1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 98: Vương Gia lưu manh

      Lúc này Lạc Tử Mộng mới cảm thấy hối hận, có việc gì làm lại trọc làm gì? phải là tự mình hại mình sao?

      Nàng tức giận muốn nhéo , nhưng nhéo nửa ngày cũng được như ý, toàn thân toàn là bắp thịt cường tráng, vốn tí thịt dư thừa nào để nàng có thể véo. Cuối cùng nàng chỉ biết thở dài an ủi bản thân, lần sau tuyệt đối nên làm mấy việc như vừa rồi nữa.

      Nhưng hình như nàng quên mất điều, bọn họ sắp thành thân rồi, đến lúc đó cần biết nàng nguyện ý hay , chỉ sợ Hàn Hạo Thần đem nàng giày xéo đến toàn thân mệt mỏi.

      Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, cả người Lạc Tử Mộng vùi ở trong ngực Hàn Hạo Thần, giống như nàng sớm hình thành thói quen.

      Mỗi sáng Hàn Hạo Thần cần người đánh thức cũng tự nhiên tỉnh dậy, chưa từng ngủ dậy muộn qua, Mỗi ngày đều phải lên triều, cho nên sớm hình thành thói quen dậy sớm. Thế nhưng hôm nay lại chậm chạp muốn rời giường, ôm trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương khiến cách nào rứt ra được.

      Lạc Tử Mộng vẫn ngủ ngon lành, thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích người, rúc vào trong ngực Hàn Hạo Thần, mấy ngày gần đây thời tiết từ từ chuyển lạnh, cho nên nàng cũng càng ngày càng sợ lạnh, mà đối với nàng mà , giống chiếc lò sưởi, cũng khó trách nàng lại thích rúc vào trong ngực ..

      Ngoài cửa, Tiểu Đông vẫn muốn len lén nhìn xem Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng ở bên trong thư phòng có xảy ra chuyện gì , nhưng luôn bị Thiệu Tần lôi trở lại, chỉ vào Thiệu Tần : "Ngươi để cho ta xem chút mà, liếc mắt nhìn tí chắc sao đâu?"

      "Nhìn gì vậy, nếu Vương Gia tỉnh ngài ấy gọi ngươi vào phục vụ." Dĩ nhiên Thiệu Tần biết Tiểu Đông muốn xem cái gì, nhưng thân là hộ vệ của Hàn Hạo Thần, sao có thể để mặc muốn làm gì làm.

      Tiểu Đông còn trẻ tuổi, tuy đối với mấy chuyện nam nữ vẫn còn ngượng ngùng nhưng trong lòng lại hết sức tò mò.

      "Chẳng lẽ ngươi biết đêm qua Lạc nương chưa ra khỏi cửa thư phòng sao?"

      "Sau đó sao?" Thiệu Tần biết còn cố hỏi.

      Tiểu Đông nhìn xung quanh chút, thấy ở đây chỉ có ba người là , Thiệu Tần và Liên Vân, vì vậy dáo dác : " cách khác, đêm qua Vương Gia lại thị tẩm Lạc nương rồi."

      "Trong phủ chuẩn bị cho lễ cưới của Vương Gia và Lạc nương, chuyện thị tẩm dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Thiệu Tần .

      Liên Vân nhìn về phía cửa thư, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Nhưng. . . . . . Vương Gia và Lạc nương sắp thành thân, hai người nên ở cùng nhau như vậy."

      Theo quy củ của nước Hàn Vũ, trước khi thành thân hai người thể gặp mặt, cho đến ngày cưới hai người mới có thể gặp nhau.

      Lúc này, biết Tần quản gia từ đâu bước đến, chuyện bọn họ bàn tán nghe thấy, nhìn cửa chút thư phòng rồi : "Vương gia ở bên trong, quy củ của ngài mới chính là quy củ, huống chi Lạc nương vô thân tứ cố, trừ Thần vương phủ ra còn có chỗ nào để ?"

      Ba người đều cảm thấy những lời này của Tần quản gia có đạo lý.

      Trong lúc mọi người đứng ở trước cửa thư phòng chờ Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng thức dậy, Thần vương phủ lại đón tiếp vị khách mời mà tới.

      "Tại sao cả đám người các người đều tập đứng ở đây vậy? có việc gì làm hay sao? Thần ca ca đâu rồi?" Dáng vẻ của Hoa Thiên Nhụy giống như chủ nhân của nơi này.

      Mới sáng sớm tới Thần vương phủ, cũng chỉ có Hoa Thiên Nhụy mới dám làm chuyện này. Đối với vấn đề của nàng, bọn họ chỉ biết trố mắt nhìn nhau biết nên trả lời như thế nào.

      Thấy bọn họ đều lên tiếng, Hoa Thiên Nhụy nổi giận: "Ta hỏi các ngươi đấy, cả lũ đều câm hết rồi à?"

      "Chuyện này. . . . . ." Tần quản gia nhìn Hoa Thiên Nhụy, sau đó khom người trả lời: "Tam Tiểu Thư, giờ Vương Gia vẫn chưa dậy."

      "Còn chưa dậy sao? Cũng sắp qua giờ Thìn chuẩn bị tới giờ Tỵ rồi." Nàng ta có chút tin tưởng vào lời của Tần quản gia.

      Nghe mấy ngày nay Hàn Hạo Thần có lên triều, nên hôm nay nàng dậy sớm qua đây xem , mà đến bây giờ vẫn chưa ngủ dậy, sắp tới giờ lên triều rồi, chuyện này kỳ quặc.

      Nàng nhíu mày nghi ngờ : "Nếu Thần ca ca chưa dậy, sao các ngươi đứng đợi ở trước cửa phòng huynh ấy, mà lại đứng ở trước cửa thư phòng bên trong viện."

      Ngay lập tức Thiệu Tần lên tiếng trả lời: "Hôm qua Vương Gia bận xử lý tấu chương, tận khuya mới xong cho nên ngày ấy ngủ lại tại phòng ngủ ở bên trong thư rồi, chúng ta đứng ở đây chờ đợi Vương Gia phân phó."

      " ra là vậy." lúc này nàng mới nhàng gật đầu , bởi vì nàng tuyệt đối tin tưởng chuyện Hàn Hạo Thần vì xử lý công chuyện mà mất ăn mất ngủ. Chỉ là hôm nay nàng còn có chuyện cần tìm , nếu như rời giường, nàng như thế nào với ?

      " chừng Thần ca ca tỉnh rồi, ta xem chút." Hoa Thiên Nhụy để ý đến chuyện nam nữ hữu biệt, muốn xông vào thư phòng nơi Hàn Hạo Thần ngủ.

      Lần này, cả bốn người hẹn mà cùng ngăn Hoa Thiên Nhụy lại.

      "Tam Tiểu Thư, thể vào, Vương Gia còn ngủ." Tiểu Đông giống như chim ưng bắt gà con, giang hai tay ra ngăn cản Hoa Thiên Nhụy.

      Đồng thời Liên Vân ở bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ: "Nếu Tam Tiểu Thư có chuyện gì cần với vương gia, nô tỳ có thể giúp Tam Tiểu Thư truyền đạt lại với vương gia."

      Nếu đổi lại trước kia, Tiểu Đông và Liên Vân tuyệt đối có gan ngăn cản Hoa Thiên Nhụy, cũng biết hai người bọn họ lấy ra can đảm ở đâu, lại ngăn nàng ta, cả hai đều muốn Hoa Thiên Nhụy đến gần thư phòng nửa bước.

      Hoa Thiên Nhụy bị bọ họ chọc giận, từ đến lớn chưa có người dám làm trái ý nàng ta, vậy mà mấy tên nô tài trước mặt này dám làm như vậy, khẩu khí này bảo sao nàng thể tức giận đây. Nàng cắn răng, giơ tay chỉ vào mấy người trước mặt mắng tiếng: "Hai tên nô tài chết bầm nhà các người, đúng là mắt chó mà? Các ngươi xem kĩ ta là ai ? Lại dám ngăn cản đường của bổn tiểu thư! Tránh ra!"

      "Tam Tiểu Thư thể vào, Tam Tiểu Thư xin dừng bước. . . . . ."

      Bên trong thư phòng, vốn dĩ Hàn Hạo Thần muốn đắp chăn cho Lạc Tử Mộng say ngủ, nhưng khi nhìn thấy nàng lộ ra xương quai xanh quyến rũ, nhịn được cúi đầu xuống hôn lên đó. Động tĩnh bên ngoài ra sao đều nghe thấy hết, muốn chỉ vì Hoa Thiên Nhụy mà quấy rầy khoảnh khắc ấm áp của hai người bọn họ. Tình hình tại, xem ra phải ra ngoài chuyến, nếu cứ để Hoa Thiên Nhụy lớn tiếng như vậy, nhất định đánh thức Lạc Tử Mộng.

      Trong lúc Hoa Thiên Nhụy còn ồn ào, Hàn Hạo Thần ăn mặc quần áo chỉnh tề đứng trước cửa thư phòng. Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy liền thu lại tức giận vui vẻ ra mặt, còn vẻ mặt Hàn Hạo Thần lại khiến người khác sợ hãi.

      "Thần ca ca. . . . . ."

      "Quản gia!" Hoa Thiên Nhụy còn chưa dứt lời, Hàn Hạo Thần đóng cửa thư phòng lại sau đó phân phó, "Sau này cho phép, Hoa Thiên Nhụy tiểu thư bước vào vương phủ nửa bước."

      Quả Hoa Thiên Nhụy thể tin được đây là những lời do Hàn Hạo Thần ra, trước kia nàng biết là người lạnh lùng muốn thân cận cùng người khác, nhưng chưa bao giờ cự tuyệt nàng như lúc này. Trước giờ nàng luôn ra vào tự do ở Thần vương phủ, nhưng là bây giờ, cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy chỉ mặt gọi tên cấm nàng được bước vào vương phủ.

      "Tại sao? Tròng mắt Hoa Thiên Nhụy ngấn nước, nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần.

      Hàn Hạo Thần có trả lời câu hỏi của nàng...chỉ quay đầu lại nhìn Thiệu Tần : "Tiễn khách!"

      "Dạ!" Thiệu Tần lên tiếng trả lời, sau đó xoay người làm tư thế xin mời với Hoa Thiên Nhụy "Tam Tiểu Thư, thỉnh."

      Hoa Thiên Nhụy đứng yên tại chỗ có ý muốn rời , có lẽ nàng ta vốn biết nên phản ứng ra sao.

      Cửa thư phòng ở phía sau Hàn Hạo Thần bỗng kêu "Ken két" tiếng, xoay người, liền nhìn thấy Lạc Tử Mộng mặc áo đơn, chân trần đứng ở bên trong cửa.

      Ngay sau đó, liền lập tức cúi người bế nàng lên : "Trời lạnh như thế này, nàng sợ lạnh sao." Lời tựa như trách móc, chỉ cần để ý cũng có thể nhận ra giọng đầy vẻ ân cần cùng cưng chiều?

      Dường như Hoa Thiên Nhụy bối rối, nàng quen biết nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ chưa từng thấy đối xử với ai như đối với Lạc Tử Mộng. Nàng vẫn luôn cho rằng đối với người nào cũng lạnh lùng vô tình, mà nàng có thể ra vào Thần vương phủ là do đặc biệt ưu đãi nàng, nhưng ngờ hôm nay nàng lại được chứng kiến tình cảm của Hàn Hạo Thần dành cho Lạc Tử Mộng.

      ra là vốn dĩ phải là người vô tình, mà chẳng qua đối với người khác vô tình mà thôi.

      Hoa Thiên Nhụy đẩy Thiệu Tần ra, bước về phía thư phòng, Tiểu Đông và Liên Vân muốn ngăn, Tần quản gia lại đưa tay ngăn cản. Hai người cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Tần quản gia, Tần quản gia chỉ khẽ lắc đầu cái : "Để cho nàng xem cho ràng cũng tốt, đau dài bằng đau ngắn."

      Liên Vân và Tiểu Đông lúc này mới chợt hiểu ra.

      Bên trong thư phòng, Hàn Hạo Thần Bế Lạc Tử Mộng đến bên giường, lấy chăn bao lấy để nàng còn chút khe hở nào. Nàng mở to mắt nhìn chiếc chăn bao lấy mình sau đó quay sang nhìn Hàn Hạo Thần, nàng cảm thấy có chút khoa trương, mặc dù trời lạnh, nhưng cũng đến mức cần lấy chăn bao nàng giống như bánh chưng?

      "Nàng muốn dùng bữa trước hay vẫn muốn ngủ thêm lát vậy?" Hàn Hạo Thần ôm nàng, giọng nhu hòa hỏi.

      Cũng đợi nàng trả lời, bụng của nàng cho biết đáp án, dù ngăn cách bởi lớp chăn nhưng tiếng kêu vẫn lọt vào trong tai .

      Hàn Hạo Thần nhịn được khẽ cười, Lạc Tử Mộng lúng túng đỏ mặt rút tay ra khỏi chăn, đánh quyền vào ngực

      "Tốt lắm tốt lắm, ta cười, ta gọi Liên Vân đến thay đồ cho nàng." Hàn Hạo Thần định gọi Liên Vân vào, Lạc Tử Mộng lại nảy ra ý. chuẩn bị mở miệng liền bị nàng lấy tay bịt lại. Vẻ mặt Hàn Hạo Thần khó hiểu nhìn nàng, nàng cúi đầu cười tiếng, ngay sau đó cầm y phục nhét vào trong tay .

      Hàn Hạo Thần cầm y phục của nàng cười lắc đầu : "Từ bao giờ Vương Gia như ta lại trở thành người hầu của nàng vậy?"

      Lạc Tử Mộng bị lời của chọc cười, mặc dù miệng thể , nhưng nụ cười xán lạn của nàng khiến xúc động, có thể vì nàng thay quần áo, là vinh hạnh của rồi.

      Mặc xong y phục, Lạc Tử Mộng thừa dịp để ý liền nhón chân lên hôn lên môi của , coi như đây là phần thưởng dành cho . Ai ngờ khi nàng muốn rút lui lại đem nàng ôm vào trong ngực, nụ hôn phớt qua nay trở thành nụ hôn sâu.

      Cho đến khi nàng sắp hít thở thông, mới buông nàng ra, mà nàng cũng tự trách mình, suốt đêm hôm qua ra sức khiến người nàng cho đến bây giờ vẫn còn đau e ẩm, sao lại vừa mới nhìn thấy dung nhan tuấn dật của lại nhịn được?

      Nhìn dáng vẻ ảo não của nàng, Hàn Hạo Thần mới biết nàng suy nghĩ gì, vì vậy cúi người tiến tới bên tai nàng giọng : "Chẳng lẽ Mộng nhi biết, nhất định nên quyến rũ nam nhân vào buổi sáng sao?"

      Tai Lạc Tử Mộng đỏ lên.

      Nàng đỏ mặt ngẩng đầu giận dữ nhìn cái, nếu có thể mở miệng, nàng muốn mắng : "Mới sáng sớm giở trò lưu manh, chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới. Xem ra mọi người nên sớm sửa lại danh hiệu của , cái gì mà Băng sơn Vương Gia, Chiến thần vương gia….phải là Vương Gia lưu manh mới đúng."
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 99 : tình bất hủ thể chia cắt

      Hoa Thiên Nhụy vẫn đứng bên cạnh bình phong kia, mặc dù thấy cử chỉ thân mật của bọn họ, nhưng nghe lời là có

      thể hiểu được tình ý của bọn họ.

      cỗ khí cam lòng xông lên đầu, mà nước mắt thể khống chế được lan tràn trong hốc mắt. Nàng che miệng, xoay người chạy ra bên ngoài.

      Từ đầu tới cuối biết Hoa Thiên Nhụy đứng sau bình phong, nhưng có đuổi nàng , mục đích giống với Tần quản gia, để cho nàng nhận ra sớm chút cũng tốt hơn là dây dưa lâu dài.

      Lạc Tử Mộng nhìn thời gian còn sớm nữa, biết sao vẫn chưa lên triều, nàng kéo cánh tay áo của cái, há miệng muốn nhưng lại thôi, chán nản cúi đầu, nụ cười mặt cũng mất .

      ''Chúng ta sắp thành thân, có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, cho nên mấy ngày nay cần lên triều.'' từ từ mở miệng, cũng khiến nàng thể tưởng tượng được, nàng cái gì, sau lại đoán trúng được tâm tư của nàng?

      Liên Vân trang điểm cho nàng mừng rỡ : ''Vương gia và Lạc nương đúng là tâm ý tương thông, Lạc nương cần mở miệng Vương gia biết Lạc nương suy nghĩ gì.''

      Liên Vân ra tiếng lòng của nàng, nếu như đây phải là cổ đại mà là đại, nàng nhất định cảm thấy học tâm lý học. Hoặc có thể làm chuyên gia đàm phán hay là cố vấn tâm lí, chỉ là bằng tư cách của , nếu làm cố vấn đoán chừng toàn bộ nữ nhân đều bảo mình bị bệnh rồi tìm trị liệu.

      Nghĩ đến đây, nàng khỏi xì cười ra tiếng.

      ''Nghĩ gì mà buồn cười như vậy?'' ngồi cạnh người nàng cũng kiêng dè Liên Vân, kéo tay nàng giọng hỏi.

      Nàng thể mở miệng, Liên Vân tích cực đáp giúp nàng:

      ''Lạc nương nhất định nghĩ là sắp thành thân với Vương gia nên liền cười.''

      Nàng dùng cánh tay khác đánh Liên Vân, này xem ra còn cao hứng hơn nàng, giống như nàng ta sắp được gả vậy. Chỉ là mới nghĩ đến phải gả cho , lòng nàng có chút bối rối, chưa nghĩ đến chuyện mình phải gả cho cổ nhân, còn là Vương gia đẹp trai khiến người ta hít thở thông.

      ''Lạc nương, người có đúng ?''

      Mới vừa suy nghĩ chuyện của mình, giọng của Liên Vân loáng thoáng truyền đến tai mình, nhưng nàng nghe lọt tai, bị nàng ta hỏi như vậy, khiến nàng có chút sững sờ, quay đầu thấy ánh mắt nóng rực của , nàng đại khái có thể đoán được nàng ta hỏi cái gì, cũng nhận thấy thể chuyện là có điểm tốt, nàng chỉ cười tiếng với , cũng hỏi nữa.

      Sau khi Liên Vân giúp nàng trang điểm xong, tỏ ra kinh ngạc như thể chưa quen biết nàng, Liên Vân ở bên che miệng cười trộm.

      Nàng đưa tay che ánh mắt của , khiến cũng nhếch môi cười.

      ''Ăn trưa xong rồi theo ta vào cung.'' nhàng vuốt tóc nàng.

      Vào cung?

      Nàng có chút , bởi vì muốn nàng vào cung, đặc biệt khi thấy nàng trò chuyện hăng say với Hàn Hạo Hữu có thể dùng ánh mắt giết chết nàng. Nhưng hôm nay đột nhiên bảo mang nàng vào cung?

      cũng biết nàng hiểu lễ nghi thành thân, cho nên thừa nước đục thả câu thẳng: ''Hai ngày nay Mộng Nhi đến ở chỗ của Hoàng hậu.''

      Nàng nhìn chằm chằm, ngược lại Liên Vân vỗ tay vui mừng bảo hay: ''Nô tỳ còn tưởng rằng Vương gia nghĩ tới, ra

      Vương gia chuẩn bị thỏa đáng.''

      Thấy dáng vẻ nghi ngờ hiểu của nàng, Liên Vân giải thích, ''Lạc nương, ở nước Hàn Vũ, tân lang và tân nương thể gặp nhau trước ngày thành thân, nhưng Lạc nương có người thân ở đây, nô tỳ nghĩ người buồn lắm, ngờ Vương gia sắp xếp chỗ Hoàng Hậu cho người, phải ở tẩm cung của Hoàng hậu chờ lấy chồng là đối xử với công chúa, về sau có người dám Lạc nương có thân phận rồi.''

      Lời của Liên Vân khiến trái tim nàng đau nhói, mặc dù nàng biết thích nàng, nếu thành thân, cho dù thành thân nhưng có danh phận vợ chồng, đối với vương gia mà , cũng là chuyện thể bình thường hơn, nhưng an bài chu đáo như thế nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

      Tròng mắt đen dần dần bị che bởi tầng sương mù, muốn thấy nước mắt của mình, nàng vùi đầu trong lòng .

      Liên Vân lặng lẽ rời khỏi thư phòng, quay đầu thấy ôm chặt nàng vào ngực.

      Ngồi xe ngựa, nàng vẫn sửa được cá tính nhìn đông ngó tây, cảm thấy nhìn nàng tâm tình mình cũng trong sáng hơn nhiều.

      Cửa vào cung sâu như biển, trải qua vào cánh cửa nặng, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại. Lần này Thiên Điện, mang nàng thẳng tới chỗ Hoàng hậu.

      Nàng nhìn khối bảng hiệu kia, nhớ tới Hoàn Châu cách cách trong Hạ Vũ Hà ''Sau cơn mưa thừa ân lộ", khỏi có chút thương cảm, biết hoàng hậu này có giống Hạ Vũ Hà , buổi sáng sau cơn mưa thừa ân lộ, chân trời từ đó là người đường.

      Chỉ nghĩ tới hậu viện thâm cung, Hoàng đế nhiều Tần phi như vậy, có người được sủng có người bị thất sủng, đây là chuyện thể làm gì, chỉ là dù biết có tình huống như thế, nhiều nữ nhân vẫn muốn vào thâm cung này, còn hy vọng mình được độc sủng, cho đến khi già rồi mới biết mình nên vào đây.

      '' suy nghĩ gì?'' lấy khăn tay từ Tiểu Đông lau mồ hôi cho nàng, mặc dù thời tiết chuyển lạnh nhưng hôm nay có ánh nắng, nếu đứng dưới mặt trời bị ra mồ hôi.

      Nàng nhìn , tưởng tượng nếu là Hoàng đế có bao nhiêu phi tử?

      Nhưng sau đó nghĩ, cho dù là Hoàng đế còn có tam thê tứ thiếp.

      Nàng thở dài cái nhún vai cái.

      vào trong điện, nàng và có chút ngẩn người, bởi vì chỉ có Hoàng hậu và Hàn Hạo Hữu mà còn có ngọn núi lớn , đây cũng là kì cảnh, Hàn Hạo Hữu lại cho phép nam nhân

      Hô Diên Phong bước vào hậu cung, xem ra ta rất coi trọng Hô Diên Phong.

      Hoàng hậu thấy mang nàng bước vào cung điện, liền cười hàn huyên: ''Nhị đệ, Lạc nương, lẩm bẩm sao các người chưa tới, cuối cùng các người tới rồi.''

      chấp tay hành lễ: ''Tham kiến hoàng huynh, hoàng tẩu.''

      Nàng mới nhìn thấy cung nữ hành lễ, nhưng lại nhìn thấy cái nháy mắt kia của Hô Diên Phong, đầu có chút ong ong, nhất thời có chút hoảng hốt.

      quá giống, nếu như phải là người, sao lại giống nhau như thế?

      May mà nàng chỉ do dự chút, sau đó chúc phúc thân thể Hoàng hậu và Hoàng thượng, bởi vì Hàn Hạo Hữu qua, nàng cần đa lễ, vậy miễn quỳ lạy rồi, cũng may Hoàng hậu phải là người tính toán chi li, cho nên nàng ta cũng tỏ ra khó chịu khi nàng quỳ lạy.

      Sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Hạo Hữu nhìn Hô Diên Phong chút rồi dịu dàng : ''Nhị đệ, vết thương tay tốt lên chưa?''

      nhìn băng gạc chút rồi cười nhạt, ''Tạ hoàng huynh quan tâm, tại chỉ là vết thương ngoài da.''

      Đáy mắt sâu như đầm đen làm người khách thể chạm đến, mà lời của như dây cung, '' tại" hai chữ này nóirõ lúc trước suýt nữa bị bỏ mạng.

      Nàng nhìn Hô Diên Phong, vẻ mặt ràng chau lại, rồi lậptức tiêu tán, sau đó đứng dậy chắp tay chào Hàn Hạo Thần mộtcái: ''Thần Vương điện hạ đại nhân đại lượng, Tam đệ bị giảivề nước, phụ hoàng ta chắc chắn nghiêm trị, kính xin Vươnggia có thể giữ được hòa khí lúc trước, có thể kéo dài bang giaocủa hai nước.''

      câu hai nghĩa của ta, khiến người ta thểso đo chuyện lúc trước. Nàng có chút buồn bực, nàng nhớ trướckia ta thà đàng hoàng, chưa bao giờ đùa giỡn tâm cơ,mà người trước mặt ràng ra hơi thở vương giả, xem ranước Ngân Nguyệt cần cẩn thận với ta.Nhưng Hàn Hạo Thần cũng tha thứ, chỉ nhìn chằmchằm ta, mà ta nghe được lời của Hàn Hạo Thần nên đứng ngồi yên.

      Hai người giằng co, Hàn Hạo Hữu cười giải hòa: ''Tốt rồi,Đại hoàng tử cũng đừng băn khoăn, nếu mọi người sao thìcoi như có chuyện gì, hai nước vẫn bang giao như cũ.''

      bên nàng muốn cắn răng vỗ án, cái gì mà "Mọi người

      sao?''. Nàng phải là người sao? tại nàng cũng thànhcâm có được hay ? Chẳng lẽ thân phận nàng thấp nênkhông đáng giá tiền?Nghĩ tới đây, nàng cầm ly trà hơi uống cạn.

      Vừa đem ly trà đặt lên khay, lại nghe được thanh dịu dàngcủa Hoàng hậu: ''Lạc nương sao lại uống trà của Vương gia?''

      Nàng nghe vậy liền quay đầu nhìn, quả nhiên khay bên hắnkhông có ly trà, còn bên nàng có tới hai cốc trà.

      Nàng vuốt nắp ly trà nhìn chút, đẩy ly trà của mình chohắn, nhưng nghĩ lại chút, có ly trà chuyên dụng, chắchẳn dùng ly trà nàng uống, vì vậy lại kéo ly trà lại.

      Nhưng bộ dáng nàng càng khiến nàng lúng túng, ngước mắt lênthì thấy bọn họ nhìn nàng, nhất thời mặt đỏ nhưng khôngbiết làm sao.

      Lúc này nhếch môi cười, nụ cười này bất đồng với nụ cườitrước, ràng ánh mắt cũng cười.

      '' sao, nếu Mộng Nhi thích để cho nàng dùng, Thần đệ uống ly trà này cũng được.'' Khi chuyện, cầm ly trà của nàng lên, uống trà trong kinh ngạc của mọi người.

      Chờ uống trà xong, nàng kinh ngạc chỉ chỉ ly trà của mìnhmuốn : ''Cái ly trà này, ta...ta uống rồi!''

      Ai ngờ tiếng tới giọng : '' phải nàng cũng uốngtrà của ta sao? Lần này huề nhau.''

      Nàng chau mày, chưa từng thấy qua người hẹp hòi như vậy,thậm chí cả chuyện này cũng muốn công bằng. Nhưng chungđụng thân mật này khiến Hoàng hậu hâm mộ ngừng.

      ''Tình cảm của Nhị đệ và Lạc nương đúng là phải tốtbình thường.'' Hoàng hậu cười thiếu chút nữa muốn 'Ngay cảBổn cung cũng cũng hâm mộ.' Nếu lời này ra, chẳng nhữngmất hân phận, Hàn Hạo Hữu bên cạnh cũng xuống đài được.

      Nàng bị xong sắc mặt ửng hồng, nhưng có đôi mắt luônluôn nhìn nàng, thấy mặt nàng ửng hồng tia hoảng hốt.

      Hàn Hạo Hữu đặt ly trà xuống sau đó hít hơi sâu, cảm thấycó vấn đề khó khăn nhưng lại thể hiểu.

      ''Nhị đệ, ngày mai ngươi phải thành thân với Lạc nương,trước đây huynh có nan đề biết giải thích như nào,cho nên mời hoàng tử Ngân Nguyệt quốc tới đây, bây giờ nóicho ràng chuyện này.''

      "Hoàng huynh thỉnh giảng." gì chờ Hoàngthượng .

      Hàn Hạo Hữu lộ vẻ mặt khó khăn nhìn Hô Diên Phong, sau đónói: ''Nghe hoàng tử Ngân Nguyệt , Lạc nương có hôn ướcvới , biết nhị đệ có biết chuyện này ?''

      cười nhạt tiếng hỏi ngược lại: ''Mặc kệ có hay , tại hoàng thượng hạ chỉ.''

      ra đối với , trong lòng cũng mất đáy, bởivì ngôn ngữ và cử động của Hô Diên Phong chứng minh tấtcả, mà dám hỏi nàng, cũng giống như những gì hắnnói. phải như thế nào? Đời này nàng là nữ nhâncủa .

      Hô Diên Phong nghe được lời như vậy nổi giận: ''Đây là ýgì? Chẳng lẽ Bản vương chưa cưới thê ngươi cũng nhétvào phủ của ngươi sao?''

      vỗ bàn cái khiến nàng bị sợ đụng phải ly trà, nướctrong ly trà vẩy vào tay nàng, phải rất nóng nhưng cũngkhiến nàng kêu lên tiếng.

      Nàng vội vàng đem tay đến trước mắt, cũng chưa xem qua bị

      Hàn Hạo Thần nắm, lấy khăn tay ra lau giúp nàng, thấy nàng bị phỏng mới an tâm, nắm chặt tay nàng rồi quayđầu : ''Đại hoàng tử sai rồi, phải nạp mà là cưới.''

      Nàng biết ''Nạp'' và ''Cưới'' ở nước Hàn Vũ là khác nhau, nếunhư là ''Nạp'' nàng chính là Trắc phi, còn là ''Cưới'' nàng làchính phi, địa vị vĩnh viễn dao động.

      câu của khiến Hô Diên Phong tức bể phổi, hơn nữathấy cầm tay nàng, thể nghi ngờ nữa đây chính là sựkhiêu khích.

      ''Hàn Hạo Thần. Ngươi buông tay nàng ra.'' chỉ vào HànHạo thần, nếu ngại có mặt Hoàng thượng ở đây, sớm rút kiếm ra rồi.

      Hàn Hạo Thần ngược lại rất bình tĩnh, vấn kéo tay nàng như cũnói: ''Hô Diên Phong, Bổn vương nhớ là ngươi có tư cách bảo ta buông tay nàng ra.''

      'Nàng là thê mà ta chưa cưới, tương lai là Đại hoàng tử phi nước Ngân Nguyệt.'' Hô Diên Phong quay đầu nhìn nàng, ''Mộng Nhi,đến tột cùng nàng như thế nào? Tại sao để thân cận nàng, chẳng lẽ nàng quên lời thề trước đó rồi sao? Nàng nóichúng ta bên nhau đời đời kiếp kiếp, chẳng lẽ nàng quên?Nếu như nàng tức giận vì bị Tam hoàng tử hạ độc, vậy ta choTam hoàng tử trở lại để mặc cho nàng xử lý, như vậy đượcchưa?''

      Nàng cảm thấy lơ đãng tay trở thành căngthẳng, cũng sợ, chỉ là chưa bao giờ biểu đạt ra ngoài thôi.

      Nhưng nàng hiểu, lời thề cái gì? Cho tới bây giờ nàngchưa bao giờ thề thốt với ta cả, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắngiống như có chuyện đấy .

      Ngẫm nghĩ lúc, khả năng lớn nhất là Hô Diên Phong trướcmắt phải là Hô Diên Phong đại, mà nàng cũng khôngphải là Lạc Tử Mộng trước kia, có lẽ là kiếp trước của nàng,cho nên mới có chuyện thanh mai trúc mã với nàng bây giờ. Đờitrước thương cho nên đời sau cũng chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi.

      Nghĩ như vậy, tảng đá lớn trong lòng như rơi xuống, chỉ cần ta phải là chuyển kiếp tới, cần băn khoăn nhiều như vậy, cũng cần nghĩ nên xuyên việt như thế nào, đoạn tuyệt ý niệm xuyên việt về tốt với mọi người.

      ''Mộng Nhi, rốt cuộc là chuyện gì?''

      Trong lúc giật mình, Hàn Hạo Hữu bắt đầu hỏi, lúc này nàngmới nhìn Hoàng thượng rồi lại nhìn Hoàng hậu, nghe rõhắn hỏi cái gì, chỉ là biểu như vậy giống như chột dạ trong mắt mọi người.

      Hoàng hậu thấy nàng suy nghĩ, vì vậy bổ sung: ''Đúng vậy, rốtcuộc là chuyện gì? Nếu Vương gia cưới hoàng tử phi nước Ngân

      Nguyệt, đây chính là đại . Rốt cuộc, Lạc nương có phải

      là thê tử chưa cưới của hoàng tử nước Ngân Nguyệt hay ?''

      Đại theo lời Hoàng hậu, nàng phải biết, là nướcphát động chiến , đến lúc đó nàng là hồng nhan họa thủy hạidân hại nước. Nữ nhân hại nước đều có từ trước đến nay, nhưngnàng nghĩ mình chính là nữ nhân đó.

      Nàng buông tay đứng lên, đối mắt với Hoàng hậu, Hoàng thượng và Hô Diên Phong.

      Cho tới bây giờ Hàn Hạo Thần chưa bao giờ khẩn trương nhưthế này, nàng như cát chảy trong tay , muốn nắm chặt,nhưng cuối cùng vẫn trôi qua, cho dù nắm ở lòng bàn tay,nhưng cũng có cảm giác an toàn như cũ.

      Nàng quay đầu nhìn , có chút sợ hãi rồi cưỡng chế bìnhtĩnh, nhưng vẻ mặt của như vậy khiến lòng nàng thêm mừng rỡ, bởi vì để ý nàng, để ý nàng.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100 : tình bất hủ thể chia cắt (hai)

      Trong lúc mọi người chờ mong, nàng lắc đầu cái với Hoàng hậu.

      Hình như đáp án này chỉ khiến Hô Diên Phong kinh hãi mà khiến Hàn Hạo Thần cũng kinh hãi, bởi vì hiểu , nàng nhất định biết ta, nếu nàng gọi tên tuổi của ta ra, đây là chuyện khiến canh cánh trong lòng, cũng là chuyện khiến bất an hất.

      " biết? Mộng nhi! Làm sao nàng có thể biết ta?" ta kéo tay nàng bắt đầu chất vấn, ''Đến tột cùng ta có chỗ nào tốt mà nàng lại làm bộ biết ta? Cái có thể cho nàng ta cũng có thể cho nàng, tại sao nàng lại tuyệt quyết như vậy?''

      Nàng đau, dùng hết sức tránh kiềm chế của ta, Hàn Hạo Thần vội vàng tiến lên kéo tay ta ra, bảo hộ nàng trước mặt mọi người.

      ''Đại hoàng tử, Mộng Nhi biết ngươi, chẳng lẽ ngươi buộc nàng biết ngươi rồi theo ngươi về sao?'' ôm chặt lấy nàng chất vấn, giờ khắc này muốn nghe nàng mở miệng, trong lòng nàng chỉ có mà thôi, người nàng thích nhất là , có người khác.

      Hô Diên Phong muốn kéo lại nàng, nhưng nàng lại rúc vào ngực Hàn Hạo Thần, bộ dáng muốn giữ khoảng cách, Hô Diên Phong chưa bao giờ thấy qua nàng như thế này, nếu tướng mạo của nàng phải như cũ, nàng cũng có tỷ muội, nhất định cảm thấy mình nhận lầm người, nhưng bây giờ.....

      vô lực ngã ngồi ở ghế.

      Ngày thứ hai nàng tỉnh lại ở trong viện, dụi dụi con mắt, các cung nữ đứng ở bên chờ phục vụ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, nàng thích phơi nắng ăn bữa sáng, đây là thói quen của nàng.

      ra đêm qua cũng ngủ ngon, mặc dù giường khác mấy giường ở trong phủ Vương gia, nhưng chỉ là có thói quen, nàng chỉ là quen giường rồi.

      Chỉ là quen giường. . . . . .

      Nàng cảm thấy buồn cười với cái ý niệm này. phải ở Vương phủ ngủ rất yên bình sao? Nhưng nàng đến Vương phủ chỉ có mấy tháng mà thôi, sao giống như nhà mình?

      Các cũng nữ quy củ thỉnh an nàng như thỉnh an Hoàng hậu, chỉ là nàng còn chưa có đâu Hoàng hậu tới trước, xem ra chỉ có thể là truy cứu chuyện hôm qua. Chỉ là ngoài Hoàng hậu ra còn có người khác, xem cách ăn mặc giống như phi tần.

      Nàng nhìn họ sóng vai tới nhịn được đầu cười lạnh.

      Hai nữ nhân giả bộ tỷ muội tình thâm như vậy, người người trong cung đều mật trong miệng kim giấu trong bông, người nào có tâm kế mới có thể đứng vững ở hậu cung, mà nữ nhân kia có thể sóng vai cạnh Hoàng hậu, xem ra địa vị thấp, hơn nữa tâm kế cũng thấp.

      Thấy hai người tới gần, nàng bỏ đũa xuống tiến lên nghênh đón, quy củ là thể thiếu được. Dù thế nào ngày mai nàng chính là Vương phi rồi, thể để mất mặt được.

      "Lạc nương cần đa lễ." Hoàng hậu nâng tay nàng lên, cung nữ cũng đỡ nàng lên.

      Nàng thầm khinh bỉ, cái gì cần đa lễ, nếu như nàng đa lễ, biết nàng phải chịu ngôn ngữ chỉ trích nào nữa.

      ''Lan phi, người này là Lạc nương chuẩn bị lập gia đình với Thần vương gia mà ta với ngươi, theo lễ nghi của công chúa để hoàn thành hôn lễ ngày mai.'' Hoàng hậu giới thiệu xong với nàng, ''Lạc nương, vị này là Lan phi, cũng là nữ nhi của Thừa tướng.''

      Nữ nhi của Thừa tướng? Là tỷ tỷ Hoa Thiên Lan của Hoa Thiên Nhụy.

      Nàng thấy Lan phi quan sát mình, cũng nhìn thấy dụng ý khác của nàng ta, biết vì sao, kể từ khi tới cổ đại, nàng cũng nhiều tâm tư, tâm cũng tăng cường đề phòng.

      Mặt nàng biến sắc chúc phúc thân thể Lan phi, Lan phi lại đánh giá nàng lần nữa.

      Cuối cùng Hoàng hậu phá vỡ cục diện bế tắc: ''Được rồi, mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống hàn huyên chút. Sao Lạc nương lại dùng bữa ở đây?''

      Lạc Tử Mộng hắng giọng cái, muốn mở miệng, lại phát phát ra thanh nào, thể làm gì khác là gật đầu cười. Hoàng hậu cũng hiểu đại khái, gật đầu cười , '' ra Lạc nương thích phơi nắng dùng bữa.''

      Nàng gật đầu cái.

      Lúc này, Lan phi châm biếm: ''Lạc nương thể mở miệng chuyện sao? Nghe là trúng độc?''

      Nàng nhìn Lan phi cái, cầm ly trà lên hớp ngụm.

      nhảm, nghe người ta rồi còn đến hỏi nàng, nhiều nước miếng quá có chỗ dùng sao?

      '' biết có thể khỏi ?'' Trong lời của Lan phi có chút ân cần nào, mặt còn cười hỏi có tốt lên , đúng là diễn trò có nơi diễn.

      Lạc Tử Mộng cũng giận, chỉ là đặt ly trà xuống nhún vai cái.

      Thấy bộ dáng thoải mái của nàng, nàng thu lại nụ cười quay đầu nhìn Hoàng hậu, ''Mặc dù Vương gia cưới dạng phi tần nào ta cũng thể xen vào, nhưng Thần vương gia là người hoàng thất, thể cưới Vương phi câm được?''

      Hoàng hậu dùng khăn lụa che miệng ho khan tiếng, ngờ Lan phi trực tiếp như vậy.

      ''Chuyện này.....Thần vương gia quyết có ai ngăn được chứ. Hơn nữa Lạc nương dịu dàng hiền thê, nên cũng bị chỉ trích nặng.'' Hoàng hậu giúp nàng câu.

      Lan phi xì mũi coi thường: ''Dịu dàng, hiền thê....'' Nàng dừng chút sau đó nghĩ tới điều gì, hướng vế phía Lạc Tử Mộng.

      ''Nhìn qua đúng là nương dịu dàng hiền thê, mặc dù tính cách biết có chuyển biến tốt được , nhưng tướng mạo này gả cho Thần vương cũng tính là thất lễ.'' Lời của Lan phi khiến nàng thiếu chút nữa phun trà ra, ai ngờ tiếp theo mới tiến vào chủ đề, ''Chỉ là thân là Vương gia luôn có nhiều nữ nhân phục vụ mới phải.''

      Lạc Tử Mộng cau mày nắm cái ly, nếu như đập chết nàng có thể cần ngồi tù, nàng sớm làm như vậy.

      "Lời của Lan phi có ý tứ là....'' Hoàng hậu hỏi hộ nàng.

      Lan phi cười rồi ra: " ra Tam muội của ta quen biết với Thần vương lâu, hơn nữa tình đầu ý hợp, Tam muội lại hiểu Thần vương, hiểu được nên chăm sóc như thế nào, nhưng cũng chỉ cưới mình nàng ta sao? Nghĩ rằng Lạc nương hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng để ý nhiều nữ nhân giúp ngươi chăm sóc Thần vương chứ?''

      Lạc Tử Mộng cắn chặt hàm răng có lên tiếng. Nàng biết ở nước Hàn Vũ, nếu trượng phu muốn cưới vợ bé chính thất phải đồng ý. tại mặc dù nàng chưa gả cho nhưng ván đóng thuyền rồi. Để cho nàng đồng ý, trừ phi nàng chết.

      "Chẳng lẽ Lan phi muốn hoàng thượng gả....?" Hoàng hậu hỏi.

      Lạc Tử Mộng nhìn về phía hoàng hậu, biết Hoàng hậu có biết mục đích của nàng ta ?

      Lan phi che miệng cười tiếng: ''Chỗ nào cần hoàng thượng mời gả, Tam muội và Thần vương chính là thanh mai trúc mã, trước đó Thần vương thấy Tam muội tuổi còn , cũng muốn nàng ấy vất vả làm nội trợ sớm, chỉ là chờ qua năm sau, Tam muội tròn mười bảy tuổi rồi, chờ tiệc sinh nhật hôm đó, chắn hẳn cần ta Thần vương tự mình xin hoàng thượng hạ chỉ gả cưới.''

      Chuyển ánh mắt lên người nàng rồi tiếp: ''Hơn nữa Tam muội còn có tỷ tỷ như Lạc nương chuẩn bị, đến lúc đó cần khổ cực như vậy, chắn hẳn Thần vương cũng sợ Tam muội bị mệt nữa. Lạc nương, đến khi đó Tam muội làm phiền ngươi chăm sóc rồi.''

      Nàng cảm thấy tức ở ngực, nuốt nổi nhả ra. Nhớ lại mình và nàng ta xảy ra mâu thuẫn Hàn Hạo Thần luôn trách cứ mình trước, chưa nàng ta câu, khiến lòng nàng càng thêm buồn bực.

      Chờ mãi thấy đến, nàng khó tránh có chút mất mát, biết đây là quy củ, nhưng Lan phi đến như vậy cũng khiến nàng có chút hoảng hốt.

      Sau khi ăn tối xong, nàng có việc gì. Trong cung, thể ồn ào về đêm.

      Vẫn muốn nằm xuống dứt khoát ngủ giấc, ai biết được nàng ở tẩm điện, người tiến vào bên trong.

      "Mộng Nhi!''

      Nàng nhảy lên từ giường.

      Mượn ánh nến, nàng thấy Hô Diên Phong biết đứng ở đây từ bao giờ, nàng nhìn xung quanh, cung nữ nào, trong phòng chỉ có hai người.

      đến trước mặt nàng, tỉ mỉ quan sát, tin chắc là Mộng Nhi, nhưng tại sao ánh mắt nhìn lại giống, nhớ trước kia nàng dịu dàng như nước.

      ''Mộng Nhi, tại sao hôm đó biết ta? Đến tột cùng là nỗi khổ tâm gì?'' đưa tay muốn kéo nàng lại, ai ngờ nàng lui về sau mấy bước.

      dám tin lại bước thêm bước: ''Có phải làm cái gì với nàng? Nàng cảm thấy khó chịu chỗ nào?'' lo lắng Hàn Hạo Thần hạ độc với nàng, nếu như vậy thể chữa khỏi được.

      Mỗi lần bước lên nàng đều lui về sau, sau đó lắc đầu, ra bọn họ đều nhận lầm người, nàng biết người tìm phải nàng, cũng phải người nàng quen biết.

      ''Mộng Nhi....''

      Tròng mắt nàng chợt lóe, đưa tay bảo cần qua, nàng cầm bút lông tính toán viết cái gì đó, lại phát mình biết dùng bút lông, viết ra hàng chữ, chỉ sợ mỗi mình hiểu.

      Ôm may mắn giơ giấy lên cho xem, chau mày lại.

      ''Mộng Nhi viết cái gì?'' cầm tờ giấy, xem qua xem lại, cuối cùng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, ''Mộng Nhi tinh thông cầm kỳ thư họa, vì sao hôm nay chữ lại như này...''

      Nàng biết, muốn ''khó coi''.

      Bất đắc dĩ nàng lại viết ba chữ rồi giơ lên.

      ''Nhận lầm người?''

      Nàng thở phào nhõm, cuối cùng cũng hiểu. Ai ngờ tay còn chưa bỏ xuống, bắt được tay nàng, '' thể nào, thể nhận lầm được, ràng giống nhau, ràng là nàng, sao có thể nhầm được?''

      Lạc Tử Mộng hết cách rồi, thể làm gì khác là đá cái vào đùi , vuốt vuốt cánh tay bị nắm.

      Tròng mắt lóe lên, lên khổ sở.

      ra nàng lòng muốn thương tổn , quá mức chấp nhất, quá tin phán đoán của mình, ràng nhận lầm người, sao nghe nàng giải thích.

      cười lạnh, tiếng cười có chút khổ, cũng có chút thất vọng, nhưng ở tẩm điện trống rỗng, tiếng cười của khiến nàng khiếp sợ, ngày mai nàng phải thành thân, nếu người ta biết nửa đêm canh ba, có người trong tẩm điện của nàng, sau này sao nàng dám nhìn người?

      Nàng vội vàng che miệng , lại phòng bị nhìn cửa sổ và cổng, xác định có ai mới trợn mắt nhìn , chuẩn bị buông tay bị nắm.

      ''Nàng sợ hiểu lầm?'' Mặt đầy đau đớn nhìn nàng, nàng muốn thoát, nhưng lại nắm chặt hông nàng. muốn hôn nàng nàng quay đầu sang bên, môi dừng ở trung.

      Thân thể cứng đờ, nàng vội vàng tránh khỏi .

      Hô Duyên Phong hít sâu hơi, lấy viên thuốc ra từ trong vạt áo giống như làm quyết định lớn, đưa cho nàng nhưng nàng đón lấy.

      ''Thế nào, sợ ta hại sao?'' nhíu mày : ''Ta hiểu , bây giờ ngươi chỉ nhận biết ta, nhưng dù như vậy ta cũng muốn ngươi có chuyện, viên thuốc này trước khi Tam đệ đưa cho ta, có thể trị giọng của ngươi, sau khi ăn xong ngủ giấc, ngày mai có thể chuyện.''

      Lạc Tử Mộng có chút tin tưởng, nếu Tam đệ sớm cho , tại sao bây giờ mới lấy ra? Hơn nữa thay y hơn tháng nữa là nàng có thể , cần gì uống thuốc đưa, ai biết có phải độc hay .

      Hơn nữa vừa vừa cười khiến người ta phát rét.

      tựa như hiểu tâm trạng của nàng, liền thở ra hơi, ''Ta định đợi ngày ngươi thành thân đưa thuốc cho ngươi, nhưng nghĩ ngươi chối bỏ lời thề ước. Cũng được! Vậy ta cũng muốn làm người khác khó chịu, uống thuốc , hạnh phúc của ngươi muốn đạt được ở chỗ ta, ta hy vọng có thể cho ngươi hạnh phúc.''

      Thấy nàng lùi bước nữa, lại : ''Thái y hơn tháng có thể mở miệng, nhưng tình huống ổn có khả năng cả đời đều bị câm.''

      Nàng cúi đầu, nếu cả đời chuyện nàng chết quách cho xong.

      Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt hồi lâu, cũng nhận thấy vẻ mặt láo của , tính toán tin lần.

      Cầm thuốc trong tay, liền uống nước nuốt vào, cảm giác giọng hơi cay. Nàng nhìn lại thấy mím môi .

      cỗ khí nóng tràn lên, rồi lại tiêu tán, thay bằng cỗ khí lạnh. Lạnh nóng luân phiên, nàng có chút buồn ngủ, cạn kiệt sức lực ngã ở ghế.

      ''Mệt nghỉ, mai khỏe.'' thanh của như trong gang tấc nhưng nàng có hơi đáp lại.

      chuẩn bị ôm nàng về giương như cảm thấy có cái gì đó liền bước nhanh ra ngoài.

      Cách tẩm điện xa, Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần nhìn thấy bóng người nhanh chóng rời .

      ''Vương gia, mới vừa rồi có người....'' Thiệu Tần định tiếp cứng rắng nuốt xuống, nếu cung nữ thấy người nam nhân ra từ tẩm điện của nàng ta nàng ta khó có thể làm người, Vương gia cũng có mặt mũi nhìn ánh sáng.

      Hàn Hạo Thần trầm bước nhanh vào tẩm điện, đứng ở cửa, bảo mọi người lưu lại, tự mình bước vào.

      Tẩm điện tuy lớn nhưng có thể nhận thấy được mùi của nàng như cũ, mùi thơm cơ thể của nàng tràn đầy căn phòng dù chỉ có đêm ngắn ngủi. Cũng chỉ đêm ngắn mà tương tư nàng như điên, còn bị hoàng hậu chê cười là ' ngày gặp như cách ba năm.'

      vào, thấy nàng nằm ngủ bàn, chung quanh có người hầu, biết nàng phân tán hay có nguyên nhân khác.

      Nhưng người kia tột cùng là ai? Nhìn như là nam nhân. Chỉ là nhìn bộ dáng này của nàng biết có chuyện gì xảy ra.

      ôm ngang nàng lên, nàng chau mày vùi trong ngực . muốn đặt nàng xuống nàng ôm chặt hơn, để nàng đùi, nhìn nàng như đứa trẻ ngủ.

      Nàng cảm giác ấm áp vây quanh mình, cảm giác đau đầu còn, nhưng càng thêm buồn ngủ hơn.

      Trong lúc lơ đãng, nàng cọ xát trước ngực , đôi tay cho vào trong vạt áo , mặc dù nàng chỉ muốn sưởi ấm, nhưng lại nghĩ có phải trước kia khi mẫu thân ôm nàng, nàng cũng có thói quen đặt tay trước ....bộ ngực.

      cũng lấy tay nàng ra, để cho nàng ngủ thoải mái chút, nhưng nhìn nàng ngủ, nhịn được hôn nàng cái.

      Chỉ là động tác của quấy rầy mộng đẹp của nàng, nàng lập tức nhíu mày, quơ hồi trong ngực , chọc khẽ cười.
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101: Tình bất hủ thể chia cắt (3)

      "Hóa ra chỉ là tên lưu manh." khẽ cười đặt nàng lên giường đắp kín chăn, nếu phải ngại vì ngày mai thành thân, tuyệt đối bỏ qua mà cứ rời như vậy.

      ra khỏi tẩm điện, Thiệu Tần muốn hỏi gì đó, Hàn Hạo Thần cũng giọng phân phó câu: "Ngày mai chú ý chút."

      Ánh mắt Thiệu Tần chợt lóe lên, ngầm hiểu gật gật đầu.

      Chuyện đêm nay tuyệt đối đơn giản, nếu là thích khách, dám xem nơi ở của hoàng hậu ra gì công phu chắc chắn hề đơn giản, hơn nữa Lạc Tử Mộng hề bị thương chút nào, Hàn Hạo Thần nghĩ ra bóng đen vừa rồi muốn làm gì

      Ngày tiếp theo, Lạc Tử Mộng trước mặt rất nhiều thái giám và cung nữ hành đại lễ với Hàn Hạo Hữu và Hoàng Hậu, xem như là Hàn Hạo Hữu gả muội muội, mà thân phận Lạc Tử Mộng cũng vô cùng tôn quý, Hàn Hạo Hữu bạn cho Lạc Tử Mộng phong hào: Trường Nhạc công chúa.

      Có phong hào này, ban đầu thân thế Lạc Tử Mộng bị chúng đại thần và mọi người dị nghị bây giờ đều gì nữa. Đứng ở trong đại điện, bách quan hành lễ đưa Lạc Tử Mộng xuất giá, tỏ vẻ kính trọng đối với Lạc Tử Mộng.

      Lạc Tử Mộng cho đến bây giờ chưa nhận nhiều đại lễ của nhiều người như vậy, cúi đầu như vậy khiến cho nàng khi đứng trong điện trở nên hốt hoảng, nhưng rồi lại hít hơi sâu để giữ bình tĩnh. Vốn dĩ nàng muốn mở miệng chúng đại thần miễn lễ, nhưng buổi sáng nàng thử, căn bản có cách nào chuyện được, cũng biết Hô Diên Phong có lừa nàng hay .

      Suy nghĩ chút, nếu nàng chỉ giơ tay lên làm cho các vị miễn lễ, giống như hơi thất lễ. Cái khó ló cái khôn, nàng đặt tay ở bên lùi bước về phía sau cúi người xuống, ôm quyền khom người ở hai bên hành đại lễ với đại thần trong triều.

      Nàng đồng thời hành lễ khiến cho Hàn Hạo Hữu cũng giật mình, bỏi vì trong mắt , Lạc Tử Mộng là nha đầu hiểu biết lễ nghi câu nệ tiểu tiết, lại nghĩ rằng nàng lại có thể làm như vậy, vì nàng làm như vậy cho nên chúng đại thần đối với Lạc Tử Mộng kính trọng thêm mấy phần, cùng ngay lúc đó, đại thần hai bên ôm quyền khom người lại quỳ xuống mặt đất quỳ lạy Lạc Tử Mộng, ngoại trừ thừa tướng và Hoa Thiên Sóc, còn lại tất cả các bách quan có ai ngoại lệ, ngay cả đám cung nữ thái giám cũng rối rít quỳ xuống.

      "Chúc mừng Trường Nhạc công chúa kết lương duyên, chúc mừng Thần vương phi và Thần Vương Gia bách niên hảo hợp."

      người mở miệng sau đó chúng bách quan đều mở miệng, tiếng chúc phúc vang vọng cả Kim Loan điện.

      Lạc Tử Mộng nhìn về phía trước khẽ giương cười, theo trong cung chậm rãi ra từ Kim Loan điện, hỉ nương bên ngoài chờ đợi, nàng tùy nằm lên lưng hỉ nương, lại nhớ tới cảm giác lắc lư lưng Hàn Hạo Thần, có lẽ cả cuộc đời này của nàng bao giờ quên cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng này.

      Bởi vì hoàng cung cách Thần vương phủ hơi xa, cho nên rước dâu dùng được kiệu mà dùng xe ngựa. bị khăn voan che kín nàng có cách nào nhìn được phía trước, nhưng trong nháy mắt bước lên xe ngựa đó, nàng biết đây là xe ngựa chuyên dụng của .

      Xe ngựa tốc độ đều đặn chạy về phía trước, Lạc Tử Mộng cho đến bây giờ chưa từng hồi hộp như vậy, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu xuất mồ hôi, lúc đầu hề có suy nghĩ có kết quả gì với Hàn Hạo Thần, nhưng mà bây giờ, trái tim của nàng càng ngày càng nghe sai khiến của bản thân, hơn nữa Hàn Hạo Thần đối tốt với nàng đến nỗi nàng thể có ý định lùi bước.

      Nhưng. . . . . . Lan phi đợi sang năm, Hàn Hạo Thần xin ý chỉ của hoàng thượng tứ hôn Hoa Thiên Nhụy cho , chuyện này là sao?

      Nàng lấy cuộc sống của chính mình để đánh cuộc muốn cùng Hàn Hạo Thần nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nơi này là cổ đại tam thê tứ thiếp, nàng cảm giác mình thua cuộc. Nhưng cá tính quật cường lại khiến nàng đánh cuộc với vận mệnh keo.

      biết từ lúc nào xe ngựa ngừng lại, trong nháy mắt rèm xe kéo lên, nàng giật mình tỉnh lại. Bước ra khỏi xe ngựa dưới chân nàng mềm nhũn suýt nữa té xuống, may Hàn Hạo Thần đứng bên cạnh nhanh chóng đem nàng ôm vào ngực, vốn dĩ hỉ nương đỡ nàng từ xe ngựa xuống, nhưng bây giờ Hàn Hạo Thần lại ôm nàng tiến vào lễ đường, ngay lúc đó tiếng nghị luận vang lên ầm ĩ, nhưng đều là ca ngợi Hàn Hạo Thần tình cảm sâu nặng, sủng ái vương phi như báu vật, Thần vương phi là người có phúc.

      Lạc Tử Mộng nhếch môi cười yếu ớt, sau này cũng biết hoàn cảnh của nàng như thế nào, đến lúc đó nếu Hàn Hạo Thần cưới Tân Phi, có lẽ bọn họ còn có thể thần Vương Gia mới là người có phúc, mĩ nữ như hoa vây quanh bên người.

      Hôn lễ ở cổ đại lễ nghi rất phong phú, nhưng bất đắc dĩ nhất vẫn là tân nương, phải ở bên trong tân phòng chờ tân lang tiễn hết tất cả tân khách rồi mới có thể gặp nhau.

      Ngồi ở giường hỉ, trong lòng Lạc Tử Mộng có chút bất an, giống như buổi sáng nàng tỉnh lại, Hô Diên Phong bảo hôm nay nàng có thể chuyện, nhưng tại sao đến bây giờ các vì sao che kín bầu trời mà tại sao nàng lại phát ra được tiếng nào? Ngược lại cả trái tim cũng trống rỗng.

      Cửa phòng bị đẩy ra, đám người từ bên ngoài cửa tràn vào, nàng biết, đám người này tới náo động phòng, vừa nghe giọng mọi người đều biết hầu hết say. Trong đó còn có giọng của Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc.

      "Nhị ca, huynh cho chúng ta nhìn tân nương tử bộ dáng tân nương tử chút, trước khi thành huynh đem nàng giấu kỹ như vậy, bây giờ tóm lại có thể cho chúng ta nhìn được chưa?" Người nọ gọi Hàn Hạo Thần là nhị ca, có lẽ cũng là Vương Gia.

      "Tam ca đúng, nhị ca, huynh đệ chúng ta chỉ biết là huynh kim ốc tàng kiều, nhưng nghĩ huynh lại nhanh chóng thành thân như vậy, chẳng lẽ sợ huynh đệ đoạt mất hay sao?"

      Hàn Hạo Thần gì, Lạc Tử Mộng đội khăn voan cũng biết vẻ mặt của , nhưng có chút kích động, nàng muốn vén khăn voan lên nhìn chút. nhưng rất nhanh rất nhanh sau đó Hoa Thiên Sóc giúp nàng giải được nghi vấn trong lòng.

      "Các vị Vương Gia còn nhìn ra sao? Có ai từng thấy Thần Vương gia giống như hôm nay từ đầu đến bây giờ đều mỉm cười, nếu các vị Vương Gia muốn cướp vương phi xinh đẹp của Thần vương gia, ngài ấy liều mạng với các ngài mới lạ."

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Bên trong tân phong vang lên tiếng cười.

      Nhưng mà Tam vương gia hôm nay nếu thấy được tân nương thề bỏ qua, lảo đảo về phía giường, vừa vừa cười : "Nhưng hôm nay cũng thể để Nhị ca được như ý nguyện, nếu cho chúng ta nhìn thấy mặt của tân nương, đêm nay ta , ở đây nhìn các ngươi có thể động phòng hay , nếu nhị ca ngại, Tam đệ ta lại càng ngại."

      Lạc Tử Mộng dưới khăn voan oán thầm: Đúng là tên biến thái, lại muốn nhìn người khác động phòng, có đam mê nhìn xuân cung sống ư? Cũng sợ đau mắt hột! nhưng lại, chính bản thân nàng lúc ấy phải xem xuân cung sống của tú bà Cẩm nương và mười nam nhân kia sao, nghĩ như thế mặt bắt đầu nóng lên dứt.

      "Tam đệ Tứ đệ, thời gian sớm nữa, các đệ nên trở về với thê thiếp của mình ." Hàn Hạo Thần rốt cuộc cũng mở miệng.

      Tứ Vương Gia nghe thấy Hàn Hạo Thần như vậy cũng bỏ cuộc, mà còn lôi kéo Tam vương gia về phía giường hỉ: "Vậy được, nếu như hôm nay thấy được tướng mạo khuynh quốc của thần Vương phi, nhưng nếu chúng ta , nhị ca hi vọng chúng ta quấy rầy đêm xuân chứ?"
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mấy tên tiểu quỷ này cùng tiến lên, Hàn Hạo Thần là người thà nên có cách nào chống đỡ được, Hoa Thiên Sóc thấy thế cười : "Thần Vương Gia, vậy người hào phóng chút , phải chỉ là cho mọi người nhìn Thần vương phi chút thôi sao? Sao lại giống như mọi người muốn cướp báu vật quý giá của người vậy, nếu đáp ứng mấy vị Vương Gia, xem ra hôm nay thần Vương Gia khó có thể ôm trân bảo của mình trải qua đêm xuân vui vẻ rồi."

      Lạc Tử Mộng nghe thấy như vậy gương mặt đỏ lên, Hoa Thiên Sóc tại sao có thể trực tiếp như vậy được chứ? Cái gì mà "Đêm xuân vui vẻ" chứ! Làm hại nàng lại nghĩ đến chuyện kích tình mãnh liệt xảy ra trong thư phòng ngày ấy, bản thân nàng cũng nghĩ mình và Hàn Hạo Thần lại có thể làm chuyện như vậy trong thư phòng. . . . . .

      Thấy Hàn Hạo Thần và mấy người náo động phòng đến gần, Lạc Tử Mộng căng thẳng siết chặt cánh tay hỉ phục, bởi vì nàng đoán được bọn họ còn có thể tiếp tục nháo đến mức độ nào.

      Cảm thấy bên cạnh từ từ lõm xuống, ngồi bên cạnh nàng, hỉ nương ở bên cạnh vui mừng hối thúc Hàn Hạo Thần kéo khăn voan lên, nhưng Hàn Hạo Thần hình như có chút đắn đo, sợ Lạc Tử Mộng để ý, mà Lạc Tử Mộng từ từ xoay người sang chỗ khác, biểu lộ tâm ý của mình.

      Náo động phòng vốn là chuyện bình thường, nhưng Hàn Hạo Thần lại rất để ý đến Lạc Tử Mộng, cho nên sợ nàng vừa lòng, khi thấy nàng chủ động xoay người lại trong lòng rất kích động, biết nàng muốn làm khó .

      giơ tay nhàng mở khăn voan đỏ của Lạc Tử Mộng ra, trong phòng tất cả đều trang trí màu đỏ thẫm khiến Lạc Tử Mộng kịp thích ứng, nhưng khi nàng giương mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, lại có cảm giác giật mình.

      Ánh nến màu đỏ chiếu sáng khắp phòng, mà cả trong ngày vui hôm nay ánh mắt Hàn Hạo Thần lại càng thâm thúy hơn mê người, ngũ quan tinh xảo, môi mỏng khẽ nhếch cười nhàng, như bức tranh hoàn hảo do tạo ra chút tỳ vết nào?

      Mà ở trong mắt mọi người, lLạc Tử Mộng hôm nay lại càng khiến người ta kinh ngạc đến sững sờ, dưới nến đỏ, cả người nàng phát ra loại hơi thở giống như tiên khí khiến người ta hít thở thông, trong thiên hạ nếu phải Hàn Hạo Thần ai có thể xứng đáng với dung nhan khuynh quốc của nàng?

      Lúc đầu mọi người còn ẩm ĩ muốn náo tân phòng nhưng trong nháy mắt Hàn Hạo Thần vạch khăn voan lên cả phòng yên lặng như tờ, ngay cả hỉ nương cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến nỗi quên tiếp tục lễ tiết. May mắn là nàng dường như phản ứng kịp thời, xoay người lấy rượu hợp cẩn từ tay nha hoàn đưa tới trước mặt hai người.

      "Thần Vương Gia, Thần vương phi, uống xong ly rượu hợp cẩn này, từ đây trở trường trường cửu cửu đến đầu bạc."

      Hàn Hạo Thần nhận lấy hai ly rượu ly đưa cho Lạc Tử Mộng, hai người nhìn nhau câu gì nhưng lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Tay nâng ly rượu hợp cẩn hai cánh tay đan chéo nhau, tầm mắt lại chưa bao giờ rời khỏi đối phương nửa khắc.

      Hai người chậm rãi đem ly rượu về phía môi, lại đột nhiên nghe được tiếng cảm khái giống như bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện: "Khó trách Thần Vương Gia lại lấy vương phi bị câm, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy để trong nhà ngắm cũng tốt."

      "Đúng vậy, nhiều nhất sau này có thể cưới thêm vài trắc phi nữa là được."

      Hai người bọn họ nhưng trong tân phòng yên tĩnh ngày lại dường như rất lớn, mà lời của bọn họ lại lọt vào tai Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng sót chữ nào.

      Lạc Tử Mộng trong lòng đau nhói, lúc đầu cứ nghĩ đêm nay có thể chuyện tạo cho kinh hỉ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến vui mừng cách vô ích, mà thái y chậm hơn tháng nàng có thể mở miệng chuyện, nhưng có lẽ cả đời này nàng có thể chuyện được cũng nên.

      Mà đoạn đối thoại của bọn họ cũng phải có đạo lý, thân là vương phi mà lại có thể câm? Hôm nay Hàn Hạo Thần có thể chấp nhận nàng có lẽ là bởi vì nhưng lời của thái y "Ngắn hơn tháng" nàng có thể chuyện lại, nếu sau này biết nàng thể chuyện, có nguyện ý cưới nàng ? Hơn nữa chỉ cưới mình nàng?

      Ngày thường nàng có thể làm bộ như có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc trước là Lan phi ngấm ngầm hại người bây giờ hai người kia lại bàn luận xôn xao, nàng có chút chịu nổi gánh nặng này, vốn dĩ tâm ý nàng hoảng loạn lúc này lại càng thêm uất ức. biết là có phải do lời của hai người kia hay , hay là do trái tim nàng đau đớn, tay của nàng bắt đầu rung rung nghe theo sai khiến của đầu óc.

      Tay mềm rũ, ly rượu rơi xuống, tiếng vỡ vụn, làm chấn động cả căn phòng.

      Lúc mọi người kinh ngạc, Hàn Hạo Thần vốn dĩ dịu dàng hai tròng mắt bỗng nhiên lên sát khí, cần mở miệng, Thiệu Tần lập tức mang theo hộ vệ Thần vương đem hai người huyên thuyên kéo xuống, mà những người trong cuộc lại biết làm sao.

      Hoa Thiên Sóc vốn định cầu tình cho bọn họ, dầu gì hai người kia cũng là thân thích của Hoa gia, lại cùng vào sinh ra tử chiến trường, nhưng biết sao hôm nay lại có thể năng suy nghĩ như vậy. nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Hàn Hạo Thần, gắng gượng nuốt lời xuống. hiểu nếu mở miệng, kết quả có thể ngược lại hoàn toàn, có lẽ hai người chết nhanh hơn.

      Hàn Hạo Thần quay đầu lại nhìn thấy nét mặt kinh hoảng của Lạc Tử Mộng, xem ra nàng bị dọa sợ, mà từ trong ánh mắt mất mát của nàng biết, nàng phải để ý đến việc mình thể chuyện, mà có gượng cười để che dấu nội tâm mất mát và bất đắc dĩ.

      Mặc dù nhìn qua nàng kiên cường, nhưng nội tâm của nàng lại so với bất cứ ai khác đều yếu ớt hơn và có cảm giác an toàn.

      Hỉ nương bị chuyện xảy ra bất ngờ vừa rồi dọa sợ đến mức thất thần tại chỗ, sau đó liền "Rơi xuống đất nở hoa, vinh hoa phú quý" lời may mắn như vậy cũng quên .

      Hàn Hạo Thần đem ly rượu thả vào trong khay của nha hoàn, hai tay nắm lấy bàn tay lo lắng bất an dưới hỉ phục. Khi nàng ngước măt lên đáy mắt hơi phiếm hồng, mà chính vì vẻ mặt nàng như vậy, lại khiến cho càng thêm đau lòng hơn.

      Lạc Tử Mộng nghĩ rằng phẩy tay áo bỏ , dù sao bị lời của hai người kia kích thích và hành động đúng lễ nghi vừa rồi của nàng làm cho có đầy đủ lý do để tức giận, nhưng trong mắt lại truyền cho nàng cảm giác ôn nhu dịu dàng.

      Chỉ thấy hai tay nắm chặt hai tay của nàng, môi mỏng khẽ : "Hôm nay có được tình này, chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
      Từng chữ từng câu toàn bộ rót vào trong đầu của nàng, trong lúc giật mình nửa tim bên trái giống như bị khiêu khích đập cách rối loạn.

      nhớ! vẫn nhớ đến lời lúc đó của nàng, hơn nữa bỏ sót chữ nào.

      Bất kể lời của có thể duy trì bao lâu, ít nhất tại nàng có thể cảm giác được tình nồng đậm của , đối với người nàng như vậy, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hôm nay lòng.

      Cũng đủ rồi!

      Đôi mắt hơi đỏ của nàng lúc đầu bây giờ bị che phủ tầng sương mù, khống chế được cảm xúc kích động trong lòng, nước mắt nhàng tràn mi.

      Hỉ nương muốn rót thêm cho nàng lý rượu, nhưng nàng lại lấy ly rượu kia của Hàn Hạo Thần, ngửa đầu uống hết nửa ly sau đưa cho Hàn Hạo Thần, hề do dự, đem nửa ly rượu còn lại uống cạn.

      Trong hôn nhân của nàng, nàng chấp nhận có người thứ ba, cho nên cũng muốn xuất ly rượu thứ ba, nếu như nàng và duyên phận chỉ là nửa ly rượu, như vậy cứ để cho bọn họ hạnh phúc ngắn ngủi trong khắc, mặc kệ chuyện tương lai như thế nào, ít nhất bọn họ từng hạnh phúc.

      "Kết thúc buổi lễ!"

      Hỉ nương toát mồ hôi lạnh gượng cười câu, mọi người lấy lại tinh thần bắt đầu vỗ tay, Hàn Hạo Thần đưa tay lau nước mắt mặt Lạc Tử Mộng, mà Hoa Thiên Sóc lại thủy chung im lặng nhìn tất cả mọi chuyện.

      Nàng hít sâu hơi, cảm giác trước ngực như có con nai chạy loạn, trong tiếng cười hân hoan của mọi người, đột nhiên cỗ mùi tanh từ trong cổ họng trào ra, trong nháy mắt đất đầy máu.

      "Mộng nhi. . . . . ." Hàn Hạo Thần hoảng hốt lo sợ ôm Lạc Tử Mộng vừa phun máu tươi ôm vào trong lòng, tất cả mọi người tay chân đều rối loạn.

      "Thái y! Còn mau mời thái y!"

      Tiếng của Hàn Hạo Thần vừa ngừng, cả vương phủ cũng loạn lên, đêm tân hôn tân nương phun máu tươi là chuyện lớn đến mức nào, tân khách chuẩn bị rời cũng dám lộn xộn, nếu bị nghi ngờ là người hạ độc biết như thế nào.

      "Mộng nhi! Như thế nào rồi?" Hàn Hạo Thần hốt hoảng vuốt mặt của nàng.

      Lạc Tử Mộng cả người cũng mềm nhũn nằm trong ngực của , cứ tưởng rằng bản thân vừa đến quỷ môn quan, ai ngờ đúng lúc thái y đến lại có thể xoay chuyển.

      "Ta. . . . . . có. . . . . . Chuyện. . . . . ." Nàng đứt quãng ra mấy chữ, lại làm cho trái tim của Hàn Hạo Thần vốn dĩ nhảy lên tận cổ họng bây giờ cả người đều kinh ngạc.

      "Thần vương phi chuyện được rồi?"

      "Đúng vậy, phải trúng độc biết lúc nào mới có thể chuyện được lại sao?"

      Mọi người bàn tán ầm ĩ, ngay cả Hàn Hạo Thần cũng dám tin.

      "Mộng nhi nàng. . . . . . Có thể chuyện?" Hàn Hạo Thần nâng khuôn mặt của nàng lên nhìn nàng.

      Chính nàng cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ngay đến cả bản thân nàng cũng nghĩ tới. Cứ nghĩ rằng Hô Diên Phong nàng hôm nay có thể chuyện là giả, nhưng ai có thể ngờ vào thời điểm mấu chốt lại có thể chuyện được, càng làm cho nàng vui chính là, lời thề của ra trước khi nàng có thể lại được.

      "Thái y, mau lại xem chút chuyện gì xảy ra." Hàn Hạo Thần vẫn ôm Lạc Tử Mộng trong ngực hề buông tay, đây đúng là chuyện vui mừng nhất từ lúc chào đời đến nay, ngay đến nhưng lúc xuất chinh đại thắng trở về cũng vui mừng như vậy.

      Thái y sau khi chẩn đoán lập tức quỳ gối dưới chân hai người vẻ mặt vui vẻ chúc mừng: "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Vương phi, Vương phi dư độc được tiêu trừ, cho nên sau này có thể chuyện bình thường được rồi."

      "Chuyện này là sao? phải ít nhất là tháng ư?" Hàn Hạo Thần sợ có gì thay đổi nên hỏi lại.

      Thái y suy nghĩ chút : "Chuyện này cũng rất kỳ quái, theo lý thuyết dư độc trong người Vương phi thể nào nhanh chóng thanh trừ như vậy được, độc kia thấm vào trong cổ họng, nếu phải có thuốc giải . . . . . . Kỳ lạ! kỳ lạ."

      Ngay cả thái y cũng được nguyên nhân vì sao, quay đầu nhìn về phía lạc Tử Mộng sau hỏi "Vương phi tại cảm giác như thế nào?"

      Lạc Tử Mộng dùng nước trà súc súc miệng, lại uống ly trà xanh, sau đó : "Rất tốt. . . . . . lúc đầu như có cái gì ngăn cản ở cổ họng bây giờ còn, hô hấp cũng thuận hơn rất nhiều, cảm giác chua xót cũng còn nữa."

      "Chúc mừng vương phi, toàn bộ dư độc của Vương phi thanh trừ toàn bộ, sau này có chuyện gì nữa."

      Hỉ nương nghe vậy lập tức chúc mừng: "Chúc mừng Thần Vương Gia Thần vương phi, đây đúng là chuyện mừng. Vương Gia và vương phi quả nhiên là được ông trời tác hợp, vương phi đúng là người có phúc, cho nên ông trời giúp vương phi giải trừ dư độc, rất đáng chúc mừng."

      Mọi người nghe cũng bắt đầu chúc.

      Lạc Tử Mộng vui mừng cũng rất bội phục hỉ nương, ngay đến cả ông trời cũng tạ ơn, nếu phải Hô Diên Phong đưa cho nàng thuốc giải, ông trời còn có thể giúp được nàng sao?

      "Tốt! đúng là quá tốt rồi! Mộng nhi sau này nàng muốn gì đều có thể ." Hàn Hạo Thần có vẻ còn vui mừng hơn cả Lạc Tử Mộng, quay đầu phân phó, "Hôm nay mừng dưới người làm Thần vương phủ đều có thưởng, hỉ nương, thái y hôm nay thưởng trăm lượng."

      "Tạ vương gia, Tạ vương phi."

      Đợi đến đến khi mọi người lui xuống hết, Lạc Tử Mộng ngược lại có chút đau lòng, mỗi người trăm lượng đó! Ông trời! Hàn Hạo Thần có tiền biết sử dụng vào đâu sao? Lấy ra để đếm luyện tập độ linh hoạt của tay cũng tốt!
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :