Chương 85: Từ từ hưởng thụ
Có phải do lỗ tai của nàng nhạy ?
Nàng đưa tay ngoáy lỗ tai, một câu nói đơn giản của hắn, sao nàng lại cảm thấy… rất dễ nghe, lại rung động tâm nữa rồi!
Thôi, thèm nghĩ những chuyện thể nào.
Lạc Tử Mộng lắc đầu một cái, đè nén cảm xúc trong lòng, nới với hắn, “Theo như lời nói của Vương gia, có thể quyết ̣nh sao?” Thấy hắn sững sờ, nàng ho nhẹ một tiếng, “Ta nói cái người Cẩm Nương…”
“Ừ!” Hàn Hạo Thần có chút mất mát, hắn tưởng nàng nói về chuyện cưới nàng.
Lạc Tử Mộng gạt đầu một cái, bước đến bên cạnh hắn: “Vậy thì tốt, người tìm mười nam nhân cường tráng cho ta! Nhất ̣nh là cái loại rất rất cường tráng.”
“Ngươi muốn làm gì?” Hắn nheo mắt nhìn nàng, biết nàng muốn làm cái gì, vô duyên vô cớ muốn tìm nam nhân, còn là mười người! Chẳng lẽ dược người nàng lại phát tác rồi, nàng muốn hắn mà lại muốn người khác?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hình như cảm thấy cái gì đó nên đột nhiên cười yếu ớt, mặc dù chỉ nhàn nhạt nhưng lòng của hắn lại run lên.
“Thiệu Tần!” Mặc dù hắn hiểu nàng muốn làm cái gì nhưng nhìn thấy nàng thoáng cười nên hắn hỏi thêm nữa, nàng muốn làm gì thì cho nàng làm là được.
Thiệu Tần biết xuất hiện từ đâu, đột nhiên đứng bên cạnh hắn, Hàn Hạo Thần biết hắn ta luôn xuất quỷ nhập thần nhưng nàng vẫn sợ hết hồn.
“Vương gia có gì phân phó?”
“Là ta có phân phó!” Lạc Tử Mộng đến trước mặt hắn. “Ngươi lập tức tìm mười nam nhân cường tráng bình thường! Mấu chốt là nhất ̣nh xấu xí, càng xấu càng tốt.”
Thiệu Tần nghi ngờ, nhíu mày hỏi lại: “Mười nam nhân cường tráng, còn … xấu xí!”
“Đúng, cái loại cực xấu, tốt nhất là cái loại làm cho người ta ói. Còn có…” Nàng liếc Hàn Hạo Thần một cái rồi nói nhỏ với Thiệu Tần, vẻ mặt Thiệu Tần lập tức nhăn nhúm.
“Hả…dạ.” Mặc dù nhiệm vụ gian nan nhưng hắn dám phá sự hả hê của nàng, dù sao nàng cũng chính là Vương phi, tương lai là chủ tử của hắn. Chỉ là hắn tìm đâu ra mười nam nhân xấu xí cường tráng bây giờ! Hơn nữa còn muốn cái đó, đúng là chịu thua nàng.
Trong đại lao.
Thiệu Tần tìm mười nam nhân đứng xếp hàng trước mặt Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần, nàng thể bội phục Thiệu Tần, thời gian ngắn như vậy mà lại có thể tìm được mười nam nhân cường tráng, hơn nữa rất xấu.
Hàn Hạo Thần nhìn vẻ mặt muốn co giật của nàng thấp giọng nói: “Để ta nôn trước, thế nào lại… có thể xấu như vậy?”
Vừa nói xong, nàng xoay người. May mà buổi tối ăn ít, nếu đúng là hại thức ăn thượng hạng rồi.
Hàn Hạo Thần nhìn bộ dáng của nàng, thật sự nhịn được cười, cuộc đời này lần đầu tiên hắn gặp được nương như vậy, đoán chừng trừ nàng ra, cũng tìm được người thứ hai.
“Ta khỏe rồi!” Được một lúc, nàng quay đầu lại nhìn hắn, cùng nhau nhìn, quả thật giống như thiên thần, bây giờ nàng có dũng khí nhìn nam nhân trước mặt này.
Quay đầu nhìn Thiệu Tần, nhịn được giơ ngón cái với hắn ta. Người mặt rỗ, người răng hô, mắt kim ngư, mặt con cóc, thậm chí có người chưa xỉa răng mà lại cười với nàng, quả thật có đầy đủ bộ dáng đứng đắn.
Nàng sống đến bây giờ, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có nhiều nam nhân xấu xí như vậy, lần này coi như được mở mắt.
“Thiệu Tần, ngươi có lấy được ?” Nàng hỏi.
“Đã lấy được rồi.” Thiệu Tần lấy ra một món đồ giống như vò rượu nhỏ đưa cho nàng.
“Cho ta, ngươi bảo người khác cho tiện nữ nhân đó uống.” Nàng cầm lấy cái hũ nhỏ ra lệnh.
Thiệu Tần nhìn bộ mặt nghi ngờ của Hàn Hạo Thần nhỏ giọng nhắc nhở: “Lạc nương, chuyện này… hình như được hay? Còn bằng cho nàng sảng khoái.”
“Sảng khoái?” Nàng vừa nói vừa đến phòng giam Cẩm Nương. “Ta chỉ là tổn thương đức mới để cho nàng ta một cái mạng, như là Bồ Tá rồi.”
Đầu Thiệu Tần đầy hắc tuyến điều này cũng gọi là Bồ Tát, đoán chừng cả nước Hàn Vũ sẽ có người xấu.
“Lạc nương… người tốt như vậy giống như…”
“Câm miệng.”
Hắn vừa ̣nh nói, “Người tốt giống như càng thêm tổn hại đức” đây chính là một hũ thuốc đoàn tụ táng, uống hết hũ thuốc sợ rằng sẽ thể nào kết thúc được trong ba ngay ba đêm, aii ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị nàng chặn lại, ý chỉ: theo nàng . Hắn cũng ngăn trở nữa.
Nhưng ngờ nàng đến cửa phòng giam lại thấy hắn kì kèo mè nheo, vì vậy tức giận nói: “Thiệu Tần, ngươi còn chậm như vạy, ta sẽ cắt cái tiểu của ngươi.”
“Ha ha!”
Thủ vệ chung quanh nghe được đều cười ra tiếng, Hàn Hạo Thần dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ mới nhịn cười, nhưng Thiệu Tần lúng túng lập tức chui vào phòng giam.
Hàn Hạo Thần lắc đầu muốn kéo nàng , cái gì cũng dám nói, đúng là phục nàng.
Hắn đến cửa phòng gia thì nhìn thấy nàng đến bên cạnh Cẩm Nương, nhìn hắn ta đổ vật bên trong cái hũ nhỏ vào miệng Cẩm Nương, một bên còn chửi: “Các ngươi ám toán ta, ám toán ta…, tiện nữ nhân, đồ tinh, đời này đoạn tử tuyệt tôn, nếu sinh con cũng là đồ đoạn tụ, chết được tử tế…”
Nhìn tình cảnh trước mắt, Hàn Hạo Thần chỉ cảm thấy ứng nghiệm một câu nói: thà đắc tội với quan tử với tiểu nhân, còn hơn đắc tội với nữ nhân.
Dĩ nhiên, câu sau là nàng dạy hắn.
Trong nháy mắt, đồ vật bên trong cái hũ đã vào hết trong miệng Cẩm Nương.
“ nương, ngươi cho ta uống cái gì?” Cẩm Nương thật sự sợ, đặc biệt lúc thấy Hàn Hạo Thần làm cái chuyện vì nàng ta, có chỗ dựa là Vương gia, Cẩm Nương coi như là mất đầu.
Nàng cười nói: “Là đồ tốt, ngươi cho ta uống cái gì ta liền trả lại gấp mười lần.”
“À?” Cẩm Nương nghe vậy thì ngừng run rẩy, chỉ có thể cầu xin nàng. “Lạc nương, là ta sai rồi, từ nay về sau ta dám nữa, phải, có lần sau, cái bình đoạn tụ có nam nhân là chết người đó.”
“Yên tâm, ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi, ngươi chịu đựng được thì ta liền bảo Vương gia thả ngươi .”
Cẩm Nương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới chuyện chỉ cần chịu được qua tối nay thì có đường sống, ai ngờ nghe được tiếng vỗ tay, mấy nam nhân xáu xí vào phòng giam. Cẩm Nương nhìn thấy tình trạng như thế, dạ dày bắt đầu lên tiếng. Mặc dù nàng đã gặp nhiều dạng nam nhân nhưng cũng có xấu như vậy, mà xấu một chút thì nàng đã chán rồi thế nhưng lại trở thành thuốc giải cho nàng còn là mười.
“Lạc nương khai ân, Lạc nương…” Nàng ta ngừng kêu gào.
Ngay cả lông mày của Lạc Tử Mộng cũng có nhíu lấy một cái, chỉ là giống như xem kịch, lạnh nhạt nói: “Cẩm Nương đúng ? Ta đối xử rất tốt với ngươi, đền ngươi gấp mười lần, ngươi từ từ hưởng thụ.”
Hàn Hạo Thần ho nhẹ một tiếng sau đó nói nhỏ, “Nơi nào học được những lời như thế, về sau được nói.”
Chương 86: Khí huyết sôi trào.
Lạc Tử Mộng thầm lè lưỡi một cái.
Chỉ trong chốc lát, dược bắt đầu phát tác, bởi vì uống hết hũ thuốc, thân thể Cẩm Nương bắt đầu nóng ran, thần trí bắt đầu mơ hồ.
“Nam nhân… ta muốn nam nhân.”
Cẩm Nương ngừng kêu, vừa kêu vừa cởi áo.
Lạc Tử Mộng bắt đầu thấy hưng phấn, chỉ vào mười nam nhân, “Mấy người còn chờ cái gì? Mau lên.”
Thiệu Tần dám tin nhìn nàng, đúng là mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên thấy một nương hào phóng như vậy, lại muốn nhìn người khác giao hợp. Nhìn thấy toàn thân cũng e dè, cứ nhìn thẳng vào.
Hàn Hạo Thần vội vàng che hai mắt của nàng khàn giọng nói: “Được rồi, trở về thôi.”
Nàng muốn đẩy tay hắn ra, “Ta nhìn thấy.”
“Đây phải chỗ nên nhìn.” Hàn Hạo Thần muốn che lại ánh mắt của nàng, để cho nàng nhìn thấy. Bây giờ mười nam nhân đã cởi hết quần áo, nếu để cho nàng nhìn thấy cảnh tượng này…
“Oa…” Thật sự nàng đã than ra tiếng.
Xuyên thấu qua khe hở, nàng nhìn thấy mười nam trơn bóng vây quanh Cẩm Nương, mà một người ra sức làm việc. Nếu nhìn thấy cái mông trơn bóng lên xuống, có lẽ nàng thấy được bóng người Cẩm Nương.
Chỉ là mặc dù nhìn thấy rõ, nhưng lỗ tai nghe được rất rõ, một lớp sóng ngân nga, quả thật làm cho khí huyết sôi trào. Cái này chính là một bộ xuân cung sống.
Chẳng lẽ mỗi lần… đều như vậy?
Nghĩ như thế, mặt nàng vô thức nóng lên, nếu thật sự như vậy thì nàng gặp người như thế nào?
Chỉ là sau đó nghĩ, nàng ta uống thuốc gấp mười lần, vậy thì trình độ “phong tao” cũng giảm xuống chứ?
Nghĩ như vậy lòng của nàng cũng yên tâm hơn.
Hàn Hạo Thần nhìn thấy nàng liều mạng nhìn từ khe hở kẽ tay thì lập tức bịt chặt hai mắt nàng, xoay người nàng mang ra bên ngoài.
“ cần kéo, nhìn thấy, ta ngã mất.”
Nghe nàng nói như vậy, hắn dứt khoát khom người bế nàng lên.
“Này! Thả ta xuống! Sao ngươi nói ôm liền ôm? Rất nhiều người nhìn!” Thấy thủ vệ xung quanh tự giác quay lưng , nàng cảm thấy bọn họ cười trộm, khiến cả người nàng được tự nhiên.
Rời khỏi ̣a lao, hắn vẫn ôm lấy nàng có ý buông ra, thẳng đến Tầm Mộng Cư.
Bên ngoài là ánh trăng, ba ngày trong phủ cũng náo nhiệt, trời vừa tối thì càng yên tĩnh, trừ hộ vệ dò xét thì bọn nô tài dám lại tùy tiện, đây chính là quy củ, từ trước đến giờ hắn thích yên tĩnh, cho nên hạ nhân trong phủ dám huyên náo, cũng chỉ từ khi nàng đến phủ thì hắn mới tức giận.
Mượn ánh trăng, hắn nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, ngượng ngùng như đóa hoa hồng chọc người.
Hắn nhếch lên một nụ cười có ý vị sâu xa: “ phải mới hăng say sao?”
“Ngươi còn nói, sao lại che mắt ta lại, hại ta thấy rõ.” Nàng có chút vui, mụ ta hại nàng thảm như vậy, nàng phải tận mắt nhìn thấy hình dáng phóng đãng của mụ ta.
được một đoạn đường thì nàng phát hiện có thanh, nhờ ánh trăng nhìn được hắn, trong phút chốc khiến nàng lạc phương hướng, khuôn mặt góc cạnh càng thêm mê người dưới ánh trăng, ngũ quan xinh xắn có điểm thiếu sót, mày rậm bờ môi rõ ràng, một nhúm tóc rũ xuống trước ngực, bởi vì gió thổi bay bay, cả người hắn nhờ có ánh trăng mà tỏa ra hơi thở như thần tiên.
Giơ tay lên vuốt vuốt tóc hắn, trong nháy mắt có hàng vạn suy nghĩ.
“Tại sao nói chuyện?” Hắn thấy nàng chau mày như có tâm sự.
Nàng ngước mắt nhìn thấy ánh mắt hắn, khẽ cắn môi dưới, cuối cùng mở miệng nói: “Ngày hôm qua… là bởi vì muốn ta chết, hay là bởi thích ta?” Trong giọng nói có chút sầu bi.
Nếu hắn nói bởi vì thể thấy chết cứu nên mới cùng nàng…, nàng nên thấy may mắn mình cần sa chân vào bùn, nếu vì thích… nàng biết nên lựa chọn như thế nào.
Đến khi hắn đặt nàng ở cửa Tầm Mộng Cư, hắn vẫn nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nàng, lòng nàng trùng xuống, hít một hơi, ngẩng đầu ́ làm bộ dáng thoải mái nói: “ sao, ta biết rồi!”
Lúc xoay người mở cửa phòng, lại nghe được một câu nói từ đằng sau: “Bổn vương có nhiều đồng tình như vậy.”
Thân thể nàng chấn động.
Ý tứ của hắn là… bởi vì thích?
Nàng trả lời, bước vào cửa phòng tính đóng cửa, nhưng ngờ hắn tùy ý vào theo, cửa phòng bị hắn đóng lại.
“Khuya lắm rồi, Vương gia nên trở về phòng của mình?” Nàng xoay người muốn đến bên giường, ai ngờ cánh tay bị hắn kéo lại, cả người ngã vào người hắn.
Hắn nhìn thấy được vẻ mặt nàng, nàng trốn tránh và cự tuyệt.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta.” biết có phải là hắn tức giận hay , hắn dùng từ “Bổn vương” mà là “Ta”.
Nàng nhìn hắn, hô hấp hơi chậm lại, cảm xúc ở đáy mắt hắn quá phức tạp, giống như chất vấn, giống như tức giận, hoặc như là… bi thương.
Nàng xác ̣nh, nhưng nàng có thể xác ̣nh được ngực mình đau, rất khó chịu, giống như bị ai đó đè nặng xuống.
Nàng muốn thoát khỏi cánh tay hắn, nhưng bị hắn nắm chặt hơn, nhíu chặt mi tâm, nàng lại nhìn ánh mắt hắn lần nữa, muốn bình tĩnh, nhưng giọng nói lai như có hơi sức.
“Ta thể nào với Vương gia.” Nhìn ánh mắt hắn, nàng biết hắng nghe, vì vậy hít một hơi thật sâu mới nói tiếp, “Ngươi là Vương gia, ta là bình dân, thân phận cách xa, ta xứng với Vương gia cao cao tại thượng! Huống hồ…”
“Ngươi có ý trung nhân?” Hắn nói tiếp, hắn biết phía trước đều là mượn cớ, chỉ có câu này mới là nguyên nhân.
Nàng nói dạ, chỉ chuyển ánh mắt sang chỗ khác lạnh nhạt nói: “Ta thuộc về chỗ này, cho nên chúng ta thể nào.”
Có lẽ mình đã xem phim truyền hình nhiều, nàng từng xem qua phim Nhân Long, người muốn kết hợp với Long kết quả bị chết, hai người vốn có một người thuộc về một thời thì có kết quả, cho nên muốn đắm chìm, nếu như đau khổ như vậy, nàng thà .
Hắn dễ dàng động chân tình, nhưng một khi đã động, hắn sẽ bất chấp tất cả để , cho nên hắn buông tay.
Nhưng hắn giỏi biểu đạt trước mặt người mình , đặc biệt là một nương mình, hắn biết lấy cái gì biểu đạt tình cảm của mình, điều duy nhất có thể làm là khiến nàng ở bên mình bằng bất cứ giá nào.
Cúi người xuống ôm lấy nàng, lần này chỗ hắn phải nơi khác mà là chỗ triền miên một đêm với nàng.
Last edited by a moderator: 17/4/15