Diên Phong cầm ly rượu mà Lạc Tử Mộng mới vừa uống lên, ánh mắt bắt đầu còn tiêu cự, cho tới bây giờ ta cũng hiểu được vì sao quan hệ giữa hai người họ lại phải đến nước này.

      -Hết chương 106-
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107 : đừng đánh chủ ý vào nam nhân của ta

      Lạc Tử Mộng ra từ khách điếm rồi trở về chỗ cũ, nhưng thấy bóng dáng của Hàn Hạo Thần, nàng nhìn quanh, người đến người căn bản có bóng dáng của .

      '' phải chứ? Cứ bỏ như vậy?'' Nàng tức giận thầm.

      lúc bực tức, lại nghe được thanh: ''Thần ca ca, nàng lớn như vậy, thể lạc được, ngươi cứ chơi với ta trước.''

      Chửi thề tiếng. Tiện nhân.

      Nàng muốn tục, nhưng nhịn được, tại sao Hoa Thiên Nhụy còn dây dưa với trượng phu của nàng? Chẳng lẽ ở đây có lễ nghĩa liêm sỉ sao? Ở chung từ bé sao? Cũng phải ngủ cùng nhau?

      ''Này!'' Tiếng của nàng rung trời, người làm ăn đều dừng lại nhìn nàng, mà nàng chống nạnh nhìn hai người.

      nghe thấy tiếng quay lại, thấy nàng đứng chỗ đó, tròng mắt sáng lên, bỏ rơi Hoa Thiên Nhụy liền chạy qua.

      ''Mộng Nhi....Nàng có sao ? Sao lại chớp mắt thấy người rồi?''

      Nàng nhìn , nặn ra câu trong hàm răng: ''Ta thể, ngươi có thể?'' xong, nàng đánh vào bụng , ai ngờ bụng cứng như sắt, nàng tức giận, cắn cái.

      ''Này! Ngươi buông Thần ca ca ra.'' Hoa Thiên Nhụy gấp đến mức đẩy nàng ra, ai ngờ đẩy Hoa Thiên Nhụy ra.

      Thấy nàng ta đau lòng như vậy, nàng càng tăng thêm lực, cho đến khi có mùi máu tanh mới thả tay ra.

      Hoa Thiên Nhụy thấy dấu răng tay liền đau lòng dứt, ''Thần ca ca, có đau ?''

      Hàn Hạo Thần hãy nhớ kĩ, lập tức tránh tay nàng ta ra khi nàng ta muốn nắm tay.

      Ai ngờ Hoa Thiên Nhụy tha, nhíu chặt lông mày, ''Thần ca ca, cho ta xem, tay của ngươi.''

      Nàng bắt được tay hỏi: ''Tam tiểu thư, vết thương này sao?'' Dấu răng sâu, máu còn rỉ.

      Hoa Thiên Nhụy muốn bắt lại cánh tay, nhưng nàng lại đột nhiên nắm tay , còn đan xen ngón tay...: '' biết trượng phu ta bị thương có liên quan gì đến Tam tiểu thư?''

      ''Ta... là Thần ca ca của ta, đương nhiên có quan hệ.'' Ở trong lòng nàng, là người nàng thích, bị thương chút chính là mắc mớ đến nàng.

      Lạc Tử Mộng cười lạnh: ''Tam tiểu thư lớn rồi, sao lại bị nghễnh ngãng, là trượng phu của ta, người còn là ca ca hôn? Đừng đánh chủ ý vào nam nhân của ta.''

      ''Ngươi... vốn là của ta.'' Nàng ta tức giận khiến chuyện được mạch lạc, nhìn nàng cười hả hê, nhịn được muốn nhào qua đánh.

      ''Thiên Nhụy!'' bảo hộ nàng trong ngực, ''Chớ quấy nữa, về sớm .''

      Thần ca ca, ngươi giúp ta.'' Nàng rơi lệ dậm chân tố cáo.

      Lạc Tử Mộng bội phục nàng ta, lời ngu xuẩn như vậy mà cũng , giúp lão bà giúp người ngoài sao? nực cười. Nhưng lên tiếng, nàng im lặng xem xử lí.

      Nhưng thêm gì nữa, ôm nàng trở về phủ.

      ''Thần ca ca, ngươi đâu?'' Thấy để ý tới mình, Hoa Thiên Nhụy gấp gáp chạy tới, hôm nay nghe nô tài phủ Thừa tướng dạo chợ đêm, nàng vất vả tìm cơ hội chạy ra, nhưng nghĩ nhanh như vậy trở về.

      Lạc Tử Mộng đột nhiên dừng bước chân, quay đầu cười cái với Hoa Thiên Nhụy:” Tam tiểu thư, tối như vậy đương nhiên chúng ta về ngủ rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bồi chồng ta ngắm trăng sao?”

      muốn ngăn cản nàng những lời này, nhưng nếu mở miệng, trở về biết nàng náo loạn như nào, vì vậy ngoan ngoãn câm miệng, tại mới hiểu đạo lí “Im lặng là vàng”, nhịn được cười thầm.

      Dù sao nàng ta cũng chưa lấy chồng, nghe thấy từ ngủ, sắc mặt ửng hồng, nhưng đáy lòng cũng chua xót.

      thôi.” kéo tay nàng.

      Lúc này, Thiệu Tần cũng tìm tới, nhìn ba người xuất có chút kinh ngạc, Liên Vân thấy nàng bình an vô , thiếu chút nữa cảm tạ trời đất.

      “Vương phi, người có việc gì là tốt rồi, hù chết nô tỳ rồi, nếu người có chuyện gì, sợ rằng Vương gia bị đoạt mất.” Lúc câu sau cùng, Liên Vân cũng dám quá kiêu ngạo, chỉ dám giọng .

      Nàng biết Liên Vân đứng về phía mình, vì thế nàng buông tay , bóp khuôn mặt :” Liên Vân, ta ngươi chết mất. Ngươi đúng là thân hơn muội muội.”

      “Nô tỳ dám.” Liên Vân vội khom người, nàng ta đảm đương được đương vị này nha.

      Mặt xạm lại, thành thân lâu như vậy, còn chưa nghe được câu chết mất, sao lại tiểu nha đầu nhiều hơn được?

      “Được rồi, chúng ta về thôi.” Nàng muốn hôn mấy cái mặt Liên Vân nhưng ở chỗ này phải chuyện dễ.

      Nàng quay đầu nhìn :”Thần vương muốn cùng nhau về hay về sau?”

      nhìn nàng, xem ra nàng thích trêu chọc nhất.

      Thấy có phản ứng, nàng nôn nóng quay đầu với Thiệu Tần:”Thiệu Tần, ngươi qua đây cõng ta.”

      “Thuộc hạ…” cẩn thận nhìn Vương gia, nếu chủ động cõng nàng, đoán chừng mai thấy được mặt trời. Nhưng cõng nàng cảm giác sống còn khổ hơn cả chết.

      trong tình thế khó xử, nàng thét lên tiếng, mở mắt lưng Hàn Hạo Thần.

      Hoa Thiên Nhụy nhìn bọn họ, trơ mắt nhìn cõng nàng, chính mình chưa được lại gần gì đến cõng lưng.

      Khi còn bé, để gần hơn, nàng cố ý ngã xuống nhưng bất đắc dĩ mới giúo nàng dậy hoặc ôm lấy, nếu có người khác ở đấy tiếp xúc nàng, đừng chủ động ôm. Mà ôm nàng cũng có bất cứ tia tình cảm nào, đây là nàng có thể cảm nhận được.

      Nhưng mới trong nháy mắt đó, nàng thấy được khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, nàng chưa bao giờ thấy qua nụ cười đấy.

      Dần dần, bóng dáng khuất, nàng ngơ ngác, tâm cũng lạnh theo gió.

      “Tiểu thư, chúng tôi về thôi.” Tiểu nha đầu nhìn dáng vẻ thất thần của tiểu thư nên lấy dũng khí nhắc nhở.

      Nàng tiếng nào.

      “Tiểu thư, người là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng, dáng dấp quốc sắc thiên hương, cần..”

      “Câm miệng! Ngươi biết cái gì!” Nàng đột nhiên tức giận quát tháo,”Ngươi dám nhiều, ta liền bán ngươi .”

      “dạ, nô tỳ dám.” Nàng ta cúi đầu.

      Hoa Thiên Nhụy xoay người rời , mà tiểu nha đầu đằng sau dám tạo tiếng vang.

      Nàng len lén nhìn về phía Lạc Tử Mộng, xúc động lâu, nàng muốn có chủ tử như vậy, giận lây sang người khác, đối đãi với người làm như người thân, nhưng người trước mắt…

      Nàng cắn rang nghĩ nựa, suy nghĩ nhiều chỉ càng thêm bi thương thôi.

      Hàn Hạo Thần nhìn Lạc Tử Mộng như có tâm hỏi:”Mới vừa đâu vậy?”

      “À!Vương phi, người đụng quỷ, để nô tỳ về chuẩn bị lá bưởi.” Liên Vân tin tưởng vội vàng chạy về phủ

      “Trở lại!” Lạc Tử Mộng vội vàng nàng ta lại.”Lời như thế mà ngươi cũng tin, đời này làm gì cò quỷ, trừ phi trong lòng có quỷ.” Nàng cố ý ám chỉ Hàn Hạo Thần

      tức cạm mặt lại, hình như căn bản có làm gì, sao lại trong lòng có quỷ?

      “Đừng đổi chủ đề.” tha cho nàng.

      Nàng thầm le lưỡi, lại bị đám người kia nhìn thấy, ai cũng biết nàng tránh câu hỏi của .

      Nàng thở ra hơi:”Ta chỉ muốn xem lúc ta có ở đây hai người làm cái gì?”

      “Lại mò gì đấy?” khiển trách

      “Ta càn, người xem nàng ta như hoa si, cả ngày quấn lấy ngươi, có phải ngươi hứa hẹn gì với nàng ta, nếu làm sao nàng ta cứ quấn lấy ngươi?”

      hươu vượn! Được rồi, ngươi ta hỏi là được,” Nếu nghe tiếp, biết nàng còn tưởng tượng ra cái gì.

      Bọn người Thiệu Tần đằng sau cười ra tiếng “Hì hì”, chưa từng thấy có lúc Vương gia bọn họ thể làm gì được, Thiệu Tần nhớ chỉ cần muốn biết, dù dùng thủ đoạn gì cũng muốn lấy được đáp án chính xác, nhưng chưa bao giờ thấy buông tha dễ dàng vậy, xem ra vua của bọn họ đụng phải đối thủ.

      Nàng cũng thở hơi, nếu biết biết đến mức nào đây?

      Sauk hi về phủ, nàng thay quần áo rồi chui vào chăn, trong đầu còn quẩn quanh ánh mắt của Hô Diên Phong. Nàng thể tin được nàng lại giống vị hôn thê của như vậy, nhưng ngẫm lại, lại giống với người nàng quen biết? Còn vẻ mặt của khi nàng uống xong ly rượu kia, cảm thấy có cái gì đúng, nhưng thể được? Trong đầu có chút lạ, giống như đêm cho nàng ăn thuốc giải, nhưng hôm nay càng thêm mãnh liệt.

      “Mộng Nhi…” biết khi nào nằm bên cạnh nàng, cánh tay dài nắm hông nàng.

      có tâm tình!” Nàng trả lời câu, thủy chung đưa lưng về phía .

      chống nửa người nhìn nàng, cúi người hôn vành tai của nàng, cảm giác tê dại lập tức lan khắp thân thể nàng.

      “Hàn Hạo Thần!” Nàng oay người đẩy ra, “Ngươi ngủ yên cho ta”.

      Thế nhưng, vẫn buông tay như cũ, bờ môi cọ sát vành tai nàng, “ phải ngươi chúng ta muốn ngủ sao?”

      Nàng lui về sau :”Ta chỉ… ngươi ngủ chỗ đấy, ta ngủ chỗ này.”

      được!” Vừa dứt lời, liền chận lại môi của nàng

      Nàng biết người này cho tới bây giờ khi muốn đều phải làm được, hơn nữa chính nàng cũng hiểu, mỗi ngày bận rộn như vậy, thể lực ở đâu mà buổi tối còn hao phí giường được?

      Bất tri bất giác tay của cởi bỏ y phục của nàng, vuốt ve thân thể của nàng, tay chút kiêng kị đốt lửa khắp nơi.

      “Hàn….Hạo Thần…” Quả , nàng khóc ra nước mắt, tối nay nàng lại bắt đầu buồn ngủ, hình như có cái gì thôi thúc nàng, nhưng còn làm nhiệt chạy người nàng

      “Ta buồn ngủ quá…buồn ngủ”. Nàng thấp giọng , giọng có chút điềm đạm đáng .

      “Gọi cái gì?” khàn giọng hỏi.

      “À!” Nàng chau mày nghĩ, bĩu môi :”Vương gia!”

      Nếu để cho nàng ngủ, bảo nàng gọi Ngọc Hoàng đại đế đều được.

      Rất dễ nhận thấy cũng chưa hài lòng lắm với cách xưng hô này, cái đặc biệt, chỉ có nàng mới có thể gọi.

      “Có phải được ngủ rồi ?” Mặc dù nàng biết tại sao lại buồn ngủ như vậy, nhưng nàng chính là muốn ngủ, hơn nữa còn rất mệt mỏi.

      cảm thấy có cái gì đúng, mới vừa rồi còn bướng bỉnh làm loạn, sao bây giờ lại là bộ dáng yên ổn?

      Còn nghĩ muốn cho đụng chạm, nhưng tại có lửa dục thiêu thân, tìm nàng dập lửa tìm ai? Bất đắc dĩ cũng chỉ có thể uất ức nàng.

      ở phía người dùng giọng mập mờ bên tai nàng:”Nàng có thể ngủ…”
      Last edited by a moderator: 10/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :