1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      chị ấy bắt đầu quan tâm nam 9 rồi hí hí, chờ đợi tương lai của hai chị :063:

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Dường như

      Hàn Hạo Thần lâm vào trầm mặc, phải do biết trả lời ra sao, mà bởi vì câu hỏi của nàng khiến khỏi cảm động.

      Từ trước đến giờ chưa có ai dám hỏi vấn đề này, và từ trước đến giờ cũng chưa ai để ý xem nghĩ gì, ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu khi còn sống cũng thân cận với lắm vì tính tình luôn lạnh lùng, chớ đến việc hỏi ý kiến của .

      Mà người khác, lại càng có lá gan lớn tới vậy hỏi .

      Cho nên, nàng là người đầu tiên cũng là người duy nhất hỏi câu này.

      "Thôi. . . . . . Ta biết ngươi chọn nàng ấy. . . . . . Các ngươi là thanh mai trúc mã của nhau mà! Ta cái gì cũng đều phải. . . . . ." Nàng nhàng nỉ non, cuối cùng vẫn chống lại được cơn buồn ngủ liền tựa đầu vào vai ngủ lúc nào hay.

      "Nếu như ta lựa chọn cứu nàng sao?" nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt cưng chiều cười tiếng. Xem ra nàng mệt mỏi, vừa mới chuyện giờ ngủ rồi. Hình như nàng có phòng bị với , nằm ở người vẫn ngủ ngon lành.

      Khi nhìn thấy Hàn Hạo Thần cõng Lạc Tử Mộng xuất tại cửa, hộ vệ gác cổng có vẻ ngạc nhiên, cho đến nay bọn họ chưa từng thấy Vương Gia cõng người khác lưng, hơn nữa còn là nữ nhân.

      "Vương Gia. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Hai hộ vệ muốn tiến lên giúp tay, lại nhìn thấy bộ dạng Hàn Hạo Thần dường như muốn đem Lạc Tử Mộng giao cho bọn họ liền thôi.

      Thấy Hàn Hạo Thần ra ngoài lâu chưa trở về, Tần quản gia dám ngủ trước, và Thiệu Tần, Liên Vân cùng nhau chờ đợi. Khi bọn nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền cả kinh, tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.

      "Vương Gia, để thuộc hạ giúp ngài." Thiệu Tần muốn tiến lên đỡ lấy Lạc Tử Mông, lại ngờ Hàn Hạo Thần đưa mắt nhìn hỏi: "Ngươi muốn giúp ta sao?"

      Thiệu Tần ngẩn người. Mặc dù võ nghệ của cao cường, nhưng ở phương diện tình cảm cùng mưu lược lại phải là người xuất sắc, cho nên ngày thường chỉ cần nghe theo lệnh của Hàn Hạo Thần là được, mà mới vừa rồi Hàn Hạo Thần hỏi câu như vậy, khiến biết phải làm thế nào.

      Cuối cùng vẫn là Tần quản gia nhìn thấu ý của Hàn Hạo Thần, lập tức đưa tay nhàng kéo Thiệu Tần lại: "Thiệu Tần, hoàng thượng ban hôn cho vương gia và Lạc nương rồi, sao ngươi có thể tùy tiện như vậy được? hiểu chuyện chút nào."

      Nghe những lời nhắc nhở của Tần quản gia, Thiệu Tần mới bừng tỉnh hiểu ra.

      "Dạ dạ, thuộc hạ ngu muội." Thiệu Tần lập tức khom người nhận lỗi với Hàn Hạo Thần.

      Hàn Hạo Thần gì, chỉ là khi nghe được lời sau của Tần quản gia tự chủ được mỉm cười.

      Liên Vân vội vàng cầm đèn lồng chiếu sáng đường cho Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng thoải mái tựa vào vai ngủ ngon lành.

      Có điều Liên Vân ngờ đến, Hàn Hạo Thần đến phòng khách, mà lại về phía Tầm Mộng Cư. Đứng tại cửa ra vào, Hàn Hạo Thần như suy nghĩ điều gì, nhìn về phía tấm biển đề cửa, khóe miệng khẽ cười.

      tại tin tưởng vào chữ "Duyên", nơi này vốn dành cho vương phi tương lai của , khi đó mỗi vương phủ đều cần có chỗ cho vương phi ở, lại có ý định muốn nạp phi, cho nên mới lấy cái tên như vậy. Mà giờ đây với xuất của Lạc Tử Mộng, "Tầm Mộng cư" giống như là vì nàng mà chuẩn bị.

      Liên Vân bước vào phòng bằng cửa sau, ngay sau đó cả căn phòng được thắp sáng, đây là lần thứ hai nàng bước vào căn phòng này, cả hai lần đều nhờ Lạc Tử Mộng mới có may mắn tới đây, đối với toàn bộ vương phủ từ xuống dưới mà , có thể tới đây phục vụ quả thực là niềm vinh dự .

      Hàn Hạo Thần đến bên giường, nhàng đặt Lạc Tử Mộng lên giường, động tác cẩn thận đến nỗi ngay cả Liên Vân cũng dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Nhưng khi vừa đặt nàng giường, nàng bắt đầu lẩm bẩm .

      "Phong. . . . . . Phong. . . . . ."

      "Phong?" Hàn Hạo Thần nghe hiểu, nghĩ rằng do cửa sổ mở khiến nàng cảm thấy lạnh, cho nên quay đầu lại với Liên Vân: "Ngươi đóng cửa sổ."

      "Vâng" Liên Vân vội vàng tới bên cửa sổ đem mấy cánh cửa sổ đóng lại. Nàng đóng cửa sổ lại chặt, xoay người nhìn về phía Hàn Hạo Thần vốn muốn hỏi còn điều gì phân phó, lại nhìn thấy hết sức chăm chú nhìn lạc Tử Mộng, nhất thời biết nên làm sao.

      Hàn Hạo Thần nhìn nàng ngủ ngon lành, khóe miệng lại lần nữa giương lên. Nàng luôn mang đến cho cảm giác giống nhau, ở bên cạnh nàng khiến thoải mái. Hàn Hạo Thần mỉm cười đứng dậy, mặc dù có chút nỡ, nhưng cũng muốn nàng mới vừa nguyện ý cùng thân cận lại vì sợ hãi mà rời xa.

      Nhưng ai ngờ khi mới vừa xoay người chuẩn bị rời , lại nghe thấy tiếng nỉ non của Lạc Tử Mộng, trong nháy mắt sắc mặt Hàn Hạo Thần trầm xuống.

      "A Phong. . . . . . Rất nhớ ngươi. . . . . ."

      Nàng rất nhớ , qua nhiều năm như vậy đều ở bên cạnh nàng, cho tới giờ nàng chưa bao giờ biết bản thân lại tồn tại cảm giác nhớ nhung đối với . Nhưng tại hai người bị chia cắt bởi gian và thời gian, nàng chỉ có thể đặt ở trong lòng, mới cảm thấy mình còn đơn.

      Nàng rất muốn quay về, trở lại thế giới thuộc về mình, trở lại bên cạnh , lúc muốn nàng làm bạn của , nàng chỉ cười giữa em thể có tình . Nhưng trong giấc mơ nàng nhớ , tựa hồ như vậy mới có cảm giác an toàn.

      Hàn Hạo Thần nhíu chặt lông mày lại, trong lúc ngủ mơ cư nhiên Lạc Tử Mộng lại khóc. Phát ra điều này khiến thoải mái. Cho dù trước đây chưa bao giờ có tình nam nữ, nhưng cũng biết rằng tại nàng suy nghĩ đến nam nhân khác, hơn nữa nhất định là người nàng .

      cũng biết, hình như nàng rồi. Nếu bây giờ tâm có cảm giác ỷ đau đớn, tức giận đến mức muốn tìm ra nam nhân trong lòng nàng là ai, sau đó dùng kiếm đâm chết.

      Liên Vân đứng ở cửa, xoay người nhìn về phía Hàn Hạo Thần, hiểu vì sao lúc trước định rời tại chỉ đứng trước giường nhìn Lạc Tử Mộng. Mới vừa rồi nàng có để ý, cho nên Lạc Tử Mộng gì nàng có nghe thấy, chỉ đành ngây ngốc đứng chờ ở cửa chờ Hàn Hạo Thần rời .

      " ra ngoài!" Hàn Hạo Thần đột nhiên trầm giọng ra lệnh.

      Liên Vân hết nhìn cửa lại quay sang nhìn Hàn Hạo Thần, trong lúc nhất thời nàng hoàn toàn có phản ứng kịp, rốt cuộc Hàn Hạo Thần muốn người nào ra ngoài.

      nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Hạo Thần cũng quay đầu lại khẽ kéo cao giọng : "Bổn vương lệnh cho ngươi ra ngoài."

      Lần này Liên Vân nghe được cực kỳ ràng, nơi này ngoài ba người bọn họ ra còn người khác, Lạc Tử Mộng ngủ, người cần ra ngoài trừ nàng ra còn có thể là ai? Liên Vân sau khi phản ứng kịp, lập tức cuống quít lui ra: "Dạ, nô tỳ nhanh chóng ra ngoài, xin Vương Gia thứ tội."

      Liên Vân ra ngoài đóng cửa lại, nàng có chút . Vừa vừa nghĩ ngợi, cẩn thận đụng vào người Tiểu Đông.

      "Ôi!"

      " sao chứ Liên Vân, ngươi suy nghĩ gì vậy?" Tiểu Đông đỡ Liên Vân dậy.

      Liên Vân thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Tầm Mộng Cư, sau đó quay sang nhìn Tiểu Đông : "Ngươi có biết hay , tối nay Vương Gia muốn ở lại Tầm Mộng cư, chứng tỏ Vương Gia muốn Lạc nương thị tẩm?"
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 64: Nàng là của ta
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Tiểu Đông vừa nghe xong cũng lập tức sửng sốt, nhưng khi nghĩ tới trước đây Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mông cũng từng đồng thời xuất ở Tầm Mộng Cư cũng còn kinh ngạc như trước đó nữa.

      nhìn nhìn chung quanh rồi khẽ với Liên Vân: "Chuyện này có cái gì kỳ lạ đâu, dù sao vương gia của chúng ta và Lạc nương cũng sớm. . . . . ."

      " sớm?" Liên Vân nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối dám tin. Lần trước, lúc nàng tới chỗ Lạc Tử Mộng cũng chỉ là căn cứ theo phân phó của Hàn Hạo Thần tới hầu hạ Lạc nương, nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ từ lâu là gạo sống nấu thành cơm rồi.

      Bất quá nghĩ lại bọn họ cũng nhanh chóng nhận được thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng thôi. Hơn nữa thân là Vương Gia, ngài ấy muốn loại nữ nhân nào mà được, cho dù có muốn thiên kim nhà quan lại, phụ mẫu nhà người ta cũng đưa tới cửa, huống chi là nữ nhân thân thế giống như Lạc Tử Mộng.

      Trước đây, lúc nàng nghe thấy Lạc Tử Mộng chịu gả cho Hàn Hạo Thần, Liên Vân còn lo lắng thay cho nàng. Cũng bởi vì lời đồn bên ngoài, cho nên nàng cũng có chút đồng tình với Lạc Tử Mộng, nhưng căn cứ vào màn tình cảm mới vừa rồi, có lẽ vương gia nhà bọn họ bắt đầu từ nay biết chừng cũng thích nữ nhân.

      Nghĩ như vậy, Liên Vân cũng yên lòng hơn nhiều.

      Bên trong gian phòng, Hàn Hạo Thần ngồi xuống mép giường, sắc mặt có chút u thâm trầm, chàng cúi người xuống muốn nghe lời của nàng... Giờ phút này, chàng rất hy vọng lời chàng nghe được trước đó là nghe lầm.

      "Mới vừa rồi, nàng gọi người nào?" Chàng tiến tới trước mặt nàng giọng hỏi.

      "A Phong. . . . . ." Nàng lại nỉ non thành tiếng lần nữa.

      Lần này, quả hoàn toàn chọc giận Hàn Hạo Thần. Nàng gọi thân thiết như vậy, xem ra quan hệ của nàng và cái người tên là A Phong đó hề tầm thường, chẳng lẽ là tình lang của nàng?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Hạo Thần giống như là bị lấp đầy bông vải, chàng muốn đánh người, nhưng mà căn bản là thể nào phát tiết, tròng mắt đen sắc bén vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, cứ như vậy tiến lại gần trong gang tấc.

      Rất lâu sau, chàng mới áp chế cơn tức giận, cảnh cáo Lạc Tử Mộng trong giấc mộng: " cho phép nàng nghĩ tới nam nhân khác, được gọi tên nam nhân khác, có nghe thấy ?" Cho dù bọn họ chưa thành thân, nhưng chàng vẫn muốn trong lòng nàng chỉ có tồn tại của mình, nam nhân khác đều cho có chỗ. Chàng đặc biệt hiểu , ở trong lòng của chàng, chàng đem nàng trở thành nữ nhân của mình.

      Lạc Tử Mộng ở trong giấc ngủ say, căn bản là biết Hàn Hạo Thần cái gì. Nàng mơ thấy mình trở lại thời đại, thấy Hô Diên Phong đứng đón nàng ở cách đó xa. Nàng vui mừng ngừng chạy tới phía trước, nhưng tại sao nàng càng chạy nhanh hơn, lại càng lúc càng rời xa, nàng vươn tay ngừng gọi tên , thế nhưng lại từ từ biến mất ở trong tầm mắt của nàng. . . . . .

      "A. . . . . ." Chữ "Phong" còn chưa ra khỏi miệng, đôi môi bị cái gì đó chặn lại, thể ra tiếng.

      Hàn Hạo Thần thân thiết phủ môi lên đôi môi đỏ mọng mềm mại như nước của nàng, muốn lại nghe thấy tên của người kia từ trong miệng của nàng. Mặc kệ nàng và cái người tên là "A Phong" gì đó có quan hệ như thế nào, tại, nàng là của chàng, ai có thể đoạt , dù là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp nàng từ bên cạnh chàng, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng được.

      Lạc Tử Mộng bị chàng hôn đến nỗi sắc mặt ửng hồng, cứ có cảm giác là mình ở trong mộng, cho nên đến khi Hàn Hạo Thần buông đôi môi của nàng ra, lông mi của nàng khẽ run rẩy, hít hơi dài có chút bất mãn, sau đó lộn vòng, toàn thân cong lại lui vào phía trong giường. Cái giường này vốn dĩ rất lớn, cho nên nhìn thân thể gầy yếu của nàng nằm ngủ ở đó có vẻ cực kỳ làm cho người ta thương tiếc.

      Hàn Hạo Thần thở dài hơi, chàng hoàn toàn bó tay với nàng rồi.

      Mắng nàng cũng nỡ, đánh nàng cũng nỡ, đến cuối cùng chỉ đành buồn bực mình.

      Chàng đứng dậy nhàng cởi quần áo của mình ra, rồi lại xoay người nằm xuống bên cạnh nàng đưa tay ôm nàng vào trong ngực, giờ phút này chàng rất muốn nàng, mà nàng căn bản cũng có sức chống trả.
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 65: Thả tự do cho nàng
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Nhưng mà, chàng muốn làm như vậy, chàng muốn để cho nàng cam tâm tình nguyện giao mình cho chàng.

      Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống Hàn Hạo Thần tỉnh lại từ trong giấc mộng. Chàng phát chỉ cần ngủ cùng với nàng, buổi sáng khi tỉnh lại cả người đều thấy thoải mái, cảm giác giống như là chàng trúng cổ độc của nàng, hãm sâu vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế. Mà lúc tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng ngọt ngào ngủ vùi ở trong lồng ngực mình đường cong của khóe miệng cũng bắt đầu lơ đãng nhếch lên.

      "Vương gia, nên vào triều sớm rồi."

      Ngoài cửa, Tiểu Đông giọng gọi Hàn Hạo Thần. Bởi vì ở Tầm Mộng Cư, cho nên cũng dám tùy tiện vào, là bởi vì Tầm Mộng Cư phải là nơi bất kỳ kẻ nào cũng có thể tùy tiện vào, hai là bởi vì biết Lạc Tử Mộng cũng ở bên trong, ngộ nhỡ đụng phải tình huống bọn họ làm gì. . . . . .

      "Ừm!" Chàng đè thấp giọng đáp tiếng.

      "Có cần để cho nô tài vào hầu hạ hay ?"

      " cần."

      Hàn Hạo Thần quay đầu nhìn ngắm Lạc Tử Mông vẫn còn say trong giấc mộng, rồi nhàng rút cánh tay bị nàng gối lên ra. Vốn dĩ muốn kinh động đến nàng, muốn để cho nàng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, nhưng nghĩ tới vẫn đánh thức nàng.

      Chỉ thấy lạc Tử Mộng lười biếng giãn gân cốt chút, sau đó hít hơi sâu rồi mới chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra.

      "Aiz. . . . . ." Nàng thở dài hơi rồi ngồi dậy từ giường. Nàng vốn dĩ có thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tới khi nàng nhìn thấy Hàn Hạo Thần vừa mặc y phục vừa nhìn nàng, lập tức cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.

      "Huynh... huynh, tại sao huynh lại ở đây?" Nhìn động tác của ta, khiến cho nàng nhịn được liên tưởng đến tối hôm qua nàng và ta xảy ra chuyện gì.

      Theo bản năng lập tức nhìn lại người mình, ngoại trừ quần áo bên ngoài bị cởi xuống, chiếc áo đơn ở bên trong vẫn còn mặc chỉnh tề. Nhưng nghĩ tới việc ta thế nhưng dám bò lên giường của nàng, trong lòng nàng lại bốc lửa. Tối hôm qua nàng còn cảm thấy ta ra cũng tệ, cũng coi như là chính nhân quân tử, bây giờ nghĩ lại nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

      "Tối hôm qua huynh làm gì với ta rồi?" Nàng giận dữ hỏi.

      Hàn Hạo Thần thấy vẻ mặt nàng vui, sắc mặt cũng lập tức u thâm trầm. Chàng đường đường là vương gia, đồng ý cùng giường cùng gối với nàng chính là phúc khí mà nàng tu luyện được từ kiếp trước, phải sao? Nhưng mà phản ứng của nàng cho thấy nàng rất chán ghét chàng, cảm giác như thế khiến cho chàng rất thoải mái.

      Chàng mặc quần áo đến nửa đột nhiên ngồi vào mép giường, toàn bộ dịu dàng trong ánh mắt nhìn nàng trước đó đều lui sạch, chỉ thấy chàng vươn tay, đột nhiên nắm chặt cằm của nàng cảnh cáo: "Đừng dùng ánh mắt như thế để nhìn bổn vương. Bổn vương xuất ở đây sao? Ngủ ở chiếc giường này sao? Nàng đừng quên, đây vốn là phủ đệ của bổn vương, bổn vương muốn ngủ ở đâu ngủ ở đấy."

      Thấy Lạc Tử Mộng liều mạng muốn tránh thoát, sắc mặt chàng đen lại, lực đạo tay cũng mạnh hơn, còn ra lời hung dữ hơn: "Đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bổn vương. Nàng là nữ nhân của Hàn Hạo Thần ta, thị tẩm cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho dù bây giờ bổn vương muốn nàng... Nàng cũng được nhíu mày với ta dù chỉ chút."

      Lạc Tử Mộng cảm thấy cằm của mình sắp bị nắm vỡ rồi, chịu đựng cơn đau nhức, mạnh mẽ nuốt nước mắt cố hết sức đáp lễ: "Ta. . . . . . muốn làm. . . . . . . Nữ nhân của huynh."

      Nàng muốn tình cảm lưỡng tình tương duyệt, chứ phải là qua loa buộc chặt hai người ở chung chỗ như thế này. Nàng phải là nữ nhân ở nơi này, tại sao phải để vận mệnh của mình mặc cho người khác định đoạt? Nàng hiểu ta tại sao lại muốn cưới nàng, rốt cuộc là vì dục vọng chinh đoạt của nam nhân hay chỉ là muốn có cảm giác mới mẻ? Nhưng mà trong lòng nàng rất ràng, bất luận là nguyên nhân nào nàng cũng gả cho nam nhân tương lai có tam thê tứ thiếp.

      Sau khi Hàn Hạo Thần nghe thấy lời của nàng, quả lồng ngực giống như bị đâm đao. Cảm giác hạnh phúc tối hôm qua giống như là cảnh tượng huyền ảo. Chàng càng ngày càng hiểu nàng, chàng cho là trải qua chuyện tối hôm qua, nàng có thể tiếp nhận chàng, lại nghĩ tới tất cả đều là chàng tự mình đa tình. Chàng nghĩ mãi cũng hiểu rốt cuộc nàng vì cái gì mà kháng cự chàng như vậy, là chàng đủ ưu tú? Hay là vì chàng làm cái gì cũng khiến cho nàng mất hứng?

      Chàng cắn chặt răng nhìn nàng chằm chằm. Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cái tên thoáng xuất trong đầu chàng: A Phong. . . . . .

      Nàng có người trong lòng, cho nên mới lạnh nhạt với chàng như vậy?

      cơn ghen tuông bỗng dâng trào trong lòng chàng. Chàng từ từ buông bàn tay nắm chặt cằm của nàng ra, rồi lại đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, khiến cho thân thể của nàng dán chặt vào lồng ngực của mình.

      "Bổn vương cho nàng biết, đời này nàng nhất định phải làm nữ nhân của bổn vương, trong đầu nàng hãy quên người nên nhớ cho ta. Hãy đàng hoàng sống ở đây đợi tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn."

      Lạc Tử Mộng cố gắng ngửa thân thể ra sau, hai tay cũng chống lên lồng ngực của ta, muốn cố gắng giữ khoảng cách với ta. Còn đối với hảo cảm của ta cũng bởi vì giọng bá đạo này của ta mà giảm từng chút còn dư lại chút gì. Nàng cũng trợn to đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào , chịu yếu thế đáp lễ, : "Ta mới cần!"

      Nhìn thấy trong con ngươi của Hàn Hạo Thần tóe ra tia lửa tức giận rất mãnh liệt, giống như muốn xé nát nàng, Lạc Tử Mộng cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân cũng lạnh run, tuy nhiên nàng vẫn quật cường chịu để mặc cho người ta định đoạt.

      Nàng hít hơi lấy dũng khí tiến lên nhìn thẳng vào đôi mắt làm người khác nổi da gà kia lạnh lùng : "Thần vương gia lại thiếu nữ nhân chủ động đưa tới cửa, cần gì nhất định phải tới trêu chọc ta? Hơn nữa trong đầu ta nghĩ tới ai có quan hệ gì tới Thần vương gia chứ? Ta thích nghĩ tới ai nghĩ tới người đó, chẳng lẽ huynh còn muốn lấy tình cảm trong trí nhớ của ta sao?"

      "Nàng. . . . . ." Chàng cắn chặt răng, bị nàng làm cho tức giận đến nỗi muốn giết người. "Nữ nhân biết điều!"

      "Đúng! Ta biết điều, cho nên cũng xin vương gia hãy giơ cao đánh khẽ."

      Chàng chợt híp cặp mắt lại rồi tiến tới gần nàng lần nữa: "Nàng muốn bổn vương buông tha cho nàng? Ồ!" Chàng cười lạnh tiếng, "Tốt! Bổn vương thả tự do cho nàng, xem thử dựa vào bản lĩnh tồi tệ như vậy nàng sinh tồn ở bên ngoài như thế nào."
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 66: Quả nhiên là nàng vẫn muốn rời
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Thả tự do cho nàng?

      Sau khi Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi phòng trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ. Từ sau khi ta câu kia xong, nàng cũng cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, giống như có loại cảm giác có tên là "mất mát" lan ra khắp toàn thân.

      Nhưng mà. . . . . . phải là nàng vẫn luôn hi vọng ta thả tự do cho nàng sao? Tại sao tới khi nàng chính tai nghe được ta như vậy lại khổ sở như thế này? Cái này có phải là chứng tỏ ta còn quan tâm tới nàng nữa rồi hay ?

      Tới khi Liên Vân tiến vào muốn giúp nàng thay quần áo trang điểm, nàng mới phát ra mình thế nhưng lại ngủ ở "Tầm Mộng Cư". Nghe Liên Vân là tối hôm qua Hàn Hạo Thần cõng nàng lưng tiến vào đây, hơn nữa lúc người khác muốn giúp ta cõng nàng, đều bị ta từ chối. Lạc Tử Mộng nghĩ tới, Hàn Hạo Thần thế nhưng lại cõng nàng lưng từ ôn tuyền về tới Thần vương phủ! Hơn nữa còn để cho nàng tiến vào "Tầm Mộng Cư" dành riêng cho vương phi tương lai!

      Nàng có thể cho rằng ta lòng muốn cưới nàng ?

      Nghĩ tới đây, tâm tính thiện lương giống như hơi rung động chút.

      Nhưng mà, nàng hiểu tại sao ta lại muốn cưới nàng vào cửa gấp như vậy, chẳng lẽ người ở đây đều cần đến tình cũng có thể trở thành vợ chồng sao? Nhưng mà nàng cần phải có thời gian để từ từ thích ứng, bây giờ nàng vẫn thể tiếp nhận nam nhân mới quen biết bao lâu. Hơn nữa, gần đây trong lòng nàng rất hay nghĩ tới Hô Diên Phong, nếu như cứ như vậy gả cho Hàn Hạo Thần, cũng phải là chuyện tốt đối với ta hoặc là đối với chính nàng.

      Cho đến khi ăn xong bữa sáng, Lạc Tử Mộng vẫn nhíu chặt chân mày lời nào. Liên Vân cảm thấy có cái gì đó đúng, nhưng mà hỏi nhiều lần nàng đều trả lời bất kỳ câu nào.

      Nàng lẳng lặng ngồi ở trong đình viện, muôn vàn suy nghĩ của nàng cũng rời khỏi thâm tâm theo nhịp đung đưa của xích đu. Nghĩ đến khoảng thời gian ở trong Thần vương phủ, ra Hàn Hạo Thần đối với nàng quả cũng tệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng bạc đãi nàng, ngoại trừ cho nàng tiền bạc gì đó, còn những cái khác như ăn, mặc, ở, đều an bài thỏa đáng. Mà nàng chỉ là người đột nhiên xuất , căn bản Hàn Hạo Thần cũng có bất kỳ lý do gì muốn thu giữ nàng, phải sao? Hơn nữa ta còn là vương gia nữa. . . . . .

      Nghĩ đến thái độ của nàng với ta vào sáng sớm nay hết sức tốt, Lạc Tử Mộng đột nhiên có chút hối hận. Nhưng mà, ta lại còn nàng là người "bản lĩnh tồi tệ", là cũng rất đáng giận, nàng có chỗ nào tồi tệ chứ ? Nàng dù sao cũng là nhân tài của giới IT. . . . . .

      IT? Nghĩ đến cái từ này, khóe miệng của Lạc Tử Mộng nhịn được khẽ co giật, quả nhiên, nàng ở chỗ này đúng là có bản lĩnh tồi tệ. Đói bụng có quán ăn, quần áo dơ bẩn có máy giặt quần áo, quần áo hư hỏng có Hô Diên Phong giúp nàng bổ sung. . . . . .

      Ưmh. . . . . . Ở chỗ này nàng lại chỉ có thể quần áo tới vươn tay cơm tới há mồm.

      được, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng bị ai nhục nhã như vậy, nàng cũng tin là ta có Thần vương phủ nàng sống nổi.

      Ở chỗ này, nữ nhân phải là học cầm kỳ thư họa để tu thân dưỡng tính, cũng là học nữ công nấu nướng để nuôi sống chính mình, phải sao? Vậy nàng cũng nấu mấy món ăn thử xem, đến lúc đó còn có thể ra ngoài làm nữ đầu bếp. Hơn nữa nàng nhớ trước kia từng làm mấy món ăn, lúc ấy Hô Diên Phong còn vừa ăn vừa khen ngon nữa mà.

      Nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng lập tức kéo Liên Vân chạy tới phòng ăn.

      ——* Đường phân cách Lí Yên *——

      Hôm nay, lúc Hàn Hạo Thần vào triều cũng có chút yên lòng. Lúc về tới phủ, Tần quản gia thấy vẻ mặt chàng có chút vui, lập tức nuốt lời muốn xuống bụng. Hàn Hạo Thần đứng lại trong sân, tầm mắt quét về phía Tầm Mộng Cư. Buổi sáng, chàng lời tuyệt tình như vậy, muốn thả tự do cho nàng, nhưng tới lúc vào triều chàng lại lo lắng nàng rời .

      Tần quản gia thấy thế khom người hồi báo: "Vương gia, Lạc nương. . . . . ."

      "Nàng ấy thế nào?" Trong lòng Hàn Hạo Thần quýnh lên.

      Tần quản gia vội vàng trả lời: "Lạc nương ở phòng bếp."

      "Phòng bếp?" Trong đáy mắt của Hàn Hạo Thần thoáng qua tia nghi ngờ: "Nàng ấy tới phòng bếp làm cái gì? Chẳng lẽ các ngươi chuẩn bị bữa sáng cho nàng ấy, còn phải để cho nàng ấy tự mình xuống bếp làm sao?"

      Nàng là nhân tuyển mà chàng nhận định là vương phi, những chỗ giống như phòng bếp thế này sao có thể để cho nàng tới chứ?

      "Vương gia, người trong phủ đều hề bạc đãi Lạc nương, là Lạc nương muốn tự mình tới phòng bếp. Lão nô ở bên ngoài phòng bếp nghe thấy Lạc nương . . . . . ." Ông ngẩng đầu lên len lén nhìn Hàn Hạo Thần cái cũng dám thêm gì nữa.

      "!"

      Giọng điệu ra lệnh như vậy khiến cho Tần quản gia cả kinh, vội vàng tiếp: "Lạc nương muốn để cho vương gia biết được, cho dù nàng có rời khỏi vương phủ cũng phải là người có bản lĩnh tồi tệ, nàng cũng có thể tự nuôi sống mình."

      Quả nhiên là nàng vẫn muốn rời khỏi đây. . . . . .

      Trong cơn phẫn nộ, Hàn Hạo Thần vung tay cái sải bước về phía phòng bếp.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :