1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hiển nhiên Đậu Tử bị Hàn Hạo Thần làm cho sợ hãi, nghĩ tới người ngồi ở xích đu lại là Thần vương phi, còn tưởng rằng biết cung nữ nào lại có lá gan lớn muốn gây chú ý của hoàng thượng mà ngồi xích đu của Lan phi. Bởi vì trong cung chuyện như vậy là chuyện thường gặp, có nhiều cung nữ muốn chết già ở trong cung, liền tìm cách quyến rũ hoàng thượng, ngờ lại đắc tội với người nên đắc tội.

      Lạc Tử Mộng vừa lại vừa : "Thôi, dù sao ngươi cũng biết thân phận của ta, huống chi đánh chó cũng phải ngó mặt chủ phải sao?"

      "Nô tài đáng chết, tạ Thần vương phi thứ tội." trán Đậu Tử liên tiếp chảy mồ hôi lạnh, nghe thấy Lạc Tử Mộng vừa thế liền thở phào nhõm.

      Nàng nhanh chậm : "Chết? Chủ tử của ngươi nhìn thấy sao, mau đứng dậy , nếu ngươi bị thương chẳng phải chủ tử của ngươi đau lòng sao, đến lúc đó chừng ôm ngươi nhìn ngự y đó."

      Đậu Tử lúng túng cười: "Thần vương phi đùa, nô tài mệnh khổ, trừ mình ra, ai đau lòng vì nô tài đây?"

      Nàng cười khổ tiếng: "Đúng vậy, ở chỗ này có thân phận có địa vị, trừ mình ra, ai đau lòng đây?"

      Hàn Hạo Thần nghe nàng vậy, tròng mắt lóe sáng, tuy nàng chuyện với tên thái giám kia nhưng biết nàng ám chỉ . Làm sao để nàng hiểu được tấm lòng của đây? Mới vừa rồi khi thấy nàng đâu, cảm thấy rất lo sợ liền lập tức phái người tìm nàng khắp nơi, nếu phải nàng chơi xích đu, mà ở bên ngoài hoàng cung khó có thể tìm thấy nàng.

      "Mộng nhi, mau xuống đây, chúng ta phải trở về rồi.” Hàn Hạo Thần vươn tay về phía nàng.

      “Thần Vương Gia muốn ta trở về sao? Vậy chàng nhận làm người rồi?”

      “Mộng nhi có gì trở về rồi hãy được ?”

      Thái độ của Hàn Hạo Thần khiến Đậu Tử có chút ngây ngẩn, trong ấn tượng của , Hàn Hạo Thần tuyệt đối dùng giọng điệu ôn hòa để chuyện với bất kỳ người nào, dù chuyện với huynh đệ cũng dùng giọng điệu lạnh lùng, đối với nô tài càng phải như vậy, chưa từng thấy qua dịu dàng với ai.

      Lạc Tử Mộng nhìn lên trời hít hơi sâu, tại nàng còn nơi nào khác để trở về, trừ trở về Thần vương phủ ra nàng còn nơi nào để ? Ở lại hoàng cung? Nơi đây cũng phải là nơi tốt đẹp gì.

      Xích đu chậm rãi dừng lại, tay của giơ ở trước mặt nàng, nhìn lòng bàn tay , vừa nhìn liền biết ngay đây là bàn tay của người tập võ, tay nổi lên nhiều vết chai, mỗi lần vuốt ve mặt nàng, nàng đều có thể cảm nhận được lòng bàn tay của thô ráp, nhưng nàng luôn thích cảm giác vuốt ve mặt nàng.

      Nhưng bây giờ……

      Nàng lạnh lùng hất tay ra đứng bật dậy về phía trước.

      “Mộng nhi.” đuổi theo giữ chặt vai nàng.

      Nàng né người sang bên thoát khỏi tay của : “ phải về sao?”

      trầm mặc hồi: “Nàng còn tức giận chuyện vừa rồi sao?”

      Nàng quay đầu cười lạnh: “Sao dám, chàng là Vương Gia, chàng muốn làm gì ai có thể cấm được, ta có tư cách gì mà tức giận!”

      Hàn Hạo Thần nhấp môi mỏng, bộ dạng của nàng như vậy mà bảo là tức giận, sợ rằng hôm nay nếu làm nàng bớt giận xem ra sau này bản thân khó sống nổi. Thiệu Tần đứng bên cạnh cúi đầu tiếng nào, chắc hẳn cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết.

      “Ta biết nàng giận ta.” ôm nàng vào ngực.

      Vừa mới chạm vào lồng ngực của , Lạc Tử Mộng cảm giác toàn thân muốn bốc hỏa, bởi vì nơi đó ràng vẫn còn mùi hương của Hoa Thiên Nhụy, người trượng phu của mình có mùi của nữ nhân khác, bất luận là vị thê tử nào cũng thể chấp nhận được chuyện này, huống hci trong lúc tân hôn.

      Nàng gắng sức đẩy ra, ngước đầu lên giận dữ : “Có ghê tởm hay ? Mới vừa ôm hết người này tới người khác giờ lại quay sang ôm ta, nghe thấy mắc ói.”

      Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần sững sờ, đám cung nhân bên cạnh càng thêm cả kinh lui về phía sau vài bước. Nhưng Lạc Tử Mộng hề để ý đến việc đáy mắt lóe lên kinh ngạc, nàng gào xong liền xoay người chuẩn bị rời , lại nghe được sau lưng Thiệu Tần vội vàng mở miệng: “Vương gia….. Ngài đừng……”

      Nàng tò mò, biết làm cái gì, khi nàng quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy Hàn Hạo Thần đứng đó cởi quần áo, nàng vội vàng tiến lên nhìn động tác của nhíu mày hỏi: “Chàng làm gì vậy?”

      Chỉ thấy cởi áo khoác, đem ngọc đái buộc ở bên trong y phục, gió lạnh thổi tới cũng khiến người mặc áo bông dày cũng cảm thấy run rẩy, thế nhưng lại đem áo khoác ném cho Thiệu Tần : “Đem đốt.”

      “Vương gia, bộ y phục này ngài mới chỉ mặc qua hai lần, hơn nữa tốn hơn ngàn lượng bạc mới mua được nó.” Thiệu Tần cảm thấy đáng tiếc, bộ y phục này giá trị hơn ngàn lượng, cứ như vậy đốt , phải tương đương với đốt tiền sao?

      Thế nhưng mặt đổi sắc : “Đốt.” Khi nhìn về phía Lạc Tử Mộng ràng vẻ mặt hòa hoãn hơn: “Nếu như làm vậy còn mùi gì nữa, nàng tức giận nữa phải ?”

      Nàng nhìn bộ y phục, nghe Thiệu Tần giá trị lên đến ngàn lượng, ra khi nàng nhìn thấy mặc bộ y phục này ôm qua Hoa Thiên Nhụy trong lòng cảm thấy thoải mái. Chỉ là đốt y phục……

      “Đốt y phục, chàng sợ điềm xấu sao?” Đối với Trung Quốc mà , trừ phi là người chết mới đốt y phục, nếu điều may mắn xảy đến. Mặc dù chỉ là lời của người xưa để lại, nhưng vẫn có rất nhiều người tin.

      dùng tay vuốt ve mặt nàng mỉm cười.

      căn bản để ý đến bộ y phục, cho dù là hơn ngàn lượng, trong lòng nàng là vô giá.

      Lạc Tử Mộng muốn trong sinh mệnh của tồn tại nữ nhân khác, dù chỉ là góc trong lòng cũng được.

      Nàng đẩy tay ra, cảm giác ngón tay có chút lạnh lẽo, nàng cố ý để ý đến , sau đó lạnh nhạt : “Y phục có thể thiêu hủy, vậy tay chàng cũng từng chạm qua nàng ta, chẳng lẽ cũng muốn chém đứt sao?”

      “Vương phi……” Thiệu Tần Nhất thét lên kinh hãi, nhưng lại bị Hàn Hạo Thần ngăn lại.

      “Nếu chém đứt tay rồi rất bất tiện?”

      “Chẳng hạn như? Ta thể ôm nàng?”

      “Ta dễ dàng để chàng ôm ta!”
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Lạc Tử Mộng thét lên tiếng kinh hãi, cả người bị ôm lấy bay lên . Cũng bởi vì nàng thét lên tiếng như vậy, khiến đám cung nhân ở xung quanh chú ý đến.

      "Thả ta xuống! Chàng ôm ấp người khác tới nghiện rồi phải hay ?" Thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng muốn tìm chỗ để chốn.

      "Là ta thích ôm nàng thôi, nếu nàng còn chưa hết giận, vậy ta ôm nàng dạo hoàng cung vòng." ôm nàng chặt sau đó xoay người chuẩn bị rời .

      "Này!" Nàng nhìn thấy cửa Thiên Điện cách đó xa, hoàng thượng và hoàng hậu, mấy người bọn họ nhìn hai người, tình cảnh như thế khiến nàng biết gì, "Ai muốn dạo cùng chàng, chàng có đủ sức lực để đưa ta khắp hoàng cung sao?"

      Hàn Hạo Thần tiến tới bên tai nàng giọng : "Ta có đủ sức lực hay , phải nàng là người biết nhất hay sao?”.

      Mặt Lạc Tử Mộng đỏ lên, dám giở trò lưu manh với nàng. Chỉ thấy cách đó xa Hoa Thiên Nhụy cắn răng nghiến lợi, tức giận trong lòng Lạc Tử Mộng dịu bớt xuống: "Trước tiên chàng thả ta xuống !"

      Hàn Hạo Thần cúi đầu nhìn nàng cuối cùng vẫn đặt nàng xuống.

      Sau khi hai chân chạm đất, nàng tới phía sau , vỗ vỗ lưng của ra lệnh: "Cúi người xuống."

      Thiệu Tần ở bên há miệng ngạc nhiên sau đó vội vàng ngậm miệng lại.

      Trước mắt bao người, Hàn Hạo Thần mỉm cười cúi người xuống, nàng có thể ra lệnh cho , còn tốt hơn việc nàng cùng chiến tranh lạnh. vừa cúi người xuống, Lạc Tử Mộng liền nằm lên lưng .

      " thôi" Lúc những lời này tựa như mới vừa rồi nàng có tức giận với , khi cúi người xuống, trong giây phút đó nàng còn giận nữa rồi.

      Khi cõng nàng, nàng có cảm giác tất cả ánh mắt dồn về phía nàng, mà tròng mắt của Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan giống như thanh kiếm muốn đâm thủng lưng của nàng, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của các nàng hôm nay ra sao? Hàn Hạo Thần muốn cõng nàng về phía xe ngựa nàng đột nhiên mở miệng : "Chàng cõng ta đến trước cửa thành ."

      Từ chỗ bọn họ đến cửa thành còn cách trăm mét cự ly, dọc đường hình ảnh Hàn Hạo Thần cõng Lạc Tử Mông đều rơi vào trong tầm mắt của Hoa Thiên Nhụy, tất cả cung nhân cùng thị vệ đều thấy cảnh tượng này. Mặc dù Lạc Tử Mộng được Hàn Hạo Thần cõng ở lưng, nhưng những khó chịu trong lòng nàng cũng giảm bớt. Chuyện mới vừa rồi ôm Hoa Thiên Nhụy nàng vẫn canh cánh trong lòng, hành động nãy giờ của nàng chẳng qua cũng chỉ muốn chọc tức Hoa Thiên Nhụy mà thôi, chỉ có làm như vậy nàng mới có thể hả giận?

      Cho tới bây giờ nàng cũng nghĩ đến bản thân mình lại để ý chuyện này như vậy, vừa nghĩ tới việc ánh mắt Hoa Thiên Nhụy nhìn xuyên qua đám thái y nhìn nàng hả hê cười, trong lòng nàng như có gai đâm vào. Xe ngựa phía sau bọn họ từ từ về phía trước, suốt đường Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng câu gì.

      Cho dù là như vậy, đều có thể cảm nhận được ràng nội tâm nàng giãy giụa.

      biết nàng là nữ tử khác người, chưa bao giờ nàng cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, đối với nàng mà nam nữ đều bình đẳng như nhau. Về chuyện tình cảm hai bên phải lòng với nhau, cũng chính bởi vì nàng đặc biệt như vậy, mới khiến cho càng thêm nàng, mà ý tưởng của nàng cũng chính là ý nghĩ của .

      “Đến.” dừng bước chậm rãi mở miệng, giọng nhu hòa tia tức giận.

      Hai người ngồi lên xe ngựa, Lạc Tử Mộng lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, câu gì.

      Cửa Thiên Điện, Hàn Hạo Hữu thể tưởng tượng nổi những gì mình vừa thấy, nhìn về phía xe ngựa dần xa mở miệng : “ nghĩ đến nhị đệ lại cưng chiều Mộng nhi như vậy.”

      Hoàng hậu cảm khái, trong con ngươi chứa hâm mộ: “Đúng vậy, người ta ‘con người sắt đá cũng có lúc nhu tình’, vốn thần thiếp tin, hôm nay xem ra mọi chuyện đúng rồi, Thần Vương phi có phúc.”

      “Hoàng hậu cảm giác mình phải là người có phúc sao?” Hàn Hạo Hữu ghé mắt nhìn về phía Hoàng hậu.

      Hoàng hậu cả kinh, mới vừa rồi lại lỡ lời, vội vàng cười tiếng : “Thần thiếp có thể được hoàng thượng ưu ái, tự nhiên cũng là người có phúc.”

      Hàn Hạo Hữu cười nhạt có lên tiếng, xoay người rời khỏi Thiên Điện, hoàng hậu cũng vội vàng theo.

      Lan phi quay đầu nhìn Hoa Thiên Nhụy : “Muội có tức giận cũng vô dụng thôi, tức giận chỉ khiến muội thất bại, người khác cũng bị thương tổn nửa phần.”

      “Vậy muội phải làm sao?” Hoa Thiên Nhụy ngừng nắm chặt chiếc khăn trong tay. “Mới vừa rồi tỷ cũng thấy đấy, Thần ca ca vừa nhìn thấy con tiện nhân Lạc Tử Mộng kia rời liền mất hồn mất vía, vừa nghe ngự y thương thế ở chân của muội có vấn đề gì, chỉ cần dán mấy tấm thuốc dán là có thể khỏi, liền lập tức ném muội qua bên đuổi theo nàng ta, từ đến lớn muội chưa từng thấy qua đối với người nào như vậy.”

      “Người ta mới tân hôn, muội cho rằng chỉ cần có vết thương ở chân của muội mà có thể lưu lại tim của sao?” Lan phi cười lạnh, xem ra muội muội của nàng ta vẫn còn rất đơn thuần.

      Hoa Thiên Nhụy nhìn về phía Lan phi có chút giận dỗi : “Nhưng...... Đây phải là tỷ dạy cho ta làm như thế sao? Nếu như muốn dùng sao tỷ còn bảo ta làm bộ ngã xuống?”

      Lan phi cười cười lắc đầu: “Ai da, muội muội ngốc của ta! Nếu chỉ dùng chiêu liền có hiệu quả, chắc tất cả nữ nhân trong hậu cung đều bị ta đuổi hết rồi? Muội gấp cái gì? Mới vừa rồi muội chỉ ngã vào trong ngực Thần vương gia thôi mà nữ nhân kia tức giận đến xoay người bỏ rồi, nàng ta cũng chỉ là bình dấm chua mà thôi? Biết nàng ta là người như thế nào, sau này muốn đối phó nàng phải là biết có là biện pháp?”

      “Tỷ tỷ! Tỷ thông minh!” Hoa Thiên Nhụy lúc này mới nhếch môi khẽ cười, “Vậy sau này ta phải làm gì?”

      Mặc dù cùng mẹ sinh ra, nhưng có lẽ bởi vì mẫu thân chết sớm, nên tính tình huynh muội ba người bọn họ cũng khác xa. Hoa Thiên Lan giống cha hơn, trí khôn thua nam nhi, cho nên Hàn Hạo Hữu muốn giữ nàng ở bên người bày mưu tính kế cho , Hoa Thiên Nhụy giống mẹ hơn, đơn thuần ngay thẳng. Nhưng nhờ Hoa Thiên Lan hun đúc mà tính tình cũng thay đổi. Hoa Thiên Sóc thân là Phiêu Kỵ đại tướng quân, về mưu trí của cần nhiều lời, trí khôn kế thừa của phụ thân, tính cách kế thừa của mẫu thân, cho nên mấy khi cùng phụ thân và Hoa Thiên Lan bàn bạc mưu bởi vì hợp ý kiến của nhau, nhưng ngược lại rất thân thiết với Hàn Hạo Thần.

      Lan phi dùng ngón trỏ chọc chọc đầu của nàng nở nụ cười bất đắc dĩ: “ nha đầu nóng nảy, ghé sát tai lại đây.”

      Hoa Thiên Nhụy nghiêng tai qua, Lan phi với nàng mấy câu, nàng luôn mồm khen hay.
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Chris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      hehe, sắp có kịch hay để xem :yoyo60:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 105: còn mặt mũi gặp người khác
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      xe ngựa, Lạc Tử Mộng nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa, làn gió bên ngoài cửa sổ xe ngựa thổi qua tóc mai hai bên gò má của nàng khiến cho vài sợi tóc bay lên, đó là phong cảnh thuộc về riêng . Hàn Hạo Thần vươn tay ra vén mái tóc ra sau tai nàng, sau đó vòng tay qua vai của nàng kéo nàng tới sát bên cạnh mình.

      "Bên ngoài rất lạnh, cẩn thận kẻo bị nhiễm phong hàn." chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn, cho dù là ở trong xe ngựa, cũng cảm thấy giọng của làm cho người ta rùng mình. đúng là có bản lĩnh làm cho người khác cần nhìn mặt , chỉ dựa vào giọng có thể khiến cho người ta say mê.

      Lạc Tử Mộng giãy giụa tránh khỏi cánh tay của , chỉ xoay người nhìn , lúc lâu sau nàng mới mở miệng : "Ai chàng cũng quan tâm, cảm thấy mệt sao? ngờ bản thân chàng lại giàu lòng thương người như vậy, chẳng qua là ta biết mà thôi!"

      "Ta chỉ quan tâm mình nàng mà thôi." cực kỳ nghiêm túc mở miệng.

      "Chàng cho rằng ta tin những lời dối ghê tởm này sao?" Nàng lạnh lùng hỏi ngược lại. Nụ cười của ngừng lại, mà nàng cũng đồng thời chuyển tầm mắt ra ngoài cửa xe lần nữa.

      khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, với nàng: "Nếu như thiên kim của Thừa Tướng bị Thần vương phi đẩy ngã đến nỗi bị thương tật ở ngay trước mặt mọi người, vậy Thừa Tướng có lý do bắt Thần vương gia chịu trách nhiệm thay Thần vương phi, phải cưới thiên kim của Thừa Tướng."

      Lời của khiến cho Lạc Tử Mộng khỏi kinh hãi, trái lại cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới khả năng này. Như vậy, chẳng phải ý của chính là bởi vì muốn thành thân với Hoa Thiên Nhụy, cho nên mới vội vàng bảo ngự y chuẩn bệnh cho nàng ta sao?

      Nhưng mà nàng sợ bản thân tự mình đa tình, nên cũng dám hỏi ra khỏi miệng. Ngược lại Hàn Hạo Thần giống hệt như là có thuật đọc tâm, chỉ dựa vào ánh mắt ngừng đảo qua đảo lại của nàng mà nhìn thấu được tâm tư nàng.

      "Ta bảo ngự y chuẩn bệnh cho nàng ta ở ngay trước mặt mọi người, cũng là để tránh việc bọn họ giở trò lần này bị đẩy ngã , sau đó ép ta phải cưới nàng ta, đợi tới khi cưới vào cửa lại diễn trò vết thương chuyển biến tốt, đến lúc đó muốn từ hôn cũng khó."

      ra là như vậy!

      "Nhưng mà chàng ôm nàng ta!" Nàng vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng. nàng mọn cũng được, nàng là đố phụ* cũng được, trong mắt của nàng chính là cho phép trong tình hạt cát.
      *Đố phụ: Phụ nữ hay ghen tuông.

      "Lúc ấy, ở bên cạnh còn có Hoàng Hậu và Lan Phi, đương nhiên là thể để cho Hoàng Thượng ôm nàng ta vào trong rồi, cho nên. . . . . ." Thấy sắc mặt nàng lộ vẻ mất hứng, đành phải : "Lần sau cho dù là có ai ta cũng ôm nàng ta, để cho nàng ta nằm ở mặt đất."

      Đương nhiên nàng biết là đùa, nhưng trong lòng nàng mặc dù có tức bao nhiêu, cũng muốn lại tiếp tục cố tình gây nữa. Nhưng mà, ở trong từ điển của nàng, tình nhất quyết thể có phản bội, khi có, nàng nhất định quay đầu rời chút lưu luyến.

      Hàn Hạo Thần cũng biết về mặt tình cảm bản thân mình rất yếu, bởi vì cho tới bây giờ vẫn chưa từng thích người nào. Nhưng mà bây giờ biết , trong lòng của , trong mắt của chỉ có mình nàng, bởi vì thấy nàng tức giận, khủng hoảng, sợ nàng rời .

      Trầm mặc lúc lâu, Lạc Tử Mộng cắn môi nhịn được nên lại hỏi: " phải là bọn nam nhân các chàng đều luôn ngày nhớ đêm mong có thể hưởng tề nhân chi phúc hay sao?"

      "Ta thấy hay là thôi , có mình nàng cũng đủ khiến cho ta đau đầu rồi." Hàn Hạo Thần còn cố tình làm ra vẻ mặt khổ sở.

      Cũng chỉ có lúc ở trước mặt nàng người này mới biểu nhiều vẻ mặt như vậy, còn những lúc ở trước mặt người khác vẻ mặt của tựa như là bị định hình vậy, ngay cả nụ cười cũng rất gượng ép.

      "Ta khiến cho chàng rất đau đầu sao?" Nàng nhíu mày nhìn về phía Hàn Hạo Thần.

      "Nàng thử xem? Nếu như lại có thêm hoặc vài người nữa tới, đoán chừng ta sớm thăng thiên vui vẻ gặp tiên hoàng mất thôi." vậy mà cũng bắt đầu đùa.

      "Đáng ghét!" Tuy là nàng như vậy, nhưng mà mặt cũng cong lên nụ cười lần nữa. Mà cánh tay giơ ra giữa trung của nàng cũng bị bắt được, cả người bị kéo lại gần lồng ngực của . Lúc này nàng mới phát giác mình thể rời khỏi lồng ngực của , mà cái lồng ngực này cũng chỉ có nàng mới có thể dựa vào.

      "Mộng Nhi! ra hôm nay ta rất vui vẻ!" ôm chặt nàng, chậm rãi mở miệng.

      Nàng ngước mắt nhìn , sau đó trợn to đôi mắt như hồ nước, hai đầu lông mày nhíu chặt lại: "Này! Có người nào như chàng , nhìn thấy thiếp vui chàng lại vui vẻ, như vậy chẳng phải là chàng xây dựng niềm vui của mình đau khổ của người khác sao?"

      Hàn Hạo Thần khẽ cười ha ha, nàng chuyện đúng là câu sau nối đuôi câu trước, cũng biết là nàng học được cái này từ nơi nào.

      vỗ vỗ đầu của nàng : " phải là ta cái này, ý ta muốn là. . . . . . Trong lòng nàng bắt đầu để ý đến ta, điều này làm cho ta cảm thấy rất vui mừng."

      Nàng chớp chớp mắt nhìn , sau khi phản ứng kịp mới biết là chỉ chuyện nàng ghen tuông.

      "Đương nhiên là để ý rồi." Nàng cúi đầu lẩm bẩm câu, sau đó nằm sấp ở đùi của , từ từ mở miệng: "Nếu như có ngày nào đó thiếp thèm để ý tới chàng, điều này chứng minh thiếp thích chàng, cũng hề ôm bất kỳ hy vọng gì về chàng, là tuyệt vọng, chàng hiểu ?"

      Hàn Hạo Thần sững sờ, chần chừ trong chốc lát mới nhìn sâu vào mắt nàng, thần sắc trong đáy mắt ý vị sâu xa: "Vậy ý của nàng là. . . . . . bây giờ nàng thích ta sao?"

      ra cho tới bây giờ vẫn đủ tự tin nghĩ rằng vì nàng thích nên mới gả cho . Dù sao lúc vào cung xin thánh chỉ tứ hôn, nàng cũng đồng ý rồi, sau đó lại gặp phải chuyện của Hô Diên Phong, lại càng có lòng tin.

      cũng rất sợ, sợ ngày nào đó nàng nhớ lại Hô Diên Phong, sau đó vứt bỏ tìm Hô Diên Phong.

      vẫn cảm thấy Hô Diên Phong hề dối. Có lẽ nàng là vị hôn thê của ta, là Đại hoàng tử phi tương lại, nhưng mà biết tại sao nàng lại lựa chọn ở lại đây hơn nữa còn tuyệt tình với Hô Diên Phong như vậy. Dù sao từ vẻ mặt của Hô Diên Phong, cũng có thể nhìn ra được, tình đó phải là giả dối.

      Lạc Tử Mộng cũng biết là lại nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà sau khi nàng nghe xong lời của liền nở nụ cười ngọt ngào, để lộ lúm đồng tiền đẹp mắt: "Đồ ngốc! Nếu như ta thích chàng, ta gả cho chàng làm gì chứ? Hôn nhân sao có thể là trò đùa được?"

      Như có dòng nước ấm chảy qua đáy lòng của , tim của lại rung động vì nàng lần nữa.
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Vậy. . . . . ." Hàn Hạo Thần muốn lại thôi.

      "Có phải là chàng muốn hỏi chuyện về Hô Diên Phong hay ?" Lạc Tử Mộng chưa bao giờ chủ động với chuyện của Hô Diên Phong, cũng chưa bao giờ hỏi, điều này giống như trở thành quy ước ngầm của bọn họ. Nhưng hôm nay nàng muốn , đương nhiên nguyện ý lắng nghe, chỉ là trong lòng bắt đầu thấp thỏm yên.

      " biết là thiếp từng với chàng chưa? ra Hô Diên Phong mà thiếp và chàng nhìn thấy cũng phải là Hô Diên Phong mà thiếp quen biết. Hô Diên Phong mà thiếp quen biết vĩnh viễn cũng thể nào xuất , bởi vì thuộc về nơi này." tới đây, nàng biết là nên dùng từ ngữ như thế nào để giải thích với , chẳng lẽ lại là xuyên qua? cho là nàng bị điên mất.

      Suy nghĩ chút, nàng lại : "Thiếp biết Hô Diên Phong và thiếp là thanh mai trúc mã, nhưng đều là trẻ mồ côi cha mẹ, hai người chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, hai bên cũng có tình cảm, nhưng mà cho đến bây giờ thiếp vẫn phân đây là tình cảm gì, tựa hồ cũng giống như là loại ỷ lại vậy."

      Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Hàn Hạo Thần hình như có chút mất hứng, Lạc Tử Mộng lập tức hiểu được, là nam nhân đều để ý, cho nên nàng cũng tiếp tục sâu hơn nữa.

      "Nhưng mà phải như chàng nghĩ đâu."

      "Đó là loại tình cảm nào?" hiếm khi dùng giọng điệu ghen ghét như vậy để chuyện, nhưng mà có thể nghe thấy giọng điệu như thế này, trong lòng Lạc Tử Mông vẫn thấy rất thoải mái.

      "Là . . . . . Huynh trưởng, là bằng hữu, là tri kỷ, dù sao cũng phải là loại tình cảm mà chàng nghĩ." Nàng cười vài tiếng ha ha, nhưng lại phát hề lên tiếng, nàng vẫn nằm ở đùi quay đầu lạihỏi: "Chàng hiểu chưa. . . . . ."

      Vừa dứt lời, môi của phủ kín lên môi nàng, ngăn chặn tất cả lời nàng muốn , thầm nghĩ cứ như vậy lẳng lặng hôn nàng.

      Tay của ôm chặt khuôn mặt nàng, ngón tay thô ráp vuốt ve da thịt nàng, lòng bàn tay ấm áp nâng gò má của nàng lên. Đầu lưỡi trượt vào trong khoang miệng của nàng, nàng vụng về biết phải đáp lại như thế nào, thế nhưng lại khiêu vũ cùng với lưỡi của nàng cách say sưa biết mệt. Tay của nàng biết nên để ở chỗ nào, cho nên vẫn đặt ở đùi của như cũ, nhưng ràng biết làm sao lại nắm chặt vạt áo của .

      Nhiệt độ bên trong xe ngựa từ từ tăng cao, ngay lúc bọn họ tình ý triền miên, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Tiểu Đông vén rèm muốn mời bọn họ xuống xe, nhưng hai chữ "Vương gia" vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức đỏ mặt buông rèm cửa rồi nhảy xuống xe ngựa.

      "Sao vậy?" Thiệu Tần xuống ngựa sau đó thắc mắc hỏi Tiểu Đông.

      Sắc mặt Tiểu Đông đỏ tới tận mang tai, biết nên dừng tầm mắt ở chỗ nào, mà phản ứng của cũng làm cho Thiệu Tần hiểu được hai. liếc nhìn màn xe ngựa được buông xuống rồi mím môi cười tiếng, ngờ tình cảm của hai người này đúng là biến hóa nhanh chóng, lát lại gây gổ lát lại hòa hảo, lát lại ở trong xe ngựa. . . . . .

      Sau khi Lạc Tử Mộng nghe thấy tiếng của Tiểu Đông vội vàng đẩy Hàn Hạo Thần ra. Nàng đúng dậy nhìn rèm xe ngựa bị buông xuống sau đó đỏ mặt nũng nịu với Hàn Hạo Thần: "Chàng đó, bây giờ bọn họ còn tưởng rằng chúng ta ở trong xe ngựa làm cái gì kia rồi. . . . . ." xong nàng ôm mặt dậm chân: "Thiếp ra ngoài đâu."

      Hàn Hạo Thần lại ôm nàng cười khẽ: "Chẳng lẽ nàng tính ở trong xe ngựa cả đời sao?"

      "Đều tại chàng hết!" Nàng xoay người đánh cái sau đó gục mặt xuống đầu vai của .

      "Nếu như chúng ta còn ra ngoài, bọn họ cho là chúng ta làm ‘ cái gì kia ’ đó." học theo giọng điệu của nàng câu như vậy, làm cho Lạc Tử Mộng xấu hổ đến mức tưởng chừng như như muốn biến mất ngay tại chỗ.

      Nhưng mà lời của là rất hữu dụng, Lạc Tử Mộng vừa nghe thấy nếu ra ngoài hiểu lầm lớn hơn, lập tức chui ra khỏi xe ngựa.

      Khi nàng nhìn thấy Tiểu Đông ở bên cạnh vẫn còn len lén nhìn nàng nàng trực tiếp tung ra chiêu: "Ngươi còn nhìn nữa, ta đưa ngươi vào cung tịnh thân*."
      *Tịnh thân: Là làm thái giam đó. *cười gian*

      "Hả?" Vốn dĩ sắc mặt Tiểu Đông vẫn còn đỏ tới tận mang tai nhưng sau khi nghe hết câu này, lập tức hấp tấp theo Lạc Tử Mộng: "Vương, vương phi, đừng làm vậy mà! Nô tài còn chưa lấy vợ mà."

      "Vậy đợi sau khi ngươi lấy vợ rồi lại đưa tịnh thân." Nàng ở phía trước thoải mái phất phất tay, mà Tiểu Đông theo ở phía sau lại lo lắng đến sốt ruột: "Vương phi, ngài tha cho nô tài lần này , về sau nô tài bao giờ nhìn nữa, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa. . . . . ."

      "Cái gì mà có nhìn hay , ngươi nhìn cái gì?" Lạc Tử Mộng quay đầu liếc về phía , trong con ngươi phát ra loạt tia sáng nguy hiểm.

      Tiểu Đông hơi sững sờ, sau đó vội vàng cười : "Nô tài thấy gì hết! Mới vừa rồi nô tài bị hạt cát bay vào mắt, thấy gì hết."

      Nhìn bóng lưng của hai người, Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần khẽ mỉm cười đầy bất đắc dĩ.

      ——* Đường phân cách Dạ Ngưng Huyên *——

      Khoảng thời gian mấy ngày sau ngày thứ ba lại mặt, ngược lại Hoa Thiên Nhụy hề xuất , điều này khiến cho Lạc Tử Mộng có chút ngoài ý muốn. Dựa theo cá tính quấn quít rời của nàng ta, thể nào lại bỏ qua dễ dàng như vậy, hơn nữa có Lan Phi "Hết sức ủng hộ", nếu nàng ta gả vào Thần vương phủ nhất định là thề bỏ qua, nhưng mà có Hoa Thiên Nhụy chen ngang giữa bọn họ, tâm tình của nàng đúng là vô cùng thoải mái.

      Sau khi ăn tối xong, Lạc Tử Mộng rất vất vả mới thuyết phục được Hàn Hạo Thần ra chợ, cho nên nàng hưng phấn đến nỗi giống như đào thoát khỏi nhà giam. Nhìn thấy dáng vẻ nhảy bật lên hoan hô chút hình tượng của nàng, Hàn Hạo Thần chỉ đành chắp hai tay ở sau lưng mỉm cười nhìn dáng vẻ hoạt bát dí dỏm của nàng, mà Thiệu Tần, Tiểu Đông, và Liên Vân cũng may mắn được ra ngoài dạo cùng bọn họ.
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :