1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 73: Lạnh lùng như chàng
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      " xảy ra chuyện gì?"

      Đột nhiên tiếng trầm thấp vang lên, ba người đồng thời dời tầm mắt tới người vừa xuất ở phía sau.

      "Thần ca ca!" Hoa Thiên Nhụy vội vã bổ nhào qua, Hàn Hạo Thần đứng nguyên tại chỗ chưa kịp tránh né, lại để cho nàng ta bổ nhào vào trong lòng.

      Hàn Hạo Thần nhíu nhíu mày. Mặc dù sau đó chàng có kéo nàng ta ra, nhưng mà ở trong mắt Lạc Tử Mộng, nàng ta chạm vào chàng, điều này khiến cho đáy lòng nàng rất thoải mái.

      Nhưng mà. . . . . . Nàng thoải mái cái gì chứ ? Vốn dĩ phải bọn họ chính là thanh mai trúc mã sao? Chính nàng mới là người đột nhiên xuất ngang trời, hơn nữa nghĩ tới trước đó Hàn Hạo Thần còn muốn thả tự do cho nàng, cũng chính là hề giữ nàng ở lại nữa, vậy nàng còn phải suy nghĩ nhiều làm gì chứ?

      Tuy là như thế, nhưng trong lòng vẫn còn thấy chua xót.

      "Thần vương gia. . . . . ." Hoa Thiên Sóc đau lòng nhặt cây trâm ngọc quý nhất mặt đất lên, vốn dĩ còn muốn coi nó thành sính lễ tặng cho tướng quân phu nhân tương lai của mình, ai biết được lại rơi vào kết quả như thế này.

      Sắc mặt Hàn Hạo Thần thay đổi nhìn về phía Lạc Tử Mộng trốn tránh muốn nhìn thẳng vào tầm mắt của chàng. Thấy thái độ của nàng như vậy, tim của chàng phát lạnh, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới chàng lại khiến cho nàng chán ghét đến như vậy, ngay cả nhìn cái cũng vui lòng.

      Hoa Thiên Nhụy thấy Hàn Hạo Thần vẫn luôn luôn đặt chú ý ở người Lạc Tử Mộng, lập tức vui, nàng ta kéo ống tay áo của Hàn Hạo Thần rồi bắt đầu điềm đạm đáng tố cáo: "Thần ca ca, huynh xem nàng ta , cũng bảo nàng ta được đụng vào rồi mà nàng ta còn lộn xộn, hơn nữa mới vừa rồi nàng ta còn mắng muội nữa."

      "Tam muội." Hoa Thiên Sóc lập tức tiến lên ngăn cản, đặc biệt lúc thấy Lạc Tử Mộng ngay cả giải thích cũng có, hơn nữa còn phồng má tức giận quay đâu qua bên, nhìn thấy như vậy thậm chí có chút nỡ trách cứ nàng.

      "Vương Gia, Mộng Nhi chỉ cẩn thận thôi, có việc gì, chỉ là cây trâm ngọc thôi mà."

      Hoa Thiên Sóc giúp cho Lạc Tử Mộng, nhưng những lời này của cũng thể xoay chuyển tâm tình của Hàn Hạo Thần. Ngược lại, càng khiến cho chàng thêm u thâm trầm, bởi vì chàng nghe thấy Hoa Thiên Sóc gọi nàng là "Mộng Nhi". Quan hệ của bọn họ đến tột cùng là thân thiết đến mức nào? Nàng để cho chàng gọi nàng như vậy, tuy nhiên nàng lại cho phép Hoa Thiên Sóc gọi nàng như vậy, điều này khiến cho đáy lòng chàng giống như bị bông vải lấp kín, rất buồn bực, còn có chút ngột ngạt.

      Hoa Thiên Nhụy hung dữ trừng mắt với Hoa Thiên Sóc cái rồi : "Đại ca! Cái gì mà cẩn thận chứ, ràng là nàng ta cố ý, hơn nữa sao lại có việc gì, cái này cũng trị giá ngàn lượng đó, như vậy mà cũng gọi là có việc gì sao?"

      ngàn lượng? ngàn lượng là khái niệm gì? Nàng nhớ trước kia bởi vì nhất thời vui mừng nên điều tra vài tài liệu, ngân lượng là ba trăm nhân dân tệ, như vậy ngàn lượng. . . . . .

      Trời ạ, là ba mươi vạn sao?

      Lạc Tử Mộng kinh hãi, sống lưng lạnh toát, toàn thân lấm tấm mồ hôi. Nàng lấy đâu ra ngàn lượng trả lại cho đây, hơn nữa phải đầu sỏ gây nên chuyện này căn bản chính là Hoa Thiên Nhụy kia mới đúng. Nàng cảm thấy bản thân mình tới cái nước Hàn Vũ này giống như là có ôn thần người vậy, có lúc nào là đụng phải chuyện xui xẻo.

      Nàng cắn môi nhìn cây trâm ngọc trong tay Hoa Thiên Sóc có chút biết phải làm sao, bảo nàng bồi thường ngàn lượng. . . . . . Đoán chừng có đem nàng bán cũng có nhiều tiền như vậy đâu.

      "Theo bổn vương trở về."

      câu hàm chứa giọng điệu tức giận vang lên từ đỉnh đầu của nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại, lập tức nhìn thấy sắc mặt khó coi của chàng. Nàng biết là bởi vì nàng lại gây họa ở bên ngoài làm cho ta mất hứng, hay là do ta tới chỗ nào cũng thấy nàng nên mới mất hứng nữa, bởi vì nàng cảm thấy ta muốn nhìn thấy nàng.

      Trong lòng Lạc Tử Mộng có chút chua sót, ở dưới cái nhìn chăm chú của chàng, nàng hất mặt giằng co ngay tại chỗ.

      "Thần ca ca, huynh còn muốn để cho nàng ta quay về vương phủ sao? Nàng ta chính là tân sủng của đại ca muội."

      câu này của Hoa Thiên Nhụy hoàn toàn chọc giận Hàn Hạo Thần. cần suy nghĩ nhiều, cũng cần đè nén kích động của bản thân nữa, chàng vươn tay kéo cánh tay của nàng qua rồi trực tiếp kéo nàng ra ngoài.

      "Hàn Hạo Thần! Huynh buông tay ra!" Bị chàng ngang ngược kéo như vậy, Lạc Tử Mộng cũng tức giận. Nàng biết tại ta lại muốn diễn vở kích nào đây, phải là thả tự do cho nàng sao? Chẳng lẽ là do bây giờ nàng bị đóng dấu cái tên "Thần vương phủ" lên người, cho nên ta cảm thấy nàng khắp nơi gây họa làm mất mặt ta sao?

      Hoa Thiên Sóc thấy khí thế lớn mạnh của Hàn Hạo Thần lập tức đuổi theo, mà Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Hạo Thần đối với nàng ta giống như thấy, khỏi phải , nàng ta lại càng đuổi theo.

      "Vương Gia." Hoa Thiên Sóc chạy tới trước mặt Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, nhìn thấy vương gia gắt gao lôi kéo nàng, mà nàng lại luôn chau mày lại giống như bị vương gia nắm chặt nên đau.

      đau lòng của Hoa Thiên Sóc, Hàn Hạo Thần cũng nhìn thấy. Vốn dĩ chàng theo bản năng muốn buông tay nàng ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Sóc như thế, chàng lại nắm tay nàng chặt, chỉ sợ mình vừa buông tay nàng ra bị người khác cướp mất.

      "Vương Gia, Mộng Nhi mới đến phủ tướng quân lâu, mạt tướng chưa tận tình làm tròn chức vị gia chủ. . . . . ."

      " cần, nếu còn ở lại phủ tướng quân thêm nữa, còn biết nhảy ra thêm cái mầm tai vạ gì nữa. ngàn lượng bạc kia, bổn vương lập tức cho người đưa tới."

      "Ai cần huynh bồi thường giúp ta." Lạc Tử Mộng vừa nghĩ tới chàng từng nàng làm chuyện gì cũng hỏng cảm thấy rất tức giận, nhưng bản thân nàng lại có tiền đồ, mới vừa ra khỏi vương phủ gây tai họa tràn lan.

      Sắc mặt của Hàn Hạo Thần trầm xuống, nhìn về phía nàng hỏi: " cần bổn vương giúp tay, vậy nàng có ngàn lượng sao?"

      Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ta biết nàng có còn hỏi như thế. Nhưng mà, cho dù là như vậy nàng cũng muốn nhận thêm bất kỳ ân huệ nào của ta nữa. Ngước mắt lên đón nhận tầm mắt của chàng, cực kì có cốt khí : "Ta có tiền, cùng lắm là lấy thân báo đáp thôi!"

      Nàng thừa nhận, nàng làm vậy là cố ý chọc giận chàng. Nàng chưa bao giờ tùy tiện như vậy, đối với tình cảm nàng lại càng ôm ấp hoài bão "Lưỡng tình tương duyệt, từ đầu tới cuối, đến chết cũng đổi". Nhưng mà, lúc nàng nhìn thấy chàng và Hoa Thiên Nhụy thân thiết như thế nàng chính là nhịn được nghĩ muốn chọc giận chàng. Song đến khi nàng nhìn thấy cái trừng mắt đầy tức giận của chàng, nhìn thấy toàn thân chàng tản ra hơi thở nguy hiểm, nàng lại nhịn được rùng mình cái.

      nam nhân nguy hiểm!

      Lúc này, nàng rất hối hận. Tại sao chỉ vì nhất thời muốn tỏ uy phong mà chọc giận con báo săn nguy hiểm này chứ?

      Trong lúc bản thân nàng còn đau buồn, Hoa Thiên Sóc thế nhưng lại lập tức hưng phấn mở miệng: "Được!" Nhưng khi thấy Hàn Hạo Thần quay đầu ném cho sắc mặt nguy hiểm đầy cảnh cáo lập tức ý thức được mới vừa rồi bản thân luống cuống, nhất thời hưng phấn thế nhưng lại quên mất Lạc Tử Mộng là nữ nhân mà vương gia nhìn trúng.

      Lạc Tử Mộng nhận ra được khí có chút khác thường, muốn cái gì đó, thế nhưng Hàn Hạo Thần lại tăng thêm lực đạo tay, đau đến nỗi nàng phải nắm tay Hàn Hạo Thần khổ sở kêu to: "Đau! Đau quá! Tay ta muốn gãy luôn rồi."
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 74: Buồn bực
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hoa Thiên Sóc thấy thế cũng biết mới vừa rồi mình luống cuống, cho nên vội liếc mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần sau đó hơi lúng túng mở miệng: "Mới vừa rồi, mạt tướng. . . . . ." Chỉ là nhất thời kích động.

      " về." Hàn Hạo Thần nghe cũng nghe lập tức cắt ngang lời của .

      Dưới nài ép lôi kéo của chàng, Lạc Tử Mộng bị cưỡng ép kéo lên xe ngựa. Hoa Thiên Sóc nhìn xe ngựa của bọn họ xa ngay cả sống lưng cũng hơi đổ mồ hôi, vẻ mặt vừa rồi của Hàn Hạo Thần quả là làm cho người ta run sợ từ tận đáy lòng. chưa bao giờ từng thấy vương gia nổi giận lớn như vậy, từ trước tới nay Hàn Hạo Thần luôn là người dễ để lộ hỉ nộ, thế nhưng lần này lại nổi giận.

      xe, Lạc Tử Mộng đùng đùng tức giận nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần, cổ tay vẫn còn lưu lại vết bầm do mới vừa rồi bị Hàn Hạo Thần nắm chặt. Nàng khẽ vuốt ve cổ tay, trong lòng càng thêm tức giận.

      "Nam nhân dã man!" Nàng cắn răng nghiến lợi ném ra câu sau đó chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa xe ngựa.

      Hàn Hạo Thần hít hơi sâu, chàng cố gắng đè nén lửa giận trong lòng : "Thích đồ trang sức có thể bảo người mua, nàng có biết là mình lại gây họa rồi hay ?"

      Bị chàng như thế, Lạc Tử Mộng cũng cảm thấy uất ức. Tại sao ta lại luôn cảm thấy là nàng chọc giận ta chứ, chẳng lẽ ta thấy Hoa Thiên Nhụy ở bên cạnh sao? Tại sao ta cũng quở trách Hoa Thiên Nhụy luôn ?

      Nàng tức giận nhìn chằm chằm vào Hàn Hạo Thần, bực tức : "Ta bảo ai mua chứ? Hơn nữa ta cũng có tiền."

      Hàn Hạo Thần nhìn nàng, nghĩ lại quả là chàng hề cho nàng chút ngân lượng nào. Lúc mới bắt đầu là vì lo lắng nàng có tiền rồi sau đó nghĩ cách bỏ , nhưng mà bây giờ nghĩ lại, nếu như nàng có tiền bên người, quả là cũng bất tiện.

      Chàng lấy mấy tờ ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho nàng rồi chậm rãi : "Cầm ."

      Nàng liếc nhìn ngân phiếu trong tay chàng, bỗng nhiên có loại cảm giác bị chàng coi thường, giống như nàng là người cực kỳ tham tiền vậy. Nàng chút suy nghĩ, nặng nề hất đống ngân phiếu trong tay chàng: "Ai cần tiền của huynh chứ."

      " cần tiền của bổn vương vậy nàng cần tiền của ai?" Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh Hoa Thiên Sóc cười "Được", lồng ngực lại bắt đầu khó chịu .

      Nàng nhìn thấy sắc mặt chàng xanh mét trong lòng cũng khó chịu cùng cực. Rốt cuộc ta coi nàng là gì chứ? Là ngôi sao tai họa gây rắc rối khắp nơi? Hay là nữ nhân tùy tiện muốn tiền của người khác? Nàng muốn mắng chàng trận, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại đổi thành câu khác: "Đúng vậy, dù ta cần tiền của ai cũng cần tiền của huynh."

      Những lời này đúng là chọc giận đến chàng, chỉ thấy chàng kéo màn che cửa xe ngựa ra, vươn tay ném mạnh cái, mấy trăm lượng ngân phiếu trong tay cứ như vậy bị ném ra ngoài.

      Nàng nhìn nhìn sắc mặt u thâm trầm của chàng, rồi lại nhìn nhìn đống ngân phiếu bị chàng ném ra ngoài. Xe ngựa cách ngân phiếu càng lúc càng xa, nhưng nàng vẫn có thể nghe tiếng tranh đoạt điên cuồng của dân chúng ở phía bên ngoài.

      Hành động của chàng quả hù sợ nàng rồi, nhưng uất ức trong lòng cũng càng lúc càng dâng cao.

      Chứng kiến giây phút chàng xuất , giây phút đó nàng từng mong đợi chàng giúp nàng dạy dỗ Hoa Thiên Nhụy, giây phút đó nàng từng mong đợi chàng hơi dịu dàng với nàng chút, nhưng hai loại mong đợi chàng đều thực dù chỉ cái. Càng khiến cho đáy lòng nàng chua sót, là chàng thậm chí hề trách Hoa Thiên Nhụy chút xíu nào, giống như tội lỗi gì cũng đều là do nàng gây ra.

      Nghĩ tới đây, nước mắt bắt đầu tự chủ rơi xuống, ràng càng ngừng tự với bản thân tuyệt đối thể khóc trước mặt chàng, nàng lại càng thể chống cự nổi uất ức trong lòng.

      Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng Hàn Hạo Thần cũng hề dễ chịu. Nữ nhân khóc ở trước mặt chàng cũng phải là lần đầu tiên, từ trước tới nay chàng đều làm như thấy, cho dù là Hoa Thiên Nhụy làm nũng với chàng, chàng cũng có thể giận dữ mắng mỏ khiến cho nàng ta rời khỏi tầm mắt của chàng, nhưng khi Lạc Tử Mộng khóc ở trước mặt chàng lại khiến cho đáy lòng chàng cũng đau đớn theo nàng.

      Đau lòng sao? Chàng thế nhưng cũng bắt đầu đau lòng!

      Từ trước tới nay, chàng chưa từng dỗ dành ai bao giờ, lại càng biết phải làm sao mới dỗ dành được Lạc Tử Mộng khó trị hơn bất cứ người nào khác.

      Tới Thần vương phủ, Lạc Tử Mộng muốn trở lại "Tầm Mộng cư", nơi mà trong miệng mọi người chỉ có vương phi mới có thể ở. Cho tới bây giờ nàng cũng muốn làm cái chức vương phi gì đó, càng muốn làm vương phi của Hàn Hạo Thần, cho nên dọc theo đường nàng trực tiếp chạy thẳng về phòng khách.

      Thẳng cho đến lúc dùng cơm tối, Lạc Tử Mộng vẫn luôn buồn buồn vui, mặc cho Liên Vân khuyên nàng như thế nào cũng khuyên nổi.

      "Lạc nương, vương gia phái người tới mời ngài đến dùng bữa tối." Liên Vân nhìn vẻ mặt tức giận của Lạc Tử Mộng giọng mở miệng.

      " ." Nàng nằm ở bàn đùng đùng tức giận trả lời câu.

      Liên Vân có chút khó xử, người khác muốn ngồi cùng bàn với vương gia cũng là khó khăn lắm rồi, vậy mà nàng lại ba lần bốn lượt chịu ngồi cùng bàn dùng bữa với vương gia. Lần này lại càng biết là náo loạn gây mâu thuẫn gì với vương gia, ngay cả "Tầm Mộng cư" - nơi mà người người ước ao nàng cũng muốn ở.

      "Lạc nương, vương gia chờ, nếu . . . . . . tốt lắm đâu?"

      " chính là ."

      Nàng tâm phiền ý loạn muốn lại tranh cãi nữa.

      Bên trong phòng ăn cơm, tầm mắt của Hàn Hạo Thần vẫn rơi vào ngưỡng cửa. Trước giờ chàng chưa từng phải chờ người tới dùng bữa như vậy, nàng quả đúng là người đầu tiên.

      "Vương gia, hay là ngài dùng bữa trước , nô tài lại xem sao." Tiểu Đông đề nghị.

      "Ừ." Hàn Hạo Thần thu tầm mắt lại rồi cúi đầu đáp tiếng.

      Nhận được cho phép của Hàn Hạo Thần, Tiểu Đông muốn qua truyền Lạc Tử Mộng, nhưng đúng vào lúc này, Liên Vân lại mang theo Lạc Tử Mộng cam tâm tình nguyện tới đây.

      Sau khi Lạc Tử Mộng ngồi xuống, Hàn Hạo Thần cầm đũa lên giọng : "Dùng bữa thôi."

      Chàng gắp miếng thức ăn đặt vào trong chén của nàng, nhưng nàng lại mực cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng lời nào cũng động đũa. Đám người Tiểu Đông thấy ánh mắt ra lệnh của Hàn Hạo Thần, lập tức cùng nhau lui xuống.

      "Rốt cuộc là nàng giận cái gì? Nàng lại cáu kỉnh chuyện gì?" Chàng bất đắc dĩ hỏi, chỉ là muốn biết suy nghĩ của nàng, hơn nữa người nên giận phải là chàng mới đúng, phải sao? tại tốt rồi, biến thành chàng giống như là người làm chuyện sai trái. Mà lời vừa rồi của chàng ở trong tai nàng lài trở thành loại chỉ trích.

      Nàng buồn buồn vui chịu chuyện với chàng, chịu ăn cơm, bĩu mồm buồn bực.

      " mau ăn ." Hàn Hạo Thần chưa bao giờ là biết xin lỗi giỏi biểu đạt, cho nên sau khi chứng kiến tình huống khó giải quyết như vậy, chàng chỉ còn cách dùng giọng điệu ra lệnh với nàng, ai ngờ cũng chỉ bởi vì câu như vậy của chàng, nàng đột nhiên bắt đầu khóc thút thít.

      "Nàng khóc cái gì?" Chàng đặt đũa xuống nhìn về phía Lạc Tử Mộng, trong lúc nhất thời thậm chí có chút biết phải làm sao.

      "Hu hu. . . . . ." Chàng vừa cất tiếng hỏi như vậy, nàng lại càng khóc dữ hơn, may mắn là những người chung quanh đều bị Hàn Hạo Thần cho lui ra ngoài, nếu chàng đúng là biết phải đối mặt như thế nào.

      "Nàng. . . . . ."

      "Nàng cái gì mà nàng!" Nàng nhìn về phía Hàn Hạo Thần dừng lát rồi hét lên giận dữ: "Cũng biết là huynh giúp Hoa Thiên Nhụy kia mà, người ta là thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng, còn ta cái gì cũng đều phải, cho nên đáng giá có phải hay ? Làm hư cây trâm ngọc cũng chỉ biết mắng ta, cũng nhìn thấy huynh nàng ta nửa câu, nếu phải là nàng ta tới giành với ta, cây trâm ngọc kia có thể rơi xuống đất vỡ nát sao?"

      tới đây, chóp mũi càng thêm chua xót, lấy mu bàn tay lau nước mắt mặt, nhưng lại phát nước mắt vẫn ngừng rơi xuống.

      "Luôn cảm thấy ta làm mất mặt vương phủ, cũng làm mất mặt huynh, vậy ta là được rồi, có ra ngoài ta cũng ra từ Thần vương phủ, như vậy huynh hài lòng chưa? Huynh cảm thấy người nào thuận mắt để cho người đó lưu lại, ta mới lạ gì."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 75: Rung động trong nháy mắt
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Lạc Tử Mộng nổi giận bực tức đứng lên ra ngoài cửa.

      "Lạc nương, Lạc nương!" Thiệu Tần và Tiểu Đông canh giữ ở bên ngoài ngừng gọi nàng, nhưng nàng ngay cả đầu cũng thèm quay lại, cứ như vậy khóc lóc rời .

      Hai người quay lại phòng ăn cơm, thấy Hàn Hạo Thần cầm chiếc đũa sững sờ ngồi ngay tại chỗ nhìn ra cửa, vì vậy hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó vào.

      "Vương gia, Lạc nương. . . . . ." Tiểu Đông úp úp mở mở dám tiếp.

      "Chẳng lẽ vương gia mắng Lạc nương sao?" Thiệu Tần nghi ngờ hỏi Hàn Hạo Thần. Mặc dù là Hàn Hạo Thần chưa từng mắng bất kỳ người nào, nhưng mà đối với với Lạc Tử Mộng, coi như là vương gia cũng dùng hết tất cả kiên nhẫn để hòa hảo tính khí rồi.

      Hàn Hạo Thần đặt đũa xuống thu hồi suy nghĩ: "Bổn vương. . . . . . Bổn vương mới vừa rồi chỉ là. . . . . . Cũng hề mắng nàng ấy."

      "Vương gia mắng Lạc nương? Vậy tại sao Lạc nương lại khóc đến đau lòng như thế chứ?" Tiểu Đông nghe Thiệu Tần vừa như thế, cũng ngừng gật đầu: "Hay là vương gia xem thử Lạc nương chút , mới vừa rồi nhìn dáng vẻ của Lạc nương giống như là phải chịu uất ức cực kỳ lớn vậy."

      Cũng biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Hàn Hạo Thần quả buông chén đũa xuống rồi tới phòng khách Lạc Tử Mộng ở.

      Trong phòng khách.

      Lạc Tử Mộng nằm lỳ ở giường liên tục khóc ngừng, giống như là bị đứa bé bị cha mẹ trách mắng, vừa khóc lên quả chịu dừng lại. Liên Vân đứng ở bên cạnh nàng càng ngừng an ủi, nhưng Lạc Tử Mộng lại càng lúc càng khó chịu.

      "Lạc nương, vương gia cũng gì mà, ngài cần đau lòng như vậy đâu."

      "Sao lại gì, ta mắng ta đó!"

      trán Liên Vân cũng chảy mồ hôi lạnh, bởi vì nàng yên lòng để Lạc Tử Mộng ôm bụng tức giận ngồi dùng bữa với Hàn Hạo Thần, cho nên đặc biệt đứng ở ngưỡng cửa phòng ăn cơm để nghe động tĩnh bên trong. Ở trong tai nàng, Hàn Hạo Thần vậy với Lạc nương coi như là cực kỳ tốt rồi, chưa từng có vương gia nào dùng thái độ như vậy đối với người phạm sai lầm.

      Liên Vân bất đắc dĩ thở dài : "Lạc nương, vương gia nào có mắng ngài đâu chứ."

      " ta giúp đỡ Hoa Thiên Nhụy kia! Từ chỗ của Hoa Thiên Sóc đó trở lại, ta chỉ là ta gây họa, căn bản cũng gì Hoa Thiên Nhụy kia. ràng là Hoa Thiên Nhụy chạy tới muốn cướp cây trâm ngọc trong tay ta, cho nên cây trâm ngọc đó mới có thể rơi xuống mặt đất chứ! ta cũng chịu phân tốt xấu kéo ta về rồi."

      "Cũng bởi vì vương gia trách cứ tam tiểu thư, cho nên Lạc nương mới mất hứng sao?"

      " được sao? Dựa vào cái gì mà ta bị mắng, còn nàng ta lại giống như là cái gì cũng làm. Hàn Hạo Thần chết tiệt! Chỉ biết bắt nạt ta! Khi dễ ta có chỗ nương tựa có bối cảnh lớn, thấy ta dễ bắt nạt."

      Liên Vân đột nhiên bật cười hì hì, Lạc Tử Mộng ngừng khóc nhìn nàng, nàng mới ngưng cười tiếp: "Dáng vẻ tại của Lạc nương giống như là ghen vậy."

      Lạc Tử Mộng bị Liên Vân xong cũng ngây người sửng sốt.

      Ghen ư? Sao nàng có thể ăn dấm chua của Hoa Thiên Nhụy chứ? Làm sao có thể bởi vì Hàn Hạo Thần đối xử với tốt với Hoa Thiên Nhụy mà ghen chứ?

      Nhưng là như vậy, nàng bởi vì như thế mà đau lòng.

      Liên Vân cho là nàng nghĩ ra, nên lại nhắc nhở thêm: "Như vậy, tại sao Lạc nương lại cảm thấy là mình bị vương gia mắng? Nô tỳ đứng ở bên ngoài nghe thấy vương gia chỉ là có ý tốt nhắc nhở Lạc nương đừng tiếp tục gây họa thôi mà. Nhưng tại sao Lạc nương lại cho là vương gia nặng lời với nương chứ?"

      "Này, ta như vậy còn chưa phải là nặng lời sao?" Lạc Tử Mộng ngồi dậy từ giường, nhận lấy chiếc khăn tay mà Liên Vân đưa tới nhàng lau nước mắt, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ.

      Liên Vân đứng lên lại thấp hỏi tiếp: "Vậy lúc vương gia trách mắng tam tiểu thư mà chỉ trách mắng Lạc nương, kết quả là trong lòng Lạc nương có cảm giác gì?"

      "Cảm giác gì?" Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn về phía Liên Vân, thấy Liên Vân giống như là đùa, nàng mới hạ mắt xuống vuốt ve trái tim giống như là tự mình: "Cảm thấy. . . . . . khó chịu."

      "Vậy ngài hi vọng lúc ấy vương gia làm như thế nào?"

      " ta nên giúp ta dạy dỗ Hoa Thiên Nhụy, chứ phải là kéo ta quay về lại còn ngừng trách mắng ta nữa."

      "Tại sao Lạc nương lại cảm thấy là vương gia nên giúp đỡ Lạc nương chứ?" thực tế trong lòng Liên Vân sớm có đáp án, chỉ là thấy về mặt tình cảm, Lạc Tử Mộng vẫn còn cái hiểu cái , nên cũng giúp đỡ khuyên nàng vài câu.

      Nàng nhíu mày, hai mắt chớp chớp xoay tròn, căn bản là nghĩ ra được tại sao lúc ấy lại cho là Hàn Hạo Thần thể giúp nàng, chỉ mực cảm thấy ta vốn dĩ là nên làm như vậy.

      được nguyên do vì sao, nàng dứt khoát đá bay đôi giày chân xuống đất sau đó bò lên giường buồn bực quay đầu ngủ. Lúc kéo chăn lên che đầu còn ném ra câu : " ta giúp đỡ người khác, trong lòng ta thoải mái."

      xong, nàng hề lên tiếng nữa, trùm chăn lại buồn bực.

      Liên Vân cũng tiếp tục quấy rầy nàng nữa, giúp nàng đắp kín chăn rồi tắt đèn. Nhưng khi nàng ra tới cửa phòng lại nhìn thấy bóng lưng Hàn Hạo Thần từ từ xa dần. Muốn gọi vương gia lại, thế nhưng vương gia lại biến mất ở khúc quanh.

      đường Hàn Hạo Thần chắp tay cất bước quay về phòng, ánh trăng bàng bạc còn tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh giống như những ngày trước, ánh trăng hôm nay tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, chàng biết đó phải là do cảnh vật xung quanh mình, tất cả đều là đến từ từng câu từng chữ của nàng.

      Mới vừa rồi lúc nghe thấy Lạc Tử Mộng khóc lóc kể lể sống lưng chàng cũng căng cứng. Từ trước tới nay chàng chưa từng khẩn trương vì câu phát ra từ miệng của người khác như vậy, mà chàng thế nhưng lại mong mỏi từ trong miệng nàng ra điều gì đó. Khi biết được cảm giác của nàng đáy mắt chàng lại nhịn được bắt đầu nóng bỏng, ngay khoảnh khắc xoay người rời tia đỏ ửng cũng thoáng lên, tâm tình khó lên lời, nhưng chàng biết , chàng thích lời lòng mà nàng ra trong lúc tức giận.

      Trong lúc giật mình, phát giác, vừa nghĩ đến nàng, khóe miệng chàng cong lên.
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      Chris thích bài này.

    4. rdf dgvd

      rdf dgvd New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      0
      ebook có chưa vậy nhanh up len do

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76 : tâm phiền ý loạn

      triều, Hàn Hạo Hữu nhận được bái kiến của bách quan, nghi lễ xong xuôi, Hàn Hạo Thần sải bước chân lớn đến giữa đại điện, chắp tay hành lễ, bộ dáng của vẫn luôn đúng mực.

      ''Hoàng huynh.'' ngẩng đầu về phía hoàng đế ngồi điện Kim Loan hỏi, '' biết hoàng huynh viết thánh chỉ gả cưới chưa?''

      Đối với thánh chỉ gả cưới, nếu thúc giục của hoàng thượng, người được ban cho cưới nên hỏi nhiều, nhưng trải qua chuyện đêm hôm qua, Hàn Hạo Thần suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ muốn nhanh chóng cưới nàng vào Thần vương phủ.

      Đối với nàng, thể buông tay, càng muốn để cho nàng bị người ta chỉ trích : chưa gả vào phủ mà ở đấy lâu dài.

      Chư vị đại thần và Hàn Hạo Hữu vì câu và hành động của mà rất kinh ngạc, Phí công công cong người lại nhắc nhở câu, Hàn Hạo Hữu mới phục hồi tinh thần.

      ''Thần vương Nan Đắc gấp gáp như thế, kiến trẫm rất kinh ngạc, chỉ là thánh chỉ gả cưới định ra, ba ngày sau là ngày hôm nào, đến lúc đó ta cho người trước tuyên đọc thánh chỉ.'' mặt Hàn Hạo Hữu cũng có dấu hiệu vui, nhưng mà lại công việc cụ thể với Hàn Hạo Thần, kể từ đó, bách quan lại cảm thấy Hàn Hạo Hữu là Đức minh quân.

      ''Tạ hoàng huynh.'' Hàn Hạo Thần nghe thấy Hàn Hạo Hữu như vậy, cũng yên tâm trong lòng, tại chỉ cần chờ thánh chỉ đến Thần vương phủ, nhưng mà nghĩ về phương diện khác, khi trở về, có nên tin tức này cho nàng biết , cũng biết nàng phản ứng như thế nào.

      Hoa Thiên Sóc đứng đằng sau mấy vị đại thần, khi loáng thoáng nghe được Hàn Hạo Thần thúc giục hoàng thượng trái tim rất buồn.

      Lúc thấy Lạc Tử Mộng, chỉ cảm thấy nàng có dung mạo đơn thuần, chỉ là dung nhan khuynh quốc khiến người ta khó quên, nhưng mà tính tình của nàng hoàn toàn khác, thị thiếp trong phủ của đều có bộ dáng mềm mại mị hoặc, mà nàng lại giống như đứa bé, toàn bộ cảm xúc đều thể mặt, nữ nhân, hai cái chữ này lại đúng với nàng.

      kích động trong nháy mắt, Hoa Thiên Sóc muốn tỉ thí công bằng với Hàn Hạo Thần, tuy thường ngày có chút bướng bỉnh cương quyết, về mặt chuyện lớn cũng cần nghĩ thông suốt, mặc dù nắm giữ binh quyền, nhưng trước mặt Hàn Hạo Thần mà , cũng thua kém nhiều lắm, bất kể là binh quyền hay là địa vị, đều thua kém xa.

      Ngước mắt nhìn phụ thân Thừa tướng của , ông dùng ánh mắt cảnh cáo , nghĩ đến chuyện ông nhìn thấu được tâm tư của đứa con trai này.

      bất đắc dĩ cúi đầu, than tiếng, có lẽ cuộc đời này có duyên phận với nàng.

      Buổi sáng, Lạc Tử Mộng tỉnh dậy là lúc toàn bộ ánh mặt trời chiếu xuống đất, từ trước đến nay nàng luôn thích dậy muộn, giờ khắc này Hàn Hạo Thần cũng làm phiền nàng, và Liên Vân cũng cần đánh thức nàng. Chỉ là cho nàng biết những chuyện này, nàng chỉ biết là Hàn Hạo Thần rảnh để quản lí nàng.

      Rửa mặt xong, ăn đồ ăn sáng, tâm của nàng vẫn nặng nề, trong đầu đều là lời của Liên Vân ngày hôm qua.

      Suy nghĩ đến mức rối loạn, tại tất cả mọi thứ đều làm cho nàng mất ngờ, nhưng nàng biết mình nên có bất kì ý tưởng gì với , bỏ qua chuyện là Vương gia còn nàng là nhi, nàng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, nếu động tâm, sợ là có mầm tai họa, hơn nữa.....

      Nhíu lông mày lại, trái tim bắt đầu vui, tên tướng quân có thể cưới bảy tám thê thiếp, Vương gia cũng phải cưới nhiều người hay sao?

      Xem ra nàng nên giải quyết suy nghĩ này cho ràng mới được.

      vào biệt viện, nghĩ đến chuyện mình bị cấm túc, có cách ra từ cửa chính, liền muốn trốn thoát bằng cái chuồng chó đó với Liên Vân, tuy chuồng chó có vài phần được lịch cho lắm, nhưng nàng cũng có thân phận gì ở đây, vì vậy quyết định bỏ qua Liên Vân, bò ra ngoài từ chuồng chó.

      Chưa bao giờ được tự do chợ cho nên nàng có chút vui vẻ, người người nhốn nháo đường cái, tiếng người huyên náo, tuyệt đối khác thường với cảm giác ngồi bên trong xe ngựa. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện cái chợ ở quốc gia lại phồn hoa như thế này.

      đường cái, người bán hàng rong ra sức hét, các vật phẩm trong gian hàng lại càng rực rỡ muôn màu, khiến người xem hoa mắt, kịp nhìn.

      ''Bánh Tô Cao.... ......vừa thơm vừa ngọt đây.....''

      Tiếng rao hàng của người bán rong khiến cho nàng chú ý, xoau người nhìn về phía người bán Tô Cao, khỏi cảm thấy tò mò, chưa bao giờ nghĩ đến việc lại có thức ăn như vậy ở cổ đại. Nhìn qua cũng tệ, nhửi thấy mùi thơm, biết ăn.....

      ''Ông chủ, cái này ngon ? Ta chưa từng ăn qua, cho ta cái.'' Nàng nuốt nước miếng, nhìn thức ăn ngon của người bán hàng chớp mắt.

      Người bán hàng rong ngẩng đầu nhìn nàng, nhất thời kinh ngạc, lập tức cầm miếng to nhất đưa cho nàng, ''Đây, ba quan tiền.''

      Lạc Tử Mộng hào hứng muốn cầm lây, nhưng vừa nghe thấy người bán hàng ''Ba quan tiền'' mới nhớ đến việc mình mang bất cứ đồng nào, lần này đúng là khó ở, ra ngoài lại mang tiền bên cạnh, đúng là rất bất tiện, tại quan tiền cũng có.

      Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu trách cứ Hàn Hạo Thần, đúng là vắt cổ chày ra nước, thậm chí cả đồng tiền cũng cho nàng, sớm biết như vậy, ngày đó nên có cốt khí như vậy mà cự tuyệt ngân phiếu của .

      Có lẽ đại não khống chế dạ dày, vừa nghĩ đến thức ăn ngon, bụng lại bắt đầu kêu lên, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nhìn về người bán hàng, ''Vẫn là được, ta mang tiền.''

      Người bán hàng rong dừng động tác, vốn muốn giận đến điên lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng vô tội của nàng lại đành lòng. Nàng xoay người muốn rời lại nghe được tiếng kêu ở đằng sau, '' nương, đợi .....''

      Nàng nghi ngờ quay đầu lại, lại thấy người bán hàng cầm miếng báng hơn ý bảo cho nàng, " bằng nương nếm thử chút xem, nếu như ăn ngon lần sau trở lại mua.''

      ''Cho ta?'' Nàng dám tin, nhận lấy bánh từ trong tay .

      ''Ăn , những miếng bánh này vốn làm cho khuê nữ Thư Hương, nhưng mà khuê nữ của ta muốn cho nương, nương cứ cầm .''

      ''Khuê nữ của ngươi?'' Lạc Tử Mộng nhìn quanh cũng thấy khuê nữ mà .

      ''Ta ở đây.'' thanh non nớt đột nhiên truyền đến từ phía dưới gian hàng.

      Lạc Tử Mộng tò mò hỏi: ''Thư Hương, ngươi ở đây làm gì?''

      '' Ta đọc sách.'' Tay bé cầm quyển Tam tự kinh quơ quơ trước mặt nàng.

      ra mua bán cùng với phụ thân. Lạc Tử Mộng cười nhạt cái, nhất định có mẫu thân trong nhà, nếu sao phải ra đây muôn bán với phụ thân, nghĩ đến chuyện phụ thân yên lòng để nàng thân mình, cho nên mới đưa nàng theo. Thư Hương, trong sách tự có mùi thơm.

      Nghĩ đến đây, mũi nàng chua xót, nghĩ mình ở đây hay là ở thế kỉ hai mươi mốt, cũng có thân tình như vậy để cho nàng hưởng thụ.

      Chương 77 : bị ám toán.

      Rời khỏi gian hàng bán bánh, nàng thân mình đến các gian hàng khác, đường xa, thậm chí mất phương hướng trở về. Nhưng mà bây giờ vẫn còn sớm, chơi cho rồi về cũng chưa muộn.

      Tuy cổ đại cũng có nhiều cửa hàng như ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng mà đối với nàng mà nó cho nàng cảm giác mới mẻ, trước kia luôn chơi ở các thị trấn cổ, hôm nay đến cổ đại, nàng đột nhiên cảm thấy mình như được nằm mơ.

      Nhưng câu hay, gọi là Nhạc Cực Sinh Bi (vui quá hóa buồn), điều này thực xảy ra người nàng.

      Chợ vốn chật chội, nàng chỉ vội vàng chút, xoay người cái đụng phải người bán hàng rong gánh hoa quả, kết quả là người bán hàng rong kéo tay nàng chịu buông.

      ''Này! Ngươi có mắt hay thế, bộ như thế nào mà đâm vào gánh hoa quả của ta, làm hỏng hoa quả của ta, bồi thường!''

      Lạc Tử Mộng vốn muốn xin lỗi, nhưng nhìn dáng vẻ phách lối của người nọ, nàng cũng nổi giận.

      ''Này! Chẳng nhẽ người ngươi có con mắt ở đằng sau sao? Gánh hàng cẩn thận chút, ngươi cho rằng con đường này là do ngươi mở ra à?''

      Người bán hàng rong nhìn dáng vẻ thục nữ ôn tồn của nàng, vốn là muốn kiếm chút, lại ngờ rằng mình bị mắng trận máu chó như này, vì vậy lập tức hô tô :

      ''Mọi người mau tới đây xem, nương này đâm vào gánh lê của ta, làm hỏng lê của ta, lại còn mắng chửi người, mọi người phân xử chút.''

      Phiên chợ náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, bách tính thích xem náo nhiệt lập tức bu lại, nàng nhất thời tức giận, đây là cái đạo lí gì? Ở cổ đại cũng chơi xỏ lá?

      Chỉ thấy nàng chống nạnh có chút hình tượng nào : ''Ngươi biết xấu hổ, lê của ngươi chỉ bị rơi xuống, chứ có nát, bồi thường cái gì, ngươi cố ý muốn lừa tiền ta sao?''

      Người nọ thấy nang có bộ dáng này, lập tức nắm tay thả: ''Chưa từng thấy qua người nào vô lí như ngươi, , chúng ta gặp quan.''

      Lạc Tử Mộng biết , nếu gặp quan, nàng chết là cái chắc. Vì vậy, đảo mắt cái, dùng sức đẩy người bán hàng ra : ''Ngươi gặp tổ tông của ngươi .''

      xong, lập tức nhặt lê ném vào đầu , sau đó còn ném vào các gian hàng khác, thoáng chốc, cả chợ bị loạn thành đoàn.

      Lúc này, chiếc xe ngựa tới, người lái xe chính là Tiểu Đông. Tiểu Đông nhìn thấy đám đông chặn đường, liền nắm chặt dây cương cho dừng xe ngựa lại, bẩm báo với người bên trong: ''Vương gia, phía trước có dân chúng chắn đường, xe ngựa được.''

      Hàn Hạo Thần ở bên trong nhíu mày, chỗ này chưa bao giờ có chuyện như vậy, hơn nữa dân chúng nhìn thấy xe ngựa của tự động tránh sang bên.

      '' nhìn chút .''

      ''Dạ!'' Tiểu Đông nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị lên thấy bóng dáng quen thuộc, nghi ngờ nhìn lại liền thốt lên: ''Lạc nương? Sao lại ở đây?''

      ''Tiểu Đông! Ngươi cái gì?'' Hàn Hạo Thần hỏi lại.

      ''Nô tài mới nhìn thấy Lạc nương.'' Tiểu Đông trả lời.

      Hàn Hạo Thần lập tức vén rèm cửa sổ lên, nhìn chung quanh, Thiệu Tần cũng nhìn bốn phía, nhưng thấy gì cả.

      ''Tiểu Đông! Ngươi hoa mắt rồi, làm gì có Lạc nương ở đây?'' Thiệu Tần hỏi.

      Tiểu Đông cũng muốn nhìn lại cho , kết quả chỉ thấy đống dân chúng ở giữa đường, chả thấy cái bóng người của Lạc Tử Mộng.

      ''Sao lại thấy rồi? Có thể......do nô tài nhìn lầm, mới vừa rồi thấy bóng dáng Lạc nương trong đám người, nhưng bây giờ lại thấy.'' Tiểu Đông nghi ngờ gãi đầu, hoài nghi mới vừa rồi là ảo giác sao.

      Thiệu Tần ngồi lưng ngựa chợt cười nhạo Tiểu Đông, ''Xem ra nên chuẩn bị hôn cho Tiểu Đông rồi.''

      Tiểu Đông đỏ mặt : ''Ngươi được đấy, có việc nên trêu ta.''

      Thiệu Tần cười : ''Ta lại đùa ngươi....ngươi xem ngươi, nhiều người như vậy đường, ngươi lại chỉ thấy Lạc nương, nhưng ta thấy?''

      Tiểu Đông đỏ mặt đến mang tai, nhưng lại khẩn trương : ''Ngươi......ngươi........Vương gia của chúng ta chưa thành thân, nào đến phiên ta.''

      ''Ngươi nhìn chút! Nhận tội .'' Thiệu Tần tiếp, ''Gia chúng ta rất nhanh có, cho nên ngươi cũng cần sợ hãi.''

      Tiểu Đông vừa thẹn vừa giận lúng túng chạy về phía trước, ràng là tình huống vấn đáp, thực tế là Thiệu Tần muốn trêu .

      Thiệu Tần thiếu chút nữa là cười lớn, Hàn Hạo Thần cũng cười nhạt. Nghĩ đến việc tẹo nữa tin tức này cho nàng, biết nàng có phản ứng như nào.

      Mắt thấy Tiểu Đông vội vàng chạy tới, Lạc Tử Mộng núp ở sau lưng người, nắm chặt y phục của , lúc đấy nhớ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy sống lưng người nọ to lớn, núp sau lưng lựa chọn đúng đắn.

      Cũng may nàng nhìn thấy xe ngựa đến, xe ngựa sang trọng như vậy, ngoại trừ xe của hoàng thượng chỉ có xe của . Cho nên nàng cái khó ló cái khôn, nhanh chóng trốn sang bên, nếu bị Tiểu Đông nhìn thấy, vậy thất bại trong gang tấc rồi.

      Thiệu Tần nhìn thấy Tiểu Đông trở lại, cười hỏi: ''Tiểu Đông, rốt cuộc là do cái gì?''

      Tiểu Đông bĩu môi với Thiệu Tần, với Hàn Hạo Thần bên trong xe ngựa: ''Vương gia, nô tài mới hỏi thăm được, là vị nương đánh đổ gánh hàng của người bán hàng rong, còn làm rối loạn những gian hàng khác, nhưng nương kia lại chạy mất.''

      Ngược lại Hàn Hạo Thần lại thấy mới mẻ, dù sao cũng muốn gặp người con đặc biệt như vậy, chưa từng nghe thấy nương nhà người ta đánh người, còn giống như lật trời ( quá phá hoại).

      Thiệu Tần cười : ''Ha ha, chẳng nhẽ Lạc nương bị thất lạc tỷ muội.''

      Hàn Hạo Thần cúi đầu cười cái, đúng là giống tác phong của nàng.

      Khi nhìn thấy xe ngựa của xa, nàng mới nhõm, thở dài hơi.

      '' nương có thể buông tay chưa? Ban ngày ban mặt ôm ấp nam nhân là phong tục của nước Hàn Vũ?''

      Lạc Tử Mộng bị dọa sợ đến mức run lên. Chưa ngẩng đầu nhìn lên, hai gò má đỏ ửng.

      ''Xin....xin lỗi!'' Vừa dứt lời, nàng lập tức chạy .

      Nam tử kia thân áo xanh, eo buộc ngọc bội, kim quan buộc tóc, diện mạo đào hoa, thấy bóng dáng từ xa của nàng, lộ vẻ khinh thường. Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lại có nương như thế này dưới chân thiên tử, nhìn quần áo nàng mặc, nhưng hành động lại đồi phong bại tục như vậy.

      Nam tử nhăn mày lắc đầu, nhìn nàng cuống quýt chạy , cũng xoay người rời .

      Sau khi nàng chạy đoạn đường mới thở dài hơi, lúc này mới dám quay lại nhìn, nhưng lại thấy bóng dáng của người mặc áo xanh kia.

      ''Nguy hiểm .'' Nàng thở phào nhõm, từ từ, nhớ lại lời của nam tử kia, có chút đỏ mặt: ''Chỉ là núp sau lưng , có cần dùng lời khó nghe như vậy ?''

      Nàng nhịn được oán hận, nghĩ Hàn Hạo Thần hạ triều, nàng cũng cần trở về, nhưng ngay lúc này, đột nhiên hồi thành xe ngựa khiến nàng hoảng loạn. Nếu nàng len lén trở về có thể là chuyện bé xé ra to, nàng vẫn sống ở phủ, nhưng nếu phát nàng ra ngoài, như vậy về sau đừng hòng ra khỏi phủ, lối bí mật kia sơm muộn gì cũng bị phát .

      biết nên trốn tránh như thế nào, đột nhiên có phụ nữ trung niên đầy mùi hương nhìn nàng, sau đó thở dài.

      Đột nhiên người phụ nữ trung niên đến trước mặt nàng, nhìn từ đầu đến chân, vừa nhìn vừa phát ra thanh "Chậc, chậc.''

      '' nương đáng trốn người?'' Bộ dáng nàng tươi cười, hỏi han ân cần.

      Nàng nhìn tình huống khẩn cấp liền gật đầu: ''Đúng đúng.''

      ''Chỗ ta là nơi để tránh người, hay là nương theo ta.'' Người nọ phất khăn lụa trong tay mời mọc.

      Nàng vừa núp vừa ứng phó với người phụ nữ đáng chết, mặc dù biết nàng là ai, nhưng thấy bộ dáng của nàng ta làm nàng cảm thấy vui, cảm giác phải người tốt.

      '' .'' Nàng phất tay với nàng ta. ''Ngươi tránh ra.''

      Bất tri bất giác ở ngõ tối, nàng ta thoáng chốc lầm bầm câu: ''Đúng là rượu mời uống muốn uống rượu phạt.''

      Nàng chưa biết xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn lại nàng ta, lại phát thấy cả người mình vô lực, muốn mở miệng kêu cứu, nhưng ý thức từ từ mơ hồ, cảm thấy được có người nhấc lên trong mơ màng, chỉ cảm thấy mùi hương nồng nặc, sau đó liền ngất xỉu.......
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :