1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: (4)

      Lạc Tử Mộng trong lòng bấm tay tính toán, chỉ mỗi hỉ nương và thái y hết hai trăm lượng, toàn bộ hạ nhân trong vương phủ hạ tiêu hết bao nhiêu tiền đây? Hàn Hạo Thần này, cũng biết quản lý, cứ tiêu tiền như nước như vậy, cho dù có Núi Vàng Núi Bạc cũng có lúc hết!

      Nhưng mà vừa rồi “Hôm nay đại hỉ” khiến lòng nàng rung động, xem ra vẫn luôn để ý đến việc nàng bị trúng độc, nàng giải trừ hết độc khiến rất vui, điều này khiến nàng có cảm giác vui sướng thể nào diễn tả được.

      Bên trong tân phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, thanh huyên náo lúc đầu lập tức được thay thế bằng tĩnh lặng.

      nhàng vuốt ve mái tóc trán nàng: "Bây giờ có việc gì nữa chứ?"

      Ánh mắt nàng di chuyển sang hướng khác ho tiếng, sau đó mỉm cười : "Vâng, sao nữa rồi!" Hàn Hạo Thần hiếm khi cười lớn, mà Lạc Tử Mộng cũng là lập tức nhào vào trong ngực của cảm khái, "A. . . . . . Cảm giác có thể chuyện rất tốt! Mấy ngày nay ta kìm nén sắp hỏng rồi! Cho dù có người mắng ta, ta cũng chỉ có thể nghe, khó chịu chết được!"

      "Người nào mắng nàng?" nghe vậy lập tức cau mày lại nhìn nàng, bất kể nàng làm cái gì, có ai có tư cách mắng nàng câu, ai cũng có tư cách.

      Lạc Tử Mộng ngờ phản ứng của lớn như vậy, đành phải khai hết tình xảy ra mấy ngày hôm trước: " ra cũng phải mắng ta..., chỉ là ở trong cung Lan phi với ta ít chuyện về chàng."

      "Chuyện gì?"

      "Nàng . . . . . . Chờ đến sang năm, Hoa Thiên Nhụy đến tuổi xuất giá, trước đây chàng thương nàng ta nhưng tuổi còn nên chưa lấy nàng, đợi sang năm chàng xin tứ hôn, hơn nữa ta là chính thất cần phải chuẩn bị tất cả, trong lòng chàng Hoa Thiên Nhụy là bảo bối nên cần quan tâm đến mọi việc trong vương phủ, chỉ cần ở bên cạnh chàng chiếu cố chàng là được."

      "Ăn bừa bãi!" Hàn Hạo Thần tức giận mắng câu

      Lạc Tử Mộng lập tức ngồi yên, nhảy dựng lên tức giận trừng mắt nhìn : "Chàng tin ta?"

      Hàn Hạo Thần ý thức được lời của mình làm cho nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ta phải nàng năng bậy bạ, ta Lan phi."

      "Chàng như vậy? Vậy tại sao nàng lại có thể tưởng tượng được sinh động như vậy chứ?" Nàng vẫn còn hơi nghi ngờ. Dĩ nhiên, nàng có thể nghi ngờ , nhưng mà thể nghi ngờ nàng.

      Hàn Hạo Thần bước tới nắm lấy vai nàng nhìn vào khuôn mặt tức giận của nàng mỉm cười: "Trong cung nữ nhân am hiểu nhất phải là diễn trò hay sao? chuyện cách sinh động có gì kỳ lạ chứ? Nếu là trái lại thành cảnh tượng đặc sắc quá rồi."

      trong lời của ý nghĩa khác khiến Lạc Tử Mộng giật mình, mặc dù Hàn Hạo Thần từng là hoàng tử, bây giờ là Vương Gia, nhưng nàng có cảm giác bài xích người trong cung, dường như là chuyện gì đó mà nàng biết, nhưng lại muốn .

      Có điều mỗi người trong lòng đều tồn tại bí mật? muốn , nàng cũng muốn truy hỏi đến cùng, nếu đến lúc thời cơ chín muồi, chỉ cần nàng nhắc đến tự nhiên trả lời nàng. Nàng tin tưởng chỉ cần hai người tin tưởng lẫn nhau, có thể đến cuối con đường.

      đến mọi việc trong cung, nàng lại có cảm giác khí có chút đè nén, Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần chút, thấy của sâu xa, nàng vẫn nhịn được hỏi lại: "Chàng lấy nàng ta?"

      Hàn Hạo Thần nhíu mày: "Đúng vậy"

      "Ưmh. . . . . ." Nàng suy nghĩ chút lại hỏi, "Vậy người khác sao? Có phải sau này vẫn lấy người khác nữa?" Mặc dù lúc trước cam kết với nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nàng lại muốn nghe lại lần nữa.

      Thế nhưng lại cố lảng tránh: "Người khác ở đâu ra chứ?"

      Lần này nàng bắt đầu sốt ruột: "Bây giờ có nghĩa là về sau có, nếu như có nữ nhân vừa hiền lành vừa đẹp xuất trước mặt chàng, vậy chàng có thể thay đổi ?"

      "Làm sao lại có nhiều nếu như vậy?" rất bội phục trí tưởng tượng của nàng, thể nào chuyện tình cảm với được với nàng.

      Nhưng nàng vẫn nhất quyết tha: "Vậy nếu có sao?"

      Điều nàng muốn nhất chính là cảm giác an toàn, từ xưa đến giờ nữ tử luôn lòng si mê những kẻ bạc tình, mặc dù nàng hiểu đạo lý này, nhưng nàng là người ở thế kỷ 21, làm sao có thể tiếp thu nhận được cảnh cùng người khác chung chồng?

      Trượng phu của mình tối hôm trước cùng nữ nhân khác cùng giường chung gối tình ý triền miên, sau đó lại cùng ngươi ở giường hô mưa gọi gió, tình cảnh như vậy vừa suy nghĩ chút khiến người ta sởn tóc gáy.

      Thấy nàng có ý định bỏ qua, Hàn Hạo Thần cười nhàng lắc đầu, loại tình thần này của nàng nếu để chất vấn phạm nhân và mật thám ngược lại làm cho người ta thú nhận kiêng kỵ. Chẳng qua nếu như trả lời, tối này quá yên tĩnh .

      bất đắc dĩ nhéo mũi của nàng cười : "Nếu như có cũng cần, như vậy được chưa?"

      Nàng con cười thầm: "Như vậy còn được." Đáp án này cuối cùng khiến cho nàng hài lòng, ai biết được câu tiếp theo của nàng lại khiến vẻ mắt hắc tuyến, "Chàng nếu dám cưới tiểu thiếp, cẩn thận nửa đêm ta thiến chàng."

      Câu của nàng khiến Hàn Hạo Thần tự chủ được nhìn nửa dưới của mình, dường như có cảm giác có luồng khí lạnh từ dưới thân chậm rãi xông lên.

      Thấy nàng tháo trang sức đầu và giá y xuống, toàn thân nhàng đến bên giường ngáp cái, từ từ tiến tới bên tai nàng, dùng thanh cực kỳ mập mờ nới: " như vậy, chẳng lẽ nàng muốn làm quả phụ rồi à? Vậy phải là nàng tự trừng phạt bản thân sao?"

      Ai ngờ lạc Tử Mộng nhún vai cái xoay người tới bên giường : " đời nam nhân nhiều như vậy, tại sao ta lại có thể vì nam nhân có tình cảm với ta mà làm quả phụ? Ta cũng phải là Tần Hương Liên."

      Người phía sau giận tái mặt con ngươi nguy hiểm nheo lại: "Nàng nàng còn có thể tìm người khác?"

      Nàng thoải mái nằm lên giường dặn dò: "Chàng dám tìm nữ nhân khác, ta cũng thiến chàng rồi tìm nam nhân khác."

      Được rồi! Hàn Hạo Thần còn cách nào khác nàng đối với chuyện này rất kiên trì, phải hướng về phía nàng đảm bảo: "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" cũng phải là suông, cho nên cũng bao giờ có nữ nhân hay nam nhân khác nữa.

      Hôm nay đêm động phòng hoa chúc, khắc xuân tiêu, cần gì phải lãng phí thời gian những chuyện có khả năng đó chứ.

      Lạc Tử Mộng chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng sột sột soạt soạt, sau đó bên phía bên cạnh giường lún xuống, sau đó bàn tay bắt đầu dao động người nàng.

      "Làm gì vậy!" Nàng vuốt ve tay của cả người lại dịch vào phía bên trong dường.

      Hàn Hạo Thần cũng xê dịch theo hướng nàng, sau đó tiến tới bên tai nàng thầm : "Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. . . . . ."

      "Vậy thế nào?" Lạc Tử Mộng tức giận đáp lễ câu. Hai người cũng phải là lần đầu tiên, cái gì mà đêm động phòng hoa chúc, hai lần trước đều làm hại nàng mệt rã rời, nàng bây giờ đối với phương diện kia đúng có cách nào chống đỡ được.

      Lời của nàng khiến cho nhất thời cứng họng.

      Như thế nào? Đương nhiên là làm chuyện xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng rồi ! Chẳng lẽ hai người còn có thể ngủ hay sao? là nam nhân bình thường có đầy đủ tinh lực, mỹ nhân như hoa như ngọc ngay bên cạnh làm sao có thể làm Liễu Hạ Huệ, trừ phi có hai khả năng, , hai là "Phía dưới" hỏng rồi!

      Mà hai loại khả năng xảy ra ở người của .

      nhàng được cũng chỉ có thể đến Bá Vương ngạnh thượng cung rồi, đối với phương diện này phải là người có kinh nghiệm bình thường, lần đó nàng mãnh liệt cầu cần phụ trách, phải đều dùng chiêu như vậy sao?

      nhếch môi cười, đột nhiên nghiêng người đè lên người của nàng, tiếng kêu sợ hãi chưa kịp vang lên, môi của che kín môi nàng nuốt tiếng kêu của nàng vào trong bụng.

      Lạc Tử Mộng trong lòng thầm mắng, người này dùng cách này đến nghiện rôi, xem ra vẫn cho rằng dùng chiêu này có thể chế phục được nàng? Nếu cứ như vậy làm sao biết quý trọng?

      Hạ quyết tâm, nàng ra sức khẽ cắn , chỉ nghe tiếng kêu buồn bực truyền ra khỏi căn phòng.

      Bên ngoài tân phòng, quản gia, Thiệu Tần, Tiểu Đông và Liên Vân bốn người vẫn len lén nghe, lại nghe thấy tiếng kêu của Hàn Hạo Thần, mọi người đều hiểu tại sao.

      Tần quản gia khó hiểu sờ sờ đầu nghi ngờ : "Quái! Lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng kêu của tân lang truyền ra khỏi phòng!"

      Tiểu Đông đột nhiên giọng cười hắc hắc: "Chẳng lẽ là vương phi của chúng ta quá lợi hại, cho nên Vương Gia chúng ta chống đỡ được?"

      "Ngươi bậy bạ gì vậy ?" Liên Vân đỏ mặt dùng cành cây chọc chọc vào đầu , " ra những lời này sợ người ta chê cười."

      Thiệu Tần thực hiếm khi hiếu kỳ như vậy ngừng nhìn quanh, trong miệng còn thầm : "Tiểu Đông cũng có chút ít đạo lý, đến bây giờ vẫn chưa nghe được động tĩnh của Vương phi, giống như bây giờ có bất cứ động tĩnh gì."

      "Chẳng lẽ bọn họ ngủ rồi hả ? thể nào?" Tần quản gia bám ở cửa cố gắng ngó vào trong, biết cái gì cũng nhìn được, nhưng vẫn muốn nhìn thấy được gì đó, lát dùng mắt nhìn, lát dùng tai nghe, nhưng mà cái gì cũng nghe thấy được. Bất đắc dĩ vỗ vỗ tay áo bỏ qua, "Thôi, ta ngủ trước đây, nghĩ đến Vương Gia trẻ tuổi thể lực dồi dào như vậy, mà đêm động phòng hoa chúc lại. . . . . ."

      Đám người Thiệu Tần và Liên Vân, Tiểu Đông nhìn quản gia rời cũng rời theo, trước khi ánh mắt còn tràn ngập thất vọng, còn nghĩ rằng hôm nay nghe được thanh kịch liệt.

      ở trong tân phòng, Hàn Hạo Thần buồn bực sờ sờ đôi môi, kết quả bị nàng cắn nát, đúng là ác độc. Mà thính giác của luôn luôn bén nhạy, lời của Tần quản gia lại nghe sót câu nào, Tần quản gia lúc gần câu kia ràng nghi ngờ đêm tân hôn được.

      Lần này có khả năng bị đồn đãi là có khả năng nên mới cưới vương phi thay mình trông phòng.

      Mà quay đầu nhìn lại, nàng lại ở bên cạnh nhìn cười trộm.

      " biết thần vương phi bây giờ hài lòng chưa?" Hàn Hạo Thần nằm xuống sau đó câu.

      Lạc Tử Mộng quay đầu nhìn lại, màu đỏ tấm màn phản xạ lại , gương mặt của rất tuấn mĩ, nhưng mà câu vừa ra kia lộ ra bất đắc dĩ và uất ức. Xem ra buồn bực, đêm động phòng hoa chúc động phòng, mà ngoài cửa Tần quản gia lại lầm tưởng có khả năng bất lực, cũng khó trách có vẻ mặt như vậy.

      "Thần Vương điện hạ tức giận?" nàng dich đầu tiến đến gần tai nghịch ngợm trêu đùa. Nhìn môi vẫn còn lưu lại dấu răng, nhịn được khẽ cười.

      "Còn cười!" Hàn Hạo Thần giận rồi, "Như thế rất tốt, sáng sớm ngày mai để cho người ta nhìn thấy, chừng ra thành dạng gì."

      Nàng lại cười rực rỡ thêm: " ngờ Thần Vương điện hạ cũng sợ lời đồn đại? phải bị người ta đam mê nữ sắc chỉ đam mê đoàn tụ cũng ngại mà?"

      "Bổn vương sợ, chỉ có điều thần vương phi cũng sợ lời đồn đãi sao?" giận quá hóa cười.

      Lạc Tử Mộng suy nghĩ chút, cũng hiểu lắm ý câu này của . Thấy sáng vẻ nàng ngây thơ, Hàn Hạo Thần đột nhiên khẽ cười: "Nếu để cho người ngoài nhìn thấy môi ta bị cắn nát, nhất định cho rằng thần vương phi vì Thần vương gia cho động vào người, cho nên trong cơn tức giận liền trả thù lại cắn ta bị thương, nàng xem là Thần vương gia nên sợ lời đồn đãi hay Thần vương phi nên sợ đây?”

      Câu này khiến Lạc Tử Mộng bối rối.

      Suy nghĩ kỹ lát nàng mới bỗng nhiên hiểu ra, như vậy chẳng phải khiến người khác nghĩ rằng nàng vì hoan ái mà thẹn quá thành giận sao?

      "Như vậy, thân là Thần Vương phi ta chẳng phải mang tiếng sắc nữ sao, vang danh là hãn thê?" Nàng còn cười, là muốn tức chết .

      "Nếu Mộng nhi ngại. . . . . ."

      còn chưa dứt lời, Lạc Tử Mộng lại nằm ở người đem môi che kín miệng, bất ngờ nàng đảo ngược lại khiến Hàn Hạo Thần bất ngờ, nụ hôn của nàng sâu, chỉ che ở môi của , mà lưỡi của nàng nhàng liếm láp vết thương bị nàng cắn.

      Cảm giác ấm áp giống như hòn đá quăng vào mặt hồ tĩnh lạng, dục vọng có kìm nén giờ phút này lại bắt đầu rục rịch chộn rộn. Tay tự giác vòng chắc eo của nàng, lúc muốn hôn trả lại nàng lại tách ra.

      "Còn đau ?" Nàng nháy mắt hỏi.

      Đánh cái tát rồi cho ăn miếng tạo biết nàng học được từ chỗ nào, nhưng mà như vậy lại khiến cho thích buông tay. Cũng quản nàng có đồng ý hay , Hàn Hạo Thần bỗng chốc xoay người bổ nhào lên nàng, trả thù đem lưỡi của nàng mút thỏa thích trong miệng, xem nàng làm sao mà cắn, nếu cắn chẳng phải cắn trúng đầu lưỡi nàng?

      Lạc Tử Mộng cũng cảm thấy có ý xấu, nhưng lúc này đây nàng cũng tiếp tục tránh nữa, liền mặc kệ hôn nàng, bởi vì vừa rồi nhìn tuấn nhan qua ánh nến đỏ, nàng lần nữa động lòng với .

      Bản lãnh của chính là như vậy, bất kẻ lúc nào quan sát kỹ , cũng có thể khiến cho trái tim người khác rung động. Mà cảm giác của đối với nàng phải như thế, từ lần đầu tiên bắt đầu thấy nàng, bị nàng chiếm trọn trái tim.

      Đêm động phòng hoa chúc, nàng đẹp đến mức khiến mê mẩn, ở người nàng miệt mài lúc lâu, đên lúc nàng mê man mới bắt đầu ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

      Ngủ thẳng nửa đêm, nàng dường như liên tục mơ thấy ác mộng, ngừng kêu "Phong", cũng ngừng kêu " " .

      Đối với nàng, ra quá hiểu , chỉ là bởi vì nàng, cho nên mới bất chấp tất cả cưới, mặc kệ thân phận của nàng là gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh , tin tưởng ngày nào đó có thể làm cho trong những giấc mơ nàng gọi tên . Mặc kệ thân phận thực của nàng là gì, chỉ cần nàng là nàng là tốt rồi.

      Dù là nàng là mật thám. . . . . .

      ra cái ý nghĩ này phải chưa từng nghĩ qua, từ lúc mới bắt đầu tin nàng là mật thám, bởi vì cảm thấy ai phái mật thám khả ái hề có tâm cơ gì làm mật thám cả, còn muốn bù đắp thêm cho nàng, nhưng sau khi Hô Diên Phong xuất , nàng lần đầu tiên nàng mở miệng quát tên "Hô Diên Phong", liền bắt đầu có điều nghi ngờ, nhưng ngay cả có nguồn động lực thôi thúc như vậy, nhưng cho dù nàng là mật thám, cũng luyến tiếc khi đem nàng giữ bên người.

      nghĩ điên rồi, sau khi nàng bất chấp tất cả như kẻ điên, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.

      Sáng sớm tỉnh lại, nàng dụi dụi con mắt, cảm thấy bên ngoài ánh sáng chiều vào, nàng hơi híp mắt duỗi lưng cái, lại phát Hàn Hạo Thần còn nằm bên cạnh nàng, sao kỳ vậy, bình thường phải vẫn dậy sớm sao?

      Lật người lại nằm ở giường ngửa đầu nhìn , nàng cảm thấy mình sắp biến thành hoa si rồi, tại sao lại có cảm giác càng ngày càng dễ nhìn?

      Dùng ngón tay nhàng chạm vào lông mày của , vừa dày lại dài, lại chạm qua mũi của , cứng rắn góc cạnh, lại vẽ lên hình dàng của , thể bắt bẻ điều gì, tiếp tục qua bờ môi của , mỏng mà hấp dẫn. Chỉ là môi có vết cắn. . . . . . hình như rất sâu.

      Nàng cúi người xuống đặt môi mình lên môi , nhàng dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương của . Ai ngờ ngang hông bỗng nhiên căng thẳng, cả người nàng bị giữ chặt, muốn ngẩng đầu lên, sau đầu cũng bị đè lại, khiến cho nàng thể động đậy.

      Người này lại có thể giả bộ ngủ!

      Ý thức được vấn đề này, Lạc Tử Mộng hối hận lúc nãy còn đồng tình với vết thương môi , nàng há mồm cắn mội cái nữa, ai ngờ sớm có phòng bị, khuấy lưỡi của nàng nuốt vào trong miệng , nếu là nàng khẽ cắn, trở thành "Cắn lưỡi tự sát" mất.

      Nếu dùng thủ đoạn như vậy nàng chết rất thảm, có lẽ ngay cả mình chết thế nào cũng biết.

      Dưỡng khí dần dần bị hút hết, nàng bị hôn suýt chút nữa tắt thở, hai cái tay càng ngừng vùng vẫy, giống như đứa bé sắp chết đuối vùng vẫy phát ra tín hiệu với , Hàn Hạo Thần lúc này mới buông nàng ra.

      "O o. . . . . ." Nàng càng ngừng thở hổn hển vẻ mặt vô tội giơ tay đầu hàng, " làm nữa, ta sắp tắt thở rồi."

      Nhìn bộ dáng buồn cười của nàng, Hàn Hạo Thần lần nữa khẽ cười, kèm theo giọng khàn khàn từ tính, lọt vào trong tai nàng.

      Nam nhân tại sao lại dùng thanh mê người như vậy chứ? Nếu như bị nàng phát cười với nữ nhân khác như vậy, nhất định chết rất thảm.

      Sau khi tắm rửa rửa mặt xong, hai người phơi nắng ăn bữa trưa, hôm nay bọn họ dậy quá trễ, nhưng mà như lời Tần quản gia vừa rồi cẩn thận ra, tân hôn gắn bó như keo sơn là chuyện bình thường.

      Hàn Hạo Thần cũng theo thói quen của Lạc Tử Mộng ngồi ở trong đình viện cùng nàng cùng nhau dùng cơm trưa, điều này làm cho Lạc Tử Mộng có chút kinh ngạc, bởi vì nàng biết người cho tới bây giờ bởi vì người khác mà thay đổi bản thân, mà bây giờ lại vì nàng mà thay đổi.

      Ngày thứ ba là ngày lại mặt, Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần cùng nhau vào hoàng cung, nàng cảm thấy Hàn Hạo Hữu rất nể mặt Hàn Hạo Thần, để nàng xem hoàng cung như nhà mẹ đẻ.

      Nhưng lần này gặp Hô Diên Phong, nghe về Ngân Nguyệt quốc rồi.

      Nhưng lần này, trong lòng Lạc Tử Mộng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đúng lắm, nhưng lại được nguyên do tại sao. Nhưng nếu bây giờ gả cho Hàn Hạo Thần, nàng cũng nên suy nghĩ nhiều như vậy, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, mặc kệ trước kia như thế nào, nàng nên nắm chặt lấy những gì ở tại phải sao?

      Phu quân của nàng vừa tuấn tú lại phi phàm nên có rất nhiều người mơ ước, đến chỗ nào cũng có bao nhiêu ánh mắt theo dõi , nước miếng của mọi người như muốn “Bay thẳng xuống 3000 thước rồi". bọn họ nghĩ thân phận cung nữ ngày biến thành phượng hoàng, nhưng mà có chút hi vọng cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn có cảm xúc gì, hoàng cung phải là rất cần những màn tranh giành như vậy mới náo nhiệt sao?

      Đương nhiên, nàng cũng vậy, cũng có rất nhiều mắt nhìn nàng, nhưng mà. . . . . tên thái giám chết bầm này, "Phía dưới" còn mà còn dám nhìn lén nàng, thị vệ vừa rồi qua dáng vẻ tệ chút nào.

      À? ra người có dáng vẻ rất được kia là Cổ Doãn Hằng, thống lĩnh cấm vệ quân nước Hàn Vũ, lâu xuất hơn nữa lại ăn mặc như vậy cho nên nhận ra được.
      Đột nhiên, người bên cạnh dừng bước, Lạc Tử Mộng vẫn chưa phát giác vẫn cắm đầu về phía trước, cho đến đến khi cảm giác người bên cạnh còn, mới xoay người lại phát Hàn Hạo Thần trầm mặt xuống chắp tay đứng sau lưng nàng.

      "Tại sao lại ?" Nàng quay người lại đến bên cạnh .

      Hàn Hạo Thần chua xót câu: "Nhìn đủ rồi?"

      "Gì mà nhìn đủ rồi?" Nàng mở lớn mắt nhìn .

      " phải vừa rồi nhìn nam nhân khác rất hăng say ư?" Lời vừa ra khỏi miệng, vị chua càng đậm.

      ra là là ghen, khó trách lại bày ra bộ mặt thối như vậy.

      Nàng biết ra là cũng ghen, hơn nữa ghen tức lại còn nồng đậm như vậy, nhưng mà ăn dấm khiến cho tâm tình nàng tệ, cho thấy rất để ý nàng, nếu ghen, vậy được.

      Nàng kéo tay áo của cái, nghiêng đầu nhìn , cười vô hại: "Ai muốn nhìn người khác, chẳng qua là cảm thấy người kia quen mặt, suy nghĩ hồi lâu mới biết là Cổ Doãn Hằng Cổ thống lĩnh."

      Thấy vẻ mặt hòa hoãn hơn, nàng mới tiếp tục : "Hơn nữa vương gia của ta tuấn tú như vậy, làm gì có ai vượt qua được, muốn nhìn người khác băng xem chàng còn hơn?”

      Hàn Hạo Thần lúc này mới nhếch môi khẽ cười, nhưng nàng cầm chặt mặt của làm gì? Tại sao cảm thấy mình giống con nít để mặc nàng đùa nghịch? Chung quanh thái giám cung nữ và thị vệ qua hành lễ với bọn họ cũng tránh được nhìn lén vài lần.

      " nhanh , hoàng thượng và hoàng hậu chờ." Nàng là phong nhất định là mưa, lôi kéo tay của về phía Thiên Điện.

      Nhưng nhắc tới cũng thấy kỳ lạ , nếu là ngày thứ ba lại mặt nên đến điện của hoàng hậu mới đúng chứ, tại sao lại đến Thiên Điện của hoàng đế? Chẳng lẽ lần ngoài hoàng hậu còn có người khác? Hình như dự cảm gì đó chẳng lành kéo đến.

      Mới vừa mấy bước, bóng dáng của Cổ Doãn Hằng lại rơi vào tầm mắt của nàng, ra chức thống lĩnh này cũng rất bận, cữ nghĩ rằng chỉ cần lại trong hoàng cung, nếu có thích khách hô to tiếng "Bắt thích khách" là được.

      " nghĩ đến Doãn Hằng dáng dấp tệ." Nàng nhìn bóng dáng của thầm tiếng. Nhưng vừa dứt lời, cũng cảm giác có cảm giác luồng khí lạnh chui vào cổ áo nàng, khiến nàng nổi da gà.

      Ngước mắt nhìn vẻ mặt xanh mét của Hàn Hạo Thần, nàng vội vàng : "Nhưng đáng tiếc, đẹp hơn nữa cũng đẹp bằng Thần vương điện hạ của chúng ta.”

      Nhưng mà chiêu này hình như nàng sử dụng thành công rất nhiều lần, ít nhất lần này đạt hiệu quả, chỉ thấy trầm mặt chậm rãi mở miệng hỏi: "Vừa rồi nàng gọi là gì?"

      Lạc Tử Mộng suy nghĩ chút đáp: "Doãn Hằng, chẳng lẽ ta sai sao? Ta nhớ hình như tên như vậy mà."

      "Khi nào nàng trở nên thân thiết như vậy?"

      ra là là để ý chuyện này!

      Hoa TLạc Tử Mộng bĩu môi : "Vậy ngươi chàng và Hoa Thiên Nhụy thân thiết so? Nàng gọi chàng là Thần ca ca, chàng gọi nàng là gì?"

      Hàn Hạo Thần cứng họng. Đúng vậy, Hoa Thiên Nhụy từ thường xuyên đến phủ , nhưng vẫn xem nàng như muội muội, lại nghĩ nàng lại , với nàng rồi, còn cố ý giữ khoảng cách với nàng ấy, thể đem chuyện mấy năm trước tính vào chứ?

      "Thôi, ta đại nhân đại lượng so đo cùng với nàng, nàng rốt cuộc có hay ? trực tiếp trở về cũng được."

      xong câu cuối cùng lại biến thành lỗi của , có lúc Hàn Hạo Thần bội phục nàng nhanh mồm nhanh miệng, hai ba câu là có thể khiến người ta bối rối, sau này thẩm vấn phạm nhân để cho nàng làm, bảo đảm nhanh hớn gấp rưỡi.

      Chẳng qua người ta thường có câu? Ban ngày thể người buổi tối thể quỷ, nhắc đến ai gặp người đó. tới sau Thiên Điện , sắc mặt hai người đồng thời cứng đờ.
      Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 103: Chính thất cùng Tiểu Tam tranh đấu

      Lạc Tử Mộng hiểu, hôm nay là ngày lại mặt của nàng, tại sao Hoa Thiên Nhụy lại có mặt ở đây, chẳng lẽ nàng lại ảo tưởng, cho rằng hôm nay là ngày nàng ta và Hàn Hạo Thần lại mặt? Tuy nàng ta họ Hoa, cũng cần thiết phải hoa si triệt để thế này chứ?

      "Nhị đệ, Mộng nhi, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi." Hoàng hậu sai người đưa hai người bọn họ vào trong.

      "Mau ngồi xuống , nếu các ngươi đến nhanh có lẽ đồ ăn đều nguội lạnh hết cả rồi."

      Giờ Lạc Tử Mộng mới hiểu được tại sao lúc ăn trưa Hàn Hạo Thần chỉ sai người chuẩn bị vài món ăn, hóa ra hai người họ phải vào trong cung dùng bữa. Lạc Tử Mộng thấy ở đây ngoài Hàn Hạo Hữu cùng hoàng hậu, còn có Lan phi và Hoa Thiên Nhụy. Tình cảnh như vậy dù đồ ăn có ngon đến thế nào chăng nữa cũng khó có thể nuốt trôi, càng thêm đáng ghét hơn nữa là Lan phi lại hết sức nhiệt tình nghênh đón. Hàn Hạo Thần ngồi ở bên trái Lạc Tử Mộng, còn bên trái Hàn Hạo Thần lại là Hoa Thiên Nhụy. Chuyện ràng như vậy tất cả những người ngồi ở đây sao lại hiểu được dụng ý của Lan phi?

      Nàng thầm mắng câu, nhưng ở chỗ nhiều người như vậy, nên nàng gì, dù sao nàng cũng muốn duy trì hình tượng của Vương phi, nếu để người khác bắt được nhược điểm của nàng chắc chắn tìm cơ hội sinh .

      Lan phi nhìn lạc Tử Mộng cười nhàng: "Nghe trong đêm động phòng Thần vương phi có thể mở miệng chuyện rồi hả ?"

      Tin tức này truyền nhanh , nếu phải nàng biết Thần vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, chắc chắn nàng hoài nghi trong phủ có nội gián. Nhưng mấy ngày nay Hàn Hạo Thần đều ở trong vương phủ cùng với nàng, có lên triều, điều quan trọng là mấy chuyện này với các nàng, xem ra các nàng chỉ cần bỏ ra khoản tiền là có thể mua được tin tức từ mấy người làm trong Thần vương phủ.

      Ngược lại nàng muốn biết, ruốt cuộc tin tức này có thể bán được bao nhiêu tiền.

      "Hả? Có chuyện như vậy sao? Mộng nhi có thể chuyện được rồi? Tốt quá." Hàn Hạo Hữu vui mừng sai Phí công công gắp đồ ăn cho nàng, đây là vinh hiển gì sánh bằng.

      Hoàng hậu nghe Hàn Hạo Hữu vậy liền cười xòa đứng lên : "Đúng là trời cao che chở, ngày khác nhất định Bổn cung đến miếu dâng hương, cảm tạ Phật tổ phù hộ khiến Mộng nhi có thể chuyện lại được."

      Lạc Tử Mộng chỉ cười gì, nàng cảm thấy mấy người ngồi ở trước mặt nàng là dối trá đủ đường. Cảm tạ Phật tổ ư? Nếu Phật tổ linh nghiệm, sớm đem hai chị em nhà Hoa gia nơi khác rồi.

      Nhưng chuyện này ngay cả Hàn Hạo Hữu và hoàng hậu cũng biết, xem ra Hoa Thiên Lan đúng là có bản lãnh.

      Nhìn dáng vẻ của nàng như muốn xác nhận thực, Lạc Tử Mộng nở nụ cười nhìn nàng : "Đúng vậy, ta có thể lại được đúng là nhờ phúc của Lan phi nương nương."

      "Hả? Sao lại là nhờ phúc của Bổn cung? Đó là do số mệnh của Thần vương phi tốt, nếu sao lại có thể gả cho Thần Vương Gia? Có bao nhiêu nương nhà thế gia danh môn, đều muốn gả cho Thần vương gia, là đếm xuể, nếu phải là người có bản lãnh, sao có thể bước chân vào Thần vương phủ?"

      Lời của Lan phi ám chỉ Lạc Tử Mộng là nữ nhân vừa có thân phận lại có địa vị, người như vậy mà có thể vượt qua mấy vị thế gia danh môn khác bước vào Thần vương phủ, nếu phải sử dụng thủ đoạn quyến rũ sao có thể gả cho Hàn Hạo Thần.

      Cũng may Lạc Tử Mộng xem nhiều tranh đấu trong cung, mấy chuyện ngấm ngầm hại người giống Lan phi vừa nàng đều hiểu , nàng quay người lại liền nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy cúi đầu cười thầm còn Hàn Hạo Thần chau mày, thấy vậy nàng cũng hiểu được tám chín phần.

      Nhưng mà lần này ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lạc Tử Mộng trông giống như giận quá hóa cười : "Đúng vậy, nếu phải kiếp trước ta tích đức hành thiện, sao kiếp này lại có thể cưới được lang quân như ý, cho nên làm người nên hành thiện là điều tốt, nếu muốn gả cho người ta cũng gả được, đúng Tam Tiểu Thư?"

      Vốn Hoa Thiên Nhụy nở nụ cười châm biếm vì câu của Lạc Tử Mộng mà ngưng lại, sắc mặt từ hồng hào trở nên lúc trắng lúc xanh.

      "Lạc Tử Mộng! Ngươi có ý gì?" Hoa Thiên Nhụy giận đến mức có chừng mực , thậm chí gọi thẳng tục danh của Lạc Tử Mộng.

      "Nhụy nhi, được vô lễ, bây giờ Lạc nương là Thần vương phi, sao muội có thể gọi thẳng tục danh?" Dù sao Lan phi cũng ở trong cung nhiều năm, đương nhiên so với Hoa Thiên Nhụy vẫn giữ được bình tĩnh , nàng răn dạy Hoa Thiên Nhụy xong liền đảo mắt nhìn về phía Lạc Tử Mộng cười : " Thần vương phi bỏ qua cho, Nhụy nhi vẫn là hài tử."

      Hàn Hạo Thần muốn mở miệng chuyện, nhưng lại bị Lạc Tử Mộng dùng tay kéo ống tay áo của lại, lâu rồi được đấu võ mồm cùng ai, hôm nay có cơ hội sao nàng có thể bỏ qua cho hai chị em nhà này, phải dạy dỗ họ phen. Nàng phải đòi lại chút công đạo từ Lan phi, nàng cũng phải người có thể dễ dàng để người khác khi dễ bản thân .

      Cầm ly rượu tay, tầm mắt nàng chuyển từ ly rượu chuyển qua Lan phi: "Nếu theo lời Lan phi nương nương , Tam tiểu thư chỉ là tiểu hài tử, sao ta có thể cùng nàng so đo được, chẳng qua nghe Lan phi nương nương sang năm Tam Tiểu Thư đến tuổi gả chồng sao?"

      Hoàng hậu nhìn Hoa Thiên Nhụy nở nụ cười ôn hòa: "Đúng vậy! Nhụy nhi cũng sắp đến tuổi trưởng thành rồi, đến lúc đó cũng nên chọn gia đình môn đăng hộ đối gả . Nhụy nhi ưu tú như vậy, chỉ có nam tử tài mạo tuyệt luân mới xứng với Nhụy nhi."

      "Tài mạo tuyệt luân? Đây chẳng phải là hoàng thượng sao?" Lạc Tử Mộng tỏ vẻ ngây ngô hỏi.

      Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan ngờ Lạc Tử Mộng như vậy, nhất thời mặt cứng lại, ngay cả hoàng hậu cũng có chút lúng túng.

      Lạc Tử Mộng lại tiếp tục lên tiếng: "Đúng vậy. . . . . . Quả là trai tài sắc, chúc mừng hoàng thượng." Nàng giơ cao ly rượu lên chúc mừng Hàn Hạo Hữu: "Chúc mừng hoàng thượng gặp được giai nhân."

      Hàn Hạo Thần tò mò muốn biết Lạc Tử Mộng dùng cách gì để đối phó với mấy người kia, chỉ cần nàng gây ra chuyên đại họa, nhất định chiều theo ý nàng. Vì vậy có lên tiếng ngăn cản, chỉ lẳng lẽ ngồi bên xem kịch. Khi nhìn thấy khóe miệng nàng nở nụ cười, mới bừng tỉnh hiểu ra.

      Nha đầu này, cư nhiên dùng chiêu này!

      giơ ly rượu lên uống, sau đó nở nụ cười nồng đậm.
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Chris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      "Ai ta muốn gả cho hoàng thượng!" Cuối cùng vẫn là Hoa Thiên Nhụy chấp nhận được những lời Lạc Tử Mộng vừa , nàng ta đặt đũa xuống vội vàng .

      Dĩ nhiên Lạc Tử Mộng biết người mà Hoa Thiên Nhụy muốn gả là Hàn Hạo Thần chứ phải là Hàn Hạo Hữu, nàng ta muốn giành trượng phu của nàng, chuyện đó dễ dàng đâu. Nếu là gả cho Hàn Hạo Hữu, dù Hoa Thiên Nhụy có tỷ tỷ làm chỗ dựa là chuyện tốt, nhưng dù sao đối thủ của nàng ta phải chỉ có người. Nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nữ nhân tranh giành trượng phu là chuyện thường xuyên xảy ra.

      Hoa Thiên Lan vỗ vỗ lên tay Hoa Thiên Nhụy ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng vội, tầm mắt chuyến đến người Lạc Tử Mộng, ngược lại nàng ta có chút ngờ nàng dùng đến chiêu này.

      Lạc Tử Mộng đặt ly rượu xuống bàn, mở to mắt nhìn về phíc Hoàng Hậu:” Chỉ phải Nương nương vừa chỉ có nam tử tài mạo tuyệt luân mới xứng với Tam tiểu thư, người đó phải là Hoàng Thượng sao? Chẳng lẽ lại là Tiên hoàng?”

      “Hì hì!” chỉ mình Phi công công phát ra tiếng cười, còn có các cung nữ thái giám xung quanh nữa. Hàn Hạo Hữu trừng mắt cảnh cáo bọn họ, ngay sau đó cả đám người vội vàng kiềm nén nụ cười của mình lại, làm nô tài đúng là dễ dàng, ngay cả cười cũng được.

      Hoàng hậu lộ vẻ xấu hổ, :” Chuyện này….là Bổn cung dung từ đúng, phải là nam tử chí dũng song toàn mới đúng.”

      Hoa Thiên Lan cũng vội vàng phụ họa:” Đúng vậy, Nhụy nhi xinh đẹp động lòng người, xứng đáng với muội ấy phải là người trí dũng song toàn, đúng là trời sinh đôi rồi.”\

      “Vậy Lan phi nương nương cảm thấy tại nước Hàn Vũ này ai mới là nam tử trí dũng song toàn đây?” Lạc Tử Mộng biết còn hỏi.

      Hoa Thiên Lan chút khách khí, liếc mắt nhìn Hàn Hạo Thần thẳng thắng :” Chuyện này còn phải hỏi sao? Tưởng chừng xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt, Thần vương gia chinh chiến dẹp yên phản loạn nhiều năm, chiến trường còn vinh dự được phong tặng danh hiệu “Chiến thần Vương gia” , chỉ cần là Thần vương gia lãnh binh xuất chiến, nhất định đại thắng trở về, khiến cuộc sống của dân chúng luôn bình an. Người mưu trí và dũng, dĩ nhiên là Thần vương gia chứ phải ai khác”

      Lan phi đến đây, Lạc Tử Mộng thấy mắt Hàn Hạo Hữu tối sầm lại, nàng khỏi cười tiếng, hẳn mấy ngày sắp tới Lan phi thể nào lấy được sủng ái của Hàn Hạo Hữu rồi, là muốn giúp muôi muội đến nỗi nghĩ đến bản thân sau này.

      Mà Hàn Hạo Thần cũng cảm thấy ánh mắt Hàn Hạo Hữu trở nên lạnh lung.

      Lạc Tử Mộng chau mày lại, tỏ vẻ tốt bụng lên tiếng khuyên giải:” Lời của Lan phi nương nương sai rồi, mặc dù Thần vương gia có công lao hiển hách nhưng vĩnh viễn cũng sánh được với hoàng thượng. Ngài ấy bận rộn xứ lý quốc , dù thể tự mình lãnh binh ra trận, nhưng vẫn là người đứng sau chỉ huy đất nước. Cuộc sống của dân chúng bình an cũng phải do Thần vương gia ban cho, mà là hoàng thượng.”

      “Hoàng thượng, ý của thần thiếp phải như vậy….” Lan phi muốn giải thích, nhưng khi thấy ánh mắt của Hàn Hạo Hữu quét qua nàng, liền nuốt lại lời sắp .

      Tròng mắt Hàn Hạo Thần sang lên, biết trong đầu nàng chứa cái gì nữa, tại sao có ra phen đạo lý lớn như vậy, ràng phải lời a dua nịnh hót, nhưng lại ngầm khen ngợi Hàn Hạo Hữu là quân, chiêu này của nàng tuyệt.

      “Nếu như thiên hạ thái bình có chiến đó mới là may mắn của dân chúng, nhưng có những lúc có những điều mong muốn xảy đến. Địch quốc rục rịch ngóc đầu dậy nước ta lại thể ngồi chờ chết.” Nàng thở dài nhìn về phía Hàn Hạo Hữu hòa hoãn tâm tình :” Hoàng thượng, nếu lòng mà ta muốn phu quân của mình xông pha ra chiến trường giết địch, nhưng Hạo Thần lại , nếu cả đời này có ta ở bên cạnh làm bạn chàng cần ra chiến trường giết địch cũng được, chỉ là Hoàng thượng là huynh trưởng của Hạo Thần, huynh trưởng gặp nạn, huynh đệ như chàng sao có thể chỉ biết đến nữ sắc?”

      Hàn Hạo Thần quả bội phục tài láo của nàng, mấy câu này khi nào? Ngược lại lời của nàng lại chọc Hàn Hạo Hữu vui vẻ cười to, cũng muốn cùng Hàn Hạo Hữu tranh ngôi vị hoàng đế nên cũng mấy quan tâm những gì nàng vừa rồi.

      “Hả? là Nhị đệ như vậy sao?” Hàn Hạo Hữu cười, mặc dù tin tưởng những gì nàng , nhưng những lời đó của nàng khiến thư thái.

      Lạc Tử Mộng nhún vai cái :” Đúng vậy, mới đêm tân hôn chàng với ta huynh đệ so với thê tử quan trọng hơn, ta sắp bị chàng làm cho tức chết”

      “ Ha ha ha…..” Hàn hạo Hữu cười to, mặc kệ Lạc Tử Mộng lời này là hay giả, chỉ cần biết lúc này bị nàng chọc cho cười vui vẻ.

      “Hoàng thượng, chúng ta nên dung bữa thôi” Hoàng hậu nhìn Hàn Hạo Hữu vui vẻ, trong lòng thầm thở phào nhõm, còn tưởng rằng những lời mới vừa rồi của Lan phi khiến vui. Đúng là gần vua như gần cọp. Làm bạn với vua dù được hưởng nhiều hoàng ân, nhưng lúc nào cũng lo lắng đề phòng.

      “Tốt, cũng nên dung bữa rồi” Hàn Hạo Hữu mở miệng, mọi người mới lại lần nữa cằm đũa lên.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Chris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Bị Lạc Tử Mộng xen ngang, chuyện chung thân đại của Hoa Thiên Nhụy sớm bị mọi người lãng quên, thấy vẻ mặt cấp bách của nàng ta, Lạc Tử Mộng cảm thấy sảng khoái.

      Đảo mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, chỉ thấy bất đắc dĩ cười nhàng lắc đầu, là bó tay với nàng rồi. Cầm kỳ thư họa bằng người khác, nhưng miệng lưỡi sắc bén lại thắng gấp trăm lần nghìn lần. Có lúc chỉ cần câu của nàng là có thể thắng được thiên ngôn vạn ngữ của người khác, nàng làm quân sư, đúng là đáng tiếc.

      lúc Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng liếc mắt đưa tình, Hoa Thiên Nhụy gắp miếng thịt bò vào bát Hàn Hạo Thần : "Thần ca ca, huynh ăn thịt bò ."

      Lạc Tử Mộng muốn tiến lên giáng cho nàng ta bạt tai, biết xấu hổ mà.

      Hàn Hạo Thần ngẩn người, cau mày nhìn về phía Lạc Tử Mộng, thấy ánh mắt nàng ràng là cảnh cáo . Nhưng ở trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, Lạc Tử Mộng cũng tỏ ra khó chịu với , chỉ nhìn tươi cười, nhưng nàng tươi cười như vậy lại khiến Hàn Hạo Thần cảm thấy so với chuyện nàng tức giận còn nguy hiểm hơn.

      "Mộng nhi thích ăn thịt bò mà, ta gắp cho nàng ăn nhé" Hàn Hạo Thần gắp thịt bò đưa sang bát của Lạc Tử Mộng.

      "Cám ơn phu quân, chàng đối với ta tốt quá." xong, cả người nàng liền dính lên người Hàn Hạo Thần, cọ đầu vào ngực .

      "Mộng nhi thành thân rồi, như thế nào lại vẫn giống tiểu hài tử vậy?" Hàn Hạo Hữu

      "Đúng vậy, so với Thần vương phi Nhụy nhi của chúng ta chững chạc hơn nhiều, nếu tương lai Nhụy nhi gả cho Thần vương gia, đúng là ông trời tác hợp." Lan phi chờ mãi mới có cơ hội để đáp trả sao có thể bỏ lỡ.

      Lạc Tử Mộng đối với nàng ta có chút oán thầm, nàng ta biết tận dụng mọi cơ hội.

      "Lan phi nương nương, trước đây khi ta hành lễ với nương nương ngài còn khách khí với ta, lại còn ở trong ngày thành thân của ta và Thần vương gia với ta rằng Tam muội của nương nương muốn gả cho trượng phu của ta. Ta làm sao có thể vì nôn nóng mà lên tiếng." Nàng suy nghĩ chút đột nhiên lại , " đúng, Lan phi nương nương là Thần vương gia sang năm xin chỉ gả. . . . . .Chuyện này nên xem xét lại."

      Nàng quay đầu cười nhìn Hàn Hạo Thần: "Vương Gia, chàng chuẩn bị sang năm cưới vợ bé sao ?" H

      àn Hạo Thần ho khan tiếng, xem ra đối với vấn đề này, nàng đúng là muốn bỏ qua cho .

      "Vương Gia nếu quả muốn cưới vợ bé, thân làm Vương phi như ta nhất định giúp chàng. Nếu người đủ nạp thêm hai ba người cũng có vấn đề gì, chàng là Vương Gia, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Chỉ là lập tức có quá nhiều thê thiếp cũng tiện, trước mắt cứ rước về hai người , như thế nào?" Lạc Tử Mộng bề ngoài cười nhưng trong lòng cười, nàng giơ ngón tay giữa và ngón trỏ tạo thành hình cây kéo, liếc mắt nhìn .

      Hàn Hạo Thần thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

      "Nàng nhăng cuội gì đấy?" giọng khiển trách, đưa tay túm lấy hai ngón tay giơ lên hình cây kéo của nàng.

      " ra Vương Gia muốn cưới vợ bé. Vậy sau này sao? Về sau có xảy ra chuyện chàng nạp thiếp hay ?” Nàng bắt đầu hỏi tới.

      Hàn Hạo Thần mỉm cười thân mật với nàng, chẳng phải nha đầu này biết mọi chuyện rồi hay sao? Xem ra tại nàng cố ý muốn bắt ở trước mặt mọi người lặp lại câu đó lần nữa. Khi nhìn thấy vẻ mặt khao khát của nàng, chỉ có thể thoản mãn ước nguyện của nàng, Hàn Hạo Thần dưa tay vuốt tóc nàng, sau dó mở miệng :” Về sau ta nạp thiếp, nàng hài lòng chưa?”

      Lạc Tử Mộng mỉm cười hài lòng, nàng nhìn lướt qua sắc mặt tái xanh của Lan phi và Hoa Thiên Nhụy, sau đó lại :” Như vậy sao được, ta sợ bản thân lo liệu mọi việc ở Vương phủ tốt, cũng chăm sóc chàng tốt….Sao có thể làm tròn trách nhiệm của vương phi đây?”

      “Nếu như tất cả mọi việc đều đến tay nàng, Thần vương phủ nhiều người làm như vậy để làm gì?”

      “Chàng rất có lý”

      Nàng còn cố ý gật đầu cái, thiếu chút nữa đem hai người kia tức chết.

      Lạc Tử Mộng cảm thấy thoải mái, cuối cùng nàng cũng trút được cơn giận. Chỉ có điều tuy Lạc Tử Mộng có biện pháp khiến Hàn Hạo Thần để ý tới Hoa Thiên Nhụy, nhưng tỷ muội các nàng cũng phải dạng vừa, chiêu thức của các nàng đúng là khó phòng bị.

      Sau khi ăn xong, Hàn Hạo Hữu muốn giữ bọn họ lại để thưởng thức trà, nhưng Lạc Tử Mộng muốn trở về, nên cũng chỉ có thể đồng ý cho nàng xuất cung. Nếu nàng còn ở lại nơi này biết bản thân có kiềm chế nổi mà bổ nhào tới hỏi hai tỷ muội nhà kia:” Các ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ? Có xấu hổ hay ?”

      Về sau suy nghĩ lại, nếu nàng những câu như vậy, biết giấu mặt mũi vào chỗ nào.

      Ra đến ngoài Thiên Điện, Lạc Tử Mộng bước ra ngoài trước, nhìn khắp hoàng cung rộng lớn nàng bắt đầu sợ hãi than lên, ngờ cũng có ngày nàng lại có thể đến thăm hoàng cung chuyến, được ngồi cùng Hoàng đế và Vương gia ăn bữa cơm. Thực chưa từng nghĩ qua những điều này, có lẽ tại nàng ở trong mơ, chờ tỉnh mộng lại tất cả đều khôi phục nguyên dạng, nếu là như vậy, đời này nàng cũng muốn tỉnh lại.

      Trong lúc nàng biểu đạt cảm nghĩ của mình, chỉ nghe sau lưng có người kêu” Ai da” tiếng, nàng xoay người lại liền thấy Hoa Thiên Nhụy ngã nhào vào trong ngực Hàn Hạo Thần.

      “Đau quá….” Giọng mềm mại của Hoa Thiên Nhụy vang lên.

      Bởi vì nàng ta đột nhiên ngã nhào vào trong ngực nên theo phản xạ Hàn Hạo Thần đưa tay ra giữ chặt vai nàng, muốn đem nàng từ trong ngực đẩy ra xa chút, nhưng căn bản Hoa Thiên Nhụy lại cố ý ôm buông, càng cố gắng đẩy nàng ta ra, nàng ta càng cố bám chặt lấy .

      “Thần ca ca, chân của ta…. là đau….” Cũng biết chân nàng bị đau là hay giả, nhưng chỉ trong chốc lát nàng ta khóc như hoa lê đẫm mưa.

      Lạc Tử Mộng cắn răng về phía nàng ta :” đau như vậy sao?”

      Ai ngờ Hoa Thiên Nhụy càng làm tới, nàng ta ôm Hàn Hạo Thần chặt bắt đầu khóc :” Thần ca ca, đau quá….”

      Lạc Tử Mộng tin rằng, là nam nhân khi nghe thấy giọng mềm mại của nàng ta như vậy đều mềm lòng.

      Nàng nhịn được tiến lên đẩy nàng ta sang bên, vừa cầm tay nàng ta lôi vừa giận dữ :” Chân ngươi đau liên quan gì đến phu quân của ta? Buông tay!”

      ngờ nàng chỉ đẩy nàng ta cái như vậy, nàng ta lại ngã rầm mặt đất, nghe tiếng phát ra là rơi . Mọi người lập tức quay quanh nàng ta, còn nàng lại trở thành người ngoài cuộc, nhưng điều khiến Lạc Tử Mộng tức giận hơn nữa là Hàn Hạo Thần lại có thế cúi người ôm nàng ta lên.

      “Mau truyền ngự y!” Hàn Hạo Hữu ra lệnh, đám cung nữ thái giám rối rít tìm ngự y, còn Lạc Tử Mộng sửng sờ đứng tại chỗ nhìn Hàn Hạo Thần ôm Hoa Thiên Nhụy bước vào Thiên Điện.

      Ba ngày! Chỉ mới ba ngày! Bọn họ thành thân mới được ba ngày mà thôi, tại sao có thể ở trước mặt nàng ôm nữa nhân khác? Chẳng lẽ nam nhân cổ đại dễ dàng đứng núi này trông núi nọ như vậy sao?

      Đợi nàng phản ứng kịp bước vào Thiên Điện ngự y chữa trị cho Hoa Thiên Nhụy rồi, mà thương thế của nàng ta cũng chỉ là mắt cá chân bị bong gân mà thôi., bởi vì tại là mùa đông, vì mặc người nhiều lớp quần áo, nên khi nàng ta té xuống cũng bị thương nặng lắm, những chỗ khác người cũng bị trầy xước.

      Nàng đứng nhìn tất cả mọi chuyện, thấy Hoa Thiên Nhụy vừa lau nước mắt vừa làm nũng với Hàn Hạo Thần, ánh mắt nàng ta xuyên qua đám người nhìn nàng, trong con ngươi ràng mang theo ý cười.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Chris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 104: dễ dàng để chàng ôm

      Chuyện này Lạc Tử Mộng sớm dự đoán được từ trước, khi nàng ta ngã xuống cố ý tạo thành tiếng động lớn, chỉ khiến Hàn Hạo Thần cảm thấy thương hại nàng ta, mà còn khiến người khác xem nàng là "Đố phụ".

      ra nàng sớm nên nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra? Nhưng nàng lại bị kích động, bởi vì bản thân nàng thể chấp nhận được chuyện nữ nhân khác nhào vào trong lòng Hàn Hạo Thần.

      Nhưng nàng ngờ, Hàn Hạo Thần lại có thể đau lòng vì Hoa Thiên Nhụy, chẳng lẽ những lời Lan phi sao? ra Hàn Hạo Thần cũng có tình cảm với Hoa Thiên Nhụy, chỉ vì nàng ta còn tuổi, nên phải đợi nàng ta lớn thêm chút mới cưới vào cửa?

      Hàn Hạo Thần đỡ Hoa Thiên Nhụy ngồi ở ghế, Hoa Thiên Nhụy liền thừa dịp ngả vào trong ngực của , mi tâm của khẽ nhíu lại, nhưng ở trước mặt của mọi người nên tiện đẩy nàng ta ra.

      Thấy cảnh tượng đó, Lạc Tử Mộng muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, nàng ra phía sau Thiên Điện sau đó liền chạy mạch ra ngoài , lại phát quanh quẩn lại căn bản tìm thấy lối ra khỏi hoàng cung.

      Trước mặt nàng toàn là hoa tươi nở rộ, xem ra đây chắc là Ngự Hoa Viên, trời lạnh như thế này tại sao hoa có thể nở rộ như vậy, sau đó nàng suy nghĩ lại, nơi này là hoàng cung, gì là thể, mùa đông ở đây hoa nở rộ là chuyện thường tình.

      Trong Ngự Hoa Viên có xích đu, nhìn qua trang sức và cách ăn mặc chắc hẳn đám người kia có thân phận cũng tệ, chỉ là cung nữ cũng được đối xử tốt như vậy, làm cho chủ tử tức giận là chuyện tốt rồi. Nghĩ lại nàng quả là may mắn, khi xuyên qua xuyên đến trong cung làm cung nữ hoặc làm a hoàn, nhưng nàng phải là người cam chịu số phận, nếu nàng lựa chọn , dù là Vương Gia, nàng cũng cùng người khác tranh giành phu quân, trừ phi nàng chết.

      Nàng càng đu xích đu càng đưa nàng bay lên cao, ở cao nàng có thể nhìn phong cảnh ở trước mặt sót thứ gì: những cung nhân bận rộn lại, đám phi tần nhàn nhã, vô ưu vô lự cùng đám hoàng tử và công chúa của bọn họ chơi đùa ở trong hoa viên.

      Thế nhưng yên bình như vậy có thể kéo dài được trong bao lâu? năm? Năm năm? Hay là mười năm?

      Hàn Vũ nước, nàng chưa từng nghe qua đất nước này, cũng có nghĩa là ngày nào đó bị diệt vong. Hôm nay ngươi cùng ta tranh đoạt, cuối cùng phải là trở thành vật trong túi người khác sao?

      “Ngươi là người phương nào?” Đột nhiên nàng nghe được giọng của thái giám truyền đến, thấy Lạc Tử Mộng để ý tới mình, liền tiến đến đứng ở trước mặt nàng , “ là to gan lớn mật, còn mau xuống, ngươi có biết đây là xích đu của ai ?”

      Lạc Tử Mộng mỉm cười yếu ớt, xem ra lại là tên nô tài chó cậy gần nhà, liệu tại chủ tử của đứng nhìn xem cảnh tượng này ? Nếu tại sao có thể dùng cái giọng điệu này chuyện với nàng, chẳng qua nghe như vậy cũng có thể hiểu rằng chỉ là tên nô tài ngu xuẩn, như thế nào lại nhìn ra tại quần áo nàng mặc người cũng phải cung nữ bình thường có thể mặc?

      Nếu như là tên nô tài thông minh, nên hỏi nàng cho ràng sau đó mới quyết định dùng giọng điệu nào đến chuyện với nàng, cho nên người như , cả đời này chỉ có thể làm tên tiểu nô tài, hơn nữa còn bị chủ tử đem ra xả giận.

      Tên tiểu thái giám thấy Lạc Tử Mộng cười liền nổi giận: “Ngươi còn cười? Có tin ta bẩm báo nương nương để người trừng trị nha đầu hiểu chuyện như ngươi ?”

      “Hả? Ngươi tên là gì? Nương nương nhà ngươi là ai vậy?” Trái lại nàng rất có hứng thú cùng chuyện, dù sao mới vừa rồi nàng cũng nhất thời tức giận, tại khi dễ cái tên tiểu thái giám này cũng trở thành chuyện vui.

      Tiểu thái giám vừa nghe nàng hỏi vậy, liền chống nạnh bắt đầu đắc chí đứng lên: “Ta tên là Đậu Tử, nương nương nhà ta là Lan phi nương nương, người là tâm phúc của hoàng thượng, tại ngươi chơi xích đu của nương nương nhà ta, nếu muốn chết nhanh xuống .”

      Lạc Tử Mộng cười thầm, là có duyên, mới vừa rời khỏi hai tỷ muội họ, nhưng cuối cùng vẫn đụng phải nô tài cùng xích đu của nàng ta. “Oan gia ngõ hẹp” câu này quả sai.

      ra là xích đu của Lan phi nương nương?” Nàng lười biếng , tròng mắt cưới như cười nhìn về phía trước.

      Tiểu thái giám tên Đậu Tử kia vốn đắc chí lại nhìn thấy nàng vẻ mặt lười biếng của nàng, khóe miệng nàng cười nhạt khiến gấp đến độ dậm chân : “Ngươi nhảm, ngươi còn mau xuống!”

      “Nếu là ta xuống sao?” Nàng căn bản đem tên tiểu thái giám mới mười ba mười bốn tuổi để ở trong mắt, chẳng qua cũng chỉ là tên tiểu tử chưa trưởng thành mà thôi.

      “Ngươi……” Quả nhiên Đậu Tử nén nổi tức giận, chỉ tay về phía Lạc Tử Mộng : “Nếu như ngươi xuống, cẩn thận ta tìm người tới dạy dỗ ngươi!”

      “Ngươi tìm ai tới dạy dỗ Thần vương phi?”

      Đột nhiên giọng trầm thấp vang lên khiến hai người đều có chút sững sờ, Đậu Tử vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: “Tham kiến Thần vương điện hạ.”

      Lạc Tử Mộng quay đầu lại, nàng lẳng lặng dừng xích đu lại câu gì. Ngược lại nàng có chút ngờ nhanh như vậy tìm được nàng, nàng còn tưởng rằng tại cố gắng an ủi Nhụy nhi của cơ đấy. Mà nàng là gì trong lòng ? Chẳng qua nàng chỉ là nhi vô thân vô cố mà thôi, dù ở đại hay cổ đại nàng cũng chỉ có mình.”

      “Nô tài đáng chết, mới vừa rồi nô tài lỡ lời, nô tài biết vị này là Thần vương phi, Thần vương phi thứ tội, Thần vương phi thứ tội, xin Thần vương gia hãy trách phạt nô tài.”
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :