Bị Lạc Tử Mộng xen ngang, chuyện chung thân đại của Hoa Thiên Nhụy sớm bị mọi người lãng quên, thấy vẻ mặt cấp bách của nàng ta, Lạc Tử Mộng cảm thấy sảng khoái.
Đảo mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, chỉ thấy bất đắc dĩ cười nhàng lắc đầu, là bó tay với nàng rồi. Cầm kỳ thư họa bằng người khác, nhưng miệng lưỡi sắc bén lại thắng gấp trăm lần nghìn lần. Có lúc chỉ cần câu của nàng là có thể thắng được thiên ngôn vạn ngữ của người khác, nàng làm quân sư, đúng là đáng tiếc.
lúc Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng liếc mắt đưa tình, Hoa Thiên Nhụy gắp miếng thịt bò vào bát Hàn Hạo Thần : "Thần ca ca, huynh ăn thịt bò ."
Lạc Tử Mộng muốn tiến lên giáng cho nàng ta bạt tai, biết xấu hổ mà.
Hàn Hạo Thần ngẩn người, cau mày nhìn về phía Lạc Tử Mộng, thấy ánh mắt nàng ràng là cảnh cáo . Nhưng ở trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, Lạc Tử Mộng cũng tỏ ra khó chịu với , chỉ nhìn tươi cười, nhưng nàng tươi cười như vậy lại khiến Hàn Hạo Thần cảm thấy so với chuyện nàng tức giận còn nguy hiểm hơn.
"Mộng nhi thích ăn thịt bò mà, ta gắp cho nàng ăn nhé" Hàn Hạo Thần gắp thịt bò đưa sang bát của Lạc Tử Mộng.
"Cám ơn phu quân, chàng đối với ta tốt quá." xong, cả người nàng liền dính lên người Hàn Hạo Thần, cọ đầu vào ngực .
"Mộng nhi thành thân rồi, như thế nào lại vẫn giống tiểu hài tử vậy?" Hàn Hạo Hữu
"Đúng vậy, so với Thần vương phi Nhụy nhi của chúng ta chững chạc hơn nhiều, nếu tương lai Nhụy nhi gả cho Thần vương gia, đúng là ông trời tác hợp." Lan phi chờ mãi mới có cơ hội để đáp trả sao có thể bỏ lỡ.
Lạc Tử Mộng đối với nàng ta có chút oán thầm, nàng ta biết tận dụng mọi cơ hội.
"Lan phi nương nương, trước đây khi ta hành lễ với nương nương ngài còn khách khí với ta, lại còn ở trong ngày thành thân của ta và Thần vương gia với ta rằng Tam muội của nương nương muốn gả cho trượng phu của ta. Ta làm sao có thể vì nôn nóng mà lên tiếng." Nàng suy nghĩ chút đột nhiên lại , " đúng, Lan phi nương nương là Thần vương gia sang năm xin chỉ gả. . . . . .Chuyện này nên xem xét lại."
Nàng quay đầu cười nhìn Hàn Hạo Thần: "Vương Gia, chàng chuẩn bị sang năm cưới vợ bé sao ?" H
àn Hạo Thần ho khan tiếng, xem ra đối với vấn đề này, nàng đúng là muốn bỏ qua cho .
"Vương Gia nếu quả muốn cưới vợ bé, thân làm Vương phi như ta nhất định giúp chàng. Nếu người đủ nạp thêm hai ba người cũng có vấn đề gì, chàng là Vương Gia, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Chỉ là lập tức có quá nhiều thê thiếp cũng tiện, trước mắt cứ rước về hai người , như thế nào?" Lạc Tử Mộng bề ngoài cười nhưng trong lòng cười, nàng giơ ngón tay giữa và ngón trỏ tạo thành hình cây kéo, liếc mắt nhìn .
Hàn Hạo Thần thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
"Nàng nhăng cuội gì đấy?" giọng khiển trách, đưa tay túm lấy hai ngón tay giơ lên hình cây kéo của nàng.
" ra Vương Gia muốn cưới vợ bé. Vậy sau này sao? Về sau có xảy ra chuyện chàng nạp thiếp hay ?” Nàng bắt đầu hỏi tới.
Hàn Hạo Thần mỉm cười thân mật với nàng, chẳng phải nha đầu này biết mọi chuyện rồi hay sao? Xem ra tại nàng cố ý muốn bắt ở trước mặt mọi người lặp lại câu đó lần nữa. Khi nhìn thấy vẻ mặt khao khát của nàng, chỉ có thể thoản mãn ước nguyện của nàng, Hàn Hạo Thần dưa tay vuốt tóc nàng, sau dó mở miệng :” Về sau ta nạp thiếp, nàng hài lòng chưa?”
Lạc Tử Mộng mỉm cười hài lòng, nàng nhìn lướt qua sắc mặt tái xanh của Lan phi và Hoa Thiên Nhụy, sau đó lại :” Như vậy sao được, ta sợ bản thân lo liệu mọi việc ở Vương phủ tốt, cũng chăm sóc chàng tốt….Sao có thể làm tròn trách nhiệm của vương phi đây?”
“Nếu như tất cả mọi việc đều đến tay nàng, Thần vương phủ nhiều người làm như vậy để làm gì?”
“Chàng rất có lý”
Nàng còn cố ý gật đầu cái, thiếu chút nữa đem hai người kia tức chết.
Lạc Tử Mộng cảm thấy thoải mái, cuối cùng nàng cũng trút được cơn giận. Chỉ có điều tuy Lạc Tử Mộng có biện pháp khiến Hàn Hạo Thần để ý tới Hoa Thiên Nhụy, nhưng tỷ muội các nàng cũng phải dạng vừa, chiêu thức của các nàng đúng là khó phòng bị.
Sau khi ăn xong, Hàn Hạo Hữu muốn giữ bọn họ lại để thưởng thức trà, nhưng Lạc Tử Mộng muốn trở về, nên cũng chỉ có thể đồng ý cho nàng xuất cung. Nếu nàng còn ở lại nơi này biết bản thân có kiềm chế nổi mà bổ nhào tới hỏi hai tỷ muội nhà kia:” Các ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ? Có xấu hổ hay ?”
Về sau suy nghĩ lại, nếu nàng những câu như vậy, biết giấu mặt mũi vào chỗ nào.
Ra đến ngoài Thiên Điện, Lạc Tử Mộng bước ra ngoài trước, nhìn khắp hoàng cung rộng lớn nàng bắt đầu sợ hãi than lên, ngờ cũng có ngày nàng lại có thể đến thăm hoàng cung chuyến, được ngồi cùng Hoàng đế và Vương gia ăn bữa cơm. Thực chưa từng nghĩ qua những điều này, có lẽ tại nàng ở trong mơ, chờ tỉnh mộng lại tất cả đều khôi phục nguyên dạng, nếu là như vậy, đời này nàng cũng muốn tỉnh lại.
Trong lúc nàng biểu đạt cảm nghĩ của mình, chỉ nghe sau lưng có người kêu” Ai da” tiếng, nàng xoay người lại liền thấy Hoa Thiên Nhụy ngã nhào vào trong ngực Hàn Hạo Thần.
“Đau quá….” Giọng mềm mại của Hoa Thiên Nhụy vang lên.
Bởi vì nàng ta đột nhiên ngã nhào vào trong ngực nên theo phản xạ Hàn Hạo Thần đưa tay ra giữ chặt vai nàng, muốn đem nàng từ trong ngực đẩy ra xa chút, nhưng căn bản Hoa Thiên Nhụy lại cố ý ôm buông, càng cố gắng đẩy nàng ta ra, nàng ta càng cố bám chặt lấy .
“Thần ca ca, chân của ta…. là đau….” Cũng biết chân nàng bị đau là hay giả, nhưng chỉ trong chốc lát nàng ta khóc như hoa lê đẫm mưa.
Lạc Tử Mộng cắn răng về phía nàng ta :” đau như vậy sao?”
Ai ngờ Hoa Thiên Nhụy càng làm tới, nàng ta ôm Hàn Hạo Thần chặt bắt đầu khóc :” Thần ca ca, đau quá….”
Lạc Tử Mộng tin rằng, là nam nhân khi nghe thấy giọng mềm mại của nàng ta như vậy đều mềm lòng.
Nàng nhịn được tiến lên đẩy nàng ta sang bên, vừa cầm tay nàng ta lôi vừa giận dữ :” Chân ngươi đau liên quan gì đến phu quân của ta? Buông tay!”
ngờ nàng chỉ đẩy nàng ta cái như vậy, nàng ta lại ngã rầm mặt đất, nghe tiếng phát ra là rơi . Mọi người lập tức quay quanh nàng ta, còn nàng lại trở thành người ngoài cuộc, nhưng điều khiến Lạc Tử Mộng tức giận hơn nữa là Hàn Hạo Thần lại có thế cúi người ôm nàng ta lên.
“Mau truyền ngự y!” Hàn Hạo Hữu ra lệnh, đám cung nữ thái giám rối rít tìm ngự y, còn Lạc Tử Mộng sửng sờ đứng tại chỗ nhìn Hàn Hạo Thần ôm Hoa Thiên Nhụy bước vào Thiên Điện.
Ba ngày! Chỉ mới ba ngày! Bọn họ thành thân mới được ba ngày mà thôi, tại sao có thể ở trước mặt nàng ôm nữa nhân khác? Chẳng lẽ nam nhân cổ đại dễ dàng đứng núi này trông núi nọ như vậy sao?
Đợi nàng phản ứng kịp bước vào Thiên Điện ngự y chữa trị cho Hoa Thiên Nhụy rồi, mà thương thế của nàng ta cũng chỉ là mắt cá chân bị bong gân mà thôi., bởi vì tại là mùa đông, vì mặc người nhiều lớp quần áo, nên khi nàng ta té xuống cũng bị thương nặng lắm, những chỗ khác người cũng bị trầy xước.
Nàng đứng nhìn tất cả mọi chuyện, thấy Hoa Thiên Nhụy vừa lau nước mắt vừa làm nũng với Hàn Hạo Thần, ánh mắt nàng ta xuyên qua đám người nhìn nàng, trong con ngươi ràng mang theo ý cười.
Last edited by a moderator: 5/5/15