1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Bị áp đảo lần nữa.

      ''Bổn vương?'' Cho tới bây giờ Lạc Tử Mộng có nghĩ qua mình cùng cổ nhân mấy trăm ngàn năm trước có quan hệ, cho nên căn bản biết bổn vương trong miệng là chỉ Vương gia.

      Lạc Tử Mộng dám nhìn ánh mắt của Hàn Hạo Thần. cứ có cảm giác cả người tỏa ra khí thế khiến người sợ hãi.

      ''Cút ngay. Ta cho ngươi biết, ngươi dám làm gì ta ngươi phải hối hận, ta khiến cả nhà ngươi hối hận.'' Lạc Tử Mộng run rẩy rống lên.

      nhìn bộ dáng căm tức của nàng, cả khuôn mặt sớm xanh mét.

      Nàng có can đảm nhìn ánh mắt có thể giết người của , tay len lén vuốt người, xem chút có cái vũ khí nào có thể chống cự, nhưng sau đó vừa nghĩ, cho dù thân có đeo dao găm Thụy Sĩ, hôm nay cũng bị vơ vét hết thôi.

      Hàn Hạo Thần đưa tay muốn túm nàng, ai ngờ nàng vừa gọi vừa dùng đòn dồn sức đánh : ''Ngươi định làm gì? Đồ lưu manh. Cút ngay.''

      Lần này có chuẩn bị, lập tức nhanh tay lẹ mắt bắt được hai tay của nàng, nàng phát thấy tay được liền dùng sức đạp, ai ngờ bị nhàng lôi kéo, trọng tâm cân nên ngã xuống giường, tùy ý bị đè lên.

      Lần này, nàng có chút khả năng nhúc nhích nào, cảm giác run sợ chợt lan ra toàn thân.

      "Lưu manh đáng chết! Ngươi nghĩ làm gì? Buông ta ra!"

      ''Lưu manh? Lưu manh hình như nhàng như thế này, phải sao?'' Tròng mắt thâm thúy nhìn nàng.

      Nàng nghe lời , tâm đột nhiên co rút lại. ngờ mình cũng có ngày như thế này.

      Hàn Hạo Thần hơi híp mắt cẩn thận nhìn nàng, muốn xem lai lịch của nàng tột cùng là như nào, tất cả đều có ý nghĩa, tại sao tự dưng rơi người ? Tại sao y phục của nàng lại kì cục như thế này?

      Mới đầu còn tưởng là an bài của Hoa Thiên Sóc, sợ thắng thua hài lòng nên mới an bài nàng làm con rối, nhưng thời điểm trở về, biểu của Hoa Thiên Sóc cho biết là cũng cảm kích, thậm chí có ai biết đến tột cùng nàng là thần thánh phương nào.

      Nàng ta đến tột cùng là phúc hay họa?

      Rất nhiều nghi vấn ở trong đầu Hàn Hạo Thần ngừng quanh quẩn, nhưng thủy chung tìm được đáp án.

      Nhìn treo dung nhan ở phía , cảm giác sợ hãi của nàng tràn vào trong xương cốt, mặc dù nam tử trước mắt là soái ca, đáng tiếc phẩm hạnh này bất đắc dĩ, còn là biến thái.

      ''Cứu mạng.......''

      tiếng kêu thảm thiết của Tử Mộng, làm sợ hết hồn. Lập tức lấy tay che miệng của nàng, ai ngờ cái chân của nàng hương lên, bị đau kêu lên tiếng, nàng thế mà lại đá vào chỗ của .

      Nhân cơ hội này nàng lật người, lại đem đè ở phía dưới. Bắt lấy vai nàng bực tức :''Ngươi nghĩ chiếm tiện nghi của ta, ngươi còn non lắm.''

      Lòng chấn động, nàng nàng độc nhất mà gặp qua, chưa từng thấy nữ nhân nào lại đè nam nhân ở phía dưới hông của mình.

      ''Vương gia? Người có sao ?'' Thiệu Tần nghe được tiếng kêu liền đẩy cửa vào, Hoa Thiên Sóc muốn học hỏi Lạc Tử Mộng vì bắt gặp ở trường đua ngựa nên cũng theo đuôi chạy tới, nhưng nhìn đến cảnh tượng trước mặt, mọi người đều bị kinh ngạc.

      "Vương gia, thuộc hạ cáo lui.'' Thiệu Tần hít hơi khí lạnh, vừa mới bắt đầu còn tưởng vương gia nhà mình gần nữ sắc, ngờ người còn vui mừng bị người đè, mặc kệ thế nào cũng tốt, chỉ cần giống cái dạng như lời đồn kia là được..

      Nhưng mà nếu hư chuyện tốt của , vậy nên lập tức biến mất mới đúng. Cho nên đám người chuẩn bị xoay người rời .

      ''Này. Các ngươi đừng hiểu lầm..... ta chỉ.....''

      Lạc Tử Mộng nhìn người mình cưỡi, hơn nữa hình như cảm thấy khác thường của người bên dưới, mặt của nàng khỏi đỏ hồi.

      Nam nhân đáng chết, có phản ứng, dám chỉa vào mông của nàng.

      " ngờ các người phát triển nhanh như vậy.'' Hoa Thiên Sóc cười mị hoặc tiếng, ''Các người tiếp tục, chúng ta ra ngoài trước, đừng quấy rầy chuyện tốt của vương gia.''

      Hoa Thiên Sóc xong, nhịn được liền lấy tay che miệng, còn tưởng rằng háo nữ sắc, ra vui mừng khi ở dưới.

      Lạc Tử Mộng cả kinh, lập tức từ người nhảy xuống, mặt đỏ hướng về phía Hoa Thiên Sóc tức giận :''Tiếp tục cái đầu người, bệnh thần kinh.''

      Chương 5 : Nước Hàn Vũ.

      Tại sao bọn họ cũng mặc trang phục này? Hình như nàng mới nghe thấy người đầu tiên vào gọi là Vương gia?

      Hàn Hạo Thần cũng lập tức bò dậy từ giường, vốn định dạy dỗ nàng tốt, nhưng nhìn thấy nàng chớp mắt vô tội trong bụng lại đành lòng.

      Ánh mắt trong suốt của nàng nhiễm tia tục trần.

      "Vương gia?'' Lạc Tử Mộng cắn môi nhìn lầu bầu, rốt cuộc cũng đem tầm mắt nhìn từ sang nhóm người. Đây là tình huống gì?

      ''Nhìn thấy Thần Vương điện hạ cùng với Phiêu Kị đại tướng quân còn mau hành lễ.'' Tần quản gia vào từ ngoài cửa nhìn thấy nàng sững sờ liền lập tức nhắc nhở.

      Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Hàn Hạo Thần đọc sách chấn động muốn rớt cằm.

      "Thần Vương điện hạ và Phiêu Kỵ đại tướng quân? Các người đến tột cùng là ai?''

      Đám người Thiệu Tần hai mặt nhìn nhau.

      "Người là người nào?'' Hàn Hạo Thần đứng dậy nhìn nàng.

      Vóc dáng của cao, thấp cũng 1m8, như vậy vừa đúng, nàng ngước nhìn mà mỏi cả cổ.

      Lạc Tử Mộng cũng dứt khoát đứng đất, nhưng nàng trả lời trực tiếp, mà chạy tới cửa sổ, cảnh tượng ngoài cửa sổ, nàng thiếu chút nữa đem con mắt trừng ra ngoài.

      Nơi này là hoàng cung hay là thiên đường? Sao lại lớn như thế? Hơn nữa bên ngoài có nhiều nam nhân nữ nhân mặc cổ trang trồng hoa nhổ cỏ, dọn dẹp đình viện.

      Lạc Tử Mộng chỉ vào Hàn Hạo Thần cùng đám người trong nhà, vẻ mặt đưa đám :'' ra phải là ta gặp phải biến thái và nhược trí, ra là ta...''

      Xuyên qua? Tiến hành Thời Luân Hồi.

      "Nhược trí?" Tần quản gia cả giận , '' nương là do Thần Vương điện hạ cứu người.. sao ngươi có thể đả thương người vậy?''

      "Cứu ta?" Lạc Tử Mộng bắt đầu cúi đầu hồi tưởng.

      Đúng vậy, ràng là nàng tan làm về nhà, tại sao lại ở đây? Nam tử mặc áo trắng? Cường đại hấp lực? Ai kêu Mộng nhi?

      Lạc Tử Mộng bắt đầu hoảng hốt.

      Hoa Thiên Sóc cười khanh khách tiến lên bước : "Cũng thể như vậy, bởi vì xuất của nương nên mới làm cho gia của chúng ta tránh được kiếp, cho nên nương xinh đẹp này cứu Thần Vương điện hạ mới đúng.''

      Hàn Hạo Thần nghe vậy giận tái mặt, liếc Hoa Thiên Sóc cái, đúng là mở bình biết trong bình có gì.

      "Ngươi là. . . . . . Ta cứu ?" Lạc Tử Mộng hỏi.

      Hàn Hạo Thần lạnh lùng ho tiếng, Hoa Thiên Sóc lập tức mím môi cười làm động tác câm miệng.

      ''Vậy rốt cuộc đây là địa phương nào?'' Lạc Tử Mộng để ý bọn họ liếc mắt đưa tình, ngược lại hỏi nghi vấn của mình.

      Thiệu Tần ra lệnh cho tất cả mọi người lui về phía sau :''Đây là Thần vương phủ nước Hàn Vũ.''

      ''Nước Hàn Vũ?'' Trong tây du kí nghe được Nữ nhi quốc, Ô Kê Quốc, nước Xa Trì, nhưng nước hàn Vũ này... nàng cũng coi như là học rộng biết nhiều nhưng cũng có chút học thức, thế nhưng quốc biệt Hàn Vũ khó hiểu chính là có nghe qua.

      "Vậy bây giờ là năm nào?" Lạc Tử Mộng thử dò xét hỏi. Nàng cũng tin, chẳng lẽ mình gặp quỷ?

      Thiệu Tần nhìn khuôn mặt mờ mịt của Hàn Hạo Thần chút, chẳng lẽ là té hỏng đầu? Nhưng cũng có dập đầu.

      ''Hạo Hữu 1 năm.'' Hàn Hạo Thần bình tĩnh trả lời.

      Lạc Tử Mộng nhất thời cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đỉnh! phải tà môn như vậy chứ? Xuyên qua còn chưa tính, còn là nơi nàng biết gì, yên lặng đếm ngón tay thầm ''Đường Tống Nguyên Minh Thanh'' nước Hàn Vũ này rốt cuộc thuộc triều đại nào.
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Phiêu Kỵ đại tướng quân



      Editor: Tịnh Du

      Lạc Tử Mộng nhất thời cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đỉnh! thể quỷ quái như vậy chứ? Xuyên qua còn chưa tính, còn xuyên đến triều đại nàng căn bản biết gì, im lặng đếm thầm ngón tay "Đường Tống Nguyên Minh Thanh" nước Hàn Vũ này rốt cuộc thuộc về triều đại nào đây!

      "Như vậy các ngươi là ai? là Vương Gia và hoa hoa đại tướng quân?"

      Hoa hoa? ?

      Lần này, Hoa Thiên Sóc bị kinh sợ mặt tái mét. ở nước Hàn Vũ chức quan tương đương với Nhất Phẩm Đại Tướng quân, vậy mà từ trong miệng nha đầu này lại trở thành kẻ ăn chơi trác tán rồi.

      Hàn Hạo Thần lần đầu tiên thấy khuôn mặt luôn tươi cười của Hoa Thiên Sóc bây giờ biểu có cách nào chống đỡ được, khỏi cúi đầu mỉm cười. Thiệu Tần và Tiểu Đông sớm nhịn được cười ra tiếng.

      Mấy người bọn quan hệ luôn luôn rất tốt, cho nên cũng có chuyện gì cần cố kỵ.

      Thấy phản ứng của mọi người, Hoa Thiên Sóc ho khan tiếng đến trược mặt Lạc Tử Mộng : "Này tiểu mỹ nhân, ta được gọi là Phiêu Kỵ đại tướng quân, là Phiêu Kỵ phải hoa hoa."

      "Ha ha!" Lạc Tử Mộng nghe xong, cười cười xấu hổ, " xin lỗi, nghe lầm."

      Nhưng Hoa Thiên Sóc vừa mới hài lòng gật đầu, lời phía sau của nàng lại khiến Hoan Thiên Sóc tức đến hộc máu: "Chỉ là hình tượng của ngươi cùng với hai chữ hoa hoa rất giống ."

      "Ngươi!"

      Mắt phượng trừng cái, Lạc Tử Mộng lập tức bị dọa sợ chạy đến sau lưng Hàn Hạo Thần để trốn, lại quên mất nỗi sợ hãi lúc nãy đối với Hàn Hạo Thần.

      " là tức chết ta rồi, thần Vương điện hạ, thần vương phủ có nàng. . . . . . Chúc quân may mắn!" xong, hoa Thiên Sóc giận đến phẩy tay áo bỏ .

      Hàn Hạo Thần chỉ cười , nhìn Lạc Tử Mộng núp ở sau lưng , trong lòng lại mềm nhũn bởi vì cảm giác thỏa mãn khi được nàng nương tựa.

      "Này!" Nàng vỗ vỗ cánh tay Hàn Hạo Thần ngửa đầu hỏi, "Ngươi phải là Vương Gia chứ?"

      Hàn Hạo Thần biểu khinh thường câu hỏi của nàng, cuối cùng vẫn là Thiệu Tần trả lời: “Đây là Thần Vương điện hạ, là thân đệ của Đương Kim Hoàng Thượng.”

      À? thể nào? là Vương gia!

      Nàng phải là quá may mắn rồi chứ? Xuyên lại có thể đến vương phủ, nhưng trong đầu nàng thoáng qua suy nghĩ knh khủng – nàng phải là tá thi hoàn hồn chứ? Xem lại hai tay của bản thân, sờ sờ mặt của mình lại lần nữa kiểm tra y phục.

      May mắn may mắn, sợ bản thân xuyên qua trở thành vương phi, mơ hồ cho được tiện nghi lớn?

      " nương, ngươi tên gì?" Tiểu Đông cười híp mắt nhìn chằm chằm Lạc Tử Mộng trầm mặc .

      Tần quản gia thấy tình hình, mới biết Hàn Hạo Thần cũng nhận ra nàng, từ từ thu lại nghi ngờ hỏi "Còn nữa, nhà ngươi ở đâu? Tại sao lại đến nơi này?"

      "Thần vương? tên? thể ư?" nàng hỏi như vậy, là bởi vì cảm thấy có cảm giác quen thuộc với thân hình của giống như nàng từng gặp qua nơi nào rồi.

      "Hàn Hạo Thần!" Hàn Hạo Thần trả lời luôn rất đơn giản, nhưng mà cũng hiểu tại sao mình lại cho nàng họ tên đầy đủ của mình, dường như chờ đợi phản ứng của nàng.

      "Hàn Hạo Thần?" Lạc Tử Mộng lặp lại lần nữa tên của Hàn Hạo Thần.

      cái tên rất hay, nhưng trong lòng lại sao lại dâng lên cảm giác khác thường? Là khó chịu sao?

      Nghe lời của Lạc Tử Mộng, Tần quản gia lại bắt đầu nổi giận: "Lớn mật, ngươi dám gọi thẳng tục danh của Vương Gia!"

      Lạc Tử Mộng xoa xoa nước mắt còn sót lại, cũng bắt đầu tức giận trả lời: "Này! Ta này lão đầu, là chính bản thân , cũng phải là ta . Huống chi, tên gọi dùng để ‘ gọi thẳng ’ chẳng lẽ lại dùng để “xướng khúc” à?"

      Tần quản gia nghe Lạc Tử Mộng xong á khẩu cách nào trả lời được, Tiểu Đông và Thiệu Tần bắt đầu cười trộm.

      "Lão. . . . . . Lão đầu? Cái nha đầu biết lễ phép này lại có thể gọi ta là lão đầu!"

      " gọi là lão đầu gọi ngươi là gì? Chẳng lẽ bảo ngươi là tiểu tử?"

      "Ngươi! Vương Gia ngài nhìn nàng, chút quy củ cũng hiểu, còn những lời ác ý đả thương người." Tần quản gia thấy lại nàng, lập tức tới trước mặt Hàn Hạo Thần muốn làm chủ.
      luongnhu96Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Bản nương phúc bạc*

      (*)Hạnh phúc mỏng manh

      " nương biết là thiên kim nhà nào? Tại sao lại mặc y phục như vậy, hơn nữa lại luôn miệng những lời xấu xa như vậy?" Hàn Hạo Thần cuối cùng cũng câu công đạo, Tần quẩn gia lúc này mới làm ra bộ dáng cáo mượn oai hùm dùng ánh mắt trừng nàng.

      Lạc Tử Mộng nhìn hai người bọn họ từ xuống dưới, sau đó lại cẩn thận suy nghĩ lại, vừa rồi nàng những lời xấu xa sao?

      "Có lầm hay ? Tại sao lời ta lão nhân đó là lời xấu xa? Lời ta ràng là sụ ...." Đột nhiên nhận được tín hiệu nguy hiểm trong con ngươi Tần quản gia, Lạc Tử Mộng lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Hắc hắc hắc, ngươi phải là lão đầu, ngươi chính là tráng niên, mặc dù tóc có trắng chút, nhưng mà nó thể ngươi là người thành thục, chắc hẳn ngươi thế thiếp thành đoàn đúng ? lúc tráng niên...."

      Nàng cúi đầu quan sát , cuối cùng cẩn thận rơi vào "Phía dưới" của , sau đó : "Được! Nhất định rất được! Trẻ tuổi khỏe mạnh!"

      "Tần quản gia chúng ta còn chưa có đón dâu đấy." Tiểu Đông cười đến nghẹn tiện chen vào câu, thiếu chút nữa bị ánh mắt của Tần quản gia giết chết.

      "Ngươi bị ngứa da sao?" Tần quản gia muốn đưa tay ra đánh Tiểu Đông, ai ngờ bị Tiểu Đông bắt được.

      Tiểu Đông lập tức nhân cơ hội lảng sang chuyện khác: "Trước tiên làm chuyện chính , chúng ta còn tên nương này là gì, từ đâu đến!"

      Nghe thấy lời của Tiểu Đông, bốn người bên trong phòng lại đem ánh mắt tập trung đến người Lạc Tử Mộng.

      " tại ngươi nên khai báo ràng !" Hàn Hạo Thần vẫn gương mặt lạnh lùng như vậy.

      Nhưng Lạc Tử Mộng lại biết nên giải thích với bọn họ như thế nào, cũng thể mình đến từ thế kỷ 21 được? Nếu như vậy, bọn họ nàng tinh thần thất thường, Lạc Tử Mộng bắt đầu chậm rãi giải thích với bọn họ, dù sao người ở dưới mái hiên thể cúi đâu, mặc dù tình nguyện nhưng cũng thể : "Ta tên là Lạc Tử Mộng."

      "Tên rất hay!"

      đợi Lạc Tử Mộng tiếp, Tiểu Đông kêu lên, ngược lại dọa Lạc Tử Mộng sợ hết hồn.

      là có tố chất thần kinh!

      Lạc Tử Mộng, tiếp tục : "Ta tên là Lạc Tử Mộng, ta đến từ..." len lén liếc nhìn Hàn Hạo Thần cái sau đó ánh mắt lóe lên, biết nên mở miệng như thế nào. "Chỉ nhớ được từng đó thôi."

      "Ngươi nhớ gì? Hay căn bản ngươi muốn ?"

      Lời của Hàn Hạo Thần lập tức khiến Lạc Tử Mộng lập tức giận đứng lên: "Này! Ngươi có hiểu tin tưởng là gì hay vậy? là đa nghi!"

      Thiệu Tần hiểu mới vừa rồi còn rất tốt, tại sao Thần Vương vừa hỏi xong, nàng lại cùng tranh cãi. Hình như chính là muốn chọc giận vậy, nha đầu này can đảm .

      Hàn Hạo Thần thở cũng ra hơi, từ đến lớn chưa bao giờ chịu cơn tức giận nào như thế này.

      "Tin tưởng phải đối với người quen biết." Hàn Hạo Thần cũng ném lại câu.

      "Người quen biết? nghe ta là ân nhân cứu mạng của ngươi." Lạc Tử Mộng dịu dàng mỉm cười, chuyện này nàng cũng quên, hôm nay trong người có đồng nào lại đến đất nước xa lạ, bắt được chỗ sơ hở của để nhờ cậy, nàng chết ở nơi đất khách quê người này mất.

      Nghe được câu này, Hàn Hạo Thần lại lên tình cảnh mất mặt chỗ đua ngựa, nhưng vẫn quyết định nhắm mắt làm ngơ.

      "Tần quản gia, mang Lạc nương đến phòng khách." Hàn Hạo Thần thuận miệng phân phó Tần quản gia.

      "Dạ! mời nương."

      "Phòng khách? Chẳng lẽ ta phải ở nơi này sao?" Lạc Tử Mộng ngây thơ hỏi.

      Hàn Hạo Thần nghe vậy cúi đầu đưa mắt nhìn nhàn nhạt mở miệng: "Chẳng lẽ ngươi muốn thị tẩm?"

      Lạc Tử Mộng sững sờ, nàng nhớ TV bỏ có chiếu qua đoạn ngắn thị tẩm, chính là đem nữ nhân tắm rửa sạch từ đầu đến chân sau đó dùng tấm lụa đỏ quấn quanh người, sau đó khiêng như khiêng con heo đến tẩm điện của hoàng đế, chẳng lẽ trong vương phủ cũng có quy củ này? Hơn nữa thị tẩm phải chỉ có phi tử mới làm sao?

      Trong đầu linh hoạt lập tức cách xa Hàn Hạo Thần trượng.

      "Ta nghĩ ra vẫn nên ngủ ở phòng khách thích hợp hơn, cái chuyện thị tẩm....Bản nương phúc bạc chịu đựng nổi, ngươi tìm người khác làm đối tượng tiết dục ."
      Last edited: 14/5/15
      luongnhu96Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8:
      Tầm Mộng cư xong, Lạc Tử Mộng hấp ta hấp tấp kéo Tần quản gia toàn thân đổ mồ hôi lạnh ra ngoài, để lại ba người ở bên trong ngẩn người, giương mắt, ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của nàng. Điều khiến Thiệu Tần và Tiểu Đông kinh ngạc hơn cả, là Thần
      Vương cũng có lúc tính khí tốt như vậy sao? Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ rằng lửa giận sớm ngút trời.

      Thiệu Tần thầm bội phục Lạc Tử Mộng, thầm nghĩ nàng ta gan dạ sáng suốt, dạng tầm thường khó có thể so sánh được, có thể là thế gian hiếm có.

      Tần quản gia sắp xếp mọi việc cách nhanh chóng kĩ càng, trước giờ luôn dựa vào việc đoán ý qua lời và sắc mặt của Hàn Hạo Thần mà làm việc. Vì vậy Tần quản gia dẫn Lạc Tử Mộng tới gian phòng khách gần chỗ Hàn Hạo Thần nhất. Nơi này mỗi ngày đều có người quét dọn, cho nên trong phòng luôn sạch , gọn gàng. Lạc Tử Mộng nhìn bài trí chung quanh căn phòng, hơi nhíu mày. Thế nào mà nàng lại cảm thấy nơi này u, lạnh lẽo.

      "Buổi tối các ngươi chỉ thắp cây nến thôi sao?" Lạc Tử Mộng mở miệng, hỏi.

      Tần quản gia ý tứ của nàng là gì, vì vậy thử dò xét, hỏi: " nương cảm thấy có gì chỗ nào ổn? Nếu như nương cảm thấy thắp cây nến đủ ta sai người đem đến vài cây nữa cho ."

      Lạc Tử Mộng cười lạnh, đường đường là vương phủ, ở đây phân biệt cấp bậc chứ?!

      Nàng nhìn quanh bốn phía cái, cuối cùng hỏi: " ra việc thắp hay nhiều cây nến phải là vấn đề quan trọng..."

      " nương mời ."

      "Nếu ta nghĩ muốn nhà cầu làm thế nào bây giờ?"

      "À?"

      Nàng hoàn toàn bị đánh bại, điều này nghe mà cũng hiểu sao. Được rồi, có lẽ nàng nên hơn, có thêm chút hình ảnh minh họa càng tốt.

      "Ý của ta là, nếu như mà ta muốn "ừ" hoặc là "xuỵt xuỵt" làm thế nào? phải ngươi định để cho ta ngay tại chỗ giải quyết đấy chứ? Rất thúi à nha."

      Mỗi câu của Lạc Tử Mộng đều khiến cho Tần quản gia kinh ngạc thôi: "Ý tứ của Lạc nương là....giải quyết đại tiểu tiện?"

      "Ách...Đúng, chính là nó."

      Tần quản gia cũng bị nàng cho hết ý kiến, giải quyết đại tiểu tiện liền giải quyết đại tiểu tiện, vậy mà nàng ta chỉ "Ừ" cùng "Xuỵt xuỵt".

      Tần quản gia xấu hổ cười : "Lạc nương, sau khi ra khỏi nơi đây thấy ngã rẽ liền quẹo sang bên trái, sau đó di chuyển về phía trước vài bước là có thẻ thấy nhà xí rồi."

      "Cái gì mà quẹo phía bên trái rồi lại di chuyển thêm vài bước, đợi đến khi tìm được nhà xí của các người, đoán chừng ta cũng giải quyết luôn ở quần rồi."

      Tần quản gia vừa nghe thấy, thiếu chút nữa bị hơi hít phải phá hỏng cổ họng.

      Nàng nhìn Tần quản gia cau mày, hỏi: "Vậy Vương Gia nhà các người giải quyết chuyện này ở nơi nào?"

      "........."

      "Ý ta là giải quyết đại tiểu tiện!"

      "Khụ khụ khụ!" Tần quản gia đầu đầy hắc tuyến, ho khan tiếng: "Đương nhiên là có nhà xí dành riêng cho vương gia."

      Qủa nhiên, đối xử với vương gia cùng người khác giống nhau.

      Lạc Tử Mộng bất đắc dĩ thở dài sâu, nàng quen với cuộc sống ở thế kỷ 21 người với người bình đẳng với nhau. Đột nhiên tới nơi này, khắp nơi đều coi trọng địa vị, lại là xã hội cổ đại trọng nam khinh nữ, sợ rằng về sau nàng khó sống ở nơi này.

      Theo lời Tần quản gia , Hàn Hạo Thần là người chỉ dưới người mà vạn người, xem ra nàng nên đắc tội với tốt hơn, tìm cơ hội tốt liền chốn khỏi nơi này, nàng phải bảo toàn tính mạng mới tìm được cách quay trở về thé kỉ 21 được.

      "Nếu Lạc nương có điều gì phân phó, lão nô xin cáo lui!" Thái độ của Hàn Hạo Thần đối với Lạc Tử Mộng luôn dễ dàng tha thứ, cho nên Tần quản gia đói với nàng dám bất kính.

      "Chờ chút!" Đột nhiên Lạc Tử Mộng bắt lấy cánh tay của Tần quản gia, : "Quản gia, ngài quản gia trẻ tuổi của ta, ngươi có thể đổi cho ta căn phòng khác sáng sủa hơn được hay ? Nơi này u quá, là đáng sợ a."

      Tần quản gia bị Lạc Tử Mộng hỏi nhiều như vậy, có chút phiền lòng, kiên nhẫn.

      "Sáng sủa hơn đúng ? Có!"

      "Nơi nào?"

      "Tầm Mộng cư."

      "À? Cái tên dễ nghe như vậy, hẳn điều kiện, chỗ ở đến nỗi tệ chứ?"

      "Hẳn là tệ, quả có thể là Thánh Địa ở nhân gian."

      "Vậy mau mang ta ." Lạc Tử Mộng hăng hái hẳn lên.

      "Có thể, chỉ có điều đó là tẩm điện của Chính Vương phi, chờ ngươi làm Chính Vương phi hãy ."

      "Chính Vương phi? Ý ngươi là.... thành thân?"

      "Ha ha! Vương Gia ngài....chưa lập gia đình", ánh mắt Tần quản gia chợt lóe lên, hình như có điều gì khó nên lời, cuối cùng hình như tìm được lời giải thích hợp lý, : "Thần Vương điện hạ nhiều năm liên tục chinh chiến, cho nên chưa lập gia đình, chỉ là dựa theo quy củ, 'Tầm Mộng cư' là nơi dành cho vương phi tương lai." Tần quản gia cố gắng giải thích.
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      luongnhu96Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Vương Gia cùng Tướng quân phát sinh chuyện?


      "Ồ! biết!" Lạc Tử Mộng như nhìn thấu lời của , nàng cũng truy hỏi nhiều nữa, chẳng lẽ ở đây có tình thể cho ai biết?


      Nghĩ tới việc Thần vương đến giờ vẫn chưa thành hôn khẳng định là có nguyên nhân sâu xa khác, có lẽ nào.......Ha ha ha!!! Lạc Tử Mộng cười thầm.


      Nhiều năm liên tục chinh chiến, phải là ngày ngày tiếp xúc rất nhiều với binh lính hay sao? Vậy bởi vì gặp gỡ quá nhiều nam nhân trong thời gian dài, mà bị đồng tính luyến ái đấy chứ? ha ha ha.....


      Khó trách mới vừa rồi, nàng thấy tên đại tướng quân kia đối với liếc mắt đưa tình, chừng giữa hai người bọn họ có chuyện khó . Hoặc là đại tướng quân đó tiếp xúc nữ nhân nhiều giờ muốn thay đổi khẩu vị.


      Tần quản gia thấy Lạc Tử Mộng suy nghĩ đến thất thần, liền len lén rời khỏi phòng.


      Lạc Tử Mộng hỏi quá nhiều vấn đề, nếu mau chóng rời , chỉ sợ khi nàng hỏi đến, phải giả bộ bất tỉnh may ra mới thoát được.


      "Tần quản gia...Ôi chao? Ngươi đâu rồi?" Lạc Tử Mộng vừa quay đầu lại, cư nhiên thấy bóng dáng Tần quản gia đâu.


      Lão già này, quả nhiên so với người trẻ tuổi chạy còn mau lẹ hơn nhiều.


      Nhưng là nàng đối với chuyện Vương gia cùng vương phi phân hai gian phòng để ở cũng có ý kiến gì, chẳng lẽ muốn có gian riêng?


      Bất quá nghĩ lại phen, nam nhân ở cổ đại đều là tam thê tứ thiếp, cũng thể ở chung phòng được? Nếu như vậy, nào còn có chuyện người ta đem thê tử khiêng tới khiêng đưa đến trước mặt , để cho hưởng thụ niềm vui thú.


      Lạc Tử Mộng chỉ có thể cảm thán, nữ tử ở cổ đại có bao nhiêu bất hạnh, việc duy nhất mỗi ngày có thể làm là chờ đợi ông trời rủ lòng thương xót, để cho trượng phu của mình đến chỗ các nàng qua đêm. giống như ở thế kỉ 21, các nàng có thể đuổi trượng phu tới phòng khách ngủ.


      Bất đắc dĩ cũng còn biện pháp khác, hôm nay người nàng có đồng nào, trừ chỗ này ra, đúng là có chỗ để rồi.


      Nàng xoay người đóng cửa phòng lại, ngáp cái, tuy trời còn sớm, nhưng khi nhìn ánh trăng ở bên ngoài, nàng lại cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nhưng khi Lạc Tử Mộng quay đầu lại nhìn thấy ánh nến chập chờn, bóng của các đồ vật trong phòng phủ xuống, nàng bị dọa sợ, cả người khẽ run rẩy, lập tưc chui vào trong chăn.


      " có quỷ đấy chứ? Chỉ là có cũng có gì kì lạ, nơi này chính là đồ cổ ngàn năm a....."


      Bị dọa cho hoảng loạn, Lạc Tử Mộng mơ mơ màng màng ngủ thiếp .


      Sáng sớm.


      Đột nhiên nàng nghe thấy giọng dịu dàng như nước ngừng kêu lên: "Lạc nương! Lạc nương!"


      Nàng mơ màng phất phất tay: "Ghét, ta còn muốn ngủ, trừ tiền lương, trừ tiền lương , chớ quấy rầy ta!"


      nghe thấy thế sững sờ, sau đó lắc đầu cái lại nhàng kêu lên: "Lạc nương, Lạc nương , mau dậy !"


      Đáy lòng Lạc Tử Mộng run lên, phải là gặp quỷ chứ?


      "A!" Nàng đột nhiên hét to tiếng :"Các ngươi bắt lầm người rồi, ta phải người nơi này, ta muốn chết a!"


      Đợi sau khì nàng tỉnh lại, mới nhìn đến người trước mặt, nữ hài tử kinh ngạc đứng cách nàng hai thước nhìn nàng. Lạc Tử Mộng cười cười xấu hổ, mới vừa rồi giọng của nàng gần vậy, bây giờ nhìn đến nàng đứng cách xa như vậy, hẳn là bị nàng dọa sợ rồi.


      "Lạc nương........... có sao chứ?" run rẩy hỏi.


      "Ách.... có việc gì, chỉ là gặp ác mộng, ta có thói quen ngủ ở nơi xa lạ như vậy, ha ha!" Lạc Tử Mộng thầm le lưỡi cái, nàng cũng muốn cùng đứa bé kia nhiều, mới vừa rồi nàng còn cho là quỷ sai tới bắt nàng Địa phủ chứ?


      Chỉ là kể từ sau khi tỉnh lại, nàng cứ có cảm giác rất lo lắng, giống như có chuyện gì may xảy.


      "Đúng rồi, sớm như vậy ngươi kêu ta làm gì?" Lạc Tử Mộng nhìn ra phía ngoài sắc trời như vậy chắc giờ mới sáu giờ sáng, phải làm cũng sớm như vậy, tối hôm qua vất lắm nàng mới ngủ được, kết quả vừa ngủ được bao lâu liền bị nàng ta đánh thức, nàng vẫn còn buồn ngủ mà.
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :