1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67 : chỉ là bỏ được nàng.

      Lạc Tử Mộng bận rộn ở trong phòng bếp, phòng bếp ở đây hoàn toàn khác với phòng bếp ở thế kỉ 21, nàng ngờ phòng bếp ở phủ Vương gia lại lớn như vậy, hơn nữa chỗ này còn là phòng bếp đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho Hàn Hạo Thần, quả thực rất khoa trương.

      ''Liên Vân, lọ nào là giấm, lọ nào là nước tương?'' Lạc Tử Mộng cầm hai bình bắt đầu nghiên cứu, nhưng Liên Vân vừa định mở miệng, nàng lại vội vàng ngăn lại, ''Ngươi đừng , ta tự mình đến ngửi cái.''

      Các đầu bếp của phòng bếp cũng bị nàng đuổi ra ngoài, mắt thấy sắp đến giờ Tỵ, nhưng còn chưa chuẩn bị món ăn trưa, bọn họ muốn vào khuyên ngăn. Nhưng căn bản nàng nghe, bọn họ cũng dám đắc tội với nàng, bởi vì hai ngày nay mọi người quá địa vị của nàng ở trong lòng Vương gia, chỉ có mình Lạc Tử Mộng là chẳng hay biết gì.

      ''Lọ nào là muối đây.'' Nàng lấy tay chấm chút từ bình , phát cảm giác đúng, ''Cái này là bột mì? đúng, là tinh bột... quản nó làm gì, dù sao bây giờ cũng cần.''

      Nghe nàng lầm bầm lầu bầu, Liên Vân đứng ở bên đầu đầy hắc tuyến. Đợi nàng có thể nấu ra được bàn món ăn, đoán rằng tất cả mọi người chết đói.

      Thời gian trôi qua rất lâu, Lạc Tử Mộng mới xào ra được đĩa cơ hồ nhìn ra được dáng vẻ rau cải, tay cầm con cá, rau dưa tốt còn nghĩ rán cá. Chỉ nhìn thấy bong bóng tỏa trong chảo, mồm mém lém lỉnh lẩm bẩm :'' khác biệt lắm, bây giờ thả cá xuống, ba....hai....''

      ''Vương gia.''

      ''Aaaaa...''

      Liên Vân và mọi người kêu tiếng ''Vương gia'' khiến nàng sợ đến mức thả con cá trong tay, mà trong chảo lại là dầu nóng, bởi vì cá bị thả xuống nên dầu văng vào tay nàng, vết sưng đỏ rất nhanh xuất tay nàng.

      ''Mộng Nhi.'' Hàn Hạo Thần thấy thế giật mình trong lòng, bước bước dài tới, cầm bàn tay nàng liền đau lòng :''Nóng chỗ nào?''

      Nhìn thấy chỗ sưng đỏ ở bàn tay nàng, nhíu chặt mi tâm gầm :''Còn mau truyền thái y.'' xong, tưới nước lạnh lên bàn tay nàng.

      Lạc Tử Mộng cảm thấy mình xung khắc với Thần vương phủ, đến nơi này lúc nào cũng bị thương.

      '' có việc gì, nhanh khỏi.'' Nàng rút bàn tay mình từ trong tay , có cảm giác là lạ khi bị nắm tay, đặc biệt là cả đám đứng ngây ngốc bên ngoài cúi đầu thấp dám nhìn bọn họ, giống như bọn họ làm chuyện xấu.

      tay đột nhiên trống , Hàn Hạo Thần có chút biết làm sao, ''Ai cho nàng tới chỗ này?''

      Lạc Tử Mộng bị mắng như vậy cũng có chút mất hứng :''Chỉ là dùng phòng bếp của ngươi chút, sao lại hẹp hòi như vậy?''

      bị nàng xong cũng có chút nổi cáu, phải bỏ được phòng bếp, mà là bỏ được chuyện để cho nàng đến phòng bếp như thế này, đây là chỗ làm của hạ nhân , phải chỗ Vương phi tương lai nên đến.

      Nhưng mà, nếu những lời này ra, nàng nhất định vui, bởi vì căn bản nàng vô tâm với Vương phi, cho nên chỉ những lời này trước mặt nàng :''Sắp trưa rồi, đồ ăn hôm nay chưa chuẩn bị, chẳng lẽ Mộng Nhi muốn Bổn vương đợi đến khi bụng đói kêu vang hay sao?''

      tức giận, giơ tay ý bảo đầu bếp đến khắc phục hậu quả, cá trong chảo cháy đen như than có cách nào ăn vào nữa, may là có xảy ra hỏa hoạn, nếu khó lường trước được hậu quả.

      Lạc Tử Mộng như bóng cao xu xì hơi, chút sức lực rũ hai bả vai ra ngoài. Cứ theo đà này, đúng là nàng phải nương nhờ Thần vương phủ rồi, nếu ra bên ngoài làm sao mà sống?

      Thái y mở lộ thuốc trị bỏng cho Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần muốn tự mình bôi thuốc cho nàng, lại bị nàng từ chối, bởi vì gần đây nàng càng cảm thấy có gì đó đúng, giống như có chút ý tứ với nàng, nhưng nàng lại vô pháp tin tưởng tâm thích nàng, chừng đều là ngụy trang, mục đích là để cho nàng khuất phục sau đó làm tiêu khiển cho chơi đùa.

      Lúc ăn cơm, Hàn Hạo Thần bảo người mời Lạc Tử Mộng tới dùng bữa, bây giờ đối với , ăn cơm cùng với nàng trở thành thói quen, nếu như có dáng vẻ ríu rít của nàng ở bên cạnh, đúng là quen.

      ''Sao vậy, ngon miệng?'' Thấy nàng cúi đầu bới thức ăn trong chén, mất những om sòm thường ngày, Hàn Hạo Thần nghi ngờ hỏi.

      tay nàng chống cằm tay cầm chiếc đũa cắm trong chén cơm làm bộ mặt vui, nàng miễn cưỡng với :''Lúc nào ta có thể chơi?''

      Vương phủ tốt nhưng cứ bị nhốt giống như là chim Hoàng Yến trong lồng, chút thú vị cũng có.

      Hàn Hạo Thần bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng đúng là có chút phong cách khuê các đại gia, cũng biết mình xảy ra chuyện gì, lại thích loại tính tình biết lớn của nàng, nhưng để nàng ra ngoài, đúng là yên lòng, tính tình giống như nàng, ra ngoài gây họa cũng khó.

      ''Chờ nàng thu lại tính tình rồi .'' nhàn nhạt mở miệng, thực tế nhượng bộ.

      Lạc Tử Mộng nghe vậy liền nặng nề đặt đũa bàn rồi mới ném qua câu :''Ăn no.'' Sau đó xoay người rời .

      Tiểu Đông và Thiệu Tần ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng rời , lại nhìn tâm mi nhíu chặt của Hàn Hạo Thần, cuối cùng tất cả đều cúi đầu thấp, sợ mình cẩn thận câu chọc đến .

      Khi đến giờ Mùi, Hoa Thiên Sóc đến Thần vương phủ, ban đầu lúc Lạc Tử Mộng có ở Thần vương phủ thường đến nhưng sau đó biết có chuyện gì xảy ra, ít khi đến phủ. Hoa Thiên Sóc đến thư phòng của Hàn Hạo Thần thấy cúi đầu vẽ cái gì đó. tò mò lên trước, sau khi thấy bức họa vẽ, nhịn được cười ra tiếng.

      ''Ha ha ha... cuối cùng Thần vương gia chúng ta động xuân tâm, còn tưởng rằng ngươi căm hận nữ nhân đến tận xương tủy, muốn động đến phàm tâm ( tâm người bình thường có dục vọng á) rồi sao.''

      Hàn Hạo Thần vẽ xong nét vẽ cuối cùng mới đặt bút xuống, nhìn bức họa nhàng cong lên khóe môi :''Tướng quân chuyện càng ngày càng ra thể thống rồi.''

      ''Được được, Vương gia dạy phải, chỉ là Mạt tướng thấy chính là lần đầu tiên Vương gia vẽ bức họa của người khác.'' cầm bức họa xem tỉ mỉ, nụ cười mặt càng lúc càng lớn, ''Giống như, đúng là giống như, xem ra người có ít nhìn Lạc nương, nếu sao lại vẽ giống như vậy.''

      tay Hàn Hạo Thần lấy bức họa từ trong tay , chỉ sợ làm hỏng.
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68 : cùng cưới hai người

      ''Chỉ là tiện tay vẽ.'' cuộn bức vẽ lại.

      Hoa Thiên Sóc dùng tay che môi nhịn được cười thầm, nhìn dáng dấp là muốn đem bức họa này thành bảo bối rồi. Cũng được, huynh đệ hoạn nạn của nếu có thể thông suốt muốn nữ nhân, cũng tính là mãi mãi nỗi lòng.

      Lúc này, hai nha hoàn vào từ bên ngoài, tay bưng trà bánh. Sau khi họ để trà bánh xuống rồi cười với hai người kia :''Vương gia, Tướng quân xin dùng trà.''

      Đợi hai nha hoàn ra, Hoa Thiên Sóc mới thưởng thức trà trêu đùa :''Vương phủ chính là vương phủ, ngay cả nha hoàn cũng có tướng mạo thượng đẳng, nếu nhà nào cưới nha đầu của Vương phủ, đoán rằng rất vui vẻ rồi.''

      Hàn Hạo Thần đặt ly trà xuống cười yếu ớt :''Nghe phủ tướng quân chọn nha hoàn, lấy điều kiện ban đầu là diện mạo, nào có thua kém Thần vương phủ.''

      Hoa Thiên Sóc cười hai tiếng sau đó trở lại chuyện chính :''Tốt rồi, những thứ này, lần này là muốn xác định chuyện với Thần vương gia.''

      ''Chuyện gì?'' Trong lòng Hàn Hạo Thần có đáy, nhưng trực tiếp lại để cho tự mình ra.

      từ từ thở dài, đường nghĩ xong nhưng mở miệng như thế nào, đến trước mặt Hàn Hạo Thần lại biết nên như thế nào, rất lâu mới mở miệng :''Nhìn dáng dấp Vương gia đúng là tính toán cưới Lạc nương.'' Thấy khóe miệng Hàn Hạo Thần cười mỉm, chỉ lo lắng, ''Chẳng lẽ Vương gia lo lắng nàng ta có vấn đề sao?''

      ''Ngươi là...''

      Hàn Hạo Thần hỏi câu như vậy, Hoa Thiên Sóc cũng dứt khoát thẳng :''Lạc Tử Mộng này dù sao cũng lai lịch, nếu là địch quốc phái tới làm mật thám chẳng phải là dưỡng hổ làm loạn sao?''

      ''Ngươi hoài nghi nàng là mật thám?'' Hàn Hạo Thần hỏi, trong giọng lại có bất kì thái độ hoài nghi nào.

      ''Chẳng lẽ ngươi hoài nghi? khắc cũng có?'' Hoa Thiên Sóc yên lặng nhìn , bởi vì chưa từng thấy lúc Hàn Hạo Thần có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người như vậy, dù là lời của , Hàn Hạo Thần cũng mất thời gian để suy nghĩ. Nhưng đối với Lạc Tử Mộng có lai lịch ràng, lại có hoài nghi tới nửa phần, điều này khiến hoàn toàn hiểu.

      Hàn Hạo Thần mím môi đứng lên đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài khóe miệng từ từ nâng lên.

      ''Hẳn là có người để nàng làm mật thám.'' nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng lại chứa chút cưng chiều.

      Hoa Thiên Sóc nhìn vẻ mặt của cũng tới bên cửa sổ, khi nhìn thấy màn trước mắt kia, nhất thời hiểu được, xem ra Hàn Hạo Thần vui mừng khi Lạc Tử Mộng vượt xa trình độ tưởng tượng của .

      Ở trong mắt Hoa Thiên Sóc, nàng đúng là có tướng mạo khuynh quốc làm cho nam nhân đổ, hơn nữa cá tính cũng hết sức thích chọc người, nhưng nếu làm vương phi, lại bớt chút đoan trang, lần trước nghe nàng năm nay hai mươi ba, bình thường đến cái tuổi này các nương sớm sinh con, nào có lưu lại nơi tha hương? Đến tột cùng là mất trí nhớ hay là có cái gì đó muốn cho người ta biết.

      Nhưng nhìn dáng vẻ nàng nhảy tới nhảy lui trong biệt viện, khó tưởng tượng được nàng là hai mươi tuổi có ba niên kỉ, tính tình này ràng sai biệt lắm với người mười ba tuổi, hơn nữa nhìn tướng mạo của nàng, có phần tương tự với Tam muội của , cho nên đối với tất cả lời của Lạc Tử Mộng, Hoa Thiên Sóc còn giữ thái độ hoài nghi.

      Nhìn vẻ mặt Hàn Hạo Thần có vẻ như nghe thấy lời mới vừa rồi, Hoa Thiên Sóc nhất thời hiểu mới :''Hẳn là có người biết coi trọng nàng như mật thám.'' Nhưng lời này ám chỉ nàng quá mức đơn thuần hay là sau khi nhìn thấy nàng, ai cũng thấy nàng thích hợp làm mật thám.

      Chỉ là nhìn thấy khóe miệng ta nâng lên, suy đoán ta ám chỉ hai người đều là......

      ''Xem ra ngươi khẳng định rồi.'' Hoa Thiên Sóc nhìn Lạc Tử Mộng ở trước biệt viện, bất đắc dĩ mở miệng, ''Vậy tam muội....chẳng lẽ ngươi muốn cưới nàng?''

      ''Ngươi tìm người trong sạch giúp nàng.'' thu hồi nụ cười mấp máy môi. Đương nhiên rất tâm tư của Hoa Thiên Nhụy, cũng biết từ nàng tuyên bố phải gả cho làm vợ, nhưng chuyện tình cảm phải ở chung chỗ lâu liền nhất định có thể Nhật Cửu Sinh Tình ( ở lâu ngày phát sinh tình cảm). chính là , coi như quen biết lâu ngày cũng thể thay đổi được thực tế này, chính là , dù là mới quen biết lâu.

      '' ra đừng đến thân phận Vương gia của ngươi, dù là nam nhân bình thường, ngươi cưới hai người cũng là chuyện bình thường, bằng đến lúc đó song hỷ lâm môn.'' Hoa Thiên Sóc làm nhượng bộ lớn nhất.

      Nếu như có thể, đương nhiên hy vọng muội muội của mình có thể gả cho người nam nhân toàn tâm toàn ý chỉ mình nàng, nhưng mà biết Hàn Hạo Thần là cưới chắc Lạc Tử Mộng, cho nên chỉ có thể đưa ra cái đề nghị như thế này.

      Hàn Hạo Thần quay đầu nhìn Hoa Thiên Sóc, sau đó cười đáp :''Bổn vương còn chưa làm trễ nãi muội muội, gả cho nam nhân mình, chẳng lẽ đây là kết quả huynh đệ các người muốn sao?''

      Hoa Thiên Sóc bị Hàn Hạo Thần xong nhất thời cứng họng, hồi lâu sau mới cúi đầu cười tiếng.

      ''Được rồi! Ta đành trở về khuyên nhủ muội muội cố chấp thôi, cũng biết đến lúc đó nàng thương tâm thành bộ dáng nào nữa, đoán chừng nàng hận người mà ngươi .'' Hoa Thiên Sóc bất đắc dĩ cười.

      Sau đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu về phía Hàn Hạo Thần hỏi :''Chỉ là, ta rất tò mò làm sao mà Vương gia đột nhiên động tâm với Lạc nương, ta thể tin ngươi chỉ là vì dung nhan khuynh thế của nàng. về mỹ nhân, dạng người nào, ngươi cũng chưa từng thấy qua chứ, hơn nữa ngươi cũng phải là người ham mê sắc đẹp.''
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: Tiểu Mộng Mộng?

      Hàn Hạo Thần từ từ tới mở cửa nhìn cảnh tượng bên ngoài, nụ cười lẫn nữa lại gợi lên.

      " biết, chính là có cảm giác, nàng luôn có thể khiến cho ta có cảm giác giống nhau, rất kỳ lạ, cho đến bây giờ chưa từng như vậy. Thấy nàng vui mừng, bản thân cũng nhịn được vui mừng theo, thấy nàng mất hứng, ta nghĩ biện pháp để cho nàng vui trở lại."

      "Vậy. . . . . . Nàng đối với ngươi cũng có cảm giác như thế sao?"

      Hàn Hạo Thần tròng mắt buồn bã, sau đó cố nặn ra vẻ tươi cười : "Mặc kệ nàng có cảm giác này hay , nàng cũng là nữ nhân của bổn vương."

      Hoa Thiên Sóc ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, nhịn được bật cười: "Ha ha ha, xem ra Vương Gia là động phàm tâm cũng động xuân tâm rồi." biết Hàn Hạo Thần tâm tình bây giờ tệ, cho nên cũng nghi kỵ mà dùng ngôn ngữ nhạo báng, nhưng mà bọn quan hệ từ rất tốt, cho nên hai người hề có khoảng cách giữ thần tử và hoàng tử, căn bản hề có khúc mắc.

      "Ôi? Bây giờ nàng làm gì?" Hoa Thiên Sóc thấy trong đình viện trước thư phòng, Lạc Tử Mộng cầm cá xẻng đông đào bới tây đào bới, nhịn được đặt câu hỏi.

      Hàn Hạo Thần lắc đầu bất đắc dĩ, cũng biết hôm nay nàng muốn làm trò gì nữa, tay toàn là thuốc bôi mỡ, may mắn phỏng nghiêm trọng, cho nên mới vui vẻ giống như bây giờ hoạt. Nhưng mà chưa nhìn thấy nàng có lúc nào yên tĩnh, giống như vĩnh viễn bao giờ tiêu hao hết sức lực.

      Hai người từ thư phòng ra ngoài đến phía sau lưng nàng, thấy nàng vừa đào vừa chỉ huy Liên Vân.

      "Đào nửa ngày tại sao có vậy? Liên Vân, ngươi đào nhanh lên chút, nếu nhanh,vương gia keo kiệt của các ngươi ra bây giờ.”

      Nghe thấy biệt danh như vậy, Hoa Thiên Sóc lập tức đặt tay lên môi nỗ lực áp chế suy nghĩ tránh xúc động quá mà bật cười.

      Liên Vân nhưng cũng bị những hành động to gan của Lạc Tử Mộng mà lo sợ, vừa đào vừa giọng hỏi: "Lạc nương, hay là chúng ta đến chỗ khác đào, nếu như bị Vương Gia biết, nô tỳ bị trách phạt ."

      " được!" Lạc Tử Mộng quả quyết cự tuyệt, "Ngươi chưa từng nghe qua ‘trong sách đều có Hoàng Kim Ốc (Vật quý), trong sách đều có Nhan Như Ngọc sao? Bên trong sách đều có hoàng kim, vậy ngoài thư phòng chắc hẳn khắp nơi đều là hoàng kim rồi? chừng ngay tại chỗ này."

      Hàn Hạo Thần xạm mặt lại, biết như thế nào mà lại có thể nghĩ ra vấn đề như vậy, chuyện ngây thơ như vậy mà nàng cũng có thể làm ra được, nhưng mà rất thú vị, nếu cười lên tiếng, sợ rằng nội thương mất.

      muốn mở miệng, lại nghe được Lạc Tử Mộng thầm: " là quỷ hẹp hòi, tại sao lại chôn ít bảo tàng ở đây? phải hoàng cung khắp nơi là hoàng kim sao? Vậy vương phủ chắc chắn cũng kém mới đúng. . . . . . haz, sớm biết như vậy lần trước ở trong hoàng cung nhìn mảnh đất có hoàng kim đó thêm nhiều lần nữa rồi, hại ta tại eo mỏi lưng đau như thế này."

      " tìm bảo tàng?" Hoa Thiên Sóc cố gắng hạ thấp thanh hỏi.

      Lạc Tử Mộng cũng quay đầu lại đáp: "Đúng vậy! nhưng mà người qua có phần, cho nên ngươi đừng mong công mà được hưởng, hơn nữa nơi này bây giờ là của ta, ngươi xếp hàng ."

      "Hả? ta chuyện với ai vậy?" Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Hàn Hạo Thần sắc mặt biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả, còn có khuôn mặt đáng đánh của Hoa Thiên Sóc.

      Nàng lập tức lôi kéo Liên Vân đứng lên, hơi giật mình.

      Liên Vân vội vàng cúi đầu tham kiến hai người: "Tham kiến Vương Gia, Tướng quân."

      "Ừ." Hàn Hạo Thần trả lời câu như vậy xem như cho phép nàng đứng dậy.

      "Người cái làm gì ở đây? Đem thứ tay ngươi ra đây." Hàn Hạo Thần chậm rãi mở miệng, Liên Vân vội vàng cái xẻng tay nàng cầm tới, sau đó lui sang bên cạnh.

      Lạc Tử Mộng nhìn mặt đất bị nàng làm cho rối tinh rối mù ánh mắt xoay vòng : "Ta . . . . . trồng hoa."

      "Trồng hoa?" nhìn phía sang lưng nàng lát sau đó hỏi, "Vậy hoa đâu?”

      "Bây giờ chưa có hoa! Vẫn còn chưa nảy mầm nữa, đợi sang năm có." Thấy Hàn Hạo Thần đến gần, Tạc Tử Mộng liền tranh thủ đẩy ra , "Chỉ là là mấy hạt giống, có gì đâu mà nhìn."

      "Lạc nương đúng là có nhã hứng." Hoa Thiên Sóc gương mặt đầy bùn đất của Lạc Tử Mộng cười khẽ.

      Lạc Tử Mộng nghe vậy xém chút tức nghẹn: "Ở nơi này ta rất cao hứng, ở vương phủ cái gì cũng làm được, cho nên có chuyện gì tìm việc vui chứ sao."

      "Hả?" Hoa Thiên Sóc chợt nhíu mày.

      Lạc Tử Mộng nhìn Hoa Thiên Sóc đột nhiên nghĩ đến cái gì, vì vậy hào hứng lôi kéo Hoa Thiên Sóc hỏi "Tướng quân phải về phủ sao?"

      Hoa Thiên Sóc chân tướng gật gật đầu, "Ừ đúng như vậy."

      ", ta vẫn chưa được xem phủ tướng quân như thế nào, bằng mang ta , ta bảo đảm nương nhờ phủ tướng quân, ta chỉ là nhìn chút thôi."

      " thành vấn đề, nhưng mà. . . . . ." Hoa Thiên Sóc khó xử nhìn Hàn Hạo Thần, lại thấy Lạc Tử Mộng thở phì phò : "Đừng nhìn, Vương Gia còn ước gì ta , hạ lệnh đuổi khách với ta rồi."

      Hoa Thiên Sóc cười nhìn về phía Hàn Hạo Thần, hiểu rất Hàn Hạo Thần là người như thế nào, muốn lời ngon tiếng ngọt đối với nữ nhân mà quả thực khó hơn lên trời, muốn đuổi nữ nhân này , đó là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên lời của Lạc Tử Mộng ra Hoa Thiên Sóc tin chút nghi ngờ .

      Vì vậy cố ý quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần : "Vương Gia, như vậy ta để cho Lạc nương đến trong phủ ta dạo chút, nếu Vương Gia muốn Lạc nương trở lại, ta đưa nàng trở về."

      Hàn Hạo Thần cũng biết gì, nam nhân biết dỗ dành người khác, cho nên khi Hoa Thiên Sóc đề nghị như vậy, cũng phản đối, hơn nữa cũng biết mặc dù bình thường Hoa Thiên Sóc vẫn luôn thích quyến luyến đối với nữ nhân buông tay, nhưng cũng có gan dám động đến nữ nhân của , vì vậy xoay người làm bộ sao cả vào thư phòng.

      Nhìn bóng lưng rời , trong lòng Lạc Tử Mộng biết vì cảm thấy rất tức giận, cứ có cảm giác mình bị từ bỏ, cứ như vậy đem nàng tống ra ngoài, Hoa Thiên Sóc còn cái gì mà "Nếu Vương Gia muốn đưa Lạc nương trở về, ta lại đưa nàng trở về" , làm sao có thể muốn để nàng trở lại chứ, thiếu con sâu gạo như nàng, đoán chừng mừng rỡ thanh nhàn hơn ấy chứ, nếu tại sao câu cự tuyệt cũng có.

      " thôi, Mộng nhi!" Gương mặt nghiệt của Hoa Thiên Sóc nở nụ cười, khiến lạc Tử Mộng nổi da gà.

      "Đừng gọi bậy!" Lạc Tử Mộng vừa theo Hoa Thiên Sóc, vừa tức giận trừng mắt nhìn cái, học cái gì học, cố tình học cái tên băng sơn ngàn năm tan được kia.

      " hiểu, đây là tên Vương Gia thường gọi đúng , hay là ta gọi ngươi. . . . . . Mộng Mộng? Tiểu Mộng mộng?"

      " càng gọi càng thấy ghê tởm, cơm ăn ngày hôm qua cũng muốn phun ra rồi!"

      " phải chứ? Thức ăn Vương phủ khó tiêu như vậy sao? Thức ăn tối hôm qua còn có thể phun ra? phải đến lúc nên nhà xí rồi sao?"

      Lạc Tử Mộng muốn đánh cho cái, tên Hoa Thiên Sóc này đáng đánh đòn mà, đúng là khiến người ta phát điên, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của , cho nên căn bản thể nào xuống tay được, đúng là người ta có câu đưa tay đánh người mặt cười, nàng lúc này hối hận khi theo tên tặc này, cũng biết đến phủ tướng quân có mưu đồ bất chính gì với nàng .
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Có bảy vị phu nhân.

      "Nơi này chính là phủ tướng quân?"

      Lạc Tử Mộng xuống xe ngựa nhìn tấm biển lớn “Phiêu Kỵ phủ Đại tướng quân” có chút thán phục, rất khí thế, lúc đầu còn nghĩ phủ tướng quân cũng có gì kinh ngạc bằng Vương Phủ, nhưng xem ra lại rất có giá trị.

      Hoa Thiên Sóc mang theo Lạc Tử Mộng vào bên trong phủ tướng quân, chỉ vào cảnh sắc chung quanh hỏi "Như thế nào? Mặc dù bằng vương phủ, những cũng được xem là tốt chứ?"

      Lạc Tử Mộng lần đầu tiên đến phủ khác, nhất thời rất hăng hái, cũng quên hết lo lắng lúc nãy ngồi xe ngựa.

      "Oa, ở nơi này tệ đâu, đúng là rất tốt đó."

      " sao? tốt như vậy sao?" Hoa Thiên Sóc nghe nàng như vậy mở cờ trong bụng, thấy nàng dáng vẻ tò mò của nàng, đột nhiên lại gần nàng hỏi, "Ở đây so với thần vương phủ như thế nào?"

      Đột nhiên bước đến gần kiến nàng sợ hãi, nhìn gương mặt đắc ý của , nàng nhìn bước lùi bước duy trì khoảng cách cùng , sau đó : "Kém xa."

      Hoa Thiên Sóc nghe vậy có chút vui đôi tay chắp ở sau lưng : "Nếu thần vương phủ tốt như vậy, vậy tại sao ngươi lại muốn chạy ra ngoài?"

      Lạc Tử Mộng nhìn , ngờ đại tướng quân lại hẹp hòi như vậy, chuyện như vậy cũng tức giận, nhưng mà nàng cũng muốn cứ như vậy chạy trở về, phải là trở mặt so lật sách còn nhanh hơn, nàng được truyền kinh nghiêm từ Hàn Hạo Thần, ở Thần vương phủ, tâm tình bất định của Hàn Hạo Thần khiến Lạc Tử Mộng luyện được Kim Cương Bất Hoại thân.

      Nàng cười đùa đến trước mặt Hoa Thiên Sóc, sau đó kéo tay áo của : "Đại tướng quân Minh Thần Võ, so đo với tiểu nữ chứ? Ta sai rồi được sao?"

      "Như vậy còn được." Hoa Thiên Sóc lúc này mới hé miệng nở nụ cười.

      Lạc Tử Mộng nhìn bộ dáng này của , trong lòng thầm oán trách: đúng là ngây thơ.

      "Ở chỗ ngươi có chỗ nào vui chơi ?" Nàng vừa nhìn chung quanh vừa .

      Hoa Thiên Sóc quay đầu nhìn Lạc Tử Mộng khắc nhàn rỗi có chút buồn cười, cũng biết tại sao Thần Vương Gia có thể thích cái tiểu nha đầu này, đây ràng là đứa bé chưa hết tính trẻ con, làm sao có thể so sánh được với thê thiếp mị hoặc trong phủ được.

      "Ngươi muốn chơi cái gì?" dùng giọng điệu như hỏi đứa bé vậy.

      "Ta muốn. . . . . ." Lạc Tử Mộng nhìn bốn phía xung quanh, mặc dù nơi này phong cảnh tươi đẹp, nhưng hình như trò chơi gì hay.

      "Tướng quân. . . . . . Tướng quân về rồi?"

      Lúc Lạc Tử Mộng nhức đầu suy tư thanh mềm mại nững nịu biết từ nơi nào xuất . Khi nàng ngẩng đầu muốn nhìn cho ràng bóng hồng nhào vào trong lòng Hoa Thiên Sóc. Chỉ thấy nàng kia thân phấn son dày đặc trang phục đẹp đẽ, mùi son phấn nồng nặc xông vào trong mũi, Lạc Tử Mộng nhịn hắt xì mấy lần. Xem bộ dáng là lão bà của Hoa Thiên Sóc, nhưng mùi thơm gay mũi thế này mà chịu được, Lạc Tử Mộng ngờ đường đường Phiêu Kỵ đại tướng quân lại có thể thích loại người dung hoa tục phấn như vậy, đúng là có ánh mắt.

      "Tướng quân trở lại tại sao tới tìm Mị nhi, Mị nhi nhớ Tướng Quân muốn chết ." Thân thể Nàng mềm yếu xương dựa hẳn người Hoa Thiên Sóc, quả hận thể cùng hòa vào làm thể được.

      "Mới nửa ngày gặp nhớ vi phu rồi hả?" Hoa Thiên Sóc lại có thể ở ngay trước Lạc Tử Mộng cùng thị thiếp của mình liếc mắt đưa tình, chọc cho Lạc Tử Mộng cả người khẽ run rẩy.

      "Hắt xì! Hắt xì!" trận gió thổi qua, mùi thơm nồng nặc lại lần nữa khiến Lạc Tử Mộng nhịn được hai cái hắt xì vang dội, khi nàng nhìn thấy nữ nhân tự xưng là Mị nhi này quăng tới mình ánh mắt chứa đầy địch ý cả người khỏi run lên, vội vàng khoát tay áo lui về phía sau mấy bước, "Các ngươi tiếp tục, ta xa chút."

      Đúng là thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội với nữ nhân, cho nàng vẫn nên thức thời là trang tuấn kiệt.

      Mị nhi là vị phu nhân Hoa Thiên Sóc mới cưới gần đây nhất, là vị phu nhân thứ bảy của , tại cũng là người sủng ái nhất.

      "Tướng quân, nàng là ai?" Mị phu nhân vui hỏi Hoa Thiên Sóc, trong giọng tràn đầy ghen tức.

      "Mị nhi bệnh ghen lại tái phát rồi." Hoa Thiên Sóc đôi mắt nghiệp cong lên dùng ngón tay nhàng điểm mũi Mị phu nhân chút, "Nàng là người của Thần vương gia, Lạc Tử Mộng nương, hôm nay đến phủ dạo chơi."

      Lạc Tử Mộng thấy hành động của Hoa Thiên Sóc, thiếu chút đem hết đồ ăn tối hôm qua ra ói sạch, có cần buồn nôn như vậy ? Lần đầu tiên tới phủ tướng quân thấy màn như vậy, vậy lần sau có phải muốn diễn xuân cung sống luôn ?

      Mị phu nhân vừa nghe thấy là người của Thần Vương Gia, vẻ mặt biến đổi, lập tức thay khuôn mặt tươi cười từ trong ngực Hoa Thiên Sóc ra, hơn nữa còn lắc lư vòng eo đến chỗ cách trước mặt Lạc Tử Mộng mấy bước.

      " ra là người của Thần vương gia, vừa rồi là Mị nhi thất lễ, xin Lạc nương thứ tội." Nàng kiều thi lễ với lạc Tử Mộng, ra khiến Lạc Tử Mộng biết làm sao, tới nơi này lâu như vậy, nàng cũng biết hoàn lễ bằng cách nào, nhưng mà cũng chính vì nàng đứng nơi đó sắc mặt đổi nhìn Mị phu nhân, Mị phu nhân mới tin thân phận của nàng hề nghi ngờ nữa, nghĩ đến chỉ có người của Thần Vương Gia mới có thể đứng trước mặt Mị phu nhân bình tĩnh như vậy, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng tìm mọi cách nịnh nọt nàng rồi.

      Ở cả thành Thiên Ngạo của nước Hàn Vũ, có ai biết Mị phu nhân nàng là Tân sủng của Hoa đại tướng quân, tại chỉ kém ngồi lên chỗ ngồi của phu nhân Tướng quân nữa thôi, những thứ khác đều đối xử với nàng khác gì phu nhân Tướng quân.

      Nhưng mà Lạc Tử Mộng sau khi nghe Hoa Thiên Sóc nàng là người của Thần vương gia xong, nhịn hung hắng trừng mắt nhìn lại , từ lúc nào nàng biến thành người của Hàn Hạo Thần rồi? Nàng vẫn là nương trong sạch đó, mặc dù nàng xuyên đến thế giới này, nhưng nếu ở nơi này, nàng vẫn nên phòng tránh chứ, cũng thể chưa xuất giá nàng là người của nam nhân kia được ?

      "Ngươi là Hoa tướng quân . . . . . ." Lạc Tử Mộng nghi ngờ nhìn về phía Mị phu nhân.

      Mị phu nhân lấy khăn lụa thấm đầy mùi hương che miệng cười mị hoặc : "Ta là thị thiếp của tướng quân, ngươi có thể gọi ta Mị phu nhân."

      "Thiếp?" Lạc Tử Mộng nghi ngờ nhìn về phía gương mặt đắc ý của Hoa Thiên Sóc, sau đó lại nhìn về phía Mị phu nhân : "Chẳng lẽ Tướng quân còn có rất nhiều phu nhân?"

      "Đúng vậy, tướng quân có tất cả bảy thị thiếp." Mị phu nhân nghe cũng mất hứng, ngược lại có chút kiêu ngạo hất cằm lên, giống như khoe khoang , cho dù nhiều hơn nữa cũng phải là đối thủ của nàng.

      "Bảy!" Lạc Tử Mộng dám tin nhìn Hoa Thiên Sóc bên, "Vậy sao Thần Vương Gia người cũng có, ngươi lại có bảy."

      Nghe lời của nàng..., Hoa Thiên Sóc càng thêm đắc ý khẽ cười.

      " có bảy thị thiếp, vậy thêm chính thất nữa phải là tám sao?" Lạc Tử Mộng đưa tay ra làm chỉ số, nếu lại thêm hai người nữa vừa đủ đôi tay rồi.

      Mị phu nhân lại đem thân thể dựa vào trong ngực Hoa Thiên Sóc, sau đó cong môi : "Tướng quân chưa cưới chính thất, cho nên vị trí phu nhân Tướng quân vẫn còn để trống."

      Nghe giọng điệu của nàng, Lạc Tử Mộng có đơn thuần nữa cũng biết nàng muốn ngồi lên vị trí kia, nhưng mà nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Sóc, hình như có ý định cho nàng làm phu nhân tướng quân. Cổ đại vấn đề danh phân từ trước đến nay luôn được xem trọng, mà trước mắt cưới thiếp sau đó mới cưới thê là chuyện thường tình, nhưng mà nạp bảy vị phu nhân Hoa Thiên Sóc lại còn muốn cưới thêm phu nhân nữa, nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng lắc đầu bất đắc dĩ.

      Hoa Thiên Sóc nhìn phản ứng của nàng, nhịn được hỏi: "Mộng nhi có cao kiến gì?"
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71: Cấm trẻ

      Lạc Tử Mộng nhìn gương mặt đắc ý của Hoa Thiên Sóc, trợn tròn mắt, theo bản năng nàng xoay người tránh khỏi tầm mắt của , sau đó làm bộ như có việc gì xảy ra, quay đầu : "Ta có cao kiến gì cả, ngươi người nào, cưới bao nhiêu thị thiếp là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta."

      Hoa Thiên Sóc cười thất thanh: "Ha ha ha. . . . . . rất đúng, bản tướng quân muốn cưới ai liền cưới, đến lúc đó ta đem toàn bộ mỹ nhân đưa hết vào trong phủ."

      khoác lác như vậy khiến Lạc Tử Mộng nhịn được giật giật khóe môi, muốn đem toàn bộ mỹ nữ đưa hết vào trong phủ, chỉ bằng bộ dáng nghiệt của sao?

      Được rồi, thú thực nàng cũng từng bị hấp dẫn bởi nụ cười nghiệt của , bất quá ông trời bất công, đường đường là nam nhân mà lại xinh đẹp hơn cả nữ nhân quả thực khiến người ta ghen tị, tại sao nam nhân lại có được dáng dấp xinh đẹp như vậy?

      Mị phu nhân nghe thấy Hoa Thiên Sóc thế, tâm bắt đầu treo lơ lửng giữa trung, thị thiếp bên cạnh Hoa Thiên Sóc rất nhiều, cũng giống như phi tử ở bên cạnh hoàng thượng. Là nữ tử chỉ sợ phu quân của mình sinh ra cảm giác chán ghét mà vắng vẻ mình. Cho nên nàng chỉ biết dùng đủ mọi cách để quyến rũ , khiến thể rời xa mình mà thôi.

      "Tướng quân!" Mị phu nhân đem thân thể dựa vào trong ngực Hoa Thiên Sóc, sau đó cong môi : "Tướng quân còn muốn nạp thêm thị thiếp ư, chẳng lẽ có Mị nhi còn chưa đủ sao? Mị nhi muốn Tướng quân rời xa Mị nhi đâu."

      Hoa Thiên Sóc cúi đầu tiến tới vành tai nàng ta, giọng : "Vi phu chỉ sợ Mị nhi chịu nổi mệt mỏi thôi."

      "Ai nha, Tướng quân ngài xấu lắm!" Mị nhi đỏ mặt, thẹn thùng đấm cái vào ngực Hoa Thiên Sóc , sức lực so với gãi ngứa còn bằng.

      Hành động của hai người họ giờ khiến trẻ nên xem, nhưng khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Lạc Tử Mộng có chút nghi ngờ. Hành động và cử chỉ của bọn họ khiến người ta buồn nôn, nhưng lại khiến người ta có chút mơ hồ.

      Hoa Thiên Sóc thấy Lạc Tử Mộng len lén liếc nhìn bọn , sau đó lại gãi đầu biết suy nghĩ điều gì, hành động đáng tột cùng. Hoa Thiên Sóc đột nhiên nảy sinh ra chút khác thường, cảm thấy nàng cùng với những nữ nhân ở bên cạnh giống nhau, bất luận là lời hay việc làm đều hoàn toàn khác biệt .

      "Mộng nhi suy nghĩ gì vậy?"

      "A!"

      Đột nhiên nàng cảm giác có người ở bên tai mình, Lạc Tử Mộng sợ tới mức kêu lên thành tiếng, khi nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Hoa Thiên Sóc chỉ cách nàng nửa thước. Nàng vội vã lui về sau bước, đưa mắt nhìn về chỗ Mị phu nhân mới đứng ban nãy, lúc này nàng mới phát ra nơi đây ngoài nàng và Hoa Thiên Sóc ra có người thứ ba.

      "Mị phu nhân đâu rồi?" Lạc Tử Mộng hỏi.

      "Nàng ấy trở về phòng rồi." nở nụ cười yếu ớt trả lời nàng.

      Nàng khâm phục nữ nhân nơi đây, trong mắt các nàng phu quân là trời, bảo sao nghe vậy, biết nếu như bảo nàng chết, nàng liền chết ư.

      "A…!" Nàng miễn cưỡng đáp câu, sau đó theo Hoa Thiên Sóc, tập trung nhìn phong cảnh xung quanh.

      Hoa Thiên Sóc thấy nàng trả lời cách vô tâm, muốn bỏ qua câu hỏi vừa rồi của mình, liền dừng lại.

      "Sao ngươi tiếp tục nữa vậy?" Nàng hỏi.

      nhíu mày, lần nữa hỏi nàng: " cho ta biết, Mới vừa rồi ngươi suy nghĩ điều gì? Ngươi vẫn chưa trả lời ta."

      Nàng khâm phục nghị lực của , nếu hỏi được nguyên do vì sao, hẳn bỏ qua cho nàng.

      Lạc Tử Mộng nhún vai, trả lời thành : "Mới vừa rồi ta nghĩ đến những lời giữa ngươi và Mị phu nhân."

      "Hả? Câu nào vậy?" cảm thấy hứng thú, rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì.

      Nàng ngẩng đầu nhìn , căp mắt đen lay láy chống lại cái nhìn của : "Ta nghĩ, ngươi sợ nàng chịu nổi, rốt cuộc chịu nổi cái gì?"

      "Ha ha!" Sau khi Hoa Thiên Sóc nghe Lạc Tử Mộng xong lập tức bật cười, Lạc Tử Mộng chỉ biết im lặng nhìn . cười càng lúc càng lớn, nàng có thể dùng câu "Cười đến run rẩy hết cả người" để hình dung bộ dạng tại của .

      Có gì buồn cười sao? Chẳng qua nàng chỉ ra điều thắc mắc trong lòng mà thôi, vấn đề này có gì buồn cười sao?

      "Này! Ngươi cười cái gì?" Thấy vừa cười vừa dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, mặt nàng khỏi đỏ lên, nhưng nàng hiểu nàng sai điều gì.

      Hoa Thiên Sóc nhìn ánh mắt vô tội của nàng, có cách nào giải thích cho nàng hiểu, chỉ sợ sau khi nghe xong, nàng nhất định sợ đến mức bỏ chạy. Có điều qua chuyện này cũng khiến hẳn hiểu ra điều, nàng quả thực rất thuần khiết, nhiễm chút tục trần.

      "Tốt lắm tốt lắm, ta cười nữa, dẫn ngươi xem thứ này." Hoa Thiên Sóc cười đến mức chảy cả nước mắt, vội vàng lau nhanh nước mắt rồi mang theo nàng về phía trước.

      "A…!" Nàng gật đầu, phía sau .

      đến "Văn Nguyệt lâu" , Lạc Tử Mộng ngạc nhiên phát ở đây giấu nhiều văn vật, nếu nàng mang hai món ra ngoài, đoán chừng cả đời này cần lo đến vấn đề ăn mặc rồi.

      Nhìn hai mắt Lạc Tử Mộng lóe sáng, Hoa Thiên Sóc đắc chí nhếch môi cười. Nơi này của phải ai cũng có thể tới, cho dù là Mị nhi được hết mực sủng ái, cũng chưa lần mang nàng tới đây. Vốn dĩ cũng hiểu tại sao, bản thân suy nghĩ gì mang Lạc Tử Mộng tới đây. Mấy vị Thị Lang có quan hệ tốt với trong triều muốn đến đây nhưng đều chấp thuận.

      "Như thế nào, nơi này có khiến ngươi được mở rộng tầm mắt ?" Hoa Thiên Sóc đến trước mặt Lạc Tử Mộng, đắc chí vuốt ve văn vật đặt bên cạnh.

      "Oa. . . . . . Ngươi cũng là lợi hại, cất giữ nhiều đồ, ngươi trộm được ở đâu vậy?" Nàng tiện tay cầm món đồ lên, nhàng gõ hai cái, nó phát ra tiếng vang dễ nghe, như Châu rơi khay ngọc thanh thúy.

      Hoa Thiên Sóc nhịn được lắc đầu cười, nha đầu này cư nhiên coi giống tên đạo tặc.

      nhíu mày bất đắc dĩ nhìn nàng : "Những thứ đồ này ta vất vả mơi kiếm được, vài món là do hoàng thượng ban thưởng, vài món thu hoạch được chiến trường đánh giặc ở địch quốc , còn lại do số quan lại vì muốn nịnh bợ ta mà tự mình đưa tới."

      "Giữa Phiêu Kỵ đại tướng quân và Thần Vương Gia ai mới là người có nhiều bảo bối hơn?" Nàng đột nhiên hỏi câu.

      Hoa Thiên Sóc có bỏ qua câu hỏi của nàng... mà nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là Vương Gia rồi, dù sao Vương Gia và hoàng thượng là huynh đệ, còn ta vĩnh viễn chỉ là thần tử."

      "Vậy tại sao Hàn. . . . . . Ý ta là Thần Vương Gia, tại sao lại có những món bảo bối này?"

      "Bảo bối của Vương gia so với ta còn nhiều hơn, chẳng lẽ Mộng nhi chưa từng thấy qua?" Hoa Thiên Sóc ngờ Hàn Hạo Thần chưa từng cho nàng xem qua.

      Lạc Tử Mộng nghe vậy, nghĩ đến việc Hàn Hạo Thần tin tưởng nàng như Hoa Thiên Sóc, trong lòng có chút mất mác. Chỉ là người ta là Vương Gia, nàng còn muốn đòi hỏi điều gì? Bọn họ vốn quen biết, đề phòng nàng cũng là chuyện bình thường.

      Nghĩ như vậy, tâm tình Lạc Tử Mộng cũng khá hơn chút.

      "A! Đúng rồi!"

      "Sao vậy?" Hoa Thiên Sóc nghi ngờ nhìn nàng.

      Lạc Tử Mộng nhảy cẫng lên : "Ta hiểu tại sao ngươi Mị phu nhân chịu nổi rồi!"

      Nếu tại Hoa Thiên Sóc dùng bữa, đoán chừng bị nghẹn cơm mà chết sặc, ngờ nàng lại kiên trì muốn hiểu thấu đáo mọi việc như vậy. Chỉ là. . . . . . nếu thực hiểu, làm sao nàng có thể bình tĩnh ra suy đoán của mình.

      đợi Hoa Thiên Sóc lên tiếng, Lạc Tử Mộng lập tức tiếp: " tại ngươi tín nhiệm ta như vậy, nếu Mị phu nhân thể gánh vác nỗi, ta giúp nàng gánh vác phần!"

      Hoa Thiên Sóc giật mình, : "Ngươi...ngươi chứ?"

      ------ lời ngoài mặt

      Lạc Tử Mộng căn bản biết đến tột cùng Mị phu nhân thể chịu đựng cái gì. Ha ha ha.

      Chương 72: Gây họa

      Hoa Thiên Sóc giật mình, : "Ngươi...ngươi chứ?"

      "Đương nhiên là rồi." Nàng ngước mắt lên nhìn , "Từ trước tới giờ ta là người luôn giữ đúng lời hứa ."

      "Vậy ngươi có biết. . . . . . Ý của ta là gì ?" muốn xác định lại suy nghĩ của nàng phen.

      Lạc Tử Mộng vừa cầm ngọc trâm bên cạnh lên vừa : " là ta hiểu rồi mà, trong đây cất giữ nhiều bảo vật như vậy, lại thể tùy tiện để cho người khác ra vào, chỉ có thể để người ngươi tín nhiệm nhất cũng chính là ái thiếp ngươi sủng ái nhất - Mị nhi tới đây dọn dẹp. Ngươi sợ nàng chịu đựng nổi công việc nơi này, sợ nàng mệt mỏi, cho nên mới phải tìm người đến giúp nàng gánh vác!"

      Nàng thấy nàng thông minh cư nhiên lai có thể đoán được tâm tư của người khác, khỏi nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền ngọt ngào xuất khiến gương mặt nàng thêm rạng rỡ kiều.

      Khi nàng xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hoa Thiên Sóc, Lạc Tử Mộng tới trước mặt , vỗ vào vai : "Ngươi yên tâm, ngươi tin tưởng ta như vậy, về sau ta nhất định giúp đỡ Mị nhi gánh vác mọi chuyện, hơn nữa còn thu phí!"

      giọng : " ra là chỉ cái này."

      "Vậy ngươi cho rằng là cái gì, chẳng lẽ ý ngươi phải như vậy?" Nàng thất vọng nhìn Hoa Thiên Sóc, hóa ra là nàng thông minh như vậy.

      Hoa Thiên Sóc biết phải giải thích với nàng ra sao, thể làm gì khác hơn đành phải thay đổi đề tài: " có gì, ngươi ở chỗ này chơi, ta có việc phải ra ngoài."

      "A…!" Nàng gật đầu, Hoa Thiên Sóc vội vàng ra ngoài.

      Sau khi Hoa Thiên Sóc ra đến bên ngoài liền hít hơi sâu, hiểu nổi bản thân mình nữa, tại thời điểm Lạc Tử Mộng ra suy nghĩ của mình, thất vọng. vốn hi vọng khi nàng nàng nguyện ý giúp Mị nhi, là nàng thừa nhận tình cảm nàng dành cho .

      Lắc đầu, muốn bản thân suy nghĩ về chuyện này nữa, biết , nàng là nữ nhân mà Thần vương coi trọng, nên có những suy nghĩ an phận.

      tại rốt cuộc hiểu, tại sao Hàn Hạo Thần lại thích lạc Tử Mộng rồi, ngay cả cũng bắt đầu sinh ra cảm giác mãnh liệt đối với nàng. Muốn giữ nàng làm của riêng.

      "Nha đầu này lợi hại." thầm cười khẽ.

      Xác thực, nàng rất có khả năng, lại có thể khiến người xem tình cảm là trò đùa nảy sinh tình cảm với nàng, hơn nữa đáng sợ hơn chính là, nàng căn bản có làm bất kỳ chuyện gì lấy lòng .

      "Đại ca!"

      Lúc này chợt vang lên giọng khiến Hoa Thiên Sóc thu hồi lại suy nghĩ, giương mắt nhìn lên, thấy Hoa Thiên Nhụy về phía .

      "Muội tìm huynh lâu, nghe Mị tẩu tử huynh mang theo nữ nhân tới ‘Văn Nguyệt lâu ’, chẳng lẽ huynh lại tìm thấy niềm vui mới rồi à?" Trong mắt Hoa Thiên Nhụy mà , thị thiếp của ca ca nàng gần sánh bằng hậu cung phi tần của Đương Kim hoàng thượng rồi.

      Hoa Thiên Sóc dùng ngón tay chỉ vào trán Tam muội biết lớn dạy dỗ: "Muội đúng là càng ngày càng có quy củ, cư nhiên dám cười đại ca ta? Cẩn thận ai thèm lấy."

      "Đại ca!" Hoa Thiên hụy bất mãn lên án: "Huynh còn ! Nhờ huynh làm số chuyện, cũng làm xong, để Thần ca ca cưới hồ ly tinh kia."

      Lông mày Hoa Thiên Sóc khẽ run, nếu để cho muội muội biết "Hồ ly tinh" trong lời nàng ở đây, biết hai người ầm ĩ thành cái dạng gì. Vì kế hoạch ngày hôm nay, có lẽ nên tận lực nghĩ biện pháp khiến Hoa Thiên Nhụy rời .

      "Tam muội, cách xưng hô của ngươi khó nghe? Là Thần Vương Gia muốn cưới nàng, cũng chắc rằng nàng muốn gả cho Thần Vương Gia."

      Hoa Thiên Nhụy vui liếc mắt nhìn về phía : "Làm sao huynh biết nàng muốn gả cho Thần ca ca, nhất định nàng ta nghĩ mọi cách buộc Thần ca ca cưới nàng , hoàng thượng sắp hạ chỉ ban hôn rồi huynh có biết ?”

      thở dài, bất đắc dĩ nhìn nàng, phát ra cá tính của Tam muội cùng cá tính của là khác biệt trời vực, bởi vì tình cảm mà chịu đựng ràng buộc, nữ nhân đối với chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển mà thôi. Mà câu " lòng dạ" tuyệt đối thích hợp với , nữ nhân đối với quả là điều xa xỉ. Nhưn Tam muội của quá cố chấp, tình cảm của nàng dành cho Hàn Hạo Thần biết, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

      "Ai. . . . . ." Hắb thở dài, "Tam muội, muội nên ép Thần vương gia, theo những gì huynh biết, nếu , sao lại thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn? Dù là hoàng thượng ban hôn, nếu muốn, cũng cưới người đó."

      Hoa Thiên Nhụy cắn răng cong môi, dĩ nhiên nàng biết điều này, cũng bởi vì biết cho nên nàng mới phục, từ nàng dành tình cảm cho , hơn nữa còn theo Hàn hạo thần, nỗ lực nhiều năm như vậy, lại bằng nữ nhân biết từ đâu tới.

      Lời của Hoa Thiên Sóc như rắc muối vào lòng nàng, nàng tức giận dậm chân: "Muội mặc kệ, huynh phải khiến Thần ca ca lấy muội."

      "Chuyện này. . . . . ." Hoa Thiên Sóc biết phải sao cho nàng hiểu, cũng phải là có người theo đuổi, nàng hà tất cứ phải treo cổ ở thân cây. Nhưng nghĩ đến Lạc Tử Mộng vẫn lầu, phải nghĩ biện pháp mau chóng khiến nàng dời mới được.

      "Tốt. . . . . . Huynh nhất định giúp muội, muội đừng có nóng vội, bất quá. . . . . . Tam muội." Ánh mắt khẽ lóe lên cái, nghĩ đến cũng có thời điểm dối, "Ách. . . . . . Hôm nay đại ca còn có việc, muội trở về trước , chờ huynh xử lý tình ổn thỏa đem tin vui cho muội biết."

      Đây cũng phải là lần đầu tiên Hoa Thiên Nhụy bị Hoa Thiên Sóc đuổi , bình thường khi những lời , nhất định là muốn mỹ nhân, trước kia nàng luôn ngoan ngoãn rời , nhưng lần này cứ có cảm giác có gì giấu nàng.

      "Nhanh như vậy đuổi muội ?" Tầm mắt nàng lơ đãng nhìn lên lầu, "Nhất định có vấn đề."

      Vừa dứt lời, Hoa Thiên Nhụy liền chạy về phía‘ Văn Nguyệt lâu ’ .

      Hoa Thiên Sóc thấy thế vội vã đuổi theo: "Này! Tam muội, muội thể lên đó!"

      "Tại sao thể? Vậy muội càng muốn xem." Ngược lại nàng muốn nhìn chút nữ nhân nào nhanh như vậy chiếm chọn trái tim đại ca nàng, hơn nữa chỗ đó lại là Văn Nguyệt lâu, nàng càng muốn đến xem.

      "Tam muội, sao muội càng ngày càng có chút gì gọi là rụt rè của nữ hài tử vậy, Này!"

      "Nam nhân bọn huynh phải đều thích nữ nhân như vậy sao?" Vừa nghĩ tới Hàn Hạo Thần bị Lạc Tử Mộng cướp , nàng liền muốn nổi giận, cho nên nàng cho rằng nam nhân đều thích nữ nhân chủ động tiếp cận.

      Mặc dù Hoa Thiên Nhụy biết võ công, nhưng ngược lại nàng chạy rất nhanh.

      Thấy nàng tới trước cửa, Hoa Thiên Sóc muốn ngăn lại trễ, Hoa Thiên Nhụy đẩy cửa vào bên trong.

      "Là ngươi?" Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy Lạc Tử Mộng ở trong Văn Nguyệt lâu loay hoay cầm bảo vật của Hoa Thiên Sóc , cơn giận dữ liền nổi lên.

      Lạc Tử Mộng thấy Hoa Thiên Nhụy cũng hơi sững sờ, nàng nghĩ đến việc tới phủ tướng quân còn có thể gặp phải Hoa Thiên Nhụy.

      "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Hoa Thiên Nhụy chống nạnh, chất vấn Lạc Tử Mộng.

      "Tam muội!" Hoa Thiên Sóc tiến lên kéo tay Hoa Thiên Nhụy.

      "Đại ca! tại sao huynh để cho nàng ta vào đây? Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta ?"

      Hoa Thiên Sóc nghe vậy có chút xấu hổ, mà Lạc Tử Mộng nhưng mà lại cho là đúng giật giật khóe miệng. Mặc dù Hoa Thiên Nhụy ngạo mạn, nhưng ở trước mặt Lạc Tử Mộng lại có tác dụng.

      "Cái gì mà thích ta, nơi này là phủ tướng quân, cũng phải là phủ Thừa Tướng, dù là phủ Thừa Tướng cũng tới phiên ngươi làm chủ, ta tới nơi này thế nào? T cản trở ngươi chuyện gì? là khôi hài!" Lạc Tử Mộng vừa nhìn Kỳ Trân Dị Bảo trong tay vừa đáp lại lời của Hoa Thiên Nhụy, giọng tràn đầy khinh thường.

      Hoa Thiên Nhụy tức giận đến đỏ mặt tía tai, lại có cách nào mở miệng đáp trả.

      Lúc này, Lạc Tử Mộng để ý đến món đồ, chạm trổ tinh tế, đẹp tì vết, hoàn mỹ khiến nàng sợ thán phuc: " là đẹp"

      Hoa Thiên Nhụy thấy thế, muốn tiến lên đoạt lấy ngọc trâm: " cho phép ngươi đụng vào nó, để xuống!"

      ngờ ngọc trâm trong tay Lạc Tử Mộng rơi xuống, thanh thanh thúy vang lên, ba người đều kinh ngạc, ngọc trâm giá trị ngàn lượng cứ như vậy gảy thành hai khúc.

      Đúng vào lúc này, bóng dáng cao lớn xuất tại cửa.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :